1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thư gửi người đàn ông tôi mãi yêu.....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Romancelover, 26/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Thư gửi người đàn ông tôi mãi yêu.....

    Ngày 20.4.2006

    Hà Nội feelingful day

    Anh!

    Em không biết gọi cảm xúc trong em khi đọc được thư anh là gì nữa, có lẽ nó là sự pha trộn của các cung bậc, nhưng trên hết vẫn là một sự xúc động và hạnh phúc, một chút ân hận, dằn vặt, một chút khao khát, hồi hộp..... Đó là bức thư gây cho em bất ngờ nhất từ trước đến nay, bởi nó nằm ngoài sự trông đợi của em, đó là sự tha thứ của anh, và anh đã làm hơn thế rất nhiều......anh đã trân trọng em, đã yêu thương em, đã nhớ về em..... Lúc này câu chữ trong đầu em rất lộn xộn, em muốn sắp xếp cho thành hành văn và diễn đạt đúng tâm trạng của mình, nhưng có lẽ nó sẽ không được mượt mà như hành văn thông thường của em...... Hãy biết rằng lúc này em đang rất hạnh phúc.

    Anh, em đã đọc được tin nhắn trong YM của anh hôm thứ 7, nhưng.....em không dám trả lời, bởi em không biết nói gì với anh, không biết an ủi anh như thế nào, em chỉ biết trách mình thôi......... rồi em được nói chuyện với Nh, cô ấy rất thân thiện và cởi mở. Cô ấy đã cho em biết rất nhiều về anh, đã cho em hay về trạng thái tinh thần của anh mà người gây ra cho anh chính là em. Nhưng Nh không trách em, cô ấy khuyên em hãy bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra, hãy thương anh, và tiếp tục cho những gì tốt đẹp trong tương lai, nhưng.......Nh đâu có hay một điều rằng em mới là người cần được anh tha thứ........Em và cô ấy đã nói chuyện rất nhiều, và cũng hiểu thêm anh thật nhiều, nhưng em vẫn không tin rằng mọi việc giữa chúng mình lại tốt đẹp như xưa.......... Cám ơn D. của em, cám ơn anh đã giải thoát cho em khỏi tâm trạng đó, và trong em lại tràn đầy những cảm xúc như bây giờ, cảm xúc như đang được cùng anh đứng trên một ngọn đồi đầy gió, ngắm nhìn cảnh sắc bao la, như hoà tan vào vũ trụ.........Em muốn anh hãy đứng đó cùng em nhé, hãy cho em dựa vào người anh, vì em muốn hát, hát cho anh nghe, và sống thực lòng với những gì em có.....

    My dear, mấy ngày nay ngày nào Nh cũng lên nói chuyện với em. Cô ấy còn hỏi số điện thoại của em và gọi điện đến. Em không nghĩ 2 đứa lại có thể nói chuyện hợp và cởi mở như vậy. Nh cũng bằng tuổi em, cái tuổi Ngựa sốc nổi và cởi mở lắm, và cũng đầy nhiệt huyết và say mê. Em cũng thấy thoải mái vì có thể bộc bạch nhiều với cô ấy. Nh là một cô gái tốt và nhiệt tình, đó là điều đầu tiên em thấy ở cô ấy, và cũng là điều em đánh giá cao. Anh biết không, D., trong suốt quãng thời gian chúng mình quen nhau, có không ít lần em nghi ngờ về sự tồn tại của anh và tất cả những gì xung quanh anh......và Nhi là một phần để em có niềm tin vào hình ảnh người đàn ông tuyệt vời của em, tất nhiên chỉ là một phần thôi, vì em cũng đã tin anh rất nhiều rồi. .....

    Qua Nh em được biết anh đã đi công tác ở Úc, nhưng em không biết là bao lâu....và em gửi tin cho anh qua YM, mặc dù em không trông đợi rằng anh sẽ trả lời, em chỉ cần anh biết rằng em nghĩ về anh, và mong muốn anh sẽ không đau khổ vì em nữa, đó là điều không bao giờ em muốn.....và rồi em không nhận được hồi âm của anh. Em nghĩ có lẽ anh bận quá, nhưng cũng có thể anh vẫn còn giận em, và anh muốn em dần quên đi câu chuyện của chúng mình.......Nếu là vì anh, em có thể làm được, vì anh xứng đáng với những gì tốt hơn nhiều...... dù là em không thể hình dung ra anh bên cạnh một người con gái khác, nhưng ...... Giờ thì em đã có thể cười, có thể hát, thật nhiều, em vui lắm, và em hạnh phúc....nhưng sao thế nhỉ?!? Em toàn hát nhạc Trịnh thôi. :-) mà nhạc Trịnh thì đâu có vui đâu? Có lẽ là vì....trót yêu Trịnh mất rồi. (Mọi người toàn nói em hát được nhạc Trịnh là vì em mang tên người yêu của Trịnh! :-) Em sẽ hát cho anh nghe nhé! Mà chắc là anh sẽ phải nghe cả ngày vì em hay hát lắm đấy, mà....càng đói hay buồn em càng hát!!!

    Anh à, anh lúc nào cũng bận rộn và làm việc với khối lượng gấp 2,3 lần người khác. Em thương anh lắm, nhưng em chẳng giúp được gì cả. Em chỉ có thể động viên anh. Em tin là tất cả những việc gì anh đã làm thì đều mang lại thành công, hoặc ít ra là tốt hơn tình trạng hiện tại, vì anh là người đàn ông giỏi giang nhất của em mà. Anh hãy làm việc tốt và nghĩ về em nhé, vì em cũng luôn nghĩ đến anh.......

    Ngày mai bên em có một dạ tiệc bên khối Nordic tổ chức, cũng hoành tráng lắm anh ạ, nên em đã phải đi may một chiếc váy dạ hội, hì, do em thiết kế, không biết có ra gì không?! Bây giờ em sẽ đi thử đây, và em sẽ kể cho anh nghe về bữa tiệc nhé! Chỉ tiếc là lâu lắm không dancing bây giờ em cũng quên hết rồi, chắc phải ngồi nhìn mọi người nhảy thôi, với lại dance với người không phải là partner của mình em không quen được. Em không thích cảm giác đó. Sau này mình cùng đi học thêm anh nhé. Mà....anh bận rộn như vậy cơ mà...... Không sao, em thích chúng mình cùng đi ngắm hoa, chụp ảnh, và cả vẽ tranh nữa, em thích hơn rất nhiều, chứ em cũng không thích đến những nơi dancing ồn ã như vậy. Anh nhé!

    Thôi, em viết cũng nhiều rồi, và em cũng phải về nữa. Mai và CN em sẽ không đi làm, nhưng em sẽ vẫn check mail và viết thư cho anh. Anh đừng làm việc quá sức nhé! Em vẫn lo về sức khoẻ của anh lắm. Anh giữ sức khoẻ...cho em nhé! Em nhớ anh!
  2. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Ngày 20/4/2006
    Tôi và anh........mọi sự lắt léo cũng bắt đầu từ chữ nhưng...nhiều lần tôi đặt ra trong đầu mình những câu có vế câu bắt đầu bằng chữ ?nhưng?, vậy rồi...... để đến bây giờ tôi không biết mình có vượt qua được chữ nhưng đó không...............
    Tôi biết anh qua một sự tình cờ, theo cái cách mà tôi cảm giác ít chắc chắn nhất, cái cách mà tôi thường cười vào một mối quan hệ tương tự của một cô bạn nào đó với thái độ đùa vui.....Tôi biết anh qua chat, trên YM....nhưng có lẽ khởi đầu mối quan hệ này là từ người sếp cũ của tôi mà tôi rất quý trọng. ?Chị có một anh bạn hay lắm, lại sinh năm 74, hợp với em lắm đấy! Để hôm nào chị giới thiệu nhé!.? Lời nói qua đi cũng như gió.........
    Rồi những việc liên tiếp xảy đến với tổ chức nơi tôi và chị làm việc. Đầu tiên là sự ra đi của chị, nhưng chị vẫn giữ mối liên hệ mật thiết với tôi, và rồi tiếp theo đó không lâu là sự ra của tôi, ra đi khỏi cái nơi mà tôi và nhiều người đã bất bình vì bộ mặt thật của một tổ chức nhân đạo phi chính phủ, thực tế lại là một tổ chức khá là ...vô nhân đạo... Rồi những dòng xoáy của cuộc sống lại cuốn tôi đi, cuốn vào cái guồng hết sức bình thường và trật tự của cuộc sống....Tôi ít liên hệ với chị.
    Một ngày, tôi nhận được một email gửi vào hộp thư của tôi, từ anh, một người con trai hơn tôi 4 tuổi, giới thiệu về mình một cách chân thật và không màu mè, không câu chữ trau chuốt. Anh nói biết tôi qua một người bạn, và rất muốn kết bạn với tôi nếu tôi vẫn còn single (tôi không biết anh đã hiểu từ này theo nghĩa tôi chưa lấy chồng hay chưa có người yêu?!). Ngập ngừng, đắn đo, không phải vì sợ lỗi do chối bỏ những gì cuộc sống đã và đang mang lại cho tôi, mà đúng hơn, tôi đắn đo vì nghĩ rất có thể đây là một trò đùa tai quái hay một cái bẫy người ta giăng ra cho tôi (không phải bỗng nhiên một con người đầy mơ mộng, lãng mạn và say đắm cuộc sống như tôi lại nghĩ được như vậy). Rồi tôi cũng viết lại cho anh, một email ngắn gọn, nói rằng tôi đã có bạn trai và sẽ tốt hơn nếu anh có thể là một người bạn (đó là từ sự lịch thiệp khi từ chối, chứ tôi không nghĩ trong tình huống đó, người đàn ông sẽ chấp nhận)....
