1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thung lũng hoa bay....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Belle_yvon, 26/01/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Belle_yvon

    Belle_yvon Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    26/01/2006
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Cuộc đời lạ là vậy đấy ! cái được và cái mất chỉ cách nhau một sợi chỉ mành ! Tên topic của tôi : " Tôi - phải chăng là cái xác không hồn ? "
    nghe nó bi đát và thê thảm quá cơ ! Tôi sống trên cuộc đời này cũng khá lâu rồi - từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ bao nhiêu niềm vui thì bấy nhiêu nỗi đau đến với tôi , những nỗi đau đó còn không thể biến tôi thành " CÁI XÁC KHÔNG HỒN " ấy vậy mà một chuyện cỏn con cũng làm tôi thăng hoa cảm xúc mà cố công xây cái topic này ! Hay thật đấy ! Muốn nhờ MOD đổi dùm cái tên topic chút ! Làm ơn giúp tôi nhé ! Thanks nhiều !
  2. codon371

    codon371 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Tình ngỡ đã quên đi nhưng lòng cố lạnh lùng
    Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang
    Ôi áo xưa ***g lộng đã xô dạt trời chiều
    Như từng con nước rộng xoá một ngày đìu hiu
    Tình ngỡ đã phôi pha nhưng tình vẫn còn đầy
    Người ngỡ đã đi xa nhưng người vẫn quanh đây
    Nhưng bước chân mềm mại đã đi vào đời người
    Như từng viên đá cuội rót vào lòng biển khơi
    Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng
    Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông
    Một người về đỉnh cao, một người về vực sâu
    Để cuộc tình chìm mau như bóng chim cuối đèo
    Tình ngỡ chết trong nhau nhưng tình vẫn rộn ràng
    Người ngỡ đã quên lâu nhưng người vẫn bâng khuâng
    Nhưng ngón tay ngại ngùng đã ru lại tình gần
    Như ngoài khơi gió động hết cuộc đời lênh đênh
    Người ngỡ đã xa xưa nhưng người bỗng lại về
    Tình ngỡ sóng xa đưa nhưng còn quá bao la
    ÔI trái tim muộn phiền đã ru lại một giờ
    Như bờ xa nước cạn đã chìm vào cơn mưa.
  3. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    Nóng thật đấy, thời tiết khắc nghiệt quá, chẳng muốn làm cái gì cả... Bắt đầu cảm thấy nản...
    Chuyến đi chơi nữa chứ, lên kế hoạch lâu rùi, hô hào, kêu gọi, làm đủ thứ để lớp có thể được đi chơi với nhau, thế mà đến tận hôm nay cũng chẳng thấy hồi âm gì từ phía mọi người, (trừ 1 số rất rất ít muốn đi), có vẻ mọi người ko mặn mà lắm.... Nản thật sư! Bảo chị B là nếu mai còn chưa thấy ai đả động thì chấm dứt luôn, chẳng có đi đâu nữa hết, bao nhiêu lần rùi chứ có phải lần đầu như thế đâu, từ nay sẽ ko bao h tổ chức đi đâu cả, chẳng bít có phải 1 tập thể ko nữa, thèm như mấy lớp kia quá, ko thì như 51 cũ cũng được, tự nhiên lại ghép lớp, ghét! Ghét! Ghét!
    Dễ nổi cáu thật, muốn điên đến nơi rùi, thèm mưa quá, mưa để hạ bớt nhiệt độ, để lại dễ thương như những ngày trước đây

  4. Kekhongcotraitim

    Kekhongcotraitim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/12/2005
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0
    Hoan hô anh tôi ! Cuối cùng thì phải là như vậy chứ ! Nhưng vẫn không ổn lắm , làm thế nào nhỉ ? Em vừa đi Quảng ninh về ! Mệt phết anh ạ ! Anh sao rồi ? Anh tôi thật đáng yêu !
  5. miss_ltd

