1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thủy Hử - Thi Nại Am

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Milou, 12/07/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 20
    Mụ Diêm say đánh Ðường Ngưu Nhị
    Chàng Tống Giang giận trừ Diêm Bà Tích


    Ðến nơi Diêm bà kêu con mà rrằng :
    - Bớ con , có Tam Lang đến đây. Diêm Bà Tích nghe nói Tam lang thì ngở là Trương Tam, bèn lật đật bước xuồng lầu mà xem.
    Té ra xuống vừa nữa chặng thang, thấy Tống Giang thì quảy quá trở lên liền.
    Tống Giang thấy vậy thì vội vả trở ra , song bị Diêm bà chận cửa, cho nên ra không đặng, túng phải bước luôn lên lầu .
    Khi Tống Giang lên đến lầu thì Diêm Bà Tích càng không ngó ngàng tới .
    Diêm bà kêu Diêm Bà Tích lại , bảo ngồi với Tống Giang, đặng mình dọn rượu thịt mà thết đãi. Khi ấy Diêm Bà Tích tuy ngồi ngang mặt với Tống Giang mặc dầu song hai người không ai ngó đến ai hết .
    Còn Diêm bà bước xuống lầu bưng rượu thịt lên, thấy hai người không ngó đến nhau thì ngồi lại ăn uống với Tống Giang và kiếm lời an ủi.
    Khi đương áo uống, xảy có Ðường Ngưu Nhi đến kiếm Tống Giang.
    Tống Giang thấy Ðường Ngưu Nhi kiếm thì có ý muốn lấy cớ ấy mà ra cho khỏi nhà.
    Còn Diêm bà thì sợ Tống Giang về, cho nên xô đẩy Ngưu Nhi mà đuổi ra .
    Ngưu Nhi đứng nói dang ca, Diêm bà đương lúc say rượu cho nên làm ngang đánh Ngưu Nhi một bạt tai mà xô ra .
    Ðường Ngưu Nhi bị đánh thì giận lắm ; muốn ra tay đánh Diêm bà, song cũng vị tình Tống Giang, cho nên phải dằn lòng mà ra khỏi cửa.
    Ðến chừng Tống Giang ăn uống rồi thì đêm cũng đã khua , Diêm bà năn nỉ với Tống Giang khiến ở lại một đêm.
    Tống Giang thấy nói lắm thì cũng ở lại đó mà ngủ .
    Khi ấy Tống Giang cổi sợi dây lưng cái túi chiêu văn cây đao ra để trên đầu giường, rồi lên giường mà ngủ .
    Giây lâu Diêm Bà Tích cũng lên nằm trên giường ấy , song mạnh ai nấy ngủ , chẳng ai biết đến ai cả.
    Qua đến canh năm, Tống Giang thức dậy lật đật ra đi; cho nên bỏ quên sợi dây lưng, cái túi chiêu văn và cây đao ấy lại .
    Khi Tống Giang đi rồi , Diêm Bà Tích ngồi dậy thấy sợi dây lưng và cái túi chiêu văn, thì thò tay vào túi coi thử có vật chi chăng . Té ra lấy đặng cái thơ và gói vàng thì cả mầng
    đem thơ lại đèn mà xem .
    Xem rồi mầng và nghĩ rằng:
    - Té ra thằng nầy nó thông đồng với bọn Lương Sơn Bạc, cho nên bọn ấy cho nó một trăm lượng vàng đây. Thôi , để ta giấu vàng nầy sắm ăn mặc cho Trương Tam, lại cầm cái thơ nầy đi cáo với quan, làm cho nó bị đày qua xứ khác thì ta ăn ở chung cùng với Trương Tam mới đặng. Nghĩ như vậy bèn gói cái túi ấy vào mền , rồi ôm cái mền ấy mà ngủ nữa .
    Còn Tống Giang ra đường trực nhớ lại cái túi chiêu văn của mình đã bõ quên nơi chổ ngủ, thì cả kinh, lật đật trở lại lấy .
    Khi lên đến lầu thì làm bộ vui vẻ kêu Diêm Bà Tích rằng :
    - Hiền thê ôi ! Xin hiền thê hãy trả cái túi chiêu văn lại cho tôi , kẻo trể việc quan thì khó lắm .
    Diêm Bà Tích giả ngủ mới dậy hỏi rằng :
    - Cái túi gì ở đâu, khéo làm rộn không cho người ta ngủ !
    Tống Giang nói rằng :
    - Thôi đi lấy ra trả lại cho ta , khuấy chơi làm gì vậy. Nếu hiền thê không lấy thì ma quỉ nào vào đây mà lấy .
    Diêm Bà Tich nghe nói liền nổi giận mà rằng :
    - Tống Giang, ta không phải ăn cướp đâu mà giựt của mi, mi đừng có nói bậy. Vậy chớ mi vào đây mi có giao những vật ấy cho ta giử hay chăng , mi lại nói bậy như vậy ? Cha chả ! Bấy lâu mi đã nghi rằng ta tư thông với Trương Tam, mi không thèm tới lui với ta , bây giờ mi lại nghi rằng ta ăn cướp của mi nữa hay sao ? Nay ta nó cho mi biết Trương Tam tuy nhỏ mặc dầu song nó không có ngu mà làm tội chết chém như mi đâu , nó không có cả gan thông đồng với giặc như mi đâu .
    Tống Giang nói :
    - Ðừng có nói lớn , xóm giềng nghe đặng e sanh chuyện khó lòng.
    Diêm Bà Tích nói :
    - Mi biết sợ thác sao ? Nếu mi sợ thác , mi phải y theo ba điều của ta muốn thì ta mới trao thơ ấy ra cho mi .
    Tống Giang nói :
    - Ba điều chi hiền thê hãy nói đi.
    Diêm Bà Tích nói :
    - Thứ nhứt mi phải làm tờ để ta ra , đặng ta lấy chồng khác làm ăn, mi không đặng tranh trở chi cả ; thứ hai những y phục và đồ nữ trang mi sắm cho ta đó , bây giờ không đặng đòi . Thứ ba một trăm lượng vàng của Triệu Cái đền ơn cho mi đó , thì mi phải giao hết lại cho ta .
    Tống Giang nói:
    - Hai điều trước thì tôi chịu rồi, duy còn một trăm lượng vàng ấy tuy Triệu Cái cho tôi mặc dầu, song tôi nhứt định không lảnh, ít ngày đây tôi cũng tính thế trả lại cho va . Nếu khi tôi trả mà va không chịu lấy thì tôi sẽ đem về cho hiền thê.
    Diêm Bà Tích nói :
    - Thôi đi, xưa nay bắt lươn thì bắt đàng đầu có ai bắt đàng đuôi bao giờ . Nếu mi không chịu thì nói phứt đi, đặng ta kéo đầu mi đến công môn nạp mi cho rồi.
    Tống Giang nghe nói lời ấy, thì nộ khí xung thiên trợn mắt hỏi rằng :
    - Thiệt mi không chịu trả sao ?
    Diêm Bà Tích nói :
    - Thiệt ta không trả , mi dám làm chi ta thì làm đi.
    Tống Giang bước tới mà lấy bức thơ và vàng .
    Diêm Bà Tích liền ôm cái mền chặc cứng.
    Tống Giang lước lại ôm nàng ấy lật ra thì nàng ấy cũng không buông cái mền đó .
    Tống Giang với lấy cây đao.
    Nàng ấy thấy lấy đao thì la lớn rằng :
    - Bớ người ta Tống Giang giết tôi đây nầy !
    Tống Giang nghe la lại càng giận hơn nữa, bèn chém xuống một đao, Diêm Bà Tích liền đứt đầu .
    Tống Giang thấy nàng ấy thác rồi, thì lật đật lấy thơ trong túi ấy ra đốt liền. Ðốt rồi buộc dây lưng và mang túi vào đặng có xuống lầu .
    Lúc ấy Diêm Bà nghe tiếng Diêm Bà Tích la lớn , liền giựt mình thức dậy thắp đến coi chừng cửa nẻo , thấy cửa đã mỡ, thì lật đật bước lên lầu , khi leo lên đến lầu gặp Tống Giang vừa muốn bước xuống, bèn hỏi rằng:
    - Hai người làm cớ gì mà la om sòm như vậy ?
    Tống Giang nói:
    - Nó dữ lắm , tôi đã giết nó rồi.
    Diêm Bà nói :
    - Thế khi Ap Ti nói diểu chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Như không tin thì vào đó mà xem.
    Diêm Bà không tin xô cửa vào xem, thấy thây con nằm đó, máu ra lai láng thì cả kinh mà rằng:
    - Trời đất ôi, còn gì con tôi đâu ! Tôi có một mình nó , nay nó đã thác rồi thì mai sau tôi biết nhờ ai .
    Tống Giang nói :
    - Xin mẹ chớ lo điều ấy, tuy nó thác , song tôi cũng nuôi mẹ mản đời .
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 21
    Diêm Bà thương con nên quên nghĩa
    Châu Ðồng tưởng bạn phải bõ công


    Diêm Bà nói :
    - Nếu Áp Ti rộng lòng như vậy thì cũng là ơn trọng lắm, song bây giờ đây phải mua quan quách tẩn liệm và chôn cất nó đi cho rồi .
    Tống Giang nói :
    - Ðể tôi lấy viết làm một cái thơ , đặng mẹ đến tiệm Trần Nhị Lang mua quan quách.
    Diêm Bà nói :
    - Không đặng đâu , Áp Ti phải đi với tôi cho có bạn, kẻo bây giờ còn khuya lắm, tôi không đành đi một mình.
    Tống Giang thấy nói, ngở là tình thiệt, bèn xuống lầu đi với Diêm Bà .
    Ði gần tới cửa Huyện thì Diêm Bà nắm áo Tống Giang lại la lớn rằng :
    - Bớ người ta, có quân sát nhơn đây này !
    Tống Giang cả kinh, lật đật bụm miệng Diêm Bà lại mà rằng :
    - Ðừng có la lớn , nếu muốn làm dữ thì vào Huyện mà thưa , đừng la om ngoài đường vô ích quá .
    Nói vừa dứt lời xảy có Ðường Ngưu Nhị đầu kia đi lại , thấy Diêm Bà níu áo Tống Giang thì nổi nóng xốc lại nạt lớn rằng :
    - Mụ già nầy làm gì mà níu áo Tống Áp Ti như vậy ?
    Nói rồi liền đánh Diêm Bà một bạt tai, đặng có trả thù .
    Diêm Bà nổi giận, buông Tống Giang ra rồi kéo Ðường Ngưu Nhị la lớn rằng :
    - Tống Giang giết con tôi, bây giờ Ðường Ngưu Nhị lại giết tôi nữa .
    Nhơn lúc ấy Tống Giang chạy mất.
    Giây lâu thì có hai tên quân tuần đi đến , gặp chuyện ấy, lật đật bắt Ðường Ngưu Nhị và Diêm Bà mà giải đến Huyện .
    Khi hai tên quân tuần giải hai người ấy đến Huyện , thì Tri huyện thăng đường tra hỏi.
    Diêm bà thuật hết các việc Tống Giang giết con mình và Ngưu Ðường Nhị đánh mình cho Tri huyện nghe .
    Tri huyện nói :
    - Lời ấy ta không tin đặng.
    Vả Tống Giang là người thành thiệt quân tử lẻ nào lại làm dữ như vầy ? Chắc là mụ muốn vu oan cho người ta . Bèn hỏi đến Ðường Ngưu Nhi , thì Ðường Ngưu Nhi cũng cứ thiệt khai ngay, Tri huyện cũng không chịu tin. Lại khiến Trương Văn Viển đem ra tra hỏi lại cho minh bạch.
    Trương Văn Viển cả mầng vì đã gặp dịp giúp đở Diêm bà đặng, bèn lấy lời khẩu cung, rồi dắt đến chổ Tống Giang sát nhơn, đặng lấy cái đao ấy về đối chứng.
    Khi ấy Trương Vănn Viển đứng kêu nài thế cho Diêm Bà , xin Tri huyện bắt Tống Giang.
    Tri huyện bất đắc dĩ phải sai Châu Ðồng đi .
    Châu Ðồng đến nhà Tống Thái công tỏ hết các việc cho Thái công nghe và nói với Thái công rằng :
    - Như Tống huynh còn ở đây xin mời ra cho tôi nói chuyện , rồi nội ngày nay phải đi cho mau , không nên ở chốn này nữa.
    Tống thái công vào nói lại cho Tống Giang hay.
    Tống Giang bước ra chào Châu Ðồng và hỏi thăm sự tích.
    Chầu Ðồng thuật lại ho Tống Giang nghe rồi khiến Tống Giang phải qua Hoành Hải quận ở cùng Sài Tấn.
    Dặn dò xong rồi thì Châu Ðồng từ giả Tống thái công và Tống Giang, trở về thưa với Tri huyện rằng :
    - Tống Giang không nghe lời cha mẹ , chẳng theo nghề ruộng nương, cho nên Tống thái công làm tờ từ không biết đến cha con nữa. Bởi vậy, bấy lâu Tống Giang không về nhà, bây giờ đã đào biệt tha phương rồi, xin làm tờ truyền rao, hễ ai bắt đặng Tống Giang thì sẽ trọng thưởng.
    Tri huyện nghe theo làm y lời ấy.
    Còn Tống Giang thì từ giả cha mình rồi đi với em ruột là Tống Thanh thẳng qua Hoành Hải quận .
    Ðến nơi Tống Giang vào nói với gia đinh của Sài Tấn rằng :
    - Xin làm ơn vào thông báo cùng Sài quan nhơn rằng có Tống Giang ở Huy thành huyện đến xin ra mắt .
    Gia đinh nói
    - Tống Giang nào hay là Cập Thời Võ chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Phải .
    Gia đinh lật đật vào báo cho Sài Tấn hay .
    Sài Tấn nghe báo vội vả ra rước Tống Giang vào quì lạy nơi dưới đất mà rằng :
    - Bấy lâu tôi nghe danh Tống huynh , thì đem lòng kính mến lắm . Nay đặng gặp đây thiệt là may quá .
    Tống Giang cũng đáp lễ , thuật hết sự tích mình cho Sài Tấn nghe.
    Sài Tấn cả mầng mà rằng :
    - Vậy thì huynh trưởng hãy ở đây , đừng lo chi hết. Bèn dắt hai anh em Tống Giang vào hậu đường rồi dọn tiệc mà thết đãi.
    Ăn uống cho đến chiều tối, thì Tống Giang xin kiếu nhưng Sài Tấn không cho , túng phải kiếm chước xin lỗi ra ngoài mà tiểu tiện. Ra đến ngoài chái thì thấy một người đang ngồi hơ lửa .
    Tống Giang bước tới đạp nhằm cây lửa văng lên trúng mặt người ấy .
    Người ấy nổi giận đứng dậy sân si muốn đánh Tống Giang .
    Sài Tấn lật đật chạy ra nói với người ấy rằng :
    - Không nên vô lễ như vậy đâu , bấy lâu ngươi cứ nói chuyện Tống Công Minh với ta hoài, nay gặp Tống Công Minh sao ngươi lại làm vô lễ như vậy ?
    Người ấy nghe nói lật đật quì mọp nơi đất mà lạy Tống Giang.
    Tống Giang thấy người ấy lạy mình như vậy, thì lật đật đở đậy mà hỏi thăm tên họ.
    Sài Tấn tiếp lấy nói rằng :
    - Người nầy là Võ Tòng, thiên hạ hay gọi là Võ nhị lang cũng vì bị án sát nhơn, cho nên đến đây tị nạn đã đã hơn một năm rồi .
    Tống Giang nói :
    - Bấy lâu tôi cũng có nghe danh Võ nhị lang , nay đặng gặp đây, thiệt cũng là tam sanh hữu hạnh.
    Sài Tấn mời Tống Giang và Võ Tòng vào uống rượu nữa.
    (Nguyên khi Võ Tòng mới đến thì Sài Tấn cũng cung kính hết lòng, đến sau vì Võ Tòng hay say sưa đánh gia đinh trong nhà hết sức, rồi lại ra đường đánh người đánh người nữa . Sài Tấn chịu không nổi ; song cũng không nở đuổi nhưng mà lòng hậu đãi cũng đã giảm rồi. Ðến khi Sài Tấn uống rượu với Tống Giang đây, thì Võ Tòng mắc rét, cho nên Sài Tấn không mời uống.)
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 22
    Hoành Hải quận , Sài Tấn cầm khách
    Kiển Dương Cang , Võ Tòng giết cọp


    Ðến khi mấy người ngồi lại ăn uống cùng nhau, thì Tống Giang hỏi Võ Tòng rằng :
    - Vậy chớ Nhị lang là người ở Thanh Hà huyện sao lại đến đây ?
    Võ Tòng nói :
    - Khi tôi ở Thanh Hà huyện thì tôi có say rượu mà đánh một người cơ mật nơi xứ ấy gần chết , cho nên tôi phải đến đây tị nạn hơn một năm rồi . Bây giờ tôi nghe nói người ấy không thác thì tôi tính trở về quê quán tìm kiếm đại ca tôi, song cón mắc rét nên đi chưa đặng ; chờ cho hết rét rồi tôi cũng phải từ giả mà trở về.
    Tống Giang cũng thuật hết sự mình cho Võ Tòng nghe.
    Mãn tiệc rồi Sài Tấn khiến gia đinh dọn chổ cho hai anh em Tống Giang và Võ Tòng nghĩ.
    Ðêm ấy Tống Giang đàm đạo với Võ Tòng thì tâm đầu ý hiệp lắm.
    Võ Tòng xin kết nghĩa với Tống Giang và tôn Tống Giang làm anh.
