1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

thơ tình củm, truyện tình iêu, thư từ cũng thuộc về yêu đương nốt..hihì..vào đây nhé

Chủ đề trong 'Czech' bởi keo_mut5001, 26/03/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mr_duy

    mr_duy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2001
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    Tặng keo_mut5001, người đã làm ra cái topic này với her boyfriend, "nhà văn của box czech" và cũng tặng tất cả các members trong box một bài thơ mà mr tớ tình cờ đọc được trên internet. Mong cho những ai đang yêu sẽ cảm thấy thật hạnh phúc với...một nửa của mình! (bài này tớ đã test rồi, khi đọc cho darling của tớ nghe hiệu quả phết đấy)
    Bài Thơ Đôi Dép ​
    Bài thơ đầu anh viết tặng cho em
    Là bài thơ anh viết về đôi dép
    Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
    Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
    Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
    Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
    Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
    Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
    Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
    Đôi dép vô tri khắng khít song hành
    Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
    Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
    Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
  2. mr_duy

    mr_duy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2001
    Bài viết:
    437
    Đã được thích:
    0
    Tặng keo_mut5001, người đã làm ra cái topic này với her boyfriend, "nhà văn của box czech" và cũng tặng tất cả các members trong box một bài thơ mà mr tớ tình cờ đọc được trên internet. Mong cho những ai đang yêu sẽ cảm thấy thật hạnh phúc với...một nửa của mình! (bài này tớ đã test rồi, khi đọc cho darling của tớ nghe hiệu quả phết đấy)
    Bài Thơ Đôi Dép ​
    Bài thơ đầu anh viết tặng cho em
    Là bài thơ anh viết về đôi dép
    Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
    Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
    Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
    Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
    Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
    Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
    Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
    Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
    Đôi dép vô tri khắng khít song hành
    Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
    Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
    Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
  3. keo_mut5001

    keo_mut5001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    0

    Bài thơ tình cho những người không đến được với nhau.
    Doanminhhang17681
    Chẳng thể nào bay đến được với nhau
    Cho dù mình yêu nhau đến mấy
    Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
    Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang
    Hà Nội mùa này đông cũng sắp sang
    Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
    Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
    Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay
    Đừng đến đông ơi, mình sẽ lạnh lắm thay
    Sẽ lạnh lắm vì anh không bên cạnh
    Em thèm một vòng tay xiết mạnh
    Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau
    Chẳng bao giờ anh về với em đâu
    Không phải bởi ngăn sông cách núi
    Không phải bởi tình yêu em tàn lụi
    Mà bởi vì em nhỏ bé mong manh
    Mà bởi vì bầu trời rất xanh
    Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
    Dù tim em có thiết tha thầm gọi
    Thì bóng hình anh vẫn mãi ở nơi xa
    Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
    Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
    Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt
    Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh
    Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
    Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
    Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi.
    ..môi anh...

    Được keo_mut5001 sửa chữa / chuyển vào 03:31 ngày 26/02/2005
  4. keo_mut5001

    keo_mut5001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    0

    Bài thơ tình cho những người không đến được với nhau.
    Doanminhhang17681
    Chẳng thể nào bay đến được với nhau
    Cho dù mình yêu nhau đến mấy
    Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
    Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang
    Hà Nội mùa này đông cũng sắp sang
    Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
    Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
    Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay
    Đừng đến đông ơi, mình sẽ lạnh lắm thay
    Sẽ lạnh lắm vì anh không bên cạnh
    Em thèm một vòng tay xiết mạnh
    Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau
    Chẳng bao giờ anh về với em đâu
    Không phải bởi ngăn sông cách núi
    Không phải bởi tình yêu em tàn lụi
    Mà bởi vì em nhỏ bé mong manh
    Mà bởi vì bầu trời rất xanh
    Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
    Dù tim em có thiết tha thầm gọi
    Thì bóng hình anh vẫn mãi ở nơi xa
    Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
    Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
    Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt
    Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh
    Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
    Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
    Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi.
    ..môi anh...

    Được keo_mut5001 sửa chữa / chuyển vào 03:31 ngày 26/02/2005
  5. keo_mut5001

    keo_mut5001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    0

    Ru lòng
    Sutsit

    Có tàn được đâu, tình yêu ấy
    Em gắng ru mình vào nét ngủ vô tư
    Nhưng tình yêu như gai nhọn
    Đâm ứa tim em khi mộng mị tràn về
    Đêm qua trong giấc ngủ mê
    Em gặp được anh, em mừng biết mấy
    Em chạy đến bên anh bằng tất thảy
    Sức của nhịp đôi chân
    Anh mặc áo ca rô như lần cũ
    Màu xanh vẫn hơi ấm nguyên sơ
    Như lần đó má em nhẹ cọ
    Vào ngực anh, nhớ đến bây giờ

    Nhưng anh ôn tồn như chiếc bóng
    Nhẹ mỉm cười và lùi lại phía sau
    Anh không ôm em, không cho em dựa ngực
    Em cố mà chỉ tựa phải hư vô

    Anh vẫn thế, như khi em còn thức
    Chẳng bao giờ lỡ miệng nói yêu em
    Chẳng bao giờ lỡ vòng tay ôm lấy
    Chẳng bao giờ anh lỡ tặng êm đềm

