1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thư giãn .! ... Ai có chuyện gì vui thì kể nhé!

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi anhpharm, 17/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anhpharm

    anhpharm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2006
    Bài viết:
    484
    Đã được thích:
    0
    Thư giãn .! ... Ai có chuyện gì vui thì kể nhé!

    Tấm Cám thời nay
    Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.

    - Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.

    - Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???

    Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.

    Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng: ?oHai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt? .

    Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm lam, chăm làm. Cô nhảy ào xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.
    Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó becgie vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình...

    Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe Cám nói: ?oChị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng?. Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau vài viên gạch do Tấm ném với theo.

    ?oThôi thì của đi thay người?, Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên gì mà xấu tệ, sao không giới thiệu tên Việt hay Hảo đi cho đẹp???". Tuy nhiên, cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi: ?oVì sao con khóc??. Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi: ?oBống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.? Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó becgie mà Tấm mang theo nhe bộ hàm thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.

    Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống.

    Những lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ.

    ?oKhông điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng? ?" Dì ghẻ nghĩ thầm. ?oRõ ràng là khuất tất rồi đây?.

    Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...

    Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy: ?oCon ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng bắt mất trâu?. Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.

    Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu.

    Tối đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...

    ?oBống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.?

    Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó, lần thứ hai trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi.
    Bụt lại hiện lên và hỏi: ?oVì sao con chửi??. Sau khi nghe Tấm kể lại sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một tiếng nói the thé vang lên ?oCục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho?. Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...

    Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài đẹp nhất, và đặc biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3 kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi...

    Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc.

    Bụt hiện lên và hỏi: ?oLàm sao con khóc??, và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng: ?oXời, tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con?.

    Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...

    Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.

    Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin chuyển công tác...

    Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa.

    Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ trúng ngay đầu vị vua trẻ đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông" . Tấm sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ và không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị Vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà", nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước đại.

    Đến nơi, đúng lúc nhà vua đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà vua mang ra, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Trong khi đó nhà Vua thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông". Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ của nhà vua từ đó. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.

    Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân, hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai, nhà vua ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của tấm, nào là làm bia cho vua tập bắn, nào là làm bao cát cho vua tập oánh quyền... Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật.... Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, nhà vua thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình.

    Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà. Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào lịch sử.

    Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.

    Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng muốn được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là đều bay mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị vua bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm vua hỏi: ?oVàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào ống quần?. Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong đó...

    Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.

    Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: ?oKẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt cho?. Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...

    Lại nói về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì lạ lạ. Vua sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm, khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của hoàng hậu têm ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...

    Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới nói: ?oThị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi?. Gọi mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.

    Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.

    Gặp Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi: ?oChị Tấm ơi, chị làm thế nào mà đẹp thế??. Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng dưới để Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được đẹp như Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước thật sôi giội cho sướng...

    Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn mảnh, nấu mắm rồi sai quân lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: ?oNgon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con có còn xin miếng?. Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống đáy chum thấy đầu của Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết. Tấm cũng suýt bị truy tố vì tội giết người cũng may mắn là có ô dù to nâng đỡ nên mới thoát nạn... Từ đó Tấm suốt ngày ở trong cung chẳng dám đi đâu sợ dân chúng chửi bới chê cười bởi chí ít gì thì Tấm cũng là đương kim hoàng hậu mà.
    [​IMG]
  2. Roman_Nguyen

