1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thử dịch những mẩu chuyện nhỏ các bạn ơi!!! Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Anh (English Club)' bởi linly, 14/03/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. username

    username Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    1.672
    Đã được thích:
    0
    II​
    Sáng hôm sau trời trong sáng, Herbert mỉm cười trước những điều lo sợ hoang đường trong đêm. Bàn tay khỉ bỏ lăn lóc trên mặt bàn trong phòng. Điều này cho thấy là báu vật lúc này không được người ta tín nhiệm, tưng tiu như trong đêm.
    Bà White nói:
    - Tôi nghĩ ông quân nhân nào cũng vậy. Họ mê tín dị đoan lắm. Vậy mà chúng mình cũng chịu khó lắng nghe. Thật là vô lý. Vào thời buổi này làm gì có những chuyện ước nguyện như vậy! Và nếu như chuyện này có thật thì số bạc hai trăm đến tay ông bằng cách nào?
    Cậu Herbert xen vào:
    - Chắc là từ trên trời rơi xuống!
    Ông White nói:
    - Cậu Morris quả quyết là các điều ước ứng nghiệm một cách tự nhiên khiến người ta nghĩ đó là sự ngẫu nhiên.
    Sau khi ăn xong, Herbert đứng lên:
    - Nếu có tiền thật thì ba hãy giữ nguyên trước khi con về. Con chỉ sợ số bạc đó sẽ biến ba thành một người hà tiện và má với con phải giữ số tiền đó cho ba.
    Bà mẹ cười trước câu nói đùa của con. Bà theo Herbert ra cửa rồi quay trở về bàn ăn. Bà có vẻ vui tươi trước thái độ dễ tin của ông chồng.
    Dù vậy khi nghe người phát thư gõ cửa, bà cũng chạy nhanh ra hy vọng có tiền. Nhưng bà chỉ nhận được giấy đòi tiền Herbert may quần áo của ông thợ may.
    Đến bữa ăn chiều, vẫn không có gì mới lạ. Bà mẹ lẩưm bẩm:
    - Chốc nữa đây thằng Herbert về, nó sẽ chế nhạo ông nhiều nữa cho mà coi!
    Ông White rót bia vào ly nói:
    - Có một chuyện lạ là bàn tay khỉ cử động khi tôi nắm nó trong tay.
    Bà vợ cười:
    - Đó là tại ông giàu óc tưởng tượng.
    Ông chồng nhấn mạnh:
    - Tôi không nghĩ mà tôi biết rõ ràng nó cử động...
    Bà vợ không đáp, bà đang nhìn một người bên ngoài đang có những cử chỉ khác thường. Ông này nhìn đăm đăm vào nhà, nhưng do dự nửa muốn vào nửa muốn không.
    Bà White thấy kẻ lạ ăn mặc đàng hoàn, đầu đội nón thật mới. Ba lần y đứng lại trước cổng rồi tiếp tục đi. Đến lần thứ tư y đứng lại, đặt tay lên cổng rồi bỗng nhiên cương quyết đẩy cửa cổng bước vào con đường đưa tới trước cửa nhà.
    Bà White vội vàng cởi khăn choàng trước ngực giấu dưới nệm.
    Bà đưa khách lạ vào phòng. Ông này có vẻ không được tự nhiên. Ông thường nhìn trộm bà và lơ đãng nghe bà giải thích vì sao phòng khách không được ngăn nắp như thường ngày.
    Bà White không dám hỏi ngay lý do cuộc viếng thăm của khách lạ. Sau cùng ông khách mới nói:
    - Thưa bà, tôi được người ta nhờ đến đây để...
    Khách im lặng một lúc rồi tiếp:
    - Tôi từ Maw và Meggins tới đây.
    Bà White giật mình, hổn hển nói:
    - Có việc gì không? Herbert có chuyện gì?
    Ông chồng xen vào:
    - Bà nên bình tĩnh. Mời ông ngồi. Chúng ta nên thong thả. Tôi nghĩ ông không mang tin dữ đến cho chúng tôi, phải vậy không?
    Vừa nói ông vừa nháy mắt với khách lạ.
    Ông khách ấp úng:
    - Tôi rất tiếc...
    Bà White vẫn không an tâm:
    - Con tôi bị thương?
    Khách lạ gật đầu, ôn tồn nói:
    - Dạ phải, cậu Herbert bị thương nặng. Nhưng cậu cảm thấy không đau đớn gì hết!
    Bà mẹ chắp hai tay lại kêu lên:
    - Cám ơn Chúa đã giúp con tôi. Chua đã...
    Bà chưa dứt lời, bỗng thấy khuôn mặt buồn thảm của khách lạ, bà bấm bàn tay chồng để giữ bình tĩnh.
    Im lặng một lúc thật lâu, khách lạ nói thật nhỏ:
    - Cậu Herbert bị kẹt trong guồng máy!
    Ông White lặp lại câu đó như một tiếng vang:
    - Kẹt trong guồng máy!
    Rồi ông nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt bàn tay vợ.
    Ông nói với khách lạ, giọng thật buồn:
    - Herbert là đứa con duy nhất còn lại của chúng tôi. Nó chết rồi, chúng tôi thật là bơ vơ.
    Khách lạ ho mấy tiếng, đứng lên từ từ bước về phía cửa sổ. Ông nói:
    - Công ty phái tôi đến để tỏ lời phân ưu với ông bà về tai nạn đáng tiếc vừa qua.
    Khách nói một hơi không nhìn đôi vợ chồng già, tiếp tục:
    - Tôi chỉ là nhân viên của công ty, xin ông bà hiểu cho tình thế của tôi.
    Không ai trả lời. Gương mặt bà vợ tái xanh, đứng tròng và hơi thở của bà chỉ còn thoi thóp. Còn ông thì có vẻ xa vắng.
    Khách lạ nói tiếp:
    - Công ty Maw và Meggins không nhận trách nhiệm trong tai nạn này. Nhưng vì cậu Herbert đã giúp việc lâu năm cho công ty nên công ty quyết định gửi đến cho ông bà món tiền gọi là...
    Ông White buông bàn tay của bà vợ mà ông đang nắm, nhìn khách lạ với đôi mắt đầy kinh hãi:
    - Bao nhiêu?
    - Hai trăm bạc.
  2. username

    username Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    1.672
    Đã được thích:
    0
    III​
    IN the huge new cemetery, some two miles distant, the old people buried their dead, and came back to a house steeped in shadow and silence. It was all over so quickly that at first they could hardly realize it, and remained in a state of expectation as though of something else to happen--something else which was to lighten this load, too heavy for old hearts to bear.
    But the days passed, and expectation gave place to resignation--the hopeless resignation of the old, sometimes miscalled, apathy. Sometimes they hardly exchanged a word, for now they had nothing to talk about, and their days were long to weariness.
    It was about a week after that that the old man, waking suddenly in the night, stretched out his hand and found himself alone. The room was in darkness, and the sound of subdued weeping came from the window. He raised himself in bed and listened.
