1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thời gian ở lại...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi WestgirlNart, 18/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Ông nội tôi mắc bệnh thiểu năng tuần hoàn não. Suốt bao nhiêu năm, ông ngẩn ngơ và thời gian cuối thì nằm liệt trên giường. Nghe ba mẹ kể lại thì cuộc sống vợ chồng của ông bà không hạnh phúc. Bà nội tôi là một người khá ghê gớm và đáo để, nhưng bà đã chăm sóc ông thật tận tình. Mặc dù vậy, vì hiểu biết kém nên mấy lần cho ông uống nhầm thuốc rồi sinh tụt huyết áp, có phen tưởng mất ông luôn.
    Vào một đêm, chợt nghe tiếng điện thoại đổ. Ba mẹ tôi cấp tốc gọi cho bác lái xe của cơ quan nhờ một chuyến, rồi cả gia đình lên đường về nhà ông bà... Cuối cùng thì ông tôi cũng đã ra đi.. Lúc nhìn ông nằm trên giường, chị tôi hơi sụt sịt; còn tôi - đứng cạnh - không nhỏ một giọt nước mắt. Tôi thấy hình như mình không có cảm xúc gì cả.
    Rồi đến lúc chít khăn tang, đứng trước bàn lễ của ông, không hiểu sao nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi không biết điều gì đã khiến mình bất chợt khóc như vậy.
    Tôi sống với ông không nhiều, chỉ có một lần lâu nhất tháng hè tôi về nhà ông bà ở chơi... Bà lau rửa cho ông và bảo tôi cùng khiêng ông đặt sang giường bên cạnh. Lúc ấy, ông nhìn tôi, ánh mắt tình cảm và biết ơn không sao tả xiết.
    ...!!
    Cái tôi luôn tin là tính hướng thiện của con người
  2. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng thì điều đó cũng đã đến!
    Hai đêm liền nằm mơ mất xe. Mình kể với mẹ và hôm sau mẹ đem về cho một cái khoá dây để giữ gìn tài sản của mình.
    Thế nhưng rồi... tạch...
    Mình còn cười.
    Người ta bảo sẽ đền. Mình muốn thì họ sẽ phải đền cho mình thôi. Tất nhiên rồi. Trông xe là việc của họ mà.
    Mình không tiếc, nhưng mình cảm thấy có lỗi quá. Đây là bài học cho mình. Mình không bắt đền ai - không có thói quen bắt đền. Người tốt thì ko muốn và ko nỡ bắt đền họ. Kẻ không ra gì thì chẳng thèm bắt đền.
    Mất xe mà mình cứ bình thản - vẫn cười nói. Hình như mình không thấy tiếc thật. Tại sao?
    Chỉ có cái cảm giác gì đó cứ dai dẳng, đeo đẳng trong người...
    Cái tôi luôn tin là tính hướng thiện của con người
  3. mancy

    mancy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/11/2003
    Bài viết:
    1.136
    Đã được thích:
    0
    bạn mới mất xe hay mất lâu rồi, hôm trước tôi nhìn thấy bạn đi bộ mà, tui vẫn hay đọc topic của bạn lắm, mong bạn tiếp tục post những bài có chất lượng hơn nữa. Tôi thấy văn phong của bạn hơi giống Phan Thị Vàng Anh, không biết có phải không nhỉ
  4. TheOpenWindow

    TheOpenWindow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2003
    Bài viết:
    216
    Đã được thích:
    0
    "Anh" thì phải nhưng không phải "Phan", và cũng không có "Thị"; vàng vọt, xanh xao cũng có nhưng nó không hiển hiện trong tên em.

