1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thương yêu từ sự thực fũ fàng

Chủ đề trong '1983 Ỉn Hà Nội' bởi cream_italy, 16/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cream_italy

    cream_italy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    393
    Đã được thích:
    0
    Thương yêu từ sự thực fũ fàng

    Nỗi buồn,sự thất vọng,lo lắng,sợ hãi...bao cảm xúc đan xen trong tôi lúc này.Từ buổi chiều ấy.Cái buổi chiều nhỏ bạn thân cố nở nụ cười gượng gạo và mếu máo.Nhỏ nghĩ mình đã trượt ĐH.Bao tâm huyết,bao mồ hôi đổ ra fút chốc tan thành mây khói.Đã trượt một năm rồi,chi thiếu 1 điểm.Năm nay,gánh nặng tâm lý đe` nặng.Ngày đầu đi thi hồ hởi là thế,tin chắc mình đỗ.Chiều ngày thứ nhất,niềm hy vọng vẫn âm ỉ.Đến buổi sáng thứ hai,nhỏ sợ hãi,ko còn tự tin vào mình nữa.Bao suy nghĩ:điều gì sẽ đến,tương lai sẽ ra sao...nếu ko đỗ ĐH.Nhìn nhỏ bbước vào fòng thi mà tự nhiên tim tôi đau thắt.Lần đầu tiên tôi biết đau đớn trước nỗi đau của bạn.3h đồng hồ tưởng chừng như vô tận với tôi.Ngồi nghĩ đến tâm trạng của bạn mình trong fòng thi mà tôi như muốn fát điên.Hồi kẻng tử thần đã cất lên.Tim tôi đập nhanh hơn.Tôi hồi hộp đón chờ bước chân bạn mình.Tôi như muốn gục xuống,khóc thật to khi nhìn nụ cười của nhỏ.Đôi mắt mệt mỏi,thâm quầng,đầy vẻ chán chường.Cái nhếch mép (mà tôi cho là "cười")ko thể diễn tả nổi.Nó như lấp liếm nỗi buồn đang dâng đầy,như tự an ủi,như mỉa mai số fận chủ nhân của nó,như nhạo báng sự nỗ lực của bản thân...nó bao hàm nhiều ý nghĩa mà nghĩ ra thêm một từ miêu tả "nụ cười" đó là tôi đã tự rạch một nhát dao vào tim mình.Cũng chẳng cần fải hỏi thêm câu nào về tình hình bài thi,"nụ cười" đã trả lời tất cả.
    Đưa nhỏ đi lòng vòng mà người tôi nặng trĩu như đeo đá.Đầu óc quay lòng mòng,tâm trí sầu thảm,chỉ trực nhỏ thốt ra một điều chán chường là tôi oà lên ngay.Rủ nhỏ vào rạp xem film hài.Hai đứa ngồi cạnh nhau mà chẳng nói một lời,chỉ nhanh tới film chiếu cho bớt căng thẳng.Cả rạp cười ầm ĩ bởi các chi tiết trong film,còn hai đứa ko tự nhếch nổi mép.Quay sang nhau nhe răng một cách vô cảm rồi hỏi:tại sao bọn mình ko thấy buồn cười nhỉ?Bước chân ra khỏi rạp mà lòng nặng trĩu hơn.Nhỏ đưa tôi về nhà.Hai đứa chia tay nhưng chẳng dám nhìn vô mắt nhau một lần.Tôi chưa bao giờ thấy bước chân mình nặng nề như khi đó,chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi và chán chường như vậy.Tối hôm ấy,khi cậu bạn thân nhất giận bởi dạo này tôi giấu cậu một số chuyện mà trước đây,cậu luôn là người được biết đầu tiên,tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn cứng.Tôi muốn oà khóc nhưng chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt và mắt thì ráo hoảnh.Tôi lại nghĩ về tâm trạng của nhỏ lúc này,nghĩ đến sự thất vọng của cha mẹ nhỏ,nghĩ đến mồ hôi nước mắt của cha mẹ mình,sự kì vọng vào mình thật lớn,rồi trách cậu bạn sao vô tâm đến thế...Tôi đã nhìn thấy rõ trách nhiệm của mình.Lần đầu tiên tôi hiểu được tình yêu thương bao la,rộng lớn của bố mẹ dành cho con cái.Tôi đã ý thức được vị trí của mình trong gia đình và trong bạn bè.Và tôi đã biết thế nào là "tình yêu đích thực",cảm nhận được gí trị của câu nói:"Con yêu bố","Con yêu mẹ" & "Tôi yêu bạn".Khi nhận ra điều này,trong mắt tôi cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn,con người,sự vật,sự việc cũng trở nên thân thương,đáng yêu và có giá trị với tôi hơn.

