1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ! Mỗi ngày một bài thơ.... (P2 - Mục lục tr1)

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi huong_be, 11/03/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Yêu
    Yêu nghĩa là ta đang say.

    Tình
    Dại
    Điên
    Khóc
    Và niềm kiêu hãnh
    Thổn thức khát thèm
    Muốn được no nê.
    Yêu
    Là đôi mắt vô hồn
    Nhìn vào bóng tối
    Mơ màng
    Khóc cười
    No đói
    Đớn đau
    Yêu
    Dại khờ như đứa trẻ
    Lẫn như người già.
    Yêu
    Hồn nhiên
    Như cây đời ta vẫn thấy
    Xanh tươi
    Héo úa
    Có cây và có hoa...
    tg: Hữu Ước
    Ghi chú: Ngày nào tớ cũng đọc báo Phú Thọ và Nhân dân! Cơ quan chỉ đặt mua đúng 2 tờ ấy!!
    Báo PT thì đọc để tính lương cho bạn Phù THủy, cọng xem luôn các thông tin quảng cáo tìm việc, khuyến mại....
    Báo nhân dân thì đợi đến Nhân dân cuối tuần, hoặc Nhân dân hàng tháng, tìm đọc truyên ngắn, thơ ca, hoặc chút ít thời sự... Bởi chỗ tớ làm, cái thông tin duy nhất với tớ để biết về cuộc sống bên ngoài lầ 2 cái tờ báo ấy + thỉnh thoảng gọi điện hỏi người thân....
    Công sức bao lâu bỏ ra là tìm đc cái bài thơ này trên báo Nhân dân!!
    Khè khè, anh GĐ chỗ tớ ko thích bọn tớ đọc báo trong giờ lắm, vì lãng phí thời gian, nhưng ngoài giờ tớ thấy còn bận hơn là trong giờphải sắp xếp thời gian cho tắm giặt, cơm nc, đi h ọc tiếng Mường, đi chơi.... Nhưng, may quá, anh ấy cũng có nói thêm, ai mà đọc báo thì viết những ý chính ra, rồi tóm tắt lại cho mọi người đỡ phải đọc. Tớ đành tóm tắt những gì còn đọng lại ra bõ PT nhà mình vậy
  2. zungbatdau

    zungbatdau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2005
    Bài viết:
    2.692
    Đã được thích:
    0
    Trư? đi
    (Chế Lan Viên)
    Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
    Có phải tôi viết đâu! Một nửa
    Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết rồi
    Giết một tiếng đau - giết một tiếng cười
    Giết một kỷ niệm - giết một ước mơ - tôi giết
    Cái cánh sắp bay - trước khi tôi viết
    Tôi giết bão ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
    Và giết luôn mặt trời lên trên biển - Giết mưa
    Và giết cả cỏ trong mưa luôn thể
    Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
    Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình
    Và thơ này rơi đến tay anh
    Anh bảo đấy là tôi.
    Không phải!
    Nhưng cũng chính là tôi - Người có lỗi
    Đã phải giết đi bao nhiêu cái
    Có khi không có tội như mình.
    (Tạp chí Văn, Paris 1992)
    Tự nhiên thích bài thơ này, share bài này cùng anh em
  3. sole_husband

    sole_husband Moderator

    Tham gia ngày:
    02/04/2003
    Bài viết:
    6.326
    Đã được thích:
    2.295
    Nghe như thơ dịch ấy nhỉ!
    Mình chỉ khoái làm thơ hài , chắc do cái tính nhênh nhang không sửa được!
  4. metquadi

    metquadi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    1.984
    Đã được thích:
    0
    @Sole: Không phải thơ dịch đâu bạn
    Hôm nay tớ thích bài này:
    Gửi em
    Em đầy ngộ nhận như tôi
    Cũng yêu chí chết cái người mình yêu
    Cũng tìm những lối phong rêu
    Để rồi bước trật bước trèo uổng công
    Mắt thì thăm thẳm mùa đông
    Trái tim mùa hạ, tấm lòng mùa thu
    Mùa xuân ở phía sa mù
    Mà băng tuyết... đến bao giờ cho tan?
    Gặp em cơ nhỡ cưu mang
    Em đâu biết đến lỡ làng về sau
    Em đương lấy sóng làm cầu
    Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền
    Lấy khao khát để làm yên
    Lấy duyên làm phúc lấy tiền làm khinh
    Rồi ra em giống chị mình
    Lấy bấy nhiêu cái thất tình làm vui.
    --- Đoàn Thị Lam Luyến ---
  5. aixuoivanly

    aixuoivanly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/12/2007
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Đất
    -Hoàng Trung Thông-
    Em là biển thì anh xin là đất
    Đất lặng im nhưng đất chẳng vô tình
    Đất dịu hiền ôm chặt lòng biển xanh
    Biển sâu thẳm mênh mông - đất lẽ nào chẳng biết
    Biển trăn trở buồn vui gào thét
    Có nghe chăng lòng đất âm vang
    Đã nhiều khi lòng đất bâng khuâng
    Bỗng sụt xuống nhường thêm cho biển đất
    Suốt năm tháng mạch ngầm tuôn chảy
    Đất góp thêm tình biển luôn vơi đầy
    Đất âm thầm nghe lòng biển reo vui
    Tiếng sóng vỗ biết trái tim mình đập
    Có bao nhiêu nước đất dồn về ôm ấp
    Cho biển mênh mông, cho biển mặn mà
    Trách chi nhiều hỡi em biết bao la
    Đất im lặng - không vô tình đâu nhé
    ======
    Lưu trữ.
  6. oldbabie

