1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thơ

Chủ đề trong 'Đại học Kinh tế Tp.HCM' bởi Gatgu, 13/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tao_lao

    Tao_lao Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    2.152
    Đã được thích:
    1
    Chuyện 10 năm trước (thơ Onga Becgon)
    Chỉ có một lần thôi
    Em hỏi, anh yên lặng
    Thế mà em hờn giận
    Để chúng mình xa nhau
    Biết đi đâu về đâu
    Con đò không bến đợi
    Ôi cây xanh tình đời
    Có nghe lòng ta gọi?
    Những mùa xuân đã qua
    Tiếng ve về thổn thức
    Gió thổi vào đêm hè
    Kể chuyện 10 năm trước
    Chỉ có một lần thôi
    Em hỏi, anh yên lặng
    Thế mà em hờn giận
    Để chúng mình xa nhau
    Nơi tình yêu bắt đầu
    Cũng là nơi khó nhất
    Trái tim dù biết hát
    Nhưng tình đời dễ đâu
    Những đôi lứa yêu nhau
    Hãy nghe tôi kể lại
    Chỉ một lần trót dại
    Thế mà thành chia phôi
    Chỉ có một lần thôi
    Em hỏi, anh yên lặng...
  2. Gatgu

    Gatgu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/04/2002
    Bài viết:
    1.030
    Đã được thích:
    0
    ặ, cỏằâ tặỏằYng bài này là cỏằĐa Becxỏằ'nỏằ'p tỏãng O.B chỏằâ???
    Mỏt em to
    K0, mỏt anh to
    K0 tin 2'ỏằâa chỏưp mi 'o
    Mỏt chặa chỏĂm mỏt môi 'Ê chỏĂm
    Mỏt nhỏm lỏĂi rỏằ"i làm sao 'o?
  3. QUICK