    Mãi yêu anh,Đèn Biển ạ!
  2. vmv83

    vmv83 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/01/2002
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    Hu hu, cảm động quá
  3. X-files

    X-files Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    3.988
    Đã được thích:
    0
    Đọc xong chả hiểu gì hết !
    Những đứa " yêu " nhiều hơn mình đã loại mình ra khỏi đại học ha ha ha ha ha
    Cantona
  4. dunkcha

    dunkcha Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2002
    Bài viết:
    1.485
    Đã được thích:
    0
    Chuyện của bạn cream_italia thật buồn và chắc người bạn của bạn đang rất giống tâm trạng của tôi lúc này......Tôi đã đặt quá,quá nhiều hi vọng cho đợt thi vừa rồi.....Và ngày nào cũng tự hỏi:Nếu mình trượt thì sao nhỉ??Cả ngày chỉ có những tiếng thở dài tiếc nuối,tiếc nuối cho những ngày tươi đẹp phía trước....
    Tôi còn may mắn được vào học 1 trường ĐH,nên dẫu có trượt thì cũng chỉ đau trong 2,3 tháng rồi qua,rồi những bài tập,bạn bè ở trường tôi đang học-sẽ làm tôi quên đi nỗi buồn..Chắc thế<thở dài>Nhưng quả thật----nỗi buồn đó quá to lớn,sự thật đó dù biết là phũ phàng,nhưng nó quá phũ phàng đến tàn nhẫn

    Chàng hoàng tử trong biển nước đầy,lấy gươm thần đâm con thú dữ,ôm lấy công chúa xinh đẹp,vụt bay.....

  5. P_inzaghi

    P_inzaghi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/06/2001
    Bài viết:
    796
    Đã được thích:
    0
    " Thương yêu từ sự fũ fàng..."
    ...Lần đầu tiên nghe thấy..... người ta nói "học tài thi fận" cũng chẳng ngoa.. Bài dễ nhưng ko cẩn thận thì cười cũng ra nước mắt thôi...hu hu...
    SuperPippo
  6. November_tears

    November_tears Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/12/2001
    Bài viết:
    3.616
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống luôn như vậy mà kem Ý, fải có nỗi buồn ta mới biết quý niềm vui, fải có thất bại ta mới hiếu hết đc ý nghĩa của thành công, đã sống ở trên đời thì chẳng ai có thể trách khỏi đâu.
    Nếu cái bạn Nhỏ gì đấy của Kem ý vẫn còn buồn thì giới thiệu với tớ đi nhé, bảo đảm hôm sau gặp mặt là cười toe liền, thâtd đấy, , thôi, vui lên đi.

    Nobody hears me!

  7. HiepNT

    HiepNT Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/05/2001
    Bài viết:
    254
    Đã được thích:
    0
    xin chia buồn :-(
  8. cream_italy

