1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thử dịch những mẩu chuyện nhỏ các bạn ơi!!! Mục lục trang 1

Chủ đề trong 'Anh (English Club)' bởi linly, 14/03/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. apricot

    apricot Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    253
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện này của tớ có nội dung gần giống câu chuyện trước.... hic.. Thôi, cố đọc ủng hộ tinh thần nhé

    The sister I never knew

    In the spring of ?T97 my mom told me, my brother Nathaniel, and my sister Alyssa that she had some good news. She sat us all down in the living room and said,
    ?oI?Tm going to have a baby, and her name is going to be Rachel,? everybody was in such high spirits it was like the world had stopped for those couple of minutes while we celebrated. Life was so joyful those months anticipating Rachel?Ts arrival. While we were waiting for Rachel to arrive we were living with my great aunt in a big, old house with a huge barn that had a ton of old tools, wood, and it always smelled like tobacco from a pipe that my great uncle used to smoke. The house had a big yard were I could play with my dog Zippy. Zippy was a big, fat German Shepard-Golden Retriever mix that couldn?Tt swim but was a mighty fine sinker. She also was a very obedient and protective dog that loved kids. My family had a lot of fun there, and some great memories.
    But on December 2, 1997 disaster struck, I was at my aunt?Ts house sitting on a big fluffy couch watching the sparks from the fire jump up the chimney like fireflies escaping from a jar. My dad came back from being with my mom at the hospital with a look that I will never forget. A look so downcast he looked liked he had just lost the one thing most important. He said to me ?oThere?Ts something wrong with the baby, the doctors? they couldn?Tt? couldn?Tt find a heartbeat? and I just want to let you know that this isn?Tt yours or anyone?Ts fault. Its not because you did something bad and are being punished for it.?
    I was so stunned that I didn?Tt know what to make of what was going on. I had so many questions, but didn?Tt know how to say them. Like, is the baby dead, is mom dead; I just didn?Tt know. Also I didn?Tt know if my questions would hurt anybody in the room. So I just sat there as all these thoughts were flying through my head. But as I was worrying about everything else, I realized that I wouldn?Tt be able to hold this baby and play with her.
    And how I longed to hold that baby and play with her like I did with my brother. But now that little bundle of joy is gone, that same baby who one month ago was alive
    and kicking in my mother?Ts stomach. The shock of it all came so fast, I didn?Tt really believe-no I couldn?Tt believe it was true.
    A few days later my dad and me went to the funeral home and gave a tall; well dressed man, in charge of funeral home, a the little; blue outfit. My dad asked him,
    ?oHow much would it be for a nine month old??
    ?o Nothing, we don?Tt charge for anybody under a year.? The man said. While my
    Dad and the man were talking I was looking around this huge house with vast stained glass windows and lofty ceilings with pictures of flowers on them. The place was shadowy, damp and had sort of a spooky feel to it.
    When we got in the car I asked my dad,
    ?oWhy?Td we do that??
    ?oIt?Ts for Rachel to wear?. He said. It was kind of a stupid question because I already knew the answer; I was just trying to make conversation. The car ride home was a long and quiet one. Though I tried to talk to him, I just couldn?Tt think of the right thing to say. I felt so bad for him; I just wish I could?Tve said something to make him feel better-to make me? feel better. The eerie silence was killing me; I couldn?Tt take it any more I had to say something.
    ?oSo ja see the sox game last night?? I said.
    ?oNo, I didn?Tt get the chance.? He said. I felt so stupid after that I just wanted disappear.
    Then the next thing I new it several days later and I was sitting in my church for the funeral looking at a little; white casket in the middle of the room with the beanie baby duck that my sister gave to her, and the cross drooped over it; that I gave to her. Not really listening to what the pastor was saying but one part caught my attention He said,
    ?oRachel wasn?Tt born into this world but was born into the hands of God.? While I was thinking of that I was staring at the picturesque stained glass windows and smelling the coffee from last Sunday still lingering in the building. I realized that Rachel?Ts in a better place because she?Ts home and now she?Ts free, Moreover that I didn?Tt have to worry because maybe God took her away for the reason that she might have died in a more painful way. Plus, if she had died when we knew her more and had played with her and loved her more, it would have been harder for everybody. I was thinking of this stuff, as though, to try and not think of what was going on around me. But when I did look around the service was coming to an end and my cousin was crying with my whole extended family crowded around him to try and comfort him. Then one of them came over to me and said,
    ?oWhy aren?Tt you crying?? as though I was supposed to be crying. Then she said, ?o You know the pastor said it was ok to cry.? I didn?Tt say anything; I just stared at the ground until she walked away. Her saying that just made me feel even worse, right about then is when I just wanted to run away. But there?Ts no way to run away from the pain.