    Anh cứ thế, như những khi em thức
    Anh ung dung, đĩnh đạc, bạo tàn
    Anh tàn nhẫn như kẻ sát thương
    Trăm giấc mơ cũng vậy thôi, anh vẫn là anh thế
    Mong mỏi gì chút dịu ngọt ảo hư
    Thôi nào ta ơi, trời đã sáng rồi
    Bão lòng rồi cũng tan vào hư ảo
    Thức dậy đón cơn đau hiện thực
    Chẳng còn hơn mơ hão xa vời?
    Hãy cứ biết mình yêu, biết thế thôi
    Cho nhân gian chia sẻ ngậm ngùi
    Hãy cứ biết mình yêu, biết thế thôi...
    Được keo_mut5001 sửa chữa / chuyển vào 03:34 ngày 26/02/2005
  6. keo_mut5001

    keo_mut5001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    0

    Ru lòng
    Sutsit

    Có tàn được đâu, tình yêu ấy
    Em gắng ru mình vào nét ngủ vô tư
    Nhưng tình yêu như gai nhọn
    Đâm ứa tim em khi mộng mị tràn về
    Đêm qua trong giấc ngủ mê
    Em gặp được anh, em mừng biết mấy
    Em chạy đến bên anh bằng tất thảy
    Sức của nhịp đôi chân
    Anh mặc áo ca rô như lần cũ
    Màu xanh vẫn hơi ấm nguyên sơ
    Như lần đó má em nhẹ cọ
    Vào ngực anh, nhớ đến bây giờ

    Nhưng anh ôn tồn như chiếc bóng
    Nhẹ mỉm cười và lùi lại phía sau
    Anh không ôm em, không cho em dựa ngực
    Em cố mà chỉ tựa phải hư vô

    Anh vẫn thế, như khi em còn thức
    Chẳng bao giờ lỡ miệng nói yêu em
    Chẳng bao giờ lỡ vòng tay ôm lấy
    Chẳng bao giờ anh lỡ tặng êm đềm

    Anh cứ thế, như những khi em thức
    Anh ung dung, đĩnh đạc, bạo tàn
    Anh tàn nhẫn như kẻ sát thương
    Trăm giấc mơ cũng vậy thôi, anh vẫn là anh thế
    Mong mỏi gì chút dịu ngọt ảo hư
    Thôi nào ta ơi, trời đã sáng rồi
    Bão lòng rồi cũng tan vào hư ảo
    Thức dậy đón cơn đau hiện thực
    Chẳng còn hơn mơ hão xa vời?
    Hãy cứ biết mình yêu, biết thế thôi
    Cho nhân gian chia sẻ ngậm ngùi
    Hãy cứ biết mình yêu, biết thế thôi...
    Được keo_mut5001 sửa chữa / chuyển vào 03:34 ngày 26/02/2005
  7. chinobe