    cream_italy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    393
    Đã được thích:
    0
    Còn đây là một bức thư tôi nhận được từ một người bạn học cấp3.Sau khi đọc nó,tôi đã cố giải thích cho cô ấy hiểu rằng tôi có nhiều vướng mắc và dã xin lỗi cô ấy vì những lời nói hơi quá đáng của mình,rằng thực ra tôi vẫn rất quí cô ấy,rằng tôi nói những lời đó trong tâm trạng bực tức,ko kiềm chế nổi.Cô ấy đã cười và nói rằng cô ấy hiểu,sẽ ko có chuyện gì nữa đâu...Nhưng kể từ đó tôi biết mình đã đánh mất một người bạn,một tình cảm chân thành.
    "Rạn nứt"?
    Đó là câu hỏi mà tôi mơ hồ trả lời là "Đúng"!
    Khởi đầu sự "rạn nứt" này là do đâu?...
    ...Một ngày cuối tuần-một buổi trưa thu nắng đẹp nhưng trong tôi lại thật vàng võ.
    Tùng...tùng...tiếng trống trường đổ liên hồi.Học sinh tụi tôi xôn xao chuẩn bị ra về.Và tôi,lòng ngập tràn những hân hoan ko gọi thành tên cũng ra về.Hai lối ra chính chật cứng người.Nhưng tôi thật may là ko fải cố chen trong làn người ngờm ngợp đó-tôi có thể đi trên một lối nhỏ thưa thớt người.Tuy nhỏ nhưng đó là một khoảng đầy nắng gió và nhẹ nhàng.Tôi thênh thang bước và gặp nhỏ bạn thân.Ô kìa!Bên cạnh là một cậu bạn cùng lớp,họ sánh bước bên nhau.Chúng tôi gần nhau hơn và khi thật gần,tôi cất tiếng chào hỏi:"Hai cô cậu sao lại đi đường này.Nhỏ fân trần trả lời tôi rồi đi.Chúng tôi xa dần,xa nhau dần.Rồi đến ngưỡng lối,nhỏ nói với tôi bằng ánh mắt khó tả.Nhỏ trách tôi "đểu lắm","ko hiểu gì cả".Bống nhỏ khuất trong lớp người chen chúc kia.Ôi,bao hân hoan đang đe^ mê trong tôi chợt tan biến.Nắng ko còn ấm áp,gió ko còn man mát dịu dàng...Lòng tôi trùng xuống.Tôi nhận ra rằng tôi đu`a nhưng nhỏ ko đu`a cùng tôi.Những điều nhỏ nói là thật.Tôi lặng bước với những điều đang gợi lên trong đầu-những điều mơ hồ ko hình hài.Nhưng nỗi xao xác,heo may buồn ko hình hài đó mới thật đáng sợ.Nhỏ nói tôi "đểu",tôi "ko hiểu gì cả".Phải,có lẽ tôi "ko hiểu gì cả".Tôi ko biết nhỏ và cậu bạn kia có gì trong nhau ko.Tôi ko hiểu họ là bạn,bạn thân,hay bạn trên hai mức đó.Quả thật,tôi cũng ko rõ.Nhưng nhỏ nói tôi "đểu" thì đó như một bóng đe^m chụp xuống ban mai-một ban mai đầy nắng,gió và hương thơm tình người.Tôi thẫn thờ với câu nói đó và tôi nghĩ xa xôi về quá khứ...
    Bốn năm cấp2 trôi qua thật chóng vánh.Những kì thi,những tháng ngày chia tay cũng qua đi và tôi vào lớp 10.Rồi bạn mới,lớp mới...Tất cả đều mới mẻ.Và tôi quen nhỏ trong ngày thu đẹp.Chúng tôi kể cho nhau nghe những câu chuyện ngày xưa:về trường cũ,lớp cũ,về những kỉ niệm đã có trong những ngày thơ.Tôi nhớ những tiếng cười ngày ấy.Rồi suốt năm lớp 10 ko hiểu sao tôi và nhhỏ rất ít khi trò chuyện.Tôi lặng lẽ mang trong mình những kỉ niệm thưởu đầu đi hết lớp 10.Thời gian trôi thật nhanh.Sau những tháng ngày ko hỏi han,tâm sự,tôi và nhỏ lại gần nhau,lại trò chuyện như ngày thu ấy.Tình bạn giữa tôi và nhỏ lại như mầm nhỏ được vun trồng và ngày càng lớn dần,xanh hơn,tươi hơn...Năm cuối cùng của cấp3 cũng tới,tôi và nhỏ lại bắt đầu xa nhau dần.Và hôm nay...nhỏ khóc...Trái tim tôi rung động...Nhìn nhỏ đi mà tôi chẳng nói lên lời.Nói gì đây?Tôi ko biết!Tôi ko biết nói gì trước với nhỏ.Nói "Tại sao nhỏ lại nói những lời sâu cay đó với tôi?",nói "Tôi đùa như vậy làm nhỏ ko vui?",nói "phải chăng tôi đã đu`a ko fải?" hay nói lời "xin lỗi" chân thành?Tôi ko biết và im lặng nhìn nhỏ đi qua tôi;im lặng bước về giữa trời thu vàng úa...lòng tôi mênh mang buồn...những nỗi buồn ko tên.
    "Phải chăng mình và nhỏ đã có gì đổ vỡ trong nhau?"
    Lòng tự hỏi lòng mà buồn man mác...
    (Ngay lúc đó,bao suy nghĩ tràn về trong Anh và Anh viết ngay cho Hương những dòng này.Hương đọc đi và rồi cùng thời gian Hương sẽ hiểu Anh là ai"là người như thế nào?"
    Mãi yêu anh,Đèn Biển ạ!
  9. HiepNT

    HiepNT Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/05/2001
    Bài viết:
    254
    Đã được thích:
    0
    Sao tớ biết và hiểu hết nhưng chả cảm nhận được gì cả thế nhỉ hic :-( Bạn kem Ý tên là Hương hử ? Hic con gái phức tạp quá, chỉ vì mỗi mấy câu nói đơn giản mà giận dỗi nhau như vậy.
  10. phuongkeen

    phuongkeen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/04/2002
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0
    Sao phải phức tạp vậy Kem, có gì thì cứ đến nói thẳng với nhau 1 buổi lá xong mà. Dù sao thì mày với nó cũng đã từng chơi thân với nhau, có gì mà ko nói với nhau đc chứ. Cứ nói chuyện trực tiếp với nhau thì mọi khúc mắc đều đc giải quyết thôi. Mau chóng giải quyết cho xong đi và cười lên nào

Chia sẻ trang này