    "Come back," he said tenderly. "You will be cold."
    "It is colder for my son," said the old woman, and wept afresh.
    The sound of her sobs died away on his ears. The bed was warm, and his eyes heavy with sleep. He dozed fitfully, and then slept until a sudden wild cry from his wife awoke him with a start.
    "The paw!" she cried wildly. "The monkey's paw!"
    He started up in alarm. "Where? Where is it? What's the matter?"
    She came stumbling across the room toward him. "I want it," she said quietly. "You've not destroyed it?"
    "It's in the parlour, on the bracket," he replied, marvelling. "Why?"
    She cried and laughed together, and bending over, kissed his cheek.
    "I only just thought of it," she said hysterically. "Why didn't I think of it before? Why didn't you think of it?"
    "Think of what?" he questioned.
    "The other two wishes," she replied rapidly. "We've only had one."
    "Was not that enough?" he demanded fiercely.
    "No," she cried, triumphantly; "we'll have one more. Go down and get it quickly, and wish our boy alive again."
    The man sat up in bed and flung the bedclothes from his quaking limbs. "Good God, you are mad!" he cried aghast.
    "Get it," she panted; "get it quickly, and wish---- Oh, my boy, my boy!"
    Her husband struck a match and lit the candle. "Get back to bed," he said, unsteadily. "You don't know what you are saying."
    "We had the first wish granted," said the old woman, feverishly; "why not the second."
    "A coincidence," stammered the old man.
    "Go and get it and wish," cried the old woman, quivering with excitement.
    The old man turned and regarded her, and his voice shook. "He has been dead ten days, and besides he--I would not tell you else, but--I could only recognize him by his clothing. If he was too terrible for you to see then, how now?"
    "Bring him back," cried the old woman, and dragged him toward the door. "Do you think I fear the child I have nursed?"
    He went down in the darkness, and felt his way to the parlour, and then to the mantelpiece. The talisman was in its place, and a horrible fear that the unspoken wish might bring his mutilated son before him ere he could escape from the room seized upon him, and he caught his breath as he found that he had lost the direction of the door. His brow cold with sweat, he felt his way round the table, and groped along the wall until he found himself in the small passage with the unwholesome thing in his hand.
    Even his wife's face seemed changed as he entered the room. It was white and expectant, and to his fears seemed to have an unnatural look upon it. He was afraid of her.
    "Wish!" she cried, in a strong voice.
    "It is foolish and wicked," he faltered.
    "Wish!" repeated his wife.
    He raised his hand. "I wish my son alive again."
    The talisman fell to the floor, and he regarded it fearfully. Then he sank trembling into a chair as the old woman, with burning eyes, walked to the window and raised the blind.
    He sat until he was chilled with the cold, glancing occasionally at the figure of the old woman peering through the window. The candle end, which had burnt below the rim of the china candlestick, was throwing pulsating shadows on the ceiling and walls, until, with a flicker larger than the rest, it expired. The old man, with an unspeakable sense of relief at the failure of the talisman, crept back to his bed, and a minute or two afterward the old woman came silently and apathetically beside him.
    Neither spoke, but both lay silently listening to the ticking of the clock. A stair creaked, and a squeaky mouse scurried noisily through the wall. The darkness was oppressive, and after lying for some time screwing up his courage, the husband took the box of matches, and striking one, went downstairs for a candle.
    At the foot of the stairs the match went out, and he paused to strike another, and at the same moment a knock, so quiet and stealthy as to be scarcely audible, sounded on the front door.
    The matches fell from his hand. He stood motionless, his breath suspended until the knock was repeated. Then he turned and fled swiftly back to his room, and closed the door behind him. A third knock sounded through the house.
    "What's that?" cried the old woman, starting up.
    "A rat," said the old man, in shaking tones--"a rat. It passed me on the stairs."
    His wife sat up in bed listening. A loud knock resounded through the house.
    "It's Herbert!" she screamed. "It's Herbert!"
    She ran to the door, but her husband was before her, and catching her by the arm, held her tightly.
    "What are you going to do?" he whispered hoarsely.
    "It's my boy; it's Herbert!" she cried, struggling mechanically. "I forgot it was two miles away. What are you holding me for? Let go. I must open the door."
    "For God's sake, don't let it in," cried the old man trembling.
    "You're afraid of your own son," she cried, struggling. "Let me go. I'm coming, Herbert; I'm coming."
    There was another knock, and another. The old woman with a sudden wrench broke free and ran from the room. Her husband followed to the landing, and called after her appealingly as she hurried downstairs. He heard the chain rattle back and the bottom bolt drawn slowly and stiffly from the socket. Then the old woman's voice, strained and panting.
    "The bolt," she cried loudly. "Come down. I can't reach it."
    But her husband was on his hands and knees groping wildly on the floor in search of the paw. If he could only find it before the thing outside got in. A perfect fusillade of knocks reverberated through the house, and he heard the scraping of a chair as his wife put it down in the passage against the door. He heard the creaking of the bolt as it came slowly back, and at the same moment he found the monkey's paw, and frantically breathed his third and last wish.
    The knocking ceased suddenly, although the echoes of it were still in the house. He heard the chair drawn back and the door opened. A cold wind rushed up the staircase, and a long loud wail of disappointment and misery from his wife gave him courage to run down to her side, and then to the gate beyond. The street lamp flickering opposite shone on a quiet and deserted road.
    (End.)
  3. username

    username Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    1.672
    Đã được thích:
    0
    III​
    IN the huge new cemetery, some two miles distant, the old people buried their dead, and came back to a house steeped in shadow and silence. It was all over so quickly that at first they could hardly realize it, and remained in a state of expectation as though of something else to happen--something else which was to lighten this load, too heavy for old hearts to bear.
    But the days passed, and expectation gave place to resignation--the hopeless resignation of the old, sometimes miscalled, apathy. Sometimes they hardly exchanged a word, for now they had nothing to talk about, and their days were long to weariness.
    It was about a week after that that the old man, waking suddenly in the night, stretched out his hand and found himself alone. The room was in darkness, and the sound of subdued weeping came from the window. He raised himself in bed and listened.
    "Come back," he said tenderly. "You will be cold."
    "It is colder for my son," said the old woman, and wept afresh.
    The sound of her sobs died away on his ears. The bed was warm, and his eyes heavy with sleep. He dozed fitfully, and then slept until a sudden wild cry from his wife awoke him with a start.
    "The paw!" she cried wildly. "The monkey's paw!"
    He started up in alarm. "Where? Where is it? What's the matter?"
    She came stumbling across the room toward him. "I want it," she said quietly. "You've not destroyed it?"
    "It's in the parlour, on the bracket," he replied, marvelling. "Why?"
    She cried and laughed together, and bending over, kissed his cheek.
    "I only just thought of it," she said hysterically. "Why didn't I think of it before? Why didn't you think of it?"
    "Think of what?" he questioned.
    "The other two wishes," she replied rapidly. "We've only had one."
    "Was not that enough?" he demanded fiercely.
