Thơ sưu tầm Em có biết vài bài thơ nhưng chẳng rõ tác giả Gửi lên cho các đồng chí đọc đỡ buồn : Tình Yêu và Tôn Giáo... Lạy chúa ở ngôi cao Con yêu người ngoại đạo Phải chăng là duyên số Ch'ua dạy con làm sao Cùng nhau đến gíao đường Quỳ nhìn về 1 hƯớng NhƯng cảnh giới kh'ac nhau Cực lạc và thiên đường Con thiết tha cầu nguện Chàng im lăng ngôì thuyền Ddạo nào cũng tốt đẹp Con biết làm sao khuyên Tình yêu và tôn gíao Phải chọn lấy bên nào Nếu đời k^ phân biệt Ôi hạnh phúc biết bao Tại sao lai ngăn c'ach Khi ch'ung con thành tâm NhỮng gì thiên chúa định K^ ai dám cãn ngăn Mùa Noel lại đến Con đốt thêm ngọn nến Xin tình yêu gíang sinh Cho con tràn ước nguyện.... Yêu Yêu là phím đàn muôn điệu Là tâm hồn ghi khắc bóng hình ai Là nhớ nhung mơ mộng suốt đêm dài Là chờ đợi bước chân người yêu tới Yêu là ánh mắt nhìn nhau âu yếm Môi ngập ngừng mà chẳng nói tha-nh câu Lúc gần nhau quên hết mọi ưu phiền Là thấy cả cuộc đời đầy sắc thăm' Yêu là ghét là giận hờn vô cớ Yêu là thương là bắt lỗi từng ly Là gh'et thương, thương gh'et kẽ mình si Là giận hờn để rồi tha thứ cả Nếu bảo gh'et là thương dữ dội Nói giân hờn mà chẳng giận hờn đâu Miệng nói k^ nhƯng lặng lẽ cuối đầu Là phản đối nhƯng lòng k^ phản đối...... Mông Manh Mùa đông lạnh lẽo nơi đây Tuyết vẫn bao quanh suốt th'ang ngày NhỮng đêm giá lạnh làm tôi nhớ Tôi sẽ đợi anh, tôi sẽ chờ Ta đã quen nhau từ thuở ấy Cái tuổi ngây thơ của học trò Ta thường hay nói rằng ta sẽ Ta sẽ trọn dời luon^n nhớ nhau Hình NhƯ Hình NhƯ là nỗi nhớ Uà về trong giấc mơ Hình nhƯ là đợi chờ Nên đứng ngoài hiên vắng Hình nhƯ là mây trắng Rộn rã lúc tan trường Hình như là vân vương Một khoảng trời nho nhỏ Hình như là còn đó Khoảng cách anh và tôi Hình nhƯ nắng chia đôi Nên mưa về bất chợt Hình như hình nhƯ thật Ddọng một chút trong tôi... Xuân Vắng Tình Xưa Em đón xuân về một mình thôi Tình đã cao bay khuất xa rồi Cánh hoa mai đõ rơi từng c'anh Gió về hoang lạnh nhạt mắt môi Anh nhớ gì k^ mới hôm nào Hương xuân ngây ngất wá ngọt ngào Dấu yêu hò hẹn còn êm ai Nay đã vắng rồi nhớ làm sao Khóc tình cay đắng tình thương đau Ái xuân chưa nhạt màu Nhớ anh nhớ wá từng lời nói Hạnh phúc chuƯa tròn đ~a mất nhau Em đón xuân về cho riêng em Mong quá b'ong ai đến bên thềm Nhớ xuân năm cũ anh tìm đến Lưu luyến cho lòng luyến lưư thêm Em đón xuân naỳ nhớ xuân xuưa Nhớ quá làm sao nói cho vưà Xuân sang thung lũng sao buồn quá Nước mắt nhạt nhoà trời chuyển mƯa Ngày Thường Khi em nói k^ còn yêu anh nữa Anh k^ tin em đã nói thật lòng Cuộc sống vốn có lằm điêu bực bội Nên giận hờn buột miệng cứ nhƯ k^ Và cả khi em bảo hết yêu anh Xin anh hãy đừng tin lời em nói Em cũng giống mọi người thôi anh ạ Lúc muộn phiên miệng lưỡi dễ chua cay TVP? TVP?