    Roman_Nguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Có chuyện này cũng buồn cười lắm nè ...
    Hu''s the new leader of China
    --------------------------------------------------------------------------------
    Playwright Jim Sherman wrote this after Hu Jintao was named chief of the Communist Party in China.
    --------------------------------------------------------------------------------
    (We take you now to the Oval Office.)
    George: Condi! Nice to see you. What''s happening?
    Condi: Sir, I have the report here about the new leader of China.
    George: Great. Lay it on me.
    Condi: Hu is the new leader of China.
    George: That''s what I want to know.
    Condi: That''s what I''m telling you.
    George: That''s what I''m asking you. Who is the new leader of China?
    Condi: Yes.
    George: I mean the fellow''s name.
    Condi: Hu.
    George: The guy in China.
    Condi: Hu.
    George: The new leader of China.
    Condi: Hu.
    George: The Chinaman!
    Condi: Hu is leading China.
    George: Now whaddya'' asking me for?
    Condi: I''m telling you Hu is leading China.
    George: Well, I''m asking you. Who is leading China?
    Condi: That''s the man''s name.
    George: That''s who''s name?
    Condi: Yes.
    George: Will you or will you not tell me the name of the new leader of China?
    Condi: Yes, sir.
    George: Yassir? Yassir Arafat is in China? I thought he was in the Middle East.
    Condi: That''s correct.
    George: Then who is in China?
    Condi: Yes, sir.
    George: Yassir is in China?
    Condi: No, sir.
    George: Then who is?
    Condi: Yes, sir.
    George: Yassir?
    Condi: No, sir.
    George: Look, Condi. I need to know the name of the new leader of China. Get me the Secretary General of the U.N. on the phone.
    Condi: Kofi?
    George: No, thanks.
    Condi: You want Kofi?
    George: No.
    Condi: You don''t want Kofi.
    George: No. But now that you mention it, I could use a glass of milk. And then get me the U.N.
    Condi: Yes, sir.
    George: Not Yassir! The guy at the U.N.
    Condi: Kofi?
    George: Milk! Will you please make the call?
    Condi: And call who?
    George: Who is the guy at the U.N?
    Condi: Hu is the guy in China.
    George: Will you stay out of China?!
    Condi: Yes, sir.
    George: And stay out of the Middle East! Just get me the guy at the U.N.
    Condi: Kofi.
    George: All right! With cream and two sugars. Now get on the phone.
    (Condi picks up the phone.)
    Condi: Rice, here.
    George: Rice? Good idea. And a couple of egg rolls, too. Maybe we should send some to the guy in China. And the Middle East. Can you get Chinese food in the Middle East?
    Không phải tớ giỏi tiếng Anh gì đâu, nhưng chuyện này phải để tiếng anh thì mới hay, phải không bà con
    Chú giải tên nhân vât:
    George: George Bush Tổng thống Mỹ
    Condi : Ngoại Trưởng Mỹ Condoleeza Rice
    Hu : Hồ Cẩm Đào
    Kofi: Kofi Annan Tổng thư ký liên hiệp quốc
  3. anhpharm

    anhpharm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2006
    Bài viết:
    484
    Đã được thích:
    0
    Thư tình
    Gửi người con gái anh yêu!
    Hà nội một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen.
    Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được,ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.
    Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.
    Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi lăncuđơ, không có tiền mà phải xài card.
    Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không".
    Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.
    Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng ...
    Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.
    Hôn em như cún con hôn mèo con!
  4. biathaibinh

    biathaibinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    214
    Đã được thích:
    0
    Anh và Em
    Nếu như em là sắt
    Thì anh là Carbon
    Dẫu dài ngắn vuông tròn
    Vẫn sắt son trong một
    Nếu như em là cột
    Anh xin làm căn nhà
    Dù bão tố phong ba
    Vẫn ôm em, che chở
    Nếu như em là phở
    Thì anh là nước lèo
    Ðời có cuốn vèo vèo
    Ta bên nhau em nhỉ
    Nếu như em là chỉ
    Anh lại biến thành kim
    Dù kim có khó tìm
    Dù chỉ gầy dễ đứt....
    Giả như em có sứt
    Thì anh cũng rốn lồi
    Lồi rốn với sứt môi
    Chúng ta đi cùng lối
    Giả như em sợ tối
    Anh sẽ là ngọn đèn
    Dù dầu đắt xăng lên
    Anh vẫn luôn toả sáng.....
    Còn nếu em là ván
    Anh sẽ xin làm đinh
    Ðóng một triệu chuyện tình
    Cũng không khi nào hết
    Nếu em làm biển biếc
    Anh làm sóng bạc đầu
    Dù tận dưới lòng sâu
    Cũng ngoi lên mặt biển
    Nếu như em định tiến
    Anh cũng không chịu lùi
    Cả hai chẳng chịu lui
    Thì ôm nhau chịu trận
    Nếu tình là số phận
    Anh sẽ năng lên chùa
    Cầu khấn rõ là to
    Mong lấy em là vợ
    Nếu em là chủ nợ
    Anh một kẻ thiếu tiền
    Khe khẽ đến bên em
    Rồi cuỗm tiền chạy mất
    Hóa thân là hành khất
    Anh gõ cửa nhà em
    Trong lúc trời nhá nhem
    Xin nụ hôn tình ái
    Nếu như em củ chuối
    Anh sẽ làm Chí Phèo
    Chí và Nở gặp nhau
    Hỏi sao không có cháo
    Nếu như em là gáo
    Anh sẽ xin làm que
    Trọc một lỗ vào khe
    Khối người dùng múc nước
    Nếu có một điều ước
    Anh ước đến bên em
    ?oHôn thật khẽ thật êm
    Hôn êm đềm mãi mãi"
    Giả như em làm Vãi
    Anh cạo đầu làm sư
    Tu ở đền ông Từ
    Vẫn vô tư mà sống
    Nếu như em làm trống
    Anh xin làm cái dùi
    Trống với dùi quen mui
    Lùi dần vào chỗ vắng
    Giả như không còn nắng
    Em sợ bầu trời đêm
    Anh gọi mặt trời lên
    Ðón bình minh rực rỡ
    Có một khi nào đó
    Muốn trở về tuổi thơ
    Anh sẽ làm cây dừa
    Tỏa bóng mềm em mát
    Nếu vô tình chợt khát
    Anh dòng suối mát trong
    Dâng vị ngọt vô ngần
    Ðể em? tu ừng ực
    Giả như em ngủ gật
    Anh sẽ đến bên mình
    Xoa nhè nhẹ con tim
    Vì trên tim? là ngực
    Giả như em có bực
    Anh lại cười hề hề
    Thế thì ảnh hưởng giề
    Anh chứ ai đâu nhỉ?
    Em mắng anh: ?oÐồ khỉ?
    Rồi nhoẻn miệng cười khì
    "Lần sau có làm gì
    Tránh người ta nhìn thấy ....?
    Giả như em là giấy
    Anh biến thành bút chì
    Chúng bạn có nói gì
    Chì vẫn đi trên giấy
    (còn tiếp)
    ---o00----
    (http://goldenkey.edu.vn/vi/forum )
    Nếu mà em có chấy
    Anh thành dầu gội đầu
    Chui vào mờ tóc nâu
    Ở lâu lâu trong đó
    Nếu như em ngại gió
    Anh nguyện làm bức tường
    Ðứng chắn giữa giáo đường
    Cho em tôi cầu nguyện
    Giả như em lắm chuyện
    Nói ra rả cả ngày
    Anh cãi cối cãi chày
    Nói gì mà lắm thế
    Giả như em mà ế
    Anh cũng thành trai già
    Gái ế với trai già
    Cùng một nhà vẫn tốt
    Không may mà em dốt
    Anh nguyện làm ông thầy
    Cũng chẳng chóng thì chầy
    Thầy biến thành "thầy nó"
    Giả như em sợ chó
    Anh nguyện làm cây riềng
    Chó mà gặp phải riềng
    Thành thịt chó rựa mận
    Giả như em có cận
    Thì anh cũng mắt lồi
    Hễ gặp nhau trên đồi
    Ta đồng thời bỏ kính...
    Nếu em học tài chính
    Anh sẽ học ngân hàng
    Nhà chúng mình màu vàng
