1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thung lũng hoa bay....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Belle_yvon, 26/01/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    SỰ TÍCH HOA TI-GÔN
    [​IMG]

    Theo truyền thuyết Hy Lạp thì tiền thân của hoa Antigôn là một nàng công chúa xinh đêp con vua Ơđipơ và hoàng hậu Jocaxto. Ngày xưa ở vùng Thêbet, khi hoàng hậu Jocaxto sinh hạ hoàng tử Ơđipo thì nhà vua Laios được báo mộng rằng lớn lên hoàng tử sẽ giết vua cha và lấy hoàng hậu. Sợ hãi vua sai đem hoàng tử vứt bỏ một nơi thật xa. Ơđipơ được những người chăn cừu vùng Corintho đem về nuôi. Lớn lên, chàng trở thành một thanh niên tuấn tú, có sức khoẻ phi thường. Một lần vì bất hoà với một người đi đường, chàng không ngờ đó là vua cha của mình, chàng đã giết chết người đó.
    Lúc bấy giờ ở Thêbét, có một con quái vật đầu người mình sư tử (nhân sư) thường đến quấy nhiễu nhân dân. Vua Crêon, người kế nghiệp Laios trao giải thưởng: Hễ ai giết được con quái vật sẽ được truyền ngôi và lấy hoàng hậu làm vợ. Ơđipơ đã giết được con nhân sư và lên làm vua. Sau khi sinh hạ với Jocaxto được ba người con: một con gái tên là Antigôn và hai anh trai là Ereoclơ và Polynixơ, Ơđipơ được thần báo mộng về mối tình oan trái của mình.
    Đau đớn và thất vọng ! Jocaxtơ treo cổ tự tử còn Ơđipơ thì chọc mù hai mắt và rời khỏi thành phố. Vua Crêon đem Polynixơ ra xử tử và cấm không một ai được đến gần. Vì thương em, Antigon đã dũng cảm đem xác em đi mai táng. Nàng bị vua Crêon giết chết. Cô vừa ngã xuống, một dây hoa rất mảnh trườn lên khỏi mặt đất. Xen giữa những chiếc lá xanh là những chùm hoa màu hồng rất đẹp, bất chấp tất cả mọi luật lệ hoa cứ vươn mãi ra khoe sắc.

