1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ về người lính

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi chiangshan, 26/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Hero_Zeratul

    Hero_Zeratul Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2003
    Bài viết:
    1.575
    Đã được thích:
    0
    Gửi em dưới quê làng
    Thơ: Hồ Ngọc Sơn
    Khi chiếc lá xa cành
    Lá không còn màu xanh
    Mà sao em xa anh
    Ðời vẫn xanh rời rợi ?
    Có gì đâu em ơi
    Tình yêu là sự sống
    Nên nắng hừng trong lòng
    Mạch đời căng máu nóng
    Anh đi xa bao núi
    Tình em như khe suối
    Lưu luyến và nhớ thương
    Chảy theo anh khắp rừng
    Anh đi xa càng xa
    Tình em như cỏ hoa
    Âu yếm và thiết tha
    Theo anh dài nương rẫy
    Anh đi biệt tháng ngày
    Tình em như sông dài...
    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Huy Du phổ nhạc - Bài hát "Tình em". Lời của bài hát giống như lời thơ, chỉ khác ở khổ cuối cùng có lặp lại 2 câu đầu của khổ thứ 3:
    "Anh đi xa bao núi
    Tình em như khe suối
    Anh đi biệt tháng ngày
    Tình em như sông dài"...
  2. dungsamtien

    dungsamtien Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    2.909
    Đã được thích:
    59
    -Em Thấy thằng bạn hay đọc 4 câu thơ này.hỏi thì nó k nói.Có Bác nào biết bài này k?
    Rất đẹp hình anh lúc nắng chiều
    Bóng dài trên đỉnh dốc cheo leo
    Núi k đè nổi vai đi tới
    Lá ngụy trang reo với gió đèo
  3. Hero_Zeratul

    Hero_Zeratul Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2003
    Bài viết:
    1.575
    Đã được thích:
    0
    Thơ Tình Người Lính Biển
    Trần Đăng Khoa (1981)
    Anh ra khơi
    Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
    Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
    Biển một bên và em một bên
    Biển ồn ào em lại dịu êm
    Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
    Anh như con tầu, lắng sóng từ hai phía
    Biển một bên và em một bên
    Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn
    Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
    Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc
    Biển một bên và em một bên
    Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
    Bảo thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
    Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
    Biển một bên và em một bên
    Vòm trời kia có thể sẽ không em
    Không hiểu nữa, chỉ có anh với cỏ
    Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
    Biển một bên và em một bên ?
    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc - ca khúc "Chút thơ tình người lính biển":
    Khi chia tay anh dạo trên bến cảng
    Biển một bên và em một bên
    Biển ồn ào em lại dịu êm
    Anh như con tàu lắng sóng từ hai phía
    Biển một bên và em một bên
    Cho dẫu mai đây xa ánh đèn thành phố
    Anh đến buông neo nơi thăm thẳm ánh sao trời
    Anh vẫn thấy đời không lẻ loi
    Biển một bên và em một bên
    Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
    Cơn bão chưa ngưng trong tâm hồn biết bao người
    Anh đứng gác trời khuya đảo vắng
    Biển một bên và em một bên
    Cho dẫu nơi kia thôi không còn biển nữa
    Không có em yêu, anh chỉ còn với cỏ
    Cho dẫu thế thì anh vẫn nhớ
    Biển một bên và em một bên
    Được Hero_Zeratul sửa chữa / chuyển vào 09:09 ngày 03/05/2006
  4. mytam81

    mytam81 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/07/2005
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ "Chúng con chiến đấu cho người sống mãi Việt Nam ơi" của Nam Hà cực kỳ hay, mình ko nhớ được, Bác trường Sơn đưa lên cho anh em xem đi:
    ...Đất nước của những người con gái, con trai
    Đẹp hơn hoa hồng và cứng hơn sắt thép
    Chia tay ko hề rơi nước mắt
    Nước mắt để dành cho ngày sau gặp mặt...
    4 câu thơ của bài này hay quá !!!
  5. mytam81

    mytam81 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/07/2005
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Hic, còn hai câu thơ tuyệt vời này, nó nằm trong bài thơ nào vậy nhỉ:
    Đất nước 30 năm cầm súng
    Mà vầng trăng vẫn sẻ làm đôi
  6. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    BÊN KIA SÔNG ĐUỐNG
    Em ơi buồn làm chi ?
