1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thủy Hử - Thi Nại Am

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Milou, 12/07/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 40
    Tống Giang phá đặng Vô Vi quán
    Trương Thuận bắt sống Huỳnh Văn Bĩnh


    Trương Thuận thấy Tống Giang thì mừng rỡ không biết là dường nào , bèn quì lạy và khóc rằng :
    - Từ ngày ca ca bị bắt thì tôi ngồi đứng không an , song cũng vô kế khả thi cứ ra vào than thỡ hoài . Kế nghe Ðái viện trưởng và Lý đại ca bị bắt nữa, thì tôi lại càng rầu rĩ nhiều hơn nữa, mới nghĩ một kế đi kiếm anh tôi mà tỏ thuật chuyện ấy, anh tôi mới dắt tới nhà Mục thái công, qui tựu mấy người bạn hữu này, quyết lòng kéo tới Giang châu, phá ngục mà cứu huynh trưởng, chẳng dè nay huynh trưởng đã nhờ có mấy vị nầy cứu khỏi rồi, thì cũng là đại hạnh, vậy chớ ở đây vị nào là Triệu Thiên Vương ?
    Tống Giang chỉ Triệu Cái nói rằng :
    - Người nầy là Triệu Cái đây .
    Mọi người thi lễ cùng nhau rồi mới kể tên họ ra, bọn Trương Thuận đặng chín người , bọn Triệu Cái đặng mười bảy người ; Tống Giang , Ðái Tôn và Lý Quì nữa là hai mươi chín người đều tụ hội nơi Bạch Long miễu vì vậy nên đời sau gọi là Bạch Long miễu tiểu tụ hội .
    Khi hai mươi chín người hảo hớn còn đương trò chuyện cùng nhau, thì có lâu la chạy vào báo rằng :
    - Quan binh trong thành Giang châu phất cờ giống trống rượt theo, bây giờ đi cũng đã gần tới .
    Lý Quì nghe nói hét lên một tiếng hai tay cầm búa chạy tuốt ra cữa miễu .
    Triệu Cái thấy vậy thì đem lòng lo sợ cho Lý Quì quả bất địch chúng, cho nên ý muốn sai mấy vị hảo hớn chạy theo trợ chiến , song chưa kịp nói ra, thì mấy vị hảo hớn đã giựt lấy binh khí, chạy ra cự địch, còn Lưu Ðường và Châu Quí thì bảo hộ Tống Giang và Ðái Tôn xuống thuyền .
    Lý Tuấn, Trương Thuận và ba anh em họ Nguyễn lo sắp đặt buồm lấy chèo bơi sẳn mà dự phòng, rồi lại lên mé sông đứng xem, thấy quan quân ước đặng năm bảy ngàn, những người đi trước điều mặc khôi giáp, mang cung tên , cầm trường thương ; lại có quân theo sau ủng hộ , phất cờ nổi trống la ó om sòm kéo tới ; còn bên này Lý Quì thì hai tay xách hai cái búa, ở trần trùi trụi chạy xông ra đánh ; lại có Huê Vinh, Huỳnh Tín, Lữ Phương và Quách Thạnh theo sau ủng hộ.
    Huê Vinh thấy quân mã trước mặt đều dừng thương lại, thì e Lý Quì bị vây, bèn rút tên bắn một mủi, trúng nhằm lên quân kỵ nhào xuống ngựa, làm cho bọn binh kỵ ấy kinh hải giục ngựa chạy tứ tán hết. Tên quân kỵ ấy làm cho quân bộ phải kinh hải chạy hết phân nữa.
    Các vị hảo hớn nhơn thế ấy xông tới chém giết ; giết thôi máu chảy lai láng, thây nằm lỉnh nghĩnh, rượt riết cho đến bên thành, quan quân trên thành nhứt diện lăn cây quăng đá xuống, nhứt diện hối đóng cửa thành lại, tới ba ngày cũng chẳng dám ra.
    Các vị hảo hớn thấy vậy kéo nhau trở về Bạch long miếu, đặng có xuống thuyền kéo buồm mà đi.
    Lúc ấy nhờ có ba chiếc thuyền lớn mới chở hết bọn Lương Sơn Bạc.
    Về đến nhà Mục thái công, thì Mục Hoàng mời mấy vị hảo hớn lên nhà.
    Mục thái công lật đật bước ra nghinh tiếp.
    Mấy vị hảo hớn vào nhà mời ngồi rồi, Thái công nói :
    - Liệt vị thức đêm thức hôm coi đã mệt mỏi, vậy mời lại nhà khách đặng an dưỡng tinh thần, rồi thương nghị việc ấy.
    Mấy vị anh hùng nghe theo, bèn ra nhà khách nghỉ ngơi và sửa sang khí giái .
    Ngày ấy Mục Hoàng khiến gia đinh làm thịt dê, gà vịt dọn một tiệc rất lớn thết đải các vị đầu lảnh.
    Trong khi ăn uống, đàm đạo cùng nhau càng lâu thì tình nghĩa lại càng thêm mặn.
    Triệu Cái nói :
    - Nếu không có liệt vị đem thuyền đến cho ,thì bọn tôi đã sa vào chốn ly tiết rồi.
    Tống Giang đứng dậy nói cùng mấy vị hảo hớn rằng :
    - Nếu tôi không có liệt vị cứu giúp, thì tôi và Ðái viện trưởng đều bị thác về việc phí mạng, ơn nghĩa của liệt vị như vậy, ví bằng non biển, biết chừng nào cho tôi báo đáp đặng. Bây giờ xin các vị hảo hớn ráng sức trừ cho đặng thằng Huỳnh Văn Bĩnh ở tại Vô Vi quán. Thằng ấy với tôi thiệt là vô cùng chi bận, nếu trừ không đặng thì chắc là tôi ăn ngủ không an , xin liệt vị liệu định thế nào ?
    Triệu Cái nói :
    - Vả chăng việc ta đánh cướp trại là lấy xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị , nên làm một lần mà chẳng nên hai, bây giờ chúng nó đã đề phòng rồi, lẻ nào lại còn làm nữa đặng , chi bằng trở về sơn trại , kéo rốc binh mã trên ấy, lại có Ngô Học Cứu , Công Tôn Thắng, Lâm Xung và Tần Minh thì tính việc báo thù mới đặng.
    Tống Giang nói :
    - Nếu nấy chúng ta về núi , e sau không đặng cơ hội nầy , một là đường xa xuôi, xuống đây không dễ gì , hai là từ rày quan viên nơi Giang châu, ắt có thân báo với Triều đình, tư tờ cho các nơi, cứ việc cẩn thủ, chừng ấy khó tính lắm. Bây giờ đây thiệt là cơ hội rất tốt chẳng nên bỏ qua.
    Huê Vinh nói :
    - Lời ca ca nó cũng phải , nhưng bây giờ không ai thuộc đường thuộc nẻo, không biết địa lý thế nào, thì cũng khó lắm, phải có một người vào thành thám thính hư thiệt và xem đường sá cho nào ra đặng, chổ nào vô đặng , lại phải dò cho biết Huỳnh Văn Bĩnh ở tại chổ nào rồi chúng ta sẽ kéo tới cướp chổ đó.
    Tiết Vĩnh đứng dậy nói rằng :
    - Tôi đã lưu lạc nhiều nơi, chổ Vô Vi quán đó tôi cũng quen biết, tôi xin lãnh mạng đến đó thám thính cho.
    Tống Giang nói :
    - Nếu có hiền đệ ra đi thì việc lớn ắt là xong đặng.
    Tiết Vĩnh từ giả các vị hảo hớn ra đi .
    Còn Tống Giang và các vị đầu lảnh ở tại nhà Mục công mà thương nghị mưu kế, sửa sang binh khí, dọn dẹp thuyền bè, đặng có thẳng tới Vô Vi quán.
    Tiết Vỉnh đi vài ngày mới trở lại, và có đem về một người ra mắt Tống Giang.
    Tống Giang hỏi Tiết Vĩnh rằng :
    - Vị tráng sĩ nầy là ai ?
