1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ! mỗi ngày một bài thơ... (Mục lục trang 1)

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi thienthancodonls, 09/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ tưởng nhớ một người....
    Em say cạn kiệt cảm giác rồi
    Cơn mưa nào chợt ào thành xoáy lốc
    Và cuộc đời những gì còn mất
    Quay cuồng trong giai điệu ngày xưa
    Anh đó ư, anh của một chiều mưa
    Của cơn giá xoay tròn dội vào em nghiệt ngã
    Em hờ hững mỉm cười như tượng đá
    Để tự thắt lòng, ướt đãm tiếng cô đơn
    Sao không thể là ngào ngạt môi hôn
    Sao không thể là ran vầng ngực nóng
    Sao không thể là vòng tay nồng ấm
    Nốt nhạc rơi bùng cháy âm thầm...
    Em mê mải nhìn, mê mải xa xăm
    Tiếng chuông chùa gọi tình yêu xưa cũ...
    Sao không nỡ để thành bất tử...
    Một nỗi buồn xa vắng lắm anh ơi...
  2. mua_hoa_quynh

    mua_hoa_quynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    978
    Đã được thích:
    0
    Ai cũng có phút yếu lòng như thế
    Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em đâu
    Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nôi
    Em dại khờ, em ngây thơ, em yếu đuối
    Anh bỗng hoá người lớn bao dung.
    Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em đâu
    Vì trái tim anh có thừa người khác
    Những bản tình ca bên em anh hát
    Sẽ có một người nào diễm phúc sau em
    Em biết rằng rồi anh sẽ quên
    Cái j thoáng qua mấy ai còn jữ lại
    Cho dù với em nó là mãi mẫi
    Anh bận lòng chi với kẻ qua đường
    Đừng jằn vặt mình vì lỡ nói lời yêu thương
    ai cũng có những phút yếu lòng như thế
    Em sẽ chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
    Đến bên nhau bằng những phút dối lừa.
    Mỗi ngày 1 bài thơ nên để mai post tiếp bài thơ đối
  3. mua_hoa_quynh

    mua_hoa_quynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    978
    Đã được thích:
    0
    Không phải ai cũng có phút yếu lòng như thế
    Xin em đừng nặng lời trách nhau
    Nụ hôn ấy đâu phải là phút giây nông nổi
    Em ngây thơ, em trẻ con, em yếu đuối
    Anh có hơn chi tuổi trẻ dại khờ.
    Đừng bên anh như một giấc mơ
    Xin hãy tin những bản tình ca anh hát
    Trái tim anh chỉ một mình em định đoạt
    Chẳng thể có người nào diễm phúc sau em
    Đừng tự ti như thế nữa đi
    Anh biết sự cao thượng trong em là có thật
    Nhưng nếu thiếu nhau liệu còn j để mất
    Lòng tốt kia làm người khác đau lòng
    Dẫu ngàn lần anh vẫn nói vậy thôi
    Anh yêu em và cứ là thế đấy
    Đừng nghĩ ai cũng có phút yếu lòng như thế
    Đến bên nhau trong những phút dối lừa.
    Được mua_hoa_quynh sửa chữa / chuyển vào 23:50 ngày 11/02/2009
  4. h19239

    h19239 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2007
    Bài viết:
    729
    Đã được thích:
    0
    Ước gì...có người...nói với mình như thế!
  5. mua_hoa_quynh