    "No," she cried, triumphantly; "we'll have one more. Go down and get it quickly, and wish our boy alive again."
    The man sat up in bed and flung the bedclothes from his quaking limbs. "Good God, you are mad!" he cried aghast.
    "Get it," she panted; "get it quickly, and wish---- Oh, my boy, my boy!"
    Her husband struck a match and lit the candle. "Get back to bed," he said, unsteadily. "You don't know what you are saying."
    "We had the first wish granted," said the old woman, feverishly; "why not the second."
    "A coincidence," stammered the old man.
    "Go and get it and wish," cried the old woman, quivering with excitement.
    The old man turned and regarded her, and his voice shook. "He has been dead ten days, and besides he--I would not tell you else, but--I could only recognize him by his clothing. If he was too terrible for you to see then, how now?"
    "Bring him back," cried the old woman, and dragged him toward the door. "Do you think I fear the child I have nursed?"
    He went down in the darkness, and felt his way to the parlour, and then to the mantelpiece. The talisman was in its place, and a horrible fear that the unspoken wish might bring his mutilated son before him ere he could escape from the room seized upon him, and he caught his breath as he found that he had lost the direction of the door. His brow cold with sweat, he felt his way round the table, and groped along the wall until he found himself in the small passage with the unwholesome thing in his hand.
    Even his wife's face seemed changed as he entered the room. It was white and expectant, and to his fears seemed to have an unnatural look upon it. He was afraid of her.
    "Wish!" she cried, in a strong voice.
    "It is foolish and wicked," he faltered.
    "Wish!" repeated his wife.
    He raised his hand. "I wish my son alive again."
    The talisman fell to the floor, and he regarded it fearfully. Then he sank trembling into a chair as the old woman, with burning eyes, walked to the window and raised the blind.
    He sat until he was chilled with the cold, glancing occasionally at the figure of the old woman peering through the window. The candle end, which had burnt below the rim of the china candlestick, was throwing pulsating shadows on the ceiling and walls, until, with a flicker larger than the rest, it expired. The old man, with an unspeakable sense of relief at the failure of the talisman, crept back to his bed, and a minute or two afterward the old woman came silently and apathetically beside him.
    Neither spoke, but both lay silently listening to the ticking of the clock. A stair creaked, and a squeaky mouse scurried noisily through the wall. The darkness was oppressive, and after lying for some time screwing up his courage, the husband took the box of matches, and striking one, went downstairs for a candle.
    At the foot of the stairs the match went out, and he paused to strike another, and at the same moment a knock, so quiet and stealthy as to be scarcely audible, sounded on the front door.
    The matches fell from his hand. He stood motionless, his breath suspended until the knock was repeated. Then he turned and fled swiftly back to his room, and closed the door behind him. A third knock sounded through the house.
    "What's that?" cried the old woman, starting up.
    "A rat," said the old man, in shaking tones--"a rat. It passed me on the stairs."
    His wife sat up in bed listening. A loud knock resounded through the house.
    "It's Herbert!" she screamed. "It's Herbert!"
    She ran to the door, but her husband was before her, and catching her by the arm, held her tightly.
    "What are you going to do?" he whispered hoarsely.
    "It's my boy; it's Herbert!" she cried, struggling mechanically. "I forgot it was two miles away. What are you holding me for? Let go. I must open the door."
    "For God's sake, don't let it in," cried the old man trembling.
    "You're afraid of your own son," she cried, struggling. "Let me go. I'm coming, Herbert; I'm coming."
    There was another knock, and another. The old woman with a sudden wrench broke free and ran from the room. Her husband followed to the landing, and called after her appealingly as she hurried downstairs. He heard the chain rattle back and the bottom bolt drawn slowly and stiffly from the socket. Then the old woman's voice, strained and panting.
    "The bolt," she cried loudly. "Come down. I can't reach it."
    But her husband was on his hands and knees groping wildly on the floor in search of the paw. If he could only find it before the thing outside got in. A perfect fusillade of knocks reverberated through the house, and he heard the scraping of a chair as his wife put it down in the passage against the door. He heard the creaking of the bolt as it came slowly back, and at the same moment he found the monkey's paw, and frantically breathed his third and last wish.
    The knocking ceased suddenly, although the echoes of it were still in the house. He heard the chair drawn back and the door opened. A cold wind rushed up the staircase, and a long loud wail of disappointment and misery from his wife gave him courage to run down to her side, and then to the gate beyond. The street lamp flickering opposite shone on a quiet and deserted road.
    (End.)
  4. username

    username Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    1.672
    Đã được thích:
    0
    III​
    Trong nghĩa địa mới lập, rộng thênh thang, cách nhà độ hơn dặm, hai vợ chồng già chôn cất đứa con duy nhất. Học trở về nhà sống âm thầm như hai chiếc bóng.
    Chuyện xảy ra quá nhanh chóng khiến họ ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Họ vẫn ở trong tình trạng chờ đợi, hy vọng một cái gì xảy ra để cho họ nhẹ bớt được phần nào gánh nặng sầu đau, quá nặng đối với hai vợ chồng già.
    Nhưng ngày lại ngày thấm thoát qua và niềm hy vọng mơ hồ của họ trở thành tuyệt vọng.
    Họ sống âm thầm. Cả ngày không trao đổi với nhau một lời, vì họ chẳng còn gì để nói. Cho nên ngày tháng đối với họ thật dài, dài không chịu nổi.
    Một tuần sau, ông White giật mình thức giấc vào lúc nửa đêm. Ông dang cánh tay ra và chỉ thấy một mình trên giường.
    Gian phòng tối đen, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào bên cửa sổ. Ông ngồi dậy, lắng nghe một lúc rồi bảo:
    - Bà ơi! Bà vào đây, ở đó coi chừng trúng sương, trúng gió.
    Bà vợ khóc oà lên:
    - Nhưng con tôi còn lạnh hơn tôi nhiều!
    Ông chồng vẫn còn mê ngủ, ông nằm xuống chiếc giường ấm êm, nhắm mắt lại.
    Ông đang mơ màng thì nghe tiếng bà vợ hét lên thật hãi hùng. Ông lồm cồm bò dậy thì nghe tiếng bà vợ la tiếp:
    - Cái bàn tay khỉ! Cái bàn tay khỉ!
    Ông chồng hỏi:
    - ở đâu? Để làm gì?
    Bà vợ thất thểu tiến về phía ông nói:
    - Tôi muốn thấy cái bàn tay khỉ! Ông đã thiêu hủy nó chưa?
    - Chưa. Tôi để nó ở ngoài phòng khách, trên giá đàn. Nhưng để làm gì?
    - Mình mới chỉ ước có một điều, còn hai điều nữa.
    Ông chồng kêu lên giận dữ:
    - Trời ơi! Bấy nhiêu đó còn chưa đủ sao?
    Bà vợ cũng to tiếng không kém:
    - Chưa! Tôi còn có thể ước thêm một điều nữa. Ông xuống dưới lấy lên đây. Nhanh, nghe không? Và ước cho thằng Herbert sống lại.
