1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thử dịch những mẩu chuyện nhỏ các bạn ơi!!! Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Anh (English Club)' bởi linly, 14/03/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nooneknow

    nooneknow Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    22/06/2001
    Bài viết:
    2.872
    Đã được thích:
    0
    Translated by CXR
    -------
    Một sai lầm hoàn hảo
    Cụ già Nybakken là người yêu cuộc sống - Đặc biệt khi cụ có thể trêu đùa mọi người. Vào những lúc như vậy, trong khi đưa ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc ?oOh, sao có thể như vậy nhỉ!?, thì khổ người Nauy to lớn của cụ lại rung lên vì cười. Nhưng rồi vào một ngày thứ 7, khi tiết trời còn lạnh, ở trung tâm thành phố Chicago, cụ có cảm giác rằng Chúa trời đã đùa giỡn cụ, và cụ hoàn toàn không vui vẻ với điều đó chút nào.
    Cụ vốn là thợ mộc. Vào cái ngày đáng nhớ đó, cụ đang đóng những hòm gỗ để đựng quần áo mà nhà thờ nơi cụ đi lễ định gửi cho một trại trẻ mồ côi ở Trung Quốc. Trên đường về nhà, cụ tìm cặp kính của mình ở trong túi áo, nhưng chúng đã không cánh mà bay. Cụ nhớ là đã để chúng ở đó, vì thế cụ quay lại nhà thờ. Sự tìm kiếm của cụ đã không có kết quả gì.
    Sau khi lần lượt nhớ lại những gì đã diễn ra trong ngày, cụ phát hiện chuyện gì đã xảy ra. Cặp kính của cụ tuột khỏi túi và rơi và một trong những chiếc hòm gỗ mà cụ đã dùng đinh đóng kín. Cặp kính mới toanh của cụ đang trên đường đi tới Trung Quốc.
    Cụ rất bực bội. Trong nhà có sáu miệng ăn của lũ trẻ, và cụ đã phải bỏ ra 20 đô la cho cặp kính đó vào chính cái buổi sáng quái quỉ này.
    ?oĐó là một điều không công bằng?, cụ nói với Chúa trên đường lái xe về nhà trong nỗi bực dọc. ?oTôi đã rất trung thành với lòng tin của mình bằng việc cống hiến thời gian cũng như tiền bạc cho công việc của Chúa, thế mà bây giờ tôi lại nhận được điều này ư!?.
    Nhiều tháng sau đó, người giám độc trại trẻ mồ côi qua Mỹ và muốn tới thăm tất cả các nhà thờ đã giúp đỡ trại của ông ta ở Trung Quốc. Ông ta giành một buổi tối chủ nhật tới nói chuyện tại nhà thờ nhỏ mà cụ đi lễ ở Chicago. Cụ và gia đình ngồi vào chỗ của mình như mọi khi, giữa cộng đồng không lấy gì làm đông những người đi lễ.
    ?oHơn hết?, ông giám đốc trại trẻ mồ côi nói, ?oTôi phải cám ơn các bạn về cặp kính các bạn đã gửi cho tôi năm ngoái. Mọi người biết đấy, chính quyền (đoạn này hơi tế nhị nên dịch tránh một chút) đã càn quét trại trẻ mồ côi, tàn phá mọi thứ, kể cả cặp kính của tôi. Tôi đã mất hy vọng?.
    ?oCho dù nếu tôi có đủ tiền đi chăng nữa, thì cũng không có gì thay thế nổi cặp kính của mình. Bên cạnh việc không nhìn được rõ, tôi phải chịu đựng những cơn đau đầu hàng ngày, và vì thế tôi cùng với các đồng nghiệp đã cầu nguyện cho một điều gì đó xảy ra. Và rồi chiếc hòm gỗ của các bạn tới chỗ chúng tôi. Khi nhân viên của tôi mở nắp hòm, họ tìm thấy một cặp kính ở trên đó?.
    Người đàn ông dừng lại một vài giây, đủ để cho những lời nói của ông ta thấm vào lòng người nghe. Và rồi, dường như vẫn còn phảng phất vẻ kinh ngạc, ông ta nói tiếp ?oCác bạn ạ, khi tôi đeo thử cặp kính ấy lên, cảm tưởng cứ như cặp kính này đã được làm riêng cho tôi! Cám ơn các bạn đã là một phần của điều kỳ diệu đó?.
    Mọi người lắng nghe và vui vẻ về sự xuất hiện của cặp kính bí ẩn. Nhưng chắc hẳn người đàn ông đã nhầm nhà thờ nào đó với nhà thờ của họ - họ nghĩ như vậy. Không có cặp kính nào trong danh sách những thứ họ đã gửi đi.
    Ngồi yên lặng ở phía sau, những giọt nước mắt chảy dài trên má, một người thợ mộc bình thường chợt nhận ra rằng mình đã được ông ?othần? mộc sử dụng một cách tuyệt vời.
    -----------------------------
    010
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Trích dịch Plato The Phaedo by Plato. Những ngày cuối cùng của Socrates.
    The Cycle of Opposites Argument
    Whether the souls of men after death are or are not in the world below is a question which may be argued in this manner. The ancient doctrine of which I have been speaking affirms that they go from hence into the other world, and return hither, and are born from the dead. Now if this be true, and the living come from the dead, then our souls must be in the other world, [70d] for if not, how could they be born again? And this would be conclusive, if there were any real evidence that the living are only born from the dead; but if there is no evidence of this, then other arguments will have to be adduced.
    Chu kỳ tranh cãi đối nghịch:
    Socrates: Linh hồn con người sau khi chết có ở thế giới bên dưới hay không là một vấn đè có thể tranh cãi theo kiểu này . Học thuyết cổ mà tôi đề cập đến xác nhận rằng linh hồn sang thế giới bên kia, trở về bên này, và được sinh ra từ người chết . Nếu đúng như vậy, người sống do người chết sinh ra, nên linh hồn chúng ta phải ở thế giới bên kia, vì nếu không, làm sao mà (linh hồn) được sinh ra trở lại ? Và ta sẽ kết luận được điều này, nếu có bằng chứng thật là người sống chỉ do người chết sinh ra; nhưng nếu không có bằng chứng, ta phải dùng những lý lẽ khác.

    That is very true, replied Cebes.

    Rất đúng, Cebes trả lời .