    QUICK Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/04/2001
    Bài viết:
    1.809
    Đã được thích:
    0
    "Con người là mảnh vỡ của một ngôi sao buồn".
    Tôi hình dung về Olga như thế, như một câu thơ của ai đó.
    Người đàn bà cô độc đi dọc đại lộ Matxcova. Mùa thu. Đàn sếu và sương mù. Những trận gió ào ào trút lá. Buồn thì rõ rồi, Olga. Nhưng có phải ai cũng nhạy cảm đến độ cảm giác được cả nỗi đau của những chiếc lá rời cành ấy.
    Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
    Nhắc những ai đi qua dù đầy đủ lứa đôi
    Nhắc cả những ai cô độc trên đời
    "Tránh đừng đụng vào cây mùa lá rụng"
    .........
    Không hiểu sao tôi cứ hình dung chị đã khóc khi viết những câu thơ ấy. Phải, ngay ở những câu thơ bình lặng ấy. Khi chị chấp nhận sự cô độc như không thể nào khác:
    "Ôi trái tim tôi, trái tim một mình tôi
    Đập hồi hộp giữa phố chiều xa lạ
    Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
    Khẽ rung lên trên ô cửa sáng đèn
    Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
    Tôi sẽ yêu ai, ai làm tôi hạnh phúc
    "Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng"
    Nhắc suốt đường vẫn chỉ bấy nhiêu thôi
    Nếu chẳng còn gì khao khát trong tôi
    Thì có nghĩa chẳng còn chi để mất .....
    (Mùa lá rụng)
    Thơ của Olga là thơ của một người đàn bà đã trải nghiệm tình yêu với đầy đủ những cung bậc hạnh phúc và khổ đau của nó. Đó là tình yêu để mất vì những giận hờn nông nổi của tuổi trẻ:
    "Chỉ có một lần thôi
    Em hỏi anh im lặng
    Thế mà em hờn giận
    Để chúng mình xa nhau
    Biết đi đâu về đâu
    Con đò không bến đợi
    Ôi cây xanh tình đời
    Có nghe lời ta gọi?"
    (Câu chuyện mười năm)
    để rồi còn lại mãi một nỗi đau, một niềm ân hận xót xa:
    "Năm tháng đắng cay hơn năm tháng ngọt ngào hơn
    Em mới hiểu bây giờ anh có lý
    Dù chuyện cũ đã xa rồi, anh cách xa thế
    Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo"
    (Bài thơ cuộc đời)
    Có phải vì thế mà thơ chị luôn tìm được sự chia sẻ? Như một thứ quy luật, nhiều khi tôi nghiệm ra khi đọc hai câu cuối trong bài "Mùa hè rớt":
    "Sao ơi sao, sao sắp lặn vào đêm
    Ta biết lắm thời gian đang vĩnh biệt
    Nhưng sao chỉ đến giờ ta mới biết"
    Yêu thương - giận hờn - tha thứ -chia ly"
    Con đường tình yêu hình như ai cũng như ai, có phải bởi tuổi trẻ luôn đầy kiêu hãnh và sai lầm và "kinh nghiệm của người này không thể truyền cho người khác" (Nguyễn Thi Hồng Ngát), nên dẫu Olga có kể, có khuyên, có van nài:
    "Những đôi lứa yêu nhau
    Hãy nghe tôi kể lại
    Chỉ một lần trót dại
    Thế mà thành chia phôi"
    thì con đường ấy vẫn cứ chẳng bớt đi chông gai cho những người đi sau:
    "Lũ trẻ lớn lên tiếp nối hai ta
    Lại hát lại lời yêu thủa trước
    Vẫn sông Volga và những chiều sóng nước"
    và Olga hoàn tòan có lý khi viết
    "Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh"
    Bởi đó mới là cuộc sống. Tình yêu, và cả anh và em nữa, đều chẳng ai có lỗi. Trách làm chi những dại khờ non trẻ ấy.
    Tôi đọc Olga như đọc chính nỗi niềm riêng của mình. Olga trăn trở từ trong mỗi giấc mơ. Kiêu hãnh thế, nhưng cũng mong manh và dễ tổn thương biết chừng nào:
    "Em mong trở về trong giấc mơ anh
    Dù trong mơ em không còn như ảnh
    Em của một thời như chim như nắng
    Như tuổi thanh xuân, như hạnh phúc vô bờ".
    (Em mong trở về trong giấc mơ anh)
    Ngay cả khi chị kiêu hãnh cất bước một mình mà con đường trước mắt vẫn còn thăm thẳm dài:
    "Anh hãy cố vui lên con đường chia hai ngả
    Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp con mưa"
    thì đoạn điệp khúc ấy vẫn òa lên day dứt khôn nguôi:
    "Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
    Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt
    Tôi không nói cùng anh đến hết
    Nhưng bây giờ còn phải nói gì hơn
    Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
    Những tấm biển treo ngang càng thấy trống:
    Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng"
    Olga Bergolx - tôi vẫn hình dung ra chị như thế -"con người đi cô độc quá trên đời". Mẫn cảm, ưu tư như "Mùa hè rớt" của chị.
    A sleepless night. 28/12/2002
    (MM)
    Được quick sửa chữa / chuyển vào 10:05 ngày 18/04/2003
  4. Thuongnguyen

    Thuongnguyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    703
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn Gatgu nhiều. Hai bài thơ của Onga em tặng, tuy đọc nhiều nhưng không lưu, may mà có em... Đúng là bài thứ hai: Em đi tìm anh trên bán đảo Ban Căng không nhiều người biết. TN thuộc có mấy câu à, xấu hổ ghê, thế mà kêu rằng thích Onga...
    Bây giờ thì tặng em:
    Mùa lá rụng
    Những đàn sếu bay qua, sương mù và khói tỏa
    Matxcơva lại đã thu rồi
    Bao khu vườn như lửa chói ngời
    Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
    Những tấm biển dọc treo theo đại lộ
    Nhắc ai đi ngang qua dù đầy đủ lứa đôi
    Nhắc cả những ai cô độc trong đời
    "Tránh động vào cây, mùa lá rụng"
    Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
    Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
    Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
    Khẽ rung lên bên ô của sáng đèn
    Ở đây tôi không cần ai khi xuôi ngược một mình
    Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi hạnh phúc
    "Tránh động vào cây mùa lá rụng"
    Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi
    Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
    Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
    Anh từng ở đây từng là người thân nhất
    Sao phút này làm người bạn cũng không?
    Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngậm trong lòng
    Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
    Anh - con người không vui, con người bất hạnh
    Con người đi cô độc quá trên đời
    Thiếu cẩn trọng chăng? hay chỉ đáng nực cười...
    Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi
    Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
    Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly
    Mưa tối sẫm nhưng ấm áp nhường kia
    Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá
    Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả
    Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa
    Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
    Một mình với mình không cần ai tiễn biệt
    Tôi không biết nói cùng ai đến hết
    Nhưng bây giờ cần phải nói gì thêm
    Cái ngõ con đã tràn ngập bóng đêm
    Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
    "Tránh động vào cây mùa lá rụng"