    Cách ít ngày Võ Tòng từ giả Sài Tấn, Tống Giang và Tống Thanh mà trỡ về quê quán. Khi ấy Sài Tấn và Tống Giang đều có cho tiền bạc nhiều.
    Võ Tòng đi đến Dương Cốc huyện thì bụng đã đói rồi, bèn ghé vào quán mà ăn uống.
    Ăn uống rồi, thì trả tiền quảy gói ra đi . Ði đặng đôi ba chục bước, chủ quán lật đật chạy theo kêu lại mà rằng :
    - Khoan đã ! Ở đây mà nghĩ rồi mai sẽ đi.
    Võ Tòng hỏi rằng :
    - Sao lại khoan ?
    Chủ quán nói :
    - Cách đây một đổi xa xa có một cái giồng cát tên là Kiển Dương Cang ; giềng ấy có một con cọp rất lớn , đã hại hết ba bốn mươi mạng tôi cho nên quan huyện có đăng bảng dặn rằng : Hễ ai ngang qua đường ấy thì chờ đến giờ Tị giờ Ngọ và giờ Mùi . Lại phải kết bọn với nhau cho đặng đôi ba mươi người thì mới nên qua chổ ấy. Bây giờ đã quá giờ Thân rồi , tôi e khách quan đi ngang qua đó không đặng ,xin khách quan trở lại nghĩ rồi mai sẽ hiệp đoàn kết lũ đi với người ta .
    Võ Tòng nói :
    - Tưởng vật chi thì sợ , chớ cọp thì tôi chẵng biết sợ đâu.
    Nói rồi liền đi riết lên Kiển Dương Cang.
    Ðến nơi vừa bước lên giềng thì thấy có một tấm bảng đề rằng :
    ( Dương Cốc huyện Tri huyện, làm tờ này truyền rao cho nhơn dân trong huyện và thương khách xứ xa đặng rõ :
    Nguyên Kiển Dương Cang đây mới có một con cọp lớn hại hết ba bốn mươi mạng rồi, trong huyện đã truyền rao cho làng xóm và những thợ săn lập thế bắt, song bắt chưa đặng.
    Vậy những người thương khách đi ngang qua đây, thì phải hiệp đoàn kết lủ với nhau chừng hai mươi người rồi sẽ qua giồng này, lại phải đi từ giờ Tị giờ Ngọ và giờ Mùi , ba giờ ấy mà thôi, còn mấy giờ khác thì không nên qua ).
    Võ Tòng xem bãng rồi mới tin lời chủ quán là thiệt , song không lẽ trỡ lại, phải lấy gói mà mang vào vai, còn cây hèo thì cầm trên tay cho sẳn, đặng có cự với cọp ấy .
    Ði đặng một đổi thì thấy cọp ấy nhảy ra, Võ Tòng ráng sức đánh với cọp ấy một hồi, cọp ấy thất thế bị Võ Tòng đánh chết.
    Khi cọp ấy chết rồi, thì Võ Tòng cũng đã mệt lắm , đi nữa không nổi tính bề trở lại quán , song đi tay không thì sợ chủ quán cười, còn vác cọp trở lại thì sức đã mệt rồi , e khi đi đường xa không nổi , bèn nghĩ thầm rằng :
    - Thôi , để ta nghĩ một lát cho khõe sẽ vác cọp trỡ về quán mà nghĩ , rồi mai sẽ đi . Bèn ngồi xuống nghĩ một hồi, kế gặp một tốp thợ săn kéo đến , thấy Võ Tòng ngồi một mình thì cả kinh hỏi rằng :
    - Chổ nầy là chổ dữ , sao chú dám ngồi đây ?
    Võ Tòng thuật hết đầu đuôi cho mấy người thợ săn nghe.
    Mấy người thợ săn cả mừng , lật đật khiêng thây cọp ấy và rước Võ Tòng về thưa lại cho Tri huyện hay.
    Tri huyện cả mừng, liền cho Võ Tòng làm chức Ðô đầu tại huyện ấy.
    Khi ấy Võ Tòng nghĩ rằng :
    - Thôi ta cũng ở đây ít ngày, rồi sẽ trở về Thanh Hà huyện rủ anh ta đến đây ở luôn thể . Vì vậy cho nên Võ Tòng lảnh chức Ðô đầu ấy
    Cách ít ngày Võ Tòng đang đi chơi , xảy thấy một người chạy theo kêu rằng :
    - Võ nhị lang, Võ nhị lang .
    Võ Tòng nghe kêu thì dừng chân đứng lại xem .
  4. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 23
    Vương bà lòng tham buộc mai mối
    Huy Ca nổi giận phá cuộc vui


    Khi Võ Tòng day lại xem thấy người ấy thì lật đật quì lại nơi đất .(Nguyên người ấy là Võ đại lang anh ruột của Võ Tòng )
    Võ Tòng lạy rồi thì hỏi Võ đại lang rằng :
    - Ðã hơn một năm nay, không gặp mặt anh ; vậy chớ vì cớ gì anh lại đến đây ?
    Võ đại lang nói :
    - Từ ngày em ra đi đến nay, thì bặt tin nhạn cá , bõ qua ở đó một mình, không biết nương dựa ai , nên qua phải kiếm một người vợ, thì trong làng xóm khi dễ kiếm điều nói nọ nói kia, qua chịu không nổi, túng phải bõ xứ đến đây ở . Bây giờ ở tại đường Tử Thạch, vậy em đến đó cho biết nhà. (Nguyên vợ của Võ đại lang đây tên là Phan Kim Liên , vốn là tỳ tất của một người nhà giàu kia , cũng có nhan sắc cho nên người chủ tư thông với nàng ấy . Vợ của chủ nhà hay đặng nổi ghen , bèn gã không cho Võ đại lang .
    Từ khi nàng ấy về nhà Võ đại lang thì ai nấy đều nói rằng bông hoa lài cặm bải phân trâu . Võ đại lang chịu không nổi , nên phải bán nhà rồi đến Dương Cốc huyện mướn một can phố lầu nơi đường Tử Thạch , ở đó mà bán bánh.)
    Võ Tòng vâng lời,bèn đi theo Võ đại lang , vừa đi vừa thuật hết chuyện mình cho Võ đại lang nghe.
    Khi hai anh em về đến nhà rồi thì Võ đại lang kêu vợ ra mà nói rằng :
    - Người này là em ruột ta .
    Phan Kim Liên thấy Võ Tòng diện mạo khôi ngô, oai phuông lẩm liệt như vậy, thì đã phát động dâm tâm, bèn bước ra chắp tay chào hỏi Võ Tòng.
    Võ Tòng thấy Phan Kim Liên thì lật đật quì lạy mà đáp lễ .
    Phan Kim Liên vội vả đỡ Võ Tòng dậy mà rằng :
    - Xin thúc thúc chớ làm như vậy .
    Rồi đó Võ đại lang dắt Võ Tòng lên lầu trò chuyện cùng nhau.
    Phan Kim Liên hỏi Võ đại lang rằng :
    - Bấy lâu nghe nói thúc thúc đã đi biệt rồi, sao bây giờ lại đặng ggặp đây ?
    Võ đại lang mới thuật hết các việc Võ Tòng đả hổ cho Phan Kim Liên nghe.
    Phan Kim Liên nói :
    - Vậy sao, té ra thúc thúc đây là người giết con cọp dữ nơi Kiển Dương Cang hay sao ?
    Võ đại lang nói :
    - Phải. Nói rồi liền xách giỏ đi ra chợ mua đồ ăn.
    Phan Kim Liên thấy chồng đi chợ rồi thì vui mừng hớn hở, bèn hỏi Võ Tòng rằng :
    - Vậy chớ thúc thúc có mướn nhà ở hay chăng ?
    Võ Tòng nói :
    - Không. Tôi còn ở đở trong huyện.
    Phan Kim Liên hỏi :
    - Vậy thúc thúc đà cưới vợ hay chưa ?
    Võ Tòng nói :
    - Chưa.
    Phan Kim Liên hỏi rằng :
    - Thúc thúc đà đặng bao nhiên tuổi ?
    Võ Tòng nói :
    - Tôi đặng hai mươi lăm tuổi.
    Phan Kim Liên nói :
    -Nếu vậy thúc thúc lớn hơn tôi hai tuổi.
    Lúc ấy Võ đại lang đi chợ mua đồ ăn về, bèn khiến Phan Kim Liên xuống coi nấu ăn.
    Phan Kim Liên nói :
    - Tướng công hãy bước lại mượn bà già ở gần đây nấu giùm cho tôi đặng tôi hỏi thăm thúc thúc ít lời , kẻo thuở nay chư từng gặp mặt .
    Võ đại lang nghe theo, bèn đi mượn bà già ấy nấu .
    Nấu nướng xong rồi thì dọn lên thết đãi Võ Tòng.
    Trong khi ăn uống thì Phan Kim Liên rót rượu mời Võ Tòng ân cần lắm .
    Mản tiệc rồi Võ Tòng muốn từ giả trở về chổ ngủ .
    Phan Kim Liên nói với võ đại lang rằng :
    - Vợ chồng mình ở đây bấy lâu nay cử mục vô thân, nay gặp thúc thúc thiệt là may lắm . Nếu để thúc thúc ở riêng thì e việc mưa nắng khó lòng. Vậy tướng công hãy mời thúc thúc lại đây ở chung với vợ chồng mình, đặng anh em nương nhờ nhau thì hay hơn.
    Võ đại lang khen phải , bèn khiến Võ Tòng làm y theo lời ấy .
    Võ Tòng vâng lời anh trở về thưa lại cho Tri huyện hay , rồi gói hết áo quần đồ đạc lại ở chung với Võ đại lang.
    Tù ấy , Phan Kim Liên kiếm điều ghẹo nguyệt trêu hoa hoài mà Võ Tòng cũng không rỏ ý.
    Ngày kia nhằm tiết mùa đông, Võ Tòng đi hầu chưa về còn Võ đại lang thì mắc đi bán bánh. Phan Kim Liên biết Võ Tòng gần về thì đem lửa vào phòng Võ Tòng, đặng Võ Tòng về thì sẳn lửa hơ cho khỏi lạnh .
    Ðến chừng Võ Tòng về đến, thấy Phan Kim Liên đương ngồi bươi lữa trong giường mình thì nói rằng :
    - Xin tẩu tẩu chớ làm như vậy, hãy để đó mặc em.
    Phan Kim Liên nói :
    - Trời lạnh lắm, không lẻ để cho thúc thúc vào trong bếp gắp lửa, nên tôi phải giùm giúp chút đĩnh không hề chi đâu , vậy thúc thúc chớ ngại.
    Nói rồi lật đật rồi hâm rượu cho Võ Tòng uống. Hâm rượu xong rồi thì Phan Kim Liên rót một chén rượu bưng hai tay nói với Võ Tòng rằng :
    - Xin thúc thúc hãy uống một chén nầy cho ấm .
    Võ Tòng tiếp lấy chén uống cạn rồi thì nàng ấy lại rót một chén nữa và nói rằng :
    - Vậy thúc thúc hãy uống thêm một chén nữa cho đủ đôi.
    Võ Tòng cũng uống cạn một chén nữa. Uống rồi liền rót một chén rượu khác mời Phan Kim Liên lại.
    Phan Kim Liên cũng uống cạn chén rượu ấy.
    Uống rồi thì hỏi Võ Tòng rằng :
    - Tôi nghe thiên hạ đồn rằng : Thúc thúc có tư thông với một người bằng trạng tôi, diện mạo cũng giống y như tôi, không biết có chăng ?
    Võ Tòng nói:
    - Ấy là họ đồn huyển , xin tẩu tẩu chớ tin , tôi thuở nay có tánh không ưa những điều huê nguyệt ấy.
    Phan Kim Liên nói:
    - Tôi e miệng thúc thúc nói như vậy, chớ gìn lòng không đặng như vậy chăng ?
    Võ Tòng nói :
    - Nếu tẩu tẩu không tin lời tôi, vậy để chiều đây đại ca tôi về xin tẩu tẩu hỏi lại thì rõ biết ý tôi hết.
    Phan Kim Liên nói :
    - Ối thôi, tưởng là hỏi ai mới chắc, còn như thằng cha đó thì có biết đến chuyện ai đâu mà phòng hỏi, cả ngày cứ lo việc bán bánh mà thôi . Vậy xin mời thúc thúc uống thêm một chén nữa .
    Nói rồi thì rót cho Võ Tòng uống một chén, còn mình cũng uống một chén. Uống đặng năm bảy chén thì lửa dục đã bùng lên , bèn uống nữa chén rượu, còn lại nữa chén thì trao cho Võ Tòng mà rằng:
    - Nếu thúc thúc có lòng tưởng tôi thì uống nữa chén rượu dư nầy .
    Võ Tòng nổi giận lấy tay hất chén rượu xuống đất và nói rằng:
    - Tẩu tẩu đừng có làm việc xấu xa như vậy . Tôi là Võ Tòng ngậm răng, đội tóc, đội trời, đạp đất làm người, chẳng phải như những quân bại hoại phong tục, chẳng kể nhơn luân đâu , mà tẩu tẩu phòng làm thói lang tâm cẩu hạnh với tôi như vậy . Nếu từ rày về sau tẩu tẩu không chừa chứng củ ắt là tôi phải đánh chứ không vì đặng đâu .
    Phan Kim Liên nghe nói thì hổ ngươi đứng trơ trơ một hồi, rồi nói nho nhỏ rằng :
    - Ấy là lời tôi nói chơi, xin thúc thúc chớ giận .
    Nói rồi bèn bước xuống lầu đi thẳng ra nhà bếp. Lúc ấy Võ Tòng dã giận lại buồn, bèn lên giường mà ngủ.
    Giây lâu Võ đại lang trở về đi thẳng vào nhà bếp, thấy vợ đương ngồi khóc thì không biết cớ gì bèn hỏi vợ rằng :
    - Vậy chớ hiền thê có rầy rà với ai hay chăng ? Sao lại có bộ buồn và giận lắm vậy ?
    Phan thị nói :
    - Ấy cũng tại mi rước nó về làm xấu hổ cho ta .
    Võ đại lang nói :
    - Vậy chớ ai làm xấu hổ cho hiền thê như vậy .
    Phan thị nói:
    - Thuở nay không ai dám trêu hoa ghẹo nguyệt đến tôi bao giờ nay tại tướng công rước Võ nhị lang về đó đặng cho nó kiếm điều huê nguyệt chọc đến tôi như vậy, cho nên tôi tức mình lắm ?
    Võ đại lang nói:
    - Lạ nầy, thuở nay em tôi không có lòng ấy , sao bây giờ hiền thê lại nói như vậy ? Thôi, việc quấy phải thì tôi chưa thấy, xin hiền thê hãy nói nho nhỏ, kẻo người lân cận hay đặng, thì chúng ta phải mang xấu chớ chẳng không.
    Nói rồi bèn bước lên lầu, đi thẳng tới phòng Võ Tòng hỏi rằng :
    - Vậy cho hiền đệ đã ăn cơm rồi hay chưa ?
    Võ Tòng biết tiếng anh mình, song chẳng làm thinh không lên tiếng. Chờ cho Võ đại lang ra rồi, thì ngồi dậy đi thẳng ra cửa .
    Võ đại lang thấy Võ Tòng đi, thì lật đật chạy ra kêu lại song Võ Tòng cũng không nói chi hết, cứ làm thinh đi hoài .
    Võ đại lang thấy Võ Tòng làm như vậy, thì trở vô bếp nói với vợ rằng :
    - Chẳng biết cớ gì ta kêu mà nó không chịu trở lại , cứ làm thinh đi hoài , coi bộ dường như giận ai lắm vậy.
    Phan Kim Liên nói:
    - Ấy là vì nó hổ ngươi nên làm như vậy ấy, nào ai dám mắng chửi đến nó đâu . Từ nay về sau nếu nó có tới thì đuổi phứt đi, đừng cho nó tới nữa .
    Võ đại lang nói :
    - Ðừng có làm như vậy, e thiên hạ chê cười .
    Kim Liên nói :
    - Nếu mi muốn chứa nó thì phải để tao ra, đặng cho anh em mi ở với nhau, chớ tao không chịu ở theo đồ chó như vậy đâu . Hai vợ chồng đương cải lấy với nhau. kế thấy Võ Tòng dắt hai tên quân đến dọn đồ đạc của mình thì Võ đại lang hỏi rằng :
    - Vậy chớ ý gì em lại dọn đồ đi như vậy?
    Võ Tòng nói :
    - Thôi. Ðại ca cũng chẳng nên hỏi làm chi, em đi đâu thì mặc em , không lẻ anh em mình xa nhau đâu mà phòng ngại.
    Võ đại lang thấy nói như vậy thì không nói nửa , bèn để cho Võ Tòng dọn đồ đi.
    Võ Tòng đi rồi thì Phan Kim Liên lại mắng Võ đại lang rằng :
    - Mi tưởng em mi làm Ðô đầu đó là quí lắm, cho nên mi muốn đem nó về nuôi , té ra nuôi nó ăn cho no rồi lại sanh sự , mong làm nương chuyện dâm ô, ấy có phải là mi đem qui về cho nó phá nhà chăng ?
    Nói rồi lại mắng chưởi Võ đại lang đủ điều, song Ðại lang cũng không nói chi hết .
    Từ khi Võ Tòng đi rồi thì Võ đại lang cũng cứ lo việc bán bánh hoài , mỗi khi đi thì Kim Liên dặn dò đừng viếng thăm Võ Tòng nữa .
    Ngày kia Tri huyện cho quân đi đòi Võ Tòng vào nói rằng :
    - Ta có một người thân thích bên Ðông Kinh , nay ta muốn sai ngươi đem lễ vật và một phong thư qua đó . Vậy ngươi chớ nài khó nhọc , giúp ta một phen , đến chừng về đây thì ta sẽ trọng thưởng.