    Then let us consider this question, not in relation to man only, but in relation to animals generally, and to plants, and to everything of which there is generation, and the proof will be easier. Are not all things which have opposites generated [70e] out of their opposites? I mean such things as good and evil, just and unjust -- and there are innumerable other opposites which are generated out of opposites. And I want to show that this holds universally of all opposites; I mean to say, for example, that anything which becomes greater must become greater after being less.

    Socrates: Chúng ta hãy xét câu hỏi này, không chỉ liên hệ đến người, mà liên hệ đến giống vật, và đến cây cỏ, và đến tất cả những gì biết sinh sôi nẩy nở, và sẽ chứng minh dễ dàng . Có phải tất cả những gì có các trái ngược sinh ra từ các trái ngược của chúng ? Tôi muốn nói những gì vừa tốt và xấu, công bằng và bắt công - và muôn vàn các trái ngược khác đều sinh ra từ sự trái ngược . Và tôi muốn chỉ ra rằng điều này đúng đối với tất cả những gì trái ngược; tôi muốn nói rằng, chẳng hạn như cái gì trở nên to lớn hơn thì phải trở nên to lớn sau khi nó nhỏ bé .

    True.
    Đúng

    And that which becomes less [71a] must have been once greater and then become less.
    Và cái trở nên nhỏ bé thì chắc là đã từng to lớn hơn, rồi sau đó trờ nên nhỏ bé .

    Yes.
    Vâng

    And the weaker is generated from the stronger, and the swifter from the slower.
    Và cái yếu hơn sinh ra từ cái mạnh hơn, nhanh hơn từ chậm hơn.
    Very true.
    Rất đúng .

    And the worse is from the better, and the more just is from the more unjust.
    Và tệ hơn là từ khá hơn, và công bằng hơn là từ bất công hơn.

    Of course.
    Dĩ nhiên .

    And is this true of all opposites? and are we convinced that all of them are generated out of opposites?
    Và có phải điều này đúng cho tất cả các sự đối lập không ? và chúng ta có được thuyết phục là chúng đều sinh ra từ các đối lập ?

    Yes.
    Vâng.

    And in this universal opposition of all things, are there not also [71b] two intermediate processes which are ever going on, from one to the other, and back again; where there is a greater and a less there is also an intermediate process of increase and diminution, and that which grows is said to wax, and that which decays to wane?
    Và trong sự đối lập chung của mọi vật, có phải có 2 quá trình trung gian luôn luôn diễn ra, từ cái này sang cái kia và ngược trở lại; nơi có cái to hơn và bé hơn, cũng có một quá trình trung gian làm tăng và giảm, và cái gì mọc (lớn) được gọi là thịnh, cái gì mục nát là suy?

    Yes, he said.
    Vâng, ông nói .

    And there are many other processes, such as division and composition, cooling and heating, which equally involve a passage into and out of one another. And this holds of all opposites, even though not always expressed in words -- they are generated out of one another, and there is a passing or process from one to the other of them?

    Và có nhiều quá trình khác, như phân chia và hợp thành, làm nguội và làm nóng, cũng liên quan đến việc chuyển ra chuyển vào lẫn nhau. Và điều này cầm giữ tất cả các đối lập, mặc dù không luôn diễn tả bằng lời - chúng nó phát sinh ra từ "nhau", và có sự chuyển hoá hoặc quá trình từ cái này sang cái kia trong đám đó ?

    Very true, he replied.
    Rất đúng, ông trả lời .

    [71c]
    Well, and is there not an opposite of life, as sleep is the opposite of waking?
    Thế thì có phải có một đối lập của sự sống, như ngủ là đối lập của thức?

    True, he said.
    Đúng, ông nói.
    And what is that?
    Và đó là gì ?

    Death, he answered.
    Cái chết, ông trả lời .

    And these then are generated, if they are opposites, the one from the other, and have their two intermediate processes also?

    Và như thế những cái này phát sinh, nếu chúng đối lập nhau, từ cái này sang cái kia, và cũng có 2 quá trình trung gian của nó ?

    Of course.
    Dĩ nhiên.

    Now, said Socrates, I will analyze one of the two pairs of opposites which I have mentioned to you, and also its intermediate processes, and you shall analyze the other to me. The state of sleep is opposed to the state of waking, and out of sleeping waking is generated, and out of waking, sleeping; [71d] and the process of generation is in the one case falling asleep, and in the other waking up. Are you agreed about that?

    Bây giờ, Socrates nói, tôi sẽ phân tich 1 trong hai cặp đối lập mà tôi nói với ông, và những quả trình trung gian của nó, và ông sẽ phân tích cái kia cho tôi. Ngủ đối lập vời thức, và từ ngủ, thức phát sinh, và từ thức, ra ngủ; và quá trình phát sinh là 1 trường hợp đi ngủ, và cái kia thức dậy . Ông có đồng ý thế không ?

    Quite agreed.
    Rất đồng ý .

    Then suppose that you analyze life and death to me in the same manner. Is not death opposed to life?
    Thế thì đề nghị ông phân tích sự sống và cái chết cho tôi theo cùng kiểu này. Thế sự sống có ngược với cái chết không?
    Yes.
    Có.

