1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ tặng các em box Làm Đẹp, rất tiếc các em chê

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Cellist, 07/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. truongdu

    truongdu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/03/2001
    Bài viết:
    5.105
    Đã được thích:
    0
    Dạ vâng, 12 trang, mất 55 phút ngồi vừa click vừa đọc, cứ tưởng thơ tặng các em box Làm đẹp thì phải dã man hơi vào --- tự kiểm duyệt --- đọc, thế mà có 4 bài thơ (công nhận ... kỹ thuật cao) và còn lại thì ... có ngoại lệ 1 năm có thể có PhD ở Mẽo v.v...
    Thơ đâu ??? Làm thơ ... cho anh đọc nào chú Cellist .
    Mà đính chính về chú Cellist với mọi người nhé, chú này ... không hâm ... hê hê, chỉ có vấn đề về ... cảm nhận và biễu đạt về thế giới chung quanh thôi. Còn không biết hắn có tốt bụng không vì chưa thấy hắn ăn ... tiết canh vịt bao giờ cả.

    ... think of you, every night and day ...
    truongdu

  2. Juliana

    Juliana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2002
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Bài này dở hơn bài 1. Thứ nhất, thơ ca là ý tại ngôn ngoại, biểu hiện được nhiều ý tứ nhất trong số lượng câu chữ ít nhât, thì bài 1 có vẻ đã làm được.
    Thứ 2, về các động từ mạnh, thì bài này đúng là chỉ được mỗi 2 câu đầu là trần trụi với sức mạnh bạo lực của ác thú trước con mồi, của người đàn ông đang lên cơn... động cái gì đó.
    Và có câu "Sự kìm nén phình lên căng như cánh cung A-pô-lông" cùng với :