    Ngày hôm sau, anh vào YM bắt đầu một cuộc trò chuyện với tôi.....Anh xin lỗi vì đã gửi thư cho tôi, và sẽ không làm phiền tôi nữa....Rồi chúng tôi trò chuyện thêm một lúc.....rồi thêm một ngày, rồi một ngày tiếp nữa......Câu chuyện cuốn 2 chúng tôi đi bên lề cuộc sống bình yên vốn có của 2 người....cho đến tận lúc này, đã gần 4 tháng rồi......xen lẫn giữa những câu chuyện đó là những chữ ?nhưng? của tôi, và những băn khoăn của anh về tương lai mối quan hệ của tôi và của anh và tôi.....
    Sẽ là một sự hoàn hảo nếu không có chữ ?nhưng? đó. Anh là tất cả những gì tôi đã trông đợi, tôi đã nghĩ rằng anh là sự lựa chọn hoàn hảo mà tôi đã chờ đợi suốt 28 năm nay rồi. Những tính cách, những tố chất ở anh, và cả những gì anh đã đạt được, đều gần như khớp với những tiêu chí về người đàn ông của cuộc đời tôi, mặc dù tôi không bao giờ đặt ra cái gọi là hình mẫu cho mình......Nhiều lúc tôi băn khoăn tại sao anh hoàn hảo như vậy mà anh vẫn còn độc thân, và tại sao anh lại quan tâm đến tôi, lại dành tình cảm và hi vọng đối với tôi?!?..... Đã không dưới một lần tôi tự hỏi sao lại có thể dung hoà hai nửa con người trái ngược như vậy trong anh. Một nửa là một người đàn ông thông minh, tỉnh táo, mưu lược, và rất thành đạt (chứng tỏ những thích nghi của anh với cuộc sống đầy rẫy sự bon chen và mưu đồ), một con người lạnh lùng và nghiêm khắc trong công việc với cương vị rất cao của mình. Một nửa kia, nửa khiến tôi mềm ra mỗi khi trò chuyện cùng anh, một con người của nghệ thuật, sống lãng mạn và nhạy cảm vô cùng, với những quan tâm tinh tế, một con người yêu hoa và những bài hát trữ tình, anh còn hát hay, vẽ tranh, và biết làm những bông hoa từ nhiều chất liệu....
    Anh là vậy đấy, là một sự kết hợp đầy mâu thuẫn. Ông Trời còn thêm vào sự ưu ái đó một vẻ bề ngoài rất có cảm tình của anh. Trông anh cao lớn, rắn rỏi với gương mặt đẹp trai rất đàn ông, một mái tóc dày hơi xù nhưng trông cứng cáp, một chiếc mũi cao nhưng to, đúng vẻ của những người đàn ông có tướng mạo thành đạt, một gương mặt rắn rỏi nhưng đầy vẻ thư sinh, đặc biệt cái miệng hơi cong đầy quyến rũ.....Tất cả đã làm nên một anh, một anh rất hoàn hảo, và tôi đã bị hút vào cái hoàn hảo đó của anh.........
    Nhưng anh vẫn là một con người sinh ra và tồn tại trên nhân thế, tức là không thể hoàn hảo được, và đó là cách ông Trời lấy đi của anh sự hoàn hảo.....Anh bị bệnh, căn bệnh rất phổ biến với nhân loại, và anh đã bằng ý chí, nghị lực, và cả rất nhiều tiền bạc để loại bỏ căn bệnh đó ra khỏi người anh......Những tháng ngày đó, tôi đã ở bên anh, về mặt tinh thần. Tôi không dám từ bỏ anh, vì cái tình thương trong người tôi...Tôi đã tự an ủi mình rằng tôi chỉ làm điều tốt cho một người bạn, ở bên cạnh tâm sự, chia sẻ và an ủi, giúp anh có thêm sức mạnh tinh thần để nhanh chóng dứt bỏ bệnh tật hơn...... Ngày đầu tiên khi biết mình mắc bệnh đó, anh đã tránh nói chuyện với tôi, bẵng đi thât lâu, khi anh sang nước ngoài để chữa trị, anh mới nói chuyện với tôi qua YM, kể hết cho tôi nghe về bệnh tình, và về lý do anh đã không thể gặp tôi khi anh từ HongKong trở về. Tôi thấy thương anh.....thấy cảm giác mình cần phải chia sẻ hơn là nghi kỵ và tra vấn anh.....dẫu sao tôi cũng không có quyền đó..........và giờ đây, tất cả tình cảm anh dành cho tôi, và anh đã vượt qua được căn bệnh, anh được trở về nhà, về với công việc và vị trí của anh, và anh muốn gặp tôi, anh muốn xây dựng nền móng tình cảm lâu dài với tôi......thì tôi lại lo sợ, tôi dằn vặt, tôi suy nghĩ và hoảng sợ thực sự.........
    Tôi đã phải rất hạnh phúc để đón anh ngày trở về và cũng đón nhận tình cảm của anh......vậy mà....Tất cả chữ ?nhưng? bắt đầu từ một thực tế mà tôi đã nói ngay từ đầu với anh, cái thực tế và cả tôi và anh thường né tránh trong câu chuyện đã mang màu sắc tình cảm.........
    Anh xuất hiện trong suy nghĩ của tôi khi tôi đã khá an bài. Tôi đã có bạn trai, và mặc dù thời gian yêu nhau chưa đầy 1 năm, nhưng chúng tôi đã nghĩ đến chuyện đám cưới. Gia đình bạn trai tôi cũng đã rục rịch chuyện quan trọng này.....Như các đôi yêu nhau khác, tôi về ra mắt gia đình bên kia, và người ta cũng về quê tôi, được họ hàng tôi đón nhận rất tốt. Có lẽ tôi đã chẳng trông mong thêm điều gì nữa......
  3. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    õ?Ưõ?ƯChỏằ? 'ôi lúc tôi cỏÊm thỏƠy 'ỏằT vênh trong tưnh cĂch cỏằĐa hai ngặỏằi, nhặng tôi nhanh chóng 'iỏằu chỏằ?nh 'ặỏằÊc, và tỏƠt cỏÊ mỏằi chuyỏằ?n 'ỏằu nỏm trong khỏÊ nfng chỏƠp nhỏưn cỏằĐa tôi. BỏĂn trai tôi là con trai nỏằ'i dài mỏƠy 'ỏằi, nỏu xât vỏằ dòng tỏằTc thơ là trặỏằYng hỏằ, tỏƠt nhiên tôi 'Ê chỏƠp nhỏưn viỏằ?c gĂnh vĂc thêm nhiỏằu trỏằng trĂch nỏu vỏằ làm dÂu nhà ngặỏằi ta. BỏĂn tôi là ngặỏằi khĂ kỏằạ tưnh, 'Ê có lúc tôi khóc vơ anh quĂ xât nât tỏằ>i tiỏằfu tiỏt, nhặng rỏằ"i tôi câng cho qua, vơ 'ó là ngặỏằi sỏằ'ng rỏƠt tơnh cỏÊm, rỏƠt quan tÂm và chiỏằu chuỏằTng tôi. Đó câng là mỏằTt ngặỏằi sỏằ'ng có trĂch nhiỏằ?m và có công viỏằ?c vỏằ>i thu nhỏưp khĂ. Vỏằ'n là ngặỏằi sỏằ'ng thoĂng và chi tiêu câng thoỏÊi mĂi nên 'ôi lúc tôi và bỏĂn trai gỏãp phỏÊi mỏằTt sỏằ' bỏƠt 'ỏằ"ng và 'ỏằT vênh vỏằ quan niỏằ?m sỏằ'ng vơ bỏĂn trai tôi là ngặỏằi biỏt chi tiêu và cỏân thỏưn vỏằ tiỏằn bỏĂc (nhặng không hỏằ chỏãt chỏẵ) và rỏằ"i tôi lỏĂi 'iỏằu chỏằ?nh 'ặỏằÊc mơnh theo tưnh cĂch cỏằĐa ngặỏằi yêu, vơ tôi thỏƠy anh ỏƠy câng không phỏÊi là không biỏt cĂch hặỏằYng thỏằƠ thành quỏÊ lao 'ỏằTng cỏằĐa mơnh, và 'ỏãc biỏằ?t không tiỏc tiỏằn 'ỏằf giúp 'ỏằĂ ngặỏằi thÂn, gia 'ơnh. .......... Chưnh vơ cuỏằTc sỏằ'ng 'Ê mang lỏĂi cho tôi mỏằTt con ngặỏằi nhặ vỏưy nên tôi hài lòng vỏằ>i tỏƠt cỏÊ nhỏằng gơ mơnh có và dỏằ 'ỏằi nhỏằng ặỏằ>c mặĂ nhỏằ cỏằĐa tôi........