    And they are generated one from the other?
    Và chúng phát sinh từ nhau?
    Yes.
    Phải.
    What is generated from life?
    Cái gì phát sinh từ sự sống?
    Death.
    Cái chết.
    And what from death?
    Và cái gì từ cái chết?
    I can only say in answer -- life.
    Tôi chỉ có thể trả lời ?" sự sống.
    Then the living, whether things or persons, Cebes, are [71e] generated from the dead?
    Thế thì cái gì hay người đang sống, Cebes, là phát sinh từ cái chết?
    That is clear, he replied.
    Rõ ràng như thế, ông trả lời.
    Then the inference is that our souls are in the world below?
    Thế thì kết luận là linh hồn chúng ta đang ở thế giới bên dưới?
    That is true.
    Đúng thế.
    And one of the two processes or generations is visible -- for surely the act of dying is visible?
    Và một trong hai quá trình có thể thấy được ?" thì chắc là quá trình chết ta cũng nhìn thấy?
    Surely, he said.
    Chắc chắn, ông nói.
    And may not the other be inferred as the complement of nature, who is not to be supposed to go on one leg only? And if not, a corresponding process of generation in death must also be assigned to her?
    Và cái kia không thể được kết luận làsự bổ sung của tự nhiên, mà nó không được tiếp tục bằng một chân? Và nếu không, một quá trình phát sinh tương ứng trong cái chết cũng được giao cho nó?
    Certainly, he replied.
    Chắc chắn, ông trả lời.
    And what is that process?
    Và quá trình đó là gì?
    Revival.
    Hồi sinh.
    And revival, if there be such a thing, [72a] is the birth of the dead into the world of the living?
    Và hồi sinh, nếu có cái gì đại loại như thế, là sự sinh sản của cái chết vào thế giới sống?
    Quite true.
    Rất đúng.
    Then here is a new way in which we arrive at the inference that the living come from the dead, just as the dead come from the living; and if this is true, then the souls of the dead must be in some place out of which they come again. And this, as I think, has been satisfactorily proved.
    Thế thì đây là một cách mới dẫn đến kết luận là người sống là từ cái chết, cũng như người chết là từ người sống; và nếu đúng, thì linh hồn của người chết phải ở chỗ nào đó để mà trở lại. Và như tôi nghĩ, điều này đã dược thỏa mãn chứng minh.
    Yes, Socrates, he said; all this seems to flow necessarily out of our previous admissions.
    Vâng, Socrates, ông nói; Tất cả có vẻ tuôn ra từ những xác định trước của chúng ta
    And that these admissions were not unfair, Cebes, he said, may be shown, as I think, in this way: [72b] If generation were in a straight line only, and there were no compensation or circle in nature, no turn or return into one another, then you know that all things would at last have the same form and pass into the same state, and there would be no more generation of them.
    Và những xác định này không bất công, Cebes, ông nói, như tôi nghĩ có thể đưa ra bằng cách này: nếu phát sinh chỉ trên một đường thẳng, và không có sự đền bù hoặc vòng tròn của tự nhiên, không quẹo hoặc trở lại vào nhau, thì ông biết là sau cùng tất cả mọi sự sẽ có cùng mót dạng và chuyển vào cùng 1 trạng thái, và sẽ khong có sự phát sinh nữa.
    What do you mean? he said.
    Nghĩa là sao? ông hỏi.
    A simple thing enough, which I will illustrate by the case of sleep, he replied. You know that if there were no compensation of sleeping and waking, [72c] the story of the sleeping Endymion would in the end have no meaning, because all other things would be asleep too, and he would not be thought of. Or if there were composition only, and no division of substances, then the chaos of Anaxagoras would come again. And in like manner, my dear Cebes, if all things which partook of life were to die, and after they were dead remained in the form of death, and did not come to life again, all would at last die, [72d] and nothing would be alive -- how could this be otherwise? For if the living spring from any others who are not the dead, and they die, must not all things at last be swallowed up in death?
    Một việc đơn giản, tôi sẽ minh hoạ bằng trường hợp về ngủ, ông trả lời. Ông biết là nếu không có sự đèn bù của ngủ và thức, câu chuyện Endymion ngủ sẽ có kết thúc vô nghĩa, bởi vì tất cả sẽ ngủ. và không ai nghĩ đến anh ta. Hoặc nếu chỉ có cấu tạo, và không phân chia vật chất, thì sư hỗn loạn của Anaxagoras sẽ trở lại. Và cùng kiểu đó, Cebes thân mến, nếu tất cả những cái có phần trong sự sống sẽ chết đi, và không tái sinh, sau cùng tất cả sẽ chết, và không có gì sống nữa - làm sao có thể khác được? Vì nếu sự sống nảy ra từ các cái không chết khác, rồi chúng chết đi, phải chăng sau cùng tất cả sẽ bị nuốt vào cái chết?
    There is no escape from that, Socrates, said Cebes; and I think that what you say is entirely true.
    Không có gì thoát được cái đó, Socrates, Cebes nói; và tôi nghĩ là những gì ông nói là đúng hoàn toàn.
    Yes, he said, Cebes, I entirely think so, too; and we are not walking in a vain imagination: but I am confident in the belief that there truly is such a thing as living again, and that the living spring from the dead, and that the souls of the dead are [72e] in existence, and that the good souls have a better portion than the evil.
    Vâng, ông nói, Cebes, tôi cũng nghĩ hoàn toàn như thế; và chúng ta không đi trong tưởng tượng hoã huyền, nhưng tôi tin chắc rằng trong sự tin tưởng là thật sự có một thứ sống lại, và sự sống nảy ra từ cái chết, và linh hồn người chết đang tồn tại, và các linh hồn tốt có phần tốt hơn các cái xấu.
    EBDBDBD - "That's all, folks" ​
    [​IMG]
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Trích dịch Plato The Phaedo by Plato. Những ngày cuối cùng của Socrates.
    The Cycle of Opposites Argument
    Whether the souls of men after death are or are not in the world below is a question which may be argued in this manner. The ancient doctrine of which I have been speaking affirms that they go from hence into the other world, and return hither, and are born from the dead. Now if this be true, and the living come from the dead, then our souls must be in the other world, [70d] for if not, how could they be born again? And this would be conclusive, if there were any real evidence that the living are only born from the dead; but if there is no evidence of this, then other arguments will have to be adduced.
    Chu kỳ tranh cãi đối nghịch:
    Socrates: Linh hồn con người sau khi chết có ở thế giới bên dưới hay không là một vấn đè có thể tranh cãi theo kiểu này . Học thuyết cổ mà tôi đề cập đến xác nhận rằng linh hồn sang thế giới bên kia, trở về bên này, và được sinh ra từ người chết . Nếu đúng như vậy, người sống do người chết sinh ra, nên linh hồn chúng ta phải ở thế giới bên kia, vì nếu không, làm sao mà (linh hồn) được sinh ra trở lại ? Và ta sẽ kết luận được điều này, nếu có bằng chứng thật là người sống chỉ do người chết sinh ra; nhưng nếu không có bằng chứng, ta phải dùng những lý lẽ khác.

    That is very true, replied Cebes.

    Rất đúng, Cebes trả lời .

    Then let us consider this question, not in relation to man only, but in relation to animals generally, and to plants, and to everything of which there is generation, and the proof will be easier. Are not all things which have opposites generated [70e] out of their opposites? I mean such things as good and evil, just and unjust -- and there are innumerable other opposites which are generated out of opposites. And I want to show that this holds universally of all opposites; I mean to say, for example, that anything which becomes greater must become greater after being less.