    Võ Tòng thưa rằng :
    - Tôi nhờ ơn tướng đài cử , không biết lấy chi đáp nghĩa, nay gặp dịp nầy thì lấy làm mầng lắm. Vì tôi có ý muốn đi một phen cho biết xứ Ðông Kinh .
    Tri huyện cả mầng, khiến người sắm sửa vàng bạc, rồi làm một phong thơ giao cho Võ Tòng và hai tên quân, đặng đem qua Ðông Kinh .
    Khi Võ Tòng lãnh mạng ra đi thì mua rượu thịt đem đến nhà Võ đại lang, khiến hai tên quân nắu nướng, rồi dọn ra một tiệc mà từ giả anh mình.
    Lúc ấy Phan Kim Liên thấy Võ Tòng đến nhà thì cũng còn muốn ve vãn nữa , bèn lật đật trang điểm, rồi bước xuống lầu xá Võ Tòng mà chào rằng :
    - Thúc thúc , mấy ngày rày sao không thấy lại chơi, làm cho vợ chồng tôi trông đợi hết sức. Võ Tòng nói :
    - Nay tôi có việc cần kíp lắm, nên phải đến đây, tỏ bày cùng ca ca và tẩu tẩu hay .
    Phan Kim Liên nói :
    - Vậy thì thúc thúc hãy lên lầu đây mà chờ tướng công tôi về rồi muốn nói chuyện chi thì sẽ nói:
    - Nói vừa dứt lời kế Võ đại lang về. Anh em mừng rở nhau rồi, thì Võ Tòng khiến quân dọn rượu thịt lên mà ăn uống với vợ chồng Võ đại lang.
    Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng nói với Võ đại lang rằng :
    - Nay quan Huyện sai em qua Ðông Kinh, đường ấy và đi về về chừng bốn năm mươi ngày. Vậy nên em đến đây trước là từ giả ca ca và tẩu tẩu, sau là xin ca ca một điều , từ khi em ra đi đây thì mọi việc đều phải nhịn nhục mà ở đời , dầu có ai hiếp đáp đi nữa thì cũng phải dằn lòng mà chờ em về rồi sẽ hay. Còn tẩu tẩu là người khôn lanh, việc ở đời không cần gì phải dặn, xin tẩu tẩu liệu lấy mà ỡ với người ta , kẻo ca ca tôi thiệt thà, e khi không đủ việc ở đời. Duy có một điều nầy là điều cần kíp, tôi đáng dặn tẩu tẩu lắm.
    Phan Kim Liên hỏi rằng :
    Vậy chớ thúc thúc muốn dặn điều chi ?
    Võ Tòng nói:
    - Con người ở đời bề ngoài đẹp, chẳng bằng về trong tốt ; xin tẩu tẩu làm làm sao cho ca ca tôi khỏi đem dạ ưu phiền đó thì làm. Lời tục có nói rằng : Giử gìn cửa đóng then gài , dẫu mưa có tạt , tạt ngoài mái hiên.
    Phan Kim Liên nghe Võ Tòng nói mấy lời thì hổ ngươi mà thành giận, bèm điểm mặt Võ đại lang mắng rằng :
    - Thế khi cũng tại mi bày đặt nói chuyện gì đây, cho nên em mi mới nói như vậy. Mi không nghĩ lại mà coi, từ khi ta gá nghĩa với mi cho đến nay , cũng không điều ong bướ m chi hết, cứ giử vẹn chữ trinh mà thôi . Nay em mi nói như vậy thì xấu ta biết là dường nào !
    Võ Tòng nói :
    - Ấy không phải là tôi muốn làm xấu cho tẩu tẩu đâu thiệt là tôi sợ xấu, nên mới nói như vậy. Nếu tẩu tẩu ở cho đặng như lời tẩu tẩu nói đó thì tốt lắm, tôi e nói đặng mà làm không đặng, thì sanh khó cho ca ca tôi, nên tôi mới nói.
    Phan Kim Lliên bước xuống thang lầu nói lớn rằng :
    - Khi ta kết nghĩa với Ðại lang thì không thấy mặt mốc nào đến đây eả. Bây giờ lại đến đây làm hơi cha mẹ chồng như vậy thì không đặng đâu, ta không chịu nổi đâu.
    Hai anh ca Võ đại lang cứ làm thinh ăn uống, không nói chi hết .
    Mản tiệc rồi, Võ Tòng vừa muốn từ giả anh mình đặng ta đi.
    Võ đại lang dặn rằng :
    - Như em có đi thì về mau mau kẻo qua trông đợi lắm.
    Nói rồi thì rơi lụy dầm dề.
    Võ Tòng thấy vậy thì cũng rơi lụy mà rằng :
    - Mọi khi ca ca bán mỗi ngày là mười vĩ bánh. Vậy từ nay về sau ca ca bán mỗi ngày chừng năm vĩ thôi. Như khi nào không muốn đi bán thì ngồi nhà đây đừng đi đâu hết. Còn việc tiêu xài trong nhà thì để em châu cấp cho.
    Nói rồi thì từ giả Võ đại lang xuống lầu mà đi.
    Võ đại lang đưa Võ Tòng ra khỏi cửa, Võ Tòng lại dặn Võ đại lang rằng :
    - Mấy lời em dặn, xin ca ca phải nhớ.
    Nói rồi thì dời gót ra đi.
    Từ khi Võ Tòng đi rồi thì Võ đại lang cũng làm theo lời em, mỗi ngày bán chừng năm vĩ bánh rồi về ngồi khoanh tay mà ngó mông.
    Phan kim liền thấy vậy thì mắng rằng :
    - Bây giờ mi nghe lời em mi, mỗi ngày đi bán năm vĩ rồi về cho sớm, đặng ngồi để trông nó cho cấp sao ? Con người ở đời sao mà ngu lắm vậy ? Không sợ người ta chê cười, mình là anh mà em khiến đâu nghe đó, không sợ thiên hạ đàm tiếu sao ?
    Võ đại lang nói :
    - Ðèn nhà ai sáng nhà nấy, ai cười mặc ai, lời em tôi dặn, tôi cứ nghe theo.
    Phan Kim Liên nói :
    - Té ra mi dại hơn em mi sao ?
    Võ đại lang làm thinh không nói chi cả .
    Ngày kia Võ đại lang đi bán chưa về, Phan Kim Liên đứng treo tay ngoài cửa, xảy có một người đàn ông đi ngang qua.
    Phan Kim Liên bỏ tay xuống trúng đầu người đàn ông ấy , làm cho người ấy rớt khăn, người ấy nổi giận, song ngó lại thấy mặt Phạn kim Liêm xinh đẹp thì đã động lòng mà bớt cơn giận dữ rồi.
    Phan Kim Liên thấy người ấy không lấy chi làm giận thì chấp tay thi lễ mà rằng :
    - Tôi lở rớt tay đụng nhằm quan nhơn, xin miễn chấp.
    Người ấy nói :
    - Không hề gì, tôi không chấp đâu .
    Nói rồi thì mi lai nhãn khứ liếc ngó Phan Kim Liên một hồi rồi mới ra đi. (Nguyên người đàn ông ấy là Tây Môn Khánh, vốn là một tay du thử , thuở nay ai ai đều kiêng mặt.)
    Ngày thứ Tây Môn Khánh đến cậy mụ Vương bà là người làn cận của Phan Kim Liên xin làm mai mối, buộc cho Phan Kim Liên tư thông với mình.
    Từ ấy Phan Kim Liên tư thông với Tây Môn Khánh thì cũng tình nồng duyên mặn , thệ hải minh sơn, mỗi hày hai người đều đến tại phòng Vương bà mà vậy cuộc mây mưa với nhau. Ngày kia có tên Huy Ca đến nhà Tây Môn Khánh, đặng có kiếm Tây Môn Khánh mà bán trái lê, vì Tây Môn Khánh có dặn trước. Song khi Huy Ca đến thì không gặp Tây Môn Khánh, bèn hỏi thăm mấy người ở , thì mấy người ấy cũng có ý thọc mạch nói với Huy Ca rằng :
    - Gần hai mươi ngày rày, va mảng mê theo con vợ của thằng cha bán bánh ở thì Tử Thạch nhai, cho nên mỗi ngày va đều có đến tại phòng mụ Vương bà mà thông gian cùng con ấy, nếu em muốn kiếm va phải đến nhà Vương bà, đi thẳng vào phòng thì có va.
    Huy Ca mới có mười lăm tuổi, tánh nết còn khờ , nghe chuyện như vậy thì cũng muốn đến đó xem chơi. Bèn quảy giỏ lê thẳng đến nhà Vương bà mà hỏi rằng :
    - Vậy chớ có cậu Tây Môn ở đây chăng ?
    Vương bà nói :
    - Ai biết cậu Tây Môn nào ?
    Huy Ca nói :
    - Cậu Tây Môn là người hay ở trong phòng bà, sao bà lại nói không biết ?
    Nói rồi vừa muốn đi thẳng vào phòng .
    Vưong bà lật đật kéo lại mắng rằng :
    - Thằng ********, sao dám tới đây làm ngang tàng như vậy, mi muốn vào phòng ăn cắp cũa ta sao ?
    Nói rồi đánh vả Huy Ca một hồi, lại giựt giỏ trái lê quăng ra ngoài đường , làm cho trái lê đổ văng đầy đường.
    Huy Ca bị đánh lại bị mất trái lê thì vừa khóc vừa chưởi, chạy ra lượm trái lê ấy .
    Lượm rồi, thì trở ra ngã ba , ngồi chờ Võ đại lang về, đặng có thuật chuyện Vương bà chứa vợ Võ đại lang gian dâm cùng Tây Môn Khánh .
  5. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 24
    Vương bà kế dục Tây Môn Khánh
    Kim Liên thuốc chết Võ Ðại lang


    Khi Huy Ca đứng chờ giây lâu thì Võ đại lang về đến đó .
    Huy Ca kêu lại nói nhỏ các việc ấy cho Võ đại lang nghe và xúi Võ đại lang làm thế mà bắt.
    Võ đại lang than rằng :
    - Có một mình qua , bắt làm sao cho đặng ?
    Huy Ca nói :
    - Ðể tôi giúp với, song bây giờ anh phải cho tôi ít nhiều rồi mai đây tôi với anh bắt nó, ắt là phải đặng.
    Võ đại lang nói :
    - Hôm nay qua bán đặng hai quan, vậy em lấy về xài . Còn chuyện bắt đó thì tính thế nào, nói cho qua nghe thử .
    Nói rồi bèn lấy hai quan tiền trao cho Huy Ca.
    Huy Ca lảnh lấy tiền ấy rồi nói với Võ đại lang rằng :
    - Ngày mai anh làm bánh ít ít vậy, rồi cũng gánh ra bán cầm chừng. Còn tôi đứng coi chừng, hễ Tây Môn Khánh vào nhà mụ Vương bà rồi, thì tôi chạy lại kêu, anh tới chực gần lối đó cho sẳn, đặng tôi vào gây lộn với mụ Vương bà, níu kéo mụ ấy lại ; nhơn lúc lộn xộn ấy thì anh đâm sầm chạy thẳng vào phòng, ắt là không ai ngăn trở chi hết . Làm như vậy thì bắt nó dễ như chơi, có khó gì đâu.
    Võ đại lang cả mừng mà rằng :
    - Kế ấy rất hay , vậy em phải ráng giúp qua làm việc ấy , đừng có quên lời.
    Huy Ca vâng chịu. Hai đàng hẹn hò với nhau xong rồi thì ai về nhà nấy .
    Ngày thứ, Võ đại lang cũng làm vài vĩ bánh ra bán cầm chừng, Phan Kim Liên không biết cứ giữ theo thói quen , hễ Võ đại lang đi rồi thì qua nhà Vương bà đi thẳng vào phờng mà thông gian với Tây Môn Khánh. (Nguyên lúc ấy Tây Môn Khánh đã vào phòng rồi ).
    Huy Ca thấy Tây Môn Khánh và vợ của Võ đại lang đều vào nhà Vương bà rồi, thì lật đật chạy ra chợ nói nhỏ về Võ đại lang rằng :
    - Có rồi, có rồi. Vậy anh hãy về đứng gần lối đó coi chừng, khi tôi quăng cái giỏ của tôi ra đường, thì anh mau mau chạy đại vào phòng, không còn ai đâu mà cản trở .
    Võ đại lang nghe theo, bèn gởi gánh hàng cho mấy người ngồi gần, rồi đi với Huy Ca về nhà. Ði gần đến nơi, Huy Ca khiến Võ đại lang đứng lại , còn Huy Ca thì xông vào nhà Vương bà mà mắng rằng :
    - Hôm qua mụ đánh tôi, song tôi mắc tiếc ba trái lê, nên phải chịu nhịn thua lượm lê mà về, bây giờ lê đã bán hết rồi nên tôi đến đây đánh lộn với mụ, mụ quả thiệt là một đứa hổn hào, mụ dám đánh tôi thì đánh nhau chơi.
    Vương bà nghe nói nổi xung áp lại muốn đánh Huy Ca.
    Huy Ca lật đật quăng giỏ ra ngoài đường, rồi lủi đầu vào bụng Vương bà, xô đẩy riết vào vách, ghịt lại chặc cứng.
    Vương bà đánh bao nhiêu thì đánh cũng chẳng chịu buông.
    Võ đại lang thấy giỏ văng ra ngoài đường, thì lật đật chạy thẳng vào nhà Vương bà.
    Vương bà thấy Võ đại lang vào nhà thì muốn lại cản trở, song mắc Huy Ca xô đẩy vào vách, gỡ ra không đặng, túng phải la lớn rằng :
    - Ðại lang về đó ! Ðại lang về đó ! Xin gở giùm cho tôi với.
    Lúc ấy Tây Môn Khánh đương giao hoan cùng Phan Kim Liên. Nghe Vương bà kêu như vậy, thì lật đật dọn mình đặng có chạy, song ra chưa kịp thì Võ đại lang đã bước vào, điểm mặt Phan Kim Liên mắng rằng :
    - Trinh tiết dữ a ! Ðố bây chạy đi đâu cho khỏi .
    Tây Môn Khánh kinh hải không biết tính lẽ nào cứ nhìn mặt Kim Liên hoài.
    Kim Liên muốn xúi Tây Môn Khánh đánh Võ đại lang mà giải vây , bèn mắng Võ đại lang rằng :
    - Ðừng có làm bộ phách, nói cho kêu mà yếu như bún, hễ ai rớ tới mình thì té ngữa ra liền . Tây Môn Khánh nghe nói như vậy, thì biết Võ đại lang yếu đuối , liền đứng trên giường đạp Võ đại lang một đạp nhằm ngực té ngữa.
    Tây Môn Khánh lại nhảy xuống đạp nhầu trên ngực Võ đại lang mà chạy .
    Võ đại lang bị hai đạp ấy rất nặng cho nên hộc máu ra lai láng và bất tỉnh nhơn sự.
    Khi ấy Tây Môn Khánh chạy ra rồi, thì Huy Ca buông Vương bà ra mà chạy mất.
    Vương bà lật đật lại đở Võ đại lang dậy, còn Phan Kim Liên thì kiếm thuốc men đổ cho Võ đại lang.
    Võ đại lang vừa tĩnh lại đặng, thì Vương bà và Phan Kim Liên khiêng về nhà để nằm trên lầu.
    Từ ấy Phan Kim Liên cũng vào phòng Vương bà mà thông dâm với Tây Môn Khánh hoài . Còn Võ đại lang đau nằm một mình ; khát không được uống, đói không cháo ăn , muốn sống không sống , muốn thác không thác , buồn bực rên rỉ hoài.
    Ðến chừng Phan Kim Liên về thì Võ đại lang nói với nàng rằng :
    - Vì mi nên ta ra thân thể như vầy, bây giờ mi lại bỏ ta mà đi như thế, để ít ngày em ta về đây, ta nói lại với nó, chừng ấy bọn lại ắt là không sống đặng mà vui cười với nhau. Nếu mi có trí khôn, muốn cho êm việc thì phải sửa thói lăng loàn ấy và nuôi ta cho lành mạnh, thì chừng nó về ta sẽ che đậy tội lổi mà giấu giếm cho mi. Nếu không thì đố mi chạy đi đâu cho thoát khỏi tay nó.
    Phan Kim Liên nghe nói thì ngồi làm thinh không nói chi hết. Giây lâu lại bước xuống lầu, qua nhà Vương bà thuật lại các việc ấy cho Vương bà nghe.
    Ðến chừng Tây Môn Khánh lại đó thì Vương bà thuật lại cho Tây Môn Khánh nghe.
    Tây Môn Khánh nói :
    - Việc này thiệt khó, nếu Võ đô đầu về đây, ắt là sanh việc khó cho tôi lắm.
    Vương bà hỏi rằng :
    - Vậy chớ cậu muốn chơi qua đường hay là muốn tính việc trăm năm ?
  6. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 25
    Trộm lóng xương, Hà Cửu điếu tang
    Cúng thủ cấp, Võ Tòng trí tế


    Tây Môn Khánh nói :
    - Ý tôi muốn tính việc trăm năm, song e Võ đô đầu về đây thì ắt là khó lắm .
    Vương bà nói :
    - Nếu cậu muốn tính việc trăm năm , thì phải làm như vầy..như vầy..
    Tây Môn Khánh cả mừng , bèn đi mua thuốc độc rồi khiến Phan Kim Liên thuốc Võ đại lang Phan Kim Liên lãnh lấy đem về gạt Võ đại lang uống.
    Võ đại lang uống vào thì lăn lộn một hồi rồi hộc máu mà thác liền.
    Khi Võ đại lang thác rồi thì Phan Kim Liên lại nhà Vương bà nói với Tây Môn Khánh rằng : - Tôi ở đây tứ cố vô thân, việc chôn cất nó đó xin nhờ anh lo lắng , kẻo phận là đàn bà không biết việc chi hết .
