1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

THÙNG RÁC (ngôi nhà số 3) - Không có gì quí hơn độc lập tự do !

Chủ đề trong 'Mỹ Thuật' bởi linkvespa, 03/02/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    1 điều mình nghĩ là mình nên cảm ơn cái bề ngoài vít vịt của mình. Bởi vì nếu mình có cái mặt xinh đẹp, hay vóc dáng óng ả 1 chút, chắc mình thành ... gái từ lâu.
    Thật! Vì mình hay buồn chán, hay tự hủy hoại, và cả phóng đãng. Ờ, thấy zai cái là mắt mũi trợn ngược lên, như lợn luộc! Mình đặc biệt bị hấp dẫn bởi bọn đấy. Giả sử mà ko có cái tấm giáp tự ti quá lớn về hình thức bảo vệ, chắc mình xả tràn từ lâu. Đang trong hội những người chiến đấu chống phân biệt đối xử với người mắc Sida ko biết chừng!
    Chà! Tiếng Việt! Thật khủng khiếp! Buộc phải kêu lên thế vì vừa đọc lại bài bên trên. Cái đoạn anh violonxen. Anh ta hay mặc áo hoa, nên mình gọi là anh violonxen chim cò. Gõ lệch 1 phím, thành ra anh violonxen chim vò. Híc! Chim vò! Thật khủng khiếp! Nó là 1 động từ rất chính xác, chân thực, đầy hình ảnh nữa, trong miêu tả quan hệ nam nữ, và đương nhiên, rất tục. Nó còn mang tính tượng hình. Thử tưởng tượng 1 cái gì bị vò xong xem? Nhăn nhúm, nhàu nhĩ hết chịu nổi.
    Ờ, và tại sao mình phải thêm chữ "vít" trước chữ "vịt"? Ko hề tính toán, bản năng thôi, chữ gì đến thì gõ. Cũng có lúc mình phải suy nghĩ để tìm từ, những đoạn khó diễn đạt. Còn cái này thì hoàn toàn là phọt tại chỗ. Tại sao ko nói:" Mình nên cảm ơn cái bề ngoài vịt của mình?" Đấy, khủng khiếp ở chỗ đấy. Hì, để vậy cũng được, nhưng câu nó bị cụt. Nó ko vững, nó cứ cập kênh. Nó thiếu, nó khiếm khuyết. Hì. Nó giống 1 cái bàn 4 chân mà 1 chân lại hơi ngắn so với 3 cái chân kia. Chữ "vít" giống như 1 mảnh giấy cuộn chặt, kê vào, và cái bàn có thể đứng hoàn chỉnh. Ví von thế, sâu xa ra, mình nghĩ đó chính là vấn đề nhạc tính trong văn xuôi. Mình rất kết 1 bài Pau viết về vấn đề này. Đâu chỉ có thơ. Nhạc tính trong văn xuôi cũng rất quan trọng. Nó tự nhiên đến mức hầu như ko ai để ý. Người đọc được dẫn đi trên 1 con đường bằng phẳng nhịp nhàng, và đương nhiên lờ đi việc người viết đã mất công lấp đầy chỗ này, san phẳng chỗ kia để con đường được mượt mà. Biết tay nhau ngay, nếu bị dẫn đi trên 1 con đường làm ẩu. Những ổ gà lồi lõm cẩu thả đó sẽ làm người ta xóc nẩy, tự nhiên mệt mỏi, và nhiều khi, chẳng biết lý do ở đâu.
    Hơ, bàn về nghệ thuật viết 1 tí. Mình có biết chút ít về bọn này, nhưng mình ghét phải khép mình vào nó. Thích nhất là có thể viết ... bừa bãi. Ừ, nó cực kỳ tự nhiên, và vì thế, đem lại hiệu quả đặc biệt. Về nhạc tính trong cách viết của mình, có chỗ êm, có chỗ gãy khục, có chỗ mềm mại, có chỗ gắt, kệ, hơi đâu mà chỉnh sửa. Tự nhiên là thú nhất. Giống như nhiều lúc mình ko thích hát theo bất kỳ 1 bài hát nào mà mình biết, mình cứ ư ử những giai điệu tự đến trong đầu, chúng kết nối nhì nhằng với nhau, trầm mà thấy ngang thì tăng lên thành bổng. Bổng mà thấy gượng thì hạ xuống thành trầm, cứ thế. Thôi nói thẳng ra nhé, ko úp mở nữa nhé: mình có khả năng điều tiết nhạc tính bẩm sinh. Haha. Cũng chính vì thế mà mình làm được thơ. Nó ko dựa trên bất kỳ lý thuyết nào, mà thuộc về cảm giác. Cảm giác là chỗ này phải thêm 1 tí, chỗ kia phải bớt 1 tí. Đấy là tư chất buộc phải có của 1 người làm nghệ thuật.
    Ặc ặc, thôi ko bốc nữa! Lố quá rồi!
    Quay trở lại hiện tại nào. Tri kỷ nhắn tin bảo:" hết rét rồi, mai lên nhé!" Chị thì:" Đã muốn vào Sg chưa?" Mẹ:" Con ở nhà với mẹ nhé cho mẹ vui!", Ờ, lại được ông bạn vàng, nhất định chiều nay phải gặp, ko chối được nữa, chẳng lẽ bảo là:" tớ ko thích gặp!" Thôi để mẹ mình tiếp là chính, mình ngồi cạnh làm phông màn. Hì. Bạn mình thích chơi với mẹ mình hơn cả mình ấy chứ. Bà bu cực kỳ thanh niên tính.
    Sao mình lại đắt khách thế nhỉ? Hihi. Ừm, vậy mà thâm tâm, mình vẫn thấy sự tồn tại của mình là ko chính đáng lắm. Vì mình ko thích làm việc. Nhưng của đáng tội, mình ko bị buộc phải làm việc. Tất nhiên thực chất của vấn đề là mình ko muốn làm việc 1 tí tị tì teo nào. Mình chỉ thích chơi thôi. Bố láo thế!
    Thôi bỏ đi. Vì mình có chửi mình mấy thì mình cũng có khác được đâu. Vậy thì hãy cứ sống như mình thích, và như mình có thể.
    Bạn ơi là bạn! Tớ biết nói gì với bạn bây giờ?
  2. dunk83

