1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ tình lãng mạn-Viết ngắn

Chủ đề trong 'Cần Thơ' bởi Natalia, 02/08/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. smiling_girl_81

    smiling_girl_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    Đưa em về dưới mưa
    Nói năng chi cũng thừa
    Phất phơ đời sương gió
    Hồn ta gần nhau chưa
    Tay ta đôi bàn tay
    Vuốt lưng em tóc dài
    Những trưa ngồi quán vắng
    Chia nhau tình phôi phai
    Xa nhau mà ko hay
    (hỡi em người vô tội
    Đeo thánh giá huy hoàng
    Hỡi ta nhiều sám hối
    Tính nết vẫn hoang đàng)
    Em hiền như masoeur
    Vết thương ta bốn mùa
    Trái tim ta làm mủ
    masoeur này masoeur
    Có dịu dàng đôi mắt
    Có êm đềm cánh môi
    Ru ta người bệnh hoạn
    Ru ta suốt cuộc đời
    ( Cuộc đời tên ngoại đạo
    Vết thương hành liệt tim)
    Đưa em về dưới mưa
    Xe lăn đều trên dốc
    Chở nhau tình mệt nhọc
    Đưa em về dưới mưa
    Áo dài sầu hai vạt
    Khi chấm bùn lưa thưa
    Đưa em về dưới mưa
    Hỡi em còn nít nhơ
    Chuyện tình nào ko xưa!
    vai em tròn dưới mưa
    Ướt bao nhiêu cùng vừa
    Cũng chưa hơn tình rót
    Thấm linh hồn "masoeur"
    Nguyễn Tất Nhiên
    Ngoc Anh
  2. TrexanhOnline

    TrexanhOnline Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2002
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Người mới đến
    Phùng Tiết
    Người mở toang cánh cửa lòng tôi
    Ánh sáng ban mai
    Ngập tràn những góc khuất
    Mừng đón người mới đến vào chơi.
    Nào có gì bí ẩn
    Chúng tôi cùng nhau chơi trò con chữ
    Người đi tìm những nguyên âm
    Tôi tìm những phụ âm
    Buổi sáng đầy nắng ấm và sáng sủa
    Buổi sáng đầy tiếng chim sẻ nâu trên nóc
    nhà phía trước và tiếng xe cộ qua đường
    Một buổi sáng trọn vẹn
    Trò chơi rồi cũng hoàn thành
    Chúng tôi ghép được một từ rất lạ: Tình Yêu
    Nhưng thật ra
    Vì vội vàng
    Nên con chữ vẫn nằm trên mặt bàn nín lặng...
    Ánh sáng ngập tràn những góc khuất
    Và bây giờ hình như có gió
    Gió ươm màu nắng quái
    Buồn buồn tiễn người mới đến ra đi!


    Tre xanh Việt Nam


  3. smiling_girl_81

    smiling_girl_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    .........
    Em một mình qua mùa đông lạnh lẽo
    giáng sinh năm xưa cùng người muôn nẻo
    Giáng sinh này mình em đếm tiếng chuông ngân.
    Nguyễn Thị Mỹ Dinh
    Ngoc Anh
  4. Natalia

    Natalia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    1.801
    Đã được thích:
    0
    Ta Về

