1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thủy Hử - Thi Nại Am

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Milou, 12/07/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 30
    Oan Ương lầu , Trương Ðô giám bị giết
    Ngô Công lảnh, Võ hành giả đi đêm


    Võ Tòng về đến Mạnh châu thì trời đã huỳnh hôn rồi, bèn thẳng tới phía sau vườn của Trương Ðô giám, leo tường mà vào núp nơi tàu ngựa một hồi, xảy nghe phía sau có tiếng một cửa thì Võ Tòng đúng núp bóng đến mà chờ cho người ấy đi qua khỏi rồi lén bước vào, đến chừng người ấy trở vô, thì Võ Tòng vào nhà rồi. Người ấy lên giường nằm ngủ, bị Võ Tòng nhãy lên đè trên ngực người ấy mà hỏi rằng :
    - Mi biết ta chăng ?
    Người ấy nghe tiếng thì biết là Võ Tòng , bèn năn nĩ rằng :
    - Ðại ca ôi, tôi là người vô can chẳng có lòng chi muốn hại đại ca hết, xin đại ca xét lại cho tôi nhờ.
    Võ Tòng hỏi rằng:
    - Mi nói cho thiệt ta không giết mi đâu, vậy chớ Trương Ðô giám tại đâu thì mi chỉ ta.
    Người ấy đáp rằng:
    - Hôm nay Trương Ðô giám đương uống rượu với Trương Ðoàn Luyện và Tương Môn Thần tại nói Oan Ương lầu .
    Võ Tòng nói :
    - Mi phải nói cho thiệt, nếu có gian giấu thì ta giết liền .
    Người ấy đáp rằng :
    - Tôi không dám nói giấu đâu.
    Võ Tòng nghe rồi chém người ấy một đao chết tốt , rồi đi thẳng tới nhà trong, tuốt lên Oan Ương lầu, vừa gặp hai con a hoàn thì Võ Tòng cũng chém luôn hết .
    Ðến chừng lên tới oan ương lầu rồi nghe ba đứa ấy còn đương đàm luận về việc ấy.
    Tương Môn Thần nói :
    - Ta đã có dặn hai tên đồ đệ tôi , hễ giết đặng nó lại trở về đây thông báo.
    Võ Tòng nghe rồi thì trong lòng nổi giận vác đao xốc lại mà chém Tương Môn Thần.
    Tương Môn Thần trở tay không kịp, bị Võ Tòng chém xuống một đao đứt hai khúc.
    Trương Ðô giám và Trương Ðoàn Luyện cả kinh vừa muốn thoát thân, song vì say rượu chạy không đặng cho nên bị Võ Tòng giết chết và cắt luôn ba cái thủ cấp .
    Khi ấy Võ Tòng thấy sẳn rượu thịt thì ăn uống rồi lấy máu đề vào vách rằng :
    - Người sát nhơn đây là Ðả hổ Võ Tòng .
    Ðề rồi thì bước xuống lầu, nghe tiếng Phu nhơn nói rằng :
    - Cái vi quan nhơn đều say té ngã đùng đùng trên lầu , sao gia đinh đâu không lên đỡ các ông.
    Nói vừa dứt lời thì có hai tên gia đinh bước lên lầu, Võ Tòng đứng núp chổ tối mà xem, thấy người ấy là người bắt mình khi trước bèn để cho hai người ấy qua khõi, rồi chạy theo chém mỗi người một đao chết hết. Rồi đó Võ Tòng lại thẳng về phòng mà chém Phu nhơn và thẳng ra nhà bếp chém hết gia quyến của Trương Ðô giám ; rồi mỡ cữa chạy thẳng qua phía Ðông.
    Lúc ấy trời còn mờ mờ, Võ Tòng cũng đã mệt mỏi rồi, xãy thấy một cái miếu nhỏ, Võ Tòng bước vào miếu lấy gói gối đầu mà nằm, mới vừa nhắm mắt thấy ngoài miểu thọc vòng vào mà giựt Võ Tòng , liền có bốn người áp lại đè Võ Tòng mà trói ; khi trói Võ Tòng rồi thì bốn người ấy nói nhau rằng :
    - Thằng nầy mập lắm, vậy chúng ta phải giải nó về cho đại ca.
    Ntói rồi thì vác đao của Võ Tòng và kéo Võ Tòng đi chẳng khác chi là dắt dê.
    Ðến noi, bọn ấy dẫn Võ Tòng vào một cái nhà tranh kia đem thẳng lên chổ làm thịt.
    Võ Tòng kễ chắc là không khõi chết, bèn ngẩm nghĩ rằng :
    - Nếu khi ấy ta dè bị thác như vầy thì ta đã đến Mạnh châu phủ mà thú tội, đặng để danh đời sau thì hay hơn.
    Bốn người ấy xách gói Võ Tòng đem vào nhà mà kêu rằng :
    - Ðạị ca và tẩu tẩu thức dậy mà xem , đêm nay chúng tôi bắt đặng một thằng mập lắm .
    Nói vừa dứt thì nghe có một người nói rằng :
    - Khoan làm thịt đẵ , để ta xem lại cho biết người ấy quen lạ thể nào .
    Giây lâu thấy một người đàn bà đi với một người đàn ông, bước ra xem thấy Võ Tòng thì người đàn bà ấy nói rằng :
    - Người này sao giống Võ thúc thúc lắm vậy .
    Người đàn ông bước đến xem lại thì nói rằng :
    - Quả nhiên là hiền đệ rồi.
    Võ Tòng xem lại người ấy , té ra là Trương Thanh và Tôn Nhị Nương, bèn kêu la rằng :
    - Ðại ca và tẩu tẩu cứu em với !
    Trương Thanh lật đật mở trói cho Võ Tòng.
    Võ Tòng mặc đến qnần áo rồi thì Trương Thanh mời Võ Tòng vào nhà mà hỏi rằng :
    - Vậy chớ hiền đệ đi đâu đây mà đến đổi thân thể như vậy !
    Võ Tòng mới thuật hết đầu đuôi cho vợ chồng Trương Thanh nghe.
    Khi bốn người thủ hạ của Trương Thanh nghe mấy lời Võ Tòng thuật lại , thì biết là Võ Ðô đầu bèn lật đật quì xuống một lượt mà thưa rằng :
    - Mấy đứa tôi là thủ hạ của Trương đại ca đây , nhơn vì bị thua cờ bạc , cho nên phải vào rừng kiếm chác . Trong khi chúng tôi thấy ca ca đi theo đường nhỏ mà vào miếu thổ địa , thì không biết là ai, cho lên mới dám xúc phạm đến ca ca như vậy, nhưng nhờ có lời dặn của đại ca tôi , cho nên mới bắt sống mà đem về đây, nếu không có lời ấy thì tánh mạng của ca ca đã bị hại trong khi đó rồi.
    Bây giờ chúng tôi xét biết lại thì mình thiệt là hữu nhãn vô châu , xin ca ca lấy lòng đại độ dung thứ cho chúng tôi nhờ.
    Trương Thanh cười rằng :
    - Từ khi hiền đệ ra đi thì vợ chồng qua cũng lo sợ phập phòng nên mới dặn chúng nó, hễ gặp mối thì bắt sống , nếu không có lời dặn ấy thì tánh mạng hiền đệ h không còn .
    Tôn Nhị Nương nói :
    - Ấy cũng may cho chúng bây lắm , khi ấy thúc thúc đương cơn mỏi mệt, lại trong mình có bị bổng sang , cho nên chúng bây mới bắt đặng như vậy, nếu không mỏi mệt và không bị đòn , thì dẫu cho chúng bây có năm mươi đứa đi nữa , cũng không lại gần thúc thúc đặng , huống chi là có mấy đứa bây.
    Mấy người ấy cứ lạy lục Võ Tòng hoài .
    Võ Tòng đở dậy mà rằng :
    - Chúng bây đã thua hết tiền rồi , để ta cho ít nhiều đặng chia nhau mà đi đánh nữa .
    Nói rồi bèn mở gói lấy mười lượng bạc trao cho bốn người ấy về khiến chia đồng với nhau .
    Bốn người ấy cả mừng lạy tạ Võ Tòng rồi lui ra .
    Rồi đó Tôn Nhị Nương nói với Võ Tòng rằng :
    - Hôm trước thúc thúc đương say mà thắng đặng Tương Môn Thần thì kẻ qua người lại đều đồn đãi khen nngợi . Lại có người thương khách ở lại Khoái Huợt lâm thuật rõ chuyện thúc thúc đánh Tương Môn Thần cho tôi nghe. Từ ấy đến nay , tôi cũng hỏi thăm hoài, nhưng không biết nông nổi của thúc thúc thể nào. Nay thúc thúc đến đây thì lòng tôi mầng rỡ vô cùng. Vậy thúc thúc hãy ra nhà khách mà an nghỉ.
    Trương Thanh dắt Võ Tòng vào nhà khách dọn phòng cho Võ Tòng ngũ.
    Còn vợ chồng Trương Thanh lo việc nấu nướng đặng có thết đãi Võ Tòng.
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 31
    Võ hành giả đương say đánh Khổng Lượng
    Cẩm Mao Hổ vì nghĩa thả Tống Giang


    Nói về thành Mạnh châu nơi nhà Trương Ðô giám . Khi Võ Tòng chém giết đó , thì có một tên gia đinh trốn khỏi .
    Qua đến canh năm mới dám ló ra , mà la lên cho lân lý hay .
    Rạng ngày lại đến quan Tri phủ cáo báo .
    Tri phủ cả kinh hỏa tốc sai người đến nhà Trương Ðô giám khán nghiệm tử thi .
    Khán nghiệm xong rồi thì người ấy làm tờ phúc bẩm báo cáo rằng :
    - Khi ban đầu chắc là nó vào nhà tàu ngựa mà giết hết một người giữ ngựa, rồi thẳng vào nhà bếp giết hết hai con a huờn, lại lên lầu giết Trương Ðô giám , Trương Ðoàn Luyện, Tương Môn Thần và hai tên quân hầu , rồi lấy máu mà đề tám chữ nơi vách phấn như vầy "Kẻ sát nhân là Ðả hổ Võ Tòng" rồi lại vào phòng mà giết phu nhân , Ngọc Lan , hai mụ vú và hai đứa con gái của Trương Ðô giám . Cả hết vừa nam vừa nữ là mười lăm mạng , nó lại đoạt thủ hết sáu cái chén rượu bằng vàng nữa .
    Tri phủ xem tờ phúc bẩm rồi thì khiến kiểm điểm quân bộ đạo rượt theo bắt Võ Tòng.
    Ngày thứ lại có Bảo Chánh nơi Phi Vân phố đến báo với Tri phủ rằng :
    - Hôm qua có bốn người bị giết tại Phi Vân phố .
    Tri phủ cả kinh , lật đật tư tờ cho Huyện úy , khiến đến tại Phi Vân phố vớt bốn cái thây ấy lên đặng khán nghiệm , té ra bốn người ấy thì biết có hai người Công sai, còn hai người kia thì không biết , bèn truyền sắm quan quách mà tẩn liệm, lại truyền đóng cửa thành ba ngày đặng có giục soát các nhà coi thử có chứa Võ Tòng hay không.
    Tuy lục soát khắp nơi nhưng cũng không gặp đặng, liền vẽ diện mạo của Võ Tòng mà truyền rao các nơi rằng :
    - Như ai biết Võ Tòng ở đâu , đến đây cáo báo sẽ đặng thưởng ba ngàn quan. Như ai có ý giấu giếm và chứa Võ Tòng trong thì thì cũng đồng tội.
    Truyền vậy mà cũng không ai bắt đặng hết.
    Nói về Võ Tòng tại nhà Trương Thanh đã ba ngày rồi .
    Ðến chừng Trương Thanh hay đặng lời truyền rao ấy thì nói với Võ Tòng rằng :
    - Hiền đệ ôi, chẳng phải là tôi sợ liên can mà không muốn cho hiền đệ ở đây , ngặt vì bây giờ phép quan tầm nả nghiêm nhặt lắm, cho nên tôi e hiền đệ ở đây không yên . Nay tôi muốn chỉ cho hiền đệ một chổ đặng ẩn thân, song chưa biết hiền đệ có bằng lòng hay không .
    Võ Tòng nói :
    - Mấy ngày rày tôi đang lo sợ ngài ngại chắc là ở đây không yên . Như ca ca biết chổ nào ỡ đặng, xin chỉ giùm cho tôi, lẻ nào tôi lại không chịu, song không biết từ đây đến đó gần xa thể nào ?
    Trương Thanh nói :
    - Tại địa phận Thanh châu có một hòn núi tên là Nhị Long sơn, núi ấy có một cái chùa là Bửu Châu tự, chùa ấy có anh tôi là Lổ Trí Thâm và một người hảo hớn là Dương Chí , chiếm cứ bấy lâu mà quan quân không làm chi nổi , nếu hiền đệ đến đó náo nương thì chắc đặng an ổn, chẳng cần gì phải đi đâu làm chi . Vả lại từ đây đến đó cũng chẳng bao xa, hai người ấy thường hay gởi thơ khiến tôi nhập lỏa , song vì tôi còn mến chổ nầy , cho nên chưa muốn ra đi . Bây giờ nếu hiền đệ bằng lòng thì tôi làm một phong thơ cho hiền đệ đem đến đó, thì chắc là nhập lỏa đặng.
    Võ Tòng nói :
    - Nói như đại ca cũng phải, bây giờ tôi đến đó ẩn thân thì hay hơn, xin đại ca viết thơ đặng cho tôi đi nội ngày nay.
    Trương Thanh lật đật viết thơ trao cho Võ Tòng.
    Võ Tòng vừa muốn từ giả vợ chồng Trương Thanh mà đi, thì Tôn Nhị Nương nói với Trương
    Thanh rằng :
    - Sao tướng công dám để cho thúc thúc đi như vậy , tôi e chẳng khỏi bị bắt đâu.
    Võ Tòng nói :
    - Không hề chi mà sợ, không lẻ mọi người đều biết mặt tôi hết ?
    Tôn Nhị Nương nói :
    - Các nơi đều có đồ hình của thúc thúc, lại trên mặt thúc thúc có thích tự đó, tôi e thúc thúc không khỏi bị bắt.
    Trương Thanh nói :
    - Vậy thì hiền thê hãy lấy hai miếng thuốc dán đặng cho thúc thúc dán bịt chổ thích tự lại, thì họa may không ai biết đặng .
    Tôn Nhị Nương cười rằng :
    - Không được đâu ! Con mắt người ta là ngọc, lẻ nào làm dối như vậy đặng. Tôi có một kế, song không biết thúc thúc có chịu hay không ?
    Võ Tòng nói :
    - Tôi đã muốn đào tai tị nạn, dẩu tẩu tẩu chỉ bảo điều chi khổ cực cho mấy đi nửa, thì tôi cũng phải nghe.
    Tôn Nhị Nương cười rằng :
    - Hễ tôi nói ra thì xin thúc thúc chớ giận.
    Võ Tòng nói :
    - Vậy tẩu tẩu hãy nói đi.
    Tôn Nhị Nương nói :
    - Năm trước có một lão thầy sải đến đây bị tôi giết mà làm thịt, cho nên còn lại những y phục, giới đao, thiền trượng và các món tùy thân trong việc tu hành. Bây giờ sẳn có các vật ấy nếu thúc thúc muốn tị nạn, phải cạo đầu làm thầy sải thì mới khỏi lo sợ phập phồng. Vả lại niên kỷ của thúc thúc và niên kỷ của thầy sải ấy cũng bằng nhau . Hễ gặp tra hỏi điều chi, thúc thúc cứ lấy theo pháp danh nó mà nói, thì chắc là không có việc chi hết.
    Trương Thanh nghe nói vỗ tay cười rằng :
    - Phải lắm ! Phải lắm ! Vậy mà tôi quên lửng đi. Bây giờ tính như vậy cũng xong , xin hiền đệ nghe theo lời ấy.
    Võ Tòng nói :
    - Tính như vậy cũng phải, song e bộ tướng tôi không giống người tu hành.
    Trương Thanh nói :
    - Vậy thì mặc áo quần vô đặng coi thử thể nào .
    Nói rồi bèn khiến Tôn Nhị Nương vào phòng lấy áo quần ấy cho Võ Tòng mặc.
    Võ Tòng mặc rồi thì xem cũng vừa vặn và cũng giống người tu hành lắm.
    Trương Tlanh bèn lấy giới đao cạo đầu cho Võ Tòng.
    Cạo rồi Võ Tòng lấy kiếng soi mặt thì cười ngất .
    Trương Thanh hỏi :
    - Sao hiền đệ lại cười ?
    Võ Tòng nói :
    - Tới thấy việc giả mà giống như việc thiệt, cho nên tôi cười.
    Trương Thanh nói :
    - Bây giờ việc đã gấp rồi không nên chậm trể , vậy hiền đệ hãy trao mấy cái chén vàng của Trương Ðô giám lại cho tôi, đặng tôi khiến gia đinh đem bán lấy bạc mà đi đường.
    Võ Tòng nghe theo.
    Võ Tòng ăn uống no nê rồi từ giả vợ chồng Trương Thanh, quảy gói ra đi.
    Khi ra đi thì Trương Thanh dặn rằng:
    - Việc đi đường sá không phải là dễ gì, vậy hiền đệ chẳng nên uống rượu cho say sưa và chẳng nên tranh đấu với ai, vì trong việc giả chơn thì mình biết lấy mình, chớ người lạ thấy hình dạng như vậy thì ai ai cũng ngờ mình là người tu hành. Vậy hiền đệ mọi việc đều phải nhịn nhục, đứng có nóng nảy như củ mà người ta dòm biết sự giả của mình. Còn khi đi đến Nhị Long sơn rồi thì phải gởi thơ cho tôi hay, đặng tôi tính việc đoàn tụ với nhau một chổ , chớ vợ chồng tôi ở đây không phải là trường cửu chi kế đâu.
    Võ Tòng vâng !ời, từ giả quảy gói ra đi.
    Vợ chồng Trương Thanh đưa ra một đổi xa xa đứng nhắm Võ Tòng đi đã xa rồi, thì vợ chồng Trương thanh đều khen rằng :
    - Thiệt giống tạc là một vị hành giả , chắc không ai hiểu thấu.
    Nói rồi thì vợ chồng đều trở về.
    Còn Võ Tòng đi đến chiều tối mới tới ngã tư Ðại Thọ, phần thì trời tối , phần thì không biết đường , lại thêm không gặp ai mà hỏi, nên đánh liều cứ đi theo đường thẳng.
    Ði đến trăng mọc mới tới một hòn núi kia.
    Võ Tòng lần hồi lên núi và đi và xem cỏ cây trên núi ấy.
    Khi đương xem , xãy nghe phía bên tả có tiếng cười rân, thì Võ Tòng nghĩ rằng :
    - Trời thì tối , mà chổ nầy là chổ non cao , lẻ nào lại có ai đến đây làm chi mà cười giởn như vậy, chắc là ma quỉ muốn chọc ghẹo ta đây chứ chẳng không ?
    Bèn bước lại phía ấy xem , thì thấy có một cái thảo am , rộng lớn ước chừng vài chục căn, trong ấy có một vị đạo nhơn đương nằm trước am xem trăng và giỡn hớt với một người đàn bà .
    Võ Tòng thấy vậy nổi giận nghĩ rằng :
    - Người tu hành mà làm thói xấu như vậy, thiệt cũng đáng giết mà trừ bớt tệ lục đi .
    Nghĩ như vậy bèn rút đao cầm tay bước tới gõ cửa, thì lại thấy trong ấy có một tên đạo đồng bước ra nạt rằng :
    - Ði đâu mà gõ cửa chừng này có chuyện chi thì nói cho mau .
    Võ Tòng nổi giận chém đạo đồng một đao đầu rơi xuống đất .
    Ðạo nhơn ấy nghe tiếng đạo đồng ngã, ngó lại thấy sự thể như vậy, thì nổi giận chạy vào am , xách gươm ra và nạt Võ Tòng rằng :
    - Mi ở xứ nào, sao dám cả gan đến đây giết đạo đồng của ta như vậy ?
    Võ Tòng cười rằng :
    - Nếu mi muốn thác như nó thì ra đây mà nạp mình.
    Nói rồi liền hươi đao xốc lại mà chém đạo nhơn ấy. Hai đàng đánh nhau mới đặng mấy hiệp, Võ Tòng dụng thế phá đỉnh , đạo nhơn ấy chém xuống một gươm, té ra bị Võ Tòng tránh khỏi, rồi quay lại chém đạo nhơn ấy rụng đầu .
    Khi Võ Tòng chém đạo nhơn ấy rồi , thì kêu lớn rằng :
    - Bớ người đờn bà trong am, hãy ra đây cho ta nói, ta không chém giết gì đâu .
    Vừa nói vừa đi đến trước am.
    Người đàn bà ấy vội vã quì lạy mà xin dung mạng cho mình.
    Võ Tòng nói :
    - Ðừng lạy, đừng lạy, hãy nói tên hòn núi nầy, tên họ đạo nhơn ấy và tên họ của nàng cho ta nghe .
    Người đàn bà ấy khóc mà thưa rằng :
    - Tôi là con gái của Trương thái công ở dưới chơn núi Ngô Công lảnh đây . Còn am nầy là của ông bà tôi lập ra đặng cho có ngưòi ở gìn giử mồ mả .Còn đạo nhơn ấy là người ở đâu không biết, ngày trước đến nhà tôi xin ngủ nhờ, lại xưng mình thông việc âm dương, thạo nghề phù thủy, cha tôi cũng vui lòng thết đải tử tế , lại dắt đến phần mộ nầy mà cậy nó coi phong thủy , rồi cầm nó ở lại năm ba ngày, cho nên nó ra vào quen thuộc , khi nó thấy mặt tôi thì không tính việc đi đâu hết . Ở đặng ba tháng , rồi nó lập thế giết cha mẹ và anh chị của tôi hết; nó lại hãm hiếp và ép tôi phải lên am này ở với nó. Ðạo đồng mà sư phụ mới giết đó, cũng là bị đạo nhơn ấy bắt ép đem lên đây. Còn đạo nhơn ấy tên họ là chi thì không biết, nó xưng hiệu là Ngô Công vương đạo nhơn.
    Võ Tòng hỏi :
    - Vậy chớ nàng có bà con xa gần gì hay không ?
    Người đàn bà ấy thưa rằng :
    - Tôi cũng có bà con, nhưng họ quê mùa, cớ lo việc ruộng nương, không ai dám xướng ra tranh giành với đạo nhơn ấy.
    Võ Tòng lại hỏi rằng :
    - Ðạo nhơn ấy có của cải gì hay không ?
    Người đờn bà ấy thưa rằng :
    - Bạc của nó cũng đặng vài trăm lượng.
    Võ Tòng nói :
    - Vậy nàng hãy lấy hết tiền bạc ra, đặng ta nổi lửa đốt am này .
    Người đờn bà ấy hỏi rằng :
    - Thầy muốn dùng rượu thịt hay chăng ?
    Võ Tòng nói :
    - Như có thì ta cũng dùng.
    Người đờn bà ầy nói :
    - Vậy mời thầy thẳng vào am nầy.
    Võ Tòng nói :
    - Không đâu, ta e vào đó có người làm lại ta chăng ?
    Người đờn bà ấy nói :
    - Tôi có phép huấn đầu ở đâu mà dám gạt thầy như vậy.
    Võ Tòng thấy nói cạn lời , thì đi thẳng vào am ăn uống.
    Người đờn bà ấy tom góp vàng bạc xong rồi, thì dâng hết cho Võ Tòng.
    Võ Tòng nói:
    - Ta không dùng của ấy đâu, nàng nấy đem về mà dưởng thân.
    Người đờn bà ấy lạy tạ mà xuống núi.
    Còn Võ Tòng thì nhúm lửa đốt am ấy, rồi kéo hai cái thây mình đả giết đó bõ vào lửa .
    Võ Tòng quảy gói đi thẳng Thanh châu.
    Ði đã mười mấy ngày, tới đâu thì đều thấy có bảng treo khiến bắt mình , song nhờ có giả dạng làm người tu hành cho nên họ không biết.
    Ngày kia Võ Tòng đi đến một tiệm rượu ở dựa mé đường thì bước vào kêu rằng :
    - Có rượu thịt chi thì đem đây cho ta dùng .
    Chủ quán lật đật chạy ra nói rằng:
    - Rượu thì có còn thịt thì tôi đã bán hết rồi.
    Võ Tòng nói:
    - Có rượu thì đem cho ta uống khan cũng đặng .
    Chủ quán vâng lời, đong rượu đem ra cho Võ Tòng uống .
    Võ Tòng uống riết một hồi hết bảy tám nhạo, thì đã say rồi, bèn kên lớn rằng :
    - Chủ quán, thiệt không còn vật chi cho ta nhậu hay sao ?
    Chủ quán nói :
    - Thiệt đã hết rồi .
    Võ Tòng nói :
    - Vậy thì hãy để nhín đồ ăn của ngươi ăn cơm đó cho ta dùng.
    Chủ quán cười rằng :
    - Thuở nay tôi chưa từng thấy thầy chùa nào mà uống rượu lại đòi ăn thịt như bộng vậy.
    Võ Tòng nói :
    - Ta ăn của ngươi thì ta trả tiền, chẳng phải là ăn không đâu .
    Chủ quán nói :
    - Ăn không sao đặng, tôi cũng biết thầy có trả tiền, nhưng không có thịt lấy chi mà bán ?
    Khi hai đàng đương nói dang ca với nhau, xảy có một người hảo hớn đi với ba bốn người tùy tùng bước vào quán ấy .
    Chủ quán mừng rỡ tiếp rước mời ngồi.
    Người ấy hỏi rằng :
    - Ngươi đả sắm sẳn y theo lời ta dặn hay chưa ?
    Chủ quán thưa rằng :
    - Các món đều nấu chín rồi hết , duy còn chờ cậu mà thôi.
    Người hảo hớn ấy nói :
    - Còn bì rượu Thanh hoa ở đâu .
    Chũ quán lật đật lấy bì rượu Thanh hoa ra để trên ghế , rồi lại bưng ra một mâm có hai con gà đã nấu chín rồi .
    Võ Tòng mắt thấy mà miệng không đặng ăn thì giận lắm, bèn kêu chủ quán mà trách rằng :
    - Sao ngươi lại khi dễ ta lắm vậy ? Rượu thịt có đó mà ngươi không bán cho ta, hay là ngươi nói bạc của ta xài không đặng chăng ?
    Chủ quán nói :
    - Xin thầy chớ giận, rượu thịt nầy không phải của tôi , ấy là của cậu hai đây sai người đem lại gởi , đặng có mời anh em đến đây ăn uống , chớ không phải của tôi đâu.
    Võ Tòng nạt rằng :
    - Thằng chết bầm, đừng có già hàm.
    Chủ quán nói :
    - Thuở nay tôi chưa từng thấy chùa gì mà mọi rợ như vậy ?
    Võ Tòng nói :
    - Làm sao mi gọi là mọi rợ , vậy chớ ông ăn không có trả tiền cho mi sao ?
    Chủ quán nói :
    - Ấy mới lạ nữa cho, thuở nay có thầy chùa nào mà xưng ông xưng cha bao giờ.
    Võ Tòng nghe nói giận nhãy lại đánh vào mặt chủ quán một vả , làm cho chú quán ngã ra đụng nhằm bàn ăn của người hảo hớn ấy gần đổ .
    Người hảo hớn ấy nổi giận đứng dậy điểm mặt Võ Tòng mà rằng :
    - Thằng sải này ở đâu dám đến đây làm ngang tàng như vậy kia ? Vậy chớ mi tu hành làm chi mà mi nóng nảy lắm vậy ?
    Võ Tòng nói :
    - Ta đánh chủ quán , có can chi đến mi mà mi phòng nói nhiều lời ?
    Người hảo hớn nổi giận mà rằng :
    - Ta nói như vậy không phải hay sao, mà mi còn câu mâu với ta nữa , hay là mi muốn cho bể gáo chăng ?
    Võ Tòng nổi giận xốc lại đánh người ấy, người ấy tránh khỏi mà chạy ra cửa.
    Võ Tòng rượt theo thộp ngực người ấy bắt lại, người ấy ráng sức vật Võ Tòng xuống, song vật không nổi, bị Võ Tòng ôm cứng vào lòng , dường như ẳm em .
    Ba bốn người thôn phu kia thấy Võ Tòng mạnh mẻ như vậy thì không dám đến tiếp.
    Võ Tòng đè người ấy xuống đánh hai ba chục thoi rồi lại ôm ngang lưng mà phóng xuống khe .
    Ba bốn người thôn phu lật đật nhảy xuống vớt người ấy lên, rồi kéo nhau chạy tuốt về phía Nam .
    Còn chủ quán bị Võ Tòng đánh sưng mặt thì chạy ra sau hè mà trốn rồi .
    Võ Tòng thấy không còn ai hết thì cười rằng :
    - Nó đã rủ nhau trốn hết rồi. Thôi sẳn rượu thịt đây ta ăn uống cho no say rồi sẽ đi.
    Nói rồi bèn ngồi lại xé hai con gà ấy ra mà ăn, rót bì rượu ấy ra uống , ăn uống no say rồi thì quảy gói ra đi .
    Ði đặng một đổi thì thấm gió say thêm, làm cho Võ Tòng đi nữa không nổi , vừa muốn ngồi xuống , xảy có một con chó vàng chạy ra mà sủa hoài.
    Võ Tòng nổi giận rút giới đao ra rượt theo chó ấy mà chém. Té ra chém hụt nên bị té xuống khe, ướt hết mình mẩy .
    Võ Tòng vừa muốn leo lên , xảy thấy trên bờ có một tốp chừng ba bốn chục người cầm cây cầm hèo chạy đến chỉ Võ Tòng mà rằng :
    - Nó đây, nó đây.
    Lại có một người hảo hớn mặc áo lót, cầm một cây roi, đi với một người bị Võ Tòng đánh khi nảy, áp lại đốc sức mấy người ấy nhảy xuống bắt trói Võ Tòng lại mà kéo lên bờ.
    Tội nghiệp cho Võ Tòng phần thì say, phần thì bị lạnh , quíu tay quíu chơn, vùng vẩy không đặng, nên phải làm thinh chịu trói .
    Khi mấy người ấy đem Võ Tòng lên bờ rồi thì mạnh ai nấy đánh, đánh thôi đã bầm mình bầm mẩy hết, rồi lại kéo về nhà trói nơi gốc liểu .
    Hai người ấy nhắc ghế ra ngồi rồi cầm roi mà đánh Võ Tòng .
    Võ Tòng thất thế làm chi không nổi , cứ nhắm mắt chiu đòn, chẳng thèm rên la chi hết.
    Hai người ấy đánh đặng năm mười roi thì có một người bước ra hỏi rằng :
    - Anh em bây đánh ai đó vậy ?
    Người hảo hớn bị Võ Tòng đánh, thuật hết các việc cho người hõi ấy nghe .
    Người hỏi ấy nói :
    - Nếu vậy người nầy cũng là một tay hảo hớn, chớ không phải như thầy sải tầm thường đâu, để ta xem lại cho biết quen lạ thể nào.
    Bèn bước lại lật mặt Võ Tòng mà xem.
    Xem rồi thì vội vàng hỏi rằng :
    - Có phải là Võ nhị lang đây hay chăng ?
    Võ Tòng nghe hỏi, liền mở mắt ra xem thấy người ấy biết là Tống Giang, bèn lật đật hỏi rằng :
    - Anh có phải là Cặp Thời Võ hay chăng ?
    Người ấy cả mừng lật đật hối gia đinh rằng :
    - Phải mở trói em ta cho mau .
    Hai người đánh Võ Tòng thấy Tống Giang nói như vậy thì cả kinh liền hỏi rằng :
    - Té ra sải này là em của thầy hay sao ?
    Tống Giang nói :
    - Phải, vậy chớ ngày trước ta đã nói với bây hoài, ta có một người em kết nghĩa tên là Võ Tòng đả cọp tại Kiển Dương cang , bây đã quên rồi sao ? Song bây giờ không biết vì ý gì nó lại xuất gia đầu phật như vậy .
    Hai anh em người ấy nghe nói lật đật hối gia đinh vào nhà lấy y phục đem ra đặng cho Võ Tòng thay.
    Khi Võ Tòng đặng mở trói và đặng y phục thay đổi rồi thì một là vì mừng Tống Giang mà bớt say, hai là vì bị đòn đã nhiều cho nên cũng tỉnh rượu lần lần rồi. Bèn đứng dậy quì lạy Tống Giang.
    Tống Giang thấy Võ Tòng còn chưa đặng tĩnh, thì khiến gia đinh tìm vật giải tửu cho Võ Tòng giải rượu .
    Khi Võ Tòng hết say rồi , thì nói với Tống Giang rằng :
    - Bấy lâu tôi ngở là ca ca còn ở tại nhà Sài quan nhơn, té ra gặp ca ca tại đây thì chẳng khác bị mộng trương tương hội vậy cớ gì ca ca lại không nhà Sài quan nhơn nữa .
    Tống Giang mới thuật hết đầu đuôi, từ ngày cách mặt Võ Tòng cho Võ Tòng nghe.
    Võ Tòng hỏi rằng :
    - Còn hai vị hảo hớn này là thân thích chi với ca ca , xin nói cho em rõ.
    Tống Giang nói :
    - Hai người này dầu là con của Khổng thái công , một người tên là Khổng Lương, hiệu là Ðộc hỏa tinh. Một người tên là Khổng Minh, hiệu là Mao đầu tinh. Hai người đều thọ giáo với qua cho nên qua nương náu chốn này hơn nữa năm rồi.
    Võ Tòng lại hỏi rằng :
    - Vậy chớ chổ này tên là xứ chi ?
    Tống Giang nói :
    - Chổ này là Bạch Hổ sơn.
    Nói rồi thì dắt Võ Tòng vào nhà mà nói với Võ Tòng rằng :
    - Ngày trước qua nghe hiền đệ trừ đặng cọp dữ nơi Kiển Dương cang, làm chức Ðô đầu nơi Cốc Dương huyện. Cách ít ngày lại nghe hiền đệ giết Tây Môn Khánh trả thù cho Võ đại lang mà bị án phát phối, song không rõ đi qua xứ nào , thì qua cũng đem lòng hoài vọng lắm. Nay gặp em đây qua mừng biết dường nào, nhưng không biết rằng em lại xuất gia đầu Phật như vậy .
    Võ Tòng thuật hết đầu đuôi, từ ngày cách mặt Tống giang cho Tống Giang nghe.
    Khổng Minh với Khổng Lượng nghe mấy lời Võ Tòng nói thì lật đật quì lạy và xin lỗi với Võ Tòng.
    Võ Tòng cũng lật đật đáp lễ và nói với Khổng Lương rằng :
    - Lỗi ấy tại tôi, xin nhơn huynh miễn chấp.
    Khổng Minh, Khổng Lượng đều nói :
    - Anh em tôi mặt thịt, không biết sờ đầu, xin Ðô đầu thứ tội .
    Võ Tòng nói :
    - Xin nhị vị làm ơn khiến gia đinh hơ giùm cái diệp thế độ cho tôi, còn các vật khác dầu có ướt cũng không hề gì.
    Khổng Minh nghe theo, bèn khiến gia đinh đem gói hành lý của Võ Tòng , ra nhà sau, đốt lửa mà hơ tờ diệp ấy và y phục.
    Khi ấy Tống Giang dắt Võ Tòng vào trung đường ra một Khổng thái công, rồi khiến gia đinh dọn tiệc thết đải Võ Tòng.
    Mản tiệc rồi thì Tống Giang hỏi Võ Tòng rằng :
    - Hiền đệ tính đi đâu ?
    Võ Tòng nói :
    - Thấy em tính lên Nhị Long sơn mà nương thân cùng Lổ Trí Thâm, tại chùa Bửu Châu.
    Tống Giang nói :
    - Em tính như vậy cũng phải , lại có thơ của Huê Vinh hiệu là Tiểu Lý Quảng ở tại Thanh Phong trại gởi đến cho qua , mời qua đến đó ở. Vậy thì em ở đây ít ngày rồi sẽ đi với qua đến đó nương náu , chẳng là tiện hơn.
    Võ Tòng nói :
    - Ca ca có lòng lo cho em như vậy thì em cũng đội ơn, ngặt vì thân em đã mang trọng tội với trào đình , nếu em đi với ca ca đến đó mà ở , e người ngoài biết đặng sẽ liên lụy tới ca ca và Huê Vinh chăng ? Như vậy thì mích lòng ca ca và Huê Vinh biết là dường nào ? Thôi, chi bằng để em đi đến Nhị Long sơn ẩn vương nương phật, như nhờ trời phò hộ cho em sống cho đến triều đình chiêu an, khi ấy em sẽ tìm anh cũng không muộn gì.
    Tống Giang nói :
    - Nếu em có lòng qui thuận triều đình ra công giúp nước thì lẻ nào trời không biết cho em. Như vậy qua cũng không dám cản trở , nhưng em phải ở lại đây ít ngày đàm đạo cùng nhau cho thõa tình cửu biệt.
    Võ Tòng vâng lời, ở lại nơi nhà Khổng thái công đã đặng mười ngày, rồi mới tính việc ra đi.
    Chừng ấy Tống Giang cũng từ giả cha con Khổng thái công đặng có đi cùng Võ Tòng một lượt .
    Cha con Khổng thái công cầm cọng hết lòng, cũng không đặng , nên phải dọn một tiệc lớn mà tiển hành.
    Ngày thứ Khổng thái công khiến gia đinh đem ra một mớ y phục mới, may theo cách thế gian, một mớ y phục cũng mới, may theo cách tu hành và một trăm lượng bạc mà đưa Tống Giang và Võ Tòng lên đường.
    Tống Giang từ chối hoài, không chịu lảnh.
    Khổng thái công năn nỉ không đặng , túng phải khiến gia đinh đem gói hành lý của Tống Giang và Võ Tòng trả lại cho hai anh em lên đường.
    Tống Giang và Võ Tòng từ giả quảy gói ra đi, cha con Khổng thái công đưa khõi hai chục dặm rồi mới trở lại.
    Anh em Tống Giang đi đặng năm chục dặm thì tới một thị trấn kia tên là Thoại Long trấn, mới hỏi thăm người xứ ấy rằng :
    - Xin chỉ giùm nẻo đường đi lên Nhị Long sơn và nẻo đường đi lên Thanh Phong trại cho hai đứa tôi.
    Người ấy chỉ rằng :
    - Muốn lên Nhị Long sơn thì đi ngả phía Tây này , còn đi qua Thanh Phong trại thì phải đi ngã phía Ðông .
    Tống Giang bèn nói với Võ Tòng rằng :
    - Bây giờ đây anh em ta phải tách nhau ra một đứa một nơi , vậy vào quán đây đặng uống vài chén rượu mà từ giả nhau.
    Võ Tòng nói :
    - Nếu như tách nhau thì tôi phí đưa ca ca ít dậm đường rồi sẽ trở lại.
    Tống Giang nói :
    - Thôi, chẳng cần gì phải đưa đón làm chi, tách nhau tại đây cũng đặng vậy, dẩu em có đưa đi cho xa, thì cũng không khỏi tách nhau một lần. Vậy xin em ráng đi đến nơi đến chổ , đừng có uống rượu uống chè mà sanh ra sự bất hòa , như ngày sau em đặng triều đình chiêu an thì nói với Lổ Trí Thâm khiến va qui thuận triều đình đặng có kiến công lập nghiệp để danh tốt nơi thanh sử, thì mới xứng đáng tài sức của em , còn như bổn phận qua là bá vô nhứt năng, dù có lòng trung cho mấy đi nữa thì cũng khó bề lấn bộ đặng . Ấy vậy em phải ráng nhớ lấy lời qua, rồi mai sau cũng có ngày tương hội chớ chẳng không.
    Võ Tòng nói :
    - Lời anh rất phải, vậy hãy vào tiệm rượu uống vài chén rồi sẽ tách nhau.
    Hai người bèn vào tiệm ăn uống.
    Ăn uống rồi Tống Giang và Võ Tòng đều ra nơi ngả ba mà từ biệt nhau. Khi ấy Võ Tòng quì lạy Tống Giang bốn lạy, Tống Giang cũng rơi lụy mà rằng :
    - Em ơi , chớ nên quên lời qua phải chừa bớt việc uống rượu cho lắm.
    Võ Tòng dạ dạ vâng lời. Rồi đó Võ Tòng quảy gói thẳng lên Nhị Long sơn nhập lỏa với Lổ Trí Thâm và Dương Chí .
    Tống Giang thì noi theo nẻo đường phía Ðông đi thẳng lên Thanh Phong trại.
    Ði đặng vài ngày thấy xa xa có một hòn núi cây cối sum suê, rất nên xinh đẹp.
    Lúc ấy trời đả chiều rồi, Tống Giang nghỉ đến thì đem lòng lo sợ mà nghĩ rằng :
    - Ta mảng ham đi, quên kiếm chổ ngũ, bây giờ trời đã gần tối, bốn phía đều không có gia cư, nếu ta ngủ bậy lối rừng nầy, chẳng may có cọp nó ra đây, ắt là tánh mạng ta chẳng còn, vậy thì ta phải đi tẻ qua đường nhõ kiếm nơi đình trú một đêm, rồi mai ta sẽ trở lại đường này mà đi cũng không muộn gì.
    Nghĩ như vậy bèn tẻ theo đường nhỏ mà đi cho đến qua canh một . Ði ngang qua bờ rừng kia, thì dưới đất có một đường dây giăng ngang qua, làm cho Tống Giang phải té nhào.
    Khi Tống Giang nhào xuống thì có tiếng lạc, trong bụi gần đó có năm bảy đứa lâu la áp ra trói Tống Giang lại.
    Khi lâu la ấy trói Tống Giang rồi đốt đuốc lên giải Tống Giang lên núi .
    Nguyên hòn núi ấy là Thanh Phong sơn .
    Lúc ấy Tống Giang không nói chi đặng, cứ kêu trời van đất hoài . Ðến chừng giải đến sơn trại, Tống Giang thấy có ba cái ghế giao ỷ đều lót nệm da cọp, trong ấy có vài tên tiểu lâu la ở giử.
    Khi lâu la đem Tống Giang trói nơi cái nọc giữa sân vừa rồi, có tiểu lâu la bước ra nói rằng :
    - Ðại vương say rượu mới ngủ, chẳng nên vào báo, chờ cho người tĩnh rượu thức dậy, sẽ làm thịt con trâu hai chơn nầy, lấy bỏ lòng nấu canh cho người giải say, còn thịt nó thì chúng ta ăn uống chơi một bửa.
    Tống Giang nghe nói như vậy kinh hải mà than rằng :
    - Trời đất ôi ! Nếu vậy mạng ta đã tới rồi, cũng vì ta nóng giận giết một con đỉ, mà phải chịu
    cực khổ bấy lâu, bây giờ lại đem thân nạp vào bụng nầy, chết như vậy thiệt là rất nên thãm thiết !
    Than vừa dứt lời, thấy lâu la nổi đèn đuốc lên, Tống Giang lại càng run sợ hơn nữa, song đã vô kế khả thi, rục rịch không đặng, đành phãi cúi đầu than dài mà chờ thác .
    Lúc ấy có năm bảy đứa lâu la chạy ra kêu rằng :
    - Ðại vương đã thức dậy rồi, vậy phải nổi đèn đuốc, quét bàn ghế cho hẳn hòi, kẻo mà bị quở.
    Tống Giang nghe nói liền hé mắt xem trộm, thì thấy có một vị đại vương, đầu bịt khăn điều, bước ra ngồi nơi ghế giữa . Nguyên người này họ Yên tên Thuận, hiệu là Cẩm Mao Hổ , quê ở Sơn Ðông, chuyên nghề buôn ngựa , cũng vì lỗ hết vốn liếng, cho nên mới lưu lạc vào chốn lục lâm.)
    Khi Yên Thuận là ngồi ghế giữa rồi, thì hỏi lâu la rằng :
    - Vậy chớ các con nói bắt được một con trâu ấy, song mập ốm thể nào ?
    Lâu la thưa rằng:
    - Hồi canh một bọn tôi đi tuần nơi đường lẻ, có bắt được một con trâu, không mập không ốm , chúng tôi chờ đại vương thức dậy , đặng có làm thịt cho đại vương giải nghể .
    Yên Thuận nói :
    - Vậy thì phải mời nhị vị đại vương ra ăn uống luôn thể .
    Lâu la vâng lời ra đi:
    - Giây lâu có hai người hảo hớn, một người đến ngồi ghế bên tả mình lùn mắt sáng.
    (Nguyên người ấy họ Vương tên Anh liệu là Hoải Khước Hổ , vốn là tay đánh xe , vì thấy bộ hành có nhiều tiền bạc, cho nên kiến tài ám nhản, đã đoạt của mà lại sát nhân,đến sau phát tích mới phải đem thân vào ngục thất ở tù chưa đặng mày ngày , lại vượt ngục trốn lên Thanh Phong sơn đây mà ở với Yên Thuận.)
    Còn ghế bên hữu có một người mặt trắng , râu mọc ba chòm , hình dung tuấn tú, diện mạo khôi ngô. (Nguyên người này là Trịnh Thiên Thọ, hiệu là Bạch diện lang quân, có nghề làm thợ bạc, sau lại lưu lạc giang hồ, đi ngang qua Thanh Phong sơn nầy gặp Vương Anh . Hai người đấu chiến với nhau, vừa đặng năm sáu mươi hiệp, chưa định hơn thua. Yên Thuận thấy vậy lấy lời ngon ngọt mà dụ hàng, rồi để cho ngồi ghế thứ ba đó .)
    Khi ấy Vương Anh kêu lâu la mà rằng :
    - Các con làm phứt đi cho mau, đặng lấy bộ lòng , cho chúng ta giãi nghể .
    Lâu la vâng lời, bưng lại một chậu nước, để ngay trước mặt Tống Giang, rồi lấy ra một ngọn đao nhọn đặng có mổ bụng .
    Tống Giang thấy vậy thì than rằng :
    - Uổng thay cho tánh mạng Tống Giang, bây giờ phải thác một cách khốn nạn như vầy !
    Yên Thuận nghe nói hai chữ Tống Giang thì lật đật kêu lâu la ngưng lại mà rằng :
    - Khoan khoan đã , thằng đó nó nói cái gì mà Tống Giang đó vậy ?
    Lâu la thưa rằng :
    - Nó nói rằng uổng thay tánh mạng Tống Giang phải thác một cách khốn nạn như vầy.
