1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ PHÙNG QUÁN

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi TraiTimSoiDa, 21/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    hi hoangvan...cam on nhe''''....minh cung dang cố sưu tầm để post hết các sáng tác của ông cho mọi người cùng đọc và chia sẻ...Bởi mình nghĩ thơ ông PQ không fải ai cũng đă từng đọc..Như deny-me mà đã từng thú nhận là nhà quê vì chưa bao giờ đọc PQ mà..Bạn biết bài thơ nào của ông thì cùng mình post nhé...Thân
    Được TraiTimSoiDa sửa chữa / chuyển vào 08:31 ngày 27/05/2004
  2. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Cây mận Vĩnh Linh
    Lấp hố bom giữa nhà
    Tôi ươm một trái mận
    Trái mận tôi cạy ra
    Từ bàn tay vợ nắm
    Vợ tôi sắp làm mẹ
    Thèm ăn rở của chua
    Túi áo nàng không khế
    Thì cũng mận, cũng mơ
    Ôi trái mận, trái mận
    Cắn giở còn vết răng
    Nảy mầm trong xót thương
    Đâm chồi trong thù hận
    Vĩnh Linh im tiếng súng
    Tôi trở lại ngôi nhà
    Nơi vợ tôi nằm xưa
    Xum xuê một cây mận
    Ôi cây mận, cây mận
    Trái chín trĩu cành cong
    Trái nào tôi cũng thấy
    Cắn giở có vết răng !
  3. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Hồ tiêu Vĩnh Linh
    - Ai thèm cái vị nồng cay
    Xin đến đất này ăn hạt hồ tiêu !
    - Hồ tiêu đâu chẳng có nhiều
    Tội chi vượt lửa, băng đèo tới đây
    Tiêu nào mà tiêu chẳng cay ?
    Nhưng tiêu đất này tôi thấy cay hơn.
    Vị cay thấm tận đáy hồn
    Bao nhiêu bi tráng đã dồn lại cay !
  4. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Tiếng hát trên địa ngục Côn Đảo
    ( Chuyện chị Võ Thị Sáu, quê Bà Rịa Đất Đỏ Nam Bộ.Giặc thủ tiêu ngày 13-3-1952 tại Côn Đảo)
    Giải nhất trong kỳ thi Văn Nghệ hưởng ứng Đại hội Liên hoan Vácxôvi ở Việt Nam​
    Bóng đêm trùm Côn Đảo
    Sóng bể réo ầm ầm.
    Gió hun hút đồi thông,
    Trại giam nằm như chết.
    Trập trùng lưới dây thép,
    Trăng in bóng tháp canh.
    Côn Đảo bỗng rùng mình.
    Ai cất lên tiếng hát ?
    Tiếng hát ngân cao vút.
    Bay bổng giữa trời đêm.
    Tiếng hát của chúng mình:
    ...Cờ pha máu chiến thắng...!
    Trại giam đang yên lặng.
    Tù nhân ngồi cả lên.
    Nín thở ho thật êm.
    Nghe tiếng hát dội thấm qua vách đá.
    Bóng một lá cờ đỏ
    Chói lọi như mặt trời.
    Theo tiếng hát chơi vơi.
    Mọc lên giữa địa ngục.
    Tiếng người nào đang hát ?
    - Một đồng chí của ta.
    Giặc đem đến hôm qua.
    Giam ở ngục đá xám,
    Đợi ngày mai đem bắn.
    Đảo càng khuya càng vắng,
    Tiếng hát càng ngân cao.
    Anh em khóc nghẹn ngào:
    - Hát một đêm cuối cùng để mai chết.
    Đồng chí ơi còn bài gì hát tiếp,
    Hai ngàn chúng tôi thức suốt cả đêm nay !
    Hàng ngàn bộ xương gầy,
    Rít lên trong bóng tối.
    Những người bị xiềng trói
    Cựa mình xích kêu vang.