    Tiết Vỉnh nói :
    - Người này họ Hầu tên Kiện quê ở Ðông Ðô làm nghề thợ may khéo lắm , khi trước có học với tôi, cho nên võ nghệ tinh thông , thiên hạ thấy va da đen , mình ốm mà lẹ làng như vậy thì gọi va là Thông Túy Viên, bây giờ đương ở tại nhà Huỳnh Văn Bĩnh nơi thành Vô Vi quán mà làm ăn . Tôi mới gặp va, cho nên mời va lên đây cho ca ca hỏi thăm.
    Tống Giang cả mừng, bèn mời Hầu Kiện ngồi lại mà đàm đạo. Người ấy vốn cũng là một vì sao địa sát cho nn hễ gặp nhau thì thinh khí tương đầu .
    Tống Giang hỏi rỏ tin tức Giang châu , đường sá thành Vô Vi quán, thì Tiết Vỉnh đáp rằng :
    - Hôm nay Thái cửu Tri phũ kéo hết quan quân và bá tánh bị giết trong trận thì có dư năm trăm người, còn những kẻ bị thương không biết bao nhiêu , bây giờ nó đương làm tờ biểu chương thân tấu với Triều đình, còn trong thành hễ xế qua thì đà khép cửa lại đặng tra hỏi những kẻ ra vô rất nhặt. Nguyên việc ca ca bị hại đó không phải tại nơi Thái cửu Tri phủ, thiệt là tại thằng Huỳnh Văn Bĩnh kiếm điều bươi móc và xúi giục Thái cửu Tri phủ đã năm bảy phen , khiến làm hại ca ca như vậy, bây giờ bị cướp pháp trường, trong thành bối rối, ngày đêm ngăn ngừa rất ngặt. Tôi lại có đi thám thính thành Vô Vi quán vừa gặp người nầy ra tiệm ăn cơm , tôi mới hỏi hết căn do, cho nên rỏ biết đích xác.
    Tống Giang hỏi :
    - Cứ gì Hầu huynh lại biết hết như vậy ?
    Hầu Kiện nói:
    -Thuở nhỏ tôi có học tập võ nghệ thì cũng nhờ có Tiết sư phụ chỉ bảo, ơn ấy tôi không dám quên . Mới đây Huỳnh thông phán sai người kêu tôi đến nhà, đặng có lãnh đồ y phục về may , lại gặp thày tôi giở chuyện nhơn huynh ra nói, thì tôi cũng có lòng mừng vì bấy lâu lòng tôi cũng muốn ra mắt nhơn huynh, song chưa gặp dịp , lâi thấy thầy tôi muốn biết việc ấy thì tôi thuật rỏ nguồn cơn : Nguyên Huỳnh Văn Bĩnh có một người anh ruột tên là Huỳnh Văn Dục, từ bé đến lớn giử việc làm lành, tu kiều bồi lộ, đúc Phật chép kinh, làm đoan làm phước, giúp kẻ nhiêng nghèo, nhơn dân trong thành Vô Vi quán đều gọi là Huỳnh diện phật (Phật mặt vàng). Còn Huỳnh Văn Bĩnh, từ khi làm chức Thông phán, thì cứ giử tánh dua mị người trên, hiếp đáp kẻ dưới, cậy quyền ỷ thế, chẳng kể dân hèn , cho nên thiên hạ gọi là Huỳnh phong thích (kim của ong vàng).
    Anh em hai người ấy, một người lành , một người dữ , tánh khác nhau, cho nên ở riêng một người một nơi , song cũng thuộc về một đường, Huỳnh Văn Bĩnh thì ở day mặt nơi phía Bắc môn. Còn Huỳnh Văn Dục thì ở gần đường lớn. Tôi thường tới lui nhà Huỳnh Văn Bĩnh lắm ; cho nên hôm trước tôi có nghe và thuật chuyện lại với Huỳnh Văn Dục rằng : Nếu không có tôi thì Thái cửu Tri phủ đã mắc mưu bọn ấy rồi, bây giờ tôi khiến chém rồi sẽ tâu. Huỳnh Văn Dục nghe vậy, chờ cho Huỳnh Văn Bĩnh lui ra thì mắng rằng : Thằng độc ác cứ giử thói toan mưu lập kế hại người hoài , nếu có lẽ trời báo ứng thì nó ắt không khỏi mang họa. Ðến chừng Huỳnh Văn Bĩnh nghe việc cướp pháp trường thì va lo sợ, cho nên va đã đến thăm Thái cửu Tri phủ mà toan mưu kế, bây giờ hảy còn chưa về.
    Tống Giang hỏi :
    - Từ nhà Huỳnh Văn Bĩnh tới nhà Huỳnh Văn Dục chừng bao xa ?
    Hầu Kiện nói :
    - Cách có một cái vườn rau ở giửa mà thôi.
    Tống Giang nói :
    - Thiệt là trời khiến cho ta trả đặng thù này, cho nên mới xui cho có người mách bảo. Tuy vậy cũng phải nhờ liệt vị huynh đệ đồng tâm hiệp lực giúp tôi một phen.
    Mấy vị hảo hớn đều nói :
    - Chúng tôi đều nguyện liều thác, lướt tới trong chốn trọng địa, đặng một là trừ loài gian ác, hai là báo thù cho ca ca.
    Tống Giang nói :
    - Tôi lại còn xin một điều , vã chăng gian ác là một mình Huỳnh Văn Bĩnh mà thôi, còn anh nó là Huỳnh Văn Dục và bá tánh trong thành Vô Vi quán thảy đều vô can. Xin đừng làm hại tánh mạng chúng nó mà bị thiên hạ mang là bất nhơn , lại xin anh em mà đến trong thành thì đừng xâm phạm của ai chút mảy lông nào , tôi có một kế, vậy xin anh em hết lòng tương trợ.
    Các vị hảo hớn đều nói :
    - Chúng tôi đều nguyện vâng lời chỉ giáo .
    Tống Giang nói :
    - Xin phiền cùng Mục thái công sắm cho tôi tám chín chục cái bao bố, một trăm bó lau, năm chiếc thuyền lớn , hai chiếc thuyền nhỏ, lại thêm hai chiếc thuyền của Trương Thuận và Lý Tuấn đây. Hai chiếc thuyền nhỏ thì để cho Trương Hoành và Lý Tuấn giử . Ðổng Oai , ba anh em họ Nguyễn và mấy người lội giỏi, thì ở giử năm chiếc thuyền lớn ấy.
    Mục Hoàng nói :
    - Trong thằ tột lây bao bố , lau khô, dầu chai đều có sắm đũ , còn gia đinh trong nhà thì đứa nào cũng biết lội hết, thiệt rất tiện cho đại ca lập kế.
    Tống Giang nói với Hầu Kiện rằng:
    - Xin hãy dắt Tiết Vĩnh và Bạch Thắng vào thành Vô Vi quán mà trốn tại đó, chờ đến đêm mai , trong lúc canh ba, hễ nghe ngoài cửa có bầy bồ câu mang lục lạc bay ngang qua đó thì khiến Bạch Thắng lên thành mà tiếp ứng. Khi ấy phải cặm cây cờ bằng lụa trắng tại nhà Huỳnh Văn Bĩnh làm hiệu, đặng cho khỏi lầm , khỏi phá nhơn dân.
    Lại khiến Thạch Dỏng và Ðổ Thiên rằng :
    - Hai người phải giả làm ăn mày vào ở gần lối cửa thành, hễ thấy hỏa hiệu thì phải ra tay giết quân giữ cửa thành ấy .
    Lại khiến Lý Tuấn và Trương Thuận rằng :
    - Hai người cứ tuần du nơi mé sông đặng tiếp ứng .
    Sai cắt xong rồi, Tiết Vĩnh, Hầu Kiện và Bạch Thắng từ giã đi trước, còn Thạch Dỏng và Ðỗ Thiên giả dạng ăn mày mình giắt đao vắn rồi cũng từ giả ra đi.
    Tống Giang lại khiến tiểu lâu la xúc cát cho đầy bao bố, tom góp mấy bó lau khô và dầu chai mà khiêng xuống thuyền, chờ cho hạn kỳ vừa đến thì các vị hảo hớn đều xuống thuyền mà ra đi.