    [​IMG]
  2. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    SỰ TÍCH HOA MAI
    [​IMG]
    Ngày xửa... Ngày xưa... Có một cô bé rất giàu lòng yêu thương. Cô yêu bố mẹ mình, chị mình đã đành, cô còn yêu cả bà con quanh xóm, yêu cả ba ông Táo bằng đá núi đêm ngày chịu khói lửa để nấu cơm, hầm ngô, nướng thịt cho mọi người ăn. Một lần, thương ba ông Táo, trời đã nóng lại chịu lửa suốt ngày đêm, cô bé mới lên năm ấy đã lấy một gáo nước to dội luôn lên đầu ba ông. Tro khói bốc lên mù mịt. ông Táo già nhất vụt hiện ra nói:
    - Cháu thương ta nhưng chưa hiểu ta. Lửa càng nóng, ta càng vui. Cháu mà dội nước thì có ngày ta bị cảm mất. Từ đấy, cô bé không dội nước lên đầu ba ông Táo nữa. Nhưng ông Táo già thì thỉnh thoảng lại hiện lên trò chuyện với hai chị em cô bé trong chốc lát. Một hôm thương ông, cô em hỏi:
    - Ông thích lửa thôi à? Ông còn thích gì nữa không?
    -Có chứ! Năm sắp hết. ông phải về trời! Cháu bắt cho ông con cá chép ông cưỡi về Trời thì ông thích nhất. Cô bé liền rủ chị đi bắt cho bằng được một con cá chép về. Cô bỏ ngay vào bếp lửa rồi nói:
    - Ông Táo ơi! Chúng cháu biếu ông con chép này đây!
    Con cá chép vụt biến mất. Tối hăm ba Tết, quả nhiên hai chị em thấy ông hiện ra, sau đó cưỡi con cá chép như cưỡi ngựa, bay ra khỏi nhà và bay cao mãi lên trời... Bố cô bé là một người đi săn thú rất tài giỏi. Ông thường chỉ thích đi săn thú dữ. Ông bảo:
    - Còn thú ác thì tôi còn đi săn cho kỳ hết!
    Ông không muốn truyền nghề cho con mình, vì cả hai đều là gái. Nhưng cô em lại rất thích nghề của cha. Lên năm cô đã xin cha dạy cho mình đủ cả côn, quyền và đao kiếm. Cô tuy bé người nhưng nhanh nhẹn vô cùng, và về sức mạnh của đôi tay cô, người cha cũng phải kinh ngạc. Lên chín, cô đã hăm hở xin theo cha đi săn thú. Người mẹ và người chị lo lắng, nhưng cô bé đã thưa ngay:
    - Con không giết được con mồi bằng một nhát như cha thì con đâm ba nhát, năm nhát, mẹ và chị cứ yên tâm.
    Nói sao làm vậy, cô bé lần đầu theo cha đi săn đã giết ngay được một con lợn lòi rất hung dữ... Trong vùng bỗng xuất hiện một con quái đầu người mình báo. Bà con ai cũng lo lắng, khiếp sợ. Vì con quái vật chỉ thích ăn thịt người, nhất là thịt trẻ con. Người cha liền dẫn cô gái nhỏ đi tìm quái vật để giết. Người mẹ và chị can ngăn nhưng không được. Người cha bảo:
    - Tôi chỉ cho nó đi theo để xem, còn diệt quái ác là việc của tôi, hai mẹ con đừng lo.
    Hai cha con đi được mấy ngày thì có tin con quái đã bị người cha giết chết thật. Bữa hai cha con trở về, bà con trong vùng mang rượu, gà vịt đến làm cỗ ăn mừng. Cô gái nhỏ không quên đặt vào bếp lửa một con cá chép và khấn với ông Táo già:
    - Chúng cháu xin gửi biếu ông con chép để thỉnh thoảng ông cưỡi đi chơi.
    Ông Táo già lại hiện lên cám ơn cô bé và hỏi:
    - Cháu thấy con quái có sợ không?
    - Cháu chỉ thích được cha cháu cho cháu được cùng đánh với nó, nhưng cha cháu không chịu.
    Người cha sau đó bỗng bị ốm nặng. Người mẹ và hai cô gái hết lòng chăm sóc. Bệnh người cha có đỡ, nhưng sức khỏe thì không còn được như trước nữa. Vài năm sau, ở vùng trong xa, bỗng xuất hiện một con quái cũng đầu người nhưng mình trăn. Con quái này có sức khỏe ghê gớm. Nó có thể quấn chết một con bò mộng chỉ trong chớp mắt. Nó lại cũng thích ăn thịt trẻ con và có thể ăn một lúc đến mấy đứa. Bà con vùng đó liền cử người ra mời cha con người đã giết con quái đầu người mình báo vào diệt quái giúp bà con. Người cha nhìn cô gái nhỏ của mình hỏi:
    - Liệu con có nhận lời đi giúp bà con không?
    Cô gái nhỏ liền đáp:
    - Con xin cha mẹ và chị để cho con đi!
    Người cha nói:
    - Cha sẽ cùng đi với con, nhưng cha chỉ giúp con thôi. Lần này chính con phải lo diệt quái đấy. Người mẹ và chị càng lo lắng gấp bội.
    - Ông ơi! Đường từ đây vào đó xa xôi cách trở. Quái thì dữ ác mà con bé thì mới mười bốn tuổi, tôi sợ lắm.
    - Cha ơi! Cha và em nhận lời, rủi có chuyện gì thì mẹ và con làm sao sống nổi.
    Cô gái nhỏ liền thưa:
    - Mẹ và chị à, con tuy còn nhỏ nhưng con có đủ sức để diệt quái. Bà con đã ra nhờ lẽ nào mình lại từ chối. Mẹ và chị cứ yên lòng. Cha và con diệt xong quái sẽ trở về ngay.
    Thấy không can ngăn được, người mẹ và chị đành lo chuẩn bị mọi thứ cho hai cha con lên đường. Trước đó người mẹ đã may áo mới cho hai con ăn tết, bây giờ bà liền hỏi cô gái nhỏ:
    - Con muốn mẹ nhuộm áo cho con màu gì?
    Cô bé nhìn ra ngoài đồi núi, rồi đáp:
    - Con rất thích màu vàng!
    Người mẹ liền giã nghệ nhuộm cho con một màu vàng thật tươi. Ngày lên đường, cô bé mặc chiếc áo vàng, nhìn càng khỏe, càng đẹp. Cô nói với mẹ và chị:
    - Diệt xong con quái lúc về con sẽ mặc áo này cho mẹ và chị nhận ra được con ngay từ xa...
    Trước khi đi cô gái cũng không quên khấn chào ông Táo đá núi và hứa:
    - Cháu sẽ trở về kể chuyện diệt quái cho ông nghe.
    Ông Táo liền hiện ra nói:
    - Chúc hai cha con mau trừ được quái. ông sẽ chờ ngày trở về...
    Hai cha con đi ròng rã hơn một tháng trời mới vào đến nơi có con quái đầu người mình rắn. Nghỉ ngơi được dăm ba ngày, hai người liền đi tìm quái để diệt. Hai cha con đánh nhau với nó hai ngày liền mà không diệt nổi. Sức của người cha thì cứ yếu dần. Cô bé liền thưa với cha:
    - Cha ơi! Ngày mai cha cứ để cho con bám sát nó. Con sẽ đâm một con dao găm chặt đuôi nó vào thân cây này, đâm một con dao cắm chặt mình nó vào thân cây khác. Nó không quăng mình đi được thì ta sẽ lựa thế mà chặt đầu nó đi. Người cha biết cách đánh đó hay nhưng rất nguy hiểm.
    Tin vào tài nghệ của con, ông gật đầu:
    - Được! Nhưng con phải đề phòng cẩn thận nếu nó dứt được đuôi ra.
    - Cha cứ yên tâm.
    Ngày hôm sau theo cách đánh ấy, hai cha con quả đã diệt được quái. Nhưng trước khi chết nó đã quẫy mạnh một cái, dứt được cái đuôi ra khỏi mũi dao. Sau đó nó liền cuốn ngay lấy người cô bé. Cô bé vừa chặt được cái đầu con quái thì cũng bị con quái quấn gẫy cả xương mềm nhũn cả người. Thấy con gái yêu của mình chết, người cha buông rơi cả thanh kiếm, chạy đến đỡ lấy xác con. Bà con trong vùng cũng vừa chạy đến. Họ đem xác cô gái về chôn cất rồi lập đền thờ. Nhưng cô gái đâu chịu chết như vậy. Vì cô biết rằng cha mẹ chị mình cùng bà con vùng trong, vùng ngoài đều yêu quý mình, mà cô cũng yêu quý và muốn sống với họ. Cô xin thần Đất giúp cô biến thành một con chim lông vàng rực rỡ, một con chim chưa ai thấy bao giờ rồi bay về quê nhà xin gặp ông Táo đá núi:
    - Ông ơi! Cháu bị con quái quấn chết. Nhưng cháu mà chết thì mẹ cháu, chị cháu làm sao sống nổi. Vậy đêm nay hăm ba Tết, ông có về trời ông hãy tâu với trời cho cháu sống lại...
    Ông Táo đá núi liền hứa:
    - Được, ông sẽ tâu giúp cho cháu...
    Con chim lông vàng rực rỡ liền bay xuống chỗ mẹ và chị đang ngồi, kêu lên mấy tiếng rồi bay đi. Cũng vừa lúc đó người mẹ và chị biết tin là cô gái nhỏ đã không còn nữa. Bà mẹ ngã ra chết giấc bên bếp lửa. ông Táo đá núi liền đưa hai bàn tay ấm nóng áp vào trán cho bà tỉnh lại và nói ngay:
    - Bà cứ yên tâm. Đêm nay về trời, tôi sẽ xin trời cho cháu sống lại.
    Hai mẹ con nghe nói mừng quá liền sụp xuống lạy tạ ơn. Ông Táo đi tối hăm ba thì tối hăm tám ông trở về hạ giới. ông nói với hai mẹ con:
    - Trời rất thương cô bé nhưng cháu chết đã quá ngày, xin sống lại quá chậm. Vì vậy trời chỉ có thể cứu cho cháu mỗi năm sống lại được chín ngày.
    Hai mẹ con nghe nói vừa buồn nhưng cũng vừa mừng. Thôi cứ được trông thấy con, thấy em trong giây lát cũng đã đỡ khổ rồi. Huống gì lại được thấy đến chín ngày. Bà mẹ liền hỏi:
    - Ông ơi! Bao giờ thì cháu sống lại được?
    - Tùy hai mẹ con cứ cầu trời sống từ ngày nào, trời sẽ cho ngày ấy.
    - Vậy nhờ ông xin cho cháu sống lại ngay đêm nay!
    - Đêm nay thì chưa được, sớm nhất là phải từ đêm mai!
    - Vâng, ông xin cho cháu sống lại từ đêm mai vậy!
    Hai mẹ con suốt đêm hôm ấy cứ thức mãi. Cả ngày hôm sau, hai mẹ con đều chẳng muốn làm gì. Chỉ mong cho trời chóng tối. Chờ mãi rồi trời cũng tối thật. Hai mẹ con hồi hộp đợi, không biết con mình, em mình sẽ sống lại trở về như thế nào. Định khấn gọi ông Táo thì bỗng nghe ngoài cổng có tiếng gọi:
    - Mẹ ơi! Chị ơi!
    Hai mẹ con vụt chạy ra và thấy đúng là cô gái nhỏ đã trở về. Trong chiếc áo vàng vẫn sáng lên nhìn rất rõ. Ba mẹ con ôm nhau khóc như mưa. Ngày hôm sau người cha cũng từ vùng trong trở về. Dọc đường thương con, thương vợ ông chưa biết sẽ nói gì cho vợ và con ở nhà đỡ khổ. Không ngờ khi về đến nhà đã thấy cô gái nhỏ đang nằm ngủ bên cạnh mẹ và chị. Ông dụi mắt tưởng là con bé nhà ai đến chơi. Khi biết cô gái nhỏ đã được sống lại, trở về ông liền ôm chầm lấy con và cứ để cho nước mắt chảy dài trên má.
    Cô gái nhỏ ăn Tết với cha mẹ và chị đúng chín ngày. Trong chín ngày đó, cô gái nhỏ dành làm hết mọi công việc để giúp cha mẹ, giúp chị. Nhưng cả nhà lại không muốn cô gái làm việc gì. Trong chín ngày, họ sống bù cho cả một năm sắp phải xa nhau. Đến đêm thứ chín trời vừa tối, cô bé vừa kịp ôm lấy cha, mẹ và chị để chào ra đi thì người cô bỗng cứ mờ dần như sương khói rồi biến mất. Cả nhà buồn rầu, thương nhớ cô gái nhỏ vô cùng. Nhưng nghĩ đến chuyện Tết năm sau, cô sẽ về, mọi người lại ôn ủi nhau, lại kiên nhẫn chờ đợi... Và năm sau, cũng vào chiều hai chín Tết, cô gái nhỏ áo vàng lại trở về ăn Tết với gia đình rồi đến tối mồng Bảy lại ra đi... Năm nào cũng thế. Nghe chuyện lạ, người vùng trong liền cử người ra mời cả gia đình vào sinh sống trong đó để bà con được trả ơn và gặp lại cô gái nhỏ đã giúp bà con diệt được con quái đầu người mình trăn. Thấy sức người cha đã suy yếu, cả nhà bàn với nhau và nhận lời. Từ đấy hàng năm, cô gái nhỏ áo vàng lại trở về sống chín ngày cuối năm, đầu Xuân với cha mẹ, với bà con vùng trong. Khi cha mẹ và chị đều mất cả, cô gái không về nữa. Cô hóa thành một cây hoa ngay ở ngôi đền bà con đã dựng lên để thờ cô. Cây ấy hầu như cả năm chỉ có lá, nhưng cứ vào khoảng gần Tết, hoa lại nở đầy. Hoa màu vàng tươi như màu áo của cô gái nhỏ ngày trước.
    Hoa vui Tết với bà con khoảng chín mười ngày rồi rụng xuống đất, biến mất để năm sau lại trở về. Cây hoa ấy ngày nay ta gọi là cây Mai Vàng. Ngày Tết ở miền Trung và ở Nam Bộ, bà con thường mua một cành mai vàng về cắm trên bàn thờ ông bà. ôi cũng tin rằng, có cành mai vàng vừa đẹp nhà vừa vui Tết lại vừa có thể xua đuổi được hết các loài ma quái trong suốt cả năm

