1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thùng Phi ( phuy )

Chủ đề trong 'Mỹ Thuật' bởi loa_ken_den_si, 15/01/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Thùng Phi ( phuy )

    Xin được giới thiệu truyện đầu tay của 1 thành viên CLB thư pháp Hữu Nghị. Tên thật Nguyễn Phi Anh - hiệu Chí Thiện .

    LÀNG VŨ ĐẠI ...NGÀY XƯA




    Tựa:

    Cô bạn HHD viết được một truyện ngắn. Tính em vẫn thế. Thấy người ăn khoai là lập tức vác mai đi đào. Có điều, bạn vốn chữ nghĩa đầy mình thì viết truyện vốn dễ như đi ăn đi hát. Mình chữ nghĩa chả có, đến cái cốt truyện cũng chưa hình thành. May hôm nay đi đường gặp mấy thằng ... Chí Phèo. Liền nảy ra một ý. Đến cơ quan rúc vào một góc viết nên câu chuyện này.

    Để cho an toàn, không đụng chạm đến cụ nào. Ấy! Tính em vẫn anh hùng ... thỏ đế như vậy đấy. Em đành lấy bối cảnh làng Vũ đại thời... bắc thuộc. Tức là các nhân vật Bá Kiến, lý Cường, Chí Phèo,... ở đây là cụ kỵ của các nhân vật trong tác phẩm của cụ Nam Cao xưa. Tính cách, sự thiện ác của mỗi nhân vật cũng không hẳn như trong làng Vũ đại ngày nay.

    Ngặt nỗi, như em đã nói ngay từ đầu rằng chữ nghĩa của em rất ngắn. Cốt chuyện lại mơ hồ. Thực chưa biết diễn biến, kết cục của câu chuyện sẽ như thế nào. Song le, nếu chưa đi chưa biết đường. Cứ đi bừa ắt đường sẽ mở ra. Cái này xưa gọi là gì ... ấy nhỉ. Tự dưng em lại quên khuấy mất câu tục ngữ ấy của ta. Chỉ nhớ đại loại câu tương tự là : Cùng tắc biến, biến tắc thông mà thôi. À! Câu "cái khó ló cái khôn". Vậy thì cứ nghĩ đến đâu, viết đến đấy và đưa dần lên bì lóc cho các bác đọc. Mong các bác giúp cho ít ý tưởng cho đoạn sau. Giống như chương trình truyền hình tương tác "nhật ký Vàng anh" nổi tiếng của ta vậy. Em tạm gọi nó là : Truyện tương tác các bác nhé!

    Nào! Rước các bác đến với ... làng Vũ đại ngày xưa...!!!