    chinobe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    0
    tình yêu là gì ,ai mà biết được!!đôi khi nói về tình yêu có cái gì nghe đắng nơi đầu lưỡi,viết về tình yêu có cái gì đó chua chát ,một chút phũ phàng ,trần trụi....có thể nhiều người ko thích kiểu hành văn của Hải âu ,những mẩu đối thoại với ngôn từ mạnh ,đường phố....tuy vậy nó hài hoà trong tổng thể,chấp nhận tốt.
    Hoa vông vang
    Hồ Thị Hải  u
    Chiều đã chuyển sang đen nhiều hơn tím. Mặt biển sẫm lại đầy bí hiểm và đe dọa. Bên vách núi dựng đứng, vươn lên bầu trời một đốm đỏ nhưng nhức... chưa chịu tắt trong hoàng hôn. Cô gái chun chun chiếc mũi hếch về phía anh, bướng bỉnh :
    - Em bảo đấy là hoa vông vang...
    * * *
    ... Ðã lâu lắm rồi mà anh vẫn luôn bị ám ảnh bởi chiếc mũi chun chun hơi hếch của em. Em mặc áo màu trắng. Cổ khoét hơi rộng, để lộ cả đường hõm chân ngực. Rất đàn bà, anh bảo: "Em lẳng lắm". Em toét miệng cười. Anh hỏi: "Có thích anh không?" Em gật đầu: "Thích" rồi lại toét miệng cười. Ngày ấy, anh cứ nghĩ: "Cô ả nông choen hoẻn". Anh nào biết, bên khóe mắt em đọng những giọt nước mắt to, tái nhợt nỗi buồn...
    - £, anh trai! Dạo bờ biển một mình... quê quá.
    Một dúm dăm sáu em từ các bar ào tới. Hót chũm chọe bên tai anh như yểng. Anh thương lượng: "Các em xinh quá. Ðợi anh chút nghe, đang bận". "Bận gì? Tụi em giúp?". "Anh đang tìm". "Tìm gì?". "Gì hả? Cái cuộc tình cũ rích mà anh đánh mất ấy mà". "Ôi, thằng này bị điên! Mả ******, đ... có tiền thì nói cho các ****** chờ, lại còn giở giọng văn chương bốc mùi". Anh nhếch mép, cười. Ðấy, em thấy không? Anh đang tìm em giữa ký ức và cuộc đời. Giữa thiêng liêng và trần trụi, bẩn thỉu. Dù biết chẳng để làm gì?
    Mà sao hôm ấy em cứ bướng bỉnh cãi bay rằng: "Ðó là hoa vông vang!".
    * * *
    Hoàng hôn thứ nhất
    Chúng ta cùng dạo chơi trên bờ biển. Anh hỏi em: "Có ngửi thấy gì từ biển không?" Em bảo: "Có", "Gì". "Mùi tanh", "ừ, tanh thật. Mẹ kiếp toàn là xác chết trương phình dạt lên bờ. Tởm quá!" Không ngờ em phản đối quyết liệt: "Ðừng nói thế. Ðấy là mùi của sự sống đang quẫy đạp trong nước biển". Anh cười: "Văn hoa chảy tồ tồ". Em cong cớn: "Chứ còn gì!". Lúc ấy môi em cong lên, trông đanh đá, mãi đến bây giờ anh mới hiểu em cũng nhân hậu biết bao.
    - Cây gì mà hoa đỏ thế nhỉ? - Anh hỏi vu vơ.
    - Vông vang!
    - Nhầm rồi. - Anh cười chế giễu.
    - Ðúng là hoa vông vang. Anh phải tin thế! - Em bắt đầu đỏ mặt vì tự ái.
    - Kìa, anh đã phản đối gì lắm đâu... Sao em hiếu chiến thế? - Anh chọc tức.
    - Ðúng - Em nhướng đường chân mày, nói quả quyết. Em hiểu nó hơn anh.
    "Này nhóc, ta không thèm chấp mi đâu nhé!" - Anh độ lượng nghĩ vậy.
    "... Hồi bé, tụi con gái bọn em toàn rủ nhau ra gốc cây vông vang đầu làng để chơi chuyền, chơi chắt. Em chơi giỏi như thần. Tay nhặt thẻ mềm như mưa. Dẻo hơn cả mấy bà cô lên đồng cơ đấy. Chơi dưới gốc chán bọn em hê nhau trèo cây. Hái những chùm hoa đỏ lựng. Mút chùn chụt như con chó bú để tìm chút vị ngọt, nhân nhẩn đắng. Rất hay. Bà em vẫn dạy: "Hoa có mật ngọt là hoa lành...".
    Miệng em nói líu ríu.
    Chả biết từ lúc nào, mắt anh bị hút chặt vào cái miệng em mấp máy. Nó chả đẹp. Hơi dày so với khuôn mặt. Nhưng có một nốt ruồi rất đậm ở môi dưới. Khi em nói, nó ẩn hiện, tinh nghịch. Anh cảm giác mình bị thôi miên. Anh muốn nhặt nó ra để lên lòng bàn tay. Cho nó nhảy tí tách. Anh muốn đặt lên đó một cái hôn. Em biết không lúc đó anh thèm được hôn em một cái.
    Ðến bây giờ vẫn là khát vọng đau đớn trong anh.
    * * *
    Hoàng hôn thứ hai
    - Này, bảo thật, anh bắt đầu quý em rồi đấy!
    - Thật không?
    - Thật.
    - Chắc không?
    - Chắc. Còn em?
    - Quý chứ. Người như anh ai mà chẳng quý. "Lại hớ hênh rồi em gái ơi. Em nhẹ dạ quá đấy. Ðời nó sẽ lừa em vỡ mặt ra". Anh thầm nghĩ. "Ðừng nghĩ em là đứa nông cạn". Em nheo mắt nhìn, cái nhìn có vẻ đo đếm. Giọng như một mụ nạ dòng: "Anh là thằng đa cảm", em nói thế. Anh máy móc hỏi: "Biết xem tướng đấy hả ?" Em cười buồn: "Anh lên gân bỏ mẹ. Cái bề mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của anh... trông đểu lắm". Anh muốn giễu em một câu thật ác: "Biết đếch gì mà hót như bà già". Nhưng anh không nói thế, anh bảo: "Cái bộ mặt thỏ non, với giọng nói líu ríu oanh vàng của em chắc là lừa được ối thằng. Quần áo, giày dép, nước hoa... chắc cũng bọn ấy cung phụng cả chứ ?" Em nhổ một bãi nước bọt vèo qua mặt anh, dẩu mỏ: "Tưởng người tử tế hóa ra cũng chỉ toàn ý nghĩ đen tối". Em vùng vằng bỏ đi. Anh giữ lại. Xoay mặt em về phía anh, thấy hai hòn nước mắt tròn, từ khóe mắt em ứa ra: "Ðồ lừa dối". Anh dịu dàng: "Ðừng giận, ai lừa em". "Ðàn ông?". "Tiền à?". "Không! Tình". Anh cười ngất: "Ai lừa ai trong chuyện yêu đương được?". "Lừa tốt ! Ðàn ông rót mật vào tai đàn bà để chỉ làm mỗi một việc là lùa được lưỡi của họ vào miệng đàn bà và đôi tay của họ quờ quạng lung tung" - Em nói chua chát.
    Anh thương em. Thứ tình thương của con diều hâu với chú gà non ngơ ngác. Em thật thà một cách giả dối. Anh như kẻ đứng bên bờ vực chênh vênh. Vừa thích vừa sợ.
    Thích được khám phá. Và sợ vì hiểu biết.
    Trên mặt em chan hòa nước. Mặt anh cũng vậy. "Em khóc à?" Chỉ im lặng. Mưa nữa. "ừ, đúng rồi. Mưa". Anh dìu em, hay là bế em chạy trên bờ cát. Nước làm cho da thịt em mềm lại, đúng là em.
    Nước mưa ở biển mặn mòi như nước mắt.
    * * *
    Hoàng hôn thứ ba
    - Em đang buồn.
    - Sao buồn?
    - Biển cứ lặng sẫm như đang đeo tang ai...
    - Em nói kinh quá!
