1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ Xuân Quỳnh

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi hoangvan09, 04/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Anh​
    Cây bút gẫy trong tay
    Cặn mực khô đáy lọ
    ánh điện tắt trong phòng
    Anh về từ đường phố
    Anh về từ trận gió
    Anh về từ cơn mưa
    Từ những ngày đã qua
    Từ những ngày chưa tới
    Từ lòng em nhức nhối...
    Thôi đừng buồn nữa anh
    Tấm rèm cửa màu xanh
    Trang thơ còn viết dở
    Tách nước nóng trên bàn
    Và lòng em thương nhớ...
    ở ngoài kia trời gió
    ở ngoài kia trời mưa
    Cây bàng đêm ngẩn ngơ
    Nước qua đường chảy xiết
    Tóc anh thì ướt đẫm
    Lòng anh thì cô đơn
    Anh cần chi nơi em
    Sao mà anh chẳng nói
    Anh, con đường xa ngái
    Anh, bức vẽ không màu
    Anh, nghìn nỗi lo âu
    Anh, dòng thơ nổi gió...
    Mà em người đời thường
    Biết là anh có ở !
    19-7-1973
  2. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0

    Gửi chị Xuân Quỳnh-Bình Nguyên Trang
    Người đàn bà ấy đã đi
    Chỉ còn tình yêu ở lại
    Chỉ còn biển ở lại
    Tôi đọc chị trên sân ga
    Trong những toa tàu gió lùa qua cửa sổ
    Tôi đọc chị lúc tôi gánh cô đơn trên vai và đi qua phố
    Cả những khi tôi một mình giữa chợ
    Hát về đôi bàn tay - gia tài nhỏ.
    Chị Quỳnh ơi vẫn có những người phụ nữ
    Ðêm đêm tự hát ru mình
    Bằng trái tim không bằng gì ngoài nghĩa trái tim
    (Mặc dù đã có quá nhiều trái tim màu kim loại)
    Vẫn có những người đàn bà không thôi khắc khoải
    Những vần thơ bão dông táp lên mặt giấy nhàu
    Vẫn có những người đàn bà tự hỏi lòng em sẽ về đâu
    Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
    Mỗi ngày đi qua đều mang màu của lửa
    Phấp phỏng âu lo mưa gió cuộc đời
    Vẫn còn đó những người đàn bà chị Quỳnh ơi
    Lo sợ chia phôi ngay cả lúc người yêu chưa tới
    Ngay cả lúc gần nhau đã lo sợ ngày mai xa vời vợi
    Không đêm nào thôi tiên cảm nỗi cô đơn...
    Tôi đọc chị đêm khuya nhung nhớ ngập hồn
    Những chuyện cỏn con không còn nghĩa nữa
    Thời tôi sống không có gì mới cũ
    Không có gì không thể bán - mua
    Tôi tự hỏi lòng số phận hay thơ - thơ hay là số phận?
    Chị Quỳnh ơi vẫn còn những người đàn bà đang sống.
    Với mệt nhoài câu hỏi sẽ về đâu?
    Nếu ngày mai em không làm thơ nữa.
  3. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Bao Giờ Ngâu Nở Hoa​

