Thư gửi mẹ ! Bố chửi con "đồ ngu ,đâm đầu vào hố xí chết quách đi cho rồi " mẹ ơi có ng` bố nào lại chửi con mình như thế ko ? Mẹ nhìn con ư ? Ko mẹ ơi con ko khóc đâu ,con ko cãi lại bố nữa , con sẽ chẳng bao giờ nói gì nữa đâu mẹ ạ . Đã bấy lâu nay bố nói chuyện với con chỉ + những câu chửi ,con ko nói chuyện và ko muốn cãi nhau với bố nữa ,con biết như thế sẽ làm cho mẹ khó xử và mẹ buồn . Mẹ ơi ,mẹ biết ko con ngàn lần muốn hét lên rằng "con ghét bố " bố là bố của con mà bố ko hề biết ngày sinh của con khi con mang wà sinh nhật về bố còn chửi con "Mày ăn cắp tiền mua mấy thứ này hả? " Con thi ĐH bố có biết con thi trường gí đâu con học ở đâu,học cái gì bố cũng chẳng cần biết. Con thấy chán fải về nhà phải đối diện với bố.Con biết bố cũng ghét con lắm vì (.) mắt bố con là 1 đứa con gái bướng bỉnh và lì lợm.Bố có đánh có chửi con cũng ko khóc .Bởi vì con có 1 đăc tính ko bao giờ khóc trc'' mặt ng` con ghét. Để rồi khi đêm đến con lại khóc ,khoc cho trôi hết mọi buồn phiền ,mọi ức ghẹn trong lòng .Mẹ ah mẹ kophai buồn và lo nghĩ cho con đâu con gái mẹ vững vàng lắm. Khóc chỉ là 1 biện pháp giảm stress thôi mà mẹ. Me sẽ luôn thấy con cười bởi vì mẹ đã từng khen con cười rất tươi mà . Mẹ ơi!Con yêu và thương mẹ nhiều...
Tôi biết khi Tôi viết cho bạn những dòng dưới đây bạn và cả những người khác nữa sẽ nghĩ rằng Tôi đang giảng đạo mà sẽ không thèm nghe. Tuy vậy Tôi vẫn sẽ nói bởi vì Tôi đã trải qua và giúp bạn không hối hận như Tôi: Thứ nhất đã là Bố mẹ không ai không thương con. Chỉ có điều mỗi người thể hiện bằng một cách khác và dù đôi lúc có là vô tâm thì trong tận sâu thẳm của lòng mình bố mẹ vẫn thương ta nhất bạn ạ. Thứ hai chúng ta hãy tự xem xét lại mình có thể bạn đúng cũng có thể bạn sai và dù chúng ta có đúng thì là phận làm con chúng ta hãy sống đúng với chữ CON ấy. Bạn thân mến, Tôi biết bạn còn trẻ, ít nhất là trẻ hơn Tôi vì vậy Tôi muốn kể một chút rất tóm tắt về Tôi và Bố Tôi: Tôi là con út trong gia đình, rất được Bố Tôi quí nhưng Bố Tôi lại là người không công bằng trong đối xử với anh chị em Tôi. Tôi không thể kể ra đây những điều cụ thể đó mà chỉ muốn nói với bản tính thẳng thắn Tôi luôn phản đối thái độ của Bố Tôi và Tôi cũng có cảm giác như bạn bây giờ thậm chí Tôi còn có những hành động thái quá...Bây giờ thì Bố Tôi không còn nữa, Bố Tôi đã mất vì một căn bệnh trong bệnh viện và lúc Bố Tôi mất thật ân hận vì Tôi đã không có mặt. Khi không còn Bố ở trên đời Tôi mới thấy những điều mình làm thật vô nghĩa... Hãy nghĩ lại đi khi còn chưa muộn-Tôi tha thiết mong bạn nghĩ lại....
