1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thử dịch những mẩu chuyện nhỏ các bạn ơi!!! Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Anh (English Club)' bởi linly, 14/03/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    hihi .. vậy mà tưởng bé Brit đang có nhiều $$$ muốn tìm chỗ invest ..
    Oopss .. mine was just an excerpt somewhere in Chapter 1 (I think). BTW, I could probably get the printed version (a hard copy) of the story - dont know how to pass it to you.
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
  2. macodon87

    macodon87 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/07/2002
    Bài viết:
    589
    Đã được thích:
    0
    Các bác ơi...Cho em hỏi các bác học bao lâu thì Tiếng Anh mới giỏi thế này được...Em lo quá...Hic...5 tháng roài mà chẳng biết cái gì cả...Hic..

    Mất em rồi anh như làn mây trắng
    Mây không nhà mây sống lang thang
  3. macodon87

    macodon87 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/07/2002
    Bài viết:
    589
    Đã được thích:
    0
    Các bác ơi...Cho em hỏi các bác học bao lâu thì Tiếng Anh mới giỏi thế này được...Em lo quá...Hic...5 tháng roài mà chẳng biết cái gì cả...Hic..

    Mất em rồi anh như làn mây trắng
    Mây không nhà mây sống lang thang
  4. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    Bác còn cả mấy năm ở cái xứ Mèo buồn đấy thì lo gì mà chẳng giỏi .. thỉnh thoảng nhớ vào góp vui cho English Club hén ..
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
    Cuộc thi viết về lứa tuổi học trò www.suutap.com/nusinh/
  5. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    Bác còn cả mấy năm ở cái xứ Mèo buồn đấy thì lo gì mà chẳng giỏi .. thỉnh thoảng nhớ vào góp vui cho English Club hén ..
    "Nguyện mỗi người có một niềm vui"
    Cuộc thi viết về lứa tuổi học trò www.suutap.com/nusinh/
  6. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    For a Vietnamese American, Prayers on the Brink of War
    Commentary, Andrew Lam,
    Pacific News Service, Mar 17, 2003
    For Vietnamese Americans, many of whom have lived through several wars, the looming U.S. invasion of Iraq brings up haunting memories. PNS E***or Andrew Lam remembers his Vietnamese wartime childhood as he watches some in the community hoard rice, buy gold and pray for peace.

    Đối với người Mỹ gốc Việt, nhiều người đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh, việc Mỹ sắp xâm lược Iraq mang lại những kí ức ghê rợn. Biên tập viên PNS A. Lam nhớ lại thời thơ ấu trong chiến tranh việtnam khi anh thấy vài người trong cộng đồng tích trữ gạo, mua vàng và cầu nguyện cho hoà bình.

    One recent early morning in San Jose, Calif., I watched as my mother climbed a little chair and lit incense in front of the ancestral altar. For the last few decades she has always prayed at night. When I asked her what had changed, she said, "I pray both morning and night now. Why don't you guess the reason?"
    It took a few seconds but the answer came. "The war," I said.

    Một buổi sáng gần đây ở SJ, CA, tôi trông mẹ tôi trèo lên 1 cái ghế nhỏ và thắp hương trước bàn thờ tổ tiên. Vài chục năm qua, bà luôn luôn khấn ban đêm. Tôi hỏi bà có gì mới, bà bảo, "Mẹ bây giờ khấn cả ngày lẫn đêm. Con đoán thử xem tại sao?
    Vài phút trôi đi, "chiến tranh", tôi trả lời.

    My mother nodded and regarded the photos of the dead staring out from the altar and sighed. When we were still living in Saigon during the Vietnam War, my family and I prayed day and night. We prayed for our father, who fought in the South Vietnamese army, to come home safely from the battlefields, and for the bombs to stop falling, and for peace to come. As the youngest in the family, it was my duty to climb on top of the little mahogany table and light incense.