Thêm chút nữa Em thấy cũng hay hay Nhưng không hiểu lắm Các Bác hiểu rõ chỉ em nha HT Ddôi mắt em lăng buồn Nhìn anh mà chẳng nói Tình đôi ta vời vợi Muốn nói cũng khôn cùng Muón nói cũng khôn cùng Anh ngồi bên sông cữa Em đứng dựa tường hoa Nhìn nhau mà lệ ứa Môt ngày một c'ach xa Từ khi yêu anh, anh bắt xa màu tím Sầu thương cho em, mơ ước chưa kịp đến Trời đã rét mướt cùng gió mưa Khóc anh chiều tiễn đưa Thế thôi tàn giâc' mơ Yêu anh rồi em chẳng muốn rời xa NhƯng c'ai nghiệt chỬ chết cũa trời ban Rước em về cùng sương mù u tich Cho lại anh phải rơi lệ lúc em xa Trong giấc ngủ ngàn thu em vẫn nhớ Hình bóng anh sẽ chẳng lúc phai mờ Em hưa về thăm anh trong giắc ngủ Ddể lòng anh thôi thương nhớ đợi chờ ai Nếu em chết tình ta sẽ bất diệt Trên moi^. bia khắc đẫm mãi mối tình Trên bầu trời hai hình bóng ão linh Dưới mộ sâu hai hồn yên giấc mộng Nếu em chết xin người đừng sầu khổ Ddể em iên trong giấc ngủ thiên THU Em chẳng vui khi biết anh khổ sầu Ddời còn đẹp xin anh đừng tạ thế Trời đất quay cuồng khi hồn em lià th'ê Anh đứng đây mà chết lịm nữa hồn Nhìn lần cuối tận phút em yêu dấu Ddể rồi mai ta luôn mãi cách xa Nghĩa trang này có hồn em đâu đó Anh vẫn quì truớc ngôi mộ xanh NhƯng sao em, em nõ cho đành Ddể hồn anh lạc loài trên trần th'ê Nguyuện hồn em về nơi chân chúa K^ lạc loài giữa cõi thiên thu Em đã đi một chiêu đông lạnh lẽo Tuyết rơi đầy nhƯ tiễn buớc em đi Cây thông già lặng lẽ đứng nhìn theo NhƯ muốn nói lên nhỮng lời vĩnh biệt Em lặng lẽ ra di k^ trở lại Bỏ lại anh cô đơn trên cõi đời Hồn mộ điạ ôm lòng em hư ão Cõi thiên THU em nằm duới mộ sâu Hồn lặng lẽ giữa sương mù cô tich Thôi hết rồi còn gì nữa đâu em... Có một muà THU khóc một người Từ giã cõi đời lúc đôi mươi Ôm trọn tình xưa vào mộ kính Cây cỏ thay màu có xanh tươi Gió về vuốt ve bên phân` mộ Thì thầm an ũi người em xưa Duyên tình vưà chớm vội tàn uá Ở chốn suối vàng hồn vẫn mơ Có phải muà THU cũng đổi dời Giòng sông năm cũ đã xa khơi Mây trời k^ giống nhƯ mình gặp Còn chăng lòng cứ vẫn yêu người Thời gian chầm chậm lướt qua đời Cầu gỗ bờ xưa góc đã lơi Có nhỮng con thuyên` k^ về nữa Có người chờ mãi một người thôi Lòng Buôn` Nhìn giọt mưa rơi mà lòng tôi tan nát Như cả bầu trời đang ụp xuống thân tôi Tiếng mƯa rơi sao nghe buồn não nuột Người xưa đâu rồi sao k^ quay trở lại Ddể lòng này buồn nhƯ tiếng mưa rơi Mua nay mưa vẫn lưa thưa Giọt sầu giọt nặng cho vưà nhớ thương Mưa nay lòng thấy vấng vương Nhớ anh nơi đó nhỮng chiêù gió mưa Một kĩ niêm cứ giữ hoài trong trí Khi xa nguƯòi, xa mộng mị đường yêu Bao lời hứa lời thương trong gío chiều Làm gục ngã trái tim yêu khờ dại ChỮ "YÊU EM" khi xưa ai ngừng ngạ`i Ddể đêm về khoắc khoãi nổi cô đơn Rồi em lại trong đợi với trách hờn Sao anh lại tiếc chi lời trong dạ Th'ang ngày dài thế rồi tình cũng ngã Ta xa nhau thuƯơng nhớ giận hờn nhau Khi gặp lại thì còn gì nữa đâu Xa lạ qúa ôi thương câu "KỸ NIỆM" Ôm áp trong tim kĩ niệm buồn Còn gì nhƯ thể để mà thương Trách xưa tình đến em nào biết Ngỡ chỉ anh đuà vui thế thôi Em ngỡ nhƯng mà lai chẳng ngỡ Tại vì chẳng xứng tình anh trao Buồn ơi thương nhớ làm sao đấy Kỹ niệm trong tôi bỗng ngẹn ngào cuối đầu tìm nụ môi hôn Ngẫn ngơ th'ay mất người thương bao giờ Nghiêng mình tìm ánh mắt xưa Bâng khuâng bắt gặp ơ thờ c'ach xa Âm thầm tiếc nuối, thôi thà chảng quen Lại chúa thương con cho tròn ước nguện Lỡ yeu rồi người ngoại đạo chúa ơi Ddừng để con phải c'ach biệt 2 nơi Vì 2 chữ Ddạo gia trần thế Em yêu anh từ thưở đầu gặp gỡ Anh mắt nhìn giọng n'oi nào nỡ quên Từ thửơ ấy em vẫn thường trông đợi Chóc thấy anh em đã thấy vui lòng Mối tình này em sẽ giữ trăm năm Dẫu anh đâu hiểu nỗi âm thầm Nhưng em nguyện giữ trong lòng ch'ut nhớ Chut tương tư, chút tan nát bao ngày TVP? TVP?