    Tây Môn Khánh nói :
    - Việc nầy để đó mặc qua. Nói rồi bèn lấy bạc trao cho Vương bà cậy mua quan quách và mướn Ðoàn đầu là Hà Cửu Thúc đến lo việc tẩn liệm.
    Khi Hà Cửu Thúc đi gần tới nhà võ đại lang thì Tây Môn Khánh kêu lại dặn rằng :
    - Nay ta cho người mười lượng bạc đây, đến chừng ngươi tẩn liệm thì thấy sao hay vậy, đừng nói chuyện chi hết.
    Hà Cửu Thúc lảnh bạc và nghĩ rằng :
    - Thế khi Võ đại lang bị thuốc độc, cho nên mới có điều nầy . Thôi ta cũng lảnh lấy bạc này đành để làm cơ .
    Nghĩ như vậy bèn nói với Tây Môn Khánh rằng :
    - Lời cậu đã dạy tôi đâu dám cải . Xin cậu chớ lo , việc ấy để mặc tôi toan liệu.
    Nói rồi bèn từ giả đi tới nhà Võ đại lang .
    Ðến nơi thấy Phan Kim Liên thì nghĩ rằng :
    - Bộ tướng Võ đại lang như vậy mà có vợ như vầy , hèn chi chẳng bị giết .
    Bèn bước vào giở miếng lụa đắp mặt ra xem . Xem rồi thì té ngữa ra bất tĩnh nhơn sự .
    Các người đạo tùy xúm lại đở dậy và kiếm thuốc men đổ cho Hà Cửu Thúc tĩnh lại, rồi mới khiêng về nhà .
    Từ ấy việc tẩn liệm cho Võ đại lang, thì nghe cho mấy người đạo tùy lo lắng, còn Hà Cửu Thúc thì không dự đến việc ấy nữa.
    Ðến chừng tẩn liệm xong rồi , thì Hà Cửu Thúc cũng đem tiền đến điếu tang . Lúc ấy cũng có mấy người lân cận đến điếu tang nữa .
    Cúng quải xong rồi, Phan Kim Liên thương nghị cùng Vương bà, rồi khiến Hà Cửu thúc đem ra đồng thiêu quan tài ấy.
    Hà Cửu Thúc làm y theo lời, bèn khiến đạo tùy đem ra đồng trống mà thiêu.
    Trong lúc lộn xộn thì Hà Cửu Thúc ăn cắp đặng hai lóng xương nhỏ , bèn gói chung với mười lượng bạc ấy, để dành ngày sau mà đối chứng.
    Việc tống táng xong rồi , ai về nhà nấy. Còn Phan Kim Liên thì cũng đặt bàn mà thờ phụng theo thế thường, song mỗi ngày cũng trang điểm phấn dồi , rước Tây Môn Khánh vào phòng mà giao hoan thủ lạc.
    Nói về Võ Tòng, từ khi qua tới Ðông Kinh giao cắt các việc xong rồi , thì trở về thưa lại với Tri huyện.
    Tri huyện cả mừng , bèn thưởng Võ Tòng một đỉnh bạc. Rồi đó, Võ Tòng thẳng đường đến Tử Thạch đặng thăm anh , té ra đến nơi ngó lên lầu thấy linh sàng thờ Võ đại lang thì trong lòng kinh hải, bèn bước tới kêu cửa.
    Lúc ấy Tây Môn Khánh đương giởn cợt với Phan Kim Liên , nghe tiếng Võ Tòng kêu cửa , thì lật đật chun cửa sổ mà chuyền qua nhà Vương bà. Còn Phan Kim Liên thì thay đổi y phục, chùi lau mặt phấn rồi mới bước xuống lầu mở cửa cho Võ Tòng vào .
    Khi Võ Tòng vào nhà thì Phan Kim Liên vùng khóc rống lên .
    Võ Tòng nói :
    - Tẩu tẩu đừng có khóc , để cho tôi hỏi đã . Vậy chớ anh tôi có bịnh chi, đau mấy ngày mà đến nổi bõ mình ?
    Phan Kim Liên nói:
    - Thúc thúc ôi, đau có một chứng tức , mới có tám chín ngày, thì đã bỏ mình. Tôi chạy thầy chạy thuốc bói khoa khấn vái cũng đã hết sức , mà chẳng thấy hiệu nghiệm chi cả .
    Võ Tòng nói :
    - Thuở nay anh tôi không có đau bịnh tức , sao bây giờ khi không lại phát bịnh ấy , cho đến nổi bõ mình, hay là có ai đánh anh tôi chăng ?
    Lúc ấy có Vương bà chạy lại nghe tin, thấy Võ Tòng hỏi như vậy thì tiếp lấy mà đáp rằng :
    - Ăn ở như Ðại lang , ai mà ghét đặng, đời nào va rầy rà với ai mà bị người ta đánh. Vậy chớ Ðô đầu không nghe người ta nói rằug : Thiên hữu bất trắc chi phong vân , nhơn hữu đán tịch chi họa phước. Con người ở đời chẳng khác chi con phù du, sớm còn tối mất có chừng đổi gì đâu .
    Võ Tòng hỏi Phan Kim Liên rằng :
    - Vậy chớ anh tôi thác đã mấy ngày rày ?
    Phan Kim Liên nói :
    - Còn hai ngày nữa thì đúng tuần thất thất.
    Võ Tòng hỏi :
    - Vậy chớ khi ấy ai mua quan tài, ai coi việc tống táng và mồ mã tại chổ nào ?
    Phan Kim Liên nói :
    - Khi ấy tôi như cua gảy càng, không ai giúp đở hết , nhờ có dì nầy đi mua quan quách và đi mướn Ðoàn đầu là Hà Cửu Thúc lo việc tẩn liệm rồi, lại không biết đất đâu mà chôn, nên tôi tính đem ra giữa đồng mà thiêu phứt quan tài ấy đi cho tiện.
    Võ Tòng nghe rồi thì từ giả Phan Kim Liên đi thẳng lới nhà Hà Cửu Thúc.
    Hà Cửu Thúc thấy Võ Tòng đến thì trong ý đã biết rồi, bèn lật đật ra rước vào mà mời ngồi .
    Võ Tòng nói :
    - Xin mời chú đến quán rượu đây ăn uống chơi, đặng cho tôi hỏi thăm một chuyện .
    Hà Cửu Thúc nói :
    - Ðô đầu dạy thể nào thì tôi phải vưng theo thể ấy.
    Bèn vào phòng lấy cái gói của mình đã giấu bấy lâu nay vào trong lưng rồi đi theo Võ Tòng thẳng tới quán rượu .
    Tới nơi, Võ Tòng mời Hà Cửu Thúc ngồi và khiến tửu bảo dọn rượu thịt mà thết đãi.
    Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng rút tiêm đao ra, để tại giữa bàn ăn và nói với Hà Cửu Thúc rằng:
    - Khi chú tẩn liệm anh tôi , chú thấy sự tích thể nào , xin chú nói hết cho tôi rõ . Tôi không dám làm hại đến chú . Nếu chú có ý yêm ẩm thì tôi giết chú tức thì .
    Hà Cửu Thúc nói :
    - Việc ấy có can chi đến tôi mà tôi phòng giấu .
    Bèn lần lưng lấy cái gói ấy, để trên bàn nói với Võ Tòng rằng :
    - Ðó , tôi còn để dành tang tích đó .
    Võ Tòng mở gói ra xem , thấy trong gói ấy có hai lóng xương và một đỉnh bạc mười lượng . Võ Tòng xem rồi hỏi rằng :
    - Vì cớ gì lại có hai vật nầy ?
    Hà Cửu Thúc mới thuật hết từ khi tẩn liệm tới lúc thiêu xương cho Võ Tòng nghe, rồi lại nói với Võ Tòng rằng :
    - Nếu Ðô đầu muốn biết cho rõ khúc trước , phải đi hỏi thăm thằng nhỏ bán lê tên là Huy Ca thì mới rõ hết đầu đuôi đặng.
    Võ Tòng nói :
    - Vậy thì chú hãy đi với tôi một phen chơi .
    Hà Cửuu Thúc nghe theo , bèn đi với Võ Tòng thẳng đến nhà Huy Ca hỏi thăm chuyện ấy . Huy Ca mới thuật hết đầu đuôi về việc bắt dâm bôn cho Võ Tòng nghe .
    Võ Tòng nghe rồi thì lật đật dắt Hà Cửu Thúc và Huy Ca đến huyện đường khống cáo việc ấy và trình gói xương với đỉnh bạc cho Tri huyện xem.
    Tri huyện nghe rồi bèn hỏi lại Hà Cửu Thúc và Huy Ca thì hai người đều nói y theo lời Võ Tòng cáo .
    Tri huyệt nghe rồi thì nghĩ rằng:
    - Hèn chi Tây Môn Khánh đem lễ vật đến xin ta yểm ẩn án ấy. Nay ta lảnh lễ vật ấy rồi , nếu làm ngay lẻ ra thì thất tín với Tây Môn Khánh , mà anh của Võ Tòng cũng không sống lại đặng.
    Nghĩ như vậy , bèn nói với Võ Tòng rằng :
    - Hễ việc án mạng thì phải khám nghiệm thi hài , bây giờ thây ấy đã thiêu rồi , còn lời ngươi cũng chẳng bằng cớ chi cả. Như vậy ta xử sao đặng , chi bằng bõ qua đi thì hay hơn .
    Võ Tòng nghe Tri huyện nói như vậy thì biết thế không xong, bèn từ giả lui ra .
    Ðêm ấy Võ Tòng nằm không yên giấc , trằn trọc lăn lộn trông cho mau sáng , đặng có trả thù cho anh mình .
    Rạng ngày Võ Tòng đưa tiền cho hai tên quân đi chợ mua rượu thịt rồi ** lại nhà Võ đại lang nói với Phan Kim Liên :
    - Nay đã đúng tuần thất thất cho anh tôi, nên tôi tính mua đồ đem đến đây trước là cúng anh tôi , sau là tôi tạ ơn những người lân cận , có giúp đở trong việc tống táng ấy.
    Bèn khiến hai tên quân ấy nấu nướng rồi dọn lên cúng .
    Cúng rồi thì Võ Tòng đi mời Vương bà và bốn người đàn ông ở gần, đến đó ăn uống.
    Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng hỏi bốn người đàn ông ấy rằng:
    - Vậy chớ nội đây có ai hay chữ chăng ?
    Trong bọn ấy có một người lên là Diêu nhị lang chỉ một người kia mà nói rằng :
    - Có anh Hồ Chánh Khanh đây là người Lại Mục xuất thân viết chữ hay và lẹ làng lắm.
    Võ Tòng nghe nói thì khiến hai tên quân đóng cửa lại rồi đứng dậy nói với mấy người ấy rằng:
    - Ngày nay là ngày tôi trả thù cho anh tôi song mía sâu có đốt nhà đột có nơi , không phải tôi muốn làm hại cho các ông đâu, xin ở đây làm chứng cho tôi báo thù .
    Nói rồi thì đi điểm mặt Vương bà và nạt rằng :
    - Cũng tại con đỉ già nầy quyến anh rủ én cho nên anh ta mới phải thác oan .
    Nói rồi lại điểm mặt Phan Kim Liên mắng rằng :
    - Còn con dâm phụ nầy mi giết anh ta thể nào, phải khai ngay cho mau thì ta dung cho .
    Phan Kim Liên nói :
    - Thúc thúc nói như vậy chẳng là oan ức tôi lắm , chồng tôi đau tức mà thác, thì trong lân lý đều hay .
    Nói chưa kịp dứt lời . Võ Tòng xốc lại nắm đầu vật xuống lại trước linh sàng, rồi khiến hai tên quân lấy viết mực đem để trước mặt Hồ Chánh Khanh .
    Võ Tòng mới nói với Hồ chánh Khanh rằng :
    - Việc này xin cậy ông viết giùm lời khai cho chúng nó .
    Hồ Chánh Khanh vâng lời .
    Võ Tòng lại rút đao chỉ trong mặt Phan Kim Liên khiến phải khai ngay .
    Phan Kim Liên sợ chết phải khai thiệt đầu đuôi cho Võ Tòng nghe .
    Võ Tòng nghe rồi thì lại điểm mặt Vương bà mắng rằng :
    - Còn con đỉ già nầy chịu khai ngay hay chưa ?
    Vương bà thấy Phan Kim Liên khai rồi , kiếm bề chạy chối không đặng cũng phải khai y như lời ấy .
    Rồi đó Võ Tòng kéo Phan Kim Liên khiến quì tại trước linh sàng. Còn mình thì đứng ngay giữa bàn thờ vái rằng :
    - Ngày nay em báo thù cho anh, xin anh về đây xem cho phỉ dạ .
    Nói rồi liền nắm đầu Phan Kim Liên vật ngữa ra , mỗ bụng lấy gan cúng Võ đại lang , rồi lại chém lấy thủ cấp khiến hai tên quân ấy gói lại.
    Khi hai tên quân gói thủ cấp ấy rồi thì Võ Tòng nói với mấy người lân cận ấy rằng :
    - Xin liệt vị ngồi chờ tôi trong giây phút thì tôi sẽ trở lại.
    Mấy người ấy đều dạ dạ vâng lời .
    Võ Tòng khiến hai tên quân giử Vương bà đừng cho đâu , rồi sách gói thủ cấp ấy đi kiếm Tây Môn Khánh.
    Ðến nơi , vào hỏi gia nhơn của Tây Môn Khánh rằng :
    - Vậy chớ chủ mi có ở nhà chăng ?
    Gia nhơn thưa rằng :
    - Chủ tôi đương uống rượu với một người anh em bạn tại tửu lầu gần cầu Sư Tử .
    Võ Tòng nghe nói lật đật chạy đến lầu ấy thì quả thấy Tây Môn Khánh đương ngồi uống rượu với một người anh em bạn.
    Võ Tòng bước lại gần mở gói ra để thủ cấp của Phan Kim Liên nơi trước mặt Tây Môn Khánh.
    Tây Môn Khánh thấy thủ cấp ấy biết là Võ Tòng vừa muốn đứng dậy mà chạy , bị Võ Tòng cản trở không cho chạy , túng thế phái đánh với Võ Tòng một hồi ước chừng vài mươi hiệp.
    Tây Môn Khánh bị Võ Tòng đá một đá liền rớt xuống lầu gảy cổ chết tươi.
    Võ Tòng nhảy xuống cắt lấy thủ cấp, đem về mà tế anh mình.
    Khi Võ Tòng tế anh xong rồi thì nói với các người lân cận rằng :
    - Nay tôi đã báo thù cho anh tôi đặng rồi , dẫu có thác thì tôi cũng không còn oán trách chi nữa. Vậy xin các ông chịu phiền đi với tôi đến tại huyện đường làm chứng cho tôi thú tội .
    Mấy người ấy cũng vâng lời mà mà đi .
    Võ Tòng lại kéo Vương bà thẳng đến Huyện đường đặng đối chứng .
    Ðến nơi , có người thông báo cho Tri huyện hay.
    Tri huyện lật đật ra khách , thì thấy Võ Tòng một tay kéo Vương bà, một tay xách hai cái thủ cấp mà quì trước huyện đường .
    Tri huyện hỏi rằng :
    - Vậy chớ cớ chi mà lại có thủ cấp nầy ?
    Võ Tòng lấy lờ khẩu chiêu dâng cho Tri huyện xem và khai thiệt các việc cho Tri huyện nghe .
    Tri huyện lấy lời khai rồi thì cũng đem lòng thương Võ Tòng là người nghĩa khí , bèn khiến quân dẫn hết mấy người ấy giam lại đặng có kiếm phương giúp Võ Tòng .
    Khi giam mấy người ấy rồi thì Tri huyện thương nghị cùng một người Lại Mục rằng :
    - Ta nghĩ Võ Tòng là người nghĩa khí , lại có công khó với ta , cho nên ta muốn kiếm thế làm án nhẹ cho va , vậy ngươi có kế chi chăng ?
  7. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 26
    Mẫu Dọa Xoa giết người làm thịt
    Võ Ðô đầu gặp dữ hóa lành


    Lại Mục than rằng:
    - Nếu muốn cứu Võ Tòng thì phải sửa lời khai va lại, mà nói rằng : Khi Võ Tòng đương tế anh mình thì Phan Kim Liên xốc lại đá đổ bàn thờ , cho nên Võ Tòng nóng giận mà đánh lở tay , đến nổi Phan Kim Liên phải thác. Khi Phan Kim Liên thác rồi thì người tư thông với Kim Liên tên là Tây Môn Khánh xốc lại đánh lộn với Võ Tòng , song đánh không lại cũng bị Võ Tòng giết luôn .
    Tri huyện nghe theo, bèn làm y lời ấy.
    Rạng ngày Tri huyện thăng đường làm án đánh Võ Tòng bốn mươi trượng , thích tự vào mặt mà phát phối qua Mạnh châu. Còn mấy người kia đều thả về hết.
    Lúc ấy Tri huyện sai hai người Công sai đóng gông Võ Tòng mà giải qua Mạnh châu .
    Ði hai mươi ngày, thì tới Thập Tự Ba, thấy có một cái quán bên đường.
    Võ Tòng và hai người Công sai đều ghé vào quán đặng có ăn uống rồi sẽ đi .
    Khi vào đến nơi , thấy có một người đàn bà bước ra hỏi rằng :
    - Khách quan muốn ăn uống món chi ?
    Võ Tòng nói :
    - Trong quán có món chi ngon nhứt, thì đem ra cho chúng ta ăn .
    Người đàn bà ấy nói :
    - Có bánh bao nhưn thịt ngon lắm.