    mua_hoa_quynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    978
    Đã được thích:
    0
    Thích nhất là lang thang lên cái thư viện trường mình tuy nghèo nàn về vật chất nhưng mà được cái quý người. Lần nào lên iem cũng lượn lờ hết tất cả các phòng (trừ cái phòng mượn giáo trình ra). Hôm nay lên nghía thấy bài bình mấy câu thơ hay wá xá. Về nhà đã thấy ngự trên blog bà bạn. Thiên hạ thật nhanh quá thể. Xin post lên đây cho mọi người chiêm nghiệm:
    "Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.
    Trang thứ nhất:
    Tôi sung sướng và tự do
    Như ánh sáng
    Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi
    Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau:
    Anh ấy đã không nói thêm
    rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi?
    Khi đọc bài thơ này cách nay hai mươi năm, tôi đã cảm nhận nó bằng một tâm hồn tươi trẻ. Bây giờ, cuộc sống giúp tôi nhìn có lẽ đã khác đi về bài thơ trên trang giấy đã ố vàng này.
    Cô gái trong thơ nhạy cảm và tinh tế, vì đã không đợi đến khi người mình yêu quay lưng mới xót xa nhận ra rằng tự do ?onhư ánh sáng? chỉ là một thứ tự do mong manh. Hạnh phúc ?onhư ánh sáng? là một hạnh phúc có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
    Nhưng giả sử chàng trai có nói thêm rằng ?osẽ yêu mãi mãi?, hoặc có thề hứa trăm năm đi nữa? ai dám khẳng định trái tim chàng sẽ không đổi thay? Nếu từng đọc Ruồi Trâu, hẳn bạn còn nhớ đọan văn này: ?oRàng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi.?
    Ngoài sự ?othiết tha tự nguyện? đó ra, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại?Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc?nhưng không thể níu kéo một trái tim.
    Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực?nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.
    Tôi không cho niềm tin là món quà vô giá mà ta dành cho người khác. Bởi đôi khi, sự tin tưởng hoá ra là một việc rất? đơn phương và vô trách nhiệm. Nó có nghĩa bắt người kia vào rọ, không tính đến khả năng thay đổi của trái tim con người. Tin tưởng là trút gánh nặng sang vai người khác, bất kể người ta có chịu nhận nó hay không. Việc nhận định hay quyết định vấn đề không còn dựa vào sự thận trọng, tỉnh táo, sáng suốt hay sự nhạy cảm, bao dung của ta mà hoàn toàn giao phó cho người khác. Và nếu khi họ thay đổi, ta thường nhân danh sự tin tưởng tuyệt đối mà mình đã tự nguyện gửi gắm để cho phép mình cái quyền được ghép tội họ.
    Nhưng, bất cứ ai cũng có thể có lúc đổi thay.
    Sự thay đổi của người khác, nhất là ở người ta vô cùng yêu quý, chắc chắn khiến ta tổn thương. Nhưng hãy nhớ rằng người quân tử khi đã hết tình cảm thì thường tỏ ra lạnh nhạt. Như ẩn sĩ Urabe Kenkô trong tập Đồ Nhiên Thảo đã viết: ?oKhi người sáng chiều hết sức thân quen, không có gì ngăn cách bỗng một hôm lại làm mặt lạ và có cử chỉ khác thường, chắc hẳn sẽ có kẻ bảo: ?oSao xưa thế kia mà bây giờ lại thế khác?? Theo ta, thái độ lạnh lùng đó chứng tỏ người ấy hết sức đàng hoàng và thành thật.?
    Cuối cùng đó mới chính là cốt lõi của tình yêu, tình bạn và những mối quan hệ thân sơ khác. Sự thành thật, chứ không phải là lời hứa vĩnh viễn thủy chung. Bạn có thể yêu hay ghét. Thích hay không còn thích nữa. Chỉ cần thành thật, bạn sẽ luôn luôn thanh thản.
    Tôi đọc lại lần nữa bài thơ ngắn ngủi trên tờ thư cũ, và cảm nhận một cách rõ rệt vẻ trách móc đắng cay dịu dàng rất đỗi con gái. Nhưng ít nhất cô gái trong bài thơ kia cũng biết rằng người yêu cô đã rất thành thật, khi không hứa một điều mà anh không tin chắc. Cô cũng biết trái tim con người là một tạo vật hoàn toàn tự do, và một khoảnh khắc đắm say hạnh phúc không hề là lời hứa hẹn vĩnh cửu.
    Cô bạn yêu quý của tôi chắc cũng nhận ra điều đó, nên đã viết thêm một dòng chữ xinh xinh vào cuối trang thư, một dòng ngắn mà tôi không bao giờ quên được:
    ?oHãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi?. "
    Được mua_hoa_quynh sửa chữa / chuyển vào 20:38 ngày 03/03/2009
  6. nttarch