    A few hours later we were driving to the cemetery with the most people I had ever seen at a funeral. When we got there everybody was standing around my grandpa George?Ts grave, Rachel was going to be at the foot of his coffin. Everybody was silent for a few minutes, but then my aunt stepped forward, put some flowers on the coffin and said,
    ?oI?Tll miss you Rachel??
    ?oWe?Tll all miss you.? said my farmor
    ?oBut I?Tm glad you don?Tt have *****ffer through all the cruel things that this world has in store.? Then my aunt stepped back and started to cry again. Nobody else had much to say so the funeral director stepped up and said a few words. Then everybody talked and they started to trickle out and go home.
    Even though some of the memories of her are in the little, blue box on the windowsill, with her foot and handprint; her little, pink cap; and some pictures. Thinking of her is still hard. Although those are good memories, the best ones are in my head. Those 9 months of feeling her kick; and hearing her little, tiny baby hiccups from inside my mom?Ts stomach were some of the best memories.
    Even two years later everyone?Ts still a little sad around Christmas. Just as every Christmas passes, so the pain of the bad memories goes too. I suppose someday I?Tll get over the hurt, but the good memories of her will never go away.
    What made dealing with Rachel?Ts death even harder is that Zippy was a trash picker and she would sneak out on trash night but we would catch her, and when she came back with a real guilty look on her face. But one night she got out and we didn?Tt notice so a car, around the same time Rachel died, hit her.
    Even though She?Ts gone and miss her I have a new baby sister to hold and play with. In the pictures I have of Rachel she looked a lot like my new sister Michaela, and probably would have acted, almost, the same. Even though Michaela takes most of my attention; I will never forget Rachel and the joy of watching her grow for those short, but wonderful, nine months inside my mother?Ts stomach. Never forgetting is the key to great memories, because if you forget there?Ts nothing to hold on to. Even though you sometimes want to forget, later on in life you will wish you hadn?Tt.
    *********************************
    Đó là mùa xuân năm 1997, mẹ thông báo cho tôi, em Nathaniel và em Alyssa tin vui. Chúng tôi cùng ngồi trong phòng khách, mẹ nói: "Mẹ sắp có em bé, em sẽ tên là Rachel nhé". Mọi người đều rất vui, thời gian như thể ngưng lại khi chúng tôi ăn mừng. Cuộc sống của những tháng ngày đón chờ sự ra đời của Rachel thật vui sướng. Trong thời gian đó, chúng tôi sống cùng người cô trong căn nhà cổ và to với một cái kho lớn chứa tấn những dụng cụ, gỗ và luôn bốc mùi thuốc lá từ cái tẩu mà chú chúng tôi thường hút. Ngôi nhà có một cái sân rộng là chỗ mà tôi có thể chơi cùng con chó Zippy của tôi. Zippy to và mũm mĩm, thuộc giống lai giữa German Shepard và Golden Retriever, nó không thể bơi mà chìm nghỉm dễ dàng. Nó rất biết nghe lời, canh nhà và yêu mến trẻ con. Gia đình tôi sống rất vui và có nhiều kỉ niệm nơi đây.
    Nhưng vào cái ngày 2 tháng 12 năm ấy, điều bất hạnh đã xảy ra, khi tôi đang ngồi trên đivăng phủ lớp lông mượt , ngắm những tia sáng từ ngọn lửa đang cháy bập bùng trong lò sưởi như những con đom đóm muốn thoát ra khỏi chiếc chai kín. Bố trở về từ bệnh viện nơi mẹ nằm với vẻ mặt mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên được. Bố nói với tôi rằng: "Có điều không hay với em bé, những bác sỹ, ........họ không thể... không thể nghe thấy nhịp tim đập... và bố muốn nói với con hay rằng đó không phải lỗi của con hay của bất kì ai. Không phải do con làm điều gì không tốt mà bị phạt đâu".
    Tôi choáng váng không biết cái gì đã gây ra điều này. Tôi có quá nhiều thắc mắc và không biết làm sao để giải tỏa. Chẳng hạn như, is the baby dead, is mom dead; Tôi không hiểu. Tôi cũng không biết những câu hỏi của mình liệu có tổn thương tới mọi người trong phòng hay không. Tôi chỉ ngồi với những suy nghĩ rỗi bời trong đầu. Nhưng khi lo nghĩ về những điều khác, tôi vẫn hiểu rõ rằng mình không thể bế và chơi với em bé được nữa.
    Và tôi đã mong chờ thế nào để bế và chơi cùng em như đã làm với đứa em trai. Nhưng giờ đây, cái niềm hân hoan ấy đã biến mất, khi mà một tháng trước đứa em vẫn còn sống và đạp trong bụng mẹ. Cú sốc tới nhanh quá, tôi còn không tin nổi_ tôi không thể tin đó là sự thật nữa.
    Vài ngày sau, tôi cùng bố tới nhà tang lễ và gave a tall . Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, phụ trách nhà tang lễ, a the little; blue outfit . Bố tôi hỏi ông:
    "Con tôi chín tháng tuổi thì sao ạ?"
    "Không gì cả, dưới một năm tuổi không phải trả gì cả". Ông đáp.
    Trong khi bố đang nói chuyện với ông ta, tôi quan sát ngôi nhà rộng lớn ấy với những cửa sổ to có kính màu, trần nhà cao ngất với những bức ảnh hình hoa trên đó. Một nơi mờ ảo, ẩm ướt và có cảm giác khiến người ta sợ.
    Khi chúng tôi ngồi trên xe, tôi hỏi bố: "Tại sao mình phải làm vậy ạ?"
    ?oIt?Ts for Rachel to wear?. . Bố nói. Nó quả là câu hỏi ngớ ngẩn vì tôi hoàn toàn đã biết câu trả lời. Tôi chỉ đang cố tạo chuyện để nói thôi. Xe đi về nhà lâu và yên lặng. Dù tôi có muốn nói chuyện với bố, tôi vẫn không thể tìm được cái gì đúng đắn để nói cả. Tôi thấy bố rất buồn. Tôi chỉ mong có điều gì nói để làm cho bố cảm thấy vui lên_ cũng như cho tôi bớt buồn hơn. Sự yên tĩnh khủng khiếp ầy đang giết chết tôi. Tôi không chịu đựng thêm được nữa và phải nói một điều gì đó.
    " Bố có xem trò sox tối qua không?"
    "Không, bố không xem". Bố trả lời. Tôi thấy ngu ngốc quá và chỉ muốn mình biến mất tiêu đi.

