1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thử dịch những mẩu chuyện nhỏ các bạn ơi!!! Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Anh (English Club)' bởi linly, 14/03/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Ông bà Durley trố mắt nhìn cậu vài giây, rồi mợ Petunia nói, "Thằng bé này nói láo. Mấy - " bà cũng hạ giọng làm Harry phải đoán bà máy môi mấy lời sau đó, "- con cú nó làm cái gì khi chúng nó không mang tin đến cho mày?"
    "À ha!" Cậu Vernon đắc thắng thì thầm. "Thử tránh câu đó đi, thằng kia! Làm như bọn tao không biết mày nhận đủ tin tức từ mấy con chim truyền dịch đó!"
    Harry do dự một lúc. Cậu sẽ mất một cái gì đó nếu cậu nói thật lần này, mặc dù cậu mợ sẽ không biết Harry cảm thấy tệ như thế nào khi phải thú nhận.
    "Mấy con cú... không có mang tin đến cho cháu," Harry nói một cách vô cảm.
    "Tôi không tin," Mợ Petunia nói ngay.
    "Tôi cũng thế," Cậu Vernon nói lớn.
    "Chúng ta biết mày định làm cái gì đây vui lắm," mợ Petunia nói.
    "Chúng ta không có ngu, mày biết đấy," cậu Vernon nói.
    "Thì đó là tin tức đối với cháu," Harry nói, bắt đầu nổi giận, trước khi ông bà Vernon có thể gọi cậu, cậu quay phắt người, bước qua bãi cỏ sân trước, bước qua bờ giậu thấp ngoài vườn, và bước nhanh xuống đường.
    Cậu đang gặp khó khăn và cậu biết thế. Cậu sẽ phải đối mặt với cậu mợ sau đó và trả giá cho sự cứng đầu, nhưng cậu không cần biết ngay lúc ấy; cậu có nhiều việc phải lo gấp.
    Harry biết chắc tiếng động đó là do một người nào "độn thổ" hay "lộ thiên" (well I just made that up). Nó đúng là tiếng Dobby, con gia tinh gây ra khi nó biến mất. Có phải là Dobby đang ở đây trên Privet Drive không? Dobby có đi theo cậu ngay lúc này không? Khi nghĩ đến đấy, cậu quay người nhìn dọc theo con đường Privet Drive, nhưng có vẻ như không có ai trên đường cả và Harry biết chắc là Dobby không biết tàng hình...
    Harry tiếp tục bước, chẳng để ý lối mình đang đi, vì cậu dẫm chân trên mấy con đường này quá nhiều lần thời gian gần đây nên bước chân cậu tự động dẫn đến những chỗ hẻo lánh cậu thích. Cứ vài bước cậu lại quay người nhìn ra sau lưng. Một người nào có phép đã ở gần cậu khi cậu nằm cạnh đám thu hải đường sắp tàn của mợ Petunia, cậu biết chắc như thế. Tại sao họ không nói chuyện với cậu, tại sao họ không liên lạc, tại sao bây giờ họ lại trốn?
    Và rồi cảm giác bực bội của cậu trở nên tột độ, cậu trở nên mất tự tin.
    Có thể đấy không phải tiếng phù phép gì cả. Có thể vì cậu đang tuyệt vọng cần một tín hiệu nhỏ nhoi trên thế giới này nên cậu phản ứng quá độ với những tiếng động vô cùng bình thường. Cậu có chắc đấy là tiếng cái gì vỡ trong nhà một người hàng xóm không?
    Harry cảm thấy cảm giác ruột gan mình chìm xuống, và cậu lại bị vô vọng quấn vào người như trong suốt mùa hè năm ấy
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Sáng mai, đồng hồ báo thức sẽ reo lúc 5 giờ sáng để cậu dậy trả tiền con cú đưa Nhật Báo Tiên Tri - nhưng có cần phải tiếp tục mua báo đó không? Gần đây Harry chỉ liếc sơ qua trang đầu rồi quẳng nó sang bên; khi nào những người ngu xuẩn làm tờ báo này nhận thấy là Voldemort đã trở lại, đó sẽ là tin giật gân, và đó là điều duy nhất mà Harry quan tâm.
    Nếu cậu gặp may, sẽ có cú mang thư của các bạn thân, Ron và Hermione, mặc dù cậu hằng trông đợi các thư này báo các tin đều làm cậu thất vọng.
    "Rõ ràng, chúng tớ không thể nói gì nhiều về kẻ-cậu-biết..." "Chúng tớ bị khuyến cáo là không được nói cái gì quan trọng nhỡ khi thư bị mất..." "Chúng tớ khá bận nhưng tớ không thể kể chi tiết..." "Có nhiều việc xảy ra, chúng tớ sẽ kể hết cho cậu khi chúng tớ gặp cậu..."

    Nhưng bao giờ chúng nó mới gặp cậu? Chẳng ai thèm ghi rõ ngày. Hermione viết vội,"Tớ trông gặp cậu trong thời gian rất ngắn" trong thiệp mừng sinh nhật cậu, nhưng ngắn là bao lâu?
    Harry chỉ có thể đoán từ những dấu hiệu mơ hồ trong các lá thư là Ron và Hermione ở cùng một nơi, chắc là nhà bố mẹ Ron. Cậu không thể chịu được là hai đứa ấy cho vui chơi ở chỗ Burrow trong khi cậu kẹt cứng ở Privet Drive. Thật vậy, cậu giận bọn chúng đến nỗi cậu quẳng cả quà sinh nhật chocolate Honeydukes không thèm mở gói, tuy nhiên cậu hối tiếc vì tối hôm đó phải ăn salad úa của mợ Petunia.