Tôi cũng thật ko hiểu . Đúng là hồi nhỏ bố rất chiều tôi,nhưng tôi lại rất sợ bố vì bố chiều tôi nhưng lại rất hay đánh mắng chị tôi mà tôi thấy nhiều cái bố wá đáng.Từ khi chị tôi đi xa thì tất cả đã thay đổi mọi chuyện bố đều đổ hết lên đầu tui giống như tôi với chị tôi đã đổi vai vậy .Bây giờ bạn bảo tôi nghĩ lại ư nghĩ lại điều gì chứ ?Tôi biết làm seo khi bố tui lúc nào cũng chửi tui đây ,cãi lại thanh minh hay im lặng .tất cả cũng đều thế mà thôi,chẳng thay đôi đc gì cả đâu bạn àh....
Im lặng! bởi nếu bạn phản ứng thì bạn, Bố bạn và cả Mẹ bạn nữa đều sẽ buồn. Tôi nghĩ bạn cũng biết cách giải quyêt khôn ngoan là: hãy đợi lúc thích hợp để trao đổi - tất nhiên rất khó nhưng phải làm sao để Bố bạn hiểu bạn. Vẫn chỉ là lý thuyết đúng không-có thể thế nhưng đó là cách duy nhất đúng đắn. Chúc bạn sớm cải thiện được tình hình!
Mẹ của con, Con nhớ mẹ nhiều lắm. Từ bé con đã quen được chiều, quen đòi gì được nấy, quen với việc có mẹ trong những lúc khó khăn, quen được mẹ nâng niu dỗ dành. Phải ở một mình những ngày này con sợ lắm mẹ ạ. Cũng không thể hiểu sao bao lần con nhấc máy lên gọi cho mẹ, rồi mặt ậng nước, nghẹn ngào, và lại đặt máy xuống. Có một lần con oà khóc nức nở trong vòng tay anh ấy, tức tưởi, đòi anh ấy phải mang mẹ cho con, bởi vì con thực sự chỉ cần có mẹ thôi. Bởi vì con biết với con, mẹ là không thể thay thế. Con bắt đầu ích kỷ từ bao giờ hả mẹ? Những gói bánh mẹ gửi cho con, thứ bánh mà chắc chắn khi ở nhà mẹ phải năn nỉ con mới ăn, thì bây giờ con cất kỹ lắm. Con giấu không cho bọn bạn cùng phòng nhìn thấy, lén lút ăn, lén lút tận hưởng vị - của - mẹ. Con bắt đầu cẩn thận từ bao giờ hả mẹ? Con đã quen với những bữa cơm nóng sốt mẹ bê tận nơi, quen cái kiểu vừa ăn vừa vòi vĩnh mặc cả với mẹ. Nhưng ở đây con phải tự chăm sóc mình, con không muốn mẹ phải lo lắng. Trước kia mỗi lần con đi về không đúng giờ, mẹ gọi mobile cho con, hỏi thăm con có về ăn cơm không, có kẹt việc gì không. Có những lúc con sẵng giọng vì sự lo lắng của mẹ. Bấy lâu nay con thèm nghe tiếng chuông điện thoại của mẹ gọi lắm mẹ có biết không? Mẹ... Con biết là con sẽ tự đứng dậy được. Cho dù cái giá phải trả là thế nào đi chăng nữa. Nhưng con sẽ về với mẹ. Mẹ hãy tin là thế nhé!