Đây là những bài thơ hay và nỗi tiếng Gửi lên các đồng chí đọc đỡ buồn: Hai Sắc Hoa Ti Gôn _____________________ Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi Thuở đó nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy Ðâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời đau khổ chết yêu đương Người xa xăm quá, tôi buồn lắm! Trong một ngày vui pháo nhuộm đường Từ đấy thu rồi, thu lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy, cho nên vẫn hững hờ Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẻo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim bóng một người Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng Người ấy sang sông đứng ngóng đò Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi, người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng Bài Thơ Cuối Cùng ______________________ Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ? Một mùa thu cũ, một lòng đaụ.. Ba năm ví biết anh còn nhớ, Em dã câm lời, có nói đâu ! Ðã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly, Càng khơi càng thấy lụy từng khị Trách ai mang cánh "ty-gôn" ấy, Mà viết tình em, được ích gì ? Chỉ có ba người đã đọc riêng, Bài thơ "đan áo" của chồng em. Bài thơ "đan áo" nay rao bán, Cho khắp người đời thóc mách xem... Là giết đời nhau đấy, biết không ? ....Dưới dàn hoa máu tiếng mưa rung, Giận anh, em viết dòng dư lệ, Là chút dư hương : điệu cuối cùng ! Từ đây, anh hãy bán thơ anh, Còn để yên tôi với một mình, Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét, Thì đem mà đổi lấy hư vinh. Ngang trái đời hoa đã úa rồi, Từng mùa gió lạnh sắc hương rơị.. Buồng nghiêm thờ thẫn hồn eo hẹp, Ði nhớ người không muốn nhớ lời ! Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây, Tôi run sợ viết, bởi rồi đây Nếu không yên được thì tôị..chết Ðêm hỡi ! làm sao tối thế nầy ? Năm lại năm qua cứ muốn yên Mà phương ngoài gió chẳng làm quên; Và người vỡ lỡ duyên thầm kín, Lại chính là anh ? anh của em ! Tôi biết làm sao được hỡi trời ? Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi ! Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt... Sợ quá đi, anh..."có một người" !... Bài Thơ Thứ Nhất ________________________ Thuở trước hồn tôi phơi phới quá, Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương... Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại, Êm ái trao tôi một vết thương. Tai ác ngờ đâu gió lạ qua, Làm kinh giấc mộng những ngày hoa, Thổi tan tâm điệu du dương trước Và tiễn Người đi bến cát xạ Ở lại vườn Thanh có một mình, Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh; Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo, Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành. Và một ngày kia tôi phải yêu Cả chồng tôi nữa lúc đi theo Những cô áo đỏ sang nhà khác, - Gió hỡi! làm sao lạnh rất nhiều ? Từ đấy không mong, không dám hẹn Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm, Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ, Người ấy ghi lòng :"vẫn nhớ em !" Ðang lúc lòng tôi muốn tạm yên, Bỗng ai mang lại cánh hoa tim Cho tôi ép nốt lòng dư lệ Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên ? Ðẹp gì một mảnh lòng tan vỡ Ðã bọc hoa tàn dấu xác xơ! Tóc úa giết dần đời thiếu phụ... Thì ai trông ngóng, chả nên chờ ! Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa : - "Cố quên đi nhé, câm mà nín Ðừng thở than bằng những giọng thơ !" Tôi run sợ viết; lặng im nghe Tiếng lá thu khô siết mặt hè Như tiếng chân người len lén đến. - Song đời nào dám găp ai về! Tuy thế, tôi tin vẫn có người Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi Biết đâụ..tôi : một tâm hồn héo, Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi! TVP?
