1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ Xuân Quỳnh !!!

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi AMOUREUSE, 29/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Con chả biết được đâu
    (Thơ xuân cho con)
    Tặng Quỳnh - Thơ
    Mẹ đan tấm áo nhỏ
    Bây giờ đang màu xuân
    Mẹ thêu vào chiếc khăn
    Cái áo và cái lá
    Cỏ bờ đê rất lạ
    Xanh như là chiêm bao
    Kìa bãi ngô, bãi dâu
    Thoáng tiếng cười đâu đó.
    Mẹ đi trên hè phố
    Nghe tiếng con đạp thầm
    Mẹ nghĩ đến bàn chân
    Và con đường tít tắp
    Bỗng như lên tiếng hát
    Từ màu mạ dưới đồng
    Từ hạt cây trong rừng
    Từ cánh buồm trên biển
    Thường trong nhiều câu chuyện
    Bố vẫn nhắc về con
    Bố mới mua chiếc chăn
    Dành riêng cho con đắp
    áo con bố đã giặt
    Thơ con bố viết rồi
    Các anh con hỏi hoài:
    - Bao giờ sinh em bé?
    Cả nhà mong con thế
    Con chả biết được đâu
    Mẹ ghi lại để sau
    Lớn lên rồi con đọc
    1-1975​
  2. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Chuyện cổ tích về loài người
    Trời sinh ra trước nhất
    Chỉ toàn là trẻ con
    Trên trái đất trụi trần
    Không dáng cây ngọn cỏ
    Mặt trời cũng chưa có
    Chỉ toàn là bóng đêm
    Không khí chỉ màu đen
    Chưa có màu sắc khác
    Mắt trẻ con sáng lắm
    Nhưng chưa thấy gì đâu!
    Mặt trời mới nhô cao
    Cho trẻ con nhìn rõ
    Màu xanh bắt đầu cỏ
    Màu xanh bắt đầu cây
    Cây cao bằng gang tay
    Lá cỏ bằng sợi tóc
    Cái hoa bằng cái cúc
    Màu đỏ làm ra hoa
    Chim bấy giờ sinh ra
    Cho trẻ nghe tiếng hót
    Tiếng hót trong bằng nước
    Tiếng hót cao bằng mây
    Những làn gió thơ ngây
    Truyền âm thanh đi khắp
    Muốn trẻ con được tắm
    Sông bắt đầu làm sông
    Sông cần đến mênh mông
    Biển có từ thuở đó
    Biển thì cho ý nghĩ
    Biển sinh cá sinh tôm
    Biển sinh những cánh buồm
    Cho trẻ con đi khắp
    Đám mây cho bóng rợp
    Trời nắng mây theo che
    Khi trẻ con tập đi
    Đường có từ ngày đó
    Nhưng còn cần cho trẻ
    Tình yêu và lời ru
    Cho nên mẹ sinh ra
    Để bế bồng chăm sóc
    Me mang về tiếng hát
    Từ cái bống cái bang
    Từ cái hoa rất thơm
    Từ cánh cò rất trắng
    Từ vị gừng rất đắng
    Từ vết lấm chưa khô
    Từ đầu nguồn cơn mưa
    Từ bãi sông cát vắng...
    Biết trẻ con khao khát
    Chuyện ngày xưa, ngày sau
    Không hiểu là từ đâu
    Mà bà về ở đó
    Kể cho bao chuyện cổ:
    Chuyện con cóc, nàng tiên
    Chuyện cô tấm ở hiền
    Thắng Lý Thông ở ác...
    Mái tóc bà thì bạc
    Con mắt bà thì vui
    Bà kể đến suốt đời
    Cũng không sao hết chuyện
    Muốn cho trẻ hiểu biết
    Thế là bố sinh ra
    Bố bảo cho biết ngoan
    Bố dạy cho biết nghĩ
    Rộng lắm là mặt bể
    Dài là con đường đi
    Núi thì xanh và xa
    Hình tròn là trái đất...
    Chữ bắt đầu có trước
    Rồi có ghế có bàn
    Rồi có lớp có trường
    Và sinh ra thầy giáo...
    Cái bẳng bằng cái chiếu
    Cục phấn từ đá ra
    Thầy viết chữ thật to:
    "Chuyện loài người" trước nhất.