    Xe em mất ngày cuối cùng của tháng 3, bây giờ toàn cuốc bộ, mà cũng thấy thú. Có lúc đi thất thểu, người ta tưởng là ung thư giai đoạn cuối. Khổ, ung thư được cũng có cái thú. Tưởng tượng xem lúc ấy ta sẽ tận hưởng cuộc sống như thế nào nhỉ? Và ta sẽ chợt thấy mình nghị lực và vững vàng đến thế nào?!
    Thỉnh thoảng cũng có lúc em nghĩ đến cái chết. Không phải là ý muốn tự tử. Em chỉ "thử tưởng tượng" thôi. Và đó là lúc em cảm thấy yêu đời hơn bao giờ hết. Em thấy quanh mình tràn ngập những niềm vui. Chúng ta sinh ra đâu có gì đâu - tay trắng. Thứ duy nhất mà chúng ta có, đó là Cuộc sống. Bởi thế người ta mới vẫn cứ bon chen khi ở đời này đầy rẫy những cái chẳng hay ho gì. Có lẽ người ta tiếc nhiều cái mà mình chỉ có một lần.
    Xe thì em có thể có lại nó lần thứ hai, thứ ba... Xe thôi mà. Thôi cho chúng nó! Sống thế nào mà lại phải đi trộm cắp đồ của người khác (?!) Em nghĩ như vậy và em cười. "Vật chất không mất đi, chỉ chuyển từ chủ này sang chủ khác (!)" Có lẽ em sắp gặp vận lớn rồi đây! Mấy ngày nay em linh cảm thấy điều đó. Mà linh cảm của em ít khi sai lắm.
    À mà có những lần, em nằm mơ.. Em mơ mình nhập thân vào những nhân vật khác, hay hoàn cảnh khác. Rồi em chợt hiểu thấm được suy nghĩ và cảm giác, cảm xúc của họ, trong hoàn cảnh đó, trước hành động đó... - Việc mà một người sống không thể làm được. (Trong tiếng anh khi nói "Nếu tôi là bạn" thì phải dùng câu điều kiện không có thực "If I were you"). Quả thực, với những điều mình chưa trải qua thì ta chỉ có thể biết, biết đến một mức độ nào đó, chứ không thể hiểu trọn vẹn được... Em thấy những giấc mơ đối với mình như là báu vật. Có nhiều khi vui lâng lâng sau khi mơ thấy một câu chuyện thần tiên... !!
    Một lần, em mơ thấy mẹ em hấp hối. Mẹ bảo em làm bài thơ để viếng mẹ. Em đọc cho chị nghe mà nghẹn trào nước mắt. Nói thật, em chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc này của mình.
    Không mơ thì em tưởng tượng. Có những khi em tưởng tượng ra diễn biến của tương lai, và rồi tìm ra câu trả lời cho những vấn đề mình đang gặp phải thật dễ dàng.
    Em còn có một cái thú nữa là liên tưởng hay suy tưởng; và đôi khi là siêu tưởng.
    ....
    Của Thiên Trả Địa !
  5. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua đang mải lang thang bên Thảo luận, quên mất post bài bằng nick kia.
    Đang viết thì có cái làm cụt hứng, mạng lại slow nên bỏ ngang chừng.
    Đang xưng "em" với bác Mancy, mà chưa kịp có chữ "bác" nào vào đó, đọc lại tưởng...
    Ôi trời ơi.. Hết time...!!
    Vô nghĩa..!
    ...
    Mọi cái Vô nghĩa đều có nghĩa
    Cũng vậy
    Mọi cái Có nghĩa đều vô nghĩa
    !!
    Cái tôi luôn tin là tính hướng thiện của con người
  6. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Trong box mình có một Topic: "Khi buồn bạn làm gì? ".
    Người ta thường thích niềm vui hơn nỗi buồn thì phải? Có lẽ vì vậy mà khi buồn hầu như ai cũng làm gì đó để vui lên. Mà đúng thôi. Buồn nhiều khi là không tốt. Nó ảnh hưởng tới mọi mặt của cuộc sống, và đặc biệt là ảnh hưởng trực tiếp tới sức khoẻ. Sự hưng phấn tỷ lệ thuận với sức đề kháng của cơ thể!
    Tôi là người có thể tiêu diệt lập tức nỗi buồn của mình. Nhưng khi buồn, thì tôi lại không làm thế. Nỗi buồn đẹp lắm chứ! Tôi cứ để yên cho mình buồn, với một điều tin chắc trong lòng là: "rồi sẽ lại đến những ngày vui thôi". Tôi cảm nhận và tận hưởng những cảm xúc của mình. Tôi muốn hiểu nó, và cũng là để hiểu người.
    Có khi, niềm vui đến rất đúng lúc, nó mang tôi đi, và bỏ nỗi buồn kia ở lại. Bây giờ, cái nỗi buồn ấy khô xác, vì nó đã bị tôi hút hết chất nhựa bên trong rồi. Tôi bỏ lại nó, chẳng có chút hối tiếc gì cả, và tự do với cái vui mà mình đang có. Tôi lại được tận hưởng niềm vui trọn vẹn, không băn khoăn, vương vấn.
    Nhưng rồi cũng có khi, cái buồn nó ở bên tôi triền miên. Vì tôi ko đuổi nó đi nên nó cũng không tự động buông tha cho cái tấm thân đang héo mòn của tôi. Nó đang muốn trèo lên đầu lên cổ tôi đây! Thôi thế là đủ rồi! Nếu tôi còn cưu mang nó thì sẽ chẳng hay ho gì nữa. Giờ đây nó ko còn có ích cho tôi nữa rồi. Nuôi thêm nó chỉ tốn cơm tốn gạo mà thôi. Nghĩ vậy nên tôi quyết định refresh lại bản thân mình.
    Cũng chẳng cần phải làm gì. Không cần cố to son điểm phấn, không cần quậy phá cùng bè bạn... Đơn giản tôi chỉ gỡ bỏ cái cảm xúc mà để lâu ngày có thể làm tha hoá một con người kia đi thôi. Việc đó nhẹ nhàng như thay áo: cởi ra - mặc vào. Vậy là bạn đã có thể xúng xính trong bộ đồ mới - sạch sẽ, thơm tho để ra phố rồi!
    .......
    Người ta buồn nhiều vì những chuyện đã xảy ra, và không thể thay đổi được. Cái buồn này dễ chữa. Chỉ cần bạn hiểu để vui lên thì phải thay đổi cảm giác của mình. Bạn đừng cố quên mà hãy gác nó lại trong tiềm thức và nhìn nó với một con mắt khác. "Tập nhìn" là một việc vô cùng bổ ích cho cuộc đời con người. Vì có gì đâu, tất cả thành công hay thất bại, tất cả hành động, cảm xúc của ta là bắt nguồn từ cách nhìn.
    Còn khi bạn cảm thấy bế tắc trong cái thế giới chằng chịt của mình; bạn đang gặp phải những vấn đề đòi hỏi phải giải quyết; bạn cảm thấy suy sụp và mệt mỏi? Nếu muốn tìm được giải pháp cho những vấn đề ấy thì buồn nản không phải là cảm giác mà bạn nên có. Sẽ không phải là những khúc mắc khiến bạn thất bại, mà chính cảm giác tiêu cực lôi bạn xuống vực thẳm đấy! Hãy coi tất cả như chẳng có gì để mà bình tĩnh và sáng suốt tìm lối đi đúng cho mình thôi.
    Không có vấn đề nào không thể giải quyết.
    Và cũng không có nỗi đau nào không thể vượt qua.
    Nếu sự thật không phải như thế thì bạn cũng vẫn nên nghĩ như vậy . Vì rõ ràng ý nghĩ đó có ích cho bạn.
    Cái tôi luôn tin là tính hướng thiện của con người
  7. POPO