    Những bông hoa nho nhỏ
    Chỉ có chút hương đêm
    Ẩn vào trong kẽ lá
    Như mối tình lặng câm
    Vượt qua tháng qua năm
    Vượt qua đồi qua suối
    Bỗng gặp một mùi hương
    Như lời yêu thầm gọi
    Như ánh đèn chờ đợi
    Như ánh mắt bao dung
    Trong cơn khát cháy lòng
    Bỗng tìm ra nguồn nước
    Mùi hương không hẹn trước
    Tình yêu đến bất ngờ.
    Em đâu biết bao giờ
    Mùa hoa ngâu ấy nở
    Anh như cây đàn khóa
    Sợi dây còn ngân vang
    Em đi hết lòng em
    Lại gặp lời hát đó
    Hoa ngâu ở nơi nào
    Em cũng không biết nữa
    Em chỉ biết tình em
    Như ngâu vàng vẫn nở.
  4. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Mẹ của anh
    ( Xuân Quỳnh )
    Mẹ đâu mẹ của riêng anh
    Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
    Mẹ tuy không đẻ không nuôi
    Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
    Ngày xưa má mẹ cũng hồng
    Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
    Bây giờ tóc mẹ bạc phau
    Để cho mái tóc trên đầu anh đen
    Đâu con dốc nắng đường quen
    Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
    Thương anh thương cả bước chân
    Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
    Lời ru mẹ hát thủa nào
    Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
    Nào là hoa bưởi hoa chanh
    Nào câu quan họ mái đình cây đa
    Xin đừng bắt chước câu ca
    Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
    Mẹ không ghét bỏ em đâu
    Yêu anh em đã làm dâu trong nhà
    Em xin hát tiếp lời ca
    Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
    Hát tình yêu của chúng mình
    Nhỏ nhoi dưới một trời xanh khôn cùng
    Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
    Giữa lòng thương mẹ mênh mang không bờ
    Chắt chiu từ những ngày xưa
    Mẹ sinh anh để bây giờ cho em
  5. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Một loạt thơ của XQ nữa nhé
    "Trời trở rét"
    Sao không cài khuy áo lại anh
    Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét
    Gió nhiều quá phòng trở nên chật hẹp
    Bụi mù ngoài đường phố ít người qua
    Em từ nhà ra tới ngã tư
    Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất
    Chờ sang đường đèn xanh vừa bật
    Em lại quay về, thành phố mùa đông
    Em đi qua hiệu sách ngoại văn
    Cô bán sách ngồi sau quầy lặng lẽ
    Trong tủ kính sách nằm yên tĩnh thế
    Nào ai hay bão táp ở từng trang
    Đến hay là mặt nước hồ Gươm
    Vừa xanh đấy như lòng người dễ hiểu
    Trời trở gió, hồ trở nên mềm yếu
    Nên đổi thay rồi một sắc ưu tư
    Chỉ vui là những gánh hàng hoa
    Rét nóng mặc thế nào hoa cũng nở
    Hoa mỉm cười giễu người qua phố
    Đang giấu trong áo ấm niềm lo
    Em thấy mình cũng thật vẩn vơ
    Lại đi thương cây bàng trước cửa
    Cây dù nhỏ, gió dù gió dữ
    Hết mùa này cây lại lên xanh
    Sao không cài khuy áo lại anh
    Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét...
    Chồi biếc
    Dưới hai hàng cây
    Tay ấm trong tay
    Cùng anh sóng bước
    Nắng đùa mái tóc
    Chồi biếc trên cây
    Lá vàng bay bay
    Như ngàn cánh ****
    (Lá vàng rụng xuống
    Cho đất thêm màu
    Có mất đi đâu
    Nhựa lên chồi biếc)
    Này anh, em biết
    Rồi sẽ có ngày
    Dưới hàng cây đây
    Ta không còn bước
    Như người lính gác
    Đã hết phiên mình
    Như lá vàng rụng
    Cho chồi thêm xanh
    Và đời mai sau
    Trên đường này nhỉ
    Những đôi tri kỷ
    Sóng bước qua đây
    Lá vàng vẫn bay
    Chồi non lại biếc
    2-1-1963
    Con Chả Biết Được Đâu

    Tặng Quỳnh Thơ
    Mẹ đan tấm áo nhỏ
    Bây giờ đang mùa xuân
    Mẹ thêu vào chiếc khăn
    Cái áo và cái lá
    Cỏ bờ đê rất lạ
    Xanh như là chiêm bao
    Kìa bãi ngô, bãi dâu
    Thoáng tiếng cười đâu đó.
    Mẹ đi trên hè phố
    Nghe tiếng con đạp thầm
    Mẹ nghĩ đến bàn chân
    Và con đường tít tắp
    Bỗng như lên tiếng hát
    Từ màu mạ dưới đồng
    Từ hạt cây trong rừng
    Từ cánh buồm trên biển
    Thường trong nhiều câu chuyện
    Bố vẫn nhắc về con
    Bố mới mua chiếc chăn
    Dành riêng cho con đáp
    Áo con bố đã giặt
    Thơ con bố viết rồi
    Các anh con hỏi hoài:
    - Bao giờ sinh em bé?
    Cả nhà mong con thế
    Con chả biết được đâu
    Mẹ ghi lại để sau
    Lớn lên rồi con đọc
    1-1975
    Cắt Nghĩa

