1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ! mỗi ngày một bài thơ... (Mục lục trang 1)

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi thienthancodonls, 09/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ac/dc

    ac/dc Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    (Những tuổi thơ, 1971)
    Những điều trông thấy đã làm kết đọng trong lòng Lưu Quang Vũ một nỗi buồn ám ảnh, không dễ nguôi ngoai. Liên tưởng của anh, anh vốn giầu tưởng tượng, càng đắp thêm vào những cái, gọi bằng từ bây giờ là tiêu cực, một sắc độ bi thương hơn nữa. Có lúc anh đã chạm vào bế tắc:
    Có những lúc tâm hồn tôi rách nát
    Tôi biết làm gì, tôi biết đi đâu!
    Anh luôn luôn băn khoăn một câu hỏi Con người là gì đối với nhau. Sách vở đã dạy: Người với người là bạn. Thơ Tố Hữu cũng đã viết: Người yêu người sống để yêu nhau. Có nên tin ở mắt mình không hay tin theo niềm tin có sẵn. Nhiều nhà thơ hồi ấy đã chọn cách thứ hai, tiện và lợi. Nhưng cũng không ít người đã chọn cách thứ nhất. Ðau trong tâm hồn hơn, có khi còn khổ cả thân xác, nhưng nó đã có thơ đích thực và với thời gian, những thơ này sẽ có ích thực sự, nó giúp vào sự hình thành những nhân cách lương thiện, vị tha. Cho nên khoan hãy lên án Lưu Quang Vũ khi thấy anh quá tuyệt vọng, tuyệt vọng đến hư vô chủ nghĩa. Ðộ lượng một chút sẽ thấy cái tuyệt diệu của thơ trong sự nâng đỡ của con người.
    Trong vài năm ấy, Lưu Quang Vũ đã thấy được nhiều điều. Anh nhận thức xã hội sâu lên nhiều, nhất là anh nhận thức được chính anh, anh khám phá ra anh. Nỗi buồn của anh đi từ cảnh ngộ của anh nhưng ý nghĩa của nó lớn hơn nhiều. Trong nỗi buồn ấy, thấy được số phận của dân ta và của con người nói chung.
    Tôi khao khát yêu người
    Mà không sao yêu được
    Lời tự thú bi quan đó là một cách đấu tranh cho vẻ đẹp con người:
    Ðiều anh tin không có ở trên đời
    Ðiều anh có không giúp gì ai được
    Gương mặt em chỉ còn là kỷ niệm
    Mối tình xưa anh cũng đã quên rồi.
    Trong lời than tuyệt vọng này bạn có đọc thấy một sự trưởng thành không? Những câu thơ buồn này đã có sức nâng đỡ những ai buồn cùng cảnh. Nhận ra cái vô tích sự của mình là bắt đầu để thành có ích. Tôi không thấy những câu thơ đắc chí về mình lại có thể nâng người ta lên được. Cái hay trong thơ Lưu Quang Vũ giai đoạn này có cái lắt x như vậy.
    Ðây là chưa nói tới một bước tiến dài về nghệ thuật thơ so với Hương cây. Tôi cho rằng đây là điểm đỉnh trong nghệ thuật thơ Lưu Quang Vũ. Sau này anh viết vui hơn, ấm áp hơn nhưng không tài hơn. Vốn hào hoa phóng túng trong ngôn từ nhưng lúc này Lưu Quang Vũ lại tìm đến sự giản dị, câu thơ bớt nhiều tính từ, thích dựng lại việc cụ thể. Cái tài của anh là ở chỗ từ những việc, những vật cụ thể anh làm bật lên được một cảm xúc, một nhận thức, một tâm trạng vốn rất khó diễn đạt khó nắm bắt:
    Những chiếc xe tăng đi qua
    Những khẩu súng đi qua
    Những người lính đi qua
    Chẳng có gì cùng ta ở lại
    (Mặt trời trong nước lạnh, viết 6-1972)
    Năm 1972 là năm chiến sự diễn ra ác liệt. Trong bốn câu thơ tôi trích, ba câu trên là ba việc thông thường của thời chiến, nhưng đến câu thứ tư bỗng làm rung chuyển chúng ta và chúng ta cảm thấy hết cái sức nặng của chiến tranh. Chẳng có gì cùng ta ở lại, đâu phải chỉ nói đến xe tăng, người lính, súng ống, còn nhiều thứ lớn lao hơn nữa. Lưu Quang Vũ từ một hoàn cảnh riêng của mình, đã lắng nghe được bản kết toán chiến phí mà đến nay nhiều người mới biết. Anh hiểu cái giá của những ngày cô đơn. Nỗi cô đơn của anh người ngoài không thấy, nhưng anh ý thức nó rất sâu và diễn đạt được tận cùng:
    Tôi là đứa con cô đơn ngay khi ngồi cạnh mẹ
    Thằng bé lẻ loi giữa lớp học ồn ào
    Bàn chân hồ nghi giữa đường phố xôn xao.
