1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thử dịch những mẩu chuyện nhỏ các bạn ơi!!! Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Anh (English Club)' bởi linly, 14/03/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    The most important body part
    Author: Unknown
    My mother used to ask me what is the most important part of the body? Through the years I would take a guess at what I thought was the correct answer.
    When I was younger, I thought sound was very important to us as humans, so I said, "My ears, Mommy."
    She said, "No. Many people are deaf. But you keep thinking about it and I will ask you again soon."
    Several years passed before she asked me again. Since making my first attempt, I had contemplated the correct answer.
    So this time I told her, "Mommy, sight is very important to everybody, so it must be our eyes."
    She looked at me and told me, "You are learning fast, but the answer is not correct because there are many people who are blind."
    Stumped again, I continued my quest for knowledge and over the years, Mother asked me a couple more times and always her answer was, "No. But you are getting smarter every year, my child."
    Then last year, my grandpa died. Everybody was hurt. Everybody was crying. Even my father cried. I remember that especially because it was only the second time I saw him cry. My Mom looked at me when it was our turn to say our final good-bye to Grandpa.
    She asked me, "Do you know the most important body part yet, my dear?"
    I was shocked when she asked me this now. I always thought this was a game between her and me.
    She saw the confusion on my face and told me, "This question is very important. It shows that you have really lived in your life. For every body part you gave me in the past, I have told you were wrong and I have given you an example why. But today is the day you need to learn this important lesson."
    She looked down at me as only a mother can. I saw her eyes well up with tears.
    She said, "My dear, the most important body part is your shoulder."
    I asked, "Is it because it holds up my head?"
    She replied, "No, it is because it can hold the head of a friend or a loved one when they cry. Everybody needs a shoulder to cry on sometime in life. I only hope that you have enough love and friends that you will always have a shoulder to cry on when you need it."
    Then and there I knew the most important body part is not a selfish one. It is sympathetic to the pain of others.
  2. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bộ phận quan trọng nhất của cơ thể.
    Mẹ tôi đã từng hỏi tôi bộ phận nào quan trong nhất trên cơ thể? Qua bao nhiêu năm, tôi cũng đoán ra cái gì là câu trả lời đúng.
    Khi tôi còn bé, tôi cho rằng âm thanh thật là quan trọng đối với con người, bởi vậy tôi trả lời: ?oĐôi tai, mẹ ạ.?
    ?oKhông phải đâu con, có rất nhiều người khiếm thính trong cuộc sống. Nhưng con hãy cứ suy nghĩ về điều này, mẹ sẽ còn hỏi con một lần nữa.
    Vài năm trôi qua trước khi mẹ hỏi tôi câu hỏi này một lần nữa. Vì đã cố gắng rất nhiều nên tôi mong đợi câu trả lời này sẽ chính xác. Tôi trả lời: ?oThị lực rất quan trọng cho tất cả mọi người, bởi vậy đôi mắt chắc hẳn phải là quan trọng nhất, thưa mẹ?
    Mẹ nhìn tôi rồi bảo: ?o Con học rất nhanh nhưng đó vẫn chưa phải là câu trả lời chính xác. Có rất nhiều người khiếm thị trong cuốc sống này.?
    Thất bại một lần nữa, tôi tiếp tục đi tìm kiến thức cho câu trả lời. Nhiều năm trôi qua, mẹ hỏi tôi một vài lần câu hỏi này và câu trả lời của bà luôn là: ?o Chưa đúng, nhưng mỗi năm con lại hiểu biết rộng hơn đấy.?
    Đến tận năm ngoái, cũng là lúc ông tôi mất. Tất cả mọi người đều đau buồn Mọi người khóc nhiều lắm. Ngay cả cha tôi cũng khóc rất nhiều. Tôi đặc biệt chú ý đến điều đó bởi tôi chỉ thấy cha tôi khóc hai lần. Mẹ nhìn tôi khi chúng tôi nói lời vĩnh biệt ông và hỏi: ?o Con đã biết bộ phận nào trên cơ thể người là quan trọng nhất chưa??
    Tôi rất bất ngờ khi mẹ hỏi tôi câu hỏi đó vào lúc này. Tôi luôn nghĩ nó chỉ là một trò chi giữa Mẹ và tôi mà thôi.