    Khi ấy Triệu Cái, Tống Giang và Huê Vinh ngồi thuyền của Ðổng Oai ; Yên Thuận, Vương Hoài Hỗ, Trịnh Thiên Thọ ngồi thuyền của Trương Hoành ; Ðái Tôn , Lưu Ðường , Huỳnh Tín ngồi thuyền Nguyễn Tiểu Nhị ; Lữ Phương, Quách Thạnh, Lý Lập ngồi thuyền của Nguyễn Tiểu Ngũ ; Mục Hoàng, Mục Xuân, Lý Quì ngồi thuyền của Nguyễn Tiểu Thất ; duy để Châu Quí , Tống Vạn ở nhà Mục thái công thám thính tin tức bên Giang châu.
    Trước hết khiến Ðổng Mảnh chèo một chiếc thuyền câu đi trước mà dò đường ; còn lâu la mạnh mẻ thì đều núp trong khoang , khiến thủy thủ trong nhà nội đêm ấy chèo thuyền thẳng chỉ qua thành Vô Vi quán.
    Lúc ấy nhằm hết tháng bảy, trăng trong gió mát, vừa qua canh một, thì thuyền đã đến thành Vô vị quán, đậu thuyền vừa yên thì có Ðổng Mảnh trở lại báo rằng :
    - Trong thành bình yên chẳng hay điều chi hết .
    Tống Giang khiến thủ hạ đem những bao cát , lau khô mà chất lên bờ .
    Qua đến canh hai , Tống Giang khiến lâu la vác những bao cát ấy lén đến bên thành, chất một đống cao bằng mặt thành, còn các vị hảo hớn thì đều cầm binh khí chờ sẳn , duy để Trương Hoành, ba anh em họ nguyễn và hai anh em họ Ðổng, ở lại giữ thuyền đặng tiếp ứng, kỳ dư các vị hảo hớn thảy đều thẳng qua Vô Vi quán.
    Ði còn nữa dặm mới tới, thì Tống Giang khiến thả bồ câu có mang lục lạc đặng có bay thẳng vô thành thông tin cho bọn Bạch Thắng.
    Giây phút liền thấy trên thành dựng một cây cờ trắng, có bóng phất phơ, Tống Giang kêu những lâu la lại nói rằng :
    - Chúng bây phải gánh lau khô và dầu chai, noi theo mấy bao cát ấy leo lên thành mà kiếm Bạch Thắng.
    Lâu la vâng lời, lên vừa đến thành thì gặp Bạch Thắng ở đó chờ, kế bọn hảo hớn đều tới .
    Bạch Thắng chĩ nhà Huỳnh Văn Bĩnh cho bọn hảo hớn biết.
    Tống Giang hỏi Bạch Thắng rằng :
    - Tiết Vĩnh và Hầu Kiện hãy còn ở đâu ?
    Bạch Thắng nói :
    - Hai người ấy đã vào nhà Huỳnh Văn Bĩnh rồi, bây giờ mọi việc đều xong hết, duy chờ ca ca đến mà thôi.
    Tống Giang hỏi :
    - Ngươi có gặp Thạch Dỏng và Ðỗ Thiên chăng?
    Bạch Thắng nói:
    - Hai người ấy đều ở nơi cửa thành mà chờ.
    Tống Giang nghe nói dắt bọn hảo hớn ấy thẳng tới trước cửa Huỳnh Văn Bĩnh, thì thấy Hầu Kiện đương núp ngoàt thềm .
    Tống Giang kêu lại nói nhỏ rằng :
    - Ngươi phải mở cửa vườn rau, đặng cho bọn lâu la đem lau khô và dầu chai giấu vào trong ấy , rồi nhứt diện khiến Tiết Vĩnh kiếm lửa đem tới mà đốt dầu khô ấy ; nhứt diện ngươi vào kêu cửa Huỳnh Văn Bĩnh mà nói :
    -Nhà của đại quan nhơn bị cháy rồi, xin mở cửa đặng gỡi những rương đồ. Khi nó mở cửa, ắt là mạng nó không còn.
    Hầu Kiện làm y theo lời ấy.
    Rồi đó Tống Giang khiến mấy vị hảo hớn đi tản ra núp bốn phía.
    Hầu Kiện mở cửa vườn rau cho bọn lâu la gánh lau khô và dầu chai vào đó.
    Kế Tiết Vĩnh đem lửa đến đốt.
    Còn Hầu Kiện thì chạy ra gỏ cửa Huỳnh Văn Bĩnh nói rằng :
    - Nhà đại quan nhơn bị cháy, xin mỡ cửa đặng cho gởi những rương đồ .
    Trong nhà nghe nói như vậy thì lật đật mỡ cửa ra .
    Tống Giang, Triệu Cái thấy mỡ cửa thì la lên mà xông thẳng vào nhà, gặp ai chém nấy, trong nhà lớn bé hơn năm mươi người thảy đều giết hết, nhưng tìm kiếm không đặng Huỳnh Văn Bĩnh.
    Các vị hảo hớn búa rương phá tủ lấy hết những vàng bạc của Huỳnh Văn Bĩnh đã thâu góp của dân bấy lâu.
    Lấy rồi kéo nhau chạy thẳng lên thành.
    Nói về Thạch Dỏng và Ðổ Thiên trông thấy ngọn lữa thì rút dao mà chém quân giử cửa. Chém vừa rồi, thấy bá tánh kêu nhau vác gàu xách ống trụt đi chửa lửa.
    Thạch Dỏng hét lớn rằng :
    - Bọn bá tánh đừng có lộn xộn mà chết , chúng tôi là bọn Lương Sơn Bạc tới đây hơn vài ngàn, quyết giết cả nhà Huỳnh Văn Bĩnh đặng báo cừu cho Tống Giang và Ðái Tôn chớ không phải là hỏa hoạn, và cũng không phải cướp phá các ngươi là người vô can đâu . Vì vậy, ai về nhà nấy đóng cửa ngủ, chẳng nên lộn xộn mà bị chúng ta giết lầm.
    Bá tánh có kẻ không tin, dừng chơn xem, thấy Lý Quì xách búa chạy tới la hét om sòm, thì mới kêu nhau bỏ gàu mà chạy.
    Còn nơi phía sau, mấy tên quân giử cửa thảy đều chạy đến chữa lửa, cũng bị Huê Vinh giương cung bắn người chạy đầu chết tốt.
    Còn Lý Quì đón bọn ấy hét lớn rằng :
    - Ai muốn chết thì mới đi chửa lửa.
    Bọn quân ấy thấy người chạy đầu bị bắn, hai là sợ oai Lý Quì, cho nên rùng rùng chạy lui trở lại.
    Khi ấy Tiết Vĩnh nổi lửa đốt hết ba cái nhà của Huỳnh Văn Bĩnh.
    Lý Quì chặt phá của thành hư hết một cạnh cửa ; lại có ba anh em họ Nguyễn đều đến tiếp ứng , gom lại một chổ mà chạy thẳng xuống thuyền.
    Trong thành Vô Vi quán ai nấy đều nghe việc Lương Sơn Bạc cướp pháp tràng, đánh phá Giang châu, thì đã kinh hồn vỡ mật, đến nay lại gặp việc nầy thì mạnh ai nấy trốn.
    Còn Tống Giang tuy đã đốt nhà, nhưng chưa giết đặng Huỳnh Văn Bĩnh thì lòng còn chưa cam , song cũng không biết ở đâu mà kiếm, cho nên mới tính xuống thuyền về nhà Mục Hoàng.
    Nói về trong thành Giang châu thấy nơi thành Vô Vi quán lửa cháy bừng trời thì quân sĩ vào báo với Thái cửu Tri phủ .
    Lúc ấy Huỳnh Văn Bĩnh còn đương nghị việc với Tri phủ.
    Nghe quân báo như vậy thì thưa với Tri phủ rằng :
    - Thế này tôi phải trở về Vô Vi quán mới đặng.
    Tri phủ nghe nói cũng lật đật hối quân mở cửa thành dọn quan thuyền đưa Huỳnh Văn Bĩnh về.
    Ði dọc đàng Huỳnh Văn Bĩnh leo lên mui xem, thấy ngọn lửa càng lâu càng cao thì trong lòng bối rối, tên đà công lại thưa rằng :
    - Lửa ấy cháy tại Bắc môn.
