1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thư nháp để ngỏ...

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi phap, 03/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phap

    phap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2003
    Bài viết:
    1.089
    Đã được thích:
    0
    Thư nháp để ngỏ...

    Từ ngày nhỏ do bản tính kín đáo ít chịu chia sẻ vô hình chung tôi luôn tự tạo cho mình một sự cách biệt với người khác.
    Và những người thân yêu của tôi,những ngừơi mà tôi luôn tham lam đòi hỏi được chở che chưa bao giờ nhận được ở tôi những lời ngọt ngào thẳng thắn.

    Tôi ít khi viết thư tay dù rất có thể. Lăn lộn với những thăng trầm biến đổi của cảm xúc cá nhân, tôi cảm thấy chưa bao giờ lại ích kỷ với người thân của mình đến thế. Trong một lúc thấy dường như những bài thơ,ký truyện của mình từ trước đến nay đều phù phiếm và lạ xa đến độ nào.

    Vậy cho nên tôi muốn mở topic này ra như một lời tạ tội với bạn bè và những người yêu quý tôi. Tôi chỉ sành sỏi trong cái nội tâm đầy phức tạp và phù du thương nhớ thôi.Còn bày trải lòng mình trong ngay ngắn ngôn từ và dịu dàng ý tứ ,tôi vụng về như một đứa trẻ con ham chơi trò nghịch cát.

    Thì thôi, ngàn vạn lời yêu chi bằng tôi xếp gửi vào đây và gọi là Thư nháp để ngỏ...Để bạn và tôi, soi rọi nhau chỉ trong một cái gương...
  2. songdanamdinh01

    songdanamdinh01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2004
    Bài viết:
    2.729
    Đã được thích:
    0
    Tuần sau mới về đến nơi à. Người làm em vui từ sáng tới giờ. Có lẽ em sẽ phải đi xa hơn nữa thôi, em sợ em lại phải hối tiếc nếu cứ lặng yên thế này. Nhưng em vẫn chưa vội quyết định, còn thời gian mà, cứ để thế đã nhé. Ngày mai em nghĩ tiếp.
  3. phap

    phap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2003
    Bài viết:
    1.089
    Đã được thích:
    0
    Lời đầu tiên trong lá thư này Con muốn viết cho Mẹ. Bao nhiêu năm ấp ủ con bởi một tình yêu thương không bờ bến,chưa bao giờ con viết tặng mẹ được một bài thơ.
    Con vốn tự hào với chúng bạn con có một gia đình tuyệt vời. Với Bố,mẹ và em gái. Và niềm hạnh phúc ấy con coi như quà tặng hiển nhiên của số phận dành cho mình.
    Cho đến một ngày bước vào diễn đàn HNC con đã nghe được tâm sự của một người bạn. Sự đổ vỡ của gia đình đã gây cho bạn ấy một cái nhìn bi quan với cuộc sống.Nhân cách thay đổi, bạn bè thay đổi và hạnh phúc cá nhân của bạn ấy cũng bị thay đổi. Gia đình người yêu đã không chấp nhận hoàn cảnh của bạn ấy và gián tiếp xúc phạm mẹ bạn ấy. Thực sự con rất rất hiểu và thương bạn ấy thật nhiều mẹ ạ.
    Con yêu Mẹ nhiều nên con hiểu bạn ấy cũng yêu mẹ bạn ấy như vậy. Từ ngày nhỏ Mẹ vẫn dạy con.Trái tim con người phải như một miếng xốp đủ để thẩm thấu ,đủ nhạy cảm để không chai lỳ, không vô tâm và thờ ơ với nỗi đau của người thân. Con đã chẳng biết làm gì ngoài lắng nghe và động viên bạn ấy.Dù con biết rằng con sẽ không thể nào hiểu được bạn ấy đau đến thế nào.
    Mẹ yêu!
    Bây giờ thì Con đã hiểu Con có trong tay những thứ quý giá đến mức nào.Mẹ luôn là người bạn thân nhất của con, lắng nghe con kể chuyện về bất cứ việc gì say sưa hơn cả chính con là người trong cuộc.
    Cả nhà mình đều yêu Mẹ. Khi Bố kể cho hai chị em con những ngày đầu Bố mẹ yêu nhau,mắt bố long lanh rạng rỡ. Mọi người thường nói con có khuôn mặt rất giống mẹ, cá tính sôi nổi, bướng bỉnh của Mẹ và cả sự hiền hậu của cha.Thật tuyệt Mẹ nhỉ! Vì Mẹ chính là thần tượng của con mà.
    Con nhớ ngày con có tình yêu đầu tiên con đã dành hết đêm để kể cho mẹ nghe.Và rồi khi tình yêu đó tan vỡ,cũng chính Mẹ là người đầu tiên con khóc trên vai. Ngoài Mẹ ra chưa ai nhìn thấy con yếu đuối như vậy cả...
    Bây giờ con đã có mảnh đất riêng để những khi ngồi một mình con sẽ có thể bày tỏ tình cảm của con với Mẹ không phải ngượng nghịu,loay hoay và đỏ mặt xấu hổ.
    Vì dù con có trưởng thành đến đâu đi nữa, con vẫn là Nhóc con của Mẹ,Mẹ nhỉ!!!