    Socrates: Chúng ta hãy xét câu hỏi này, không chỉ liên hệ đến người, mà liên hệ đến giống vật, và đến cây cỏ, và đến tất cả những gì biết sinh sôi nẩy nở, và sẽ chứng minh dễ dàng . Có phải tất cả những gì có các trái ngược sinh ra từ các trái ngược của chúng ? Tôi muốn nói những gì vừa tốt và xấu, công bằng và bắt công - và muôn vàn các trái ngược khác đều sinh ra từ sự trái ngược . Và tôi muốn chỉ ra rằng điều này đúng đối với tất cả những gì trái ngược; tôi muốn nói rằng, chẳng hạn như cái gì trở nên to lớn hơn thì phải trở nên to lớn sau khi nó nhỏ bé .

    True.
    Đúng

    And that which becomes less [71a] must have been once greater and then become less.
    Và cái trở nên nhỏ bé thì chắc là đã từng to lớn hơn, rồi sau đó trờ nên nhỏ bé .

    Yes.
    Vâng

    And the weaker is generated from the stronger, and the swifter from the slower.
    Và cái yếu hơn sinh ra từ cái mạnh hơn, nhanh hơn từ chậm hơn.
    Very true.
    Rất đúng .

    And the worse is from the better, and the more just is from the more unjust.
    Và tệ hơn là từ khá hơn, và công bằng hơn là từ bất công hơn.

    Of course.
    Dĩ nhiên .

    And is this true of all opposites? and are we convinced that all of them are generated out of opposites?
    Và có phải điều này đúng cho tất cả các sự đối lập không ? và chúng ta có được thuyết phục là chúng đều sinh ra từ các đối lập ?

    Yes.
    Vâng.

    And in this universal opposition of all things, are there not also [71b] two intermediate processes which are ever going on, from one to the other, and back again; where there is a greater and a less there is also an intermediate process of increase and diminution, and that which grows is said to wax, and that which decays to wane?
    Và trong sự đối lập chung của mọi vật, có phải có 2 quá trình trung gian luôn luôn diễn ra, từ cái này sang cái kia và ngược trở lại; nơi có cái to hơn và bé hơn, cũng có một quá trình trung gian làm tăng và giảm, và cái gì mọc (lớn) được gọi là thịnh, cái gì mục nát là suy?

    Yes, he said.
    Vâng, ông nói .

    And there are many other processes, such as division and composition, cooling and heating, which equally involve a passage into and out of one another. And this holds of all opposites, even though not always expressed in words -- they are generated out of one another, and there is a passing or process from one to the other of them?

    Và có nhiều quá trình khác, như phân chia và hợp thành, làm nguội và làm nóng, cũng liên quan đến việc chuyển ra chuyển vào lẫn nhau. Và điều này cầm giữ tất cả các đối lập, mặc dù không luôn diễn tả bằng lời - chúng nó phát sinh ra từ "nhau", và có sự chuyển hoá hoặc quá trình từ cái này sang cái kia trong đám đó ?

    Very true, he replied.
    Rất đúng, ông trả lời .

    [71c]
    Well, and is there not an opposite of life, as sleep is the opposite of waking?
    Thế thì có phải có một đối lập của sự sống, như ngủ là đối lập của thức?

    True, he said.
    Đúng, ông nói.
    And what is that?
    Và đó là gì ?

    Death, he answered.
    Cái chết, ông trả lời .

    And these then are generated, if they are opposites, the one from the other, and have their two intermediate processes also?

    Và như thế những cái này phát sinh, nếu chúng đối lập nhau, từ cái này sang cái kia, và cũng có 2 quá trình trung gian của nó ?

    Of course.
    Dĩ nhiên.

    Now, said Socrates, I will analyze one of the two pairs of opposites which I have mentioned to you, and also its intermediate processes, and you shall analyze the other to me. The state of sleep is opposed to the state of waking, and out of sleeping waking is generated, and out of waking, sleeping; [71d] and the process of generation is in the one case falling asleep, and in the other waking up. Are you agreed about that?

    Bây giờ, Socrates nói, tôi sẽ phân tich 1 trong hai cặp đối lập mà tôi nói với ông, và những quả trình trung gian của nó, và ông sẽ phân tích cái kia cho tôi. Ngủ đối lập vời thức, và từ ngủ, thức phát sinh, và từ thức, ra ngủ; và quá trình phát sinh là 1 trường hợp đi ngủ, và cái kia thức dậy . Ông có đồng ý thế không ?

    Quite agreed.
    Rất đồng ý .

    Then suppose that you analyze life and death to me in the same manner. Is not death opposed to life?
    Thế thì đề nghị ông phân tích sự sống và cái chết cho tôi theo cùng kiểu này. Thế sự sống có ngược với cái chết không?
    Yes.
    Có.