    Muốn vùng dậy bẻ tan
    Chạy đến người đang hát
    Tên lính Phi đứng gác
    Trước cửa ngục tử hình
    Nghe tiếng hát lặng thinh,
    Chống cằm lên mũi súng.
    Người tù sắp xử bắn,
    Vẫn hát mắt mở to.
    Trong bóng tối sáng loà
    Hai vì sao Bắc đẩu.
    Người đang hát: chị Sáu,
    Một cô gái miền Nam.
    Năm nay mười bảy tuổi tròn
    Hiền như bông lúa chín thơm giữa đồng.
    Đêm hôm nay xích sắt cùm hai chân.
    Ngồi trên đá như ngồi trên đống tuyết
    Ngồi suốt đêm nay đợi ngày mai giặc giết,
    Tóc chưa chấm vai, đời đẹp tựa trăng lên.
    Nhưng mắt Sáu vẫn long lanh,
    Vẫn thấy như mình sống giữa tự do.
    Trên đường vào đảo hôm qua
    Nghiêng mình Sáu hái bông hoa ven rừng
    Cài lên mái tóc rối tung,
    Cất cao tiếng hát giữa vòng lưỡi lê.
    Bọn lính giặc như mê.
    Trợn mắt nhìn cô gái,
    Sắp chết mặt vẫn tươi roi rói,
    Môi không tắt nụ cười:
    - Trên cành chim hót chim ơi,
    Ta làm cách mạng ta vui đến cùng,
    Ngày mai chim đến mà ăn
    Nhà tù Côn Đảo thành đồng lúa thơm.
    Chim tìm bông lúa ngát hương,
    Đặt lên nấm mộ đất vàng cho ta.
    Nghe tiếng hát thiết tha
    Của người tù sắp chết,
    Tên chúa đảo quen ăn gan uống huyết,
    Chiều hôm qua phải sởn ốc rùng mình.
    Đêm hôm nay giữa lao tối vắng tanh,
    Sáu hát mãi, căm thù chan chứa.
    Hát bao nhiêu bài không nhớ nữa
    Tiếng hát gợi lên những chuỗi ngày:
    Sáu còn bé bỏng thơ ngây,
    Một sớm nắng đẹp cờ bay đỏ làng.
    Từ đó Sáu được đến trường,
    Đêm thu trăng đẹp hát vang sân đình.
    Rồi Tây đánh chiếm làng mình
    Giếng trong đỏ máu, ruộng xanh cháy vàng,
    Một đêm Sáu nằn nì xin me:
    - Cho con làm liên lạc Công an.
    Năm ấy mười bốn tuổi,
    Mật thám chăng đầy lưới
    Giữa thành phố Sài Gòn
    Treo cờ đỏ sao vàng,
    Giết Tây bằng lựu đạn
    Ban ngày trong khách sạn
    Tan xác bốn quan ba.
    Lần cuối cùng sa cơ,
    Sáu lọt vào tay giặc,
    Đời trắng trong xanh ngắt,
    Mới mười sáu tuổi đầu.
    Chịu bao nhiêu thương đau.
    Lê dương thay nhau hiếp,
    Kìm gắp từng miếng thịt.
    Cắt vú, đốt cửa mình.
    Nghiến răng chịu nhục hình,
    Sáu nhổ vào mặt chúng:
    - Chúng tao làm cách mạng,
    Không sợ chết sợ đau.
    Thù chúng mày giết tao,
    Đồng chí tao sẽ trả.
    Ra toàn án áo đỏ
    Chúng kết án tử hình,
    Mắt Sáu vẫn long lanh
    Thản nhiên nghe tuyên án
    Có gan ném lựu đạn
    Giết Tây giữa Sài Gòn,
    Có gan đứng hiên ngang
    Trưóc những giờ phút cuối.
    Nhưng Sáu chưa đủ tuổi.
    Chúng không thể giết càn.