    ........cho 'ỏn lúc tôi biỏt anh và trò chuyỏằ?n cạng anh......tôi nâ trĂnh và tôi biỏt anh câng không thưch 'ỏằ cỏưp 'ỏn chuyỏằ?n 'ó....Trong sÂu thỏm tôi hiỏằfu rỏng anh rỏƠt tỏằ tin vào bỏÊn thÂn, anh biỏt anh sỏẵ thuyỏt phỏằƠc 'ặỏằÊc tôi, sỏẵ có 'ặỏằÊc tơnh cỏÊm cỏằĐa tôi......nhặng anh 'Âu biỏt 'ặỏằÊc rỏng tôi 'Ê có tơnh cỏÊm vỏằ>i anh rỏằ"i, và tôi 'Ê phỏÊi sỏằ'ng trong giỏng co nhặ thỏ nào... ĐÊ không ưt lỏĐn tôi tỏằ trĂch ông Trỏằi sao không cho tôi gỏãp anh sỏằ>m hặĂn, tôi sỏẵ hỏĂnh phúc biỏt bao.... Ngày 'ỏĐu tôi biỏt anh chỏằ? hoàn toàn qua nhỏằng cỏÊm giĂc và suy diỏằ.n cỏằĐa xúc cỏÊm.....rỏằ"i tôi câng biỏt anh thêm qua mỏằTt bỏằâc ỏÊnh 'ỏằf hoàn tỏƠt õ?bỏằâc tranhõ? tôi vỏẵ vỏằ anh.....Tôi thỏằc sỏằ 'Ê phỏÊi lôi ỏÊnh anh ra ngỏm nhiỏằu lỏĐn bỏằYi tôi thỏƠy nât mỏãt 'ó sao mà thÂn thặặĂng, sao mà gỏĐn gâi vỏằ>i tôi 'ỏn vỏưy.....Tôi thưch gặặĂng mỏãt nỏằưa nhặ cỏưu bâ, nỏằưa nhặ ngặỏằi 'àn ông chưn chỏn cỏằĐa anh, tôi thỏằư tặỏằYng tặỏằÊng ra cỏÊm giĂc Ăp mĂ và ngỏằc anh, tỏằa 'ỏĐu vào vai anh, lỏng nghe cĂi giỏằng nói trỏ** ỏƠm cỏằĐa anh........Sao quĂ 'ỏằ-i thÂn thặặĂng......
    Anh biỏt tôi nhiỏằu hặĂn sỏằ khỏằYi 'ỏĐu tỏằô phưa tôi, ưt nhỏƠt thơ anh 'Ê nghe ngặỏằi ta kỏằf vỏằ tôi vỏằ>i anh, và anh trông thỏƠy tôi trong mỏằTt chiỏc ỏÊnh cặỏằ>i mỏằTt ngặỏằi 'ỏằ"ng nghiỏằ?p, mà tỏằô chiỏc ỏÊnh này tôi 'Ê suy 'oĂn ra ai là ngặỏằi giỏằ>i thiỏằ?u tôi cho anh. Thỏưt sỏằ trong bỏằâc ỏÊnh tôi không phỏÊi là ngặỏằi rỏƠt nỏằ.i trỏằTi.....anh nói trông tôi thông minh và rỏƠt chỏằ?n chu, cĂc nât ỏằY tôi 'ỏằu gỏằn gàng, và anh thưch cĂi phong cĂch cỏằĐa tôi.... Ngày chúng tôi thÂn quen nhau hặĂn, tôi 'Ê gỏằưi cho anh nhỏằng chiỏc ỏÊnh chỏằƠp cỏằĐa mơnh gỏĐn nhỏƠt 'ỏằf anh dỏằ. dàng hơnh dung ra tôi thỏưt hặĂn.........Tôi không muỏằ'n anh thỏƠt vỏằng khi nhơn thỏƠy tôi ngoài 'ỏằi. Và anh 'Ê rỏƠt thưch nhỏằng bỏằâc ỏÊnh 'ó, anh thặỏằng mang ra ngỏm nghưa, 'ỏn nỏằ-i nhỏằng ngặỏằi hỏằ hàng (bĂc anh và cĂc anh chỏằc mà anh 'iỏằu trỏằi thiỏằ?u vỏằ tôi, 'ỏằf rỏằ"i õ?Em biỏt không, mỏằi ngặỏằi nói....em rỏƠt hỏằÊp vỏằ>i anh...õ? và rỏằ"i õ?anh 'Ê 'ỏằ bỏằông mỏãt sung sặỏằ>ng khi cĂc anh chỏằi mỏằTt con ngặỏằi mà tôi rỏƠt yêu quẵ và tôn trỏằng, 'ỏằf rỏằ"i anh trỏÊi qua cỏÊm giĂc gỏĐn nhặ có tôi trong tay, rỏằ"i tôi lỏĂi vỏằƠt biỏn mỏƠt........ ĐÊ có lúc tôi thỏằư nghâ 'ỏn viỏằ?c vỏằât bỏằ tỏƠt cỏÊ mà chỏĂy 'ỏn bên anh, mà dang rỏằTng vòng tay 'ón nhỏưn anh, 'ón nhỏưn tơnh cỏÊm và con ngặỏằi anh, ngặỏằi mà tôi 'Ê chỏằ 'ỏằÊi tỏằô lÂu trong cuỏằTc 'ỏằi mơnh...... 'ỏằf rỏằ"i nhỏưn ra rỏng tôi không thỏằf làm nhặ vỏưy 'ặỏằÊc.....Tôi không 'ỏằĐ can 'ỏÊm 'ỏằf hơnh dung ra nhỏằng mỏƠt mĂt và 'au khỏằ. mà ngặỏằi bỏĂn trai hiỏằ?n tỏĂi cỏằĐa tôi sỏẵ phỏÊi gĂnh chỏằi cuỏằTc sỏằ'ng cỏằĐa anh ỏƠy.....Tôi không thỏằf, tôi không 'ỏằĐ nhỏôn tÂm 'ỏằf làm 'iỏằu 'ó......Nhặng tôi câng không thỏằf dỏằât bỏằ khỏằi sỏằ cĂm dỏằ- nặĂi anh, khỏằi thôi thúc, mong muỏằ'n 'ặỏằÊc gỏãp anh, 'ặỏằÊc tiỏp tỏằƠc trò chuyỏằ?n cạng anh........Tôi là mỏằTt ngặỏằi ưch kỏằã và hăn hỏĂ.......tôi 'Ê che 'ỏưy cho mơnh bỏng mỏằTt vỏằ bỏằc tỏằ't 'ỏạp và nhÂn Ăi.....Tôi phỏÊi làm sao 'Ây? Làm gơ cho nhỏằng ngặỏằi tôi yêu quẵ 'Ây???
    ......Ngày hôm nay tôi biỏt anh rỏƠt buỏằ"n....Anh 'Ê phĂ lỏằ? khi tranh thỏằĐ giỏằ nghỏằ? trặa, sau khi truyỏằn thuỏằ'c xong 'ỏằf vào YM nói chuyỏằ?n vỏằ>i tôi, bỏằYi vơ mỏằTt niỏằm vui không giỏƠu nỏằ.i cỏằĐa anh ....... Anh 'Ê 'ỏãt vâ mĂy bay vỏằ nặỏằ>c, và chỏằ? còn 1 tuỏĐn nỏằa thôi là anh sỏẵ vỏằ, và 'iỏằu 'ỏĐu tiên anh muỏằ'n làm là tỏm rỏằưa sỏĂch sỏẵ và 'ỏn thfm tôi. Niỏằm vui cỏằĐa anh, nhặng anh 'Âu biỏt rỏng nó là nỏằ-i Ăm ỏÊnh cỏằĐa tôi........Tôi sỏẵ có thỏằf làm gơ cho anh 'Ây?! Tôi muỏằ'n gỏãp anh quĂ, tôi mong mỏằi 'iỏằu 'ó, nhặng tôi rỏƠt sỏằÊ......tôi sỏằÊ tôi sỏẵ không thoĂt ra khỏằi vòng cuỏằ'n này, và tôi sỏẵ phỏằƠ bỏĂc lòng tỏằ't và tơnh yêu cỏằĐa ngặỏằi bỏĂn trai......Anh 'Ê rỏƠt buỏằ"n vơ niỏằm vui cỏằĐa anh 'Ê bỏằi gia 'ơnh, và cỏÊ ngặỏằi bỏĂn trai cỏằĐa tôi nỏằa.........Anh hiỏằfu, anh hiỏằfu và anh suy 'oĂn ra 'iỏằu 'ó, 'iỏằu mà tôi và anh cỏằ' gỏng 'ỏằf không nhỏc 'ỏn trong mỏằ-i cÂu chuyỏằ?n, cỏằ' gỏng không làm chưnh mơnh và ngặỏằi kia 'au lòng.....Anh ặĂi, em tàn nhỏôn quĂ phỏÊi không? Em cfm ghât mơnh lỏm, anh có biỏt không? Em nhỏằ> 'ỏn cỏÊm giĂc hÂn hoan cỏằĐa anh khi nghâ 'ỏn buỏằ.i gỏãp mỏãt, và nhỏằng hào hỏằâng khi anh hỏằi em 'ỏằf mua mỏằTt món quà gơ 'ó cho em.....Em vui lỏm, nhặng em không muỏằ'n nhỏưn quà cỏằĐa anh........em sỏằÊ...........em sỏằÊ nó sỏẵ làm em 'au lòng hặĂn. Anh giỏưn, nhặng anh không trĂch tôi....Anh im lỏãng, và tôi biỏt anh 'ang nghiỏằn ngỏôm suy nghâ khiỏn anh 'au lòng 'ó, và anh câng giỏưn tôi nỏằa.....Tôi biỏt nói thỏ nào 'ỏằf anh hiỏằfu tôi?!