    (Mấy đoạn thơ, viết 1971)
    Cô đơn và hồ nghi hết thảy, không biết nương tựa vào đâu. Muốn khát khao yêu người thì không sao yêu được. Muốn nương tựa vào tình yêu thì tình yêu tan vỡ.
    Những kỷ niệm tuổi thơ mà cách đó vài năm anh hay chi chút quay về, bây giờ cũng không đủ an ủi anh nữa. Có lúc lòng anh thật hoang vắng thật rêu phong, cõi lòng của một người mới ngoài hai mươi tuổi. Mang cõi lòng ấy nhìn đổ vỡ chiến tranh. Lưu Quang Vũ có những câu thơ thật ấn tượng:
    Hạt mưa đen rơi trên ô kính vỡ
    Sao hạt mưa có mầu đen. Ai biết? Chỉ biết nó gợi tro than, loạn lạc, ly tán.
    Có lúc anh như kẻ bất đắc chí, cười khóc thảng thốt, nói năng văng mạng, rồi lại ngồi lặng xót xa. Thơ Lưu Quang Vũ lúc này có một sức chứa nội tâm rất lớn. Anh đã giúp cho chúng ta thấy một phía khác của chiến tranh, cái phía mà - vì cần cổ động cho chiến đấu - cả nền thơ đã phải nén lại và giấu đi. Ngày nay chiến tranh đã qua đi, kẻ thù cũ đang thành bè bạn mới, đọc lại những dòng thơ Lưu Quang Vũ chúng ta càng hiểu cái giá của tự do sau độc lập mà dân tộc đã phải trả. Thắng một cuộc chiến với Mỹ, đâu phải chuyện nhẹ nhàng. Chúng ta đã đọc những tổn thất về người về của, giờ đây chúng ta đọc thêm những tổn thất của tâm trạng. Và chúng ta hiểu rằng trong cõi người này, những vui buồn thật đa dạng. Trước một sự kiện, có thể có nhiều tâm trạng. Ngay một dạng thức tình cảm cũng mang nhiều sắc thái khác nhau, trái ngược nhau. Trong một bài thơ mang cái tên rất dài Ðêm đông chí uống rượu với bác Lâm bác Khánh nói về những cuộc chia tay thời loạn, các nhân vật gọi nhau bằng bác ấy đều chưa quá ba mươi tuổi và hình như lúc ấy họ đều không biết uống rượu. Lưu Quang Vũ chưa lúc nào nghiện rượu. Anh thích cái tư thế ngang tàng của các ông rượu và đọc được ở đấy những nỗi niềm thảng thốt xót đau của những cõi lòng bỏ ngỏ:
    Tối đen thành phố đêm lưu lạc
    Máy bay giặc rít ở trên đầu
    Ba đứa da vàng ngồi uống rượu
    Mặt buồn như sỏi dưới hang sâu
    Chúng mình không có bom nguyên tử
    Chỉ có thuốc lào hút với nhau.