    And they are generated one from the other?
    Và chúng phát sinh từ nhau?
    Yes.
    Phải.
    What is generated from life?
    Cái gì phát sinh từ sự sống?
    Death.
    Cái chết.
    And what from death?
    Và cái gì từ cái chết?
    I can only say in answer -- life.
    Tôi chỉ có thể trả lời ?" sự sống.
    Then the living, whether things or persons, Cebes, are [71e] generated from the dead?
    Thế thì cái gì hay người đang sống, Cebes, là phát sinh từ cái chết?
    That is clear, he replied.
    Rõ ràng như thế, ông trả lời.
    Then the inference is that our souls are in the world below?
    Thế thì kết luận là linh hồn chúng ta đang ở thế giới bên dưới?
    That is true.
    Đúng thế.
    And one of the two processes or generations is visible -- for surely the act of dying is visible?
    Và một trong hai quá trình có thể thấy được ?" thì chắc là quá trình chết ta cũng nhìn thấy?
    Surely, he said.
    Chắc chắn, ông nói.
    And may not the other be inferred as the complement of nature, who is not to be supposed to go on one leg only? And if not, a corresponding process of generation in death must also be assigned to her?
    Và cái kia không thể được kết luận làsự bổ sung của tự nhiên, mà nó không được tiếp tục bằng một chân? Và nếu không, một quá trình phát sinh tương ứng trong cái chết cũng được giao cho nó?
    Certainly, he replied.
    Chắc chắn, ông trả lời.
    And what is that process?
    Và quá trình đó là gì?
    Revival.
    Hồi sinh.
    And revival, if there be such a thing, [72a] is the birth of the dead into the world of the living?
    Và hồi sinh, nếu có cái gì đại loại như thế, là sự sinh sản của cái chết vào thế giới sống?
    Quite true.
    Rất đúng.
    Then here is a new way in which we arrive at the inference that the living come from the dead, just as the dead come from the living; and if this is true, then the souls of the dead must be in some place out of which they come again. And this, as I think, has been satisfactorily proved.
    Thế thì đây là một cách mới dẫn đến kết luận là người sống là từ cái chết, cũng như người chết là từ người sống; và nếu đúng, thì linh hồn của người chết phải ở chỗ nào đó để mà trở lại. Và như tôi nghĩ, điều này đã dược thỏa mãn chứng minh.
    Yes, Socrates, he said; all this seems to flow necessarily out of our previous admissions.
    Vâng, Socrates, ông nói; Tất cả có vẻ tuôn ra từ những xác định trước của chúng ta
    And that these admissions were not unfair, Cebes, he said, may be shown, as I think, in this way: [72b] If generation were in a straight line only, and there were no compensation or circle in nature, no turn or return into one another, then you know that all things would at last have the same form and pass into the same state, and there would be no more generation of them.
    Và những xác định này không bất công, Cebes, ông nói, như tôi nghĩ có thể đưa ra bằng cách này: nếu phát sinh chỉ trên một đường thẳng, và không có sự đền bù hoặc vòng tròn của tự nhiên, không quẹo hoặc trở lại vào nhau, thì ông biết là sau cùng tất cả mọi sự sẽ có cùng mót dạng và chuyển vào cùng 1 trạng thái, và sẽ khong có sự phát sinh nữa.
    What do you mean? he said.
    Nghĩa là sao? ông hỏi.
    A simple thing enough, which I will illustrate by the case of sleep, he replied. You know that if there were no compensation of sleeping and waking, [72c] the story of the sleeping Endymion would in the end have no meaning, because all other things would be asleep too, and he would not be thought of. Or if there were composition only, and no division of substances, then the chaos of Anaxagoras would come again. And in like manner, my dear Cebes, if all things which partook of life were to die, and after they were dead remained in the form of death, and did not come to life again, all would at last die, [72d] and nothing would be alive -- how could this be otherwise? For if the living spring from any others who are not the dead, and they die, must not all things at last be swallowed up in death?
    Một việc đơn giản, tôi sẽ minh hoạ bằng trường hợp về ngủ, ông trả lời. Ông biết là nếu không có sự đèn bù của ngủ và thức, câu chuyện Endymion ngủ sẽ có kết thúc vô nghĩa, bởi vì tất cả sẽ ngủ. và không ai nghĩ đến anh ta. Hoặc nếu chỉ có cấu tạo, và không phân chia vật chất, thì sư hỗn loạn của Anaxagoras sẽ trở lại. Và cùng kiểu đó, Cebes thân mến, nếu tất cả những cái có phần trong sự sống sẽ chết đi, và không tái sinh, sau cùng tất cả sẽ chết, và không có gì sống nữa - làm sao có thể khác được? Vì nếu sự sống nảy ra từ các cái không chết khác, rồi chúng chết đi, phải chăng sau cùng tất cả sẽ bị nuốt vào cái chết?
    There is no escape from that, Socrates, said Cebes; and I think that what you say is entirely true.
    Không có gì thoát được cái đó, Socrates, Cebes nói; và tôi nghĩ là những gì ông nói là đúng hoàn toàn.
    Yes, he said, Cebes, I entirely think so, too; and we are not walking in a vain imagination: but I am confident in the belief that there truly is such a thing as living again, and that the living spring from the dead, and that the souls of the dead are [72e] in existence, and that the good souls have a better portion than the evil.
    Vâng, ông nói, Cebes, tôi cũng nghĩ hoàn toàn như thế; và chúng ta không đi trong tưởng tượng hoã huyền, nhưng tôi tin chắc rằng trong sự tin tưởng là thật sự có một thứ sống lại, và sự sống nảy ra từ cái chết, và linh hồn người chết đang tồn tại, và các linh hồn tốt có phần tốt hơn các cái xấu.
    EBDBDBD - "That's all, folks" ​
    [​IMG]
  4. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    cac bác vào site này nếu gặp chữ hơi khó hiểu:
    http://dictionary.reference.com/
    nhanh hơn đi tìm tra tự điển 1 tý
    :-)
    mèo
  5. alleykat

    alleykat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2003
    Bài viết:
    2.831
    Đã được thích:
    0
    cac bác vào site này nếu gặp chữ hơi khó hiểu:
    http://dictionary.reference.com/
    nhanh hơn đi tìm tra tự điển 1 tý
    :-)
    mèo
  6. britneybritney

    britneybritney Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    4.404
    Đã được thích:
    0
    The Right Moves
    by: Tom Crabtree,
    One day, many years ago, when I was working as a psychologist at a children's institution in England, an adolescent boy showed up in the waiting room. I went out there where he was walking up and down restlessly.
    I showed him into my office and pointed to the chair on the other side of my desk. It was in late autumn, and the lilac bush outside the window had shed all its leaves. "Please sit down," I said.
    David wore a black rain coat that was buttoned all the way up to his neck. His face was pale, and he stared at his feet while wringing his hands nervously. He had lost his father as an infant, and had lived together with his mother and grandfather since. But the year before David turned 13, his grandfather died and his mother was killed in a car accident. Now he was 14 and in family care.
    His head teacher had referred him to me. "This boy," he wrote, "is understandably very sad and depressed. He refuses to talk to others and I'm very worried about him. Can you help?"
    I looked at David. How could I help him? There are human tragedies psychology doesn't have the answer to, and which no words can describe. Sometimes the best thing one can do is to listen openly and sympathetically.
    The first two times we met, David didn't say a word. He sat hunched up in the chair and only looked up to look at the children's drawings on the wall behind me. As he was about to leave after the second visit, I put my hand on his shoulder. He didn't shrink back, but he didn't look at me either.
    "Come back next week, if you like," I said. I hesitated a bit. Then I said, "I know it hurts."
    He came, and I suggested we play a game of chess. He nodded. After that we played chess every Wednesday afternoon - in complete silence and without making any eye contact. It's not easy to cheat in chess, but I admit that I made sure David won once or twice.
    Usually, he arrived earlier than agreed, took the chessboard and pieces from the shelf and began setting them up before I even got a chance to sit down. It seemed as if he enjoyed my company. But why did he never look at me?
    "Perhaps he simply needs someone to share his pain with," I thought. "Perhaps he senses that I respect his suffering." One afternoon in late winter, David took off his rain coat and put it on the back of the chair. While he was setting up the chess pieces, his face seemed more alive and his motions more lively.
    Some months later, when the lilacs blossomed outside, I sat starring at David's head, while he was bent over the chessboard. I thought about how little we know about therapy - about the mysterious process associated with healing. Suddenly, he looked up at me.
    "It's your turn," he said.
    After that day, David started talking. He got friends in school and joined a bicycle club. He wrote to me a few times ("I'm biking with some friends and I feel great"); letters about how he would try to get into university. After some time, the letters stopped. Now he had really started to live his own life.
    Maybe I gave David something. At least I learned a lot from him. I learned how time makes it possible to overcome what seems to be an insuperable pain. I learned to be there for people who need me. And David showed me how one - without any words - can reach out to another person. All it takes is a hug, a shoulder to cry on, a friendly touch, a sympathetic nature - and an ear that listens.
    I wrote your name in the sand, but the waves took it away.
    I wrote your name in the sky, but the wind blew it away.
    So I write your name in my heart, where no one can take it away and it'll be forever...
  7. britneybritney