  4. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    ................ Đúng là anh giận tôi, đúng ra là anh buồn vì theo những suy diễn của anh, anh hoàn toàn chẳng có ý nghĩa hay một sự cảm kích gì đối với tôi cả, và tôi không hề trông đợi sự trở về của anh.......Anh đâu biết rằng tôi đã vui mừng như thế nào khi biết anh khỏi bệnh và thực sự được trở về với cuộc sống bình thường trước đây của mình....Tôi chỉ nghĩ được đến đó thôi, chứ tôi chưa nghĩa được những gì sẽ xảy ra với cuộc sống của tôi, và tôi sẽ phải nói với anh sự thật như thế nào.......Tôi thương anh, và tôi không muốn anh vừa khỏi bệnh đã phải đối mặt với thực tế rằng tôi sẽ không thể là của anh, dù tôi thầm mong tôi có thể làm được như vậy. Anh đã vẽ ra biết bao nhiêu dự tính cho những cuộc hẹn hò, những lần gặp mặt tôi, anh sẽ làm gì cho tôi, sẽ đưa tôi đến trang trại nhỏ anh mua ở ven ngoại thành HN, ở đó anh thuê một người trông nom căn nhà sàn nhỏ với mấy mảnh vườn anh cho trồng đầy hoa mà anh thường bí mật đến đây mỗi khi anh quá căng thẳng với núi công việc của mình, rồi sẽ cùng tôi đi chụp ảnh phong cảnh, một thú vui thích của tôi, và nói với tôi những gì....
    Tôi biết anh kỳ vọng rất nhiều, và tôi hạnh phúc cùng với niềm vui của anh.....Tôi không muốn anh phải suy nghĩ bất cứ điều gì không vui, hay thất vọng trong những ngày chiến đấu với bệnh tật này. Với anh, tất cả những gì xung quanh tôi đều đáng để anh quan tâm, những khó khăn của thành viên trong gia đình tôi cũng khiến anh băn khoăn và tìm mọi cách để có thể tham gia vào và giúp đỡ bằng những mối quan hệ rộng rãi và sự nhiệt tình của mình.....Anh làm những điều đó, tôi biết, chỉ để gần tôi hơn, để được chấp nhận dần trong gia đình tôi....Tôi thương anh quá, và tôi giận mình quá! Sao tôi yếu hèn thế? Tôi không dám nói ra sự thật có đúng vì tôi lo cho sức khoẻ của anh, sợ sự suy xụp sẽ ảnh hưởng đến tiến trình căn bệnh của anh, hay chỉ đơn giản vì tôi sợ mất anh? Tôi nhầm lẫn giữa hai mục đích đó hay tôi cố gắng để khoác cho mình một vỏ bọc cao cả là nghĩ cho người khác??? Tôi không biết nữa, tôi thực sự rối lòng rồi.
    ......... Anh đột ngột biến mất trong mấy ngày và tôi không hề có mối liên hệ nào để biết được về anh, tôi đã nghĩ trò chơi vậy là kết thúc. Anh đã chán với việc đặt cược niềm tin tình cảm vào một trò ngốn rất nhiều thời gian quý giá của anh.......thế rồi, giữa lúc đó anh xuất hiện, dù chỉ là trên YM, anh đang ở sân bay HongKong để chuẩn bị về nhà. Anh đã phải đi đột xuất mà không thể báo cho tôi được. Thú thực tôi không tin anh lắm. Tôi càng không tin khi anh nói chuyện với tôi rất hào hứng, và anh nói đã mua cho tôi một món quà mà chắc chắn tôi rất thích. Anh cố gắng giữ bí mật nhưng cuối cùng cũng lộ ra đó là một fashion pack, có một chiếc váy mà anh đã phải miêu tả kỹ với cô bán hàng để lựa đúng size cho tôi, và kèm theo đồ cosmetics. Và anh cũng đặt mua một chiếc bánh chocolate với hàng chữ đặt người ta viết......
    Tôi rất vui với niềm vui và hào hứng của anh, nhưng.....tôi vẫn không tin. Cái cảm giác đó theo tôi cho đến tận khi chúng tôi nói đến chuyện tiếng Anh và anh đề xuất thử nói bằng cái thứ tiếng đó, có lẽ dễ hơn cho anh......Sau này thì tôi hiểu......Tiếng Anh của anh tốt đến khiến tôi ngạc nhiên, câu cú rất chuẩn xác và cấu trúc hay, anh còn viết rất nhanh....và tôi chợt nhớ ra anh đã có 3 năm học bên Anh......tự cười thầm mình, nhưng cũng thấy bản thân vui hơn rất nhiều...........Rồi theo dòng cảm xúc đó...........anh đã nói yêu tôi, anh nói bằng tiếng Anh và anh nói rất nhiều.........nhưng tôi tìm cách khuyên anh kìm nén cảm xúc của mình xuống, vì tôi biết đó là thứ xúc cảm theo tình huống, tức là do câu chuyện chúng tôi đang nói và cả bối cảnh lúc đó khiến anh cảm nhận như vậy, còn tôi, tôi đã đủ chín chắn để không dễ dàng cho phép mình tin vào điều đó........Anh buồn vì tôi đã không tin tình cảm của anh.......Anh dự tính rất nhiều cho cuộc gặp gỡ khi anh về đến HN ngày hôm sau........Nhưng rồi..............cuộc gặp đó không bao giờ xảy ra........
    .............Lại bẵng đi thật lâu, thật lâu, dễ phải đến 10 ngày sau cái ngày tình cảm của anh bột phát đó, anh đã nhắn tin lại cho tôi. Tôi tiếp nhận câu chuyện với anh một cách dè dặt bởi tôi không tin anh nữa.......Tôi không biết mình có quá đa nghi trong mối quan hệ này của chúng tôi nhưng tôi đã không có bất kỳ một mối liên hệ nào để có thể cảm nhận sự tồn tại thực sự của anh, và tôi cũng còn chưa biết mặt anh........Rồi anh cho tôi biết tin khủng khiếp đó......anh chịu căn bệnh mà ban đầu tôi còn chưa ý thức được hết sự nghiêm trọng của nó.....Tôi đã cảm thấy mình thật ích kỷ, hẹp hòi nếu không động viên anh trong chính lúc này.........và rồi tôi đã tạm thời gác qua chuyện lỡ hẹn và những diễn biến suy nghĩ trong tôi mấy ngày qua......Chúng tôi lại trò chuyện gần như đều đặn hằng ngày......
    Sức khoẻ anh ngày một khá lên.....và tình cảm của tôi, suy nghĩ của tôi về anh cũng không còn vô tư như những ngày đầu nữa.......có cái gì đó như trông chờ, mong mỏi, có cảm giác gì như nhớ nhung và hi vọng một điều gì đó.......Tôi đã bắt đầu đặt cược một phần tình cảm của mình vào anh......anh vẫn không biết những đấu tranh và trăn trở trong tôi..... Đã có rất nhiều lúc tôi muốn gọi điện cho chị, người mà tôi rất quý trọng để tâm sự và cũng là tìm thêm niềm tin về anh, về con người đến giờ với tôi vẫn còn là ảo, tôi muốn tìm sự đồng cảm, một chỗ dựa cho niềm tin của tôi...... nhưng tôi đã không dám gọi.....tôi cũng chẳng hiểu mình nữa...
    ...................................................................................
  5. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi lại cãi nhau...... đây không phải lần đầu tiên tôi và bạn trai cãi nhau về những chuyện như thế này.....Trong tôi có một cái gì đó hụt hẫng vô cùng, một cảm giác trống hoác, mơ hồ nhưng vô cùng nặng nề......Tôi dường như nghiệm ra anh có cái nhìn thật xét nét với tôi.... ngay cả những việc bất ngờ xảy ra thì anh luôn nghĩ rằng đó là lỗi của tôi, và xét nét tôi......Tôi cũng hiểu bằng cách đó anh muốn tôi hoàn thiện hơn......nhưng sao tôi thấy trống rỗng quá. Tôi muốn tìm ở người tôi sẽ quyết định chung sống cả đời phải là sự an ủi cho tôi, là sự bấu víu cho những sai lầm của tôi. Anh phải hiểu tôi đâu phải là người không biết học hỏi từ những sai lầm, không biết vươn lên?!? Nếu là những sóng gió, thăng trầm tôi đã kinh qua trong cuộc sống thì anh làm sao bằng tôi?.........
