1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ Xuân Quỳnh !!!

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi AMOUREUSE, 29/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Xuân Quỳnh tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, sinh ngày 6 tháng 10 năm 1942 tại xã La Khê, huyện Hoài Đức, tỉnh Hà Sơn Bình, trong một giai đình công chức. Thuở nhỏ, mồ côi mẹ từ sớm, ở với bà nộị
    Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ tiêu biêu của thế hệ nhà thơ sinh ở thập kỉ 40 và "rỡ ràng" với những tác phẩm thơ "trẻ" ở thập kỷ 60.
    Cũng giống như hầu hết các nữ sĩ Đông Tây Kim Cổ, Xuân Quỳnh làm thơ cốt để diễn tả cuộc sống của chính mình về tất cả mọi phương diện: những khát khao, những tình cảm, những suy nghĩ, và "sự sống" của một người phụ nữ. Vì lẽ đó hầu hết thơ của chị đều là thơ chữ tình. Đất nước, thiên nhiên, thời đại đều được phản ánh vào thơ chị thông qua cái lăng kính chữ tình đó.
    Chị đã định hướng dứt khoát cho con đường sự nghiệp của mình: đó là nghiệp thợ Chị quyết định chấm dứt một cuộc hôn nhân mà chị biết là mình đã sai lạc để xây dựng tình yêu và hôn nhân với "chú đại bàng non trẻ" Lưu Quang Vũ mà chị biết chắc trong đó có tình yêu và hạnh phúc đích thực.
    Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
    Trái tim em, anh đã từng biết đấy
    Anh là người coi thường của cải
    Nên nếu cần, anh bán nó đi ngaỵ..
    (Tự hát).
    Với những dòng thơ sau đây, Xuân Quỳnh thổ lộ tâm tư nhưng chính là để tự khẳng định mình trước một người chồng mà chị biết anh ta vốn không phải là hạng "gà mờ"
    Em trở về đúng nghĩa trái tim em
    Biết khao khát những điều anh mơ ước.
    Biết xúc động qua nhiều nhận thức
    Biết yêu anh và biết được anh yêụ
    Ai quen biết Xuân Quỳnh, hẳn sẽ để ý đến nét khác lạ nơi tay chị: một đôi bàn tay như già hơn khá nhiều so với gương mặt. Một gương mạt xinh đẹp, trẻ hơn tuổi, với cặp mắt tinh anh, duyên dáng, như rất dễ mỉm cười, che hết mọi phiền lọ Gương mặt phụ nữ đẹp đến nỗi khó tin đấy lại là người làm thợ Mà người phụ nữ đẹp và làm thơ ấy lại có đôi bàn tay giống như gương mặt Trương Chi! Chính Xuân Quỳnh đã không ít lần viết về bàn tay mình, ví dụ mấy câu này trong giọng dãi bày với người yêu:
    Bàn tay em ngón chẳng thon dài
    Vệt chai cũ, đường gân xanh vất vả
    Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
    Hái rau dền rau dệu nấu canh
    Tập vá may, tết tóc cho mình
    Rồi úp mặt trên bàn tay khóc mẹ
    Đôi bàn tay tiết lộ số phận. Một số phận đã từng không may mắn, dường như luôn luôn phải "đánh đu" với cuộc sống, với hạnh phúc. Cũng là trớ trêu chăng, con người có số phận như thế lại mang trong mình nhiều khao khát. Trong một bài thơ viết năm 1962, Xuân Quỳnh viết rằng ngày bé mình chỉ mơ đến rằm tháng tám để được vui chơi với bạn bè dưới trăng thụ "Khi lớn khôn ước mơ cùng cháy bỏng": mơ ước "thành nhà thơ ca ngợi cuộc đời", đưa thơ cùng du hành vũ trụ, sưởi ấm vùng trăng lạnh, đưa thơ đi cập bến các vì saọ.. "Như lòng ta chẳng bao giờ nguôi khát vọng - Biết bay rồi ta lại muốn bay cao".