    Em chỉ cười, ngậm ngùi. Hoàng hôn loang lổ. Ðậm nhạt không đều. Trên mặt em có cả hoàng hôn, chia thành hai phần đậm nhạt. Mắt em buồn như đêm ba mươi tết. Hoang hiu. Lại hơi ma quái. Anh không dám soi vào, chỉ nói vu vơ: "Em thất tình hả?". Em gọn lỏn: "Ðúng". "Nó bỏ em!". "Không, em bỏ nó". "Tại sao?". "Nó đểu lắm... Có nghe không em kể cho mà nghe?".
    ... "Em yêu nó ba năm, trung thành như một con chó cái. Mẹ em trợn mắt : "Mày bước qua xác tao mà đi theo nó". Ba em bảo: "Tao coi như mày đã chết lúc mới đẻ". Còn anh trai thì vác dao đuổi: "Con khốn nạn kia, mày cướp công bố mẹ". Em nói với nó: "Càng hay, chúng mình càng yêu nhau hơn. Ðêm đến, khi mẹ em xoay mặt vào tường, ngủ kỹ, em dậy len lén ra khỏi nhà và chạy đến với nó. Hai tay em nâng đầu nó đặt lên đùi mình và bắt đầu ru - ngớ ngẩn và u mê như một kẻ hát xẩm mà bụng đói rỗng:
    "Ru anh ngủ những đêm khuya..., ru anh ngủ tháng âm u...".
    ... Cho đến khi nó ngủ mềm, em lặng ngắt quay về, nằm vào chỗ cũ...
    Tiếng biển oàm oạp vỗ vào bờ. Ðôi ba cánh buồm nhỏ nhoi, khắc khoải xa xa. Em nói:
    - ồ kìa, vông vang đỏ cháy như sắp gục xuống mà chết. Ðỏ quên mình. Nhiều khi em nghĩ. Thế là ngu xuẩn.
    Mắt em nhìn đâu đâu. Anh bồn chồn.
    - Rồi sao nữa?
    - Chẳng sao cả, chúng em vẫn yêu nhau như lửa. Nó bị ốm, em lấy cắp cả hộp nhân sâm quý giá của mẹ em đưa cho nó dùng. Sau đó, ba em ốm. Mẹ em tìm mãi không thấy, cụ nói run run: "Tôi già lẫn mất rồi, hộp sâm biến mất đâu mà không biết". Em cúi gằm mặt trong bát cơm ăn dở. Nước mắt chan chứa... Với mọi người, em là đứa mất dạy, hư đốn, xấu xa. Nhưng em là đức mẹ đồng trinh thống khổ và nhẫn nhục của nó... Nó bảo em: "Hãy chiều anh...". "Vâng!". Em vui vẻ chứ không khóc lóc, vật vã. Mà thật là như thế. Không phải vì em thích. Cũng không phải là em trơ trẽn, chai lì... Em thấy tất cả đều thiêng liêng. Em tin nó, hạnh phúc khi thấy nó hài lòng... Em tắc nghẹn trong câu nói dang dở. Thoắt nhìn em, thấy gương mặt lênh láng nước. Người đàn bà u tối, mong manh ngồi còm cõi bên bãi biển. Ðá thì cứ sừng sững. Mặc sóng. Mặc gió. Mặc thời gian.
    ... Một lần, nó cởi cúc áo của em. Rồi nó nheo nheo mắt. Cười nửa miệng. Nó ngả người ra sau duỗi thẳng tấm thân trần. Nó bảo: "Ðàn bà như em... dễ chơi nhỉ". Em trừng mắt, vớ đại bình pha lê trên bàn, ném vào tường. Vỡ tan. Em nhảy vọt xuống đất, rồi đi. Không thèm ngoái lại nhìn mặt nó. Cho đến tận bây giờ...
    - Tại sao anh lại giật mình?
    - Anh không biết?
    Anh giận dữ ôm một hòn đá to, thét lên một tiếng rồi ném nó xuống biển. Ðá va vào đá, kêu lục cục như tiếng nấc nghẹn. Em cười "Ðiên à ?". Anh nhếch mép bảo em: "Ðiên...". Rồi hất hàm: "Ngu ! Cho nó lừa, là phải". Em từ từ khép mắt lại. Trong anh sôi lên thứ tình cảm dữ dằn. Yêu thương. Căm ghét. Kính phục. Khinh bỉ. Anh muốn ôm ghì em mà hôn tới tấp. Anh muốn là người nâng niu nỗi đau của em, lại thèm muốn được tát vào mặt em mấy cái. Còn em, tai họa khốn nạn nằm trong đứa con gái ngây thơ, trong sáng, và người đàn bà đạo đức, lẫn vô đạo đức...
    Anh cười hiền: "Thôi, chuyện cũ ấy mà... Em quên đi mà sống... hy vọng vào ngày mai". Anh nhẹ nhàng vuốt tóc em. Anh nói đùa: "Tóc em cũng lả lơi ra phết". Em không cười. Mắt nhìn nhoi nhói như xát muối.
    Ðến lúc ấy thì màu hoa đỏ đến nhức nhối cũng đã tắt vào đêm.
    Trăng đang ngoi lên từ lòng biển.
    * * *
    Hoàng hôn cuối cùng
    - Anh nghĩ gì thế?
    - Nghĩ đến cái vô hạn và hữu hạn.
    - !!!
    - Sự sống là vô hạn, còn chúng ta là hữu hạn. Cái của ngày hôm nay, mai đã mất rồi. Vô lý quá!
    - Anh hay triết nhỉ?
    Không, em không biết đâu! Thói ghen tuông khủng khiếp. Ðầy đoạ kiếp người. Anh gọi: "Ngần này, mắt em dài có đuôi". "Ô thế á ! Thì sao ?". "Ðàn bà mắt ấy, khổ một đời. Lại đĩ nữa". Em cười phá lên, anh cũng cười. Chợt gặp ánh sáng dằn dỗi và tức giận trong cái nheo cười của em.
    - Thôi nhé, anh hỏi thật... Em có yêu anh không?
    Em lặng phắc. Biển rì rầm. Rừng xao xác. Anh thấy sợ khi đôi bờ vai em cứ đẩy lên tận cùng theo nhịp thở. Anh gặng hỏi: "Sao em ?". Em ngước nhìn anh, khẽ khàng: "Có..." Nhưng anh không làm gì cả. Không hôn em. Không âu yếm. Hình như em chờ đợi. Còn anh không vượt qua được chính mình. Anh vuốt nhẹ tóc em, nói :
    - Anh đùa thôi, một vợ hai con rồi.
    Anh nghĩ là em sẽ khóc, vì đôi mắt em bao giờ cũng như chực khóc. Vì anh nghĩ, em nông nổi. Nhưng mắt em chỉ to thêm, sẫm màu biển chiều. Lặng lẽ... cười.
    Cuối cùng, em gửi anh mẩu thư này.
    "Biển Hạ Long...
    Em biết là anh chưa có vợ. Anh là người thợ săn tìm con chim mồi, mãi mãi là thế. Cảm ơn anh về lời nói dối và chúc anh may mắn...
    Em : Ngần"
    Trên bãi biển. Một cô gái mặc áo trắng. Tóc dài lả lơi. Cô đi lững thũng với hai bàn tay đầy sắc đỏ của loài hoa đốt cháy.
    - Ngần!
    Anh chạy theo níu áo:
    - Anh tìm em mãi.
    - Ô, cái ông này... làm trò gì đấy?
    - Anh đây, Phương đây mà.
    Ðúng là em rồi. Cái mũi chun chun hơi hếch. Chiếc nốt ruồi ở môi dưới hơi dày. Chiếc áo trắng cổ khoét hơi rộng... "Ðúng em rồi" - Anh giữ tay cô gái.
    - A, cái thằng này... Tưởng là điếm hả? Tiên sư thằng đểu!
    Cô gái cong cớn, giọng oanh vàng, anh ngạc nhiên:
    - Kìa, ngày xưa em vẫn cãi anh là hoa vông vang mà?
    Cô gái lu loa:
    - Cút ****** đi, thằng dê đực!
    Nhanh như chớp, "Roạt" một cái, cả bó hoa đỏ ối tới tấp ngang người anh. Dáng cô gái xa dần. Anh nhận thấy, ngày xưa, mỗi khi bước dáng em hơi vươn lên, chứ không chùng thế kia. Anh không dám chắc...
    Những cánh hoa bị dập nhàu, nổi trôi theo sóng dưới chân anh.
  8. chinobe