    Và Ron với Hermione bận làm cái gì cơ? Tại sao cậu, Harry, lại không bận? Cậu đã chứng tỏ mình có thể giải quyết nhiều thứ hơn bọn chúng cơ mà? Người ta quên cậu đã làm gì rồi sao? Có phải cậu đã vào nghĩa địa đó và thấy Cedric bị ám hại và đã bị trói vào bia mộ đó và sắp bị giết không?
    Đừng nghĩ về việc đó, Harry nghiêm khắc tự nhủ lần thứ 100 trong mùa hè đó. Cậu cứ mằn chiêm bao thấy mình cứ trở về nghĩa địa đó, không cần phải sống vì nó trong cả lúc thức nữa.
    Cậu rẽ vào góc đường Magnolia Crescent; nửa đường cậu đi ngang một ngõ hẻm cạnh một garage nơi cậu lần đầu nhìn thấy ông bố đỡ đầu của mình. Sirius, ít nhất có vẻ hiểu nỗi lòng của cậu; công nhận là thư của ông cũng không có tin tức đúng đắn như Ron và Hermione, nhưng ít ra chúng có những lời lưu ý và an ủi thay vì những tín hiệu tra tấn:
    "Ta biết việc này làm con bực bội..." "Giữ mũi cho sạch và mọi sự sẽ tốt đẹp..." "Cẩn thận và đừng làm cái gì vội vã..."
    Được Milou sửa vào 07:21 ngày 23/06/2003
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Sáng mai, đồng hồ báo thức sẽ reo lúc 5 giờ sáng để cậu dậy trả tiền con cú đưa Nhật Báo Tiên Tri - nhưng có cần phải tiếp tục mua báo đó không? Gần đây Harry chỉ liếc sơ qua trang đầu rồi quẳng nó sang bên; khi nào những người ngu xuẩn làm tờ báo này nhận thấy là Voldemort đã trở lại, đó sẽ là tin giật gân, và đó là điều duy nhất mà Harry quan tâm.
    Nếu cậu gặp may, sẽ có cú mang thư của các bạn thân, Ron và Hermione, mặc dù cậu hằng trông đợi các thư này báo các tin đều làm cậu thất vọng.
    "Rõ ràng, chúng tớ không thể nói gì nhiều về kẻ-cậu-biết..." "Chúng tớ bị khuyến cáo là không được nói cái gì quan trọng nhỡ khi thư bị mất..." "Chúng tớ khá bận nhưng tớ không thể kể chi tiết..." "Có nhiều việc xảy ra, chúng tớ sẽ kể hết cho cậu khi chúng tớ gặp cậu..."

    Nhưng bao giờ chúng nó mới gặp cậu? Chẳng ai thèm ghi rõ ngày. Hermione viết vội,"Tớ trông gặp cậu trong thời gian rất ngắn" trong thiệp mừng sinh nhật cậu, nhưng ngắn là bao lâu?
    Harry chỉ có thể đoán từ những dấu hiệu mơ hồ trong các lá thư là Ron và Hermione ở cùng một nơi, chắc là nhà bố mẹ Ron. Cậu không thể chịu được là hai đứa ấy cho vui chơi ở chỗ Burrow trong khi cậu kẹt cứng ở Privet Drive. Thật vậy, cậu giận bọn chúng đến nỗi cậu quẳng cả quà sinh nhật chocolate Honeydukes không thèm mở gói, tuy nhiên cậu hối tiếc vì tối hôm đó phải ăn salad úa của mợ Petunia.
    Và Ron với Hermione bận làm cái gì cơ? Tại sao cậu, Harry, lại không bận? Cậu đã chứng tỏ mình có thể giải quyết nhiều thứ hơn bọn chúng cơ mà? Người ta quên cậu đã làm gì rồi sao? Có phải cậu đã vào nghĩa địa đó và thấy Cedric bị ám hại và đã bị trói vào bia mộ đó và sắp bị giết không?
    Đừng nghĩ về việc đó, Harry nghiêm khắc tự nhủ lần thứ 100 trong mùa hè đó. Cậu cứ mằn chiêm bao thấy mình cứ trở về nghĩa địa đó, không cần phải sống vì nó trong cả lúc thức nữa.
    Cậu rẽ vào góc đường Magnolia Crescent; nửa đường cậu đi ngang một ngõ hẻm cạnh một garage nơi cậu lần đầu nhìn thấy ông bố đỡ đầu của mình. Sirius, ít nhất có vẻ hiểu nỗi lòng của cậu; công nhận là thư của ông cũng không có tin tức đúng đắn như Ron và Hermione, nhưng ít ra chúng có những lời lưu ý và an ủi thay vì những tín hiệu tra tấn:
    "Ta biết việc này làm con bực bội..." "Giữ mũi cho sạch và mọi sự sẽ tốt đẹp..." "Cẩn thận và đừng làm cái gì vội vã..."
    Được Milou sửa vào 07:21 ngày 23/06/2003
  4. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Thì cậu hầu như đã làm đúng theo lời Sirius khuyên. Cậu băng qua đường Agnolia Crescent, quẹo vào đường Magnolia và đi thẳng tới công viên giải trí đang chìm vào bóng tối. Ít nhất cậu cũng khuất phục được ham muốn buộc cái rương vào chổi và bay đến chỗ Burrow. Thật ra, Harry thấy rằng cậu đã cư xử rất phải tuy cậu rất tức giận và bực bội vì bị kẹt ở Privet Drive quá lâu, phải hạ mình đi trốn trong luống hoa với hy vọng nghe được một tin gì đó xem Lord Voldemort đang làm gì. Gì thì gì, cũng bực lắm chứ khi cái người vượt ngục sau 12 năm tù trong ngục phù thủy ở Azkaban, tính ám sát trong vụ ám sát mà hắn ta bị kết án rồi, đã thế lại còn lẩn trốn với con Hippogriff bị trộm, chính kẻ ấy khuyên cậu không nên làm cái gì liều lĩnh.