    britneybritney Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    4.404
    Đã được thích:
    0
    The Right Moves
    by: Tom Crabtree,
    One day, many years ago, when I was working as a psychologist at a children's institution in England, an adolescent boy showed up in the waiting room. I went out there where he was walking up and down restlessly.
    I showed him into my office and pointed to the chair on the other side of my desk. It was in late autumn, and the lilac bush outside the window had shed all its leaves. "Please sit down," I said.
    David wore a black rain coat that was buttoned all the way up to his neck. His face was pale, and he stared at his feet while wringing his hands nervously. He had lost his father as an infant, and had lived together with his mother and grandfather since. But the year before David turned 13, his grandfather died and his mother was killed in a car accident. Now he was 14 and in family care.
    His head teacher had referred him to me. "This boy," he wrote, "is understandably very sad and depressed. He refuses to talk to others and I'm very worried about him. Can you help?"
    I looked at David. How could I help him? There are human tragedies psychology doesn't have the answer to, and which no words can describe. Sometimes the best thing one can do is to listen openly and sympathetically.
    The first two times we met, David didn't say a word. He sat hunched up in the chair and only looked up to look at the children's drawings on the wall behind me. As he was about to leave after the second visit, I put my hand on his shoulder. He didn't shrink back, but he didn't look at me either.
    "Come back next week, if you like," I said. I hesitated a bit. Then I said, "I know it hurts."
    He came, and I suggested we play a game of chess. He nodded. After that we played chess every Wednesday afternoon - in complete silence and without making any eye contact. It's not easy to cheat in chess, but I admit that I made sure David won once or twice.
    Usually, he arrived earlier than agreed, took the chessboard and pieces from the shelf and began setting them up before I even got a chance to sit down. It seemed as if he enjoyed my company. But why did he never look at me?
    "Perhaps he simply needs someone to share his pain with," I thought. "Perhaps he senses that I respect his suffering." One afternoon in late winter, David took off his rain coat and put it on the back of the chair. While he was setting up the chess pieces, his face seemed more alive and his motions more lively.
    Some months later, when the lilacs blossomed outside, I sat starring at David's head, while he was bent over the chessboard. I thought about how little we know about therapy - about the mysterious process associated with healing. Suddenly, he looked up at me.
    "It's your turn," he said.
    After that day, David started talking. He got friends in school and joined a bicycle club. He wrote to me a few times ("I'm biking with some friends and I feel great"); letters about how he would try to get into university. After some time, the letters stopped. Now he had really started to live his own life.
    Maybe I gave David something. At least I learned a lot from him. I learned how time makes it possible to overcome what seems to be an insuperable pain. I learned to be there for people who need me. And David showed me how one - without any words - can reach out to another person. All it takes is a hug, a shoulder to cry on, a friendly touch, a sympathetic nature - and an ear that listens.
    I wrote your name in the sand, but the waves took it away.
    I wrote your name in the sky, but the wind blew it away.
    So I write your name in my heart, where no one can take it away and it'll be forever...
  8. britneybritney