    *****

    Tin cụ Bá Kiến bị bắt chả mấy chốc đã lan đi khắp cả làng Vũ đại. Người ta xầm xì bàn tán với nhau. Họ hả hê lắm. Ai cũng bảo "Cho chết! Cứ tưởng liếm gót giày bọn ngoại bang là được yên hay sao? Phen này tha hồ mà sướng nhá!". Nhưng cũng có những kẻ bi quan bảo " Ôi dào! Ngữ ấy tốt lễ là vài hôm lại về ngay ấy mà. Lại ăn trên ngồi trốc, lại đè nén con em trong làng. Mà cha nó chết thì con nó lên thay. Cái thằng lý Cường lại chả ác bằng chín bố nó ấy chứ" Có người lại cãi "Về thế nào được mà về. Bọn Tàu nó thâm lắm. Khi chưa chiếm được nước mình thì một mặt nó xoa dịu hứa hẹn với các ông. Mặt khác nó đe doạ các ông. Các ông tiếc xôi thịt được hưởng bấy lâu, lại sợ nó. Thành ra nó cướp không mất đất nước mình. Bây giờ, các ông còn gì cho nó lợi dụng nữa đâu mà nó phải nể. Vắt chanh bỏ vỏ, đây chính là lúc nó đang đòi lại cả vốn lẫn lãi chúng nó bỏ ra xưa kia đấy...". Mỗi người nói một phách, Chả biết đường nào mà lần. Nhưng đấy là chỉ xầm xì dấm dúi với nhau thôi. Cấm có anh nào dám công khai bình luận cả. Từ hồi cụ Bá ra lệnh cấm tụ tập bàn tán chuyện nhà nước. Có lần cụ bắt dăm bảy thằng cứng đầu giải huyện. Rồi nghe đâu bọn ấy bị đi đày biệt xứ cả thì dân làng cứ nem nép như rắn mồng năm cả. Kể cả khi cụ đã bị bắt giải đi. Ừ! Biết đâu đấy. Người nhà quê vốn chuộng sự yên bình. Không ai muốn ra mặt chống đối với các cụ cả. Có tức lắm cũng chỉ đến nước đào một cái lỗ mà chửi rủa vào đấy hoặc trút giận lên má vợ mà thôi. Ra ngoài sinh sự, sự sinh. Chả phải đầu cũng phải tai. Nhất là ở cái thời buổi nhiễu nhương này. Rõ ràng mình bàn chuyện đứng đắn nhưng đứa nào xấu bụng lại đi ton hót với các cụ là mình chống đối nhà nước thì sao? Thôi! Chả dại! Tốt nhất là cứ mũ ni che tai. Cốt yên ổn cho thân mình, cho nhà mình là được. Chỉ có những thằng tứ cố vô thân, chả còn gì để mất mới dám chống lại các cụ thôi. Cả cái làng Vũ đại này, dám chống lại cụ may ra chỉ có thằng Chí Phèo. Ờ! mà nhắc đến Chí Phèo, người ta mới nhớ. Lâu lắm không thấy anh ta về làng. Không hiểu anh ta đi đâu nhỉ?



    ( còn )
  2. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Sự thực thì Chí Phèo không đi đâu cả. Từ cái đận vác dao đến nhà Bá Kiến đòi làm người lương thiện. Không đòi được gì, lại bị cụ Bá đánh cho một trận rồi sai tuần lôi cổ ra đình trói suốt mọt ngày thì hắn bỗng cảm thấy sợ.
    Được thả về, hắn cứ nằm bẹp ở trong nhà. Rượu cũng không buồn uống. Thị Nở sợ hắn chết. Thị nghe đâu khi người ta sắp chết vẫn hay đổi tính đổi nết thì sợ lắm. Hết lòng chăm sóc thuốc ********* hắn. Hắn khỏi, nhưng dứt khoát không ra khỏi nhà. Cứ nằm nhìn chòng chọc lên trần. Thi thoảng lại thở dài, đập chân đập tay ra vẻ buồn bực lắm. Vắng hắn. Dân làng Vũ đại thấy ắng hẳn đi. Mà cụ Bã loại được kẻ chống đối lại càng coi giời bằng vung. Chả biết sợ là gì.
    Một hôm. Cụ cho người gọi lý Cường đến gặp có việc gấp. Lý Cường vội vã đến. Thấy bố đang nằm trên sập, mặt quay vào vách. Hắn đoán hẳn có chuyện gì nghiêm trọng đây. Bèn rón rén đến bên khẽ thưa:
    - Thưa thầy! Thầy cho gọi con?
    Cụ Bá không đáp. Lý Cường cũng không dám hỏi thêm. Cả nhà im phăng phắc, nghe rõ tiếng con thạch sùng chắt lưỡi trên vách. Hồi lâu. Cụ Bá thở dài, uể oải ngồi dậy. Cụ hầm hầm. Mặt cụ nặng trịch như sắp đánh rơi xuống sập. Lý Cường thấy cụ trở dậy thì vội vã:
    - Dạ! Con chào thầy ạ!
    - Không dám! Chào anh!
    Cụ Bá dài giọng đáp lại. Rồi cụ thò chân xuống đất khua khua cái chân tìm giày. Lý Cường vội lại đỡ bố. Cụ vùng vằng hất tay hắn rồi bước thẳng ra ngoài.
    Ngoài trời im phắc. Ánh nắng rọi xuống nền sân gạch nóng giẫy. Dưới bóng mát của cái cây ngoài vườn, con gà mẹ uể oải nằm xoãi cánh ra cái hố đất vừa bới. Thi thoảng lại cục cục mấy tiếng trong cổ họng mắng lũ con nghịch ngợm. Hệt như một ông quan viên lười trót nuốt ít lễ nên phải để cho người ta làm bậy. Mấy sợi nắng lọt qua kẽ lá quằn quại xoắn lấy nhau như đôi vợ chồng mới đang mơn trớn. Cụ Bá ngó ra vườn, ngó ra sân như muốn tìm kiếm điều gì. Cái tức cứ từ đâu nghèn nghẹn dâng lên cổ cụ. Đấy! Cái cơ nghiệp này đều là một tay cụ gây dựng mà nên. Nhà ngói, cây mít, sân gạch,... Thử hỏi bề thế này, một thằng dân làng Vũ đại tiết kiệm bóp mồm, bóp miệng cả mười đời có làm nên nổi không. Lại còn đàn trâu béo mượt, dãy chuồng trâu mà mỗi cái cụ vẫn tự hào là to hơn cả cái nhà của lũ dân ngu kia nữa. Tất cả những cái ấy chẳng phải là để cho con cho cái cụ hay sao? Cụ chết đi, có chăng chỉ cần miếng đất bằng cái chiếu thằng ăn mày là đủ. Cần đâu ruộng cả ao liền như thế này. Cụ nghẹn họng quay lại nhìn lý Cường. Thấy hắn mặt mũi dúm dó, tái nhợt. Cụ bỗng nguôi nguôi. Quay vào nhà, trèo lên sập. Cụ khoanh chân hút một điếu thuốc lào. Chiêu ngụm nước, ngửa cổ òng ọc một hồi lâu rồi nhổ toẹt qua của sổ. Cụ cao giọng:
    - Anh lý!
    - Dạ!
    - Từ ngày anh ra chấp chính, Việc làm quan có vẻ tiến bộ nhỉ?
    Lý Cường biết bố giận lắm nhưng không hiểu chuyện gì. Trống ngực đánh thùm thụp, hắn đành đánh trống đuổi:
    - Dạ...
    Rồi im lặng.