    Hai nhóc...thêm nhóc nữa
    Khi mà em có ..ửa
    Là anh sẽ ở nhà
    Luôn ở bên em mà
    Dù bạn bè có ... nhậu
    Qủa từ hoa mà đậu
    Con chúng mình từ em
    Anh cũng chỉ góp thêm
    Cho gia đình hạnh phúc
    Khi nào anh lên chức
    Sẽ mua đất xây nhà
    Trồng trước cửa vườn hoa
    Phía sau là bãi tắm
    Nếu người em toàn nấm
    Anh lấy nước biển về
    Em tắm thỏa tắm thê
    Cho đến khi hết bệnh
    Trời hóa em là mận
    Anh nguyện làm cây đào
    Mọc ở cạnh cầu ao
    Nơi chúng mình thề nguyện
    Nếu đêm nào mất điện
    Anh ngồi quạt cho em
    Sau mỗi tối êm đềm
    Tình nồng càng thắm đượm
    Chuyện thường ngày ở huyện
    Là lúc mình gần nhau
    Hễ ngồi cạnh em lâu
    Anh lại mơ cô khác
    Nếu như em yêu nhạc
    Anh xin làm cái đài
    Ðể lúc em nằm dài
    Luôn có anh bên cạnh
    Dù bao giờ cô quạnh
    Anh cũng gần bên em
    Như ngọn bấc với đèn
    Hòa trong nhau bừng sáng
    Khi mà em đến ?tháng
    Là lúc anh phải chiều
    May mà chẳng có nhiều
    Tháng vài ba ngày lẻ
    Bây giờ anh còn trẻ
    Nếu mà anh có tiền
    Anh mua một con thuyền
    Cùng em đi khắp chốn
    Chúng mình còn thiếu thốn
    Chúng mình chẳng phải giầu
    Nhưng mà có sao đâu
    Em vẫn là tất cả
    Anh là con trai cả
    Em: dâu lớn trong nhà
    Cùng phụng dưỡng mẹ cha
    Vẫn thuận hoà sớm tối
    Giả như em lạc lối
    Anh tới đón em về
    Vì chúng mình cùng quê
    Có chi đâu mà lạ
    Em thương anh vất vả
    Anh nhớ em thật nhiều
    Cũng chẳng còn bao nhiêu
    Thời gian ta khó nhọc
    Bỗng khi nào em khóc
    Là những phút nhớ anh
    Giọt nước mắt long lanh
    Chảy trên hai gò má
    Anh thương em anh quá
    Người con gái chung tình
    Những lúc ở một mình
    Anh nhớ em từng phút
    Nếu em là cây bút
    Anh là giọt mực xanh
    Mực bút vẫn song hành
    Cùng em, anh tới lớp...
    Nếu em là tia chớp
    Anh như con thuyền kia
    Lặng trôi dưới sao khuya
    Tìm bến bờ em đậu
    Nếu ai bảo em xấu
    Ðập phù mỏ cho anh
    Em là em của anh
    Với anh em vẫn đẹp
    Khi mà em hết đẹp
    Thì anh cũng đã già
    Hạnh phúc của hai ta
    Là trái tim nồng cháy
    Nếu em là xe máy
    Anh sẽ là con đường
    Trải đi khắp muôn phương
    Cho em đi không ngại......
    Giả như không bằng lái
    Anh: cảnh sát giao thông
    Em có gặp dân phòng
    Hễ cần là anh đến
    Giả như em là hến
    Anh biến thành con "chai"
    Ðể có khi ngày mai
    Ðem bỏ vào nồi luộc
    Nếu em không biết được
    Cuộc đời trôi về đâu
    Xin em hãy mau mau
    Ta định ngày hôn lễ
    Ðể một thời tuổi trẻ
    Anh có em bên mình
    Trọn vẹn cả nghĩa tình
    Cho đến ngày ly dị
    Thấy cuộc đời vô vị
    Em lại tìm đến anh
    Viết tiếp câu chuyện tình
    Của Chí Phèo Thị Nở
    Hoặc em là người ở
    Anh sẽ bỏ vợ liền
    Tối tối đến phòng em
    Biến em thành bà chủ
    Những lúc em buồn ngủ
    Anh nguyện làm gối đầu
    Ðể em ngủ thật sâu
    Anh ngắm nhìn thoả thích
    Em là con chim chích
    Anh sẽ là chim ri
    Dù chẳng hót được gì
    Cũng bên nhau sớm tối
    Nếu em hay nói dối
    Anh nói dóc như thần
    Hai chúng mình thành thân
    Rủ nhau lừa thiên hạ
    Em mà là con quạ
    Anh hoá chú diều hâu
    Dù xấu đẹp đến đâu
    Cũng nghĩa tình chồng vợ
    Chuyện bây giờ mới kể
    Chắc chắn sẽ còn dài
    Nếu còn có ngày mai
    Anh cùng em viết tiếp?