    chinobe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    0
    tình yêu là gì ,ai mà biết được!!đôi khi nói về tình yêu có cái gì nghe đắng nơi đầu lưỡi,viết về tình yêu có cái gì đó chua chát ,một chút phũ phàng ,trần trụi....có thể nhiều người ko thích kiểu hành văn của Hải âu ,những mẩu đối thoại với ngôn từ mạnh ,đường phố....tuy vậy nó hài hoà trong tổng thể,chấp nhận tốt.
    Hoa vông vang
    Hồ Thị Hải  u
    Chiều đã chuyển sang đen nhiều hơn tím. Mặt biển sẫm lại đầy bí hiểm và đe dọa. Bên vách núi dựng đứng, vươn lên bầu trời một đốm đỏ nhưng nhức... chưa chịu tắt trong hoàng hôn. Cô gái chun chun chiếc mũi hếch về phía anh, bướng bỉnh :
    - Em bảo đấy là hoa vông vang...
    * * *
    ... Ðã lâu lắm rồi mà anh vẫn luôn bị ám ảnh bởi chiếc mũi chun chun hơi hếch của em. Em mặc áo màu trắng. Cổ khoét hơi rộng, để lộ cả đường hõm chân ngực. Rất đàn bà, anh bảo: "Em lẳng lắm". Em toét miệng cười. Anh hỏi: "Có thích anh không?" Em gật đầu: "Thích" rồi lại toét miệng cười. Ngày ấy, anh cứ nghĩ: "Cô ả nông choen hoẻn". Anh nào biết, bên khóe mắt em đọng những giọt nước mắt to, tái nhợt nỗi buồn...
    - £, anh trai! Dạo bờ biển một mình... quê quá.
    Một dúm dăm sáu em từ các bar ào tới. Hót chũm chọe bên tai anh như yểng. Anh thương lượng: "Các em xinh quá. Ðợi anh chút nghe, đang bận". "Bận gì? Tụi em giúp?". "Anh đang tìm". "Tìm gì?". "Gì hả? Cái cuộc tình cũ rích mà anh đánh mất ấy mà". "Ôi, thằng này bị điên! Mả ******, đ... có tiền thì nói cho các ****** chờ, lại còn giở giọng văn chương bốc mùi". Anh nhếch mép, cười. Ðấy, em thấy không? Anh đang tìm em giữa ký ức và cuộc đời. Giữa thiêng liêng và trần trụi, bẩn thỉu. Dù biết chẳng để làm gì?
    Mà sao hôm ấy em cứ bướng bỉnh cãi bay rằng: "Ðó là hoa vông vang!".
    * * *
    Hoàng hôn thứ nhất
    Chúng ta cùng dạo chơi trên bờ biển. Anh hỏi em: "Có ngửi thấy gì từ biển không?" Em bảo: "Có", "Gì". "Mùi tanh", "ừ, tanh thật. Mẹ kiếp toàn là xác chết trương phình dạt lên bờ. Tởm quá!" Không ngờ em phản đối quyết liệt: "Ðừng nói thế. Ðấy là mùi của sự sống đang quẫy đạp trong nước biển". Anh cười: "Văn hoa chảy tồ tồ". Em cong cớn: "Chứ còn gì!". Lúc ấy môi em cong lên, trông đanh đá, mãi đến bây giờ anh mới hiểu em cũng nhân hậu biết bao.
    - Cây gì mà hoa đỏ thế nhỉ? - Anh hỏi vu vơ.
    - Vông vang!
    - Nhầm rồi. - Anh cười chế giễu.
    - Ðúng là hoa vông vang. Anh phải tin thế! - Em bắt đầu đỏ mặt vì tự ái.
    - Kìa, anh đã phản đối gì lắm đâu... Sao em hiếu chiến thế? - Anh chọc tức.
    - Ðúng - Em nhướng đường chân mày, nói quả quyết. Em hiểu nó hơn anh.
    "Này nhóc, ta không thèm chấp mi đâu nhé!" - Anh độ lượng nghĩ vậy.
    "... Hồi bé, tụi con gái bọn em toàn rủ nhau ra gốc cây vông vang đầu làng để chơi chuyền, chơi chắt. Em chơi giỏi như thần. Tay nhặt thẻ mềm như mưa. Dẻo hơn cả mấy bà cô lên đồng cơ đấy. Chơi dưới gốc chán bọn em hê nhau trèo cây. Hái những chùm hoa đỏ lựng. Mút chùn chụt như con chó bú để tìm chút vị ngọt, nhân nhẩn đắng. Rất hay. Bà em vẫn dạy: "Hoa có mật ngọt là hoa lành...".
    Miệng em nói líu ríu.
    Chả biết từ lúc nào, mắt anh bị hút chặt vào cái miệng em mấp máy. Nó chả đẹp. Hơi dày so với khuôn mặt. Nhưng có một nốt ruồi rất đậm ở môi dưới. Khi em nói, nó ẩn hiện, tinh nghịch. Anh cảm giác mình bị thôi miên. Anh muốn nhặt nó ra để lên lòng bàn tay. Cho nó nhảy tí tách. Anh muốn đặt lên đó một cái hôn. Em biết không lúc đó anh thèm được hôn em một cái.
    Ðến bây giờ vẫn là khát vọng đau đớn trong anh.
    * * *
    Hoàng hôn thứ hai
    - Này, bảo thật, anh bắt đầu quý em rồi đấy!
    - Thật không?
    - Thật.
    - Chắc không?
    - Chắc. Còn em?
    - Quý chứ. Người như anh ai mà chẳng quý. "Lại hớ hênh rồi em gái ơi. Em nhẹ dạ quá đấy. Ðời nó sẽ lừa em vỡ mặt ra". Anh thầm nghĩ. "Ðừng nghĩ em là đứa nông cạn". Em nheo mắt nhìn, cái nhìn có vẻ đo đếm. Giọng như một mụ nạ dòng: "Anh là thằng đa cảm", em nói thế. Anh máy móc hỏi: "Biết xem tướng đấy hả ?" Em cười buồn: "Anh lên gân bỏ mẹ. Cái bề mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của anh... trông đểu lắm". Anh muốn giễu em một câu thật ác: "Biết đếch gì mà hót như bà già". Nhưng anh không nói thế, anh bảo: "Cái bộ mặt thỏ non, với giọng nói líu ríu oanh vàng của em chắc là lừa được ối thằng. Quần áo, giày dép, nước hoa... chắc cũng bọn ấy cung phụng cả chứ ?" Em nhổ một bãi nước bọt vèo qua mặt anh, dẩu mỏ: "Tưởng người tử tế hóa ra cũng chỉ toàn ý nghĩ đen tối". Em vùng vằng bỏ đi. Anh giữ lại. Xoay mặt em về phía anh, thấy hai hòn nước mắt tròn, từ khóe mắt em ứa ra: "Ðồ lừa dối". Anh dịu dàng: "Ðừng giận, ai lừa em". "Ðàn ông?". "Tiền à?". "Không! Tình". Anh cười ngất: "Ai lừa ai trong chuyện yêu đương được?". "Lừa tốt ! Ðàn ông rót mật vào tai đàn bà để chỉ làm mỗi một việc là lùa được lưỡi của họ vào miệng đàn bà và đôi tay của họ quờ quạng lung tung" - Em nói chua chát.
    Anh thương em. Thứ tình thương của con diều hâu với chú gà non ngơ ngác. Em thật thà một cách giả dối. Anh như kẻ đứng bên bờ vực chênh vênh. Vừa thích vừa sợ.
    Thích được khám phá. Và sợ vì hiểu biết.
    Trên mặt em chan hòa nước. Mặt anh cũng vậy. "Em khóc à?" Chỉ im lặng. Mưa nữa. "ừ, đúng rồi. Mưa". Anh dìu em, hay là bế em chạy trên bờ cát. Nước làm cho da thịt em mềm lại, đúng là em.
    Nước mưa ở biển mặn mòi như nước mắt.
    * * *
    Hoàng hôn thứ ba
    - Em đang buồn.
    - Sao buồn?
    - Biển cứ lặng sẫm như đang đeo tang ai...
    - Em nói kinh quá!