    Harry phóng qua cổng công viên bị khóa và đi qua bãi cỏ loang lổ. Công viên cũng vắng như đường phố. Khi cậu đến gần xích du, cậu ngồi lên cái đu duy nhất mà Dudley và chúng bạn chưa kịp phá hỏng, cậu quấn tay vào dây xích và cúi nhìn xuống đất. Cậu không thể trốn trong luống hoa nhà Dursleys nữa rồi. Ngày mai, cậu phải nghĩ ra cách mới để nghe tin tức. Bây giờ, cậu chẳng có gì làm, chỉ chờ thêm một đêm bất an, vì sau khi thoát khỏi ác mộng về Cedric, cậu nằm mơ thấy các hành lang tối tăm, dài hun hút, tất cả dẫn đến các ngõ cụt và cửa khóa, tất cả có vẻ đều liên quan với cậu trong lúc cậu không ngủ. Cái sẹo trên trán cậu nó cứ châm chích khó chịu quá, nhưng cậu không thể tự dối mình là Ron hay Hermione hay Sirius còn quan tâm về diều đó nữa. Trước đây, cái sẹo đau khi nó báo là Voldemort đăng mạnh mẽ hơn, nhưng bây giờ thì Voldemort đã tái xuất giang hồ, họ cõ lẽ chỉ nhắc cậu là cái sẹo thỉnh thoảng làm cậu khó chịu là chuyện đương nhiên. Không cần phải lo chuyện cũ.
    Sự bất công này chồng chất trong lòng cậu làm cậu muốm thét lene vì tức giận. Nếu không vì cậu, không ai biết được là Voldemort đã trở lại! Và phần thưởng của cậu là kẹt cứng ở Little Whinging nguyên cả bốn tuần, hoàn toàn cách ly với thế giới thần thông, hạ cấp xuống nằm trong khóm thu hải đường tàn để có thể nghe dược tin vền vẹt trượt nước! Sao Dumbledore có thể quên cậu dễ thế nhỉ? Tại sao Ron và Hermione chơi chung với nhau mà lại không mời cậu? Cậu phải chịu đựng việc Sirius bảo cậu ngồi im, ngoan ngoãn trong bao lâu nữa; hoặc chống lại ham muốn viết thư cho tòa báo Nhật Báo Tiên Tri ngu xuẩn ấy và nêu rõ là Voldemorte đã tái xuất giang hồ? Các ý nghĩ diên cuồng này quay cuồng trong đầu Harry, ruột gan cậu dằn vặt gì giận dữ trong màn đêm oi ả đang buông xuóng quanh cậu, không gian gian thơm dịu mùi cỏ khô ấm và tiếng động duy nhất là tiếng xe cộ trên con đường cạnh công viên
    Cậu không biết mình ngồi nghĩ ngợi bao lâu trên xích đu thì cậu nhìn lên vì nghe thấy tiếng nói. Đèn đường lấp lánh vừa đủ chiếu sáng một nhóm người đi vào công viên. Một người hát lớn một bài hát tục. Mấy người khác đang cất tiếng cười. Họ dắt mấy cái xe đạp đua đắt tiền phát ra tiếng động nhẹ.
    Harry biết những người này là ai. Bóng người đi đầu đúng là thằng anh họ Dudley Durley đang làn về nhà, đi kèm với băng đảng trung thành của nó. Dudley vẫn đồ sộ như cũ, nhưng sau một năm ăn kiêng và khám phá ra một tài năng mới, cơ thể nó đã thay đổi rất nhiều. Cậu Vernon khoe tất cả mọi người là Dudley gần đây đã thành vô dịch hạng nặng trẻ liên trường của miền Đông Nam. Môn thể thao quí tộc này, theo lời cậu Vernon, làm cho Dudley càng có vẻ ghê gớm hơn hồi Harry còn học tiểu học dóng vai bao tập đấm vỡ lòng cho Dudley. Harry không còn sợ thằng anh họ đó nữa nhưng cậu vẫn không tin là Dudley học dược cách đấm nặng hơn và chính xác hơn không phải là điều đáng ăn mừng. Trẻ con khắp xóm đều khiếp sợ thắng ấy ?" sợ hơn cả ?othằng Potter ấy?, bị tố giác là một thằng du côn cứng cổ ở trung tâm An Ninh Brutus cho nam thiếu niên tội phạm bất trị.
    Harry nhìn mấy bóng đen đi trên bãi cỏ và tự hỏi chúng đã dánh ai tối nay. Chúng nay hãy nhìn quanh, Harry nghĩ thầm khi nhìn bọn chúng. Chóng ngoan. Nhìn quanh tí nào. Tao đang ngồi dây một mình, tới trêu tao đi nào. Nếu Dudley và chúng bạn thấy cậu ngồi đấy, chắc là chúng sẽ chạy thẳng đến ngay, rồi Dudley sẽ làm gì? Nó sẽ không muốn bị mất mặt trước chúng bạn, nhưng nó sẽ sợ hãi không dám khiêu khích Harry, chắc là buồn cười lắm khi cậu ngắm Dudley lâm vào thế bí, chế diễu nó, nhìn nó, và nếu đứa nào định đánh cậu thì có sẵn gậy phép đây. Cho chúng biết tay. Cậu đang cần xả giận vào mấy thằng bé từng làm khổ đời cậu. Nhưng chúng không nhìn quanh, chúng không thấy cậu, chúng tiến gần đến hàng rào. Harry kiềm chế không gọi chúng. Gây sự đánh nhau là dại. Cậu không dược dùng phép thuật. Cậu có thể bị đuổi học.
    Tiếng bọn Dudley xa dần; chúng đi khuất vào đường Magnolia Road.
    Đấy, Sirius, Harry chán nản. Không vội vã. Giữ mũi cho sạch. Trái ngược cách làm của ông.