    dunk83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2005
    Bài viết:
    692
    Đã được thích:
    0
    Bắt đầu cuộc hành trình cho năm 2008
  3. linkvespa

    linkvespa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/10/2006
    Bài viết:
    3.714
    Đã được thích:
    0
    Ơ, chính là "nó" đấy em ạ
    Anh có mấy cái sơ cua mà
  4. linkvespa

    linkvespa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/10/2006
    Bài viết:
    3.714
    Đã được thích:
    0
    @ than sam mic 21 : mơ mộng nhiều quá đấy kưng
    Ra HN thì caffe nhé, nhớ mang cái ấy nhé
  5. UF0

    UF0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2003
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    3338 - đúng đít số fone mình
  6. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    Thỏằ vỏằ>i anh là hỏằ"i hỏằc sinh hỏằc lỏằ>p 9 em chỏằ? thỏƠy mỏằ-i 1 cĂi, mà cô giĂo câng dỏĂy là 1 cĂi!
    Anh ... dỏằ< dỏĂng bỏâm sinh chfng?
    Chuỏằ'i cỏÊ nỏÊi thơ hặĂi kinh hoàng!
  7. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    Mình nên đi ngủ sớm, vì thế, dậy được sớm, và 1 ngày mới của mình sẽ trọn vẹn.
    Chúc ngủ ngon tất cả! Ôm hôn thắm thiết nhé!
  8. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    Chưa bao giờ online vào 5h sáng!
    Ko thể ngủ nổi. Trằn trọc mãi.
    Mò vao chatroom chat thông đêm.
    Trống rỗng.
  9. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    Cũng vẫn trống rỗng. Vào đây theo thói quen.
    Cố nhắm mắt mà đến tận 1h vẫn ko ngủ nổi, choàng dậy vào Net chat. Chat đến 6h30p sáng, tức là 5 tiếng rưỡi. Cũng ghê.
    Add cả chục cái nick, mà biết là, sẽ chẳng bao giờ quay lại.
    Hì. Mạng, ảo, ất ơ. Nhìn tận mặt còn ko tin, huống chi.....
    Vì ko ngủ được.
  10. parusa

    parusa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    2.271
    Đã được thích:
    0
    1 điều nữa mình cũng nghĩ là, , chắc cái kiểu của mình thế rồi. Cái kiểu buồn nhiều quá đâm quen, đâm tự nhiên buồn.
    Cancel vụ lên Hn chơi với tri kỷ. Ờ, lên kế hoạch bao nhiêu. Mệt mỏi lắm. Mình thì giờ cứ vật và vật vờ. Rũ oặt xuống, chẳng cách nào làm nó ngỏng lên được. Mà thôi, ngỏng làm gì, cũng được có tí tẹo. Nỗi buồn mới đáng kể, chứ niềm vui bao nhiêu.
    Ngay cả mình được sống đúng như mình thích, mình vẫn ko vui. Kỳ thật! Hay đây ko thực sự là cuộc sống hợp với mình? Hoặc là dù có thay đổi kiểu gì thì mình vẫn vậy? Vẫn ko thể vui nổi?
    Lại loạn. May mà, nhịp sống ở nhà quá êm đềm. Bố thì lúc nào cũng hiền. Sông Cấm lúc nào cũng lặng lờ trôi.
    Gì thì gì, cứ trốn kỹ trong cái ổ này, mình an toàn. Đừng dại mà thò mặt ra ngoài, hay có bất kỳ thay đổi nào.
    Dạo này có vẻ ít chữ nhỉ? Hì. Tốt đấy. Ít chữ là tốt. Chẳng phải càng nhiều ức chế thì mới càng xả đấy ư? Ít chữ, cách nào đó, đơ, nhưng đơ thì an toàn.
    Mình thì chỉ mong muốn sống 1 cuộc sống phẳng lặng nhất mà thôi.
    Tối qua thì thấu hiểu cảm giác chán nản của sâu, chán 1 thứ vô định vô hình. Ừ. Lừng lững trước mặt mình đấy, sờ được nắn được, quán vắng, nhạc nhẹ, đều đều câu truyện. Vườn cảnh, những cây cau in bóng tối sẫm trên nền trời xám. Mọi thứ đều rất thật, có trọng lượng. Tự nhiên thấy 1 ảo ảnh xa vời nó quá là mông lung.
    Chắc có lẽ, sâu nhận ra điều đấy trước mình, và mệt mỏi.
    1 tình yêu thì rất khó. Nhưng để có 1 cơ thể sống và gán vào đó mọi chức năng của 1 tình yêu, thì dễ. Và, bề ngoài, nó cũng chẳng khác nhau là mấy. Ít ra, nó sờ được tận tay.
    Mà cũng chẳng tha thiết. Có thì có, chẳng có thì đừng. Thế giới của mình giờ co rút lại còn bé tí.
    Bé thì dễ xử hơn chăng?

Chia sẻ trang này