1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thư khóc cho người đã khuất....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Loved, 15/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Huân à,
    Lại là một CN nữa đến rồi.
    Sáng nay mình dậy sớm lắm, Huân à. Nhưng lại từ chối đi Suối nước nóng Bình Châu với mẹ, đơn giản là vì mình ko thích sự đông người.
    Một ngày Valentine trôi qua bình thường. Nghĩa là vẫn như vậy. Ko cần Valentine thì mình với D cũng đi chơi mà, đúng ko?
    Nhưng lại lạ ở chỗ, mình với D ko hề đi đâu vào lúc chiều tối. Chỉ ở nhà ăn tối cùng ba mẹ rồi thôi.
    Sáng đấy lại cãi nhau với D- cãi kinh khủng chỉ vì một con nhỏ nào đâu - nhảm nhí! lại là những trò ghen tuông giận hờn. Thấy sao mà mình còn trẻ con quá. Muôn đời là cãi nhau thôi. Y như Huân thường bảo : bọn mày là bọn "đàn bà" mà. Nhớ ko, cái tối trước khi huân đi Sin., D còn gọi qua để "than thở"...
    Sáng nay là CN - vậy mà D phải đi làm việc, lại còn chở ông nội đi công việc. vậy là hết! Toi một ngày CN tươi hồng của mình. Có thể D chẳng còn chút thời gian nào cho mình.
    Ngày mai thì khác, cuộc sống chắc chắn sẽ bận rộn hơn nhiều mà!
    Huân thấy đó, có những sự trùng hợp kì cục giữa D và mình. Điều đó càng làm cho D đoan chắc là belong to each other! Vậy là cứ đinh ninh như thế.....Nhưng rồi bản chất của D quá trẻ con. huân cũnng biết mà. Trong khi đó, môi trường làm việc của mình lại có quá nhiều người lớn tuổi, chững chạc.
    Nghĩ đi, trong khi 14/02 D với mình cãi nhau, thì tối đó, anh Q lại gọi phone cho mình- gọi đường dài- những 30 phút- bằng Di động.
    Dẫu mình luôn tự nhắc nhở mình ko được sa ngã, nhưng mà.. biết ko, những "nhân vật phụ" ấy đôi khi cũng an ủi mìnnh được rất nhiều. Họ tình nguyện làm 1 cái cây ven đường mà nhìn theo "hạnh phúc" của mình. Mình biết, có thể cái sự "nhỏ bé đáng yêu" bề ngoài của mình dễ làm động lòng những người con trai nào thích được che chở cho phụ nữ. Và mình có thêm nhiều "anh trai" chắc cũng vì vậy. nhưng rồi luôn tự nhủ- ko được làm D buồn và cũng ko nên làm gì sai với cái gọi là Tình yêu của D. Có thể đó là một TY đích thực mà mình chưa nhận ra, hoặc là chưa hiểu hết về nó. Chả bao giờ con người hiểu được trọn vẹn về một cái gì hết! Con người luôn mù mờ.... con người nhỏ bé lắm.
    Hôm nay phải hoàn tất cái Profile của Sản phẩm. CN mà vẫn phải làm.
    Ừ, đi làm mà, nhận được đồng lương của người ta vất vả lắm!
    Bây giờ chỉ thích được ngồi lặng yên một góc giáo đường - lặng yên để nghĩ về cuộc sống. Mà rồi đầu óc cũng sẽ mông lung- chả biết phải nghĩ về cái gì.......
    Có phải sau khi quay cuồng cuồng với những điều linh tinh trong cuộc sống, con người ta mới thấy cần sự yên tĩnh làm sao!
    Và rồi vẫn phải tiếp tục.
    Chắc Huân biết cái mà gọi là cảm giác cô đơn chứ hả? Ừ, nhưng ko đáng sợ đâu...... ai rồi cũng sẽ có lúc trải qua.. thậm chí còn yêu thích nó....
    có thể đúng với trường hợp mình lúc này.. dù là đang chat trên mạng với rất nhiều người.......
    Cũng đành vậy thôi.......
  2. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    ko kip rui..
  3. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    ko kip rui..
  4. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0

    Huân thân mến,
    Mỗi một ngày trôi qua, mình như càng hiểu thêm một phần nào đấy về cuộc sống. Mình biết, trong một cuộc sống chung, hoặc là làm việc chung, con người ta luôn phải biết tự sửa chữa mình, thay đổi mình để có thể hoà thuận hơn với người chung quanh.
    Mình tập nhìn D với cái nhìn vị tha hơn, tập tìm hiểu cội nguồn của mọi rắc rối, thay vì là tránh né và u sầu như trước đây.