    Huỳnh Văn Bĩnh lại càng lo sợ hơn nữa, hối bọn thủy thủ chèo cho mau.
    Ði đặng vài khúc sông thì thấy một chiếc thuyền nhỏ chèo tới, lại có một chiếc thuyền nữa ở trong mé chèo ra, nhắm ngay quan thuyền mà đụng, bọn thủy thủ nổi giận hét rằng :
    - Thuyền của ai mà ngang tàng lắm vậy ?
    Nói vừa dứt lời thì thấy có một người cao lớn ở trong mui thuyền nhảy ra, tay cầm câu liêm móc thuyền lại và nói rằng :
    - Chúng tôi ở Vô Vi quán muốn qua Giang châu báo việc hỏa hoạn.
    Huỳnh Văn Bĩnh nghe nói, lật đật lên tiếng hỏi rằng :
    - Lữa ấy cháy tại cửa nào ?
    Người cao lớn ấy nói :
    - Cháy lại nhà Huỳnh Thông phán, lại bọn Lương Sơn Bạc đã giết hết gia quyến cướp hết của cải rồi, bây giờ nhà đương còn cháy !
    Huỳnh Văn Bĩnh nghe nói thì kêu trời liên thinh.
    Người cao lớn nhảy qua quan thuyền, Huỳnh Văn Bĩnh là người sáng ý , lật đật chạy ra sau lái nhảy xuống sông, lại có một chiếc thuyền chèo vừa tới, người trên thuyền ấy cũng nhảy xuống sông nắm đầu Huỳnh Văn Bĩnh đem lên quan thuyền mà trói lại .
    (Nguyên người bắt Huỳnh Văn Bĩnh đó là Trương Thuận, còn người cần câu liêm móc thuyền lại là Lý Tuấn).
    Lúc ấy bọn thủy thủ cứ việc lạy lục xin tha .
    Ly Tuấn nói :
    - Ta chẳng giết các ngươi đâu , cứ bắt Huỳnh Văn Bĩnh mà thôi . Ấy vậy các ngươi phải về nói với Thái cửu Tri phủ rằng :
    - Chúng ta là bọn Lương Sơn Bạc, bây giờ còn gởi đầu nó lại đó , chẳng bao lâu ta sẽ tới lấy .
    Bọn thủy thủ run rẩy lập cập thưa rằng :
    - Chúng tôi xin vâng lời .
    Rồi đó Lý Tuấn và Trương Thuận xách cổ Huỳnh Văn Bĩnh đem qua thuyền mình, chèo thẳng về nhà Mục Hoằng.
    Vừa ghé lại bến thì thấy bọn hão hớn ấy đường đi trên bờ, bèn kêu lại nói rằng :
    - Ðã bắt đặng thằng Huỳnh Văn Bĩnh rồi đây !
    Tống Giang và bọn hảo hớn thấy vậy đều mừng rỡ thúc hối dẫn lên xem.
    Lý Tuấn và Trương Thuận dắt Huỳnh Văn Bĩnh lên bờ , vầy đoàn kéo thẳng vô nhà Mục Hoằng .
    Mục thái công, Châu Quí và Tống Vạn tiếp rước vào nhà, hỏi thăm sự tích xong rồi, Tống Giang khiến cởi hết y phục của Huỳnh Văn Bĩnh, treo nó lên cây dương nơi trước cửa, lại khiến đem rượu ra đó mời mấy anh em vầy lại mà uống rượu .
    Trong khi ăn uống , Tống Giang kêu tên Huỳnh Văn Bĩnh mắng rằng :
    - Vã ta với mi không cừu không oán, sao mi lại đem lòng độc ác quyết chí hại ta đến ba bốn phen , lại xúi Thái cửu Tri phủ giết ta cho mau là lý gì vậy ? Mi đã học sách thánh hiền , lẻ thì mi cũng biết chữ nhơn cùng chữ bất nhơn lắm chớ . Vẫn ta chẳng giết cha giết chú mi, sao mi lại nằng nằng gây oán với ta hoài ? Anh ruột mi là người tu nhơn tích đức như vậy, sao ngươi không bắt chước mà làm . Mi có rõ việc quả báo nhản tiền hay chưa ? Nầy, ta nói cho mi rõ , anh mi tuy ở gần mi, nhưng nhà cửa bình yên , chẳng ai dám phá hại hết. Còn mi là đứa dựa quyền hiếp chúng, cho nên thiên hạ đều gọi mi là kim của ong vàng, nói thiệt , lúc nầy ta nguyện ngắt kim ong vàng cho mi coi.
    Huỳnh Văn Bĩnh thưa rằng :
    - Nay tôi đã biết ăn năn, xin người rộng lượng dung thứ.
    Triệu Cái nói :
    - Mi để đến đổi nầy mới ăn năn thì cũng vô ích, vì nước đã tới trôn rồi.
    Tống Giang day lại hỏi mấy vị hảo hớn rằng :
    -Mấy anh em đây có ai chịu ra tay thế cho tôi mà trừ loài gian tặc nầy chăng ?
    Nói vừa dứt lời , thấy Lý Quì đứng dậy nói lớn rằng :
    - Ðể tôi ra tay, đặng mổ gan thằng nầy cho các anh uống rượu .
    Triệu Cái nói :
    - Nói như Lý Quì cũng phải, để mổ gan nó ra uống rượu chơi !
    Lý Quì vưng lịnh, tay cầm đao nhọn, bước lại nhìn mặt Huỳnh Văn Bĩnh cười rằng :
    - Bấy lâu mi hay tới hậu đường của Thái cửu Tri phủ nói to nói nhỏ, luận vắn luận dài , bày mưu này kế kia, việc không làm ra có, việc có làm ra không , hại cho thiên hạ chịu điều oan khúc thì đã khoái lòng mi rồi , nay mi chịu thác tại trước mặt anh em ta đây thì chắc là ý mi muốn thác cho mau, nhưng ý ta lại muốn mi chịu đau chịu đớn cho hết sức đã, rồi sẽ chết.
    Nói rồi liền cầm đao cắt một miếng thịt nơi bắp vế, rồi đem lại lò lửa, nướng mà uống rượu, cắt miếng nào nướng miếng nấy. Ăn cho hết thịt rồi mới mổ bụng lấy gan và tim, đem lại dâng cho các vị hảo hớn.
    Lúc ấy các vị hảo hớn đều mầng rỡ cho Tống Giang đã rữa hờn đặng rồi.
    Tống Giang lật đật quì mọp trước mặt các vị hảo hớn, ai nấy thấy vậy thảy đều quì xuống mà rằng :
    - Ca ca muốn nói điều chi thì nói, cần gì phải làm như vậy.
    Tống Giang nói :
    - Vốn tôi là kẻ bất tài, cho nên chí quyết thân giao với thiên hạ anh hùng lắm . Tuy vậy tài hèn sức mọn của tôi thiên hạ đều biết, mà chưa thỏa chí bình sinh đặng . Từ ngày tôi bị phát phối thì cũng nhờ có Triệu huynh và các vị hảo hớn hết lòng cầm cọng, song tôi cũng vâng theo ý cha , không dám ở lại Lương Sơn Bạc. Ðến nay mới gặp cơ hội nầy cũng là trời khiến, cho nên đi dọc đường gặp đặng mấy vị hảo hớn, kế bị tôi say sưa gây ra họa lớn , làm cho liên lụy tới Ðái viện trưởng, chút nữa thì tánh mạng đã không còn rồi .May nhờ có mấy vị hào kiệt, không sợ hiểm nghèo, xông vào hổ huyệt cứu tôi, rồi lại ráng sức trả thù nữa , vì tôi mà anh em phải cực khổ như vậy thì tôi lỗi biết là bao nhiêu, biết chừng nào đền ơn ấy đặng. Bây giờ các chổ các Châu , Quận đều có thân báo với trào đình , chẳng lẻ tôi còn thối thác điều chi, chắc là phải lên Lương Sơn Bạc mới đặng , song không biết mấy vị hào kiệt ở đây có bằng lòng teo tôi lên đó hay chăng ? Như ai đành theo thì sắm sửa mà đi , còn ai không theo thì cũng không dám ép, song e việc nầy lậu ra ắt là mang lấy họa lớn.