  3. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Lưu Quang Vũ-Xuân Quỳnh: "Tay trong tay tôi đã bên người"
    Cập nhật ngày 23 tháng 8 năm 2006 lúc 8:57 pm (GMT+7)
    [​IMG]
    Số phận nghiệt ngã đã không cho Lưu Quang Vũ ?" Xuân Quỳnh kịp sống hết những năm tháng ngắn ngủi của đời mình. Anh chị mất đi vào lúc sức sáng tạo dồi dào, tài năng đang độ chín.
    Sự ra đi đột ngột của hai người cùng con trai Lưu Quỳnh Thơ đã gây một chấn động mạnh, đau đớn, xót xa, nhập nhòa màu hư vô của ám ảnh định mệnh.
    Cuộc đời, sự nghiệp và tình yêu của hai người đã trở thành một ?ohiện tượng? trong giới văn nghệ, được bạn bè, đồng nghiệp, những người hâm mộ thơ ca và sân khấu rất quan tâm.
    Trước khi có nhau, Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ đã trải qua rất nhiều gian truân, lận đận. Hai người quen biết nhau đã từ lâu. Anh chị ở cùng trong một khu nhà tập thể dành cho văn nghệ sĩ.
    Họ là những người bạn thơ cùng thế hệ. Cả hai cùng có nỗi bất hạnh của gia đình đổ vỡ, cùng đã từng trải qua những cuộc tình không may mắn.
    Năm 1973, họ đến với nhau. Đó là thời điểm khó khăn, lận đận nhất của cả hai người. Họ rời gia đình cũ ra đi với hai bàn tay trắng. Cả hai đều mang trong lòng những nỗi đau, những cuộc khủng hoảng lớn trong tâm hồn.
    Dẫu vậy, anh chị vẫn quyết tâm sống với nhau, vẫn hết lòng và tin tưởng vào tình yêu của mình. Lưu Quang Vũ viết thư báo tin cho người em trai thứ hai đang học ở Liên Xô:
    ?oAnh đã quyết định lấy chị Xuân Quỳnh. Chị Quỳnh là người tốt và hiểu anh. Mong và tin rằng sẽ đem lại hạnh phúc cho nhau và sẽ làm được nhiều việc có ích cho đời??.
    Quả đúng như vậy. Những năm chung sống, anh chị đã có ảnh hưởng rất lớn với nhau trong đời sống hàng ngày cũng như trong sáng tác. Hai người đã yêu nhau và nương tựa vào nhau để gây dựng tổ ấm và lao động cật lực.
    Cuộc sống của họ tuy ngắn ngủi nhưng cả hai đều đã sống và làm việc hết mình, đã có những đóng góp không nhỏ cho đời sống văn học nước nhà.
    Khối lượng kịch bản đồ sộ của Lưu Quang Vũ khiến nhiều người kinh ngạc. Trong khoảng thời gian gần 10 năm, anh đã sáng tác được hơn 50 vở kịch, được đánh giá là ?onhà viết kịch xuất sắc của thời kỳ hiện đại?.
    Kỳ hội diễn sân khấu năm 1985, Lưu Quang Vũ có 8 vở tham gia thì 6 vở được Huy chương vàng, 2 vở được Huy chương bạc. Anh được gọi là ?oCây bút vàng của sân khấu?. Bên cạnh đó còn là thơ, là truyện ngắn và hàng trăm bài báo lớn nhỏ khác.
    Khi đến với Lưu Quang Vũ dù đã là một nhà thơ nổi tiếng, được nhiều người yêu mến, Xuân Quỳnh vẫn sẵn sàng chấp nhận mọi sự hy sinh để vun đắp cho sự nghiệp của chồng:
    Anh thân yêu, người vĩ đại của em
    Anh là mặt trời em chỉ là hạt muối
    Một chút mặn giữa đại dương vời vợi.

    Chị đã nhận ra tài năng của anh không phải vào lúc chói sáng mà là lúc đang khó khăn nhất. Nhận ra vẻ đẹp của tâm hồn anh vào lúc đang có nhiều đổ vỡ nhất. Chỉ có sự thông minh, sắc sảo và một tình yêu rộng lớn mới có thể hiểu và làm được như thế.
    Anh đã viết về chị:
    Dù sao cuộc đời đã giành em lại cho anh
    Điều mong ước đầu tiên, điều ở lại sau cùng
    Chúng ta đã đi bên nhau trên mặt đất
    Dẫu chỉ riêng điều đó là có thật
    Đủ cho anh mãi mãi biết ơn đời.