    Then the next thing I new it vài ngày sau, khi mà ngồi trong nhà thờ, chú ý tới chiếc quan tài ở giữa căn phòng cùng đătf với chiếc mũ em bé hình con vịt em gái tôi đem tới. Cây thánh giá để ở trên mà tôi mang cho em. Tôi không thực sự lắng nghe những gì vị mục sư nói nhưng một phần cũng khiến tôi chú ý. Ông nói:
    "Rachel chưa được sinh ra trong thế giới này nhưng đã được sinh ra trong bàn tay của Chúa", Tôi vừa nghĩ vừa nhìn chăm chú vào những ô cửa kính nhiều màu và cảm thấy hương cà phê vẫn còn trong căn phòng tứ Chủ nhật tuần trước. Tôi nhận ra rằng Rachel đang ở một nơi tốt hơn vì em is home và giờ đây em được tự do. Ngoài ra tôi không phải lo lắng, có lẽ Chúa đã mang em đi vì biêtx đâu em sẽ phải chết trong sự đau đớn hơn. Hơn nữa nếu em chết khi mà chúng tôi sông cùng với em, chơi cùng với em và yêu em nhiều hơn thế này thì nó còn đau khổ hơn cho mọi người. Tôi suy nghĩ về điều đó dường như để cố gắng không nghĩ về những gì đang diễn ra xung quanh mình. Nhưng khi nhìn quanh, buổi lễ đang gần kết thúc, người bác của tôi đang khóc, gia đình đứng xung quanh cố an ủi bác. Rồi một trong số những người họ hàng tới bên tôi và nói:
    "Sao cháu không khóc?" như thể là tôi phai khóc. Rồi bác nói: "Cháu biết vị mục sư nói khóc cũng tốt".
    Tôi không nói điều gì, chỉ nhìn chăm chăm xuống đất cho tới khi bác đi hỏi. Lời nói của bác thậm chí khiến tôi cảm thấy buồn hơn, chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng chẳng có cách nào để trốn khỏi nỗi đau.
    Vài giờ sau chúng tôi ra nghĩa trang cùng hầu hết mọi người ở buổi tang lễ. Khi tới đây, tất cả đứng quanh ngôi mộ của ông tôi, em Rachel sẽ được đặt ở phía dưới quan tài của ông. Mọi ngưòi im lặng trong vài phút, sau đó cô tôi bước lên phía trên đặt những bông hoa lên quan tài của em và nói:
    "Cô sẽ nhớ tới cháu, Rachel ạ"
    "Tất cả chúng ta sẽ nhớ tới cháu", said my farmor
    "Nhưng cô thấy vui vì cháu không phải chịu all the cruel things that this world has in store. (những điều tàn nhẵn của thế giỡi này). Sau đó cô tôi bước xuông và bắt đầu khóc tiếp. Không ai khác nói nhiều nên người chủ lễ bước lên và nói vài điều. Rồi mọi người xì xào và từng dòng người bắt đầu trở về nhà.
    Dù là một vài kí ức của em chỉ trong chiếc hộp nhỏ màu xanh trên bậu cửa sổ, với dấu tay, dấu chân em, chiếc mũ hồng xinh xắn và vài bức ảnh. Nghĩ về em vẫn thật khó khăn. Mặc dù những kỉ niệm đều thật tuyệt vời, những điều tốt đẹp nhất vẫn in trong tâm trí tôi. Chín tháng được sờ thấy em đạp và nghe thấy tiếng nấc nhỏ xíu của em trong bụng mẹ là kỉ niệm tuyệt diệu nhất.
    Thậm chí hai năm sau mọi người vẫn cảm thấy buồn trong lễ Giáng Sinh. Khi mỗi dịp Noel qua đi, nỗi đau của nhưng kỉ niệm buồn cũng dần qua đi. Tôi tin một ngày nào đó sẽ vượt qua nỗi đau, nhưng nhũng kỉ niệm tốt đẹp về người em sẽ không bao giờ biến mất.
    Điều gì khiến chống chọi được sự ra đi của em Rachel thậm chí còn khó khăn hơn là việc con Zippy làm người thu gom rác và nó trốn vào đống rác buổi đe^m khi chúng tôi muốn bắt nó, khi trở về với cái vẻ mặt có tội thưc sự. Nhưng cái đe^m nó chạy ra ngoài vào cái thời gian Rachel mất, chúng tôi đã không để ý tới chiếc ô tô_ đã đâm nó.
    Nó mất đi và dù vô cùng nhớ nó, tôi có em bé mới để bế và chơi cùng. Trong bức ảnh của Rachel mà tôi có, em giống em bé mới Michaela rất nhiều và có lẽ would have acted, almost, the same. Dù cho Michaela hầu như chiếm mọi sự quan tâm của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được Rachel và niềm vui khi được thấy em lớn lên trong chín tháng ngắn ngủi mà tuyệt diệu ấy trong bụng mẹ. Kí ức không bao giờ quên ấy chinh là chìa khoá cho mọi hồi ức tốt đẹp vì nếu bạn quên đi, sẽ không còn chỗ dựa nữa. Dù cho đôi khi bạn muốn quên đi, thì sau đó trong cuộc đời bạn sẽ ước mong mình đã không làm như vậy.
    apricot
  2. Nguoi_Thao_Luan_new