    Cắn răng nuốt bồ hòn,
    Giam thêm hai năm nữa.
    Sáu nghĩ: còn hơi thở,
    Còn phục vụ nhân dân,
    Mình còn sống hai năm,
    Không thể xa cách mạng.
    Giặc đẩy Sáu vào khám
    Những tù nhân tử hình
    Sống ở đây đinh ninh
    Đếm từng ngày đợi chết.
    Yêu Tổ quốc tha thiết,
    Yêu Bác, yêu nhân dân.
    Sáu không thể ngồi không,
    Đợi ngày đưa đi bắn,
    Ở đâu cũng có Đảng,
    Ngay giữa tim kẻ thù,
    Chi bộ của nhà tù,
    Sáu được làm liên lạc.
    Ngày nấu cơm đun nước,
    Đem đến cho anh em,
    Những người bị xiềng gông.
    Cho đến giờ phút cuối.
    Những đồng chí hấp hối,
    Quằn quại kiết, ho lao,
    Ngày hai buổi Sáu vào,
    Nắm tay từng đồng chí,
    Chuyền hơi ấm Đoàn thể,
    Cho trái tim sắp ngừng,
    Chuyền sức mạnh tinh thần
    Cho những người, giặc sắp đưa đi bắn.
    Một buổi trưa chúng vào khám
    Bắt gặp Sáu đưa tin,
    Chúng ***g lộn như điên,
    Thét lên: Con khốn nạn,
    Mày dám làm cách mạng
    Đến chết vẫn không thôi !
    Sáu bình thản mỉm cười:
    - Lời chúng bay rất đúng !
    Sáu chưa đến mười tám,
    Chúng không dám để lâu,
    Lén lút bỏ xuống tầu,
    Đưa Sáu ra Côn Đảo
    Hôm qua chúng nó bảo:
    - Ngày mai sẽ giết mày.
    Sáu kiêu hãnh khoanh tay:
    - Ngày mai tao sẽ chết
    Ngày ấy đã đến rồi !
    Đêm nay qua gần hết.
    Xa xa vọng vào tai
    Tiếng chim rừng chiêm chiếp
    Ánh sáng hiện lờ mờ,
    Lọt vào ngục đá xám.
    Ánh sáng báo đến giờ
    Quân thù đưa đi bắn.
    Sáu lấy đôi hoa tai
    Của phụ nữ Nam Bộ
    Tặng Sáu hôm xác Tây gục đổ
    Giữa thành phố Sài Gòn,
    Đeo vào vành tai nhỏ thon thon.
    Tình đoàn thể dạt dào thấm thía.
    Sáu vẫn hồn nhiên như đứa trẻ,
    Nghiêng nghiêng đầu vuốt mái tóc rối tung.
    Sáu nhớ lời mẹ bảo:
    - Bao giờ tóc con chấm ngang lưng,
    Mẹ mua cho chiếc khăn màu hoa thiên lý.
    - Thôi mẹ đừng mua nữa !
    Tóc con sẽ không bao giờ dài.
    Còn mười lăm phút nữa thôi,
    Tim con sẽ ngừng đập !
    Tóc con, giặc nó sẽ chôn xuống đất.
    Nó muốn chôn hết những gì mẹ quý mẹ thương.
    Nhưng mẹ ơi đừng buồn !
    Mẹ mất một mái tóc con,
    Cho muôn mái tóc xanh hơn thế này.
    Tóc con mục nát ở đây,
    Tóc em con đẹp gió bay đến trường.
    Ngoài đường xe rú vang,
    Rít phanh cửa lao mở,
    Sáu bước ra giữa hai hàng thú dữ.
    Lên xe bình thản ngồi.
    Nghe tiếng rú xe hơi
    Ngàn người, hàng ngàn người
    Đứng lên, đứng lên hết,
    Đứng lên trong tiếng hát:
    Bao chiến sĩ anh hùng...