    Lưu Quang Vũ thuộc loại người chỉ tin ở mắt mình, chỉ tin ở lòng mình. Mắt anh thấy một hiện tượng nào làm tim anh đau nhói anh đều viết thành thơ. Còn cái hiện tượng ấy là cá biệt hay phổ biến, là bản chất hay không bản chất anh dành cho các nhà lý sự kết luận. Anh muốn được trung thành với tình cảm nguyên sơ của mình. Một chiều cuối năm 1972, không biết xuất xứ do đâu mà anh viết:
    Cuộc chém giết lặng dần
    Các dũng sỹ thân tàn ma dại
    Ðập nát những cây đàn quý
    Ngồi nướng thịt cóc ăn
    Con mèo đi hai chân
    Kêu lên tiếng trẻ khóc.
    (Chiều cuối, viết 11-1972)
    Chiến tranh lúc ấy đang găng và không ai biết bao giờ nó kết thúc. Những câu thơ này chỉ là dự cảm hậu chiến. Ðến nay, sau hơn mười năm chiến tranh kết thúc nhưng dự cảm ngỡ như quái gở ấy không phải là không có lý.
    Nhiều nhận xét: Lưu Quang Vũ hay khinh bạc, thích giễu người. Quả có vậy thật, nhưng nếu ta lắng nghe chút nữa trong thơ anh, hình như khinh bạc chỉ là vỏ bọc nỗi lòng ấy. Thông thường ai có nỗi niềm sâu sắc thường hay che giấu, nhất là khi nỗi niềm ấy quá khác biệt với cái đa số. Lại là người hay giễu sự "trang trọng" của những "đau khổ vĩ đại", Lưu Quang Vũ càng không muốn mình thành đề tài hài hước. Xót đau che giấu bằng cười cợt. Lưu Quang Vũ đang giao tiếp với mọi người kia là một Lưu Quang Vũ được quy ước. Chính vì vậy anh mới thấy cô đơn ngay khi ngồi cạnh mẹ. Chính vì vậy khi đọc những bài thơ chưa in này của anh tôi mới có cảm giác như gặp một Lưu Quang Vũ khác. Lưu Quang Vũ ấy nói với con, lúc ấy cháu lên hai:
    Con ơi con hãy tha thứ cho cha
    Cha chẳng thể nào sống cùng mẹ được
    Ðời cha nắng gắt
    Mẹ con cần suối mát của đồng vui
    Con khôn lớn trên đời
    Hãy yêu thương mẹ
    Và hãy hiểu cho cha.
    Ðó là lòng cha của ngàn đời và cũng là của tình cảnh riêng Lưu Quang Vũ. Giọng thơ, ý thơ dễ dàng, trân trọng, biết mình, biết người. Tôi chắc cháu Lưu Minh Vũ đọc lại những dòng này sẽ hiểu và vô cùng thương nhớ bố. Bài thơ Lưu Quang Vũ khóc thương khi cha anh qua đời, rồi những bài sau này anh viết tặng Xuân Quỳnh cũng trong một tâm trạng thành kính và biết ơn. Khinh bạc, giễu cợt không phải là chủ đạo trong tính cách anh. Nó chỉ là một nét, cái nét dễ bộc lộ sự thông minh ranh mãnh của anh. Sau này Lưu Quang Vũ đã sử dụng song song được cả lòng yêu kính trân trọng, nỗi xót đau bàng hoàng cùng với giọng giễu cợt KHINH BẠC TRONG MỘT THỂ LOẠI KHÁC - ĐÓ LÀ KỊCH. Ở ĐẤY, LƯU QUANG VŨ SẼ THĂNG BẰNG hơn, tỉnh táo hơn và đã được mến chuộng, được coi là tác giả ăn khách nhất, sung sức nhất. Nhưng tôi vẫn nghĩ với anh, thơ mới là chủ yếu vì nó nói được anh nhiều nhất và cũng nói được chuyện đời nhiều hơn. Có điều tiếng nói của thơ chỉ là những tín hiệu, người đọc phải diễn giải tín hiệu đó thành tiếng nói thường, nghĩa là khám phá cái bề sâu, cái bề xa của tâm trạng để hiểu hiện thực.