    Nói vừa dứt lời, Lý Quì nhảy ra nó lớn rằng :
    - Ði hết, đi hết, hễ ai không đi thì tôi cho một búa ắt về chầu Diêm chúa .
    Tống Giang nói :
    - Ngươi chớ nói ngang như vậy. Việc này tùy ý anh em, ai muốn đi thì đi , không đi thì thôi chẳng nên ép uổng lòng người.
    Các vị hào kiệt ấy đều nói :
    - Bây giờ đã chém giết quan quân rất nhiều chắc là các nơi đều có thân tấu với trào đình rồi
    , chẳng may thì mai sẽ có binh mã đến bắt, nếu không theo ca ca mà đồng sanh đồng tử với nhau, thì biết đi đâu nữa ?
    Tống Giang cả mầng, tạ ơn mấy vị hào kiệt ấy .
    Ngày ấy Tống Giang sai Châu Quí và Tống Vạn về trước thông tin , còn mình và bọn hảo hớn ấy thì phân nhau đi lần lần từ tốp .
    Tốp thứ nhứt : Triệu Cái, Tống Giang, Huê Vinh , Ðái Tôn và Lý Quì .
    Tốp thứ nhì : Lưu Ðường, Ðỗ Thiện , Thạch Dỏng, Tiết Vỉnh và Hầu Kiện .
    Tốp thứ ba : Lý Tuấn , Lý Lập , Lữ Phương, Quách Thạnh, Ðồng Oai và Ðồng Mãnh .
    Tốp thứ tư : Huỳnh Tín , Trương Thuận, Trương Hoành và ba anh em họ Nguyễn .
    Tốp thứ năm : Mục Hoằng, Mục Xuân , Yên Thuận, Vương Hoài Hổ , Trịnh Thiên Thọ và Bạch Thắng .
    Cọng hết năm tốp ấy là hai mươi tám vị hảo hớn .
    Lại có một bọn lâu la cũng chia ra từ tốp, khiến gánh vàng bạc của cải đi xen lộn trong năm tốp hảo hớn ấy .
    Còn Mục Hoằng thì cũng chở chuyên bạc vàng lên xe , hỏi lại gia đinh, như ai muốn đi thì đi, như không muốn đi thì cho tiền bạc khiến ở với chủ khác .
    Chở chuyên xong rồi , Mục Hoằng nổi lửa đốt nhà, bõ hết ruộng đất , đề gia quyến, lục tục theo tốp thứ năm thẳng đường lên Lương Sơn Bạc .
    Nói về tốp thứ nhứt : Triệu Cái , Tống Giang, Huê Vinh , Ðái Tôn và Lý Quì cởi năm con ngựa, điều độ xe cộ đi đặng ba ngày đến một hòn núi, tên là Huỳnh Sơn môn
    Tống Giang ngồi trên ngựa nói với Triệu Cái rằng :
    - Hòn núi nầy hình thế rất dữ, chắc có bọn lớn ở trên ấy ; vậy phải sai người trở lại, đặng thúc hối bốn tốp đi sau, khiến mau mau tới đây, rồi sẽ đi qua một lượt .
    Nói vừa dứt lời thì nghe phía trước có chiêng trống vang dầy .
    Tống Giang nói :
    - Tôi liệu thiệt là rất đúng. Thôi, đừng có đi nữa , phải ở lại đây chờ tốp sau đến, hiệp sức đánh với lâu la trên núi nầy một trận đã rồi sẻ đi .
    Huê Vinh rút cung lấy tên cầm sẳn trên tay ; Triệu Cái và Ðái Tôn cũng cầm đao sẳn ; Lý Quì cầm búa mà hờm , Tống Giang cũng cầm binh khi ; năm người đều giục ngựa tới trước.
    Thấy nơi chơn núi ấy kéo ra bốn năm trăm lâu la , lại có bốn vị hão hớn đi trước tay cầm binh khí , miệng hét lớn rằng :
    - Chúng bây đánh phá Giang châu và Vô vi quán , chém giết quan quân , bá tánh, thâu đoạt tài vật rất nhiều , ta biết chúng bây trở về Lương Sơn Bạc, cho nên bốn anh em ta ở đây chờ đã lâu, nếu chúng bây biết việc, mà để Tống Giang lại đó thì ta nhiêu dung tánh mạng cho .
    Tống Giang nghe nói liền xuống ngựa quì mọp nơi đất mà rằng :
    - Tôi là Tống Giang đây, ngày nọ bị người hảm hại , chịu tội rất oan , nhờ có hào kiệt bốn phương cứu tôi khỏi thác ; chẳng hay tôi có lỗi chi cùng mấy vị anh hùng , xin lấy lòng nhơn từ dung thứ cho tôi với .
    Bốu hảo hớn ấy thấy Tống Giang quì trước mặt mình mà nói bấy nhiêu lời , thì lật đật xuống ngựa , quăng hết binh khí quì lạy Tống Giang mà thưa rằng :
    - Bốn anh em tôi nghe Cập Thời Võ Tống Công Minh , ở tại Sơn Ðông , thì đem lòng vọng tưởng vô cùng , nhưng chắc rằng trọn đời không thấy ca ca đặng. Mới đây nghe ca ca bị án nơi Giang châu, thì anh em tôi thương nghị với nhau , ý muốn đến đó cướp ngục ; song le nghe tin chưa chắc , cho nên chưa tính nhứt định, bèn sai lâu la thám thính cho rõ , thì lâu la về báo rằng: Ðã có mấy vị hảo hán đến cướp pháp trường, cứu ca ca về Yết Dương trấn rồi. Cách vài ngày lại có lâu la về báo rằng : Bọn hảo hớn Lương Sơn Bạc đã cướp đặng Tống Giang song chưa về, còn ở nán lại đó, đốt phá Vô Vi quán , cướp bóc nhà Huỳnh Văn Bĩnh và giết hết cã nhà . Tôi liệu chắc ca ca coi theo đường nầy mà về. Tuy vậy còn e chưa chắc, nên phải gạn hỏi cho rành mà xúc phạm ca ca như vậy , cúi xin miển chấp . Bây giờ đây tôi đã sắm sẳn lễ mọn thết đải ca ca và liệt vị hảo hớn, xin ca ca ghé lại nhặm lễ ấy và đàm đạo trong giây phút .
    Tống Giang cả mầng, đở bốn vị hảo hớn ấy dậy , hỏi tên họ và quê quán .
    Người thứ nhứt nói :
    - Tôi là Âu Bàng gọi là Ma Vân Sí , quê ở Quỳnh châu, làm chức giử đồn nơi sông lớn, vì ghét quan địa phương, cho nên bỏ chức mà lưu lạc vào chốn lục lâm như vầy ; còn người thứ nhì đây là Tương Kỉnh, quê ở Hồ Nam , vốn là học trò thi rớt , cho nên bỏ nghề văn mà qua nghề võ , va đã tinh thông việc bói toán, lại thao lược hết trận đồ , ai nấy đều gọi va là Thần Toán tử ; còn người thứ ba đây tên là Mã Lản , quê ở Kim Lăng, vốn là một tay du thủ, có tài thổi địch hay lắm , lại thêm võ nghệ tinh thông, hễ cầm đại đao vào tay thì trăm người cũng không dám vô , ai nấy đều gọi va là Thiết Ðịch Tiên ; còn người thứ tư đây, tên là Ðào Tôn Vượng , quê ở Quảng châu, vốn là một tay nhà giàu , võ nghệ tinh thông , ai nấy gọi là Cửu Vĩ Qui.
    Rồi đó bốn người mời Tống Giang và mấy vị hảo hớn lên núi Huỳnh môn, nhứt diện thúc hối lâu la dọn tiệc thết đải ; nhứt diện khiến xuống núi đón đường mà rước mấy tốp đi sau, rồi cũng dọn tiệc thết đải.
    Trong khi ăn tiệc , Tống Giang nói với bốn vị hảo hớn ấy rằng :
    - Nay tôi đã phục tùng anh tôi là Triệu Thiên vuơng đây mà lên Lương Sơn Bạc , không biết bốn vị hảo hớn có bằng lòng làm theo như tôi, bỏ đây lên đó hay chăng ?