  5. nikocavn

    nikocavn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2003
    Bài viết:
    1.093
    Đã được thích:
    0
    Giải thích kiểu ... Công nghệ thông tin
    Một cậu bé hỏi bố là một kỹ sư công nghệ thông tin:
    - Bố ơi! Con được sinh ra thế nào hả bố?
    - À! Mẹ và bố cùng duyệt web trên một chiếc giường. Cha kết nối với mẹ. Cha upload một số dữ liệu từ một cái USB sang cho mẹ. Sau khi download hết về, mẹ sửng sốt thông báo là mẹ không cài một chương trình anti-virus nào cả, trong khi đó, bố cũng không cài đặt Fire Wall.
    - Rồi thế nào nữa hả bố? - cậu bé sốt sắng.
    Người cha bình tĩnh tiếp tục câu chuyện:
    - Cả cha và mẹ đều cố gắng xoá bỏ số dữ liệu trên, thậm chí là format lại ổ nhưng không kịp. Vậy là sau 9 tháng 10 ngày, con được sinh ra đời
  6. chi_hai_5tan

    chi_hai_5tan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2004
    Bài viết:
    288
    Đã được thích:
    0
    CỔ TÍCH THỜI HIỆN ĐẠI
    Ngày xửa ngày xưa, có 1 nàng công chúa rất xinh đẹp và 1 chàng hoàng tử khôi ngô sống trong cùng 1 tòa lâu đài tráng lệ.Nhưng trớ trêu thay chàng hoàng tử lại bị 1 lời nguyền mỗi năm chỉ đc nói đúng 1 từ.Hoàng tử rất yêu công chúa và muốn tỏ tình với nàng.Thế nên để nói đc 3 từ:"Anh yêu em" hoàng tử đã phải nhịn nói trong vòng 3 năm.Thời gian trôi đi , qua 3 năm hoàng tử có thể tỏ tình với công chúa đc rùi nhưng lúc này tình cảm của hoàng tử với công chúa càng mãnh liệt hơn.Hoàng tử muốn cưới công chúa làm vợ.Để cầu hôn nàng hoàng tử muốn nói thêm 5 từ nữa:"Chúng ta lấy nhau nhé" .Vậy là hoàng tử cố nén lòng mình lại chờ đợi thêm 5 năm nữa.Thầm mong chờ ngày có công chúa làm vợ.5 năm đằng đẵng trôi qua trong sự chờ đợi của hoàng tử.Cuối cùng thời hạn đã đến.Vào 1 buổi sáng đẹp trời, hoàng tử quyết định gặp công chúa và cầu hôn nàng.Thấy công chúa ngồi bên cửa sổ rất vui vẻ lại khe khẽ hát.Hoàng tử đến gần công chúa cầm tay và nói: Anh yêu em, chúng ta lấy nhau nhé '''' Nhưng lúc đó công chúa ngẩng đầu lên , rút headphone ra và hỏi:Chàng vừa nói gì cơ?
  7. mtv85