    Anh đưa em về sông Ðuống,
    ngày xưa cát trắng phẳng lì.
    Sông Ðuống trôi đi,
    một dòng lấp lánh
    nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ.
    Xanh xanh bãi mía bờ dâu
    ngô khoai xanh biếc
    Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
    sao xót xa như rung bàn tay.
    Bên kia sông Ðuống
    Quê hương ta lúa nếp thơm nồng
    Tranh Ðông Hồ gà lợn nét tươi trong
    Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp.
    Quê hương ta từ ngày khủng khiếp
    giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn
    ruộng ta khô
    nhà ta cháy
    chó ngô một đàn
    lưỡi lè dài sắc máu
    kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang.
    Mẹ con đàn lợn âm dương
    chia lìa trăm ngã.
    Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã
    bây giờ tan tác về đâu ?
    Ai về bên kia sông Ðuống
    cho ta gởi tấm the đen
    mấy trăm năm thấp thoáng mộng bình yên.
    Những hội hè đình đám
    trên núi Thiên Thai
    trong chùa Bút Tháp
    giữa huyện Lang Tài
    gửi về may áo cho ai
    chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu ?
    Những cô nàng môi cắn chỉ quyết trầu
    những cụ già phơ phơ tóc trắng
    những em sột soạt quần nâu
    bây giờ đi đâu về đâu ?
    Ai về bên kia sông Ðuống
    có nhớ từng khuôn mặt búp sen
    Những cô hàng xén răng đen
    cười như mùa thu tỏa nắng
    chợ Hồ chợ Sủi người đua chen
    bãi Tràm Chỉ người dăng tơ nghẽn lối
    những nàng dệt sợi
    đi bán lụa màu
    những người thợ nhuộm
    Ðồng Tỉnh Huê Cầu
    bây giờ đi đâu về đâu ?
    Bên kia sông Ðuống
    mẹ già nua còm cõi gánh hàng rong
    dăm miếng cau khô
    mấy lọ phẩm hồng
    vài thép giấy đầm hoen sương sớm?
    Chợt lũ quỉ mắt xanh lè trừng trợn
    khua giày đinh đạp gẫy quán gầy teo
    xì xô cướp bóc
    tan phiên chợ nghèo
    Lá đa lác đác trước lều
    vài ba vết máu loang chiều mùa đông?
    Chưa bán được một đồng
    mẹ già lại quẩy gánh hàng rong
    bước cao thấp bên bờ tre hun hút
    có con cò trắng bay vùn vụt
    lướt ngang dòng sông Ðuống về đâu ?
    Mẹ ta lòng đói dạ sầu
    đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ
    Bên kia sông Ðuống
    ta có đàn con thơ
    ngày tranh nhau cơm độn khoai ngô
    đêm líu ríu chui gầm giường tránh đạn
    lấy mẹt quay tròn
    tưởng làm tổ ấm
    Trong giấc thơ ngây tiếngsúng dồn tựa sấm
    ú ớ cơn mê
    thon thót giật mình
    bóng giặc dày vò những nét môi xinh
    Đã có đất này chép tội
    chúng ta không biết nguôi hờn
    đêm buông xuống dòng sông Ðuống
    con là ai con ở đâu về ?
    Hé một cánh liếp
    con vào đây làng xóm chở che
    Lửa đèn leo lét soi tình mẹ
    khuôn mặt bừng lên như dựng trăng
    Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể
    những chuyện muôn đời khôn nói năng
    Đêm đi sâu xuống lòng sông Ðuống
    Bộ đội bên sông đã trở về
    Con bắt đầu xuất kích
    Trại giặc bắt đầu run trong sương
    dao loé giữa chợ
    gậy lùa cuối thôn
    Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn
    ăn không ngon
    ngủ không yên
    đứng không vững
    chúng mày phát điên
    quay cuồng như xéo lên đống lửa
    mà cánh đồng ta càng chan chứa
    bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân.