    miss_ltd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    [navy]Cho ai bây giờ nhỉ ?[/navy]
    Không biết gửi cho ai thì gửi cho em cũng được chứ sao .
    Có thế cũng théc méc . Thế nhé ! từ bây giờ không biết gửi cho ai những "nỗi lòng thòng " của anh thì cứ gửi cho em .Em mở cuộc bán đấu giá cái mớ lòng thòng ấy biết đâu có ối người mua nhỉ
    Mà sao anh nhận ra em nhỉ ? Cái này anh pm trả lời cho em đấy nhé . Em tưởng mình hơi bị kín mà vẫn bị anh phát hiện ra . Anh anh nhạy cảm quá đấy . May mà ngày xưa anh không làm cho CIA chứ nếu không ...các chú điệp viên nhà mình chết chắc.
    Được miss_ltd sửa chữa / chuyển vào 17:51 ngày 12/04/2006
  6. Belle_yvon

    Belle_yvon Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    26/01/2006
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2

    MƯA TRÊN NGÀY THÁNG ĐÓ
    Em còn nhớ không em
    một lần em đã đến thăm tôi
    Trong một sớm thu sang
    mùa mưa ướt phố thênh thang
    Mưa từng cơn lạc loài rơi xuống tình muộn màng
    Cuộc tình ta đã chết trên tay
    Nghe cơn đau khoác trên linh hồn gầy
    Người về trong một sớm heo may
    Rồi người đi như kiếp mây bay
    Trời còn làm nước mắt rơi mau,
    trên vùng tuổi mưa ngâu
    Người còn nước mắt rơi mau,
    trên vùng tuổi thương đau
    Người xin hơi thở bên nhau
    để tình còn ấm khi người xa tôi ngàn đời
    Trời còn làm nước mắt rơi mau
    khi cuộc tình ta đã chết mai sau
    Người về còn giữ lấy cơn mê

    nghe đau lạc loài trên gót chân thề
    Cho tôi xin một lần chân em lại gần
    Để vòng tay ôm hết dung nhan
    Buông lên hơi thở qua cơn chiều tàn
    Tìm lời ru cho giấc em ngoan
    Bằng lời kinh cho kiếp đa đoan
    Người về nghe tiếng hát âm vang
    trên vùng tuổi đa đoan
    Người về nghe những âm vang
    trên vùng tuổi cưu mang
    Người đan hơi thở bên nhau
    Dù trời chưa sáng
    xin tình chưa nghe muộn màng ...
    Nghe hơi buồn một nỗi buồn man mác thôi ! Không nặng nề lắm đúng không ?
  7. Alishan