    Tặng Minh-Vũ
    Thằng em thì hay hỏi
    Không kể chuyện như anh
    (Tuy con, má chẳng sinh
    Con vẫn quen gọi má)
    - Má ơi ai sinh cá
    Ai làm ra cái kem
    Đêm sao lại màu đen
    Ban ngày sao màu trắng?...
    - Ban ngày làm bằng nắng
    Màu xanh làm bằng cây
    Quả ớt làm bằng cay
    Tiếng ồn sinh tàu điện
    Gió trong cơn lốc biển
    Ghé tai nghe mà xem...
    A lại còn cái kem
    Thì làm bằng mùa rét
    Bông hoa làm bằng tết
    Tết làm cho hương thơm
    Con làm bằng yêu thương
    Của cha và của mẹ
    Của bà và của ông
    Của má nữa - Biết không
    Con làm bằng tất cả
    Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại

    Thị trấn nào anh đấn chiều nay
    Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét
    Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
    Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
    Xóm nào anh sẽ đi qua
    Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi...
    Dẫu em biết rằng anh trở lại
    Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.
    Thời gian trôi theo cánh cửa một mình
    Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
    Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
    Một con đường vời vợi núi cùng sông
    Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
    Chỉ lá rụng dạt dào lối phố
    Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.
    Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.
    6-3-1985

    Thời gian trắng
    Cửa bệnh viện ngoài kia là quá khứ
    Những vui buồnkhao khát đã từng qua
    Nào chỉ đâu những chuyện ngày thơ
    Con đường gạch eo bèo hoa tím ngắt
    Những ô ăn quan, que chuyền bài hát
    Những mùa hè chân đất tóc râu ngô
    Quá khứ em không chỉ ngày xưa
    Mà ngay cả hôm nay thành quá khứ
    Quá khứ của em ngoài cánh cửa
    Gương mặt anh, gương mặt các con yêu...
    Em ở đây không sớm không chiều
    Thời gian trắng, không gian toàn màu trắng
    Trái tim buồn sau lần áo mỏng
    Từng đập vì anh vì những trang thơ
    Trái tim nay mỗi phút mỗi giờ
    Chỉ có đập cho mình anh đau đớn
    Trái tim này chẳng còn có ích
    Cho anh yêu, cho công việc, bạn bè
    Khi cuộc đời trôi chảy ngoài kia
    Thời gian trắng vẫn trong bệnh viện
    Chăn màn trắng, nỗi lo và cái chết
    Ngày với đêm có phân biệt gì đâu
    Gương mặt người nhợt nhạt như nhau
    Và quần áo một màu xanh ố cũ
    Người ta khuyên "lúc này đừng suy nghĩ
    Mà cũng đừng xúc động, lo âu"
    Phía trước, phía sau, dưới đất, trên đầu
    Dường trong suốt một màu vô tận trắng.
    Muốn gánh đỡ cho em phần nặng nhọc
    Tới thăm em rồi anh lại ra đi
    Đôi mắt lo âu, lưòi âu yếm xẻ chia
    Lúc anh đến lúc anh đi thành quá khứ
    Anh thuộc về những người ngoài cánh cửa
    Của con đường trang viết, trang thơ
    Mùa vải thiều lại tới mùa dưa
    Mùa hoa phượng chắc rơi hồng mái phố
    Đường cuốn bụi bờ đê tràn ngập gió
    Những phố phường lầm lụi với lo toan,
    Dù cùng một thời gian, cùng một không gian
    Ngoài cánh cửa với em là quá khứ
    Còn hiện tại của em là nỗi nhớ
    Thời gian ơi sao không đổi sắc màu.
    Tháng 6-1988.