    Nếu có Huân ở đây, mình sẽ chia sẻ cho Huân một điều rất lạ: Khi bạn biết cách động viên, khen ngợi một đứa trẻ hư, nó sẽ giảm bớt những điều hư mà trở nên ngoan hơn, như cách mà ta khen ngợi nó. Nghĩa là, nên tập khuyến khích, an ủi, cổ vũ, động viên, thông cảm? hơn là trách mắng, xét nét, giận hờn một ai đó - nhất là một khi người đó đang là người thân yêu của mình!
    Phải vậy không Huân? D cũng vậy, D cũng chỉ là một ?ongười chưa hoàn toàn trưởng thành? thôi mà, làm sao ko tránh khỏi sai sót?. Có lẽ mình sẽ nhìn mọi người với một con mắt vị tha, thông cảm hơn nữa.
    Sáng nay, việc mẹ tự dưng la mình vô cớ, thay vì nên động viên mình, đã khiến mình ngỡ ngàng nhận ra, hình như mình cũng đã từng làm người khác ấm ức như vậy..
    Cuộc sống mà, luôn có nhiều cách giải quyết cho một sự việc nào đó, quan trọng là bạn chọn cách giải quyết nó ra sao thôi.
    Hôm qua, mình phải làm một việc mà mãi đến tận bây giờ, mình vẫn còn áy náy lương tâm. Thực sự ko phải lỗi của mình. Sếp kêu mình gọi người đem máy đến để mua. Người ấy hiền lắm, trông cách ăn mặc có vẻ nghèo hèn, nói chuyện rất tội. Nhà họ lại khá xa. Vậy mà, khi họ tới rồi, Sếp lại có một mối khác bán rẻ hơn. Thế là mình phải là người đối diện với họ để từ chối không mua nữa. Tuy mình cố hết sức để từ chối thật khéo ?" nhưng lòng mình như có cái gì đó bất nhẫn lắm! Mình phải cố nhìn vào đôi mắt buồn và tội của chú ấy để chứng tỏ một cách yếu ớt là mình ko nói dối. Nhưng mình nghĩ là họ biết mình đang nói dối?.. Mình dường như mắc cỡ, cảm thấy tội lỗi quá!
    Mình bất lực Huân à! Mình ko biết phải làm sao. Dẫu biết đó là ?orủi ro? của những người buôn bán phải chịu , nhưng cứ thấy tội tội?? ko biết mình có phải là người quá nhạy cảm ko?
    Hôm nay D dễ thương lắm. Hay nhỉ, đã 3 ngày rồi mà chưa cãi nhau. Có lẽ là do cách xử sự của mình đã thay đổi. Bọn mình tính gặp Huân một chút lúc chiều nay, nhưng ko có đủ thì giờ. Những ?ochuyện trần gian? đã chiếm hết thời gian rồi? tòan phải làm những chuyện nhảm nhí?. Ví dụ như là chuyện này đây: Chuyện ngồi viết thư cho bạn này đó S Ừ, đúng ko? Chắc rồi sẽ ít viết lại?..
    Thôi, bọn mình chia tay??.
  5. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0

    Huân thân mến,
    Mỗi một ngày trôi qua, mình như càng hiểu thêm một phần nào đấy về cuộc sống. Mình biết, trong một cuộc sống chung, hoặc là làm việc chung, con người ta luôn phải biết tự sửa chữa mình, thay đổi mình để có thể hoà thuận hơn với người chung quanh.
    Mình tập nhìn D với cái nhìn vị tha hơn, tập tìm hiểu cội nguồn của mọi rắc rối, thay vì là tránh né và u sầu như trước đây.
    Nếu có Huân ở đây, mình sẽ chia sẻ cho Huân một điều rất lạ: Khi bạn biết cách động viên, khen ngợi một đứa trẻ hư, nó sẽ giảm bớt những điều hư mà trở nên ngoan hơn, như cách mà ta khen ngợi nó. Nghĩa là, nên tập khuyến khích, an ủi, cổ vũ, động viên, thông cảm? hơn là trách mắng, xét nét, giận hờn một ai đó - nhất là một khi người đó đang là người thân yêu của mình!
    Phải vậy không Huân? D cũng vậy, D cũng chỉ là một ?ongười chưa hoàn toàn trưởng thành? thôi mà, làm sao ko tránh khỏi sai sót?. Có lẽ mình sẽ nhìn mọi người với một con mắt vị tha, thông cảm hơn nữa.
    Sáng nay, việc mẹ tự dưng la mình vô cớ, thay vì nên động viên mình, đã khiến mình ngỡ ngàng nhận ra, hình như mình cũng đã từng làm người khác ấm ức như vậy..
    Cuộc sống mà, luôn có nhiều cách giải quyết cho một sự việc nào đó, quan trọng là bạn chọn cách giải quyết nó ra sao thôi.