    Được Milou sửa vào 06:56 ngày 26/06/2003
  5. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Thì cậu hầu như đã làm đúng theo lời Sirius khuyên. Cậu băng qua đường Agnolia Crescent, quẹo vào đường Magnolia và đi thẳng tới công viên giải trí đang chìm vào bóng tối. Ít nhất cậu cũng khuất phục được ham muốn buộc cái rương vào chổi và bay đến chỗ Burrow. Thật ra, Harry thấy rằng cậu đã cư xử rất phải tuy cậu rất tức giận và bực bội vì bị kẹt ở Privet Drive quá lâu, phải hạ mình đi trốn trong luống hoa với hy vọng nghe được một tin gì đó xem Lord Voldemort đang làm gì. Gì thì gì, cũng bực lắm chứ khi cái người vượt ngục sau 12 năm tù trong ngục phù thủy ở Azkaban, tính ám sát trong vụ ám sát mà hắn ta bị kết án rồi, đã thế lại còn lẩn trốn với con Hippogriff bị trộm, chính kẻ ấy khuyên cậu không nên làm cái gì liều lĩnh.
    Harry phóng qua cổng công viên bị khóa và đi qua bãi cỏ loang lổ. Công viên cũng vắng như đường phố. Khi cậu đến gần xích du, cậu ngồi lên cái đu duy nhất mà Dudley và chúng bạn chưa kịp phá hỏng, cậu quấn tay vào dây xích và cúi nhìn xuống đất. Cậu không thể trốn trong luống hoa nhà Dursleys nữa rồi. Ngày mai, cậu phải nghĩ ra cách mới để nghe tin tức. Bây giờ, cậu chẳng có gì làm, chỉ chờ thêm một đêm bất an, vì sau khi thoát khỏi ác mộng về Cedric, cậu nằm mơ thấy các hành lang tối tăm, dài hun hút, tất cả dẫn đến các ngõ cụt và cửa khóa, tất cả có vẻ đều liên quan với cậu trong lúc cậu không ngủ. Cái sẹo trên trán cậu nó cứ châm chích khó chịu quá, nhưng cậu không thể tự dối mình là Ron hay Hermione hay Sirius còn quan tâm về diều đó nữa. Trước đây, cái sẹo đau khi nó báo là Voldemort đăng mạnh mẽ hơn, nhưng bây giờ thì Voldemort đã tái xuất giang hồ, họ cõ lẽ chỉ nhắc cậu là cái sẹo thỉnh thoảng làm cậu khó chịu là chuyện đương nhiên. Không cần phải lo chuyện cũ.
    Sự bất công này chồng chất trong lòng cậu làm cậu muốm thét lene vì tức giận. Nếu không vì cậu, không ai biết được là Voldemort đã trở lại! Và phần thưởng của cậu là kẹt cứng ở Little Whinging nguyên cả bốn tuần, hoàn toàn cách ly với thế giới thần thông, hạ cấp xuống nằm trong khóm thu hải đường tàn để có thể nghe dược tin vền vẹt trượt nước! Sao Dumbledore có thể quên cậu dễ thế nhỉ? Tại sao Ron và Hermione chơi chung với nhau mà lại không mời cậu? Cậu phải chịu đựng việc Sirius bảo cậu ngồi im, ngoan ngoãn trong bao lâu nữa; hoặc chống lại ham muốn viết thư cho tòa báo Nhật Báo Tiên Tri ngu xuẩn ấy và nêu rõ là Voldemorte đã tái xuất giang hồ? Các ý nghĩ diên cuồng này quay cuồng trong đầu Harry, ruột gan cậu dằn vặt gì giận dữ trong màn đêm oi ả đang buông xuóng quanh cậu, không gian gian thơm dịu mùi cỏ khô ấm và tiếng động duy nhất là tiếng xe cộ trên con đường cạnh công viên
    Cậu không biết mình ngồi nghĩ ngợi bao lâu trên xích đu thì cậu nhìn lên vì nghe thấy tiếng nói. Đèn đường lấp lánh vừa đủ chiếu sáng một nhóm người đi vào công viên. Một người hát lớn một bài hát tục. Mấy người khác đang cất tiếng cười. Họ dắt mấy cái xe đạp đua đắt tiền phát ra tiếng động nhẹ.
    Harry biết những người này là ai. Bóng người đi đầu đúng là thằng anh họ Dudley Durley đang làn về nhà, đi kèm với băng đảng trung thành của nó. Dudley vẫn đồ sộ như cũ, nhưng sau một năm ăn kiêng và khám phá ra một tài năng mới, cơ thể nó đã thay đổi rất nhiều. Cậu Vernon khoe tất cả mọi người là Dudley gần đây đã thành vô dịch hạng nặng trẻ liên trường của miền Đông Nam. Môn thể thao quí tộc này, theo lời cậu Vernon, làm cho Dudley càng có vẻ ghê gớm hơn hồi Harry còn học tiểu học dóng vai bao tập đấm vỡ lòng cho Dudley. Harry không còn sợ thằng anh họ đó nữa nhưng cậu vẫn không tin là Dudley học dược cách đấm nặng hơn và chính xác hơn không phải là điều đáng ăn mừng. Trẻ con khắp xóm đều khiếp sợ thắng ấy ?" sợ hơn cả ?othằng Potter ấy?, bị tố giác là một thằng du côn cứng cổ ở trung tâm An Ninh Brutus cho nam thiếu niên tội phạm bất trị.