    Alishan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2005
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Mình còn nhớ có một người bạn mình mang TY ra để so sánh với một con vật cậu ấy nói thế này : " TY như con chó ấy ! Mình đuổi nó thì nó chạy , mình chạy thì nó đuổi mà mình đứng im thì nó cũng đứng im ! " nghe xong lời phán xanh rờn của cậu ấy mình phì cười vì ý nghĩ quá tệ hại trong đầu cậu ta về TY . Sau này khi lang thang trong cuộc đời mình con nghe nhiều câu hay hơn thế ví dụ nhé ! " TY là con quái vật - cho nó ăn no thì nó chết ngược lại cho nó ăn ít thôi ! Thì nó sẽ sống lâu ! " . Nghiệm ra một điều anh bạn mình cũng có cái đúng đấy chứ ! Mình chỉ buồn một nỗi TY là thứ tình cảm đặc biệt , một cảm xúc không có từ để so sánh mà thượng đế đã ban cho loài động vật cao cấp nhất trên trái đất là chúng ta - thế mà có người vẫn mang TY ra để đùa được ! Lạ là ở chỗ đó đó !
    Được Alishan sửa chữa / chuyển vào 20:54 ngày 12/04/2006
  8. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Đừng động vào cây mùa lá rụng
    (Viết đầu năm 2003)
    Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
    Trên Maxcơva lại đã thu rồi
    Bao con đường như khói lửa chói ngời
    Vòm lá trải ánh sẫm vàng rực rỡ
    Những tấm biển dọc treo theo đại lộ
    Nhắc những ai đang đầy đủ lứa đôi
    nhắc những ai đang cô độc ở trên đời
    Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng?
    Ngoại tôi yêu văn học Nga, yêu thơ Olga Berggolts, và yêu những đêm trắng ở Leningrat dù chỉ là trong tưởng tượng. Ngoại luôn nhớ về ông, người đã nằm lại nước Nga vì một cơn bạo bệnh. Và cả bác Cả đang phiêu bạt đâu đó trên nước Nga mênh mông sau cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình? Vì chuyện này ngoại ốm liệt giường mất mấy tháng. Gần như đều đặn,ngày nào, hai bà cháu cũng mở cổng ra đường đi dạo. Cổng nhà có hai then, then dưới và then trên. Bây giờ mỗi khi lặp lại trò chơi cũ, tôi lại cài then trên, ngoại cài then dưới. Rồi chúng tôi bước đi theo nhịp đi chậm chạp của ngoại. Mùa thay lá, hai vỉa hè xao xác lá rơi.
    Một lần ai đó buột miệng nhắc đến bác Cả,ngoại đang vui chợt buồn trĩu xuống.Chiều ấy, khi hai bà cháu đi dạo với nhau, ngoại lẩm bẩm : ?oLụy tình là khổ lắm con. Không nghĩ được đến nỗi đau người khác, chỉ nghĩ đến nỗi đau của riêng mình sẽ còn khổ hơn nữa.?
    Nhưng cứ nghĩ đến người khác nhiều như ngoại còn khổ hơn nhiều. Có hôm gặp một bà cụ ăn xin, ngoại dừng lại hỏi chuyện, toàn những chuyện gỉ chuyện gì mà lâu lắm, đứng từ xa chỉ thấy hai dánh lưng còng còng gật gật, gù gù, rồi hai người nắn nắn tay nhau. Lần đi dạo ấy khi về, mặt ngoại buồn hẳn đi. Bữa tối dọn ra, ngoại ăn mấy miếng rồi bỏ đó đi nằm sớm. Tôi hỏi nhưng ngoại lặng thinh không nói. Có những điều sâu kín trong tâm hồn ngoại mà một con nhóc 11 tuổi như tôi, dẫu được là đứa cháu ngoại cưng nhất,vẫn không tài nào hiểu được. Một ngày tháng tư, ngoại đang chọn mua những bông hoa loa kèn trắng bên đường. Chợt thấy cô bán hoa vôi vàng lên xe guồng thật nhanh trong khi ngoại chưa kịp trả tiền. Nhìn lại đã thấy chiếc xe của đội tự quản trở tới. Ngoại đứng đó với bó hoa loa kèn nặng trĩu trên tay. Mấy ngày sau hai bà cháu tôi nán lại đoạn đường đó lâu hơn, đợi cô bán hàng quay lại trả tiền hoa nhưng không thấy đâu. Mấy hôm ấy ngoại có vẻ buồn. Một hôm ngoại bảo: ?oTrong cuộc sống có nhiều người tủi cực lắm con ạ. Nếu không làm được gì giúp cho họ, thì ít nhất hãy cảm thông với họ, chứ đừng làm điều gì xấu cho họ,nghe con. Cũng như những tán cây kia,sắp rụng lá rồi, con đừng lay làm gì.?
    Ngoại tôi đã ra đi trong một đêm lá rụng, trong lòng vẫn canh cánh niềm thương nhiều người, cả thân lẫn sơ, cả những người ngoại mới chỉ gặp một lần.
    Mỗi lần mở cổng, tôi vẫn chờ ai đó mở then trên, rồi chợt nhận ra chỉ có một mình tôi mà thôi.Ngoài đường, bọn trẻ con vẫn hay chơi trò níu vào thân cây rung cho lá vàng rơi xuống như mưa, rồi cười khanh khách. Riêng tôi, mỗi khi đi ngang qua hàng cây mùa thay lá, vẫn nhớ lời ngoại nhắc : ?oĐừng đụng vào cây mùa lá rụng?
    Năm nay đã là năm 2006 rồi sao. Thế là đã 3 năm kể từ ngày tôi viết cái bài viết này và được đăng trên Hoa Học Trò. Với một niềm mong muốn: Trên đời này có nhiều người khổ lắm nếu không làm được gì cho ai đó hoặc giúp ai đó thì ít nhất cũng đừng mang lại những điều không tốt đến với họ.
    Càng lớn và càng sống, có đôi lúc mình bị lừa gạt, nhưng thật may cuộc sống hiện đại khiến người ta an toàn về mọi mặt vì tôi cũng chỉ bị lừa gạt đôi lần qua mạng. Chỉ thấy bị tổn thương đôi chút về tinh thần và qua đó tôi hiểu nhiều hơn về cuộc sống để có cái nhìn tỉnh táo và thận trọng hơn trong cuộc đời. Có lẽ cuộc sống của tôi buồn nhiều đơn giản chỉ vì tôi khao khát yêu nhiều qúa và đơn giản tôi thương người nhiều quá. Nhưng giờ đây điều mà tôi băn khoăn nhức nhối nhất khi nhìn ngắm cuộc đời bằng cả sự trải nghiệm lẫn sự tìm hiểu từ các cuộc đời khác, tại sao người ta lại coi tình yêu như một trò đùa. Tôi rất biết đa phần giới trẻ hiện nay sống như thế nào và yêu nhau như thế nào. Nhiều khi chỉ tự hỏi, tại sao con người ta không biết quý trọng những gì mình đang có.
    Là một người con gái, đứng riêng về phái yếu, tôi luôn có cái nhìn cảm thông đối với tất cả các chị em phụ nữ không may mắn trong tình yêu, chỉ vì nhẹ dạ cả tin mà bị lừa gạt. Bởi tôi luôn đặt vị trí của mình nếu như mình bị rơi vào những hoàn cảnh đó mình sẽ thế nào. Đến mức tôi trở thành người quá tỉnh táo trước mọi cuộc tình và quá cay nghiệt với cuộc sống khi phải chứng kiến những cảnh khá đau lòng của những trái tim chân thành bị tổn thương. Luôn mong muốn mình sẽ đem lại hạnh phúc cho ai đó nhưng có lẽ cái duyên chưa định.
    Đừng hỏi vì sao con người ta lại mang tình yêu ra đùa được. Hãy tự hỏi đã bao giờ bạn mang tình yêu ra đùa chưa? Đã bao nhiêu cô gái đau khổ vì bạn và bạn bị đau khổ vì bao nhiêu cô gái? Con số nào lớn hơn?
    Quan niệm của tôi nếu không mang hạnh phúc đến cho ai thì điều ít nhất nên làm là xin hãy đững ngoài cuộc đời của người đó.
  9. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Tặng bạn thêm một vài bài nữa:
    Thông điệp của những chồi non