  3. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    SỰ TÍCH HOA ANH ĐÀO
    [​IMG]

    Ngày xưa ở xứ Phù tang chưa có hoa anh đào như bây giờ. Tại một ngôi làng xinh xinh ven núi Phú Sĩ ,có một chàng trai khôi ngô tuấn tú dũng cảm khác thường. Năm chàng mới tròn một tuổi ,có một đạo sĩ phiêu bạt ghé qua nhà, nhìn cậu bé, mỉm cười đặt vào tay người cha thanh sắt đen bóng rồi lặng lẽ ra đi.
    Lúc đấy đang mùa đông tuyết rơi tầm tã vị đạo sĩ đi khuất trong mưa tuyết rồi mà người cha vẫn thẫn thờ nhìn trông theo. Đặt thanh kiếm vào tay người vợ trẻ, ông nói như thì thầm :?Hãy cất kỹ và giao thanh sắt này lại cho con trai chúng ta khi nó tròn 14 tuổi. Số phận đã an bài nó sẽ trở thành một kiếm sĩ lừng danh?.
    Cha cậu bé qua đời. Người vợ trẻ ở vậy nuôi con. Thanh sắt đen bóng được giao lại cho chàng trai năm cậu tròn 14 tuổi. Cậu rùng mình vuốt ve kỹ vật huyền bí nặng nề ấy. Một sức mạnh kỳ lạ, một khát khao khó hiểu tràn ngập vào cơ thể tươi non dũng mãnh của cậu. Người mẹ chưa kịp nói gì thì cậu đã run rẫy thốt lên trong cảm xúc nghẹn ngào: ?oTa phải trở thành một kiếm sĩ nổi tiếng nhất đất nước này?.
    Chàng trai đến rạp đầu xin thụ giáo một võ sĩ đạo lừng danh. Vị samurai ngắm nhìn chàng trai từ đầu đến chân, trầm ngâm suy tư bất động hàng giờ liền. Cuối cùng ông thở dài lẩm bẩm một mình ?ooan nghiệt? và chấp thuận. Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuổi 18 thanh xuân tràn trề sức sống đến với người kiếm sĩ. Tay kiếm của chàng khiến những samurai kiêu hùng nhất cũng phải e dè. Nhưng còn thanh sắt? Chàng đã tự mình rèn nó thành thanh kiếm sáng ngời đầy uy lực. Nhưng chưa được. Một thanh kiếm báu thực sự phải được tắm mình trong máu ngay trong ngày khai trận. Biết nhúng lưỡi thép uy lực này vào máu ai khi chàng chưa hề có kẻ thù, khi chàng chưa hề đối mặt với kẻ cướp, khi chàng chưa tìm được bất cứ lý do gì để quyết đấu một phen? Lúc này người mẹ và người thầy của chàng đã khuất núi. Cô gái duy nhất của vị võ sư lừng danh năm xưa là người thân yêu còn lại duy nhất của chàng. Mỗi ngày khi nắng đã tàn lụi trên núi Phú sĩ , đêm đã tràn ngập trên xóm núi , cô gái lại buồn bã nhìn chàng ngồi bất động ,trầm tư bên bếp lửa. Chàng không còn cười nữa, mắt chàng lạnh như tuyết, chàng ôm thanh kiếm mà ước mơ ngày nó được tắm mình trong máu để trở thành bảo kiếm vô địch thiên hạ
    -Anh thân yêu! Có phải chăng đối với anh thanh kiếm này là tất cả ? Nếu nó không được tắm mình trong máu để ngập trong khí thiêng thì anh sẽ mãi mãi buồn đau?
    Nhìn vào bếp lửa ,chàng trai vuốt ve thanh kiếm trong lòng và nói chậm rãi rất quả quyết
    - Chỉ buốn đau thôi ư? Không đâu! Đối với anh,thanh kiếm là sự nghiệp, là cuộc sống, là tất cả?..làm sao anh có thể coi mình là một võ sĩ đạo chân chính khi thanh kiếm của anh chưa từng no say trong máu? Trời ơi! Anh chết mất! Sao thời buổi này yên bình đến thế ? Sao không có kẻ cướp nào thúc giục anh xuống kiếm.không có kẻ cuồng ngông nào thách đấu với anh?
    Cô gái mỉm cười đau đớn. Cô chỉ hỏi để khẳng định quyết tâm của mình thôi
    - Anh thân yêu! Cho em được cầm lấy thanh kiếm của chàng một chút thôi.
    Cầm thanh kiếm đen bóng, sắc lạnh cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn thăm thẳm rồi đột ngột đâm thẳng vào tim. Máu trào ra ướt đẫm tấm thân mảnh dẻ của nàng, nhuộm hồng chiếc áo kimono trắng nõn, trinh bạch. Chàng trai hốt hoảng rú lên kinh hoàng, vươn tay rút phăng thanh kiếm khỏi ***g ngực cô gái. Dưới ánh lửa bập bùng ,thanh kiếm ngời sắc xanh rực rỡ, hào quang loé lên lộng lẫy lạ thường: nó đã được no mình trong máu!
    Nhưng từ đó ,chàng trai hoàn toàn cô độc. Không samurai nào thèm kết bạn với anh. Họ nhìn sang chỗ khác khi đối mặt trên con đường hẹp. Họ rời khỏi quán trà khi anh bước vào. Họ từ chối khi anh thách đấu ?. Cho đến một hôm, một buổi chiều mùa đông, khi những bông tuyết đầu mùa vừa rơi, chàng trai ôm thanh kiếm đến bên mộ cô gái. Chàng thì thầm :?Tha lỗi cho anh. Anh đã hiểu ra rồi??Chàng bình thản cắm sâu mũi kiếm vào bụng rạch một đường mạnh mẽ và rút kiếm ra phủ gục bên cạnh mộ. Thanh bảo kiếm cắm sâu vào mộ đất?.tuyết không ngừng rơi?.đến sáng. Tuyết đã ôm trọn chàng trai và ngôi mộ vào vòng tay của mình. Chỉ còn lại một cây hoa lạ, mơn mởn vươn lên tươi cười, hồng thắm. Không ai biết hoa hoá thân từ thanh kiếm ấy. Người ta dặt tên hoa là Anh đào. Hoa anh đào có nhiều loại mọc được ở nhiều nơi. Nhưng không nơi đâu đẹp bằng hoa đươc ươm mầm và trổ bông ở vùng núi Phú sĩ.