    Yên Thuận bèn lật đật bước lại gần hỏi Tống Giang rằng :
    - Gã kia , ngươi cũng biết Tống Giang nữa sao ?
    Tống Giang nói :
    - Tống Giang là tôi đây chớ ai.
    Yên Thuận hỏi :
    - Ngươi nói ngươi là Tống Giang vậy chứ Tống Giang ở xứ nào ?
    Tống Giang nói :
    - Tôi là Tống Giang làm chức Áp Ti ở Huy thành huyện đây.
    Yên Thuận hỏi :
    - Có phải là Sơn Ðông Cập Thời Võ , giết Diêm Bà Tích mà lưu lạc đó chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Phải, tôi là Hắc tam lang đây.
    Yên Thuận nghe nói cả kinh lật đật giựt ngọn tiêm đao của lâu la mà cắt dây trói cho Tống Giang, cởi áo của mình mặc đắp lên mình . Rồi đở lên ghế giữa và khiến Vương Anh và Trịnh Thiên Thọ đều lạy .
    Tống Giang thấy vậy lật đật bước xuống đáp rằng :
    - Vì cớ gì tam vị tráng sĩ đã không giết tôi mà lại trọng đải như vậy ?
    Bèn quì xuống lạy ba người ấy, té ra bốn người đều quì một lượt .
    Yèn Thuận nói :
    - Tôi là đứa hữu nhãn vô châu, như vầy cũng nên khoét con mắt đi cho rảnh , nếu đại ca không than tiếng ấy, thì tôi đã giết lầm rồi còn gì đâu . Vả chăng tôi lưu lạc vào chốn lục lâm đã mười mấy năm , từng nghe danh đại ca là người trượng nghĩa khinh tài , phò nguy tế khổn , thì tôi cũng đem lòng hoài vọng, nhưng khônh thế chi gặp đặng. Ngày nay trời khiến cho tôi gặp đặng đại ca như vầy, thiệt tình tôi mừng rỡ vô cùng.
    Tống Giang nói :
    - Tôi có tài đức chi đâu, mà túc hạ đem lòng ái mộ như vậy ?
    Yên Thuận nói :
    - Ðại ca là người chiêu hiền đải sĩ , danh dậy bốn phương, ai lại không kính phục. Lại có người nói Lương Sơn Bạc mà đặng hưng vượng tứ hải như vậy , thì cũng bởi dại ca mà ra, song không biết ý gì đại ca lại một mình đến đây như vầy ?
    Tống Giang mới thuật hết các việc từ khi cứu Triệu Cái, giết Diêm Bà Tích mà phải lưu lạc gianng hồ cho ba người ấy nghe.
    Ba người ấy cả mừng lật đật hối lâu la làm thịt trâu dê, bày tiệc thết đãi . Ăn uống đến canh tư rồi mới đi nghĩ.
    Rạng ngày thức dậy trò chuyện cùng nhau, thì Tống Giang lại thuật hết sự tích cũa Võ Tòng cho ba người ấy nghe .
    Ba người ấy than rằng :
    - Chúng tôi vô phước cho nên không gặp đặng Võ nhị lang, nếu có va đến đây thì chúng canh nguyện kiến làm anh cả.
    Từ ấy mỗi ngày đều dọn tiệc thết đải Tống Giang rất hậu .
    Lúc ấy nhằm tết tháng chạp, thiên hạ hay đi cúng mả .
    Ngày kia có lâu la lên báo rằng :
    - Ngoài đường cái có một cái kiệu , lại có bảy, tám đứa tùy tùng, chắc là đàn bà đi cúng mả .
    Vương Anh có tánh háo sắc, nghe báo như vậy thì lật đật đem bốn , năm mươi lâu la xuống núi.
    Tống Giang, Yên Thuận , Trịnh Thiên Thọ, cứ việc ngồi uống rượu như thường.
    Vương Anh đi một hồi lâu, thì có tiểu lâu la lên báo với Yên Thuận rằng :
    - Khi Vương đô đầu xuống đến đó thì bảy, tám tên quân chạy trốn hết , cho nên Vương đô đầu lấy đặng một cái kiệu , một người đàn bà và ít bánh mà thôi , chớ không có tài vật chi hết.
    Yên Thuận hỏi rằng :
    - Bây giờ người đàn bà ấy ở đâu ?
    Lâu la thưa rằng :
    - Người đàn bà ấy thì Vương đô đầu đã khiến người khiêng thẳng về trại mình rồi .
    Bèn Thuận cười ré .
    Tống Giang nói :
    - Làm trai mà tham sắc như vậy thì cũng không phải là hảo hớn.
    Yên Thuận nói :
    - Cái thằng cha đó các việc đều đặng , song có một bịnh riêng ấy mà thôi .
    Tống Giang nói :
    - Vậy thì nhị vị phải đi với tôi đến đó khuyên giải cho va nghe.
    Yên Thuận , Trịnh Thiên Thọ vâng lời , bèn dắt Tống Giang thẳng ra hậu trại . Ði đến phòng, thì Vương Anh đương ôm người đàn thì ấy mà nài việc giao hoan , thấy ba người bước vào thì lật đật đứng dậy mời ngồi .
    Tống Giang hỏi người đàn bà ấy rằng:
    - Nàng là vợ con của ai, nhà cửa ở đâu, nhơn việc chi mà đi ngang qua đây ?
    Người đờn bà ấy thưa rằng :
    - Tôi là vợ của Tri trại nơi Thanh Phong trại, vì cúng mã mẹ tôi nên mới phải đi ngang qua đây.
    Tống Giang nghe nói cả kinh bèn nghĩ rằng :
    - Ta đã muốn qua nương náu cùng Huê tri trại , nay gặp vợ va như vầy, lẻ nào ta lại không cứu .
    Tống Giang nghĩ như vậy bèn hỏi rằng :
    - Nàng đã ra đi đường xa như vầy sao Huê tri trại không đi với nàng.?
    Người đàn bà ấy đáp :
    - Tôi không phải là vợ cũa Huê tri trại.
    Tồng Giang hỏi rằng :
    - So nàng mới nói là vợ của Tri trại, bây giờ lại nói không phải ?
    Người đàn bà ấy đáp :
    - Ðại vương còn chưa rõ , để tôi phân cạn cho đại vương nghe . Nguyên trong trại Thanh Phong có hai người Tri trại, một người văn , một người võ là Huê Vinh, còn người văn là Lưu Cao là chồng tôi.
    Tống Giang nghe nói thì nghĩ rằng :
    - Tuy nàng không phải là vợ của Huê Vinh, song cũng là vợ của đồng liêu va, nếu ta gặp đây mà không cứu , thì mai sau mặt mũi nào dám thấy Lưu Cao.
    Nghĩ như vậy bèn nói với Vương Anh rằng :
    - Phàm làm người hảo hớn mà phạm lấy một chữ dâm ô thì chẳng khỏi bị người xĩ tiếu . Vả chăng bà này cũng là một người mạng phụ của triều đình , nay rủi gặp việc như vầy , vậy xin hiền đệ hãy vị tôi mà tha cho nàng về, đặng cho vợ chồng người ta sum hiệp với nhau , thì hiền dệ cũng đặng hai chữ đại nghĩa.
    Vương Anh nói :
    - Ðại ca nói như vậy cũng phải , nhưng mà yôi là người chưa vơ, nếu lấy chữ nghĩa mà ỡ, thì chắc là ở góa đời. .
    Tống Giang nghe nói như vậy, thì vội vả quì xuống mà rằng :
    - Nếu hiền đệ muốn cho có vợ, phãi chọn một người con gái, rồi dụng sáu lễ mà cưới cho hẳn hòi , thì sỡ tốn ấy để tôi sẽ chịu cho, chớ như người đàn bà này là vợ của mạng quan trong triều đình , xin hiền đệ vì tôi mà thả ra .
    Yên Thuận, Trịnh Thiên Thọ thấy vậy, bước lại đở Tống Giang dậy mà rằng :
    - Việc này cũng là việc dễ , xin ca ca hãy dậy đặng tôi tính cho.
    Bèn chẳng kể Vương Anh chịu hay không chịu, cứ kêu kiệu phu khiến khiêng người đàn bà ấy về.
    Người đàn bà ấy cả mừng lạy tạ Tống Giang mà rằng :
    - Tôi xin tạ ơn đại vương vì có lòng nhơn mà cứu tôi.
    Tống Giang nói :
    - Tôi chẳng phải là đại vương ở sơn trại này đâu, vốn là người khách ở Huy thành huyện mới tới .
    Người đàn bà ấy lạy tạ rồi lên kiệu , cho hai tên kiệu phu khiêng về Thanh Phong trại .
    Lúc ấy Vương Anh đã thẹn lại buồn, không nói chi hết .
    Tống Giang thấy vậy dắt tay Vương Anh ra trước nhà khách khuyên lơn rằng :
    - Xin hiền đệ chớ phiền, mai sau tôi quyết kiếm cho hiền đệ một người xử nữ , tài sắc kiêm toàn , sá chi người đàn bà ấy cũng như huê tàn liễu úa, có quí gì đâu mà phỏng tiếc.
    Yên Thuận , Trịnh Thiên Thọ đều cười rộ .
    Vương Anh bị Tống Giang lấy lễ nghĩa mà buộc, cho nên tuy không đẹp ý chớ cũng chẳng dám hở môi , phải dằn lòng cười gượng mà ăn uống với nh em tới mản tiệc .
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 32
    Tống Giang ra dạo Tiểu Ngao sơn
    Huê Vinh cả đánh Thanh Phong trại


    Khi vợ Lưu Cao bị bắt thì quân sĩ chạy về báo với Lưu Cao hay .
    Lưu Cao nổi giận mắng rằng :
    - Vậy chớ có bà theo hầu làm chi , mà để cho đến nổi vợ ta bị bắt .
    Quân sĩ thưa rằng :
    - Chúng tôi có năm bảy đứa, còn chúng nó ba bốn mươi , như vậy chúng tôi đâu dám cự địch.
    Lưu Cao nói :
    - Bây là đồ phản chủ , nếu nội ngày nay , bây không đem vợ ta về đến đây thì chúng bây đều phải vô khám.
    Quân sĩ bị quở thì không biết tính làm sao , túng phải năn nỉ với quân sĩ khác , ước chừng bảy tám mươi đứa đền cầm trường côn đoản kiếm, đi thẳng qua Thanh Phong sơn đặng có tranh đoạt vợ Lưu Cao về.
    Chẳng dè đi đến nữa đừờng lại gặp hai đứa kiệu phu khiêng kiệu mà chạy , các quân sĩ cả mừng, lật đật đón hỏi , thì vợ Lưu Cao đáp rằng :
    - Thằng ấy bắt ta lên sơn trại, hỏi lại sự tích, ta nói ta là vợ của Lưu tri trại, thì nó lật đật lạy lục xin lỗi, rồi khiến kiệu phu đem ta về đây.
    Các quân sĩ nói:
    - Tội nghiệp cho chúng tôi lắm bà ơi ! Khi về đến trại thì bị ổng quở trách đánh khảo, rồi khiến chúng tôi lên Thanh Phong sơn mà rước bà cho đặng, nếu rước không đặng thì phải ở tù . Nay may bà về đây, thì chúng tôi tuy khỏi ở tù , song chắc là không khỏi bị đánh. Vậy xin bà đoái thương cứu chúng tôi với .
    Người đàn bà ấy nói :
    - Thôi, không hề gì đâu để đó mặc ta.
    Quân sĩ cả mừng, hối kiệu phu khiêng về cho nhanh.
    Về đến trại , quân sĩ vào báo cho Lưu Cao hay.
    Lưu Cao cả mừng, lật đật chạy ra hõi vợ rằng :
    - Vậy chớ có ai cứu hay chăng, mà về đây đặng ?
    Vợ đáp rằng :
    - Khi nó bắt tôi đi thì tôi cưởng với nó, nó có ý muốn giết tôi, đến chừng tôi nói tôi là vợ của Lưu tri trại, nó mới lật đật quì lạy xin lỗi , kế có mấy tên quân sĩ nầy áp lại giựt tôi mà đem về đây.
    Lưu Cao cả mừng, lật đật khiến quân đem một con heo và mười hủ rượu mà thưởng bảy, tám mươi quân sĩ ấy.
    Nói về Tống Giang khi cứu người đờn bà ấy rồi thì ở nơi trại đó cũng bảy tám ngày nữa rồi mới tính việc qua Huê tri trại, bèn từ giả ba người đầu lảnh ấy thì ba anh em đều hết lòng cầm cọng song Tống Giang cũng không nghe, túng phải dọn tiệc tiển hành, rồi lại đem vàng bạc mà cho Tống Giang đi đường.
    Ngày đó , Tống Giang từ giả ba người đầu lảnh ấy rồi xuống núi.
    Ba anh em đưa khỏi hai mươi dặm, rồi dặn Tống Giang rằng :
    - Ca ca đi đến Thanh Phong trại, khi ngày sau có trở về quê quán thì ghé lại đây thăm anh em chúng tôi với .
    Tống Giang vâng chịu. Rồi đó ba anh em trở về núi , còn Tống Giang thì quảy gói đi một mình.
    Nói về Thanh Phong sơn là chổ cách Thanh châu không bao xa, ước một trăm dặm mà thôi, lại chổ Thanh Phong trại, tại nơi ngả ba có một cái chợ kêu là Thanh Phong trấn.
    Chợ ấy có bốn năm ngàn nó nhà, cách Thanh Phong sơn không bao xa.
    Khi Tống Giang ra đi một mình, vừa đến Thanh Phong trấn thì hỏi thăm chổ ở của Huê tri trại.
    Người bổn phố đáp rằng :
    - Huê tri trại ở nơi Thanh Phong trại, mà Thanh Phong trại thì có hai người Tri trại , một người văn một người võ , người văn là Lưu tri trại thì nhà ở bên phía Nam, đầu chợ nầy ; còn người võ là Huê tri trại thì ở bên phía Bắc, cũng trên đầu chợ .
    Tống Giang nghe rồi thì tạ ơn bước đến trại phía Bắc.
    Ðến nơi, thấy có hai tên quân giử cửa, thấy có Tống Giang bước vào thì hỏi tên họ rồi thông báo cho Tri trại hay.
    Giây lâu thấy trong ấy có một vị võ viên còn trẻ bước ra nắm tay Tống Giang dắt thẳng vào trung đường, rồi mời lên ngồi giữa, lạy bốn lạy mà rằng :
    - Từ ngày cách mặt huynh trưởng đến nay tính đã năm sáu năm trường; lúc nào em cũng có lòng hoài vọng lắm, song vì đường xa diệu vợi, không biết làm sao viếng nhau đặng. Ðến sau, em có nghe huynh trưởng giết một con đờn bà và có văn thơ truyền cho các xứ nã tróc, em nghe như vậy thì trong dạ xốn xang chẳng khác chi là nằm trên đống gai, em mới gởi thơ qua nhà huynh trưởng hỏi thăm sự tích, chẳng biết thơ ấy có tới nơi hay không, mà không thấy trả lời. Ngày nay lời khiến cho anh em gặp nhau đây làm cho em vui lòng đẹp dạ lắm.
    Nói rồi lại quì lạy Tống Giang nữa .
    Tống Giang đỡ dậy mà rằng :
    - Anh em mình chớ chẳng phải người nào, hiền đệ đừng có lạy lục làm chi lắm, hãy ngồi lên đàm đạo cùng nhau.
    Rồi đó Tống Giang mới thuật hết các việc từ khi giết Diêm Bà Tích, cho đến lúc lưu lạc giang hồ nương náu nơi nhà Sài Tấn, Khổng thái công, gặp Võ Tòng và bị bắt nơi Thanh Phong núi mà gặp anh em Yên Thuận cho Huê Vinh nghe.
    Huê Vinh nói :
    - Nếu vậy huynh trưởng cũng đã bị nhiều điều tai nạn lắm, mà ngu đệ chẳng hay một điều. Nay may gặp nhau đây, xin huynh trưởng ở lại ít năm , đặng cho thỏa tình bằng hữu rồi sao sẽ tính phương thế cho .
    Tống Giang nói :
    - Khi trước qua ở nơi nhà Khổng thái công, nếu không có thơ của em qua là Tống Thanh gởi đến, mà bảo qua về, thì qua cũng lại đây viếng em, ngặt vì có thơ ấy , nên mới trể nải cho đến ngày nay.
    Huê Vinh liền mời Tống Giang vào hậu đường, rồi kêu vợ là Thôi thị và em gái mình , khiến ra mắt Tống Giang. lại khiến dọn tiệc thết đải .
    Trong khi ăn uống thì Tống Giang thuật chuyện cứu vợ Lưu Cao cho Huê Vinh nghe.
    Huê Vinh nghe rồi, thì nhăn mày mà than rằng :
    - Huynh trưởng không rõ nguồn cơn , cứu con đàn bà ấy thiệt là vô ích mà hữu tổn.
    Tống Giang nói :
    - Sao em lại nói lời ấy ? Vã chăng con đàn bà ấy cũng là vợ của anh em bạn mình, nên qua nghĩ em mà phải cứu nó , chớ khi ấy Vương Anh cũng đem lòng trách móc qua nhiều lắm.
    Huê Vinh nói :
    - Huynh trưởng chưa rỏ, để em nói lại cho huynh trưởng nghe . Nguyên Thanh Phong trại nầy là chổ yếu địa của Thanh châu, chớ chi trào đình để cho một mình em trấn thủ, thì chổ nầy chắc là yên ổn . Ngặt vì mới đây trào đình lại sai một thằng Lưu Cao đến đây, làm chức Chánh tri trại, nó thì thuộc về quan văn mà văn không biết một chữ, võ không biết một thiệu, duy lấy quyền thế mà đặng chức. Từ ngày nó đến đây, cứ lường gạt làng xóm , không kiêng pháp luật triều đình, nó đã làm quấy như vầy lại còn ỷ quyền Chánh tri trại mà hiếp đáp tới em nữa, em không biết thế chi trừ nó cho đặng , sao nuynh trưởng lại cứu vợ nó làm chi vậy ? Vì vợ nó cũng là con đờn bà đại ác, cứ giục chồng làm chuyện bất nhơn . Nếu nó bị bắt mà ở trên sơn trại, thì cũng là may cho nhơn dân, té ra huynh trưởng làm ơn cho một mình nó mà làm hại cho muôn người.
    Tống Giang nghe nói thì khuyên rằng :
    - Hiền đệ nói như vậy chẳng là sai rồi, lời xưa có nói rằng : Oan gia nghi giải bất nghi kiết, tuy nó làm quấy mặc lòng , song cũng nghĩ tình đồng liêu mà ẩn ác giương thiện cho nó mới phải.
    Huê Vinh nói :
    - Lời nhơn huynh nói cũng phải , vậy thì để mai tôi ra giữa công đường sẽ t3 thuật việc huynh trưởng giải cứu vợ nó cho Lưu Cao nghe, đặng có giả lả làm quen với nó .
    Tổng Giang nói :
    - Nếu hiền đệ ở đặng như vậy, thì mới phải là quân tử cho .
    Ðêm ấy ăn uống cho đến canh ba rồi mới đi ngủ.
    Ngày thứ Huê Vinh lại dọn tiệc thết đải Tống Giang.
    Tống Giang ở đó đã đặng bốn, năm ngày , Huê Vinh cũng trọng đải luôn.
    Ngày kia Tống Giang đi ra chợ Thanh Phong xem chơi, thấy thiên hạ đông đảo, trà đình tửu điếm rất nhiều, vì vậy Tống Giang mỗi ngày hễ có buồn thì ra đó uống rượu chơi.
    Ngày kia nhằm tiết Nguơn tiêu, cho nên trong chợ Thanh Phong có làm một tòa Tiểu Ngao sơn nơi trước miếu Thổ địa trên núi ấy chưng những là kỳ hoa dị thảo và các vật rất đẹp .
    Tống Giang nói với Huê Vinh rằng :
    - Qua có nghe nơi chợ Thanh Phong nầy đêm nay vui vẻ lắm, cho nên qua muốn đến đó xem chơi .
    Huê Vinh nói :
    - Ðêm nay thiệt cũng có vui, em cũng muốn dắt huynh trưởng đến đó xem chơi , ngặt vì chức dịch tại thân , đêm nay thiên hạ lại đông đảo cho nên không dám bõ trại ; nếu huynh trưởng có muốn xem chơi thì đi với hai ba tên quân đây xem trong giây phút rồi phải mau mau trở lại, kẽo em đã khiến người dọn tiệc lở rồi.
    Tống Giang nói :
    - Vậy thời để qua xem chơi trong giây phút, rồi sẽ trở về ăn uống cùng nhau.
    Nói rồi đi thẳng ra chợ Thanh Phong mà xem, thấy mỗi nhà đều có đèn đuốc và chưng huê quả nơi trước sân , còn các chổ miếu môn thì treo nhiều cái đèn rất đẹp. Ði đến trước miếu Thổ địa , lại thấy có một hòn núi giả , hiệu là Tiểu Ngao sơn rất xinh đẹp.
    Khi Tống Giang đang coi thì có hai vợ chồng Lưu tri trại cũng đến đó xem. Vợ của Lưu tri trại thấy mặt Tống Giang thì chỉ mà nói với chồng rằng :
    - Cái thằng mặt đen nẩm thấp kia là lâu la nơi Thanh Phong sơn bắt tôi ngày trước đó.
    Lưu tri trại nghe rồi, thì lật đật kêu năm, sáu người tùy tùng, khiến áp bắt Tống Giang .
    Tống Giang thấy vậy thì lật đật chạy trở lại, song chạy chưa đặng bao xa, đã bị quân ấy bắt trói giải về trại Lưu Cao , còn mấy tên tùy tùng của Tống Giang lật đật chạy về báo cho Huê Vinh hay.
    Khi Lưu Cao về đến trại rồi, thì quân sĩ dẫn Tống Giang đến quì trước mặt Lưu Cao.
    Lưu Cao nạt Tống Giang rằng :
    - Mi là cường đạo nơi Thanh Phong sơn dám cả gan tới chổ thành thị như vầy .
    Tống Giang thưa rằng :
    - Tôi chẳng phải là cường đạo, vốn là Trương Tam, quán ở Huy thành huyện, anh em bạn với Huê tri trại, cho nên mới đến đây, nào tôi có phải là cường đạo nơi Thanh Phong sơn đâu. Xin đại nhơn xét lại cho tôi nhờ.
    Nói vừa dứt lời thì có vợ của Lưu Cao ở sau bình phong bước ra nạt Tống Giang rằng :
    - Mi nói mi không phải là cường đạo, vậy chớ ngươi còn nhớ mặt ta chăng ? Ngày trước ta cũng phải kêu mi là đại vương đó, mi có nhớ không ?
    Tống Giang thưa rằng :
    - Ngày trước tôi có thưa với bà rằng : Tôi không phải là đại vương trong sơn trại ấy, vốn là thương khách ở Huy thành huyện, cũng bị bắt như bà vậy.
    Lưu Cao nói :
    - Mi nói thì cũng là thương khách bị bắt, cớ gì bây giờ đi lại đặng thong thả mà đến đây ?
    Vợ Lưu Cao lại hỏi Tống Giang rằng :
    - Mi nói mi không phải là đại vương nơi sơn trại ấy, sao mi lại đặng ngồi giữa mà nhứt hô bá ứng như vậy ?
    Tống Giang nói :
    - Sao bà không nhớ, ngày nọ tôi đã năn nỉ đặng cứu bà như vậy , bây giờ bà lại vu cho tôi là cường đạo, nếu vậy chẳng là oan ức tôi lắm ?
    Vợ Lưu Cao nghe nói thì nổi giận điểm mặt Tống Giang mà mắng rằng :
    - Mi là quân ăn cướp, mi thiệt là già hàm, ta biết rồi, nếu không khảo mi thì mi chẳng chịu cung chiêu đâu.
    Lưu Cao nói :
    - Phải lắm, Nếu không khảo cho tới nước thì chắc là nó không chịu cung chiêu.
    Liền khiến quân căng nọc Tống Giang ra mà đánh.
    Ðánh thôi máu đổ dầm để da tan thịt nát, song Tống Giang cũng cứ kêu oan hoài.
    Lưu Cao thấy vậy, thì khiến quân giam lại đặng có làm tù xa rồi ngày mai giải về Thanh châu.
    Nói về quân tùy tùng đi với Tống Giang, thấy Tống Giang bị bắt, lật đật về báo với Huê Vinh.
    Huê Vinh cả kinh, vội vả làm một phong thơ, sai người đem đến cho Lưu Cao.
    Lưu Cao giở thơ ra đọc rằng :
    - Tôi là Huê Vinh, kính gởi thơ này cho Lưu đại nhơn xem rõ , nguyên tôi có người bà con tên là Lưu Vân, quán ở Tế châu đến đây thăn tôi. Hôm nay ham vui mà đi xem đèn , không biết có làm điều chi xúc phạm đến ngài chăng ? Nếu va có làm lỗi chút đỉnh xin đại nhơn hãy vị tôi mà dung thứ cho va một phen, thì ơn ấy tôi cảm đội ngàn ngày .
    Lưu Cao xem rồi thì nổi giận xé thư ra và mắng Huê Vinh rằng :
    - Cái thằng Huê Vinh thiệt là cả gan, dám ăn nói vô lễ . Vả chăng nó cũng là triều đình mạng quan, sao lại thông đồng với cường đạo, còn dám cả gan nói dối với ta nữa , ai đời cường đạo thì xưng mình là Trương Tam ở Huy thành quận, bây giờ Huê Vinh lại nói đó là Lưu Văn, ở tại Tế châu , ta đả biết ý nó rồi, nó muốn giả mạo tên họ cho thằng cường đạo ấy, dặng ta có tưởng niềm đồng liêu mà dung thứ cho nó chăng . Ta chẳng phãi là người thấp trí đâu , mà nghe. những lời quĩ quyệt như vậy. Nói rồi liền khiến quân đuổi tên quân đem thơ về lập tức.
    Tên qu6n ấy bị đuổi, trở về thưa lại với Huê Vinh.
    Huê Vinh nghe nói thì than thở một hồi, bèn khiến quân thắng ngựa , rồi nai nịt cầm thương lên ngựa , đem năm mười tên quân kéo đến trại Lưu Cao.
    Ðến nơi, Huê Vinh đứng trước cửa trại kêu rằng :
    - Xin mời Lư tri trại ra đây cho tôi nói chuyện .
    Quân sĩ vào báo cho Lưu Cao hay .
    Lưu Cao nghe báo thì phách lạc hồn xiêu , không dám ló ra.
    Huê Vinh thấy Lưu Cao không ra thì đứng chờ một hồi rồi khiến quân đi thẳng vào trại mà tìm kiếm.
    Quân sĩ vâng lời, đi tới chái trên thì thấy Tống Giang còn đương bị treo nơi trên tường, mà cỗ lại có mang gông.
    Quân sĩ lật đật mở xuống và mở gông cho Tống Giang .
    Huê Vinh vội vả khiến quân đem Tống Giang về nhà, còn Huê Vinh ra cửa lên ngựa mà nói lớn rằng :
    - Bớ Lưu Cao, làm người ở đời ai lại không có bà con. Vì ý gì mi lại cậy quyền ỷ thế bắt anh ta mà đánh khảo tới nước, rồi lại vu oan cho anh ta là cường đạo, ăn ở như vậy thiệt mi không tưởng nghĩa đồng liêu, chẳng biết kiêng nể ta chút nào hết. Thôi , để mai ta sẽ đến đây phân phải trái với ngươi .
    Nói rồi thì trở về trại mình, đặng có kiếm thuốc mà thoa cho Tống Giang. .
    Còn Lưu Cao thấy Huê Vinh đã đem Tống Giang về rồi thì lật đật kêu hai trăm quân sĩ ra, khiến qua trại Huê Vinh mà bắt Tống Giang lại .
    Trong hai trăm quân ấy, có hai người Giáo đầu, tuy biết võ nghệ cũng khá, nhưng cũng không phải là địch thũ cũa Huê Vinh, song bất đắc dĩ phải vâng lời ra đi .
    Ði đến cửa trại thì trời còn chưa sáng, quân giử cữa vào báo cho Huê Vinh hay .
    Huê Vinh khiến mở cửa ra cho rộng rồi ngồi giữa nhà, tay tã thì cầm cung, tay hữu thì cầm tên , chờ cho quân sĩ kéo vào .
    Quân ấy vào đến đó thì Huê Vinh lắp tên mà nạt lớn rằng :
    - Quân bây không biết vũ nghệ của ta thể nào hay sao ? Nầy, ta cho chúng bây coi coi tài ta, đứa nào không biết sợ chết thì vào đây mà cự , để ta bắn thử cái hình thần giữ cửa trúng nơi ngù mão cho chúng bây biết tài .
    Nói rồi liền lắp tên mà bắn một mủi, quả trúng ngù mảo cũa thần giử cửa ấy
    Hai trăm tên quân đều kinh hải .
    Huê Vinh lại rút một mũi tên mà nói lớn rằng :
    - Ðể ta bắn nhằm dải mảo cũa thần giử cửa phía bên hửu đây cho chúng bây xem. Bèn bắn một mủi thì cũng quã trúng ngay dải mảo , hai mũi tên đều dính tại cửa, không rớt xuống .
    Huê Vinh lại lấy một mũi tên nữa mà kêu lớn rằng :
    - Bây giờ chúng bây hãy xem ta bắn ngay ngực thằng Giáo đầu mặc áo trắng kia .
    Nói vừa dứt lời thì quân sĩ đều rùng rùng kéo nhau chạy hết.
    Huê Vinh khiến quân đóng cửa trại lại rồi trở vào hậu đường mà thoa thuốc cho Tống Giang.
    Khi ấy Huê Vinh nói với Tống Giang rằng :
    - Ấy cũng vì tôi quên một chút mà để cho huynh trưởng chịu lấy khổ sở nầy.
    Trầng Giang hói :
    - Qua chịu khổ này thì cũng chẳng can chi, song e cho Lưu Cao muốn gây hơn thua với hiền đệ thì biết liệu thể nào ?
    Huê Vinh nói :
    - Việc ấy không can chi, bất qua tôi bõ chức quan này mà đi chổ khác, thì nó cũng không làm chi tôi đặng.
    Tống Giang nói :
    - Chẳng dè con đờn bà ấy có lòng sâu sắc , ai dè nó xúi chồng nó đánh qua tới nước, qua hòng khai thiệt tên ra, song qua lại e phát giác về việc Diêm Bà Tích, cho nên mới phải xưng mình là Trương Tam. Lưu Cao lại muốn hạ tù xa mà giải qua về Thanh châu đặng vu cho qua là đầu đãng bọn Thanh Phong sơn. Nếu khi ấy không có hiền đệ đến cứu thì dầu qua có môi đồng lưởi sắt đi nửa, cũng khó nổi phân biện với nó .
    Huê Vinh nói :
    - Khi ấy tôi cũng tưởng nó là người học hành thì hay thương người đồng liêu , cho nên tôi mới viết thơ cho nó mà gọi anh là Lưu Văn, đặng họa may nó có tưởng tình mà dung thứ cho anh chăng. Té ra nó cũng không dung, cứ việc đánh khảo đến nước khổ sở như vậy , thiệt là thảm thiết cho anh lắm !.
    Tống Giang nói :
    - Lời tục có nói rằng : ăn cơm phòng sặc, đi đường phòng vấn . Nay em đà cứu đặng qua về đây, chắc là nó không chịu nhịn thua , sao sao cũng có văn thơ báo báo rồi chứ chẳng không, ấy vậy nội đêm nay để qua thẳng lên Thanh Phong sơn mà trốn đặng cho hiền đệ chối phớt đi thì hay hơn.
    Huê Vinh nói :
    - Tính như đại ca vậy cũng phải song đại ca bị đòn rất nặng, tôi e đại ca đi không nổi mà thôi.
    Tống Giang nói :
    - Không hề gì, việc gấp cũng phải ráng .
    Huê Vinh khiến quân dọn tiệc mà đưa Tống Giang .
    Ðến chiều tối khiến khiến hai tên quân đưa Tống Giang ra khỏi trại, đặng cho Tống Giang lên Thanh Phong sơn.
    Còn quân sĩ của Lưu Cao trở về thuật hết việc Huê Vinh bắn hay cho Lưu Cao nghe.
    Lưu Cao nghĩ rằng :
    - Hễ nó đoạt đặng thì nội đêm nay chắc là nó thả về Thanh Phong sơn, đặng ngày mai nó chối phứt việc ấy. Nếu nó làm như vậy thì quan trên cũng nghi rằng văn võ bất hòa nên ta vu cáo cho nó , như vậy cũng khó cho ta lắm chớ chẳng chơi. Vậy thì đêm nay ta phải sai vài ba tên quân đi ra chừng năm sáu dặm đường mà chờ nó. Nếu may gặp đặng nó thì bắt đem về đây , rồi ta sẽ sai người đi cáo báo với quan trên, như vậy chắc là hại Huê Vinh đặng chớ chẳng không. Chừng ấy ta ở đây một mình một cỏi, mặc sức tung hoành .
    Tính kế như vậy, bèn sai hai mươi tên quân cầm binh khí ra tại ngã đường lên Thanh Phong sơn mà chực đó.
    Qua đến canh hai, bọn quân ấy đón bắt đặng Tống Giang dẫn về.
    Lưu Cao cả mầng mà rằng :
    - Thiệt là bất xuất ngô chi sở liệu.
    Bèn khiến quân đem Tống Giang lại nhà sau, rồi sai hai người tâm phúc thẳng đến Thanh châu phủ cáo báo.
    Ngày thứ Huê Vinh cũng ngở là Tống Giang về Thanh Phong sơn rồi , thì ngồi nghĩ rằng:
    - Ðể coi thằng Lưu Cao làm cách gì mà hại ta đặng .
    Té ra chờ cả ngày cũng chẳng thấy chuyện chi hết.
    Nói về Tri phủ nơi Thanh châu tên là Mộ Dung Ngạn Ðạt người này là anh Mộ Dung Quí Phi. Vì vậy cho nên lấy thế em gái mình mà tàn hại lương dân nơi Thanh châu, lại hay khi dễ liêu hữu , chẳng kể đến ai hết.
    Ngày kia tiếp đặng tờ thân trạng của Lưu Cao cáo báo thì cả kinh mà rằng :
    - Huê Vinh cũng là con cháu công thần, sao lại giao thông với cường đạo, không kiêng phép nước như vậy kìa. Việc này cũng là việc lớn song không biết hư thiệt thể nào. Bèn cho đòi Ðô giám , đặng có sai đi qua Thanh Phong trại . ( Nguyên Ðô giám này là Huỳnh Tín, võ nghệ cao cường , oai dậy cả xứ Thanh châu , vì vậy cho nên người ta gọi là Trấn tam sơn. Vì địa phận Thanh châu có ba hòn núi : thứ nhứt, Thanh Phong sơn ; thứ nhì : Nhị Long sơn ; thứ ba : Ðào Hoa sơn, ba hòn núi ấy đều có lâu la chiếm cứ, thiên hạ gọi là ba hòn ác sơn.
    Huỳnh Tín thì hay khoe mình có sức bắt hết lâu la ba hòn núi ấy đặng, cho nên người ta mới gọi là Trấn tam sơn . )
    Khi Huỳnh Tín vâng lời Tri phủ đòi thì lật đật đến hầu.
    Tri phủ khiến điểm năm mươi tên quân đi thẳng qua Thanh Phong trại .
    Huỳnh Tín vâng lời, điểm binh ra đi.
    Ðến nơi , Lưu Cao nghinh tiếp vào hậu đường , dọn tiệc thiết đải Huỳnh Tín và ban thưởng qnân sĩ, rồi lại khiến quân dẫn Tống Giang ra cho Huỳnh Tín xem.
    Huỳnh Tín xem rồi thì nói rằng :
    - Việc nầy không cần gì phải tra hỏi . Vậy thì nội đêm nay phải sắm sửa tù xa mà bõ nó vào, rồi làm một cây cờ đề chữ : Thanh Phong sơn tặc thủ, Huy thành hổ Trương Tam .
    Tống Giang không nói chi đặng, cứ làm thinh để cho Huỳnh Tín và Lưu Cao làm gì thì làm.
    Khi ấy Huỳnh Tín lại hỏi Lưu Cao rằng :
    - Trong khi bắt đặng Trương Tam thì Huê Vinh có hay cùng chăng ?
    Lưu Cao nói :
    - Tôi bắt đặng nó lúc canh hai, rồi tôi giấu tại nhà, không cho Huê Vinh hay, chắc là va tưởng thằng nầy đã về Thanh Phong sơn rồi .
    Huỳnh Tín nói :
    - Như vậy lại càng dễ hơn nữa .Vậy thì ngày mai, truyền dọn một tiệc nơi nhà công, khiến năm mươi tên quân mai phục bốn phía, rồi sai người đến nói với Huê Vinh rằng : Quan Tri phủ hay đặng văn võ bất hòa cho nên sai tôi đến đây bày tiệc mà khuyên giải hai đàng , như vậy thì gạt va đến nhà công, rồi tôi sẻ trịch bôi vi hiệu mà bắt va, đặng có giải về Thanh châu luôn thể .
    Lưu Cao khen rằng :
    - Tướng công thật là cao kiến, kế ấy bắt va dễ như bắt sò trong chậu vậy.
    Tan tiệc rồi, Lưu Cao khiến quân dọn chổ cho Huỳnh Tín an nghĩ .
    Rạng ngày Lưu Cao sắp đặt quân sĩ mai phục tại nhà công, bày chén đủa ra đó giả như đải tiệc, rồi Huỳnh Tín đi với hai tên quân qua trại Huê Vinh.
    Ðến nơi, khiến người giử cửa truyền báo cho Huê Vinh hay .
    Huê Vinh hỏi rằng:
    - Người ấy có nói về chuyện chi mà đến đây chăng ?
    Quân sĩ giử cửa thưa rằng :
    - Người ấy xưng mình là Huỳnh Ðô giám đến thăm tướng công.
    Huê Vinh nghe nói, lật đật ra cửa nghinh tiếp Huỳnh Tín vào mà hỏi rằng :
    - Tướng công đến đây có việc chi chăng ?
    Huỳnh Tín nói :
    - Nay quan Tri phủ hay đặng trại này văn võ bất hòa, người không biết vì cớ gì, người lại e cho nhị vị tưởng thù riêng mà bỏ việc công, cho nên người sai tôi đến đây, bài tiệc mời nhị vị tới tại công đường mà giải hòa . Vậy xin túc hạ hãy đi với tôi .
    Huê Vinh cười rằng:
    - Chẳng có điều chi là bất hòa, vì Lưu Cao làm chức Chánh tri trại, còn tôi làm Phó, tôi cũng hết sức chìu lòn, mà người không thương , cứ việc thổi lông tìm vết. Tôi phải dằn lòng nhịn nhục hoài, nào có dám nói chi đến người đâu . Nay đã đến tai quan Tri phủ, ngài lại sai tướng công đến đây, thiệt là nhọc lòng nhọc sức tướng công lắm .
    Huỳnh Tín nói nhõ với Huê Vinh rằng :
    - Quan Tri phủ kính mến túc hạ lắm, ngài nói nếu có động việc binh đao nơi chốn này, thì một mình túc hạ gánh vác mà thôi ; chớ va làm quan văn , có làm gì đặng, túc hạ cứ việc mà làm , chẳng cần phãi chìu lụy va làm chi . Vậy túc hạ hãy đi với tôi đến đó , đặng cho tôi nói ít lời mà giải hòa, ngõ khõi việc thù hiềm thì dễ hơn.
    Huê Vinh nói :
    - Ði thì tôi đi, song xin Ðô giám ở nán lại, đặng uống vài chén rượu với tôi đã .
    Huỳnh Tín nói :
    - Ðến đó vui vẻ ăn uống cũng chẳng muộn gì .
    Huê Vinh nghe theo, bèn đi với Huỳnh Tín thẳng đến đại trại .
    Tới nơi Huỳnh Tin nắm tay Huê Vinh dắt vào nhà công, đã có Lưu Cao đến đó trước rồi .
    Ba người cũng thi lễ chào hỏi với nhau như thường.
    Huỳnh Tín khiến quân lấy rượu ra, rồi rót một chén mà nói với Lưu Cao rằng :
    - Quan Tri phủ thấy nhị vị không hòa với nhau, thì người đem lòng lo sợ lắm. Nay nguời phú thác cho tôi đến đây đặng khuyên giải hai ông vậy xin hai ông từ rày về sau , cứ tưởng việc công mà bõ qua thù riêng, hễ có việc chi thì thương nghị với nhau mà làm, đừng có đem lòng tranh cạnh làm chi nữa.
    Lưu Cao đáp rằng :
    - Tuy tôi là người bất tài , song cũng biết phép . Ngày nay vì hai đứa tôi mà làm cho quan Tri phủ và Tướng công phải nhọc lòng nhọc sức như vầy, thì hai đứa tôi cũng có lỗi, song điều ấy là người ngoài đồn huấn, chớ anh em tôi có điều chi mích lòng nhau đâu, mà gọi là bất hòa .
    Huỳnh Tín cười rằng :
    - Như vậy thì hay lắm, thì túc hạ hãy uống cho cạn chén rượu này.
    Lưu Cao vâng lời bưng chén rượu mà uống.
    Huỳnh Tín lại rót một chén nữa và nói với Huê Vinh rằng :
    - Lời Lưu tri trại nói như vậy đó, tưỡng khi tại người ngoài đồn quấy, chớ không có điều chi xích mích với nhau. Vậy túc hạ hãy vui lòng uống cạn chén rượu này.
    Huê Vinh vâng lời, bưng lấy chén rượu mà uống.
    Lưu Cao tại rót một chén rượu, mời Huỳnh Tín lại mà rằng :
    - Vì việc nầy mà tướng công phải đến đây, nếu tướng công có vui lòng miển trách thì xin uống cạn chén rượu này.
    Huỳnh Tín bưng lấy chén rượu ấy, liếc mắt ngó bốn phía, thì thấy đã sẳn có vài mươi tên quân đã lên công đường, bèn giã đò làm rớt chén xuống đất, thì thấy phía sau quân sĩ la lên, áp lại bắt Huê Vinh mà trói.
    Huê Vinh la lớn rằng :
    - Tôi có tội chi mà trói tôi ?
    Huỳnh Tín nạt rằng :
    - Như vậy mà còn nói không tội sao ? Ðã thông đồng với cường đạo nơi Thanh Phong sơn, tội phản trào đình, lại còn nói rằng không tội nữa kìa . Nay ta cũng vị tình trước ta không bắt gia quyến ngươi làm chi . Còn tội ngươi thì ta cứ theo lẽ công mà làm .
    Huê Vinh nói :
    - Gọi tôi rằng thông đồng với cường đạo, mà có chứng hay không .
    Huỳnh Tín nói :
    - Sao lại không có, quân bây, hãy đem chứng cớ ra đây cho va xem .
    Quân sĩ vâng lời ra đi .
  4. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 33
    Tại lục lâm Huỳnh Tín thất thế
    Nơi sơn trại Tần Minh lầm mưu


    Giây lâu quân đẩy đến một cái tù xa, mở cửa một người trong ấy ra .
    Huê Vinh thấy người thiệt là Tống Giang thì sửng sốt không nói chi đặng.
    Huỳnh Tín nói với Huê Vinh rằng :
    - Tang tích là thằng đó, còn tiên cáo là Lưu Cao đây .
    Huê Vinh nói :
    - Người này là người thân quyến của tôi Huy thành huyện mới đến đây . Nếu ngươi muốn phao cho va là cường đạo thì để tới quan trên tôi sẽ phân biện.
    Huỳnh Tín nói :
    - Vậy thì ta phải giải ngươi về Thanh châu, đặng cho ngươi phân biện với quan trên.
    Bèn khiến Lưu Cao điểm thêm một trăm binh bổn trại, hộ tống tù xa, rồi đi với mình giải về Thanh châu .
    Khi ấy Huỳnh Tín lên ngựa, tay cầm táng môn kim mà đi .
    Lưu Cao cũng nai nịt theo sau , còn một trăm năm mươi tên quân ấy cầm khí giái giử gìn tù xa mà đi trước.
    Ði ra khõi Thanh Phong trại chưa đặng ba bốn mươi dặm thì đến một cụm rừng kia .
    Quân đi trước vùng la lớn rằng :
    - Trong rừng có ai kia, đứng dòm chuyện gì không biết ?
    Nói rồi thì đều dừng chơn lại hết.
    Huỳnh Tín thấy vậy hỏi rằng :
    - Sao lại không đi nữa ?
    Quân sĩ thưa rằng :
    - Trong rừng có người dòm ngóng.
    Huỳnh Tín nạt rằng :
    - Thây kệ nó cứ việc đi mà thôi .
    Ði gần đến rừng thì nghe tiếng thanh la nổi lên vang dậy, làm cho quân sĩ đều kinh hải .
    Huỳnh Tín nạt rằng :
    - Chúng bây chẳng nên chạy, phải giăng ra có hàng, đặng ta cự chiến với nó .
    Bèn khiến Lưu Cao giử tù xa , Lưu Cao sợ run lập cập, nói không ra tiếng , cứ niệm Cứu khổ thiên tôn hoài .
    Còn Huỳnh Tín giục ngựa tới trước xem , thì thấy trong rừng ấy có bốn năm trăm lâu la, thảy đều mình cao vóc lớn , mặt mày dữ tợn, đầu bịt khăn điều, lưng giắt gươm vắn tay cầm trường thương, áp ra vây phủ cả bọn quân sĩ mình. Trong ấy lại có ba người hảo hớn, một người mặc áo xanh , một người mặc áo lục và một người mặc áo đỏ , đều bịt khăn đen , giắt đao lưng và cầm đao lớn, xông ra đón đường . ( Nguyên ba người ấy, một người là Cẩm mao hổ Yên Thuận , một người là Hoài khước hổ Vương Anh và một người là Bạch diện lang quân Trịnh Thiên Thọ).
    Ba người ấy nạt Huỳnh Tín rằng :
    - Phải để lại đây ba ngàn lượng làm tiền mãi lộ thì chúng ta mới cho đi.
    Huỳnh Tín nạt rằng :
    - Chúng bây chẳng nên vô lễ . Vậy chứ chúng bây không biết danh Trấn tam sơn là ta đây hay sao?
    Ba người ấy đều trợn mắt nạt rằng :
    - Dầu mi là Trấn Vạn sơn đi nữa cũng phải nạp tiền mãi lộ thì ta mới cho đi.