    Ta nhìn ra cửa sổ
    Vệt trắng thẳng đứng giữa hai rèm cửa
    bỗng nhoè
    là có sức gợi.
    Bài 1 trí tuệ hơn (nhờ có Rimbaud và Verlaine), trần trụi hơn, thẳng tưng hơn, và đập chết giác quan hơn, vượt xa Vi Thùy Linh về tốc độ và cường độ, sức mạnh và hiệu quả...
    Quả thực là bài 2 này là cái tát, là cú đạp vào bài 1...
    Mấy cảm nhận nông cạn, kính mong Cellist đừng cú nha!
    You think that I can't live without your love? U'll see..
  3. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    "Sự kìm nén phình lên căng như cánh cung A-pô-lông" cho thấy khả năng quan sát tâm lí của tác giả-về phần gọi là "con" của mình, đã gợi lại những cảm giác. Với hai động từ "phình" và "căng" cùng với động từ "kìm nén" có vỏ bọc là danh từ-"sự kìm nén", câu này trở nên hết sức sinh động, làm cho chúng ta tiếp nhận được những phần sâu kín nhất trong tâm hồn tác giả. Tuy nhiên tôi không đồng tình với một bé cho rằng đoạn
    "Ta nhìn ra cửa sổ
    Vệt trắng thẳng đứng giữa hai rèm cửa
    bỗng nhoè" là có sức gợi,bởi vì sẽ có hẳn một bài thơ mới với chỉ 15 từ, nếu tính đến mật độ động từ, tính từ trong đoạn này ( 15 từ) quá ít ỏi. Như ta biết tính từ làm cho câu văn thêm màu sắc, hình ảnh, bóng dáng của sự vật; còn động từ thì hơi khó hơn (đối với tao), có thể như là những con giòi, con bọ... nhung nhúc, cựa quậy, nói chung là động đậy vào những ngóc ngách tâm hồn người.
    Về bố cục chung, cellist đã không màng đến nguyên lí "tảng băng trôi"-về những kỹ thuật có khả năng hàm ẩn ý nghĩa (thiên hướng để cho nhân vật tự hành động). Nhân vật ở đây là phần "con" của cellist, không phải phần "người", làm cho việc dùng quá nhiều từ "Ta" trở nên thiếu sự khách quan, làm cho người đọc nghi ngờ về tính xác thực mà cellist mô tả. THêm nữa là tính đa nghĩa của tác phẩm (kể cả hai bài) không thực sự rõ ràng, đến nay tao vẫn chưa tìm được những điểm tương đồng giữa làm toán và ******** trong thơ của mày.
    Còn bé nào cho rằng bài 1 hay hơn bài 2 là do chưa theo kịp trí tuệ của cellist
    Được peterngoaymui sửa chữa / chuyển vào 20:01 ngày 20/05/2003
    Được vnhl sửa chữa / chuyển vào 16:06 ngày 21/05/2003
  4. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    The New York Mirror, January 1845
    The Raven
    by Edgar Allan Poe
    This poem was first published in The New York Mirror, January 1845. Rev. George Gilfillan, a contemporary litterateur of Rev. Rufus Griswald, Poe's literary executor, declared Poe hastened his wife's death to write the poem. The Reverands and Poe waged bitter war with politeness, justice, and truth on the side of Poe.
    Once upon a midnight dreary, while I pondered, weak and weary,
    Over many a quaint and curious volume of forgotten lore,
    While I nodded, nearly napping, suddenly there came a tapping,
    As of some one gently rapping, rapping at my chamber door.
    "'Tis some visitor," I muttered, "tapping at my chamber door?"
    Only this, and nothing more."
    Ah, distinctly I remember it was in the bleak December,
    And each separate dying ember wrought its ghost upon the floor.
    Eagerly I wished the morrow;?" vainly I had sought to borrow
    From my books surcease of sorrow?" sorrow for the lost Lenorê?"
    For the rare and radiant maiden whom the angels name Lenorê?"
    Nameless here for evermore.
    And the silken sad uncertain rustling of each purple curtain
    Thrilled mê?" filled me with fantastic terrors never felt before;
    So that now, to still the beating of my heart, I stood repeating,
    "'Tis some visitor entreating entrance at my chamber door?"
    Some late visitor entreating entrance at my chamber door;?"
    This it is, and nothing more."
    Presently my soul grew stronger; hesitating then no longer,
    "Sir," said I, "or Madam, truly your forgiveness I implore;
    But the fact is I was napping, and so gently you came rapping,
    And so faintly you came tapping, tapping at my chamber door,
    That I scarce was sure I heard you"?" here I opened wide the door;?"
    Darkness there, and nothing more.
    Deep into that darkness peering, long I stood there wondering, fearing,
    Doubting, dreaming dreams no mortals ever dared to dream before;
    But the silence was unbroken, and the stillness gave no token,
    And the only word there spoken was the whispered word, "Lenore!"
    This I whispered, and an echo murmured back the word, "Lenore!"-
    Merely this, and nothing more.
    Back into the chamber turning, all my soul within me burning,
    Soon again I heard a tapping somewhat louder than before.
    "Surely," said I, "surely that is something at my window lattice:
    Let me see, then, what thereat is, and this mystery explorê?"
    Let my heart be still a moment and this mystery explore;?"
    'Tis the wind and nothing more."
    Open here I flung the shutter, when, with many a flirt and flutter,
    In there stepped a stately raven of the saintly days of yore;
    Not the least obeisance made he; not a minute stopped or stayed
    he;But, with mien of lord or lady, perched above my chamber door?"
    Perched upon a bust of Pallas just above my chamber door?"
    Perched, and sat, and nothing more.
    Then this ebony bird beguiling my sad fancy into smiling,
    By the grave and stern decorum of the countenance it wore.
    "Though thy crest be shorn and shaven, thou," I said, "art sure no craven,
    Ghastly grim and ancient raven wandering from the Nightly shorê?"
    Tell me what thy lordly name is on the Night's Plutonian shore!"
    Quoth the Raven, "Nevermore."
    Much I marvelled this ungainly fowl to hear discourse so plainly,
    Though its answer little meaning?" little relevancy bore;
    For we cannot help agreeing that no living human being
    Ever yet was blest with seeing bird above his chamber door?"
    Bird or beast upon the sculptured bust above his chamber door,
    With such name as "Nevermore."
    But the raven, sitting lonely on the placid bust, spoke only
    That one word, as if his soul in that one word he did outpour.
    Nothing further then he uttered?" not a feather then he fluttered?"
    Till I scarcely more than muttered, "other friends have flown before-
    On the morrow he will leave me, as my hopes have flown before."
    Then the bird said, "Nevermore."
    Startled at the stillness broken by reply so aptly spoken,
    "Doubtless," said I, "what it utters is its only stock and store,
    Caught from some unhappy master whom unmerciful Disaster
    Followed fast and followed faster till his songs one burden borê?"
    Till the dirges of his Hope that melancholy burden bore
    Of 'Never?" nevermore'."
    But the Raven still beguiling all my fancy into smiling,
    Straight I wheeled a cushioned seat in front of bird, and bust and door;
    Then upon the velvet sinking, I betook myself to linking
    Fancy unto fancy, thinking what this ominous bird of yorê?"
    What this grim, ungainly, ghastly, gaunt and ominous bird of yore
    Meant in croaking "Nevermore."
    This I sat engaged in guessing, but no syllable expressing
    To the fowl whose fiery eyes now burned into my bosom's core;
    This and more I sat divining, with my head at ease reclining
    On the cushion's velvet lining that the lamplight gloated o'er,
    But whose velvet violet lining with the lamplight gloating o'er,
    She shall press, ah, nevermore!
    Then methought the air grew denser, perfumed from an unseen censer
    Swung by Seraphim whose footfalls tinkled on the tufted floor.
    "Wretch," I cried, "thy God hath lent theê?" by these angels he hath sent thee
    Respitê?" respite and nepenthe, from thy memories of Lenore!
    Quaff, oh quaff this kind nepenthe and forget this lost Lenore!"
    Quoth the Raven, "Nevermore."
    "Prophet!" said I, "thing of evil!?" prophet still, if bird or devil!?"
    Whether Tempter sent, or whether tempest tossed thee here ashore,
    Desolate yet all undaunted, on this desert land enchanted?"
    On this home by horror haunted?" tell me truly, I implorê?"
    Is therê?" is there balm in Gilead??" tell mê?" tell me, I implore!"
    Quoth the Raven, "Nevermore."
    "Prophet!" said I, "thing of evil?" prophet still, if bird or devil!
    By that Heaven that bends above us?" by that God we both adorê?"
    Tell this soul with sorrow laden if, within the distant Aidenn,
    It shall clasp a sainted maiden whom the angels name Lenorê?"
    Clasp a rare and radiant maiden whom the angels name Lenore."
    Quoth the Raven, "Nevermore."
    "Be that word our sign in parting, bird or fiend," I shrieked, upstarting?"
    "Get thee back into the tempest and the Night's Plutonian shore!
    Leave no black plume as a token of that lie thy soul hath spoken!
    Leave my loneliness unbroken!?" quit the bust above my door!
    Take thy beak from out my heart, and take thy form from off my door!"
    Quoth the Raven, "Nevermore."
    And the Raven, never flitting, still is sitting, still is sitting
    On the pallid bust of Pallas just above my chamber door;
    And his eyes have all the seeming of a demon's that is dreaming,
    And the lamplight o'er him streaming throws his shadow on the floor;
    And my soul from out that shadow that lies floating on the floor
    Shall be lifted?" nevermore!
    -The End-