    Giàu trí tuệ, nên cũng như Hồ Xuân Hương xưa kia, Xuân Quỳnh đã đóng vai trò tham mưu đắc lực, đã san sẻ "cái khôn" cho chị em cùng giới, để đối đáp và xử sự với phái mày râu:
    Những cái chính chúng ta thường chả nói
    Mà bọn con gái mình hay nói xấu nhau
    Bọn con trai nghe lỏm đôi câụ..
    Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
    "Chuyện đàn bà"
    Ta yêu người con trai không phải vì mình
    Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
    Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
    Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
    Vì chính ra cũng chẳng yêu tạ..
    (Thơ viết cho mình và những người con gái khác)
    Xuân Quỳnh nhận thức được tính bi kịch vĩnh cửu của cuộc sống: đó là sự ngắn ngủi của đời ngườị Hình như chị còn tiên lượng được số phận của mình: Rất có thể Xuân Quỳnh - đoá hoa quỳnh mùa xuân - sẽ chỉ nở và toả hương được vài giờ trong đêm tối rồi tàn lụị Bởi thế, chị đã sống hối hả, nồng cháy, sống hết mình với cuộc đời, với thơ và tình yêu, với hạnh phúc và gia đình, như sợ tất cả những điều quá ư tốt đẹp ấy sẽ vụt qua như ánh chớp.
    Chi chút thời gian từng phút từng giờ
    Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
    Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
    Hôm nay non, mai cỏ sẽ già ...
    (Có một thời như thế)
    Chị cũng là người biết giữ gìn và biết tận hưởng hạnh phúc cuộc sống ở mức tối đa có thể được hưởng. Xuân Quỳnh chính là đỉnh cao của những con người "nhân bản chủ nghĩa" thời hiện đạị
    Thơ tình tôi viết cho tôi
    Qua cay đắng với buồn vui đã nhiều
    Vẫn còn nguyên vẹn niềm yêu
    Như cây tứ quí đất nghèo nở hoạ
    (Thơ tình toi viết).
    Mảng thơ đặc sắc nhất của Xuân Quỳnh chính là mảng thơ về tình yêụ Điều gì đã làm nên sự đặc sắc ấỷ
    Trước hết vì Xuân Quỳnh có một "nhân bản yêu đương" cực kì mãnh liệt, là một người con gái có thể "sống chết vì tình". Dạng phụ nữ như Xuân Quỳnh, đã từng được như thi hào Nguyễn Du mô tả:
    Thuý Kiều sắc sảo khôn ngoan
    Vô duyên là phận hồng nhan đã đành,
    Lại mang lấy một chữ tình
    Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.
    Vậy nên những chốn thong dong,
    ở không yên ổn, ngồi không vững vàng,
    Ma dẫn lối, quỉ đưa đường
    Lại tìm những chốn đoạn trường mà đị..
    Xuân Quỳnh không giấu giếm bản chất ấy của mình:
    ... Nếu tôi yêu được một người
    Tôi yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
    Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng...
    Xuân Quỳnh là người hành động nên chị nhất định không chấp nhận kiểu sống "đói lòng ngồi gốc cây sung". Trái lại chị đã "đi khắp chốn tìm người tôi yêu", đồng thời gạt bỏ những gì chỉ là "mạo danh tình yêu". Và khi đã đạt được tình yêu rồi thị chị sống với tất cả chiều sâu thăm thẳm của trái tim:
    ¤i con sóng nhớ bờ
    Ngày đêm không ngủ được
    Lòng em nhớ đến anh
    Cả trong mơ còn thức.
    (Sóng)
    Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh qúạ
    Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
    Tiếng tim anh đang đập vì em.
    Em yêu anh, yêu anh như điên ...