    Tiếng hát muốn lật tung
    Tường đá xây song sắt.
    Tiếng hát hoà nước mắt,
    Đầm đìa như máu tươi.
    Căm thù sùng sục sôi,
    Tay chân cuồn cuộn máu
    Chúng nó giết chị Sáu,
    Người chị của chúng ta !
    Trên địa ngục tha ma
    Thêm nấm mồ đồng chí.
    Chúng ta thương xót chị.
    Căm thù quân dã man,
    Cương quyết không đi làm.
    Ngày hôm nay tuyệt thực !
    - Đả đảo bọn đế quốc !
    - Đả đảo quân giết người !
    Trái đất còn mặt trời,
    Lửa thù này chưa tắt.
    Hai ngàn người cúi đầu răng nghiến chặt,
    Tiễn biệt người đồng chí anh hùng.
    Xa xa dưới đồi thông,
    Nắng lấp lánh đầu lưỡi lê rờn rợn.
    Sáu xuống xe đi giữa hai hàng súng,
    Tiến thẳng ra đứng giữa hiên ngang,
    Mắt sáng át lưỡi lê và thép súng.
    Tên chúa đảo bắt đồng bào từ sớm,
    Đến tập trung vây kín cả hai bên:
    - Xem quan lớn hành hình *********,
    Để chúng mày làm gương răn đe kẻ khác.
    Đồng bào bưng mặt khóc,
    Như xé ruột cắt lòng.
    Trên trời dưới biển mênh mông
    Xa Bác, xa Đảng, nhân dân đồng bào.
    Thương chị nhưng biết làm sao,
    Hai tay không súng không dao nhìn trời !
    Sắp đến giờ bắn rồi,
    Chúng nó hỏi:
    - Muốn gì trước khi chết ?
    Sáu nhìn đồng bào mến yêu tha thiết.
    - Muốn nói với đồng bào
    Cắn răng nuốt nghẹn ngào,
    Nói từng lời rắn rỏi:
    - Chúng nó giết tôi năm nay mười bảy tuổi,
    Nghĩ đến Tổ quốc tôi không sợ kẻ thù.
    Nhất định có ngày bộ đội của Bác Hồ,
    Sẽ đến cứu chúng ta khỏi lao tù ngục tối
    Cha đạo đến đọc kinh rửa tội
    Cho ngày mai con được lên Thiên đàng.
    Sáu gạt đi bảo rằng
    - Tôi không làm gì có tội
    Và chỉ bọn giặc xung quanh như hổ đói,
    Chính lũ kia mới có tội tày trời,
    Ăn xương, hút tuỷ, uống máu người,
    Máu chúng tôi ngập cầu Ma Thiên Lãnh
    Xác chúng tôi chất đầy lao đá lạnh,
    Xương nối nhau phơi trắng rợn đồi thông.
    Chính chúng nó, tội ác mới vô cùng,
    Chúng nó chết đời đời ở địa nguc !
    Lũ giặc thét: Bịt mắt !
    Bắn chết nó đi thôi !
    Đồng bào có người ngất,
    Rú lên: Trời đất ơi !
    Sáu dõng dạc: Tao không cần bịt mắt !
    Tên chúa đảo xồ đến giật mái tóc,
    Phủ trùm lên đôi mắt lóng lánh đen.
    Sáu hất đầu tóc loã xoã bay lên,
    Và giận dữ quát vào mặt chúng nó:
    - Bắn tao di ! Tao không bao giờ sợ.
    Tao mở mắt to để nhìn luồng đạn chúng mày
    Bắn tao đi ! Mắt tao, ngực tao đây !
    Bọn giặc rùng mình run tay súng.
    Bốn phát chị vẫn sống.
    Hai mắt vẫn mở to
    Áo đỏ như mầu cờ,
    Máu tuôn thành từng suói
    Hai mắt vẫn sáng chói,
    Nhìn cháy thịt kẻ thù.
