Thơ Onga Becgôn Tôi chưa biết nhiều về nữ thi sỹ này nhưng một số bài thơ của bà mà tôi được nghe đã để lại cho tôi những ấn tượng khó phai.Đọc thơ của bà tôi thấy mình được chia sẻ,tôi thấy sự cảm thông,yêu thương thiết tha và tinh tế... "Mùa lá rụng " là một bài thơ hay của bà.Tôi xin post lên đây để mọi người cùng đọc.Nếu ai biết nhiều về Onga và thơ của bà ,xin hãy chỉ giáo!Tôi cảm ơn lắm lắm! "Những đàn sếu bay qua sương mù và đại lộ Matxcơva lại đã thu rồi Bao khu vườn xưa như lửa cháy ngời Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ Những tấm biển treo dọc theo đại lộ Nhắc nhở những ai đi ngang,dù đầy đủ lứa đôi Nhắc nhở những ai đi cô độc trên đời: "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng" Ôi!Trái tim tôi,trái tim của một minh tôi Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ Buổi chiều kéo lang thang mưa giá Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình Tôi sẽ yêu ai?Ai làm tôi hạnh phúc? "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng" Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Nếu chẳng còn gì mơ ước trong tôi Thì có lẽ chẳng còn gì để mất Anh từng ở đây,từng là người thân yêu nhất Sau phút này,người bạn cũ cũng không? Chẳng hiểu sao tôi ngùi ngẫm trong lòng Rằng: tôi phải xa anh vĩnh viễn Anh_con người không vui,con người bất hạnh Con người đi cô độc quá trên đời! Thiếu thận trọng chăng hay chỉ đáng nực cười Thôi hãy kiên tâm, mọi điều đều phải đợi Dịu dàng quá,dịu dàng không chịu nổi Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly Mưa đầy trời nhưng ấm áp dường kia Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá Anh hãy vui lên con đường chia hai ngả Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa Một mình với một mình thôi, không còn ai tiễn biệt Tôi không biết nói cùng anh đến hết Phút giây này còn biết nói gì thêm Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm Những tấm biển dọc đường càng thấy trống "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng"
Thơ Ônga Bécgôn hay nhỉ. Bác nào biết thêm các bài khác của bà ấy post tiếp đi. nghe rơi bao lá vàng ngập giòng nước sông Seine mưa rơi trên phím đàn chừng nào cho tôi quên
Bản in của em hơi khác Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả Matxcơva lại đã thu rồi Bao khu vườn như lửa chói ngời Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ Những tấm biển treo dọc theo đại lộ Nhắc ai đi ngang,dù đầy đủ lứa đôi Nhắc cả những ai cô độc trong đời: "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng" Ôi! Trái tim tôi,trái tim của một minh tôi Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ Buổi chiều kéo lang thang mưa giá Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình? Tôi sẽ yêu ai?Ai làm tôi hạnh phúc? "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng" Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Nếu không có gì mơ ước trong tôi Thì có lẽ chẳng còn chi để mất Anh từng ở đây, từng là người thân yêu nhất Sau phút này làm người bạn cũng không? Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng Rằng tôi phải xa anh vĩnh viễn Anh - con người không vui,con người bất hạnh Con người đi cô độc quá trên đời! Thiếu cẩn trọng chăng hay chỉ đáng nực cười Thôi hãy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly Mưa đầy trời nhưng ấm áp dường kia Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá Thôi hãy vui lên dù đường đời hai ngả Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa Một mình với mình thôi, không còn ai tiễn biệt Tôi không biết nói cùng anh đến hết Thì bây giờ còn phải nói gì thêm? Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm Những tấm biển dọc đường càng thấy trống "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng" Những bóng dài thon nhỏ Đến tự chân trời nhoà...