    Khác hẳn những người đàn bà "sống trong vương quốc của tình yêu mà không biết được biên giới của vương quốc ấy". Xuân Quỳnh là một phụ nữ không những có khát vọng mà còn có đủ khả năng đi đến tận cùng biên giới và tận cùng đáy sâu của vương quốc tình yêụ Phải chăng ở những điểm tận cùng đó mà những câu thơ tuyệt tác đã ra đời:
    Chỉ có thuyền mới hiểu
    Biển mênh mông nhường nào
    Chỉ có biển mới biết
    Thuyền đi đâu về đâụ
    Ngày nào không gặp nhau
    Biển bạc đầu thương nhớ
    Những ngày không gặp nhau
    Lòng thuyền đau - rạn vỡ...
    (Thuyền và biển).
    Một điều nổi bật trong thơ Xuân Quỳnh là chị không chỉ yêu say đắm mà còn đặt tình yêu ấy lên ngai vàng của sự tôn thờ tuyệt đốị Xuân Quỳnh rất có lí: ở cõi đời nàỵ Tình yêu chẳng phải là điều thực sự đáng tôn thờ hay saỏ Vả chăng. Xuân quỳnh, bằng tất cả những phẩm chất hội tụ trong con người mình, chị đã đạt được một tình yêu đáng tôn thờ. Người chồng, trong mắt Xuân Quỳnh, lúc nào cũng như một người tình mà chị yêu đắm đuối, cũng cảm thấy như "chàng" có thể vuột khỏi tay:
    Tới thăm anh rồi em lại ra đi
    Đôi mắt lo âu, lời âu yếm xẻ chia
    Lúc anh đến, anh đi thành quá khứ
    Anh thuộc về những người ngoài cánh cửa
    (Thời gian trắng)
    Anh, con đường xa ngái
    Anh, bức vẽ không màu
    Anh, nghìn nỗi lo âu
    Anh, dòng thơ nổi gió...
    Mà em người đời thường
    Biết là anh có ở!
    (Anh)
    Cũng vì tôn thờ tình yêu thái quá, có lúc Xuân Quỳnh đã có linh cảm chẳng lành về hạnh phúc của mình. Thơ tình của chị đã đã đẩy tình yêu lên tầm bi kịch: Tình yêu tuyệt đích có thể sẽ kết thúc cách nào đó thật bất ngờ, trước khi tuổi già sộc đến:
    Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xạ
    Và bỗng nhiên em lại bơ vơ,
    Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước...
    (Thơ viết cho mình)
    Nếu từ giã thuyền rồi
    Biển chỉ còn sóng gió
    Nếu phải cách xa anh
    Em chỉ còn bão tố
    (Thuyền và biển)
    Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh thật là nồng nàn, sâu sắc và đượm nỗi thoảng thốt lo âu, tất cả được diễn đạt bằng một ngôn ngữ giản dị, trong sáng, hầu như không cách điệụ Đó là thứ thơ đạt tới tầm cao của nghệ thuật nhưng vẫn dễ hiểu với đông đảo quần chúng, vẫn có thể gây được những niềm xúc động khác thường:
    Em trở về đúng nghĩa
    Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
    Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
    Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồị
    Và rồi cái điều bất ngờ nhất đã xảy ra với Xuân Quỳnh. Chị qua đời ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương, tỉnh Hải Hưng cùng chồng là Lưu Quang Vũ và con trai út Lưu Quỳnh Thơ (13 tuổi) để lại biết bao thương tiếc cho tất cả những ai yêu thơ chị, yêu kịch Lưu Quang Vũ.
    Thế nhưng chính sự kết thúc ấy đã khiến cho tình yêu mà chị tôn thờ trở thành bất tử, đã làm Xuân Quỳnh và Thơ Xuân Quỳnh dường như càng đẹp ngời thêm lên bởi một vừng sáng kì diệu của huyền thoạị
  2. 200tuoi

    200tuoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Xuân Quỳnh ơi, em yêu chị!
  3. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Bàn tay em
    Gia tài em chỉ có bàn tay,
    Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
    Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
    Quá khứ dài là mái tóc em đen .
    Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
    Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
    Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng ,
    Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay ?
    Bàn tay em ngón chẳng thon dài
    Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả .
    Em đánh chắt, chơi thuyền thưở nhỏ ,
    Hái rau dền, rau rệu nấu canh,
    Tập vá may, tết tóc một mình,
    Rồi úp mặt lên bày tay khóc mẹ
    Đường tít tắp không gian như bể,
    Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
    Trong tay anh, tay của em đây
    Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ .
    Trời mưa lạnh, tay em khép cửa ,
    Em phơi mền, vá áo cho anh .
    Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
    Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc .
    Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc ,
    Tay em dừng trên vầng trán lo âu .
    Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau .
    Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngã .
    Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
    Lấy thời gian đan thành áo mong chờ .
    Lấy thời gian em viết những dòng thơ
    Để thấy được chúng mình không cách trở .
    Bàn tay em, gia tài bé nhỏ ,
    Em trao anh cùng với cuộc đời em​
  4. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Anh
    Cây bút gẫy trong tay
    Cặn mực khô đáy lọ
    Ánh điện tắt trong phòng
    Anh về từ đường phố
    Anh về từ trận gió
    Anh về từ cơn mưa
    Từ những ngày đã qua
    Từ những ngày chưa tới
    Từ lòng em nhức nhối...
    Thôi đừng buồn nữa anh
    Tấm rèm cửa màu xanh
    Trang thơ còn viết dở
    Tách nước nóng trên bàn
    Và lòng em thương nhớ...
    Ở ngoài kia trời gió
    Ở ngoài kia trời mưa
    Cây bàng đêm ngẩn ngơ
    Nước qua đường chảy xiết
    Tóc anh thì ướt đẫm
    Lòng anh thì cô đơn
    Anh cần chi nơi em
    Sao mà anh chẳng nói
    Anh, con đường xa ngái
    Anh, bức vẽ không màu
    Anh, nghìn nỗi lo âu
    Anh, dòng thơ nổi gió...
    Mà em người đời thường
    Biết là anh có ở !​
  5. MM_Ngoc

    MM_Ngoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    2.479
    Đã được thích:
    0
    Thơ Xuân Quỳnh thật tuyệt vời
  6. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Bài này từ lâu lắm rồi mình không nhớ được tên, chỉ thuộc thơ thôi nhưng cũng xin được chép ra đây, Mình cũng nhơ mang máng hình như tên bài thơ là " Chỉ còn sóng và em" nhưng ko chắc chắn lắm
    Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em
    Nơi che chở những người thương mến nhất
    Con đường nắng, dòng sông trước mặt
    Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về
    Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè
    Trang giấy trắng bộn bề bao ký ức
    Ngọn đèn khuya một mình anh thức
    Nghe tin đài báo nóng, lại thương con
    Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em
    Nếu đôi lúc giận hờn anh vô cớ
    Những bực dọc trong ngày vất vả
    Làm anh buồn mà em có vui đâu
    Chỉ riêng điều được sống cùng nhau
    Niềm sung sướng với em là lớn nhất
    Trái tim nhỏ nằm trong ***g ngực
    Giấy phút nào tim đập chẳng vì anh.
    Một trời xanh, một biển tận cùng xanh
    Và gió thổi và mây bay về núi
    Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói
    Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em...
  7. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Xuân Quỳnh Lưu Quang Vũ: Cùng sống và cùng chết
    PGS. TS Lưu Khánh Thơ​
    Số phận nghiệt ngã đã không cho Lưu Quang Vũ - Xuân Quỳnh kịp sống hết những năm tháng ngắn ngủi của đời mình. Anh chị mất đi vào lúc sức sáng tạo dồi dào, tài năng đang độ chín. Cuộc đời, sự nghiệp và tình yêu của hai người đã trở thành một "hiện tượng" trong giới văn nghệ, được bạn bè, đồng nghiệp, những người hâm mộ thơ ca và sân khấu rất quan tâm.