    Bốn vị hảo hớn ấy đều đáp rằng:
    - Nếu nhị vị ca ca đoái tưởng tới anh em tôi thì anh em tôi cũng cầm roi theo hầu.
    Tống Giang và Triệu Cái đều mầng mà rằng :
    - Nến bốn vị hão hớn chịu theo anh em tôi , xin khiến lâu la lom góp hành lý , đặng có lên đường.
    Các vị đầu lảnh đều vui mầng, bèn ở lại sơn trại đó mà an nghĩ một ngày một đêm nữa.
    Ngày thứ Tống Giang cũng phân từ tốp như củ, xuống núi mà thẳng tới, còn bốn vị hảo hớn tom góp cũa cải, đốt hết trại sách, dẫn ba trăm lâu la đi về tốp thứ sáu.
    Tống Giang gặp bốn người hảo hớn ấy thì có lòng mầng rỡ mà nói với Triệu Cái rằng :
    - Tôi lưu lạc giang hồ bấy lâu, cũng bị nhiều việc hiểm nghèo, lại gặp đặng bấy nhiêu hảo hớn như vậy thì cũng vui lòng rồi. Nay tôi lên núi ở với ca ca , thì quyết chí hết lòng hết dạ, thề lòng đồng tử đồng sinh. Hai người và đi vừa đàm đạo cùng nhau phút đà gần tới tiệm Châu Quí.
    Còn bốn người hảo hớn ở giử Lương Sơn Bạc là : Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, Lâm Xung, Tần Minh cùng hai người mới nhập lõa là Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên.
    Mấy người ấy đặng tin Châu Quí và Tống Vạn về báo , thì mỗi ngày đều có sai lâu la chèo thuyền qua tiệm rượu mà nghinh tiếp.
    Tống Giang đi tới đó, nghe có tiếng chiêng trống đờn địch, lại thấy bọn Ngô Dụng sáu người ra đó nghinh tiếp vào nhà Tụ nghĩa .
    Ðến nơi, Triệu Cái đốt một lư hương, thĩnh Tống Giang ngồi nơi giao ỷ thứ nhứt làm chủ trại. Tống Giang từ chối mà rằng :
    - Nói như ca ca chẳng là sai lầm. Vả chăng tánh mạng tôi còn sống đây cũng là nhờ có các vị hảo hớn không sợ gươm đao, lướt sông tên đạn, hết lòng giải cứu, nếu không thì đã bỏ thây nơi pháp trường rồi. Còn ca ca làm chủ bấy lâu, lả nào lại nhường lại cho tôi là kẻ bất tài như vậy ? Việc ấy dầu thác tôi cũng không dám vâng chịu.
    Triệu Cái nói :
    - Sao hiền đệ lại nói như vậy ? Nếu ban đầu không có hiền đệ giải cứu thì tánh mạng chúng ta hết thảy là bảy người đều thác, còn gì mà lên chốn nầy đặng. Vả lại hiền đệ là người có danh ttong thiên hạ, nếu không chịu ngồi bực ấy , thì có ai dám.
    Tống Giang nói :
    - Luận theo niên kỷ thì ca ca đã lớn hơn tôi mười tuổi , nếu tôi lảnh chức chủ trại ắt là hổ thẹn không cùng. Việc ấy tôi đà tự quyết, xin ca ca chớ nói nhiều.
    Triệu Cái nài nỉ đôi ba phen , nhưng Tống Giang cũng không chịu ngồi.
    Hai đàng từ nhượng với nhau giây lâu, Triệu Cái túng phải ngồi ghế giao ỹ thứ nhứt. Tống Giang thứ nhì, Ngô Dụng thứ ba, Công Tôn Thắng thứ tư.
    Tống Giang nói :
    - Ðừng phân công lao cao thấp gì hết, nội đây cũng là một bọn anh em với nhau, cứ hễ người củ thì ngồi phía tả , thuộc về chủ vị . Người mới thì ngồi phía hữu, thuộc về khách vị, chờ đến ngày sau lập công nhiều rồi sẽ định đoạt.
    Các vị hảo hớn đều khen phải .
    - Tôi là Âu Bàng gọi là Ma Vân Sí , quê ở Quỳnh châu, làm chức giử đồn nơi sông lớn, vì ghét quan địa phương, cho nên bỏ chức mà lưu lạc vào chốn lục lâm như vầy ; còn người thứ nhì đây là Tương Kỉnh, quê ở Hồ Nam , vốn là học trò thi rớt , cho nên bỏ nghề văn mà qua nghề võ , va đã tinh thông việc bói toán, lại thao lược hết trận đồ , ai nấy đều gọi va là Thần Toán tử ; còn người thứ ba đây tên là Mã Lản , quê ở Kim Lăng, vốn là một tay du thủ, có tài thổi địch hay lắm , lại thêm võ nghệ tinh thông, hễ cầm đại đao vào tay thì trăm người cũng không dám vô , ai nấy đều gọi va là Thiết Ðịch Tiên ; còn người thứ tư đây, tên là Ðào Tôn Vượng , quê ở Quảng châu, vốn là một tay nhà giàu , võ nghệ tinh thông , ai nấy gọi là Cửu Vĩ Qui.
    Rồi đó bốn người mời Tống Giang và mấy vị hảo hớn lên núi Huỳnh môn, nhứt diện thúc hối lâu la dọn tiệc thết đải ; nhứt diện khiến xuống núi đón đường mà rước mấy tốp đi sau, rồi cũng dọn tiệc thết đải.
    Trong khi ăn tiệc , Tống Giang nói với bốn vị hảo hớn ấy rằng :
    - Nay tôi đã phục tùng anh tôi là Triệu Thiên vuơng đây mà lên Lương Sơn Bạc , không biết bốn vị hảo hớn có bằng lòng làm theo như tôi, bỏ đây lên đó hay chăng ?
    Bốn vị hảo hớn ấy đều đáp rằng:
    - Nếu nhị vị ca ca đoái tưởng tới anh em tôi thì anh em tôi cũng cầm roi theo hầu.
    Tống Giang và Triệu Cái đều mầng mà rằng :
    - Nến bốn vị hão hớn chịu theo anh em tôi , xin khiến lâu la lom góp hành lý , đặng có lên đường.
    Các vị đầu lảnh đều vui mầng, bèn ở lại sơn trại đó mà an nghĩ một ngày một đêm nữa.
    Ngày thứ Tống Giang cũng phân từ tốp như củ, xuống núi mà thẳng tới, còn bốn vị hảo hớn tom góp cũa cải, đốt hết trại sách, dẫn ba trăm lâu la đi về tốp thứ sáu.
    Tống Giang gặp bốn người hảo hớn ấy thì có lòng mầng rỡ mà nói với Triệu Cái rằng :
    - Tôi lưu lạc giang hồ bấy lâu, cũng bị nhiều việc hiểm nghèo, lại gặp đặng bấy nhiêu hảo hớn như vậy thì cũng vui lòng rồi. Nay tôi lên núi ở với ca ca , thì quyết chí hết lòng hết dạ, thề lòng đồng tử đồng sinh. Hai người và đi vừa đàm đạo cùng nhau phút đà gần tới tiệm Châu Quí.
    Còn bốn người hảo hớn ở giử Lương Sơn Bạc là : Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, Lâm Xung, Tần Minh cùng hai người mới nhập lõa là Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên.
    Mấy người ấy đặng tin Châu Quí và Tống Vạn về báo , thì mỗi ngày đều có sai lâu la chèo thuyền qua tiệm rượu mà nghinh tiếp.
    Tống Giang đi tới đó, nghe có tiếng chiêng trống đờn địch, lại thấy bọn Ngô Dụng sáu người ra đó nghinh tiếp vào nhà Tụ nghĩa .
    Ðến nơi, Triệu Cái đốt một lư hương, thĩnh Tống Giang ngồi nơi giao ỷ thứ nhứt làm chủ trại. Tống Giang từ chối mà rằng :
    - Nói như ca ca chẳng là sai lầm. Vả chăng tánh mạng tôi còn sống đây cũng là nhờ có các vị hảo hớn không sợ gươm đao, lướt sông tên đạn, hết lòng giải cứu, nếu không thì đã bỏ thây nơi pháp trường rồi. Còn ca ca làm chủ bấy lâu, lả nào lại nhường lại cho tôi là kẻ bất tài như vậy ? Việc ấy dầu thác tôi cũng không dám vâng chịu.