    Ông White ngồi dậy, vứt mền sang một bên, hoảng hốt:
    - Trời đất! Bà có điên không?
    Nhưng bà vợ vẫn cương quyết:
    - Ông đi lấy ngay đi. Và ước cho thằng Herbert sống lại.
    Ông chồng quẹt lửa thắp ngọn nến, bảo:
    - Bà nên đi ngủ đi, bà không biết bà đang nói gì.
    Bà vợ vẫn không chịu thua:
    - Chúng ta đã có điều ước thứ nhất, tại sao lại không có điều ước thứ hai?
    Ông chồng lẩm bẩm:
    - Đó là một sự ngẫu nhiên.
    Bà cụ ré lên:
    - Ông có đi nhanh không! Và ước y như tôi nói.
    Ông chồng đành đi xuống lầu trong đêm tối, mò mẫm vào phòng khách. Đến bên lò sưởi ông thấy bảo vật vẫn nằm ở chỗ cũ. Một sự lo sợ xâm chiếm lấy hồn ông. Ông sợ ước cậu con sống lại, cậu sẽ bị tật nguyền suốt đời. Với sự lo sợ đó ông toát mồ hôi, lò mò mãi mà không trở lên lầu được.
    Nét mặt của bà vợ đổi sắc khi ông White bước vào phòng ngủ. Ông cảm thấy sợ cả bà vợ của ông.
    Bà vợ kêu lên:
    - ước đi!
    Ông ấp úng nhưng bà vợ lại quát:
    - ước đi!
    Ông White nắm tay đưa lên:
    - Tôi ước con tôi sống lại!
    Cái bàn tay khỉ rơi xuống sàn. Ông thấy nó nhúc nhích.
    Hai vợ chồng già chăm chú nhìn bảo vật một lúc, tâm trí như đặt hết tin tưởng vào phép lạ. Một lúc sau bà vợ tiến đến bên cửa sổ, vén màn lên. Bà đứng đó, nhìn ra ngoài chờ đợi cậu Herrbert sống dậy trở về.
    Ông chồng ngồi bất động trên ghế. Ông cảm thấy khí lạnh thấm vào cơ thể, nhưng vẫn ngồi yên, thỉnh thoảng liếc về phía bà vợ đang nhìn lom lom ra phía ngoài đường.
    Ngọn nến đã tàn, ném những mảnh ánh sáng chập chờn lên trần, lên tường. Cuối cùng, khi tim nến đã lụi, đốm lửa bỗng loé lên lần chót rồi phụt tắt. Ông White thấy nhẹ người khi bảo vật không đem lại lời ước thứ hai của ông. Ông trở về giường nằm. Một hai phút sau bà cụ cũng đến ngồi bên ông.
    Không ai nói với ai lời nào, cả hai nằm trong tiếng tích tắc của đồng hồ. Trong sự yên lặng của đêm, dường như có tiếng răng rắc xuất phát từ thang lầu, tiếng chuột chạy sát chân tường. Bóng tối như đè lên người khiến ông cụ ngột ngạt, khó chịu. Sau khi nằm ráng một chút để lấy can đảm, ông cụ lấy hộp quẹt, bật lửa lên, đi xuống lầu để tìm một cây nến khác.
    Đúng vào lúc đó có tiếng gõ cửa thật nhẹ, lén lút cho nên tiếng động rất nhỏ, gần như đủ lớn để cho người nghe thấy.
    Hộp quẹt rơi khỏi bàn tay ông White. Ông đến chết sững, hơi thở của ông ngưng lại cho đến khi tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa. Bấy giờ ông mới quay lưng lại để chạy về phòng ngủ, đóng cửa thật nhanh.
    Một tiếng gõ cửa thứ ba vang động khắp nhà. Bà cụ giật mình kêu lên:
    - Cái gì vậy?
    Ông chồng run run đáp:
    - Chuột, một con chuột chạy lên thang lầu, suýt dẫm lên chân tôi.
    Bà cụ ngồi trên giường lắng nghe. Lại một tiếng động vang lên khắp nhà. Bà kêu lên:
    - Herbert về! Chính Herbert về.
    Bà chạy về phía cửa, nhưng chồng bà đã tới trước bà. Ông nắm tay níu bà lại, hỏi:
    - Bà định làm gì?
    Bà cụ kêu lên:
    - Herbert về! Nó là con tôi. Ông phải để tôi mở cửa cho nó vào. Buông tôi ra!
    Ông cụ run rẩy, van nài:
    - Không! Bà không nên cho nó vào!
    Bà cụ bất bình:
    - Coi kìa! Ông sợ cả con ông nữa sao? Hãy buông tôi ra. Để tôi mở cửa cho nó vào.
    Rồi bà nói to:
    - Má đây! Herbert, chờ má một chút!
    Lại thêm một tiếng, rồi hai tiếng gõ cửa. Bà vợ vùng khỏi tay chồng, chạy ra khỏi phòng. Ông chồng theo bà tới cầu thàng, dang tay bất lực gọi với theo, nhưng bà lao xuống đến tầng dưới.
    Ông nghe tiếng mở khoá và tút chốt thật khó khăn. Thế rồi tiếng bà vợ hổn hển kêu to:
    - Còn cái chốt! Ông mau xuống mở giùm đi!
    Trên lầu, ông chồng đang quỳ xuống sàn mò kiếm cái bàn tay khi. Ông cố kiếm được nó trước khi kẻ gây ra tiếng gõ cửa bước vào nhà.
    Trong khi đó tiếng gõ cửa vang dội liên tiếp như một loạt súng. Ông nghe tiếng kéo ghế mà bà vợ đặt ngay trước cửa. Ông nghe tiếng chốt cửa khua lên. Cũng trong lúc đó ông tìm được cái bàn tay khỉ.
    Hổn hển, ông nắm nó vào bàn tay, đưa lên cao nói lên lời ước thứ ba và cũng là lời ước cuối cùng.
    Đột nhiên tiếng gõ cửa ngưng ngay tức khắc, mặc dầu những tiếng động trước đó vẫn còn vọng dội vào trong nhà. Cùng lúc ông nghe tiếng ghế kéo ở phía cửa và cánh cửa mở toang. Gió lạnh lùa vào, thổi tạt lên tận cầu thang...
    Tiếng rên đầy đau đớn thất vọng của bà vợ khiến ông White có thêm can đảm để chạy xuống bên cạnh bà. Rồi như còn quán tính, ông chạy thẳng ra cổng bên ngoài. Ngọn đèn đường lù mù đối diện với ngôi nhà toả ánh sáng yếu ớt xuống con đường im vắng, không một bóng người...
  5. username

    username Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    1.672
    Đã được thích:
    0
    III​
    Trong nghĩa địa mới lập, rộng thênh thang, cách nhà độ hơn dặm, hai vợ chồng già chôn cất đứa con duy nhất. Học trở về nhà sống âm thầm như hai chiếc bóng.