    Trước khi có nhau, Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ đã trải qua rất nhiều gian truân, lận đận. Hai người quen biết nhau đã từ lâu. Anh chị ở cùng trong một khu nhà tập thể dành cho văn nghệ sĩ. Họ là những người bạn thơ cùng thế hệ. Cả hai cùng có nỗi bất hạnh của gia đình đổ vỡ, cùng đã từng trải qua những cuộc tình không may mắn. Năm 1973, họ đến với nhau. Đó là thời điểm khó khăn, lận đận nhất của cả hai người.
    Họ rời gia đình cũ ra đi với hai bàn tay trắng. Cả hai đều mang trong lòng những nỗi đau, những cuộc khủng hoảng lớn trong tâm hồn. Dẫu vậy anh chị vẫn quyết tâm sống với nhau, vẫn hết lòng và tin tưởng vào tình yêu của mình. Lưu Quang Vũ viết thư báo tin cho người em trai thứ hai đang học ở Liên Xô: "Anh đã quyết định lấy chị Xuân Quỳnh. Chị Quỳnh là người tốt và hiểu anh. Mong và tin rằng sẽ đem lại hạnh phúc cho nhau và sẽ làm được nhiều việc có ích cho đời?".
    Quả đúng như vậy. Những năm chung sống, anh chị đã có ảnh hưởng rất lớn với nhau trong đời sống hàng ngày cũng như trong sáng tác. Hai người đã yêu nhau và nương tựa vào nhau để gây dựng tổ ấm và lao động cật lực. Cuộc sống của họ tuy ngắn ngủi nhưng cả hai đều đã sống và làm việc hết mình, đã có những đóng góp không nhỏ cho đời sống văn học nước nhà.
    Khối lượng kịch bản đồ sộ của Lưu Quang Vũ khiến nhiều người kinh ngạc. Trong khoảng thời gian gần 10 năm, anh đã sáng tác được hơn 50 vở kịch, được đánh giá là "nhà viết kịch xuất sắc của thời kỳ hiện đại". Kỳ hội diễn sân khấu năm 1985, Lưu Quang Vũ có 8 vở tham gia thì 6 vở được Huy chương vàng, 2 vở được Huy chương bạc. Anh được gọi là "Cây bút vàng của sân khấu". Bên cạnh đó còn là thơ, là truyện ngắn và hàng trăm bài báo lớn nhỏ khác.
    Khi đến với Lưu Quang Vũ dù đã là một nhà thơ nổi tiếng, được nhiều người yêu mến, Xuân Quỳnh vẫn sẵn sàng chấp nhận mọi sự hy sinh để vun đắp cho sự nghiệp của chồng: "Anh thân yêu, người vĩ đại của em - Anh là mặt trời em chỉ là hạt muối - Một chút mặn giữa đại dương vời vợi". Chị đã nhận ra tài năng của anh không phải vào lúc chói sáng mà là lúc đang khó khăn nhất. Nhận ra vẻ đẹp của tâm hồn anh vào lúc đang có nhiều đổ vỡ nhất. Chỉ có sự thông minh, sắc sảo và một tình yêu rộng lớn mới có thể hiểu và làm được như thế. Anh đã viết về chị: Dù sao cuộc đời đã giành em lại cho anh - Điều mong ước đầu tiên, điều ở lại sau cùng - Chúng ta đã đi bên nhau trên mặt đất - Dẫu chỉ riêng điều đó là có thật - Đủ cho anh mãi mãi biết ơn đời.
    Cuộc sống chung với Xuân Quỳnh đã cho Lưu Quang Vũ một nguồn năng lượng mới. Anh vừa có trong tay một tình yêu lý tưởng, lại vừa có một hạnh phúc đời thường: Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài / Chỉ một người ở lại với anh thôi / Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi / Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới / Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương / Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi / Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh / Khi những điều giả dối vây quanh / Bàn tay ấy chở che và gìn giữ / Biết ơn em, em từ miền gió cát / Về với anh bông cúc nhỏ hoa vàng.