    Triệu Cái nói :
    - Sao hiền đệ lại nói như vậy ? Nếu ban đầu không có hiền đệ giải cứu thì tánh mạng chúng ta hết thảy là bảy người đều thác, còn gì mà lên chốn nầy đặng. Vả lại hiền đệ là người có danh ttong thiên hạ, nếu không chịu ngồi bực ấy , thì có ai dám.
    Tống Giang nói :
    - Luận theo niên kỷ thì ca ca đã lớn hơn tôi mười tuổi , nếu tôi lảnh chức chủ trại ắt là hổ thẹn không cùng. Việc ấy tôi đà tự quyết, xin ca ca chớ nói nhiều.
    Triệu Cái nài nỉ đôi ba phen , nhưng Tống Giang cũng không chịu ngồi.
    Hai đàng từ nhượng với nhau giây lâu, Triệu Cái túng phải ngồi ghế giao ỹ thứ nhứt , Tống Giang thứ nhì, Ngô Dụng thứ ba, Công Tôn Thắng thứ tư.
    Tống Giang nói :
    - Ðừng phân công lao cao thấp gì hết, nội đây cũng là một bọn anh em với nhau, cứ hễ người củ thì ngồi phía tả , thuộc về chủ vị . Người mới thì ngồi phía hữu, thuộc về khách vị, chờ đến ngày sau lập công nhiều rồi sẽ định đoạt.
    Các vị hảo hớn đều khen phải .
    Bèn phân ra bên tã thì Lâm Xung, Lưu Ðường, Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngủ, Nguyễn Tiểu Thất , Ðỗ Thiện, Tống Vạn, Châu Qní và Bạch Thắng ; còn bên phía hữu thì Huê Vinh, Tần Minh, Quỳnh Tín, Ðái Tôn, Lý Quì, Lý Tuấn, Mục Hoằng, Trương Hoành, Trương Thuận, Yên Thuận , Lữ Phương , Quách Thạch, Tiêu Nhượng, Vượng Hoài Hổ , Tiết Vĩnh, Kim Ðại Tiên , Mục Xuân, Lý Lập, Âu Bàng, Tương Kỉnh, Ðồng Oai , Ðồng Mảnh, Mã Lân, Thạch Dỏng, Hầu Kiện, Trịnh Thiên Thọ và Ðào Tôn Vượng ; cọng hết là bốn mươi người, giống chiêng nổi trống ăn tiệc với nhau.
    Tống Giang nói :
    - Hôm nọ Tri phủ thuật lời đồng diêu với Huỳnh Văn Bỉnh, thằng Huỳnh Văn Bỉnh bàn câu đồng diêu ấy tại trước mặt Tri phủ rằng : Hao quốc nhơn gia mộc, là chữ Tống; đao binh điếm thủy công là chử Giang ; tung hoành tam thập lục, bá loạn tại Sơn đông , mấy câu ấy ý nói Tống Giang dấy nghĩa tại Sơn Ðông ba mươi sáu năm . Vì vậy nó mới bắt tôi mà chém, chẳng dè bể chuyện Ðái viện trưởng làm thơ giả, Huỳnh Văn Bỉnh lại thúc hối Tri phủ chém trước đi sau sẽ tâu. Nếu trong lúc ấy không có các vị hảo hớn hết lòng giải cứu thì hồn tôi đã xuống suối vàng rồi !
    Lý Quì nhảy ra nói lớn rằng :
    - Lấy theo lời đồng diêu đó thì Huỳnh Văn Bĩnh bàn ra muốn hại ca ca cũng phải, còn khi ấy đệ phân thây nó như vậy cũng sướng tay . Bây giờ đây chúng ta chứa đặng lương thảo cũng nhiều, tướng tá binh mã cũng đông , nó nói làm loạn thì ta cũng làm loạn chơi, ấy vậy, Triệu ca ca làm Ðại hoàng đế , Tống ca ca làm Tiểu hoàng đế ; Ngô tiên sanh làm Thừa Tướng, Công Tôn đạo sĩ làm Quân Sư, còn bọn chúng tôi làm Tướng quân hết thảy , kéo binh thẳng tới Ðông kinh, đoạt phứt ngôi Hoàng đế ấy, đừng ỡ làm chi nơi Lương Sơn Bạc nầy , là xứ khỉ ho cò gáy, chẳng có nam thanh nữ tú , điện các lầu đài chi hết, buồn bực khó chịu lắm.
    Ðái Tôn lật đật nạt rằng :
    - Thiết Ngưu, đừng có nói bậy, nay đã đến đây là chổ phép tắc, chẳng phải như Giang châu đâu mà phòng buông lung, muốn nói thì nói như vậy . Từ nay về sau mỗi việc đều phãi vâng theo hiệu lịnh của nhị vị ca ca đây, nếu còn nói ngang nói ngược thì ắt là trước bị cắt lưỡi, sau bị chém đầu chớ chẳng chơi .
    Lý Quì nói :
    - Trời đất ôi ! Nếu bị chém đầu rồi thì biết chừng nào mới mọc đầu khác đặng ! Thôi , đừng nói nữa, cứ việc làm thinh cho khỏi bị chém !
    Các vị hảo hớn đều cười .
    Tống Giang lại nhắc đến chuyện cự địch với quan quân mà rằng :
    - Thuở nay tôi nghe việc cự địch với Trào đình thì lấy làm sợ lắm , té ra bây giờ chuyện ấy lại đổ về cho tôi .
    Ngô Dụng nói :
    - Nếu khi ban đầu nhơn huynh nghe theo lời tôi, ỡ lại chốn nầy , thì chẳng là khỏi gây ra chuyện Giang châu ; tuy vậy, việc ấy cũng là số trời đã định.
    Tống Giang hỏi :
    - Còn Huỳnh An bây giờ ở đâu kìa ?
    Triều Cái nói :
    - Lúc ấy cách chừng đôi ba tháng thì nó đau và chết rồi .
    Tống Giang than thở chẳng cùng.
    Ngày ấy ăn uống no say tới chiều tối mới mản tiệc.
    Mãn tiệc rồi, Triệu Cái khiến người dọn nhà cho gia tiểu Mục thái công ở, để gia tài của Huỳnh Văn Bỉnh vào kho và trọng thưởng công lao cho những lâu la có công về việc ấy . Rồi lại lấy cái gói thơ ngày trước giao lại cho Ðái Tôn.
    Ðái Tôn không lấy làm chi, khiến để lại trong kho đặng ngày sau dùng về việc công.
    Rồi đó Triệu Cái khiến bọn lâu la ra lạy và ra mắt Lý Tuấn và mấy vị hào kiệt mới nhập lỏa đó.
    Từ ấy dọn tiệc ăn uống với nhau luôn luôn.
    Qua đến ngày thứ ba , đương khi ăn tiệc thì Tống Giang đứng dậy nói cùng mấy vị hảo hớn rằng:
    - Tôi còn một việc lớn nữa , nên xin tỏ cùng liệt vị đặng hay: Nay ý tôi muốn xin phép xuống núi vài ngày, không biết liệt vị có bằng lòng chăng?
    Triệu Câu hỏi rằng:
    - Hiền đệ ý muốn xuống núi mà đi đâu , xin nói lại cho tôi rõ .
    Tống Giang nói:
    - Tôi đến đây đã mấy ngày rày, mải yến ẩm vui chơi, không nói tới việc nhà đặng ; lúc nầy chắc là Tri phủ Giang châu thân
    tấu với trào đình, tư tờ cho Tri huyện Huy thành khiến bắt gia thuộc tôi rồi chớ chẳng không, như vậy mà không biết cha tôi còn mất thể nào, ý tôi muốn trở về nhà , trước là thăm viếng cha tôi, sau nữa dắt hết gia quyến lên đây, cho khỏi đem lòng lo sợ , chẳng biết trong ý liệt vị bằng lòng cho tôi điều ấy chăng ?