    Cuộc sống chung với Xuân Quỳnh đã cho Lưu Quang Vũ một nguồn năng lượng mới. Anh vừa có trong tay một tình yêu lý tưởng, lại vừa có một hạnh phúc đời thường:
    Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
    Chỉ một người ở lại với anh thôi
    Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
    Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
    Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
    Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
    Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
    Khi những điều giả dối vây quanh
    Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
    Biết ơn em, em từ miền gió cát
    Về với anh bông cúc nhỏ hoa vàng.

    Xuân Quỳnh cũng làm việc với năng xuất không kém. Các tập thơ của chị nối nhau ra đời: Tự hát, Lời ru trên mặt đất, Sân ga chiều em đi, Hoa cỏ may... và hàng loạt tập thơ, truyện dành cho thiếu nhi.
    Tôi chưa thấy một người phụ nữ nào lại hội đủ những yếu tố đang quý như chị: xinh đẹp, tài năng, thông minh, yêu đến quên cả bản thân mình. Ở con người chị mọi thứ tình cảm đều được đẩy đến tận cùng. Trong một bức thư gửi Lưu Quang Vũ khi Xuân Quỳnh đang đi Liên Xô có đoạn:
    ?oAnh bận nhiều vất vả. Em nghĩ mà thương anh lắm. Cả đời em, em chỉ muốn cố gắng sao cho anh đỡ nhọc nhằn. Lắm lúc em thấy em không xứng đáng với anh không phải về tình yêu mà về trí tuệ.
    Em cảm thấy em già rồi, già về thể chất đã đành nhưng lại còn già về sự yên phận của người đàn bà, về những sự nhỏ nhen tầm thường của đời sống?
    Tất cả trong anh là cái gì đó đang vươn lên, đang nổi dậy.
    Tất cả trong anh là sự bắt đầu mà con đường của anh thì còn xa tít tắp.
    Con người anh như cây đàn, vừa tiếp nhận những luồng gió của cuộc sống vừa trả lại cho cuộc sống biết bao nhiêu âm thanh. Em, em cảm thấy em khô cằn và bất lực.
    Em buồn lắm. Em thành thật nói với anh điều đó. Em vẫn cảm thấy hết. Vậy cho nên lúc nào em cũng thấy tình yêu của chúng ta mong manh. Em không thể hình dung không có anh em sẽ sống như thế nào?
    Đôi khi em nghĩ quẩn là ?ocó khi em phải bỏ anh đi để em khỏi phải mang nỗi tủi nhục là không xứng với anh?.
    Nhưng em không có can đảm. Em yêu anh và em đã nhập cuộc đời em vào cuộc đời anh, bây giờ đối với em đó chỉ là một cuộc đời thôi, cắt đi làm sao nổi?.
    Ai cũng nói thơ Xuân Quỳnh ngày một hay hơn. Có một nghịch lý trong thơ chị. Đó là càng hạnh phúc thì lại càng lo âu khắc khoải. Và càng lo âu khắc khoải thì lại càng đắm say, da diết.
    Thơ của chị ngày càng ám ảnh, nung đốt lòng người:
    Em lo âu trước xa tắp đường mình
    Trái tim đập những điều không thể nói
    Trái tim đập cồn cào cơn đói
    Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn?

    Năm cuối đời, Xuân Quỳnh bị đau tim nặng. Người đã từng nhiều lần đem trái tim mình ra để đánh đổi những câu thơ, bây giờ lại bị chính căn bệnh này hành hạ.
    Một nhà thơ Nga đã từng viết: Ôi những người cực tốt ?" trái tim thường hay đau. Tháng 3-1988, Xuân Quỳnh được mời làm giám khảo cho Liên hoan phim ở Đà Nẵng, sau đó chị tranh thủ vào thăm chị gái Đông Mai ở Thành phố Hồ Chí Minh.
    Về Hà Nội, sức khoẻ chị giảm sút nhiều. Mỗi khi lên căn phòng riêng trên tầng ba, chị phải dừng lại để nghỉ và thở dốc. Mọi người trong gia đình giục mãi chị mới chịu đi khám bệnh. Bác sĩ yêu cầu phải nằm viện ngay. Đó là những ngày chị rất buồn và nặng nề.
    Trái tim chị vừa có nỗi đau bệnh lý vừa có nỗi đau tâm lý. Nhìn chị thật khác lạ trong bộ quần áo bệnh nhân. Nụ cười tươi tắn thường che hết mọi buồn lo, giờ đây cũng trở nên nhợt nhạt.