    Xuân Quỳnh cũng làm việc với năng suất không kém. Các tập thơ của chị nối nhau ra đời: Tự hát, Lời ru trên mặt đất, Sân ga chiều em đi, Hoa cỏ may. Và hàng loạt tập thơ, truyện dành cho thiếu nhi. Tôi chưa thấy một người phụ nữ nào lại hội đủ những yếu tố đáng quý như chị: xinh đẹp, tài năng, thông minh, yêu đến quên cả bản thân mình. Ở con người chị mọi thứ tình cảm đều được đẩy đến tận cùng.
    Trong một bức thư gửi Lưu Quang Vũ khi Xuân Quỳnh đang đi Liên Xô có đoạn: "Anh bận nhiều vất vả. Em nghĩ mà thương anh lắm. Cả đời em, em chỉ muốn cố gắng sao cho anh đỡ nhọc nhằn. Lắm lúc em thấy em không xứng đáng với anh không phải về tình yêu mà về trí tuệ. Em cảm thấy em già rồi, già về thể chất đã đành nhưng lại còn già về sự yên phận của người đàn bà, về những sự nhỏ nhen tầm thường của đời sống? Tất cả trong anh là cái gì đó đang vươn lên, đang nổi dậy. Tất cả trong anh là sự bắt đầu mà con đường của anh thì còn xa tít tắp. Con người anh như cây đàn, vừa tiếp nhận những luồng gió của cuộc sống vừa trả lại cho cuộc sống biết bao nhiêu âm thanh. Em, em cảm thấy em khô cằn và bất lực. Em buồn lắm. Em thành thật nói với anh điều đó. Em vẫn cảm thấy hết. Vậy cho nên lúc nào em cũng thấy tình yêu của chúng ta mong manh. Em không thể hình dung không có anh em sẽ sống như thế nào? Đôi khi em nghĩ quẩn là "có khi em phải bỏ anh đi để em khỏi phải mang nỗi tủi nhục là không xứng với anh". Nhưng em không có can đảm. Em yêu anh và em đã nhập cuộc đời em vào cuộc đời anh, bây giờ đối với em đó chỉ là một cuộc đời thôi, cắt đi làm sao nổi".
    Ai cũng nói thơ Xuân Quỳnh ngày một hay hơn. Có một nghịch lý trong thơ chị. Đó là càng hạnh phúc thì lại càng lo âu khắc khoải. Và càng lo âu khắc khoải thì lại càng đắm say, da diết. Thơ của chị ngày càng ám ảnh, nung đốt lòng người: Em lo âu trước xa tắp đường mình / Trái tim đập những điều không thể nói / Trái tim đập cồn cào cơn đói / Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn?
    Năm cuối đời, Xuân Quỳnh bị đau tim nặng. Người đã từng nhiều lần đem trái tim mình ra để đánh đổi những câu thơ, bây giờ lại bị chính căn bệnh này hành hạ. Một nhà thơ Nga đã từng viết: Ôi những người cực tốt / Trái tim thường hay đau. Tháng 3/1988, Xuân Quỳnh được mời làm giám khảo cho Liên hoan phim ở Đà Nẵng, sau đó chị tranh thủ vào thăm chị gái Đông Mai ở TP HCM. Về Hà Nội, sức khỏe chị giảm sút nhiều. Mỗi khi lên căn phòng riêng trên tầng ba, chị phải dừng lại để nghỉ và thở dốc. Mọi người trong gia đình giục mãi chị mới chịu đi khám bệnh. Bác sĩ yêu cầu phải nằm viện ngay. Đó là những ngày chị rất buồn và nặng nề.