    Tôi đã hứng chịu nhiều sự chà đạp của cuộc sống và tôi luôn khẳng định được mình, để đạt được đến cái con người tôi bây giờ chứ.......Tại sao anh không nhìn tôi bằng con mắt trân trọng hơn? Trong mắt anh anh luôn nhìn ra khiếm khuyết tính cách của tôi......Sao anh không thấy rằng tôi bao giờ cũng tìm được lý do để thông cảm và bào chữa cho những việc anh làm, kể cả những điều anh làm tôi đau lòng?!? Vậy mà anh thì để mặc tôi với những cảm giác hụt hẫng và thất vọng như thế này......chắc anh nghĩ rồi lại sẽ đâu vào đó, tôi lại sẽ làm lành, sẽ quên hết mọi việc, vì anh biết tính tôi sống tình cảm và tôi không thể giữ được nối giận dỗi lâu được.......nhưng tại sao anh không an ủi lòng tự ái của tôi? Sao anh không xuất hiện những lúc tôi cần? ........
    Tại sao chỉ bằng những câu nói xuất phát từ lòng tự ái trong câu chuyện của tôi, để anh đẩy cho mình cái suy nghĩ về tôi như một người ?khiếm khuyết về đạo đức?? một người chỉ biết sống cho mình? H ơi, vậy mà anh yêu được em ư? Vậy anh yêu em vì cái gì? Một người con gái đã nai lưng ra cống hiến, lăn lộn để kiếm tiền giúp về cho gia đình, phụ anh trai giúp cho đứa em ăn học bằng bạn bằng bè. Nếu em chỉ sống cho mình thì em đã khá hơn nhiều rồi. Anh quá hiểu điều đó tại sao lại làm em đau lòng vì những câu nói như vậy??? Anh có hiểu em yêu mẹ như thế nào không? Em xót xa và luôn nghĩ cách để giúp mẹ đỡ khổ hơn, điều đó chẳng nhẽ em nên kể lể ra để anh hiểu và trân trọng em sao? Nếu vậy thì đó đã không phải là em rồi. Tại sao những người khác, những người bạn bè thân của em họ trân trọng em, và đánh giá những gì em đã làm, đã đối với bạn bè và gia đình, còn anh......anh sao lại thấy em như vậy? Sao lại nghĩ về em như vậy?
    .....Cho dù là suy nghĩ bộc phát trong lúc tự ái nhưng nó khiến tôi đau lòng quá! Tôi biết anh là một người sống hết lòng với người thân, gia đình, và tôi rất trân trọng ở anh điều đó, nó cũng chính là một lý do để tôi quyết định gắn bó cuộc đời mình với anh, vì tôi tin một người như anh sau này sẽ đối tốt với chính gia đình mình......nhưng tại sao anh không thể nhìn nhận những điểm tốt của tôi như tôi đáng được như vậy? Anh quá khắt khe với tôi.....Anh muốn tôi hoàn thiện đến thế nào nữa? Tại sao anh không nghĩ rằng nếu tôi hoàn thiện thì anh sẽ không còn phù hợp với tôi nữa?! Tôi đã chấp nhận tất cả điểm xấu ở anh, những điểm mà trước khi yêu anh tôi không nghĩ mình sẽ chấp nhận ở một người bạn đời.....vậy mà rồi.......anh quá đòi hỏi ở tôi........Nó mang lại cho tôi cảm giác anh luôn băn khoăn vì quyết định của mình, anh sợ anh có sai lầm nào đó trong quyết định chung sống trọn đời với tôi!? một cái gì đó như cảm giác chua chát khi tôi nghĩ đến điều đó......
    Phải chăng tôi đã nhiều lần nhân nhượng và thoả hiệp với chính mình chỉ vì tôi không thể sống thiếu tình cảm, tôi cần một chỗ dựa, cần một người để chia sẻ.....Tôi có sai lầm với anh không? Tôi có đang gồng mình lên để sống không???? Tôi sẽ phải tự mình tìm ra câu trả lời cho chính mình để tôi gây đau khổ cho người ta và cho cả chính tôi nữa.............
  6. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Ngày 6.7.2006
    Anh!
    Chắc anh đang trách em lắm vì không viết thư cho anh ngay, đúng không, my dear? Đừng giận em nhé, phần vì em cứ làm những việc lặt vặt nên không có một lúc nào đó thật tĩnh tâm để dành hết tâm huyết mà viết cho anh, nhưng anh hãy tin rằng em luôn nghĩ về anh, anh luôn hiển hiện trong những hình dung và những ghép nối về anh trong cuộc sống thường nhật của em...... Thật buồn cười khi em vụng về lắp ghép anh vào những tình huống, những ngữ cảnh của một cuộc sống tương lai....có anh.....và em tin rằng D. của em sẽ là như vậy, sẽ xử trí như thế này theo những gì em hiểu......... Dù nó có thể đúng, có thể sai, nhưng có một điều em rất hạnh phúc khi biết rõ rằng trong cuộc đời này có một người đàn ông coi em là quan trọng thế nào với cuộc sống người đó, một người mà em biết rằng sẽ luôn bên em trong mọi hoàn cảnh, chìa cho em bờ vai vững chắc, ôm em vào lòng mỗi khi em cô đơn và sắp khuỵu ngã..... đó là anh, là anh phải không D.?
    ...........16.25, màn hình máy tính của tôi hiện lên cửa sổ chát với cái tên quá đỗi thân thuộc và thân thương với tôi, H.T.D, cái tên mà mỗi lần cửa sổ hiện lên tôi không khỏi giật mình trong tích tắc rất nhanh và sau đó là một niềm hân hoan và bất giác tôi mỉm cười.....Tôi cũng chỉ vừa mới đọc hết thư anh, và đang ngồi gõ những dòng đầu tiên cho anh, thì anh đã lên trò chuyện với tôi rồi. Đúng như trong thư anh viết, anh đang trong buổi đàm phán với bên đối tác nước ngoài,nhưng anh tranh thủ nói chuyện với tôi trong lúc giải lao, mà tôi chắc chỉ vừa kịp ăn hết chiếc sandwich......tôi thấy thương anh, và tôi cũng thấy lo, tôi lo câu chuyện này sẽ làm anh phân tâm, sẽ khiến anh không hoàn toàn tập trung vào việc đại sự anh đang làm, và nếu không thành công, tôi sẽ phần nào đổ lỗi cho chính mình.........Nhưng anh đã gạt bỏ suy nghĩ đó trong tôi......
    Anh kể cho tôi nghe chuyện anh nằm mơ.....anh mơ về tôi và anh.....Anh đâu biết rằng tôi cũng có đôi lúc có những giấc mơ như vậy, dù rằng người đàn ông trong giấc mơ của tôi không định rõ khuôn mặt, nhưng thâm tâm thì tôi biết đó là anh, vì tôi đã nghĩ đến anh nhiều như thế nào, anh đã thay đổi những dự tính tương lai của tôi ra sao.....Liệu tôi có mang lại cho anh hạnh phúc? Liệu thực tế có làm phũ phàng đi những hình dung đẹp đẽ của anh và cả của tôi nữa??? ..... Ý nghĩ đó thoáng qua trong tôi, rồi lại nhường chỗ cho những tình cảm mới mạnh mẽ hơn, phấn khích hơn..... Tại sao anh lãng mạn thế nhỉ? Tại sao có thể có một người đàn ông lãng mạn như vậy, vẫn còn chờ đợi tôi ở cuối con đường này?? Có lẽ tôi phải cảm ơn số phận....Trong giây phút, tôi biết mình chỉ muốn biến mất, đi xa khỏi nơi này, đến một nơi mà chỉ có tôi và anh và không ràng buộc các mối quan hệ, để được quan tâm bằng tất cả tình cảm và lòng nhiệt thành, để được yêu bằng đúng mạch đập của trái tim......chỉ cần một thời gian thôi, rồi có thể mang theo niềm hạnh phúc đó trở về hiện thực.... Sao tôi phí hoài những ngày tháng trước mà không gặp anh, để rồi đôi lúc thấy sao khó khăn khi sống giữa quá nhiều ràng buộc, ràng buộc để được yêu bằng tất cả chân tình?!? ...........
    Lại điện thoại nữa rồi..........sao không cho mình tập trung trò chuyện với anh một lát nhỉ?.... Lại bắt anh chờ rồi....nhưng có vẻ anh hiểu, anh hiểu công việc của mình.....anh thật đáng yêu.... giá như mình sẽ mãi có thể hiểu và thông cảm cho nhau trong cuộc sống này....Mình biết mình sẽ làm được mà..... Nghe giọng anh thương quá.....anh đang mệt mỏi vì công việc, và cũng vì nghĩ đến tôi, tôi biết anh nói thật, bởi tôi tin anh, và tôi tin vào tình cảm lần đầu tiên xuất hiện nơi anh, như anh thường nói với tôi, sự nhớ nhung, trông đợi...... Tôi đã nói với anh cái ước muốn của tôi....tôi muốn ôm ghì đầu anh và người mình, để anh có thể dịu bớt sự căng thẳng và mệt mỏi, để tôi sẽ hát nhè nhẹ cho anh nghe........tôi biết tôi có thể làm được hơn thế, với tình cảm của tôi..... Tôi không muốn vội vã để rồi làm anh và cả tôi thất vọng....Tôi muốn trái tim tôi được dựa trên một niềm tin có lý trí....và tôi sẽ chờ đợi đến lúc có được niềm tin đó.....