    Mẹ tôi gật đầu và thở dài nhìn các bức ảnh những người đã khuất trên bàn thờ. Khi chúng tôi còn ở SG trong chiến tranh VN, gia đình tôi khấn ngày và đêm. Chúng tôi khấn cho bố đang chiến đấu cho quân đội miền Nam VN, để ông về nhà an toàn từ mặt trận, cho bom ngừng rơi, và cho hoà bình tới. Là con nhỏ nhất nhà, nhiện vụ của tôi là trèo lên cái bàn gỗ gụ nhỏ để thắp hương.

    That, of course, was a long time ago. We fled Vietnam as refugees at the end of the war and became Americans. Yet nearly 30 years later and an ocean away, as I watched my mother pray for peace, I felt I had somehow come full circle -- another war loomed near and incense smoke rose from our family's altar.

    Dĩ nhiên là lâu lắm rồi. Chúng tôi tị nạn khỏi VN cuối chiến tranh và trở thành công dân Mỹ. Thế mà gần 3o năm sau và cách xa 1 đại dương, khi tôi trông mẹ tôi khấn cho hoà bình, tôi thấy mình "đến 1 vòng tròn"- 1 chiến tranh lại đến gần và bàn thờ nhà tôi lại có hương khói.

    Later, my mother said, "This would be the fourth." Fourth what, I asked? "Fourth war," she said.
    When she was young and living in Hanoi, the French fought against the *********, and both sides killed many of my mother's relatives and friends. She fled to South Vietnam in 1954, and a civil war started. More relatives and friends died.

    Sau đó, mẹ tôi nói, "Đây là cái thứ tư." Thứ tư gì, tôi hỏi? "Chiến tranh thứ tư," bà bảo.
    Khi bà còn trẻ ở HN, Pháp đánh VMinh, và cả 2 bên giết chết nhiều người thân và bạn mẹ tôi. Bà di cư vào Nam 1954, và cuộc nội chiến bắt đầu. Chết thêm người thân và bạn.

    In America, two of her nephews joined the army and both ended up in the Gulf War in 1991. And now a few children of her close friends are based in the Middle East. "We can't escape it, even here in America," she said. "Every generation there's war."
    Ở Mỹ, 2 cháu của bà nhập ngũ và cả hai đi đánh trận chiến vùng Vịnh 1991. Và bây giờ vài người con của bạn thân bà đang đóng quân ở trung Đông. "Chúng ta không thể thoát, kể cả ở Mỹ." Bà bảo. "Mỗi thế hệ đều có chiến tranh
    America may seem a relatively safe haven, even when it wages pre-emptive wars overseas. But those who survived war and calamity elsewhere and live here now will tell you they know how quickly things can go from bad to worse.

    Mỹ có vẻ như 1 nơi ẩn náu an toàn, mặc dù nó đang gây chiến tranh "preemptive" ở ngoại bang. Nhưng ~ người sống sót trong chiến tranh và tai hoạ nơi khác và hiện nay sống tại đây sẽ bảo cho bạn biết là họ biết rằng mọi sự có thể chuyển rất nhanh từ tệ sang rất tệ.

    In a Chinese-owned supermarket near my mother's home recently, I saw an old Vietnamese woman buy three bags of rice, 50 pounds each. "Why so many?" I asked. The old lady laughed nervously. "Just in case something happens. You have to stock up. You never know." Others, she told me, are buying gold. They no longer trust U.S. dollars.

    Trong 1 chợ Tầu gần nhà mẹ tôi, gần đây tôi thấy 1 phụ nữ người Việt lớn tuổi mua 3 bao gạo, mỗi bao 50 LBS(~24KG). "Sao nhiều thế?" tôi hỏi. Bà cười gượng. "Nhỡ có chuyện gì. Phải tích trữ. Không thể biết trước." Người ta, bà bảo tôi, đang mua vàng. Họ không còn tin vào đồng đôla.