    Harry nhìn mấy bóng đen đi trên bãi cỏ và tự hỏi chúng đã dánh ai tối nay. Chúng nay hãy nhìn quanh, Harry nghĩ thầm khi nhìn bọn chúng. Chóng ngoan. Nhìn quanh tí nào. Tao đang ngồi dây một mình, tới trêu tao đi nào. Nếu Dudley và chúng bạn thấy cậu ngồi đấy, chắc là chúng sẽ chạy thẳng đến ngay, rồi Dudley sẽ làm gì? Nó sẽ không muốn bị mất mặt trước chúng bạn, nhưng nó sẽ sợ hãi không dám khiêu khích Harry, chắc là buồn cười lắm khi cậu ngắm Dudley lâm vào thế bí, chế diễu nó, nhìn nó, và nếu đứa nào định đánh cậu thì có sẵn gậy phép đây. Cho chúng biết tay. Cậu đang cần xả giận vào mấy thằng bé từng làm khổ đời cậu. Nhưng chúng không nhìn quanh, chúng không thấy cậu, chúng tiến gần đến hàng rào. Harry kiềm chế không gọi chúng. Gây sự đánh nhau là dại. Cậu không dược dùng phép thuật. Cậu có thể bị đuổi học.
    Tiếng bọn Dudley xa dần; chúng đi khuất vào đường Magnolia Road.
    Đấy, Sirius, Harry chán nản. Không vội vã. Giữ mũi cho sạch. Trái ngược cách làm của ông.
    Được Milou sửa vào 06:56 ngày 26/06/2003
  6. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Cậu đứng dậy vươn vai. Cậu Vernon và mợ Petunia hình như tin rằng lúc Dudley xuất hiện là đúng lúc về nha, sau đó thì trễ quá. Cậu Vernon dọa sẽ nhốt Harry vào kho nếu cậu lại về nhà sau Dudley, Harry vừa nín ngáp, vừa cau có dứng dậy đi ra cổng công viên.
    Đường Magnolia Road, cũng như Privet Drive, cũng có dẫy nhà to hình vuông có bãi cỏ cắt tỉa cẩn thận, chủ nhà là những người to lớn vuông vắn lái xe đánh bóng sạch sẽ giống xe của cậu Vernon. Harry thích Little Whinging về đêm, lúc cửa sổ kéo kín màn tạo nên cách mảnh mầu ngọc quý trong bóng tối, và cậu không phải nghe người ta thì thầm về vẻ ?otội phạm? của cậu khi cậu đi qua. Cậu rảo bước, đến nửa đường Magnolia Road, cậu lại thấy bọn Dudley; chúng chào nhau trước cửa Magnolia Crescent. Harry rút vào bóng cây tử đinh hương, chờ đợi.
    ?oNó kêu như lợn, nhỉ?? Malcolm nói làm bọn kia cười hô hố. ?oCú móc phải dẹp quá, D béo,? Piers nói.
    ?oCùng giờ ngày mai nhá?? Dudley nói.
    ?oSang nhà tao nhá, bố mẹ tao đi vắng,? Gordon nói.
    ?oMai nhá,? Dudley nói.
    'Bye, Dud!'
    'See ya, D Bự!'

    Harry chờ cả bọn đi khỏi cậu mới tiếp tục đi về. Khi cậu hết nghe tiếng nói bọn chúng Harry đi đến góc đường Magnolia Crescent. Vì đi rất nhanh, cậu đến gần Dudley. Nó vừa tản bộ vừa ngân nga.
    ?oÊ, D Bự!?
    Dudley quay người lại.
    ?oỒ,? Nó làu bàu. ?oThì ra là mày .?
    ?oMày làm ?~D Bự?T được bao lâu rồi?? Harry hỏi?
    ?oCâm mồm,? Dudley gào lên, quay đi,
    ?oTên hay đấy,? Harry cười nói, đi ngay đàng sau thằng anh họ. ?oNhưng với tao, mày sẽ luôn là ?~Ickle Diddykins?T.?
    ?oTao bảo, CÂM MỒM!? Dudley nói, mắm hai bàn tay to như đùi heo thành nắm đấm.
    ?oMấy thằng đó không biết ****** gọi mày là gì à??
    ?oCâm mặt mày lại.?
    ?oMày không bảo bà ấy câm mặt bà ấy lại. Còn ?~Popkin?T và ?~Dinky Diddydums?T, tao có dùng được không??
    Dudley không nói gì. Nỗ lực không đánh Harry có vẻ chi phối tất cả mọi tự chủ của nó.
    ?oThế mày đánh ai tối nay thế?? Harry hỏi, cậu không cười nữa. ?oMột đứa 10 tuổi khác? Tao biết mày đánh Mark Evans tối hôm kia ?"
    ?oNó tự rước họa vào thân,? Dudley gào.
    ?oThế hả??
    ?oNó láo với tao.?
    ?oThế à? Thế nó có bảo là mày trông giống con heo học đi trên hai chân sau không? Không láo đâu, Dud, thật đấy.?
    Một cơ bắp ở hàm Dudley co giật. Harry rất hài lòng vì đã làm Dudley điên tiết; cậu thấy trút được cơn giận sang thằng anh họ, một cách giải tỏa duy nhất của cậu.
    Hai đứa rẽ phải vào ngõ hẹp, nơi Harry gặp Sirius lần đầu, là một lối tắt từ Magnolia Crescent đến Wisteria Walk. Lối này vắng và tối hơn hai con đường kia vì không có đèn đường ở đấy. Tiếng chân đi êm hơn giữa tường ga-ra ở một bên và bên kia là hàng rào cao.
    ?oMày tưởng mày to lắm với cái đó hả?? Dudley hỏi sau vài phút.
    ?oCái gì??
    ?oCái ?" cái mày giấu ấy.?
    Harry lại cười.
    ?oKhông có vẻ ngốc lắm nhỉ, Dud? Nhưng tao tưởng là mày khôngbiết vừa đi vừa nói.?
    Harry rút gậy phép ra. Cậu thấy Dudley liếc nhìn cây gậy.
    ?oMày không được phép dùng nó,? Dudley nói ngay. ?oTao biết là không được. Mà sẽ bị đuổi khỏi cái trường đồng bóng ấy.?
    ?oSao mày biết người ta chưa đổi luật, D Bự??
    ?oChưa đổi,? Dudley nói, mặc dù không tin chắc gì lắm.