    Võ Tòng nói :
    - Ðem ra chừng vài ba chục cái và múc vài bầu rượu .
    Người đàn bà ấy lật đật lấy bánh bao và múc rượu đem để trên ghế .
    Hai người Công sai thấy bánh thì ăn. Còn Võ Tòng bẻ bánh ra thấy thịt thì hỏi đờn bà rằng :
    - Thịt nầy là thịt người hay là thịt chó ?
    Người đờn bà ấy cười rằng :
    - Thịt người đâu mà có, ấy là thịt bò đó.
    Võ Tòng nói :
    - Thuở nay tôi thường nghe thiên hạ đồn rằng : Tại Thập Tự Ba có một cái quán hay giết người mà làm thịt . Bây giờ tôi đến đây thấy bánh này thì đem lòng nghi lắm, vậy chớ chồng thiếm đi đâu ?
    Người ấy đáp rằng :
    - Chồng tôi buôn bán phương xa chưa về .
    Võ Tòng nói:
    - Nếu vậy thiếm ở nhà một mình , chẳng là buồn lắm ?
    Người đàn bà ấy nghe nói như vậy thì nghĩ rằng:
    - Thằng tù nầy muốn chết dám tới đây ghẹo nguyệt trêu hoa, ấy là tại mi muốn chết thì ta cho mi chết.
    Nghĩ như vậy bèn nói với Võ Tòng rằng :
    - Coi bộ khách quay đi cũng đà mỏi chơn, vậy thì ở lại đây nghĩ một đêm rồi mai sẽ lên đường .
    Võ Tòng nghe người đờn bà ấy nói thì biết người đờn bà ấy muốn làm thịt mình, song cũng không sợ, muốn để mà xem cho biết.
    Bèn hỏi người đờn bà ấy rằng :
    - Rượu này lạt lắm, vậy chớ có rượu nào ngon hơn nữa chăng ?
    Người đờn bà ấy đáp :
    - Có rượu ngon lắm , song hễ rượu ngon thì phải có hơi gắt.
    Võ Tòng nói :
    - Càng gắt thì càng ngon, không hề chi đâu .
    Người đờn bà ấy lấy rượu ngon đem ra . Hai người Công sai thấy rượu thì uống. Còn Võ Tòng thì kêu người đờn bà ấy xắt thịt rồi cớ ngồi ăn thịt hoài, còn rượu thì nhắm cầm chừng chút đỉnh, song không uống vào bụng vì biết là thuốc mê, cho nến để xem thế cách người đờn bà ấy làm.
    Ðến chừng hai người Công sai say rồi thì Võ Tòng cũng giả bộ say theo hai người Công sai ấy.
    Người đờn bà ấy thấy ba người đều say thì bước ra vỗ tay mà rằng :
    - Ngả rồi ! Ngả rồi !
    Nói và dứt lời thì hai người Công sai đều té nhào xuống đất; còn Võ Tòng cũng làm bộ nhắm mắt mà giả té theo.
    Người đờn bà ấy cười rằng :
    - Ðáng kiếp chưa ! Ai bảo mi dám trèo đèo mà chọc ghẹo đến ta .
    Bèn bước lại trói Võ Tòng , té ra bị Võ Tòng thừa thế vật người đàn bà ấy té xuống , rồi lên ngồi trên bụng mà đánh một hồi, người đờn bà ấy chịu đau không nổi , túng phải la lớn rằng :
    - Xin dung mạng cho tôi .
    Võ Tòng đánh một hồi. Kế thấy có một người lờn ông bước vào nói với Võ Tòng :
    - Xin hảo hớn bớt trận lôi đình, mà dung cho nó một phen , rồi lên đây cho tôi nói chuyện .
    Võ Tòng thấy nói như vậy thì buông người đờn bà ấy rồi lại ghế mà ngồi. .
    Người đờn ông ấy mới hỏi Võ Tòng rằng :
    - Vậy chớ hảo hớn tên chi , xin cho tôi biết ?
    Võ Tòng nói :
    - Tôi là Võ Tòng đây.
    Người ấy hỏi :
    - Võ Tòng nào, hay là Võ Tòng bắt cọp nơi Kiển Dương Cang chăng ?
    Võ Tòng nói :
    - Phải.
    Người ấy nghe nói lật đật quì lạy mà rằng :
    - Tôi nghe danh Ðô đầu đã lâu thì có lòng kính mến lắm, nay đặng gặp đây thiệt đã toại chí bình sanh rồi.
    Võ Tòng hỏi người ấy rằng :
    - Thế khi nhơn huynh là chồng của người đờn bà sát nhơn đó chăng ?
    Người ấy đáp rằng :
    - Phải, vì nó dại dột, nên mới xúc phạm đến Ðô đầu, xin nghỉ tình tôi mà dung thứ cho nó.
    Võ Tòng hỏi rằng :
    - Vậy chớ nhơn huynh tên chi ? Xin cho tôi rõ .
    Người ấy đáp rằng :
    - Tôi là Trương Thanh, khi trước ở giử vườn rau tại chùa Quang Minh, vì có tánh nóng, cho nên giết hết thầy chùa và đốt rụi chùa ấy . Rồi ra ỡ nơi Ðại Thọ Ba đặng đón người mà giựt gói .
    Ngày kia có một ông già quảy gánh đi ngang qua đó, thì tôi cũng dễ ngươi là người già cả, nên mới xốc ra đánh với ông già ấy. Ðánh đặng hai mươi hiệp, bị ông già ấy bắt sống mà đem về đây, rồi lại tha chết và gả con cho tôi nữa . Từ ấy tôi ở tại nhà nầy cũng noi theo nghề cũ của cha vợ tôi cứ bán rượu có bỏ thuốc mê , hễ bộ hành nào đi ngang qua đây thì cho uống rượu ấy mà lấy hết tiền bạc , lại làm thịt mà giả thịt bò, lớp thì bán thịt sống, lớp thì làm nhưn bánh bao, cho nên xứ nầy ai nấy đều biết danh vợ tôi : Tôn Nhị Nương, là người hay bõ thuốc mà hại bộ hành , cho nên họ gọi nó là Mẫu Dược Xoa. Thường khi tôi cũng dặn nó , phải trừ ra ba bực người, chẳng nên làm hại. Một là thầy sải và đạo nhơn . Hai là những anh hùng hão hớn lưu lạc giang hồ . Ba là những phạm nhơn bị phát phối phương xa. Tuy tôi dặn nó như vậy, song khi tôi vắng mặt rồi, thì nó cũng làm lén hoài. Ngày trước nó đã bõ thuốc một thầy sải tên là Lỗ Trí Thâm, vừa muốn ra tay làm thịt , kế thấy tôi về tôi mới la dứt nó một hồi , rồi đem thuốc giải cho Trí Thâm tỉnh lại, và kết làm anh em với nhau, bây giờ Lổ Trí Thâm đã chiếm đặng Nhị Long sơn mà ở với Dương Chí . Ðến nay nó lại xúc phạm tới Ðô đầu nữa, may là có tôi về kịp, nếu trể trong giây phút nữa thì tánh mạng nó đã không còn . Nói rồi bèn kêu vợ ra mà khiến lạy Võ Tòng .
  8. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 27
    Võ Tòng oai dấy An Bình trại
    Thi Ân thâu lại Khoái Hượt lâm


    Khi Tôn Nhị Nương lạy Võ Tòng rồi thì nói với Võ Tòng rằng :
    - Thiệt khi ban đầu tôi thấy nhơn huynh là người bị phát phối thì tôi cũng không có ý muốn làm hại đến chừng nghe lời của nhơn huynh có hơi muốn ghẹo nguyệt trêu hoa thì tôi đem lòng giận , cho nên mới làm như vậy đó .
    Võ Tòng nói :
    - Tôi là người lòng dạ cứng cỏi lắm , không hề biết động niệm tà dâm, vì tôi đã có nghe tiếng chổ này rồi, lại trong khi ấy , tôi thấy tẩu tẩu ngó chừng cái gói của tôi hoài , thì tôi đã biết ý , cho nên nói như vậy đặng cho tẩu tẩu làm cách gì mà xem chơi , song rượu độc ấy tôi không có uống vào bụng chút nào, cũng có ý muốn trừ tẩu tẩu , đặng làm phước cho mấy người đi đường . Vì vậy cho nên mới xúc phạm đến tẩu tẩu , cũng đã nặng tay, xin tẩu tẩu miễn chấp .
    Trương Thanh cả cười rồi dọn tiệc thết đải Võ Tòng .
    Võ Tòng nói :
    - Huynh trưởng có thuốc chi giải cho hai người Công sai tĩnh lại chăng ?
    Trương Thanh nói :
    - Vậy chớ Ðô đầu bị tội chi phải phát phối như vầy ?
    Võ Tòng thuật hết các việc giết chị dâu cho vợ chồng Trương Thanh nghe, thì vợ chồng Trương Thanh đều khen phải .
    Trương Thanh bèn nói với Võ Tòng rằng :
    - Nếu Ðô đầu đến Mạnh châu , tôi e chịu cực không nổi đâu , chi bằng giết phứt hai đứa Công sai, rồi tôi dắt thẳng lên Nhị Long sơn nhập lỏa theo Lổ Trí Thâm thì hay hơn.
    Võ Tòng nói :
    - Huynh trưởng có lòng đoái thương như vậy, tôi cũng đội ơn, song tôi thuở nay hay ghét dữ ưa lành ; lại hai người Công sai đây ăn ở với tôi tử tế lắm , nếu tôi làm điều ấy , ắt là thiên lý bất dung. Vậy xin huynh trưởng cứu cho nó tĩnh lại thì là ơn trọng lắm .
    Trương Thanh nói :
    - Nếu Ðô đầu có lòng trượng nghĩa như vậy , thì tôi cũng phải cứu tĩnh chúng nó.
    Bèn khiến vợ lấy thuốc giải mà đưa cho hai người Công sai.
    Giây lâu hai người Công sai tĩnh dậy nói với Võ Tòng rằng :
    - Rượu ấy thiệt là ngon lắm, chúng tôi không uống bao nhiêu mà đã say mùi say mẩn , để khi tôi về đến đây , tôi cũng ghé mua nữa uống chơi .
    Võ Tòng , Trương Thanh và Tôn Nhị Nương đều cả cười, rồi mời hai người Công sai ngồi lại ăn uống nữa.
    Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng thuật hết các việc Tống Giang là người trượng nghĩa sơ tài cho Trương Thanh nghe .
    Trương Thanh nói :
    - Tôi cũng có nghe danh Tống Công Minh, thiên hạ đều gọi là Cập Thời Võ .
    Mản tiệc rồi Trương Thanh dọn dẹp chổ nằm cho Võ Tòng và hai người Công sai an nghĩ .
    Ðêm ấy Võ Tòng thuật hết các việc bị thuốc mê cho hai người Công sai nghe. Hai người Công sai đều cả kinh và cám ơn Võ Tòng lắm.
    Ngày thứ Võ Tòng muốn từ giả ra đi, hai vợ chồng Trương Thanh năn nỉ cầm ở lại đặng thết đải cho phỉ tình . Rồi lại xin kết nghĩa anh em với Võ Tòng.
    Võ Tòng vâng chịu, bèn luận theo tuổi tác thì Trương Thanh lớn hơn Võ Tòng chín tuổi, cho nên Võ Tòng kính Trương Thanh làm anh.
    Kết nghĩa xong rồi, Võ Tòng từ giả ra đi .
    Hai vợ chồng Trương Thanh đưa Võ Tòng đi một đổi xa xa rồi mới trở lại .
    Võ Tòng đi đến Mạnh châu rồi thì hai người Công sai đem tờ công văn dâng cho quan Phủ doản.
    Quan Phủ doản xem tờ công văn rồi , làm tờ phê văn giao cho hai người ấy trở về.
    Rồi đó quan Phủ doản khiến người dẫn Võ Tòng đến An Bình trại mà giao cho Quản dinh và Sai phát .
    Khi Võ Tòng đi đến An Bình trại thì thấy có mười mấy người phạm nhơn đến nói với Võ Tòng rằng :
    - Nếu nhà ngươi có thơ của ai gởi gấm , cùng là tiền bạc chi , thì cầm sẳn trên tay, đặng chút nữa Sai phát đến đây, đưa ra cho mau mà lo lót với va , dầu có bị Sát oai bổng đi nữa thì cũng nhẹ bớt cho. Nếu không tiền bạc và thơ từ chi hết , ắt là bị một trăm hèo Sát oai bổng chớ chẳng không . Vả chúng ta cũng là bọn ở tù với nhau, cho nên phải nói cho ngươi hay , đặng tính trước đi.
    Võ Tòng nói :
    - Liệt vị có lòng thương tôi như vậy, tôi cũng đội ơn , song tôi muốn chờ đến đó đặng coi thử thể nào . Như nó dùng lời êm ái mà xin tôi thì tôi sẽ cho , còn như nó nói cứng với tôi thì một đồng tôi cũng không lọi.
    Các phạm nhơn nói :
    - Nhà ngươi đừng có nói như vậy. , e khi cự không lại nó đâu . Vì lời tục có nói rằng : Hễ vào nhà thấp thì phải cúi đầu. Chi bằng giả dại qua ải , lấy của che thân thì hay hơn.
    Nói vừa dứt lời kế thấy Sai Phát bước vào , các phạm nhơn thấy Sai phát tới , thì bõ đi tản ra hết.
    Sai phát bước vào hỏi rằng :
    - Thằng nào là tù mới ở đâu ?
    Võ Tòng nói :
    - Tù mới là tôi đây .
    Sai phát nói :
    - Mi cũng là một tay hảo hớn , ta nghe ngày trước mi có đánh cọp tại Kiển Dương cang và cũng có làm chức Ðô đầu nữa , lẻ thì mi hiểu việc lắm. Té ra mi là thằng bất thức thời vụ , hay là mi tưởng rằng mi có tài đánh cọp thì ta phải kiêng mi chăng ? Nầy ta nói cho mi biết , mi đánh cọp là khi trước kia , chớ bây giờ mi đánh mèo cũng không đặng nữa.
    Võ Tòng cả giận mà rằng :
    - Mi muốn ta lo lót với mi, thì phải nói làm sao kìa , chớ nói như vậy một chữ ta cũng không cho đâu . Nói thiệt, bạc ta có hiếm trong túi đây , song ta để mua rượu mà uống , còn mi có muốn xin thì ta cho mi ít thoi mà thôi.
    Sai phát nổi giận phủi đít ra đi .
    Các phạm nhơn thấy vậy bước lại nói với Võ Tòng rằng :
    - Tại nhà ngươi nói mấy lời ấy, chắc là Sai phát đi nói với Quản dinh đặng hại tánh mạng nhà ngươi đó .
    Võ Tòng nói :
    - Tôi chẳng thèm sợ nó đâu, hễ nó hiền thì tôi hiền với , nếu nó sanh dữ thì tôi cũng dữ lại.
    Nói vừa dứt lời xảy có ba bốn người bước vào kêu rằng :
    - Tù mới ở đâu ?
    Võ Tòng nói :
    - Có ông đây, chúng bây làm cái gì mà chộn rộn lắm vậy ?
    Mấy người ấy làm thinh bước lại dắt Võ Tòng đến nhà khách và khiến đứng ngay trước mặt Quãn dinh.
    Quản dinh khiến nấy người ấy mỡ gông cho Võ Tòng rồi nói với Võ Tòng rằng :
    - Phép luật của Thái Tổ hoàng đế để lại hễ tù phát phối mới đến phải đánh một trăm hèo, kêu là Sát oai bổng.
    Võ Tòng nói :
    - Làm gì thì làm, song đừng căng nọc, để ta nằm cho mà đánh , nếu ta có nhúc nhích một chút, thì chúng bây đừng kêu ta là Ðả hổ Võ Tòng. Ta cho chúng bây đánh ta tới chín mươi chín hèo, nếu ta có rên la một tiếng thì bất hết đi mà đếm trở lại.
    Hai người ấy đều cười rằng :
    - Thằng điên này muốn liều thác , vậy thì đánh cho hẳn hòi, coi thử nó chịu nổi hay không. Quân nhơn vừa lấy hèo ra, xảy có người bước đến kề miệng vào tai Quãn dinh mà nói nhỏ. Nói rồi thì thấy Quản dinh lại kiếm chuyện gở ra mà rằng :
    - Võ Tòng, mi đi dọc đàng, cảm lấy sương tuyết mà mang bịnh phải chăng ?
    Võ Tòng nói :
    - Không , ta chẳng hề có bịnh chi hết, rượu uống đặng, thịt ăn đặng, cơm ăn đặng, đi đứng đặng và chịu đòn đặng.
    Quản dinh nói :
    - Thế khi thằng nầy nhiệt đà nhập lý rồi, cho nên nó phát cuồng như vậy. Thôi, hãy để dành một trăm hèo Sát oai bổng chờ nó lành mạnh rồi sẽ hay.
    Tên quân cầm hèo biết ý Quản dinh, bèn bước lại nói nhỏ với Võ Tòng rằng :
    - Ấy là Tướng công có lòng thương ngươi , vậy ngươi hãy nói phứt rằng có bịnh, đặng cho khỏi đòn thì hay hơn.
    Võ Tòng nói :
    - Chẳng có bịnh chi hết, đánh thì đánh phứt đi cho rồi, ta không thèm để thiếu đâu.
    Ai nấy nghe nói đều tức cười.
    Quãn dinh cũng cười rằng :
    - Thằng nầy không xuất hạn đặng, cho nên nó nhiệt cực mà phát cuồng. Thôi, đừng thèm nghe nó làm chi, hãy giam về lại nơi phòng riêng cho rảnh.
    Quân sĩ vâng lời, dắt Võ Tòng đến nơi phòng riêng để ở thông thả một mình , không có trăng trói chi hết .