    Nỗi ám ảnh lớn nhất với chị lúc này là cảm thấy mình trở nên vô dụng. Cảm giác cô đơn đè nặng. Trong tâm trạng ấy, chị viết bài Thời gian trắng với những câu thơ thành thật đến nhói lòng:
    Trái tim buồn sau lần áo mỏng
    Từng đập vì anh vì những trang thơ
    Trái tim nay mỗi phút mỗi giờ
    Chỉ có đập cho mình em đau đớn.

    Trước đây, chúng ta đã từng biết màu thời gian tím ngắt trong thơ Đoàn Phú Tứ, và bây giờ lại biết đến thời gian trắng buốt lạnh trong thơ Xuân Quỳnh.
    Nhìn gương mặt tái xanh với nhịp thở nặng nề, đôi mắt đen ngấn nước, tôi cảm thấy trạng thái quá sức mà con tim chị đang phải gánh chịu. Nó luôn phải chới với vươn về cái đích rất khó nắm bắt, phải vật lộn với cuộc sống, với số phận, với tình yêu hạnh phúc.
    Người phụ nữ nhạy cảm và thông minh như chị luôn ý thức rõ những gì sẽ đến. Chị khắc khoải và đau buồn trong sự cảm nhận về những linh cảm mơ hồ nào đó. Không gian, thời gian trong bệnh viện như một cõi lưu đày, cắt đứt chị với thế giới bên ngoài, với những gì thân thuộc nhất của đời mình:
    Quá khứ em không chỉ ngày xưa
    Mà ngay cả hôm nay thành quá khứ
    Quá khứ của em ngoài cánh cửa
    Gương mặt anh gương mặt các con yêu?
    Muốn gánh đỡ cho em phần mệt nhọc
    Tới thăm em rồi anh lại ra đi
    Đôi mắt lo âu, lời âu yếm sẻ chia
    Lúc anh đến anh đi thành quá khứ.

    Thời gian này, Lưu Quang Vũ cực kỳ bận rộn. Một mình anh gánh trên vai kịch mục của hàng chục đoàn nghệ thuật trong cả nước. Anh tất bật vào Nam ra Bắc, lại cộng thêm nỗi lo về sức khoẻ của vợ.
    Mỗi khi phải đi xa Hà Nội, anh lại nhắn tôi về ở nhà để được yên tâm hơn. Anh nhờ bạn bè tìm bác sĩ giỏi, kiếm những loại thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho vợ.
    Bài thơ cuối cùng của anh được viết trong cuốn sổ công tác ghi chép dày đặc những công việc. Bài thơ có đầu đề rất giản dị:
    Thư viết cho Quỳnh trên máy bay. Anh đã gửi vào đấy biết bao nỗi niềm, sự cảm thông chia sẻ, tình yêu thương, ân nghĩa sâu nặng và cả những lời ?otự thú? thật chân thành:
    Có phải vì 15 năm yêu anh
    Trái tim em đã mệt?
    Cô gái bướng bỉnh
    Cô gái hay cười ngày xưa
    Mẹ của các con anh
    Một tháng nay nằm viện
    Thương trái tim nhiều vất vả lo buồn
    Trái tim lỡ yêu người phiêu bạt
    Luôn mắc nợ những chuyến đi,
    những giấc mơ điên rồ,
    những ngọn lửa không có thật
    Vẫn là gã trai nông nổi của em
    Người chồng đoảng của em
    15 mùa hè chói lọi, 15 mùa đông dài
    Người yêu ơi
    Có nhịp tim nào buồn khổ vì anh??
    Vở kịch lớn, bài thơ hay nhất
    Dành cho em, chưa kịp viết tặng em
    Trái tim hãy vì anh mà khoẻ mạnh
    Trái tim của mùa hè, tổ ấm chở che anh?

    Mối tình của anh chị kéo dài được 15 năm. Họ đã cùng nhau ra đi trong một chuyến xe định mệnh. Dường như cả hai đều đã linh cảm về điều ấy. Xuân Quỳnh viết:
    Tay trong tay tôi đã bên người
    Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn.

    Và Lưu Quang Vũ:
    Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay
    Ta đã có những ngày vui sướng nhất
    Đã uống cả men nồng và rượu chát
    Đã đi qua cùng tận của con đường
    Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên
    Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.