  7. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Cậu đứng dậy vươn vai. Cậu Vernon và mợ Petunia hình như tin rằng lúc Dudley xuất hiện là đúng lúc về nha, sau đó thì trễ quá. Cậu Vernon dọa sẽ nhốt Harry vào kho nếu cậu lại về nhà sau Dudley, Harry vừa nín ngáp, vừa cau có dứng dậy đi ra cổng công viên.
    Đường Magnolia Road, cũng như Privet Drive, cũng có dẫy nhà to hình vuông có bãi cỏ cắt tỉa cẩn thận, chủ nhà là những người to lớn vuông vắn lái xe đánh bóng sạch sẽ giống xe của cậu Vernon. Harry thích Little Whinging về đêm, lúc cửa sổ kéo kín màn tạo nên cách mảnh mầu ngọc quý trong bóng tối, và cậu không phải nghe người ta thì thầm về vẻ ?otội phạm? của cậu khi cậu đi qua. Cậu rảo bước, đến nửa đường Magnolia Road, cậu lại thấy bọn Dudley; chúng chào nhau trước cửa Magnolia Crescent. Harry rút vào bóng cây tử đinh hương, chờ đợi.
    ?oNó kêu như lợn, nhỉ?? Malcolm nói làm bọn kia cười hô hố. ?oCú móc phải dẹp quá, D béo,? Piers nói.
    ?oCùng giờ ngày mai nhá?? Dudley nói.
    ?oSang nhà tao nhá, bố mẹ tao đi vắng,? Gordon nói.
    ?oMai nhá,? Dudley nói.
    'Bye, Dud!'
    'See ya, D Bự!'

    Harry chờ cả bọn đi khỏi cậu mới tiếp tục đi về. Khi cậu hết nghe tiếng nói bọn chúng Harry đi đến góc đường Magnolia Crescent. Vì đi rất nhanh, cậu đến gần Dudley. Nó vừa tản bộ vừa ngân nga.
    ?oÊ, D Bự!?
    Dudley quay người lại.
    ?oỒ,? Nó làu bàu. ?oThì ra là mày .?
    ?oMày làm ?~D Bự?T được bao lâu rồi?? Harry hỏi?
    ?oCâm mồm,? Dudley gào lên, quay đi,
    ?oTên hay đấy,? Harry cười nói, đi ngay đàng sau thằng anh họ. ?oNhưng với tao, mày sẽ luôn là ?~Ickle Diddykins?T.?
    ?oTao bảo, CÂM MỒM!? Dudley nói, mắm hai bàn tay to như đùi heo thành nắm đấm.
    ?oMấy thằng đó không biết ****** gọi mày là gì à??
    ?oCâm mặt mày lại.?
    ?oMày không bảo bà ấy câm mặt bà ấy lại. Còn ?~Popkin?T và ?~Dinky Diddydums?T, tao có dùng được không??
    Dudley không nói gì. Nỗ lực không đánh Harry có vẻ chi phối tất cả mọi tự chủ của nó.
    ?oThế mày đánh ai tối nay thế?? Harry hỏi, cậu không cười nữa. ?oMột đứa 10 tuổi khác? Tao biết mày đánh Mark Evans tối hôm kia ?"
    ?oNó tự rước họa vào thân,? Dudley gào.
    ?oThế hả??
    ?oNó láo với tao.?
    ?oThế à? Thế nó có bảo là mày trông giống con heo học đi trên hai chân sau không? Không láo đâu, Dud, thật đấy.?
    Một cơ bắp ở hàm Dudley co giật. Harry rất hài lòng vì đã làm Dudley điên tiết; cậu thấy trút được cơn giận sang thằng anh họ, một cách giải tỏa duy nhất của cậu.
    Hai đứa rẽ phải vào ngõ hẹp, nơi Harry gặp Sirius lần đầu, là một lối tắt từ Magnolia Crescent đến Wisteria Walk. Lối này vắng và tối hơn hai con đường kia vì không có đèn đường ở đấy. Tiếng chân đi êm hơn giữa tường ga-ra ở một bên và bên kia là hàng rào cao.
    ?oMày tưởng mày to lắm với cái đó hả?? Dudley hỏi sau vài phút.
    ?oCái gì??
    ?oCái ?" cái mày giấu ấy.?
    Harry lại cười.
    ?oKhông có vẻ ngốc lắm nhỉ, Dud? Nhưng tao tưởng là mày khôngbiết vừa đi vừa nói.?
    Harry rút gậy phép ra. Cậu thấy Dudley liếc nhìn cây gậy.
    ?oMày không được phép dùng nó,? Dudley nói ngay. ?oTao biết là không được. Mà sẽ bị đuổi khỏi cái trường đồng bóng ấy.?
    ?oSao mày biết người ta chưa đổi luật, D Bự??
    ?oChưa đổi,? Dudley nói, mặc dù không tin chắc gì lắm.
  8. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Harry cười nhạt.
    ?oMày không dám chọc tao nếu mày không có cái đó, phải không?? Dudley gầm gừ.
    ?oCũng như mày chỉ cần bốn thằng đứng sau lưng khi mày đánh thằng bé 10 tuổi. Mày biết cái danh hiệu vô địch môn quyền Anh mày luôn mồm khoe ấy? Đối thủ mày mấy tuổi? Bảy? Tám??
    ?oNó 16 tuổi, nói cho mà biết,? Dudley gầm gừ, ?ovà nó bất tỉnh nhân sự cả 20 phút sau khi tao xong việc với nó, và nó nặng gấp đôi mày đấy. Mày chờ tao bảo bố là mày rút cái đó ra ?"?o
    ?oChạy về với bố ngay hả? Vô dịch quyền Anh dính chặt vào bố sợ cái gậy phép kinh tởm của thằng Harry??
    ?oMày không dũng cảm ban đêm nhỉ?? Dudley giễu cợt.