    britneybritney Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    4.404
    Đã được thích:
    0
    Những nước đi đúng
    Tác giả: Tom Crabtree
    Vào một ngày, cách đây cũng nhiều năm rồi, khi đang còn làm chuyên gia tâm lý tại một cô nhi viện ở Anh Quốc, tôi bỗng bị gây chú ý bởi sự xuất hiện của một cậu thiếu niên trong phòng chờ của trường. Tôi bắt gặp cậu choai trong lúc cậu ta cứ đi đi lại lại quanh phòng không ngừng nghỉ.
    Tôi bèn ra hiệu đưa cậu ta về văn phòng và chỉ cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của tôi. Đó là khoảng thời gian cuối thu và bụi hoa Tử Đinh Hương đã rụng không còn chiếc lá nào. "Em ngồi xuống đi" tôi nói.
    David mặc một chiếc áo bành tô vải nilon cài khuy kín từ chân lên đến cổ. Mặt cậu tái nhợt, và cậu cứ cúi gằm mặt xuống đất trong khi hai tay siết vào nhau rất căng thẳng. Cậu bé đã mất cha ngay khi còn ẵm ngửa, và từ đó phải sống với mẹ và ông nội. Nhưng vào năm mà David chuẩn bị bước sang cái tuổi 13 thì ông nội mất và mẹ cậu bị chết trong một tai nạn ôtô. Bây giờ cậu đã 14 và sống trong cô nhi viện.
    Thầy giáo chủ nhiệm có lần đã viết thư cho tôi nói rằng: "Cậu bé này lúc nào cũng rất buồn và trầm cảm. Cậu ta chẳng bao giờ chịu nói chuyện với ai cả và tôi rất lo ngại cho cậu ta. Ngài có thể giúp gì chăng?"
    Tôi ngồi ngắm David và tự hỏi làm thế nào để giúp cậu ta đây? Có những bi kịch cuộc đời mà tâm lý học vẫn phải bó tay và chẳng thể nào mô tả thành lời. Đôi khi giải pháp hay hơn cả mà người ngoài cuộc có thể giúp là lắng nghe với thiện ý và sự cảm thông.
    Cả hai lần đầu gặp mặt, David không hé răng lấy một lời. Cậu ta ngồi co ro trên ghế và chỉ ngước mắt nhìn chằm chặp vào các bức hoạ của trẻ em treo trên bức tường phía sau tôi. Khi cậu bé chuẩn bị rời phòng tôi trong lần viếng thăm thứ hai, tôi đã đặt tay lên vai cậu. Cậu không hề né tránh bàn tay của tôi nhưng cũng chẳng nhìn tôi một chút nào cả.
    "Nếu cháu thích, tuần sau cứ quay lại đây với ta nhé." Tôi đề nghị. Chững lại một chút với vẻ ái ngại, tôi nói tiếp "Bác rất hiểu nỗi đau của cháu đang phải chịu."
    Cậu bé đã đến, và tôi gợi ý cùng chơi một ván cờ. Cậu đồng ý và kể từ lúc đó trở đi, chúng tôi lại chơi với nhau vào mỗi buổi chiều thứ 4, hoàn toàn trong im lặng và chẳng bao giờ trao nhau một ánh mắt. Thật không dễ để có thể ăn gian trong cờ vua nhưng tôi phải thừa nhận rằng David đã thắng ít nhất 1 hoặc 2 lần.
    Dần dần, cậu bé đến sớm hơn cả giờ ấn định, lôi bộ cờ từ trên giá xuống và ngồi xếp từng quân cờ trước khi tôi có dịp đặt lưng xuống ghế. Dường như cậu bé đã bắt đầu tìm thầy niềm vui khi làm bạn của tôi. Nhưng tôi luôn tự hỏi tại sao cậu bé không bao giờ nhìn mình?
    "Có lẽ đơn giản là cậu ta cần một ai đó để chia sẻ nỗi đau mà cậu đang phải chịu", tôi thầm nghĩ. "Có lẽ linh tính đã mách bảo cậu rằng tôi luôn tôn trọng những gì cậu đang nếm trải.". Vào một buổi chiều cuối Đông, David cởi bỏ chiếc bành tô của mình và vắt ra sau ghế. Trong khi ngồi sắp xếp những quân cờ, gương mặt cậu dường như sống động hơn và thần sắc linh hoạt lên hẳn.
    Vài tháng sau đó, khi những cành Tử Đinh Hương thi nhau nở hoa bên ngoài cửa sổ, tôi ngồi đó chăm chăm nhìn vào đầu David khi cậu bé đang nhoài người trên bàn cờ. Tôi vẩn vơ nghĩ rằng chúng ta thật biết quá ít về các liệu pháp tâm lý, chẳng biết gì nhiều về các quá trình khó hiểu trong hàn gắn nỗi đau con người. Đột nhiên, cậu bé ngước lên nhìn tôi và nói:
    "Kìa, đến lượt bác đó."
    Từ sau hôm đó, David bắt đầu nói chuyện. Cậu ta đã kết bạn ở trường và tham gia vào một câu lạc bộ xe đạp. Cậu đã viết cho tôi vài lần, kể rằng cậu đang đạp xe với hội bạn và cảm thấy cuộc đời mới tuyệt làm sao; và có lá thư thì tâm sự về những nỗ lực của cậu để thi được vào trường đại học. Một thời gian sau, những lá thư như thế không còn đến với tôi nữa. Giờ đây cậu ta đã thực sự bắt đầu sống tự lập cuộc đời của riêng mình.
    Có lẽ tôi đã đem đến cho David một chút gì đó. Ít nhất tôi đã học được nhiều điều từ cậu bé. Tôi đã hiểu làm thế nào thời gian có thể giúp người ta thoát khỏi nỗi đau tưởng chừng như chẳng thể nào vượt qua. Tôi biết rằng tôi cần ở bên những người đang cần tôi. Và David đã cho tôi thấy làm thế nào một người, không bằng lời nói, có thể vượt lên thành một người khác. Tất cả những điều đó có được chỉ từ một chỗ dựa, một bờ vai để gục đầu khóc, một cử chỉ vuốt ve thân thiện, một tâm hồn cảm thông, và một đôi tai để lắng nghe.
    I wrote your name in the sand, but the waves took it away.
    I wrote your name in the sky, but the wind blew it away.
    So I write your name in my heart, where no one can take it away and it'll be forever...
  9. britneybritney