  4. thanchettc

    thanchettc Guest

    ........ yêu
    Nhiều lúc ... suy nghĩ không hiểu sao mình lại quen nhau, gặp nhau, yêu nhau rồi lại nhớ nhau những khi vắng nhau nhưng những lúc như vậy ..... cảm thấy thật buồn vì không có ..... ở cạnh để .... chia sớt phần nào nỗi buồn nhớ này .
    ..... yêu giờ này ..... đang làm gì ? có nhớ đến ... không? Những giọt mưa rơi, những buổi chiều nắng tắt đã làm cho nỗi buồn của .... càng tăng ... ao ước được nghe những lời nói dễ thương của ..... để làm giảm bớt nỗi buồn đang trào dâng trong lòng ..... Một ngày không được nghe tiếng của .... một ngày không được nói chuyện với .... là một ngày dài vô tận và buồn vô cùng .... chỉ muốn mỗi ngày đều được thấy và nghe được tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của .... là .... đã mãn nguyện rồi .
    Những lúc giận hờn hay xa vắng ... thường ngồi trách móc ... đủ điều nhưng ..... cũng lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp mà khi chúng mình gần nhau và sau đó .... nhớ .... thật nhiều . Từng nụ cười từng ánh mắt và lời nói của .... đã làm cho .... mỉm cười và vui lại .
    ..... yêu, ...... có biết .... là tất cả ..... là niềm vui, là hạnh phúc, là nỗi thương nỗi nhớ, là những gì tốt đẹp nhất trong đời của .... Suốt đời này .... và cho đến chêt .... sẽ mãi mãi yêu .... không bao giờ đổi thay .
  5. hduybang

    hduybang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0

    Cũng đã gần nửa năm rồi , mọi thứ khác đi nhiều quá , đã bao lần nó định viết thư, định nói những cái mà nó ấm ức , những cái mà nó suy nghĩ ... nhưng rồi lại thôi.
    Nó dường như càng ngày càng ích kỉ và vô tâm hơn. Nó chẳng bận tâm , lo lắng và nghĩ về những người bạn của nó , những người mà nó rất rất yêu quý .
    Dù biết là anh giận nó , mọi người trách nó ,nhưng sao nó ko chịu giải thích , mà giải thích để được cái gì , vì sao mọi người lại ko chịu hiểu nó , ko chịu thông cảm cho nó .
    Dẫu biết mình đang dần mất đi nhiều thứ , mọi người đang dần xa lánh mình , nhưng nó cũng ko hề thay đổi quyết định ngu ngốc đó
    Thực ra, nó nhớ anh ,chị nhớ mọi người , có nhiều đêm nó ko ngủ được , ol đọc bài mọi người viết , nó lại khóc ...vì đâu mà nó lại lâm vào tình cảnh trớ trêu như thế .... rồi lại tự mình xoa dịu nỗi đau ... rồi lại thiếp đi ... những giấc mơ buồn
    Cuộc sống ngày ngày trôi đi ... nó vẫn vui vẻ, thấy mình đang đi những bước đi vững chắc, thấy sự tự tin ở chính trong con người nó , thấy được một cuộc sống có ý nghĩa biết nhường nào. Có lẽ vì thế nó để mặc mọi thứ trôi qua .. với nó gia đình là tất cả ... mà vì đâu ta có một gia đình , từ chính ta , chính cái mà ta học hỏi và xây dựng nên .
    Định viết nên cái suy nghĩ của nó về anh , về cả nhà nhưng rồi lại thôi . Chắc anh vẫn giận, mọi người vẫn trách nhưng nó lại vẫn kệ ... Rồi một ngày nào đó .................
  6. thanchettc