    My dear, giờ này chắc anh đang phải căng thẳng lắm, phải dùng mọi lý lẽ để giành được ưu thế về cho mình, để hai bên có thể bắt tay với nhau được. Em rất tự hào về anh, và em cũng rất thương anh.....Em không chúc anh cố gắng giành được thành công, bởi nó không do mình anh quyết định, mà chỉ muốn chúc anh bình an, khoẻ mạnh và sớm trở về....... Em mong anh!
    Anh đừng thức khuya để trả lời thư em nhé! Anh đã làm việc thật căng thẳng rồi, em chỉ muốn những dòng chữ này mang lại cho anh chút gì an bình và nhẹ nhõm thôi, anh hiểu em không?
    Em nhớ anh và mong sẽ được cùng anh đứng trên một đồi cao, lộng gió....dựa vào anh mà hát...
    Yours ever....
    Được Romancelover sửa chữa / chuyển vào 16:52 ngày 26/03/2007
  7. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Ngày 14.6.2006
    Anh!
    Anh có biết cảm giác của em mấy ngày vừa qua như thế nào không? Anh có biết em đã khóc như thế nào khi đọc được thư anh? Em không bất ngờ khi nhận được thư anh, vì em và Nh đã trao đổi với nhau rất nhiều và cũng đã phân tích, suy luận ra rất nhiều điều, và câu chuyện xảy ra với anh đã đi đúng phán đoán, suy luận của em và Nh....có điều, đón nhận sự thật từ anh với tâm trạng như vậy, với tình cảnh của anh như vậy, em không sao chịu được, em thương anh lắm, và phản ứng đầu tiên đến với em là em khóc, em khóc với Nh, mặc dù chỉ là qua trò chuyện thôi....nhưng em nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vì hơn ai hết, em hiểu tình cảnh này của anh, em thực ra đã có sẵn kịch bản của câu chuyện này rồi, nên em càng cần phải tỉnh táo và nghị lực để có thể cùng anh thoát ra tình cảnh này, quan trọng hơn là để anh không phải đầu hàng trước những thói đời ngạo nghễ như vậy......
    Honey, em vẫn muốn gọi anh cái tên đó, còn trong tâm trí anh bây giờ hình ảnh em còn như thế nào, em không còn quan tâm nữa. Em chỉ biết lại một lần nữa em cần phải ở bên anh, hiểu anh và giúp anh....Hãy cho em cơ hội làm điều đó. Anh à, ngày hôm qua, người đàn bà đó (thời gian đầu em đã gọi cô ta là cô bé, vì em không biết hết trò trơ tráo này), đã xuất hiện và nói chuyện với em qua YM. Thực ra đây không phải sự xuất hiện đầu tiên của cô ta, vì trước đó em có nhận được một email từ hộp thư của anh gửi cho em để nói về tình cảm của anh dành cho người đàn bà đó......em đau đớn lắm, nhưng sâu thẳm em vẫn không thể tin đó là anh.....mặc dù anh có thể thay lòng đổi dạ, có thể bị một tình yêu sét đánh làm anh nhận ra giá trị đích thực cho cuộc sống của anh...thì anh cũng ko thể nói với em những lời lẽ đau đớn như vậy......em đã xoá luôn thư đó.......
    Nhưng rồi, ngay chiều hôm đó (9/6), Nh đã nói chuyện với em, cho em biết rằng người đàn bà đó đòi anh đưa password và kiểm soát hộp thư của anh, thì em tin chắc rằng những lời lẽ đó là do con người xấu xa đó viết cho em..... Em đã thấy thương hại cô ta, và em nhất định phải xa anh, vì lòng tự trọng của em......nhưng rồi, dần dần, em càng biết nhiều hơn, từ Nh, và em biết anh đang rơi vào một chiếc bẫy....và cho đến giờ em đã đúng, bởi kịch bản của câu chuyện này em đã gặp trên báo một thời gian trước.
    Để em kể hết những gì em biết cho anh nghe. Thứ nhất, người đàn bà đó không phải giáo viên trường KTQD như đã nói với anh, em đã kiểm tra rất kỹ lưỡng để đi đến kết luận đó, từ một câu nói của Nh. Qua câu chuyện với em ngày hôm qua, cô ta rất mất bình tĩnh vì em nói chuyện nhẹ nhàng và bình tĩnh, vì thế cô ta đã để lộ ra bản chất và cả kế hoạch của mình nữa, qua đó em hiểu anh đang là một nạn nhân như thế nào.... Em đã quyết định gửi cho anh đọc những cuộc trò chuyện này, kể cả với Nh nữa, để anh hiểu rằng em và Nh không bao giờ bỏ rơi anh, và yêu quý anh như thế nào....Anh hãy đừng tuyệt vọng, đừng buông xuôi, đừng làm điều gì đó quẫn trí, em không cho phép anh làm như vậy, không phải vì em, vì tất cả những người yêu quý anh....anh hiểu không, honey??? Anh làm em xót lắm anh biết không? Em xót xa vì tình cảnh của anh lúc này lắm.....
    Hôm nay 2 đứa lại nói chuyện với nhau, và khi biết tình cảnh của anh như vậy, Nh đã lo lắng cho anh hết sức và cũng tự trách bản thân mình thật nhiều vì đã nặng lời với anh khi chưa biết ngọn nguồn câu chuyện....còn em, em không biết cảm xúc của mình là gì nữa, chỉ biết trong đầu em vang lên một mệnh lệnh, thực sự đó là mệnh lệnh ?Hãy giúp anh, hãy cứu anh ra khỏi tình cảnh này. Hãy chiến thắng người đàn bà trơ tráo đó! Hãy giành lại tình yêu đích thực của mình. Hãy ở bên anh!?..... Honey, anh đừng tuyệt vọng, anh là người đàn ông giỏi giang và thông minh, là người đàn ông mạnh mẽ và không chịu khuất phục, em tin như vậy, anh hãy bình tĩnh để nghĩ ra giải pháp trong lúc này. Em luôn ở bên anh và chờ đợi đến lúc anh sẵn sàng để kể cho em nghe tất cả và em sẽ cùng anh đưa ra giải pháp tốt nhất. Anh hãy tin rằng dù thế nào thì cây ngay không sợ chết đứng! Và bố mẹ anh, người thân có thể đau khổ khi biết được điều gì đó, nhưng điều đó không làm họ tổn thương bằng việc thấy anh khổ cả cuộc đời dưới trò đời tai quái đâu. Anh biết không, mẹ anh rất lo cho anh, mẹ gọi điện cho Nh mấy lần, mọi người đang thực sự lo lắng bởi không biết anh đang ở nơi nào....Còn em và Nh thì đoán anh ra nước ngoài trong vài ngày, nhưng không phải đi công tác, và đó cũng chính là mấu chốt để có thể suy luận ra tình thế của anh....D. ơi, hãy nghe em, anh gọi về cho mẹ đi, hãy nói ngắn gọn thôi, để mẹ hiểu là anh vẫn an toàn và muốn giải quyết một số rắc rối. Mẹ cũng già rồi mà phải sống trong tâm trạng thấp thỏm, lo sợ như thế thì không tốt đâu anh ạ....Anh hãy bình tĩnh lại nhé!
    Thực ra hồi đầu em rất buồn, không chỉ vì nỗi thất vọng và đau đớn của em, mà còn vì chuyện của Nh nữa...Nh vì em mà thường xuyên to tiếng với anh Th., và cơm không lành, canh chẳng ngọt...em vừa lo vừa thấy thương Nh. Nếu Nh không thương anh thì cô ấy đã không có phản ứng mạnh mẽ như vậy, đã không lo cho anh như vậy.... Ngày hôm nay nhận được tin của anh, em mừng đến chảy nước mắt, và chỉ cần đọc 1 dòng đầu tiên em đã biết đó là anh, là giọng nói của anh, chứ ko như cảm giác lần trước khi em đọc được bức thư ?ca ngợi tình yêu? của anh dành cho người đàn bà đó..... Và anh có biết cô ta trơ trẽn đến mức nói với em rằng cô ta đã quan hệ với anh, nên bây giờ anh không thể không cưới cô ta được....nhưng em hiểu anh, em đã cười vào cái điều tưởng tượng đó của cô ta, D. của em không bao giờ hồ đồ và hời hợt như thế cả. Em tin rằng anh sẽ có thể quên em, nhưng không bao giờ có thể nhanh đến thế được, cho dù anh gặp tình yêu sét đánh....