  4. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    Người ta cho rằng Hoa Thuỷ Tiên mang lại tài lộc và thịnh vượng. mỗi dịp Tết đến, chơi hoa thuỷ tiên trở thành một tục lệ đón Xuân. Những ngày cuối năm, Thuỷ Tiên được chăm sóc để hoa nở đúng Giao Thừa, hy vọng mang đến tài lộc sung túc và may mắn trong năm mới.

    [​IMG]
    SỰ TÍCH HOA THUỶ TIÊN
    [​IMG]
    Ngày xưa, có một ông phú hộ có 4 người con trai. Khi biết mình sắp chết, ông gọi 4 người con đến, dặn dò các con phải chia gia tài của cha làm 4 phần đều nhau. Bốn người con hứa tuân lời cha trối lại, tuy nhiên, vừa chôn cất cha xong thì 3 người con đầu dành phần gia tài nhiều hơn người em út. Họ chỉ chia cho đứa em út một mảnh đất khô cằn.
    Người em út rất buồn khổ, vừa thương nhớ cha mới mất, vừa buồn các anh xử tệ với em. Đang ngồi khóc một mình trước mảnh đất khô cằn, thì người em bỗng thấy một bà Tiên từ mặt ao gần đó hiện lên bảo:
    - "Này con, thôi đừng khóc nữa. Khoảng đất này của con có chứa một kho tàng, mà các anh của con không biết. Kho tàng này chứa nhiều mầm của một loại hoa quý vô gia. Mỗi năm, cứ đến mùa Xuân, thì hoa đâm chồi nẩy lộc, nở từng hàng chi chít trên đất đai của con. Con sẽ hái hoa, đem bán, rất được gia. Nhờ đó, chẳng bao lâu thì con sẽ giầu có hơn các anh".
    Quả thật, đến mùa Xuân ấy, đúng như lời bà Tiên nói, mảnh đất khô cằn của người em bỗng nhiên mọc lên từng hàng hoa trắng, hương thơm ngào ngạt. Để nhớ đến ơn lành của bà Tiên, người em đặt tên cho loại hoa này là Hoa Thuỷ Tiên.
    Những người thích hoa, chơi hoa, và những người nhà giầu đã thi nhau đến mua hoa Thuỷ Tiên hiếm quý, với giá rất đắc. Chẳng bao lâu, người em trở nên giầu có, nhiều tiền bạc. Rồi cứ mỗi năm Tết đến, người em út lại giầu thêm, nhờ mảnh đất nở đầy hoa thơm tươi thắm. Người em trở nên giầu hơn 3 người anh tham lam kia.
    Người ta cho rằng Hoa Thuỷ Tiên mang lại tài lộc và thịnh vượng. Do vậy, mỗi dịp Tết đến, chơi hoa thuỷ tiên trở thành một tục lệ đón Xuân. Những ngày cuối năm, Thuỷ Tiên được chăm sóc để hoa nở đúng Giao Thừa, hy vọng mang đến tài lộc sung túc và may mắn trong năm mới.