    Được deny_me sửa chữa / chuyển vào 10:14 ngày 29/06/2004
  6. TraiTimSoiDa

    TraiTimSoiDa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2004
    Bài viết:
    1.407
    Đã được thích:
    0
    Tặng Xuân Quỳnh
    Thơ Phùng Quán
    http://www.ttvnol.com/thica/367101/trang-7.ttvn
  7. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Thơ viết cho mình và những người con gái khác​

    I
    Các cô gái cùng thời với tôi
    Tôi giống các cô và lại khác các cô
    Trán tôi dô ra bướng bỉnh hơn, bàn tay thô lại còn vụng nữa .
    Vụng đến nỗi không chỉ mó tới đâu là đổ vỡ.
    Mà khi nói chuyện với ai, tôi thấy tay thừa không biết dấu vào đâu.
    Như các cô tôi có một tình yêu rất sâu
    Rất dữ dội nhưng không bao giờ yêu được hết
    ở các cô, các cô âm thầm chịu đựng
    Cho đến ngày tình yêu ấy tắt đi.
    Còn ở tôi, tôi mang nó nặng nề
    Muốn nguôi quên, nó lại ngày càng lớn
    Luôn xao động, tôi không sao ngủ được.
    Không làm sao có thể ngồi nguyên
    Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
    Con đường vắng, người đi và rừng cây lặng gió.
    Tôi yêu những dòng sông mùa nước lũ
    Sau phá phách ngàn đời vẫn là lượng phù sa
    Cơn mưa rào, yêu biết mấy cơ mưa
    Qua sấm sét, cỏ cây từng trải
    Tôi không thích nhìn ngôi nhà lộng lẫy,
    Bằng những công trình còn sắt thép ngổn ngang
    Những công trình giống như tuổi thanh niên
    Chưa hoàn chỉnh những đó là hi vọng.
    Nếu được đổi nghề tôi sẽ xin đi xây dựng
    Không phải ở trong nhà rộng mát này đâu
    Với nghề kia tôi luôn được bắt đầu
    Mùi vôi vữa bao giờ cũng mới...
    Những cái chính chúng ta ta thường chả nói
    Mà bọn con gái mình hay nói xấu lẫn nhau
    Bọn con trai nghe lỏm đôi câu:
    "Cô này lác, cô kia thì cằm lẹm..."
    Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
    "Chuyện đàn bà".
    Họ có biết đâu
    Biết bao điều mãi tận thẳm sâu
    Ta chịu đựng hy sinh vì họ.
    II
    Dẫu sao con trai cũng là đáng quí
    Mỗi người sinh ra đã hướng sẵn một chân trời
    Việc hôm nay họ không để ngày mai
    Họ lượng sức, lượng đường "đi phải đến".
    Đầu óc họ đã quen tính toán.
    Mỗi khoản trong đời đều xếp thành ngăn:
    Ngăn làm thơ, ngăn đánh giặc, gia đình
    Tình yêu nữa cũng trong chăn của họ
    Ôi con trai thật kì lạ
    Tôi yêu tất cả mọi người mà chẳng yêu được riêng ai
    Không sĩ diện đâu, nếu tôi yêu được một người
    Tôi sẽ yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
    Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng...
    Con gái chúng mình mang tiếng nhỏ nhen chật hẹp,
    Nhưng hơn bọn con trai cái đức biết hi sinh
    Ta yêu người con trai không phải vì mình
    Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
    Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
    Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
    Vì chính ta cũng chẳng yêu ta.
    Chúng ta cam lòng với việc tần tảo nuôi con việc đồng ruộng hậu phương là việc phụ.
    Con trai cho rằng ra mặt trận, làm thơ... là việc chính của đời kia.
    Nhưng họ đâu biết rằng nếu không có chúng ta thì họ cũng chẳng đánh giặc làm thơ.
    Không có chúng ta, chỉ họ sống với nhau thôi họ sẽ trở thành ngu ngốc.
    III
    Và cả anh, anh yêu của riêng em
    Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh quá.
    Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
    Tiếng tim anh đang đập vì em
    Em yêu anh, yêu anh như điên
    Em viết những bài thơ tình yêu tưởng anh là ý tứ
    Trán em bớt dô ra, bàn tay không vụng nữa
    Tay này đây, em may áo cho anh
    Bàn sẽ cắm hoa, tường sẽ treo tranh