    Nguoi_Thao_Luan_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/03/2002
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    Hì hì Longatum ơi, bối cảnh của truyện "The last lesson" không phải là Đại chiến 2 như cậu nghĩ đâu, tớ đã thêm phần ghi chú ở cuối truyện rồi. Bọn Đức đúng là hay tẩn bọn Pháp thật. Nhưng cuối cùng cũng phải giả lại bọn Pháp 2 vùng Alsace với Lorraine ấy, không như anh em nhà mình... mất toi mấy cái đảo với mấy cái thác :( . Có lẽ hè này tớ cũng phải đi Strasbourg, precfecture của Alsace chơi mới được.
  3. Nguoi_Thao_Luan_new

    Nguoi_Thao_Luan_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/03/2002
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    Hì hì Longatum ơi, bối cảnh của truyện "The last lesson" không phải là Đại chiến 2 như cậu nghĩ đâu, tớ đã thêm phần ghi chú ở cuối truyện rồi. Bọn Đức đúng là hay tẩn bọn Pháp thật. Nhưng cuối cùng cũng phải giả lại bọn Pháp 2 vùng Alsace với Lorraine ấy, không như anh em nhà mình... mất toi mấy cái đảo với mấy cái thác :( . Có lẽ hè này tớ cũng phải đi Strasbourg, precfecture của Alsace chơi mới được.
  4. longatum

    longatum Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/10/2001
    Bài viết:
    1.720
    Đã được thích:
    1
    hì hì, bác làm em ngượng quá.... ơ mà cái trận này vừa mới học xong. Phải trận Bismarck bắt sống Napoleon III xong rồi vào Palace de Versaille không ạ? Trận này Pháp còn nhục hơn cả Thế Chiến.