    Em chỉ cười, ngậm ngùi. Hoàng hôn loang lổ. Ðậm nhạt không đều. Trên mặt em có cả hoàng hôn, chia thành hai phần đậm nhạt. Mắt em buồn như đêm ba mươi tết. Hoang hiu. Lại hơi ma quái. Anh không dám soi vào, chỉ nói vu vơ: "Em thất tình hả?". Em gọn lỏn: "Ðúng". "Nó bỏ em!". "Không, em bỏ nó". "Tại sao?". "Nó đểu lắm... Có nghe không em kể cho mà nghe?".
    ... "Em yêu nó ba năm, trung thành như một con chó cái. Mẹ em trợn mắt : "Mày bước qua xác tao mà đi theo nó". Ba em bảo: "Tao coi như mày đã chết lúc mới đẻ". Còn anh trai thì vác dao đuổi: "Con khốn nạn kia, mày cướp công bố mẹ". Em nói với nó: "Càng hay, chúng mình càng yêu nhau hơn. Ðêm đến, khi mẹ em xoay mặt vào tường, ngủ kỹ, em dậy len lén ra khỏi nhà và chạy đến với nó. Hai tay em nâng đầu nó đặt lên đùi mình và bắt đầu ru - ngớ ngẩn và u mê như một kẻ hát xẩm mà bụng đói rỗng:
    "Ru anh ngủ những đêm khuya..., ru anh ngủ tháng âm u...".
    ... Cho đến khi nó ngủ mềm, em lặng ngắt quay về, nằm vào chỗ cũ...
    Tiếng biển oàm oạp vỗ vào bờ. Ðôi ba cánh buồm nhỏ nhoi, khắc khoải xa xa. Em nói:
    - ồ kìa, vông vang đỏ cháy như sắp gục xuống mà chết. Ðỏ quên mình. Nhiều khi em nghĩ. Thế là ngu xuẩn.
    Mắt em nhìn đâu đâu. Anh bồn chồn.
    - Rồi sao nữa?
    - Chẳng sao cả, chúng em vẫn yêu nhau như lửa. Nó bị ốm, em lấy cắp cả hộp nhân sâm quý giá của mẹ em đưa cho nó dùng. Sau đó, ba em ốm. Mẹ em tìm mãi không thấy, cụ nói run run: "Tôi già lẫn mất rồi, hộp sâm biến mất đâu mà không biết". Em cúi gằm mặt trong bát cơm ăn dở. Nước mắt chan chứa... Với mọi người, em là đứa mất dạy, hư đốn, xấu xa. Nhưng em là đức mẹ đồng trinh thống khổ và nhẫn nhục của nó... Nó bảo em: "Hãy chiều anh...". "Vâng!". Em vui vẻ chứ không khóc lóc, vật vã. Mà thật là như thế. Không phải vì em thích. Cũng không phải là em trơ trẽn, chai lì... Em thấy tất cả đều thiêng liêng. Em tin nó, hạnh phúc khi thấy nó hài lòng... Em tắc nghẹn trong câu nói dang dở. Thoắt nhìn em, thấy gương mặt lênh láng nước. Người đàn bà u tối, mong manh ngồi còm cõi bên bãi biển. Ðá thì cứ sừng sững. Mặc sóng. Mặc gió. Mặc thời gian.
    ... Một lần, nó cởi cúc áo của em. Rồi nó nheo nheo mắt. Cười nửa miệng. Nó ngả người ra sau duỗi thẳng tấm thân trần. Nó bảo: "Ðàn bà như em... dễ chơi nhỉ". Em trừng mắt, vớ đại bình pha lê trên bàn, ném vào tường. Vỡ tan. Em nhảy vọt xuống đất, rồi đi. Không thèm ngoái lại nhìn mặt nó. Cho đến tận bây giờ...
    - Tại sao anh lại giật mình?
    - Anh không biết?
    Anh giận dữ ôm một hòn đá to, thét lên một tiếng rồi ném nó xuống biển. Ðá va vào đá, kêu lục cục như tiếng nấc nghẹn. Em cười "Ðiên à ?". Anh nhếch mép bảo em: "Ðiên...". Rồi hất hàm: "Ngu ! Cho nó lừa, là phải". Em từ từ khép mắt lại. Trong anh sôi lên thứ tình cảm dữ dằn. Yêu thương. Căm ghét. Kính phục. Khinh bỉ. Anh muốn ôm ghì em mà hôn tới tấp. Anh muốn là người nâng niu nỗi đau của em, lại thèm muốn được tát vào mặt em mấy cái. Còn em, tai họa khốn nạn nằm trong đứa con gái ngây thơ, trong sáng, và người đàn bà đạo đức, lẫn vô đạo đức...
    Anh cười hiền: "Thôi, chuyện cũ ấy mà... Em quên đi mà sống... hy vọng vào ngày mai". Anh nhẹ nhàng vuốt tóc em. Anh nói đùa: "Tóc em cũng lả lơi ra phết". Em không cười. Mắt nhìn nhoi nhói như xát muối.
    Ðến lúc ấy thì màu hoa đỏ đến nhức nhối cũng đã tắt vào đêm.
    Trăng đang ngoi lên từ lòng biển.
    * * *
    Hoàng hôn cuối cùng
    - Anh nghĩ gì thế?
    - Nghĩ đến cái vô hạn và hữu hạn.
    - !!!
    - Sự sống là vô hạn, còn chúng ta là hữu hạn. Cái của ngày hôm nay, mai đã mất rồi. Vô lý quá!
    - Anh hay triết nhỉ?
    Không, em không biết đâu! Thói ghen tuông khủng khiếp. Ðầy đoạ kiếp người. Anh gọi: "Ngần này, mắt em dài có đuôi". "Ô thế á ! Thì sao ?". "Ðàn bà mắt ấy, khổ một đời. Lại đĩ nữa". Em cười phá lên, anh cũng cười. Chợt gặp ánh sáng dằn dỗi và tức giận trong cái nheo cười của em.
    - Thôi nhé, anh hỏi thật... Em có yêu anh không?
    Em lặng phắc. Biển rì rầm. Rừng xao xác. Anh thấy sợ khi đôi bờ vai em cứ đẩy lên tận cùng theo nhịp thở. Anh gặng hỏi: "Sao em ?". Em ngước nhìn anh, khẽ khàng: "Có..." Nhưng anh không làm gì cả. Không hôn em. Không âu yếm. Hình như em chờ đợi. Còn anh không vượt qua được chính mình. Anh vuốt nhẹ tóc em, nói :
    - Anh đùa thôi, một vợ hai con rồi.
    Anh nghĩ là em sẽ khóc, vì đôi mắt em bao giờ cũng như chực khóc. Vì anh nghĩ, em nông nổi. Nhưng mắt em chỉ to thêm, sẫm màu biển chiều. Lặng lẽ... cười.
    Cuối cùng, em gửi anh mẩu thư này.
    "Biển Hạ Long...
    Em biết là anh chưa có vợ. Anh là người thợ săn tìm con chim mồi, mãi mãi là thế. Cảm ơn anh về lời nói dối và chúc anh may mắn...
    Em : Ngần"
    Trên bãi biển. Một cô gái mặc áo trắng. Tóc dài lả lơi. Cô đi lững thũng với hai bàn tay đầy sắc đỏ của loài hoa đốt cháy.
    - Ngần!
    Anh chạy theo níu áo:
    - Anh tìm em mãi.
    - Ô, cái ông này... làm trò gì đấy?
    - Anh đây, Phương đây mà.
    Ðúng là em rồi. Cái mũi chun chun hơi hếch. Chiếc nốt ruồi ở môi dưới hơi dày. Chiếc áo trắng cổ khoét hơi rộng... "Ðúng em rồi" - Anh giữ tay cô gái.
    - A, cái thằng này... Tưởng là điếm hả? Tiên sư thằng đểu!
    Cô gái cong cớn, giọng oanh vàng, anh ngạc nhiên:
    - Kìa, ngày xưa em vẫn cãi anh là hoa vông vang mà?
    Cô gái lu loa:
    - Cút ****** đi, thằng dê đực!
    Nhanh như chớp, "Roạt" một cái, cả bó hoa đỏ ối tới tấp ngang người anh. Dáng cô gái xa dần. Anh nhận thấy, ngày xưa, mỗi khi bước dáng em hơi vươn lên, chứ không chùng thế kia. Anh không dám chắc...
    Những cánh hoa bị dập nhàu, nổi trôi theo sóng dưới chân anh.
  9. Dandoo