    Huỳnh Tín nói :
    - Ta là người quan sai đi việc công, có vàng bạc chi đâu mà nạp tiền mãi lộ .
    Ba người ấy cười rằng :
    - Dầu là đương kim thiên tử đi ngang qua đây vẫn cũng phải nạp ba ngàn quan mải lộ cho chúng ta ; huống chi ngươi là người của quan sai , chúng ta chẳng biết quan nào, phải mau mau nạp tiền mãi lộ ch chúng ta thì đi mới đặng.
    Huỳnh Tín nổi giận.
    - Loài cường đạo, sao dám vô lễ xúc phạm đến hoàng gia như vậy kìa .
    Bèn vỗ ngựa huơi gươm, xốc chém Yên Thuận.
    Ba người hảo hớn đều huơi đao đến cự.
    Huỳnh Tín ráng sức chống trả với ba ngọn đao ấy.
    Ðánh đặng mười hiệp , liệu bề cự địch không nổi, bèn quày ngựa chạy trở lại đường cũ.
    Ba người ấy giục ngựa rượt theo , Huỳnh Tín cả kinh, chẳng kể quân sĩ giục ngựa chạy một mình , thẳng về Thanh Phong trấn .
    Khi ấy quân sĩ thấy Huỳnh Tín bị thua, thì bỏ tù xa và Lưu Cao lại đó mà chạy tứ tán hết.
    Lưu Cao cũng kinh hồn lạc phách, quất ngựa chạy , bèn bị lâu la giăng dây làm cho ngựa vấp, Lưu Cao té nhào.
    Lâu la áp lại bắt trói, rồi đoạt tù xa, muốn mỡ ra mà coi .
    Té ra lúc ấy Huê Vinh đã phá cửa tù xa đặng rồi.
    Lâu la thấy vậy cắt dây mở trói cho Huê Vinh và Tống Giang, rồi lột y phục cũa Lưu Cao trao cho Tống Giang mặc, lại dắt con ngựa Lưu Cao và hai con ngựa kéo tù xa mà giải lên sơn trại. (Nguyên lúc ấy ba vị hảo hớn vì thấy Tống Giang vắng bặt tin tức, cho nên sai ít tên lâu la lanh lợi , lén xuống Thanh Phong trấn thám thính, có nghe người ta đồn rằng :
    - Nay có Ðô giám là Huỳnh Tín làm kế trịch bôi và hiệu mà bắt Huê Vinh, rồi giải luôn theo với người anh của Huê Vinh là người ở Huy thành huyện.
    Mấy tên lâu la dọ đặng tin ấy, lật đật về báo cùng ba vi hảo hớn ấy .
    Ba vị hảo hớn biết Tống Giang bị nạn, bèn đem lâu la ra đón đường đặng giải cứu. Vì vậy cho nên đã cứu đặng hai người ấy mà lại bắt đặng Lưu Cao nữa.)
    Khi ba người hảo hớn trở về sơn trại thì đã hết canh hai rồi, bèn mời Tống Giang và Huê Vinh lên ngồi giữa , còn ba người ấy ngồi hai bên, rồi dọn tiệc khánh hạ.
    Huê Vinh tạ ơn ba người ấy mà rằng :
    - Nay anh em tôi nhờ có tam vị cứu tử lại báo thủ đặng, ơn ấy đáng tạc dạ ghi xương, song tôi còn lo nổi vợ tôi và em gái tôi còn ở Thanh Phong trại, ắt là bị Huỳnh Tín hãm hại chớ chẳng không.
    Yên Thuận nói :
    - Việc ấy Tri trại chớ lo. Hễ Huỳnh Tín có bắt lịnh thê và lịnh mụi đi nữa; thì cũng giải ngang qua đường nầy, vậy ngày mai anh ta sẽ xuống mà đoạt tù xa nữa .
    Nói rồi bèn kêu vài tên lâu la sai đi thám thính.
    Huê Vinh tạ ơn mà rằng :
    - Như vậy thiệt ơn đức rất dày.
    Tống Giang nói với Yên Thuận rằng :
    - Vậy hảy khiến lâu la dẫn thằng Lưu Cao đến đây coi thử .
    Yên Thuận nói :
    - Ðể tôi khiến lâu la mổ gan nó đặng cho nhơn huynh khánh hạ.
    Huê Vinh nói :
    - Ðể tôi cầm dao mổ gan nó cho thỏa nư giận của tôi.
    Khi lâu la dẫn Lưu Cao đến nơi .
    Tống Giang mắng Lưu Cao rằng :
    - Loài súc sanh, vả chăng ta với mi vốn là vô thù vô oán , mi nở nào lại nghe lời con đàn bà sâu sắc ấy , mà làm hại ta như vậy ? Bây giờ hoàng thiên hửu nhãn, mong hại người mà lại mang tai như vầy, thì mi liệu định thể nào ?
    Huê Vinh nói :
    - Thôi, thôi , hơi đâu mà hỏi loài phi nghĩa cho mệt.
    Bèn xáchh đao xốc lại mổ bụng Lưu Cao, lấy trái tim ra dâng cho Tống Giang. Còn cái thây của Lưu Cao thì lâu la khiêng ra ngoài xẻ thịt mà ăn với nhau.
    Tống Giang nói:
    - Tuy nay đã giết đặng loài thất phu rồi , song con nghiệt phụ ấy còn chưa trừ khử thì cũng chưa đã nư giận của ta .
    Vương Anh nói :
    - Nhơn huynh chớ lo, để mai tôi xuống đó bắt con đờn bà ấy về , phen nầy sao sao cũng phải để cho tôi nhờ cậy chút đỉnh với.
    Ai nấy nghe nói đều cười ré .
    Ðêm ấy ăn uống với nhau cho tới hết canh ba mới mản tiệc.
    Ngày thứ , ai nấy đều thức dậy thương nghị về việc công đả Thanh Phong trại .
    Yên Thuận nói :
    - Giao chiến hôm qua lâu la cũng đã mệt mỏi rồi. Vậy phải cho chúng nó nghĩ một ngày đã , rồi mai đánh cũng chẳng muộn chi .
    Tống Giang khen phải.
    Nói về Huỳnh Tín, nhứt nhơn nhớt mã về tới Thanh Phong trại , thì điểm binh canh giử bốn phía, rồi làm một tờ thân trạng phi báo cùng Thanh châu Tri phủ.
    Tri phủ xem thân trạng thì cả kinh , lật đật sai người đi mời Tổng quản đến thương nghị việc ấy. ( Nguyên Tổng quản nầy tên Tần Minh, người ở Khai châu, vì có tánh nóng như lửa , sấm sét , cho nên người ta gọi là Tích Lịch hỏa. Người này hay cầm lang nha bổng, có sức cự nổi muôn người.)
    Tần Minh nghe tri phủ đòi thì lật đật đến ra mắt, Tri phủ mới thuật các việc trước và trao tờ thân trạng của Huỳnh Tín cho Tần Minh xem.
    Tần Minh nổi giận mà rằng :
    - Quân giặc đầu đỏ nầy sao dám vô lễ như vậy kìa ? Thôi, để tôi đem đến đó bắt cho đặng chúng nó về đây .
    Tri phủ nói :
    - Việc nầy phải tính cho gấp, nếu để chậm trể chắc là chúng nó đến đánh Thanh Phong trại chớ chẳng không.
    Tần Minh thưa rằng :
    - Tôi đâu dám chậm trể , phải đi nội ngày nay mà thôi .
    Tri phủ cả mừng, vội vả khiến quân dọn tiệc thết đải Tần Minh.
    Mản tiệc rồi , Tần Minh ra điểm một trăm binh kỵ và bốn trăm binh bộ, kéo thẳng tới Thanh Phong sơn.
    Nói về lậu la nơi Thanh Phong sơn hay đặng chuyện ấy liền phi báo cùng mấy vị hảo hớn.
    Lúc ấy mấy vị hảo hớn vừa muốn đem binh xuống đánh Thanh Phong trại, kế nghe báo Tần Minh đem binh tới, thì ai nấy đều sửng sốt lấy mắt nhìn nhau .
    Huê Vinh nói :
    - Lời xưa có nói : Binh đáo tướng đương, thủy lai thổ yểm, sao liệt vị sợ lắm vậy ? Thôi, hãy khiến lâu la ăn uống cho no nê đi, rồi sẽ y theo kế tôi mà làm như vầy... như vầy...
    Tống Giang khen rằng :
    - Thiệt là diệu kế .
    Bèn phân phối cho lâu la làm theo y kế ấy, còn Huê Vinh thì chọn một con ngựa cho hay và một bộ giáp rồi mang cung cầm giáo chờ Tần Minh tới .
    Tần Minh đem binh đến Thanh Phong sơn thì đóng trại cách núi chừng mười dặm.
    Rạng ngày khiến quân ăn uống cho no nê đặng có giao chiến, bèn chọn một chổ trống trải gần núi mà bố trận. Ðến chừng bày khai trận thế rồi, thì nghe trên núi có tiếng thanh la vang trời dậy đất, có một đạo binh ở trên núi kéo xuống.
    Tần Minh gò ngựa chực hờm lang nha bổng mà xem cho kỷ, thì thấy đạo binh ấy có một tướng đi đầu quả là Tiểu Lý Quảng Huê Vinh.
    Khi Huê Vinh xuống núi bố thành trận thế rồi, thì giục ngựa ra trước trận mà chào Tần Minh.
    Tần Minh nói rằng :
    - Huê Vinh, mi cũng là tướng môn chi tử, hưởng lộc trào đình đã nhiều đời, nay mi vâng lịnh trấn giử cỏi nầy, nở nào lại thông đồng với cường đạo mà bội phản quốc gia như vậy ? Bây giờ ta đem binh đến đây quyết bắt mi, vả mi phải xuống ngựa nạp mình kẽo nhọc ta ra sức.
    Huê Vinh cười rằng :
    - Chẳng phải ý tôi muốn bội phản triều đình như vầy đâu ngặt vì bị thằng Lưu Cao lấy việc công mà trả thù riêng, trần mưu thiết kế làm hại tôi, cho nên bây giờ đây tôi không nơi nương dựa túng phải lưu trú chốn này đặng lánh nạn, chớ không phải lòng tôi quyết muốn ; xin tướng quân xét lại, tìm kiếm phương chi cứu tôi với .
    Tần Minh nói :
    - Mi là quân phản nghịch, chớ nên nói nhiều lời . Nói rồi nên huơi lang nha bổng xốc lại đánh Huê Vinh.
    Huê Vinh cười rằng :
    - Mi thiệt là đứa không biết đi điều, ta thấy mi làm chức lớn hơn ta thì ta nhượng mi chút đỉnh, song mi cũng nằng nằng quyết hơn thua với ta mà thôi . Vậy thì ta với mi đều liều sống thác mà cự chiến với nhau một phen vậy.
    Nói rồi bèn giục ngựa huơi thương xốc lại đâm Tần Minh .
    Tần Minh cũng hươi lang nha bổng cự chiến, hai đàng đánh nhau đặng năm mươi hiệp mà chưa định hơn thua.
    Huê Vinh bày thiệu phá đỉnh, giục ngựa chạy theo đường nhỏ mà lên núi.
    Tần Minh cả giận vỗ ngựa rượt theo, Huê Vinh lấy cung tên bắn một mủi , trúng nhằm dải mão của Tần Minh .
    Tần Minh cả kinh không dám theo nữa , bèn quày ngựa trở lại.
    Huê Vinh đi theo đường khác thẳng lên sơn trại.
    Tần Minh xuống tới chơn núi, vừa muốn chém giết quân lâu la, nhưng lâu la thấy Tần Minh xuống đến, thì vỡ chạy tứ tán hết.
    Tần Minh khiến quân nổi trống la lên, rồi kéo nhau rùng rùng chạy lên núi. Té ra đi lên chưa đặng bao xa, thì có cây đá trên núi lăn xuống , lên nữa không đặng , túng phải quày trở xuống. Tần Minh lại càng giận lắm, bèn đem binh đi vòng theo chơn núi đặng kiếm đường mà lên .
    Tìm cho đến đứng bóng, thì thấy phía bên Tây núi ấy, nơi đám rừng rậm, có một đạo binh dựng hai cây cờ đỏ, nổi tiếng đồng la vang dậy.
    Tần Minh đem binh lên núi rượt theo theo binh ấy . Té ra cờ đỏ cũng mất, mà cũng không nghe tiếng đồng la nữa. Tần Minh xem lại đường ấy thì không nẻo thông, duy có một cái đường mòn để đi đốn củi mà thôi, song nẻo ấy cũng đã có cây đá lấp cản ngang đường rồi, Tần Minh lên nữa không đặng, bèn sai quân dọ kiếm nẻo đường.
    Giây lâu quân trở về báo rằng :
    - Phía Ðông núi nầy có một đạo binh cũng dựng cờ đỏ và gióng trống y như đạo binh trước.
    Tần Minh dẫn binh chạy qua phía Ðông núi mà rượt theo đạo binh ấy, đến cũng không thấy chi hết.
    Tần Minh giục ngựa đi vòng hết phía, kiếm đường mà lên, thì thấy bốn bên đều có cây đá lấp ngang không có nẻo thông, lại có quân thám báo rằng :
    - Phía Tây núi nầy lại có một đạo binh dựng cờ đỏ, giống đồng la y như khi nãy.
    Tần Minh giục ngựa trở lại phía Tây thì cũng chẳng thấy chi hết.
    Tần Minh lại càng giận lắm .
    Giây lâu nghe phía Ðông núi có tiếng đồng la vang dậy.
    Tần Minh giục ngựa chạy qua phía ấy nữa; tới nơi thì cũng không thấy chi cả.
    Tần Minh nghiến răng dậm chơn, hơi giận tràn hông, lại khiến quân tìm đường mà lên núi.
    Xảy đâu lại nghe quân la ó vang dậy nơi phía Tây .
    Tần Minh hối quân trở lại thì cũng không thấy một người.
    Tần Minh nổi giận la hét quân sĩ khiến kiếm cho được đường lên.
    Kế có quân chạy tới báo rằng :
    - Nơi phía Ðông Nam có một nẻo lên núi được, xin hãy đi vòng qua phía ấy mà lên.
    Tần Minh nói :
    - Nếu có đường ấy thì phải mau mau lại đó mà lên.
    Bèn kéo binh qua phía Ðông Nam .
    Lúc ấy trời đã chiều rồi, người mệt ngựa mỏi , đi nữa không nổi .
    Tần Minh thấy vậy, khiến xuống núi nghĩ binh đặng có nấu cơm mà ăn.
    Xảy thấy trên núi đèn đuốc lòe trời , trống chiêng dậy đất.
    Tần Minh nổi giận lại kéo binh lên núi nữa, thì thấy trên núi ấy tên bắn như mưa, túng phải quày trở xuống khiến quân nấu cơm.
    Mới vừa nhúm lửa , lại thấy trên núi ấy có một đạo binh nổi lên tám chín mươi ngọn đuốc rùng rùng kéo xuống.
    Tần Minh lật đật hối quân kéo lên đặng cự chiến, té ra lên đến đó thì đèn đuốc tắt hết chẳng thấy một người.
    Tần Minh giận lắm, bèn khiến quân sĩ nổi lửa lên đốt cụm rừng ấy.
    Khi đương đốt thì nghe đờn địch trống phách nơi chót núi.
    Tần Minh giục ngựa thẳng tới , ngước mặt lên xem, thì thấy trên chót núi có vài mươi cây đuốc .
    Huê Vinh và Tống Giang đương ngồi uống rượu .
    Tần Minh thấy vậy lại càng giận dữ , bèn dừng ngựa lại, gọi Huê Vinh mà chưởi .
    Huê Vinh cười rằng :
    - Tổng quản chớ nóng, hãy trở về an nghĩ rồi mai sẽ quyết hơn thua với ta một trận.
    Tần Minh ìa hin rằng :
    - Phản tặc mi xuống đây đánh với ta ba trăm hiệp, đừng có trốn trên núi mà nói phách.
    Huê Vinh cười rằng :
    - Hôm nay coi bộ Tổng quản đã mệt mỏi rồi dầu tôi có thắng đặng Tổng quản đi nữa cũng không giỏi gì. Thôi, Tổng quản hãy về an nghĩ, rồi mai sẽ đánh.
    Tần Minh nổi giận, đứng chưởi mắng chửi một hồi , rồi muốn kiếm đường mà lên, song sợ mũi tên của Huê Vinh, cho nên không dám . Chỉ đứng dưới mắng chưởi đến điều.
    Khi đương mắng chưởi. Tần Minh lại nghe trong đám binh mình la lên om sòm. Bèn lật đật trở xuống mà xem thì thấy hỏa pháo và loạn tiển bắn xuống huyên thiên, quân sĩ cả kinh, rùng rùng chạy xuống dưới hố mà núp.
    Lúc ấy đã hết canh ba, quân sĩ đương núp dưới hầm than thở với nhau.
    Xảy đâu ngọn nước ào tới ngập tràn , quân sĩ kinh hãi ; kẻ thì leo lên vừa tới liền bị lâu la dùng câu liêm móc chân bắt sống. Còn những kẻ leo lên không kịp thì lại bị chết chìm.
    Tần Minh thấy vậy giận lắm, muốn lên cho đặng mà giết Huê Vinh, xảy đâu lại thấy một cái đường nhỏ thì lật đật giục ngựa mà lên.
    Ði chưa bao xa , người ngựa đều sụp hầm .
    Lâu la mai phục hai bên áp lại dùng câu liêm mà móc Tần Minh lên, lột hết áo mão, thâu hết binh khí, rồi trói lại mà giải lên Thanh Phong sơn .
    Lúc ấy lâu la cũng có đem con ngựa của Tần Minh lên nữa .( Nguyên các việc trước này đều là kế của Huê Vinh bày .
    Trước hết, khiến lâu la hoặc ở phía Ðông, hoặc phía Tây , đặng dẫn dụ Tần Minh làm cho người mệt ngựa mỏi, rồi lại dùng bao vải đựng cát, đắp ngọn nước khe , nhơn lúc đêm hôm, bắn xuống như mưa, đặng cho quân sĩ lính quính tưởng là cái hố , xuống đó mà núp , rồi lại xô mấy bao cát cho nước ào tới , quân sĩ bị chết chìm hết nửa, còn một nữa thì bị bắt sống, chẳng cho chạy khỏi một người. Rồi lại dụ cho Tần Minh rượt theo bị xụp xuống hầm, nên Tần Minh mới bị bắt như vậy đó.)
    Khi lâu la dẫn Tần Minh đến gần trại, thì có năm vị hảo hớn ra ngồi nơi nhà Tụ nghĩa.
    Huê Vinh thấy dẫn Tần Minh vào, thì lật đật bước xuống mở trói cho Tần Minh, rồi đở ngồi lên ghế mà lạy Tần Minh.
    Tần Minh đáp lễ mà rằng :
    - Vả chăng tôi là người bị bắt, mạng tôi sống thác đều ở bàn tay các ông, sao túc hạ lại lạy tôi như vậy ?
    Huê Vinh nói :
    - Sắp lâu la nầy không biết kẻ lớn người nhỏ, cho nên lầm lổi mà xúc phạm oai hùm, vậy xin Tổng quản thứ tội.
    Bèn lấy áo gấm mà mặc cho Tần Minh.
    Tần Minh lại hỏi Huê Vinh rằng :
    - Nơi đây vị nào làm đầu .
    Huê Vinh nói :
    - Anh tôi đây là Tống Áp Ti ở Huy thành huyện, làm đầu trong bọn này , còn ba vị nầy là chũ trại, người này là Yên Thuận , người này là Vương Anh và người nầy là Trịnh Thiên Thọ .
    Tần Minh nói :
    - Ba vị nầy thì tôi có nghe danh rồi, còn Tống Áp Ti đây thì tôi chưa biết ; hay là người mà thiên hạ hay đồn là Cập Thời Võ Tống Công Minh đó chăng ?
    Tống Giang đáp rằng :
    - Phải đó , Tống Công Minh là tôi đây.
    Tần Minh nghe nói, lật đật quì lạy mà rằng :
    - Tôi nghe danh mà chưa biết mặt, chẳng dè ngày nay lại đặng gặp nhau đây.
    Tống Giang cũng lật đật bước xuống đáp lễ .
    Tần Minh thấy Tống Giang đi cáng náng như vậy thì hỏi rằng :
    - Hai chơn cũa huynh trưởng sao lại đi nhúc nhắc như vậy ?
    Tống Giang mới thuật hết đầu đuôi từ khi lạc tới Thanh Phong sơn đến khi bị Lưu Cao và Huỳnh Tín bắt giải về Thanh châu cho Tần Minh nghe .
    Tần Minh lắc đầu mà rằng :
    - Nếu như nghe theo lời đàng kia, thì lầm biết là bao nhiêu . Ðể tôi về Thanh châu tôi cũng thuật hết các việc cho Mộ Dung tri phủ nghe.
    Yên Thuận nói :
    - Xin hãy nán lại vài ngày đặng đàm đạo cùng nhau cho phỉ tình hoài vọng .
    Bèn khiến lâu la dọn tiệc thết đải Tần Minh, còn quân sĩ bị bắt thì khiến vào trại sau mà ăn uống .
    Khi Tần Minh uống đặng vài chénrượu thì đứng dậy thưa với mấy vị hảo hớn rằng :
    - Nay nhờ liệt vì rộng lòng chẳng giết , ơn ấy rất dày, vậy xin liệt vị khiến lâu la trả áo mảo và binh khí lại cho tôi, đặng tôi trở về Thanh châu.
    Yên Thuận nói :
    - Tổng quản đem năm trăm binh đến đây thì không còn một người, nếu bây giờ Tổng quãn trở về lẻ nào Mộ Dung Tri phũ lại không bắt tội hay sao ? Vậy xin Tổng quản ở lại chốn này hiệp lỏa với anh em tôi thì hay hơn.
    Tần Minh nghe rồi liền đáp rằng :
    - Tôi là Tần Minh , vốn làm tôi nhà Tống, thác cũng làm quỉ nhà Tống mà thôi, trào đình chưa từng phụ bạc tôi, lẻ nào tôi lại bội phản mà theo cường nhơn đặng ? Nếu liệt vị giết tôi thì giết chớ tôi không chịu đầu đâu.
    Nói rồi liền quày quả bước ra.
    Huê Vinh bước theo, nắm lấy kéo lại mà rằng :
    - Xin huynh trưởng bớt giận, đặng cho tiểu đệ nói một lời. Vã chúng tôi đây cũng là con quan, hưởng lộc triều đình rất trọng , bây giờ thế bất đắc dĩ mới phải chịu như vậy, nếu Tổng quản không chịu nhập lõa, thì chúng tôi cũng không dám ép , song xin Tổng quãn ở nán lại ăn uống với anh em tôi cho mản tiệc rồi tôi sẽ khiến lâu la đem áo mão và binh khí trã lại cho Tổng quản về. Nói rồi bèn mới Tần Minh ngồi xuống, nhưng Tần Minh cũng không chịu ngồi.
    Huê Vinh lại khuyên rằng :
    - Tổng quản giao chiến một ngày một đêm, cũng đã hao cùng khí lực rồi , còn con ngựa của Tổng quản coi bộ cũng mệt mỏi và đói khát lắm. Như vậy nếu không cho nó ăn, không cho nó nghỉ , thì chắc là nó đi không đặng, xin Tổng quản ư nán lại đặng lâu la cho ngựa ăn uống no rồi thì sẽ dắt ra cho Tổng quản về .
    Tần Minh nghe nói thì nghỉ rằng :
    - Nói như vậy thiệt cũng phải lắm. Bèn ngồi lại ăn uống.
    Khi ấy năm vị hảo hán luân phiên với nhau, một ngưòi một chén, Tần Minh phần thì mệt mỏi đói khát phần thì vị tình mà không nở từ , vì vậy cho nên năm người ấy ép cho đến nổi Tần Minh say mèm, rồi khiêng vào phòng để cho Tần Minh ngũ.
    Còn mấy anh em thì trầ mưu thiết kế làm cho Tần Minh phải theo mình.
    Ngày mai, Tần Minh hết say, thì đã qua giờ thìn , bèn thức dậy rửa mặt và muốn xuống núi trở về Thanh châu.
    Các vì hảo hớn năn nỉ cầm Tần Minh ở lại đặng ăn cơm sớm mai rồi sẽ đi .
    Tần Minh tánh nóng , qnyết chí đòi về.
    Năm người ấy lật đật hối lâu la dọn rượu thịt mà thết đải Tần Minh, rồi đem áo mảo binh khí và ngựa mà trả lại .
    Tần Minh từ giả lên ngựa ra về.
    Về gần đến nói thì thấy dọc đường nhà cửa dân dã đều bị hỏa tai, những thây đàn bà con nít chết thiêu rất nhiều.
    Ngoài đường không ai lai vảng.
    Tần Minh thấy vậy cả kinh, than thở một hồi, rồi giục ngựa tới cửa thành, thì thấy trên thành đã treo cầu rồi, quân sĩ sắp đặt cây đá trên thành coi như dùng thế cố thũ vậy.
    Tần Minh bèn kêu quân sĩ trên thành bỏ cầu treo xuống cho mình vào thành .
    Quân trên thành thấy mặt Tần Minh thì lật đặt gióng trống và la ó om sòm .
    Tần Minh kêu lớn rằng :
    - Ta là Tần Tổng quản đây , sao lại không cho ta vào thành ?
    Nói vừa dứt lời thì thấy Mộ Dung Tri phũ ra đứng trên thành nạt lớn rằng :
    - Quân phãn tặc, mi không biết xấu hay sao . Ðêm hôm qua, thì đã đem binh về vây thành , đốt nhà đốt cửa của nhơn dân và chém giết bá tánh rất nhiều, bây giờ mi còn về đây gạt ta mở cửa thành, đặng mi chiếm đoạt thành này nữa sao ? Ta hỏi mi , trào đình có bạc đải điều chi, mà mi lại bội nghĩa vong ân , đem dạ bất trung như vậy ? Hồi sớm mai nầỵ, ta đã sai người dâng biểu với triều đình , chẳng sớm thì muộn, cũng có Khâm sai đến bắt mi chớ chẳng không?
    Tần Minh nói lớn rằng :
    - Nếu nói như vậy chẳng là oan tôi lắm. Tôi đã bị thua hao tổn quân sĩ , lại bị chúng nó bắt lên núi nữa, tôi mới thoát khỏi ra hồi sớm mai này, nào hôm qua thì có về đây bao giờ , mà nói như vậy?
    Mộ Dung tri phủ nạt rằng :
    - Cha chả mi nói là không biết mặt mi hay sao ? Hồi hôm ta thấy rỏ ràng mi cũng đội mảo đó, mặc giáp đó, cởi ngựa đó, cầm binh khí đó, nội cả thành này ai nấy đều thấy mi đứng đầu mà đốc sức cho quân đầu đỏ sát nhơn phóng hỏa , bây giờ mi còn chối nổi gì . Còn mi đã nói mi bị thua chạy về đây, sao năm trăm quân không còn một người nào thoát khỏi mà về theo với mi ? Mi thiệt là quân phản quốc muốn về đây gạt ta mở cửa thành, đặng có rước vợ con lên Thanh Phong sơn. Ta nói cho mi biết, vợ mi ta đã giết rồi, chẳng còn chi đâu mà mi phòng về đây , nếu mi không tin, để ta khiến quân sĩ lấy thủ cấp ra cho mi xem.
    Nói rồi liền khiến quân đem thủ cấp cũa vợ Tần Minh mà bêu lên cho Tần Minh xem.
    Tần Minh là người tánh nóng, khi thấy thủ cấp của vợ mình, thì giận tràn hông, không nói chi đặng, cứ ôm lòng mà kêu oan hoài .
    Mộ Dung Tri phủ lại khiến quân bắn xuống dường như mưa bấc, Tần Minh túng phải dang ra xa .
    Khi ấy lửa cháy các nhà bá tánh hãy còn có nơi chưa tắt.
    Tần Minh quay ngựa trở lại chổ ấy mà xem lửa và ngẩm nghĩ giây lâu, rồi mới noi theo đường củ trở về thì Thanh Phong sơn .
    Ði đặng mười dặm thấy trong rừng có một tốp người ngựa kéo ra , năm người hảo hớn đi đầu xem lại chẳng phải là ai, thiệt là Tống Giang , Huê Vinh, Yên Thuận , Vương Anh và Trịnh Thiên Thọ ; lại có vài trăm lâu la theo sau nữa .
    Tống Giang ngồi trên ngựa nghiêng mình thi lễ và hỏi Tần Minh rằng :
    - Tổng quản sao chưa về Thanh châu, lại còn đi đâu mà có một mình vậy ?
    Tần Minh đáp rằng :
    - Không biết thằng nào ở đâu giả dạng như tôi, đem binh đến Thanh châu đốt rụi nhà cửa, chém giết nhân dân, làm cho Tri phủ giết hết gia quyến của tôi, bây giờ tôi lên trời không nẻo, xuống đất không phương , dật dờ dật dưởng, không biết nương dựa vào đâu, chớ chi tôi gặp thằng ấy , tôi đánh nó chừng nào cho gãy nát cây lang nha bổng của tôi, thì tôi mới hết giận cho .
    Tống Giang khuyên rằng :
    - Xin Tổng quản bớt giận , tôi có một điều kiến thức, nhưng không lẻ nói tại chổ nầy, vậy xin mời Tổng quản thẳng đến sơn trại, rồi tôi sẽ tõ cho Tổng quản nghe .
    Tần Minh nghe theo, bèn đi với mấy người ấy trở lại Thanh Phong sơn .
    Ðến nơi thẳng vào sơn trại, thì thấy đã dọn tiệc sẳn sàng, nên vị hảo hớn ấy nhượng cho Tần Minh ngồi giữa, rồi quì xuống một lượt mà lạy Tần Minh.
    Tần Minh lật đật đáp lễ, rồi cũng quì móp xuống đất đó .
    Tống Giang lạy rồi thì nói rằng :
    - Xin Tổng quản chớ giận , đặng tôi thưa đầu đuôi cho mà nghe . Nguyên hồi hôm qua Tổng quản bền lòng không chịu nhập lỏa với anh em tôi, vì vậy tôi mới lập mưu chọn một thằng tiểu tốt diện mạo giống như Tổng quản rồi khiến nó đội mảo, mặc giáp, cởi ngựa của Tổng quản , đi với Yên Thuận , Vương Anh, đem binh tới Thanh châu thành mà sát nhơn phóng hỏa , làm như vậy là muốn cho Tổng quản không có đường về đặng cho Tổng quản ở đây với chúng tôi.
    Bây giờ kế đã thành rồi, cho nên chúng tôi đến thĩnh tội.
    Tần Minh nghe rồi thì nộ khí xung thiên, ý muốn đánh lộn với Tống Giang , song lại suy nghĩ rằng :
    - Chúng nó đã lấy lễ mà đải ta như vậy, nếu ta đánh chúng nó cũng ngặt , phần thì trong mình ta đã mệt mỏi rồi, dầu có đánh nữa cũng không lại.
    Tính vậy cho nên Tần Minh dằn lòng mà rằng :
    - Tuy liệt vị có lòng cán tôi như vậy , thì cũng tốt lắm, song tôi tính liệt vị làm kế rất độc, hại hết cả gia quyến tôi.
    Tống Giang nói :
    - Kế ấy tuy độc thiệt, song không làm như vậy, thì chắc là huynh trưởng không chịu nghe theo , còn như tẩu tẩu bị giết đó , thì huynh trưởng chớ phiền, có chị gái của Huê tri trại đâỵ, tài mạo gồm đủ, mà lại hiền đức , để tôi đứng làm mai, cưới nàng ấy cho huynh trưởng làm vợ , mọi việc trang liêm thì Huê tri trại chịu bao hết, như vậy huynh trưởng có bằng lòng hay không ?
    Tần Minh thấy mấy người ấy kính mến hết lòng như vậy , thì cũng an tâm mà qui thuận.
    Rồi đó Huê Vinh liền mời Tống Giang lên ngồi giữa.
    Tần Minh khen phải, bèn y theo thứ lớp, vầy tiệc ăn uống với nhau .
    Trong khi ăn uống, mấy vị hảo hớn ấy thương nghị việc còn đả Thanh Phong trại.
    Tần Minh nói:
    - Việc ấy rất dễ , liệt vị chớ lo. Nguyên Huỳnh Tín có học võ với tôi, thầy trò thân mật với nhau lắm. Ðể mai tôi đến đó phân trần hơn thiệt cho nó nghe, rồi tôi bảo nó đến đây nhập lỏa ; chừng ấy sẽ rước gia quyến cũa Huê tri trại về và bắt con nghiệt phụ của Lưu Cao về đây cho huynh trưởng báo thù .
    Tống Giang cả mừng mà rằng :
    - Nếu Tổng quản làm đúng như vậy, thì thật may cho anh em chúng tôi lắm.
    Mản tiệc rồi ai nấy đi an nghĩ.
    Ngày thứ ăn cơm sớm mai rồi thì Tần Minh nai nịt lên ngựa thẳng đến Thanh Phong trại.
    Nói về Huỳnh Tín, từ khi chạy về Thanh Phong trại, thì bắt dân tráng nơi Thanh Phong trấn, khiến hiệp sức cùng binh bổn trại mà cố thủ , lại thường thường sai người thám thính, cói thử bên Thanh châu có đem binh cứu ứng hay không. Té ra trông hoài mà chẳng thấy tin chi hết.
    Ngày kia Huỳnh Tín đương buồn, thì có quân vào báo rằng :
    - Ngoài trại có một người xưng mình là Tần Minh , đến khiến mở cửa cho va vào.
    Huỳnh Tín nghe nói lật đật ra đó mà xem, thấy quả là Tần Minh, đi có một người một ngựa mà thôi.
    Huỳnh Tín thấy vậy liền khiến mở cửa trại, nghinh tiếp Tần Minh vào và hỏi rằng :
    - Tổng quản đến đây có việc chi, mà lại đi có nhứt nhơn nhứt mã như vậy ?
    Tần Minh mới thuật hết các việc bị thua hao tổn quân mã và gặp Cập Thời Võ Tống Công Minh cho Huỳnh Tín nghe, rồi lại nói với Huỳnh Tín rằng :
    - Bây giờ gia quyến ta không còn, nên ta đã nhập lõa với bọn Thanh Phong sơn rồi, còn phận ngươi chẳng có gia quyến như vậy thì cũng nên nghe theo lời ta, thẳng lên sơn trại mà nhập lỏa phứt đi cho rồi.
    Huỳnh Tín thưa rằng :
    - Xưa nay ở đâu thì cũng có thầy có trò , bây giờ thầy đã nhập lỏa rồi , lẻ nào tôi lại dám không theo , vả bấy lâu tôi không nghe trên Thanh Phong sơn có Tống Công Minh nào.
    Bây giờ thấy nói trên ấy có Cập Thời Võ Tống Công Minh, vậy chớ Tống Công Minh nào ở đâu, mới tới đó hay sao ?
    Tần Minh cười rằng :
    - Hôm trước ngươi giải một người tên là Trương Tam, người ấy thiệt là Tống Công Minh đó.
    Huỳnh Tín nghe nói, dậm chân mà rằng :
    - Phải chi khi ấy lại biết là Tống Công Minh thì tôi đã thả đi rồi, ấy cũng vì không biết mặt lại nghe lời Lưu Cao mà làm quấy , chút nữa thì đã hại hết một mạng nghĩa sĩ rồi.
    Hai người đương toan liệu phương thế để có ra đi, xảy thấy quân sĩ vào báo rằng :
    - Có hai đạo quân mã gióng chiêng nổi trống vang dậy , đương kéo đến đây.
    Tần Minh, Huỳnh Tín đều kinh hãi .
  5. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 34
    Nơi tửu điếm, Thạch tướng quân trao thơ
    Tại Lương sơn, tiểu Lý Quảng bắn nhạn


    Khi Tần Minh và Huỳnh Tín nghe báo như vậy, lật đật ra cửa mà xem, thấy hai đạo binh ấy, một đạo thì Tống Giang và Huê Vinh đi đầu, còn một đạo thì Yên Thuận và Vương Anh đi đầu , hai đạo binh ấy đều có năm mươi người mà thôi .
    Huỳnh Tín khiến truyền quân mở cửa trại ra nghinh tiếp .
    Khi ấy Tống Giang kéo binh không cho phá tán nhơn dân, rồi khiến người và Nam trại, bắt gia quyến của Lưu Cao mà giết hết (Lúc ấy Vương Anh đã tới trước mà đoạt vợ Lưu Cao rồi ).
    Khi tiểu lâu la giết gia quyến của Lưu Cao rồi thì đoạl thủ kim ngân bửu vật mà chở lên xe, còn trâu, ngựa , heo, dê bao nhiêu cũng bắt đi hết.
    Còn Huê Vinh về đến nhà mình cũng chở chuyên tài vật và gia quyến mình, rồi đi với mấy anh em trở về Thanh Phong sơn.
    Ðến nơi Trịnh Thiên Thọ xuống núi nghinh tiếp mấy vị hảo hớn vào Tụ nghĩa đường.
    Huỳnh Tín thi lễ cùng nấy vị hảo hớn rồi, cứ theo thứ lớp mà ngồi sau Huê Vinh một bực .
    Tống Giang khiến Huê Vinh sắp đặt chổ cho gia quyến, rồi đem tài vật của Lưu Cao ra phân phát
    cho lâu la.
    Yên Thuận hay đặng Vương Anh đã giấu vợ Lưu Cao rồi, thì hỏi Vương Anh rằng :
    - Vậy chớ vợ của Lưu Cao ở đâu ?
    Vương Anh đáp rằng :
    - Phen này sao sao cũng phải để nàng ấy cho tôi làm áp trại phu nhơn.
    Yên Thuận nói :
    - Ðể thi để cho, nhưng phải kêu ra đây cho tôi hỏi ít lời đá .
    Tống Giang nói :
    - Phải, hiền đệ hãy kêu nàng ấy ra đặng cho tôi hỏi vài lời.
    Vương Anh nghe theo, dắt nàng ấy đến đó. thì nàng ấy quỳ lạy khóc lóc xin dung thứ .
    Tống Giang nạt rằng :
    - Loài nghiệt phụ, ta kính mi là vợ quan quyền nên mới cứu mi khỏi nạn, té ra làm ơn mắc oán , mi lại quyết lòng hại ta. Ngày nay mi bị bắt như vầy. thì mi nói lẻ nào ?
    Yên Thuận đứng dậy nói rằng :
    - Thôi , thôi , chẳng nên hỏi làm chi những loài nghiệt phụ.
    Nói rồi bên rút đao ra chém nàng ấy đứt làm hai khúc.
    Vương Anh thấy vậy nổi trận lôi đình giựt đao xốc lại muốn chém Yên Thuận.
    Tốnog Giang đứng dậy can rằng :
    - Yên Thuận giết người đàn bà này là phải lắm , hiền đệ nghĩ đó mà coi, qua đã cứu nó mà nó lại mong lòng hại qua như vậy, nếu hiền đệ dùng nó làm vợ , mai sau cũng bị nó hại chớ chẳng không. Thôi, thủng
    thính đây qua cũng kiếm một người khác , cho có tài mạo mà thế cho em .
    Yên Thuận nói :
    - Qua giết nó như vậy là muốn trừ hầu hoạn cho em đó.
    Vương Anh thấy Tống Giang can gián như vậy, thì làm thinh không nói chi hết.
    Yên Thuận khiến lâu la đem thây nàng ấy bỏ phía sau núi rồi truyền dọn tiệc ăn mầng.
    Ngày thứ Huê Vinh thương nghị cũng các vị hảo hán tính việc gả em cho Tần Minh.
    Gã cưới xong rồi, cách ít ngày có quân thám thính về báo rằng :
    - Tri phủ nơi Thanh châu đã trân báo cùng Trung thơ tĩnh nói Huê Vinh, Tần Minh và Huỳnh Tín đều làm phản, chắc là ít ngày nữa cũng có đại binh đến đây chinh phạt chứ chẳng không.
    Các vị hảo hớn nghe báo thì thương nghị với nhau rằng :
    - Chổ nầy không phải là chổ ở lâu dài đặng, hễ có đại binh đến đây, chắc là không phương tẩu thoát.
    Tống Giang nói :
    -Tôi có một kế, nhưng chưa biết liệt vị có bằng lòng hay không.
    Các vì hảo hớn đều nói:
    -Xin nghe kế ấy.
    Tống Giang nó:
    - Nơi phía Nam có một chổ kêu là Lương Sơn Bạc, vuông vức tám trăm dặm , trong ấy có Triệu Thiên Vương , tụ đảng hơn năm ngàn quân mã , bấy lâu quan binh không làm chi nổi , chúng ta nên kéo hết cả bọn đến đó nhập lỏa .
    Tần Minh nói :
    - chổ ấy thiệt cũng nên tới, ngặt vì bấy giờ không người dẫn tấn.
    Tống Giang cười rằng :
    - Việc ấy chớ lo .
    Bèn thuật đầu đuôi các việc cướp sanh thần cang và vàng bạc , rồi lại nói đến Lưu Ðường đem thơ và vàng đến tạ ơn mình, kế lấy mình bị án giết Diêm Bà Tích mà phải lưu lạc giang hồ cho mấy người ấy nghe .
    Tần Minh cả mầng mà rằng :
    - Nếu vậy huynh trưởng là ân nhân của mấy người ấy . Thôi, việc này không nên trể nãi , phải sắm sửa đi cho mau .
    Mấy anh em thương nghị xong rồi liền khiến quân sắm sửa mười mấy cái xe, mà chở chuyên tài vật và các gia quyến, rồi chọn hai trăm con ngựa hay, đặng có kéo hết xuống núi đi thẳng qua Lương Sơn Bạc.
    Lúc ấy Tống Giang truyền lịnh rằng :
    - Ai muốn theo thì theo, ai không muốn theo thì đi đâu tự ý .
    Vì vậy có năm trăm người muốn theo , còn bao nhiêu đều đi tứ tán hết.
    Tống Giang khiến phân ra làm ba tốp xuống núi, lại giả làm quan đến Lương Sơn Bạc mà dẹp giặc .
    Lúc ấy Tống Giang với Huê Vinh đem năm mươi quân kỵ , năm mươi quân bộ và năm bảy cái đi tiền đội .
    Tần Minh và Huỳnh Tín dẫn tám chín mươi con ngựa và ít cổ xe đi trung đội, còn Yên Thuận , Vương Anh và Trịnh Thiên Thọ thì dẫn hết ngựa voi xe cộ đi hậu đội .
    Ði dọc đàng, quan quân dân giả thấy cờ để rõ ràng "Thấu bộ thảo khấu" thì không dám ngăn trở cho nên đi có năm sáu ngày đã qua khỏi địa phận Thanh châu rồi .
    Lúc ấy Tống Giang và Huê Vinh cởi ngựa đi trước , vừa tới một chổ kia, kêu là Ðối Ảnh sơn .
    Núi ấy có hai tòa cao sơn đều giống nhau hết, chặng giữa lại có một cái khe , cho nên thiên hạ gọi là Ðối Ảnh sơn.
    Khi Tống Giang và Huê Vinh đến đó nghe chiêng trống vang dậy.
    Huê Vinh nói với Tống Giang rằng :
    - Chắc là có cường nhơn cản lộ chớ chẳng không .
    Liều khiến quân dừng lại rồi đi với Tống Giang tới trước mà thăm coi .
    Ði chẳng bao xa, thấy có một tốp nhơn mã ước hơn một trăm người , đều có mặc giáp đỏ , lại có một người tráng sĩ làm đầu , người ấy còn nhỏ tuổi , cũng mặc giáp đỏ , cầm kích , cởi ngựa, đứng tại chơn núi kêu lớn rằng :
    - Ngày nay ta quyết đánh với mi một phen cho mi biết ai hơn ai thua , kẻo để tranh đấu với nhau bằng ngày thì cũng mệt mỏi thủ hạ lắm . Khi ấy lại thấy bên hòn núi kia cũng kéo ra một đạo nhơn mã ước chừng hơn một trăm người, đạo binh ấy mặc áo trắng , giáp trắng, lại có một vị tráng sĩ còn nhỏ tuổi làm đầu, cũng mặc giáp trắng, cầm
    cây kích mà xốc ra.
    Hai đàng đánh nhau ước đặng ba mươi hiệp chưa phân hơn thua.
    Huê Vinh và Tống Giang ngồi trên ngựa xem rồi khen rộ.
    Huê Vinh cho ngựa đi chậm chậm lần tới xem thì thấy hai người ấy đã mê trận , cho nên hai cái tụi kích vướng lại với nhau , còn đương trì kéo dục dặc mà chưa gở ra đặng.
    Huê Vinh bèn giương cung lắp tên bắn một mũi , trúng tại chổ ấy liền gở ra tức thì , quân sĩ hai bên đều khen rộ .
    Hai người tráng sĩ thấy vậy không đánh với nhau nữa , giục ngựa thẳng đến trước mặt Huê Vinh và Tống Giang , rồi đều nghiêng mình thi lễ mà rằng :
    - Hai tôi muốn biết rõ tên họ của thần tiển tướng quân đã bắn mũi tên ấy .
    Huê Vinh nói :
    - Tôi là Tiểu lý quảng Huê Vinh có làm Tri trại nơi Thanh Phong trại , còn anh tôi đây là Cập thời võ Tống Công Minh , có làm Áp Ti ở Huy thành huyện .
    Hai người tráng sĩ ấy nghe nói lật đật xuống ngựa quì lạy mà rằng :
    - Hai tôi nghe danh đã lâu lắm .
    Tống Giang và Huê Vinh vội vả xuống ngựa đở dậy mà rằng :
    - Vậy chớ nhị vị tên chi họ chi , xin nói cho tôi rõ ?
    Người tráng sĩ mặc áo đỏ đáp rằng :
    - Tôi là Lử Phương, quán ở Ðàm châu , vì hay cầm phương thiên họa kích, cho nên người ta gọi là Tiểu ôn hầu . Ngày nọ tôi bán thuốc sống nơi Sơn Ðông , lổ hết vốn liếng , trở về không đặng, cho nên phải tạm trú tại hòn núi nầy vui làm cường đạo . Hôm trước, có tên tráng sĩ nầy đến đây muốn đoạt sơn trại của tôi, tôi cũng muốn xử hòa , nên chịu chia cho va một hòn núí ấy, va cũng không chịu , vì vậy mấy bữa rày, ngày nào cũng ra đây giáp chiến với nhau, chẳng dè thời may lại gặp đặng tôn nhan thì lòng tôi mừng lắm .
    Tống Giang lại hỏi tên họ ngươi áo trắng .