    (Mùa xuân năm 2003, trên HHT)
    1.Trông nó giống như cành củi khô đã bỏ đi rồi, cái cây khẳng khiu trụi lá đứng chơ vơ một mình trên vỉa hè cạnh nhà chờ xe buýt. Bọn học trò hàng ngày đứng đợi xe tiện tay bẻ những cành gầy guộc, hoặc vít nhọn cây cong xuống sát mặ đất rồi lại bật lên. Thế mà nó vẫn không gãy hẳn. Qua tết, bọn học trò lại đứng đợi xe đi học, giật mình nhận ra trên thân cây khô héo tưởng chừng như đã chết rồi kia lấm tấm mọc ra những chồi non. Những chồi non xanh ánh lên trong nắng xuân ấm áp.
    2.Trong một lần viết bài ở đại học Y Thái Nguyên, tôi được nghe kể một câu chuyện lạ có thật mà các bạn sinh viên lưu truyền trong ký túc xá. Chuyện kể về một em bé bị người mẹ trẻ bỏ rơi ngay sau khi em ra đời. Người ta tìm thấy em vào một buổi sáng mùa đông trong vườn chuối. Em vẫn sống qua một mùa đông dù trên người em không hề được cuốn tã. Em vẫn sống qua một mùa đông dù những con chuột trong vườn gặm những ngón chân xinh xinh và bên má bầu bĩnh của em. Sau một thời gian được các anh chị sinh viên chăm sóc, không hiểu một sức mạnh diệu kỳ nào đã giúp em không chỉ sống khỏe mạnh mà những vết bị cắn trên người em lại liền da và bầu bĩnh như chưa hề có. Người ta đặt tên em là Nguyễn Trường Sinh.
    3. Trong chương trình ?oNgười đương thời? đầu xuân ta lạibắt gặp hình ảnh xúc động về chàng trai Bạch Đình Vinh, một tiêu biểu về một tấm gương biết vượt lên số phận. Một chàng trai nổi tiếng với câu nói hóm hỉnh: ?oNếu không mài được cái kim chúng ta hãy mài nên một cái đinh đèm đẹp.?Còn đáng trân trọng và yêu quý anh hơn nưa khi anh nói với mọi người rằng: ?oDon?Tt cry for me, everybody?. Thế mới hay cuộc sống vẫn còn bao điều thật ý nghĩa và thật diệu kỳ.
    4.Thế mới hay trong đống tro tàn biết đâu vẫn còn viên than hồng âm ỉ cháy? Thế mới hay trong thân cây khô biết đâu vẫn còn nguồn nhưa sống? Thế mới hay trong mỗi con người luôn tiềm ẩn những sức sống diệu kỳ. Vì thế trong những lúc em gặp khó khăn nhất, hay thậm chí ngay cả khi em mắc phải những lỗi lầm mà em tưởng rằng cuộc đời mình như đã bỏ đi,thì em hãy tin rằng trong chính con người mình vẫn còn những sức sống,những niềm đam mê mà em chưa biết đến.Chỉ cần em đánh thức những mầm sống tưởng chừng như đã ngủ quên, em sẽ thấy rằng cuộc sống tuyệt diệu nhiều hơn ta tưởng. Kìa em, hãy thôi tụe ti về số phận, hãy đừng dằn vặt về những câu chuyện đã qua. Đầu xuân ta muốn gửi tới em, những số phận bất hạnh,những bạn trẻ gặp thất bại, gặp những chuyện buồn hay những lỗi lầm trong năm cũ, đặc biết là những bạn đã trót làm bạn với ?onàng tiên nâu?, ta muốn gửi tới em thông điệp của chồi non. Để em thấy rằng mọi cuộc sống chưa phải là kết thúc. Hãy dũng cảm như những chồi non đâm ra từ lớp vỏ xù xì vươn lên trong nắng ấm. Bởi ta biết rằng trong em vẫn còn nhựa sống.
  10. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0