    Tên quân ấy nói với Võ Tòng rằng :
    - Quản dinh có lòng thương ngươi lắm , nên mới để cho ngươi ở phòng riêng một mình , chổ này là chổ sạch sẽ và sung sướng hơn hết .
    Nói rồi liền bõ đi.
    Kế mấy người phạm nhơn đến hỏi Võ Tòng rằng :
    - Thế khi nhà ngươi có người thân thích nào gửi thơ từ gì cho Quản dinh , cho nên Quản dinh mới tha đánh cho ngươi như vậy ?
    Võ Tòng nói :
    - Tôi chẳng có ai gởi thơ từ chi hết, tại nó muốn làm sao thì làm, tôi có biết đâu.
    Các phạm nhân nói :
    - Nếu không có ai gửi thơ từ mà nó làm như vậy, thì chắc là nó muốn hại nhà ngươi cách khác đó.
    Võ Tòng nói :
    - Nó còn cách gì nữa ?
    Các phạm nhân nói :
    - Ðến chiều đây nó đem cơm gạo hẩm mà ép ngươi ăn cho no, rồi nó dắt ngươi xuống hầm đất mà treo dộng đầu ngươi xuống hầm ấy , giây lâu thì ngươi lộn ruột mà thác.
    Võ Tòng hỏi :
    - Còn cách chi nữa chăng ?
    Các phạm nhơn nói :
    - Còn có một cách nữa, nó bắt ngươi trói lại và căng nằm ngửa ra, rồi lấy một bao cát mà dằn trên bụng, giây lâu ngươi cũng phải thác.
    Võ Tòng lại hỏi rằng :
    - Còn có cách chi nữa chăng ?
    Các phạm nhơn nói :
    - Thiếu chi cách cực khổ , song không lấy chi làm độc, duy có hai cách ấy là độc hơn mà thôi.
    Nói rồi đi tản ra hết, giây lâu có một tên quân bưng đến một mâm rượu thịt ê hề, để trước mặt Võ Tòng mà rằng :
    - Quản dinh sai tôi đem rượu thịt đến cho Ðô đầu điểm tâm.
    Võ Tòng nghĩ rằng :
    - Cớ chi nó lại cho ta ăn điểm tâm nữa kìa ! Thôi, ăn thì ta ăn, đặng coi thử nó làm gì ta nào ?
    Bèn ăn uống no nê rồi khiến tên quân ấy dọn mâm đi .
    Khi tên quân ấy bưng mâm đi rồi, thì Võ Tòng ngồi nghĩ mà cười thầm rằng :
    - Ðể coi nó làm cách gì , nó đã muốn hại ta sao còn cho ăn sung sướng như vầy ?
    Chiều lại thấy một tên quân đem đến một mâm cơm , đầy những miếng ngon vật lạ mời Võ Tòng ăn .
    Võ Tòng nghĩ rằng :
    - Thế khi nó cho ta ăn no đặng đầy bụng, rồi nó treo ngược lên cho mau chết đây chăng ? Thôi , cứ thây kệ nó, chết no hơn sống thèm . Hễ nó cho ăn thì ta cứ việc ăn đầy bụng , chừng nào tới đâu sẽ hay .
    Bèn ngồi lại ăn hết mâm cơm ấy . Giây lâu thì thấy có một người vác đến một cái thùng tắm , một người bưng một thùng nước nóng, đem đến mời Võ Tòng tắm rửa .
    Võ Tòng nghĩ rằng :
    - Thế khi nó khiến ta tắm rửa cho sạch sẻ, đặng nó có làm thịt ta chăng ? Tuy vậy ta cũng không sợ, sẳn nước đây ta cũng tắm chơi cho mát.
    Khi Võ Tòng tắm rửa rồt thì lại có một tên quân đem mùng đến giăng , đem nệm đến trải, rồi nói với Võ Tòng rằng :
    - Chừng nào Ðô đầu buồn ngủ thì đóng cửa lại mà ngủ .
    Nói rồi liền bỏ ra để Võ Tòng đóng cửa lại lên giường mà nằm và nghĩ rằng :
    - Không biết chúng nó làm cách gì mà dị kỳ như vậy ? Thôi để coi thử đêm nay nó làm thế chi đặng hại ta ?
    Té ra đêm ấy cũng bằng yên vô sự .
    Rạng ngày Võ Tòng thức dậy mở cửa phòng ra thì thấy tên quân ấy bưng nước rửa mặt đến cho Võ Tòng rửa.
    Võ Tòng rửa rồi , thì có một tên quân khác đem rượu thịt đến mời Võ Tòng ăn uống.
    Võ Tòng nghĩ rằng :
    - Ln này làm cái gì lạ thiệt ! Thôi ta cũng cớ việc ních no đi .
    Ăn uống xong rồi, thì tên quân ấy lại nói với Võ Tòng rằng :
    - Phòng này chật hẹp, không đặng sạch sẽ, cho nên Quản dinh khiến tôi mời Ðô đầu đến ở nơi phòng khác, đã rộng rải lại sạch sẽ hơn.
    Võ Tòng nghĩ rằng :
    - Thế khi hôm nay nó đem ta đi chổ khác đặng hại ta đây . Thôi ta cũng thử nó coi cho biết nó làm cách gì nữa . Bèn cuốn chiếu, xếp mền mà theo tên quân ấy .
    Ðến nơi thì thấy phòng rộng rải và sạch sẽ hơn , lại có mùng mền sẳn sàng.
    Võ Tòng vào phòng ấy mà ở .
    Từ ấy thì ngày nào cũng có người đem rượu thịt đến cấp dưỡng cho Võ Tòng.
    Ngày kia Võ Tòng đi dạo chơi , thấy các người phạm nhơn ấy làm việc nặng nề cực khổ lắm . Nhằm lúc khí trời nóng nực, mồ hôi đổ dầm mà mà cũng không dám nghĩ .
    Võ Tòng thấy vội hỏi rằng :
    - Coi bộ các anh mệt lắm. sao không nghĩ , tội gì làm cực khổ lắm vậy ?
    Các phạm nhơn cười rằng :
    - Như vầy cũng là sướng lắm, còn có người khác vì không lễ vật cho nên bị giam cầm nơi đại lao thì lại cực bằng mười cái cực ấy.
    Võ Tòng nghe nói thì nghĩ rằng :
    - Lạ nầy tù thì cũng đồng tù, sao lại kẻ sướng người cực như vậy ? Không biết lũ này nó muốn làm cách chi đây ?
    Nghĩ như vậy bèn đi thẳng lại Thiên vương đường mà xem, thấy nói lò đốt giấy có một cái đôn đá xanh rất lớn , Võ Tòng ngồi trên đôn ấy xem chơi một hồi, rồi trở về phòng thì thấy có người đem rượu thịt đến chờ mình.
    Võ Tòng cũng cứ việc ăn no như thường. Từ ấy cũng bình yên vô sự .
    Cách ít ngày , Võ Tòng hỏi người đem cơm rằng :
    - Vậy chớ ai khiến ngươi đem cơm cho ta ăn bấy lâu đó ?
    Người ấy đáp rằng :
    - Tôi là người của Quản dinh , cho nên vâng lịnh Tiểu Quản dinh đem những rượu thịt ấy cho Ðô đầu ăn .
    Võ Tòng nói :
    - Vả ta là tù tội, không có làm chi với Tiểu Quản dinh , vì ý gì Tiểu Quản dinh lại hậu đải ta lắm vậy ?
    Người ấy nói:
    - Việc ấy tôi không rõ , Tiểu Quản dinh dạy tôi cớ việc lo cơm nước cho Ðô đầu, rồi năm ba tháng người sẽ nói chuyện.
    Võ Tòng nói :
    - Việc nầy cũng lạ, ta nghĩ không ra, ban đầu thì chẳng nói làm chi, chớ bây giờ cũng đã lâu rồi, như ta không rõ ý gì, cứ việc ăn thịt uống rượu của người hoài thì trong lòng ta cũng nhột nhạt lắm. Vậy ngươi chỉ cho ta biết Tiểu Quản dinh là người nào , đặng ta nói chuyện một đôi lời, cho biết tình ý thế nào, thì ta mới ăn của nầy đặng.
    Người ấy nói :
    - Tiểu Quản dinh là người ngày trước đứng nói nhỏ với Quản dinh trong khi đem Ðô đầu ra đánh đó.
    Võ Tòng nói :
    - Thế thì ta cũng nhờ có Tiểu Quản dinh mà khỏi bị một trăm sát oai bổng đây.
    Người ấy nói :
    - Phãi đó.
    Võ Tòng nói :
    - Lạ nầy ! Vả ta là người ở Thanh Hà huyện, còn Tiểu Quản dinh là người ở Mạnh châu , hai đàng thuở nay không quen biết chi với nhau, sao Tiểu Quản dinh lại hậu đãi ta lắm vậy ? Ta nghĩ chắc cũng có duyên cớ chi đây chớ chẳng không. Nay ta hỏi ngươi một điều, vậy chớ Tiểu Quản dinh tên họ là chi thì ngươi nói cho ta biết.
    Người ấy nói :
    - Tiểu Quản dinh tên là Thi Ân hiệu là Kim Nhãn Bưu.
    Võ Tòng nói :
    - Thế khi Tiểu Quản dinh cũng là người hảo hớn, cho nên mới biết thương hảo hớn như vậy . Xin ngươi làm ơn mời người lại đây cho ta biết mặt, thì ta mới dám ăn mâm cơm nầy.
    Người ấy nói :
    - Tiểu Quản dinh có dặn tôi rằng : Nếu Ðô đầu có hỏi thì đừng nói điều chi hết , để chờ năm ba tháng người sẽ đến ra mắt Ðô đầu.
    Võ Tòng nói :
    - Ðừng có nói láo, phải mau mau đi mời Tiểu Quản dinh lại đây.
    Người ấy không chịu đi, Võ Tòng nổi nóng muốn đánh người ấy .
    Người ấy sợ bõ ra đi.
    Giây lâu thì có Thi Ân bước đến lạy Võ Tòng.
    Võ Tòng đáp lễ mà rằng :
    - Vả tôi là người tù tội, thuỡ nay chưa biết Tiểu Quản dinh , chẳng hay ý gì Tiểu Quản dinh đã cứu tôi khõi bị đòn lại cho tôi ăn uống rất hậu như vậy ? Vả tôi không có công ơn gì hết, nay Tiểu Quản dinh làm đến thể ấy, thì tôi lấy làm hổ thẹn trong lòng lắm.
    Thi Ân nói :
    - Nguyên tôi nghe danh huynh trưởng đã lâu , ngặt vì đường sá xa xuôi cho nên không thế nào mà gặp nhau đặng. Ngày nay mới gặp huynh trưởng đây, thì tôi cũng muốn làm quen lắm. Ngặt vì chưa có ơn chi với huynh trưởng, cho nên tôi thẹn lòng mà không dám ra mặt.
    Võ Tòng nói rằng :
    - Khi nảy người ở với Tiểu Quản dinh có nói với tôi rằng :
    - Tiểu Quản dinh chờ năm ba tháng, rồi sẽ nói chuyện với tôi , chẳng biết Tiểu Quản dinh có nói lời ấy chăng ?
    Thi Ân nói :
    - Cái thằng ấy làm sao mà dại dột lắm vậy ! Tôi đã căn dặn nó hoài, bảo nó đừng nói cho huynh trưởng hay ; té ra nó đã nói với huynh trưởng rồi.
    Võ Tòng nói :
    - Tiểu Quản dinh tính cách gì làm cho tôi nghĩ nát ruột mà cũng không hiểu Tiểu Quản dinh đặng , bây giờ Tiểu Quản dinh phải nói thiệt cho tôi rõ , vậy chớ trong ý Tiểu Quản dinh muốn nói chuyện chi với tôi ?
    Thi Ân nói :
    - Nay đứa ở của tôi đã nói lỡ cùng huynh trưởng rồi , không lẻ tôi giấu nữa đặng nên tôi phải tỏ thiệt cho huynh trưởng nghe . Nguyên tôi có một chuyện không ai giúp nổi hết, duy có một mình huynh trưởng giúp đặng thôi, song bấy lâu tôi nghĩ vì huynh trưởng là người ở phương xa mới đến đi đường mệt mõi, khí lực cũng đã giảm suy. Vậy xin huynh trưởng hãy an dưỡng tinh thần năm ba tháng, đặng cho khí lực sung túc đã , rồi tôi sẽ nói hết chuyện ấy cho huynh trưởng nghe.
    Võ Tòng nghe nói cười rằng :
    - Tiểu Quản dinh chưa rõ, để tôi nói lại cho Tiểu Quản dinh nghe . Năm ngoái tôi đau rét đã ba tháng, bịnh mới với mạnh thì tôi đi ngang qua Kiển Dương Cang lại nhằm lúc say rượu nữa. Như vậy, mà tôi còn đánh với cọp ấy , có ba thoi hai đạp cũng trừ đặng cọp ấy thay, huống chi ngày nay khí lực tôi cường mạnh mẻ như vầy , dầu Tiểu Quản dinh muốn dùng tôi điều chi thì tôi cũng làm nổi. Nếu Tiểu Quản dinh không tin thì đi với tôi đến Thiên vương đường, đặng tôi xách cái đôn bằng đá xanh đó cho Tiểu Quản dinh xem .
    Thi Ân nói :
    - Cha chã, cái đôn ấy nặng hơn năm trăm cân, tôi đây không ai giở nổi hết .
    Võ Tòng nói :
    - Thôi, Tiểu Quản dinh hãy đi với tôi lại đó xem cho biết sức mạnh của tôi thể nào.
    Thi Ân nghe theo, bèn đi với Võ Tòng thẳng đến Thiên vương đường.
    Võ Tòng bước lại lắc chiếc đôn ấy mà cười rằng :
    - Lúc nầy tôi đã yếu gân rồi , e khi xách cái đôn nầy không nổi .
    Thi Ân nói :
    - Ðôn ấy nặng hơn năm trăm cân, xách làm sao nổi đặng ?
    Võ Tòng nói :
    - Tuy vậy, để tôi xách cho Tiểu Quản dinh xem .
    Bèn ôm cái đôn ấy vác lên vai đi một hồi , rồi bõ xuống rất mạnh làm cho lún hết một thước đất. Các phạm nhơn ở Thiên vương đường thấy vậy đều kinh hải .
    Võ Tòng lại xách cái đôn ấy đem ra ngoài sân mà nhồi lên trên không , làm cho cái đôn ấy rớt xuống lún đất gần một trượng, rồi Võ Tòng lại ôm đôn ấy để vào chổ cũ .
    Thi Ân thấy vậy bước lại đỡ Võ Tòng ngồi lên đôn rồi quì lạy mà rằng :
    - Huynh trưởng thiệt là thiên thần, chẳng phải là phạm nhơn đâu .
    Các phạm nhơn thấy vậy cũng quì lạy mà rằng :
    - Quả thiệt là thần nhơn .
    Rồi đó Thi Ân mời Võ Tòng đến nhà riêng của mình .
    Võ Tòng nói :
    - Bây giờ Tiểu Quản dinh đã biết sức mạnh của tôi chưa ? Vậy Tiểu Quản dinh muốn dùng tôi điều chi , xin nói cho tôi biết .
    Thi Ân nói :
    - Xin huynh trưởng hãy ngồi đây chờ giây phút, đặng cha tôi ra mắt huynh trưởng rõ sẽ nói chuyện cho huynh trưởng nghe .
    Võ Tòng nói :
    - Nếu Tiểu Quản dinh có việc chi thì tôi cũng gánh vác mà làm thế cho . Bằng có chút chi dụ dự thì không phải là con người .
  9. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 28
    Thi Ân lấy đặng Mạnh Châu đạo
    Võ Tòng say đánh Tương Môn Thần


    Thi Ân cã mừng mới tỏ thiệt với Võ Tòng rằng :
    - Nguyên tôi cũng có học đặng võ nghệ một ít , cho nên nội Mạnh châu đều gọi tôi là Kim Nhãn Bưu, gần lối đây có một chổ rất thị tứ là Khoái Hượt lâm, chổ ấy buôn bán đông đảo lắm , cho nên tôi cũng cậy võ nghệ trong mình và tụ đặng tám chín mười đứa tù đồ , lập một cái tiệm tại đó, thì ai ai cũng đều kính sợ . Hễ có người lạ mặt đến chổ ấy, phải thưa trình và phải nói lễ lộc với tôi thì mới ở mà mua bán làm ăn đặng. Vì vậy cho nên trong một ngày tôi thâu vô các thứ huê lợi cũng có ba trăm lượng . Mới đây bị Trương Ðoàn Luyện đem về một người, tên Trương Trung mình cao chín thước, thiên hạ đều gọi nó Tương Môn Thần, thằng ấy võ nghệ cao cường lắm, đến tại Khoái Huợt lâm đoạt nghề làm ăn của tôi. Khi ấy tôi cũng không chịu nhịn thua , mới đánh với nó một trận, bị nó đánh cho đến nổi mang bịnh đã hơn ba tháng mới dậy nổi . Từ ấy đến nay tôi phải giao Khoái Huợt lâm lại cho nó, đến chừng huynh trưởng đến đây , tôi cũng có lòng mầng rỡ , muốn cậy huynh trưởng báo thù, song thấy huynh trưởng đi đường mệt mõi, cho nên tôi tính để cho huynh trưởng nghĩ năm ba tháng rồi sẽ thương nghị việc ấy. Không dè đứa ở của tôi đã nói lỡ ra rồi , cho nên tôi phải thú thật cùng huynh trưởng .
    Võ Tòng nghe nói thì cười rằng :
    - Vậy chớ thằng Tương Môn Thần có mấy cái đầu và mấy cánh tay ?
    Thi Ân nói :
    - Nó cũng có một cái đầu và hai cánh tay mà thôi.