    Anh ơi, em biết lúc này anh đang rất rối lòng và đang phải chịu đựng cái điều bí mật khủng khiếp kia, nhưng hãy tin em, không có gì kinh khủng bằng sự hèn hạ hết anh ạ, còn mọi sai lầm đều sẽ được hoá giải bằng việc sửa chữa, anh chỉ sai lầm khi không dám đối mặt với điều đó thôi, honey. Có thể điều bí mật cô ta đang nắm giữ của anh liên quan đến luật pháp, nhưng anh hãy tin là mình sẽ có cách xử trí lại với cô ta chính bằng luật pháp, gậy ông đập lưng ông, cho dù mình có phải trả giá thì vẫn còn hơn là cả cuộc đời sống trong sự khinh bỉ. Em không bao giờ coi thường anh vì bất cứ sai lầm nào của anh trong quá khứ, kể cả trong kinh doanh, nhưng em sẽ coi thường anh nếu anh không dám đấu tranh, không dám đối diện với mọi lời đe doạ. Hãy vững vàng lên anh nhé! Có rất nhiều người ở bên cạnh anh lúc này, và em sẽ luôn là như vậy!
    D. của em,
    Nếu anh còn thương em, trước tiên anh phải lo cho sức khoẻ của mình đã. Anh nhất thiết không được nghĩ quẩn, phải ăn uống đều đặn vì có sức khoẻ mới minh mẫn mà đấu tranh được anh ạ. Anh đã chiến đấu được bệnh tật như vậy, bây giờ là lúc anh cần tập trung sức khoẻ cho những đấu trí tiếp theo, anh hiểu ý em không? ..... Em không biết giờ này anh ở đâu, em chỉ đoán là anh sang Sing, vì bên đó anh còn có các bác và người thân....nhưng anh đừng để mình bị cô lập anh nhé. Hãy ở bên cạnh người thân, đó là những người sẽ không bao giờ bỏ anh trong mọi hoàn cảnh. Em lo cho anh lắm, em lo cho sức khoẻ của anh.... Anh hãy làm em yên tâm được không? Dường như số phận muốn thử thách tình cảm của em và anh nên gây ra không biết bao nhiêu điều như thế này..... nhưng anh hãy tin rằng số phận của anh không bi đát như anh nghĩ lúc này đâu, tương lai của anh sẽ tràn đầy hạnh phúc, dù rất bình dị.... Tiền bạc đến rồi lại đi, chỉ còn tình thương yêu là vẫn còn thôi....anh đừng lo gì hết nhé!
    Lần cuối em muốn nói rằng em vẫn còn giữ tình cảm của chúng mình, và...em nhớ anh....Em mong anh sớm vượt qua tất cả! Hãy mạnh mẽ lên, honey của em!
    Em luôn ở bên anh!
    Yours ever,
    Được Romancelover sửa chữa / chuyển vào 17:14 ngày 26/03/2007
  8. fantasy_xy

    fantasy_xy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    ... anh hiểu ..
  9. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Ngày 19.6.2006
    Anh à,
    Chắc là anh trông thư em lắm và giận em vì không viết cho anh sớm hơn. Mấy hôm cuối tuần nhà em có chút việc nên em không có lúc nào online được. Em cũng sốt ruột về tình hình của anh quá, nhưng em tin là D. của em sẽ không đầu hàng khó khăn nhanh như vậy, phải không honey?
    Anh à, anh có khoẻ không? Anh đừng nghĩ nhiều quá mà đau đầu nhé. Anh vẫn ăn uống bình thường chứ? Đồ ăn ở đó có hợp với anh không? Thương anh quá, tự nhiên ông Trời khéo xoay vần, thử thách lòng kiên nhẫn của anh như vậy. Em vẫn còn nhớ buổi trò chuyện cuối cùng của chúng ta khi anh ở ngày cuối cùng bên Úc....giọng anh lúc đó sao mà hân hoan, sao mà hạnh phúc và tràn đầy niềm hi vọng.... để rồi bây giờ em và anh lại xa nhau lần nữa.... Người ta thường nói ?quá tam ba bận?, vậy mà chúng mình cứ mãi xa nhau thế này.... Em buồn cho mình thì ít, nhưng lo cho anh và cảm giác mông lung thì nhiều.
    D. của em,
    Em không muốn hỏi sâu vào chuyện bí mật này của anh, vì anh nói nó liên quan đến danh dự một dòng họ, nhưng hãy cho em biết những kẻ làm điều đốn mạt này với anh, đã nắm được yếu điểm nào của anh, để anh phải khốn khổ như vậy?! Nếu em không nhầm thì không chỉ có mình người đàn bà đó tham gia vào chuyện này, phải không anh? Làm sao cô ta có thể khiến anh sợ hãi đến như vậy, và đã có lúc anh buông xuôi, anh chấp nhận cô ta, anh đưa cô ta đến ra mắt bạn bè thân, thậm chí nói với mẹ đưa cô ta về ra mắt?! Tại sao, tại sao anh phải khuất phục trước người đàn bà đó như vậy anh của em? Em không thể hình dung nổi thế lực nào có thể khiến anh hoảng loạn như vậy??! Anh hãy giữ bí mật của anh nếu như anh cảm thấy nguy hiểm khi một người thứ 3 biết được, em hiểu điều đó, nhưng hãy hứa với em là đừng buông xuôi, đừng đầu hàng, trừ khi anh thấy rằng với người đàn bà đó, anh có thể bỏ qua và vẫn có thể có hạnh phúc trong tương lai, còn nếu cô ta nhắm vào mọi cái xung quanh anh, chứ ko phải trái tim anh, thì anh không được bán rẻ hạnh phúc của mình nhé, anh hiểu em không, D.?
    Mấy hôm nay em đều nói chuyện với Nh. Nh cũng rất lo cho anh, và cô ấy rất trực tính, em phải luôn căn dặn cô ấy cẩn thận và tránh xa người đàn bà đó, vì kể cả từ trước khi nhận được thư anh, em đã phân tích tình thế và dặn Nh tránh tiếp xúc, vì em cũng lo, dù sao cô ta cũng biết nhà Nh và đến đó nhiều lần, hết năn nỉ, rồi doạ nạt... Nhưng mấy hôm lại đây, người đàn bà đó không còn đến nhà Nh nữa, cũng không doạ nạt em nữa, em không hiểu chuyện gì xảy ra, dù không tin nhưng em rất mong cô ta buông tha mọi người, và nếu yêu anh thật sự thì hãy để anh yên...... Nhưng D. ơi, em lo lắm, em lo vì cô ta nói rằng ?Nếu tôi không có được anh D., thì chị cũng sẽ không bao giờ? Em lo cô ta sẽ tìm mọi cách để làm hại đến anh. Hãy cho em biết chuyện anh đề cập đến trong thư lần trước, rằng anh đang giải quyết, anh có thành công không anh? Cho em biết để em có thêm niềm tin nhé!
    Honey, anh biết không, những ngày đầu nghe tin từ Nh về sự xuất hiện của một người phụ nữ khác, không hiểu sao em đã không thể căm ghét anh như đáng phải có... Em còn nghĩ chắc chắn là mánh khoé của người phụ nữ kia chứ anh không thể là một con người hình thức và hời hợt như vậy....kể cả khi đọc bức thư điên rồ gửi đi từ hộp thư của anh, em vẫn có một cảm giác bất an.... Đã có lúc em nghĩ, em sẽ gạt bỏ tự ái, để nhờ Nh cho số đt của anh, để em gọi điện trò chuyện, và có thể để gặp anh......có thể em sẽ không chiến thắng được sức cám dỗ của của người đàn bà kia, nhưng trong suy nghĩ của em lúc đó, em vẫn tin là nếu chúng mình gặp nhau trò chuyện, anh sẽ suy nghĩ lại....nhưng rồi....em đã không làm như vậy, cho đến khi em và Nh dần dần khám phá ra câu chuyện này.... và em đã thực sự lo lắng khi Nh nói mấy ngày rồi không ai biết tin tức của anh, kể cả người đàn bà đó.... và em chỉ nghĩ rằng anh đã nhận ra cô ta là một con người xấu, và cái đích đến của cô ta không phải là trái tim anh, mà là tất cả những gì anh gây dựng nên, vì vậy anh đã lảng tránh và cắt đứt liên lạc với cô ta.....nhưng đến khi cả mẹ anh gọi điện đến nhà Nh hốt hoảng vì sự bặt tăm của anh, em thực sự phát điên lên, vì em không hiểu, em không thể hiểu chuyện gì.....thậm chí em đã nghĩ là....cô ta có thể làm điều gì đó kinh khủng với anh......
    Cám ơn Chúa là anh vẫn bình an, và quan trọng hơn là anh đã không buông xuôi... Hãy là chính anh nhé, chàng trai của em! Mấy hôm Nh sợ em buồn, cũng toàn lên nói chuyện, kể rất nhiều về anh ngày xưa, về những trò ngộ nghĩnh của anh, một chàng trai lớp trưởng năng nổ nhưng cũng rất tinh nghịch. Em tự hào về anh lắm, honey ạ. Vậy là chúng mình lại có thêm một điểm chung nữa đấy. Anh hãy vui lên nhé! Trong lúc này anh có thể làm một điều cho em được không anh? Trong lúc giận anh, những ngày đầu, em đã xoá bức hình duy nhất của anh đi rồi, và bây giờ em không thể có lại hình ảnh duy nhất của anh nữa.... Anh hãy chụp thêm ảnh và gửi cho em nhé! Em muốn khi nào em nhớ anh, em có thể mở ra ngắm và lại thấy như anh đang ở bên cạnh em.... Em muốn những hình dung về anh đi vào giấc mơ của em, như ngày trước.....