    Cũng kỳ lạ thay, trái tim của hai người sẽ không phải chịu cảnh cô đơn. Sau 15 năm gắn bó, bây giờ anh chị lại tiếp tục bên nhau, vĩnh viễn bên nhau cùng tình yêu bất tử của mình.
    Bài viết của PGS.TS Lưu Khánh Thơ
    Nguồn: An ninh Thế giơi
  4. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Đêm trở về
    Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ
    Một nhành cây ướt đẫm mưa rào
    Đêm bên bờ biển, cát và sao
    Gian nhà trọ, ngọn đèn vàng bé nhỏ
    Đêm đầu tiên tôi trở về quê cũ
    Chưa thấy mặt người thân, chưa gặp được xóm làng
    Chỉ ánh sao, mùi cỏ cháy hun thuyền
    Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ
    Có thể là ngọn gió
    Lá rào rào nước rơi
    Hay một cánh chim bay
    Thuỷ triều lớn đang ngập tràn khắp bãi
    Những tảng đá vôi trắng tinh như muối
    Những tảng đá xanh lấp lánh rong mềm
    Tôi mở cửa ra vườn
    Bốn bề xào xạc
    Từ cành thấp lên cành cao
    Từ cây này sang cây khác
    Tiếng thì thầm lan mãi đến xa xôi
    Có lẽ nào cây đã nhận ra tôi?
    Chân tôi bước trên đất và trên cỏ
    Tôi nghe tiếng chim đêm, tôi chạm vào tảng đá
    Lòng bỗng xạc xào run rẩy như cây
    Trời sáng mau đi cho tôi gặp mặt người
    Hai mươi năm hai mươi năm mong nhớ
    Hai mươi năm tôi mới có một khung cửa sổ
    Để mở ra là gặp quê nhà.
    Ôi mùi thơm của những bông hoa
    Những nhành cây như bàn tay trìu mến
    Của quê nhà đang ngả xuống vai tôi
    Nước mắt hoà với giọt mưa vui
    Gà gáy sáng, vòm xan nắng dậy!
    Đà Nẵng, 1975
  5. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Lời ru trên mặt đất
    Rào rào tiếng những bầy ong
    Chuyên cần là tiếng cái tằm nhả tơ
    Mẹ còn đang bận đưa ru
    Cái hoa bận đỏ cái hồ bận xanh
    Hạt cây đang bận nảy mầm
    Con quay quay có một mình ngoài kia
    Ngủ đi con hãy ngủ đi
    A` ơi... cái ngủ đang về cùng con
    Từ trong lá cỏ tươi non
    Vượt lên mặt đất vẫn còn mảnh bom
    Từ ngôi nhà mới vừa làm
    Nghe trong cái ngủ nồng nàn mùi vôi
    Ngủ đi qua suối qua đồi
    Qua trong lòng đất, những lời ru qua...
    Đây dòng sữa trắng như ngà
    Dẫu thôi hạt sạn, dẫu xa cửa hầm
    Vẫn còn bùn lấm đôi chân
    Tuy nguồn nước đã trong ngần lời ru
    A` ơi... ngọn lửa ngày xưa
    Mẹ nuôi dưới đất bây giờ về đâu?
    Nhìn lên rực rỡ trên đầu
    Lửa hôm qua đã trong màu cờ bay
    Đất chung sống với ban ngày
    Người chung sống với hàng cây người trồng
    Lại thương con dế dưới hầm
    Những năm bom đạn sống cùng lời ru
    Đã tan những đám mây mù
    Ông trăng tròn giữa đêm thu mát lành
    Cái nôi thôi mắc cửa hầm
    Trắng tinh cái tã, xanh trong bầu trời
    "Ba tháng lẫy, bảy tháng ngồi"
    Con đường xa tắp đất thời mênh mông
    Gió lên từ những khu rừng
    Mùi hương thơm tự trong lòng của hoa
    Bốn phương đâu cũng quê nhà
    Như con tàu với những ga dọc đường
    Đất qua rồi những đau thương
    Có chăng lời hát vẫn còn mà thôi
    A` ơi... con ngủ... à ơi....
  6. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Cắt nghĩa
    (Thơ xuân cho con)
    Tặng Minh-Vũ
    Thằng em thì hay hỏi
    Không kể chuyện như anh
    (Tuy con, má chẳng sinh
    Con vẫn quen gọi má)
    - Má ơi ai sinh cá
    Ai làm ra cái kem
    Đêm sao lại màu đen
    Ban ngày sao màu trắng?...