    britneybritney Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    4.404
    Đã được thích:
    0
    Những nước đi đúng
    Tác giả: Tom Crabtree
    Vào một ngày, cách đây cũng nhiều năm rồi, khi đang còn làm chuyên gia tâm lý tại một cô nhi viện ở Anh Quốc, tôi bỗng bị gây chú ý bởi sự xuất hiện của một cậu thiếu niên trong phòng chờ của trường. Tôi bắt gặp cậu choai trong lúc cậu ta cứ đi đi lại lại quanh phòng không ngừng nghỉ.
    Tôi bèn ra hiệu đưa cậu ta về văn phòng và chỉ cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của tôi. Đó là khoảng thời gian cuối thu và bụi hoa Tử Đinh Hương đã rụng không còn chiếc lá nào. "Em ngồi xuống đi" tôi nói.
    David mặc một chiếc áo bành tô vải nilon cài khuy kín từ chân lên đến cổ. Mặt cậu tái nhợt, và cậu cứ cúi gằm mặt xuống đất trong khi hai tay siết vào nhau rất căng thẳng. Cậu bé đã mất cha ngay khi còn ẵm ngửa, và từ đó phải sống với mẹ và ông nội. Nhưng vào năm mà David chuẩn bị bước sang cái tuổi 13 thì ông nội mất và mẹ cậu bị chết trong một tai nạn ôtô. Bây giờ cậu đã 14 và sống trong cô nhi viện.
    Thầy giáo chủ nhiệm có lần đã viết thư cho tôi nói rằng: "Cậu bé này lúc nào cũng rất buồn và trầm cảm. Cậu ta chẳng bao giờ chịu nói chuyện với ai cả và tôi rất lo ngại cho cậu ta. Ngài có thể giúp gì chăng?"
    Tôi ngồi ngắm David và tự hỏi làm thế nào để giúp cậu ta đây? Có những bi kịch cuộc đời mà tâm lý học vẫn phải bó tay và chẳng thể nào mô tả thành lời. Đôi khi giải pháp hay hơn cả mà người ngoài cuộc có thể giúp là lắng nghe với thiện ý và sự cảm thông.
    Cả hai lần đầu gặp mặt, David không hé răng lấy một lời. Cậu ta ngồi co ro trên ghế và chỉ ngước mắt nhìn chằm chặp vào các bức hoạ của trẻ em treo trên bức tường phía sau tôi. Khi cậu bé chuẩn bị rời phòng tôi trong lần viếng thăm thứ hai, tôi đã đặt tay lên vai cậu. Cậu không hề né tránh bàn tay của tôi nhưng cũng chẳng nhìn tôi một chút nào cả.
    "Nếu cháu thích, tuần sau cứ quay lại đây với ta nhé." Tôi đề nghị. Chững lại một chút với vẻ ái ngại, tôi nói tiếp "Bác rất hiểu nỗi đau của cháu đang phải chịu."
    Cậu bé đã đến, và tôi gợi ý cùng chơi một ván cờ. Cậu đồng ý và kể từ lúc đó trở đi, chúng tôi lại chơi với nhau vào mỗi buổi chiều thứ 4, hoàn toàn trong im lặng và chẳng bao giờ trao nhau một ánh mắt. Thật không dễ để có thể ăn gian trong cờ vua nhưng tôi phải thừa nhận rằng David đã thắng ít nhất 1 hoặc 2 lần.
    Dần dần, cậu bé đến sớm hơn cả giờ ấn định, lôi bộ cờ từ trên giá xuống và ngồi xếp từng quân cờ trước khi tôi có dịp đặt lưng xuống ghế. Dường như cậu bé đã bắt đầu tìm thầy niềm vui khi làm bạn của tôi. Nhưng tôi luôn tự hỏi tại sao cậu bé không bao giờ nhìn mình?
    "Có lẽ đơn giản là cậu ta cần một ai đó để chia sẻ nỗi đau mà cậu đang phải chịu", tôi thầm nghĩ. "Có lẽ linh tính đã mách bảo cậu rằng tôi luôn tôn trọng những gì cậu đang nếm trải.". Vào một buổi chiều cuối Đông, David cởi bỏ chiếc bành tô của mình và vắt ra sau ghế. Trong khi ngồi sắp xếp những quân cờ, gương mặt cậu dường như sống động hơn và thần sắc linh hoạt lên hẳn.
    Vài tháng sau đó, khi những cành Tử Đinh Hương thi nhau nở hoa bên ngoài cửa sổ, tôi ngồi đó chăm chăm nhìn vào đầu David khi cậu bé đang nhoài người trên bàn cờ. Tôi vẩn vơ nghĩ rằng chúng ta thật biết quá ít về các liệu pháp tâm lý, chẳng biết gì nhiều về các quá trình khó hiểu trong hàn gắn nỗi đau con người. Đột nhiên, cậu bé ngước lên nhìn tôi và nói:
    "Kìa, đến lượt bác đó."
    Từ sau hôm đó, David bắt đầu nói chuyện. Cậu ta đã kết bạn ở trường và tham gia vào một câu lạc bộ xe đạp. Cậu đã viết cho tôi vài lần, kể rằng cậu đang đạp xe với hội bạn và cảm thấy cuộc đời mới tuyệt làm sao; và có lá thư thì tâm sự về những nỗ lực của cậu để thi được vào trường đại học. Một thời gian sau, những lá thư như thế không còn đến với tôi nữa. Giờ đây cậu ta đã thực sự bắt đầu sống tự lập cuộc đời của riêng mình.
    Có lẽ tôi đã đem đến cho David một chút gì đó. Ít nhất tôi đã học được nhiều điều từ cậu bé. Tôi đã hiểu làm thế nào thời gian có thể giúp người ta thoát khỏi nỗi đau tưởng chừng như chẳng thể nào vượt qua. Tôi biết rằng tôi cần ở bên những người đang cần tôi. Và David đã cho tôi thấy làm thế nào một người, không bằng lời nói, có thể vượt lên thành một người khác. Tất cả những điều đó có được chỉ từ một chỗ dựa, một bờ vai để gục đầu khóc, một cử chỉ vuốt ve thân thiện, một tâm hồn cảm thông, và một đôi tai để lắng nghe.
    I wrote your name in the sand, but the waves took it away.
    I wrote your name in the sky, but the wind blew it away.
    So I write your name in my heart, where no one can take it away and it'll be forever...
  10. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    The most important body part
    Author: Unknown
    My mother used to ask me what is the most important part of the body? Through the years I would take a guess at what I thought was the correct answer.
    When I was younger, I thought sound was very important to us as humans, so I said, "My ears, Mommy."
    She said, "No. Many people are deaf. But you keep thinking about it and I will ask you again soon."
    Several years passed before she asked me again. Since making my first attempt, I had contemplated the correct answer.
    So this time I told her, "Mommy, sight is very important to everybody, so it must be our eyes."
    She looked at me and told me, "You are learning fast, but the answer is not correct because there are many people who are blind."
    Stumped again, I continued my quest for knowledge and over the years, Mother asked me a couple more times and always her answer was, "No. But you are getting smarter every year, my child."
    Then last year, my grandpa died. Everybody was hurt. Everybody was crying. Even my father cried. I remember that especially because it was only the second time I saw him cry. My Mom looked at me when it was our turn to say our final good-bye to Grandpa.
    She asked me, "Do you know the most important body part yet, my dear?"
    I was shocked when she asked me this now. I always thought this was a game between her and me.
    She saw the confusion on my face and told me, "This question is very important. It shows that you have really lived in your life. For every body part you gave me in the past, I have told you were wrong and I have given you an example why. But today is the day you need to learn this important lesson."
    She looked down at me as only a mother can. I saw her eyes well up with tears.
    She said, "My dear, the most important body part is your shoulder."
    I asked, "Is it because it holds up my head?"
    She replied, "No, it is because it can hold the head of a friend or a loved one when they cry. Everybody needs a shoulder to cry on sometime in life. I only hope that you have enough love and friends that you will always have a shoulder to cry on when you need it."
    Then and there I knew the most important body part is not a selfish one. It is sympathetic to the pain of others.

Chia sẻ trang này