  5. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    Hoa ban - nét dặc trưng của vùng Tây Bắc
    [​IMG]
    Rời Hà Nội theo quốc lộ số 6, từ Hoà Bình trở đi là bắt đầu nhìn thấy hoa ban. Xe tiếp tục chạy, càng lên cao hoa ban càng nhiều. Bên ô cửa kính, du khách có cảm giác bâng khuâng như gặp muôn nghìn cánh **** chập chờn bay theo trong suốt cuộc hành trình.
    Qua huyện lỵ Thuận Châu (Sơn La), là tới địa danh bất tử "Hùng vĩ Pha Đin gì sánh được" nơi Quang Dũng từng 3 lần xúc động thốt lên như vậy trên đường Tây tiến năm xưa. Giữa bao la chồi non lộc biếc đại ngàn, từng chùm hoa ban trắng như bông và xốp tựa mây, trôi bồng bềnh trong không gian, chảy xuống các lòng thung và vắt lên tận những đỉnh núi chọc trời. Tây Bắc là xứ sở của hoa ban và hoa ban là biểu trưng của Tây Bắc. Điều ấy cắt nghĩa cho việc hồng, lan, thu, cúc... có thể thấy ở bất kỳ đâu, nhưng riêng hoa ban thì chỉ duy nhất ở Tây Bắc mới có. Lặng lẽ dâng tặng và dâng tặng hết mình, đã từ lâu hoa ban đi vào thơ - ca - nhạc - họa. Gần nửa thế kỷ trước, hoa ban từng nở rộ trong những trang ký lấp lánh của Nguyễn Tuân. Cách đây 24 năm, trong chuyến thực tế Lai Châu, nhà thơ Trần Mạnh Hảo đã viết bài thơ "Gửi Lai Châu", trong đó có câu: "Hoa ban nở thành người con gái Thái". Với bạn đọc Lai Châu, đó là câu thơ hay nhất viết về hoa Ban, là sự ví von kiều diễm nhất về người con gái Thái.
    Cây ban thân mộc, không mọc thẳng mà khẳng khiu uốn khúc, chia cành phân nhánh như có bàn tay tạo dáng của đấng hóa công. Về mùa đông cây ban tự mình trút lá, dồn nhựa vào thân, đợi sang xuân ấm áp đâm chồi nảy lộc. Lá ban mọc cách, không xếp thành tán và không rậm rạp như các loài cây khác; lá hình móng bò, rất giống hai trái tim đặt cạnh nhau. Sức sống của cây ban thật mãnh liệt, dù trên đồi cỏ gianh khô cằn hay bám vào vách đá cheo leo, cứ qua mùa đốt nương là cây ban trỗi dậy trong sự trường sinh bất tử. Ban có 2 loài, hoa đỏ và hoa trắng, loài hoa trắng chiếm đa số. Hoa ban cùng họ với hoa ****, không có hương nhưng có vị, mỗi hoa gồm từ 4 - 5 cánh, nhị màu hồng, gân màu tím. Nhị hoa ban mang vị ngọt, quyến rũ nhiều loài côn trùng, nhất là các loài lấy mật như ong, ****.Tên gọi hoa Ban theo tiếng của dân tộc Thái, có nghĩa hoa Ngọt, đó vừa là danh từ vừa là tính từ. Hàng năm, đầu tháng 2 (âm) hoa ban lác đác nở, rộ nhất và đẹp nhất là cuối tháng 2, đến cuối tháng 3 thì hoa tàn dần. Lúc nở rộ, trông cây ban như chỉ có hoa mà không có lá. Bà con vùng cao coi hoa ban như thể nông lịch của mình, họ phát nương vào lúc hoa nở và tra hạt vào lúc hoa tàn. Mùa hoa ban, các bà các chị lúc đi nương về trong ?oếp? thường có một ít hoa ban, không phải để chơi mà là để ăn. Hoa ban nấu canh, làm nộm, đồ lên chấm với dấm ớt măng chua... đó là thuộc tính riêng của hoa ban mà nhiều loài hoa khác không có được. Theo kinh nghiệm thảo dược dân gian: Lấy 15-20gram hoa ban phơi khô, sắc trong khoảng 500ml nước, còn lại khoảng 100ml. Sau đó chia uống ba lần sáng, trưa, tối trong ngày (có thể pha thêm chút đường), trị chứng ho khan hoặc viêm họng rất tốt. Có người dùng lá và búp non của cây ban cũng dưới dạng sao vàng hạ thổ, chữa bệnh kiết lỵ tương đối hiệu quả.
    Hàng nghìn đời nay, hoa ban đã rất tự nhiên đi vào đời sống văn hoá - tâm linh của nhân dân Tây Bắc; nhất là bà con thuộc nhóm ngôn ngữ Tày - Thái. Với đồng bào Thái, có lẽ không ai là không trải qua tuổi thanh xuân nồng cháy, với những trò chơi thú vị hái hoa ban và hát giao duyên. Trong ký ức của người đi xa, cùng với nỗi nhớ mường nhớ bản, nhớ người yêu, còn có nỗi nhớ da diết hoa ban vào mỗi độ xuân về. Có người bảo hoa ban nở như giục mầm măng mọc, như báo hiệu cho mùa lễ hội truyền thống "Xên lẩu nó" bắt đầu. Trên bàn thờ của thầy cúng, cành hoa ban là vật hiến tế nổi bật nhất và trang trọng nhất, được điểm xuyết bởi những búp măng và những chùm trứng gà màu sắc sặc sỡ. ?oHoa ban đỏ?, đó không chỉ là tiêu đề mà còn là cái tứ để Nghệ sĩ ưu tú Bạch Diệp kết lại bộ phim truyện cùng tên, về đề tài chiến thắng lịch sử Điện Biên. Đặc biệt, trong lăng Bác Hồ ở Quảng trường Ba Đình - Hà Nội, bên cạnh các giống cây trải từ khắp mọi miền đất nước về đây tụ hội, cây Ban tượng trưng cho tình cảm và lòng biết ơn của đồng bào các dân tộc Tây Bắc đối với vị Cha già kính yêu suối đời vì nước vì dân.
    Trong kho tàng văn học dân gian các dân tộc thiểu số Tây Bắc, hoa ban kiêu hãnh xuất hiện trong các trường ca, các truyền thuyết và các câu chuyện kể bên bếp lửa hàng đêm. Về sự tích hoa ban, đồng bào Thái có câu chuyện cảm động rằng: Để tỏ lòng thương tiếc Chương Han - người anh hùng dân tộc dám chống lại các vua chúa và cả các thánh thần - nhân dân buộc những mảnh khăn tang lên các cành cây. Về sau, thời gian như có phép nhiệm màu đã hoá những mảnh khăn tang thành những đóa hoa Ban trắng trong, tinh khiết. Hiện nay, trong cộng đồng các dân tộc Tây Bắc đang tồn tại 3 "típ" truyện nữa, cùng có nội dung giải thích nguồn gốc hoa ban đó là truyện Pi Khun - Noọng Ban, truyện Cầm Đôi - Hiến Hom và truyện Bun Trai - Bun Nhinh (có người gọi chuyện 2 Bun). Cách dẫn dắt và tên nhận vật của các truyện tuy có khác nhau, nhưng đều giống nhau ở chỗ dùng hoa ban làm biểu tượng cho tấm lòng thuỷ chung trong tình yêu đôi lứa. Trong số đó, truyện Bun Trai - Bun Nhinh xem ra thuyết phục hon cả bởi cách khai thác nội tâm sâu sắc, biện chứng và mang đậm hơi thở cuộc sống vùng cao.
    Nếu lên Tây Bắc vào mùa lễ hội "Kin pang then" của người Thái Trắng và lễ hội "Kin chiêng bók may" của người Thái Đen, bạn sẽ được đắm mình qua những cuộc vui nồng nàn, ý vị và đậm đà bản sắc, để tạm quên đi những âu lo trĩu nặng kiếp con người. Trên cột cây "hoa chủ", xin bạn hãy ngắm kỹ cành hoa ban trong không gian kiến trúc của nhà sàn - khau cút. Rồi tự bạn sẽ cảm bằng tim chứ không không chỉ thấy bằng mắt, rằng quả thực hoa ban ở đâu cũng đẹp, đẹp như chính những bàn tay ngọc ngà của các nàng Kiều khăn piêu áo cóm, đang thật khẽ khàng vít cong cần rượu mời ta...