    Có nhiều lúc tôi nghĩ lại những chặng đường dài mình đã đi qua, tự hỏi sao có lúc mình lại bình yên đến thế. Dạo này mình không thấy buồn, mình cũng không phải lo nghĩ về tiên bạc, về gia đình, về tình bạn...Có thể mình đã biết cách sống hơn. "Nếu yêu người quá thì làm hại người ta. Ghét người ta quá thì làm hại mình". Mình thấy đúng thật. Mang trong lòng sự hận thù và cảm ghét người khác chỉ làm cho cuộc sống của mình nặng nề hơn. Mang trong lòng những tình cảm mà mình lầm tưởng là yêu cũng thật càng tồi tệ cho cả bản thân mình nữa.
    Nói chung bây giờ mình sống rất bình yên và mình thấy rằng tình yêu chân thành và đích thực luôn khuyến khích con người ta có những ý nghĩ trong sáng, tự hoàn thiện bản thân mình. Ai cũng có khiếm khuyết, nhưng cái ý thức hoàn thiện bản thân mình là quan trọng. Như để học thành tài người ta phải mất nhiều năm khổ luyện. Cũng như tính cách của mỗi con người, nếu chịu khó biết rèn rũa, sẽ có lúc thấy mình dần được hoàn thiện. VÌ thế, cũng đừng nặng nề nghĩ lại những cái đã qua.
    Tình cảm của mỗi con người.bao giờ cũng cần thời gian để trải nghiệm. Và tốt nhất trong cuộc sống đừng nghĩ nhiều và lo quá xa. Hãy ẹnoy mọi thứ. Sẽ thấy bình yên và tốt đẹp. Như hiện tại bây giờ đây này. Quàng chăn ngang vai ngồi tại văn phòng. Và đang nghĩ đến những điều tốt đẹp. Bỏ qua mọi bực dọc, hận thù, buồn bã, đau khổ của ngày cũ và những ngày rất cũ.
    Tạ ơn những con người đã mang đến cho tôi những niềm vui rất dịu dàng.
    Gửi lúc 19:01, 16/03/06
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này