    Trái tim chị vừa có nỗi đau bệnh lý vừa có nỗi đau tâm lý. Nhìn chị thật khác lạ trong bộ quần áo bệnh nhân. Nụ cười tươi tắn thường che hết mọi buồn lo, giờ đây cũng trở nên nhợt nhạt. Nỗi ám ảnh lớn nhất với chị lúc này là cảm thấy mình trở nên vô dụng. Cảm giác cô đơn đè nặng. Trong tâm trạng ấy, chị viết bài Thời gian trắng với những câu thơ thành thật đến nhói lòng: Trái tim buồn sau lần áo mỏng / Từng đập vì anh vì những trang thơ / Trái tim nay mỗi phút mỗi giờ / Chỉ có đập cho mình em đau đớn. Trước đây, chúng ta đã từng biết màu thời gian tím ngắt trong thơ Đoàn Phú Tứ, và bây giờ lại biết đến thời gian trắng buốt lạnh trong thơ Xuân Quỳnh.
    Nhìn gương mặt tái xanh với nhịp thở nặng nề, đôi mắt đen ngấn nước, tôi cảm thấy trạng thái quá sức mà con tim chị đang phải gánh chịu. Nó luôn phải chới với vươn về cái đích rất khó nắm bắt. Phải vật lộn với cuộc sống, với số phận, với tình yêu hạnh phúc. Người phụ nữ nhạy cảm và thông minh như chị luôn ý thức rõ những gì sẽ đến. Chị khắc khoải và đau buồn trong sự cảm nhận về những linh cảm mơ hồ nào đó. Không gian, thời gian trong bệnh viện như một cõi lưu đày, cắt đứt chị với thế giới bên ngoài, với những gì thân thuộc nhất của đời mình: Quá khứ em không chỉ ngày xưa / Mà ngay cả hôm nay thành quá khứ / Quá khứ của em ngoài cánh cửa / Gương mặt anh gương mặt các con yêu... - Muốn gánh đỡ cho em phần mệt nhọc - Tới thăm em rồi anh lại ra đi - Đôi mắt lo âu, lời âu yếm sẻ chia - Lúc anh đến anh đi thành quá khứ.
    Thời gian này, Lưu Quang Vũ cực kỳ bận rộn. Một mình anh gánh trên vai kịch mục của hàng chục đoàn nghệ thuật trong cả nước. Anh tất bật vào Nam ra Bắc, lại cộng thêm nỗi lo về sức khỏe của vợ. Mỗi khi phải đi xa Hà Nội, anh lại nhắn tôi về ở nhà để được yên tâm hơn. Anh nhờ bạn bè tìm bác sỹ giỏi, kiếm những loại thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho vợ. Bài thơ cuối cùng của anh được viết trong cuốn sổ công tác ghi chép dày đặc những công việc. Bài thơ có đầu đề rất giản dị: Thư viết cho Quỳnh trên máy bay.
    Anh đã gửi vào đấy biết bao nỗi niềm, sự cảm thông chia sẻ, tình yêu thương, ân nghĩa sâu nặng và cả những lời "tự thú" thật chân thành: Có phải vì 15 năm yêu anh / Trái tim em đã mệt? / Cô gái bướng bỉnh / Cô gái hay cười ngày xưa / Mẹ của các con anh / Một tháng nay nằm viện / Thương trái tim nhiều vất vả lo buồn / Trái tim lỡ yêu người trai phiêu bạt / Luôn mắc nợ những chuyến đi, những giấc mơ điên rồ, những ngọn lửa không có thật / Vẫn là gã trai nông nổi của em / Người chồng đoảng của em / 15 mùa hè chói lọi, 15 mùa đông dài / Người yêu ơi / Có nhịp tim nào buồn khổ vì anh?... Vở kịch lớn, bài thơ hay nhất / Dành cho em, chưa kịp viết tặng em / Trái tim hãy vì anh mà khỏe mạnh / Trái tim của mùa hè, tổ ấm chở che anh...