    Võ Tòng nói :
    - Tưởng nó có ba cái đầu, sáu cánh tay như thái tử Na Tra thì tôi mới sợ, còn như nó có một đầu hai tay thì sợ nó nổi gì ?
    Thi Ân nói :
    - Tuy nó có một đầu hai tay mặc dầu , song tôi là người tài mòn sức yếu, cho nên cự không lại .
    Võ Tòng nói :
    - Bình sanh tôi có tánh hay ghét đứa gian tà , không có đạo đức. Nếu có chuyện như vậy thì chúng ta phải đi ngay bây giờ đây .
    Thi Ân nói :
    - Xin huynh trưởng ngồi nán lại một chút, đặng chờ cha tôi về đây ra mắt huynh trưởng và đàm đạo cùng nhau đã , rồi rạng ngày tôi sẽ sai người thám thính coi thử có nó ở đó thì ta sẽ đi , nếu đi vội bây giờ , e khi không có nó ở nhà, mai sau nó về nó nói anh em ta rằng rung cây nhát khỉ, thì cũng không tốt gì .
    Nói vừa dứt lời , kế thấy Lão Quản dinh bước ra nói với Võ Tòng rằng :
    - Tôi nghe danh Ðô đầu cũng đã lâu , song chưa biết mặt đặng , đến chừng con tôi nói lại thì tôi mới hay. Nay Ðô đầu có lòng tưởng đến con tôi , xin mời Ðô đầu vào hậu đường đây, đặng cho tôi nói chuyện.
    Võ Tòng vâng lời đi theo Lão Quản dinh và Thi Ân thẳng vào hậu đường .
    Ðến nơi, Lão Quản dinh mời Võ Tòng ngồi .
    Võ Tòng thưa rằng :
    - Vả tôi là người tù tội , đâu dám ngồi ngang với tướng công.
    Lăo Quản dinh nói :
    - Ðô đầu đừng nói lời ấy, nếu Ðô đầu đành lòng giúp con tôi, thì cũng là ân nhân của tôi . Vậy Ðô đầu hãy ngồi lại đây đặng tôi nói chuyện.
    Võ Tòng thấy Lão Quản dinh nói đã cạn lời , thì mới chịu ngồi.
    Kế thấy gia nhơn dọn tiệc ra.
    Lão Quản dinh rót một chén rượu trao cho Võ Tòng mà rằng :
    - Con tôi chiếm chổ Khoái Huợt lâm đó , cũng không phải là ham tài háo lợi. Ấy là muốn làm cho đẹp mặt anh hùng mà thôi, chẳng dè bị thằng Tương Môn Thần cậy sức đến đoạt chổ ấy, nếu không có Ðô đầu đến đây , thì chẳng biết chừng nào cha con tôi trả thù ấy đặng. Vậy xin Ðô đầu hảy uống chén rượu này và chịu cho con tôi lạy bốn lạy đặng kính Ðô đầu làm trưởng huynh.
    Nói vừa dứt lời thì Thi Ân đã cúi đầu mà lạy Võ Tòng .
    Võ Tòng cũng đáp lễ lại rồi đó hai đàng kết làm anh em.
    Ngày ấy Võ Tòng vui mừng lắm, cho nên uống rượu đến nổi say mèm .
    Thi Ân khiến người đở Võ Tòng lại thơ phòng an nghĩ .
    Ngày thứ , cha con Thi Ân mới thương nghị với nhau rằng :
    - Hôm qua Ðô đầu uống rượu nhiều lắm , ắt là trúng tửu chớ chẳng không. Ngày nay không lẻ để cho Ðô đầu đi , vậy hãy cầm va ở lại, đặng an dưởng tinh thần, chờ qua ngày mai sẽ hay.
    Thi ân vâng lời, bèn ra thơ phòng nói với Võ Tòng rằng :
    - Nay em đã sai người đi thám thính rồi, mà nó không có ở nhà ; vậy xin huynh trưởng đình lại , qua ngày mai sẽ đi.
    Bèn dắt Võ Tòng đi dạo khắp nơi và đàm luận về việc võ nghệ . Ðúng buổi trở về ăn cơm, thì Võ Tòng cũng còn muốn uống rượu nữa, nhưng không thấy rượu, bên làm thinh mà ăn cơm . Ðến chừng ra đi tắm thì Võ Tòng hỏi tên gia đinh rằng :
    - Hôm nay sao Tiểu Quản dinh đải ta lại không có rượu, ngươi biết ý gì chăng ?
    Gia đinh thưa rằng :
    - Vì hôm qua Ðô đầu say nhiều lắm, cho nên hồi sớm mai nầy Lão Quản dinh thương nghị với Tiểu Quản dinh rằng : Ngày nay là ngày muốn cậy Ðô đầu đi , song e Ðô đầu say rượu hồi hôm còn mệt , cho nên nói Tương Môn Thần không có ở nhà , ấy là muốn cho Ðô đầu an dưỡng tinh thần , đặng mai có đi . Vì vậy cho nên hôm nay không dám cho Ðô đầu uống rượu .
    Võ Tòng nói :
    - Dẩu ta có say cho mấy đi nữa , thì cũng không đến nổi hư việc .
    Ðêm ấy Võ Tòng nóng nảy không ngủ, trông cho mau sáng , đặng có đi .
    Rạng ngày Võ Tòng thức dậy sắm sửa ra đi.
    Thi Ân nói :
    - Ðể tôi khiến gia đinh thắng ngựa cho huynh trưởng đi.
    Võ Tòng nói :
    - không cần gì phải đi ngựa , để tôi đi bộ cũng đặng, song cho tôi xin một điều.
    Thi Ân nói :
    - Nếu trưởng huynh muốn điều chi, thì em cũng phải vâng lời hết.
    Võ Tòng cười rằng :
    - Nếu muốn đánh cho thắng đặng thằng Tương Môn Thần thì phải ra tiệm rượu mua cho tôi uống ít chén , đặng tôi thêm sức mạnh mà đánh cùng nó.
    Thi Ân nghe nói thì đáp rằng :
    - Tại chổ Khoái Huợt lâm không thiếu chi tiệm rượu, trưởng huynh muốn uống bao nhiêu cũng có , song xin trưởng huynh uống chừng đôi ba chén thôi . Nếu trưởng huynh uống nhiều, tôi e cự không lại nó chăng ?
    Võ Tòng cười rằng :
    - Thế khi hiền đệ sợ qua say mà mất sức mạnh đi chăng ? Nầy, hễ qua say chừng nào thì lại càng thêm sức chừng nấy , cho nên khi qua đi ngang qua Kiển Dương cang thì qua cũng đã say mèm, đi đã té lên té xuống , đến chừng gặp cọp thì không biết sức mạnh ở đâu mà đến , làm cho qua đã dạn mà lại mạnh hơn nữa , cho nên qua đá có vài đá mà tọp ấy đã bõ thây.
    Thi Ân nói :
    - Té ra trưởng huynh có tửu lực đến đổi ấy, mà tôi không biết , tiệc rượu hôm qua tôi e trưởng huynh mệt, cho nên tôi mới nói dối như vậy , lại không dám cho trưởng huynh uống rượu nữa , chớ trong nhà rượu ngon chẳng thiếu chi . Thôi để tôi khiến trẻ đem rượu thịt theo , đặng trưởng huynh vừa đi vừa uống cho vui .
    Võ Tòng nói :
    - Như vậy thì vừa ý qua lắm .
    Lão Quản dinh lại chọn hai mươi tên quân mạnh mẻ , đặng có theo sau tiếp ứng Võ Tòng .
    Rồi đó Võ Tòng và Thi Ân từ giả Lão Quản dinh mà đi .
    Ði đặng một đổi xa xa , thấy bên đường có một tiệm rượu , lại hai tên quân gánh rượu thịt cũng ghé vào đó mà chờ.
    Thi Ân mời Võ Tòng vào tiệm ấy rồi khiến gia đinh dọn rượu thịt ra cho Võ Tòng ăn uống.
    Võ Tòng ăn uống một hồi, rồi lạ ra đi nữa . Ði đặng đôi ba dặm, thì lại dừng chơn mà ăn uống , làm như vậy ba lần thì đã gần tới Khoái Huợt lâm rồi.
    Thi Ân nói với võ lòng rằng :
    - Ðây đã gần tới Khoái Huợt lâm .
    Vỏ Tòng nói :
    - Vậy sao ! Thôi, em hãy đứng đây chờ, để qua vào đó kiếm nó.
    Thi Ân nói :
    - Nếu trưởng huynh có đến đó thì phải cẩn thận giử mình cho lắm, chẳng nên khinh địch .
    Võ Tòng nói :
    - Thôi, hãy bảo gia đinh dắt qua đến đó , nếu có tiệm rượu thì qua cũng ăn uống một hồi nữa rồi sẽ đối địch.
    Thi Ân nghe theo, bèn khiến gia đinh dắt Võ Tòng đi , còn mình thì ở nán lại đó mà chờ.
    Võ Tòng vừa đi vừa uống, đến chừng tới nơi thì đã say mèm, té lên té xuống.
    Gia đinh dắt tới chỉ tiệm của Tương Môn Thần mà rằng :
    - Tiệm nầy là tiệm của Tương Môn Thần đó.
    Võ Tòng nói :
    - Vậy thì mi hãy đi dang ra , để ta đánh nó nhào rồi thì mi sẽ lại.
    Gia đinh vâng lời , kiếm đường mà đi. Còn Võ Tòng bước vào tiệm rượu thấy có một người đờn bà còn nhỏ, nhan sắc đẹp đẻ (Nguyên người đờn bà ấy là vợ bé của Tương Môn Thần ).
    Võ Tòng vào đến tiệm, thì ngồi trên ghế ngó người đờn bà ấy .
    Người đờn bà ấy hổ ngươi day mặt qua chổ khác.
    Võ Tòng vỗ ghế kêu lớn rằng :
    - Bán rượu, bán rượu .
    Tửu bảo chạy ra hỏi Võ Tòng rằng :
    - Khách quan muốn mua bao nhiêu ?
    Võ Tòng nói :
    - Múc cho ta hai ống rồi sẽ tính tiền.
    Tửu bảo lật đật múc rượu trao cho Võ Tòng.
    Võ Tòng hưởi mùi rượu mà rằng :
    - Không ngon , nến không múc thứ khác, thì ta không thèm uống.
    Tửu bảo thấy Võ Tòng đã say, thì cũng có ý khi dễ , bèn làm bộ đổi thứ khác, song không đổi, đem lại cũng thứ rượu y thứ trước. Té ra Võ Tòng cũng chê nữa , túng phải múc thứ rượu ngon cho Võ Tòng uống.
    Võ Tòng uống rồi thì hỏi :
    - Vậy chớ chủ tiệm rượu này họ chi ?
    Tửu bảo đáp rằng :
    - Họ Tương.
    Võ Tòng hỏi :
    - Sao không gọi là họ Lý, lại gọi là họ Tương ?
    Người đờn bà nghe Võ Tòng nói thì nói với tửu bảo rằng :
    - Thằng cha đó uống rượu ở đâu , đến đây nói bá láp , làm cho ta phát ghét.
    Tửu bảo nói :
    - Thế khi nó là người ở phương xa , chưa biết danh chủ tiệm nầy , cho nên mới dám đến đây ăn nói như vậy.
    Võ Tòng nghe nói thì hỏi rằng :
    - Vậy chớ bây nói cái gì với nhau đó .
    Tửu bảo nói :
    - Uống rượu thì cứ việc uống , người ta nói chi cũng mặc người ta.
    Võ Tòng nói với tửu bảo rằng :
    - Mi lại bảo con mẹ đờn bà ấy ngồi lại đây uống rượu với ta cho vui.
    Tửu bão nói :
    - Ðừng có nói bậy, ấy là vợ của ông chủ tiệm , chớ không phải là người tầm thường đâu. ?
    Võ Tòng nói :
    - Vợ của chủ tiệm, thây kệ chủ tiệm, lại đây uống rượu với ta trong giây phút thì cũng không can gì.
    Người đàn bà ấy nổi giận mắng rằng :
    - Quân chết bầm, ăn uống cho say, lại đến đây nói bá láp.
    Nói rồi vừa muốn bước vào phòng , bị Võ Tòng xốc lại, nắm đầu người đàn bà ấy , rồi giở lu rượu ra đổ thóc vào đó.
    Mấy tên tửu bảo thấy vậy áp lại đánh Võ Tòng, té ra cũng biết Võ Tòng xách đầu bõ vào lu rượu hết . Còn lại hai đứa thì Võ Tòng đánh một hồi , rồi khiến đi kêu Tương Môn Thần về.
    Tương Môn Thần về thấy Võ Tòng đập bể đồ đạc trong tiệm hết thì nộ khí xung thiên, xốc vào đánh với Võ Tòng.
    Ðánh đặng hai mươi hiệp, bị Võ Tòng đá một đá liền té nhào xuống .
    Võ Tòng leo lên ngực mà loạn đã một hồi .
    Tương Môn Thần chịu đau không nổi, túng phải năn nỉ xin tha.
    Võ Tòng nói:
    - Nếu mi muốn cho khỏi chết thì phải vâng chịu ba điều nầy.
    Tương Môn Thần nói :
    - Hảo hớn muốn điều chi thì tôi cũng phải vâng.
    Võ Tòng nói :
    - Ðiều thứ nhứt , mi phải đi cho khỏi Khoái Huợt lâm, giao hết tiệm này lại cho nguyên chủ là Kim Nhãn Bưu . Ðiều thứ nhì, hễ ta tha mi rồi, thì mi phải mời hết những anh hùng hào kiệt tại Khoái Huợt lâm này , rồi mi xin lổi với Kim Nhãn Bưu . Ðiều thứ ba mi bàn giao Khoái Huợt lâm này nội ngày nay, rồi thì trở về quê quán liền không được ở Mạnh châu , từ nay về sau ta gặp mặt mi thì ta không dung thứ đâu.
    Tương Môn Thần nghe nói thì cũng giận lắm, song muốn cho khõi thác , nên phải dạ dạ vâng lời.
  10. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 29
    Thi Ân lén tới Tử tù lao
    Võ Tòng ra oai Thi Vân phố


    Võ Tòng thấy Tương Môn Thần chịu rồi, bèn xách đầu đở dậy mà xem, thì thấy mặt mày đều sưng vù , miệng mủi đều đổ máu .
    Võ Tòng mới điểm mặt Tương Môn Thần mà rằng :
    - Rất đổi là Cọp ở Kiển Dương cang kìa, ta mới đánh có ba thoi và hai đá, mà còn phải chết ngắt thay huống chi là mi, vậy phãi mau mau giao phứt cho nguyên chủ đi, đặng có trở về quê quán mà làm ăn.
    Chừng ấy Tương Môn Thần mới biết là Ðả hổ Võ Tòng, thì lại càng sợ hơn nữa, bèn lạy tạ xin dung.
    Còn Thi Ân đem hai mươi tên quân quyết đến tiếp ứng với Võ Tòng , té ra đến nơi thấy Võ Tòng đánh Tương Môn Thần ra thân thể như vậy thì có lòng mừng lắm.
    Võ Tòng thấy Thi Ân đến thì nói với Tương Môn Thần rằng :
    - Bây giờ đã có mặt nguyên chủ rồi, vậy mi phải đi mời mấy người ấy đến đặng có tạ tội cùng nguyên chủ.
    Tương Môn Thần vâng lời liền khiến tiểu bảo đi mời mấy người hào kiệt tại Khoái Huợt lâm đến. (Nguyên lúc ấy thì người đàn bà và ba tên tửu bảo đã ra đặng và trốn hết ).
    Ðến chừng mấy người hào kiệt đến thì cũng năn nỉ với Thi Ân xin dung thứ cho Tương Môn Thần.
    Rồi đó, Tương Môn Thần khiến tửu bảo dọn tiệc thết đãi Võ Tòng , Thi Ân và mấy người ấy .
    Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng nói với mấy người ấy rằng :
    - Từ khi tôi ỡ Cốc Dương huyện, bị đày đến đây thì có nghe người ta nói chổ Khoái Huợt lâm nầy có một cái tiệm rượu là của Kim Nhản Bưu sắm ra , song bị Tương Môn Thần ỷ tài cậy sức, đến đoạt ngang của người ta đi. Nay tôi làm như vầy, thế khi các ông không rõ thì tưởng Kim Nhãn Bưu là chủ tôi, cho nên binh vực như thế nhưng chẳng phải như vậy đâu, vốn tôi là người vô can, song có tánh hay ưa người lành ghét kẻ dữ, hễ thấy việc bất bình thì phải ra tay, dầu đến thác cũng không biết sợ . Nay tôi muốn giết phứt thằng này, đặng trừ một mối hại cho kẻ khác.
    Các người ấy nghe nói mới biết là Võ Tòng , bèn lạy xin tha cho Tương Môn Thần và khiến Tương Môn Thần lạy Thi Ân và Võ Tòng mà tạ tội .
    Khi ấy Tương Môn Thần mảng diện tàm tu, tạ lội và giao tiệm cho Thi Ân vừa rồi, liền tom góp đồ đạc cũa mình mà chở vào một xe, rồi dắt vợ con và gia đinh đi chổ khác.
    Còn Võ Tòng cầm mấy người ấy lại ăn uống đến chiều tối mới mản tiệc.
    Ngày thứ Thi Ân sai người về báo cho Lão Quản dinh hay .
    Lão Quản dinh cả mầng, cởi ngựa đến đó tạ ơn Võ Tòng.
    Từ ấy Thi Ân sửa sang tiệm lại buôn bán như trước .
    Võ Tòng ởng ở đó với Thi Ân .
    Thi Ân kính trọng Võ Tòng chẳng khác chi cha mẹ .
