1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thời gian và Tình Yêu ....!

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi ke_an_xin_giau_co, 11/03/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ke_an_xin_giau_co

    ke_an_xin_giau_co Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2005
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Thời gian và Tình Yêu ....!

    ......" Ngày xửa ngày xưa, khi trái đất còn rất hoang vắng, có một hòn đảo nhỏ rất xinh đẹp nằm giữa biển khơi lộng gió, đó là nơi mà tất cả các sắc thái của tình cảm đều muốn chọn làm nơi trú ngụ. Niềm Vui, Nỗi Buồn, Tri Thức? cũng như tất cả những tình cảm khác, kể cả Tình Yêu đều ở đó.

    Một ngày nọ, một cơn địa chấn làm rung chuyển hòn đảo, tất cả được thông báo rằng: hòn đảo sẽ bị chìm. Vì thế tất cả nên chuẩn bị tàu và rời khỏi đảo một cách nhanh chóng nhất.

    Không muốn chen lấn nên Tình Yêu là người cuối cùng rời khỏi đảo. Chẳng may, thuyền của anh ta bị đánh dạt xa bờ. Hòn đảo đang dần chìm xuống từng giờ, anh ta hốt hoảng cầu cứu mọi người hãy nhanh chóng giúp anh ta vào bờ.

    Thịnh Vượng đang lướt qua trước mặt Tình Yêu trên một chiếc thuyền sang trọng, thấy thế anh ta vội hét to: "Thịnh Vượng ơi, giúp tôi vào bờ với!". Thịnh Vượng đáp lời: "Ồ, tôi không thể, tàu của tôi đang chở rất nhiều vàng bạc, nặng lắm rồi, không còn chỗ cho anh nữa đâu".

    Tình Yêu cuống cuồng vẫy vẫy tay kêu cứu Kiêu Hãnh, lúc này đang ngự trên một du thuyền tuyệt đẹp, vừa rời khỏi đảo: "Kiêu Hãnh ơi, tôi đây, đưa tôi cùng đi với anh nhé". Kiêu Hãnh vênh váo bộ mặt trả lời thật lạnh lùng: "Anh nhìn xem, chiếc thuyền của tôi quá hoàn hảo, từ chân tơ đến kẽ tóc, anh có thể phá hỏng mọi thứ của tôi đấy".

    Quá tuyệt vọng, anh ta quay sang cầu cứu sự giúp đỡ của Nỗi Buồn, nhưng lại nhận được một thái độ quá ư thờ ơ: "Anh không thấy tôi đang buồn rũ ra hay sao, xin hãy để tôi được yên".

    Niềm Vui đang đi chếch về phía nam hòn đảo, nhưng may mắn thay cho nó, nó đã không nghe được tiếng kêu cầu cứu của Tình Yêu.

    Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng một giọng nói vang lên, giọng nói của một người đàn ông già: "Lại đây nào Tình Yêu, tôi sẽ đem anh vào bờ, nhanh lên chứ". Khi đã cập bờ an toàn, Tình Yêu vì quá vui mừng và sung sướng nên đã quên bẵng hỏi tên người đàn ông ấy. Anh ta ray rứt vì không biết ai đã cứu mình. Anh ta hỏi thăm nhiều người nhưng không ai biết, cho đến khi anh ta gặp Tri Thức, anh ta được biết rằng đó là Thời Gian.

    Bởi Text. Tình yêu, đó là vẻ đẹp vĩnh cửu và sự bất diệt của con người. (Victor Hugo) ..."

    Thời gian làm con người ta lớn thêm cả về thể xác lẫn tâm hồn nhưng " cái được" của điều gọi là tâm hồn thì chẳng thể " cân,đong,đo đếm "...được ". .....Tôi muốn nói đến ở đây là Tình Yêu - điều tưởng chừng đã quá xưa như những quy luật của cuộc đời.... Thật không sai khi nói rằng chỉ có thời gian mới chứng minh cho tình cảm con người ...cho cái gọi là " TÌNH YÊU "....Bởi cuộc đời cái gì dễ có thì cũng dễ mất đi mà thôi .....!!!!
  2. chuot_rang_khenh

    chuot_rang_khenh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/01/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Hay nhỉ, nghe quen ghê...

Chia sẻ trang này