    Dandoo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    587
    Đã được thích:
    0
    Válčíček
    Tuhle písničku, cht>l bych ti, lásko, dát
    at´ ti každej den pTípomíná
    toho, kdo je tvůj, či ty jsi a kdo má rád,
    at´ ti káždej den pTípomíná
    Kluka jako ty hledám už spoustu let
    takový trochu trhlý mý já,
    dej mi ruku, pojd?, půjdem šlapat náš sv>t,
    i když obrovskou práci to dá.
    Fakt mi nevadí, že nos jak bambulku máš,
    ani já nejsem žadnej ideál.
    Hlavn> co uvnitT nosíš a co ukrýváš
    to je pouto, co vede nás dál
    Jednoduchá písnička o lásce. Ale je velice nad>jná a její myšlenky jsou opravdu hezké. Mám tu písničku moc rád, vzhledem k její jednoduchosti a jasnosti.Proč ve v>tšin> moderních vietnamských básní, láska je zobrazena tak plná podvodů, bolesti a zklámání?
    Podle mého názoru, nesmíme lásku takhle vyjádTovat, protože úkol um>ní je zlepšovat lidský život a zbohocovat naše duševní sv>t, naše lásku. PTemýšlejte o tom, vietnamská mladá generace !
    Một ca khúc gia?n dị vê? ti?nh yêu. Nhưng tra?n đâ?y hi vọng va? nói lên nhưfng suy nghif rất đẹp. Mi?nh rất thích ba?i hát na?y, bơ?i sự gia?n dị va? nhẹ nha?ng cu?a nó. Vi? sao trong nhưfng sáng tác mới cu?a Việt Nam, ti?nh yêu luôn ngập tra?n lư?a dối, đau khô? va? tuyệt vọng? theo ý kiến cu?a mi?nh, nhiệm vụ cu?a nghệ thuật pha?i la? ca?i thiện đơ?i sống con ngươ?i cufng như nuôi dươfng thế giới tâm hô?n va? ti?nh yêu cu?a chúng ta.
    Hafy suy nghif vê? điê?u na?y, thế hệ nhưfng ngươ?i tre? tuô?i VN.
  10. Dandoo

