thơ Vũ Hoàng Chương Chờ Đợi Hoài Công Ta đợi em từ ba mươi năm Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rằm Heo may chơm đã lên mùa gió Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ Hiên sương ngõ lá vẫn trông chờ Đêm dài quạnh hé đôi song lớn Nguyệt đọng vòng tay úa giấc mơ Ngai trống vàng son lợt sắc rồi Lòng ta Hoàng Hậu chẳng về ngôi Hồ ly không hiện người không đến Chỉ ánh trăng vào khuôn cửa thôi Ngai tro^''ng va`ng son lo+.t sa(''c ro^`i Hiu hắt tình trai một kiếp suông Mênh mông nệm gối rét căn buồng Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng Thơ vứt sầu say rượu nhập cuồng Đã mấy canh khuya nụ ngát nhài Kết chưa thành mộng ý Liêu Trai Lung linh nguyệt thấm vàng trang sách D0ợi chẳng bừng sen nhịp gót ai Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền Cánh khô mầm lụi trót hoa miền Chương dài, ca quán, ôi hồng liễu Nửa cuộc trần gian lợm yến diên Khắp đã nghe tìm mỏi núi sông Đâu sương vó ngựa, giò mui bồng ? Gió sương giờ vẫn buồng đây lạnh Em hỡi......phương nào em có không ?
Say Đi Em Khúc nhạc hồng êm ái Điệu kèn biếc quay cuồng Một trời phấn hương Đôi người gió sương Đầu xanh lận đận, cùng xót thương càng nhớ thương Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo Hồn ngả lâu rồi nhưng chân còn dẻo, Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương, Lòng nghiêng tràn hết yêu đương Bước chân còn nhịp Nghêu thương lảng lờ Ánh đèn tha thướt Lưng mềm não nuột dáng tơ Hàng chân lả lướt Đê mê hồn gửi cánh tay hờ Âm ba gờn gợn nhỏ Ánh sáng phai phai dần Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân Lui đôi vai, tiến đôi thân, Riết đôi tay, ngả đôi chân, Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió Không biết nữa mày xanh hay sắc đỏ, Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta ! Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng. Chưa cuối xứ Mê Ly, chưa cùng trời Phóng Đãng Còn chưa say hồn khát vẫn thèm men. Say đi em ! Say đi em ! Say cho lơi lẻ ánh đèn Cho cung bực ngả nghiêng, điên rồ xác thịt Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết ! Ta quá say rồi Sắc ngả mày trôi Gian phòng không đứng vững Có ai ghì hư ảnh sát kề môi. Chân rã rời Quay cuồng chi được nữa Gối mỏi gần rơi Trong men cháy, giấc quan vừa bén lửa Say còn biết chi đời Nhưng em ơi, Đất trơinghiêng ngửa Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ Đất trời nghiêng ngửa Thành sầu không sụp đổ, em ơi !
tôi vô tình tìm thấy giai phẩm văn hoc đặc biệt có bài Mây Sóng Tình Thơ VHC mà tôi có chép 1 đoạn theo ký ức . Bài viết nói về hoàn cảnh sáng tác của bài thơ - Khung cảnh tại Bỉ ( Belgium) Bruxel, 1959, nhân đại hôi quốc tế các nhà Thơ & Văn nổi tiếng, trong đó có nhà văn trẻ tuổi nước Mỹ mới 14. VHC lúc đó đã 42, VHC đã làm bài thơ này tặng riêng cho Nữ Văn Sĩ 14 tuổi . Mây Sóng Tình Thơ Đêm đêm Bắc-hải Thái-bình-dương Hai chiếc bao lan dài nhớ thương. Mượn nguyệt cầu kia làm tín trạm Mây tình lang gửi sóng tình nương. Ký hiệu truyền ra gợn nổi chìm Mang theo từng tiếng đập con tim Đàn vào hơi thở ai trinh nữ Mộng trắng thơ vàng tóc bạch kim. Hai cõi chênh nhau một góc ngày Trăng lên phương đó lặn phương này. Đôi ta chẳng thể cùng chung bóng Mà tiếc vầng trăng đẹp tối nay. Ai gạt giùm ta trục địa cầu Xiên về bên trái của châu Âu? Để ta chung một vòng kinh tuyến Khỏi bị Thời-gian chia rẽ nhau! Cuồng vọng mà thôi... giọt lệ tràn, Thời-gian vẫn kết với Không-gian Thành hai ngọn giáo "tung-hoành độ" Xé mãi lòng ta đến nát tan. Đành gây trầm gọi gió Đông-phương Nổi lửa thần giao đốt dặm trường Tâm sự phóng lên bờ Tĩnh-hải Cho vầng trăng chuyển xuống Tây-sương. Cực-tử màu chen sắc Ngoại-hồng Ngàn tia sầu nhớ vút hư không Băng qua Nguyệt-trạm về nơi ấy Là gã thi nhân đã cháy lòng. Nàng cũng thi nhân... có khác gì, Mắt xanh ngàn thuở lại hồ ly. Trái tim nàng: chiếc thiên nga trắng, Đâu nỡ đành riêng để gã si! Cho nên trời Bắc-hải mây nao Mỗi Thái-bình-dương lúc sóng trào Hai ngả bao lan cùng họa nhịp Mở vòng tay đón một ngôi sao . [ VHC - Bruxel 1959 ] ..hoa gạo rưng rưng dòng sữa buổi trưa hè nghe chó sủa cuối thôn
Phương Xa nhổ neo rồi thuyền ơi xin mặc sóng xô về đông hay giạt tới phương đoài xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng lòng cô đơn cay đắng họa dần rơi lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh bể vô tận sá gì phương hướng nữa thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ một đời người u uất nỗi chơ vơ đời kiêu bạt không dung hồn giản dị thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt treo buồm cao cùng cao tiếng hò khoan gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan ! Vũ Hoàng Chương (Thơ Say / 1940)
Nguyện Cầu ta còn để lại gì không kia non đá lở này sông cát bồi lang thang từ độ luân hồi u minh nẻo trước xa xôi dặm về trông ra bến hoặc bờ mê ngàn thu nửa chớp bốn bề một phương ta van cát bụi trên đường dù nhơ dù sạch đừng vương gót này để ta tròn một kiếp say cao xanh liều một cánh tay níu trời nói chi thua được với đời quản chi những tiếng ma cười đêm sâu tâm hương đốt nén linh sầu nhớ quê dằng dặc ta cầu đó thôi đêm nào ta trở về ngôi hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian một phen đã nín cung đàn nghĩ chi còn mất hơi tàn thanh âm (Rừng Phong - 1954)
Nhắn Về Thiên Cổ . nậm sứ be sành cũng đến say lưng ong nào chả khít vòng tay tuềnh toang son phấn bừa chai cốc ai hẹn mà quen với Ðổi Thay vạn thuở tiền nhân lòng vốn khép hoa đừng rung nữa **** đừng bay hát ngao nhắn vọng về thiên cổ tình vẫn nguyên hương rượu vẫn đầy