    Gió đưa tiếng hát về gần
    Thợ cấy đánh giặc, dân quân cày bừa
    Tiếng bà ru cháu xế trưa
    Chang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu:
    "à ơi ...cha con chết trận từ lâu
    Con càng khôn lớn càng sâu mối thù..."
    Tiếng em cắt cỏ trại tù
    Căm căm gió rét mịt mù mưa bay
    "Thân ta hoen ố vì mày
    hờn ta cùng với đất này dài lâu"
    Em ơi đừng hát nữa lòng anh đau.
    Mẹ ơi, đừng hát nữa dạ con sầu.
    Cánh đồng im phăng phắc
    Để con đi giết giặc
    Lấy máu nó rửa thù này
    Lấy súng nó cầm trong tay
    Mỗi đêm một lần mở hội
    trong lòng con chim múa hoa cười.
    Vì nắng sắp lên rồi
    Chân trời đã tỏ
    Sông Ðuống cuồn cuộn trôi
    để nó cuốn phăng ra biển
    Bao nhiêu đồn giặc tơi bời
    Bao nhiêu nước mắt
    Bao nhiêu mồ hôi
    Bao nhiêu bóng tối
    Bao nhiêu nỗi đời.
    Bao giờ về bên kia sông Ðuống
    Anh lại tìm em
    Em mặc yếm thắm
    Em thắt lụa hồng
    Em đi trẩy hội non sông
    Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh./.
    Hoàng Cầm (Việt Bắc 1948)
  7. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    HOA TRẮNG THÔI CÀI TRÊN ÁO TÍM
    Kiên giang (Hà Huy Hà)
    Lâu quá không về thăm xóm đạo
    Từ ngày binh lửa cháy quê hương
    Khói bom che lấp chân trời cũ
    Che cả người thương góc giáo đường
    Mười năm trước em còn đi học
    Áo tím điểm tô đời nữ sinh
    Hoa trắng cài duyên trên áo tím
    Em còn nguyên vẹn tuổi băng trinh
    Quen biết nhau qua tình lối xóm
    Cổng trường đối diện ngó lầu chuông
    Mỗi lần Chúa nhật em xem lễ
    Anh học bài ôn trước cổng trường
    Thuở ấy anh hiền và nhát quá
    Nép mình bên gác thánh lầu chuông
    Ðể nghe khe khẻ lời em nguyện
    Thơ thẩn chờ em trước thánh đường
    Mỗi lần tan lễ chuông ngừng đổ
    Hai bóng cùng đi một lối về
    E lệ em cầu kinh nho nhỏ
    Thẹn thùng anh đứng lại không đi
    Sau mười năm lẻ anh thôi học
    Nức nở chuông trường buổi biệt ly
    Rộn rã từng hồi chuông xóm đạo
    Khi nàng áo tím bước vu quy .
    Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ
    Chiếc áo tang liệm kín khối sầu
    Hoa trắng thôi cài trên áo tím
    Giữ làm chi kỹ vật ban đầu
    Em lên xe cưới về quê chồng
    Dù cách đò ngang cách mấy sông
    Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím
    Nên tình thơ ủ kín trong lòng
    Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
    Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
    Giữ mầu áo tím cành hoa trắng
    Giữ cả trường xưa nóc giáo đường
    Giặc chiếm lầu chuông xây ổ súng
    Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ
    Anh đem gạch nát xây tường lũy
    Chiếm lại lầu chuông giết kẻ thù
    Nhưng rồi người bạn đồng song ấy
    Ðã chết hiên ngang dưới bóng cờ
    Chuông đổ ban chiều hồi vĩnh biệt
    Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ
    Hoa trắng thôi cài trên áo tím
    Mà cài trên nắp áo quan tài
    Ðiểm tô công trận bằng hoa trắng
    Hoa tuổi học trò mờ thắm tươi
    Xe tang đã khuất nẻo đường
    Chuông nhà thờ khóc tiễn người ngàn thu
    Từ đây tóc rũ khăn sô
    Em cài hoa trắng trên mồ người xưa.
  8. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    THA LA XÓM ĐẠO.
    Thơ: Vũ An Khanh.
    - Đây Tha La xóm đạo,
    Có trái ngọt, cây lành.