    - Ban ngày làm bằng nắng
    Màu xanh làm bằng cây
    Quả ớt làm bằng cay
    Tiếng ồn sinh tàu điện
    Gió trong cơn lốc biển
    Ghé tai nghe mà xem...
    A lại còn cái kem
    Thì làm bằng mùa rét
    Bông hoa làm bằng tết
    Tết làm cho hương thơm
    Con làm bằng yêu thương
    Của cha và của mẹ
    Của bà và của ông
    Của má nữa - Biết không
    Con làm bằng tất cả.
  7. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    XUÂN QUỲNH
    Tiểu sử
    [​IMG]
    Tên khai sinh: Nguyễn Thị Xuân Quỳnh, sinh ngày 6 tháng 10 năm 1942.
    Quê gốc: La Khê, Hoài Đức, Hà Tây.
    Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1967)...
    Xuân Quỳnh xuất thân trong một gia đình công chức. Mô côi mẹ từ nhỏ, ở với bà nội. Tháng 2- 1955 được tuyên vào đoàn văn công nhân dân Trung ương. Được đào tạo thành diễn viên múa. Đã nhiều lần đi biểu diễn ở người ngoài và dự Đại hội thanh niên sinh viên thế giới năm 1959 tại Viên (áo). Năm 1962 - 1964 học ở trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ (khoá I) của Hội Nhà văn. Từ 1964 trở đi là biên tập báo Văn nghệ. Tứ 1978 đến lúc mất là biên tập Nhà xuất bản Tác phẩm mới. ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam (khoá III).
    Chủ đề thơ Xuân Quỳnh thường là những vấn đề nội tâm: kỷ niệm tuổi thơ, tình yêu gia đình... Hiện thực xã hội, sự kiện đời sống hiện diện như một bối cảnh cho tâm trạng. Do vậy thơ Xuân Quỳnh hướng nội, rất tâm trạng cá nhân nhưng không là thứ tháp ngà xa rời đời sống. Thơ chị là đời sống đích thực, đời sống của chị trong những năm đất nước còn chia cắt, còn chiến tranh, còn nghèo, còn gian khổ, là những lo toan con cái, cơm nước, cửa nhà của một người phụ nữ, người phụ nữ làm thơ thường ngược xuôi trên mọi ngả đường bom đạn. Xuân Quỳnh không làm ra thơ, không chế tạo câu chữ mà chị viết như kể lại những gì chị đã sống, đã trải. Nét riêng của Xuân Quỳnh so với thế hệ nhà thơ hiện đại cùng thời chính là ở khía cạnh nội tâm đó. Thơ chị là thơ mang tâm trạng. Thời ấy nhiều bài thơ thiên về phản ánh sự kiện, cốt để được việc cho đời, còn tâm trạng tác giả thường là tâm trạng chung của xã hội, vui buồn tác giả hòa trong vui buồn chung của công dân. Tâm trạng thơ Xuân Quỳnh là tâm trạng nảy sinh từ đời sống của chính chị, từ hoàn cảnh của riêng chị. Viết trên đường 20 là bài thơ chiến tranh nhưng lại mang nỗi lòng trăn trở xao xác của một người đang yêu. Có bài bề bộn chi tiết hiện thực như một ký sự. Những năm ấy, đúng là ký sự về đời sống Hà Nội những năm chống Mỹ, nhưng nó không thành ký mà vẫn là thơ do nỗi lòng riêng của tác giả đã tạo nên một mạch trữ tình xâu chuỗi các chi tiết rời rạc của ngày thường lại, tổ chức nó thành kết cấu của bài thơ. Xuân Quỳnh có tài tỏa lên các chi tiết ngẫu nhiên quan sát được từ đời sống một từ trường cảm xúc của nội tâm mình, biến các chi tiết đời trở nên thơ, có sức gợi, sức ám ảnh kỳ lạ (Trời trở rét, Không đề, Gió Lào cát trắng, Mùa hoa doi, Hoa cỏ may...)
    Thơ Xuân Quỳnh giàu tình cảm, tình cảm sâu và tinh tế nhưng lẩn khuất phía sau tình cảm ấy lại là tư tưởng có tính khái quát, triết lý (Cơn mưa không phải của mình, Đồi đá ong và cây bạch đàn, Chuyện cổ tích về loàìi người, Những người mẹ không có lỗi...) Đấy là những triết lý nảy sinh từ đời sống, nó có tính thực tiễn, giúp ích thật sự cho người đọc nhận thức và xử lý việc đời, không phải thứ triết lý tư biện, viễn vọng mà chẳng dùng được vào việc gì.