    Tiếng hô Đảng ! Bác Hồ !
    Gió bể mang về đất liền Tổ quốc.
    Tám phát chị mới gục,
    Đầu nghiêng như ngủ say.
    Mái tóc gió bay bay,
    Xanh rờn mười bảy tuổi...
  5. mua_la_vang

    mua_la_vang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2004
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Đói cơm đói nước dễ cho qua
    Đói tiền đói bạc dễ làm hoà
    Đói danh đói vọng ngồi câu cá
    Đói tình đói nghĩa xương bọc da
  6. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Thơ vĩnh biệt Mẹ
    Con biết Mẹ con yêu thơ lắm
    Nuốt nỗi đau thương lệ ứa tràn
    Con viết bài thơ con liệm Mẹ
    Tiễn Mẹ đi về Cõi-vĩnh hằng.
    Bài thơ mừng Mẹ tám mươi tuổi
    Con mới viết hồi giữa tháng năm
    Nghe thơ, Mẹ cười mắt rướm lệ
    Mẹ yêu thơ thăm thẳm đáy lòng !
    Thế gian biết bao người đã chết
    Nhưng chết như Mẹ thật hiếm vô cùng
    Tươi tỉnh, tinh tường đến phút chót
    Và ra đi nhẹ như cánh hồng.
    Mẹ nằm đó nhẹ như cánh hồng
    Và cũng nặng như núi Thái Sơn
    Ai cân nổi gian truân đời Mẹ
    Gánh trên vai gầy tám mươi năm.
    Mẹ chết mảnh mai như nhành liễu
    Mẹ sống như đại thụ trăm năm
    Bóng cây Mẹ xanh rờn hào hiệp
    Che mát trọn đời chắt, cháu, con.
    Xóm giềng, họ mạc, người thân sơ
    Mẹ yêu thương đằm thắm thiết tha
    Gặp khốn khó, Mẹ cưu mang không tiếc
    Mẹ sẵn lòng chia cả thịt da.
    Bảy mươi tuổi, Mẹ vẫn ham việc nước
    Việc phố phường, đoàn thể chân vẫn son
    Sức nhận được, việc gì cũng nhận
    Mẹ đảm đương với tất cả tấm lòng.
    Mẹ nằm đó vô cùng yên tĩnh
    Như mặt nước hồ trong như đỉnh núi trong sương
    Mẹ đã sống trọn đời đức hạnh
    Nên phút ra đi thanh thản vô cùng.
    Vĩnh biệt Mẹ, chúng con nhìn kỹ Mẹ
    Lòng xé đau mà kinh ngạc vô cùng
    Mảnh mai thế mà suối nguồn nghị lực
    Vẫn tràn đầy cho đến phút lâm chung.
    Mẹ cho chúng con hình hài máu thịt
    Cho tâm hồn, cho cuộc sống sạch trong
    Với chúng con, Mẹ là báu vật
    Không có gì sánh được ở thế gian.
    Mẹ ơi ! Bà ơi ! Cụ nội, ngoại ơi
    Con cháu chắt, xóm giềng bè bạn
    Phút vĩnh biệt xé lòng gọi Mẹ
    Mẹ ơi, Mẹ có nghe thấy không ?
    Nắp ván nghìn đời đã đóng lại
    Thôi từ đây, Mẹ mãi mãi vắng nhà !
    Mẹ yêu thơ, con viết thơ dâng Mẹ
    Như chính cuộc đời Mẹ mới là Thơ !
    Được TraiTimSoiDa sửa chữa / chuyển vào 13:46 ngày 28/05/2004
  7. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Tôi tự hào chế độ nước tôi
    Tôi tự hào chế độ nước tôi
    Lòng tự hào của người vô sản
    Chế độ nước tôi đẹp lắm
    Đẹp hôm nay càng đẹp ngày mai
    Như một bà nội trợ đảm đang
    Chế độ sẽ bày bánh ngọt hoa tươi
    Lên bàn ăn những người cùng khổ.