    Hoarding rice and buying gold -- it's what Vietnamese did when the fighting was especially bad during the Vietnam war. But this is America. We can't possibly run out of food, can we?
    You never know.
    Tích trữ gạo và mua vàng - là những điều người Việt đã làm khi cuộc chiến tranh VNtrở nên dữ dội. Nhưng đây là Mỹ, chúng ta sẽ không hết thức ăn, phải không?
    Không thể biết được.

    I was young when the Vietnam war ended. Back then I couldn't make sense out of what had happened to me or my family. One day I was reading my favorite book in my mother's rose garden, my dogs sleeping lazily at my feet, and the next day I am running for my life with a small backpack in which I only managed to save my stamp collection. Everything else was burnt -- photographs, mementos, books, toys, letters, clothes.

    Tôi còn nhỏ khi chiến tranh VN chấm dứt. Hồi đó tôi không thể hiểu việc gì đã xẩy ra cho tôi hoặc gia đình tôi. Ngày kia, tôi đang đọc cuốn sách mình thích trong vườn hồng của mẹ tôi, con chó lười ngủ cạnh chân tôi, và ngày hôm sau tôi phải chạy thoát thân, đeo bao lô trong đó có bộ tem sưu tầm là cái duy nhất tôi "cứu thoát". Tất cả đều bị cháy - ảnh, vật lưu niệm, sách, đồ chơi, thư, quần áo .

    Perhaps it is this sort of experience that causes many Vietnamese to talk about an escape route. At dinner last night, a few friends of mine talked about going back to Vietnam to escape the war if "something bad happens to the United States." It is paranoia, of course, but if you lived through a war, you prepare for the worst when another war looms.
    You never know.

    Có lẽ đây là 1 kinh nghiệm làm cho nhiều người VN bàn về 1 lối thoát. Bữa ăn tối hôm qua, vài người bạn tôi bàn là trở về VN để trốn chiến tranh nếu "chuyện gì xấu sẽ xẩy ra cho nước Mỹ". Dĩ nhiên, đấy là nỗ sợ hoang tưởng, nhưng khi đã trải qua 1 chiến tranh, người ta chuẩn bị cho việc tệ nhất khi 1 chiến tranh khác gần kề.
    Không thể biết được

    I can't remember when the last time I lit an incense stick to the spirits of my ancestors and asked for protection and guidance. My American life has so far been one straightforward trajectory, with the future assumed to be bright. But for the first time in my American life, I can't help but feel that the old America I knew as a child is coming back. It is an America that sang to me nightly in the form of B-52 bombs, one where thatch-roof villages are set on fire and everyone lives holding their breath.

    Tôi không thể nhớ lần sau cùng tôi thắp hương khấn tổ tiên và cầu phù hộ và hướng dẫn. Cuộc sống ở Mỹ của tôi từ trước đến nay là một "quĩ đạo" thẳng tới, với tương lai tôi cho là tươi sáng. Nhưng lần đâu tiên trong cuộc sống ở Mỹ của tôi, tôi không cưỡng lại được khi cảm thấy rằng nước Mỹ mà tôi biết từ hồi nhỏ đã quay lại. Nước Mỹ mà đã hát cho tôi nghe mỗi đêm trong tiếng bom b52, mà đã đốt cháy các làng nhà mái tranh và tất cả mọi người nín thở.

    That is why, when my mother went out to tend her rose garden after her morning prayer, I did what I hadn't done in a long, long time. I climbed onto the chair and lit incense for the spirit of my ancestors, and I prayed.
    Đấy là tại sao khi mẹ tôi ra chăm sóc vườn hồng sau khi khấn, tôi làm 1 việc mà tôi lâu lắm không làm. Tôi leo lên ghế và thắp hương cho anh linh tổ tiên và tôi khấn

    Lam (lam@pacificnews.org) is a recent Knight Fellow at Stanford University and writes short stories.
    EBDBDBD - "That's all, folks" ​
    [​IMG]
  7. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    For a Vietnamese American, Prayers on the Brink of War
    Commentary, Andrew Lam,
    Pacific News Service, Mar 17, 2003
    For Vietnamese Americans, many of whom have lived through several wars, the looming U.S. invasion of Iraq brings up haunting memories. PNS E***or Andrew Lam remembers his Vietnamese wartime childhood as he watches some in the community hoard rice, buy gold and pray for peace.