    oldbabie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/2008
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    Kỷ niệm
    (sưu tầm)
    Kỷ niệm không là dao
    Mà cắt lòng đau nhói
    Kỷ niệm không là khói
    Mà sao mắt cay cay
    Kỷ niệm không là dây
    Sao trói lòng vương vấn
    Kỷ niệm không là phấn
    Sao bạc trắng như vôi
    Kỷ niệm không chia phôi
    Sao hai người giữ mãi
    Kỷ niệm không trống trải
    Sao đầy ấp trong ta
    Kỷ niệm không bao la
    Sao nhớ hoài chẳng hết
    Kỷ niệm không là vết
    Sao còn mãi muôn đời.
  7. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    SG hôm nay chợt lạnh. Mấy hôm trước thì mưa rả rích như mưa phùn, mà lại xấu xí hơn mưa phùn. Thấy nhớ tha thiết những ngày mùa thu, đầu đông ở ngoài kia.
    Tự nhiên thấy nhớ câu thơ: "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn!" của Chế Lan Viên.
    Thế là thích ngồi đọc lại bài thơ này:
    Tiếng hát con tàu
    Tây bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
    Khi lòng ta đã hoá thành những con tàu,
    Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
    Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu.
    Con tàu này lên Tây Bắc anh đi chăng?
    Bạn bè đi xa anh giữ trời Hà Nội
    Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
    Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng.
    Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
    Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
    Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
    Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia.
    Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc
    Xứ thiêng liêng, rừng núi đã anh hùng
    Nơi máu đỏ tâm hồn ta thấm đất
    Nay dạt dào đã chín trái đầu xuân.
    Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa
    Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đuờng
    Con đã đi nhưng con cần vượt nữa
    Cho con về gặp lại Mẹ yêu thương.
    Con gặp lại nhận dân như nai về suối cũ
    Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa
    Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
    Chiếc nôi ngừng bỗng đập cánh tay đưa.
    Con nhớ anh con, người anh du kích
    Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
    Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
    Đêm cuối cùng cho anh con cởi lại cho con.
    Con nhớ em con, thằng em liên lạc
    Rừng thưa em băng, rừng rậm em liên lạc
    Sáng bản Na, chiều em qua bản bắc
    Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư.
    Cón nhớ quê mế! Lửa hồng soi tóc bạc
    Năm con đau, mế thức một mùa dài
    Con với mế không phải hòn máu cắt
    Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi.
    Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
    Nơi nao qua, lòng lại chẳng yêu thương?
    Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
    Khi ta đi, đất bỗng hoá tâm hồn!
    Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
    Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
    Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
    Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương.
    Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
    Vắt xuôi nuôi quân em giấu giữa rừng
    Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch
    Bữa xôi đầu còn toả mùi hương.
    Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
    Tình em đang mong tình mẹ đang chờ
    Tình hãy vỗ dùm ta đôi cánh vội
    Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga.
    Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng
    Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
    Rẽ người mà đi vịn tay mà đến
    Mặt đất nồng nhụa nóng của cần lao.
    Nhựa nóng của mười năm nhân dân máu đổ
    Tây Bắc ơi, ngưòi mẹ của hồn thơ
    Mười năm chiến tranh vàng ta đau trong lửa
    Nay trở về, ta lấy lại vàng ta.
    Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
    Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
    Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
    Mắt hồng em trong suối lớn mùa xuân.
  8. huong_be

    huong_be Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2005
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    0

     
    Hôm nay chộp được bài này
    Từ phía ngày nắng tắt (Vi Thùy Linh)
    Từ phía ngày nắng tắt
    Nơi em ở là phía ngày nắng tắt
    Nỗi buồn nhiều như gió
    Em ước được thả lên trời như bóng bay?
    ?Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
    Chỉ còn phía anh thôi
    Em không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt
    Để rồi đêm nay
    Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt!
    Ánh mắt anh - không - bay - được
    Lòng em vỡ
    Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổi
    Em không nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụng
    Tóc mỗi năm một mỏng
    Em tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏ
    Bóng chèn nhau
    vỡ
    Lòng em
    vỡ
    Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa
    Rồi đi
    Sau lưng em ngày nắng tắt.
     

    được huong_be sửa chữa / chuyển vào 14:44 ngày 13/08/2009
  9. sole_husband

    sole_husband Moderator

    Tham gia ngày:
    02/04/2003
    Bài viết:
    6.326
    Đã được thích:
    2.295
    Bibianh ngày xưa chắc được điểm văn cao lắm nhỉ, thơ cấp 3 mà cũng nhớ!
    Hy vọng không nghiền cả phim...cùng loại nữa.
    Mình nhớ mỗi câu đầu, nghe giống ...lơ xe :
    Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi không?
  10. vu1234

    vu1234 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Chiều nay thương nhớ nhất chiều nay
    Thoán bóng em trong chén rượu đầy
    Anh uống bóng em và uống cả
    Một trời quan tái mấy khi say

Chia sẻ trang này