    ***
    Cảm hứng dân tộc, trong tiến trình lịch sử, trong vẻ hùng vĩ của đất đai, trong vẻ đẹp óng ánh của ngôn ngữ và nhất là trong đời sống làm lụng cực nhọc, trận mạc gian lao của người dân là một cảm hứng bền chắc trong thơ Lưu Quang Vũ. Ca ngợi hay phê khán GÌ, ANH CŨNG YÊU THƯƠNG THÀNH KÍNH, CẢM PHỤC, XÓT XA. Ở MẢNG THƠ NÀY CÓ những nhận thức chắt ra từ sách vở. Nhưng dù từ sách hay từ đời tất cả đều nhuyễn vào cảm xúc anh, thành cá tính thơ của anh. Và cái giọng thơ đắm đuối đến mê hoặc đã tạo nên nhiều đoạn thơ lôi cuốn, chất chồng hình ảnh lạ. Trong Ðất nước đàn bầu (viết trong năm 1972 và 1983) trí tưởng tượng phóng túng dắt Lưu Quang Vũ đi dọc lại con đường dân tộc đã đi từ hồng hoang đến bây giờ. Cái kỳ ảo hoang sơ. Những rìu đá cổ sơ, những hang động khổng lồ, những đống lửa còn tro tàn sót lại xen với nét trữ tình êm ả của làng mạc thanh bình Hoa móng rồng thơm ngát của những đêm hội làng truyền thống Thấy cô bán rượu ống quần cỏ may, rồi vẻ dữ dội của binh lửa: Bao đền đài bị đốt thành than - Bao cuốn sách bị quăng vào lửa - Bao đầu người bêu trên cọc gỗ... tạo nên một giai điệu phức hợp làm nền cho sự hình thành nhân cách dân tộc. Lưu Quang Vũ yêu thương và ngợi ca nhân cách ấy. Sự ngợi ca này của anh dễ lẫn vào giọng ca chung của cả nền thơ, nếu anh không biết cá thể hóa nó. Anh cá thể hóa bằng cảm giác của cái tôi bàng bạc suốt bài thơ và cá thể hóa bằng bút pháp, bởi cái tài hoa của Lưu Quang Vũ có nhiều nét cá biệt. Anh viết rất tạo hình, có lẽ vì anh còn là họa sĩ:
    Những con chim Lạc mỏ dài
    Bay qua vầng trăng lớn
    Cánh rừng sẫm tắm hoàng hôn đỏ rực
    Cất tiếng kêu hoang dại dưới đêm nồng.
    Ðặc biệt là sức gợi từ những chi tiết nhỏ bé đan vào các ý thơ như cái đêm nồng trong bốn câu vừa trích. Một chữ nồng đã phả vào đêm cái hơi hướng nhiệt đới còn nguyên sơ và khung cảnh trở nên phập phồng đầy sự sống. (Nhân tiện cũng nhận xét từ nồng - nồng nàn rất hay gặp trong thơ Lưu Quang Vũ - đó cũng là một chứng tích về kiểu cảm xúc của anh). Từ những bài thơ đầu tay đến những bài cuối cùng, câu thơ Lưu Quang Vũ bao giờ cũng khêu gợi, đánh thức vào hồn người đọc những kỷ niệm, những tưởng tượng của riêng họ. Chính đấy là chỗ tạo ra chất đắm đuối ở thơ anh. Dưới bút anh cảnh sắc bây giờ thường đẹp hơn lên, say đắm hơn lên:
    Những ban mai xanh biếc tiếng đàn bầu
    Bà hiền hậu têm trầu bên chõng nước
    Em đi gặt trên cánh đồng cổ tích
    Lúa bàng hoàng chín rực những triền sông.
    Với những bài thơ trong tập Mây trắng của đời tôi, Lưu Quang Vũ đã ra khỏi những dằn vặt cô đơn của thời kỳ Cuốn sách xếp lầm trang. Khuynh hướng cảm hứng nối lại được với Hương cây nhưng chắc chắn hơn... chứa đựng hơn, từng trải hơn. Anh không cực đoan như giai đoạn 1971- 1972, nhưng anh cũng không né tránh những nghịch cảnh chua chát của đời sống. Anh đã viết về nhà nghệ sĩ kịch câm người Pháp Marcel Marceau:
    Anh có nhớ con người đùa bỡn
    với cái mặt nạ cười
    rồi không sao cởi được
    đau đớn mệt nhoài kiệt sức
    tuyệt vọng ôm vai, cái mặt vẫn cười.
