1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

THƯ GỬI MẸ YÊU DẤU!

Chủ đề trong 'Giáo dục Giới tính' bởi vinhz, 09/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anh_lien87

    anh_lien87 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Lạy chúa em hok dám xem tiếp...nhìn cái hình đầu tiên muốn té xỉu rùi...
  2. paracel

    paracel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/02/2006
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong, kể từ bây giờ lúc nào cũng thủ 1 hộp condom cho khỏi phải ám ảnh cảnh này nữa.
  3. dungwind

    dungwind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    0
    Trong cuộc sống hiện đại con người sống tự do hơn, tự chủ hơn, nhưng luật của thương đế đã rõt ràng , loài người không bao giờ tự thoát ra được, nạo phá thai là sự phản kháng lại thượng đế của loài người, loài người muốn chứng minh cho thượng đế biết co'' 1 loài đang tồn tại sẳng sàng chống lại ngài,
    loài này sống trong bóng tối, chi thích uống máu va ăn trái tim.
    Vùng tối đó là địa ngục, khi một ai la` 1 con người thật sự vào địa ngục thì hãy dâng hiến máu và trái tim của mình cho loài quỷ dử mang hình dáng người này, để cứu vớt chúng.
  4. all4country

    all4country Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.492
    Đã được thích:
    0
    Em vừa được gửi cho 1 link có đầy đủ tất cả 3 bài, xin post lại cho mọi người cùng đọc, hình ảnh phía dưới có lẽ mọi người đều đã xem và em sẽ không post lại nữa:
    [​IMG]
    Nỗi Lòng Người Mẹ Đau Khổ​
    Hôm qua, mười năm trước đây, mẹ mang con trong lòng. Hôm sau, mẹ ngừng tim con đập. Mẹ, người mẹ của con, là người cho con sự sống, và cũng là người cho con sự chết.
    Đã mười năm trôi qua và mẹ vẫn rùng mình khi nghĩ tới hoặc nghe đến hai chữ phá thai.
    Có một khoảng trống lòng mẹ không bao giờ lấp đầy được, một nỗi hiu quạnh không bao giờ ấm lại, nỗi buồn đau không bao giờ dứt. Đối với mẹ con luôn luôn là bài ca không đoạn kết, một nụ hoa không bao giờ nở, một bình minh u ám bởi cơn mưa.
    Ngay cả trong những giây phút mong manh cuối cùng của đời con, mẹ vẫn tự hỏi: Con trai hay con gái ? Câu hỏi ấy vẫn liên tục vang lên trong đầu mẹ ngay khi tiếng máy hút con ra khỏi lòng mẹ và đời sống của mẹ.
    Dường như cái khao khát muốn biết con là trai hay là gái đang bừng cháy trong lòng mẹ, nhưng không hiểu vì sao mẹ không thể hỏi người chuyên viên phá thai, họ đang nhìn mẹ mỉm cười. Thay vào đó, mẹ chỉ gật đầu khuất phục và buồn thảm khi người này đập nhẹ vào tay mẹ và nói: ?oCô không vui khi mọi chuyện đã xong sao ??
    Mẹ nằm trong vũng máu, nước mắt và mồ hôi, mẹ có thể nghe những người y tá trò chuyện bàn tán về chiếc xe mới mua, về y phục thời trang.