    Đề tài, đối với Xuân Quỳnh, không phải là quan trọng. Điều chị quan tâm là chủ đề. Thơ Xuân Quỳnh bao giờ cũng có tứ, chị dùng tứ để bộc lộ chủ đề. Đây là một đóng góp đáng quý của Xuân Quỳnh vì giai đoạn ấy thơ chúng ta rất lỏng về tứ. Xuân Quỳnh có năng khiếu quan sát. Chị quan sát bằng tất cả giác quan và phong phú trong liên tưởng. Chi tiết vốn quen thuộc bỗng trở nên mới lạ, tạo ý vị cho câu thơ. Một màu cỏ mùa xuân: Cỏ bờ đê rất lạ/ Xanh như là chiêm bao. Tiếng mưa trên lá cọ: Mưa trên cọ bàng hoàng rồi vụt tạnh.
    Cũng có thể vì có tài quan sát mà ở một số bài Xuân Quỳnh ham tả, ham kể. Kể có duyên nhưng vẫn làm loãng chất thơ. Những bài thơ dài của Xuân Quỳnh thường dài vì rậm chi tiết.
    Xuân Quỳnh được coi là nhà thơ nữ hàng đầu của nửa cuối thế kỷ 20.
    Mất ngày 29 tháng 8 năm 1988.
    Nguồn: binhthuan.gov.vn
  8. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Những bông hoa đầu tiên ra đảo
    Chỉ có hoa Mẫu Đơn
    Ở lâu rồi trên đảo
    Dù lộng lẫy đến đâu
    Một mình thành đơn điệu
    Dù đẹp đến thế nào
    Một mình buồn cũng héo
    Giờ mới thêm hoa lựu
    Như đốm lửa vừa nhen
    Hoa ngâu còn mềm yếu
    Sống xa nhà chưa quen
    Lạc vài bông lay ơn
    Nhưng dáng người thành phố
    Cây ngọc lan còn nhỏ
    Nên mùi hương chưa về
    Phượng chưa đỏ màu ve
    Hát trên miền đất lạ
    Ở đây gió thì dữ
    Biển thét gào quanh năm
    Cát khô ít bóng râm
    Chưa một hàng ghế đá
    Không lối mòn sỏi nhỏ
    Cho những người yêu qua
    Nên những lời tình tự
    Chưa một lần hoa nghe
    Tôi biết quê của hoa
    Là một dòng sông mát
    Một vườn xanh cỏ mịn
    Ngọn gió miền mơn man
    Mặt hồ lặng như gương
    Soi sắc màu rực rỡ
    - Phải đâu không đất ở
    Mà hoa tìm ra đây?
    - Vì thương bông mẫu đơn
    Sống một mình trên đảo
    ----------------------
    18-11-1970​
  9. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Hoa tầm xuân
    Lưu Quang Vũ
    Con đường này xưa có tầm xuân nở
    Dòng sông cũ cánh buồm giăng trắng xóa
    Nay cạn khô trong cỏ dại u buồn
    Những đền đài thuở trước đã tan hoang
    Nhưng chùa cổ chiều mưa rêu ướt lạnh
    Chìm trong đất những chùm hương dĩ vãng
    Tầm xuân ơi hoa chết đã lâu rồi
    Nay ta về lặng lẽ tháng giêng hai
    Em nhắc chuyện những bông tầm xuân cũ
    Giọng em sáng như một chùm nắng nhỏ
    Ấm chiều sương run lạnh của chùa hoang
    Tro phủ lòng anh những trìu mến đã tàn
    Em chẳng biết em vô tư khêu dậy
    Và gió thổi quanh em, tóc rối
    Những bông hoa đã mất vụt bay về
    Như giọt sương run rẩy cạnh đường đi
    Như hoa vẫn còn hồng trên mặt đất
    Hoa tìm mùa xuân suốt đời chẳng gặp
    Anh suốt đời chẳng gặp sắc tầm xuân
    Em hồn nhiên em chẳng biết anh buồn
    Em cứ kể về loài hoa bé nhỏ.
    Những chùm hoa nở bừng trong gió
    Những chùm hoa ngày cũ chết lâu rồi.

Chia sẻ trang này