Thơ Vương Trọng! Khi quay lại chém con sau yên ngựa An Dương Vương người đã nghĩ suy gì Hay cùng đường ai cũng là giặc giã Và nghe lời mách bảo của Kim Quy Kẻ thù sau lưng dù lời thần đi nữa Người phải trông bằng chính mắt của mình Công chúa Mỵ Châu nép vua cha run sợ Khi nửa trời khói lửa đao binh Lông ngỗng rơi,lông ngỗng rơi trắng lối Rứt áo ra như rứt thịt da mình Phút ly loạn chàng ở đâu chẳng tới Trọng Thuỷ ơi!Em đã chạy xa thành Nước mắt rơi xoay tròn cơn gió Lưng cha cùng lưng ngựa đẫm mồ hôi Lông ngỗng hết thiếp sẽ rời lưng ngựa Làm chiếc lông cuối cùng đợi chàng đấy...chàng ơi! Và bất ngờ An Dương Vương quay lại Tưởng có lời an ủi của vua cha mỵ Châu ngẩng mặt nhìn chờ đợi Từ trời cao một đường kiếm sáng loà Không phải lông ngỗng rơi mà đầu lăn xuống đất Nằm cuối đường như dấu chấm câu Sao bi chém Mỵ Châu không hề biết Máu nhuộm thành sỏi đỏ đất Hoan Châu Đã là Vua lại có Thần mách bảo Tưởng rằng sáng suốt hai lần và công lý gấp đôi Mà người chết không hiểu sao mình chết Thì hồn oan còn đập cửa muôn đời Mấy nghìn năm dâu bể lở bồi Lúc yên bình và cả khi giặc dã Xin đừng trách Mỵ Châu thêm nữa Yêu chân thành thật có tội gì đâu... VƯƠNG TRỌNG