    Đối với người Mỹ gốc Việt, nhiều người đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh, việc Mỹ sắp xâm lược Iraq mang lại những kí ức ghê rợn. Biên tập viên PNS A. Lam nhớ lại thời thơ ấu trong chiến tranh việtnam khi anh thấy vài người trong cộng đồng tích trữ gạo, mua vàng và cầu nguyện cho hoà bình.

    One recent early morning in San Jose, Calif., I watched as my mother climbed a little chair and lit incense in front of the ancestral altar. For the last few decades she has always prayed at night. When I asked her what had changed, she said, "I pray both morning and night now. Why don't you guess the reason?"
    It took a few seconds but the answer came. "The war," I said.

    Một buổi sáng gần đây ở SJ, CA, tôi trông mẹ tôi trèo lên 1 cái ghế nhỏ và thắp hương trước bàn thờ tổ tiên. Vài chục năm qua, bà luôn luôn khấn ban đêm. Tôi hỏi bà có gì mới, bà bảo, "Mẹ bây giờ khấn cả ngày lẫn đêm. Con đoán thử xem tại sao?
    Vài phút trôi đi, "chiến tranh", tôi trả lời.

    My mother nodded and regarded the photos of the dead staring out from the altar and sighed. When we were still living in Saigon during the Vietnam War, my family and I prayed day and night. We prayed for our father, who fought in the South Vietnamese army, to come home safely from the battlefields, and for the bombs to stop falling, and for peace to come. As the youngest in the family, it was my duty to climb on top of the little mahogany table and light incense.

    Mẹ tôi gật đầu và thở dài nhìn các bức ảnh những người đã khuất trên bàn thờ. Khi chúng tôi còn ở SG trong chiến tranh VN, gia đình tôi khấn ngày và đêm. Chúng tôi khấn cho bố đang chiến đấu cho quân đội miền Nam VN, để ông về nhà an toàn từ mặt trận, cho bom ngừng rơi, và cho hoà bình tới. Là con nhỏ nhất nhà, nhiện vụ của tôi là trèo lên cái bàn gỗ gụ nhỏ để thắp hương.

    That, of course, was a long time ago. We fled Vietnam as refugees at the end of the war and became Americans. Yet nearly 30 years later and an ocean away, as I watched my mother pray for peace, I felt I had somehow come full circle -- another war loomed near and incense smoke rose from our family's altar.

    Dĩ nhiên là lâu lắm rồi. Chúng tôi tị nạn khỏi VN cuối chiến tranh và trở thành công dân Mỹ. Thế mà gần 3o năm sau và cách xa 1 đại dương, khi tôi trông mẹ tôi khấn cho hoà bình, tôi thấy mình "đến 1 vòng tròn"- 1 chiến tranh lại đến gần và bàn thờ nhà tôi lại có hương khói.

    Later, my mother said, "This would be the fourth." Fourth what, I asked? "Fourth war," she said.
    When she was young and living in Hanoi, the French fought against the *********, and both sides killed many of my mother's relatives and friends. She fled to South Vietnam in 1954, and a civil war started. More relatives and friends died.

    Sau đó, mẹ tôi nói, "Đây là cái thứ tư." Thứ tư gì, tôi hỏi? "Chiến tranh thứ tư," bà bảo.
    Khi bà còn trẻ ở HN, Pháp đánh VMinh, và cả 2 bên giết chết nhiều người thân và bạn mẹ tôi. Bà di cư vào Nam 1954, và cuộc nội chiến bắt đầu. Chết thêm người thân và bạn.