    ?oBan đêm dây này, Diddykins. Khi tối đêm thế này, ta gọi là ban đêm.?
    ?oTao nói khi mày nằm ngủ cơ!? Dudley gầm gừ.
    Nó dừng lại. Harry cũng dừng chân và trố mắt nhìn thằng Anh họ.
    Cậu có thể thấy một tí trên cái mặt to của Dudley, nó có vẻ đắc thắng kỳ lạ.
    ?oMày muốn nói gì? Tao không dũng cảm khi ngủ?? Harry nói, cậu rất bối rối. ?oTao sợ cái gì cơ, gối hay cái gì??
    ?oTao nghe thấy mày đêm qua,? Dudley thì thầm. ?oNói trong giấc ngủ. Rên rỉ.?
    ?oMày nói cái gì?? Harry lại hỏi, nhưng cậu có một cảm giác lạnh xa xuống trong ruột mình. Đêm qua cậu nằm mơ thấy nghĩa trang ấy.
    Dudley phá lên cười thô lỗ, rồi phát ra tiếng rên cao giọng. ?o?TĐừng giết Cedric! Đừng giết Cedric!?T Ai là Cedric ?" bạn trai mày hả??
    ?oTao ?" mày nói dối,? Harry nói một cách máy móc. Nhưng miệng cậu khô hẳn. Cậu biết Dudley không nói dối ?" chứ sao mà nó biết về Cedric?
    ?o?TBố ơi! Giúp con, bố ơi! Hắn sắp giết con, bố ơ! Hu hu!?T?
    ?o?TĐến giúp con, bố ơi! Mẹ ơi, đến giúp con! Hắn giết Cedric rồi! Bố ơi, giúp con! Hắn sắp -?T Đừng chỉ cái đó vào người tao!?
    Dudley lùi vào tường. Harry chỉ gậy phép vào ngay tim Dudley. Harry cảm thấy 14 năm căm ghét Dudley làm mạch cậu đập dồm dập ?" sao cậu không ra tay ngay, hóa phép Dudley toàn bộ cho nó phải bò về nhà như một con côn trùng, mất tiếng, sờ xoạng.
    ?oĐừng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa,
    Harry gầm lên. ?oMàu hiểu không??
    ?oChỉ cái đó ra chỗ khác!?
    ?oTao bảo, mày hiểu không??
    ?oChỉ nó ra chỗ khác!?
    ?oMÀY HIỂU TAO NÓI GÌ KHÔNG??
    ?oBỎ CÁI ĐÓ RA KHỎI ?"?o
    Dudley há hốc miệng run rẩy rất kỳ quặc, như là nó bị tạt nước đá.
    Được Milou sửa vào 03:58 ngày 28/06/2003
  9. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Harry cười nhạt.
    ?oMày không dám chọc tao nếu mày không có cái đó, phải không?? Dudley gầm gừ.
    ?oCũng như mày chỉ cần bốn thằng đứng sau lưng khi mày đánh thằng bé 10 tuổi. Mày biết cái danh hiệu vô địch môn quyền Anh mày luôn mồm khoe ấy? Đối thủ mày mấy tuổi? Bảy? Tám??
    ?oNó 16 tuổi, nói cho mà biết,? Dudley gầm gừ, ?ovà nó bất tỉnh nhân sự cả 20 phút sau khi tao xong việc với nó, và nó nặng gấp đôi mày đấy. Mày chờ tao bảo bố là mày rút cái đó ra ?"?o
    ?oChạy về với bố ngay hả? Vô dịch quyền Anh dính chặt vào bố sợ cái gậy phép kinh tởm của thằng Harry??
    ?oMày không dũng cảm ban đêm nhỉ?? Dudley giễu cợt.
    ?oBan đêm dây này, Diddykins. Khi tối đêm thế này, ta gọi là ban đêm.?
    ?oTao nói khi mày nằm ngủ cơ!? Dudley gầm gừ.
    Nó dừng lại. Harry cũng dừng chân và trố mắt nhìn thằng Anh họ.
    Cậu có thể thấy một tí trên cái mặt to của Dudley, nó có vẻ đắc thắng kỳ lạ.
    ?oMày muốn nói gì? Tao không dũng cảm khi ngủ?? Harry nói, cậu rất bối rối. ?oTao sợ cái gì cơ, gối hay cái gì??
    ?oTao nghe thấy mày đêm qua,? Dudley thì thầm. ?oNói trong giấc ngủ. Rên rỉ.?
    ?oMày nói cái gì?? Harry lại hỏi, nhưng cậu có một cảm giác lạnh xa xuống trong ruột mình. Đêm qua cậu nằm mơ thấy nghĩa trang ấy.
    Dudley phá lên cười thô lỗ, rồi phát ra tiếng rên cao giọng. ?o?TĐừng giết Cedric! Đừng giết Cedric!?T Ai là Cedric ?" bạn trai mày hả??
    ?oTao ?" mày nói dối,? Harry nói một cách máy móc. Nhưng miệng cậu khô hẳn. Cậu biết Dudley không nói dối ?" chứ sao mà nó biết về Cedric?
    ?o?TBố ơi! Giúp con, bố ơi! Hắn sắp giết con, bố ơ! Hu hu!?T?
    ?o?TĐến giúp con, bố ơi! Mẹ ơi, đến giúp con! Hắn giết Cedric rồi! Bố ơi, giúp con! Hắn sắp -?T Đừng chỉ cái đó vào người tao!?
    Dudley lùi vào tường. Harry chỉ gậy phép vào ngay tim Dudley. Harry cảm thấy 14 năm căm ghét Dudley làm mạch cậu đập dồm dập ?" sao cậu không ra tay ngay, hóa phép Dudley toàn bộ cho nó phải bò về nhà như một con côn trùng, mất tiếng, sờ xoạng.
    ?oĐừng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa,
    Harry gầm lên. ?oMàu hiểu không??