    Hôm qua, mình phải làm một việc mà mãi đến tận bây giờ, mình vẫn còn áy náy lương tâm. Thực sự ko phải lỗi của mình. Sếp kêu mình gọi người đem máy đến để mua. Người ấy hiền lắm, trông cách ăn mặc có vẻ nghèo hèn, nói chuyện rất tội. Nhà họ lại khá xa. Vậy mà, khi họ tới rồi, Sếp lại có một mối khác bán rẻ hơn. Thế là mình phải là người đối diện với họ để từ chối không mua nữa. Tuy mình cố hết sức để từ chối thật khéo ?" nhưng lòng mình như có cái gì đó bất nhẫn lắm! Mình phải cố nhìn vào đôi mắt buồn và tội của chú ấy để chứng tỏ một cách yếu ớt là mình ko nói dối. Nhưng mình nghĩ là họ biết mình đang nói dối?.. Mình dường như mắc cỡ, cảm thấy tội lỗi quá!
    Mình bất lực Huân à! Mình ko biết phải làm sao. Dẫu biết đó là ?orủi ro? của những người buôn bán phải chịu , nhưng cứ thấy tội tội?? ko biết mình có phải là người quá nhạy cảm ko?
    Hôm nay D dễ thương lắm. Hay nhỉ, đã 3 ngày rồi mà chưa cãi nhau. Có lẽ là do cách xử sự của mình đã thay đổi. Bọn mình tính gặp Huân một chút lúc chiều nay, nhưng ko có đủ thì giờ. Những ?ochuyện trần gian? đã chiếm hết thời gian rồi? tòan phải làm những chuyện nhảm nhí?. Ví dụ như là chuyện này đây: Chuyện ngồi viết thư cho bạn này đó S Ừ, đúng ko? Chắc rồi sẽ ít viết lại?..
    Thôi, bọn mình chia tay??.
  6. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Hom nay ko vui...
    Lai la ca~i nhau ! Muon doi la the!
    Muon chia tay......
  7. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Hom nay ko vui...
    Lai la ca~i nhau ! Muon doi la the!
    Muon chia tay......
  8. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Huân, có biết là mình viết cho bạn này lúc này đây là mình đang khóc không? Mình buồn chán vô cùng. Mệt mỏi - đủ thứ? mình ấm ức quá.. Phải chi bây giờ có Huân nhỉ? Một vài tin nhắn cho Huân chắc cũng sẽ làm mình dịu đi?
    Buồn quá Huân ơi.
    Nhiều việc xảy ra cùng lúc! Công việcmình đang bế tắc, trục trặc, rồi nào thì là tình cảm. Hàng ngày D cứ như vậy, không thay đổi gì hết. Mà tại sao mình lại phải mong D thay đổi nhỉ? D là vậy, bản chất D là vậy. Tại sao mình lại phải cầu mong D như mình muốn được?
    Huân biết ko, bây giờ ngay cả việc cầm điện thoại lên gọi cho D cũng trở nên quá nặng nề với mình. Mình chán ngán, mệt mỏi với tình cảm hiện thời cùng với D. Mình mất dần đi niềm tin. D ko chứng tỏ được cho mình sự nghiêm túc - hoặc hay là mình vô tình ko biết ? Dẫu sao, mình cũng ko thể nào hoà thuận và phù hợp với nhau về vấn đề thời gian. Nghĩ xem, Chủ Nhật? ai cũng biết, D lại càng biết rõ là mình ko có nhiều rãnh rỗi trong tuần, mình cũng đã hẹn chiều CN. Vậy mà, công việc? ừ, lúc nào cũng là công việc, cái tật hay làm cố, làm ráng? cho tới khi phone được cho mình thì 4h chiều rồi. Việc ko quan trọng cũng cố làm, trong khi có thể hẹn lại.
    Mà mình luôn phải về nhà lúc 6h để nấu ăn, và lo đủ thứ việc nhà nữa? Mình ko muốn đi chơi trong tâm trạng cứ phải lo lắng về nhà cho kịp. Còn D, D phải ngủ, tắm? đủ thứ linh tinh?. Tính D lại lề mề, chậm chạp.. Xong mọi thứ thì mình cũng quá ngán để đi cùng. Hết hứng thú! Có quá nhiều sự chán ngán. Mình chả còn buổi nào rãnh trong tuần. Vậy là xong một tuần! Mình ko biết?. Có lẽ mình ko phù hợp với giờ giấc của D. Có lẽ D nên tìm một ai khác rãnh hơn mình, biết cách chịu đựng hơn mình. Mình phải bỏ cái hẹn chiều nay với Q. Để gặp D, vậy mà?. Hình như cũng ko có sự cần thiết gặp nhau nữa?!
    Khi mình nói thời gian cũng hơi trễ, D bảo, vậy thôi, khi khác gặp, sao mình khó tính, trễ chút có sao?! S Ừ, thì ko sao, nhưng nó vô tình tạo thêm khoảng cách, tạo thêm chán ngán cho mình. Việc gặp nhau giờ đây đã thành một điều mỏi mệt, quá mỏi mệt, thậm chí còn là sợ.