    One impulse from a vernal wood
    May teach you more of man
    Of moral evil and of good
    Than all the sages can
  5. longatum

    longatum Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/10/2001
    Bài viết:
    1.720
    Đã được thích:
    1
    hì hì, bác làm em ngượng quá.... ơ mà cái trận này vừa mới học xong. Phải trận Bismarck bắt sống Napoleon III xong rồi vào Palace de Versaille không ạ? Trận này Pháp còn nhục hơn cả Thế Chiến.

    One impulse from a vernal wood
    May teach you more of man
    Of moral evil and of good
    Than all the sages can
  6. Jolly_girl_new

    Jolly_girl_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    HI !!!
    Try to translate this:The not-so-friendly Lupe who's very name causes faeries to tremble. But you have to wonder, why does he stuff pleading, crying faeries into jars? True, for the money, but I think it goes deeper than that. Here I have written the story of Balthazar.
    Balthazar was once a normal Lupe living with a pack of Lupes in the Haunted Woods. Even then he was not loveable, and spent most of his time training. He could easily defeat most of the other youths in the pack, and could even challenge most of the older ones without fear of loss. His hope was to defeat the current leader of the pack, Alzar, and rule the pack alone.
    "Mercy, mercy, please have mercyyyyyyyyyyy!" the young Lupe cried. Balthazar snarled swept the younger Lupe aside with an easy swipe of his paw. The younger Lupe hit the ground and lay there, whimpering and looking fearfully up at Balthazar.
    "Don't be a sentimental fool," Balthazar snarled. "We have no money, did you forget? How do you plan on getting better weapons?"
    The blue Lupe, Tanzon, gazed up at the older Lupe with wide, terrified. "B-b-but it isn't right. The faeries will be so mad..."
    A red Lupe Balthazar's age glanced up from Tanzon. "Balthazar, is raiding the Money Tree really that good an idea? I mean, they say the Faerie Queen herself watches over it..."
    Balthazar laughed. "Yeah right, and what is she going to do? Maybe you should go back to playing with your Chia plushies!"
    Another Lupe Balthazar's age spoke up from the left. "But what makes you think we'll have a greater chance of getting something from the Money Tree than everybody else?"
    Balthazar smiled evilly. "Very simple. We will not be directly raiding the tree. We will stake out at the tree and keep an eye out for rich donors. Many pet owners are more concerned with paint brushes and having the prettiest NeoPet than fighting in the Battledome. These sorts of people are more likely to donate anyway. We choose one that looks especially rich--and especially weak--and follow them home. Then we rob them."
    Tanzon's eyes widened in pure terror. "R-r-rob them? You mean take their money?"
    Balthazar snarled. "What do you think I mean, idiot?"
    Tanzon cowered backwards. "I think--" he swallowed as Balthazar loomed over him. "I-I-I think we shouldn't do it. I'm not going along with it!"
    Balthazar lowered his muzzle so that it was level with Tanzon's face. "You are either with us or against us. Are you sure you want to stay home?" He bared his teeth and gave a little growl.
    Tanzon swallowed. "I'll be there! I'll be there!"
    ***

    Come on ,comeon
    Jollygirl
  7. Jolly_girl_new

    Jolly_girl_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    191
    Đã được thích:
    0
    HI !!!
    Try to translate this:The not-so-friendly Lupe who's very name causes faeries to tremble. But you have to wonder, why does he stuff pleading, crying faeries into jars? True, for the money, but I think it goes deeper than that. Here I have written the story of Balthazar.
    Balthazar was once a normal Lupe living with a pack of Lupes in the Haunted Woods. Even then he was not loveable, and spent most of his time training. He could easily defeat most of the other youths in the pack, and could even challenge most of the older ones without fear of loss. His hope was to defeat the current leader of the pack, Alzar, and rule the pack alone.
    "Mercy, mercy, please have mercyyyyyyyyyyy!" the young Lupe cried. Balthazar snarled swept the younger Lupe aside with an easy swipe of his paw. The younger Lupe hit the ground and lay there, whimpering and looking fearfully up at Balthazar.
    "Don't be a sentimental fool," Balthazar snarled. "We have no money, did you forget? How do you plan on getting better weapons?"
    The blue Lupe, Tanzon, gazed up at the older Lupe with wide, terrified. "B-b-but it isn't right. The faeries will be so mad..."
    A red Lupe Balthazar's age glanced up from Tanzon. "Balthazar, is raiding the Money Tree really that good an idea? I mean, they say the Faerie Queen herself watches over it..."
    Balthazar laughed. "Yeah right, and what is she going to do? Maybe you should go back to playing with your Chia plushies!"
    Another Lupe Balthazar's age spoke up from the left. "But what makes you think we'll have a greater chance of getting something from the Money Tree than everybody else?"
    Balthazar smiled evilly. "Very simple. We will not be directly raiding the tree. We will stake out at the tree and keep an eye out for rich donors. Many pet owners are more concerned with paint brushes and having the prettiest NeoPet than fighting in the Battledome. These sorts of people are more likely to donate anyway. We choose one that looks especially rich--and especially weak--and follow them home. Then we rob them."
    Tanzon's eyes widened in pure terror. "R-r-rob them? You mean take their money?"
    Balthazar snarled. "What do you think I mean, idiot?"
    Tanzon cowered backwards. "I think--" he swallowed as Balthazar loomed over him. "I-I-I think we shouldn't do it. I'm not going along with it!"
    Balthazar lowered his muzzle so that it was level with Tanzon's face. "You are either with us or against us. Are you sure you want to stay home?" He bared his teeth and gave a little growl.
    Tanzon swallowed. "I'll be there! I'll be there!"
    ***