    Người ấy đáp rằng :
    - Tôi là Quách Thạnh, quê ở Tứ Xuyên , buôn bán thủy ngân và bị chìm thuyền trở về không .
    Nguyên khi trước tôi có học đường kích với Trương đề hạt cũng đã tinh thục, cho nên thiên hạ gọi tôi Thại Nhơn Quí . Bấy lâu tôi có nghe thiên hạ đồn rằng : Nơi Ðối Ảnh sơn nầy, có một người chiếm cứ sơn đầu, đường kích va giỏi lắm, cho nên tôi mới tìm tới đây tỷ thí cho biết tài lực thế nào, song đánh đã mười mấy ngày rồi, mà chưa định hơn thua, chẳng dè lại gặp nhị vị đây , thiệt cũng là may lắm .
    Tống Giang mới thuật hết việc mình cho hai người ấy nghe , rồi lại can gián hai người ấy rằng :
    - Thôi , nay đã gặp tôi đây xin cho tôi giải hòa.
    Hai người tráng sĩ vâng lời .
    Rồi đó Lử Phương mời hết mấy người lên núi dọn tiệc mà thết đãi.
    Ngày thứ Quách Thạnh lại mời ăn tiệc nữa , chừng ấy Tống Giang mới khuyên hai người ấy nhập lỏa với mình lên Lương Sơn Bạc mà tụ nghĩa.
    Hai người ấy cũng nghe theo, bèn tom góp tài vật kéo rốc nhơn mã đi theo một lượt.
    Tống Giang nói :
    - Ði như vầy cũng không đặng , nếu chúng ta đem bốn năm trăm nhơn mã đến Lương Sơn Bạc , thì họ tưởng chúng ta là quan quân đến bắt lẻ nào họ lại dám tin, bây giờ tôi với Yên Thuận đi trước thông báo cho họ hay, rồi các em sẽ lục tục theo sau .
    Huê Vinh và Tần Minh nói :
    - Ðại ca tính như thế cũng hay, vậy đại ca hãy đi trước đi, rồi thủng thĩnh chúng tôi sẽ theo sau.
    Lử Phương và Quách Thạnh cũng vâng chịu đi sau cùng bọn ấy .
    Còn Tống Giang và Yên Thuận đi với mười tên lâu la thẳng qua Lương Sơn Bạc.
    Ði đặng vài ngày , thấy bên đường có một tiệm rượu lớn.
    Tống Giang nói :
    - Chúng ta đi đã mệt mỏi , vậy hãy vào đây ăn uống chơi.
    Yên Thuận nghe theo, bèn xuống ngựa mà vào tiệm, còn bọn lâu la thì mở ngựa cho ăn cỏ , đặng có vào tiệm ăn uống.
    Tống Giang, Yên Thuận vào đến tiệm, thấy tiệm ấy duy có một cái bàn lớn, còn bao nhiêu thì bàn nhỏ hết, nơi bàn lớn đã có một người ngồi ăn rồi người ấy mình cao tám thước , nước da vàng vàng, mắt sáng như sao , không có râu , lại có dựng cây bổng vắn dựa bên bàn ăn.
    Tống Giang liền kêu tửu bảo lại mà rằng :
    - Bọn ta đây thì đông, mấy cái bàn này thì nhỏ, ngồi không đủ, duy có một cái bàn lớn kia thì đã có người ngồi rồi , vậy ngươi bước lại nói với người đó dời qua bàn khác, đặng chúng ta ngồi một chổ cho luôn cuộc .
    Tữu bảo nói :
    - Khách quan tính như vậy cũng phải.
    Yên Thuận lại khiến tửu bảo lấy rượu ra , đậng cho lâu la uống một người một chén .
    Tửu bảo thấy bọn lâu la đứng xúm xít dựa bên lò mà uống rượu, thì bước lại nói với người khách ngồi bàn lớn rằng :
    - Xin cậu em sang qua bàn nhỏ mà ngồi , đặng cho mấy người nầy ngồi lại một bàn cho tiện.
    Người ấy nổi giận mà rằng :
    - Ðến trước thì ngồi trước , lại dám khiến ông đổi. Nói thiệt ông không chịu đổi đâu .
    Yên Thuận thấy nói như vậy thì nói với Tống Giang rằng :
    - Ðại ca có thấy nó ăn nói vô lễ chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Mặc người ta , dẫu cho mình đi nữa thì cũng nói vậy .
    Người ấy day lại ngó Yên Thuận và Tống Giang mà cười .
    Tửu bảo lại năn nỉ với người ấy rằng :
    - Xin cậu em làm ơn dời qua cho tiện việc buôn bán của tôi, cũng không hại gì tới cậu em .
    Người ấy nổi giận vỗ bàn mà rằng :
    - Thằng khốn này, chẳng biết tôn ti, dám khi ông như vậy kia , dẫu Triệu thiên tử đến đây , ông cũng không đổi, chẳng lựa là ai . Ai nói nữa thì ông đánh chết .
    Tửu bảo nói :
    - Tôi có dám nói gì đâu.
    Người ấy nói :
    - Mi là thằng khốn mà dám nói tới ai .
    Yên Thuận thấy vậy, dằn lòng không đặng bèn nói rằng :
    - Có đổi thì đổi , không đổi thì thôi, đừng có nhiều lời.
    Người ấy đứng dậy lấy roi cầm tay mà rằng :
    - Ta mắng nó, chớ không phải mắng ngươi, ai bảo ngươi gánh bàn độc mướn , này ta nói cho ngươi biết, nội trong thiên hạ đây, ta nhượng có hai người, còn kỳ dư thì ta thị như bùn đạp dưới cẳng.
    Yên Thuận nổi nóng, đứng dậy xách ghế muốn đánh người ấy .
    Tống Giang thấy người ấy ăn nói không phải quê mùa thì lật đật chen vào giữa mà khuyên giải rằng :
    - Thôi thôi, hai đàng đừng có rầy rà làm chi, để tôi hỏi lại một điều. Vậy chớ nhơn huynh nói nhượng hai người là ai ở đâu ?
    Người ấy nói :
    - Một người ở Hoành Hải quận, con cháu của Sài Thế Tôn, tên là Sài Tấn, hiệu là Tiểu triền phong.
    Tống Giang nghe nói thì gật đầu, rồi lại hỏi rằng :
    - Còn một người nữa là ai ở đâu ?
    Người ấy nói :
    - Còn một người nữa thì Huy thành huyện làm chức Áp Ti, tên là Tống Công Minh, hiệu là Cập Thời võ.
    Tống Giang nghe nói, thì ngó Yên Thuận mà cười thầm.
    Yên Thuận bèn để ghế xuống.
    Người ấy nói luôn rằng :
    - Trừ hai người ấy ra thì trong thiên hạ đây , dù Tống hoàng đế đi nữa ta cũng không kiêng.
    Tổng Giang nói :
    - Hai người mà nhơn huynh nói đó thì tôi đều quen , vậy chớ nhơn huynh gặp hai người ấy tại đâu mà kính phục như thế ?
    Người ấy nói :
    - Năm trước tôi có tại nhà Sài quan nhơn đã hơn bốn tháng, còn Tống Công Minh thì tôi chưa gặp mặt.
    Tống Giang hỏi :
    - Bây giờ nhơn huynh muốn gặp Hắc tam lang chăng ?
    Người ấy nói :
    - Sso lại không muốn, tôi đi đây là đi tìm kiếm Hắc tam lang đó chớ ?
    Tống Giang hỏi :
    - Ai khiến nhơn huynh đi tìm Hắc tam lang ?
    Người ấy nói :
    - Em ruột người là Thiết phiến tử Tống Thanh khiến tôi tìm người mà trao thơ .
    Tống Giang nghe rồi cả mừng mà rằng :
    - Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, Hắc tam lang là tôi đây .
    Người ấy đứng nhìn Tống Giang một hồi, rồi mới quì lạy mà thưa :
    - Ca ca ôi , may mà đặng gặp ca ca đây, nếu không thì tôi qua nhà Khỗng thái công chẳng là nhọc công lắm.
    Tống Giang đở dậy và hỏi rằng :
    - Vậy chứ trong nhà tôi có việc chi chăng ? Còn quí vị tên chi, quê quán ở đâu, xin nói cho tôi rõ.
    Người ấy nói :
    -Tiểu đệ tên là Thạch Dõng, ở phủ Ðại Danh, thiên hạ hay gọi là Thạch tướng quân ; vì đánh cờ bạc, sanh rầy rà mà giết hết một mạng người, cho nên mới tỵ nạn qua ở với Sài quan nhơn, đến chừng nghe danh đại ca, thì thẳng nơi Huy thành huyện mà tìm. Ðến nơi không gặp đặng, nên tứ lang khiến tôi qua Bạch hổ sơn, tới nhà Khỗng thái công mà tìm ; khi ấy tứ lang có gởi cho tôi một phong thơ và dặn dò tôi nếu có gặp đại ca thì khiến đại ca về lập tức.
    Tống Giang thấy nói như vậy thì lòng hồ nghi, bèn hỏi rằng :
    - Vậy chớ ngươi ở tại nhà ta bao lâu và có thấy phụ thân ta hay chăng ?
    Thạch Dõng nói :
    - Tôi ở đó có một đêm nên không thấy bác .
    Tống Giang mới thuật hết các việc muốn lên Lương Sơn Bạc.
    Thạch Dõng nói :
    - Nếu đại ca có đi thì xin lấy lòng rộng đem tôi theo với.
    Tổng Giang nói :
    - Việc ấy không cần phải nói, vì chúng tôi đi cũng đông lắm .
    Bèn kêu tửu bảo khiến đem rượu thịt, đặng có vầy lại mà ăn uống.
    Khi ấy Thạch Dỏng mở gói lấy thơ trao cho Tống Giang.
    Tống Giang tiếp lấy thơ ấy, thấy ngoài bao không có hai chữ "bình an" thì lòng càng nghi hoặc, vội vã xé thơ ra đọc, đọc mới có phân nữa , tới câu : Hôm mùng một tháng giêng này, phụ thân đã mang bịnh mà tạ thế rồi, bây giờ còn quàn tại nhà mà chờ , như ca ca đặng thơ nầy phải về lập tức, chẳng nên trể nãi .
    Tồng Giang đọc rồi , thì đấm ngực mà khóc mà khóc một hồi , rồi lại mắng mình rằng :
    - Làm con mà bất hiếu , gây chuyện phi vi , bỏ lìa xứ sở, đến nổi cha chết cũng không trọn đạo làm con, thì khác chi là loài súc vật !
    Bèn đập đầu vô vách mà khóc rống lên.
    Yên Thuận và Thạch Dõng ôm lấy Tống Giang .
    Tống Giang khóc cho đến ngất hơi , giây lâu mới tỉnh lại.
    Yên Thuận, Thạch Dỏng khuyên rằng :
    - Xịn ca ca giảm cơn bi lụy, kẻo mà hao tổn tinh thần .
    Tống Giang nói với Yên Thuận rằng :
    - Việc nầy chẳng phải qua ở vô tình , không đoái tới các em, ngặt vì nay có tang cha, thế phải trở về lập tức, chớ lên Lương Sơn Bạc không đặng. Vậy các em hãy đi lấy mà thôi.
    Yên Thuận khuyên rằng :
    - Nay bác đã mất rồi, dầu đại ca có gấp về, thì cũng không thấy mặt đặng, vậy xin đại ca lấy an lòng dắt anh em tôi đến đó và sắp đặt cho xong rồi , anh em tôi đi với đại ca về Huy thành huyện mà bôn tang, thì cũng không muộn gì . Còn như bây giờ đại ca tính không đến đó, để anh em tôi đi , tôi e mấy người trên Lương Sơn Bạc không chịu thâu lưu, thì chẳng là khó lắm .
    Tống giang nói :
    - Nếu chờ đưa các em đến nơi, thì lại trể ngày giờ của qua đi . Thôi để ta làm một phong thơ nói cho rành rẻ, rồi các em lên đó nhập lỏa không lẻ Triệu Cái chẳng nhặm lời ; chớ bây giờ qua hay đặng hung tin nầy thì cầm một ngày như một năm, nên phải đi bộ lập tức mà về chẳng cởi ngựa mà cũng không đem kẻ tùy tùng.
    Nói rồi bèn hõi tửu bảo, mượn viết mực và giấy đặng làm một phong thơ, làm rồi song không niêm lại muốn để cho các vị hão hớn xem đã, rồi sẽ niêm lấy .
    Rồi đó , Tống Giang trao thơ cho Yên Thuận ra cửa mà đi, không hề ăn uống chi hết.
    Yên Thuận nói :
    - Xin ca ca chờ Tần tổng quản và Huê tri trại đến đây rồi sẽ đi .
    Tống Giang nói :
    - Qua không chờ đặng đâu , xin hiền đệ nói lại cùng mấy anh em rằng: Tống Giang gấp việc bôn tang, cho nên không từ giã nhau đặng. Xin miễn chấp.
    Nói rồi liền quày quả mà chạy như bay.
    Còn Yên Thuận và Thạch Dõng ngồi lại ăn uống với nhau.
    Ăn rồi thì Thạch Dõng cởi con ngựa của Tống Giang mà đi .
    Ði đặng bốn năm dặm, vào nơi khách điếm , ở đó mà chờ mấy người kia.
    Ngày thứ, các vị hảo hớn đều đến ; Yên Thuận và Thạch Dõng rước vào khách điếm thuật việc Tống Giang bôn tang cho mấy người ấy nghe.
    Mấy vị hảo hớn đều trách cứ Yên Thuận rằng :
    - Sao không cầm đại ca ở nán lại, đặng cho anh em phân trần một đôi tiếng, rồi sẽ biệt nhau.
    Thạch Dõng nói :
    - Khi đại ca xem thơ ấy rồi, thì vật mình vật mẩy muồn liều thác, chẳng có thế chi mà nói cho người ở nán lại đặng , khi ấy người còn viết một phong thơ đây, dặn chúng tôi đến trao cho Triệu Cái, thì chắc là chẳng có điều chi ngăn trở .
    Huê Vinh bèn trao thơ cho Tần Minh xem.
    Tần Minh xem rồi thì thương nghị cùng mấy người ấy rằng :
    - Bây giờ tấn thối lưỡng nan, trở về cũng khó, mà đi tứ tán cũng ngặt , chi bằng đánh liều đến đó, chừng nào không đặng thì sẽ hay . Bèn niêm bao thơ lại, rồi kéo hết nhơn mã thẳng lên Lương Sơn Bạc.
    Ði đến mé Ðông thì thấy trorg bụi lau , cờ xí chĩnh tề, trống chiêng vang dậy, hai chiếc thuyền bên kia chống qua , thuyền ấy có bốn năm mươi lâu la và một vị đầu lãnh nhi trước mũi (ấy là Xích phát quỉ Lưu Ðường.) Còn chiếc thuyền kia thì cùng có một người đứng trước mủi nạt lớn rằng :
    - Quan quân nào ở đâu dám cả gan đến đây bắt chúng ta vậy ?
    Nói thiệt, ta làm cho bây không về đặng một đứa, thì ngày sau mới biết danh Lương Sơn Bạc. (Người ấy là Lâm Xung ).
    Huê Vinh và Tần Minh đều xuống ngựa mà đáp rằng :
    - Chúng tôi không phải là quan quân, vì có thơ của Cập thời võ Tống Công Minh tiến cử chúng tôi đến đặng nhập lỏa .
    Lâm Xung nói:
    - Nếu có thơ của Tống Công Minh thì xin mời lại tiệm rượu của Châu Qui trước kia , đặng tôi xem thơ trước đã , rồi sẽ rước qua mà tương hội.
    Nói rồi bèn khiến người đem tiểu thuyền lại, đặng mình qua sông, rồi mời mấy người ấy tới tiệm Châu Quí .
    Châu Quí rước vào, thết đãi rượu thịt.
    Huê Vinh trao thơ cho mấy người ấy xem.
    Xem rồi Châu Quí bắn một mủi tên qua nơi đám lau bên kia sông, thì có một chiếc thuyền chèo qua thĩnh lịnh.
    Châu Quí nhứt diện khiến lâu la ấy đem thơ về trước thông báo, nhứt diện làm heo dê dọn tiệc thết đãi chín vị hão hớn ấy.
    Ngày thứ thấy Ngô Dụng đến tiệm nghinh tiếp mấy vị hảo hán ấy .
    Hai đàng chào hỏi và đàm đạo cùng nhau; giây lâu thì có ba mươi chiếc thuyền chèo qua nghinh tiếp.
    Ngô Dụng , Châu Quí mời mấy vị ấy xuống thuyền và chở hết gia quyến , xe cộ, nhơn mã và đồ hành lý qua Kim sa na.
    Khi lên tới bờ thì có Triệu Cái đi với các vị đầu lãnh ra đó nghinh tiếp.
    Triệu Cái thi lễ cùng mấy người ấy rồi mời thẳng lên nhà Tụ nghĩa, phân thứ lớp mà ngồi.
    Lúc ấy Triệu Cái ngồi giữa , bên tã thì Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, Lâm Xung, Lưu Ðường, Nguyễn tiểu Nhị, Nguyễn tiểu ngủ, Nguyễn tiểu Thất, Ðổ Thiên, Tống Vạn, Châu Quí và Bạch Thắng .
    (Nguyên lúc ấy Ngô Dụng đã đùng kế làm cho Bạch Thắng vượt ngục đặng mà trốn lên Lương Sơn Bạc rồi.) .
    Còn bên hữu thì Huê Vinh, Tần Minh, Huỳnh Tín, Yên Thuận , Vương Anh, Trịnh Thiên Thọ, Lũ Phương, Quách Thạnh và Thạch Dỏng.
    Ngày ấy, đặt bàn hương án lập thệ với nhau, rồi mới làm thịt trâu bò mà yến ẩm .
    Trong khi ăn uống, Tần Minh và Huê Vinh đều xưng tụng Tống Giang là người nghĩa sĩ. Rồi lại thuật hết các việc báo thù nơi Thanh Phong sơn và việc giải hòa Lử Phương, Quách Thạnh cho các đầu lảnh nghe.
    Triệu Cái nghe nói như vặy thì trong lòng không tin, song ngoài miệng cũng giả khen rằng :
    - Nếu vậy thì Huê tri trại bắn hay lắm, thủng thẳng đây tôi cũng thử chơi cho biết .
    Ðến chừng uống rượu đả xoàng xoàng , thì các vị đầu lãnh đều nói :
    - Chúng ta hay ra trước núi xem chơi một hồi , rồi sẽ về lo tiệc ăn uống nữa .
    Các đầu lỉnh đều khen phải, bèn bước ra trước núi mà xem sơn kiển.
    Khi ra đến ải thứ ba nghe trên không có tiếng nhạn kêu.
    Huê Vình ngẫm nghỉ rằng :
    - Coi ý Triệu Cái không tin lời ta , lúc nầy ta cũng nên trổ tài thủ đoạn, làm cho bọn nó xen thấy đặng kính phục.
    Bèn lấy cây cung của lâu la mang mà xem thử , té ra cung ấy là kim thước cung thì vừa ý mình lắm, liền lấy một mủi tên lắp vào cung và nói với Triệu Cái rằng :
    - Khi nãy huynh trưởng và các vị đầu lảnh nghe tôi nói chuyện bắn tụi kích, thì có ý không tin, bây giờ có một bầy nhạn bay đến kia kìa, chẳng phải tôi đám khoe tài , song tôi dám định chắc là bắn trúng đầu con thứ ba.
    Nói rồi liền bắn một mũi, quả trúng con thứ ba, nhạn ấy rớt xuống, quân sĩ lượm lên xem, thì cũng thiệt trúng tại đầu.
    Triệu Cái và các vị đầu lảnh thấy vậy đều kinh hải, bèn gọi Huê Vinh là Thần tiễn tướng quân.
    Ngô Dụng khen rằng :
    - Chẳng những là tướng quân mà thôi, dẫu Dưỡng Do Cơ cũng không bì kịp sức bắn ấy, thiệt là sơn trại của chúng ta có phước lắm mới đặng một người bắn hay như thế.
    Từ ấy cả Lương Sơn Bạc chẳng có ai mà không kính Huê Vinh.
    Rồi đó , các đầu lảnh đều trở về sơn trại ăn uống với nhau cho đến tối mới mản tiệc.
    Ngày thứ lại dọn tiệc mà định chổ ngồi.
    Lúc ai nấy đều biết Tần Minh là hơn Huê Vinh, song nghỉ vì Huê Vinh là anh vợ cho nên để cho Huê Vinh ở trên mà ngồi kế với Lâm Xung. Còn Tần Minh thì ngồi bực thứ năm, Lưu Ðường thứ sáu , Huỳnh Tín thứ bảy, Nguyễn Tiểu Nhị thứ tám , Nguyễn Tiểu Ngủ thứ chín , Nguyễn Tiểu Thất thứ muời, Yên Thuân thứ mười một ,Vương Anh thứ muời hai , Lử Phương thứ mười ba, Quách Thạnh thứ mười bốn, Trịnh Thiên Thọ thứ mười lăm, Thạch Dỏng thứ mười sáu, Ðổ Thiên thứ mười bảy , Tống Vạn thứ mười tám, Châu Quí thứ mười chín, Bạch Thắng thứ hai mươi, Triệu Cái ngồi giữa nữa là hai moi mốt vị đầu lảnh.
    Sắp đặt thứ lớp xong rồi mới vào tiệc mà khánh hạ:
    Lúc ấy lại truyền cất thêm nhà cửa vì có thêm quân gia , xe cộ, khôi giáp, cờ giáp và binh khí rất nhiều .
    Nói về Tống Giang từ khi ở nơi thôn điếm dời gót về nhà. Về đến làng mình thì ghé tiệm rượu của Trương xã trưởng mà nghĩ. Trương xã trưởng mầng rỡ khôn cùng , song thấy Tống Giang mặt mày sầu thảm, đôi mắt ướt mèm , thì lấy làm lạ mà hỏi rằng :
    - Áp ti đi đã hơn một năm rưỡi không về, nay mới về đây, lẻ thì vui vẽ lắm mới phải , cớ sao tôi coi coi bộ phiền nảo dữ vậy, hay là mắc phải việc chi chăng ? Mà tôi mới nghe lịnh trên đã ra chỉ ân xá rồi , chắc là Áp Ti cũng đặng giảm tội , sao không mầng, lại buồn bực nổl gì !
    Tống Giang thưa rằng :
    - Như chú có nói thì nói việc nhà còn việc quan xin khoan nói đã . Vã chăng bổn phận tôi là con , lại gây nên tội lệ , lưu lạc phương xa, đến nổ cha thác không hay , như vậy mà chú bảo tôi không rầu sao đặng.
    Trương xã trưởng cười rằng :
    - Áp ti đừng có nói diễu , lịnh tôn uống rượu với tôi mới về khi nảy, sao lại buông lời bất tường như vậy kìa ?
    Tống Giang nói :
    - Xin chú chớ gạt tôi , không phải là tôi nghe thất thố đâu .
    Bèn lấy phong thơ ấy trao ra mà rằng :
    - Xin chú hãy xem, có phải tuồng chữ của em tôi là Tống Thanh gởi cho tôi mà nói : Hôm mồng một tháng giêng này , phụ thân tôi đã mang bịnh mà tạ thế, bây giờ còn quàn tại nhà mà chờ tôi về .
    Trương xã trưởng xem rồi thì giậm chơn mà rằng :
    - Trời đất ơi, thằng Tống Thanh nói cái gì mà bất nhơn lắm vậy ! Mới hồi xế qua đây , ảnh đi với tôi qua nhà Vương thái công nơi Ðông thôn mà uống rượu, nào tôi có nói láo làm chi .
    Tống Giang thấy nói như vậy trong lòng nghi hoặc, ngẩm nghĩ giây lâu, rồi mới từ giả Trương xã trưởng mà về nhà .
    Tống Giang về đến nhà, cũng không thấy động tịnh chi hết , gia đinh thấy Tống Giang về thì lật đật chạy ra mầng rở .
    Tống Giang hỏi rằng :
    - Vậy chớ có phụ thân ta và Tứ lang ở nhà hay không ?
    Gia đinh nói :
    - Ôi thôi, ông trông đợi Áp Ti mà ngó chừng đã gần lủng con mắt, nay Áp Ti về đây chắc là ông mầng lắm ; nhưng khi nảy ông đã đi với Trương xã trưởng qua Đông thôn mà uống rượu nơi nhà Vương thái công cũng đã xoàng xoàng mới về cho nên còn ngủ trong phòng chưa dậy.
    Tống Giang nghe nói bỏ cây đoản bổng xuống, chạy thẳng vào nhà thấy Tống Thanh không có để tang thì lòng đà giận lắm, Tống Thanh vừa day lại chào hỏi thì Tống Giang điểm mặt mà mắng rằng :
    - Mì là con ngỗ nghịch, lẻ nào cha còn sờ sờ, mi lại dám viết thơ mà diễu ta , làm cho ta quyết chí liều mình, khóc cho đến hôn mê bất tĩnh như vậy tội mi đã đáng chưa ?
    Tống Thanh vừa muốn trả lời, xảy có Tống thái công ở sau bình phong lật gật chạy ra mà rằng :
    - Bớon đừng có nóng, thơ ấy tại cha chớ không phải tại em con đâu, vì cha nhớ con lắm , cho nên mới viết thơ mà nói như vậy đặng cho con về, kẻo cha nghe thiên hạ đồn rằng : Bạch hổ sơn là chổ nhiều cường đạo , e con bị chúng dổ dành , lạc vào chốn lục lâm mà ra đứa bất trung bất hiếu đi chăng , bởi cớ ấy cho nên cha mới gạt cho con về, việc ấy chủ ý là tại cha, chớ không phải tại em con đâu mà con phòng trách.
  6. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 35
    Lương Sơn Bạc, Ngô Dụng cử Ðái Tôn
    Kiều Dương Lảnh , Tống Giang phùng Lý Tuấn


    Tống Giang lật đật quì lạy, cha con đều mầng mà cũng đều rơi lụy.
    Tống Giang hỏi cha rằng :
    - Con mới nghe Trương xã trưởng nói lịnh trên ân xá, chẳng biết quan trên đà giảm tội cho con chưa ?
    Tống thái công nói :
    - Khi thằng Tống Thanh chưa về đây, thì cũng nhờ có Châu Ðồng về Lôi Hoành , cho nên không ai nói gì đến cha. Còn bây giờ cha kêu con về đây vì cha mới nghe triều đình lập Hoàng thái tử , ban ra một đạo xá thơ rằng : Hễ dân gian phạm tội lớn thì giảm một bực, làm án đồ lưu không cho xử trảm. Tờ xá thơ ấy ban ra khắp hết các nơi rồi, vậy con hãy nghĩ ngơi ít ngày rồi sẽ liệu toan việc ấy.
    Tống Giang lại hỏi rằng :
    - Từ khi con đi đến nay , Châu Ðồng và Lôi Hoành có tới đây không ?
    Tống Thanh liếp lấy thưa rằng :
    - Khi trước thì cũng hay tới lui, đến sau thì nghe nói quan trên đã sai hai người ấy đi rồi ; Châu Ðồng qua Ðông Kinh, còn Lôi Hoành thì đi đâu không biết . Bây giờ đây trong huyện mới thêm hai người đều họ Triệu, quyền Nhiếp công sự.
    Tống thái công nói :
    - Con đi đường cũng đã mệt mỏi, vậy hãy vào phòng mà an nghĩ.
    Tống Giang vâng lời, lớn bé cả nhà đền mừng rỡ .
    Ðêm ấy vừa lúc canh một , cả nhà đều an giấc, xãy nghe bốn phía có tiếng xôn xao, Tống thái công lật ra xem thì thấy đèn đuốc sáng lòa, quan quân áp lại vây phủ nhà cửa, lại có người la lớn rằng : Phải giử cho lắm, đừng để cho Tống Giang tẩu thoát.
    Thái công thấy vậy cả kinh, bèn bắt thang leo lên tường mà xem thử việc chi , thì thấy trong chổ đèn đuốc ước hơn một trăm người, hai người đi đầu là hai vị Ðô đầu mới nơi Huy thành huyện, một người tên là Triệu Năng, một người tên là Triệu Ðắc , vốn là anh em ruột với nhau .
    Khi ấy hai người Ðô đầu kêu rằng :
    - Bớ Tống thái công, nếu ông biết việc thì mau mau đem con ông là Tống Giang ra lấy mà nạp, bằng không thì tôi cũng bắt luôn tới ông nữa .
    Tống thái công nói :
    - Cơ khổ thì thôi, nào Tống Giang có về đây bao giờ .
    Triệu Năng nói :
    - Ông đừng có già hàm , có người đến báo răng : Tống Giang mới về hồi trưa nầy , uống rượu tại tiệm Trương xã trưởng cho no say rồi mới về nhà, vậy mà ông còn chối đặng sao ?
    Tống Giang đứng dưới chơn thang mà rằng :
    - Xin cha đừng có tranh luận làm chi, để con ra trước mặt quan mà chịu tội thì cũng không đến nỗi thác đâu , vì Tri phủ, Tri huyện đều có quen với con, lại có lịnh truyền giảm tội rồi, chắc là người cũng vâng theo lịnh ấy chứ chẳng không, lựa là phải cải lẫy với chúng nó làm chi, con biết anh em nó là quân côn đồ mới ông làm chức Ðô đầu đây, có biết nghĩa lý gì đâu mà phòng nói cho uỗng tiếng .
    Tống thái công khóc rằng :
    - Ấy cũng tại cha, nên con mới về đây mà bị hại .
    Tống Giang nói :
    - Phụ thân chớ rầu , chẳng thà ra mặt phứt đi, thì cũng còn hơn là trốn lánh nơi giang hồ như vậy, chẵng may con ngả lòng theo bọn anh em !àm nghề sát nhơn phóng hỏa, thì lại càng xấu cho phụ thân hơn nữa ; còn như bây giờ con ra mặt đây , bất quá bị án phát phối qua Châu khác, Quận khác thì cũng có ngày về đặng mà hôm sớm cùng phụ thân .
    Tống thái công xuống thang mà rằng :
    - Lời con nói cũng phải, thôi để cha liều tiền bạc mà lo cho con khỏi cực khổ.
    Tuống Giang leo lên thang mà kêu rằng :
    - Các người đừng có làm rộn, nay có lịnh tha rồi thì tội tôi đây không đến nổi chết . Vậy xin mời hai vị Ðô đầu vào nhà tôi đặng nghĩ ngơi một đêm nay , rạng ngày tôi sẽ tới quan mà chịu tội .
    Triệu Năng nói :
    - Ngươi đừng có dùng mưu kế mà gạt ta, ta chẳng phải dại đâu .
    Tống Giang nói :
    - Nếu tôi làm bề gì, té ra tôi hại cha và em tôi sao, Ðô đầu chớ nghi, hãy vào mà an nghĩ .
    Bèn xuống thang hối gia đinh mở cửa , rồi mời hai người Ðô đầu vào nhà làm thịt gà vịt mà thết đãi, rồi lấy hai chục lượng bạc mà cho hai người Ðô đầu .
    Qua đến canh năm, Tống Giang với hai người Ðô đầu thẳng đến trước huyện, mà chờ cho tới trời sáng, Tri huyện mới thăng đường.
    Triệu Năng, Triệu Ðắc giang Tống Giang vào và thuật chuyện Tống Giang ra chịu tội .
    Tri huyện là Thời Văn Bân cả mừng, bèn khiến Tống Giang làm tờ cung trạng.
    Tống Giang cất bút cung chiêu , nhưng không khai y như năm trước, trong tờ ấy nói :
    - Diêm bà Tích vào làm tiểu thiếp, có dạ bất lương cho nên cải lẩy cùng nhau , sanh đánh lộn mà ngộ sát . Vì vậy sợ tội trốn tránh bấy lâu , nay quan bắt đặng cớ thiệt khai ngay .
    Tri huyện xem rồi, bèn khiến quân giam vào ngục thất.
    Lúc ấy người trong huyện hay đặng Tống Giang bắt rồi thì ai nấy đều thương, bèn đến viếng Tri huyện , tỏ các việc tốt của Tống Giang làm thuở nay, mà xin Tri huyện giảm chế .
    Tri huyện thấy vậy cũng có ý muốn giãm chế cho Tống Giang bảy tám phần, bèn chiếu theo tờ cung trạng mà làm án nhẹ, để cho Tống Giang khỏi mang gông mang xiềng , thả ở trong ngục mà thôi .
    Còn Tống thái công cũng đem tiền lo lót cũng Tri huyện và quân giử ngục nữa .(Ngnyên khi ấy cũng vì Diêm Bà Tích thác đả lâu, không người chủ cáo, còn Trương Tam thì không phãi oan ức gì tới mình , cho nên cũng không kêu nài làm chi nữa .)
    Ðến chừng Tri huyện làm án xong rồi, chờ cho mãn hạn sáu mươi ngày, rồi mới giãi đến cho quan Phủ doản nơi Châu ấy mà kể hết nguồn cơn và nhắc lại chuyện ân xá giảm tội. Vì vậy cho nên mới định án đánh Tống Giang hai chục hèo, rồi thích tự mà phát phối qua Giang châu.
    Lúc ấy vì Tống Giang quen biết nhiều, lại cũng có lo lót, cho nên nhiều người giúp đở, không đến nổi đày đọa tấm thân, duy mang một cái gông đi với hai người Công sai mà thôi.
    Khi hai người Công sai lảnh tờ công văn rồi, thì dẫn Tống Giang ra trước nha.
    Tống thái công và Tống Thanh sắm sẳn một tiệc rượu đặng thết đãi hai người Công sai, lại cho mỗi người ít lượng bạc nữa.
    Khi Tống Giang thay đổi y phục mang giày gai và quãy gói hành lý lên lưng rồi, thì Tống thái công kêu lại chổ vắng mà dặn dò rằng :
    - Cha biết xứ Giang châu là một chốn phồn hoa, ăn uống sung sướng, cho nên cha mới đem tiền lo lót cho con đặng đày qua đó. Vậy con hãy an lòng chịu cực cho vuông tròn, thủng thĩnh đây cha sẽ sai Tống Thanh đến đó thăm con, còn việc tiền bạc cho con ăn xài thì cha cũng thường thường gởi cho. Bây giờ con đi đây chắc là phải đi ngang qua Lương Sơn Bạc, nếu con qua đó bọn nó có giành giựt con lên núi mà khiến nhập lõa thì con chớ khá nghe lời mà mang chử bất trung bất hiếu.
    Mấy lời cha dặn, con nên ghi nhớ vào lòng, vậy con hãy ráng chịu cực ít lâu, sau đây cha con cũng đoàn tụ chớ chẳng không. Tống Giang rơi lụy, từ giả phụ thân.
    Tống thái công trở lại.
    Tống Thanh đưa ra một đổi xa xa, đến chừng muốn giả nhau thì Tống Giang dặn rằng :
    - Qua đi đây, em chớ lên lo lắng, hãy ráng phụng dưỡng phụ thân, đừng có làm điều chi trái ý , cho đến nổi phụ thân đeo phiền. Như phụ thân có khiến đến Giang châu mà thăm qua, thì em đừng đi, vì e không người chiếu cố , còn qua thì quen biết nhiều lắm, chắc là có kẻ giúp công người giúp cũa chớ chẳng không , việc tiền bạc của qua xài, xin em chớ lo.
    Tống Thanh rơi lụy từ biệt trở về nhà.
    Còn Tống Giang đi với hai người Công sai thì hai người ấy một là biết danh Tống Giang là người hảo hán, hai là đã thọ lãnh tiền bạc của Tống thái công rồi. Vì vậy cho nên đi dọc đàng cũng cứ phục thị Tống Giang, chớ không đám buông lời nặng nhẹ.
    Ngày kia đi đã gần miền Lương Sơn Bạc thì Tống Giang nói với hai người Công sai rằng :
    - Chúng ta đi đã gần đến Lương Sơn Bạc rồi, nếu đi ngang qua đó, các vị hảo hớn rõ đặng tên họ của ta, thì chắc là áp xuống giành giựt chớ chẳng không, như vậy thì cũng khó lòng cho hai ngươi lắm. Bây giờ ta tính như vầy , đến mai đây chẳng thà chúng ta chịu xa ít dặm , noi theo tiểu lộ mà tránh chổ ấy thì mới khỏi lo sợ cho .
    Hai người Công sai nói :
    - Nếu Áp Ti không nói thì chúng tôi có biết gì đâu, vậy thì cứ theo tiểu lộ mà đi cho khỏi lo.
    Ngày thứ , ba người noi theo tiểu lộ mà đi, vừa đặng ba mươi đăm, thấy trước mặt có một tốp người ra đón đường .
    Tống Giang thấy vậy thì cứ kêu trời hoài, xem lại người đi đầu không phải là ai, thiệt là Xích phát quĩ Lưu Ðường, đem năm mươi lâu la ra đó cản lộ.
    Khi Lưu Ðường xốc lại muốn giết hai người Công sai, thì hai người ấy quì móp xuống đất mà chờ thác.
    Tống Giang nói :
    - Hiền đệ muốn giết ai đó vậy ?
    Lưu Ðường nói :
    - Ðể tôi giết phứt hai thằng này đi cho rồi .
    Tống Giang nói :
    - Hiền đệ đừng giết nó làm chi mà nhơ tay, hãy đưa đao cho qua chém nó thì mới đã nư giận qua cho.
    Hai người Công sai cứ kêu trời hoài.
    Khi Lưu Ðường đưa đao cho Tống Giang rồi, thì Tống Giang hỏi Lưu Ðường rằng :
    - Ý gì em lại muốn giết hai người Công sai nầy ?
    Lưu Ðường nói :
    - Em vâng lời Triệu ca tên núi sai người thám thính, rõ biết ca ca đã bị bắt giam tại ngục , kế s ai người đi thám nữa, lại nghe tin ca ca ở ngục mà không cực khổ gì ; phen nầy lại thám thính đặng tin quan trên làm án phát phối ca ca qua Giang châu , cho nên Triệu ca khiến các đầu lảnh đón hết các nẻo đường , đặng tiếp rước và mời ca ca lên núi. Như vậy thì còn để hai thằng Công sai này làm gì ?
    Tống Giang nói :
    - Nếu các em làm như vậy, thiệt là các em muốn làm cho qua sa vào đám bất trung bất hiếu, chớ không phãi là các em thương qua đâu. Nầy, nếu ép qua việc ấy thì qua phải liều mình .
    Nói rồi liền cầm đao mà tự vận.
    Lưu Ðường lật đật đở đao mà nói rằng :
    - Khoan đã, khoan đã , để em phân lại một đôi điều cho ca ca nghe.
    Nói rồi liền giựt cây đao ấy.
    Tống Giang nói :
    - Nếu các em đoái thương muốn cho qua sống, thì để qua thẳng tới Giang châu, chịu cực cho mãn hạn, chừng ấy anh em
    mình cũng gặp nhau.
    Lưu Ðường nói :
    - Việc này tôi không dám chủ trương, có Quân sư và Huê tri trại còn ở nơi đại lộ kia mà chờ ca ca, để tôi sai lâu la lại mời hai người ấy tới đây rồi ca ca muốn nói chi thì nói.
    Tống Giang nói :
    - Hễ muốn qua sống thì để qua đi, bằng cản trỡ thì qua liều mình , có khó gì đâu mà thương nghị.
    Lâu la đi chưa bao lâu , thì có Ngô Dụng và Huê Vinh cởi ngựa dẫn vài mươi quân kỵ đi đến.
    Tới nơi, hai đàng mầng rở nhau rồi .
    Huê Vinh hỏi Lưu Ðường rằng :
    - Sao còn chưa mở gông ra cho huynh trưởng ?
    Tống Giang nói :
    - Em nói như vậy sao phải , vả chăng cây gông nầy là pháp độ của triều đình, lẻ nào ai lại dám mở.
    Ngô Dụng cười rằng :
    - Tôi đã biết ý huynh trưởng rồi, thôi, chẳng nên cầm cọng ở lại sơn trại làm chi , nhưng đã lâu Triệu đầu lảnh không gặp mặt huynh trưởng , phen nầy tiện đây, xin mời huynh trưởng lên núi , đặng có phân tõ ít lời tâm phúc, rồi huynh trưởng sẽ đi . Tống Giang nói :
    - Duy có một mình tiên sanh biết ý tôi mà thôi .
    Bèn đở hai người Công sai dậy mà rằng :
    - Hai ngươi chớ sợ , chẳng thà ta thác, chớ không nỡ để cho hai ngươi chịu hại đâu .
    Hai người Công sai nói :
    - Nhờ có Áp Ti cứu mạng , không thì chúng tôi đã hồn qui địa phủ rồi.
    Rồi đó mấy người đều đi thẳng đến mé sông, lúc ấy đã có thuyền chực sẳn đặng rước qua Lương Sơn Bạc.
    Ðến nơi các vị đầu lảnh đều ra nghinh tiếp vào nhà Tụ nghĩa.
    Triệu Cái tạ Tống Giang rằng:
    - Từ ngày hiền đệ cứu tôi nơi Huy trành lên ở chốn này , thì chẳng có ngày nào mà tôi không nhớ ơn ấy . Sau lại nhớ ơn hiền đệ tiến dẫn mấy vị hào kiệt lên đây làm cho sơn trại trại thạnh vượng như vậy, thiệt cũng nhờ ơn hiền đệ lắm .
    Tống Giang bèn thuật hết việc mình, từ khi giết Diêm Bà Tích , cho đến ngày nay phát phối qua Giang châu cho Triệu Cái nghe, lại nói với Triệu Cái rằng :
    - Tuy tôi bị phát phối nơi Giang châu mặc lòng, song chắc là không đến nới cực khổ , xin huynh trưởng chớ lo, còn việc huynh trưởng mời tôi lên đây , anh em gặp mặt nhau như vầy, cũng đã phỉ tình mơ ước rồi. Ấy vậy xin cho tôi cáo từ, kẻo hạn kỳ đà gần đến .
    Triệu Cái nói :
    - Ði đâu mà gấp lắm vậy, hãy ngồi nán giây phút đàm đạo cùng nhau đã.
    Bèn truyền dọn tiệc thết đải Tống Giang.
    Uống mới có vài tuần rượu, thì Tống Giang đứng dậy từ tạ rằng :
    - Uống một đôi chén rượu với anh em như vầy, cũng đã rỏ tình tương ái rồi , phận tôi là người tù tội chẳng dám ở lâu, xin liệt vị cho phép tôi cáo từ .
    Triệu Cái nói :
    -Nhơn huynh chớ đi làm chi cho cực , hãy ở lại đây với anh em tôi ; còn hai thằng Công sai này , nếu nhơn huynh không nở giết nó, thì để tôi thưởng tiền bạc cho nhiều,đặng cho nó về nó nói đi ngang qua đây bị bọn Lương Sơn Bạc đoạt nhơn huynh rồi, như vậy thì nó cũng vô tội.
    Tống Giang nói :
    - Huynh trưởng chớ nói lời ấy , vã chăng phận tôi là não phụ tại đường, mọi việc không dám tự chuyên, lại khi tôi ra đi, cha tôi dặn dò, bảo tôi đừng ở Lương Sơn Bạc. Nếu ngày nay tôi nghe lời huynh trưởnng , thì mang lấy chữ bất trung bất hiếu, còn huynh trưởng muốn ép tôi lại, thiệt là không thương tưởng tới tôi . Vậy xin huynh trưởng để cho tôi đi, bằng không thì tôi nguyền liều thác tại chốn này.
    Nói rồi thì rơi lụy như mưa , mà quì mọp nơi đất.
    Triệu Cái, Ngô Dụng , Công Tôn Thắng đều áp lại đỡ dậy mà rằng :
    - Ca ca đã bền lòng quyết tới Giang châu, thì anh em tôi cũng không dám cải , nhưng xin ca ca ở nán lại một đêm, rồi ngày mai anh em tôi sẽ đưa xuống núi cho ca ca đi.
    Tống Giang không chịu , mấy người ấy cầm cọng đôi ba phen , cực chẳng đã Tống Giang mới phải ở lại, bèn ngồi lại ăn uống với nhau .
    Mãn tiệc rồi, rủ nhau đi nghỉ, Tống Giang cũng không chịu cởi gông và không rời hai người Công sai.
    Rạng ngày thức dậy, Tống Giang cũng nằng nằng quyết đi.
    Ngô Dụng nói :
    - Tôi có một người quen tại Giang châu tên là Ðái Tôn, íàm chức Áp lao tiết cấp, người ta hay gọi là Ðái Viện trưởng, va có thần thuật, một ngày đi tám trăm dặm , cho nên người ta gọi là Thần hành thái bảo, người ấy có tánh trượng nghĩa sơ tài , chiêu hiền đải sĩ . Hồi hôm tôi đã làm một phong thơ đây, đặng cho huynh trưởng cầm đến đó làm quen với người ấy , hễ làm quen với va rồi , huynh trưởng có việc chi thì khiến va thông tin cho anh em tôi hay.
    Nói rồi liền truyền dọn tiệc đưa Tống Giang lên đường.
    Lúc ấy các đầu lảnh đem ra một mâm vàng bạc mà cho hai người Tống Giang, lại lấy hai mươi lượng bạc cho hai người Công sai.
    Tống Giang từ giả ra đi, Ngô Dụng và Huê Vinh đưa đi hơn hai mươi dặm rồi mới trở lại.
    Còn Tống Giang đi với hai người Công sai thẳng qua Giang châu .
    Hai người Công sai ấy thấy quân mã nơi Lương Sơn Bạc rất nhiều , các vị đầu lảnh đều lạy Tống Giang , lại có cho mình bấy nhiêu bạc đó, thì càng sợ càng kính Tống Giang hơn nữa.
    Ði đã nữa tháng mới tới một chổ kia, hai người Công sai trông xa xa có một tòa núi cao thì nói với Tống Giang rằng :
    - Tòa núi cao đó là Yết Dương lảnh, qua khỏi Yết Dương lảnh thì tới sông Tầm Dương giang , nếu đi theo đường sông mà qua Giang châu thì gần lắm .
    Tống Giang nói :
    - Trời đương mát mẻ, vậy chúng ta qua núi cho sớm đặng kiếm chổ mà nghĩ.
    Hai người Công sai khen phải, bèn đi với nhau đến nữa ngày mới qua khỏi núi ; vừa tới chơn núi thì thấy có một tiệm rượu. Tống Giang cả mầng nói với hai người Công sai rằng :
    - Chúng ta đi cũng đã đói bụng và khát nước rồi , vậy hay ghé lại tiệm rượu nầy ăn uống và nghĩ ngơi một hồi rồi sẽ đi.
