Thơ về mẹ... NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA... Nguyễn Duy Bần thần hương huệ thơm đêm khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn chân nhang lấm láp tro tàn xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào Mẹ ta không có yếm đào nón mê thay nón quai thao đội đầu rối ren tay bí tay bầu váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa Cái cò... sung chát đào chua... câu ca mẹ hát gió đưa về trời ta đi trọn kiếp con người cũng không đi hết mấy lời mẹ ru Bao giờ cho tới mùa thu trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm bao giờ cho tới tháng năm mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao Ngân hà chảy ngược lên cao quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm... bờ ao đom đóm chập chờn trong leo lẻo những vui buồn xa xôi Mẹ ru cái lẽ ở đời sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn bà ru mẹ... mẹ ru con liệu mai sau các con còn nhớ chăng Nhìn về quê mẹ xa xăm lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
MẸ (Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ Đỗ Trung Quân - 1986) Con sẽ không đợi một ngày kia khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ ai níu nổi thời gian? ai níu nổi? Con mỗi ngày một lớn lên Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn. Con sẽ không đợi một ngày kia có người cài cho con lên áo một bông hồng mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ? Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ Sống tự do như một cánh chim bằng Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? Những bài thơ chất ngập tâm hồn đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ giọt nước mắt già nua không ứa nổi ta mê mải trên bàn chân rong ruổi mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại? Sao mẹ già ở cách xa đến vậy trái tim âu lo đã giục giã đi tìm ta vẫn vô tình ta vẫn thản nhiên? Hôm nay... anh đã bao lần dừng lại trên phố quen ngã nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ? sao lòng anh hoảng sợ tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình? Bài thơ này xin thắp một bình minh trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối bài thơ như một nụ hồng Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới!
THặ Vỏằ? Mỏá Tôi muỏằ'n dỏằ?t nhỏằng vỏĐn thặĂ vỏằ mỏạ Ðỏằf 'ỏằc lên cho nặỏằ>c mỏt trào rặĂi Vơ có gơ 'ỏạp 'ỏẵ nhỏƠt trên 'ỏằi Thiêng liêng nhỏƠt phỏÊi chfng là tơnh mỏạ. Nhỏằng kỏằã niỏằ?m xa xặa còn lặu dỏƠu Chiỏc nôi êm tôi ngỏằĐ mỏạ ngỏằ"i 'ặa Hỏằ"n ca dao phỏÊng phỏƠt giỏƠc ban trặa Mỏạ tôi 'Ê ru tôi vào sông núi. Nhỏằng miỏng khoai tôi fn tranh phỏĐn mỏạ Ðói nfm nào ... khỏằ. cỏằc quĂ mỏạ ặĂi Mỏạ cho con, mỏạ nhỏằng vòng tạ tỏằTi Tôi vặỏằÊt biên, tôi 'ỏằ'i diỏằ?n tỏằư sinh Hoàn cỏÊnh nào, mỏạ câng khỏằ. triỏằn miên Mỏạ ặĂi mỏạ, mỏạ vơ con mỏạ khỏằ.. Nay dÂng mỏạ mỏƠy vỏĐn thặĂ sỏĐu muỏằTn Mỏạ 'i rỏằ"i ... kỏằã niỏằ?m vỏôn trong con Trên thiên 'àng con biỏt chỏc mỏạ còn Theo sĂt bặỏằ>c chÂn con nặĂi trỏĐn thỏ.
Nắng mới Mỗi lần nắng mới hắt bên song, Xao xác, gà trưa gáy não nùng, Lòng rợi buồn theo thời dĩ vãng, Chập chờn sống lại những ngày không. Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời Lúc người còn sống, tôi lên mười Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội, Áo đỏ người đưa trước dậu phơi. Hình dáng mẹ tôi chưa xóa mờ Hãy còn mường tượng lúc vào ra: Nét cười đen nhánh sau tay áo Trong ánh trưa hè trước dậu thưax