    Đối với họ, chấm dứt đời con là một công việc ?okiếm sống bằng cách tiêu diệt sự sống?. Với những người có mặt trong căn phòng ngập nắng 10 năm trước đây, thì đó cũng chỉ là một ngày như mọi ngày. Với mẹ, đó là ngày đen tối nhất trong đời.
    Phá thai là cảm nghiệm khủng khiếp và đau lòng nhất mà mẹ đã phải trải qua khi lên 18 tuổi, và chắc chắn đó là cảm nghiệm đau đớn nhất con phải chịu khi con mới ba tháng. Phải mất bao nhiêu năm mẹ mới nguôi ngoai.
    Giờ đây, khi mẹ đong đầy nước mắt, mẹ mới nhận ra rằng đó là những gì mẹ không bao giờ quên được. Cái ngày định mệnh của tháng tư đó diễn lại trong đầu mẹ như một cuốn phim kinh dị buộc mẹ phải xem, và rồi không bao giờ quên được...
    Ngay cả khi mẹ hoang mang nhất, mẹ biết có nhiều sự chọn lựa khác, nhưng mẹ chỉ quá lo sợ khi nghĩ đến những chọn lựa đó. Mẹ vẫn là một đứa con nít, mẹ chưa sẵn sàng để làm mẹ. Mẹ không ý thức rằng mẹ là một người mẹ. Con trở thành con của mẹ từ khi thụ thai; tình yêu của mẹ dành cho con ngay khi sự sống của con bắt đầu, và dù rằng đời con đã dứt, tình yêu đó không bao giờ cùng.
    Tiếng gào trong câm nín của con đã đánh thức mẹ biết bao lần trong nhiều năm, và mẹ nằm đó trong bóng đêm để than khóc sự mất mát của một đứa trẻ mà mẹ đã giết. Đã nhiều lần mẹ nghĩ đến việc chấm dứt đời mẹ cũng như mẹ đã kết thúc đời con.
    Đã 10 năm qua và mẹ vẫn không thể tha thứ cho chính mẹ. Con có tha thứ cho mẹ không ? Chúa có tha thứ cho việc mẹ tiêu diệt một sự sống mà Ngài đã dựng nên không ?
    Mẹ đã trải qua bao cơn ác mộng trong nhiều năm. Hình ảnh thai nhi nằm trong bao đựng rác đã ám ảnh mẹ đến tận tiềm thức. Mẹ thức giấc mà toát mồ hôi lạnh. Cái cảm giác đau đớn cùng cực của ngày đó lại sống dậy. Mẹ nhớ lại cái đau đớn ghê gớm của việc phá thai. Nhưng 10 phút đau đớn đó không thấm gì so với 10 năm đau khổ mà mẹ phải chịu từ ngày ấy.
    Đã bao năm lòng mẹ ao ước viết cho con những dòng chữ này, nhưng mỗi lần mẹ định gửi tâm tình qua dòng chữ, thì mẹ chỉ thấy trang giấy ngập tràn nước mắt hơn là mực đen. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, đêm nay thật khác lạ !
    Có thể lá thư này giúp được những người khác tránh khỏi những đau khổ mà mẹ đã trải qua, giúp những thiếu nữ bị ?orắc rối?, như mẹ 10 năm trước đây, để nhận thấy rằng có những thay thế khác cho việc phá thai... Nếu lá thư này ngăn cản được dù chỉ một vụ phá thai, nó cũng đã đạt được mục đích.
    Nhưng Con Yêu, mẹ muốn gởi lá thư này cho con để con biết rằng mẹ yêu con, bất cứ con ở đâu. Và xin con tha thứ cho mẹ.
    ...
    Nguồn: Ở đây
    Được all4country sửa chữa / chuyển vào 13:18 ngày 10/05/2006
  5. all4country

    all4country Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.492
    Đã được thích:
    0