    Anh bình giá về nhân dân, ca ngợi tầm vóc vĩ đại hy sinh cao cả của những người dân vô danh và cũng thấy hết những nhược điểm của họ, thấy để xót thương. Ðây là một phạm trù khoa học lịch sử, đánh giá thái quá hay bất cập đều không nên. Lưu Quang Vũ đã có cái nhìn biện chứng.
    Người mài mực cho Nguyễn Trãi viết Bình Ngô, người cùng Quang Trung đi đánh giặc
    Quang Trung trên bành voi, người cầm dáo xông lên phía trước
    Quang Trung lên làm vua, người về nhà cày ruộng
    Bị lão trương tuần quát nạt cũng run.
    Ðã bao nhiêu tiếng đoạn trường mới cũ cất lên từ đám đông gọi là nhân dân ấy. Ca ngợi dân mà thờ ơ với nỗi khổ của dân ta đã là một thứ sáo rỗng tệ hại của một thời văn chương chúng ta. Lưu Quang Vũ không bị trượt vào vết xe đổ ấy. Ðây cũng là một bước trưởng thành của anh so với thời Hương cây. Phải tự thấy, tự nghĩ thì ca ngợi hay âu lo mới có cơ sở mới thuyết phục. Văn chương như áo quần mỗi thời đều có "mốt" của nó. Có mốt "ngợi ca" lại cũng có mốt "xỉ vả". Lưu Quang Vũ rất biết tâm lý công chúng nhưng anh không lạm dụng, ít nhất là ở thơ. Cùng với năm tháng của đời mình, những biến thiên của đất nước, anh có đổi thay nhiều quan niệm, nhiều cấp độ nhận thức. Những đổi thay ấy đều bắt nguồn từ trong anh.
    Anh nghĩ lại về chiến tranh khi làm thơ cho Năm thế giới hòa bình. Giọng thơ bớt đi cái cay đắng rách xé vì anh đã thấy, đã tin hơn vào cái thiện, và vào con người của thế giới này.
    Anh bằng lòng và chi chút với hạnh phúc đang có. Anh đã lập gia đình. Ðã có sự yên ổn trong hạnh phúc và trong nghề nghiệp. Vả lại trong sự phát triển của tâm hồn con người, tuổi lớn hơn người ta hãy nghĩ tới những điều nông gần nhưng thiết thực. Thơ Lưu Quang Vũ về sau bớt đi cái phóng túng ngang tàng nhưng lại thêm được cái ấm áp đời thường rất để thân với mọi người:
    Không ôm được cả bầu trời ***g lộng
    Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay
    Có thể trồng thêm một bóng mát cho ngày
    Không tới được một vì sao xa lắc
    Nhưng có thể đến trong mùa cấy gặt
    Làm thuyền trên sông, làm lúa trên đồng
    Làm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trong
    Và nhận hết niềm vui trên cõi sống.
    Cốt lõi của tình cảm này chính là niềm lạc quan trần thế, là triết lý sống tích cực. Lưu Quang Vũ đã đi qua một chặng đường dài không êm ả gì để tới được nhân sinh quan ấy. Anh đang ở vào giai đoạn chín trong việc khám phá đời sống và sáng tạo. Anh đã tìm đến kịch là nơi có thể phô diễn trực diện hơn những khám phá của anh, là nơi anh có thể đóng góp được tích cực hơn vào việc xây dựng xã hội.
    Những bài thơ anh viết ở thập niên 80 như đối nghịch với các bài của thời kỳ 71-72. Nhưng thật ra nó rất liền mạch. Giai đoạn trước đã kiến tạo cho giai đoạn sau. Sức nặng của câu thơ yêu đời được bắt đầu từ câu thơ mất mát. Có mất mát mới biết giá trị của sự có lại:
    Mùa gió mới có em tôi có lại
    Bài hát cũ tôi hát cùng đồng dội
    Lại dập dồn như gió khắp rừng khuya.