    Em sẽ làm theo những điều anh mơ ước
    Và khi nào anh buồn, em sẽ hát
    Bài hát tình yêu ca ngợi con trai
    Khi chỉ anh nghe, hát cho cả mọi người
    Để họ biết thế nào là hạnh phúc
    Em yêu sự thông minh hóm hỉnh
    Đến thói thường hay cáu gắt của anh
    Nếu đời anh đã xếp thành ngăn
    Em sẽ đảo tung lề thói cũ.
    Điều đơn giản anh hiểu ra tất cả
    Rằng tình yêu không thể tách rời
    Khi ấy em là cơ thể anh rồi
    Nếu cắt đi anh sẽ ngàn lần đau đớn
    Nhưng mà anh thì vẫn là anh
    Anh không vượt qua bọn con trai ấy nữa
    Anh tính nỗi đau, niềm vui bằng tháng, bằng tuần lễ
    Nhưng với em, em hiến cả cuộc đời
    Anh tiếc thời gian chúng ta đã qua rồi
    Em, em biết không gì mất được
    Bài thơ nói về trái tim anh lại viết bằng bộ óc.
    Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xa
    Và bỗng nhiên em lại bơ vơ
    Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước
    Biết bao giờ em trở nên tốt được
    Vì khi già tay còn vụng về hơn!
    21-10-1970
  8. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Lưu Quang Vũ - Mắt của trời xanh
    Tóc của đêm dài, mắt của trời xanh
    Mắt của phương xa, tay của đất nâu lành
    Người yêu như lửa và như lụa
    Bản nhạc ngày xưa, con tàu xứ lạ
    Nắng cuối màu đông, hoa chớm thu...
    Bánh xe lăn bờ biển cát bao la
    Con ve xanh mưa rào ướt đẫm
    Đôi mắt to nóng bỏng
    Nói chi lời tàn nhẫn để anh đau?
    Ru em bên hồ sâu
    Lòng đêm rừng thăm thẳm
    Mặt trời - chiếc mũ vàng chói sáng
    Nghiêng một ngày xuống ngủ ở vai em.
    Anh muốn làm cánh cửa để em quên
    Ngọn gió nhỏ trên trán em kiêu hãnh
    Làm cốc nước em cầm trưa nắng gắt
    Làm con đường quen thuộc để em qua.
    Vì em, anh viết những bài thơ
    Gương mặt ấy không gì thay được cả
    Mặc ai bảo tình yêu giờ đã cũ
    Như vầng trăng như ngọn thuỷ triều
    Anh vẫn dựng ngôi nhà theo quy luật của tình yêu
    Chẳng cần những lâu đài lạnh giá
    Chỉ tin nơi nào có em đến ở
    Chỉ sống bằng hơi thở của em thôi.
  9. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Hoa Cúc
    Có thay đổi gì không màu hoa ấy
    Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu
    Thời gian đi màu hoa cũ về đâu
    Nay trở lại vẫn còn như mới mẻ
    Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
    Chỉ là em đã khác với em xưa
    Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
    Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất
    Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
    Chỉ em là đã khác với em thôi
    Nhưng màu hoa đâu dễ quên nguôi
    Thành phố ngợp ngày nao chiều gió dậy
    Gương mặt ấy lời yêu thưở ấy
    màu hoa vẫn cháy ở trong em
  10. hoangvan09

    hoangvan09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.027
    Đã được thích:
    0
    Đêm cuối năm
    Đã mùa hoa cúc vàng
    Lại một năm sắp hết
    Thời gian sao trôi nhanh
    Ngổn ngang nhiều công việc
    Thế là ba cái tết
    Hai chúng mình có nhau
    Dù chưa phải là lâu
    Nhưng cũng không ngắn ngủi
    Hạnh phúc tính bằng năm
    Cây tính bằng mùa trái
    Dẫu lòng em không quên
    Con đường ga cát bụi
    Bóng anh đi lầm lụi
    Sông đôi bờ cách xa
    Dẫu lòng em chưa qua
    Những hồi còi báo động
    Những căn hầm nước ngập
    Con chúng ta còn thơ...
    Em đâu nhắc chuyện qua
    Để cho lòng tủi cực
    Em nhớ lại ngày xa
    Thấy mình thêm hạnh phúc
    Qua bao ngày lửa đạn
    Đất về với mùa xuân
    Như em về với anh
    Qua những ngày sóng gió
    ở ngoài kia đường phố
    Màu áo chen màu hoa
    Anh có nghe: ngoài ga
    Tiếng con tàu đang gọi
    Mùa xuân 1976.

Chia sẻ trang này