    Em bé chăn bò sẽ vào đại học
    Cụ già làm vườn đọc tiểu thuyết Nga...
    Chế độ nước tôi hôm nay:
    Dân chủ Cộng hoà
    Ngày mai:
    Xã hội chủ nghĩa
    Xa hơn nữa:
    Đại đồng cộng sản !
    Trạm - chế độ Đảng tôi đã vạch sẵn
    Đường phải đi bão táp chông gai
    Dẫn đầu là Đảng, Búa Liềm, Quốc tế ca, súng và Cờ đỏ !
    Trạm đầu tiên Dân chủ Cộng hoà
    Cả nước tôi đi vô cùng vất vả
    Suốt hai mươi bốn năm ròng rã
    Không nghỉ một ngày đêm
    Từ sáng tinh mơ đến lúc đèn lên
    Từ lúc đèn lên đi cho đến sáng !
    Ngày ấy nước tôi mới có Đảng
    Những cô gái nghèo Thanh Chương
    Nghèo cả vải hồng may cờ Đảng
    Phải vắt nước hột mồng tơi vẽ liềm búa
    Lên ngực yếm mình
    Mỗi bước đi liềm búa rung rinh...
    Dẫn đầu biểu tình Nghệ An Xô Viết.
    Kẻ thù điên cuồng nã đạn thép
    Vào giữa những ***g ngực trinh nữ tuổi hai mươi
    Yếm trắng vụt thành cờ đỏ!
    Cờ của người nghèo máu tươi chan chứa
    Máu ứa từ đôi vú thanh xuân
    Như bông hoa chớm nụ tinh sương
    Đạn thép quân thù, kẻ đầu tiên chạm đến !
    Tuổi trẻ, tình yêu, ước mơ, hò hẹn...
    Bỏ lại cuộc đời giữa tuổi hai mươi
    Mắt long lanh ôm trời xanh biếc
    Đôi môi còn thắm quết trầu
    Mấp máy những lời vĩnh biệt:
    - "Tôi chết rồi quê hương ơi!...
    Tôi không còn được thấy ngày mai
    Làng ta có đồng chí cố nông làm chủ tịch..."
    Hỡi người chị Nghệ An Xô Viết!
    Tổ Quốc báo tin để chị mừng:
    Lá cờ năm xưa chị mang trên ngực
    Đội quân bách thắng của người nghèo
    Đã cắm lên khắp các kinh thành nửa trái đất.
    Đồng chí Hồ Chí Minh
    Một người lao lực nhất
    Không phải làm chủ tịch một làng
    Mà chủ tịch cả nước Việt Nam!
    Trên đường đi đến thắng lợi hôm nay
    Ai đếm xiết có bao nhiêu cỏ mộ
    Xanh ngút giang sơn?...
    Đất nước ta đâu chừng ấy nghĩa trang
    Đâu chừng ấy nắm mồ liệt sĩ!
    Hãy đi từ Ải Nam Quan
    Thẳng đến tận Hàng Dương Côn Đảo
    Nhặt lên từng hòn đất nếm xem
    Có hòn nào không hăng nồng vị máu?
    Cả những cánh rừng thâm nghiêm
    Những ao sen, đầm ấu...
    Cả những giòng sông cuồn cuộn phù sa
    Cả Thái Bình Dương bát ngát trước mắt ta
    Máu cách mạng nơi nào không thấm đẫm...!
    Một tấm khăn quàng đỏ ngực em thơ
    Một tiếng gà trước sân đồn giặc cũ
    Một tấm biển cửa hàng " Mậu dịch Quốc doanh"
    Một trang văn xưng tụng những anh hùng Cộng sản
    Xóm thợ thuyền chiều tập họp dưới loa
    Cơm để nguội mải nghe ca vọng cổ
    Bãi chiếu bóng mỗi vé một đồng
    Chị công nhân đổ thùng thuộc lòng nhiều tên tài tử..