    In America, two of her nephews joined the army and both ended up in the Gulf War in 1991. And now a few children of her close friends are based in the Middle East. "We can't escape it, even here in America," she said. "Every generation there's war."
    Ở Mỹ, 2 cháu của bà nhập ngũ và cả hai đi đánh trận chiến vùng Vịnh 1991. Và bây giờ vài người con của bạn thân bà đang đóng quân ở trung Đông. "Chúng ta không thể thoát, kể cả ở Mỹ." Bà bảo. "Mỗi thế hệ đều có chiến tranh
    America may seem a relatively safe haven, even when it wages pre-emptive wars overseas. But those who survived war and calamity elsewhere and live here now will tell you they know how quickly things can go from bad to worse.

    Mỹ có vẻ như 1 nơi ẩn náu an toàn, mặc dù nó đang gây chiến tranh "preemptive" ở ngoại bang. Nhưng ~ người sống sót trong chiến tranh và tai hoạ nơi khác và hiện nay sống tại đây sẽ bảo cho bạn biết là họ biết rằng mọi sự có thể chuyển rất nhanh từ tệ sang rất tệ.

    In a Chinese-owned supermarket near my mother's home recently, I saw an old Vietnamese woman buy three bags of rice, 50 pounds each. "Why so many?" I asked. The old lady laughed nervously. "Just in case something happens. You have to stock up. You never know." Others, she told me, are buying gold. They no longer trust U.S. dollars.

    Trong 1 chợ Tầu gần nhà mẹ tôi, gần đây tôi thấy 1 phụ nữ người Việt lớn tuổi mua 3 bao gạo, mỗi bao 50 LBS(~24KG). "Sao nhiều thế?" tôi hỏi. Bà cười gượng. "Nhỡ có chuyện gì. Phải tích trữ. Không thể biết trước." Người ta, bà bảo tôi, đang mua vàng. Họ không còn tin vào đồng đôla.

    Hoarding rice and buying gold -- it's what Vietnamese did when the fighting was especially bad during the Vietnam war. But this is America. We can't possibly run out of food, can we?
    You never know.
    Tích trữ gạo và mua vàng - là những điều người Việt đã làm khi cuộc chiến tranh VNtrở nên dữ dội. Nhưng đây là Mỹ, chúng ta sẽ không hết thức ăn, phải không?
    Không thể biết được.

    I was young when the Vietnam war ended. Back then I couldn't make sense out of what had happened to me or my family. One day I was reading my favorite book in my mother's rose garden, my dogs sleeping lazily at my feet, and the next day I am running for my life with a small backpack in which I only managed to save my stamp collection. Everything else was burnt -- photographs, mementos, books, toys, letters, clothes.

    Tôi còn nhỏ khi chiến tranh VN chấm dứt. Hồi đó tôi không thể hiểu việc gì đã xẩy ra cho tôi hoặc gia đình tôi. Ngày kia, tôi đang đọc cuốn sách mình thích trong vườn hồng của mẹ tôi, con chó lười ngủ cạnh chân tôi, và ngày hôm sau tôi phải chạy thoát thân, đeo bao lô trong đó có bộ tem sưu tầm là cái duy nhất tôi "cứu thoát". Tất cả đều bị cháy - ảnh, vật lưu niệm, sách, đồ chơi, thư, quần áo .

    Perhaps it is this sort of experience that causes many Vietnamese to talk about an escape route. At dinner last night, a few friends of mine talked about going back to Vietnam to escape the war if "something bad happens to the United States." It is paranoia, of course, but if you lived through a war, you prepare for the worst when another war looms.
    You never know.