  6. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    MÀU TRẮNG HOA NHÀI ( LÀI )
    [​IMG]
    Từ thuở xa xưa , tất cả các loài hoa đều có màu trắng . Nhưng một ngày kia , có một họa sĩ đã đến bên khu vườn mang theo một hộp mực to và một nắm bút lông . Chàng nói với các loài hoa :
    - Tất cả hãy lại gần ta và hãy cho ta biết ai thích màu gì ?
    Lập tức , các đám hoa và cây cối trong vườn bèn lần lượt đứng vào chỗ theo hàng , vì loài nào cũng muốn chọn cho mình màu rực rỡ nhất , Nhài là đứng gần họa sĩ hơn cả . Nó nói rằng , nó muốn hoa của nó phải có màu vàng như tóc của Thần Mặt Trời mà nó hằng yêu mến .
    - Mi dám cả gan len lên trước nữ hoàng Hoa Hồng sao ? - Họa sĩ đẩy Nhài sang một bên .
    - Tôi không hề len lách , tôi từng đứng đây nhiều năm rồi !- Nhài tức giận đáp lại .
    - Nhưng mi cần phải biết rằng ai là người có quyền được đứng lên hàng đầu .- Họa sĩ nói - Mi phải chịu hình phạt đứng cuối và muốn gì thì phải xin ta .
    - Ngài nhầm rồi , thưa ngài , tôi sẽ không cần cầu xin ai hết !- Nhài trả lời và vẫn đứng yên tại chỗ cũ .
    Họa sĩ trò chuyện rất lâu với các nàng Hoa Hồng . Những bà Hoàng kiêu hãnh này không chọn cho mình được một thứ màu nào cả ! Họ muốn màu đỏ thắm , màu vàng , màu hồng rồi cả màu da cam . Họ chỉ chê màu xanh lơ thôi , bởi đó là thứ màu quá xuềnh xoàng ,quê kệch . Để màu xanh lơ khỏi uổng phí , họa sĩ bèn đem quét lên hoa Lưu Li và hoa Xa Cúc , mặc dù hai loài này rất mê màu đỏ thắm . Nhưng họa sĩ cứ khăng khăng rằng với các cô nhà quê này thì màu xanh lơ là hợp hơn cả .
    Hoa Anh Túc mỉm cười thật nhã nhặn với họa sĩ và anh ta đã phóng tay phết màu thật dày lên người nó . Hoa Cẩm Chướng thì hết lời ca ngợi họa sĩ và nó cũng được đền bù một cách xứng đáng .
    Họa sĩ lưu lại ở khu vườn mấy hôm liền , và chàng đã ban phát cho các loài hoa đủ các sắc màu khác nhau .
    Hoa Ngưu Bàng lá rộng thì tỏ ra rất mực khiêm tốn . Khi họa sĩ hỏi thích màu gì , nó chỉ đáp cụt lủn : " Màu gì cũng được ! " . Họa sĩ bèn bôi màu xám cho nó rồi hỏi nó có hài lòng không , nó chỉ nói : " Tôi biết , tất cả các màu sắc rực rỡ chàng đã gần cạn . Nếu ai cũng thích rực rỡ như nữ hoàng Hoa Hồng thì không ai còn nhận được vẻ đẹp riêng của từng loại hoa nữa ! " .
    Những nàng Pense bé xíu vây quanh họa sĩ và chào rất lịch thiệp . Đối với họa sĩ , chúng chẳng khác nào những cô em gái bé bỏng , và chàng đã dùng sắc màu biến chúng thành những bông hoa nho nhỏ vui nhộn .
    Hoa Tử Đinh Hương lại muốn trả ơn họa sĩ theo cách riêng của nó , nếu chàng không tiếc màu cho nó .
    - Về mùa Xuân , chàng có thể bẻ cành của tôi và đem tặng người yêu của mình được đấy !- Tử Đinh Hương nói - Cành của tôi càng bẻ được nhiều thì tôi càng khoe sắc lộng lẫy .
    - Mi nói năng bất nhã quá lắm , vậy mi phải mang màu trắng - Họa sĩ giận dỗi gạt Tử Đinh Hương sang một bên . Nhưng rất may là nó đã được các chị của nó ban tặng cho những màu tuyệt vời .
    Hoa Bồ Công Anh dâng lên họa sĩ một cốc váng sữa . Hoa Nhài chỉ biết tròn mắt nhìn họa sĩ chuyển giao cơ man nào là màu vàng , màu mà nó ưa thích, cho Bồ Công Anh . Trong lúc mải mê với màu vàng , họa sĩ bỗng sực nhớ tới Nhài , loài hoa đầu tiên mà chàng đã gặp .
    - Thế nào cô bạn ?- Họa sĩ nhếch môi cười , nói với Nhài - Thứ màu này còn ít lắm , nhưng nếu mi tỏ ra biết điều , ta sẽ cho tất .
    - Ta không cần cầu xin !- Nhài đáp .
    - Vậy là sao ?- Thái độ bướng bỉnh của Nhài làm chàng bực mình- Thôi được , nếu mi không dám nêu yêu cầu của mình thì hãy phục xuống đất , cho dù phải chịu còng lưng .
    - Tôi thích sắc màu chứ không cúi mình còng lưng !- Nhài kiêu hãng đáp lại .
    Họa sĩ quá tức giận hét ;
    - Mi là cái thá gì mà không chịu cầu xin và hạ mình ? Vậy vĩnh viễn với mi chỉ là màu trắng tang thương , ảm đạm !
    Vì thế , hoa Nhài mảnh dẻ vẫn mang những cánh màu trắng muốt như xa xưa mà ngày nay chúng ta vẫn thấy .

  7. tieu_nguyen

    tieu_nguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/04/2006
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0