    TÔI ĐÃ THAM GIA NẠO HÚT THAI​
    Là một sinh viên Y Khoa, tôi chưa bao giờ biết xúc động day dứt trước những cảnh nạo hút thai đang diễn ra liên tục và hàng ngày tại những bệnh viện mà chúng tôi đến thực tập. Nhưng từ ngày biết đến chương trình Bảo Vệ Sự Sống, tôi thật sự rùng mình khi nghĩ đến những hành động mà tôi đã làm trong những năm qua.
    Năm trước, tôi được phân thực tập tại một bệnh viện phụ sản lớn nhất nhì nước. Vì thời gian thực tập rất ngắn, khoảng 10 tuần cho 8 chuyên khoa nên phải học thật tích cực mới nắm được hết kiến thức của từng khoa. Khi chuyển đến khoa nạo hút, chỉ tiêu của chúng tôi là phải xem tận mắt và phụ tận tay cho được việc hút nạo ít nhất là... hai thai nhi ! Vì đó là một bài học vừa lý thuyết vừa thực hành để thi. Và để thi cho tốt, tôi đã năng nổ tìm mọi cách làm cho được việc nạo hút thai đó...
    Lúc đó tôi không hề biết công việc này là một tội ác, mà chỉ nghĩ thuần túy là một bài học chuyên môn Y Khoa được dạy đàng hoàng trong một trường đại học nổi tiếng ở Sài-gòn. Vì thế tôi đã rất thản nhiên vô tâm, không cần biết sản phụ nghĩ gì, không hình dung ra được mình đang dứt bỏ sự sống của một thai nhi có trái tim đang đập nhẹ nhàng, đều đặn theo nhịp tim của mẹ nó.
    Tôi còn nhờ người mẹ thai nhi hôm ấy còn trẻ lắm, chỉ mới khoảng 18 tuổi, nét mặt ngây thơ bước vào phòng hút thai, cô bé ngơ ngác một thoáng rồi cúi gầm mặt xuống trước ánh mắt nhìn khinh chê và những lời nói xúc phạm nặng nề của các bác sĩ, y tá và hộ lý. Cô bé sợ sệt hỏi: ?oEm phải nằm ở đâu ạ ?? Chị y tá trả lời cộc lốc: ?oQua bên kia !?
    Cô bé trèo lên giường, nằm xuống với hai bàn tay nắm chặt chiếc áo váy của bệnh viện mới cho mượn, mắt nhắm nghiền lại, lâu lâu mở ra nhìn xem có ai đứng cạnh động viên và an ủi mình không. Nhưng quanh quẩn toàn là những chiếc áo trắng đang bận rộn với việc chuẩn bị các dụng cụ hút thai, không ai thèm để ý tới em. Giật mình vì câu hỏi bất ngờ của vị bác sĩ: ?oThai mấy tuần ?? Em rụt rè nhỏ nhẹ đáp lại: ?oDạ tám tuần...? Bác sĩ lại sẵng giọng: ?oCố gắng chịu đựng chút nghe chưa ?? Câu nói như một sự khởi đầu cho một cơn đau.
    Khi những que inox tiệt trùng lạnh tanh được ấn vào để nong rộng cổ tử cung, cô bé thấy đau nên gồng mình ưỡn mông lên, thế là bác sĩ tuôn ra một trận mắng xối xả: ?oCó nằm im không, tôi khỏi hút đó, có gan làm thì... có gan chịu chớ !?
    Tôi biết em đau lắm, đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng tôi không thể dừng tay để tìm lời an ủi em được vì đang còn bận rộn mải mê với việc đặt ống hút vào tử cung của em. Bật công tắc lên, tiếng máy hút xình xịch, tôi nhìn thấy trôi trong ống hút là từng mảnh thân thể của thai nhi. Người mẹ trẻ đau, thai nhi cũng đau, và những người trong phòng cũng đâm ra thoáng một chút trầm tư, không còn ồn ào như trước, chắc họ cũng hiểu họ đang làm gì.
    Từng mảnh thịt đỏ hồng của cháu bé tám tuần tuổi cứ dần dần bị hút tọt vào trong một chiếc bình. Quái lạ, sao lúc ấy tôi lại vẫn lạnh lùng thản nhiên đến thế nhỉ ? Thậm chí tôi còn thấy háo hức vui mừng vì mình đã hút ra thành công một thai nhi. Riêng cô bé thì cứ chốc chốc lại nhổm lên nhổm xuống kêu la: ?oĐau quá chị ơi !? Vẫn không một ai màng quan tâm tới lời van nài đó.