    thanchettc Guest

    õ?ƯGió lành lỏĂnh , 'êm khuya rỏằ"i õ?ƯYên tânh quĂ. Có tiỏng sặặĂng rặĂi nhă nhỏạ õ?Ư
    Giỏằ này õ?Ưem ngỏằĐ chặa?Có khi ngỏằĐ rỏằ"i. ỏằêõ?Ư nhặng mà câng không chỏc lỏm vơ em anh hay ngỏằĐ muỏằTn ,không chỏằông lỏĂi 'ang ngỏằ"i thặĂ thỏân nhung nhỏằ> câng nênõ?ƯEm à , có lỏĂnh không em ?Nfm nay mạa 'ông 'ỏn muỏằTn nhặng không vơ thỏ mà thỏằi tiỏt bỏằ>t khỏc nghiỏằ?t , ngày mai lỏĂi có gió mạa, anh thỏƠy lo cho em. Thỏằi tiỏt thỏ nàyõ?Ưmà em lỏĂi 'i hỏằc xaõ?Ư
    Gióõ?Ưtrỏằi lỏĂi 'ỏằ.i gió rỏằ"i .SĂng mai sỏẵ lỏĂnh 'ỏƠy. SĂng mai em 'i hỏằc sỏằ>m nhỏằ> quàng khfn nhâ 'ỏằông 'ỏằf bỏằi 'ó rỏằ"i lỏĂi 'Ê Lỏưp 'ông . Anh nhỏằ> em tỏằông nói: em vỏằƠng vỏằ lỏm , yêu anh muỏằ'n 'an khfn cho anh nhặng sỏằÊ khfn xỏƠu rỏằ"i anh cặỏằiõ?Ư"i , cô bâ ngỏằ'c cỏằĐa anh . Em quên mỏƠt Cỏằ. tưch rỏằ"i sao, em quên sỏằ tưch õ?orât Nàng BÂnõ? rỏằ"i. Anh 'Âu cỏĐn 'ỏạp hay xỏƠu ,anh chỏng cỏĐn ai khen câng 'Âu có sỏằÊ ngặỏằi ta chê .Ngỏằ'c ặĂiõ?Ư cĂi anh cỏĐn là tơnh yêu cỏằĐa em , tơnh yêu 'ó 'ặỏằÊc em gỏằưi 'ỏn anh qua tỏằông mâi kim , tỏằông 'ặỏằng móc, mang 'ỏn gỏĐn anh hặĂi ỏƠm cỏằĐa em giỏằ'ng nhặ ngặỏằi thiỏu phỏằƠ ngày xặa 'an Ăo cho chỏằ"ng còn 'ang chinh chiỏn ngoài xaõ?Ư
    õ?oDặỏằng nhặ ai 'i ngang cỏằưa
    gió mạa Đông bỏc se lỏĂnhõ?Ưõ?
    Nỏằ-i nhỏằ> mạa Đông 'ỏƠyõ?Ưnhặng anh chỏng nhỏằ> mạa Đông 'Âu, anh chỏằ? nhỏằ> em thôi. GiĂ nhặ lúc này có em ỏằY 'Ây, ngỏằ"i bên anh 'ỏằf cạng lỏng nghe mạa Đông 'ang vỏằ, 'ang cỏằa mơnh trên cĂc tĂn lĂ và tan loÊng vào không khư se se ngòn ngỏằtõ?ƯMơnh sỏẵ uỏằ'ng trà nóng và xem hoa Quỏằnh nỏằY muỏằTn. Chỏằ? tiỏc là không có Ngỏằc lan_lòai hoa mà em thưchõ?ƯMạa Đông là mạa cỏằĐa hoa Sỏằa .Không gỏằÊi nhỏạ nhặ Quỏằnh và câng chỏng dỏằi cĂi nỏằ"ng nàn cỏằĐa hặặĂng hoa Sỏằa khi 'i bên em õ?Ư
    õ?oõ?ƯMôi em dỏằi anh trong mỏằTt mạa Đông ỏƠyõ?Ưõ?
    Nhỏằng lúc xa nhau rỏằ"i mỏằ>i thỏƠy thỏằi gian gỏĐn nhau sao thỏưt ẵ nghâa ,nhỏằng khi 'êm vỏằ mỏằTt mơnh anh nhỏưn ra sỏằ da diỏt nhỏằ> thặặĂng trong anh .Còn có nhỏằng hoàn cỏÊnh mà chúng ta sỏẵ phỏÊi vặỏằÊt qua , chỏằ? có sỏằ nỏằ- lỏằc vặặĂn lên cạng vỏằ>i tơnh yêu thỏằĐy chung mỏằ>i 'ặa chúng mơnh 'ỏn gỏĐn bên nhau .MÊi trong anh là em cỏằĐa cĂi thặỏằY ban 'ỏĐu ngÂy thặĂ và có 'ôi phỏĐn vỏằƠng dỏĂi. CĂi Ănh mỏt ỏƠyõ?Ưsao da diỏt, nỏằƠ cặỏằi ỏƠyõ?Ư sao 'Ăng yêu 'ỏn thỏõ?Ư
    õ?ƯAnh vỏằ'n nhặ con thuyỏằn lênh 'ênh không tơm 'ặỏằÊc bỏn 'ỏưu . Là mỏằTt lỏằ khĂch cô 'ỏằTc trong cuỏằTc hành trơnh cỏằĐa sỏằ' phỏưn .
    Thỏ rỏằ"iõ?Ư tỏĂi sao chúng ta gỏãp nhau?
    CÂu hỏằi thỏưt khó trỏÊ lỏằi phỏÊi không ?
    Đêm 'Ê rỏƠt khuyaõ?Ư
  7. nhoc_cj