    Có lẽ đây là 1 kinh nghiệm làm cho nhiều người VN bàn về 1 lối thoát. Bữa ăn tối hôm qua, vài người bạn tôi bàn là trở về VN để trốn chiến tranh nếu "chuyện gì xấu sẽ xẩy ra cho nước Mỹ". Dĩ nhiên, đấy là nỗ sợ hoang tưởng, nhưng khi đã trải qua 1 chiến tranh, người ta chuẩn bị cho việc tệ nhất khi 1 chiến tranh khác gần kề.
    Không thể biết được

    I can't remember when the last time I lit an incense stick to the spirits of my ancestors and asked for protection and guidance. My American life has so far been one straightforward trajectory, with the future assumed to be bright. But for the first time in my American life, I can't help but feel that the old America I knew as a child is coming back. It is an America that sang to me nightly in the form of B-52 bombs, one where thatch-roof villages are set on fire and everyone lives holding their breath.

    Tôi không thể nhớ lần sau cùng tôi thắp hương khấn tổ tiên và cầu phù hộ và hướng dẫn. Cuộc sống ở Mỹ của tôi từ trước đến nay là một "quĩ đạo" thẳng tới, với tương lai tôi cho là tươi sáng. Nhưng lần đâu tiên trong cuộc sống ở Mỹ của tôi, tôi không cưỡng lại được khi cảm thấy rằng nước Mỹ mà tôi biết từ hồi nhỏ đã quay lại. Nước Mỹ mà đã hát cho tôi nghe mỗi đêm trong tiếng bom b52, mà đã đốt cháy các làng nhà mái tranh và tất cả mọi người nín thở.

    That is why, when my mother went out to tend her rose garden after her morning prayer, I did what I hadn't done in a long, long time. I climbed onto the chair and lit incense for the spirit of my ancestors, and I prayed.
    Đấy là tại sao khi mẹ tôi ra chăm sóc vườn hồng sau khi khấn, tôi làm 1 việc mà tôi lâu lắm không làm. Tôi leo lên ghế và thắp hương cho anh linh tổ tiên và tôi khấn

    Lam (lam@pacificnews.org) is a recent Knight Fellow at Stanford University and writes short stories.
    EBDBDBD - "That's all, folks" ​
    [​IMG]
  8. nooneknow

    nooneknow Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2001
    Bài viết:
    2.872
    Đã được thích:
    0
    From bluesnake
    ------
    A PERFECT MISTAKE
    Grandpa Nybakken loved life -- especially when he could play a trick on somebody. At those times, his large Norwegian frame shook with laughter while he feigned innocent surprise, exclaiming, â?oOh, forevermore!â? But on a cold Saturday in downtown Chicago, Grandpa felt that God played a trick on him, and Grandpa wasnâ?Tt laughing.
    Motherâ?Ts father worked as a carpenter. On this particular day, he was building some crates for the clothes his church was sending to an orphanage in China. On his way home, he reached into his shirt pocket to find his glasses, but they were gone. He remembered putting them there that morning, so he drove back to the church. His search proved fruitless.
    When he mentally replayed his earlier actions, he realized what happened. The glasses had slipped out of his pocket unnoticed and fallen into one of the crates, which he had nailed shut. His brand new glasses were heading for China!
    The Great Depression was at its height, and Grandpa had six children. He had spent twenty dollars for those glasses that very morning.
    â?oItâ?Ts not fair,â? he told God as he drove home in frustration. â?oIâ?Tve been very faithful in giving of my time and money to your work, and now this.â?
    Several months later, the director of the orphanage was on furlough in the United States. He wanted to visit all the churches that supported him in China, so he came to speak on Sunday night at my grandfatherâ?Ts small church in Chicago. Grandpa and his family sat in their customary seats among the sparse congregation.
    â?oBut most of all,â? he said, â?oI must thank you for the glasses you sent last year. You see, the Communists had just swept through the orphanage, destroying everything, including my glasses. I was desperate.â?
    â?oEven if I had the money, there was simply no way of replacing those glasses. Along with not being able to see well, I experienced headaches every day, so my coworkers and I were much in prayer about this. Then your crates arrived. When my staffed removed the covers, they found a pair of glasses lying on top.â?
    The missionary paused long enough to let his words sink in. Then, still gripped with the wonder of it all, he continued: â?oFolks, when I tried on the glasses, it was as thought they had been custom-made just for me! I want to thank you for being a part of that!â?
    The people listened, happy for the miraculous glasses. But the missionary surely must have confused their church with another, they thought. There were no glasses on their list of items to be sent overseas.
    But sitting quietly in the back, with tears streaming down his face, an ordinary carpenter realized the Master Carpenter had used him in an extraordinary way.
    By Cheryl Walterman Stewart
    from Chicken Soup for the Christian Family Soul
    -----------------------------
    010
  9. nooneknow