  5. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    Trong một cuộc nói chuyện ở Boston, ông đã giải thích quá trình sáng tác bài thơ.
    Đầu tiên, ông nhận thấy vai trò quan trọng của điệp khúc, sau đó ông nghĩ đến ngữ âm của tiếng Anh. Ông khẳng định rằng hai âm dễ ngân vang và có hiệu quả nhất của tiếng Anh là "o" và "r". Thế là ngay lập tức ông tìm ra cụm từ never more -không bao giờ nữa. Khởi đầu chỉ có vậy. Sau đó xuất hiện một vấn đề: phải làm sao để hợp lý hoá việc nhắc đi nhắc lại hai từ này, bởi vì nói chung nếu để một người làm việc đó thì không được tự nhiên cho lắm. Ông tự nhủ không được quá lí trí, và điều đó dẫn ông tới ý tưởng về một con chim biết nói. Ông đã nghĩ tới vẹt, nhưng loài chim này không có được những phẩm chất mà thơ ca đòi hỏi. Thế là ông chọn một con quạ. Nói một cách trung thực, khi đó ông đang đọc cuốn tiểu thuyết của Charles Dickens, Barnaby Rudge, trong đó có chuyện một con quạ. Thế là ông có một con quạ tên là Never more và nó không ngừng nhắc lại tên mình. Đó là tất cả những gì Edgar Poe có lúc đầu.
    Còn tiếp.
  6. Cellist

    Cellist Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    13/02/2002
    Bài viết:
    569
    Đã được thích:
    1
    Đợi bạn Peterngoaymui diễn thuyết nốt rồi tớ tiếp nhời sau. Bạn bao nhiu tuổi mà cứ xưng mày tao với con bé này con bé kia thế nhỉ?
    -----------------------------------
  7. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    Không nhiều... nhưng cũng đủ để các em gái yêu mến!
    Sao? đã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về ý tưởng coi văn học là sự kiện tư duy (không phải là sự kiện tinh thần) chưa?
  8. BienDep