    Hai người Công sai nghe theo, liền bước ngay vào tiệm.
    Lúc ấy Tống Giang lại nhường cho hai người Công sai ngồi trước, còn mình thì ngồi sau , ngồi đó đã lâu song không thấy ai ra.
    Tống Giang kêu lớn rằng :
    - Chủ nhà đi đâu mất vậy kìa ?
    Kêu vừa dứt tiếng thì nghe có người trả lời rằng :
    - Có tôi ra đây.
    Tống Giang bèn ngó vô trong, thấy có một người cao lớn, râu đỏ , mặt cọp , mình mặc áo lá, tay cầm khăn lau, bước ra chào và hỏi rằng :
    - Vậy chớ quí khách muốn mua bao nhiêu rượu ?
    Tống Giang nói :
    - Chúng tôi đi cũng đã đói rồi , chú có vật chi bán cho chúng tôi nhậu chăng ?
    Người ấy nói:.
    - Ở đây không có vật chi cho lắm, duy chỉ có thịt bò luộc và rượu trắng mà thôi.
    Tống Giang nói :
    - Vậy chú bán cho tôi ba cân thịt bò và một ống rượu.
    Người ấy nói :
    - Xin quí khách chớ giận , để tôi nói lại cho quí khách rõ, tại xứ nầy tiệm rượu nào cũng lấy liền trước rồi mới bán, như quí
    khách muốn uống thì phải đưa tiền trưóc đã.
    Tống Giang nói :
    - Trước sau gì cũng vậy, để tôi trả tiền trước cho.
    Nói rồi bèn mở gói ra mà lấy bạc.
    Người y liếc xem, thấy gói ấy có hơi nặng thì đã động lòng tham về mừng thầm .
    Tống Giang lấy bạc trao cho người ấy, người ấy lảnh bạc rồi bưng ra một mâm thịt bò và rượu cho Tống Giang và hai người Công sai ăn uống .
    Tống Giang vừa ăn vừa nói với hai người ấy rằng :
    - Tôi thường nghe thiên hạ đồn rằng : Những quán dọc đường như vầy, hay dùng thuốc mê mà cướp của , rồi lại giết người lấy thịt làm nhưn bánh mà bán , không biết ở đây có như vậy chăng ?
    Người bán rượu cười rằng :
    - Nếu vậy ba ông chẳng nên ăn uống rượu thịt của tôi làm chi , vì không biết chừng cũng có bỏ thuốc mê vào đó.
    Tốn Giang nói :
    - Chứ tưởng tôi nói láo hay sao mà ngạo tôi như vậy , ấy là tôi nghe người ta đồn chớ không phải tôi ngó thấy .
    Hai người Công sai nói :
    - Ðại ca hãy ăn cho sốt , kẻo để nguội thì nó hết ngon đi.
    Người bán rượu nói :
    - Nếu muốn ăn nóng hơn nữa thì để tôi trụng lại cho.
    Nói rồi bèn lấy thịt mà trụng cho ba người ấy ăn.
    Ăn uống vừa rồi hai người Công ai miệng đổ nước dải ra, té tới té lui một hồi, rồi liền nhào ngửa nơi đất.
    Tống Giang thấy vậy bước lại đở dậy, té ra mình cũng chóng mặt mà nhào luôn.
    Ba người. nằm lại một đống, lấy mắt nhìn nhau, không cựa quậy đặng.
    Người bán rượu nói :
    - Mấy ngày rày buôn bán ế nhệ, không ra gì hết, hôm nay trời khiến cho ta gặp được mối lớn như vầy thiệt cũng là may lắm. Bèn kéo Tống Giang vào phía sau để lên thớt thịt, rồi lại kéo hai người Công sai để nằm một đống đó, chờ khi làm thịt Tống Giang rồi sẽ làm luôn hai người ấy.
    Khi người bán rượu kéo Tống Giang và hai nguời Công sai vào chổ hạ sát xong rồi , thì nhớ trực lại gói hành lý cũa Tống Giang , bèn lật đật lấy vào, mở ra xem, thấy có vàng bạc rất nhiều thì đem lòng mừng rở cười rằng :
    - Ta mở tiệm rượu ra mấy năm nay, chưa từng thấy tù tội nào có tiền bạc nhiều như vầy , ấy cũng là trời khiến cho ta chứ thuở nay đời nào có tù tội gì mà tiền bạc nhiều lắm vậy.
    Bèn gói lại tử tế, ra cửa đứng trông coi thử mấy người bạn về chưa, đặng có ra tay hạ sát.
    Té ra trông hoài mà cũng không thấy ai về hết.
    Giây lâu lại thấy ba người ở dưới núi chạy lên , người ấy biết tiếng người quen, bèn lật đật nghinh tiếp và hõi rằng :
    - Ðại ca đi đâu coi bộ hăm hở lắm vậy ?
    Trong ba người ấy, có một người cao lớn đáp rằng :
    - Chúng ta lên núi đặng đón rước một người kia, vì đã định chắc ngày nay người ấy sẽ đến tại đây, song không biết có điều chi ngăn trở hay không mà hôm nay chưa tới, làm cho chúng ta ngóng trông mỏi mắt.
    Người bán rượu hỏi rằng :
    - Vậy chớ đại ca muốn đón rước ai ở đâu ?
    Người cao lớn nói :
    - Ta muốn đón rước một người rất có danh , cả thiên hạ đều phục là người tốt.
    Người bán rượu hỏi :
    - Người nào ở đâu mà thiên hạ đều phục như vậy ? Xin đại ca nói cho em biết.
    Người cao lớn đáp rằng :
    - Người ấy tên là Tống Giang làm chức Áp Ti tại Huy thành huyện, thuộc về Tế châu.
    Người bán rượu hỏi rằng :
    - Tống Giang nào, hay là người mà họ hay gọi là Cập thời vỏ Tống Công Minh đó chăng ?
    Người cao lớn nói :
    - Phải, người đó đa !
    Người bán rượu lại hỏi rằng :
    - Tống công Minh có danh như vậy , lại đến đây làm chi mà đại ca đón ?
    Người cao lớn nói :
    - Mới đây có người quen với ta ở bên Tế châu , đến nói với ta rằng : Không biết Tống Giang vì tội gì mà bị quan phủ Tế châu phát phối qua Giang châu. Vì vậy ta định chắc rằng người đi ngang qua đây, nên mới ra đây mà đón.
    Nguyên khi người còn ở Huy thành huyện thì ta muốn đến đó cho gặp một phen, nhưng chưa đi đặng. Ðến nay nghe người đi ngang qua đây, lẻ nào ta không đón rước mà làm bạn với người Bởi đó ta chực đây đã mấy ngày rày , song cũng chưa đặng gặp ; nay ta đi với hai anh em đây lên núi uống rượu chơi và đón rước Công minh luôn thể. Vậy chớ mấy ngày rày, việc buôn bán ngươi ra thể nào ?
    Người bán rượu đáp rằng :
    - Tôi chẳng giấu chi đại ca. mấy ngày rày tôi buôn bán ế lắm, hôm nay nhờ có ông bà đẩy đưa, gặp đặng ba mối hàng ; nói cho phải, đẵ đặng chì lại đặng chài, cái thằng làm sao đã mập là lại nhiều tiền, thiệt là may mắn cho tôi lắm.
    Người cao lớn nghe nói thì lật đật hỏi rằng :
    - Ba người ấy diện mạo thể nào ?
    Người bán rượu đáp :
    - Một người là tội nhơn, còn hai người kia là Công sai.
    Người cao lớn nghe nói thì thất kinh mà rằng :
    - Người tội nhơn ấy có phải là đen, lùn và phương phi hay chăng ?
    Người bán rượu đáp :
    - Phải.
    Người cao lớn lật đật hỏi rằng :
    - Vậy chớ ngươi đà hạ sát rồi chưa ?
    Người bán rượu đáp rằng :
    - Tôi đã kéo nó lại chổ hạ sát rồi, nhưng mà chưa ra tay , vì còn chờ mấy chúng bạn của tôi về, đặng có phụ với tôi mà làm thịt nó, song tôi ngóng trông đã lâu mà không thấy về .
    Người cao lớn nói:
    - Ðể ta vô nhìn lại coi thử.
    Bèn đi thẳng lại chổ hạ sát mà xem; thì thấy Tống Giang nằm ngay trên thớt, còn hai người Công sai thì nằm ngang nằm dọc nơi đất.
    Người cao lớn nhìn mặt Tống Giang, song cũng không biết , thấy trên mặt có thích tự thì cũng không rỏ đặng ; bèn đứng suy nghĩ một hồi, trực nhớ lại liền nói với người bán rượu rằng :
    - Ngươi hãy đem cái gói ra đây , đặng ta xem tờ công văn thì mới biết tên họ của người tội nhơn nầy .
    Người bán rượu khen phải, bên mở gói lấy tờ công văn ra trao cho người cao lớn xem .
    Xem rồi thì cả mừng mà rằng :
    - May dữ a, ấy cũng là trời khiến cho ta đến đây nhằm lúc người chưa hạ sát nếu trể trong giây phút nữa thì ngươi đã giết lầm ca ca ta rồi, còn gì đâu . Vậy ngươi phải mau mau lấy thuốc giải độc mà cứu ca ca ta tĩnh lại .
    Người bán rượu cả kinh lật đật hòa thuốc giải độc mà đổ cho Tống Giang.
    Ðỗ rồi thì người cao lớn đở Tống Giang dậy và mở gông ra .
    Giây lâu Tống Giang tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy có mấy người ấy đứng gần xung quanh, song chẳng biết là ai hết.
    Còn người cao lớn khiến hai anh em mình đở Tống Giang ngồi dậy, rồi quì xuống lạy .
    Tống Giang lấy làm lạ hỏi rằng :
    - Ai đó vậy . Hay là tôi chiêm bao chăng?
    Người bán rượu cũng quì lạy Tống Giang nữa .
    Tống Giang nói :
    - Liệt vị tên họ chi, còn chổ nầy là xứ gì , xin nói cho tôi rõ .
    Người cao lớn nói :
    - Tôi tà Lý Tuấn, quán ỡ Lư châu, chuyên nghề ăn cướp nơi sông Dương Tử giang ; vì tôi có tài lội hay, cho nên người ta gọi là Hỗn giang long, còn người bán rượu đây là Lý Lập quán ở Yết Dương lãnh đây, chuyên nghề đón đường giết người lấy của, cho nên người ta gọi là Thôi mạng phán quan ; còn hai người này là hai anh em ruột với nhau, đều ở sông Tầm giang nầy, làm nghề bán muối lậu, người anh tên là Ðồng Oai, hiệu là Xuất động giao, người em tên là Ðồng Mảnh , hiệu là Phiêu giang noãn.
    Lúc ấy Ðồng Oai, Ðồng Mảnh lạy Tống Giang bốn lạy, rồi Tống Giang hỏi rằng :
    - Vì sao liệt vị biết tên tôi ?
    Lý Tuấn nói :
    - Vì tôi có một nười anh em, qua buôn bán nơi Tế châu mới về, nói việc ca ca bị đày qua Giang châu, thuở nay tôi lại thường kính mến ca ca, muốn tới viếng ca ca một phen, song vì duyên phận rất ít, nên chưa đặng gặp , nay nghe nhơn huynh đến Giang châu đi ngang qua đây, cho nên tôi đi đón đã mấy ngày rày , nay nhờ dịp lên tiệm uống rượu thì mới gặp đặng ca ca như vầy, thiệt cũng là may lắm , song còn chưa rõ ca ca bị tôi chi mà tới đổi bị phát phối ?
    Tống Giang mới thuật hết các việc từ khi giết Diêm bà Tịch cho đến lúc trở về Thạch Dõng thôn cho mấy người ấy nghe, mấy người ấy nghe rồi đều than thở .
    Lý Lập nói :
    - Thôi, bây giờ ca ca ở lại chốn này mà vui vầy với anh em tôi, chẳng nên tới đó làm chi cho cực .
    Tống Giang nói :
    - Ðừng tưỡng đến chuyện ấy mà lổi với trào đình. Hôm trước bọn Lương Sơn Bạc cầm cọng tôi hết sức mà tôi cũng không chịu ở, như anh em có lòng tưởng tôi thì phải cứu hai thằng Công sai tĩnh lại cho mau .
    Lý Lập lật đật lấy thuốc giải độc mà đổ cho hai người Công sai tỉnh lại .
    Rồi đó Lý Lập bày rượu thịt, mời các vị hão hớn ấy ngồi lại uống rượu .
    Hai người Công sai nói :
    - Rượu nầy uống vô cổ cũng không gắt gì cho mấy, không biết cớ gì lại say bết bát như vậy ?
    Mấy vị hảo hớn đều cười .
    Mản tiệc rồi thì mấy người đều ở tại quán mà nghĩ một đêm .
    Ngày mai Lý Lập lại dọn tiệc đưa Tống Giang lên đường.
    Ăn uống rồi, Tống Giang và hai người Công sai từ giả mấy vị hảo hớn, quảy gói ra đi .
    Lúc ấy Lý Tuấn, Ðồng Oai và Ðồng Mảnh đều theo Tống Giang xuống núi .
    Khi xuống đến chơn núi thì Lý Tuấn mời Tống Giang về nhà thết đải và kết làm anh em.
    Cầm ở lại đó vài ngày , rồi Tống Giang và hai người Công sai mới từ giả ra đi .
    Ði nữa ngày mới tới một chổ thành thị đông đảo lắm , lại có một đám rất đông, Tống Giang chen vào xem, thấy có một người đương múa thiệu (đi đường thương) cho người ta xem, đặng có bán thuốc dán.
    Người ấy múa thiệu thương rồi lại đi qườn một hồi nữa.
    Tống Giang khen rằng :
    - Ðường thương cũng giỏi mà thiệu quờn cũng hay !
    Người ấy múa rồi thì bưng cái mâm nhỏ ra nói cùng mấy người coi rằng :
    - Tôi là người phương xa mới đến xứ nầy , tuy tôi không phải là bực nhứt, song cũng có sức tầm thường. Vậy xin liệt vị mua giùm thuốc dán cho tôi, kẻ ít người nhiều , như không muốn dùng thuốc thì cũng cho tôi một vài đồng điếu kẻo tôi múa cho liệt vị xem cũng đã mệt rồi.
    Nói rồi bưng mâm đi một vòng, té ra không ai cho một đồng .
    Người ấy lại đi và nói một lần nữa, cũng chẳng thấy ai cho.
    Tống Giang thấy vậy thì lấy năm lượng bạc và kêu rằng:
    - Bớ giáo sư, tôi là người tù tội , chẳng có mà cho nhiều , xin tạm dùng năm lượng bạc này đặng chi phí.
    Người ấy tiếp lấy năm lượng bạc và nói rằng :
    - Chợ Yết Dương nầy cũng là một chổ hữu danh đại địa, mà không ai chịu cho tôi một đồng điếu , để cho ân nhân là người bị việc, lại cho tôi năm lượng bạc như vậy, mới thiệt người đại độ. Còn mấy vị hảo hớn chợ nầy, là người có tiền mà không biết dùng cho phải nghĩa.
    Hèn chi tôi nghe người ta có làm bài thơ rằng :
    Rất nên thẹn bấy Trịnh Nguơn Hòa,
    Cứ tới nhà trò mướn xướng ca,
    Xử thế xét suy câu kiến nghĩa,
    Phong lưu không phải lại sô sa.
    Nầy, trong năm lượng bạc nầy cầm bằng năm chục lượng , nay tôi xin hỏi cao tánh đại danh đặng có truyền nêu cho thiên hạ biết.
    Tống Giang nói :
    - Giáo sư ôi, năm lượng bạc có trọng gì đâu mà giáo sư phòng tạ như vậy .
    Nói vừa dứt lời, có một người cao lớn ở ngoài lướt vào nạt Tống Giang rằng :
    - Thằng tù nầy ở đâu , dám cã gan tới đây làm cho mất oai phuông cũa ta như vậy ? Mi đừng có làm phách, ỷ mình có bạc, nên xài bá láp. Vã chăng thằng nầy là quân vất vơ ở đâu không biết, trong mình học đặng võ nghệ chút đỉnh, lại dám tới chợ nầy diệu võ giương oai, khoe tài cậy sức, chẳng kễ đến ta, vì vậy ta mới truyền rao trong chợ mà dặn đừng cho nó tiền bạc chi hết , bây giờ mi lại làm phách cho nó tới năm lượng bạc, như vậy có phải là mi muốn làm cho mất oai phuông của ta chăng ?
    Tống Giang đáp rằng:
    -Lạ nầy ! Bạc của tôi, thì tôi cho, can chi đến chú mà chú rầy ?
    Người cao lớn ấy nổi giận thộp ngực Tống Giang nạt lớn rằng :
    - Thằng tù nầy còn dám đối đi đáp lại hay sao kìa ?
    Tống Giang nói :
    -Sao lại không dám .
    Người ấy cả giận, đánh vào mặt tống Giang một thoi, Tống Giang tránh khỏi.
    Người ấy lại đánh theo nữa.
    Tống Giang nổi giận vừa muốn đánh trả, người múa thiệu thấy vậy nhãy lại chụp đầu người ấy , đạp một đạp ngang hông, người ấy liền té nhủi xuống đất . Mới vùa lồm cồm ngồi dậy , người múa thiệu lại cho một đạp té nhào xuống nữa.
    Hai người Công sai can gián người múa thiệu.
    Người cao lớn ấy gượng gạo đứng dậy, ngó Tống Giang và người múa thiệu mà rằng :
    - Ðể đây hai đứa bây coi tao nghe !
    Nói rồi liền chạy tuốt qua phía Nam.
  7. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 36
    Mộc Già Lang rượt theo Cập Thời Vũ
    Thuyền Hóa Nhi gây dữ Tầm Dương giang


    Khi ấy Tống Giang mới hỏi người múa thiệu rằng :
    - Vậy chớ giáo đầu tên chi họ chi, quê quán ở đâu, xin nói cho tôi rõ .
    Người múa thiệu đáp rằng :
    - Tôi là Tiết Vĩnh, quán ở Lạc Dương thuộc tĩnh Hà Nam, ông nội tôi khi trước có làm bộ hạ ông Lảo xung kinh lược , cho nên con cháu ai nấy đều có võ nghệ trong mình, vì vậy tôi mới đi mải võ , đặng bán thuốc dán rnà độ nhựt. Từ khi tôi lưu lạc giang hồ thì thiếu hạ gọi tôi là Bịnh đại trùng . Vậy chớ ân nhơn tên họ là chi, xin nói cho tôi rõ.
    Tống Giang đáp rằng :
    - Tên tôi là Tống Giang , quán ở Huy thành huyện.
    Tiết Vĩnh nói :
    - Nếu vậy nhơn huynh là Cập Thời Võ Tống Công Minh sao ?
    Tống Giang nói :
    - Phải .
    Tiết Vĩnh nghe nói lật đật quì xuống lạy bốn lạy .
    Tống Giang vội vả đở dậy mà rằng :
    - Vậy thì vào tiệm uống ít chén rượu rồi sẽ đàm đạo.
    Tiết Vĩnh nói :
    - Như vậy thì vừa ý em lắm, vì bấy lâu lòng em muốn ra mắt nhơn huynh một phen, nhưng chưa đi đặng, nay may gặp nhau tình cờ như vầy, thiệt em mừng rỡ vô cùng. Vậy hãy vào tiệm rượu ăn uống và đàm đạo cùng nhau cho phỉ tình.
    Bên gói thuốc dán lại, rồi quảy gánh đi với Tống Giang vào tiệm rượu gần lối đó. Người bán rượu thấy Tống Giang , Tiết Vĩnh bước vào thì vội vã cản lại mà rằng:
    - Rượu thịt thì nhiều song tôi không dám bán cho hai ông, xin miễn chấp .
    Tống Giang nói :
    - Vì cớ gì lại không dám bán cho hai đứa tôi ?
    Người bán rượu nói :
    - Người đánh lộn với hai ông khi nảy đó, có sai người truyền rao khắp cả chợ nầy khiến đừng bán vật gì cho hai ông hết, nếu chúng tôi không vâng lịnh ấy, bán cho hai ông, thì ắt là bị phá tiệm tức thì , vì người ấy hùng cứ chợ nầy, chẳng ai dám cãi lịnh chút nào hết.
    Tống Giang nói :
    - Nếu vậy chúng tôi phải đi chổ khác, chắc là thằng nầy tới gây dử nữa chớ chẳng không.
    Tiết Vĩnh nói :
    - Ðể tôi trở về tiệm ngũ trả tiền phòng đã, rồi tôi sẽ qua Giang châu đặng gặp nhau, vậy ân huynh hãy đi trước đi.
    Tống Giang thấy Tiết Vĩnh nói như vậy thì lấy thêm hai mươi lượng bạc nữa mà cho . Tiết Vĩnh tạ ơn từ giả ra đi.
    Tống Giang và hai người Công sai bước ra khỏi tiệm rồi đi tới tiệm khác, thì tiệm nào cũng nói y như nhau một thế. Túng phải đi lên theo đường ấy đặng kiếm tiệm ngủ tạm ngụ một đêm.
    Kiếm đặng một tiệm ngủ, vừa muốn bước vào thì người trong tiệm lật đật cản lại mà rằng :
    - Cậu nhỏ đã truyền rao các tiệm, không cho chứa bọn ngươi.
    Tống Giang thấy nói như vậy thì trở ra đường cái đi thẳng.
    Lúc ấy mặt trời đà lặn, Tống Giang và hai người Công sai than thở với nhau rằng :
    - Thiệt cũng rủi cho chúng ta. Vì đứng lại xem múa thiệu, nên mới sanh ra sự nầy, bây giờ ghé vào đâu cũng không đặng, mà trời đã tối rồi, thiệt là khó lòng cho chúng ta lắm .
    Vừa đi vừa than như vậy, xảy thấy xa xa có ló ngọn đèn ra thì Tống Giang mừng mà nói với hai người Công sai rằng :
    - Nầy, chổ có nháng đèn kia, chắc là có nhà, vậy chúng ta đến đó năn nỉ với chủ nhà nghỉ đở một đêm, rồi sáng sẽ đi.
    Hai người Công sai dừng chơn lại xem một hồi, rồi nói với Tống Giang rằng :
    - Chổ có đèn đó, thuộc về nẻo khác, chớ không phải là đường chúng ta đi.
    Tống Giang nói :
    - Hễ có nhà thì vô ngủ , tuy không phải là đường của ta đi mặc lòng, song nghĩ đở một đêm, rạng ngày dù có đi xa một đôi dặm đi nữa, cũng chẳng hại gì .
    Hai người Công sai nghe theo, bèn tẻ qua đường nhõ đi lới chổ có đèn , đi đặng vài dặm thì tới một cụm rừng, trong rừng ấy có một tòa nhà rất lớn, ba người đều vào gõ cửa.
    Gia đinh nghe gõ thì lật đật chạy ra mở cửa mà rằng :
    - Ðêm hôm chừng này ai ở đâu lại tới đây gỏ cửa, làm cực cho chúng ta như vậy kìa ? Tống Giang trả lời một cánh khiêm nhượng rằng :
    - Tôi là đứa tội nhơn phát phối qua Giang châu, đi lạc đường không chổ ngụ nương, nên đến đây xin tá túc một đêm, rồi tôi cũng trả tiền phòng y lệ.
    Gia đinh nói :
    - Nếu muốn xin ngủ nhờ , thì ngồi chờ một lát đặng lôi thưa lại với chủ tôi đã .
    Nói rồi bèn vào trong thông báo.
    Giây lâu lại trở ra mà rằng:
    - Thái công cho mời.
    Tống Giang và hai người Công sai đi theo gia đinh vào nhà khách mà ra mắt Thái công.
    Thái công khiến gia đinh rằng :
    - Bây hãy dọn phòng cho ba vị khách quan an nghỉ, và dọn cơm cho ba vị khách quan dùng.
    Gia đinh vâng lời dọn phòng cho ba người ấy ngủ và dọn cơm cho ba người ấy ăn.
    Ăn uống xong rồi gia đinh đi hết.
    Hai người Công sai mới nói với Tống Giang rằng :
    - Bây giờ không có ai lạ, vậy thì Áp ti hãy cởi gông ra mà ngũ một đêm cho thong thả, rồi mai sẽ mang vô.
    Tống Giang nghe theo bèn mở gông ra, rồi đi với hai người Công sai, bước ra cửa mà xem sao và hóng mát, ngó lên thì thấy trời trong sao tỏ, ngó xuống thì thấy có một cái sân đạp lúa rất rộng rãi, lại có một đường nhỏ thông ra ngả sau.
    Tống Giang và hai người Công sai xem chơi giây lâu rồi mới vào phòng đóng cửa ngũ.
    Chừng lại giường mà ngủ thì Tống Giang nói với hai người Công sai rằng :
    - Ấy cũng may cho chúng ta lắm, nên mới gặp ông Thái công nầy thiệt cũng có lòng tử tế.
    Nói vừa dứt lời thì thấy có người đốt đuốc rọi nơi sân đạp lúa.
    Tống Giang dòm theo kẻ vách thì thấy Thái công đi với hai đứa gia đinh mà rọi khắp các nơi.
    Tống Giang thấy vậy liền nói với hai người Công sai rằng :
    - Ông Thái công ấy cũng giống như cha tôi, mỗi việc đều thân lực xem sóc hết, đến khuya mới chịu đi ngủ.
    Nói dứt lời, kế nghe phía ngoài có tiếng người kêu mở cửa ra.
    Gia đinh mở cửa cho sáu bảy người vào, người nào cũng đều có cầm đao cầm hèo.
    Tống Giang dòm lén mà xem, té ra người đi đầu là người đánh lộn vứi mình khi ban chiều.
    Người ấy vào nhà liền nói Thái công rằng :
    - Vậy chớ đại ca tôi ở đâu, xin cha nói cho tôi rỏ .
    Thái công nói :
    - Anh mầy nó say rượu còn đương ngũ nơi nhà sau.
    Người ấy nói :
    - Ðể tôi kêu ảnh thức dậy đặng có rượt theo mấy thằng đánh lộn với tôi hồi chiều.
    Thái công hỏi :
    - Vậy chớ sự cớ làm sao, mầy nói cho tao rõ , nếu kêu anh mầy thức dậy thì chắc là nó gây dữ chớ chẳng không.
    Người ấy nói :
    - Hồi chiều nầy có một thằng ở đâu không biết, đến chợ Yết Dương, múa thiệu thương thiệu quờn mà bán thuốc dán, lại có ý khoe mình là vỏ nghệ tinh thông, chẳng thèm xin phép hai anh em tôi. Vì vậy tôi mới sai trẻ truyền rao cho các người trong chợ, khiến đừng mua thuốc dán , mà cũng đừng cho tiền , không biết thằng tù nào ở đâu mới đến, lại làm phách cho nó tới năm lượng bạc , cha nghĩ đó coi, ấy có phải là nó làm cho mất oai phong của hai con chăng ? Lúc ấy tôi nổi giận vừa muốn đánh thằng tù ấy, thì thằng đánh thiệu đó xốc lại chụp đầu tôi đè xuống đánh đạp tôi một hồi, đến bây giờ hãy còn đau.
    Vì vậy tôi mới truyền rao các tiệm, khiến đừng cho nó ăn ngủ chi hết . Tôi làm cho mấy thằng ấy nội đêm nay không chổ ăn ở , lại tôi đả kéo một tốp bợm bạc rượt theo bắt đặng thằng múa thiệu rồi , bây giờ còn trói tại nhà Ðô đầu, tôi lại quyết rượt theo tội nhơn ấy mà bắt cho đặng , rồi rạng ngày tôi sẽ giết hết mấy đứa ấy , quăng thây xuống sông đặng báo thù , song tôi rượt theo đã lâu mà kiếm chưa đặng, không biết nó tá túc xóm nào. Bây giờ tôi muốn kêu ca ca tôi dậy, đặng có chia ra làm hai tốp mà rượt, thì mới bắt đặng nó.
    Thái công nói :
    - Con ôi ! Con đừng có nói ngang như vậy , người ta có bạc thì cho ai cũng mặc ý người ta, can gì đến mình mà gây dử cho mệt. Vả lại tuy nó có đánh con thiệt, song không có thương tích chi cho nặng. Nếu con kêu anh con dậy, chắc là anh con gây dữ mà giết người. Vậy con hãy nghe lời cha mà dung thứ cho người ấy đừng có gây dữ làm chi , trong lúc ban đêm làm náo động xóm giềng.
    Người ấy không kể lời cha, xách đao đi thẳng vào nhà sau.
    Thái công thấy vậy lật đật chạy theo.
    Tống Giang nghe thấy rõ ràng, bèn nói nhỏ với hai người Công sai rằng :
    - Cớ sự rủi ro như vậy, chúng ta biết liệu thế nào ? Bây giờ ở đây chẳng khác gì thịt treo miệng cọp. Nếu chúng ta không chạy cho mau, để cho thằng ấy hay đặng, thì ắt là tánh mạng không còn . Dầu Thái công có giấu giùm cho chúng ta đi nữa, thì gia đinh cũng phải nói ra chớ nó không đám nói dối thằng ấy đâu .
    Hai người Công sai nói :
    - Lời Áp ti nói rất phải. Bây giờ sự bất nghi trì, phải đi cho gấp mới khỏi.
    Tống Giang nói :
    - Bây giờ chúng ta đừng đi ngả trước làm chi, vậy phải trổ rào phía sau nhà mà đi mới khỏi họa.
    Hai người Công sai nghe theo, lật đật quảy gói lên vai.
    Tống Giang xách gông, rồi trỗ rào phía sau mà ra.
    Ba người nhờ có ánh sao, nhắm chừng đường nhỏ nơi đám rừng mà thẳng xông .
    Ði đặng một canh thì thấy trước mặt có dải trắng ngần.
    Tống Giang biết là sông lớn. Sau lưng lại có tiếng la om sòm , đèn đuốc tỏ rạng, Tống Giang cả kinh bèn kêu trời mà than rằng :
    - Trời đất ôi, cứu tôi phen nầy !
    Ba người bèn chun vô đám lau mà trốn , ngó lại phía sau thì thấy đèn đuốc gần tới
    Ba người lại càng sợ hơn nữa , lật đật rủ nhau mà chạy, chạy chưa bao xa thì đã tới mé sông rồi. Trước mặt thì có sông lớn, phía tả lại có rạch nhỏ , chạy tới cũng khó, chạy ngang qua cũng không dễ .
    Lúc ấy Tống Giang than rằng :
    - Phải chi ta biết trước có chuyện khó sử như vầy thì ta ở lại Lương Sơn Bạc cho rảnh đòi đi làm gì mà phải bỏ thây chốn nầy như vầy .
    Than vừa dứt lời thì thấy một chiếc tiểu thuyền bên kia chèo qua.
    Tống Giang cả mừng bèn kêu rằng :
    - Bớ đà công, chèo thuyền lại cứu ba đứa tôi, thì tôi sẽ đền ơn cho ít chục lượng bạc.
    Ðà công đáp rằng :
    - Ba chú là người gì, ở xứ nào đến đây ?
    Tống Giọng nói :
    - Việc ấy khoan hỏi đã, sau lưng có cường đạo rượt theo, chúng tôi rờ đất mà chạy đến đây , xin chú làm ơn đưa tôi qua sông, thì bao nhiêu tiền bạc tôi cũng không nài . Ðà công thấy nói thì chèo thuyền vào bờ cho bọn Tống Giang xuống.
    Ba người ấy xuống thuyền rồi lật đật xô thuyền ra khỏi bực.
    Khi ấy đà công thấy gói hành lý của bọn Tống G:ang rất lớn và khi đi xuống vách sạp thì nghe bạc khua, bèn đem lòng mừng thầm mà chèo thuyền ra giữa giòng sông.
    Trong khi đà công ấv chèo ra đến giữa sông thì bọn kia rượt theo Tống Giang đã đến mé sông rồi.
    Ðà công ngó ngoáy lại mà xem, thấy bọn ấy ước đặng hai mươi người, kẻ cầm hèo, người cầm đao, đứng trên mé sông kêu lớn rằng :
    - Bớ đà công mau mau quày thuyền lại đây .
    Tống Giang và hai người đâu nằm móp một đống nơi lườn ghe mà nói với đà công rằng :
    - Xin đà công đừng quày thuyền lại, cứu ba đứa tôi cho khỏi trận nầy thì chúng tôi sẽ đền ơn cho rất nhiều vàng bạc.
    Ðà công làm thinh không trả lời với mấy người trên bờ cứ ngâm nga chèo lần ra.
    Mấy người trên bờ kêu lớn rằng :
    -Ðà công, nếu mi không quày thuyền lại, thì đố mi chạy đường nào cho khỏi thác .
    Ðà công thấy nói như vậy thì cười ré , không nói chi hết.
    Mấy người trên bờ lại kêu rằng:
    -Bớ đà công, mi tên họ là chi mà dám cả gan không chịu quày thuyền lại ?
    Ðà công cười mà đáp rằng :
    - Ông là Trương đà công, bây chớ gậm gân ông tội nghiệp !
    Trong đám đèn đuốc, có một người cao lớn nói:
    - Trương đại ca không thấy anh em tôi sao ?
    Ðà công nói :
    - Ta có phải đui đâu mà không thấy .
    Người cao lớn nói :
    - Ðại ca đã thấy anh em tôi, sao còn chưa chịu quay thuyền lại cho anh em tôi nói chuyện .
    Ðà công nói :
    - Có chuyện gì để mai sẽ nói , chứ bây giờ có việc gặp lắm.
    Người cao lớn nói :
    - Anh em tôi muốn bắt thằng nằm trong thuyền đại ca đó , xin đại ca quay lại đặng cho tôi bắt nó.
    Trương đà công nói :
    - Ba thằng này là thân quuyến nhờ cậy của ta, đặng ta rước nó về cho ăn bánh đao.
    Người cao lớn nói :
    - Nếu đại ca muốn cho nó ăn bánh đao thì quày thuyền lại đây mà thương nghị với anh em tôi.
    Ðà công nói :
    - Chổ cơm áo của ta, tội gì phải quay lại mà chia cho chúng bây nữa ?
    Người cao lớn nói :
    - Ai muốn chia chác gì đâu mà phòng nói như vậy . Tôi muốn cho đặng thằng tù đó mà thôi.
    Ðà công nói :
    - Ta đón mấy ngày rày mới gặp đặng mối hàng, dại gì để lại cho chúng bây rước . Thôi, để mai sẽ trò chuyện cùng nhau, còn bửa nay thì ta xin kiếu.
    Tống Giang nghe hai người ấy nói chuyện với nhau như vậy song không hiểu ý gì, bèn nói nhỏ với hai người Công sai rằng :
    - Nhờ có đà công đã cứu chúng ta lại kiếm lời binh vực, ơn ấy chúng ta chẳng nên quên . Ðà công chèo thuyền ra xa bờ rồi thì mấy người ấy trở lại trong đám lau.
    Tống Giang mừng mà rằng :
    - Bây giờ đã gn người lành xa đứa dữ thoát khõi tai ương rồi .
    Kế nghe đà công ấy hát rằng :
    Nhà ông quê ngụ tại giang biên
    Chẳng muốn giao du chỉ muốn tiền
    Hôm nọ có người qua viếng mổ
    Ra về phải để cục vàng nguyên.
    Tống Giang và hai người Công sai nghe hát như vậy thì mình mẩy đều rởn ốc .
    Tống Giang hãy còn nghĩ thầm rằng :
    - Hoặc khi va hát diểu chơi chăng ?
    Ba người còn bán tín bán nghi, lại thấy người đà công ấy buông chèo mà rằng :
    - Thế khi ba đứa bây bình nhựt cũng là gian trá lắm cho nên trời đất mới xui gục cho bây gặp tay nhà ông như vầy . Bây giờ bây muốn ăn bánh đao hay là bánh ít trần ?
    Tống Giang hỏi rằng :
    - Thưa cậu, cậu nói tiếng chi như vậy thiệt chúng tôi không rõ , xin cậu cắt nghĩa cho rành thì chúng tôi mới rõ đặng.
    Ðà công ấy trợn mắt mà rằng :
    - Nếu bây muốn ăn bánh đao thì ta lấy một ngọn đao bén ngót ta để trong khoang ghe đây, mà cho bây mỗi đứa một đao, thì bây chết liền, chẳng cần gì phải lại đao, hễ ta giết rồi thì quăng xuống sông cho cá nuốt, ấy gọi là cho ăn bánh đao đó . Còn như muốn ăn bánh ít trần thì phải mau mau cởi hềt áo quần mà nhãy xuống sông cho vẹn toàn thân thể và khỏi nhọc công ta .
    Tống Giang nghe rồi thì nắm áo hai người Công sai khóc lớn rằng :
    - Ấy thiệt là phước vô song chí , họa bất đơn hành.
    Ðà công ấy nạt rằng :
    - Tính lẻ nào thì tính phứt đi cho rồi, không ai hơi sức đâu mà chờ .
    Tống Giang nói :
    - Cậu ôi xin cậu đoái thương tôi là người mà dung thứ cho tôi một phen.
    Ðà công ấy nạt rằng :
    - Ðừng nói nhiều lời, dầu nữa đứa ta cũng không dung, huống chi là ba . Nhà ông là Cẩu kiểm Trương gia đây, hễ gặp mối thì nó chẳng hề biết thương ai hết, dẩu cha mẹ ta đi nữa ta cũng không dung. Thôi , bây phãi ngậm câm miệng mà nhãy phứt xuống sông đi cho rồi .
    Tống Giang khóc và năn nỉ rằng :
    - Chúng tôi đành dưng hết vàng hạc, đồ y phục trong gói và áo quần mặc trong mình đây, xin cậu dung tánh mạng ba đứa tôi mà thôi .
    Ðà công ấy nghe nói nổi giận , giở khoang lấy ra một ngọn đao sáng giới rồi điểm mặt Tống Giang mà nạt rằng :
    - Bây muốn cái gì ?
    Tống Giang ngước mặt lên trời than rằng :
    - Vì tôi có tội bất kính thiên địa, bất hiếu phụ mẫu nên liên lụy tới hai người Công sai này .
    Hai người Công sai ôm lấy Tống Giang mà rằng :
    - Ôi thôi, ba đứa ta phải chết chùm với nhau nơi chốn nầy !
    Ðà công ấy nạt :
    - Có chịu cởi trần nhãy xuống hay không thì nói , đặng ta cho bây ăn bánh đao và thảy xuống nước cho rồi.
    Tống Giang và hai người Công sai ngó xuống sông hoài, cũng muốn nhãy phứt cho rồi , song còn nhút nhát chưa dám.
    Bỗng đâu nghe tiếng mái chèo động nước, đà công ngó ngoái thì thấy một chiếc thuyền ở nơi thượng lưu thả xuống, thuyền ấy có ba người : một người cao lớn đứng trước mũi thuyền , khi xuống gần tới chiếc thuyền của Trương đà công , thì người cao lớn ấy nạt rằng :
    - Ðà công nào ở đâu , lại dám làm riêng một mình nơi đây mà không cho ta hay như vậy kìa .
    Trương đà công vội và đáp rằng :
    - Tưởng là ai , té ra Lý đại ca, vậy chớ mọi khi đại ca đi kiếm mối , nào thấy dắt tôi theo bao giờ !
    Người cao lớn hỏi :
    - Hổm rày hiền đệ có năng gặp mối lớn hay không ?
    Trương đà công nói :
    - Mấy ngày rày phần thì thua me, phần thì không gặp mối , cho nên không còn một đồng , hôm nay bọn trên bờ đuổi xuống đây cho tôi hai thằng công sai và một thằng tù , mặt mày đen thui , mình mẩy thấp xủn, không biết quê quán ở đâu , nó nói với tôi rằng bị phát phối qua Giang châu. không biết ý gì nó không mang gông lại phải xách theo . Còn mấy thằng ở trên bờ rượt nó đó, là hai anh em họ Mục , chớ không phải ai lạ. Khi ba đứa nầy xuống thuyền tôi rồi, thì anh em họ Mục chạy đến, đứng nơi mé sông hỏi hoài, nếu lấy tình anh em mà xử thì tôi phải trả cho nó , ngặt vì lúc nầy tôi túng quá, lại mối hàng nầy coi cũng dễ xài , cho nên tôi làm mặt lạ với nó một phen đặng giành mối hàng cho đở túng.
    Người cao lớn nghe rồi liền nói :
    - Úy , nếu vậy người tội ấy thế khi ca ca ta là Tống Công Minh chăng ?
    Tống Giang nghe nói biết tiếng người quen , thì kêu lớn rằng :
    - Hảo hán là ai xin cứu Tống Giang một phen với nào !
    Người ấy thất kinh mà rằng :
    - Nếu vậy quả là ca ca ta rồi ! Vậy xin mời ca ca ra đây
    Tống Giang chun ra thì thấy ba người bên thuyền ấy là : Lý Tuấn , Ðổng Oai và Ðổng Mảnh .
    Lý Tuấn thấy mặt Tống Giang thì nhãy qua thuyền mà rằng :
    - Cha chả , ca ca kinh khủng dữ hè , nếu em đến trể chút nữa thì tánh mạng ca ca đã chẳng còn . Hôm nay trời khiến cho tôi ngồi đứng không yên , trong mình buồn bực , cho nên mới khiến trẻ chèo thuyền ra đây , té ra lại gặp ca ca bị nạn như vầy, thiệt cũng là may lắm .
    Trương đà công thấy vậy chưng hửng , giây lâu mới hỏi rằng :
    - Người nầy có phải là Cập Thời Võ Tống Công Minh hay chăng ?
    Lý Tuấn nói :
    - Sao lại không phải .
    Trương đà công nghe rồi liền nói :
    - Nhơn huynh ôi ! Khi ấy nhơn huynh không nói tên họ cho em rõ cho nên em mới làm như vậy , chút nữa thì em đã giết lầm tánh mạng nhơn huynh rồi .
    Tống Giang hỏi Lý Tuấn rằng :
    - Người hão hớn này tên chi, xin hiền đệ nói cho qua rõ .
    Lý Tuấn nói :
    - Người hảo hớn này họ Trương tên Hoành hiệu là Thuyền Hỏa Nhi, quán ở Tiểu Cô sơn , đến chiếm sông Tầm Dương nầy làm ăn bấy lâu nay , va cũng có kết làm anh em bạn với tôi . Tống Giang và hai người Công sai đều mừng rỡ .
    Lý Tuấn, Trương Hoành , Ðổng Oai , Ðổng Mảnh đều ghé thuyền lại mời Tống Giang và hai người Công sai lên bờ .
    Lý Tuấn nói với Trương Hoành rằng :
    - Hiền đệ ôi , để qua nói cho hiền đệ nghe , nội trong thiên hạ duy có Sơn Ðông Cập Thời Võ đây là nghĩa sĩ, hiền đệ phải làm ễ mà xin lỗi ấy .
    Trương Hoành vâng lời, bèn đánh đá lửa đốt đuốc lên cặm ngay trước mặt Tống Giang, rồi qnì lạy rằng:
    - Việc ấy là em lầm, xin nhơn huynh dung thứ .
    Tống Giang lật đật đở dậy .
    Trương Hoành hỏi Lý Tuấn rằng :
    - Nhơn huynh bị tội gì đến nổi bị phát phối như vậy ?
    Lý Tuấn mới thuật các việc về cớ Tống Giang bị phát phối cho Trương Hoành nghe .
    Trương Hoành nói :
    - Tôi có một người em ruột tên là Trương Thuận , bây giờ đương ở Giang châu, nơi sông
    Dương Tử giang chuyên nghề đầu nậu cá , vì nó có tài lặn hay lắm , ở dưới nước bảy ngày bảy đêm cũng được , võ nghệ cũng hay . Khi trước mẹ tôi đẻ nó ra thì mình mẩy trắng toát , cho nên người ta mới gọi nó là Lảng Lý Bạch . Lúc nọ anh em tôi thua me , cho nên mới mướn một chiếc thuyền đặng đưa đò lậu , ngày ấy có một bọn thương khách ham tôi đưa giá rẻ mà lại mau , cho nên xuống đò tôi mà đi .
    Khi thương khách xuống đã đầy thuyền rồi, Trương Thuận giả làm một người thương khách, mang một gói lớn cũng bước xuống thuyền tôi mà đi . Khi tôi chèo ra tới giữa sông thì tôi ngừng chèo lại , quăng neo xuống, rồi rút đao ra ép mỗi người phải chịu ba quan tiền đò , trước hết tôi ép em tôi là Trương Thuận , nó cũng giả chước không chịu mà cải lẩy với tôi ; tôi mới nổi xung nắm đầu nó quăng xuống sông . Thương khách cả thuyền đều thất kinh , mau mau lấy tiền ra trả mỗi người là ba quan, đến chừng tôi đưa họ qua sông rồi, thì tôi chèo tới chỗ vắng đậu, đặng cho em tôi lên thuyền , rồi chia tiền với nhau đi đánh me . Từ ấy anh em tôi cứ chuyên nghề giựt của người ta mà độ nhựt.
    Tống Giang nói :
    - Nếu vậy thì tôi đây khổ hơn mấy người đi đò lậu ngày trước nữa .
    Lý Tuấn và các người đều cười .
    Trương Hoành nói :
    - Tuy vậy chớ bây giờ em tôi đã đổi nghề rồi , dưy có một mình tôi ở nơi sông Tầm Dương , noi theo nghề cũ mà thôi, còn em tôi là Trương Thuận lại ở Giang châu làm nghề đầu nậu cá , nếu nhơn huynh qua đó thì để tôi gởi một phong thơ, đặng cho nhơn huynh kết nghĩa với nó mà làm vây cánh.
    Ủa ! Mà tôi không biết chữ thì viết thơ làm sao đặng ?
    Lý Tuấn nói :
    - Không hề gì đâu, tôi tính cũng đặng , vậy chúng ta vào lối xóm đây kêu ông thầy dạy học mượn ổng viết giùm cho .
    Bèn khiến Ðổng Oai và Ðổng Mảnh ở lại giử thuyền còn Lý Tuấn , Trương Hoành đi với Tống Giang và hai người Công sai vô xóm.
    Ði đặng nữa dặm thì thấy một tốp đèn đuốc ấy còn ở lối đó .
    Trương Hoành nói với Lý Tuấn rằng :
    - Anh em họ Mục chưa về tới nhà, hãy còn đương đi kia kìa .
    Lý Tuấn nói :
    - Vậy thì kêu nó lại đặng có lạy lục ca ca mà thĩnh tội.