    nooneknow Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2001
    Bài viết:
    2.872
    Đã được thích:
    0
    From bluesnake
    ------
    A PERFECT MISTAKE
    Grandpa Nybakken loved life -- especially when he could play a trick on somebody. At those times, his large Norwegian frame shook with laughter while he feigned innocent surprise, exclaiming, â?oOh, forevermore!â? But on a cold Saturday in downtown Chicago, Grandpa felt that God played a trick on him, and Grandpa wasnâ?Tt laughing.
    Motherâ?Ts father worked as a carpenter. On this particular day, he was building some crates for the clothes his church was sending to an orphanage in China. On his way home, he reached into his shirt pocket to find his glasses, but they were gone. He remembered putting them there that morning, so he drove back to the church. His search proved fruitless.
    When he mentally replayed his earlier actions, he realized what happened. The glasses had slipped out of his pocket unnoticed and fallen into one of the crates, which he had nailed shut. His brand new glasses were heading for China!
    The Great Depression was at its height, and Grandpa had six children. He had spent twenty dollars for those glasses that very morning.
    â?oItâ?Ts not fair,â? he told God as he drove home in frustration. â?oIâ?Tve been very faithful in giving of my time and money to your work, and now this.â?
    Several months later, the director of the orphanage was on furlough in the United States. He wanted to visit all the churches that supported him in China, so he came to speak on Sunday night at my grandfatherâ?Ts small church in Chicago. Grandpa and his family sat in their customary seats among the sparse congregation.
    â?oBut most of all,â? he said, â?oI must thank you for the glasses you sent last year. You see, the Communists had just swept through the orphanage, destroying everything, including my glasses. I was desperate.â?
    â?oEven if I had the money, there was simply no way of replacing those glasses. Along with not being able to see well, I experienced headaches every day, so my coworkers and I were much in prayer about this. Then your crates arrived. When my staffed removed the covers, they found a pair of glasses lying on top.â?
    The missionary paused long enough to let his words sink in. Then, still gripped with the wonder of it all, he continued: â?oFolks, when I tried on the glasses, it was as thought they had been custom-made just for me! I want to thank you for being a part of that!â?
    The people listened, happy for the miraculous glasses. But the missionary surely must have confused their church with another, they thought. There were no glasses on their list of items to be sent overseas.
    But sitting quietly in the back, with tears streaming down his face, an ordinary carpenter realized the Master Carpenter had used him in an extraordinary way.
    By Cheryl Walterman Stewart
    from Chicken Soup for the Christian Family Soul
    -----------------------------
    010
  10. nooneknow