    Chuyện xảy ra quá nhanh chóng khiến họ ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Họ vẫn ở trong tình trạng chờ đợi, hy vọng một cái gì xảy ra để cho họ nhẹ bớt được phần nào gánh nặng sầu đau, quá nặng đối với hai vợ chồng già.
    Nhưng ngày lại ngày thấm thoát qua và niềm hy vọng mơ hồ của họ trở thành tuyệt vọng.
    Họ sống âm thầm. Cả ngày không trao đổi với nhau một lời, vì họ chẳng còn gì để nói. Cho nên ngày tháng đối với họ thật dài, dài không chịu nổi.
    Một tuần sau, ông White giật mình thức giấc vào lúc nửa đêm. Ông dang cánh tay ra và chỉ thấy một mình trên giường.
    Gian phòng tối đen, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào bên cửa sổ. Ông ngồi dậy, lắng nghe một lúc rồi bảo:
    - Bà ơi! Bà vào đây, ở đó coi chừng trúng sương, trúng gió.
    Bà vợ khóc oà lên:
    - Nhưng con tôi còn lạnh hơn tôi nhiều!
    Ông chồng vẫn còn mê ngủ, ông nằm xuống chiếc giường ấm êm, nhắm mắt lại.
    Ông đang mơ màng thì nghe tiếng bà vợ hét lên thật hãi hùng. Ông lồm cồm bò dậy thì nghe tiếng bà vợ la tiếp:
    - Cái bàn tay khỉ! Cái bàn tay khỉ!
    Ông chồng hỏi:
    - ở đâu? Để làm gì?
    Bà vợ thất thểu tiến về phía ông nói:
    - Tôi muốn thấy cái bàn tay khỉ! Ông đã thiêu hủy nó chưa?
    - Chưa. Tôi để nó ở ngoài phòng khách, trên giá đàn. Nhưng để làm gì?
    - Mình mới chỉ ước có một điều, còn hai điều nữa.
    Ông chồng kêu lên giận dữ:
    - Trời ơi! Bấy nhiêu đó còn chưa đủ sao?
    Bà vợ cũng to tiếng không kém:
    - Chưa! Tôi còn có thể ước thêm một điều nữa. Ông xuống dưới lấy lên đây. Nhanh, nghe không? Và ước cho thằng Herbert sống lại.
    Ông White ngồi dậy, vứt mền sang một bên, hoảng hốt:
    - Trời đất! Bà có điên không?
    Nhưng bà vợ vẫn cương quyết:
    - Ông đi lấy ngay đi. Và ước cho thằng Herbert sống lại.
    Ông chồng quẹt lửa thắp ngọn nến, bảo:
    - Bà nên đi ngủ đi, bà không biết bà đang nói gì.
    Bà vợ vẫn không chịu thua:
    - Chúng ta đã có điều ước thứ nhất, tại sao lại không có điều ước thứ hai?
    Ông chồng lẩm bẩm:
    - Đó là một sự ngẫu nhiên.
    Bà cụ ré lên:
    - Ông có đi nhanh không! Và ước y như tôi nói.
    Ông chồng đành đi xuống lầu trong đêm tối, mò mẫm vào phòng khách. Đến bên lò sưởi ông thấy bảo vật vẫn nằm ở chỗ cũ. Một sự lo sợ xâm chiếm lấy hồn ông. Ông sợ ước cậu con sống lại, cậu sẽ bị tật nguyền suốt đời. Với sự lo sợ đó ông toát mồ hôi, lò mò mãi mà không trở lên lầu được.
    Nét mặt của bà vợ đổi sắc khi ông White bước vào phòng ngủ. Ông cảm thấy sợ cả bà vợ của ông.
    Bà vợ kêu lên:
    - ước đi!
    Ông ấp úng nhưng bà vợ lại quát:
    - ước đi!
    Ông White nắm tay đưa lên:
    - Tôi ước con tôi sống lại!
    Cái bàn tay khỉ rơi xuống sàn. Ông thấy nó nhúc nhích.
    Hai vợ chồng già chăm chú nhìn bảo vật một lúc, tâm trí như đặt hết tin tưởng vào phép lạ. Một lúc sau bà vợ tiến đến bên cửa sổ, vén màn lên. Bà đứng đó, nhìn ra ngoài chờ đợi cậu Herrbert sống dậy trở về.
    Ông chồng ngồi bất động trên ghế. Ông cảm thấy khí lạnh thấm vào cơ thể, nhưng vẫn ngồi yên, thỉnh thoảng liếc về phía bà vợ đang nhìn lom lom ra phía ngoài đường.
    Ngọn nến đã tàn, ném những mảnh ánh sáng chập chờn lên trần, lên tường. Cuối cùng, khi tim nến đã lụi, đốm lửa bỗng loé lên lần chót rồi phụt tắt. Ông White thấy nhẹ người khi bảo vật không đem lại lời ước thứ hai của ông. Ông trở về giường nằm. Một hai phút sau bà cụ cũng đến ngồi bên ông.
    Không ai nói với ai lời nào, cả hai nằm trong tiếng tích tắc của đồng hồ. Trong sự yên lặng của đêm, dường như có tiếng răng rắc xuất phát từ thang lầu, tiếng chuột chạy sát chân tường. Bóng tối như đè lên người khiến ông cụ ngột ngạt, khó chịu. Sau khi nằm ráng một chút để lấy can đảm, ông cụ lấy hộp quẹt, bật lửa lên, đi xuống lầu để tìm một cây nến khác.
    Đúng vào lúc đó có tiếng gõ cửa thật nhẹ, lén lút cho nên tiếng động rất nhỏ, gần như đủ lớn để cho người nghe thấy.
    Hộp quẹt rơi khỏi bàn tay ông White. Ông đến chết sững, hơi thở của ông ngưng lại cho đến khi tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa. Bấy giờ ông mới quay lưng lại để chạy về phòng ngủ, đóng cửa thật nhanh.
    Một tiếng gõ cửa thứ ba vang động khắp nhà. Bà cụ giật mình kêu lên:
    - Cái gì vậy?
    Ông chồng run run đáp:
    - Chuột, một con chuột chạy lên thang lầu, suýt dẫm lên chân tôi.
    Bà cụ ngồi trên giường lắng nghe. Lại một tiếng động vang lên khắp nhà. Bà kêu lên:
    - Herbert về! Chính Herbert về.
    Bà chạy về phía cửa, nhưng chồng bà đã tới trước bà. Ông nắm tay níu bà lại, hỏi:
    - Bà định làm gì?
    Bà cụ kêu lên:
    - Herbert về! Nó là con tôi. Ông phải để tôi mở cửa cho nó vào. Buông tôi ra!
    Ông cụ run rẩy, van nài:
    - Không! Bà không nên cho nó vào!
    Bà cụ bất bình:
    - Coi kìa! Ông sợ cả con ông nữa sao? Hãy buông tôi ra. Để tôi mở cửa cho nó vào.
    Rồi bà nói to:
    - Má đây! Herbert, chờ má một chút!