    Ôi, những điều nghe như nhỏ bé
    Như không đáng chi, như quá tầm thường
    Nhưng lòng tôi dạt dào yêu thương
    Nguyện hết mình hát ca gìn giữ!
    Hơn ai hết
    Những người lính chúng tôi hiểu rõ
    Mỗi que diêm, mỗi nụ cười..
    Mỗi niềm vui rất nhỏ của chế độ nước tôi
    Đều phải đổi bằng máu đào xương trắng...
    Phải lấy ngực mình lấp lỗ châu mai
    Phải lấy thân mình làm giá súng!
    Nên người ta có thể bắn
    Vào chính giữa tim tôi
    Nhưng không được đụng vào chế độ!
  8. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Đánh chiếm tim em
    ( Tình yêu nhìn qua mắt quân sự )
    Anh phất cao lá cờ yêu đương
    Trên nóc pháo đài tim em cố thủ
    Anh thét to cảm động cả bầu trời
    Xao xuyến hết các tinh cầu vũ trụ:
    - Tim em anh chiếm được rồi !
    Muôn thế kỷ thuộc về anh mãi mãi !
    Mười tháng trời anh đánh chiếm tim em
    Ngã xuống, đứng lên, chết đi, sống lại
    Đau khổ đến già đi như trái núi
    Lo lắng giận buồn đại bác nã tim anh !
    Em biết không em ơi
    Một lời nói vô tình em lạnh nhạt
    Còn hơn thuốc nổ nghìn cân
    Châm lửa nghiền tim anh vỡ nát
    Thơ ca mộng ước nghìn lần.
    Em biết không em ơi
    Đôi mắt em trang nghiêm đắm đuối
    Chỉ nhìn anh trong một phút thôi
    Em giúp anh lột xác mình trẻ lại
    Hay vượt qua lửa bỏng nước sôi.
    Bao nhiêu đêm anh thao thức
    Trước mặt anh sừng sững luỹ - tim em
    Trên đỉnh tim bay lá - cờ - đôi - mắt,
    Đẹp vô cùng quyến rũ, khuyến khích anh.
    Nên tiến lên hay cúi đầu hàng phục ?
    Hay bỏ đi chiếm tim khác dễ hơn ?
    Nhưng anh nghĩ
    Những pháo đài xi măng cốt sắt
    Chỉ đầu hàng những lính có gan
    Và những trái tim khó khăn nhất
    Chỉ dành cho những người chân thật yêu đương.
    Những trái tim như em
    Không bao giờ chịu thua vũ khí lời đường mật
    Đập đầu van lạy cầu xin
    Anh đem cả tình yêu chân thành nhất
    Lấy tim anh làm vũ khí chiếm tim em
    Ngồi trong xe - tăng - tim anh vượt qua lửa bỏng
    Lửa mắt em mười tháng nắng mưa
    Đêm nay đêm tháng sáu trời cao ***g lộng
    Trên đỉnh pháo đài tim em anh đã cắm cờ.
    Anh phất cao lá cờ yêu đương
    Trên nóc pháo đài tim em cố thủ
    Anh thét to cảm động cả bầu trời
    Xao xuyến hết các tinh cầu vũ trụ
    Tim em anh chiếm được rồi
    Anh ở lại không bao giờ ra nữa
    Nói như thế em ơi còn có nghĩa
    Đời đời chung thuỷ yêu em !
  9. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Thơ đề trên nỏ
    Mười tám tuổi
    Tôi phá thập tự làm nỏ
    Năm muơi tuổi
    Tôi đẽo nỏ làm thập tự
  10. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Trầm
    Thoạt nhìn tưởng củi mục
    Cháy lên mới thấy thơm
    Kiếp trước trầm đích thực
    Anh hùng và thi nhân

Chia sẻ trang này