    Mình rất thích những bài viết về sự tích các loài hoa. Nhưng không hiểu sao sau khi đọc bài post này của bạn mình thấy những câu chuyện về loài hoa không còn hay nữa. Sao lại là "nhanh thui sẽ chìm vào quá khứ" nhỉ. Chẳng hiểu gì cả.
  8. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    HOA MẪU ĐƠN
    [​IMG]
    Khi Mẫu Đơn chuẩn bị xuất giá thì mẹ nàng đột ngột qua đời , để lại cho nàng sáu đứa em thơ dại . Biết làm gì đây ? Rồi đời sẽ ra sao ? Mặc dù yêu Simon say đắm , nhưng lời hứa sẽ thay mẹ nuôi nấng đàn em côi cút đã giữ chân nàng ở lại ngôi nhà rách nát của cha . Chẳng lẽ Simon không hiểu điều đó ?
    - Hãy gắng chờ ít năm nữa con ạ , chẳng bao lâu em gái con sẽ lớn và nó sẽ chăm sóc mấy đứa em thay con .- Cha nàng Mẫu Đơn nói và nàng đã vâng lời .
    Thế nhưng khi em gái nàng khôn lớn , có lời ước hẹn với người yêu , nó bèn khóc lóc van xin chị đừng phá vỡ hạnh phúc của nó . Và thế là nàng mẫu Đơn đành hoãn việc sống cho riêng mình lại .
    - Thời gian tựa chim bay , chàng ơi , thời gian càng nghiệt ngã càng thử thách tình yêu của đôi ta ! - Nàng lựa lời an ủi người yêu .
    - Hết chờ rồi lại chờ ! Simon thốt lên .
    Cha mẹ chàng đã bất đồng ý kiến nhau và rốt cuộc họ đã đuổi chàng trai chưa vợ ra khỏi nhà . Sau khi hứa với nàng Mẫu Đơn là sau hai năm nữa sẽ nhờ chim bồ câu đưa thư trả lời . Simon bỏ đi lang thang khắp thiên hạ . Một năm trôi qua , chim bồ câu mang thư của Simon và một bông hoa trắng cắp ở mỏ bay về tìm nàng Mẫu Đơn .
    - Cảm ơn chàng , chàng yêu quí của em - Nàng Mẫu Đơn viết cho Simon - Em hiểu là chàng vẫn chưa quên em . Và những năm tháng qua , em cũng không một phút quên chàng . Nhưng đôi ta còn phải chờ đợi thêm hai năm nữa , khi ấy em trai em mới kịp lớn khôn .
    Song khi đứa em trai phương trưởng , nó hình dung ra những chuyến du ngoạn đầy thú vị , và nó không muốn cho chị gái ra khỏi nhà . Nàng Mẫu Đơn lại báo cho Simon biết và xin chàng cố chờ thêm hai năm nữa . Rồi hai năm ấy lại trôi qua , nàng lại không muốn bỏ đi vì cô em thứ của nàng cũng đến tuổi thành hôn .
    - Anh sẽ sang bên kia đại dương tìm kiếm hạnh phúc - Simon viết - Hãy cho em biết em muốn quà gì để anh gửi tặng ?
    - Xin chàng hãy gửi cho em một bông hoa để em trồng ở vườn nhà.- Nàng Mẫu Đơn đáp lại như vậy , vì nàng không nghĩ chàng sẽ thành đạt ở một xứ sở xa lạ , để có thể gửi những thứ quí giá về cho mình .
    Năm tháng cứ trôi qua vùn vụt . Sau hai năm , Simon lại đánh tiếng hỏi Mẫu Đơn chừng nào thì hai người có thể thành hôn được . Và nàng lại bắt chàng phải kiên nhẫn chờ vì giờ đây , đứa em trai đã lớn của nàng đang muốn chu du thiên hạ , hiện nàng chỉ phải chăm một đứa em nữa thôi .
    Nàng Mẫu Đơn nào ngờ căn bệnh quái ác đã cướp đi đứa em gái sớm có gia thất và bỏ lại ba đứa trẻ côi cút . Ai sẽ chăm sóc nuôi dạy chúng một khi cha của chúng bận bịu với chuyện đồng áng ? Nàng không che chở cho chúng sao được khi cha của chúng đã đe rằng sẽ đem chúng vào rừng và bỏ cho sói ăn thịt .
    Nàng lại báo cho người bạn đời tương lai của mình các tin trên để chàng đừng vội trở về khi người em rể của nàng chưa tìm được người vợ mới . Tang lễ xong xuôi , người em rể đi bước nữa , nhưng người dì ghẻ lại rất ghét những đứa con riêng của chồng , vì vậy Mẫu Đơn lại phải gánh trách nhiệm nuôi dạy cháu .
    Chẳng ai biết được nàng Mẫu Đơn và chàng Simon có còn tiếp tục tính toán chuỗi ngày còn lại trước lễ cưới không , chỉ biết rằng những đứa trẻ mồ côi kia trưởng thành , nàng Mẫu Đơn lại tiếp tục nuôi dạy thêm mấy đứa cháu , con của cô em út nữa .
    Năm tháng tựa bóng câu qua cửa sổ , gánh nặng gia đình đã làm tấm lưng Mẫu Đơn còng xuống , nỗi buồn và sự sầu muộn khiến tóc nàng bạc trắng . Và khi nàng trở nên thừa đối với mọi người , thì tất cả những đứa trẻ mà nàng từng chăm bẵm xưa kia cũng quên luôn con đường dẫn tới túp lều tồi tàn của bà già đơn độc . Sáng sáng , nàng chống gậy vất vả đi ra cổng , dừng lại đó rất lâu có ý trông chờ chim bồ câu bay tới để nhắn với người phương xa mấy lời :
    - Em vẫn đang chờ chàng , chàng yêu quí của em !
    Khi chim bồ câu mang tin trở lại , nàng Mẫu Đơn mới chuẩn bị cho ngày cưới . Nàng mặc chiếc áo khoác ngoài may hồi còn trẻ , đội vành hoa cưới lên đầu , và cứ như thế , nàng đứng suốt ngày trước cổng ra vào , khiến khách qua đường phải ngạc nhiên , mỉm cười . Nhưng cái người mà nàng chờ đợi suốt cả cuộc đời kia vẫn không trở về . Ngay cả những đứa trẻ mà nàng từng nâng niu , nuôi nấng cũng không quay trở lại .
    Nhưng lưỡi hái Tử Thần , điều mà Mẫu Đơn không hề cầu xin , ước muốn đã vẫy gọi nàng .
    Mẫu Đơn được đưa ra nghĩa trang , trên nấm mồ của nàng , người ta đắp một đụn cát vàng . Khi đám người làm phúc đi khỏi thì có một người lạ mặt tìm đến nghĩa trang , và đứng lặng trước nấm mộ còn mới nguyên .
    - Vậy là đôi ta đã gặp nhau ở đây , Mẫu Đơn của ta .- Người lạ mặt nói làm như người đang nằm dưới đất sâu kia có thể nghe thấy được - Ta đã hối hả đáp tàu vượt đại dương , cưỡi lạc đà băng qua xa mạc , đã vượt qua bao đầm lầy , vực thẳm với hi vọng được thấy mặt nàng , được ở bên nàng trong những ngày cuối đời . Nhưng hỡi ôi ! Tất cả đã quá muộn . Ta mang về cho nàng một bông hoa mà nàng hằng mong ước . Để tỏ lòng thương nhớ nàng , ta đặt cho hoa tên là Mẫu Đơn và hương của nó tỏa ra sẽ thật ngọt ngào , như em , em yêu quí ạ !

  9. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    Nàng Công Chúa Ngọc Lan

    [​IMG]
    Ngày xưa , có nàng công chúa xinh đẹp và nết na , thùy mị , nàng rất ham mê dệt lụa và mặc thứ lụa trắng do nàng dệt ra . Vua cha rất yêu quí công chúa và cho phép nàng được tự kén bạn trăm năm . Nàng cúi đầu cảm ơn cha và nói :
    - Con chỉ yêu chàng trai nào có lòng dũng cảm , thông minh , biết mang lại hạnh phúc cho mọi người chứ không cần một người giàu sang mà ngu dốt .
    Vùng đất phía tây kinh thành bỗng bị hạn hán nặng , xóm làng xơ xác tiêu điều . Dân làng đói khát lần lượt rời bỏ quê hương ra đi . Có một chàng trai khỏe mạnh không chịu rời bỏ quê hương và quyết định tìm nguồn nước để cứu dân làng . Chàng được một ông tiên tốt bụng cho biết trên đỉnh núi một trăm lẻ một có nguồn nước , nhưng ở đó có con quái vật mình rồng, đầu sư tử, chân ba móng rất sắc đang canh giữ , nếu giết được con quái vật đó sẽ có nguồn nước .
    Chàng trai hăm hở trèo lên núi , quần áo bị gai nhọn xé , tay chân rách toạc máu nhưng chàng không nản . Tới ngọn núi một trăm lẻ một chàng trai bỗng nghe tiếng gầm vang dội , con quái vật xông vào chàng , không hề run sợ , chàng trai lao vào chiến đấu với nó .
    Khi biết sức chàng không đủ để đối phó với con quái vật , chàng mưu trí nấp vào khe đá , con quái vật lao theo , chàng dùng những tảng đá lớn tới tấp nện vào đầu nó . Quái vật giãy chết làm rung chuyển cả vùng núi . Và kỳ lạ thay , thác nước bỗng ào ào tuôn chảy . Nước về đồng ruộng cứu sống dân làng .
    Công chúa nghe tin về chàng trai nọ liền chọn chàng làm bạn trăm năm . Vua rất hài lòng , truyền dạy cho chàng thêm tinh thông võ nghệ để sau này nối ngôi vua , trị vì đất nước .
    Chẳng bao lâu , giặc ngoại xâm tràn vào tàn phá vùng biên giới , vua truyền lệnh cho tướng giỏi đi dẹp loạn . Chàng trai hăng hái xin vua cho mình được ra trận , chàng lưu luyến tạm biệt công chúa lên đường .
    Quân nhà vua đánh giặc kiên cường mang lại tin chiến thắng khải hoàn , giặc tan ,binh lính hân hoan kéo về kinh thành . Công chúa tìm mỏi mắt mà vẫn không thấy người chồng yêu dấu . Quân lính tâu rằng chàng là một vị tướng dũng mãnh phi thường , khi giặc bị đánh tan thì không thấy chàng đâu nữa .
    Công chúa khóc lóc thảm thiết nhưng nàng tin rằng một ngày nào đó , chàng trai sẽ trở về . Ngày ngày nàng mặc áo dài trắng , xức nước thơm trăm loài hoa rồi leo lên ngọn cây cao trong vườn thượng uyển , nhìn về phương xa để tìm chàng .
    Lâu dần , không ai còn nhìn thấy công chúa nữa mà chỉ thấy trên vòm lá xanh tốt của cây cao ấy xuất hiện những bông hoa lạ có cánh dài trắng muốt , hương thơm dịu dàng . Người ta đoán rằng nàng công chúa đã hóa thành loài hoa quý ấy . Loài hoa đó được gọi là hoa Ngọc Lan .
    @ tieu_nguyen: ko hiểu thì càng ko nên hiểu, nếu bạn thấy bài viết đó khiến bạn ko hài lòng thì bỏ qua nó đi, tớ post ko để trả lời bạn, chỉ trả lời 1 người thui mà