    Ngày kia Võ Tòng đương ngồi bàn luận võ kinh với Thi Ân, thì thấy có ba tên quân cởi ngựa đến hỏi rằng :
    - Người nào là Ðả hổ Ðô đầu ?
    Thi Ân biết ba tên quân ấy là quân của Trương Môn Phương đương làm quan Ðô giám , bèn bước ra hỏi rằng :
    - Vậy chớ các chú muốn kiếm Võ Ðô đầu làm chi ?
    Ba tên quân ấy đáp rằng :
    - Ðô giám nghe danh Võ đô đầu là người hảo hớn , nên sai chúng tôi đi mời, có thiệp người gởi đây .
    Bèn trao thiệp cho Thi Ân .
    Thi Ân xem rổi thì ngẩm nghĩ rằng :
    - Vả Ðô giám là quan trên của cha ta , mà Võ huynh là tù phát phối thì cũng thuộc về phần cai trị của Ðô giám . Vậy ta phải để cho Võ huynh đi mới đặng.
    Nghĩ như vậy bèn nói với Võ Tòng rằng :
    - Nay có thiệp quan Ðô giám đến mời huynh trưởng, vậy huynh trưởng liệu định thế nào ?
    Nguyên Võ Tòng là người chất phát và ngay thẳng, nghe hỏi như vậy bèn trả lời rằng :
    - Nếu người đã mời thì ta phải đi .
    Bèn thay đổi phục đi với ba tên quân ấy .
    Ðến nơi, vào ra mắt Ðô giám, Ðô giám thấy Võ Tòng đến thì cả mừng mà rằng :
    - Ta nghe danh ngươi là anh hùng vô địch , hay đồng sanh đồng tử với người , lại ý ta muốn kiếm một tên tùy tùng có sự cảm dõng như ngươi , cho nên ta muốn dùng ngươi làm người tâm phúc. Vậy chớ ngươi có bằng lòng hay chăng ?
    Võ Tòng thưa rằng :
    - Vẩn tôi là một thằng tù phát phối , nếu Tướng công có lòng đoái tưởng như vậy thì tôi cũng hết lòng hầu hạ Tướng công.
    Trương Ðô giám cả mừng, bèn khiến dọn tiệc thết đãi Võ Tòng.
    Mản tiệc rồi thì khiến gia đinh dọn một phòng riêng cho Võ Tòng ở.
    Ngày thứ lại sai người đến nói cho Thi Ân hay và lấy y phục của Võ Tòng đem về.
    Từ ấy mỗi ngày đều trò chuyện với Võ Tòng, xem ra ý ở rất hậu . Vì vậy cho nên Võ Tòng không đi đâu đặng, cũng không trở về Khoái Huợt lâm mà từ giả Thi Ân nữa , song Thì Ân cũng có sai người đến thăm viếng Võ Tòng hoài.
    Tù khi Võ Tòng đến ở với Trương Ðô giám, thì người ngoài thấy Ðô giám yêu Võ Tòng như vậy, ai ai cũng đều đem vàng bạc đến cậy Võ Tòng xin điều nọ chuyện kia , hễ Võ Tòng nói chi thì Ðô giám đều nghe hết. Vì vậy cho nên Võ Tòng đặng vàng bạc lụa là bao nhiêu đều cất trong rương để nơi phòng riêng của mình .
    Ngày kia Trương Ðô giám dọn tiệc nơi Oan Ương lầu thưởng Trung thu, bèn kêu Võ Tòng đến đó yến ẩm.
    Võ Tòng đến nơi thấy có Phu nhơn, cùng cả gia quyến của Trương Ðô giám. thì lật đật quày ra.
    Trương Ðô giám kêu lại hỏi rằng :
    - Sao ngươi lại trở ra ?
    Võ Tòng thưa rằng :
    - Tôi thấy có phu nhân và quí quyến đến yến ẩm cho nên tôi phải tránh.
    Trương đô giám cười rằng :
    - Vả ngươi là người tâm phúc của ta , chốn này cũng không có ai lạ , cho nên ta mới kêu ngươi đến đây ăn uống chơi cho vui , không can gì đầu mà phòng ngại .
    Võ Tòng nói khiêm nhượng đôi ba phen nhưng Trương Ðô giám cũng ép nài hoài .
    Võ Tòng thấy Ðô giám nói lắm thì bất đắc dĩ phải ngồi nơi góc chót hết.
    Ðương khi ăn uống thì Trương Ðô giám lại kên con tỳ tất là Ngọc Lan, khiến ca xướng cho Võ Tòng xem, rồi lại nói với Võ Tòng rằng :
    - Ta thấy nhà ngươi chưa có vợ, mà con Ngọc Lan đây cũng có nhan sắc, lại ca xướng cũng hay, nếu vầy duyên với ngươi , thì thiệt là anh hùng thuyền quyên vừa lứa lắm, cho nên ta muốn gả nó cho ngươi , đặng kết duyên phu phụ đặng ở đây với ta hoài hoài.
    Võ Tòng đứng dậy thưa rằng :
    - Tôi là người hèn hạ, dám đâu trông đến chuyện ấy.
    Trương Ðô giám cười rằng :
    - Ta đã quyết, ngươi chớ chối từ , để thủng thỉnh đây rồi ta sẽ tính.
    Võ Tòng uống rượu mới vừa loàng xoàng thì e mình say mà làm điều thất lễ, bèn xin kiếu lui ra. Khi Võ Tòng về đến phòng mình thì thay đổi y phục vừa muốn nằm xuống ngủ. Xảy nghe phía sau có liếng la lên rằng :
    - Kẻ trộm ! Kẻ trộm !
    Võ Tòng nghe la thì cũng có ý muốn lập công, bèn chạy thẳng ra hậu đường, thì thấy Ngọc Lan chạy ra chỉ cho Võ Tòng mà rằng :
    - Có một thằng ăn trộm mới chạy ra huê viên kia kìa !
    Võ Tòng nghe nói lật đật rượt theo, ra đến huê viên thì tăm tối không thấy chi cả.
    Võ Tòng bị dây giăng té nhào xuống, liền có bảy tám tên quân áp lại đè Võ Tòng xuống mà trói lại và la lớn rằng :
    - Ăn trộm đây này, bắt đặng nó rồi đây.
    Võ Tòng nói lớn tiếng rằng :
    - Không phải đâu, tôi là Võ Tòng .
    Mấy tên quân ấy cũng không nghe, cứ việc trói Võ Tòng mà dẫn đi vừa đi vừa đánh, đánh thôi Võ Tòng đã bầm mình hết.
    Ðến chừng dẫn tới trước mặt Trương Ðô giám, thì Võ Tòng quì lạy và thưa rằng :
    - Khi tôi nghe nói có kẻ trộm, thì lật đật chạy ra, bị vướng dây té xuống , mấy người này áp lại bắt trói mà nói tôi là kẻ trộm.
    Trương Ðô giám nổi giận nạt rằng :
    - Mi thiệt là đồ phản tặc, cho nên mi mới bị đày đến đây, nghĩ lại ta có lòng tin cậy mi thiệt là uổng lắm .
    Võ Tòng thưa rằng :
    - Xin Tướng công xét lại, và tôi tuy là tù tội mặc dầu, song không phải thiếu ăn thiếu mặc chi, lại tôi đã xưng mình h người hảo hớn, lẻ nào lại làm theo thói tiểu nhơn như vậy xin Tướng công xét lại cho tôi nhờ.
    Trương đô giám nạt rằng :
    - Mi đừng có già hàm.
    Bèn khiến quân sĩ đến phòng cũa Võ Tòng đặng xét những tang vật.
    Quàn h h lời đến đó thì lấy đặng một cái rương , trong rương ấy có hai trăm lượng bạc và mười cây hàng.
    Võ Tòng lúc ấy sửng sốt không nói chi đặng , cứ kêu oan hoài mà thôi.
    Trương Ðô giám mắng rằng :
    - Mi là thằng nhơn diện thú tâm , đem lòng phi nghĩa như vậy, đến nay đã có tang án sờ sờ mà mi còn kêu oan nữa sao ?
    Nói rồi bèn khiến quân niêm phong tang vật ấy lại, rồi giải đến Phủ đường.
    Ngày thứ , Tri phủ ra ngồi khách thì có Bộ đao quan sát dẫn Võ Tòng đến và dâng các tang vật cho Tri phủ xem.
    Tri phủ xem rồi nói rằng :
    - Thằng này là thằng tù phát phối, lẻ nào lại không có ăn trộm sao ? Nay có tang vật rỏ ràng , thì đã quả quyết lắm.
    Võ Tòng chỉ kêu oan hoài mà Tri phủ cũng không nghe, khiến quân tra khảo đến nước.
    Võ Tòng liệu bề kêu nài không đặng , thì cũng chịu án bướng đi.
    Tri phủ lấy tờ khẩu chiêu rồi, thì khiến đem Võ Tòng giam vào Tử tù lao.
    Khi Võ Tòng vào chốn ấy thì nghĩ rằng :
    - Chẳng biết ý gì Trương Ðô giám lại sắp đặt mưu kế làm hại ta như vậy ? Nếu ta ra khỏi đây thì ta quyết giết nó cho đặng.
    Người giử ngục lại hành hạ Võ Tòng đến nước, dưới chơn thì mang trăng , tay thì mang xiềng, cổ lại mang thêm gông nữa.
    Nói về Thi Ân hay đặng việc ấy, lật đật về nhà thương nghị cũng Lão Quản dinh rằng :
    - Trương Ðoàn Luyện muốn báo thù cho Tương Môn Thần, cho nên cậy Trương Ðô giám sắp đặt mà hảm hại Võ Tòng, chắc là nó đã lo lót với Tri phũ đặng có quật giả thành chân, mà làm án đày Võ Tòng đi cho xa, hễ Võ Tòng đi xa rồi, ắt là Tương Môn Thần cường chiếm Khoái Huợt lâm chớ chăng không .
    Lão Quản dinh nói :
    - Nay Võ Tòng bị hại như vậy, cũng bởi việc Khoái Huợt lâm mà ra, bây giờ con phải xuất tiền lo lót cùng ngục tốt kẽo va bị hành hạ tội nghiệp.
    Thi Ân vâng lời lấy bạc đem đến nói với ngục tốt là Khương Tiết Cấp.
    Khương Tiết Cấp nói :
    - Việc nầy là bởi Trương Ðoàn Luyện muốn báo thù cho Tương Môn Thần .
    Trương Ðoàn Luyện lại là thân thích với Trương Ðô giám cho nên cậy Trương Ðô giám bày mưu kế ấy , rồi lại đi hối lộ khắp các nơi và dặn hành hạ Võ Tòng cho đến nước, và tôi cũng biết Võ Tòng là người ngay thẳng, cho nên không nỡ hành hạ thái quá , nay có Tiểu Quản dinh đến nói, thì tôi cũng hết sức duy trì .
    Thi Ân nên từ giả ra về.
    Ngày thứ , Thi Ân đem rượu thịt đến cậy Khương Tiết Cấp dắt vào Tử tù lao đặng thăm Võ Tòng và cho Võ Tòng ăn uống, rồi lại nói nhỏ với Võ Tòng rằng :
    - Việc nầy là Trương Ðô giám muốn báo thù cho Tương Môn Thần, cho nên lập kế hảm hại trưởng huynh như vậy, xin trưởng huynh chịu cực ít ngày, đặng em tính thế giải nguy cho, nay em đã có lo hối lộ với Diệp Khổng Mục hết hai trăm lượng bạc mà khiến va giúp đỡ việc này .
    Chừng ấy Võ Tòng mới biết là Trương Ðô giám lập kế báo thù cho Tương Môn Thần, thì đem lòng giận lắm, lại có ý muốn vượt ngục nữa, song làm thinh không nói cho Thi Ân hay .
    Khi Võ Tòng an lòng rồi, thì Thi Ân từ giả ra về.
    Từ ấy mỗi ngày Thi Ân đều có đem rượu thịt cho Võ Tòng ăn.
    Làm như vậy đã ba ngày, bị người tâm phúc của Trương Ðoàn Luyện hay đặng, về báo cho Trương Ðoàn Luyện hay.
    Trươrg Ðoàn Luyện lật đật đến nói với Trương Ðô giám.
    Trương Ðô giám viết thư nói lại với Tri phủ.
    Tri phủ sai người khác đến giử ngục, cấm không cho Thi Ân tới lui nữa .
    Cách ít ngày Tri phủ làm án đánh Võ Tòng hai mươi hèo và thích tự phát phối qua An châu. Còn những vật tang ấy thì giao về Trương Ðô giám, rồi đó Tri phủ khiến hai người Công sai đóng gông Võ Tòng lại mà dẫn đi.
    Ði đặng một dặm vừa tới quán rượu, thì thấy Thi Ân ra đón Võ Tòng mà nói rằng :
    - Tiểu đệ đứng chờ huynh trưởng cũng đã lâu .
    Võ Tòng thấy Thi Ân mặt mày bị vít , tay chơn đều có ràng buộc , thì hỏi rằng :
    - Mấy bửa rày sao không thấy em thăm qua . Hôm nay vì cớ gì hiền đệ lại ra thân thể như vậy ?
    Thi Ân đáp rằng :
    - Từ khi em đến thăm huynh trưởng ba phen, thì bị Tri phủ hay đặng, sai người đến cấm không cho em vào nữa, em vừa trở và đến Khoái Huợt lâm, thì có Tương Môn Thần kéo đến một tốp quân sĩ đánh em một hồi rồi bắt em tạ tội và giao Khoái Huợt lâm lại cho nó , từ ấy đến nay tiệm ấy đã về tay nó rồi, em lại mang bịnh đi không nổi nữa. Ðến nay em nghe tin huynh trưởng bị phát phối An châu thì em gắng gượng ra đây đưa huynh trưởng lên đường và cho huynh trưởng hai cái áo bông đặng mà ngự hàn, lại có nấu sẳn hai con ngỗng đặng cho huynh trưởng đem theo ăn dọc đàng.
    Nói rồi thì lấy hai con ngỗng ấy buộc vào hai đầu gông, đặng cho Võ Tòng vừa đi vừa ăn còn hai cái áo bông thì mang trên vai Võ Tòng , rồi lại nói nhỏ với Võ Tòng rằng :
    - Trong gói áo bông ấy có bạc, xin huynh trưởng giử lấy mà xài dọc đường, đừng để cho hai thằng Công sai ấy ăn cắp, em coi bộ hai thằng ấy có ý muốn làm dữ với huynh trưởng chớ chẳng không.
    Võ Tòng gặt đầu nói rằng :
    - Qua đã biết ý rồi, song qua không sợ nó đâu, em hãy về mà an nghỉ, đừng lo đến việc qua nữa, vì qua có sức chống trả với đời đặng.
    Thi Ân rơi lụy, từ giả Võ Tòng mà trở lại.
    Võ Tòng đi đặng vài dặm, thì nghe hai người Công sai nói với nhau rằng :
    - Ði đã tới đây rồi, sao còn chưa thấy hai người kia đến ?
    Võ Tòng nghe nói thì cười thầm rằng :
    - Thế khi quân này nó muốn vuốt râu cọp chớ chẳng không . Thây kệ nó, để nó làm chi thì làm đi coi thử . Bèn vừa đi vừa xé thịt ngỗng mà ăn, không thèm mời đến hai Công sai ấy . Ði đặng tám chín dặm thì thấy hai người cầm phát đao đứng đón giữa đường, thấy hai người Công sai thì mừng rỡ và nói to nhỏ với nhau , rồi cũng đi theo sau hai người công ai ấy.
    Ði vài dặm nữa thì đến một cái cầu , bên cầu có tấm bảng đề ba chữ Thi Vân phố .
    Võ Tòng thấy có sông thì giả bộ bảo hai người Công sai rằng :
    - Chẳng hay sông này là sông chi ?
    Hai người Công sai đáp rằng :
    - Vậy chớ mi đui hay sao mà không thấy ba chữ Thi Vân phố đó .
    Võ Tòng dừng chơn lại mà rằng :
    - Cho tôi rửa tay và uống nước một chút.
    Hai người cầm đao mới vừa bước lại gần, Võ Tòng nạt một tiếng đá luôn hai người ấy đều nhào xuống sông .
    Hai người Công sai thấy vậy cả kinh vừa muốn chạy xuống cầu thì Võ Tòng nạt lên một tiếng, liền bẻ gông xiềng mà rượt theo hai người ấy bắt đặng xách đầu trở lại đầu cầu lấy đao chém quách. Còn hai người bị té xuống sông leo lên được vừa muốn tẩu thoát thì bị Võ Tòng rượt theo chém chết một người và bắt sống một người mà hỏi rằng :
    - Sự tích làm sao, ai sai mi đến đây, mi phải nói thiệt đi thì ta dung thứ cho.
    Người ấy đáp rằng:
    - Nguyên hai đứa tôi là đồ đệ của Tương Môn Thần, nay vâng lời thầy đi với hai người Công sai đặng có giết Ðô đầu.
    Võ Tòng hỏi rằng :
    - Bây giờ thầy mi ở đâu ?
    Người ấy đáp rằng :
    - Thầy tôi ở nhà Trương Ðô giám, người có dặn tôi rằng : Hễ giết đặng Ðô đầu rồi thì trở về tại đó thông báo cho người hay.
    Võ Tòng nghe rồi thì chém người ấy một đao chết tốt , rồi kéo hết bốn cái thây ấy bỏ xuống sông.
    Lúc ấy Võ Tòng đứng trên cầu suy nghĩ rằng :
    - Nay ta đã giết bốn thằng này rồi, song chưa trừ đặng Trương Ðô giám, Trương Ðoàn Luyện và Tương Môn Thần thì còn ức trong lòng lắm.
    Nghĩ như vậy bèn trở lại Mạnh châu thành.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này