    Lại thêm một tiếng, rồi hai tiếng gõ cửa. Bà vợ vùng khỏi tay chồng, chạy ra khỏi phòng. Ông chồng theo bà tới cầu thàng, dang tay bất lực gọi với theo, nhưng bà lao xuống đến tầng dưới.
    Ông nghe tiếng mở khoá và tút chốt thật khó khăn. Thế rồi tiếng bà vợ hổn hển kêu to:
    - Còn cái chốt! Ông mau xuống mở giùm đi!
    Trên lầu, ông chồng đang quỳ xuống sàn mò kiếm cái bàn tay khi. Ông cố kiếm được nó trước khi kẻ gây ra tiếng gõ cửa bước vào nhà.
    Trong khi đó tiếng gõ cửa vang dội liên tiếp như một loạt súng. Ông nghe tiếng kéo ghế mà bà vợ đặt ngay trước cửa. Ông nghe tiếng chốt cửa khua lên. Cũng trong lúc đó ông tìm được cái bàn tay khỉ.
    Hổn hển, ông nắm nó vào bàn tay, đưa lên cao nói lên lời ước thứ ba và cũng là lời ước cuối cùng.
    Đột nhiên tiếng gõ cửa ngưng ngay tức khắc, mặc dầu những tiếng động trước đó vẫn còn vọng dội vào trong nhà. Cùng lúc ông nghe tiếng ghế kéo ở phía cửa và cánh cửa mở toang. Gió lạnh lùa vào, thổi tạt lên tận cầu thang...
    Tiếng rên đầy đau đớn thất vọng của bà vợ khiến ông White có thêm can đảm để chạy xuống bên cạnh bà. Rồi như còn quán tính, ông chạy thẳng ra cổng bên ngoài. Ngọn đèn đường lù mù đối diện với ngôi nhà toả ánh sáng yếu ớt xuống con đường im vắng, không một bóng người...
  6. chocolatemilk

    chocolatemilk Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    298
    Đã được thích:
    0
    [bold]Uncon***ional love[/bold]​
    A story is told about a soldier who was finally coming home after having fought in Vietnam. He called his parents from San Francisco.
    "Mom and Dad, I'm coming home, but I've a favor to ask. I have a friend I'd like to bring home with me."
    "Sure," they replied, "we'd love to meet him."
    "There's something you should know the son continued, "he was hurt pretty badly in the fighting. He stepped on a land mind and lost an arm and a leg. He has nowhere else to go, and I want him to come live with us."
    "I'm sorry to hear that, son. Maybe we can help him find somewhere to live."
    "No, Mom and Dad, I want him to live with us."
    "Son," said the father, "you don't know what you're asking. Someone with such a handicap would be a terrible burden on us. We have our own lives to live, and we can't let something like this interfere with our lives. I think you should just come home and forget about this guy. He'll find a way to live on his own."
    At that point, the son hung up the phone. The parents heard nothing more from him. A few days later, however, they received a call from the San Francisco police. Their son had died after falling from a building, they were told. The police believed it was suicide. The grief-stricken parents flew to San Francisco and were taken to the city morgue to identify the body of their son. They recognized him, but to their horror they also discovered something they didn't know, their son had only one arm and one leg.
    The parents in this story are like many of us. We find it easy to love those who are good-looking or fun to have around, but we don't like people who inconvenience us or make us feel uncomfortable. We would rather stay away from people who aren't as healthy, beautiful, or smart as we are. Thankfully, there's someone who won't treat us that way. Someone who loves us with an uncon***ional love that welcomes us into the forever family, regardless of how messed up we are.
    Tonight, before you tuck yourself in for the night, say a little prayer that God will give you the strength you need to accept people as they are, and to help us all be more understanding of those who are different from us!!! There's a miracle called Friendship That dwells in the heart You don't know how it happens Or when it gets started But you know the special lift It always brings And you realize that Friendship Is God's most precious gift! Friends are a very rare jewel, indeed. They make you smile and encourage you *****cceed They lend an ear, they share a word of praise, and they always want to open their hearts to us.
    I'm not like them but i can pertent​
    the sun is gone but i have a light​
    the day is gone but i'm having fun​
    i think i'm dumb or maybe...i'm just happy.....!!!​
    Chocolate
  7. chocolatemilk

    chocolatemilk Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    298
    Đã được thích:
    0
    [bold]Uncon***ional love[/bold]​
    A story is told about a soldier who was finally coming home after having fought in Vietnam. He called his parents from San Francisco.
    "Mom and Dad, I'm coming home, but I've a favor to ask. I have a friend I'd like to bring home with me."
    "Sure," they replied, "we'd love to meet him."
    "There's something you should know the son continued, "he was hurt pretty badly in the fighting. He stepped on a land mind and lost an arm and a leg. He has nowhere else to go, and I want him to come live with us."
    "I'm sorry to hear that, son. Maybe we can help him find somewhere to live."
    "No, Mom and Dad, I want him to live with us."
    "Son," said the father, "you don't know what you're asking. Someone with such a handicap would be a terrible burden on us. We have our own lives to live, and we can't let something like this interfere with our lives. I think you should just come home and forget about this guy. He'll find a way to live on his own."
    At that point, the son hung up the phone. The parents heard nothing more from him. A few days later, however, they received a call from the San Francisco police. Their son had died after falling from a building, they were told. The police believed it was suicide. The grief-stricken parents flew to San Francisco and were taken to the city morgue to identify the body of their son. They recognized him, but to their horror they also discovered something they didn't know, their son had only one arm and one leg.
    The parents in this story are like many of us. We find it easy to love those who are good-looking or fun to have around, but we don't like people who inconvenience us or make us feel uncomfortable. We would rather stay away from people who aren't as healthy, beautiful, or smart as we are. Thankfully, there's someone who won't treat us that way. Someone who loves us with an uncon***ional love that welcomes us into the forever family, regardless of how messed up we are.
    Tonight, before you tuck yourself in for the night, say a little prayer that God will give you the strength you need to accept people as they are, and to help us all be more understanding of those who are different from us!!! There's a miracle called Friendship That dwells in the heart You don't know how it happens Or when it gets started But you know the special lift It always brings And you realize that Friendship Is God's most precious gift! Friends are a very rare jewel, indeed. They make you smile and encourage you *****cceed They lend an ear, they share a word of praise, and they always want to open their hearts to us.
    I'm not like them but i can pertent​
    the sun is gone but i have a light​
    the day is gone but i'm having fun​
    i think i'm dumb or maybe...i'm just happy.....!!!​
    Chocolate
  8. britneybritney

    britneybritney Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    4.404
    Đã được thích:
    0
    Chà, dịch thử cái nhỉ. Nhưng em hay dịch word by word lắm. mọi người đọc xong đừng có cười em nhá!!! :-)
    Tình yêu không điều kiên
    Câu chuyện kể về người lính đang chuẩn bị về nhà sau khi đã chiến đấu ở Việt Nam. Anh ấy gọi cho bố mẹ từ San Fransisco.
    ?Bố mẹ à, con sắp về nhà rồi, nhưng con có điều muốn hỏi. Có một người bạn con muốn đưa về nhà cùng mình.?