    BienDep Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    173
    Đã được thích:
    0
    To Peterngoaymui : HAY !
    Các bài bình thơ rất sâu, chứng tỏ người bình có kiến thức sâu và cũng yêu thơ lắm mới có thể có được những cảm nhận như vậy.
    Tuy nhiên, theo tớ thấy, làm thơ ko phải là một cái máy, điều đó phụ thuộc rất nhiều vào cảm xúc, nếu phát hiện ra quá nhiều chất hiện thực, thơ ko còn là thơ nữa. Tớ đọc "******** 2", tớ thấy hơi đơn giản, nhưng nhìn chung có cảm xúc mạnh mẽ, tuy là có vẻ cảm xúc ko thực tế lắm ( nhất là lúc Cellist đang bị trúng gió thế này, hì hì ), thêm nữa tớ thấy có cả những đoạn concerto trong thơ, cảm xúc vì thế mà đã thăng hoa chăng ? và theo ý tớ, nếu Cellist vẫn dùng kiểu kiệm từ phang thẳng vào thì chất thơ cũng chỉ có thể được cảm nhận đến mức độ như thế thôi, khó tạo được ấn tượng để lại sâu sau khi đọc. Nhưng đọc sang các bài bình của Peter, tớ lại thấy Peter sử dụng kỹ năng hơi nhiều, tớ thấy Peter bình rất đúng các nhược điểm, nhưng nếu ko còn các nhược điểm bài thơ sẽ mất đi cái hồn của nó. Và cũng như nếu có quá nhiều kỹ năng thì người ta khó có thể làm được một bài thơ hay.
    ------------------------------------------------------
    Một trong những nỗi buồn của em
    là được anh yêu thương nhiều quá
    làm sao mà em có thể trả
    hết cho anh tất cả những ân tình ?
  9. sexymexicanmaid

    sexymexicanmaid Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    Tôi tin là ý tưởng về bài thơ "********" xuất hiện trước cả "kẻ thất bại xứ Zim". Nếu như chỉ quanh quẩn với violon, dục vọng, toán học thì cũng có ngày ta sẽ kết hợp chúng lại với nhau và biết phải kết hợp như thế nào. Serie thơ 5 phút chỉ là hệ quả sau sự khởi đầu của kẻ bắt đầu "thất bại" mà nguyên nhân chắc chắn chỉ là gái đẹp (box Làm Đẹp). Kẻ thất bại-đầy toan tính này thực sự trở thành kẻ thất bại nổi tiếng, chị em của chúng ta cần một cái gì đó không hoàn hảo hơn là hoàn hảo, không hoàn hảo ổn định, hơn là hoàn hảo mong manh, còn các anh em khác thì đã sẵn bản tính bố láo, ngang ngược nên chỉ thấy gần gũi và khâm phục hơn.
    Ý tưởng về một cái khung ban đầu của việc đẩy cá tính vào thế giới ảo tốt nhất là sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật. Violon chăng?, không thể, quá mạo hiểm, quá xa cách, không gần gũi. Còn một cách nữa để tạo lập cá tính là thơ tự do, không vần, không niêm luật chặt chẽ nhưng lại thể hiện một cách phóng khoáng trí tuệ. Vậy là Cellist đã có trong tay một tam giác kì diệu: thi ca-********-toán học. Ba thứ tưởng chừng như rất xa nhau, nhưng nếu để ý thì chúng ta thấy đó chỉ là những sự kiện của tư duy, quan hệ theo trật tự: thi ca hoá ********, trong đó toán học là vỏ bọc của dục vọng và là ý tưởng của thi ca. Theo đó thì chắc chắn phải là một bài thơ về ******** nhưng có hàm nghĩa: làm toán chứ không thể là một bài thơ làm toán với nghĩa ********.
    còn tiếp.
    Được vnhl sửa chữa / chuyển vào 16:07 ngày 21/05/2003
  10. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Ừ em BĐ, em thương em yêu cứ bình thơ đi nhé.
    Với mấy chú này thì cứ bình thơ đi.
    Còn khi đi với nhau chúng mình làm việc khác, nhỉ ?
    --------------------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng

Chia sẻ trang này