    Mẹ dường như đã thấy sự bối rối trên khuôn mặt tôi, Mẹ nói: ?oCâu hỏi này rất quan trọng. Nó chỉ cho con biết rằng con đã thực sự sống trong cuộc đời này. Với mỗi câu trả lời trước kia của con, Mẹ đã bảo con chưa trả lời đúng và chỉ ra cho con những ví dụ tại sao chúng lại sai. Nhưng hôm nay sẽ là ngày con phải học bài học quan trọng này.
    Mẹ cúi nhìn tôi, cái nhìn mà chỉ có được từ một người Mẹ. Tôi thấy mắt mẹ đẫm nước mắt.
    Mẹ nói: ?o Con yêu, bộ phận quan trọng nhất của con người chính là đôi vai.?
    ?oCó phải bởi nó giữ cái đầu ta ở trên cổ phi không mẹ?? tôi hỏi.
    ?oKhông phải đâu con yêu, mà bởi nó chính là điểm tựa cho một người bạn hay người mà con yêu thương mỗi khi họ khóc. Mỗi người cần có một bờ vai để có thể khóc trên đó trong cuộc đời. Mẹ chỉ hy vọng là con có đủ tình yêu thương và bạn bè để con có thể luôn luôn tìm được một bờ vai để khóc mỗi khi con cần đến.?
    Ngay lúc ấy tôi đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi mà bao năm tôi đi tìm kiếm. Bộ phận quan trọng nhất của cơ thể chúng ta không phải là cái gì ích kỉ, chỉ là quan trọng đối với riêng mình. Nó phải là một thứ mà có thể chia sẻ cùng với nỗi đau người khác.
    From Britney: Brit đã đổi font cho bạn rồi, không sửa cái gì hết đâu!
    Được britneybritney sửa chữa / chuyển vào 23:57 ngày 14/04/2003 Text
    Được buttercup sửa chữa / chuyển vào 16:40 ngày 15/04/2003
  3. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bộ phận quan trọng nhất của cơ thể.
    Mẹ tôi đã từng hỏi tôi bộ phận nào quan trong nhất trên cơ thể? Qua bao nhiêu năm, tôi cũng đoán ra cái gì là câu trả lời đúng.
    Khi tôi còn bé, tôi cho rằng âm thanh thật là quan trọng đối với con người, bởi vậy tôi trả lời: ?oĐôi tai, mẹ ạ.?
    ?oKhông phải đâu con, có rất nhiều người khiếm thính trong cuộc sống. Nhưng con hãy cứ suy nghĩ về điều này, mẹ sẽ còn hỏi con một lần nữa.
    Vài năm trôi qua trước khi mẹ hỏi tôi câu hỏi này một lần nữa. Vì đã cố gắng rất nhiều nên tôi mong đợi câu trả lời này sẽ chính xác. Tôi trả lời: ?oThị lực rất quan trọng cho tất cả mọi người, bởi vậy đôi mắt chắc hẳn phải là quan trọng nhất, thưa mẹ?
    Mẹ nhìn tôi rồi bảo: ?o Con học rất nhanh nhưng đó vẫn chưa phải là câu trả lời chính xác. Có rất nhiều người khiếm thị trong cuốc sống này.?
    Thất bại một lần nữa, tôi tiếp tục đi tìm kiến thức cho câu trả lời. Nhiều năm trôi qua, mẹ hỏi tôi một vài lần câu hỏi này và câu trả lời của bà luôn là: ?o Chưa đúng, nhưng mỗi năm con lại hiểu biết rộng hơn đấy.?
    Đến tận năm ngoái, cũng là lúc ông tôi mất. Tất cả mọi người đều đau buồn Mọi người khóc nhiều lắm. Ngay cả cha tôi cũng khóc rất nhiều. Tôi đặc biệt chú ý đến điều đó bởi tôi chỉ thấy cha tôi khóc hai lần. Mẹ nhìn tôi khi chúng tôi nói lời vĩnh biệt ông và hỏi: ?o Con đã biết bộ phận nào trên cơ thể người là quan trọng nhất chưa??
    Tôi rất bất ngờ khi mẹ hỏi tôi câu hỏi đó vào lúc này. Tôi luôn nghĩ nó chỉ là một trò chi giữa Mẹ và tôi mà thôi.