    Come on ,comeon
    Jollygirl
  8. trinny

    trinny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    hi all !
    try to trans it into vietnamese, it's i wrote to our thien than nho:
    - Missing you -
    I heard you were home, Weekend, spring break, I phoned, but you never picked up the phone. I heard that you died, but if you are still alive. Please reply back, I am waiting for you. You know what I mean, If so let it be seen, that we are always best friends. Forever...
    - A friend is someone -
    A friend is someone we turn to when our spirits need a lift, A friend is someone we treasure for our friendship is a gift. A friend is someone who fills our lives with beauty, joy, and grace And makes the whole world we live in a better and happier place.
    - The Magic Of Love -
    Love is like magic And it always will be. For love still remains Life's sweet mystery!! Love works in ways That are wondrous and strange And there's nothing in life That love cannot change!! Love can transform The most commonplace Into beauty and splendor And sweetness and grace. Love is unselfish, Understanding and kind, For it sees with it's heart And not with it's mind!! Love is the answer That everyone seeks.... Love is the language, That every heart speaks. Love can't be bought, - Dont walk in front of me ... - Dont walk in front of me , i may not follow: Dont walk behind , i may not lead: But walk besides me and always b my friend It is priceless and free, Love, like pure magic, Is life's sweet mystery!!
    - What You Are To Me -
    Have you ever felt like you knew someone a long, long time ago? Another place, another time, a friendship of the souls? Two people who share a bond for reasons neither know, A feeling that they were friends, a long, long time ago? Did they stumble onto each other by pure circumstance, Or was it fate and destiny that played a certain hand? Two souls intertwined, they are worlds apart, But the soul, it knows no difference, in matters of the heart. Somehow they are drawn together, fate has brought them back, Each living worlds apart, they journey separate paths. When this life is over, and a new life begins, Their souls will find each other, two souls that we call friends.
    - Standing by -
    Standing by, All the way. Here to help you through your day. Holding you up, When you are weak, Helping you find what it is you seek. Catching your tears, When you cry. Pulling you through when the tide is high. Absorbing your voice When you talk. Standing by when you learn to walk. Just being there, Through thick and thin, All just to say, you are my friend.
    - Can We Still Be Friends? -
    I was cold and hurting lost out in the night wandering and searching for heaven's light I saw the night sky clearing when you spread your rainbow wings But little did I know what joy you would bring From that moment on a friendship did start you kissed away my tears and sheltered my heart I bless the day God sent him from above But then I grew fearful for I had fallen in love I told you this feeling and what did you say? You said you liked our friendship and that's how it would stay I cried for a friendship I thought I lost But then felt your warm, gentle hand You then whispered in my ear that by my side you'll forever stand
    trinny
  9. trinny