Khi một người thân trong gia đình mất đi, chúng ta bao giờ cũng biết tha thứ, bởi vì nghĩa tử là nghĩa tận, bởi vì sâu thẳm trong tâm hồn chúng ta luôn có chỗ của họ. Công băng ư! Không công bằng ư! Tôi chưa bao giờ suy nghĩ tới điều đó trong gia đình, bởi vì đó không phải là điều tôi cần từ bố mẹ tôi. Tôi là người luôn xung khắc với bố, thằng bạn thân nhất của tôi cũng vậy. Có thể bởi vì chúng tôi là những kẻ ngang bướng, những kẻ luôn thích đi trên con đường riêng của mình ... và thật không may, con đường đó không phải là con đường bố mẹ đã chọn cho chúng tôi. Bố mẹ nào cũng yêu thương con cái, muốn con cái nên người, con cái họ có môt cuộc sống hạnh phúc, điều đó đúng. Những không phải bố mẹ nào cũng biết hành động đúng, họ không cần hiểu con cái họ đang nghĩ gì, muốn làm gì, không có sự tin tưởng và chỉ luôn luôn áp đặt điều mà mình cảm thấy là đúng. Và với chúng tôi, cách giải quyết duy nhất là nói thẳng và nói thật. Đã có lần, khi bố tôi vạch ra đường đi cho tương lai của tôi, lấy ra những ví dụ rất điển hình từ những đứa con của bạn, tôi đã nói với bố rằng bố có biết ước mơ tuổi thơ của con là gì không, bố có biết khát vọng, mục đích sống của con là gì không? Con không thể làm như bố nói chỉ đơn giản con không thể sống như thế, con không cảm thấy hạnh phúc khi phải từ bỏ mục đích của mình, bố chưa bao giờ hiểu con. Và bố tôi đã nói điều đó thật nực cười, "chẳng lẽ tao là ******, tao lại phải hiểu mày hay sao". Từ đó tôi hiểu rằng, tôi chẳng thể nói gì với bố được nữa, và tôi sẽ sống với cách riêng của mình, thực hiện khát vọng của mình mà không có bố mẹ. Nhưng tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó, trước ngày chúng tôi phải chia tay, bố tôi sẽ hiểu được thằng con bướng bỉnh của mình, vì dù sao đó cũng là gia đình tôi! Tôi cũng mong bố bạn cũng sẽ hiểu được bạn tuyetsan17 ạ Buck
...Đôi khi có những người cha thật tệ,nhưng bên cạnh đó cũng có những người cha yêu thương con cái của họ hơn chính bản thân mình.Trong cuộc sống này,bạn đừng bao giờ tuyệt vọng,bởi bì xung quanh còn rất nhiều người đáng được yêu thương và luôn yêu thương bạn. 9 ân đức của Cha Mẹ Sinh: người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn trong lúc đẩy thai nhi ra khỏi lòng mẹ Cúc: Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh thần . Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi . Súc: Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo thời tiết mỗi mùa ; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc nên hình cân đối xinh đẹp . Dục: Dạy dỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên ; biết chào kính người lớn, vui với bạn đồng hàng ; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên vui vẻ . Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến bước trên đường đời . "Dạy con từ thuở còn thơ, Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng " Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảm trìu mến thân thương . Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi không lớn, lúc ở gần cũng như lúc đi xa : "Con đi đường xa cách Cha Mẹ bóng theo hình Ngày đêm không ngơi nghỉ Sớm tối dạ nào khuây" Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay Cha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ cho con. Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạy dỗ, tìm phương pháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn bởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài. Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn thân với đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong, thế đạo. Dù không cố chấp vấn đề "môn đăng hộ đối", nhưng vợ chồng so le về tuổi tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài... cũng thiếu đi phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làm lu mờ lý trí, khi tỉnh ngộ xem như chén nước đã đổ, khó mà lấy lại đủ!
Cũng có nhưng câu chuyện thế này...... Cổ tích người cha Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: ?oThưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!?. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: ?oNgươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới??. Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: ?oNgài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ?. Ông Trời mỉm cuời đáp: ?oNhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành?. Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. ?oTại sao ngài phí thế??, nữ thần thắc mắc. ?oThế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya??. ?oQuan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình?, ông Trời đáp. Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc. Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: ?oNgươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra?
Hãy biết tha thứ... Nghệ thuật tha thứ Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : ?oCảm ơn bố, cứ kệ con !?. Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : ?o Anh dùng phao đi !?. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay. Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau? Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và ?oKhông, cảm ơn?- Anh ta lại nói ?" ?oCứ kệ tôi?. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông. Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả. - Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ ?" bà anh nói ?" Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học. - Bực bội ư? Hằn học ư ? Không thể thế được ! ?" Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ ! Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp : - Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không ? Có một câu nói : ?oBạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn?.