    nttarch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/07/2008
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    hic, bài này sưu tầm đc.
    đọc xong mỏi hết cả mồm không cười đc nữa
    sơn tinh thuỷ tinh
    Chuyện rằng ở nước Văn Lang
    Có cô công chúa là nàng Mỵ Nương
    Nhan sắc cũng chỉ thường thường
    Nhưng mà nổi tiếng tỏ tường ăn chơi
    Thời gian thấm thoắt dần trôi
    Vua cần có rể nối ngôi trị vì
    Bèn cho quảng cáo ti vi:
    ?oCông chúa đương tuổi xuân thì rất xinh
    Ai người quân tử say tình
    Đẹp trai, thành đạt, thông minh, lắm tiền
    Mau mau ứng thí rể hiền
    Giang san một nửa có liền về tay?
    Tin loan ra mới một ngày
    Bao trang tuấn kiệt về ngay kinh thành
    Cùng nhau ra sức đua tranh
    Những mong đến lúc được giành con vua
    (Thấy bao nam tử bị lừa
    Mỵ Nương thích chí: ?oCho chừa thói ngu?)
    Bao ngày sát hạch binh thư
    Hai chàng trúng tuyển đúng như ý nàng
    Phong lưu, đẹp mã, lắm vàng
    Lại thêm hài hước, đàng hoàng, thông minh
    Một chàng tên gọi Sơn Tinh
    Đến từ đỉnh núi thần linh trị vì
    Chàng này nét mặt lầm lì
    Thân hình cao lớn, phương phi, oai hùng
    Ga lăng, lãng mạn vô cùng
    Làm cho con gái ******** ngất ngây:
    ?oCha ơi con thích chàng này
    Cha cho bày tiệc cưới ngay bây giờ
    Sự đời lắm chuyện bất ngờ
    Nhỡ chàng đổi ý phớt lờ con sao??
    Sơn Tinh kính cẩn cúi chào
    Buông lời tán tỉnh ngọt ngào dễ thương:
    ?oƠ kìa công chúa Mỵ Nương
    Ta đây đâu phải là phường Sở Khanh
    Nhưng ta cũng muốn cưới nhanh
    Bởi vì rất muốn mau giành ngôi vua?
    Thủy Tinh vội vã vào thưa:
    ?oMuôn tâu bệ hạ, xin chừa hắn ra
    Thần vừa đến tự phương xa
    Ở nơi biển thẳm nguy nga cung rồng
    Biết tin công chúa kén chồng
    Thần xin dâng cả tấm lòng thảo thơm?
    Mỵ Nương khẽ liếc mắt lườm
    Thấy chàng trai trẻ tinh tươm áo quần
    Dung nhan lãng tử phong trần
    Xem ra trong bụng có phần say mê
    Bèn đưa tay vuốt tóc thề
    (Thực ra là tóc rễ tre duỗi rồi )
    Nhìn vua năn nỉ ỉ ôi:
    ?oCha ơi cha hãy truyền ngôi cho chàng?
    Thấy công chúa quá vội vàng
    Vua liền hỏi lại xem nàng thích ai
    Công chúa nước mắt ngắn dài
    ?oHu hu, con thích cả hai sao giờ??
    Quan quân bèn mách nước cờ
    Cho thi văn võ để chờ ai hơn
    Vua nghe thấy thế mừng rơn
    Bèn cho truyền lệnh thi luôn tranh tài
    Bắt đầu tiết mục chuyện hài
    Sơn Tinh kể trước một bài thơ vui:
    ?oMột cô gái tuổi đôi mươi
    Mặt mày xinh đẹp, dáng người thướt tha
    Có lần đi khám y khoa
    Gặp anh bác sĩ hào hoa vô cùng
    Về nhà cô kể lung tung
    Cha ơi anh ấy lạ lùng lắm thay
    Nhìn con anh nói thế này:
    ?~Hôm nay anh gặp một ngày rất xui
    Ống nghe anh đã quên rồi
    Nên anh dùng tạm tai người nghe em?T
    Rồi anh nghe phổi nghe tim
    Đôi mắt anh ấy lim dim mơ màng
    Tai anh áp sát dịu dàng
    Rà lên rà xuống nhẹ nhàng đó cha
    Mà anh khám kỹ lắm nha
    Chỉ nghe tim phổi mất ba giờ liền
    Bố nhìn con gái dịu hiền
    Trong lòng rất đỗi muộn phiền nói ngay:
    ?~Thằng cha này xỏ lá thay
    Nhưng mà con cũng còn may quá trời
    Nó chỉ quên ống nghe thôi
    Chứ quên ống chích tiêu đời con luôn?T?
    Sơn Tinh vừa dứt lời tuôn
    Mọi người ôm bụng ngoác mồm như điên
    Quan quân cười ngả cười nghiêng
    Nhà vua sặc cả miếng riềng vừa nhai
    (Triều đình đang nhậu lai rai
    Cầy tơ chín món, mấy chai rượu nồng)
    Công chúa thích chí trong lòng:
    ?oSơn Tinh chàng hãy làm chồng thiếp ngay?
    Triều đình trên dưới vỗ tay
    Chúc cho đôi trẻ men say duyên tình
    Vừa hay lúc ấy Thủy Tinh
    Đùng đùng nổi giận một mình bước ra:
    ?oTrăm năm trong cõi người ta
    Thủy Tinh kể chuyện rất là OK
    Mọi người xin hãy lắng nghe
    Chuyện này đảm bảo bốn bề cười lăn?
    Nói rồi đứng trước quan văn
    Chàng ta đủng đỉnh nói năng khôi hài:
    ?oTrong giờ học toán lớp hai
    Cô giáo mới đặt một bài toán vui:
    Năm con chim nhỏ trên trời
    Khẽ khàng đậu xuống cành sồi xanh non
    Thợ săn bắn chết hai con
    Số chim ở lại sẽ còn bao nhiêu?
    Cả lớp im lặng đăm chiêu
    Cuối cùng một cậu đáp liều như sau:
    ?~Bài này có khó gì đâu
    Chẳng còn lại chú chim nào trên cây!?T
    Cô giáo mới nói thế này:
    ?~Em mà đáp thế là sai mất rồi
    Để cô minh họa em coi
    Sau đó em hãy trả lời lại ngay?T
    Cô giáo xòe năm ngón tay
    Rồi cô cụp xuống bớt hai, hỏi rằng:
    ?~Bây giờ em đã rõ chăng??T
    Cậu bé vẫn cứ khăng khăng: ?~không còn
    Vì nghe súng nổ vang giòn
    Lũ chim bay mất có còn nữa đâu!?T
    Cô giáo thích thú gật đầu:
    ?~Đáp số không đúng nhưng giàu ý hay
    Suy luận lô gíc lắm thay
    Cô rất thích cách nghĩ này của em?T
    Cậu bé vội vã nói thêm
    ?~Hồi nãy cô đã đố em một bài
    Cuộc chơi vẫn cứ còn dài
    Mời cô đoán thử bài này cho em:
    Một chiều gió nhẹ bên thềm
    Có ba phụ nữ ăn kem ngon lành
    Một người cắn vội thật nhanh
    Người liếm, người mút để ăn nhẹ nhàng
    Bây giờ cô có biết chăng
    Ai là phụ nữ có chồng hả cô??T
    Quả là câu hỏi bất ngờ
    Cô giáo đỏ mặt đứng đờ chôn chân
    Rồi cô hạ giọng nói thầm:
    ?~Người phụ nữ mút que kem chứ gì??T
    Cậu bé cười mỉm mím chi
    Ra chiều đắc thắng bởi vì cô sai:
    ?~Chính người có nhẫn đeo tay
    Mới là đáp án bài này đó cô
    Nhưng mà cô chớ có lo
    Em thích cách nghĩ mà cô trả lời?
    Nghe xong công chúa bật cười
    Vội vàng tiến đến lả lơi đưa tình:
    ?oCha ơi con thích Thủy Tinh
    Bởi vì chàng ấy thông minh, khôi hài?
    Cả hai ngang sức ngang tài
    Khiến vua rối trí ?" chọn ai bây giờ?
    Bèn bảo công chúa đố thơ
    Ai người giải được thì cho làm chồng
    Công chúa chúm chím môi hồng
    (Son này nhập ngoại triệu đồng một một cây )
    Nàng đọc câu đố thế này:
    ?oMột ngày trời đẹp, mây bay, nắng hồng
    Gà con rảo bước chơi rông
    Diều hâu bay đến lượn vòng bên trên
    Gà con ngửa cổ ngước lên
    Nói câu gì đó rơi liền diều hâu
    Mời hai chàng hãy đoán mau
    Em gà con nhỏ nói câu gì nào??
    Sơn Tinh nhanh nhẹn làm sao
    Vừa nghe câu đố ngọt ngào nói ngay
    ?oGà con nó nói thế này:
    Diều hâu chàng hỡi ra tay khoe hàng
    Diều hâu nghe thế vội vàng
    Khép đôi cánh lại điệu đàng làm duyên
    Dụ em gà nhỏ dịu hiền
    Nào ngờ rơi xuống tan liền xác thân
    Gà ta đắc chí vô ngần
    Đáng đời dại gái si đần diều hâu?
    Nhà vua thích chí gật đầu
    Phen này phò mã còn vào tay ai?
    Thủy Tinh lườm mắt nguýt dài
    Công chúa thấy thế ra bài đố thêm:
    ?oChuyện voi và chuột một đêm
    Chuột vừa thỏ thẻ voi liền ngất đi
    Hỏi chuột đã nói câu gì
    Khiến voi hoảng hốt tứ chi cứng đờ??
    Hai chàng Sơn Thủy la to:
    ?oCon chuột nó nói ngây thơ thế này
    Voi ơi em đã có thai
    Làm voi choáng váng xỉu ngay ra nhà?
    Mỵ Nương cũng phải cười khà
    Hai ngươi đọc báo rõ là nhanh ghê
    Chuyện này ta mới vừa nghe
    Hai ngươi đã biết bét nhè là sao
    Bây giờ xin hãy đoán mau
    Tỉnh dậy, voi nói một câu thầm thì
    Chuột đang hí hửng cười khì
    Lăn đùng ra xỉu, hỏi vì sao đây??
    Sơn Tinh đỏ mặt tía tai
    Vò đầu bứt tóc nghĩ hoài không ra
    Thủy Tinh lúc ấy ngâm nga:
    "Voi nói thêm đứa nữa nha hỡi nàng?
    Chuột nghe đổ vật ra sàn
    Một đứa đủ mệt, một đàn làm sao?
    Triều đình bàn tán xôn xao
    Bây giờ biết tính thế nào mà so?
    Hai người thi thố mấy trò
    Bất **** thắng bại khiến cho vua rầu
    Nào là đấu võ, thể thao
    Đánh đàn, ca hát thấp cao tranh tài
    Lại còn xếp chiếu đánh bài
    Rồi chơi chứng khoán xem ai tinh tường
    Mỗi người mỗi vẻ phi thường
    Chẳng ai chịu lép chịu nhường cho ai
    Sơn Tinh nghĩ bụng thế này
    Thủy Tinh thằng ấy cũng tài như ta
    Nếu không có kế ranh ma
    Làm sao vào được hoàng gia bây giờ?
    Thế là để ý thăm dò
    Rồi đem đô Mỹ biếu cho nữ tì
    Hỏi xem công chúa thích gì
    Nữ tì liếc thấy phong bì căng căng
    Bèn hạ giọng mách nước rằng:
    ?oChàng đem đồ độc tặng nàng là xong
    Kim cương, đá quý, vàng ròng
    Vòng tay nạm chín ngọc hồng sáng choang
    Bông tai gắn chín hạt xoàn
    Công chúa sẽ thích, xin chàng đầu tư?
    Sơn Tinh giả bộ gật gù
    (Chúng mày cứ tưởng ta ngu, ấm đầu? )
    Bèn sai người đến xứ Tàu
    Hàng giả mấy món đặt mau đem về
    Công chúa thích mẩn thích mê
    Ngay lập tức gạt ra rìa Thủy Tinh
    Xin cha cho cưới Sơn Tinh
    Vì chàng đã quý yêu mình như tiên
    ******** vội vã tuyên liền:
    ?oSơn Tinh xứng đáng rể hiền của ta
    Cho vào đội ngũ hoàng gia?
  7. blackstar113