    Lưu Quang Vũ đang sống những ngày đầy hào hứng. Anh viết rất nhiều, năng suất kỳ lạ. Niềm yêu đời tràn trong các câu thơ:
    Ước chi được hoá thành ngọn gió
    Ðể được ôm trọn vẹn nước non này
    Ðể thổi ấm những đỉnh đèo buốt giá
    Ðể mát rượi những mái nhà nắng lửa
    Ðể luôn luôn được trở lại với đời
    Giữa lúc ấy, tai nạn ập đến. Mười hai tập thơ đã dàn ra chưa kịp viết đầy. Ðau xót qua rồi không nói lại. Cái gì đáng còn sẽ mãi mãi. Khen chê cũng có thể đổi thay. Ðiều gì anh tin anh cứ tin. Kinh nghiệm đời anh anh vùi trong những câu thơ, hôm nay chúng ta soi lại, mỗi người thể nghiệm với riêng mình. Tôi viết những dòng này để trò chuyện với anh, trân trọng những gì anh tặng lại chúng ta. Ðòi hỏi gì ở anh bây giờ cũng vô nghĩa.
    4-1989
    Vũ Quần Phương
    (ba?i da?i quá mức cho phép nên em pha?i cắt ra, ko pha?i spam đâu nhé)
  2. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Vote cho pác ac/dc 5* . Ơ nhưng mà VQP iu XQ thật à pac'' ?Hehe , bây h em mới biết . Tuy nhiên người như XQ ai không yêu mới là chuyện lạ , một chút yếu đuối dịu dàng , một chút thông minh hóm hỉnh , một chút đanh đá , ghê gớm , một chút làm nên XQ !
  3. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Vote cho pác ac/dc 5* . Ơ nhưng mà VQP iu XQ thật à pac'' ?Hehe , bây h em mới biết . Tuy nhiên người như XQ ai không yêu mới là chuyện lạ , một chút yếu đuối dịu dàng , một chút thông minh hóm hỉnh , một chút đanh đá , ghê gớm , một chút làm nên XQ !
  4. whynotmoney

    whynotmoney Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2004
    Bài viết:
    706
    Đã được thích:
    1
    Này này, đang khen Xuân Quỳnh hay là khen cô em đấy. Kinh thía, chỉ còn thiếu là tớ tự vote cho tớ 5* thôi. hehehe may mà diễn đàn k có chức năng ấy.
  5. whynotmoney

    whynotmoney Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2004
    Bài viết:
    706
    Đã được thích:
    1
    Này này, đang khen Xuân Quỳnh hay là khen cô em đấy. Kinh thía, chỉ còn thiếu là tớ tự vote cho tớ 5* thôi. hehehe may mà diễn đàn k có chức năng ấy.
  6. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Hic , thanks ac/dc , em cũng noi gương Teta vote tặng bác 5* , em là fan ruột của Lưu Quang Vũ mà.......
    .......
    Chỉ lũ chim xưa vẫn đập cánh bên hè
    Hoa ti-gôn đẫm nước
    Hoa ti-gôn của T.T.KH
    Bài thơ thời đi học , nhớ ko em ?
    Bài thơ đắng cay tuy điệu mà buồn
    Nay đọc lại chẳng còn rơi nước mắt
    Hoa ti-gôn như trái tim vỡ nát
    Chết âm thầm dưới những bước chân quen !
    Vì bài Hoa ti gôn này của Lưu Quang Vũ và bài Hai sắc hoa ti-gôn của T.T.KH mà SS yêu hoa ti-gôn hơn nhiều lắm !
    .......
    Tôi nhớ chiều thu phớt nắng mờ
    chiều thu hoa đỏ rụng , chièu thu....
    Gió về lanh lẽo chân mây vắng
    Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
    Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
    Trời ơi người ấy có buồn không
    Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
    Tựa trái tim phai , tựa máu hồng ?