    Tô Thùy Yên

    Ta về một bóng trên đường lớn
    Thơ chẳng ai đề vạt aó phai
    Sao bổng nghe đau mềm phế phủ
    Mười năm đá cũng ngậm nguì thay
    Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
    Chốn rừng thiêng ỉm tiếng nghìn thu
    Mười năm mặt sạm soi khe nước
    Ta hóa thân thành vượn cổ sơ
    Ta về qua những truông cùng phá
    Nếp trán nhăn đùa ngọn gío may
    Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
    Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
    Chỉ có thế. Trời câm đất nín
    Đời im lìm đóng váng xanh xao
    Mười năm, thế giới già trông thấy
    Đất bạc màu đi, đất bạc màu
    Ta về như bóng chim qua trễ
    Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
    Ai đứng trông vời mây nước đó
    Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
    Một đời được mấy điều mong ước
    Núi lở sông bồi đã mấy khi
    Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
    Mười năm, cổ lục đã ai ghi
    Ta về cúi mái đầu sương điểm
    Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
    Cảm ơn hoa đã vì ta nở
    Thế giới vui từ nỗi lẻ loi
    Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
    Làng ta ngựa đá đã qua sông
    Người đi như cá theo con nước
    Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
    Ta về như lá rơi về cội
    Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
    Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
    Giải oan cho cuộc biển dâu này
    Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
    Ruột mềm như đá dưới chân ta
    Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
    Người thức mong buồn tận cõi xa
    Ta về như hạt sương trên cỏ
    Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
    Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
    Tội tình chi lắm nữa người ơi
    Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
    Mười năm ngừơi tỏ mặt nhau đây
    Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
    Đành uống lưng thôi bát nước mời
    Ta về như sợi tơ trời trắng
    Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
    Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
    Dừng chân nghe quặn thắt tâm can
    Lời thề buổi ấy còn mang nặng
    Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
    Ta nhớ người xa ngoài nổi nhớ
    Mười năm ta vẫn cứ là ta
    Ta về như tứ thơ xiêu tán
    Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
    Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách
    Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
    Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
    Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
    Giậu ngihiêng cổng đổ, thềm um cỏ
    Khách cũ không còn, khách mới thưa
    Ta về khai giải bùa thiêng yểm
    Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
    Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
    Một lần kể lại để rồi thôi
    Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
    Thăm hỏi từng cây, những nổi nhà
    Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở ?
    Mười năm, cây có nhớ người xa ?
    Ta về như đứa con phung phá
    Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
    Mười năm, con đã già trông thấy
    Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu
    Con gẫm lại đời con thất bát
    Hứa trăm điều một chẳng làm nên
    Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
    Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên
    Ta về như tiếng kêu đồng vọng
    Rau mác lên bờ đã trổ bông
    Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
    Chờ anh như biển vẫn chờ sông
    Ta gọi thời gian sau cánh cửa
    Nổi mừng giàn giụa mắt ai sâu
    Ta nghe như máu ân tình chảy
    Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
    Ta về dẫu phải đi chân đất
    Khắp thế gian này để gặp em
    Đau khổ riêng gì nơi gió cát
    Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm
    Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa
    Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
    Tình xưa như tuổi gìa không ngủ
    Thức trọn, khua từng nỗi xót xa
    Ta về như giấc mơ thần bí
    Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
    Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
    Trọn đời nổi nhớ sáng khôn nguôi
    Bé ơi, này những vui buồn cũ
    Hãy sống, đương đầu với lãng quên
    Con dế vẫn là con dế ấy
    Hát rong bờ cỏ giọng thân quen
    Ta về như nước Tào Khê chảy
    Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
    Thân thích những ai giờ đã khuất
    Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
    Người chết đưa ta cùng xuống mộ
    Đâu còn ai nữa đứng bờ ao
    Khóc người ta khóc ta rơi rụng
    Tuổi hạc ôi ngày một một hao
    Ta về như bóng ma hờn tủi
    Lục lại thời gian kiếm chính mình
    Ta nhặt mà thương từng phế liệu
    Như từng hài cốt sắp vô danh
    Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
    Đọc lại bài thơ thủa thiếi thời
    Ai đó trong hồn ta thổn thức
    Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
    Ta về như hạc vàng thương nhớ
    Một thủa trần gian bay lướt qua
    Ta tiếc đời ta sao hữa hạn
    Đành không trải hết được lòng ta

    [​IMG]
  5. KittyA

    KittyA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2002
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    Đừng để tóc dài em nhé !
    Vì họ sẽ nghĩ em hiền
    "Con gái thời nay khác trước
    Họ sẽ bắt nạt cho xem "
    Này em đừng cắt tóc tém
    Tôi đâu muốn em giống...mình
    Lỡ khi "ai" thèm vuốt tóc
    Chẳng lẽ nhìn em....lặng thinh
    Em cứ lưng lửng qua vai
    Tóc sẽ biến hóa rất tài
    Em cũng nhu mì tha thướt
    Lém lỉnh - em đâu kém ai !
    Thôi đừng tóc dài, tóc tém
    Em cứ lửng lơ giữa chừng
    Để tôi trêu đùa một chút
    Nghe tim mình đập lung tung.
  6. KittyA

    KittyA Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2002
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    CHÚNG TA VÀ NOEL
    Chào đêm nay, đêm Thánh vô cùng
    Anh và bé bước ra đường lương thiện
    Trong các ngôi sao đêm nay ta tìm kiếm
    Thiếu mất ngôi sao của Chúa Hài Đồng
    Chắc Thánh Giuse bận đi mua áo lạnh
    Máng cỏ còn một mình Đức mẹ ( bé lạnh không ? )
    Ai bảo trời sinh mắt biếc môi hồng
    Cho người cạnh bên phải trở thành thi sĩ
    Ai bảo trời sinh đàn ông hợp lý
    Cho bé ôm đàn lãng mạn hát tình ca
    Ta sẽ đóng đinh tử hình ma quỷ
    Mời những thiên thần xuống nhảy " cha cha cha"....
    Hoa quỳnh nở về đêm mới thật là hoa
    Bé đã nở thành hoa trên mười ngón
    Cho anh cầm tay, cho anh ăn trộm
    ***g nực lăng xăng tim đập chỗ nào
    Tên Thánh của anh là gì không biết nữa
    Nếu Chúa buồn cũng thông cảm chứ sao !
  7. Natalia