    Mối tình của anh chị kéo dài được 15 năm. Họ đã cùng nhau ra đi trong một chuyến xe định mệnh. Dường như cả hai đều đã linh cảm về điều ấy. Xuân Quỳnh viết: Tay trong tay tôi đã bên người / Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn. Và Lưu Quang Vũ: Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay / Ta đã có những ngày vui sướng nhất / Đã uống cả men nồng và rượu chát / Đã đi qua cùng tận của con đường / Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên / Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt. Cũng kỳ lạ thay, trái tim của hai người sẽ không phải chịu cảnh cô đơn. Sau 15 năm gắn bó, bây giờ anh chị lại tiếp tục bên nhau, vĩnh viễn bên nhau cùng tình yêu bất tử của mình.
  8. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Con yêu mẹ
    Con yêu mẹ bằng ông trời
    Rộng lắm không bao giờ hết
    Thế thì lằm sao con biết
    Là trời ở những nơi đâu
    Trời rất rộng lại rất cao
    Mẹ mong bao giờ con tới!
    Con yêu mẹ bằng Hà Nội
    Để nhớ mẹ con đi tìm
    Từ phố này đến phố kia
    Là con gặp ngay được mẹ
    Hà Nội còn là rộng quá
    Các đường như nhện giăng tơ
    Nào những phố này phố kia
    Gặp mẹ làm sao được hết!
    Con yêu mẹ bằng trường học
    Suốt ngày con ở đấy thôi
    Lúc con học, lúc con chơi
    Là con cũng đều có mẹ.
    Nhưng tối con về nhà ngủ
    Thế là con lại xa trường
    Còn mẹ ở lại một mình
    Thì mẹ nhớ con lắm đấy
    Tình mẹ cứ là hay nhớ
    Lúc nào cũng muốn bên con
    Giá có cái gì gần hơn
    Con yêu mẹ bằng cái đó
    À mẹ ơi có con dế
    Luôn trong bao diêm con đây
    Mở ra là con thấy ngay
    Con yêu mẹ bằng con dế !!!
  9. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Bao giờ ngâu nở hoa
    Những bông hoa nho nhỏ
    Chỉ có chút hương đêm
    Ẩn vào trong kẽ lá
    Như mối tình lặng câm
    Vượt qua tháng qua năm
    Vượt qua đồi qua suối
    Bỗng gặp một mùi hương
    Như lời yêu thầm gọi
    Như ánh đèn chờ đợi
    Như ánh mắt bao dung
    Trong cơn khát cháy lòng
    Bỗng tìm ra nguồn nước
    Mùi hương không hẹn trước
    Tình yêu đến bất ngờ
    Em đâu biết bao giờ
    Mùa hoa ngâu ấy nở
    Anh như cây đàn khóa
    Sợi dây còn ngân vang
    Em đi hết lòng em
    Lại gặp lời hát đó
    Hoa ngâu ở nơi nào
    Em cũng không biết nữa
    Em chỉ biết tình em
    Như ngâu vàng vẫn nở!!!
  10. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Lời ru của mẹ
    Lời ru ẩn nõi nào
    Giữa mênh mang trời đất
    Khi con vừa ra đời
    Lời ru về mẹ hát
    Lúc con nằm ấm áp
    Lời ru là tấm chãn
    Trong giấc ngủ êm đềm
    Lời ru thành giấc mộng
    Khi con vừa tỉnh giấc
    Thì lời ru đi chõi
    Lời ru xuống ruộng khoai
    Ra bờ ao rau muống
    Và khi con đến lớp
    Lời ru ở cổng trường
    Lời ru thành ngọn cỏ
    Ðón bước bàn chân con
    Mai rồi con lớn khôn
    Trên đường xa nắng gắt
    Lời ru là bóng mát
    Lúc con lên núi thẳm
    Lời ru cũng gập ghềnh
    Khi con ra biển rộng
    Lời ru thành mênh mông!!!

Chia sẻ trang này