  3. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    Cụ Bá cười nhạt:
    - Anh ngu lắm! Làm quan cũng không biết đường mà làm quan. Lũ dân ngu là lũ chỉ thích đem chuyện của đàn anh ra mà đàm luận. Anh phải biết đường mà cấm chúng nó đi chứ. Tại sao anh để cho chúng nó nói ầm lên ở ngoài làng là tôi ăn chơi sa đoạ? Là tôi muốn cưới thêm bà năm bà sáu? Chúng nó tố cáo tôi ngủ với cả vợ anh, anh có biết không? Hừ! Tôi có ăn chơi cũng là quyền của tôi nó được thế. Tôi chơi vậy chứ chơi nữa, cái gia sản này có thiệt đi tý nào đâu. Sao anh lại để cho chúng nó láo thế? Ha..a..ả..
    Cụ quát lên. Cái mặt cụ vốn đã to nay lại càng to, lại càng đỏ. Đôi mắt long lên. Nó chứa đầy khí giận. Lý Cường cuống quít:
    Dạ...
    - Còn nữa. Anh phải biết. Thằng Chức nó là đầy tớ tin cậy của tôi. Nó chỉ cắm có mấy sào đất công. Tại sao anh lại sai tuần giải ra đình cho các cụ xét xử. Anh có còn biết nể mặt tôi nữa không?
    Lý Cường phân bua:
    - Thưa thầy! Ấy là tại thằng Chí nó to mồm quá. Bọn dân làng lại vào hùa với nó. Con sợ cánh đội Tảo thừa nước đục thả câu nên mới sai giải nó. Nhưng con đã bảo nhỏ cho bọn chức dịch xử nhẹ tay cho nó. Nó có hề hấn gì đâu...
    À ra thế! Cái tức của cụ bá đã vơi đi quá nửa. Cụ khoan thai uống thêm ngụm nước rồi vẫy lý Cường đến gần mà rằng:
    -Ta có nói thế cũng là nhắc cho nhà anh nên biết điều trong hành xử. Chứ gì anh cũng là con ta. Ta sao có thể bỏ anh cho được. Hôm nay, ta cho gọi anh là vì việc khác. Chứ mấy cái chuyện vặt kia đáng để ta quan tâm sao.
    -Dạ!
    Cụ Bá hạ thấp giọng:
    -Từ ngày tiên đế băng hà. Hoàng thượng tuổi trẻ lại ham vui. Hẳn anh đã biết. Quan phụ chính họ Hồ hiện nay đang nắm giữ trọng trách cả thiên hạ trong tay ngài.Vận nước có lẽ sắp thay đổi rồi.
    Lý Cường hốt hoảng:
    -Chết! Việc lớn của nhà nước, thầy đừng khinh suất nói ra mà mắc tội tru di đấy!
    Hắn vội vàng ra cửa ngó quanh. Xung quanh vẫn tĩnh lặng một cách thanh bình. Chỉ duy nhất có tiếng chó sủa xa xa như một anh chàng say rượu đang nghêu ngao. Cụ Bá cười lớn:

  4. loa_ken_den_si

    loa_ken_den_si Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/12/2002
    Bài viết:
    7.720
    Đã được thích:
    1
    - Ha! ha! Anh tưởng tôi ngu dại như anh đấy sao? Việc tôi đã dám nói ra tức là tôi đã bố trí rồi. Hôm nay ngoài anh và tôi ra chỉ có trời biết, đất biết nữa mà thôi. Anh đừng sợ!
    Lý Cường yên tâm, quay vào hạ giọng thì thầm:
    -Việc này, chả cần thầy nói thiên hạ cũng biết cả rồi. Năm nay, điềm giời lạ lắm! Đàng trong thì thiên tai, núi lở. Đàng ngoài dịch bệnh tràn lan. Người ta bỏ cả nhà cửa bồng bế nhau đi ăn xin đầy đường kia kìa. Thầy ít ra ngoài nên không biết. Dạo này giá cả tăng vòn vọt. Thời buổi kinh tế, tiền mất giá. Mang cả gánh tiền đi chợ cũng chỉ mua được gánh gạo. Người bán mắng xa xả, người ta vẫn lăn vào mua. Chả khác gì đận vỡ đê năm nào. Triều đình bây giờ mục nát lắm rồi thầy ơi!
    -Hà hà! Triều đình có mục nát thì tôi với anh mới được như ngày hôm nay chứ. Cái mặt anh, mặt tôi, tài cán gì? tâm huyết gì mà được ăn trên ngồi chốc từ trước đến nay? - Cụ bất chợt cũng hạ giọng - Nghe nói phe cánh của Hồ phụ chính ngài lớn lắm. Sáng nay, tôi sang đằng cụ chánh. Biết tin quan lớn ngài sắp đi kinh lý qua huyện ta. Tiếng là đi thị sát nhân tình. Nhưng tôi biết tỏng. Ngài đi nhằm mục dích lớn hơn nhiều.
    -Lớn hơn?
    -Phải! Nhưng anh hẵng cứ biết thế đã. Nói ra lúc này không tiện. Chỉ nên biết rằng, cánh của ***** tất sẽ có cơ đồ lâu dài. Mình phải thức thời mà bám lấy mới được. Anh hiểu ý tôi chưa?
    -Vâng! Nhưng bằng cách nào?
    -Năm mẫu ruộng anh cắm của bọn thiếu thuế vụ vừa rồi đấy....
    -Vâng! Nhưng ...
    -Không nhưng nhị gì cả. Miếng đất ấy ở sát ngay đường cái quan, lại ở bìa làng. Anh có muốn trông cũng chẳng trông được. Anh về cho phu nó san lấp, xây ngay cho tôi một cái sinh từ thờ sống ngài. Làm cho nó đẹp đẹp vào. Khi kinh lý qua đấy, thấy nó, tất ngài sẽ cảm động mà nhớ đến ta.
    Lý Cường ngần ngại:
    -Nhưng... mấy mẫu ruộng ấy là ruộng chiêm. Bây giờ mà san lấp thì tốn kém lắm. Quan lớn lại tít trên giời cao. Liệu ngài có nhớ nổi đến mình không. Con chỉ e mất tiền vô ích mà lại mua lấy tiếng cười của thiên hạ.
    Cụ Bá cắt lời gắt:

Chia sẻ trang này