    trinny Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    hi all !
    try to trans it into vietnamese, it's i wrote to our thien than nho:
    - Missing you -
    I heard you were home, Weekend, spring break, I phoned, but you never picked up the phone. I heard that you died, but if you are still alive. Please reply back, I am waiting for you. You know what I mean, If so let it be seen, that we are always best friends. Forever...
    - A friend is someone -
    A friend is someone we turn to when our spirits need a lift, A friend is someone we treasure for our friendship is a gift. A friend is someone who fills our lives with beauty, joy, and grace And makes the whole world we live in a better and happier place.
    - The Magic Of Love -
    Love is like magic And it always will be. For love still remains Life's sweet mystery!! Love works in ways That are wondrous and strange And there's nothing in life That love cannot change!! Love can transform The most commonplace Into beauty and splendor And sweetness and grace. Love is unselfish, Understanding and kind, For it sees with it's heart And not with it's mind!! Love is the answer That everyone seeks.... Love is the language, That every heart speaks. Love can't be bought, - Dont walk in front of me ... - Dont walk in front of me , i may not follow: Dont walk behind , i may not lead: But walk besides me and always b my friend It is priceless and free, Love, like pure magic, Is life's sweet mystery!!
    - What You Are To Me -
    Have you ever felt like you knew someone a long, long time ago? Another place, another time, a friendship of the souls? Two people who share a bond for reasons neither know, A feeling that they were friends, a long, long time ago? Did they stumble onto each other by pure circumstance, Or was it fate and destiny that played a certain hand? Two souls intertwined, they are worlds apart, But the soul, it knows no difference, in matters of the heart. Somehow they are drawn together, fate has brought them back, Each living worlds apart, they journey separate paths. When this life is over, and a new life begins, Their souls will find each other, two souls that we call friends.
    - Standing by -
    Standing by, All the way. Here to help you through your day. Holding you up, When you are weak, Helping you find what it is you seek. Catching your tears, When you cry. Pulling you through when the tide is high. Absorbing your voice When you talk. Standing by when you learn to walk. Just being there, Through thick and thin, All just to say, you are my friend.
    - Can We Still Be Friends? -
    I was cold and hurting lost out in the night wandering and searching for heaven's light I saw the night sky clearing when you spread your rainbow wings But little did I know what joy you would bring From that moment on a friendship did start you kissed away my tears and sheltered my heart I bless the day God sent him from above But then I grew fearful for I had fallen in love I told you this feeling and what did you say? You said you liked our friendship and that's how it would stay I cried for a friendship I thought I lost But then felt your warm, gentle hand You then whispered in my ear that by my side you'll forever stand
    trinny
  10. longatum