Chẳng biết bác TVP tìm ở đâu mà lại được những đoạn thơ chắp nối thế này nữa Cứ chắp một đoạn của bài này với một đoạn của bài kia, đọc mệt hết cả người. Àh, mà tiện đây em cũng xin được góp ý cho bác nhé, lần sau bác nhớ chú ý lỗi chính tả một chút bác ạ, sai sót nhiều quá và nhớ đánh bài có dấu câu nữa... Đoạn thơ này: Đôi mắt em lăng buồn Nhìn anh mà chẳng nói Tình đôi ta vời vợi Muốn nói cũng khôn cùng Muón nói cũng khôn cùng Anh ngồi bên sông cữa Em đứng dựa tường hoa Nhìn nhau mà lệ ứa Môt ngày một c'ach xa khổ một là khổ thơ đầu tiên trong đoạn một, khổ sau là ở đoạn bốn của bài thơ Một mùa đông của tác giả Lưu Trọng Lư, bài thơ này gồm có bốn đoạn, khá dài, em thuộc tương đối thôi, có nhiều đoạn không chắc lắm. Còn những đoạn sau thì em cũng chưa biết chắc là của ai cả. Bác nào biết thì chỉ giúp bác ấy với! Còn bài thơ Một mùa đông của LTL, em hứa với bác lần sau em sẽ post cho bác đầy đủ cả bài luôn thể, thế nhé! ********* Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi Mềm như em và xao xác như em!... Được hoabaoxuan sửa chữa / chuyển vào 17:13 ngày 11/05/2003
Hoa Bảo Xuân tinh vi quá Sao biết hay quá vậy Cám ơn đã góp ý Người ta đã mất công gửi còn bị chửi tội ghê ______________________________ Thơ Nguyên Sa ___ Nguyên Sa là một nhà văn nỗi tiếng khoảng năm 1966 hay 1967. Ông ta đã viết rất nhiều chuyện ngắn và dài . Cùng với nghề viết truyện, ông còn có một biệt tài làm thơ . Thơ của ông làm đã được nhiều người ái mô, và được nhiều nhạc sĩ đã chuyển thành những bài hát bất hữu cho đến ngày nay ("Paris Có Gì Lạ Không Em", "Áo Lụa Hà Ðông", "Tháng Sáu Trời Mưa", "Tuổi Mười Ba" ... ). Sau đây là những bài thơ đã được tuyển chọn, mong các bạn "enjoy". Buổi Sáng Học Trò Nguyên Sa Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu Nhẩy bằng chân chim trên giòng suối cạn Ấy là em trên đường đi buổi sáng Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn Mái tóc mười lăm trên lá tung tăng Em ném vào phố phường niềm vui rừng núi Vẽ lên chiếc xe sơn xanh dáng thuyền trẩy hội Cho những vườn hoa cầm đôi mắt bình yên Gửi những cung đàn tiếng guốc khua vang Hẹn đám mây xanh vịn cánh tay tuổi trẻ Khoác giọng nói tin yêu vào hồn anh đóng cửa Với biển là tay và sóng cũng là tay Ðể anh trở thành hải đảo bị bao vây Ðể đáy mắt san hô thêm nước ngọt Như con dế mèn cánh đau vào buổi sáng Nhìn theo em uống từng giọt sương hoa Anh chợt nghe mạch đất đưới chân đi Anh chợt nhớ trong hồn đôi cánh trắng. Áo Lụa Hà Ðông Nguyên Sa Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn Mà mua thu dài lắm ở chung quanh Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung Bay vội vã vào trong hồn mở cửa Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn Thơ học trò anh chất lại thành non Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu Em không nói đã nghe từng gia điệu Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau Ðể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại Ðể anh giận, mắt anh nhìn vụng dại Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời Em đi rồi, sám hối chạy trên môi Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng Em Gầy Như Liễu Trong Thơ Cổ Nguyên Sa Em ốm nghe trời lượng đã hao Em ngồi trong nắng mắt xanh xao Anh đi giữa một ngàn thu cũ Nhớ mãi mùa thu bẽn lẽn theo Anh nhớ em ngồi áo trắng thon Ngàn năm còn mãi lúc gần quen Em gầy như liễu trong thơ cổ Anh bỏ trường thi lúc thịnh Ðường Anh nhớ sông có nguyệt lạ lùng Có trời lau lách chỗ hư không Em tìm âu yếm trong đôi mắt Thấy cả vô cùng dưới đáy sông Anh nắm tay cho chặt tiếng đàn Tiếng mềm hơi thở, tiếng thơm ngoan Khi nghe tiếng lạnh vào da thịt Nhớ tiếng thơ về có tiếng em. Người Em Sống Trong Cô Ðộc Nguyên Sa Tay anh dài sao em không