    Mẹ dường như đã thấy sự bối rối trên khuôn mặt tôi, Mẹ nói: ?oCâu hỏi này rất quan trọng. Nó chỉ cho con biết rằng con đã thực sự sống trong cuộc đời này. Với mỗi câu trả lời trước kia của con, Mẹ đã bảo con chưa trả lời đúng và chỉ ra cho con những ví dụ tại sao chúng lại sai. Nhưng hôm nay sẽ là ngày con phải học bài học quan trọng này.
    Mẹ cúi nhìn tôi, cái nhìn mà chỉ có được từ một người Mẹ. Tôi thấy mắt mẹ đẫm nước mắt.
    Mẹ nói: ?o Con yêu, bộ phận quan trọng nhất của con người chính là đôi vai.?
    ?oCó phải bởi nó giữ cái đầu ta ở trên cổ phi không mẹ?? tôi hỏi.
    ?oKhông phải đâu con yêu, mà bởi nó chính là điểm tựa cho một người bạn hay người mà con yêu thương mỗi khi họ khóc. Mỗi người cần có một bờ vai để có thể khóc trên đó trong cuộc đời. Mẹ chỉ hy vọng là con có đủ tình yêu thương và bạn bè để con có thể luôn luôn tìm được một bờ vai để khóc mỗi khi con cần đến.?
    Ngay lúc ấy tôi đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi mà bao năm tôi đi tìm kiếm. Bộ phận quan trọng nhất của cơ thể chúng ta không phải là cái gì ích kỉ, chỉ là quan trọng đối với riêng mình. Nó phải là một thứ mà có thể chia sẻ cùng với nỗi đau người khác.
    From Britney: Brit đã đổi font cho bạn rồi, không sửa cái gì hết đâu!
    Được britneybritney sửa chữa / chuyển vào 23:57 ngày 14/04/2003 Text
    Được buttercup sửa chữa / chuyển vào 16:40 ngày 15/04/2003
  4. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bác mod ơi, sao em copi từ Word ra nó lại không ra tiếng Việt thế này. Ai sửa giùm em với.......Help, help..........
  5. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Bác mod ơi, sao em copi từ Word ra nó lại không ra tiếng Việt thế này. Ai sửa giùm em với.......Help, help..........
  6. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Britney nhiều nha
    Mình còn có một câu chuyên nho nhỏ muốn chia sẻ cùng các bạn nè. Cùng dịch nhé....
    SAND AND STONE
    A Story tells that two friends were walking through the desert. During some point of the journey, they had an argument, and one friend slapped the other one in the face. The one who got slapped was hurt, but without saying anything, he wrote in the sand: "TODAY MY BEST FRIEND SLAPPED ME IN THE FACE"
    They kept on walking, until they found an oasis, where they decided to take a bath. The one who had been slapped got stuck in the mire and started drowning, but his friend saved him. After he recovered from the near drowning, he wrote on a stone: "TODAY MY BEST FRIEND SAVED MY LIFE"
    The friend who had slapped and saved his best friend, asked him,"After I hurt you, you worte in the sand, and now, you write on a stone, why? The other friend replied: "When someone hurts us we should write it down in sand, where the winds of forgiveness can erase it away, but when someone does some thing good for us, we must engrave it in stone, where no wind can ever erase it."
    Learn to write your hurts in the sand and to carve your blessings in stone.
    --------------------------------------------------------
    CÁT và ĐÁ
    Chuyện kể rằng có hai người bạn đang đi vượt qua sa mạc. Trên đường đi họ đã có một cuộc cãi cọ và một người đã tát vào mặt người kia. Anh bị tát rất đau nhưng anh ta vẫn không nói gì mà chỉ lẳng lặng viết lên cát: "HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT CỦA TÔI ĐÃ TÁT TÔI."
    Họ tiếp tục đi cho tới khi tìm thấy một ốc đảo, hai người quyết định đi tắm rửa. Trong lúc đang tắm thì anh bạn bị tát sa lầy vào một vũng bùn và bắt đầu chìm xuống. Nhưng người bạn kia đã cố gắng hết sức để cứu anh ta ra khỏi bãi lầy. Hồi phục lại sau khi tưởng như đã bị chết đuối, anh đã viết lên đá câu: "HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ CỨU SỐNG TÔI."