    longatum Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/10/2001
    Bài viết:
    1.720
    Đã được thích:
    1
    Hì, tớ lại làm proof reader một phát nữa nhé, cho bài của Apricot. tớ chỉ sửa chỗ nào tớ thấy cần sửa thôi nhé, hành văn tớ không dám sửa đâu.
    -------------------------------------------------------------------------------
    Bố trở về từ bệnh viện nơi mẹ nằm với vẻ mặt mà tôi sẽ không bao giờ có thể quên được. (ở đây có cái từ downcast. Downcast có nghĩa là buồn, rất buồn, rất là bi quan. dịch sao thì tuỳ bạn apricot nhé. Thực ra bỏ từ này đi cũng được, đọc bạn dịch ở đây người ta vẫn thấy cái implication của từ downcast)
    Tôi choáng váng không biết cái gì đã gây ra điều này (what to make of what was going on. cái này viết rất informal. dont know To make of what going on có nghĩa là: không làm sao lý giải được những gì đang diễn ra - dịch thô nhé-.) Tôi có quá nhiều thắc mắc và không biết làm sao để giải tỏa (have so many questions but dont know how to say them: tôi có rất nhiều câu hỏi nhưng chẳng biết nói làm sao) . Chẳng hạn như, is the baby dead, is mom dead; (cái này, mặc dù không để trong quotation mark nhưng đây là lời của cái đc viết bài. Cái này related với cái chuyện đc này có nhiều câu hỏi nhưng không biết nói làm sao: is the baby dead: em bé chết rồi hả bố? is mom dead: mẹ chết rồi hả bố?) Và tôi đã mong chờ thế nào (biết bao) để bế và chơi cùng em như đã làm với đứa em trai. Nhưng giờ đây, cái niềm hân hoan ấy đã biến mất, khi mà một tháng trước đứa em vẫn còn sống và đạp trong bụng mẹ (But now that little bundle of joy is gone, that same baby who one month ago was alive: ở đây cái little bundle of joy cũng chính là the baby. Dịch thế này không biết có tạm được không: Nhưng giờ đây, niềm vui nhỏ bé ấy, đứa em bé bỏng ấy đã không còn nữa.)
    Vài ngày sau, tôi cùng bố tới nhà tang lễ và gave a tall . Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, phụ trách nhà tang lễ, a the little; blue outfit (apricot không dịch được câu này là vì đã tách một câu ra thành 2 câu. dich nhá:... tới nhà tang lễ và đưa cho người phụ trách, một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề và có vóc dáng cao, một bộ quần áo nhỏ nhắn, mầu xanh da trời).
    Khi chúng tôi ngồi trên xe, tôi hỏi bố: 'Tại sao mình phải làm vậy ạ?'
    ?oIt?Ts for Rachel to wear?. (bạn không dịch được câu này là vì bạn không dịch đúng câu trên. cái này liên quan đến cái little blue outfit. Bố tác giả và tác giả tới nhà tang lễ để đưa cho người phụ trách bộ quần áo đó. Khi về thì tác giả hỏi: mình làm thế để làm gì? ông bố trả lời: cái đó là để cho Rachel mặc.) Bố nói. Nó quả là câu hỏi ngớ ngẩn vì tôi hoàn toàn đã biết câu trả lời. Tôi chỉ đang cố tạo chuyện để nói thôi. Xe đi về nhà lâu và yên lặng. Dù tôi có muốn nói chuyện với bố, tôi vẫn không thể tìm được cái gì đúng đắn để nói cả. Tôi thấy bố rất buồn. ( I feel so bad for him: câu này hơi khó dịch theo kiểu formal. Tôi thấy rất thương ông bô tôi???)
    ' Bố có xem trò sox tối qua không?' (hì, tớ biết là apricot sẽ không dịch được câu này. sox game, lý ra phải là Sox game, là một trận bóng chầy. Boston Red Sox là một đội bóng chầy lớn tại Mẽo. 2 đội được mê nhất bên East coast là Boston Red Sox và New York Yankees.)
    Then the next thing I new it vài ngày sau, khi mà ngồi trong nhà thờ, chú ý tới chiếc quan tài ở giữa căn phòng cùng đătf với chiếc mũ em bé hình con vịt em gái tôi đem tới. (bài viết này dùng rất nhiều tiếng Anh kiểu nói thông thường hàng ngày, không giống một bài viết kiểu essay hay là một truyện ngắn gì cả. Văn phạm rất là lung tung. cái the next thing I new it đúng ra là the next thing I KNEW it... nghĩa tương tự như: điều tiếp theo mà tôi nhớ là... nhưng câu này hoàn toàn sai ngữ pháp vì không có động từ chính. )Tôi vừa nghĩ vừa nhìn chăm chú vào những ô cửa kính nhiều màu và cảm thấy hương cà phê vẫn còn trong căn phòng tứ Chủ nhật tuần trước. Tôi nhận ra rằng Rachel đang ở một nơi tốt hơn vì em is home (because she is home: bởi vì em đang được sống trong nhà của mình. Tại sao lại là nhà của mình? đây là vấn đề tôn giáo. bác pastor nói: Rachel được sinh ra trong bàn tay của Chúa, tức là con Chúa và bây giờ Rachel ở thiên đường --> ở nhà. không biết giải thích thế có rõ cho Apricot chưa.) và giờ đây em được tự do. Ngoài ra tôi không phải lo lắng, có lẽ Chúa đã mang em đi vì biêtx đâu em sẽ phải chết trong sự đau đớn hơn. (Hơn nữa, tôi không nên lo lắng vì có lẽ Chúa đã mang em đi để tránh cho em khỏi một cái chết đau đớn hơn chăng.) Nhưng khi nhìn quanh, buổi lễ đang gần kết thúc, người bác (cousin là anh em họ chứ nhỉ???) của tôi đang khóc, gia đình đứng xung quanh cố an ủi bác.
    Rồi bác nói: 'Cháu biết vị mục sư nói khóc cũng tốt'. (từ 'tốt' ở đây nghe không đúng lắm. crying is ok ở đây nghĩa là: khóc cũng không sao đâu. cái này là để chứng tỏ rằng bác này quan tâm đến tác giả. Chứ dịch là tốt thì hoá ra thành bác này đến chỗ tác giả để bắt tác giả khóc à?)
    'Tất cả chúng ta sẽ nhớ tới cháu', said my farmor (tớ cũng chịu không biết farmor là gì.)
    Trong bức ảnh của Rachel mà tôi có, em giống em bé mới Michaela rất nhiều và có lẽ would have acted, almost, the same (hì hì, cái này khó dịch quá vì nó có nhiều cái ẩn ý ở trong. Đại khái tức là tác giả nghĩ Rachel nếu mà còn sống chắc cũng sẽ giống Michaela lắm.).
    Kí ức không bao giờ quên ấy chinh là chìa khoá cho mọi hồi ức tốt đẹp vì nếu bạn quên đi, sẽ không còn chỗ dựa nữa (đừng bao giờ quên lãng (ký ức) never forgetting is...),

    One impulse from a vernal wood
    May teach you more of man
    Of moral evil and of good
    Than all the sages can

Chia sẻ trang này