    ?oChỉ cái đó ra chỗ khác!?
    ?oTao bảo, mày hiểu không??
    ?oChỉ nó ra chỗ khác!?
    ?oMÀY HIỂU TAO NÓI GÌ KHÔNG??
    ?oBỎ CÁI ĐÓ RA KHỎI ?"?o
    Dudley há hốc miệng run rẩy rất kỳ quặc, như là nó bị tạt nước đá.
    Được Milou sửa vào 03:58 ngày 28/06/2003
  10. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Cái gì đó xảy ra trong màn đêm. Bầu trời đầy sao màu xanh chàm bỗng nhiên trở nên đen thẫm và mất hết ánh sáng ?" trăng sao và ánh đèn đường sáng mờ ở đầu và cuối hẻm tắt sạch. Tiếng xe chạy xa xa và tiếng cây cối xào xạc cũng im bặt. Buổi tối oi ả đột nhiên trở lạnh tháu xương. Hai đứa bị bóng tối yên lặng trùm kín, như một bàn tay khổng lồ thả xuống một cái áo choàng giá lạnh to phủ kín ngõ hẻm, bịt mù mắt hai đứa trẻ.
    Trong 1 tíc tác. Harry tưởng mình làm phép ngoài dự tính, mặc dù cậu đang cố tự chủ hết sức ?" lý trí của cậu bắt kịp cảm giác của cậu?" cậu không có khả năng tắt sao trên trời. Cậu quay qua quay lại, cố nhìn, nhưng bóng tối trùm lên mắt cậu như một màng che không trọng lượng.
    Tiếng Dudley khiếp sợ nói vào tai Harry.
    ?oMày làm cái gì thế? Đừng!?
    ?oTao không làm gì hết! Câm mồm và đừng nhúc nhíc!?
    ?oTao không thấy gì cả! Tao bị mù rồi! Tao ?"?o
    ?oTao bảo câm mồm lại!?
    Harry đứng yên, đảo mắt mù nhìn hai bên. Cái lạnh quá mức làm cậu run như cầy sấy, tay cậu nổi gai ốc và cậu dựng cả tóc gáy ?" cậu mở mắt to hết cỡ, trố mắt nhìn quanh, không thấy gì cả.
    Không thể được. Chúng không thể có mặt ở Little Whinging. Cậu lắng tai nghe. Cậu có thể nghe thấy trước khi nhìn thấy chúng.
    ?oTao sẽ mách bố!? Dudley thút thít. ?oMày đâu rồi? Mày đang làm -?
    ?oMày có im được không?? Harry nghiến giọng, ?otao đang cố ngh-?o
    Nhưng cậu im bặt. Cậu vừa nghe thấy tiếng động cậu làm cậu lo sợ.
    Có cái gì trong ngõ hẻm đó ngoài hai đứa trẻ, nó có những tiếng thở khan dài lập bập. Harry hoảng sợ, cậu đứng run rẩy trong cơn lạnh.
    ?oThôi! Đừng làm thế nữa! Tao sẽ dánh mày! Tao thề tao sẽ đánh mày!?
    ?oDudley! Câm ?"?o
    ẦM!
    Một cú đấm vào một bên đầu Harry, nhấc bổng câu lên không. Mắt cậu nổ đom đóm. Nội trong một giờ, hai lần Harry cảm thấy đầu bị vỡ làm đôi; cậu rơi bịch xuống đất và rơi mất cây gập phép.
    ?oĐồ ngu, Dudley!? Harry thét lên, chảy mước mắt vì đau, cậu lồm cồm bò dậy, cuống quít sờ soạng trong bóng tối. Cậu nghe tiếng Dudley bỏ chạy, đụng vào hàng rào hẻm, ngã xuống.
    ?oDUDLEY, QUAY LẠI ĐÂY! MÀY CHẠY THẲNG VÀO NÓ KÌA!?
    Có tiếng kêu thét ghê rợn và tiếng chân Dudley dừng lại. Cùng lúc đó, Harry cảm thấy cơn lạnh tỏa ra sau lưng và đó chỉ là một điều duy nhất. Có nhiều hơn một con.
    ?oDUDLEY, NGẬM MỒM LẠI! MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM, NGẬM MỒM LẠI! Gậy phép!? Harry hốt hoảng lẩm bẩm, tay mò nhanh như nhện trên mặt đất. ?oĐâu rồi ?" gậy phép ?" chóng ngoan ?" lumos!?
    Cậu buột miệng câu thần chú, tuyệt vọng cầm ánh sáng để tìm gậy ?" hú vía, vài inch gần tay phải cậu ánh sáng lóe lên ?" đầu gập phép tóe lửa. Harry chộp lấy gậy, đứng bật dậy quay người lại.
    Ruột gan cậu lộn tùng phèo.
    Một dáng cao chùm đầu lượn dến gần cậu, lướt trên mặt đất, không thấy chân hay mặt dưới áo choàng, nó vừa đến vừa hút lấy màn đêm. Ngã người về phía sau, Harry giơ gậy phép.
    ?oExpecto patronum!?
    Một luồng khói bạc bắn ra từ đầu cây gậy phép và con Dementor chậm lại, nhưng thần chú không công hiệu; vấp vào chính chân mình, Harry rút lui tí nữa khi con Dementor đè xuống người cậu, đầu óc cậu tối tăm vì hoảng hốt ?" tập trung ?" Một đôi tay xám xần xùi nhơ nhớp thò ra dưới áo choàng của con Dementor, nhắm vào người cậu. Tai cậu nghe một tiếng vút qua.
    ?oExpecto patronum!?
    Tiếng cậu nghe nhỏ và xa vời.
    Lại một tí khói bạc, yếu hơn cái trước bốc lên đầu gậy phép ?" Cậu không làm được nữa, cậu không tạo được phép này.

Chia sẻ trang này