    mtv85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2006
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
    Thật tội nghiệp cho chàng hoàng tử kia.8 năm 1 thời gian ko phải là ngắn để chàng có thể nói lên những lời tỏ tình va` cầu hôn với nàg công chúa kia.Quá tuyệt vọng chàng bèn chốn khỏi lâu đài và đi tìm đến cái chết(chàng định ra cầu Bo nhảy nhưng vừa trèo lên thành cầu chàng lại không giám ngảy nữa vì chàng không bít bơi)Đang trong tâm trạng tìm cách thoát khỏi csống này thì bỗng dưng chàng hoàng tử gặp 1 ngươi con trai rất khôi ngô và tuấn tú đang cưỡi con dreamII BKS 17F1 2418 đi lại phía chàng và hỏi:
    -Anh ơi xe ôm ko,anh đi đâu để em chở đi ạ.
    Chàng kô thể nói dc vì lời nguyền của lão phù thuỷ xấu xí đó.Chàng chỉ lặc đầu và cúi đầu bước đi tiếp trong tâm trạng buồn chán.
    Anh xe ôm hổi đi hỏi lại "Anh ơi xe ôm ko,anh đi đâu để em chở đi ạ" nhưng cũng chỉ nhận dc cái lắc đầu như cái cổ không sương của Hoàng tử.

    Đang viết đến đây thì bạn gọi về chán quá,để tối post lên tiếp nha
  8. anhpharm

    anhpharm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2006
    Bài viết:
    484
    Đã được thích:
    0
    Vì sao tôi đau khổ?
    Tôi vốn có năng khiếu nhà văn. Ngay từ khi mới ra đời, tôi đã biết... khóc rất có vần, có điệu (vần oe ý mà). Lớn lên, trong lúc bọn bạn cùng tuổi thích đánh bi, chơi đáo thì tôi suốt ngày ...ngồi nhìn trời mây, khi đi ngoài đường thì lúc nào cũng lơ mơ cho đến khi ...tông trúng một cái gì đó. Túm lại người dễ thương thì bảo chắc nó có khiếu văn chương, còn những kẻ không bít nhìn người (tiếc thay số này lại nhiều)thì...thậm trí tôi còn không dám kẻ ra từ ngữ đau sót (tất nhiên chỉ có tôi đau sót) mà họ dành cho tôi.
    Chính vì thế mà tôi quyết chí trở thành một nhà văn thật lớn cho họ phải hối hận vì đã xem thường một tài năng trẻ (?!). Đầu tiên tôi tập viết văn. Sau lần...tông vào cột nhà đến thứ chín mươi tám, tôi hoàn thành một câu chuyện hết sức lâm li hấp dẫn, vừa mang màu sắc hình sự, vừa có sắc thái t ình cảm lãng mạn(!) Tôi tự hào cho phép nhỏ em được thưởng thức đầu tiên. nó chăm chú đọc câu chuyện của tôi 1 lần, rồi 1 lần nữa, và lại thêm lần nữa...Ôi chưa bao giờ tôi thấy nó say sưa chuỵen ngắn nào đến thế ! NHưng rồi sau tới 5 lần đọc nó ngơ ngác hỏi tôi " Em vẫn chưa hiểu chị viết gì" ?
    Bạn có thể tưởng tượng là tôi đau khổ đến thế nào không. Sau đó tôi kết luận người thời nay không thẻ hiểu được văn chương cao siêu của tôi, nên tôi ko viết văn nữa, tôi quay sang làm thơ.
    Bài thơđầu tiên hết sức ngọt ngào sâu lắng, tha thiết, bay bỏng có thể làm rung động tới "phủ lục ngũ tạng" của mọi người. Tôi lại cho phep nhỏ em được xem trước (tôi không giân nó đâu, tôi vốn cao thượgn lắm mà) Nó đọc bài thơ một cách cẩn thận, sau đó mắt sáng rực nhìn tôi"giỏi quá! chị viét chuyện dễ hiẻu hơn rồi!"
    Tôi bỏ ăn ...vặt suốt 2 ngày, đến ngày thứ 3 thì tôi quyết định viết?hồI ký. Tôi sẽ kể lạI số phận ngang trái của 1 tài năng trẻ - tức là tôi ?" đã bị vùi dập như thế nào. RồI xem ngườI ta sẽ khóc hết nước mắt vì xót thương?
    Vì tôi không chịu nổI nước mắt nên khi đưa ra tập hồI ký cho nhỏ em đọc, tôi vộI vã bỏ đi để cho nó tự do khóc 1 mình. Hai mươi phút sau quay lạI, tôi thấy mặt nó vẫn đỏ bừng, mắt đẫm nước. TrờI ạ! Nó làm tôi cảm kích quá thể. Tôi bùi ngùi: ?o Em đừng xúc đọng quá, khóc nhiều không tốt đâu?
    Nó quệt nước mắt, tỉnh queo? ?ođâu có, em chảy nứoc mắt vì? cườI nhiều quá đấy chứ?
    Thế đấy! Tôi đã quá bát hạnh để không thẻ chịu được nữa rồi. Vĩnh biệt các bạn! Ngay bây giờ toi sẽ đi?tìm cái gì đó ăn cho đỡ đau khổ, sau đó sẽ leo lên giường và ?ngủ. PhảI, ít ra là trong mơ ngườI ta sẽ không cườI đến chảy nứoc mắt trứoc những tác phảm dầy bi kịch của tôi?
  9. Roman_Nguyen