    Tôi về thăm một dạo,
    Giữa mùa nắng vàng hanh,
    Ngậm ngùi, Tha La bảo:
    - Đây rừng xanh, rừng xanh,
    Bụi đùn quanh ngõ vắng,
    Khói đùn quanh nóc tranh,
    Gió đùn quanh mây trắng,
    Và lửa loạn xây thành.
    Viễn khách ơi! Hãy dừng chân cho hỏi
    Nắng hạ vàng ngàn hoa gạo rưng rưng
    Đây Tha La, một xóm đạo ven rừng.
    Có trái ngọt, cây lành im bóng lá,
    Con đường đỏ bụi phủ mờ gót lạ
    Ngày êm êm lòng viễn khách bơ vơ!
    Về chi đây! Khách hỡi! Có ai chờ?
    Ai đưa đón?
    - Xin thưa, tôi lạc bước!
    Không là duyên, không là bèo kiếp trước,
    Không có ai chờ, đưa đón tôi đâu!
    Rồi quạnh hiu, khách lặng lẽ cúi đầu,
    Tìm hoa rụng lạc loài trên vệ cỏ.
    Nghìn cánh hoa bay ngẩn ngơ trong gió
    Gạo rưng rưng, nghìn hoa máu rưng rưng.
    Nhìn hoa rơi, lòng khách bỗng bâng khuâng
    Tha La hỏi: - Khách buồn nơi đây vắng?
    - Không, tôi buồn vì mây trời đây trắng!
    - Và khách buồn vì tiếng gió đang hờn?
    Khách nhẹ cười, nghe gió nổi từng cơn.
    Gió vun vút, gió rợn rùng, gió rít,
    Bỗng đâu đây vẳng véo von tiếng địch:
    - Thôi hết rồi! Còn chi nữa Tha La!
    Bao người đi thề chẳng trở lại nhà
    Nay đã chết giữa chiến trường ly loạn!
    Tiếng địch càng cao, não nùng ai oán
    Buồn trưa trưa, lây lất buồn trưa trưa
    Buồn xưa xưa, ngây ngất buồn xưa xưa
    Lòng viễn khách bỗng dưng tê tái lạnh
    Khách rùng mình, ngẩn ngơ người hiu quạnh
    - Thôi hết rồi! Còn chi nữa Tha La!
    Đây mênh mông xóm đạo với rừng già
    Nắng lổ đổ rụng trên đầu viễn khách.
    Khách bước nhẹ theo con đường đỏ quạch.
    Gặp cụ già đang ngắm gió bâng khuâng
    Đang đón mây xa... Khách bỗng ngại ngần:
    - Kính thưa cụ, vì sao Tha La vắng?
    Cụ ngạo nghễ cười rung rung râu trắng,
    Nhẹ bảo chàng: "Em chẳng biết gì ư?
    Bao năm qua khói loạn phủ mịt mù!
    Người nước Việt ra đi vì nước Việt
    Tha La vắng vì Tha La đã biết,
    Thương giống nòi, đau đất nước lầm than".
    ***
    Trời xa xanh, mây trắng nghẹn ngàn hàng
    Ngày hiu quạnh. Ờ...Ơ...Hơ... Tiếng hát,
    Buồn như gió lượn, lạnh dài đôi khúc nhạc.
    Tiếng hát rằng:
    Tha La hận quốc thù,
    Tha La buồn tiếng kiếm.
    Não nùng chưa! Tha La nguyện hy sinh
    Ờ... Ơ... Hơ... Có một đám Chiên lành
    Quỳ cạnh Chúa một chiều xưa lửa dậy
    Quỳ cạnh chúa, đám Chiên lành run rẩy:
    - Lạy đức Thánh Cha!
    Lạy đức Thánh Mẹ!
    Lạy đức Thánh Thần
    Chúng con xin về cõi tục để làm dân...
    Rồi... cởi trả áo tu,
    Rồi... xếp kinh cầu nguyện
    Rồi... nhẹ bước trở về trần...
    Viễn khách ơi! Viễn khách ơi!
    Người hãy ngừng chân,
    Nghe Tha La kể, nhưng mà thôi khách nhé!