  7. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Hic , thanks ac/dc , em cũng noi gương Teta vote tặng bác 5* , em là fan ruột của Lưu Quang Vũ mà.......
    .......
    Chỉ lũ chim xưa vẫn đập cánh bên hè
    Hoa ti-gôn đẫm nước
    Hoa ti-gôn của T.T.KH
    Bài thơ thời đi học , nhớ ko em ?
    Bài thơ đắng cay tuy điệu mà buồn
    Nay đọc lại chẳng còn rơi nước mắt
    Hoa ti-gôn như trái tim vỡ nát
    Chết âm thầm dưới những bước chân quen !
    Vì bài Hoa ti gôn này của Lưu Quang Vũ và bài Hai sắc hoa ti-gôn của T.T.KH mà SS yêu hoa ti-gôn hơn nhiều lắm !
    .......
    Tôi nhớ chiều thu phớt nắng mờ
    chiều thu hoa đỏ rụng , chièu thu....
    Gió về lanh lẽo chân mây vắng
    Người ấy ngang sông đứng ngóng đò
    Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
    Trời ơi người ấy có buồn không
    Có thầm nghĩ tới loài hoa...vỡ
    Tựa trái tim phai , tựa máu hồng ?

  8. ac/dc

    ac/dc Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Hờ hờ, mọi người thi nhau vote cho mình thế này mình chẳng mấy chốc mà giàu to. Khoái quá post tiếp bài thơ này của bác Xuân Sách trong tập Nhận diện nhà văn Việt nam về Lưu Quang Vũ.
    Cũng muốn tin vào hoa hồng
    Tin vào điều không thể mất
    Cả tôi và cả chúng ta
    Đứng trong đầm lầy mà hát
    Ông không phải là bố tôi
    Con chim sâm cầm đã chết
    Ông không phải là bố tôi
    Con chim sâm cầm ai giết!
    Phú Thọ tự hào là nơi sinh ra LQV và cũng tự hào là nơi LQV bắt đầu thăng hoa sự nghiệp viết kịch của mình. Vở kịch ông không phải là bố tôi được diễn lần đầu tiên ở Phú Thọ trong khi LQV lúc đó đang bị xì xào về những ẩn ý trong các vở kịch của mình. Có thể nói những nhà hoạt động văn hoá ở Phú Thọ thời đó khá dũng cảm.
    Mình thích thơ của LQV ở những bài thơ viết về cuộc đời, về số phận con người trong giai đoạn mà có một số đề tài không được đề cập đến vì tất cả phải dồn cho tiền tuyến. Mảng thơ tình của ông được nhiều con gái thích chắc là vì thật và hơi yêu đuối theo kiểu đàn ông :D. Trong mỗi người phụ nữ đều có thiên chức làm mẹ, thấy con trai yêu đuối thì đâm nảy sinh tình cảm che chở :D. Không biết có đúng không nhỉ.
    Còn về chuyện Vũ Quần Phương thích XQ thì mình nghe nói đó là tình cảm đơn phương, XQ chê VQP thích ăn kẹo :D. Hoàn toàn là tin vỉa hè nhé, sai tớ không chịu trách nhiệm.
    Mặt trời đang ngủ có biết T.T.KH là ai không để tớ post tiểu sử bà này lên cho :D. T.T.KH một thời gian dài là một bút danh bí ẩn, bà làm vài bài thơ đối đáp với Thâm Tâm rồi lặn luôn. Bài thơ Hai sắc hoa tigôn cũng là một trong loạt bài đó. Riêng tớ thấy tên con trai trong bài thơ này hơi bị Sở Khanh :D.
    Cái gì mà :
    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
    Thở dài trong lúc thấy tôi vui
    Bảo rằng" Hoa giống như tim vỡ,
    Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi"
    Con trai phải chiến đấu vì tình yêu của mình chứ chưa lâm trận đã run rẩy thế này thì hoặc là Sở Khanh hoặc là Tavares :D.