    Người bạn thân đã tát và cứu anh ta ngạc nhiên hỏi: "Sau khi mình làm cậu đau, cậu đã viết lên cát, còn bây giờ cậu lại viết lên đá. Tại sao vậy?"
    Người bạn trả lời: "Khi ai đó làm chúng ta tổn thương, chúng ta chỉ nên viết nó lên cát, để cho ngọn gió của sự khoan dung thổi bay nó đi. Còn khi chúng ta chịu ơn ai đó, hãy khắc sâu lời biết ơn đó lên trên đá, nơi mà không cơn gió nào có thể xoá bỏ nó đi được."
    Các bạn ơi, hãy học cách viết nỗi đau lên cát và trạm khắc những niềm hạnh phúc lên đá nhé!
  7. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Britney nhiều nha
    Mình còn có một câu chuyên nho nhỏ muốn chia sẻ cùng các bạn nè. Cùng dịch nhé....
    SAND AND STONE
    A Story tells that two friends were walking through the desert. During some point of the journey, they had an argument, and one friend slapped the other one in the face. The one who got slapped was hurt, but without saying anything, he wrote in the sand: "TODAY MY BEST FRIEND SLAPPED ME IN THE FACE"
    They kept on walking, until they found an oasis, where they decided to take a bath. The one who had been slapped got stuck in the mire and started drowning, but his friend saved him. After he recovered from the near drowning, he wrote on a stone: "TODAY MY BEST FRIEND SAVED MY LIFE"
    The friend who had slapped and saved his best friend, asked him,"After I hurt you, you worte in the sand, and now, you write on a stone, why? The other friend replied: "When someone hurts us we should write it down in sand, where the winds of forgiveness can erase it away, but when someone does some thing good for us, we must engrave it in stone, where no wind can ever erase it."
    Learn to write your hurts in the sand and to carve your blessings in stone.
    --------------------------------------------------------
    CÁT và ĐÁ
    Chuyện kể rằng có hai người bạn đang đi vượt qua sa mạc. Trên đường đi họ đã có một cuộc cãi cọ và một người đã tát vào mặt người kia. Anh bị tát rất đau nhưng anh ta vẫn không nói gì mà chỉ lẳng lặng viết lên cát: "HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT CỦA TÔI ĐÃ TÁT TÔI."
    Họ tiếp tục đi cho tới khi tìm thấy một ốc đảo, hai người quyết định đi tắm rửa. Trong lúc đang tắm thì anh bạn bị tát sa lầy vào một vũng bùn và bắt đầu chìm xuống. Nhưng người bạn kia đã cố gắng hết sức để cứu anh ta ra khỏi bãi lầy. Hồi phục lại sau khi tưởng như đã bị chết đuối, anh đã viết lên đá câu: "HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ CỨU SỐNG TÔI."
    Người bạn thân đã tát và cứu anh ta ngạc nhiên hỏi: "Sau khi mình làm cậu đau, cậu đã viết lên cát, còn bây giờ cậu lại viết lên đá. Tại sao vậy?"
    Người bạn trả lời: "Khi ai đó làm chúng ta tổn thương, chúng ta chỉ nên viết nó lên cát, để cho ngọn gió của sự khoan dung thổi bay nó đi. Còn khi chúng ta chịu ơn ai đó, hãy khắc sâu lời biết ơn đó lên trên đá, nơi mà không cơn gió nào có thể xoá bỏ nó đi được."
    Các bạn ơi, hãy học cách viết nỗi đau lên cát và trạm khắc những niềm hạnh phúc lên đá nhé!
  8. Yankee

    Yankee Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/08/2001
    Bài viết:
    441
    Đã được thích:
    0
    Bà con thử thể loại này xem nhé:
    The Rose Will Grow
    by Don Eagle
    How can we trust love, and be sure it will last?
    We gave our hearts to others, many times in the past.
    We shed many tears, and built many fears.
    And now we're afraid to let our hearts go.
    Because of the pain we've come to know.
    But if we are to love again, we have to take the chance.
    And trust our hearts, our only guide, to find that true Romance.
    So if we hide the Rose from the light, we'll never see it grow.
    But if we plant it in the sun, we know the Rose will glow.
    So tear down the Iron Gate you built so high and open up the door.
    The love you find may be the kind, that you've been searching for.
    We know that deep within there is a special part.