    POPO Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2002
    Bài viết:
    310
    Đã được thích:
    0
    Phải có buồn thì mới thấy được giá trị của niềm vui chứ
    Trên cuộc đời này ai chẳng có những nỗi buồn...
    Tuỳ vào những mức độ cảm nhận khác nhau mà thôi.
    Có khi gặp phải những chuyện mình không thích cũng buồn... (mặt xị ra một bị)
    Có khi cảm thấy một mình cô đơn (buồn man mác..)
    Có khi phạm phải một sai lầm...(buồn thầm lặng)
    Còn buồn vì không làm được những gì minh thích (buồn "dã man"...) cảm giác thất bại tràn trề....
    Mỗi con người đều có những nỗi buồn khác nhau, vào những thời điểm khác nhau....và quan trọng hơn cả là cảm nhận khác nhau....
    Nếu có thể cảm nhận được nỗi buồn và biến nó thành một phần của cuộc sống thì sẽ thú vị hơn rất nhiều...
    Phải có buồn thì mới thấy được giá trị của niềm vui chứ

    NOTHING ELSE MATTER
  8. TheOpenWindow

    TheOpenWindow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2003
    Bài viết:
    216
    Đã được thích:
    0

    Được theopenwindow sửa chữa / chuyển vào 19:25 ngày 09/04/2004
  9. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Hì hì, hình như linh cảm của mình không sai thì phải. Một suất học bổng từ trên trời rơi xuống. Lại nhớ câu chuyện "Chiếc nhẫn bằng thép".
    À mà đang vui nên thôi không nhắc đến chuyện buồn nữa. Khi đã vui thì những kí ức vui vẻ tự nhiên cũng theo nhau gợi về. Những cái nhỏ nhặt thì cho qua.
    Hôm trước trời có giông. Đi giữa đường trong gió tạt, cảm giác phấn khích và sung sướng một cách mãn nguyện. Được ở trên cao nữa thì còn sướng phải biết.
    Dạo này đang có cảm hứng viết truyện và văn luận. Có những lúc nghĩ biết đâu sau này sự nghiệp không theo như hướng mình vẫn định. Từ bé đã nhảy loạn xạ, ba mẹ chẳng hướng cho vào một cái gì cả. Thấy hơi tiếc một chút là sao mẹ không cho mình đi học nhiều nhiều thêm, để biết nhiều nhiều thêm.... Nhưng thôi. Vẫn thấy vui vì hiện tại mà.
    (Có bạn nào đang học ở TTAN London 18 Hàng Quạt không vậy?)
    Cái tôi luôn tin là tính hướng thiện của con người
  10. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Life For Rent
    I haven''t ever really found a place that I call home
    I never stick around quite long enough to make it
    I apologize that once again I''m not in love
    But it''s not as if I mind that your heart ain''t exactly breaking
    It''s just a thought, only a thought
    But if my life is for rent and I don''t learn to buy
    Well I deserve nothing more than I get
    Cos nothing I have is truly mine
    I''ve always thought that I would love to live by the sea
    To travel the world alone and live more simply
    I have no idea what''s happened to that dream
    Cos there''s really nothing left here to stop me
    It''s just a thought, only a thought
    But if my life is for rent and I don''t learn to buy
    Well I deserve nothing more than I get
    Cos nothing I have is truly mine
    While my heart is a shield and I won''t let it down
    While I am so afraid to fail so I won''t even try
    Well how can I say I''m alive
    But if my life is for rent and I don''t learn to buy
    Well I deserve nothing more than I get
    Cos nothing I have is truly mine

Chia sẻ trang này