    blackstar113 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2008
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    Đến bây giờ em vẫn chẳng thể quên
    Đến bây giờ em chẳng thể quên
    Anh! em cứ ngỡ quên rất dễ
    E cứ nghĩ đi xa là quên hẳn
    Chẳng còn gì để nhớ tới nhau
    A giờ này đang ở tận đâu
    Có biết rằng bây giờ em vẫn nhớ
    không thể nói nhớ anh từng hơi thở
    Những lúc buồn em chẳng thể quên
    anh là gì đó rất mong manh
    Có thể tan đi trong lúc em hạnh phúc
    Nhưng người ta không vui trong mọi lúc
    Những lúc buồn em lại nhớ đến anh
    Chẳng thể nào bù đắp lại nổi đâu
    Lòng chẳng quên nếu nói lời tha thứ
    Có lẽ sẽ ko vẹn nguyên thời yêu ko toan tính.
    Cái thời ta sống trọn vẹn cho nhau!
  8. nttarch

    nttarch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/07/2008
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ....
    nên dặn lòng có nhớ để mà quên...
  9. Leanhquang

    Leanhquang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2005
    Bài viết:
    338
    Đã được thích:
    0
    Bài bình hay thật,đầy cảm xúc và chiêm nghiệm!
    Làm sao viết ra được những lời như vậy khi chưa từng trải qua,chưa từng yêu mãnh liệt,chưa từng tin và chưa từng sụp đổ!
    Nhưng kết lại tất cả yêu đương,dằn vặt là sự THANH THẢN!
    Thực sự chí lý và sâu sắc,sự thanh thản là cảm giác bao nhiêu người tìm kiếm bấy lâu trong hành trình gian nan của cuộc sống!
  10. badfather

    badfather Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/12/2006
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Gọi mãi .. Mùa Thu ơi!!

    Những chiếc lá ko đợi nổi mùa
    đã dâng mình cho vòng tay hoang dại của cỏ xanh

    Đàn kiến đi quanh mùi hương của quả trái mùa còn vương trên lá
    Những con ve sầu ngưng bài tình ca cho mùa hạ

    Và gọi khẽ ...
    mùa Thu ơi!!
    mùa Thu ơi!!

    .......

Chia sẻ trang này