    Tống Giang nghe nói liền cản rằng :
    - Không nên đâu, nếu kêu nó lại chắc là nó giết ba đứa tôi.
    Lý Tuấn nói :
    - Nhơn huynh chớ sợ, ấy vì anh em nó chưa biết nhơn huynh, cho nên mới làm như vậy, chớ nội lối đây thì cũng một bọn kết nghĩa với nhau hết , hễ tôi kính nhơn huynh thể nào thì nó cũng phải kính nhơn huynh thể ấy .
    Nói rồi liền hú một tiếng lớn , bọn ấy xách đuốc chạy lại , thấy Lý Tuấn và Trương Hoành đang nói chuyện với Tống Giang một cách rất cung kính , thì lấy làm lạ liền hỏi rằng :
    - Vì cớ gì nhị vị đại ca lại quen với người nầy ?
    Lý Tuấn cười rằng :
    - Vậy chớ hai ngươi không biết người nầy là ai hay sao ?
    Hai người ấy nói :
    - Biết thì không biết cho lắm, song tôi có gặp nó tại chợ Yết Dương, nó có cho thằng múa thiệu năm lượng bạc mà làm mất oai phuông của tôi cho nên tôi bắt nó .
    Lý Tuấn nói :
    - Ðừng nói lỗ mãng mà mang lỗi thêm nữa , người nầy là người mỗi khi ta thường nói với ngươi rằng Cập Thời Võ Tống Công Minh là nghĩa sĩ trong thiên hạ đó . Thôi, phải mau mau lạy lục mà xin lỗi .
    Hai người ấy nghe nói liền quăng đao xuống, quì móp nơi đất nói rằng :
    - Chúng tôi nghe danh nhơn huynh đã lâu lắm song chưa biết mặt, cho nên mới lầm lỗi như vậy, xin nhơn huynh miễn chấp.
    Tống Giang đở dậy nói rằng :
    - Việc ấy bỏ qua đi . Vậy chớ nhị vị tráng sĩ tên chi, họ chi , xin nói cho tôi biết.
    Lý Tuấn nói :
    - Hai anh em nó là con nhà giàu ; đứa lớn là Mục Hoằng, hiệu là Một Già Lang, đứa em là , Mục Xuân là Tiểu Già Lang, nó đã chiếm cứ chợ Yết Dương cho nên nội xứ nầy gọi là Tam bá.
    Tống Giang hỏi :
    - Còn ai hai người nữa mới gọi là Tam bá chớ ?
    Lý Tuấn nói :
    - Tại Yết Dương lảnh , thì em tôi là Lý Lập là một ; tại chợ Yết Dương có Trương Hoành và Trương Thuận là ba.
    Tống Giang nói :
    - Nếu vậy thì cũng trong vòng anh em với nhau, dám xin nhị vị làm ơn tha Tiết Vĩnh ra.
    Mục Hoằng hỏi rằng :
    - Tiết Vĩnh nào ở đâu, hay là người mãi võ đó chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Phải .
    Mục Hoàng nói :
    - Ca ca chớ lo để tôi sai em tôi dắt người ấy về cho ca ca, bây giờ xin mời ca ca thẳng lại nhà đặng có đàm đạo cùng nhau cho thỏa lòng khát vọng.
    Lý Tuấn nói :
    - Lời ấy rất phải, xin ca ca hãy đến đó rồi sẽ tự tình.
    Mục Hoằng nhứt diện khiến gia đinh xuống sông giữ thuyền cho Lý Tuấn và mời Ðổng Oai, Ðổng Mảnh đi thẳng lên nhà mình, đặng có dọn tiệc thết đãi ; nhứt diện sai người về thông tin cho Thái công hay và làm thịt heo dê mà dọn tiệc.
    Ðến chừng Ðặng Oai, Ðặng Mãnh lên tới đó vừa lúc canh năm, mấy anh em bèn đi một lượt thẳng tới nhà Mục Xuân.
    Ðến nơi Mục thái công ra rước Tống Giang và mấy hảo hớn vào trung đường trò chuyện giây lâu kế Mục Xuân và Tiết Vĩnh cũng về tới, Mục Hoàng hối gia đinh dọn tiệc thết đải.
    Mãn tiệc rồi thì Tống Giang và mấy vị hảo hớn đều ở lại đó mà an nghĩ.
    Ngày thứ Tống Giang muốn từ giã ra đi , song mấy người ấy năn nỉ cầm lại , rồi dắt ra chợ Yết Dương xem phong cảnh.
    Tống Giang ở đó ba ngày, sợ trể kỳ hạn cho nên quyết chí từ giả đi.
    Mấy người ấy liệu bề cầm không nổi, bèn bày một tiệc tiễn hành.
    Rạng ngày Tống Giang từ giã Thái công và mấy vị hảo hớn mà lên đường.
    Lúc ấy Tống Giang dặn Tiết Vĩnh ở tại nhà Mục Hoằng, đặng mình qua tới Giang châu yên ổn rồi Tiết Vĩnh sẽ đến đó gặp nhau.
    Mục Hoằng nói :
    - Ca ca chớ lo , nếu Tiết huynh ở đây với tôi, thì tôi cũng chiếu cố hoài hoài.
    Bèn khiến gia đinh bưng ra một màn bạc cho Tống Giang. Lại cho hai người Công sai mỗi người ít lượng.
    Lúc ấy Trương Hoành đã có cậy người làm một phong thơ trao cho Tống Giang khiến giao lại cho Trương Thuận.
    Tống Giang lảnh lấy thơ ấy rồi từ giả ra đi.
    Mấy người ấy đưa đến mé sông Tầm Dương thì Mục Hoằng lại khiến gia đinh dọn tiệc trong chiếc thuyền Lý Tuấn đặng từ giả nhau. Ăn uống rồi thì đưa Tống Giang qua sông , còn mấy người ấy ai về nhà nấy .
    Tống Giang đi với hai người công sai đã gần đến nơi , thì Tống Giang mang gông vào, đặng cho hai người Công sai dẫn tới phủ đường.
    Nguyên Tri phủ nơi Giang châu tên là Thái Ðắc Chương, con thứ chín của quan Thái Sư, vì vậy cho nên người xứ Giang châu đều gọi là Thái cửu. Vã lại quan Tri phủ nầy có tánh tham lam, lại có tật kiêu xa, ấy cũng vì xứ Giang châu là một chổ tiền lương rất nhiều , nhơn vật đông đảo, cho nên quan Thái Sư mới xin cho ra trấn chổ ấy.)
    Khi hai người Công sai dắt Tống Giang tới phủ đường và dâng tờ công văn cho Tri phủ xem.
    Tri phủ thấy Tống Giang diện mạo khôi ngô thì nói rằng :
    - Vì cớ gì không có dấu niêm phong của quan Tri phủ nơi cái gông của nó?
    Hai người Công sai thưa rằng :
    - Khi đi dọc đường bị mưa dầm dề cho nên ướt rách chổ niêm phong ấy hết.
    Tri phủ nói :
    - Thôi , việc ấy ta cũng bõ qua cho.
    Bèn viết một lá thiếp, sai hai người Công sai của mình, dẫn Tống Giang tới lao thành nhờ giao cho Quãn dinh.
    Còn hai người công ai trước cũng đưa Tống Giang tới lao thành đặng có giả nhau trở về Tế châu.
    Trong khi hai người Công sai nơi Giang châu dẫn Tống Giang ra đi thì ghé nơi tiệm rượu mà ăn uống.
    Lúc ấy Tống Giang có lấy ra ba lượng bạc cho hai người Công sai ấy vì vậy cho nên hai người Công sai nơi Giang châu cũng lấy điều phương tiện mà nói giúp với Quãn dinh và Sai phát. Giao cắt xong rồi, trở về phủ đường mà phục mạng.
    Còn hai người Công sai bên Tế châu thì trả gói hành lý lại cho Tống Giang, mỗi người đều lạy hai lạy. Rồi từ tạ trở lại thành Giang châu.
    Khi ấy hai người Công sai nói với nhau rằng :
    - Chúng ta đi giải tội chuyến nầy, tuy là bị nhiều điều lo song cũng qua rồi mà lại đặng nhiều thì bạc , mấy khi mà đặng một chuyến như vầy.
    Bên vào phủ đường lảnh tờ công văn trả lời, rồi mới trở về Tế châu.
    Nói về Tống Giang khi vào lao thành rồi thì nói với Sai phát khiến đem mình đến Ðơn thân phòng , rồi chịu cho Sai phát mười lượng bạc và cậy lo với Quản dinh hai mươi lượng. Vì vậy cho nên Sai phát vui mầng kính mến Tống Giang lắm .
    Giây lâu Sai phát dắt đến nhà Ðiểm thị mở gông cho Tống Giang, lại dắt vào ra mắt Quản dinh.
    Quản dinh đã đặng của hối lộ rồi, song cũng giả chước hỏi lớn tiếng rằng :
    - Mi có phải là Tống Giang, tội nhơn bên Tế châu mới gởi qua hay chăng ?
    Tống Giang thưa rằng :
    - Phải .
    Quản dinh nói :
    - Lệ luật của Thái Tổ hoàng đế đã định rằng : Hễ tội nhơn mới phát phối đến , thì phải đánh một trăm hèo Sát oai bổng. Quân bây , vậy phải giử theo lệ luật mà làm .
    Tống Giang thưa rằng :
    - Khi tôi đi dọc đàng bị cảm phong hàn, đến nay cũng còn chưa lành. Xin Quản dinh dung chế chờ tôi lành mạnh rồi tôi sẽ chịu đòn.
    Quản dinh nói :
    - Thằng này cũng có bộ đau thiệt, tay nó mập mạp chắc chắn mắc lòng , song coi cho rõ mới biết trong mình nó có bệnh. Thôi, hãy giam chuyện đánh đòn ấy lại, chờ nó lành bịnh rồi sẽ hay. Vả lại khi trước nó có làm việc tại nơi huyện Huy thành, chắc nó có tài biên chép giỏi, vậy cũng nên bổ nó qua sở Sao sự phòng, đặng nó chép sổ xách và văn án.
    Tống Giang tạ ơn rồi trở về Ðơn thân phòng thâu gói hành lý mà dời qua Sao sự phòng .
    Lúc ấy các tội nhơn kia thấy Tống Giang mới đến mà có quyền thế như vậy thì chung tiền với nhau mua rượu đi lễ khánh hạ cho Tống Giang.
    Ngày thứ Tống Giang cũng mua rượu thịt đáp lễ cũng mấy người tội nhơn ấy. Có khi lại bày tiệc mời Sai Phát đến uống rượu, có khi sắm sanh lễ vật dưng cho Qnản dinh.
    Tống Giang cứ liều tiền bạc mà kết giao với bọn ấy.
  8. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 37
    Cập Thời Võ kết bọn cùng Thái Bảo
    Hắc Triền Phong đánh lộn với Bạch Ðiều


    Ở đó đặng nữa tháng thì nội Lao thành ai nấy ssẽu bằng lòng. Vì lời xưa có nói rằng : Thế tình khan lảnh noản nhơn diện trọc cao dê .
    Ngày kia Tống Giang uống rượu cùng Sai phát nơi Sao sự phòng , thì Sai phát nói nhỏ với Tống Giang rằng :
    - Hôm nọ tôi có dặn nhơn huynh phải đi lễ với Tiết cấp , vì cớ gì hôm nay cũng đã lâu rồi mà nhơn huynh chưa đi hay là nhơn huynh không tin lời tôi chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Việc ấy Sai phát chớ lo, để vậy mặc tôi toan liệu, nếu Sai phát muốn dùng tiền bạc thì tôi không nệ gì. Còn như Tiết cấp muốn dùng tiền bạc của tôi, nói thiệt, nhứt văn dĩ thượng tôi chẳng chịu lòi ra đâu .
    Sai phát nói :
    - Người ấy có tánh nóng nảy , võ nghệ cũng hay . Áp ti đừng nói như vậy mà tới tai người thì cũng khó lòng.
    Tống Giang nói :
    - Sai phát chớ lo, để đó mặc tôi .
    Nói vừa dứt lời thì thấy có một tên quân Bài đầu đến báo rằng :
    - Nay Tiết cấp mới đến chổ nầy , đương ngồi nơi nhà khách mà mắng nhiếc rằng : Thằng tù nào mới đến mà lại không chịu nộp liền lệ cho ta ?
    Sai phát nói :
    - Có phải là quả y như lời tôi chăng ? Chắc là ổng cũng giận đến tôi nữa chớ chẳng không. Tống Giang cười rằng :
    - Xin Sai phát miễn chấp, để đến ngày khác rồi anh em mình sẽ uống rượu với nhau nữa , còn bây giờ tôi phải đến đó, coi thử Tiết cấp định tội cho tôi thể nào ?
    Sai phát đứng dậy mà rằng :
    - Còn tôi thì không nên cho Tiết cấp thấy mặt.
    Tống Giang từ giã Sai phát mà qua phòng Ðiểm thị .
    Lúc ấy Tiết cấp ngồi tại ghế giữa, thấy Tống Giang đến thì vỗ ghế nạt rằng :
    - Thằng nầy có phải là tù mới đến hay chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Phải .
    Tiết cấp lại mắng rằng :
    - Cái thằng đen thui thấp xũn như vầy, sao dám cậy thế ai mà không chịu nạp tiền lệ cho ta vậy ?
    Tống Giang mà rằng :
    - Tiền ấy tuy kêu là tiền lệ mặc lòng, song không phải là tiền công pháp, thiệt là nhơn tình mà thôi , hễ việc nhơn tình có làm hay không cũng mặc tình người, lẽ nào ép người ta đặng . Nếu làm như vậy chẳng là xấu lắm.
    Tiết cấp nổi giận nạt lớn rằng :
    - Thằng tù nầy sao dám vô lễ chiết biện ta như vậy kìa ? Quân bây, đem nó ra căng nọc mà đánh một trăm hèo.
    Quân sĩ ai nấy đều thương mến Tống Giang, cho nên miệng dạ cầm chừng mà rút lần đi hết, chỉ lại có một mình Tiết cấp ở đó với Tống Giang mà thôi.
    Tiết cấp thấy quân sĩ đi hết thì lại càng giận hơn nũa, bèn xốc lại lấy hèo mà đánh Tống Giang. Tống Giang nói :
    - Nếu Tiết cấp muốn đánh tôi thì phải hài tội tôi ra rồi sẽ đánh.
    Tiết cấp nạt lớn rằng :
    - Mi là thằng tù, thương ghét tại nơi tay ta, hễ ta muốn đánh chừng nào thì ta đánh, mi ho một tiếng ta cũng đánh đặng nữa.
    Tống Giang nói :
    - Du Tiết cấp ghét tôi, tìm lỗi mà làm tội đi nữa, thì của không đến nổi chết.
    Tiết cấp nói :
    - Mi nói không đến nổi chết , nầy ta giết mi như thể giết ruồi.
    Tống Giang cười rằng :
    - Tôi chẳng có tội chi, duy có một điều không chịu đưa tiền che Tiết cấp , nếu Tiết cấp kiếm cớ mà giết tôi thiên hạ đồn lên tới Lương Sơn Bạc, chừng ấy Ngô Học Cứu hay đặng thì Tiết cấp liệu thế nào ?
    Tiết cấp nghe nói như vậy liền bỏ hèo xuống mà hỏi rằng :
    - Mi nói gì đó ?
    Tống Giang nói :
    - Tôi nói Ngô Học Cứu là người thân thiết của tôi.
    Tiết cấp hỏi làm chi kìa ?
    Tiết cấp bước lại nắm tay Tống Giang mà hỏi rằng :
    - Ngươi là người chi, sao lại biết đến chuyện ấy mà nói ?
    Tống Giang nói :
    - Tôi là Tống Giang, ở tại Huy thành huyện thuộc tĩnh Sơn Ðông.
    Tiết cấp nghe nói cã kinh, võ vả thi lễ mà rằng :
    - Té ra huynh trưởng là Cập Thời Võ Tống Công Minh, mà tôi không biết, xin miễn chấp. Tống Giang nói :
    - Tôi không đáng bực cho Tiết cấp trọng đải như vậy.
    Tiết cấp nói :
    - Chổ nầy không ká chổ nói chuyện riêng, cho nên tôi chưa dám lạy, chớ như trưởng huynh là người hữu danh nghĩa sĩ, nếu tôi không trọng thì còn trọng ai nữa kìa. Vậy xin trưởng huynh vào nhà tôi ở tại trong thành, rồi sẻ đàm đạo cùng nhau .
    Tống Giang nói :
    - Xin Tiết cấp hãy chờ tôi một chút đã .
    Bèn trở về Sao sự phòng mà lấy phong thơ của Ngô Dụng và ít lượng bạc, rồi khóa cửa phòng lại đi với Tiết cấp vào thành Giang châu .
    Lúc ấy Sai phát đã về nhà rồi .
    Ði đến một chổ tửu lầu nơi dọc đàng, hai người lên lầu ngồi lại bàn, rồi Tiết cấp hỏi Tống Giang rằng :
    - Vậy chớ huynh trưởng gặp Ngô Học Cứu tại đâu ?
    Tống Giang lấy thơ của Ngô Dụng ra trao cho Tiết cấp xem.
    Tiết cấp xem thơ rồi, liền bỏ vào túi mà quì lạy Tống Giang.
    Tống Giang đáp lễ mà rằng :
    - Khi nảy tôi thử Tiết cấp đó, xin chớ phiền.
    Tiết cấp nói :
    - Hôm nọ tôi có nghe nói có một người họ Tống bị phát phối qua Lao thành, vì thuở nay hễ tội nhơn phát phối mới đến thì phải nạp năm lượng bạc cho tôi, bạc ấy gọi là tiền lệ ; nên mấy ngày rày tôi có ý trông song không thấy đem tới, hôm nay tôi nhơn công đến đó mà đòi, không dè lại gặp huynh trưởng ; khi nảy tôi có nói mấy lời xúc phạm, xin huynh trưởng dung thứ .
    Tống Giang nói :
    - Sai phát cũng thường nói chuyện ấy với tôi , tôi cũng có lòng muốn ra mắt Tiết cấp lắm ; ngặt vì không biết chổ ở và không có cớ chi mà vào thành đặng ; cho nên tôi có ý để trể nải đặng cho Tiết cấp đến mà gặp nhau một phen, chứ không phải tôi tiếc năm lượng bạc ấy đâu . Hôm nay gặp nhau đây là cũng vì có điều trể nải ấy mà làm cho tôi phỉ nguyện sanh bình.
    Nguyên Tiết cấp nầy họ Ðái tên Tôn làm chức Tiết cấp nơi Giang châu, cai quản hai sở áp lao, cho nên người ta hay gọi là Ðái viện trưởng. Ðái viện trưởng nầy có phép rất lạ, hễ có đem thơ tín và thông báo chuyện chi gấp, thì buộc hai cái giáp mả nơi vế, rồi dùng phép thần hành mà đi, thì một ngày đặng năm trăm dặm , còn buộc bốn cái giáp mả nơi vế thì đi một ngày đặng tám trăm dậm, đi mau hơn ngưa nhiều lắm. Vì vậy thiên hạ hay gọi là Thần hành thái bảo).
    Trong khi Ðái viện trưởng và Tống Công Minh đàm đạo cùng nhau thì hai đàng đều mừng rỡ, bèn kêu tửu bảo khiến dọn rượu thịt mà ăn uống .
    Tống Giang lại tỏ hết các việc đi đường gặp mấy người hảo hớn cho Ðái Tôn nghe.
    Ðái Tôn lại càng khâm phục Tống Giang và tỏ hết các việc trong khi làm bạn cùng Ngô Dụng cho Tống Giang nghe.
    Hai đàng nói chuyện với nhau càng lâu lại càng mến nhau hơn nữa.
    Uống rượu mới đặng ba chén thì nghe phía dưới lầu có tiếng la ó om sòm.
    Tửu bão chạy lên nói với Ðái Tôn rằng :
    - Người ấy không ai khiến nổi, duy có một mình Viện trưởng khiến đặng mà thôi , vậy xin Viện trưởng chịu phiền bước xuống la dứt ít lời, kẻo ra sự rầy rà.
    Ðái Tôn hỏi rằng:
    - Ai đâu mà mi bảo ta la dứt ?
    Tửu bão nói :
    - Người ấy là Lý Thiết Ngưu đến kiếm chủ tôi mượn tiền, rồi lại rầy rà như vậy đó.
    Ðái Tôn cười rằng :
    - Thằng ấy có tánh ngang dọc lắm , vậy nảy giờ tôi tưởng ai ở đâu chớ không dè nó , xin huynh trưởng ngồi đây để tôi xuống kêu nó lên .
    Nói rồi liền bước xuống lầu.
    Giây lâu dắt lên lầu một người cao lớn hình dung dữ tợn, mặ mũi đen sì .
    Tống Giang xem thấy cả kinh, hỏi Ðái Tôn rằng :
    - Vậy chớ người nầy là ai ?
    Ðái Tôn nói :
    - Nó là một tên quân giữ khám , quán ở huyện Nghi Thủy , làng Bá Trượng, thuộc về Nghi châu , họ Lý tên Quì hiệu là HắcTriền Phong, còn người trong làng xóm đặt tên riêng cho nó là Lý Thiết Ngưu , nó đã giết người mới trốn đến đây, tuy là có lịnh ân xá, song cũng lưu lạc chốn nầy không về quê đặng. Vì nó có tánh uống rượu không tốt , ăn ở ngang nhiên , người người người đều sợ y, tuy vậy võ nghệ nó cao cường, hay cầm hai cây búa lớn, bây giờ nó cũng đương coi việc trong khám .
    Lý Quì thấy Tống Giang thì cũng hỏi Ðái Tôn rằng :
    - Thằng đen đó là ai ?
    Ðái Tôn nói với Tống Giang rằng :
    - Huynh trưởng nghe chăng ? Cái thằng nó ăn nói thô lổ hết sức, chẳng bị thể diện là gì.
    Lý Quì nói :
    - Tôi nói với đại ca chớ người ta lạ, tôi có nói với người ta đâu mà gọi tôi thô lổ .
    Ðái Tôn nói :
    - Nếu mi muốn hỏi thì nói : Vị quan nhơn ấy là ai mới phãi, có đâu lại hỏi thằng đen ấy là ai, như vậy còn chưa phải là thô lổ sao ? Nầy, để ta nói cho mi biết : Vị nầy là một người nghĩa sĩ mà mọi khi mi thường nhắc nhở và muốn ra mắt đó .
    Lý Quì nói :
    - Hay là Cập Thời Võ Hắc Tống Giang ỡ bên Sơn Ðông chăng ?
    Ðái Tôn nói :
    - Ậy , mi cũng cứ ăn hỏi phạm thượng không kể lớn nhỏ vậy hoài , còn chưa chịu quì lạy hay sao ?
    Lý Quì nói :
    - Nếu thiệt Tống Công Minh thì tôi mới lạy , còn như người tầm thường thì tôi không thèm lạy . Xin đại ca đứng nói giã ngộ rồi cười tôi thì không đặng đâu .
    Tống Giang nói :
    - Hắc Tống Giang là tôi đây .
    Lý Quỳ vổ tay nói :
    - Như vậy sao không nói sớm đặng cho tôi mừng.
    Bèn quì xuống lạy Tống Giang .
    Tống Giang đáp lễ mà rằng :
    - Mời tráng sĩ ngồi lại đây ăn uống chơi với tôi .
    Ðái Tôn nói :
    - Hiền đệ ngồi lại một bên ta đây mà uống rượu .
    Lý Quì :
    - Ðại ca uống chén nhỏ tôi không uống chung đặng , có cho tôi uống thì cho chén lớn, tôi mới chịu uống.
    Ðái Tôn khiến tữu bảo lấy chén lớn cho Lý Quì uống.
    Tống Giang hỏi Lý Quì rằng :
    -Hồi nãy vì cớ gì đại ca làm rầy om sòm dưới lầu vậy ?
    Lý Quì nói :
    - Tôi có một đính bạc lớn, cầm đặng mười đính bạc nhỏ xài hết rồi ; nên tôi đến hỏi chủ tiệm nầy mượn mười lượng bạc, đặng có đi chuộc đính bạc lớn ấy về mà xài và trả lại cho nó một ít. Nhưng cái thằng chủ tiệm khốn nạn đó nó không chịu cho tôi mượn , nên tôi muốn đánh nó cho bể đầu và phá tiệm nó cho tan hoang, song chưa kịp đánh, thì đại ca tôi đã chạy xuống can gián dẫn tôi lên đây .
    Tống Giang hỏi :
    - Chuộc lại mười lượng bạc ấy phãi trả lời lời hay không ?
    Lý Quì nói :
    - Tiền lời tôi có sẳn rồi, duy thiếu mười lượng bạc vốn mà thôi .
    Tống Giang nghe rồi, liền thò tay vào túi, lấy mười lượng bạc trao cho Lý Quì mà rằng :
    - Nầy , đại ca hãy đem đi chuộc đính bạc ấy về đặng xài .
    Ðái Tôn vừa muốn cản trở , song Tống Giang đã trao vào tay Lý Quì rồi .
    Lý Quì cầm lấy bạc ấy mà rằng :
    - Như vậy mới rộng rãi chớ. Thôi nhị vị đại ca hãy ngồi đây chờ tôi trong giây phút, hễ tôi chuộc bạc đặng rồi thì lối sẽ chịu tiền cho nhơn huynh uống rượu chơi.
    Tống Giang nói :
    - Vậy hãy uống ít chén rồi sẽ đi .
    Lý Quì nói :
    - Thôi , thôi, để tôi đi một chút rồi sẽ trỡ về uống.
    Nói rồi liền bước xuống lầu mà đi .
    Khi Lý Quì đi rồi thì Ðái Tôn nói với Tống Giang rằng :
    - Huynh trưởng chẳng nên cho nó mượn bạc như vậy ; khi nảy tôi muốn cản trở song nhơn huynh đã đưa vào tay nó rồi .
    Tống Giang hỏi :
    - Sao lại không nên ?
    Ðái Tôn nói :
    - Thằng ấy có tánh ngay, nhưng có tật mê rượu và mê cờ bạc, nó đặng mười lượng bạc ấy , chắc là nó đi đánh me chớ chẳng không ; như may sòng nó ăn thì còn trả lại cho đại ca đặng , chẳng may nó thua đi, thì chắc là nó trơ trơ mặt mốc chớ lấy chi trả nổi, như vậy có phải là sanh chuyện mếch lòng hay chăng?
    Tống Giang cười rằng :
    - Nếu nói như nhơn huynh vậy thì là không muốn làm bạn với tôi rồi ; nếu Thiết ngưu ăn thua cũng mặc lòng , lẻ nào tôi lại lấy mười lượng bạc ấy lại hay sao ?
    Ðái Tôn nói :
    - Thằng ấy có tài mà lại có tật , tuy có can đởm , song hễ uống rượu thì làm điều ngang trái , ai nấy đều sợ , nhưng không ai dám làm chi đến nó , hễ nó đi đâu thì có rầy rà đó , cứ thấy việc bất bình thì sanh dử.
    Tống Giang nói :
    - Vậy phần uống vài chén rồi sẽ trở ra ngoài thành dạo xem phong cảnh.
    Ðái Tôn nói :
    - À hé, chút nữa tôi đã quên rồi, vậy anh em mình đi xem chơi dưới mé sông cho biết .
    Tống Giang nói :
    - Bấy lâu tôi có ý muốn xem phong cảnh chốn nầy lắm , song chưa đi đặng, vậy hãy uống chơi vài chén rượu đi .
    Ðái Tôn khen phải.
    Còn Lý Quì lảnh lấy bạc ấy vừa đi vừa nghĩ rằng :
    - Ít ai ở rộng như anh Tống Giang vậy . Thuở nay chưa từng thâm giao với ta , mà dám cho ta mười lượng bạc, hèn chi thiên hạ đồn rằng : Tống Công Minh là người trượng nghĩa sơ tài , bây giờ ta mới tin chắc lời ấy. Thôi, để la đi đánh ít chén, hoặc may có ăn được ít nhiều, rồi ta sẽ làm mặt bảnh, mời va tới tiệm ăn uống chơi một bửa.
    Nghĩ như vậy bèn chạy tuốt ra ngoài thành, vào tiệm tiểu Trương Ất , bỏ mười lượng bạc xuống đất nói lớn rằng :
    - Ðem bạc ra đây , hốt me cho ta đánh.
    Tiểu Trương Ất biết rỏ biết Lý Quì là người ngay thẳng, bèn nói với Lý Quì rằng :
    - Thôi nghĩ nà, nay anh đánh hoài thì cũng thua hoài, đánh làm chi nữa ?
    Lý Quì nói :
    - Ta có năm lượng bạc đây, muốn đánh rốc một chén mà thôi.
    Tiểu Trương Ất lấy chén ra hốt cho Lý Quì đánh, Lý Quì đặt một chén bị thua.
    Trương Ất vói tay lấy bạc, thì Lý Quì cản lại mà rằng :
    - Khoan đã, bạc của ta tới mười lượng, ta thua mi mới có năm lượng mà thôi , mi không đặng lấy bạc ấy đâu.
    Tiểu Trương Ất nói :
    - Vậy thì đánh thêm một chén nữa, rồi sẽ hay.
    Lý Quì đánh luôn một chén nữa thì cũng bị thua, bèn lấy đỉnh bạc mà đứng dậy.
    Tiểu Trương Ất nói :
    - Ðã thua rồi sao còn lấy bạc đi ?
    Lý Quì nói :
    - Bạc nầy của người khác chớ không phải của ta.
    Tiểu Trương Ất nói :
    - Của ai cũng mặc ai , hễ thua tôi thì tôi lấy, thuở nay anh không hay nói trận, sao bây giờ lại trở chứng xấu như vậy ?
    Lý Quì nói :
    - Ta làm như vậy là thế bất đắc dĩ chớ không phải muốn, xin ngươi chịu phiền cho ta mượn đở , rồi mai mốt ta sẽ trả lại cho .
    Tiểu Trương Ất nói :
    - Không đặng đâu , trong việc đánh bạc, ăn vùa thua trả , anh đã thua rồi , không đặng làm nngang như vậy .
    Lý Quì làm thinh giựt bạc mà chạy .
    Tiểu Trương Ất và ba người trong nhà chạy theo níu lại, thì Lý Quì đá một người một đá đều nhào lăn cù, Lý Quì chạy tuốt , mấy người ấy rượt theo kêu lớn rằng :
    - Lý Thiết Ngưu làm gì ngang lắm vậy ? Giựt bạc người ta mà chạy trong lúc ban ngày hay sao ?
    Lý Quì đương chạy, thì có một người rượt theo níu lại nạt rằng :
    - Làm gì giựt của người ta giữa ban ngày như vậy, mi không sợ xấu sao ?
    Lý Quì nói:
    - Can chi đến mi mà mi gánh bàn độc mướn ?
    Nói rồi bèn day lạ xem , té ra người ấy là Ðái Tôn, lại có Tống Giang đứng sau lưng nữa .
    Lý Quì thấy Tống Giang thì có ý sợ sệt và hổ thẹn lắm, bèn đứng khép nép mà thưa với Tống Giang rằng :
    - Thuở nay tôi đánh cờ bạc thì đàng hoàng lắm ,bây giờ ngặt vì thua lở mấy lượng bạc của ca ca, cho nên bất đắc dĩ phải đánh liều làm xấu một phen nầy .
    Tống Giang nghe rồi thì cười lớn rằng :
    - Nếu hiền đệ có thiếu bạc xài, thì lại hỏi ta , còn bây giờ đã thua rồi thì phải trả lại cho nó, chẳng nên giựt lại làmì chi .
    Lý Quì thấy nói như vậy thì lấy bạc ấy trao lại cho Tống Giang.
    Tống Giang kêu Tiểu Trương Ất lại mà trả .
    Tiểu Trương Ất nói :
    - Nếu tôi lấy bạc , thì lại e ngày sau sanh ra thù oán khó lòng.
    Tống Giang nói :
    - Những việc nhỏ mọn ai kể gì đâu mà thù oán , ngươi cứ việc đem về .
    Tiểu Trương Ầt không chịu lấy bạc ấy .
    Tống Giang nói :
    - Hay là mi bị thương tích nên muốn đòi tiền thang thuốc chăng ?
    Tiểu Trương Ất nói :
    - Một người phá hỏa và một người giữ cửa đều bị Lý đại ca đánh nặng , bây giờ còn nằm tại nhà tôi .
    Tống Giang nghe nói, lấy thêm ba lượng bạc trao cho Tiểu Trương Ất, đặng có lo thuốc ********* hai người ấy .
    Tiểu Trương Ất lảnh bạc lạy tạ ra về.
    Khi Tiểu Trương Ất đi rồi thì Tống Giang với Ðái Tôn và Lý Quì rằng :
    - Bây giờ chúng ta kiếm tiệm đặng ăn uống chơi .
    Ðái Tôn nói :
    - Phía trước đây có một tiệm day mặt xuống sông, hiệu là Tỳ bà đình. Nguyên của Bạch Lạc Thiên đời nhà Ðường lập ra. Bây giờ chúng ta hãy đến đó trước là uống rượu chơi , sau là xem phong cảnh dưới sông luôn thể.
    Tống Giang nói :
    - Vậy thì vào thành mua thêm ít món chi ngon , đem theo đặng uống rượu .
    Ðái Tôn nói :
    - Chẳng cần phải đem theo làm chi , tại đó cũng có bán rượu và đồ ăn đủ hết .
    Tống Giang hỏi :
    - Vậy thì càng hay.
    Ba anh em bèn rủ nhau thẳng tới Tỳ bà đình, đến nơi, lên lầu xem, thì phía trước day mặt ra mặt sông Tầm Dương, phía sau là nhà của chủ tiệm , trong tiệm ấy hơn mười cái bàn ăn, cái nào cũng đều sạch sẻ.
    Khi ngồi lại bàn thì Ðái Tôn khiến tửu bảo đem các món quả phẩm và hai hai chai rượu Ngọc hồ xuân.
    Khi tửu bảo khui nút ra rồi Lý Quì nói với tửu bảo rằng :
    - Ngươi có rót cho ta uống thì rót bằng chén lớn, chớ ta không chịu uống chén nhỏ đâu .
    Ðái Tôn nói :
    - Mi không biết xấu hay sao ?
    Tống Giang khiến tửu bảo rằng:
    - Chổ nầy để hai chén nhỏ , còn chổ kia để một chén lớn.
    Tửu bảo vâng lời lấy chén lớn cho Lý Quì uống.
    Lý Quì cười rằng :
    - Tống ca ca thiệt có lòng tốt , hèn chi thiên hạ chẳng đồn đải như vậy ; có một người anh em như vầy thiệt là rất đáng.
    Mỗi người uống đặng năm sáu chén rồi.
    Tống Giang nhớ tới canh Lạc ngư, bèn hỏi Ðái Tôn rằng :
    - Ở đây có cá tươi ngon hay chăng ?
    Ðái Tôn cười rằng :
    - Cá tươi thiếu gì , vậy chớ nhơn huynh không thấy thuyền câu lĩnh nghĩnh trên mặt nước đó sao ? Xứ nầy là xứ cá và gạo lẻ nào lại không có cá tươi .
    Tống Giang nói :
    - Phải chi có canh Lạc ngư mà ăn cho giải rượu thì hay lắm.
    Ðái Tôn kêu tửu bảo lại khiến nấu một tô canh Lạc ngư .
    Giây lâu tửu bảo bưng lại thì Tống Giang nói :
    - Ðồ ăn ngon cũng nhờ chén bát tốt , chổ nầy tuy là tiệm rượu, nhưng mà chén bát sạch sẻ, bàn ghế dọn dẹp tề chĩnh lắm .
    Bèn mời Ðái Tôn và Lý Quì ăn .
    Lý Quì không chịu ăn đủa , thọc tay vào tô canh vớt trọn con cá ra ăn một mình .
    Tống Giang vừa húp nước vừa cười chúm rồi lại để đủa xuống không ăn nữa .
    Ðái Tôn nói:
    - Canh này thế khả không vừa ý huynh trưởng, vì cá đã muối rồi, nên mất nước ngọt hết .
    Tống Giang nói :
    - Thường khi tôi uống rượu say thì ưa ăn cá tươi , cá nầy có muối sơ, nên không đặng ngon . Ðái Tôn nói :
    - Phải đó, tôi ăn cũng không đặng nữa .
    Lý Quì ăn hết co cá rồi thì dạy lại nói với hai người ấy rằng :
    - Nhị vị ca ca ăn không đặng , tôi e bỏ đi thì uổng , nên phải ráng ăn giùm cho, chớ cũng không ngon lành gì .
    Rồi lại ăn luôn cả ba tô canh.
    Tống Giang thấy Lý Quì ăn hết ba tô canh rồi liền kêu tửu bảo mà rằng :
    - Mi phải xắt thêm hai cân thịt cho vị nầy ăn luôn miệng, rồi bao nhiêu ta sẽ tính tiền luôn thể .
    Tửu bảo hỏi rằng :
    - Tiệm nầy có bán thịt bò , thịt dê hai thứ , vậy chớ muốn ăn thứ nào thì nói trước đi, đừng để xắt lở ra rồi cải lẩy khó lòng .
    Lý Quì nghe nói liền bưng tô nước canh mà hắt vào mặt tửu bảo, làm cho đổ xuống ướt áo quần hết.
    Ðái Tôn thấy vậy lên nạt lớn rằng :
    - Sao lại ngang ngược lắm vậy ?
    Lý Quì nói :
    - Thằng nầy là đứa vô lễ dám khi dễ tôi , trong ý không muốn bán thịt dê cho tôi ăn, nên nó mới kèn cựa nhiều lời như vậy .
    Tửu bảo nói :
    - Tôi có dám nói nhiều lời ở đâu , mới nói lại có một tiếng nà thôi.
    Tống Giang nói :
    - Thôi ngươi cứ việc đi xắt đi , rồi ta trả tiền cho .
    Tửu bảo dằn lòng nhịn nhục, đi xắt ba cân thịt dê, để vào một mâm bưng lại nơi bàn ăn.
    Lý Quì làm thinh cứ việc đi ăn đi luôn một hồi hết ráo ba cân thịt ấy .
    Tống Giang thấy vậy cả mừng khen rằng :
    - Mạnh lắm thay, thiệt là tay hảo hớn.
    Lý Quì nói :
    - Tống đại ca biết ý tôi rồi , tuy vậy, tôi ăn thịt không đượcbao nhiêu , còn chưa bằng ăn cá.
    Ðái Tôn kêu tửu bảo lại hỏi rằng :
    - Khi nảy nấu canh bằng cá muối, nên ăn không ngon , vậy mi hãy kiếm cá tươi nấu một tô canh ra cho vi quan nhơn ấy giải nghể .
    Tửu bảo nói :
    - Tôi chẳng dám nói dấu Viện trưởng, cá đó là cá hôm qua , còn cá con nước nầy thì còn ở nơi thuyền , thợ câu chưa đem lại .
    Lý Quì nói :
    - Nếu vậy đã có cá tươi sao ?
    Ðể tôi đi kiếm vài con cho ca ca ăn .
    Ðái Tôn nói :
    - Mi đừng có đi , để cho tửu bảo đi cũng đặng.
    Lý Quì nói :
    - Sợ cái gì kia ! Hễ có tôi lại thì mấy thằng thợ câu phải đưa ra lập tức . Ấy có phải là đã mau, lại khỏi tốn tiền chăng ?
    Ðái Tôn không chịu cho đi, Lý Quì lủi đầu chạy đại.
    Khi Lý Quì chạy đi rồi thì Ðái Tôn nói với Tống Giang rằng :
    - Xin huynh trưởng miễn chấp, hôm nay huynh trưởng đi với tôi, rũi gặp thằng lổ mảng ấy , nó đã làm mất thể diện của huynh trưởng mà lại thêm xấu hổ cho tôi nữa.
    Tống Giang nói :
    - Bổn tánh va nhu thế, sửa lại sao đặng, tuy vậy tôi lại kính va là người thiệt tình .
    Hai anh em bèn uống rượu và trò chuyện với nhau.
    Còn Lý Quì chạy đến bực sông, thấy thuyền câu đậu dàn một hàng, ước cở tám chín chục chiếc. Những người trong thuyền, kẻ thì đương ăn cơm, kẻ thì đương ngủ , kẻ thì đương tắm , lại có kẻ đương ngồi thẳl lưới .
    Lúc ấy nhằm tiết tháng năm, mặt trời đã xế chiều mà chưa thấy đầu nậu đến mua .
    Lý Quì chạy đến trước mũi thuyền nạt lớn rằng :
    - Chúng bây có cá tươi thì đưa cho ta vài con .
    Mấy người tợ câu đáp rằng :
    - Chúng tôi chờ đầu nậu đã lâu mà không thấy, chúng tôi không dám giở khoang ra mà bán cho ai hết, vì vậy cho nên bạn hàng ngồi chờ chật nít trên bờ kia kìa.
    Lý Quì nói :
    - Có đầu nận cùng không cũng thây kệ nó, bây phải đứa trước cho ta vài con đã.
    Mấy người thợ câu nói :
    - Giấy còn chưa đốt mà ai dám giở khoang kìa.
    Lý Quì thấy mấy người ấy không chịu bắt cá thì nhãy xuống một chiếc thuyền kia , thợ câu ấy cản trở không lại.
    Lý Quì bước lại giở khoang mà kiếm, thì không thấy cá tôm gì hết .
    nguyên thuyền câu nơi sông lớn thường hay chận nữa khúc sau , đục lổ cho nước thông vào thì cá mới sống, cho nên rong cá ở phía sau mà thôi, còn phía trước không có chi hết . Vì vậy Giang châu có nhiều cá tươi hơn các nơi.) .
    Lý Quì thấy không có cá, lại nhảy qua thuyền khác mà kiếm nữa, làm cho tám chín chục người thợ câu đều nổi giận , quơ sào mà đánh .
    Lý Quì nổi xung bèn nhãy lên bờ cởi áo ra quấn lại một cục dường như cái túi đựng cờ vậy. Kế mấy người thợ câu vác sào nhãy lên mà đánh.
    Lý Quì quăng áo giựt năm sáu cây, quơ tả quơ hữu một hồi, làm cho các thợ câu đều thất kinh, xô thuyền ra giữa giòng hết.
    Lý Quì nổi giận xốc lại đánh mấy người bạn hàng , mấy người ấy cả kinh bỏ gánh chạy tứ tán hết.
    Khi Lý Quì còn đương rượt đánh lộn xộn , xảy có một người ở trong đường nhỏ chạy ra. Các người bị đánh xem thấy thì nói lớn rằng :
    - Bớ đầu nậu, ra đây mà coi , cái thằng mặt đen nầy đi giựt cá của thợ câu lại rượt đánh bạn hàng chạy tứ tán hết .
    Người ấy nói :
    - Thằng mặt đen nào ở đâu dám ngang nhiên lắm vậy ?
    Mấy người ấy chỉ Lý Quì nói rằng :
    - Kia kìa, nó đặng kiếm ngươi mà đánh kia kìa?
    Người ấy nổi giận , vừa chạy vừa mắng Lý Quì rằng :
    - Dẫu mi có ăn tim beo mật cọp đi nữa, thì mi cũng không dám phá tán công việc làm ăn của nhà ông như vậy.
    Lý Quì day lại mà xem, thì thấy người ấy ước chừng ba mươi hai , ba mươi ba tuổi, mình cao chừng năm sáu thước , râu mọc ba chờm. đau bịt khăn đen , mình mặc áo trắng , chân mang giày gai, tay xách cây cân , vừa gặp người bạn hàng thì người ấy trao cân cho người bạn hàng xách, rồi xốc lại nạt lớn rằng :
    - Sao mi cả gan dám đánh người ta vậy ?
    Lý Quì không thèm trả lời , hươi sào đánh nhầu , người ấy chụp được cây sào của Lý Quì thì Lý Quì xốc lại nắm đầu người ấy.
    Người ấy dụng thế muốn vật Lý Quì té xuống, song vật không nổi bèn đấm sau lưng Lý Quì năm bảy đấm nhưng Lý Qnì chẳng kể ra gì. Người ấy giở chơn lên muốn đá Lý Quì , bị Lý Quì đè đầu xuống thoi trên lưng rất nặng ; vì cùi tay của Lý Quì chẳng khác chi trái chùy bằng sắt, lại cứ ngay xương sống mà đánh, chẳng khác chi là đánh trống chầu .
    Người ấy vùng vẩy không đặng. May đâu có một ngườì ở sau lưng chạy tới ôm cứng Lý Quì lại và nạt lớn rằng :
    - Ðừng có làm dữ, đừng có làm dữ !
    Lý Quì ngó ngoái lại xem, té ra người ấy là Ðái Tôn và Tống Giang.
    Lý Quì buông người đầu nậu ra , thì người ấy lủi đầu chạy tuốt.
    Ðái Tôn trách cứ Lý Quì rằng:
    - Ta đã cản trở không cho mi đi , mi cũng không nghe, té ra mi đến đâu thì sanh dữ , cứ muốn sát nhơn . Mi tưởng giết người rồi khỏi thường mạng hay sao ?
    Lý Quì nói :
    - Hễ tôi giết ai thì ra giửa quan mà chịu tội chẳng hề dám để liên lụy tới anh đâu .
    Tống Giang nói :
    - Thôi, hiền đệ đừng có cãi lại làm gì, hãy trở lại tiệm mà uống rượu .
    Lý Quì bước lại cội liễu lượm lấy cái áo , vắt lên vai đi theo Tống Giang và Ðái Tôn .
    Ði chưa đặng bao xa thì nghe sau lưng có người chạy theo kêu mắng rằng :
    - Bớ thằng đen, phen nầy ta quyết tranh thắng bại với mi .
    Lý Quì ngó ngoái lại, thì thấy người đầu nậu ấy ở trần trùi trụi, đóng một cái khố cầm sào chống chiếc thuyền câu, vừa chống vừa mắng rằng :
    - Thằng đen là thằng chết bầm chết chém, phen nầy nếu ta thua mi, thì chẳng phải là anh hùng, còn mi chạy ta, thì cũng không phải là hảo hớn.
    Lý Quì nổi giận, hét lên một tiếng , quăng cái áo xuống đất rồi quày trở lại, thì thuyền ấy cũng đã tới bờ rồi . Người ấy tay thì cầm sào chỏi thuyền lại , miệng thì mắng chưởi Lý Quì tới nước.
    Lý Quì nói :
    - Mi có tài giỏi thì lên bờ đây mà cự với ta .
    Người đó cầm sào thọc vào bắp vế Lý Quì .