    Dandoo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    587
    Đã được thích:
    0
    Válčíček
    Tuhle písničku, cht>l bych ti, lásko, dát
    at´ ti každej den pTípomíná
    toho, kdo je tvůj, či ty jsi a kdo má rád,
    at´ ti káždej den pTípomíná
    Kluka jako ty hledám už spoustu let
    takový trochu trhlý mý já,
    dej mi ruku, pojd?, půjdem šlapat náš sv>t,
    i když obrovskou práci to dá.
    Fakt mi nevadí, že nos jak bambulku máš,
    ani já nejsem žadnej ideál.
    Hlavn> co uvnitT nosíš a co ukrýváš
    to je pouto, co vede nás dál
    Jednoduchá písnička o lásce. Ale je velice nad>jná a její myšlenky jsou opravdu hezké. Mám tu písničku moc rád, vzhledem k její jednoduchosti a jasnosti.Proč ve v>tšin> moderních vietnamských básní, láska je zobrazena tak plná podvodů, bolesti a zklámání?
    Podle mého názoru, nesmíme lásku takhle vyjádTovat, protože úkol um>ní je zlepšovat lidský život a zbohocovat naše duševní sv>t, naše lásku. PTemýšlejte o tom, vietnamská mladá generace !
    Một ca khúc gia?n dị vê? ti?nh yêu. Nhưng tra?n đâ?y hi vọng va? nói lên nhưfng suy nghif rất đẹp. Mi?nh rất thích ba?i hát na?y, bơ?i sự gia?n dị va? nhẹ nha?ng cu?a nó. Vi? sao trong nhưfng sáng tác mới cu?a Việt Nam, ti?nh yêu luôn ngập tra?n lư?a dối, đau khô? va? tuyệt vọng? theo ý kiến cu?a mi?nh, nhiệm vụ cu?a nghệ thuật pha?i la? ca?i thiện đơ?i sống con ngươ?i cufng như nuôi dươfng thế giới tâm hô?n va? ti?nh yêu cu?a chúng ta.
    Hafy suy nghif vê? điê?u na?y, thế hệ nhưfng ngươ?i tre? tuô?i VN.

Chia sẻ trang này