    nooneknow Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2001
    Bài viết:
    2.872
    Đã được thích:
    0
    Translated by CXR
    -------
    Một sai lầm hoàn hảo
    Cụ già Nybakken là người yêu cuộc sống - Đặc biệt khi cụ có thể trêu đùa mọi người. Vào những lúc như vậy, trong khi đưa ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc ?oOh, sao có thể như vậy nhỉ!?, thì khổ người Nauy to lớn của cụ lại rung lên vì cười. Nhưng rồi vào một ngày thứ 7, khi tiết trời còn lạnh, ở trung tâm thành phố Chicago, cụ có cảm giác rằng Chúa trời đã đùa giỡn cụ, và cụ hoàn toàn không vui vẻ với điều đó chút nào.
    Cụ vốn là thợ mộc. Vào cái ngày đáng nhớ đó, cụ đang đóng những hòm gỗ để đựng quần áo mà nhà thờ nơi cụ đi lễ định gửi cho một trại trẻ mồ côi ở Trung Quốc. Trên đường về nhà, cụ tìm cặp kính của mình ở trong túi áo, nhưng chúng đã không cánh mà bay. Cụ nhớ là đã để chúng ở đó, vì thế cụ quay lại nhà thờ. Sự tìm kiếm của cụ đã không có kết quả gì.
    Sau khi lần lượt nhớ lại những gì đã diễn ra trong ngày, cụ phát hiện chuyện gì đã xảy ra. Cặp kính của cụ tuột khỏi túi và rơi và một trong những chiếc hòm gỗ mà cụ đã dùng đinh đóng kín. Cặp kính mới toanh của cụ đang trên đường đi tới Trung Quốc.
    Cụ rất bực bội. Trong nhà có sáu miệng ăn của lũ trẻ, và cụ đã phải bỏ ra 20 đô la cho cặp kính đó vào chính cái buổi sáng quái quỉ này.
    ?oĐó là một điều không công bằng?, cụ nói với Chúa trên đường lái xe về nhà trong nỗi bực dọc. ?oTôi đã rất trung thành với lòng tin của mình bằng việc cống hiến thời gian cũng như tiền bạc cho công việc của Chúa, thế mà bây giờ tôi lại nhận được điều này ư!?.
    Nhiều tháng sau đó, người giám độc trại trẻ mồ côi qua Mỹ và muốn tới thăm tất cả các nhà thờ đã giúp đỡ trại của ông ta ở Trung Quốc. Ông ta giành một buổi tối chủ nhật tới nói chuyện tại nhà thờ nhỏ mà cụ đi lễ ở Chicago. Cụ và gia đình ngồi vào chỗ của mình như mọi khi, giữa cộng đồng không lấy gì làm đông những người đi lễ.
    ?oHơn hết?, ông giám đốc trại trẻ mồ côi nói, ?oTôi phải cám ơn các bạn về cặp kính các bạn đã gửi cho tôi năm ngoái. Mọi người biết đấy, chính quyền (đoạn này hơi tế nhị nên dịch tránh một chút) đã càn quét trại trẻ mồ côi, tàn phá mọi thứ, kể cả cặp kính của tôi. Tôi đã mất hy vọng?.
    ?oCho dù nếu tôi có đủ tiền đi chăng nữa, thì cũng không có gì thay thế nổi cặp kính của mình. Bên cạnh việc không nhìn được rõ, tôi phải chịu đựng những cơn đau đầu hàng ngày, và vì thế tôi cùng với các đồng nghiệp đã cầu nguyện cho một điều gì đó xảy ra. Và rồi chiếc hòm gỗ của các bạn tới chỗ chúng tôi. Khi nhân viên của tôi mở nắp hòm, họ tìm thấy một cặp kính ở trên đó?.
    Người đàn ông dừng lại một vài giây, đủ để cho những lời nói của ông ta thấm vào lòng người nghe. Và rồi, dường như vẫn còn phảng phất vẻ kinh ngạc, ông ta nói tiếp ?oCác bạn ạ, khi tôi đeo thử cặp kính ấy lên, cảm tưởng cứ như cặp kính này đã được làm riêng cho tôi! Cám ơn các bạn đã là một phần của điều kỳ diệu đó?.
    Mọi người lắng nghe và vui vẻ về sự xuất hiện của cặp kính bí ẩn. Nhưng chắc hẳn người đàn ông đã nhầm nhà thờ nào đó với nhà thờ của họ - họ nghĩ như vậy. Không có cặp kính nào trong danh sách những thứ họ đã gửi đi.
    Ngồi yên lặng ở phía sau, những giọt nước mắt chảy dài trên má, một người thợ mộc bình thường chợt nhận ra rằng mình đã được ông ?othần? mộc sử dụng một cách tuyệt vời.
    -----------------------------
    010

Chia sẻ trang này