    (Bài thơ này TN không nhớ tên người dịch nhưng thấy một số dị bản nhỏ. Chắc tam sao thất bản thôi. Nhưng mọi người thấy câu thơ nào diễn ra tiếng Việt hay hơn bản này thì post lên nhé )

    Magic Blue
  5. Thuongnguyen

    Thuongnguyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    703
    Đã được thích:
    0
    Hơnh nhặ 'úng MỏằTt ngặỏằi bỏĂn câ châp tỏãng bài thặĂ này và ghi rà là Bâcxônỏằ'p gỏằưi Onga Bâcgôn!
    Nhặng cỏÊ Tao_lao và Quick 'ỏằu nói là thặĂ cỏằĐa Onga...Sao 'Ây nhỏằ?? Hoà sao? MỏằTt bên là Gatgu và TN, bên kia là Tao_lao và Quick? Ai phÂn giỏÊi bi giỏằ?
    Có khĂ nhiỏằu bài thặĂ hai ngặỏằi này nỏằ'i lỏằi vỏằ>i nhau. Không nhỏằ> lỏm nhặng tỏằô nhỏằng ngày hỏằc trung hỏằc, 'Ê 'ỏằc mỏƠy cÂu thặĂ Bâcxônỏằ'p viỏt vỏằ>i mỏằTt cỏÊm giĂc thỏưt sỏằ xao xuyỏn...
    Và tỏƠt cỏÊ 'ỏằ.i thay, em bÂy giỏằ 'Ê khĂc
    HĂt khĂc xặa rỏằ"i, khóc câng khĂc xặa...

    Đó chưnh là nhỏằng cỏÊm xúc cho mỏằTt bài thặĂ khĂc cỏằĐa Onga mà rỏƠt nhiỏằu ngặỏằi nhỏằ> và thưch...

    Nhỏằng mạa hỏĂ 'Ê ra 'i
    ChÂn trỏằi xa không ngỏƠn nỏng
    Sao em còn mang Ăo mỏằng
    Có còn mạa hỏĂ nỏằa 'Âu...
  6. Ludwig65

    Ludwig65 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    417
    Đã được thích:
    0
    Hé hé, các chú có vẻ thích thơ Nga thía nhỉ, tặng các chú bài này nè:
    Không đề
    Rồi những người từng chửi bới ngợi khen
    Rồi những người từng yêu mến hờn ghen
    Đều buồn bã đến mồ tôi vĩnh biệt
    Mỗi người ném một hòn đất xuống huyệt
    Cú ném cuối cùng của những bàn tay
    Nhưng riêng anh xin đừng đến nơi này
    Anh một thủa từng tặng tôi trời đất
    Từng cho tôi khổ đau và hạnh phúc
    Không, dẫu chết đi rồi, tôi cũng chẳng cần đâu
    Chút ân huệ cuối cùng tay anh đem trao
    Hãy để nỗi đau cho người sống
    Tôi muốn mình tốt nhất chìm xuống
    Trong những lo âu, bực bội, lỗi lầm
    Trong những điều trống trải, tối tăm ...
    O. Becgon
    Mún xem thêm nữa thì vào đây :
    http://www.ttvnol.com/forum/t_135054