  9. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Huân, có biết là mình viết cho bạn này lúc này đây là mình đang khóc không? Mình buồn chán vô cùng. Mệt mỏi - đủ thứ? mình ấm ức quá.. Phải chi bây giờ có Huân nhỉ? Một vài tin nhắn cho Huân chắc cũng sẽ làm mình dịu đi?
    Buồn quá Huân ơi.
    Nhiều việc xảy ra cùng lúc! Công việcmình đang bế tắc, trục trặc, rồi nào thì là tình cảm. Hàng ngày D cứ như vậy, không thay đổi gì hết. Mà tại sao mình lại phải mong D thay đổi nhỉ? D là vậy, bản chất D là vậy. Tại sao mình lại phải cầu mong D như mình muốn được?
    Huân biết ko, bây giờ ngay cả việc cầm điện thoại lên gọi cho D cũng trở nên quá nặng nề với mình. Mình chán ngán, mệt mỏi với tình cảm hiện thời cùng với D. Mình mất dần đi niềm tin. D ko chứng tỏ được cho mình sự nghiêm túc - hoặc hay là mình vô tình ko biết ? Dẫu sao, mình cũng ko thể nào hoà thuận và phù hợp với nhau về vấn đề thời gian. Nghĩ xem, Chủ Nhật? ai cũng biết, D lại càng biết rõ là mình ko có nhiều rãnh rỗi trong tuần, mình cũng đã hẹn chiều CN. Vậy mà, công việc? ừ, lúc nào cũng là công việc, cái tật hay làm cố, làm ráng? cho tới khi phone được cho mình thì 4h chiều rồi. Việc ko quan trọng cũng cố làm, trong khi có thể hẹn lại.
    Mà mình luôn phải về nhà lúc 6h để nấu ăn, và lo đủ thứ việc nhà nữa? Mình ko muốn đi chơi trong tâm trạng cứ phải lo lắng về nhà cho kịp. Còn D, D phải ngủ, tắm? đủ thứ linh tinh?. Tính D lại lề mề, chậm chạp.. Xong mọi thứ thì mình cũng quá ngán để đi cùng. Hết hứng thú! Có quá nhiều sự chán ngán. Mình chả còn buổi nào rãnh trong tuần. Vậy là xong một tuần! Mình ko biết?. Có lẽ mình ko phù hợp với giờ giấc của D. Có lẽ D nên tìm một ai khác rãnh hơn mình, biết cách chịu đựng hơn mình. Mình phải bỏ cái hẹn chiều nay với Q. Để gặp D, vậy mà?. Hình như cũng ko có sự cần thiết gặp nhau nữa?!
    Khi mình nói thời gian cũng hơi trễ, D bảo, vậy thôi, khi khác gặp, sao mình khó tính, trễ chút có sao?! S Ừ, thì ko sao, nhưng nó vô tình tạo thêm khoảng cách, tạo thêm chán ngán cho mình. Việc gặp nhau giờ đây đã thành một điều mỏi mệt, quá mỏi mệt, thậm chí còn là sợ.
  10. Loved

    Loved Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Huân mến,
    Bạn viết cho Huân lần này là lần cuốI nhé! Bạn sẽ ko viết nữa, cũng sẽ khoá Topic này lại.
    Bạn biết Huân có về thăm bạn tốI hôm kia, hôm qua, và chắc chắc là họm nay nữa?Và bạn sợ. Sợ thật sự. Đừng Huân ạ, bạn này đừng về như vậy nữa - bạn biết là Huân vẫn thường theo bạn, nhưng như vậy khiến bạn đau khổ lắm. Bạn ko muốn một lần nữa lạI thấy Huân lang thang quanh nhà bạn lúc 3h khuya như vậy nữa. và chó sủa, và gió lay, và?. bạn lạI nhìn thấy Huân? vẫn cái dáng gầy gầy, dong dỏng cao?
    ĐỪNG!!!!!!!!
    Huân đi về đi. Hôm nay cả D và mình đều nhức đầu. Huân đừng làm như vậy chứ!
    Đừng cạnh mình mãi thế - mình biết là Huân mà, lúc nào từng ngọn gió cứ xoay xoay tròn quanh chỗ mình đứng, trong sân nhà, trong trường học cũng vậy?
    ĐỪNG!!!
    Huân về đi. Mình xác định rồi. Mình còn nhiều việc phảI làm ?" mình phảI ở lạI để trả nợ đời?. Mình còn nhiều thứ phảI luyến lưu?
    VĨNH BIỆT NHÉ HUÂN!!! LÀ MÃI MÃI???
    Thôi, bọn mình chia tay?.

Chia sẻ trang này