    Lý Quì bắt đặng sào ấy kéo vô bờ rồi nhãy xuống thuyền.
    Trong ý người ấy quyết dụ Lý Quì nhảy xuống thuyền mình, đặng có nhận thuyền mà hại Lý Quì . Vì vậy cho nên khi Lý Quì xuống thuyền rồi, thì người ấy lật đật chống một sào rất mạnh, thuyền chạy vọt ra giữa giòng.
    nguyên Lý Quì không biết lội, song không đặng hay, thấy người ấy chống ra giữa giòng, thì cũng có ý sợ rồi ) .
    Khi người ấy chống ra giữa giòng rồi, thì quăng sào và nói với Lý Quì rằng :
    - Phen nầy ta với mi quyết tranh thắng bại định thư hùng với nhau, bây giờ ta không gấp gì mà đánh với mi, để cho mi uống nước cho đầy bụng rồi sẽ hay .
    Nói rồi liền lắc thuyền cho chìm .
    Hai người đều sa xuống nước.
    Khi ấy Ðái Tôn chạy tới mé sông, thì thuyền ấy đã chìm rồi .
    Ðái Tôn và Tống Giang vô kế khả thi, cứ đứng trên bờ giậm chân kêu trời hoài.
    Còn hai bên sông có bốn năm trăm người đứng xem , thì ai nay đều nói :
    - Phen nầy chắc là thằng đen đó phải uống nước mà chết.
    Ðái Tôn, Tống Giang ngó xuống giòng sông, thì thấy người ấy nắm đầu Lý Quì mà trấn xuống, Lý Quì vừa trồi lên thở đặng chút đỉnh, người ấy lại nhận xuống nữa.
    Hai đàng vùng vẩy với nhau nơi giòng sông, khi thì nổi lên một vầng trắng toát . khi thì nổi lên một vầng đen thui, có khi hai người ôm nhau mà nổi lên , xem ra nữa đen nữa trắng .
    Mấy người đứng coi đều khen cả hai người .
    Còn Tống Giang và Ðái Tôn thấy Lý Quì bị người ấy trấn nước đã trắng dỡ con mắt, thì Tống Giang thúc hối Ðái Tôn kiến lập thế mà cứu Lý Quì.
    Ðái Tôn mới hỏi mấy người đứng coi rằng :
    - Thằng cha mình mẩy trắng toát đó là ai ?
    Có người trả lời rằng :
    - Người ấy là đầu nậu bán cá họ Trương tên Thuận đó chớ ai .
    Tống Giang nghe nói liền nhớ trực lại mà rằng :
    - Hay là lão Lý Bạch Ðiều chăng ?
    Mấy người ấy nói :
    - Phải.
    Tống Giang nói với Ðái Tôn rằng :
    - Tôi có một phong thơ của anh va là Trương Hoành gởi cho va, tôi còn để tại dinh.
    Ðái Tôn nghe rồi thì đứng trên mé sông mà kêu lớn rằng :
    - Bớ Trương nhị ca, có thơ của lịnh huynh là Trương Hoành gởi cho nhị ca đây, còn thằng mặt đen là em tôi , xin nhị ca hãy dung cho nó, đặng lên đây nói chuyện.
    Trương Thuận ở dưới sông thấy Ðái Tôn đứng kêu thì cũng vị mặt mà buông Lý Quì ra, rồi lội lên bờ, chào Ðái Ðái Tôn mà rằng :
    - Viện trưởng chớ phiền, tiểu nhơn vô lễ .
    Ðái Tôn nói :
    - Xin túc hạ hãy vị tôi mà cứu em tôi lên , rồi tôi sẽ chỉ cho túc hạ gặp một người .
    Trương Thuận nghe nói liền nhảy xuống sông lội ra vớt Lý Quì lên.
    Lúc ấy Lý Quì đương hụp lên hụp xuống giả bộ chết đuối.
    Trương Thuận lại ra đến nơi, đưa tay ra nắm Lý Quì, rồi trườn lên mặt nước chẳng khác chi ngựa chạy đất bằng , đến chừng đem Lý Quí lên bờ, thì những người đứng xem hai bên mé sông thấy vậy đều khen.
    Tống Giang đứng xem sững sốt một hồi, kế Lý Quì, Trương Thuận đều lên bờ , thì Lý Quì thở dốc một hồi, rồi ói nước ra lai láng.
    Ðái Tôn nói với Trương Thuận rằng :
    - Xin mời túc hạ bước lại Tỳ bà đình rồi sẻ đàm đạo cùng nhau.
    Trương Thuận và Lý Quì kiếm áo mặc vào, rồi đi với Tống Giang và Ðái Tôn thẳng tới Tỳ bà đình.
    Ðến nơi, Ðái Tôn hỏi Trương Thuận rằng :
    - Mọi khi túc hạ có biết mặt nó hay không mà hôm nay nó lại xúc phạm đến túc hạ như vậy Trương Thuận nói :
    - Lý Thiết Ngưu chớ ai mà tôi không biết, song còn chưa giao thủ lần nào .
    Lý Quì nói :
    - Mới giao thủ có một phen mà ngươi nhấn nước ta đà gần chết.
    Trương Thuận nói :
    - Vậy chớ ngươi đánh ta khi nảy lại hèn gì sao?
    Ðái Tôn nói :
    - Lời tục có nói rằng : Không đánh còn chưa quen biết. Từ nay về sau hai đàng biết nhau rồi thì chắc là làm bạn chí giao chớ chẳng không.
    Lý Quì nói :
    - Tuy vậy, khi ở trên bờ thì ngươi chớ có xúc phạm đến ta, vì ngươi đánh không lại.
    Trương Thuận nói :
    - Ta ở dưới sông chờ ngươi xuống thì ta mới ra tay.
    Bốn người đều cười ré.
    Ðái Tôn khiến hai đàng xin lổi với nhau, rồi lại chỉ Tống Giang mà nói cùng Trương Thuận rằng :
    - Nhị ca có biết vị huynh trưởng đây chăng ?
    Trương Thuận nói :
    - Thuở nay tôi chưa gặp mặt, cho nên không biết .
    Lý Quì tiếp lấy mà rằng :
    - Người là Tống Giang đó.
    Trương thuận nói :
    - Hay là Sơn Ðông Cập Thời Võ Tống Công Minh chăng ?
    Ðái Tôn nói :
    - Phải đó .
    Trương Thuận nghe rồi liền quì lạy mà rằng :
    - Tôi nghe đai danh đã lâu chẳng dè ngày nay đặng gặp. Thuở nay bọn người giang hồ, kẻ qua người lại, thường hay đồn đãi rằng : Huynh trưởng là người hay trượng nghĩa sơ tài. Phò nguy tế khổn, anh hùng hào kiệt, ai cũng biết danh.
    Tống Giang đáp rằng :
    - Sức tôi đâu dám chịu mấy lời ấy , hôm trước tôi đi ngang qua Yết Dương lãnh, có ở nhà Hổn Giang Long Lý Tuấn hết ít ngày , kế đi ngang qua sông Tầm Dương, vì trốn Mục Xuân mà gặp lịnh huynh là Trương Hoành. Khi ấy va có làm một phong thơ gởi cho túc hạ , thơ ấy còn để trong dinh, không có đem theo đây. Cớ sự bửa nay là cũng bởi tôi đi với Viện trưởng lại đây ăn uống và xem phong cảnh, trong khi tôi uống rượu xoàng xoàng thì nhớ tới canh cá tươi. Lý Thiết Ngưu ưng chịu đi kiếm cá thì hai đứa tôi cũng có cản trở, va cũng không nghe giây lâu nghe tiếng la ó om sòm, tôi mới khiến tửu bảo đi xem , thì tửu bảo nói : chú mặt đen đó đang đánh lộn với người ta kia kìa ! Nghe như vậy thì tôi và Viện trưởng lật đật chạy ra , đặng có can gián , chẳng dè đặng gặp túc hạ đây , té ra nội ngày nay mà tôi gặp đặng ba vị hào kiệt, thiệt cũng là may lắm.
    Nói rồi bèn kêu tửu bảo khiến đem rượu thịt ra ăn uống.
    Trương Thuận nói :
    - Nếu ca ca ưa ăn cá để tôi bắt lại ít con cho ca ca ăn .
    Tống Giang nói :
    - Như vậy thì rất tốt .
    Lý Quì nói :
    - Ðể ta đi với.
    Ðái Tôn nạt rằng :
    - Uống nước chưa no hay sao, mà còn đi nữa ?
    - Trương Thuận cười ré, rồi nắm tay Lý Quì mà rằng :
    - Lần này hai đứa mình đi bắt cá coi thử họ có nói tiếng gì chăng ?
    Hai người bèn bước xuống lầu mà đi.
  9. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 38
    Tầm Dương giang, Tống Giang ngâm phản thi
    Lương Sơn Bạc , Ðái Tôn truyền tin giả


    Ðến nơi Trương Thuận tằng hắng một tiếng, thì các thuyền câu đều chống lại.
    Trương Thuận hỏi rằng :
    - Thuyền nào có lý ngư vàng ?
    Hỏi vừa dứt lời, thì có một người đáp rằng :
    - Thuyền tôi có mười mấy con .
    Trương Thuận liền lựa bốn con cá lớn, bẻ một nhánh dương mà xỏ mang, rồi liền đưa Lý Quì đem đi trước, còn Trương Thuận thì điểm soạn và dặn dò giá cả cho mấy người ấy bán, rồi mới đi thẳng lại Tỳ Bà đình đặng có trò chuyện với Tống Giang .
    Tống Giang tạ rằng :
    - B làm chi nhiều lắm vậy, chừng một con cũng đủ rồi.
    Trương Thuận nói :
    - Vật nhỏ chút đỉnh chẳng đáng bao nhiêu, nếu huynh trưởng ăn chưa no, thì trở lại tiệm tôi mà ăn cơm .
    Bèn lấy tuổi tác phân chổ ngồi mà ăn uống với nhau .
    Lý Quì nói :
    - Tôi lớn tuổi hơn Trương Thuận, vậy tôi phải ngồi vị thứ ba.
    Trương Thuận cũng chịu ngồi vị thứ tư .
    Lại khiến tửu bảo lấy hai ve rượu Ngọc Xuân và các món hải vi đặng dưa cay.
    Trương Thuận dặn tửu bảo nấu canh hai con, nấu rượu một con, còn một con thì làm gỏi .
    Rồi đó bốn người ngồi lại ăn uống và đàm đạo cùng nhau.
    Khi đương đàm đạo, thì thấy có một người con gái mặc áo the, bước đến trước mặt bốn người ấy mà thi lễ rồi hát ó lên.
    Lúc ấy Lý Quì đương nói chuyện mà tỏ chí anh hùng của mình cho ba người ấy nghe, bị đứa con gái ấy hát ó lên làm cho đứt khúc chuyện ấy .
    Lý Quì nổi giận nhãy dựng lên rồi đứa hai ngón tay ra mà chỉ trên trán con gái ấy.
    Người con gái ấy kinh hải hét lên một tiếng, liền nhào xuống đất .
    Các người ấy đều bước lại xem, thì thấy con gái ấy má đào như đất , ngậm miệng không nói chi đặng.
    Chủ tiệm bước lại cản trở mà ng :
    - Các ông ôi ! Bây giờ biết liệu làm sao ?
    Nói rồi lại khiến tửu bão và tài phú xúm lại , kẻ thì đổ thuốc, người thì ngậm nước phun vào mặt người con gái ấy .
    Giây lâu người con gái ấy tĩnh lại, đở dậy xem thì thấy nơi trán có trầy hết một miếng da cũng bằng hai ngón tay của Lý Quì vậy . Vì đó cho nên người con gái ấy mới bất tĩnh nhơn sự.
    Khi ấy cha mẹ nó hay đặng Hắc Triền Phong đánh con mình như vậy thì mẹ nó cả kinh chạy tới thấy vậy sững sốt, không dám nói chi tới Lý Quì .
    Ðến chừng người con gái ấy tỉnh lại và nói chuyện đặng thì mẹ nó bới tóc và lượm nĩa lên cho nó.
    Tống Giang hỏi rằng :
    - Vậy chớ thiếm tên họ chi, quê quán ở đâu ?
    Người đàn là ấy nói :
    - Chồng tôi họ Tống quê ở Kinh sư, duy có mọt đứa con gái đây tên là Ngọc Liên, cha nó cũng có dạy hát đặng ít bài nên sai nó đến đây hát kiếm tiền, đặng có chi độ, còn như cớ sự vầy là cũng tại nó có tánh vội, không biết coi dèo, cho nên vị quan nhơn ấy mới nổi giận mà ra chuyện như vậy , song cũng may mà nó tĩnh lại đặng ,nếu không thì cũng đã liên lụy tới quan nhơn rồi.
    Tống Giang thấy người đàn bà ấy ăn nói hiền lành thì khiến rằng :
    - Thiếm cho người theo tôi mà lấy vài chục lượng bạc đặng có làm vốn nuôi con gái ấy rồi chọn chổ mà gả nó, đừng để nó làm nghề này nữa.
    Người đàn bà cả mừng, kế người chồng chạy lại, nghe đặng chuyện ấy thì thưa với Tống Giang rằng :
    - Tôi đâu dám trông nhiều như vậy.
    Tống Giang nói :
    - Tôi nói ra thì như rựa chém đất mà thôi.
    Hai vợ chồng người ấy tạ rằng :
    - Nếu đặng như vậy thì ơn ấy rất dày.
    Ðái Tôn trách Lý Quì rằng :
    - Cũng tại mi mà ca ca phải tốn bạc rất nhiều.
    Lý Quì nói :
    - Mới chỉ nó nhè nhẹ, ai dè dâu lại đến nổi như vậy. Con đó làm sao mà da non quá sức. Mấy người nghe nói đều cười ré .
    Trương Thuận khiến tửu bảo tính tiền .
    Tiểu bảo nói :
    - Chẳng hề gì không hề gì, cứ việc đi đi.
    Tống Giang không chịu mà rằng :
    - Ta mời anh em ta uống rượu mà lại để cho người chịu tốn sao ?
    Trương Thuận cũng đòi trã tiền mà rằng :
    - Không mấy thuở nhơn huynh tới một phen, khi nhơn huynh còn ở Sơn Ðông thì hai anh em tôi cũng đều muốn đến đó, song chưa đi đặng. Nay may gặp đặng nhau lẽ thì tôi phải tạm dùng lễ bạc mà thết đãi nhơn huynh có đâu dám để cho nhơn huynh trả.
    Ðái Tôn nói :
    - Trương nhị ca nói như vậy cũng phải. Thôi, Tống huynh hãy bằng lòng đi.
    Tống Giang nói :
    - Nếu Trương hiền đệ chịu trả hôm nay thì ngày khác tôi phải đải lại một tiệc.
    Trương Thuận cả mừng, bèn trả tiền cho tửu bảo rồi xách hai con cá đi với Tống Giang, Ðái Tôn và Lý Quì.
    Còn người họ Tống đó cũng theo Tống Giang lảnh hai mươi lượng bạc ấy. Lảnh đặng rồi thì cả mừng từ tạ trở về.
    Tống Giang lấy thơ của Trương Hoành trao cho Trương Thuận, rồi lại lấy năm chục lượng bạc trao cho Lý Quì nói rằng :
    - Hiền đệ hãy lấy bạc nầy xài.
    Lý Quì mừng rỡ, lấy bạc , từ giả ra đi .
    Ðái Tôn và Trương Thuận cũng từ giả trở về nhà .
    Khi mấy người ấy về rồi thì Tống Giang đem cá cho Quản dinh rồi trở về phòng an nghĩ .
    Ðêm ấy Tống Giang vì lạ miệng ăn cá nhiều lắm , cho nên đau bụng làm tả cho đến vài chục lần .
    Các người trong dinh đều xúm lại lo thang thuốc và săn sóc cho Tống Giang.
    Ngày thứ Trương Thuận vì thấy Tống Giang ưa cá lý ngư vàng, cho nên đem hai con cá cho Tống Giang.
    Té ra tới nơi thấy Tống Giang đau bụng làm tã nằm xuôi xị .
    Trương Thuận muốn đi rước thầy Tống Giang nói :
    - Vì tôi tham vật lạ miệng ăn lý ngư rất nhiều, cho nên mới đau bụng và tã như vầy, vậy xin hiền đệ làm ơn ra tiệm mua cho tôi một thang "Chỉ tã lục hỏa" về cho tôi uống , còn hai con cá ấy, thì đem cho Quản dinh và Sai phát.
    Trương Thuận vâng lời, đem cá cho hai người ấy và đến tiệm hốt thuốc đem về cho Tống Giang uống, rồi mới từ giả ra về .
    Ngày thứ, Ðái Tôn mua rượu thịt rồi đi với Lý Quì, đem đến Sao sự phòng đặng có ăn uống với Tống Giang.
    Té ra Tống Giang mới lành, không dám ăn uống rượu thịt ấy .
    Ðái Tôn và Lý Quì dọn ra ăn uống no say, đến chiều mới trở về .
    Tống Giang an nghĩ đặng năm sáu ngày, sức đã khôi phục thì có ý trông Ðái Tôn, song trông trọn ngày ấy cũng không thấy Ðái Tôn tới .
    Ngày thứ, Tống Giang ăn cơm sớm mai rồi, thì lấy bạc bỏ vào túi, khóa cửa rồi đi thẳng vào thành mà tìm Ðái Tôn.
    Ðến nơi thì gia nhơn của Ðái Tôn thưa rằng :
    - Viện trưởng không có vợ con nên vào chùa Quan Âm tại trước miếu Thành hoàng mà ở đở .
    Tống Giang nghe nói, tìm đến đó, thấy cửa phòng đã khóa rồi, bèn trở lại tìm Hắc Triền Phong. thì người ta cũng nói rằng :
    - Ối thôi , a chẳng khác chi "Thần không đầu" đụng đâu ở đó chẳng có sự sản , cũng chẳng có vợ con chi hết ; cho nên bây giờ không biết va ở đâu mà chỉ .
    Tống Giang lại đi tìm kiếm Trương Thuận , té ra hỏi thăm thì họ nói rằng :
    - Trương Thuận trong làng cách thành nầy cũng xa, hễ đến người bán cá thì va ra đây mà bán, mản giờ rồi thì va đi dạo xóm mà đòi tiền chịu. Vì vậy cho nên không biết va đi phía nào mà chĩ.
    Tống Giang thấy nói như vậy thì đi thẳng ra ngoài thành đặng hỏi thăm, song hỏi cũng không ra, bèn đi thơ thẩn dựa mé sông mà xem giang cảnh.
    Ði đến một chổ tửu lầu ngước mặt ngó lên xem thì thấy trước cửa lầu ấy có cặm một cây cờ bằng vãi xanh, cờ ấy có đề năm chữ "Tầm Dương giang chánh khố". Tên cữa lại có một tấm bảng đề ba chữ lớn : "Tầm dương lâu".
    Tống Giang xem rồi nghỉ thầm rằng:
    - Khi ta còn ở bên Huy thành huyện thì nghe thiên hạ đồn rằng : Tại Giang châu có Tầm Dương lầu là tốt hơn hết. Té ra chổ nầy là Tầm Dương lầu đây . Ðã biết rằng ăn uống một mình không vui gì , song đến đây rồi lẻ nào lại bỏ qua mà không vô, vậy hãy lên lầu đặng có xem chơi cho biết.
    Nghỉ như vậy bèn bước vô tiệm mà đi thẳng lên lầu , thấy có một đôi liễn như vầy :
    Thế gian vô tỷ tữa (rượu thế gian khôn sánh.)
    Thiên hạ hữu danh lầu (lầu thiên hạ có danh .)
    Khi Tống Giang lên đến lầu rồi, thì bước thẳng lại cửa sổ chiếm một cái bàn, ngồi day mặt ra sông mà xem giang cảnh.
    Tữu bảo lên lầu hỏi rằng :
    - Vậy chớ khách quan muốn uống rượu một mình hay là có đãi khách ?
    Tống Giang nói :
    - Ta muốn chờ hai người khách mà chưa thấy lại, vậy ngươi hãy đem lên một ve rượu, bánh trái hay là vặt chi cũng đặng ; miễn là có đó cho ta uống rượu, còn cá thì ta không ăn.
    Tửu bảo vâng lời, xuống lầu bưng lên một ve rượu Lam kiều phong nguyệt, một dĩa thịt dê, một dĩa thịt ngỗng, một dĩa thịt gà và các thứ bánh trái.
    Tống Giang xem thấy như vậy thì mừng thầm mà rằng :
    - Tuy mình là người tù tội mặc lòng, nhưng phát phối đến đây , xem đặng phong cảnh Giang châu rất đẹp, lại đặng biết mùi ngon vật lạ trong xứ này thì cũng lấy làm khoái chí lắm. Uỗng thay, uống rượu có một mình không lấy chi làm vui .
    Bèn rót rượu mà uống. Giây lâu cũng đã xoàng xoàng thì lại nghĩ rằng :
    - Khi ta ở bên Sơn Ðông cũng là Lại mục xuất thân, làm bạn toàn là anh hùng hảo hớn trong giang hồ tuổi đặng trên ba mươi rồi, mà công bất thành đanh bất toại , duy có một chút tiếng đồn là người trọng nghĩa khinh tài mà thôi . Ðến nay lại rủi ro bị thích tự nơi mặt , bị phát phối đến đây, lìa quê quán, cách cha mẹ anh em như vầy, chưa biết ngày nào mới trùng phùng đặng.
    Nghĩ như vậy bèn rơi lụy mà than dài, rồi lại muốn làm một bài thơ tã cảnh sầu ấy .
    Bèn kêu tửu bảo mượn vết mực đặng có làm thơ .
    Tửu bão vâng lời xuống lấy viết mực lên .
    Tống Giang day mặt ngó vào vách thì thấy có thơ từ của người ta đã đề trên vách cũng nhiều .
    Tống Giang mới nghĩ rằng :
    - Vậy thì ta làm một bài Tây Giang nguyệt từ tại vách nầy đặng làm dấu tích, ngày sau ta có vinh hiển trở lại chốn nầy thì cũng còn bút tích của ta đây .
    Nói vừa dứt lời , kế có tửu bảo đem viết mực lên.
    Tống Giang cầm viết đề nơi vách rằng :
    Từ trau giồi kinh sữ
    Lớn lên cũng có mưu mô
    Khác nào cọp mạnh dựa nổng gò
    Giấu nhẹm vút nanh mà nhịn nhục
    Rủi lại mặt má thích tự
    Ra thân phát phối Giang châu
    Mai sau nếu trả oán thù
    Giòng nước Tầm Giang máu đỏ
    Tống Giang viết đi đọc lại thì cả mừng cười lớn lên, rồi lại rót rượu uống, đến nổi rượu hừng chí mà ngâm nga múa tay múa chơn, rồi lại làm một bài thơ tứ tuyệt nối theo bài Tây Giang nguyệt từ ấy
    Thơ rằng :
    Nghĩa khí ghi lòng chịu án đồ
    Dạ thì Ðông địa, thịt thì Ngô
    Sau dầu đặng toại thành vân chí
    Chê bấy Huỳnh Sào chẳng trượng phu
    Tống Giang viết rồi lại để năm chữ lớn nơi sau bài thơ ấy rằng : Huy thành Tống Giang tác. Viết rồi thì quăng viết nơi bàn ngâm nga một hồi, rồi lại uống rượu nữa .
    Uống cho đến nổi say mèm, mới kêu tửu bảo tính liền, rồi bước xuống thang lầu đi chơn cheo chơn nai trở về Lao sự phòng , nằm dụi xuống đó ngủ một giấc cho đến canh năm mới tĩnh, thì đã quên hết mọi việc nơi Tầm Dương lầu rồi.
    Ngày ấy Tống Giang dả dượi không đi đâu đặng.
    Nói về phía bên kia sông Giang châu tại có một cái thành kêu là Vô Vi quán, chổ ấy là một chổ quê mùa song có một người Thông phán tên là Huỳnh Văn Bĩnh, ăn học thông thái, song có tánh a dua và ăn ở hẹp hòi lắm, cứ ganh hiền ghét ngõ, mong lòng làm hại những kẻ hơn mình, vì vậy cho nên những người ở gần lối đó ai nấy đều gớm mặt, chúng chúng thảy biết danh. Từ khi Tri phủ Thái cửu đến trấn chổ ấy , Huỳnh Văn Bĩnh biết là con quan Thái Sư, cho nên thường hay qua sông thăm viếng Tri phủ, kiếm chuyện phùng nghinh, lựa lời xu phụ, đặng có cậy tiến dẫn cho mình thăng chức.
    Ngày ấy cũng là mạng vận Tống Giang đến cơn thọ khổn cho nên mới khiến Huỳnh Văn Bĩnh ngồi buồn, không chi tiêu khiển đặng. bèn khiến gia đinh sắm sanh lễ vật đặng có dọn thuyền qua sông viếng thăm Tri phủ.
    Qua vừa đến dinh, nghe Tri phủ mắc đải tiệc thì không dám lên, bèn khiến gia đinh dời thuyền lại Tầm Dương lầu mà đậu .
    Ðến nơi, Huỳnh Văn Bĩnh lên lầu xem chơi thì thấy trên vách có nhiều bài thơ rất hay, cũng có nhiều bài thơ rất dở .
    Huỳnh Văn Bĩnh vừa xem vừa cười rằng :
    - Thiệt là cẩu vỉ thục chiêu đó .
    Xem lên đến bài Tây giang nguyệt từ và bài thơ tứ tuyệt của Tống Giang thì cả kinh mà rằng :
    - Thơ nầy thiệt là phản thi mà ai lại dám cả gan đề tại vách này ?
    Xem đến phía sau thấy có năm chữ : Huy thành Tống Giang tác, thì Huỳnh Văn Bĩnh nghĩ rằng : Ta cũng từng nghe tên Tống Giang nầy, song không cố ý đến làm chi, cho nên chưa biết, chắc là một tên tiểu lại mà thôi .
    Bèn kêu tửu bão lã hỏi rằng :
    - Hai bài thơ này là của ai làm ?
    Tửu bão thưa rằng :
    - Có một người đến đây uống rượu một mình, rồi lại hứng chí làm bài thơ ấy.
    Huỳnh Văn Bĩnh hỏi :
    - Người ấy diện mạo ra thể nào ?
    Tửu bảo nói :
    - Người ấy trên mặt có thích tự , tôi định chắc là tội nhơn trong Lao thành; da đen, mình lùn và mập mạp.
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Phải rồi .
    Bèn xin một tờ giấy, mượn viết mực chép lại hai bài thơ ấy bỏ vào túi rồi dặn tữu bão rằng:
    - Ðừng chùi hai bài thơ này nhé !
    Bèn bước xuống lầu về thuyền mà nghĩ .
    Ngày thứ, ăn cơm sớm mai xong rồi thì Huỳnh Văn Bĩnh khiến gia đinh gánh lễ vật đi với mình đến dinh Tri phủ vừa lúc Tri phủ bải hầu, mới vào hậu đường hay đặng Huỳnh Văn Bĩnh đến thì khiến người mời vào đó mà trò chuyện.
    Huỳnh Văn Bĩnh dâng các lễ vật, rồi mới thưa rằng :
    - Hôm qua tôi đến viếng ngài, thấy trong dinh đương đải tiệc nên không dám vào, ngày nay tôi mới đến đây .
    Tri phủ nói :
    - Thông phán là người tâm phúc , dẫu có vào trong lúc đải tiệc đi nữa thì cũng chẳng hề gì.
    Bèn khiến quân hầu pha trà cho Huỳnh Văn Bĩnh uống.
    Uống trà rồi Huỳnh Văn Bĩnh hỏi rằng :
    - Hổm rày Thái sư có sai người đến đây chăng ?
    Tri phủ nói :
    - Người mới gởi lại đây hai phong thơ .
    Huỳnh Văn Bĩnh hỏi :
    - Người có nói bên Kinh sư có việc gì lạ chăng ?
    Tri phủ nói :
    - Người có nói trong thơ rằng : Mới đây có quan Tư Thiên Giám xem sao, thấy sao Cang chiếu nơi Ngô, Sở , chắc có người nào dấy loạn tại Giang châu . Vậy phải tra xét mà trừ khử . Vả lại con nít ngoài chợ có hát bốn câu rằng : Hao quốc nhơn gia mộc, đao binh điểm thủy công, tung hoành tam thập lục, bá loạn tại Giang Ðông. Vì vậy cho nên cha tôi dặn tôi tra xét trong địa phận cho lắm.
    Huỳnh Văn Bĩnh ngẫm nghĩ giây lâu rồi cười rằng :
    - Việc nầy cũng là việc tình cờ .
    Bèn thò tay vào túi lấy bao thơ của mình đã chép nơi Tầm Dương lầu, trao cho Tri phủ mà rằng:
    - Việc ấy mối tại nơi đây .
    Tri phủ xem thơ rồi nói :
    - Thơ này là thơ phản, sao Thông phán lại có ?
    Huỳnh Văn Bĩnh thưa rằng :
    - Hồi hôm tại không dám vào dinh, khiến trẻ chèo thuyền lại đậu gần Tầm Dương lầu . Khi ấy tôi lên lầu xem chơi thì thì nơi vách phấn có bài thơ nầy .
    Tri phủ hỏi :
    - Người nào làm bài thơ ấy ?
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Phía sau có đề năm chữ : Huy thành Tống Giang tác đó, thì rỏ ràng là của họ Tống tên Giang, ở tại Huy thành.
    Tri phủ nói :
    -Họ Tống lên Giang là ai ở đâu kìa ?
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Ðó, nó có viết rõ ràng rằng : Rủi lại mặt mày thích tự ra thân phát phối Giang châu . Như vậy đó thì chắc là tội nhơn phát phối nơi lao thành.
    Tri phủ nói :
    - Một tên tù phát phối mà làm phản nổi gì ?
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Tướng công chớ khá khi nó , khi nảy tướng công nói trong thơ Thừa Tướng có nói câu hát của con nít thì đã hiệp với chuyện là người nầy rồi .
    Tri phủ nói :
    - Sao Thông Phán lại biết ?
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Hao quốc nhơn gia mộc , nghĩa là : Cái người làm hao tổn tiền lương của nhà nước thì là chữ Gia lại có chữ Mộc . Tướng công hãy nghĩ đó mà coi trong chữ Gia mà có chữ Mộc thì chưa phải là chữ Tống sao ? Còn câu thứ hai , đao binh điểm thũy công . Nghĩa là người ấy lấy việc binh đao , thì là chữ Thủy và chữ Công . Tướng công hảy nghĩ đó mà coi, chữ Thủy một bên, chữ Công một bên thì chưa phải là chữ Giang hay sao ? Vả lại trong bài phản thi có ký tên là Huy thành Tống Giang , thì chắc là người ấy lắm.
    Tri phủ lại hỏi rằng :
    - Còn câu : Tung hoành tam thập lục, bá loạn tại Giang Ðông đó , là nghĩa gì ?
    Huỳnh vãn Bĩnh nói :
    - Nghĩa là dọc ngang ba mươi sáu, gây loạn tại Giang Ðông, song không hiểu ba mươi sáu đó là ba mươi sáu người, hay là ba mươi sáu năm . Còn Huy thành huyện thì ở về địa phận Sơn Ðông, bốn câu hát ấy thiệt là chỉ quyết cho người làm thơ phãn đó .
    Tri phủ nói :
    - Không biết người ấy có chắc ở lối này chăng ?
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Hồi hôm tôi có hỏi thăm tửu bảo nơi Tầm Dương lầu, thì nó nói người ấy mới viết hồi hôm qua đâỵ. Như vậy, thì muốn kiếm nó cũng không khó , phãi lấy bộ sổ Lao thành ra xem, thì tự nhiên kiếm đặng.
    Tri phủ khen rằng :
    - Thông phán là người cao kiến .
    Bèn khiến quân hầu mở tũ lấy bộ sổ Lao thành ra xem .
    Xem tới sau rốt thì thấy có đề rằng : Tống Giang ở Huy thành huyện, phát phối lúc tháng năm .
    Huỳnh Văn Bĩnh thấy vậy thì vỗ tay cười rằng :
    - Thiệt quã y theo câu hát đó. Nếu không tính cho sớm để lậu tin tức ra, thì nó trốn mất. Vậy phãi mau mau sai người bắt nó giam vào ngục, rồi sẽ thương nghị .
    Tri phủ nói :
    - Lời ấy rất phải .
    Bèn vội vả ra khách và cho đòi Tiết cấp viện trưởng đến .
    Ðái Tôn vâng lời đến hầu .
    Tri phủ nói :
    - Ngươi phải đem vài mươi tên quân ra nơi Lao thành bắt cho đặng thằng tội nhơn làm thơ phản là Tống Giang ở Huy thành huyện . Chuyện nầy gấp lắm , chớ khá diên trì.
    Ðái Tôn nghe nói cả kinh, cứ kêu trời thầm hoài , song cũng phải vâng lời ra điểm quân sĩ , rồi khiến hai mươi tên quân ấy rằng :
    - Bây hãy về trại lấy binh khí rồi sẽ tề tựu tại miễu Thành hoàng mà đi với ta.
    Quân sĩ vâng lời về trại hết .
    Rồi đó, Ðái Tôn dùng phép thần hành thẳng đến lao thành , vào Sao sự phòng xô cửa mà vô.
    Tống Giang đang nằm trong phòng, thấy Ðái Tôn vào thì lật đật ngồi dậy nghinh tiếp mà rằng :
    - Hôm qua tôi vào thành tìm kiếm hiền đệ khắp hết các nơi mà không gặp đặng, tôi mới lên Tầm Dương lầu uống hết một ve rượu, về đây thì đã say mê man , cho đến hôm nay hãy còn ngầy ngật.
    Ðái Tôn nói :
    - Vậy khi ca ca lên Tầm Dương lầu đó, có làm thơ từ gì chăng ?
    Tống Giang nói:
    - Trong lúc say mê man có nhớ gì đâu.
    Ðái Tôn nói :
    - Mới đây Tri phủ kêu tôi đến , khiến tôi đem vài mươi tên quân thẳng tới lao thành bắt tội nhơn làm thơ phản tại Tầm Dương lầu, tên là Tống Giang ở Huy thành huyện . Tôi nghe chuyện ấy thì thất kinh, bèn hẹn với quân sĩ tề tựu tại miếu Thành hoàng, còn tôi đến đây thông tin cho ca ca hay .
    Tống Giang nghe nói gãi đầu mà không biết chổ ngứa , dậm nhơn kêu trời than rằng :
    - Phen nầy ta chắc chết ! Ta chắc chết phen này !
    Ðái Tôn nói :
    - Tôi có kế nầy, chưa biết nhơn huynh chịu làm hay không?
    Tống Giang hỏi :
    - Kế ấy thể nào ?
    Ðái Tôn nói :
    - Hễ tôi ra khỏi đây, thì phải đem binh lại bắt ca ca , chừng ấy ca ca phải bỏ tóc xã chà cho rối , ỉa đái vấy vá đầy đất đặng có giả làm bịnh điên. Trong khi tôi và quân sĩ đến, thì ca ca nói bậy nói bạ làm cho giống tạc đứa điên , như vậy thì lại sẽ đổ thừa ca ca điên cuồng, xin Tri phủ bỏ qua chuyện ấy.
    Tống Giang nói :
    - Thiệt là nhờ ơn hiền đệ hết sức.
    Ðái Tôn từ giã Tống Giang trở vào thành , thẳng miễu Thành hoàng , đi với hai mươi tên quân đến bắt Tống Giang.
    Ðến nơi, Ðái Tôn giã chước nạt lớn :
    - Thằng nào là Tống Giang ở đâu ?
    Quân giử cửa lật đật dắt Ðái Tôn và hai mươi tên quân thẳng đến Lao sự phòng.
    Ðến nơi thấy Tống Giang đầu bù tóc xã, nằm quanh dưới đất và chổ nằm thì tinh là những *** đái .
    Tống Giang thấy Ðái Tôn và hai mươi tên quân vào, thì nạt lớn hỏi rằng :
    - Chúng bây đi đâu đây ?
    Ðái Tôn nói lớn rằng :
    - Bắt nó trói lại.
    Tống Giang nghe nói thì trợn mắt ngồi dậy, tay thì đánh bậy đánh bạ, miệng thì la lớn rằng :
    - Ta là rể của Ngọc hoàng Thượng đế, cha vợ ta đem mười muôn thiên binh đến giết hết thảy nhơn dân tại Giang châu này, đạo thiên binh ấy thì để cho Diêm la đại vương đi tiên phuông , Ngũ đạo tướng quân đi hậu tập. Cha vợ ta có cho ta một cặp ấn vàng, sức nặng hơn tám trăm cân , mai đây ta sẽ ta sẽ giết hết cả lủ chúng bây, không chừa một đứa.
    Hai mươi tên quân ấy nói :
    - Té ra thằng nầy đã điên rồi , chúng ta bắt nó làm gì ?
    Ðái Tôn nói :
    - Lời ấy rất phải. Vậy chúng ta phãi trở về thưa lại với Tri phủ, như người dạy bắt thì ta sẽ tới nữa.
    Quân sĩ vâng lời , đi với Ðái Tôn trở lại dinh quan Tri phủ.
    Lúc ấy Tri phủ đương ngồi chờ Ðái Tôn .
    Kế thấy Ðái Tôn bước vào thưa với Tri phủ rằng :
    - Thằng Tống Giang đó mang lấy bịnh điên, ĩa đái chẳng biết sạch dơ, là cho mình mẩy vẩy đầy những phẩn . Vì vậy tôi không dám bắt về.
    Tri phủ vừa muốn hỏi rõ duyên cớ thì Huỳnh Văn Bĩnh ở sau bình phong bước ra nói với Tri phủ rằng :
    - Chớ tin lời ấy. Tuồng chữ của người làm thơ phãn đó đã hay lại tề chĩnh lắm , chẳng phãi đứa điên viết đặng như vậy. Kỳ trung cũng có gian trá chi đây chớ chẳng không, xin ngài khiến bắt nó về đây , như nó đi không đặng, thì khiêng đại nó về.
    Tri phủ nói :
    - Lời ấy rất phải.
    Bèn nói với bọn Ðái Tôn rằng:
    - Chúng bây cứ việc bắt nó về đây , điên cùng không điên cũng thây kệ nó .
    Ðái Tôn vâng lời, cứ kêu trời thầm hoài , lại đem quân sĩ đến Lao thành, rồi đi trước nói với Tống Giang rằng :
    - Việc ấy không xong rồi nhơn huynh ôi, thế nầy phải đi mới được .
    Tống Giang làm thinh .
    Ðái Tôn mới khiến quân lấy võng mà khiêng Tống Giang về, để nằm trước mặt Tri phủ.
    Tống Giang thấy Tri phủ thì trợn mắt mà rằng :
    - Mi là người bậc gì mà lại dám đòi ta . Ta là rễ của Ngọc hoàng thượng đế , cha vợ ta khiến ta đem mười muôn thiên binh đến đây giết hết cã quan quân và bá tánh, người lại có sai Diêm la đại vương đi tiên phuông , Ngủ đạo tướng quân đi hậu tập , có ban cho ta một cái ấn vàng nặng hơn tám trăm cân, mi phải chạy trốn cho mau kẻo mà chết.
    Tri phủ thấy vậy không biết nghiệm lẻ nào .
    Huỳnh Văn Bĩnh lại nói với Tri phủ rằng :
    - Phải đòi Sai phát và tên quân Bài đầu đến mà hỏi , hễ nó điên lâu thì là thiệt , còn mới điên đây thì là giả .
    Tri phủ nói rằng :
    - Lời ấy rất phải.
    Bèn sai người đi đòi Quản dinh và Sai phát đến mà hỏi.
    Hai người ấy không dám gian giấu , cứ thiệt khai ngay rằng :
    - Tên phạm nầy hồi mới lại thì không có điên, mới phát chứng điên đây mà thôi.
    Tri phủ nghe nói nổi giận khiến quân nọc Tống Giang mà đánh năm chục roi.
    Tống Giang chịu không nổi, túng phải rằng :
    - Khi ấy tôi say rượu làm bậy bài thơ phản đó chớ không có ý gì hết .
    Ðái Tôn thấy vậy thì chắc lưỡi than thầm hoài .
    Tru phủ lấy khẩu chiêu rồi thì khiến lấy một cái gông lớn mang cho Tống Giang rồi giam vào khám tối.
    Tống Giang bị đòn rất nặng, đi đà không nổi , quân sĩ khiêng vào khám tối thì cũng nhờ có Ðái Tôn dặn dò ngục tốt, kiếm thuốc thoa xức cho Tống Giang , rồi lại lo việc cơm nước gởi vào cho Tống Giang nữa .
    Lúc ấy Tri phủ bải hầu , mời Huỳnh Văn Bĩnh vào hậu đường tạ ơn rằng :
    - Nếu không có trí cao minh của Thông phán , thì tôi đã lầm mưu thằng tù ấy rồi.
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Việc này không nên trể nải, phải mau mau làm một phong thơ, tuốt về Kinh Sư thông báo với Thái Sư , đặng cho rõ mặt tướng công là người siêng lo việc nước , trong thơ ấy phải hỏi người lại , như muốn bắt sống thì sắm sẳn tù xa giải về , như không cần bắt sống, sợ đi đường sá có sơ thất thì chém phứt nó đii mà trừ đại hại. Việc nầy tướng công cũng đặng gia tăng quờn tước chớ chẳng không.
    Tri phủ nói :
    - Lời Thông phán nói rất nên có lý , nội ngày nội ngày nay ta phải sai người thẳng về Kinh Sư thông báo việc ấy và tiến dẫn Thông phán , đặng cho cha tôi tâu cùng Thiên tử , xin thăng chức cho Thông phán, sai ra trấn nhậm một chổ nào đó mà hưởng chữ phú quí vinh hoa .
    Huỳnh Văn Bĩnh tạ ơn nói rằns :
    - Nếu đặng như vậy thì tôi cũng nguyện ngậm vành kết cỏ mà đền ơn ngài .
    Bèn thúc hối Tri phủ làm một phong thơ và đóng con dấu vô .
    Rồi đó, Huỳnh Văn Bĩnh nói với Tri phủ rằng :
    - Thơ này tướng công phải sai người tâm phúc đi mới đặng.
    Tri phủ nói :
    - Ở đây có một người Viện trưởng, tên là Ðái Tôn, có phép thần hành, một ngày đi tám trăm dặm từ đây đến Kinh sư, vừa đi về nội trong mười ngày thôi .
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Nếu đặng mau như vậy thì lại càng hay .
    Tri phủ bèn truyền dọn tiệc thết đải Huỳnh Văn Bĩnh.
    Ngày thứ Huỳnh Văn Bĩnh từ giả Tri phủ trở về Vô Vi quán.
    Còn Thái cửu Tri phủ sắm sanh đồ châu báu rồi niêm phong lại tử tế .
    Ngày ấy Thái cửu kêu Ðái Tôn đến hậu đường dặn rằng :
    - Ta có một gói lễ vật, một phong thơ, nay ta cậy ngươi đem đến Kinh sư đi lễ khánh hạ cho phụ thân ta . Sao sao cũng đi cho kịp ngày rằm tháng sáu là ngày sanh thần của phụ thân ta . Ngày giờ đã gấp tới, không ai đi kịp, nội đây duy có một mình ngươi đi kịp thôi . Vậy ngươi chớ từ khó nhọc, đến đó một phen, hễ lấy đặng thơ trả lời về đây thì ta trọng thưởng. Vì ngươi có phép thần hành, thì đây đến đó ngươi đi mấy ngày thì ta biết rồi . Ngươi chớ diên trì nơi dọc đường mà làm cho trể nải việc ta .
    Ðái Tôn bất đắc dỉ phải lảnh lấy lễ vật và tâm thơ ấy , từ tạ Tri phủ trở về chổ ngụ , sắm sửa hành lý, rồi đi thẳng vào ngục nói với Tống Giang rằng :
    - Nay Tri phủ sai tôi đem thơ về Kinh sư, trong mười ngày thì tôi sẽ về . Tôi đi Kinh sư đây thì cũng tùy cơ ứng biến , kiếm lời kêu nài cùng Thái sư, đặng có giải cứu cho ca ca . Tuy tôi ra đi mặc lòng, song tôi đã dặn dò Lý Quì mỗi bửa lo cơm nước cấp dưỡng cho ca ca , vậy xin ca ca an lòng, chịu cực ít ngày mà đợi tôi về.
    Tống giang nói :
    - Xin hiền đệ kiếm thế khi cứu tôi với.
    Ðái Tôn liền kêu Lý Quì lại giáp mặt dặn rằng :
    - Nay ca ca vì viết lỡ bài thơ phản ấy đến nổi làm lụy như vầy , chưa biết phép quan xử trị thế nào. Bây giờ ta lại mắc qua Ðông kinh ít bửa mới về. Vậy mi ở nhà phải chịu khó săn sóc việc ăn uống cho ca ca.
    Lý Quì nói :
    - Mới viết bài thơ mà đã bị bắt như vậy , còn như làm phản thiệt thì lại tới bực nào nữa kìa ? Vậy anh hãy an lòng ra đi, còn việc trong ngục thì để có mặc tôi, nói thiệt, hễ có thuận thì tôi thuận với , bằng ai nghịch, tôi cho một búa, ắt là không còn hồn .
    Ðái Tôn ra đi lại dặn Lý Quì rằng :
    - Hiền đệ phải ở cho nhỏ nhoi , đừng có tham chén chè chén rượu, say sưa bỏ ca ca nhịn đói.
    Lý Quì nói :
    - Nếu anh nghi ngờ lắm vậy thì từ rày sắp tới tôi thề độc bỏ rượu, chờ đến khi anh về rồi sẽ mở lời thề ấy. Nầy, tôi quyết chẳng rời ra khỏi ngục nầy, cứ ở hầu hạ ca ca hoài, bằng không thì tôi phải chết.
    Ðái Tôn cả mừng mà rằng :
    - Nếu hiền đệ bền lòng giử tặng lời hứa ấy thì tốt biết bao nhiêu !
    Bèn từ giả ra đi .
    Từ ấy cũng quả Lý Quì không dám uống rượu, cứ ở lẩn quẩn trong ngục hầu hạ Tống Giang.
    Ðái Tôn về đến phòng ngủ thì cởi giày, cởi vớ , mang đôi giày gai vào, lại mặc một cái áo vàng, bịt một cái khăn đen, rốt quảy gói lễ vật lên vai, bỏ bức tâm thơ vào túi, mang hai cái giáp mã vào hai bên đùi, rồi niệm một câu thần chú đi tợ như gôn .