    Thế rồi mọi sự cũng kết thúc, em vẫn còn đang đau đớn lắm, đã phải ngồi dậy tự mặc quần áo, và đi tới chiếc xe lăn với dáng người uể oải thểu não. Tôi nghĩ thầm trong đầu: ?oCô bé này cũng giỏi đấy chứ, đau thế mà còn đi nổi?. Tôi và mọi người lại bình tâm quay trở về với công việc chuẩn bị cập rập cho một ca nạo thai kế tiếp. Bên ngoài những người ngồi chờ để ?ođược? nạo hút thai vẫn còn đông lắm...
    Rồi tới đợt thực tập khác, tôi chuyển qua việc khuyên người dân kế hoạch hóa gia đình. Tôi đã tiếp một gia đình nông dân nghèo đã có bảy đứa con nhưng toàn là con gái. Ông chồng cứ bắt vợ mình phải sinh cho được một thằng con trai mới chịu thôi. Tôi đã khuyên, khuyên mãi mà ông chồng chẳng chịu nghe.
    Bực quá, tôi bèn thuyết dụ bà vợ đặt dụng cụ ngừa thai vào tử cung với lời quảng cáo y như khi đi giới thiệu sản phẩm cho các công ty, nào là rất tiện lợi, không khó chịu khi quan hệ mà còn có thể ngừa được thời gian tới mấy chục năm luôn. ?oỔng sẽ không biết đâu, chị yên tâm, chứ đẻ hoài đất cũng không có mà ăn, mà chị thấy toàn bộ mấy đứa nhỏ nó suy dinh dưỡng không, rồi lỡ đẻ không phải thằng con trai nữa thì sao, lấy gì nuôi chúng, suy dinh dưỡng nữa là cái chắc !? Tôi nói với với người vợ với một giọng rất tự tin y như một chuyên gia vậy, vì tôi đã được huấn luyện ở đơn vị trước khi đi thực hành cộng đồng. Chị đã suy nghĩ thật lâu, rồi quyết định đặt vòng, thế là tôi lại... thành công !
    Trong những năm qua, tôi sung sướng và tự hào với những thành tích học tập cùng với những học bổng tiên tiến bao nhiêu thì giờ đây, chỉ hai tháng nay, tôi thấy luôn đau khổ, dày vò, và tuyệt vọng bấy nhiêu sau khi biết đến chương trình Bảo Vệ Sự Sống. Những tội lỗi này tôi có xoá sạch được không ? Chúa sẽ thứ tha cho tôi, nhưng còn chính tôi, tôi có thể tha thứ cho mình được không ? Tại sao công việc này, đối với thai phụ lẫn nhân viên y tế, đều làm cho cả hai bên đau khổ mà nó lại vẫn cứ được nhiều người chấp nhận nhỉ ?
    Rồi sẽ tới ngày tôi và các bạn sinh viên Y khoa sẽ trở thành các bác sĩ chuyên khoa sản, riêng tôi sẽ phải hành xử trong nghề nghiệp của mình như thế nào đây ?
    Một sinh viên Y Khoa sắp ra trường, xin được giấu tên.
    Ngày Lễ các Thánh Anh Hài 2005

    Nguồn: Ở đây
    Được all4country sửa chữa / chuyển vào 13:22 ngày 10/05/2006
  6. Sleeping_Sun

    Sleeping_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    3.147
    Đã được thích:
    1
    Cảm ơn anh all4 !

  7. vinhz

    vinhz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    up phát đã!
    Chữ ký đâu rồi?
  8. NightFox

    NightFox Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2006
    Bài viết:
    407
    Đã được thích:
    0
    ặc ặc ảnh kinh dị wá, còn kinh dị hơn cả ảnh ăn thịt trẻ con dạo trước, Đề nghị MOD dính topic này lên đê..... để anh em thưởng lãm. Àh mà có ai biết thằng cha giomuadongbac dao nay ra sao roi khong nhi
  9. Tiyole8x

    Tiyole8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    ặc ặc,đây là truyện kinh dị à...chết mất thui,xem xong chắc em ko dám quan hệ nữa wá

Chia sẻ trang này