    Đất đã chuyển rung lòng bao thế hệ
    Trời Tha La vần vũ đám mây tang,
    Vui gì đâu mà tâm sự?
    Buồn làm chi cho bẽ bàng!
    Ờ... Ơ... Hơ...Ờ... Ơ Hơ... Tiếng hát;
    Rung lành lạnh, ngân trầm đôi khúc nhạc,
    Buồn tênh tênh, não lòng lắm khách ơi!
    Tha La thương người viễn khách quá đi thôi!
    ***
    Khách ngoảnh mặt nghẹn ngào trông nắng đổ
    Nghe gió thổi như trùng dương sóng vỗ.
    Lá rừng cao vàng rụng lá rừng bay...
    Giờ khách đi. Tha La nhắn câu này:
    - Khi hết giặc, khách hãy về thăm nhé!
    Hãy về thăm xóm đạo
    Có trái ngọt cây lành
    Tha La dâng ngàn hoa gạo
    Và suối mát rừng xanh
    Xem đám Chiên hiền thương áo trắng
    Nghe trời đổi gió nhớ quanh quanh...
    Tha La là một địa danh thuộc huyện Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh, cách thị trấn Trảng Bàng khoảng 3-4 cây số về phí bờ sông Vàm Cỏ Đông.
  9. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    NÚI ĐÔI.
    Thơ Vũ Cao.
    Bảy năm về trước em mười bảy
    Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
    Xuân Dục, Đoài Đông hai nhánh lúa
    Bữa thì anh tới bữa em sang.
    Lối ta đi giữa hai sườn núi
    Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
    Em vẫn đùa anh sao khéo thế
    Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
    Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
    Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
    Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
    Ai ngờ từ đó mất tin nhau.
    Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
    Chiến đấu quên mình năm lại năm
    Mỗi bận dân công về lại hỏi
    Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng.
    Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
    Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
    Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
    Sương trắng người đi lại nhớ người.
    Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
    Trung du làng nước vẫn chờ trông
    Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
    Em vẫn đi về những bến sông.
    Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
    Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
    Hành quân qua tắt đường sang huyện
    Anh nhớ thăm nhà thăm Núi Đôi.
    Mới đến đầu ao tin sét đánh
    Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
    Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
    Em sống trung thành chết thuỷ chung.
    Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
    Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
    Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
    Núi vẫn Đôi mà anh mất em.
    Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
    Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
    Mấy năm cô ấy làm du kích
    Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.
    Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
    Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
    Sân biến thành ao nhà đổ chái
    Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay.
    Cha mẹ dìu nhau về tận đất
    Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
    Nứa gianh nửa mái lều che tạm
    Sương trắng khuấy dần chuyện xót đau.
    Anh nghe có tiếng người qua chợ
    Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
    Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
    Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.
    Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
    Oán thù còn đó anh còn đây
    Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
    Đã chết vì dân giữa đất này?
    Ai viết tên em thành liệt sĩ
    Bên những hàng bia trắng giữa đồng
    Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
    Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
    Anh đi bộ đội sao trên mũ
    Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
    Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
    Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
  10. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    QUÊ HƯƠNG.
    Thơ: Giang Nam.
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ?"
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
    Những ngày trốn học
    Đuổi **** cầu ao
    Mẹ bắt được..
    Chưa đánh roi nào đã khóc!
    Có cô bé nhà bên
    Nhìn tôi cười khúc khích..
    Cách mạng bùng lên
    Rồi kháng chiến trường kỳ
    Quê tôi đầy bóng giặc
    Từ biệt mẹ, tôi đi
    Cô bé nhà bên (có ai ngờ)
    Cũng vào du kích
    Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
    Mắt đen tròn (thương quá đi thôi)
    Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
    Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
    Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi..
    Hòa bình tôi trở về đây
    Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
    Lại gặp em
    Thẹn thùng nép sau cánh cửa
    Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
    Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
    Tôi nắm bày tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
    Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng
    Hôm nay nhận được tin em
    Không tin được dù đó là sự thật
    Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
    Chỉ vì em là du kích em ơi!
    Đau xé lòng tôi, chết nửa con người..
    Xưa quê hương vì có chim, có ****
    Có những ngày trốn học vị đòn, roi
    Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
    Có một phần xương thịt của em tôi.
    1960

Chia sẻ trang này