  9. ac/dc

    ac/dc Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Hờ hờ, mọi người thi nhau vote cho mình thế này mình chẳng mấy chốc mà giàu to. Khoái quá post tiếp bài thơ này của bác Xuân Sách trong tập Nhận diện nhà văn Việt nam về Lưu Quang Vũ.
    Cũng muốn tin vào hoa hồng
    Tin vào điều không thể mất
    Cả tôi và cả chúng ta
    Đứng trong đầm lầy mà hát
    Ông không phải là bố tôi
    Con chim sâm cầm đã chết
    Ông không phải là bố tôi
    Con chim sâm cầm ai giết!
    Phú Thọ tự hào là nơi sinh ra LQV và cũng tự hào là nơi LQV bắt đầu thăng hoa sự nghiệp viết kịch của mình. Vở kịch ông không phải là bố tôi được diễn lần đầu tiên ở Phú Thọ trong khi LQV lúc đó đang bị xì xào về những ẩn ý trong các vở kịch của mình. Có thể nói những nhà hoạt động văn hoá ở Phú Thọ thời đó khá dũng cảm.
    Mình thích thơ của LQV ở những bài thơ viết về cuộc đời, về số phận con người trong giai đoạn mà có một số đề tài không được đề cập đến vì tất cả phải dồn cho tiền tuyến. Mảng thơ tình của ông được nhiều con gái thích chắc là vì thật và hơi yêu đuối theo kiểu đàn ông :D. Trong mỗi người phụ nữ đều có thiên chức làm mẹ, thấy con trai yêu đuối thì đâm nảy sinh tình cảm che chở :D. Không biết có đúng không nhỉ.
    Còn về chuyện Vũ Quần Phương thích XQ thì mình nghe nói đó là tình cảm đơn phương, XQ chê VQP thích ăn kẹo :D. Hoàn toàn là tin vỉa hè nhé, sai tớ không chịu trách nhiệm.
    Mặt trời đang ngủ có biết T.T.KH là ai không để tớ post tiểu sử bà này lên cho :D. T.T.KH một thời gian dài là một bút danh bí ẩn, bà làm vài bài thơ đối đáp với Thâm Tâm rồi lặn luôn. Bài thơ Hai sắc hoa tigôn cũng là một trong loạt bài đó. Riêng tớ thấy tên con trai trong bài thơ này hơi bị Sở Khanh :D.
    Cái gì mà :
    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
    Thở dài trong lúc thấy tôi vui
    Bảo rằng" Hoa giống như tim vỡ,
    Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi"
    Con trai phải chiến đấu vì tình yêu của mình chứ chưa lâm trận đã run rẩy thế này thì hoặc là Sở Khanh hoặc là Tavares :D.
  10. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Hehe , gặp cạ cứng rùi , em thì em ko mê kịch lắm nên cũng chưa xem vở nào của LQV cả ( với lại hồi ý , hình như em...còn trong bụng mẹ ) , nhưng bác nói đúng lém , em yêu thơ LQV vì nó thật , nó có chút gì yếu đuối của người đàn ông ( nhất là những bài thơ LQV viết cho mối tình thứ 2 - 1 nữ hoạ sĩ , đây là 1 mối tình buồn , đặc biệt là khi ông đã trải qua thất vọng 1 lần trong cuộc sống hôn nhân với nữ diễn viên điện ảnh Tố Uyên , còn đến tình yêu với Xuân Quỳnh thì thơ của LQV có độ chín hơn nhiều rồi . Em cũng rất xúc động khi đọc bài thơ " Nói với con " của LQV viết tặng con trai của ông và Tố Uyên là Lưu Minh Vũ
    Còn về bài thơ Hai sắc hoa ti-gôn thì em đọc và thấy đồng cảm với người con gái thôi , cuộc đời có nhiều điều mình không muốn mà nó vẫn cứ xảy ra , cũng chẳng thể trách ai được
    Đâu biết lần đi một lỡ làng
    Dưới trời đau khổ chết yêu đương
    Người xa xăm quá tôi buồn lắm
    Trong một ngày vui pháo nhuộm đường....

Chia sẻ trang này