    Honey ơi, HN mấy ngày này mưa to quá, trời cũng như người, có cái gì đó giận dữ, cái gì đó chất chứa, muốn trút hết ra, muốn khuấy đảo, muốn làm dịu lại tất cả.....Giá mà anh ở đây, chúng mình sẽ cùng nhau đi ra ven ngoại ô, ngắm cỏ cây vừa tắm mình trong mưa, cùng trò chuyện và em có thể đưa tay ra là chạm tới anh, thật gần, thật hiện hữu.....
    Anh ơi, em sẽ dừng ở đây nhé! Vậy là em đã trò chuyện được với anh, đã hiểu được về tình cảm của anh.....chỉ biết rằng lúc này em thật hạnh phúc và đầy niềm tin....Chúng mình hãy làm tất cả để được ở bên nhau nhé, honey....... Em yêu anh.....sẽ mãi là như vậy.... em sẽ hôn lên đôi môi cong cong vẻ hờn dỗi đó của chàng trai của em...người mà em đã và sẽ chờ đợi....
  10. Romancelover

    Romancelover Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    D. của em!
    Hãy cho em gọi anh như vậy một lần nữa, cho dù tương lai của em có đi đến đâu, có dẫn dắt em tới một cuộc đời như thế nào....anh hãy tin rằng trong tim em luôn có hình bóng của anh, và đó là những gì thật nhất em có thể nói với anh. Hãy tha thứ cho em vì 2 ngày vừa qua em đã không dám vào YM, vì em biết anh đang chờ đợi em, và em sẽ không biết phải bắt đầu tất cả như thế nào với những giằng co trong tâm trí em...
    Hôm qua em bị mệt và xin nghỉ, nhưng em vẫn cảm nhận được anh đang chờ em để chúng mình cùng trò chuyện, như những ngày trước. Em chỉ mong sao tất cả đảo lộn để em được thanh thản sống với con tim của em.... Em đã vun vén nhiều cho niềm tin và cả hạnh phúc mà em đã trông đợi với niềm tin sắt đá....Em đã thật hạnh phúc những khi trò chuyện cùng anh, được cùng anh thăng qua những trở ngại để mang lại cho em lòng tin rằng anh là người đàn ông thực sự của em.....
    D., anh có thể trách giận em, có thể không tha thứ cho sự yếu mềm của em, nhưng có rất nhiều điều trong cuộc sống của em mà anh chưa biết được, và những điều diễn ra trong tâm tư của em, em cũng không có cơ hội để bộc lộ, với anh, người đàn ông mà em nghĩ có thể chia sẻ tất cả.... Cho dù tất cả những điều này thì em vẫn muốn anh biết rằng, trong cuộc đời em, em đã may mắn biết bao khi có được tình yêu chân thành của một người đàn ông như anh, một con người vừa khiến em khâm phục, ngưỡng mộ, vừa lo sợ mong manh, không thể đưa tay ra chạm với tới được. Có lẽ cả cuộc đời này em sẽ không thoát ra khỏi hình ảnh của anh đâu....
    Những ngày qua là những ngày hết sức nặng nề với em... Em cũng đã tâm sự qua với mẹ....và em thực sự rối bời khi đối diện với chính mình, với những dự tính tương lai của mình. Có những điều em đã giấu anh, đã không chia sẻ hết hoàn toàn với anh, vì em sợ anh đau khổ, sợ anh mất niềm tin và quan trọng hơn là em sợ anh sẽ buông xuôi để mình nương theo áp lực của những kẻ xấu, nếu như vậy cả cuộc đời em sẽ dằn vặt bản thân mình lắm. D. ơi, em đã có tội với anh khi không dám đi theo tiếng gọi của trái tim mình, khi sống quá nhiều vì người khác....Anh sẽ không thể hiểu được đâu, không thể hiểu những gì diễn ra trong cuộc sống của em.
    Em xin anh hãy đừng hiểu sai em, đừng vứt bỏ những tình cảm mà em dành cho anh, bởi nó xuất phát từ chính trái tim em... Vậy là cuối cùng anh cũng đã thành công, đã có thể trở về, đáng ra nó cũng là một ngày hạnh phúc của em, được nhìn thấy anh bằng con người thật trước mặt em, nét mặt vừa thân thương, vừa xa lạ, con người đã khiến em trằn trọc mỗi khi đi vào giấc ngủ.....
    .............Vậy mà giờ đây, em biết mình không thể gặp anh, không thể gặp anh mà dám sống cho chính mình...bởi em biết, đứng trước mặt anh, em sẽ không đủ can đảm để bỏ chạy, để đừng làm rất nhiều người đau khổ. Em biết mình sẽ không thể cưỡng lại niềm mong mỏi được cầm tay anh, và nép vào người anh, đó là hình ảnh đến với em rất nhiều trong những giấc mơ vội vã. D. ơi, anh hãy đấu tranh để giành công lý về cho mình nhé. Và hãy cho em thời gian, vì em tin rằng chúng mình có duyên phận, rồi chúng mính sẽ đến được với nhau, nếu thực sự số phận là như vậy, em sẽ bù đắp tất cả cho anh, cho những đau khổ mà anh đã phải hứng chịu...hãy cho em tin đó là số phận.
    Có thể trong một thời gian, em sẽ không trò chuyện cùng anh được nữa, nhưng anh hãy làm một điều nhỏ cho em nhé, anh hãy đừng xoá bỏ hộp thư này của 2 đứa mình, được không anh? Em muốn anh vẫn có thể đọc được những tâm sự của em khi tất cả những sóng gió trong lòng em tan đi, khi mà em có thể sống cho mình mà không làm một ai quá tổn thương, khi mà em có thể thanh thản để dành cho trái tim mình những vuốt ve và sự an ủi.
    Anh biết không, giá như...lại là giá như...mình quyết định gặp nhau sớm, từ khi chúng ta biết tình cảm của mình, giá như anh bớt chút thời gian sau những bộn bề công việc để gặp em, và gọi điện cho em, để em được nghe giọng nói của anh, để em sớm vượt qua những nghi ngờ của bản thân, đặt niềm tin cho những xây dựng tương lai của mình....Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao em cứ sống giữa những giằng co như thế này? Tại sao không ai thực sự hiểu em cần gì? tại sao ông Trời thích đùa cợt với em vậy? tại sao sinh ra em sống quá yếu đuối và đa cảm như vậy, để rồi em làm khổ chính người mà em yêu? chúng mình đã bỏ qua quá nhiều cơ hội để chúng mình đến với cuộc sống thật của chúng mình, đến với những niềm tin và tương lai....hay tại em quá khắt khe với niềm tin của mình!??
    Honey ơi, giờ này chắc anh đang bù đầu với những sắp xếp công việc, hoặc đang ngồi tự chất vấn bản thân, và trách giận em? Dù là anh đang làm gì cũng mong anh hãy nghĩ về em với những tình cảm tốt đẹp như chúng ta vẫn nghĩ về nhau được không anh? Em không muốn anh mất niềm tin vào cuộc sống và hạnh phúc của mình. Một ngày kia hạnh phúc mà anh mong mỏi sẽ đến với anh, xứng đáng với anh....cũng có thể đó là em, mà cũng có thể là một người con gái tốt hơn em, có thể làm anh hạnh phúc sau bao nhiêu sóng gió....Mọi việc trong cuộc sống của em bây giờ đã đi quá xa và em không thể đảo lộn tất cả để sống cho mình nữa rồi...em không đủ can đảm để sống thiếu trách nhiệm, với mọi người và cả với anh nữa.
    D......anh có hiểu em không? Em đã gần như tuyệt vọng khi tìm đến những người bạn gái thân thiết nhất, kể cho họ nghe hết tất cả những gì xảy đến với em, tất cả về anh, về chúng ta, để em tìm kiếm sự đồng thuận, sự bình yên tâm hồn cho những gì em lựa chọn...nhưng họ cũng không thể sống thay em được...
    Hôm thứ 3, Nh đã gọi điện cho em, giọng cô ấy buồn buồn, và em biết bằng linh cảm của một người phụ nữ, cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra....vậy là em đã làm thêm một người nữa buồn vì em rồi. Em biết anh đang lo lắng cho em ở nơi xa nào đó...em muốn vứt bỏ tất cả, em muốn quên đi rằng em đang sống giữa những người thân, sống bằng sự yêu thương của nhiều người....em muốn sống cho mình em, và cho anh, người mà em biết hình ảnh sẽ đi theo em mãi trong cuộc đời mình, liệu em có làm được không? Anh hãy tin vào số phận như em đang tin lúc này nhé. Rồi số phận sẽ sắp xếp tất cả vào đúng vị trí của mình. Và nếu chúng mình thuộc về nhau, em sẽ thanh thản sống cho hạnh phúc của mình....
    D. của em, em thật hạnh phúc khi gọi anh bằng những cái tên thân thuộc này...chúng mình hãy cứ sống theo những gì chúng mình đã đặt ra cho tương lai và chờ đợi sự quyết định của số phận được không anh? Cái tên H.T.D. đã được khắc trong tim em rồi...nếu có xoá đi được cũng khiến em tổn thương nhiều lắm.... Mãi mãi không quên anh!
    Yours little

Chia sẻ trang này