gối mộng Thơ anh say sao chẳng uống cho đầy Mắt thuyền trôi anh chèo cả hai tay Sao chẳng ngự cho hồn anh xuống nhạc Sao chẳng đến cho lá vàng xanh biếc Năm ngón tay anh trổ lá mùa xuân Ngọc cho em anh đúc ở thư phòng Có lửa cháy trong mắt buồn da diết Có thơ sáng thắp trong rừng ánh nguyệt Những lời êm bầy biện với linh hồn Có mùa thu thay áo ở đầu non Cho dịu lối em về mai lá rụng Em chói sáng trong tình anh cô độc Cả cuộc đời mộng ảo nhớm bừng lên Gót kiều thơm chuyển bước: bút thần run Chờ em đến tuổi trời anh đốt lửa Hãy thở gấp cho anh nhiều hơi thở Mắt mở to cho biển rộng vô cùng Hãy ban từng khóe mắt đốt hoa đăng Và má đỏ tiếp hồng xuân vĩnh viễn Em đã đến chưa? Sao đêm chợt vắng Cả cuộc đời xáo động chợt hao đi Những ngón tay dần chuyển đến hôn mê Và tà áo phủ chân trời trước mặt. Ðẹp Nguyên Sa Người dáng bước bơ vơ của bầu trời hải đảo Tóc bồng bềnh trên nếp trán ưu tư Những ngón tay dài ướp trọn mấy ngàn thu Mà men sáng trong xanh mầu trăng vời vợi Hơi thở mới nguyên của đồng tiền mừng tuổi Tôi nhìn người ngóng đợi mắt lên ba Người về đây có phải tự trời xa Với nét mắt vòng cung của cầu vồng che mưa nắng? Có phải tên người là âm thanh vô vọng Nên mắt buồn le lói thoáng bơ vơ Hay một đêm nao nước lụt Ngân Hà Thượng đế đưa sao mang gửi về khóe mắt? Người về đâu giữa đàn khuya dìu dặt Hơi thở thiên thần trong tóc ẩm hương xưa Người đi về trời nắng hay mưa Sao để sương gió trầm tư thêu thùa má ướt Mắt dịu ngọt đúc từ rừng ngọc bích Hay linh hồn trăm phiến đá chân tu Sao người về mang trọn một mùa thu Với mây trắng lênh đênh của những chiều nguyệt tận Là gió trăm cây hay là cồn nước đọng Người không cười mà hoa cỏ gói trong tay Ðường áo màu viền trắng cổ thơ ngây Màu sắc thời gian người thu tròn giữa áo Bóng nhỏ xa đi trên lá vàng cổ đạo Bước chân chìm theo mỗi phím đàn khuya Tay trần gian tôi đếm ngón so le Ðã có phút âu lo đường về dương thế Người về đâu mà lầu đài hoang phế Mang dáng người trên mỗi nấm bia phai Trăm vạn đường mây xê dịch chân trời Theo tiếng nhặt khoan của từng nhịp bước Dù về đâu tôi xin đừng chậm gót Ðể làm gì cho mỏi mắt trần gian Có bao giờ tôi sẽ phải làm quen Lời ngỏ ý sẽ là kinh cầu nguyện... Paris Có Gì Lạ Không Em? Nguyên Sa Paris có gì lạ không em? Mai anh về em có còn ngoan Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ Em có tìm anh trong cánh chim Paris có gì lạ không em? Mai anh về giữa bến sông Seine Anh về giữa một giòng sông trắng Là áo sương mù hay áo em? Em có đứng ở bên bờ sông? Làm ơn che khuất nửa vừng trăng Anh về có nương theo giòng nước Anh sẽ tìm em trong bóng trăng Anh sẽ thở trong hơi sương khuya Mỗi lần tan một chút sương sa Bao giờ sáng một trời sao sáng Là mắt em nhìn trong gió đưa... Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay Tóc em anh sẽ gọi là mây Ngày sau hai đứa mình xa cách Anh vẫn được nhìn mây trắng bay Anh sẽ chép thơ trên thời gian Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen Vì em hay một vừng trăng sáng Ðã đắm trong lòng cặp mắt em? Anh sẽ đàn những phím tơ trùng Anh đàn mà chả có thanh âm Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ Ðể lúc xa vời đó~ nhớ nhung Paris có gì lạ không em? Mai anh về mắt vẫn lánh đen Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm Chả biết tay ai làm lá sen?... Tháng Sáu Trời Mưa Nguyên Sa Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa Anh lạy trời mưa phong toả đường về Và đêm ơi xin cứ dài vô tận Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại Mười ngón tay đừng tà áo mân mê Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng... Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ Và hãy nói năng những lời vô nghĩa Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai Hãy để môi rót rượu vào môi Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn Nếu em sợ thời gian dài vô tận Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống Trời không mưa em có lạy trời mưa? Anh vẫn xin mưa phong toả đường về Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân Vì anh gọi tên em là nhan sắc Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu Cần Thiết Nguyên Sa Không có anh lấy ai đưa em đi học về? Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học? Ai lau mắt cho em ngồi khóc? Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa? Những lúc em cười trong đêm khuya, Lấy ai nhìn những đường răng em trắng? Ðôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh Lúc sương mù ai thở để sương tan Ai cầm tay cho đỏ má em hồng Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc... Không có anh nhỡ một mai em khóc Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ Không có anh thì ai ve vuốt? Không có anh lấy ai cười trong mắt Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong Ai cầm tay mà dắt mùa xuân Nghe đường máu run từng cành lộc biếc? Không có anh nhỡ ngày mai em chết Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục... Bây Giờ Nguyên Sa Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát Lúc xòa ra chẳng có một âm thừa Cửa địa ngục ở hai bên ***g ngực Phải vác theo trăm tuổi đường dài Nên có gửi cho ai vài giọng nói Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào Năm ngón tay có bốn mùa trái đất Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân Có cất tiếng đòi to. Tiếng đòi rơi rụng Những âm thanh làm sẹo ở trong hồn Chúng tôi trót ngẩng đầu nhìn trước mặt Trán mênh mông va chạm cửa chân trời Ngoảnh mặt lại đột nhiên thơ mầu nhiệm Tiếng hát buồn đè xuống nặng đôi vai. Hoa Bưởi Nguyên Sa Em đi ngang đó, gần đường Sao không ghé lại nói còn hay không Nhớ ngày cây bưởi đâm bông Mùi thơm hoa bưởi ngàn năm vẫn còn... Lúc Chết Nguyên Sa Anh cúi mặt hôn lên lòng đất Sáng ngày mai giường ngủ lạnh côn trùng Mười ngón tay sờ soạng giữa hư không Ðôi mắt đã trũng sâu buồn ảo ảnh Ở bên ấy mây mùa thu có lạnh Anh nhìn lên mái cỏ kín chân trời Em có ngồi mà nghe gió thu phai Và em có thắp hương bằng mắt sáng? Lúc ra đi hai chân anh đằng trước Mắt đi sau còn vương vất cuộc đời Hai mươi năm, buồn ở đấy, trên vai Thân thể nặng đóng đinh bằng tội lỗi Ðôi mắt ấy đột nhiên buồn không nói Ðột nhiên buồn chạy đến đứng trên mi Anh chợt nghe mưa gió ở trên kia Thân thể lạnh thu mình trong gỗ mục Anh chợt ngứa nơi bàn chân cỏ mọc Anh chợt đau vầng trán nặng đêm khuya Trên tay dài giun dế rủ nhau đi Anh lặng yên một mình nghe tóc ướt Nằm ở đấy, hai bàn tay thấm mệt Ngón buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài Những bài thơ anh đã viết trên môi Lửa trái đất sẽ nung thành ảo ảnh. Tương Tư Nguyên Sa Tôi đã gặp em từ bao giờ Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya Kể từ gió thổi trong vừng tóc Hay lúc thu về cánh nhạn kia? Có phải em mang trên áo bay Hai phần gió thổi một phần mây Hay là em gói mây trong áo Rồi thở cho làn áo trắng bay? Có phải mùa xuân sắp sửa về Hay là gió lạnh giữa đêm khuya Hay là em chọn sai màu áo Ðể nắng thu vàng giữa lối đi? Có phải rằng tôi chưa được quen Làm sao buổi sáng đợi chờ em Hay từng hơi thở là âm nhạc Ðàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya Ði về bằng những ngón chân thưa Và nghe em ghé vào giấc mộng Vành nón nghiêng buồn trong gió đưa Tôi không biết rằng lạ hay quen Chỉ biết em mang theo nghề thường Cho nên đôi mắt mờ hư ảo Cả bốn chân trời chỉ có em. Tuổi Mười Ba Nguyên Sa Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba. Tôi phải van lơn: ngoan nhé đừng ngờ Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn Phải thẹn thò như sắp cưới hay vùa sêu Phải nói vơ vào, rất vội: người yêu Nếu ai có hỏi thầm: ai thế? Tôi nói lâu rồi nhưng ngập ngừng khe khẻ Ðể giận hờn chim **** trả dùm tôi Nhưng rồi lòng an ủi nắng chưa phai Tình chưa cũ vì tình chưa mới... Má vẫn đỏ một màu con gái Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa Lòng vẫn ngỡ ngàng tóc ướp bằng thơ Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ Ðôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng Tôi biết nói gì cả trăm phút đều thiêng Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng Chân dịu bước và mắt nhìn vương vướng Nàng đến gần tôi chỉ dám quay đi, Cả những giờ bên lớp học trường thi Tà áo khuất, thì thầm: "chưa phải lúc..." Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường. Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương Tôi thay mực cho vừa màu áo tím. Chả có gì sao lòng mình cũng thẹn Ðến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai...? Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi Mà nét chữ run run dù rất nhẹ Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗị Rồi trách móc trời không gần cho tay với Và cả nàng, hư quá! sao mà kiêu... Nên đến trăm lần: "nhất định mình chưa yêu..." Hôm nay nữa... nhưng lòng mình... sao lạ quá... Chào Nhau Nguyên Sa Gặp em không thể chào bằng tay Em sẽ chê là năm cành cây Em sẽ chê là năm nòng súng lạnh Bởi vì đau hai mươi năm nay Gặp em không thể chào bằng mắt Em sẽ không thể ngủ được ban đêm Em sẽ nằm trong cơn thù hận Em sẽ chìm sâu trong cơn điên Gặp em không thể chào bằng môi Chỉ còn da thịt chẳng còn hơi Chỉ còn tiếng kêu, chỉ còn tiếng thét Chẳng còn tiếng nói, không còn tiếng cười Gặp em ta sẽ chào như loài kiến Chào như loài dế, chào như loài giun Chạm tóc vào nhau ta gục đầu xuống Như đồng bào ta nằm trong đất đen Gặp em chưa được chào bằng vai Như những xác người xếp dài Ta chỉ chào bằng hai hàng nước mắt Từ hai mươi năm nằm im trên môi. Ðợi Khách Nguyên Sa Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng Như loài hoa hoang dại trong rừng sâu Màu da tơ bóng tối ngã u sầu Ðôi mắt đẹp từng cánh sao tắt lịm Em đứng đợi một người không hẹn đến Bán cho người tất cả những niềm vui Chút tình hoa còn lại thoáng hương phai Em dâng cả làn môi khô nước ngọt Trong đêm mỏi hàng mi mờ khẽ ướt Má phai duyên trên gối đẫm thẹn thùng Ấp mặt bên người lạ, lạnh mênh mông Bàn tay nhỏ thẫn thờ như lạc lõng Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng Nghe đêm tàn làm lạc khách tìm vui Ðôi tiếng giầy khua vắng tắt xa xôi Làm vỡ nốt cả đôi niềm tin tưởng Người khách lạ đêm lạc loài không chọn hướng Bước đảo say làm vỡ nát màu trăng Em chờ mong như đợi một âm thầm Tình sầu tủi pha chút men rượu cặn Ðã lâu rồi vết thời gian trĩu nặng Từ lần đầu bàn tay trắng đàn mơ Nhận tiền cho bên nếp gối chăn thừa Em đã khóc, lòng hoa sầu nát nhụy Ðêm gần tàn em ơi người gái đĩ Ðợi trong khuya, bến vắng ngủ say rồi Nhìn ánh đèn vương lại cửa nhà ai Rồi kéo vội khăn quàng trên vai lạnh... Ha Nguyên Sa Em đến với ta trong mùa vừa Hạ Hai tâm hồn một ánh nắng vàng vương Trong nồng ấm ta yêu em vội quá Cao tuyền đài ánh sáng của tình thương Nắng đến với đôi ta vừa cuối Hạ Ta bàng hoàng trong mắt em rạo rực Nắng chưa về sao áng đỏ bay xa? Thu sẽ đến, ôi tình em thổn thức... Tháng Tám Riêng Nguyên Sa Khi em cởi áo nhọc nhằn Cất son phấn chỗ rất gần xót xa Anh xin ân huệ kiếp xưa Xếp phong sương cũ với ngờ vực quen Anh ru em ngủ cách riêng Trời Tô Châu xuống, giấc hoàng điệp bay Ðắp lên mười ngón hao gầy Cây trong giấc mộng mang đầy trái thơ Trái Giang Nam những ngày mưa Anh ru em ngủ giấc mơ phù kiều Hải âm trả lại tiếng đều Tiếng son sắt ở, tiếng vào thiết tha... TVP sưu tầm và ăn cắp TVP?
