Thơ tình tuổi học trò Mùa hoa phượng Xa rồi nhé những tháng ngày mơ mộng Những buồn vui tuổi cắp sách tới trường, Đã qua rồi những giây phút vấn vương Ngồi trong lớp nhìn mưa buồn giăng lối . Còn nhớ mãi một mùa hoa phượng đỏ ! Bạn cùng tôi giở trang sách học trò.. Lòng ngập ngừng và cười nói vu vơ , Sao không thể nói lên niềm thương nhớ ? Rồi một ngày cánh phượng hồng tan vỡ Bởi vì đâu mà xa cách sân trường ? Xa thật rồi , xa cả những mến thương Xa bè bạn , xa sắc màu yêu dấu ! Ơi màu tím bằng lăng như chờ đợi Ơi màu hồng cánh phượng nhẹ nhàng rơi . Màu mắt bạn gởi bao điều sâu kín , Đã yêu nhau mà chẳng nói nên lời . Để mỗi lần nhìn những áng mây trôi : Tôi cùng bạn mơ về phương trời ấy .. Đem tình đầu gửi vào cơn gió thổi Nụ hôn đầu ngọt mát cả bờ môi . Giờ đã hết nhưng tình đầu chưa chết Bởi tình yêu vẫn chưa sống bao giờ !? Ta nhút nhát và lặng lẽ đợi chờ , Đến một ngày tan trường mình chung lối . Khi biết yêu ta biết cùng chờ đợi , Một buổi chiều thần E_ros ghé chơi . Và còn đó những mùa hoa phượng nở... Những mối tình và cả những ... giấc mơ !!!
Một bài thơ của tuổi học trò THơ tình của một kẻ ấm đầu (Do học hóa) Ta lạc vào một mê cung Người ta gọi là TÌNH YÊU thì phải Ta nhìn nó bằng một mắt Lim dim Hình bóng ai bất chợt hiện lên Nàng quá đẹp khiến mắt ta không chớp Ôi đôi mắt trong xanh thăm thẳm (Đến sunfat đồng cũng chẳng thể xanh hơn) Rồi khi nàng cất tiếng oanh vàng Ta nghĩ đến H20 tinh khiết Nước da nàng đấy, hay là tuyết? (À đúng rồi, ta có thể tạo ra Cho a xít benzoic bay hơi là được) Nàng bước tới, dịu dàng hết sức Cảm xúc trong ta bất chợt thăng hoa Rất tự nhiên, ta cất tiếng ngợi ca HÌnh như nói những điều ta vừa nghĩ Rồi chờ đợi một lời thủ thỉ "Em thấy chàng thật quá dễ thương!" Ôi! Ta mong cháy lòng được cùng nàng sóng đôi Còn hơn cả oleum háo nước Cứ nghĩ vẩn vơ một điều kỳ quặc Làm sao nàng có thể hiện ra À khi cho H20 tinh khiết Cộng sunfat đồng và axit benzoic Thêm một chút oleum háo nước đem đun Điều chế xong nàng, ôi, quá dễ! Ta buột miệng hét lên như thế Nàng đến bên điện thoại cười cười "Bệnh viện tâm thần? Mang đến cho tôi Một xe nhé! Có kẻ điên rất nặng!" Ta giật mình mở luôn hai mắt HÌnh ảnh nàng lập tức bay hơi Trước mắt ta chỉ toàn chai lọ thôi Và đây là mê cung ĐÁNG GHÉT Ta lẩm bẩm: ôi thôi, đã hết Và bay lên khỏi những ảo tưởng hâm hâm Này, có ai nhìn thấy ta không? (Tặng 12 A thân yêu của tô)i Vẫn dạo qua những đường phố thân quen Nghe mùa sang đưa người ta gần nhau thế Trở về nhà và thấy mình may mắn Mùa em yêu!
Thầm lặng Hiền Anh Đến lúc chia tay có thể hết ngại ngần Có thể nói những điều sâu lắng Mong lúc ấy bạn đừng im lặng Đừng như bây giờ giữ khoảng cách với tôi Mong một thời cho mầu phượng cháy thôi Bạn đừng ngạc nhiên thấy tên mình trên cây bàng trước lớp Có kẻ mộng mơ không cùng chung một lớp Chỉ dám viết tên người trên chiếc lá rất xanh Năm cuối rồi chút luyến nhớ mong manh Cứ nhói lòng khi đếm ngày theo từng mùa lá Phía trước cổng trường chia làm nhiều ngả Nơi nào dừng cho mình gặp lại nhau?