    nhoc_cj Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/01/2002
    Bài viết:
    3.341
    Đã được thích:
    0
    Đã bao giờ mình có ý viết cho mọi người chưa nhỉ, dạo này mình hay viết blog, nhưng cũng chưa hẳn là viết cho ai.
    Bà bạn già: Tôi cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ, tôi ko muốn xa mọi người đâu, nhóm mình sẽ là 7 người và tương lai sẽ là 14 người chứ nhỉ, tôi biết, bây giờ nhóm mình đang sóng gió, vì tôi, vì cả người kia nữa, nhưng tôi hứa với bà, tôi ko bao giờ rời nhóm, mà sẽ phải kéo thêm giai vào nhóm chứ . Bà cũng thế nhé! bạn già thân yêu.
    Người có thể sẽ là bạn. Tôi biết, bạn đang giận tôi, tôi cũng cảm thấy bạn có nhiều cái trẻ con lắm, bạn chưa lớn, cách cư xử của bạn còn nhiều điều phải nói lắm, bạn cũng đang làm cho mọi người trong nhóm ko thoải mái, bạn sẽ hiểu tôi thôi, rồi thời gian trôi đi, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp như nó vẫn có mà. Bạn có nhiều sự lựa chọn, tuỳ bạn thôi, bạn hãy lớn lên một chút đi nhé.Đấy. Tôi cũng ko biết phải xưng hô thế nào, cái kiểu xưng hô của chúng ta khiến nhiều người buồn cười. Nhưng cũng là một nét đặc trưng riêng của hai chúng ta, phải ko? Đấy đang ở bên tôi, cho tôi cảm giác an toàn và vui vẻ nhất, giúp tôi vượt qua mọi chuyện, tôi mà cảm ơn thi đấy lại mắng tôi, nhưng quả thật, nếu ko có đấy, chắc tôi sẽ khó khăn lắm.