  10. miss_U_so_much

    miss_U_so_much Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2005
    Bài viết:
    2.384
    Đã được thích:
    2
    Trong đầm gì đẹp bằng sen
    Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
    Nhị vàng bông trắng lá xanh
    Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
    [​IMG]
    Ngày xưa , ở một làng nọ thuộc vùng núi Ngũ Quảng có hai vợ chồng trẻ , người chồng tên là Sen . Họ khai phá một khoảng đất bên bìa rừng và dựng một căn nhà nhỏ , bắt đầu trồng trọt .
    Một hôm , người vợ có mang và thèm ăn quả chua , người chồng vào rừng tìm và chẳng may đi lạc . Trời đã tối , anh phải ở lại trong rừng. Ngồi xuống một tảng đá ven suối , anh đang lo âu nhìn ra bốn phía thì chợt ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào bay trong gió . Lần theo mùi thơm anh đến bên một dòng suối và thấy có rất nhiều bông hoa trắng , đỏ . Anh lội xuống hái hoa và quả rồi lên bờ nếm thử nhửng hạt bùi bùi của quả lạ .
    Sáng ra cầm bông hoa trên tay , anh băng rừng tìm lối về nhà , anh đem trồng bông hoa và quả lạ xuống ao trước nhà. Vợ anh nhờ ăn những hạt của quả cây lạ mà khỏe mạnh hẳn lên .
    Sắc đẹp của chị làm cho tên lí trưởng mê mẩn . Hắn tìm cách gạ gẫm chị không được , một hôm nhân lúc anh Sen đi vắng , hắn vào nhà tìm cách chiếm đoạt chị. Nghe tiếng la hét của vợ , anh chạy bổ về nhà vung dao đâm tên lí trưởng , nhằm chổ hiểm , tên lí trưởng ngã vật ra chết ngay . Nghĩ tới những hình phạt tàn khốc đang chờ mình , Sen tự nhủ phải bỏ đi . Anh cầm tay vợ khóc mà dặn :
    - Anh đi về phương nam , khi đến sinh cơ lập nghiệp ở đâu anh cũng sẽ trồng cây hoa lạ trước nhà , mai này em và con cứ theo mùi hương mà tìm .
    Nói xong , anh vội vã đi ngay . Anh đi mãi , đi mãi tới một vùng đất hoang vu chỉ có lau sậy rậm rạp . Thấy nơi đây ít người qua lại , anh bèn dừng lại đốn cây làm nhà, mở đất . Anh chăm chỉ làm việc nên ruộng nương của anh cứ rộng mãi ra , trước sân anh đào một cái ao để trồng giống hoa lạ. Dần dà mọi người kéo đến chỗ anh khai phá rất đông , nhà cửa đông đúc và trù phú hẳn lên. Tiếng lành đồn xa , tên quan cai quản địa phận kế bên thấy vùng đất mới trù phú , hắn bèn cho đo đạc rồi nói đó là vùng đất vua ban cho hắn nên mọi người phải nộp tô . Uất ức vì mồ hôi và nước mắt của mình bị tước đoạt nhưng không còn cách nào hơn , mọi người cũng như anh Sen đều phải nộp tô và lâm vào cảnh đói nghèo .
    Một hôm , sau khi đã vét hết thóc trong nhà mà vẫn chưa đủ , tên quan bắt anh phải xuống ao hái hoa lên cho hắn , sẵn có đòn gánh trên tay , anh phang vào đầu tên quan làm hắn ngã nhào xuống ao chết chìm . Vậy là lại một lần nữa anh khăn gói ra đi .
    Đến nơi mới anh lại tiếp tục khai phá , làm nhà , làm ruộng nhưng chưa kịp thu hoạch thì có người đến báo cho anh hay người nhà tên quan bị anh đánh chết đang truy lùng anh ráo riết . Anh lại phải bỏ nhà cửa , ruộng nương chạy sâu vào rừng. Cứ như vậy anh càng lấn sâu vào vùng đất hoang vu và loài cây lạ theo chân anh đi vào sâu hơn .
    Hết con trăng này đến con trăng khác , hết mùa vụ này đến mùa vụ khác , anh Sen trẻ khỏe ngày xưa đã trở thành một ông già râu tóc bạc phơ . Ông không còn nhớ mình đã bao nhiêu tuổi , bao nhiêu lần làm nhà, khai phá đất hoang . Một hôm , ông đứng trước ao hoa lạ ngắm nhìn , thở dài mấy tiếng , vài hôm sau ông qua đời . Dân làng biết tin , mai táng ông tại một giồng đất cao ráo ngay trên bờ ao có những bông hoa lạ mà ông đã trồng .
    Nơi quê nhà , người vợ trẻ của ông sinh được một đứa con trai . Chị ở vậy nuôi con khôn lớn . Dẫu không được tin gì về chồng , nhưng chị vẫn kể cho con trai nghe về người cha. Khi qua đời , chị trăn trối lại lời dặn của chồng mình. Người con quyết chí đi tìm cha theo lời trăn trối của mẹ .
    Anh đi mãi, rồi cũng tìm đến nơi cha anh yên nghỉ . Sau khi nghe những câu chuyện về cha do những người dân kể lại , anh quay ra đón vợ và con vào sinh cơ lập nghiệp nơi cha anh yên nghỉ . Dần dà dòng họ này đông đúc lên , nhưng bao giờ họ cũng trồng cây hoa lạ trong ao trước nhà. Để nhớ tới ông tổ của mình , họ đã gọi loài hoa lạ đó theo tên ông tổ- đó là hoa Sen .

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này