    Ði đến mặt trời chưa lặn, bèn vào tiệm ngủ mà ngủ , lại mở giáp mã ra, lấy vàng bạc đốt đi mà trả tiền phòng .
    Rạng ngày thức dậy mang giáp mả vào , quảy gói ra đi.
    Ði đặng hai ba trăm dặm thì đã qua giờ tị .
    Lúc ấy nhằm tiết tháng sáu, khi trời nóng nực , mồ hôi ướt đầm , lại đói khát nữa .
    Ðương khi đói khát thì thấy trước mặt có một tiệm rượu gần một bên hồ, Ðái Tôn bước vào, thấy trong tiệm sạch sẽ lắm , vừa mới ngồi lại bàn thì tửu bảo bước lại hỏi rằng :
    - Khách quan muốn dùng vật chi và múc bao nhiêu rượu ?
    Ðái Tôn nói :
    - Có vật chi ăn cơm thì đem ra đây , còn rượu thì đem ít ít, vì trời nóng nực lắm tôi không dám uống nhiều .
    Tửu bảo nói :
    - Ở đây có bán rượu, cơm và bột mành thầu.
    Ðái Tôn nói :
    - Ừ, đặng, như có thì đem lại đây cho tôi, kẻo bửa nay nhằm ngày tôi ăn chay.
    tửu bảo nói :
    - Nếu ăn chay thì cũng có tương chao và đậu hủ nữa.
    Ðái Tôn nói :
    - Nếu có đậu hủ thì đem lại đây.
    Tữu bảo vâng lời, bưng ra một dĩa đậu hủ và một ve rượu .
    Lúc ấy Ðái Tôn đã đói lại khát, ău đậu hủ uống rượu một hồi, vừa muốn ăn cơm thì đã chóng mày chóng mặt té xuống đất.
    Tửu bảo nói lớn rằng :
    - Ngã rồi, ngã rồi !
    Kế thấy trong tiệm có một người bước ra nói rằng:
    - Mi phải mở gói đồ của nó ra đặng ta xét coi có vật gì trong gói và xét trong mình nó coi.
    nguyên người ấy là Châu Quí , bọn Lương Sơn Bạc).
    Tửu bão vâng lời, xét trong mình Ðái Tôn thì gặp đặng một phong thơ, bèn trao cho Châu Quí xem.
    Châu Quí mở ra thì thấy trong thơ có nói rằng : Nay đã bắt đặng Tống Giang ở Sơn Ðông giam cầm tại ngục, ứng nghiệm theo thì phản và câu hát ngày trước đó.
    Châu Quí cả kinh , sửng sốt không biết toan liệu thể nào.
    Tửu bảo lại lấy đặng một cái thơ đem đưa cho Châu Quí xem , thì thấy thơ ấy có đề chữ : Giang châu Tiết cấp viện trưởng Ðái Tôn .
    Châu Quí xem rồi thì trực nhớ lại mà rằng :
    - Quân sư thường nói, tại Giang châu có một người bạn hửu tên là Ðái Tôn, hiệu là Thần hành thái bão, nếu vậy thì Ðái Tôn này chăng ? Song không biết ý gì người nầy lại đi thơ về việc hại Tống Giang như vậy , việc nầy cũng là may mà gặp ta đây .
    Bèn khiến tửu bảo lấy thuốc giãi độc đổ cho Ðái Tôn.
    Giây lâu Ðái Tôn tĩnh dậy thấy Châu Quí xé thơ mình còn cầm trên tay thì nạt lớn rằng :
    - Sao mi dám cả gan cho ta uống thuốc mê, lại xé thư của Tri phủ ta gởi cho Thái Sư, như vậy tội mi đà đáng chưa ?
    Châu Quí cười rằng :
    - Dầu có thơ của hoàng đế đi nữa ta cũng dám xé, chẳng những là thơ của Thái Sư mà thôi.
    Ðái Tôn cả kinh nói rằng :
    - Vậy chớ hão hớn tên chi, xin nói cho tôi rỏ.
    Châu Quí nói :
    - Tôi là Châu Quí, ở Lương Sơn Bạc đây .
    Ðái Tôn hỏi :
    - Ðầu lảnh có biết Ngô Học Cứu chăng ?
    Châu Quí nói :
    - Ngô Học Cứu là Quân sư nơi Lương Sơn Bạc, còn đương chấp chưởng binh quyền , sao lại không biết.
    Ðái Tôn nói :
    - Va là bạn thiết của tôi đó.
    Châu Quí hỏi :
    - Huynh trưởng có phải là người mà quân sư tôi thường nói là Thần hành thái bảo Ðái viện trưởng đó chăng ?
    Ðái Tôn nói :
    - Phải.
    Châu Quí lại hỏi rằng :
    - Ngày trước Tống Công Minh bị phát phối qua Giang châu, đi ngang qua đây, thì Quân sư tôi có gởi cho huynh trưởng một phong thơ mà phú thác Tống Công Minh. Ðến nay chẳng biết ý gì huynh trưởng lại đem thơ hại Công Minh như vậy ?
    Ðái Tôn nói :
    - Tôi với Tống Giang thiệt là chí thân chí ái, vì va làm lở bài thơ phản, tôi không biết phương chi cứu đặng, bây giờ tôi đi đây là có ý muốn tìm thế cứu va.
    Châu Quí nói :
    - Nầy, hảy coi thơ của Thái cửu Tri phủ đây .
    Ðái Tôn xem rồi thì cả kinh , bèn thuật hết các việc từ khi gặp Tống Giang cho Châu Quí nghe.
    Châu Quí nói :
    - Nếu vậy xin mời Viện trưởng lên sơn trại thương nghị cũng quân sư và các đầu lảnh.
    Nói rồi liền khiến tửu bảo dọn tiệc thết đải Ðái Tôn rồi lại ra thủy đình bắn một mủi tên qua hướng Sơn Bạc ; lâu la lượm đặng tên ấy cho thuyền ra rước Châu Quí và Ðái Tôn .
    Ðến nơi , Ngô Dụng lật đật rước nói rằng :
    - Cách mặt nhau đã lâu lắm . Hôm nay cũng nhờ có gió gì đưa đẩy Viện trưởng đến đây đó ?
    Châu Quí mới thuật hết các lời Ðái Tôn đã nói cho Ngô Dụng nghe.
    Triệu Cái nghe nói cả kinh, muốn điểm binh mã xuống đến Giang châu đặng cướp Tống Giang về núi.
    Ngô Dụng can rằng :
    - Chẳng nên tính vội như vậy. Vả chăng từ đây đến Giang châu đường xá xa xôi lắm, nếu kéo binh ra đi , tôi e bức mây động rừng mà Công Minh bị hại chăng ! Việc nầy phải lấy trí , không nên lấy lực, để tôi lập một kế nhỏ đặng cứu Công Minh cho ; song mọi việc đều trọn nhờ một tay Ðái viện trưởng mà thôi.
    Triệu Cái hỏi :
    - Kế ấy thế nào ?
    Ngô Dụng nói :
    - Thái cửu Tri phũ sai Viện trưởng đem thơ đến cho Thái sư và dặn phải cho có thơ trả lời, bây giờ ta phải tương kế tựu kế làm giả một phong thơ trả lời , giao cho Viện trưỡng đem về , trong thơ ấy phải nói Tống Giang là người trọng phạm chẳng nên thi hành, phải sai người giãi về Ðông kinh, đặng cho trào đình nghị xử . Nói như vậy chắc là Tri phủ giải Công Minh về Ðông kinh, chừng đi ngang qua đây , ta sẽ kéo binh xuống núi mà giựt lại.
    Triệu Cái nói :
    - E khi nó không đi ngang qua đây chăng ?
    Công Tôn Thắng nói :
    - Ðiều ấy khó gì, chúng ta phải sai người đi thám cả nơi , coi thủ nó đi đường nào thì chúng ta đón đường nấy.
    Triệu Cái nói :
    - Như vậy cũng đặng, nhưng không giả bút tích của Thái Kinh nổi .
    Ngô Dụng nói :
    - Bây giờ thiên hạ đu ưa điệu chữ của bốn người : một là Tô Ðông Pha, hai là Huỳnh Lổ Trực , ba là Mễ Nguơn Dương, bốn là Thái Kinh ; điệu chữ của Tô , Huỳnh , Mễ , Thái hay nhứt trong trào Tống nầy, tôi lại có quen với một người Tú tài, tên là Tiêu Nhượng ở tại thành Tế châu. Va viết giống đặng bốn điệu chữ ấy, cho nên người ta gọi là Thánh thũ thơ sanh, va cũng có võ nghệ cao cường , như bây giờ Ðái viện trưởng phải đến nhà va mà gạt va rằng : Tại Nhạc miễu nơi Thái an châu mướn viết bài bia . Rồi đưa trước cho va năm chục lượng bạc mà gạt va tới đây , lại khiến người đến gạt đem gia quyến va đến đây luôn đặng khiến va nhập lỏa với mình, như vậy thì mới có người làm giả thơ ấy .
    Triệu Cái nói :
    - Như vậy thì có người mạo thơ, nhưng không người mạo ấn thì biết liệu làm sao ?
    Ngô Dụng nói :
    - Tôi có quen với một người , tên là Kim Ðại Kiên ở tại Tế châu khắc ấn rất khéo, cũng có võ nghệ , như bây giờ đem năm chục lượng bạc đến nói mướn va chạm bia đá đặng gạt tới đây , thì sẽ có chổ dụng.
    Triệu Cái nói :
    - Kế hay dữ a !
    Bèn khiến lâu la dọn tiệc thết đải Ðái Tôn.
    Rạng ngày Ðái Tôn lảnh vài trãm lượng bạc, rồi cũng dùng phép thần hành thẳng tới Tế châu, hỏi thăm chổ ở của Tiêu Nhượng mà đến.
    Tới nơi, Ðái Tôn đóng trước cửa tằng hắng về hỏi rằng :
    - Có tiên sanh ở nhà hay chăng ?
    Nói vừa dứt lời thì có một người Tú tài ở trong bước ra, song cũng không biết Ðái Tôn , bèn hỏi rằng :
    - Quí khách đến đây có chuyện chi chăng ?
    Ðái Tôn thi lễ mà rằng :
    - Tại Nhạc miễu nói Thái An châu, muốn chạm một tấm bia ở trước cửa, cho nên sai tôi đến đây rước tiên sanh thì đó viết chữ ; bây giờ đưa trước năm chục lượng bạc cho tiên sanh, còn giá cả bao nhiêu tới đó tính, xin tiên sanh chịu khó đi với tôi một phen.
    Tiêu Nhượng nói :
    - Nếu muốn dựng bia thì phải kêu thợ chạm chữ nữa mới đặng, chớ tôi thì biết đặt và biết viết mà thôi.
    Ðái Tôn nói :
    - Phải , tôi cũng còn năm chục lượng bạc, rồi đây tôi cũng đi rước Kim Ðại Kiên đặng chạm vào bia đá. Ngày giờ đã chọn rồi, xin tiên sanh chỉ giùm nhà thợ ấy , đặng tôi rước luôn thể .
    Tiêu Nhượng đem cất năm chục lượng bạc , rồi đi với Ðái Tôn kiếm nhà Kim Ðại Kiên.
    Ði khỏi Văn miếu rồi Tiêu Nhượng chỉ rằng :
    - Nhà Kim Ðại Kiên là chổ có tấm bảng kia kìa , đến chừng tới nhà Kim Ðại Kiên chào hỏi và mời ngồi xong rồi, Ðái Tôn nói:
    - Tại Nhạc miếu nơi Thái an châu, có sùng tu Ngũ nhạc lầu , muốn dựng một tấm bia cho nên tôi đến rước chú thợ tới đó chạm bia đá ấy, bây giờ tôi đưa trước năm chục lượng bạc đây, xin chú chịu khó đi đến đó. rồi giá cả bao nhiêu sẽ tính.
    Kim Ðại Kiên thấy năm chục lượng bạc thì trong lòng cả mầng, bèn mời Ðái Tôn lại tiệm rượu mà thết đải , ăn uống rồi Kim Ðại Kiên trở về nhà sắm sửa nang thác rồi ba người ra đi Ði khỏi thành Tế châu đặng mười dặm thì Ðái Tôn nói :
    - Nhị vị tiên sanh thủng thỉnh đi sau, để tôi đi trước thông tin cho anh em tôi hay, đặng có nghinh tiếp.
    Nói rồi liền mang giáp mạ vào mà chạy như tên bay.
    Còn hai người ấy mang gói mà đi chậm chậm.
    Ði đến xế qua thì thấy có một tốp hảo hớn, ước chừng bốn năm mươi người.
    Người đi đầu nhảy ra nạt lớn rằng :
    -Hai đứa bây là người gì mà dám cả gan đến chốn nầy ? Lâu la bắt nó lên núi, đặng có làm thịt lấy gan cho ta uống rượu.
    nguyên người ấy là Vương Hoài Hổ )
    Tiêu Nhượng thưa rằng :
    - Hai đứa tôi đi chạm bia đá nơi Thái An châu , chẳng có tiền bạc cũng không có quần áo cho xứng đáng .
    Vương Hoài Hổ nạt rằng :
    - Chẳng phải ta muốn tiền bạc và y phục đâu , ta muốn lấy gan của hai đứa bây đặng có uống rượu mà thôi.
    Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên nổi giận, bèn huơi roi xốc lại đánh Vương Hoài Hổ .
    Ðánh đặng năm sáu hiệp Vương Hoài Hổ trá bại mà chạy.
    Hai người đều muốn rượt theo, bỗng nghe trên núi có tiếng đồng la, bên tả thì có Tống Vạn. bên hữu thì có Ðổ Thiên, sau lưng có Trịnh Thiên Thọ, mỗi người đều đem ba mươi tên quân áp lại bắt sống Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên mà khiêng tuốt vào rừng.
    Trong khi khiêng đi thì bốn người hảo hớn nói với hai người ấy rằng :
    - Chúng ta vâng lịnh Triệu thiên vương đến rước nhị vị lên núi nhập lỏa.
    Tiêu Nhượng nói :
    - Chúng tôi trói gà không chặc, trên sơn trại đem tôi về có ích gì ?
    Ðổ Thiên hói :
    - Quân sư tôi đã quen và biết tài lực của nhị vị thế nào, cho nên mới sai Ðái Tôn đến nhà mà rước.
    Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên lấy mắt nhìn nhau, tuy lòng không muốn song không dám cự.
    Ðến chừng đi tới tiệm rượu Châu Quí, thì mấy người ấy vào đó ăn uống với nhau .
    Mản tiệc rồi, Châu Quí kêu thuyền qua rước mấy người ấy về đại trại.
    Triệu Cái , Ngô Dụng và các đầu lảnh đều mừng rỡ , khiến dọn tiệc thết đãi.
    Trong khi ăn uống, Ngô Dụng tỏ ý mình muốn làm thơ trả lời cho Thái sư.
    Hai người ấy nói :
    - Hai đứa tôi đều ở đây thì cũng không hại gì, ngặt vì gia quyến ở nhà, quan quyền hay đặng, ắt là bắt buộc khó lòng !
    Ngô Dụng nói :
    - Nhị vị chớ lo việc ấy, ngày mai sẽ biết .
    Bèn ăn uống với nhau cho đến canh ba mới mản tiệc.
    Rạng ngày có lâu la báo rằng:
    - Ðã đến rồi .
    Ngô Dụng nói với Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên rằng: xin nhị vị hãy xuống núi nghinh tiếp gia quyến.
    Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên nghe nói đều bán tín bán nghi, bèn xuống giữa chặng núi thì gặp kiệu của gia quyến mình lên tới đó.
    Hai người sửng sốt , hỏi hết căn duyên, thì gia quyến đáp rằng :
    - Khi tướng công đi rồi thì có một tốp người khiêng kiệu đều nói với tôi rằng : tướng công đương ở tiệm ngủ ngoài thành , trong mình cảm mạo phong hàn, mang bịnh cũng nặng, nên sai chúng nó đến nghinh tiếp. Vì vậy, tôi mới nghe lời, lên kiệu cho mấy người ấy khiêng thẳng đến đây.
    Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên nghe rồi thì rặt có sắc buồn , không nói chi hết an lòng trở lên tra mà nhập lỏa.
    Ðến nơi Ngô Dụng thương nghị cùng Tiêu Nhượng khiến mạo tuồng chữ của Thái Kinh mà cứu Tống Giang.
    Kim Ðại Kiên nói :
    - Các ấn của Thái Kinh tôi đều có khắc hết. Miển là làm thơ cho rồi, thì ấn ấy cũng phải xong.
    Triệu Cái và Ngô Dụng đều mừng .
    Giây lâu Tiêu Nhượng viết thơ rồi, thì Kim Ðại Kiên khắc ấn cũng rồi nữa.
    Ngô Dụng coi đi coi lại một hồi rồi mới trao cho Ðái Tôn.
    Ðái Tôn từ giã các vị hảo hớn xuống núi , tiểu lâu la đưa qua đến tiệm rượu Châu Quí .
    Ðái Tôn lấy giáp mã mang vào, rồi từ biệt Châu Quí mà đi thẳng .
  10. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 39
    Lương Sơn Bạc, hảo hớn cướp pháp trường
    Bạch Long miễu, anh hùng vầy kết nghĩa


    Khi Ðái Tôn đi rồi , giây lâu Ngô Dụng nhớ lại thì giậm chơn chắc lưỡi mà kêu trời hoài, các vị đầu lảnh không biết việc gì vội vã hõi rằng :
    - Cớ gì Quân sư lại kêu trời hoài vậy ?
    Ngô Dụng nói :
    - Liệt vị chưa rõ, tôi làm phong thơ giả ấy , ngở là dùng mà cứu Tống Giang, té ra có phong thơ ấy thì lại càng thêm hại cho Tống Giang và Ðái Tôn nữa .
    Các vị đầu lảnh đều thất kinh liền hỏi rằng :
    - Té ra trong phong thơ ấy Quân sư có làm thất thố điều chi sao ?
    Ngô Dụng nói :
    - Vì tôi lật đật, cho nên mới ra sự vô ý, cứ ngó tới trước mặt, mà không kể sau lưng, té ra thơ ấy có chổ té mòi.
    Tiêu Nhượng nói :
    - Lạ nầy, thơ ấy tôi viết giống y như tuồn chữ của Thái Sư, chẳng có nét nào sai siễn, sao quân sư lại nói có chổ té mòi ?
    Kim Ðại Kiên cũng nói :
    - Ấn của tôi khắc cũng không sai chút nào hết, chẳng biết ý gì Quân sư lại nói có cho té mòi như vậy ?
    Ngô Dụng nói :
    - Khi nảy Ðái viện trưởng đem thơ đi thì tôi vô ý không xét cho kỷ, cho nên không biết chổ quấy , chớ thuỡ nay cha gởi thơ cho con đời nào lại dùng ấn triện, và đề tên họ mình bao giờ. Ấn là để gởi cho người trên trước mới phải, còn như Thái Sư gởi cho Tri phũ, dẫu có đóng thì đóng cái ấn chức làm đương thời mà thôi . Ấy cũng là chổ tôi hiểu chưa thấu, cho nên mới làm hại cho Tống Công Minh và Ðái viện trưởng như vậy. Chắc là có người tra hạch té mòi gian ra chớ chẳng không.
    Triệu Cái nói :
    - Vậy thì sai người chạy theo Ðái Tôn, lấy thơ ấy lại mà làm thơ khác.
    Ngô Dụng nói :
    - Sức đi của Ðái Tôn dầu có ngựa hay cho chạy một lượt cũng không kịp thay, huống chi va đi đã lâu như vầy thì có ai theo cho kịp, vì va đi mau một ngày tám trăm dặm, nội trong sơn trại ta chưa có ngựa nào đi đặng năm trăm dặm đâu, bây giờ chúng ta phải lập kế cứu va mới đặng.
    Triệu Cái hỏi :
    - Quân sư có kế chi chăng ?
    Ngô Dụng kề miệng bên tai Triệu Cái nói nhỏ rằng :
    - Bây giờ phải làm như vầy . . . như vầy . . . Lại lén ra hiệu cho các người ấy khiến phải đi cho kịp, chẳng nên để trể ngày giờ .
    Triệu Cái khen hay, bèn làm y theo kế ấy.
    Nói về Ðái Tôn về đến Giang châu thì cũng vừa đúng nhựt kỳ , bèn vào ra mắt Thái cữu Tri phủ mà dâng thơ ấy.
    Tri phủ thấy Ðái Tôn đi không trể cũng vui mừng, rót ba chén rượu thưởng Ðái Tôn , rồi mới tiếp lấy thơ ấy nói rằng :
    - Ngươi đã thấy mặt Thái Sư chưa ?
    Ðái Tôn nói :
    - Khi tôi tới đó thì nhằm lúc ban đêm, sáng ngày tôi mắc về, cho nên chưa thấy Thái Sư đặng.
    Tri phủ xé thơ ra xem thì thấy trong thơ ấy nói như vầy : Mấy món trong gói ấy đã thâu đũ y như trong thơ ; Tống Giang thì lịnh Thiên tử muốn xem cho tận mặt. Ấy vậy phải dùng tù xa mà giải nó về kinh ; reing lúc đi đường giử gìn cẩn thận , đừng để cho nó trốn thoát , còn Huỳnh Văn Bĩnh chẳng sớm thì muộn ta cũng tâu cùng Thiên tử xin thăng chức và bổ đi trấn nhậm .
    Tri phủ xem rồi trong lòng mừng chẳng xiết, bèn lấy một đính bạc hai mươi lăm lượng mà thưởng Ðái Tôn, rồi khiến người đóng một cái tù xa đặng có giải Tống Giang về Ðông Kinh.
    Ðái Tôn lảnh bạc ấy tạ ơn lui ra rồi mua rượu thịt , đem vào ngục thất đặng có thăm viếng Tống Giang.
    Ngày thứ Tri phũ đương đốc sớm cho thợ đóng tù xa , thì có người báo rằng :
    - Nay có Huỳnh Thông phán ở nên Vô Vi quán đến viếng.
    Tri phủ mời vào hậu đường, thấy Huỳnh Văn Bĩnh lại cho lễ vật và rượu ngon nữa.
    Tri phũ tạ rằng :
    - Ở sao hậu lắm vậy, tôi biết lấy chi trã ơn đặng.
    Huỳnh Văn Bĩnh nói:
    - Vật hèn chút đĩnh, chẳng đáng bao nhiêu , xin ngài tạm dùng lấy thảo.
    Tri phủ nói :
    - Tôi cũng mừng cho nhơn huynh, chẳng sớm thì muộn nhơn huynh sẽ đặng trọng chức.
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Sao tướng công lại biết ?
    Tri phủ nói :
    - Hôm qua Ðái Tôn đem thơ về thì trong thơ có dặn phải giải Tống Giang về Kinh, còn việc của Thông phán thì cha tôi có hứa rằng chẳng sớm thì muộn sao sao cũng tâu cùng Thiên tử xin cho Thông phán thăng bổ .
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Nếu đặng như vậy thì tôi cám ơn tướng công biết ngần nào !
    Tri phủ nói :
    - Ý Thông phán muốn xem thơ ấy chăng ?
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - E trong thơ ấy có chuyện riêng chăng ?
    Tri phủ nói :
    - Thông phán là người tâm phúc, dầu có chuyện riêng mà Thông phán biết cũng không hề gì.
    Bèn khiến người lấy thơ, trao cho Huỳnh Văn Bĩnh xem.
    Huỳnh Văn Bĩnh xem từ đầu chí cuối, rồi lại xem tới chổ con dấu, biết là con dấu mới thì lắc đầu mà rằng :
    - Thơ nầy là thơ giã.
    Tri phủ nói :
    - Thơ nầy là tuồng chữ của cha ta rõ ràng , sao lại gọi giả ?
    Huỳnh Văn Bĩnh hỏi :
    - Vậy chớ gia thơ mọi khi có đóng con dấu nầy chăng ?
    Tri phủ nói :
    - Mọi khi gia thơ không đùng con dấu ấy, phen nầy thế khi sẳn có hộp con dấu gần đó cho nên cha tôi mới đóng như vậy .
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Nói ra thì tôi có lỗi, vậy xin tướng công miễn chấp , tôi dám chắc là tướng công đả lầm người đem thơ nầy rồi . Vả chẳng đời nay thiên hạ đương dùng bốn điệu chữ : Tô, Huỳnh, Mễ , Thái, cho nên nhiều người học đặng tuồng chữ ấy, còn con dấu nầy khi Thái Sư làm Hàn Lâm học sĩ thì cũng nhiều người thấy đặng, bây giờ người đã lên chức Thái sư rồi, lẻ nào còn dùng lầm con dấu ấy, vả lại trong phép cha gởi cho con , thì không ai dùng con dấu có tên họ bao giờ . Những con dấu ấy dùng với người trên trước mình mà thôi, Thái Sư là người cao minh viễn kiến, lẻ nào sơ ý dùng lầm như vậy sao, nếu tướng công không tin lời tôi, xin tra hỏi người đem thơ nhà cửa thể nào, người nào trao thơ , như người ấy nói không đặng thì thơ nầy chắc là không thiệt.
    Tri phủ nói :
    - Việc không khó gì, vì người ấy thuở nay chưa từng tới Ðông Kinh , để ta gạn hõi ít lời thì tự nhiên là biết chơn giả .
    Bèn cầm Huỳnh Văn Bĩnh ở lại mà ngồi nơi sau bình phong, rồi mới cho người đi đòi Ðái Tôn.
    Nói về Ðái Tôn khi về đến Giang châu thì vào ngục nói nhỏ cũng Tống Giang mà thuật hết chuyện trước .
    Tống Giang mừng thầm.
    Ngày thứ có người mời Ðái Tôn đi ăn tiệc nơi tửu lầu, khi đương ăn uống thì có người đến nói Tri phủ đòi.
    Ðái Tôn lật đật tới hầu.
    Tri phủ nói :
    - Mấy bửa rày ta mắc nhiều việc nên chưa hỏi lại cho chín chắn, vậy chớ hôm trước ngươi đến kinh sư, ngươi có thấy cửa dinh của cha ta tốt xấu thể nào và trở mặt hướng nào ?
    Ðái Tôn nói :
    - Khi tôi đến đó thì trời đã tối rồi , cho nên không coi cửa nẻo đặng.
    Tri phũ hỏi :
    - Khi ngươi vào đó, người nào tiếp rước và để cho ngươi ở chổ nào ?
    Ðái Tôn nói :
    - Khi tôi vào đến cửa dinh , kiếm đặng người giử cửa, người ấy lấy thơ đi thẳng vào trong, giây lâu trở ra trao thơ trã lời cho tôi và lảnh gói lễ vật đem vào. Rồi đó tôi đi kiếm tiệm ngủ mà ở, rạng ngày tôi trỡ về đây, chứ không có ngủ trong dinh mà không xem cửa nẽo đặng.
    Tri phủ hỏi :
    - Cái thằng giử cửa đó ước chừng bao nhiêu tuổi, đen hay trắng, ốm hay mập, lùn hay là cao và có râu hay chưa ?
    Ðái Tôn nói :
    - Khi tôi đến đó phần thì trời tối, phần thì không cố ý xem kỹ làm chi, cho nên không biết hình tích thế nào, song tôi nhớ mại, người ấy có râu mà ít.
    Tri phủ nổi giận, nạt lên một tiếng khiến trói, thì thấy mười tên ngục tốt ở trong chạy ra áp lại trói Ðái Tôn.
    Ðái Tôn nói :
    - Vốn tôi là người vô tội.
    Tri Phủ nạt rằng :
    - Tội mi đáng chết mà còn già hàm nữa sao? Vả chăng lão giử cửa đã qua đời hai năm nay, bây giờ con lão coi thế, tuổi nó còn nhỏ , sao mi lại nói có râu, ấy là một điều gian ; còn thằng giử cửa đó không phép thẳng vào trung đường; hễ có thơ từ chi, thì phải đem lại cho Lý Ðô quản xem, rồi Lý Ðô quản mới đem vào trong, lẻ nào và lảnh lễ vật và viết thơ trả lời lại nội trong giây phút ? Có mau cho mấy đi nữa thì cũng hết vài ngày mới phải. Hôm qua vì ta lật đật không xét tới việc ấy cho nên mi mới dối ta như vậy đặng. Bây giờ ta đã rõ biết mưu gian, mi hãy kể ngay cho mau kẻo mà chết.
    Ðái Tôn nói :
    - Nếu nói như vậy thì oan tôi lắm ! Vì lật đật sợ trể ngày giờ , cho nên thúc hối người giử cửa tính việc cho mau và không coi lại chín chắn đặng.
    Tri phủ nạt rằng :
    - Loài phản tặc già hàm lắm, nếu không đánh khảo chắc là nó không chịu cung chiêu .
    Bèn khiến ngục tốt tính khảo cho hết lực.
    Ngục tốt liệu bề binh vực không đặng , nên phải vâng lịnh đánh ngay.
    Ðánh thôi Ðái Tôn thịt văng máu đổ , ai nấy đều ghê .
    Ðái Tôn chịu đau không nổi , túng phải chịu thơ ấy là thơ giã.
    Tri phủ hỏi :
    - Mi làm cách gì mà giả đặng ?
    Ðái Tôn thưa rằng :
    - Tôi đi ngang qua Lượng Sơn Bạc, rủi gặp một tốp cường nhơn bắt trói tôi lại giải lên núi đặng có mổ bụng lấy gan mà ăn , kế đó xét đặng gia thơ và gói lễ vật, nó lấy hết rồi tha tôi về . Khi ấy tôi liệu về đây cũng khỏi thác cho nên nằng nằng liều thác mà thôi, bọn ấy mới làm một phong thơ giả , trao cho tôi khiến tôi đem về đặng gở tội ; trong khi rõ kế khã thi , bất đắc dĩ tôi phải nói dối cùng tướng công một phen , xin tướng công mở lượng hải hà dung thứ cho tôi nhờ .
    Tri phủ nói:
    -Mi chịu thì chịu mà mi hãy còn nói giấu , chắc là mi thông đồng cùng bọn Lương Sơn Bạc, đặng có sang đoạt gói lễ vật của ta .
    Bèn khiến ngục tốt đánh nữa, đánh khảo tới nước mà Ðái Tôn cũng không chịu án thông mưu cùng Lương Sơn Bạc.
    Tri phũ thấy Ðái Tôn không chịu cung chiêu thì khiến đóng gông lại giam vào ngục.
    Rồi đó, Tri phủ lui vào hậu đường tạ ơn Huỳnh Văn Bĩnh rằng:
    -Nếu không có Thông phán thì tôi đã lầm bọn ấy mà bại hoại việc lớn rồi.
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Chắc là người ấy thông đồng cùng Lương Sơn Bạc đặng có kết phe làm phản nếu không trừ cho sớm, thì có hậu hoạn rất to .
    Tri phủ nói :
    - Ðể tôi tra cho ra án , xử trảm hai đứa một lượt , rồi sẽ thân tấu cùng triều đình.
    Huỳnh Văn Bĩnh nói :
    - Lời tướng công nói rất phải. Như vậy thì một là triều đình biết tướng công là người siêng năng hay lo việc, hai là khỏi bị bọn Lương Sơn Bạc cướp tù .
    Tri phủ nói:
    - Thông phán thiệt là người kiến thức rất xa , phen nầy tôi quyết làm biểu bảo cử cho Thông phán thăng chức.
    Bèn truyền dọn tiệc thết đải Huỳnh Văn Bĩnh .
    Mản tiệc rồi, Huỳnh Văn Bĩnh từ giả trở về Vô Vi quán.
    Ngày thứ, Tri phủ kêu Huỳnh Khổng Mục tới mà rằng :
    - Ngươi hãy làm tờ văn án , lấy tờ cung trạng của Tống Giang và Ðái Tôn viết vào đó , rồi viết trát cho Giám sát hay , đặng ngày mai đem hai đứa ấy ra chợ mà xử trảm.
    Huỳnh Khổng Mục là người bạn thiết của Ðái Tôn, không kế chi cứu đặng , cứ thở ra kêu trời thầm. Rồi thưa rằng :
    - Ngày mai và ngày mốt là ngày đại kị của quốc gia , bửa kia là nhằm ngày rằm tháng bảy , qua đến mười sáu , lại nhằm bổn mạng trào đình , chờ đến năm ngày nữa mới nên thi hành việc ấy.
    nguyên Huỳnh Khổng Mục lúc ấy vô kế khả thi , song vì lòng thương Ðái Tôn cho nên tính vậy đặng cho Ðái Tôn sống đặng ít ngày mà than vản trối trăng với nhau cho thỏa niềm bằng hữu .)
    Tri phủ nghe vậy cũng y theo lời , chờ cho đến ngày mười tám.
    Ðến ngày ấy , trong lúc giờ thìn, Tri phủ sai người quét tước pháp trường cho sạch sẽ, qua đến giờ tị thì điểm năm trăm tên quân , đến chực trước cửa ngục.
    Ðúng ngọ, Tri phủ bổn thân đến coi việc xử trảm ấy .
    Huỳnh Khổng Mục đem án dâng cho Tri phủ xem.
    Tri phủ phê hai chữ trảm vào đó rồi mới niêm lại.
    Lúc ấy quân lính và dân giã nơi Giang châu cũng có nhiều người thương mến Tống Giang và Ðái Tôn lắm , song không biết thế gì cứu đặng , nên cứ thở ra và kêu trời hoài.
    Quận sĩ đến cho Tống Giang và Ðái Tôn một mâm rượu thịt đặng vĩnh quyết.
    Hai người ấy ăn uống rồi thì có sáu bảy chục tên ngục tốt dẫn Tống Giang và Ðái Tôn ra đi .
    Hai người lấy mắt nhìn nhau không nói chi đặng.
    Ðái Tôn vừa đi vừa thở ra .
    Tống Giang vừa đi vừa dậm cẳng , còn hai bên đường thì thiên hạ đứng coi chen chơn không lọt, ước có một hai ngàn người.
    Ðến chừng dẫn tới ngả tư, là chổ pháp trường, thì thấy quân sĩ cầm roi cầm hèo dàn ra bao phủ tại chổ đó.
    Ngục tốt dẫn Tống Giang và Ðái Tôn vào giữa, rồi để cho Tống Giang day mặt qua Nam, Ðái Tôn day mặt lại phia Bắc, chờ đến giờ ngọ rồi sẽ khai đao .
    Lúc ấy nhơn dân ngước mặt lên xem, thấy có dựng một tấm phạm do bài đề rằng : Tại Giang châu phủ có hai tên tội nhơn , một đứa tên Tống Giang đã làm thơ phản, bày đặt yêu ngôn, kết liên với bọn Lương Sơn Bạc , thông đồng làm phản, vậy nên cứ theo trong luật noi xử trảm . Còn một đứa tên Ðái Tôn , lén đem thơ riêng của Tống Giang lên Lương Sơn Bạc thông đồng mưu phản . Vậy nên cứ theo luật mà xử trảm .
    Giang châu Tri phủ Thái.
    Lúc ấy Tri phủ gò ngựa đứng đó chờ , thì thấy phía Ðông có một tốp ăn mày bước vô pháp trường , quân sĩ đánh đuổi cũng không lui ra.
    Khi đương rầy rà đánh đuổi thì thấy phía Tây lại có một tốp mải võ bán thuốc dán cũng chen vô nữa.
    Quân sĩ nạt rằng :
    - Chúng bây thiệt bọn bất thông , chổ chết nầy có lạ gì đâu mà cố ý muốn xem lắm vậy ?
    Mấy người ấy nói :
    - Hễ có việc lạ thì chúng ta xem , sao các ngươi dám cản trở như vậy ? Thuở nay chẳng những là pháp trường nầy mới có người xem như vầy , đến như pháp trường của Thiên tử đi nữa thì cũng phải cho người ta xem với, mấy thuở mới có xử trảm một lần , phải để chúng dân xem thấy mà răn mình.
    Khi đương cải lẩy cùng nhau, thì có Giám sát la lớn rằng:
    - Phải dẹp hết bọn ấy đi , đừng cho nó vào.
    Nói vừa dứt lời lại thấy phía Nam có một tốp khiêng gánh vật chi không biết, cũng chen vào chổ ấy .
    Quân sĩ nạt rằng :
    - Gánh đi đâu tới chổ nầy ?
    Mấy người ấy nói :
    - Chúng ta gánh đồ cho quan Phủ ngươi lại dám cản trở .
    Quân sĩ ngỡ là người của Tri phũ nên không dám cản , bèn làm thinh để cho chúng nó đi qua .
    Mấy người ấy chen vào đến đó, để gánh xuống lấy đòn gánh cầm tay đứng chen lộn nơi mấy người ấy mà coi .
    Kế thấy phía Bắc có một tốp thương khách đẩy xe muốn đi ngang đường ngả tư ấy .
    Quân sĩ nạt rằng :
    - Mấy người nầy đẩy xe đi đâu vậy ?
    Mấy người thương khách nói :
    - Chúng là người đi đường, hẽ là đường thì sắm để cho người đi, dẫu có việc chi lớn cũng phải để chúng ta qua đã .
    Quân sĩ nói :
    - Chổ nầy đông đảo lắm xe đi không đặng , vậy phải đi vòng đường khác .
    Mấy người thương khách ấy cười rằng :
    - Các ngươi nói như vậy mới ngang cho chớ, vã chăng chúng ta là người ở Kinh sư chưa thuộc đường sá , có biết nẻo nào mà đi vòng ? Dẩu cho biết đi nữa, thì đi vòng xa lắm ai mà chịu đi .
    Bèn đẩy xe thẳng tới .
    Quân sĩ áp lại cản xe.
    Hai đàng dục dặc xe đi không đặng.
    Tri phủ la hét om sòm cũng không ai chịu nghe .
    Mấy người thương khách leo lên xe đứng day mặt lại ngó chừng pháp trường.
    Kế có người báo rằng :
    - Ðúng giờ rồi.
    Tri phủ nói :
    - Ðúng giờ thì chém đi .
    Quân sĩ vâng lời , mở gông mở xiềng cho hai người ấy .
    Mở vừa rồi thì mấy người đứng trên xe đó , có một người lấy ra một cái đồng la nhỏ , đưa lên trên cao gióng ba tiếng
    Thấy bốn phía rần rần áp lại, có một người mặt mũi đen hình dạng cao lớn , ở trần trùi trụi, hai tay cầm cái búa lớn , hét lên một tiếng như sấm nổ, xông lướt vào, đụng ai chém nấy.
    Xông vào tới đó quân sĩ cản trở mà cản không nổi .
    Tri phủ thấy vậy giục ngựa chạy mất. Còn bọn ăn mày thì mỗi người đều rút đao vắn trong bị ra chém giết quân sĩ , bọn bán thuốc dán thì huơi hèo mà đập tã đập hữu , bọn khiêng gánh thì huơi đòn gánh đánh Bắc dẹp Nam.
    Ðánh thôi quân sĩ đứa thì bị chết, đứa thì bị vít, còn bao nhiêu đều vỡ chạy tứ tán hết.
    Mấy người đứng trên xe thì có hai người nhãy xuống, một người cõng Tống Giang, một người cõng Ðái Tôn mà chạy, còn một người kia, người thì cầm cung bắn , người thì vác đá liệng , quân sĩ bị chết vô số.
    Nguyên mấy người thương khách là : Triệu Cái, Huê Vinh , Huỳnh Tín , Lữ Phương và Quách Thạnh ; mấy người bán thuốc là : Yên Thuận , Lưu Ðường , Ðổ Thiên và Tống Vạn ; mấy người khiêng gánh là : Châu Quí , Vương Anh , Trịnh Thiên Thọ và Thạch Dỏng , còn mấy người ăn mày là : Nguyễn Tiểu Nhị , Nguyễn Tiểu Ngũ , Nguyễn Tiểu Thất và Bạch Thắng , cọng hết là mười bảy người đầu lảnh nơi Lương Sơn Bạc đi với một trăm lâu la , giả dạng như vậy đặng tới cướp pháp trường.)
    Khi ấy bọn Lương Sơn Bạc thấy một người cao lớn, mặt đen thui , hai tay cầm búa, chém giết quan binh vô số , không ai biết mặt , cứ khen là người đệ nhứt công lao.
    Triệu Cái ngẫm nghĩ giây lâu nhớ lại lời Ðái Tôn có nói Hắc Triền Phong , tuy là người lổ mảng , song có lòng thương mến Tống Giang lắm, bèn kên lớn rằng :
    - Bớ tráng sĩ trước kia, ngươi có phải là Hắc Triền Phong chăng ?
    Kêu đôi ba tiếng song người ấy không nghe, cứ việc xông tới chém giết quân sĩ hoài, Triệu Cái thấy vậy khiến hai tên lâu la cõng Tống Giang và Ðái Tôn thẻo khít sau lưng Lý Quì .
    Lúc ấy tại ngả tư , bất kỳ quan quân, bất kỳ bá tánh, hễ gặp Lý Quì cũng như gặp hung thần.
    Lý Quì hua tay chém giết đến nổi thây nằm đầy đất , máu chảy thành mương , chết thôi chẳng biết bao nhiêu mà kễ !
    Bọn Lương Sơn Bạc bỏ hết xe cộ và đồ khiêng gánh chạy theo Lý Quì .
    Chạy vào tới thành thì Huê Vinh , Huỳnh Tín, Lữ Phương và Quách Thạnh trương cung bắn, quan quân không dám lại gần.
    Lý Quì chạy đến mé sông thấy vấy máu đầy mình thì lại kiếm người mà giết nữa.
    Triệu Cái kêu lớn rằng :
    - Bá tánh vô can chẳng nên giết người lắm !
    Lý Quì nghe kêu, song cũng cứ việc gặp ai chém nấy, vừa chém vừa đi thẳng ra mé sông, thấy một cái sông rất lớn, không có đường thông nữa .
    Triệu Cái cả kinh giậm cẳng kêu trời.
    Lý Quì nói rằng :
    - Các người đừng sợ, hãy cõng ca ca và miễu đây rồi sẽ hội diện lại với nhau .
    Nói rồi bèn đi dựa theo mé sông tới một cái miễu kia .
    Triệu Cái xem thấy miễu ấy có một tấm bảng để bốn chữ : Bạch Long thần miễu.
    Bèn khiến lâu la cõng Tống Giang và Ðái Tôn vào miễu nghỉ ngơi.
    Chừng ấy Tống Giang mới mở con mắt ra thấy Triệu Cái và các vị đầu lảnh thì khóc rằng :
    - Ca ca ôi ! Có phãi là tôi chiêm bao mà gặp anh em chăng ?
    Triệu Cái nói :
    -Tại hiền đệ không chịu ở lại Lương Sơn Bạc, cho nên mới chịu cái khổ sỡ nầy ; nay cứu đặng hiền đệ đây, là cũng nhờ có người cao lớn mặt đen đó. Vậy chớ người ấy là ai, sao lại liều thác mà cứu hiền đệ như vậy ?
    Tống Giang nói :
    - Người ấy là Hắc Triền Phong Lý Quì đó. Va lãnh chức coi sóc trong khám , thì bấy lâu va cũng muốn thả tôi ra hoài, song tôi sợ chạy không khỏi, cho nên không chịu đi.
    Triệu Cái nói :
    - Ít ai can đảm như vậy !
    Huê Vinh khiến lâu la lấy y phục ra cho Tống Giang và Ðái Tôn thay , rồi ngồi vây lại trò chuyện cùng nhau.
    Tống Giang khiến Lý Quì bỏ búa mà thi lễ cùng Triệu Cái.
    Lý Quì nghe nói, bỏ búa quì xuống nói rằng :
    - Xin đại ca miễn chấp cho Thiết Ngưu, vì Thiết Ngưu chưa biết !
    Rồi lại đứng dậy thi lễ cũng mấy vị đầu lảnh, chừng ấy Lý Quì nhìn lại mới biết Châu Quí là người đồng hương thì hai người mừng rỡ lắm.
    Giây lâu Huê Vinh thương nghị rằng :
    - Ở đây trước mặt thì có sông lớn chẳng có thuyền bè chi hết, nếu quan binh rượt theo thì chúng ta nghinh địch sao nổi , muốn chạy cũng không ngả thông, chi bằng cứ theo Lý đại ca đi tới chổ khác.
    Lý Quì nói :
    - Ðừng có sợ , nghĩ ngơi trong giây lát rồi sẽ kéo riệt vào thành giết phứt thằng Thái Cửu đi, thì mọi việc đều êm.
    Ðái Tôn nói :
    - Hiền đệ đừng lổ mảng như vậy. Vả chăng tại thành Giang châu, có đặng bảy ngàn nhơn mã, bọn ta đây thì không có mấy người, nếu nóng nảy làm như lời em, ắt là phải thất.
    Nguyễn Tiểu Thất nói :
    - Xa xa có ba chiếc thuyền đương chèo giữa sông kia kìa, để ba anh em tôi lội ra đó đoạt thuyền ấy đặng chở liệt vị huynh đệ nên chăng?
    Triệu Cái nói :
    - Kế ấy rất hay.
    Ba anh em họ Nguyễn cởi hết quần đến, mọi người đều cầm một cây đao nhọn nhảy xuống sông, thấy có ba chiếc thuyền đương chạy buồm. Mỗi chiếc có chừng mươi mấy người, mỗi người đều cầm binh khí.
    Bọn Lương Sơn Bạc thấy vậy thì có lòng lo cho ba anh em họ Nguyễn cự không lại .
    Tống Giang nói:
    - Nếu vậy thì mạng tôi hãy còn gian nan lắm .
    Bèn chạy ra trước miễu mà xem, thì thấy trước mủi thuyền ấy có một người cao lớn ngồi tréo ngoải , trong tay có cầm một cây ngủ cổ xoa, xem lại người ấy là Trương Thuận .
    Tống Giang lật đật tay ngoắt , miệng kêu rằng :
    - Bớ hiền để, ghé lại cứu ta với !
    Trương Thuận ngó liền biết là Tống Giang thì la lớn rằng :
    - May dữ a, may dữ a !
    Bèn khiến nới lèo, quay thuyền ghé lại.
    Ba anh em họ Nguyễn thấy vậy cũng quày trở vô.
    Trương Thuận và mấy người dưới thuyền đều bước lên bờ mà vào miễu, chiếc thuyền kia thì Trương Hoành đi với Mục Hoàng, Mục Xuân, Tiết Vĩnh và mấy tên gia đinh lên bờ .
    Còn chiếc thuyền khác nữa Lý Tuấn đi với Lý Lớp, Ðổng Oai, Ðổng Mảnh và mấy người bán muối lậu cũng nhảy lên bờ mà vào miễu .
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này