    Roman_Nguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2006
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Tại một cuộc thi bắn súng có 3 đoàn tham gia, đó là các tay súng đến từ 3 quốc gia là USA, JAPAN và VIETNAM, cuộc thi băt đầu:
    Đầu tiên là màn biểu diễn của đại diện đến từ Mĩ, đó là một chàng cao bồi cao to, chàng rút súng ra quay quay rất điệu nghệ và bắn liền 3 phát ... Đoàng .. Đoàng ..Đoàng vào một tấm bia cách đó 200. Khi đưa tấm bia lại cho ban giám khảo xem thì thấy trên bia chỉ có đúng một lỗ thủng giữa hồng tâm, cả khán đài ồ lên thán phục. Chàng cao bồi rất lấy làm đắc í, sủa một chàng tiếng Mỹ:
    I am US
    Đến màn thi thứ 2 là của chàng trai Nhật Bản, anh này nhờ một khán giả đứng làm bia và đặt một quả táo trên đầu, cũng đứng ở khoảng cách 200 m, bất thình lình anh ta quay lưng rút súng ra ... Đoàng, quả táo vỡ tung toé mà người tình nguyện kia không làm sao cả, cả khán đài lại một dịp ồ lên thán phục tài bắn súng thiện nghệ và trò chơi mạo hiểm của chàng trai Nhật Bản, Vẻ mặt đắc í không kém, chàng trai Nhật nói:
    I am NIPON
    Đến màn thi thứ 3 là màn thi của anh chàng Việt Nam, anh này ì ạch kéo ra một khẩu thần công cỡ bự, cũng yêu cầu đặt bia cách 200m, anh ta châm lửa ....... BÙM, bụi đá bay mù mịt, cả khán đài im ắng, ban giám khảo thì không còn ai vì tất cả đã tan tành sau màn biểu diễn bắn súng thần công của anh chàng Việt Nam. Mặt tái nhợt, anh ta nói
    Ái .......em ....so ry
  10. chi_hai_5tan

    chi_hai_5tan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2004
    Bài viết:
    288
    Đã được thích:
    0
    Thu dọn lại đống sách báo cũ đọc thấy có mấy truyện cười hay hay post lên cho mọi người cùng nhe răng cái nào

    SỰ THAY ĐỔI

    Một sinh viên vừa chia tay với người yêu ngồi kể chuyện :
    - Cô ấy làm mọi cách để thay đổi tớ ! Cô ấy tập cho tớ dậy sớm chạ bộ ,ko hút thuốc.Cô ấy còn dạy tớ biết ăn mặc đẹp biết thưởng thức nghệ thuật, biết chi tiêu...
    Người bạn ngắt lời:
    - Cậu không chịu nổi nên chia tay à?
    - Không phải thế, sau khi tớ thay đổi , tớ đã tiến bộ rất nhiều và cô ấy không còn xứng với tiêu chuẩn của tớ nữa, nên tớ phải tìm người khác.

Chia sẻ trang này