  8. phap

    phap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2003
    Bài viết:
    1.089
    Đã được thích:
    0
    Có một ngày khi Con 20, vạn vật đều thay đổi trước đôi mắt của Con. HÁO HỨC bảo con đã có thể làm mọi điều con thích. Con như chim non đã lớn,có thể xoè cánh bay lên gặp ƯỚC MƠ và HOÀI BÃO. Sự tự do và hấp dẫn của cuộc sống ngoài kia thôi thúc con để con thấy con có thể tồn tại mà không cần sự diù dắt của Chim mẹ và Chim bố.Nhưng rồi những đợt gió ngoài bao la kia làm đôi cánh bé bỏng của con chao đảo. Con lo âu ,sợ hãi.
    Thì đúng lúc đó con thấy Bố , thiên thần hộ mệnh của Con với nụ cười bao dung thường trực, chỉ cần bằng ánh mắt đã đẩy con đi được xa hơn. Con thấy mình được thắp lên nghị lực và cả tuổi thơ nồng nàn luôn sát cánh bên con. Con chấp nhận đương đầu với tất cả vì con không sợ thất bại nữa. Sẽ như lời Bố dặn" Thất bại không phải ở chỗ con làm không được mà chính ở chỗ con không dám làm".
    Rồi sau này con sẽ lấy chồng và cũng sẽ có những đứa con.Chúng sẽ rất đáng yêu, ngoan ngoãn. Con mong muốn bọn trẻ sẽ có được tình yêu thương và hy sinh cao cả của một người Cha dành cho mình giống như chị em con bây giờ trong vòng tay của bố mẹ. Vì con biết rằng chỉ cần con mạnh khoẻ và gia đình nhỏ của Con hạnh phúc thì Bố mẹ sẽ hạnh phúc hơn hết thảy mọi người.
    Bố thân yêu!
    Con biết Bố yêu chúng con nhiều lắm là khi...
    Vô tình giở đến cuốn sổ tay mà Bố luôn mang theo mình con đã chợt rưng rưng khi cầm tấm hình ngày con còn bé đang tập lẫy với dòng chữ Bố viết nắn nót đằng sau:" Ngày con gái Thu Phương tròn 15 tháng tuổi".
    Vô tình nhìn thấy người Cha dắt con đi dạo trên đường con bỗng nôn nao về ký ức. Ngày ấy trên chiếc xe đạp được cơ quan phát cho Bố đã dạy con tập lái ra sao. Rồi những vòng lái chập choạng, rồi con ngã khi va vào viên gạch, máu chảy và Bố xa xót thế nào.
    Vô tình nhìn tóc Bố đã bắt đầu có sợi bạc. Thời gian đã bay cả về phía hai chị em con. Nhớ những buổi tối mùa hè khi con mới 4 tuổi và em con thì còn nhỏ, cả nhà mình thường dắt nhau đi xem cải lương ở Rạp chiếu bóng Thành phố. Bố cõng con trên vai còn con cứ đòi leo lên cổ. Thích thú thấy mình cao hơn tất cả mọi người, con cứ ê a hát và Bố,mẹ mỉm cười lắng nghe con.
    Khu phố mình hay mất điện còn con chẳng bao giờ chịu nóng được. Bố ngồi bên cạnh quạt cho con cả đêm,vừa quạt vừa nhè nhẹ vuốt dọc sống lưng cho em con vì nó cứ quấy suốt. Thế mà chỉ cần bố nghỉ tay một lát vì mệt thì con lại mở mắt ra và miệng lại mếu được ngay.Hư quá Bố nhỉ!!!
    .............................................
    Thế đấy biết bao sự vô tình đã cùng con lớn lên đến tận ngày hôm nay. Cho nên, có dùng hết những năm tháng của mình để viết cho Gia đình chắc con cũng chẳng thể viết hết được. Nhưng có một điều Con tin rằng sự yêu thương và tình phụ tử là một điều kỳ diệu nhất trong những điều kỳ diệu mà Chúa ban cho loài người, Bố nhỉ!
    Bố đừng cười khi con gái viết thư...

  9. smrose

    smrose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Mối tình đầu đi qua
    không bao giờ trở lại
    nhưng mà nỗi xót xa
    như gió mùa thổi mãi...
    Cùng nhân loại, tôi đã miệt mài hành hương và kiếm tìm trên con đường tình yêu để rồi một ngày chợt nhận ra mình đã đánh mất đi "một nửa" của mình rồi: Đó chính là Mối tình đầu.
    Anh là ngọn gió lang bạt, phiêu diêu thổi qua vòm trời ngoài giảng đường đại học, cuốn tôi đi theo những niềm hạnh phúc thần tiên đến những miền đất yêu mơ mà tôi chưa được tới bao giờ.
    Nhưng hạnh phúc còn tan nhanh hơn mây khói, tôi đã mất anh vào một mùa thu vàng rực những chiếc lá lìa cành. Đã bao nhiêu năm rồi, cứ mỗi mùa thu đến, trong tôi lại sống dậy cảm giác bất lực và nuối tiếc triền miên của vô vàn "lá rụng".
    Nhưng cũng từ đó Mối tình đầu đã thắp sáng trong tim tôi một mặt trời. Có thể hôm nay cuộc đời không được đẹp như ước vọng, tôi đã đánh mất đi niềm yêu thương tre trẻ và những rung động mãnh liệt, thơ ngây của tuổi 20 nhưng còn lâu gió bụi của thời gian và những biến động bất tận của cuộc đời mới có thể vùi chôn được vào quên lãng - con người mà tôi đã yêu thiết tha và xiết bao luyến nhớ bằng tất cả tâm hồn.
    Và hôm nay, khi đã mất anh rồi, sống trong tim chỉ còn một bóng hình, tôi lại thấy mình hạnh phúc vì trên bầu trời bé nhỏ của riêng tôi, anh sẽ mãi mãi là một vì sao không tắt.
  10. phap