Tui đã muốn giúp bác thiệt tình mà bác nói tui như vậy à? Bác thiệt là quá đáng đó nha!!!! Còn nữa, tên tui là Hoa Báo Xuân chứ không phải Bảo Xuân... Một mùa đông Lưu Trọng Lư I. Đôi mắt em lặng buồn Nhìn thôi mà chẳng nói Tình đôi ta vời vợi Có nói cũng không cùng Yêu hết một mùa đông Không một lần đã nói Nhìn nhau buồn vời vợi Có nói cũng không cùng Trời hết một mùa đông Gió bên thềm thổi mãi Qua rồi mùa ân ái Đàn sếu đã sang sông. Em ngồi trong song cửa Anh đứng dựa tường hoa Nhìn nhau mà lệ ứa Một ngày một cách xa. Đây là dải Ngân Hà Anh là chim Ô thước Sẽ bắc cầu nguyện ước Một đêm một lần qua. Để mặc anh đau khổ Ái ân giờ tận số Khép chặt đôi cánh song Khép cả một tấm lòng! ********* Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi Mềm như em và xao xác như em!...
Một mùa đông LTL II. Tặng Đ.C. Em là gái trong khung cửa Anh là mây bốn phương trời Anh theo cánh gió chơi vơi Em vãn nằm trong nhung lụa. Em chỉ là người em gái thôi Người em sầu mộng của muôn đời Tình em như tuyết giăng đầu núi Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời. Ai bảo em là giai nhân Cho đời anh đau khổ? Ai bảo em ngồi bên cửa sổ Cho vướng víu nợ thi nhân Ai bảo em là giai nhân Cho lệ tràn đêm xuân Cho tình tràn trước ngõ Cho mộng tràn gối chăn? III. Ngày một ngày hai cách biệt nhau Chẳng được cùng em kê gối sầu Khóc chuyện thế gian cười ngặt ngẽo Cùng cười những chuyện thế gian đau. Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm Em vẫn nô đùa uóng rượu say Em có biết đâu đời vắng lạnh Lạnh buồn như ngọn gió heo may. Môi em đượm sặc mùi nho tươi Đôi má em hồng chứa nụ cười Đoi mắt em say màu sáng lạng Trán em để lỏng làn tóc rơi. Tuy môi em uống lòng anh say Lời em càng nói càng chua cay Anh muốn van em đừng nói nữa Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay. IV. Hãy xếp lại muôn vàn ân ái Đừng trách nhau, đừng ái ngại nhau, Thuyền yêu không ghé bến sầu Như đêm thiếu nữ bên lầu không trăng. Hãy như chiếc sao băng mãi mãi Để lòng buồn, buồn mãi không thôi. * Thế là hết bài Một mùa đông nhé, em phải gõ làm hai lần vì cái máy dở hơi này không chịu gửi bài dài quá, các bác thông cảm!!! ********* Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi Mềm như em và xao xác như em!...
EM CỨ VỀ BÊN ẤY - Hoàng Cầm - Buồn dã dượi em cứ về bên ấy Ai cướp hàng mi lên sáu tựu trường ? Ai đã yêu em như em từng biết vậy ? Để mấy lần em tắm cạn giữa dòng thương ? Thu đến muộn em cứ về bên ấy Gió hẹn mưa chờ xao xác thềm rêu ! Em muốn đậu bến nào sao thế vậy ? Đỡ em nằm đâu thật cánh tay yêu Dẫu sang xuân em cứ về bên ấy Tiểu Hùng Tinh bám chặt váy Ngân Hà Ở bên này thôi anh đành ở vậy Nghẹn mùa xuân chồi tóc lại đơm bông _____________________________ Đời chẳng tiếc, ta tiếc chi xoẻng đất để cho chặt nấm mồ !