    ?oChắc chẳn rồi, bố mẹ sẽ rất vui được gặp bạn của con.?
    ?oNhưng... có điều bố mẹ nên biết.?, người con trai tiếp tục nói. ?oAnh ấy đã bị thương rất nặng trong trận đánh. Vì đứng trên một bãi đất có mìn (???) nên anh ấy đã mất một chân và một cánh tay. Anh ấy không còn nơi nào để đi nữa. Con muốn anh ấy đến sống với chúng ta.?
    ?oMẹ rất tiếc khi phải nghe điều đó, con trai. Mẹ nghĩ chúng ta có thể tìm giúp anh ta một nơi nào đó để sống.?
    ?oKhông bố mẹ ạ, con muốn anh ấy sống với chúng ta.?
    ?oCon trai à? - người bố nói ?oCon không biết con đang yêu cầu điều gì đâu. Một người với những bất lợi như vậy quả là một gánh nặng lớn đối với gia đình mình. Chúng ta có cuộc sống riêng, và không thể để những điều như thế này can thiệp vào được. Bố nghĩ là con nên về nhà và quên anh bạn ấy đi. Anh ta sẽ tự tìm được cách sống cho mình?.
    Lúc ấy, người con trai đã treo máy. Bố mẹ không nghe được tin gì của anh ta nữa. Thế nhưng, vài ngày sau, họ nhận được một cú điện thoại của cảnh sát San Fransisco. Họ được biết con trai họ đã chết sau khi rơi từ trên một tòa nhà cao tầng. Cánh sát cho rằng đây hoàn toàn là một vụ tự sát. Đôi vợ chồng vô cùng đau khổ này bay ngay đến Fransisco và được đưa đến nhà xác để nhận diện thi thể người con trai. Họ nhận ra anh ấy, nhưng thật khủng khiếp khi họ thấy con trai mình cũng chỉ còn một chân và một cánh tay.
    Rất nhiều người trong số chúng ta cũng giống như nhân vật cha mẹ trong câu chuyện trên. Chúng ta rất dễ có cảm tình với những ai đáng yêu, hoặc rất muốn có họ ở xung quanh, nhưng lại không thích những người có thể gây phiền phức, bất tiện cho mình. Ta thường sống xa lánh những người không được nhanh nhẹn, khỏe mạnh, tháo vát như ta. Nhưng may mắn thay, vẫn còn những người không nghĩ và sống như vậy. Vẫn có những người yêu chúng ta với một tình cảm chân thành, vô điều kiện. Họ sẵn sàng tiếp đón chúng ta tới gia đình, không quan tâm liệu chúng ta sẽ gây những khó khăn gì cho họ.
    Đêm nay, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, bạn hãy cầu nguyện Chúa ban cho chúng ta thêm sức mạnh để chấp nhận những con người như họ, và giúp chúng ta hiểu hơn những người không giống với mình. Luôn có một phép mầu ngự trị trong trái tim, đó chính là ?otình bạn?. Bạn không thể biết nó sảy ra như thế nào, hay bắt đầu từ bao giờ. Nhưng bạn chắc hẳn luôn cảm nhận được điều đặc biệt mà nó mang tới. Và mỗi người chúng ta đều nhận ra rằng tình bạn chính là món quà quí giá nhất mà Chúa ban tặng cho mình. ?oBạn? là những người rất đáng quí, chân thành. Chính họ là những người có thể làm cho bạn vui và ủng hộ, động viên bạn đến tới những thành công. Họ chia sẻ cùng ta những lời nguyện cầu, và họ cũng luôn rộng mở trái tim với chúng ta!!!!
    Câu chuyện này thật là cảm động đấy!!! Respect what you are having!

    britneybritney
  9. britneybritney

    britneybritney Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    4.404
    Đã được thích:
    0
    Chà, dịch thử cái nhỉ. Nhưng em hay dịch word by word lắm. mọi người đọc xong đừng có cười em nhá!!! :-)
    Tình yêu không điều kiên
    Câu chuyện kể về người lính đang chuẩn bị về nhà sau khi đã chiến đấu ở Việt Nam. Anh ấy gọi cho bố mẹ từ San Fransisco.
    ???Bố mẹ à, con sắp về nhà rồi, nhưng con có điều muốn hỏi. Có một người bạn con muốn đưa về nhà cùng mình.???
    ??oChắc chẳn rồi, bố mẹ sẽ rất vui được gặp bạn của con.???
    ??oNhưng... có điều bố mẹ nên biết.???, người con trai tiếp tục nói. ??oAnh ấy đã bị thương rất nặng trong trận đánh. Vì đứng trên một bãi đất có mìn (???) nên anh ấy đã mất một chân và một cánh tay. Anh ấy không còn nơi nào để đi nữa. Con muốn anh ấy đến sống với chúng ta.???
    ??oMẹ rất tiếc khi phải nghe điều đó, con trai. Mẹ nghĩ chúng ta có thể tìm giúp anh ta một nơi nào đó để sống.???
    ??oKhông bố mẹ ạ, con muốn anh ấy sống với chúng ta.???
    ??oCon trai à??? - người bố nói ??oCon không biết con đang yêu cầu điều gì đâu. Một người với những bất lợi như vậy quả là một gánh nặng lớn đối với gia đình mình. Chúng ta có cuộc sống riêng, và không thể để những điều như thế này can thiệp vào được. Bố nghĩ là con nên về nhà và quên anh bạn ấy đi. Anh ta sẽ tự tìm được cách sống cho mình???.
    Lúc ấy, người con trai đã treo máy. Bố mẹ không nghe được tin gì của anh ta nữa. Thế nhưng, vài ngày sau, họ nhận được một cú điện thoại của cảnh sát San Fransisco. Họ được biết con trai họ đã chết sau khi rơi từ trên một tòa nhà cao tầng. Cánh sát cho rằng đây hoàn toàn là một vụ tự sát. Đôi vợ chồng vô cùng đau khổ này bay ngay đến Fransisco và được đưa đến nhà xác để nhận diện thi thể người con trai. Họ nhận ra anh ấy, nhưng thật khủng khiếp khi họ thấy con trai mình cũng chỉ còn một chân và một cánh tay.
    Rất nhiều người trong số chúng ta cũng giống như nhân vật cha mẹ trong câu chuyện trên. Chúng ta rất dễ có cảm tình với những ai đáng yêu, hoặc rất muốn có họ ở xung quanh, nhưng lại không thích những người có thể gây phiền phức, bất tiện cho mình. Ta thường sống xa lánh những người không được nhanh nhẹn, khỏe mạnh, tháo vát như ta. Nhưng may mắn thay, vẫn còn những người không nghĩ và sống như vậy. Vẫn có những người yêu chúng ta với một tình cảm chân thành, vô điều kiện. Họ sẵn sàng tiếp đón chúng ta tới gia đình, không quan tâm liệu chúng ta sẽ gây những khó khăn gì cho họ.