    Natalia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    1.801
    Đã được thích:
    0
    Âm Thầm
    từ gió xuân đi, gió hạ về
    anh thường gửi gắm mối tình quê
    bên em mỗi lúc trên đường cái
    hóng mát cho lòng được thỏa thuê!
    em có ngờ đâu trong những đêm
    trăng ngà giãi bóng mặt hồ êm
    anh đi thơ thẩn như ngây dại
    hứng lấy hương nồng trong áo em
    bên khóm thùy dương em thướt tha
    bên này bờ liễu anh trông qua
    say mơ vướng phải mùa hương ướp
    yêu cái môi hường chẳng nói ra
    độ ấy xuân về em lớn lên
    thấy anh em đã biết làm duyên
    yêu dấu lòng anh ôm hận riêng.
    [​IMG]
  8. Natalia

    Natalia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    1.801
    Đã được thích:
    0
    Trường tương tư -Hàn Mặc Tử
    Hiểu gì không, ý nghĩa của trời thơ,
    Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy,
    Của lời câm muôn vì sao áy náy,
    Hiểu gì không em hỡi ! hiểu gì không ?
    Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng.
    Cho trăng xuân tràn trề say chơi vơi,
    Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi;
    - Cho em buồn trời đất ứa sương khuya,
    Để em buồn, để em nghiệm cho ra
    Cái gì kết lại mới thành tinh tú ?
    Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ ?
    Và tình yêu sao lại dở dang chi ?
    Và vì đâu, gió gọi giật lời đi ?.
    - Lời đi qua một chiều trong kẽ lá,
    Một làn hương mới nửa lừng sa ngã,
    Anh mến rồi ý vị của làn mơ.
    Lệ Kiều ơi ! em còn giữ ý thơ,
    Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo,
    Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo.
    Bên kia trời hãy chụp cả hồn anh.
    Hãy van lơn ở dưới chân Bàn Thành,
    Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy,
    Náo không gian cho lửa lòng bùng cháy,
    Và để cho kinh động đến người tiên,
    Đang say sưa trong thế giới Hão-Huyền
    Đang trửng giỡn ở bên sông Ngân biếc...
    Anh rõ trước sẽ có ngày cách biệt,
    Ngó như gần nhưng vẫn thiệt xa khơi !
    Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi.
    Hãy mường tượng một người thơ đang sống
    Trong im lìm lẻ loi trong dãy động.
    - Cũng hình như, em hỡi ! động Huyền Không
    Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,
    Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.
    Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa,
    Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru:
    "Một mối tình nức nở giữa âm u,
    "Một hồn đau rã lần theo hương khói,
    "Một bài thơ cháy tan trong nắng dọi,
    "Một lời run hoi hóp giữa không trung,
    "Cả niềm yêu, ý nhớ, cả một vùng,
    "Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn".
    Đấy là tất cả người anh tiêu tán,
    Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ,
    Cùng tình em tha thiết như văn thơ,
    Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế .
    [​IMG]
  9. Natalia

    Natalia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    1.801
    Đã được thích:
    0
    Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :
    - Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.
    Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:
    - Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".
    Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
    Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
    - Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
    Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên :
    - Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên ! Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
    Ông John Keller kết luận :
    - Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
    Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác.
    [​IMG]
  10. thiensu1980

    thiensu1980 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    15
    Đã được thích:
    0
    Không hiểu sao tôi thấy trang viết này dường như chỉ dành cho thành viên Natalia thôi, thế thì đơn điệu quá. Tôi có một bài thơ nhỏ nhỏ, như la gop mặt cùng room.( tôi là thành viên TTVNONLINE ngoài Hp nhưng bây giơ đang làm việc tại Cần Thơ, tôi có thể trở thành thành viên của TTVNONLINE Cần Thơ được không? Mong mọi ngươi hãy coi tôi như nguời nhà.
    Dẫu cùng hiểu rồi sẽ chia tay
    Tình yêu mình mong manh như sương khói
    Sao em thấy mình như người mắc lỗi
    Với trái tim mình, với cả trái tim anh.
    Xin đừng trách em đã vô tình
    Không hiểu được ánh mắt anh ngày cuối
    Giá anh biết em cũng rất bối rối
    Khi tập quen rằng mình đã xa nhau.
    Có thể hôm nay hoặc chẳng bao lâu
    Anh sẽ quên và em không còn nhớ
    Chuyện chúng mình một thời yêu dang dở
    Lúc vô tình có nhớ một thời yêu.
    30.12.2002
    ( Tặng tình yêu đầu )

Chia sẻ trang này