    Cuộc đời như giấc mộng
    Hạnh phúc được là bao
  7. Tao_lao

    Tao_lao Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    2.152
    Đã được thích:
    1
    Bài thơ ở trên thì TL thấy ở chỗ này nè
    http://vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/Sach/2001/10/3B9B4F65/

    Thấy sao gửi vậy chứ hổng biết gì hết.
    Thấy huynh gì đó bảo là yêu nước Nga quá (yêu lắm cơ) mà tui nhớ câu thơ của ông Tố Hữu " Tiếng đầu lòng con gọi Xít ta lin" (thay vì gọi ba,gọi má, trẻ con VN sao mà giỏi ngoại ngữ quá không biết). Thấy có nhiều người yêu nước Nga quá (mà hổng nghe họ nói yêu VN) nên tui đoán chắc là nước Nga chắc là rất đẹp,rất giàu.....và hơn nước VN nhược tiểu, nghèo đói nhiều lần huynh nhỉ? Chắc là sẽ phải nhờ huynh chỉ bảo để học hỏi thêm nhiều cái hay của nước Nga.
    Moonlight+Blue-Solitary Mountain
    Life is the ocean of miserable, how lucky i can swim..
    Được tao_lao sửa chữa / chuyển vào 14:36 ngày 18/04/2003
  8. Thuongnguyen

    Thuongnguyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    703
    Đã được thích:
    0
    Ừa, TN vào đó rồi. Chắc vnexpress nhầm quá
    Cám ơn Tao_lao nha! Thế còn bài thơ nào của Olga nữa không? Nếu không còn thì dịch thơ tiếp, nhỉ?

    Bác Lud ấy à? Hình như là bác ấy duyên nợ gì đó với nước Nga TTVN nên tranh thủ mọi lúc mọi nơi mọi chốn, chính title của mình cũng không tha, để câu kéo...hehe...Mà không chỉ nước Nga đâu, còn diễn đàn Kinh tế nữa kia. Hết lòng vì diễn đàn kinh tế tới mức dám vào Kinter thành phố nghiêng ngó... (chẳng biết còn ý đồ gì nữa không? ()

    Magic Blue
  9. Ludwig65

    Ludwig65 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    417
    Đã được thích:
    0
    Chú Tao_lao này nói lạ chửa, cái gì đẹp mà chả thích hả chú. Mình nghèo đói thì phải chịu thôi. Mún bít đẹp thía nào thì chú cứ vào box Nga chơi vài hôm.
    Em Thuongnguyen nói đúng đó, tittle của anh gọi là để câu bài đấy em ạ.
    Còn vì sao anh lại sang bên Kinter chơi là vì nghe nói bên này có cô em Gatgu đanh đá lắm, dữ rằn lắm. Hi hi. Hổng bít có đúng không.

    Cuộc đời như giấc mộng
    Hạnh phúc được là bao
  10. QUICK

    QUICK Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/04/2001
    Bài viết:
    1.809
    Đã được thích:
    0
    Bài nì mới là của Becxonop viết cho Olga
    Về bài thơ cuộc đời
    Đừng nhắc nữa em ơi
    Lỗi lầm thời quá khứ.
    Ngôi sao bùng đốm lửa
    Đâu còn nữa màu xanh.
    Con chim nhỏ chuyền cành
    Cũng bay theo tiếng hát,
    Tìm một chiều giá buốt
    Hoa sặc sỡ lo âu.
    Dòng sông trôi về đâu
    Nói làm chi cho khổ
    Tình yêu con thuyền nhỏ
    Buồm trôi nơi xa khơi.
    Gặp gỡ, rồi chia phôi
    Yêu thương rồi oán trách
    Bây giờ đã xa cách
    Nhắc lại mà làm chi.
    Thời gian mãi trôi đi
    Buồn vui thành kỷ niệm
    Bài thơ là câu chuyện
    Của ban đầu tình yêu.
    Trong câu chuyện đời chung, kẻ này quên thì người kia phải nhớ. Một ý tưởng chợt tắt để làm mầm chuyển hoá cho một ý tưởng khác nảy sinh.

Chia sẻ trang này