    Đêm nay, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, bạn hãy cầu nguyện Chúa ban cho chúng ta thêm sức mạnh để chấp nhận những con người như họ, và giúp chúng ta hiểu hơn những người không giống với mình. Luôn có một phép mầu ngự trị trong trái tim, đó chính là ??otình bạn???. Bạn không thể biết nó sảy ra như thế nào, hay bắt đầu từ bao giờ. Nhưng bạn chắc hẳn luôn cảm nhận được điều đặc biệt mà nó mang tới. Và mỗi người chúng ta đều nhận ra rằng tình bạn chính là món quà quí giá nhất mà Chúa ban tặng cho mình. ??oBạn??? là những người rất đáng quí, chân thành. Chính họ là những người có thể làm cho bạn vui và ủng hộ, động viên bạn đến tới những thành công. Họ chia sẻ cùng ta những lời nguyện cầu, và họ cũng luôn rộng mở trái tim với chúng ta!!!!
    Câu chuyện này thật là cảm động đấy!!! Respect what you are having!

    britneybritney
  10. chocolatemilk

    chocolatemilk Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    298
    Đã được thích:
    0
    ok luon, chiu` theo be' Britney chi post truyen nay` con` dinh? hon truyen truoc', hic' rat la` emotional, nhung ma lan` nay` ko duoc word by word dau day nha' ,hi`hi`
    The christmas presents​
    O.Henry​
    One dollar and eighty-seven cents. That was all. Every day, when she went to the shops, she spent very little money. She bought the cheapest meat, the cheapest vegetables. And when she was tired, she still walked round and round the shop to find the cheapest food. She saved every cent possible.
    Della counted the money again. There was no mistake. One dollar and eighty-seven cents. That was all. And the next day was Christmas. She couldn?Tt do anything about it. She could only sit down and cry. So she sat there, in the poor little room, and she cried.
    Della lived in this poor little room, in New York, with her husband, James Dillingham Young. They also had a bedroom, and a kitchen and a bathroom ?" all poor little rooms. James Dillingham Young was lucky, because he has a job, but it was not a good job. These rooms took most of his money. Della tried to find work, but times were bad, and there was no work for her. But when Mr James Dillingham Young came home to his rooms, Mrs James Dillingham Young called him ?~Jim?T and put her arms round him. And that was good.
    Della stopped crying and she washed her face. She stood by the window, and looked out at a grey cat on a grey wall in the grey road. Tomorrow was Christmas Day, and she had only one dollar and eighty-seven cents to buy Jim a Christmas present. Her Jim. She wanted very much to buy him something really fine, something to show how much she loved him.
    Suddenly, Della turned round and ran over to look in the glass on the wall. Her eyes were bright.
    Now, the James Dillingham Youngs had two very speacial things. One was Jim?Ts gold watch. It once belinged to his father, and, before that, to his grandfather. The other speacial thing was Dellâ?Ts hair.
    Quickly, Della let down her beautiful, long hair. It fell down her back, and it was almost like a coat around her. Then she put her hair up again, quickly. For a second or two she stood still, and cried a little.
    Then she put on her old brown coat, and her old brown hat, turned, and left the room. She went downstairs and out into the road, and her eyes were bright.
    She walked along by the shops, and stopped when she came to a door with:?TMadame Eloise ?" Hair?T on it. Inside there was a fat woman. She did not look like an ?oEloisê?
    ?Will you buy my hair?? Della asked.
    ?oI buy hair?_Madame replied. ?otake your hat off, then, and show me your hair.?
    The beautiful brown hair fell down.
    ?oTwenty dollars?, Madame said, and she touched the hair with her hand.
    ?oQuick! Cut it off! give me the money!? Della said.
    The next two hours went quickly. Della was happy because she was looking round the shops for Jim?Ts present
    At last she found it. It was a gold chain for The Watch. Jim loved his watch, but it has no chain. When Della saw this gold chain, she knew immediately that it was right for Jim. She must have it.
    The shop took twenty-one dollars from her for it, and she hurried home witgh the eighty-seven cents.
    When she arrived there, she looked at her very short hair in the glass. ?o What can I do with it?? she thought. for the next half an hour she was very busy.
    Then she looked again in the glass. Her hair was now in very small curls all over her head. ?oOh, dear. I look like a schoolgirl!? She said to herself.?What?Ts Jim going to say when he sees me??
    At seven ô?Tclock the dinner was nearly ready and Della was waiting. ?oOh, I hope he thinks that I?Tm still beautiful!? she thought.
    The door opened and Jim came in and closed it. he looked very thin and he needed a new coat. His eyes were on Della. She could not understand the look in his face, and she was afraid. He was not angry or surprised. He just watched her, with that strange look on his face.
    Della ran to him.
    ?oJim? she cried. ?oDon?Tt look at me like that. I sold my hair because I wanted to give you a present. It will soon be lonf again. I had to do it, Jim. Say? happy christmas?, please. I have a wonderful present for you!?
    ?o You?Tve cut off your hair?? asked Jim.
    ?oYes. I cut it off and sold it? Della said. ?o but don?Tt you love me any more, Jim? I?Tm still mê?
    Jim looked round the room.
    ?oYou say your hair has gone?? he said, almost stupidly.
    ?oYes, I told you. Because I love you! Shall I get the dinner now, Jim??
    Suddenly Jim put his arms round Della. Then he took something from his pocket and put it on the table.
    ?o I love you, Dellâ? he said.? It doesn?Tt matter if your hair is short or long. But if you open that, you?Tll see why I was unhappy at first.?
    Exited, Della pulled off the paper. Then she gave a little scream of happiness. But a second later there were cries of unhappiness.
    Because there were The Coms ?" the combs for her beautiful hair. When she first saw these combs in the shop window, she wanted them. They were beautiful combs, expensive combs, and now they were her combs. But she no longer had her hair!
    Della picked them up and held them. Her eyes were full of love.
    ?oBut my hair will soon be long again, Jim.?
    And then Della remembered. She jumped up and cried,? Oh!Oh!? She ran to get Jim?Ts beautiful present, and she held it out to him.
    ?oIsn?Tt it lovely, Jim? I looked everywhere for it. Now you?Tll want to look at your watcj a hundred times a day. Give it to me! Give me your watch, Jim! Let?Ts see it with its new chain.?
    But Jim do not do this. he sat down, put his hand behind his head, and he smiled.
    ?oDella.? he said. ?o Let?Ts keep our presents for a time. They?Tre so nice. You see, I sold the watch to get the money to buy your combs. and now, let?Ts have dinner.?
    And this was a story of two young people who were very much in love!
    Yesterday is history​
    Tomorrow is a miracle​
    and today is a present of life​
    that?Ts why we call it : present!​
    about the author: O.Henry _(1862?"1910) was the pen-name of William sydney Porter, an American writer. Born in North Carolina, he later settle in New York, where he published many collections of his famous short stories.
    Chocolate
    ĐỈợc sửa chữa bởi - chocolatemilk vào 25/05/2002 10:33

Chia sẻ trang này