    And we know for love to live, there has to be a spark.
    And when that spark, grows to a flame.
    The heart we gave is never the same.
    The days begin and end with songs.
    And to that newfound love your heart belongs.
    You walk on clouds of fluffy white.
    Knowing and trusting that your heart is right.
    The Rose will glow and love will grow.
    And make a spectacular sight.
    For all that see the Rose, will see the petals bright.
    Life, forever, nerver perfect
  9. Yankee

    Yankee Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/08/2001
    Bài viết:
    441
    Đã được thích:
    0
    Bà con thử thể loại này xem nhé:
    The Rose Will Grow
    by Don Eagle
    How can we trust love, and be sure it will last?
    We gave our hearts to others, many times in the past.
    We shed many tears, and built many fears.
    And now we're afraid to let our hearts go.
    Because of the pain we've come to know.
    But if we are to love again, we have to take the chance.
    And trust our hearts, our only guide, to find that true Romance.
    So if we hide the Rose from the light, we'll never see it grow.
    But if we plant it in the sun, we know the Rose will glow.
    So tear down the Iron Gate you built so high and open up the door.
    The love you find may be the kind, that you've been searching for.
    We know that deep within there is a special part.
    And we know for love to live, there has to be a spark.
    And when that spark, grows to a flame.
    The heart we gave is never the same.
    The days begin and end with songs.
    And to that newfound love your heart belongs.
    You walk on clouds of fluffy white.
    Knowing and trusting that your heart is right.
    The Rose will glow and love will grow.
    And make a spectacular sight.
    For all that see the Rose, will see the petals bright.
    Life, forever, nerver perfect
  10. buttercup

    buttercup Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    The girl in the CD shop
    by: Author Unknown, Source Unknown
    There was once a guy who suffered from cancer... a cancer that can't be
    treated. He was 18 years old and he could die anytime. All his life, he was
    stuck in his house being taken cared by his mother. He never went outside
    but he was sick of staying home and wanted to go out for once. So he asked
    his mother and she gave him permission.
    He walked down his block and found a lot of stores. He passed a CD store and
    looked through the front door for a second as he walked. He stopped and went
    back to look into the store. He saw a young girl about his age and he knew
    it was love at first sight. He opened the door and walked in, not looking at
    anything else but her. He walked closer and closer until he was finally at
    the front desk where she sat.
    She looked up and asked, "Can I help you?"
    She smiled and he thought it was the most beautiful smile he has ever seen
    before and wanted to kiss her right there.
    He said, "Uh... Yeah... Umm... I would like to buy a CD."
    He picked one out and gave her money for it.
    "Would you like me to wrap it for you?" she asked, smiling her cute smile
    again.
    He nodded and she went to the back.
    She came back with the wrapped CD and gave it to him. He took it and walked
    out of the store. He went home and from then on, he went to that store
    everyday and bought a CD, and she wrapped it for him. He took the CD home
    and put it in his closet. He was still too shy to ask her out and he really
    wanted to but he couldn't. His mother found out about this and told him to
    just ask her.
    So the next day, he took all his courage and went to the store. He bought a
    CD like he did everyday and once again she went to the back of the store and
    came back with it wrapped. He took it and when she wasn't looking, he left
    his phone number on the desk and ran out...
    !!!RRRRRING!!!
    The mother picked up the phone and said, "Hello?"
    It was the girl!!! She asked for the boy and the mother started to cry and
    said, "You don't know? He passed away yesterday..."
    The line was quiet except for the cries of the boy's mother. Later in the
    day. The mother went into the boy's room because she wanted to remember him.
    She thought she would start by looking at his clothes. So she opened the
    closet. She was face to face with piles and piles and piles of unopened CDs.
    She was surprised to find all those CDs and she picked one up and sat down
    on the bed and she started to open one.
    Inside, there was a CD and as she took it out of the wrapper, out fell a
    piece of paper. The mother picked it up and started to read it.
    It said: Hi... I think U R really cute. Do u wanna go out with me? Love,
    Jacelyn
    The mother opened another CD...
    Again there was a piece of paper. It said: Hi... I think U R really cute. Do
    u wanna go out with me? Love, Jacelyn
    Love is... when you've had a huge fight but then decide to put aside your
    egos, hold hands and say, "I Love You"

Chia sẻ trang này