    phap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2003
    Bài viết:
    1.089
    Đã được thích:
    0
    R!
    Chúc mừng sinh nhật. Chẳng biết có hoa và nến trong cái ngày oi ả nắng gắt mà R sinh ra không? Em mong tiếng cười nói sẽ ồn ã vây quanh R, để em yên tâm R không cô đơn. Và đôi lúc như để chứng minh rằng em vẫn quanh đây, R hãy lấy tấm ảnh của em ra và đặt lên bàn. Bên cạnh con Chip mà R từng tô cho em.
    Phải công nhận rằng R tô tượng giỏi hơn em nhiều. Cái gì R làm cũng cẩn thận và chu đáo. Em chỉ tiếc mỗi con trâu mà R tô đẹp thế Em lại làm vỡ mất. Hic hic. Tại trước lúc về em cứ mải nâng niu nó và đặt nó lên giường ngủ cạnh em. Lơ mơ thế nào đêm ngủ em lại đạp nó xuống dưới đất. Huhu. Tệ thật đấy!
    Em đồ rằng đến giờ R vẫn chưa đọc hết cuốn sách mà em tặng ngày sinh nhật cách đây mấy năm. . Ai lại bảo rằng chỗ nào người ta miêu tả nhân vật giống em thì gạch chân và gấp trang lại cho R đọc.Thua R luôn!
    R bảo R thích nhất bài hát No one like you vì đúng là chẳng có ai giống em cả. Nhưng đến khi bạn em dịch ngược lại rằng chẳng ai quý em cả thì Em giận R luôn.R biết em hay suy diễn mà. Đến cả lúc R hắt xì hơi mà em còn đoán rằng có cô nào đó đang nhắc R thì R cốc ngay lên trán em mà rằng" Kiếp trước anh thù oán gì em mà em bắt nạt anh ghê thế".Hihi.
    Có điều Em thấy R chụp hình thì ...không ăn ảnh tẹo này. Mà rõ là khó tính nữa nhé. Cứ bắt em đứng chình ình ra đấy, cười toe toét để chụp ảnh. Rồi đợi mãi chả thấy đèn Flash sáng lên, Em bắt đầu méo mặt lại vì mỏi miệng thì R chụp luôn. Người ta đi chơi phải chụp nhiều cảnh mà nhìn đâu cũng thấy R chụp cái mỗi mẹt của em. Đã thế R còn bảo R chỉ thích nhìn em chứ không thích nhìn cảnh. Hơ! Thật là! Có biết là em ghét Socôla và lời ngọt lắm không????
    R bảo em chả biết yêu bản thân mình gì cả. Trời nắng lại cứ lon ton ra ngoài không mũ nón. Em hứa là sẽ thay R tự chăm sóc cho em. Gội đầu xong em sẽ chải tóc nhẹ nhàng như cái cách R vẫn làm chứ không giật lấy giật để rồi buông vội lược xuống để đi chơi nữa. Sẽ tự cắt móng tay, móng chân bằng bộ dũa mà R mua cho chứ không ra hàng.
    Thôi! Em sẽ không nói nữa đâu. Em không muốn R nhớ em hơn và lại buồn nữa. Năm nay em muốn bên cạnh R sẽ là một cô nhóc mang cái hồn của em. Để làm R cười, để được R chăm sóc...và giải thích cho R cái nghĩa của từ Inoubliable....
    ............................................................................................................
    Viết hộ một người thân!

Chia sẻ trang này