Em đi tìm anh trên bán đảo Balcan Em đi tìm anh trên bán đảo Balcan Tìm chẳng thấy chỉ thấy trời im lặng Một mình em giữa đêm dài thanh vắng Em đi tìm anh trên bán đảo Balcan Em trèo lên đỉnh núi cao Carpat Nhìn theo anh mất hút về đâu Chân ai đi xa tít bóng trời Âu Dòng nước mắt bổng trào ra chua chát Em lại đến dòng sông Đanuyp Thấy gì trăng nằm sâu giữa lòng sông Buồn chao ôi gió làm em xiêu bạt Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt Sóng xô bờ gợi lên tiếng triền miên Mà ngàn năm sóng cùng trời một nhịp Chỉ mình em nhức nhối vết thưong lòng Ôi trái đất rộng làm chi bát ngát Cho loài ngưòi chia biên giới thế gian Cho sa mạc bùng lên ngọn lữa Cho tình ta chưa bén đã vội tàn Ôi nhân loại mấy ngàn năm kiếp sống Có hay chăng quằn quại một tình yêu Anh có hay chăng gió lòng em xao động Thân bơ vơ lạc lõng giữa rừng chiều Em không biết và em không muốn biết Trái tim anh sao tê lạnh thờ ơ Nhưng em biết tình ta dù đã hết Em vẫn mong, vẫn hi vọng, vẫn chờ Em lại trèo lên đỉnh cao Carpat Lại đến dòng Đanuyp đêm trăng Em lại đến biển Đen xưa dào dạt Em đi tìm anh trên bán đảo Balcan ( Chép theo trí nhớ- có thể có chỗ chưa chính xác, ai biết bổ khuyết giúp) V@ [/size=4
Chuyện mười năm trướcBecxônốp (tặng Bectôn Ônga) Chỉ có một lần thôi Em hỏi anh yên lặng Thế mà em hờn giận Để chúng mình cách xa Biết đi đâu về đâu Con đò không bến đợi Ơi cây xanh tình đời Có nghe lời ta gọi Nhưng mùa xuân đã qua Tiếng ve về thổn thức Gió thổi về đêm hè Kể chuyện mười năm trước Chỉ có một lần thôi Em hỏi anh yên lặng Thế mà em hờn giận Để chúng mình xa nhau Nơi tình yêu bắt đầu Cũng là nơi khó nhất Trái tim dù biết hát Nhưng tình đời dễ đâu Những lứa đôi yêu nhau Hãy nghe tôi kể lại Chỉ một lần trót dại Thế là đành chia phôi Chỉ có một lần thôi Em hỏi anh yên lặng. [orange]Bài ca cuộc đời[/orange] Bectôn Ônga (trả lời Becxônôp) Em lại sống những ngày quá khứ Khúc hát mê say một thời thiếu nữ Ngôi sao cháy bùng trên sông Nhêva Và tiếng chim kêu mỗi buổi chiều tà Năm tháng đắng cay hơn Năm tháng ngọt ngào hơn Em mới hiểu bây giờ anh có lý Chuyện cũ xa rồi anh cũng xa hơn Em sống khác xưa rồi Hát cũng khác xưa theo Lũ trẻ lớn lên lại tiếp theo ta Lại nhấp vị ngọt ngào thử thách Vẫn sông Nhêva những chiều sông nước Nhưng nghĩ lại cho cùng họ có lỗi đâu anh.
Mùa hè rớt Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ Cái nắng êm ru-Mặt trời không chói Mùa hè rớt cho những người yếu đuối Cứ ngỡ ngàng như lại bắt đầu xuân. Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng Khe khẽ như không dịu dàng phơ phất Lanh lánh bầy chim bay đi muộn nhất Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu. Những trận mưa rào đã tắt từ lâu Tất cả thẫm trên cánh đồng lặng sẫm Hạnh phúc ít hơn, mắt nhìn say đắm Ghen tuông-dù chua chát cũng thưa hơn. Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá Nhưng ta nhớ. Trời ơi-ta vẫn nhớ Tình yêu đâu? Rừng lặng sóng sao im Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt Nhưng chỉ đến bây giờ ta mới hiểu Yêu đương Giận hờn Tha thứ Chia tay.... Cháu chỉ biết có bài này thôi. Hy vọng mọi người thích. ...Ta làm con chim hót Ta làm một nhành hoa Ta nhập vào hoà ca Một nốt trầm xao xuyến...
Dịch giả thơ của Onga Becgôn có phải là Bằng Việt không các bác? Dịch hay nhỉ !!! nghe rơi bao lá vàng ngập giòng nước sông Seine mưa rơi trên phím đàn chừng nào cho tôi quên
Không đề Anh hãy trở về trong giấc mơ em Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh Anh một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ Anh bây giờ đã ở rất xa Khoảng cách bao la xoá nhoà hình dáng Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm Chẳng thể nào cháy lửa nữa đâu anh Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em Vì đã vội buông anh ra quá sớm Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh ôi lòng khát thèm chẳng thể nào yên Anh hãy trở về trong giấc mơ em Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh Anh một thuở như cuộc đời, như chim, như nắng Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ Dong Mai Được sửa chữa bởi - dong mai vào 16/04/2002 15:19
Hic, bài này có phải của Onga Becgon không các bạn nhỉ? Lâu lắm rồi Lâu, thật đã lâu lắm rồi... Lâu, thật đã lâu lắm rồi bặt tin như ngọn nến cháy lặng lẽ đủ sáng để thấy bóng nhau, đôi khi như cỏ lau không nhọn gai bám giữ cuộc đời xiêu theo gió mỗi cuối chiều chỉ một điều gì đơn giản lòng hoài quay quắt nhớ Lâu, thật đã lâu lắm rồi không còn san sẻ những buồn vui thời gian chai đá mất nhau... lắm khi không gian thoảng tiếng thở dài những ngày mai ngoài tầm tay cút bắt, ngụp lặn, lao đao lâu, ừ lâu lắm rồi. Lâu, thật đã lâu lắm rồi môi quên lời đắm say... Được LonelySun sửa chữa / chuyển vào 13:16 ngày 25/08/2004