    Triệu Cái nói :
    - Ðó cũng là việc lớn trong nhơn luân, tính như hiền đệ vậy cũng phải. Vả chăng anh em mình ở đây đã đặng an thân, khỏi điều lo sợ, lẻ nào lại để cho cha mẹ anh em ở nhà chịu điều lao khổ sao ? Ngặt vì bây giờ các anh em đã mệt mỏi và binh mã trong trại sắp đặt chưa an. Vậy hiền đệ đình lại ít ngày , đặng kiểm điểm nhơn mã lại, rồi kéo binh tới đó rước lịnh tôn .
    Tống Giang nói :
    - Nhơn huynh ôi ! Phải chi bình an thì để mấy ngày cũng đặng, song e công văn của Tri phủ Giang châu đã qua tới Tế châu, bắt gia huyến tôi rồi. Vì vậy lòng tôi nóng nảy, muốn tính cho gấp . Bây giờ chẳng nên đem binh mã theo làm chi, để tôi đi lén một mình, về đó hiệp sức với em tôi là Tống Thanh đem cha tôi lên đây, thì mới không ai biết nổi, còn như đem nhiều nhơn mã rần rần rộ rộ chắc là kinh động làng xóm, tiết lậu cơ qnan, lấy làm bất tiện.
    Triệu Cái nói :
    - Hiền đệ đi đường một mình, chẳng may có điều rủi ro thì ai hay mà giải cứu ?
    Tống Giang nói :
    - Ðạo làm con phải ở như vậy, chẳng may có chết dọc đường thì tôi cũng không lòng oán trách.
    Triệu Cái cản trỡ cầm cọng hết sức, song Tống Giang cũng nằng nằng quyết đi.
    Khi ấy Tống Giang từ giả các vị hảo hớn, rồi đầu đội nón chiên, tay cầm đoản côn, lưng giắt đoản đao, đi xuống núi .
    Các vị hảo hớn đưa Tống Giang qua khỏi Kim Sa na rồi mới trở lại .
    Tống Giang qua khỏi sông rồi, noi theo đường đi trước cửa tiệm Châu Quí, thẳng ra đại lộ mà trở về Tống gia thôn.
  2. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 41
    Tống Công Minh gặp bà Huyền Nữ
    Cập Thời Võ lãnh sách thiên thơ


    Ngày kia đi đến địa phận làng Tống gia thôn, thì Tống Giang núp trong rừng rậm, chờ cho trời tối rồi mới về nhà kêu cửa .
    Tống Thanh lật đật chạy ra mở cửa, thấy mặt Tống Giang thì nữa mừng nữa sợ mà hỏi rằng :
    - Ca ca sao về đây đặng ?
    Tống Giang nói :
    - Qua lén về đây đặng rước cha và em đi tị nạn .
    Tống Thanh nói :
    - Từ khi ca ca gây việc nơi Giang châu thì ai nấy đều hay . Bây giờ Tri huyện sai hai người Ðô đầu đến đây mỗi ngày , gìn giử phụ thân và tôi chẳng cho nới ra một bước, chờ cho tờ công văn bên Giang châu đến thì sẽ bắt hết cha con mà cầm ngục , đặng có chờ ca ca về mà bắt. Vả lại mỗi ngày mỗi đêm đều có vài trăm quân sĩ tuần theo dọc đàng bắt ca ca nữa. Vậy ca ca phải tính cho gấp , trở về Lương Sơn Bạc cậy mấy vị hảo hớn trên ấy đem binh xuống đây, thì cứu cha và tôi mới đặng .
    Tống Giang nghe nói cã kinh , mồ hôi ướt áo, không dám vào nhà , quày quả trở về Lương Sơn Bạc .
    Ðêm ấy trăng bị mây án, cho nên đường sá mập mờ.
    Tống Giang cứ theo đường nhỏ chạy hoài.
    Chạy đặng một canh, nghe sau lưng có tiếng la vang .
    Tống Giang dừng chơn ngó ngoái lại, thấy một tốp rất đông , kẻ xách hèo, người cầm đuốc, rượt theo và la lớn rằng :
    - Tống Giang chớ chạy ! Tống Giang chớ chạy !
    Tống Giang vừa chạy vừa trách mình rằng :
    - Tại ta không nghe lời Triệu Cái, cho nên mới có họa nầy ! Trời đất ôi ! Xin nhỏ phước xuống cứu tôi với.
    Chạy lại ngã ba, Tống Giang noi theo đường tẻ mà chạy đảo .
    Giây lâu gió thổi mây tan, bóng trăng tỏ rạng.
    Tống Giang ngó lại đường sá, biết rằng mình đi lạc thì lại càng kinh hải hơn nữa.
    (Nguyên chổ ấy kêu là Hườn Ðạo thôn , đường ấy toàn những núi non khó đi lắm).
    Tống Giang nhìn biết là làng Hườn Ðạo thôn thì trong ý muốn quày trở lại, té ra tốp người theo sau rượt theo vừa tới , chận ngã đường ấy .
    Tống Giang túng phải chạy ngay vào làng, đặng kiếm nơi mà trốn .
    Chạy đến một cụm rừng, thấy có một cái miễu cũ , thì xô cửa ra, đặng vào miễu mà trốn.
    Vào đến trong, nhắm xem phía trước phía sau một hồi cũng lo sợ không an.
    Xảy nghe phía ngoài có một người nói lên rằng :
    - Vào miễu kiếm thì ắt có.
    Tống Giang nghe tiếng biết là Triệu Năng, song không biết đường nào mà trốn, thấy bàn thần trước mặt, thì giở quần bàn mà chun vào, còn cây đoản côn cũng đút luôn vô đó, nằm khép lại trong xa, không dám thở mạnh .
    Tống Giang lóng tai nghe bọn ấy kéo vào, cầm đuốc rọi khắp các nơi.
    Tống Giang vừa run vừa dòm lén, thấy Triệu Năng và Triệu Ðắc dắt bốn năm mươi người , cầm đuốc xách cây , rọi kiếm khắp nơi.
    Rọi lên tới chổ bàn thờ , Tống Giang run rẩy lập cập nói thầm rằng :
    - Nay tôi đã lầm vào tử địa, thánh thần có linh xin cứu tôi với.
    Mấy người ấy rọi tới bàn thần, bỏ mà đi rọi qua chổ khác, chớ không giở quần bàn ra xem.
    Tống Giang lại nói thầm rằng :
    - Nhờ ơn trời phật thánh thần .
    Nói vừa dứt lời, Triệu Ðắc cầm đuốc lại đó, Tống Giang run rẩy kể chắc không khỏi .
    Triệu Ðắc một tay thì cầm phát đao, một tay giở quần bàn , rồi đưa đuốc vô đó mà rọi .
    Khi ấy bụi đóng dưới bàn thần ấy nhiều lắm, không bay ra đặng, đến chúng hơi ngọn lửa vào đó thì khói xông lên, bụi ở trong ấy bay cả vừng, tuông nhằm con mắt của Triệu Ðắc , bắt phải nhắm riết lại một hồi .
    Lúc ấy Triệu Ðắc nổi giận quăng đuốc xuống đất đạp tắt rồi chạy tuốt ra ngoài nói với bọn quân sĩ ấy rằng :
    - Nó không ở trong miễu nầy, không biết nó chạy đường nào, lạ thay !
    Các quân sĩ ấy nói :
    - Chắc là nó đã vô trốn trong rừng nơi lối ầy làng này chỉ có một đường về mà thôi, không có ngã nào ra khỏi vì phía sau thì núi dựng tợ vách không thế chi trèo lên khỏi núi đặng . Bây giờ Ðô đầu cứ ở lối này canh giử, dầu nó có cánh đi nữa cũng không thoát đặng. Chờ đến trời sáng rồi sẽ lục soát cho kỷ mà bắt nó .
    Triệu Năng và Triệu Ðắc đều khen phải .
    Bèn dẫn binh trở ra .
    Tống Giang nghĩ thầm rằng :
    - Ấy cũng là thần minh che chở, cho nên mới khiến như vậy ; nếu phen nấy thần linh phò hộ cho tánh mạng tôi đặng an toàn, thì ngày sau tôi cũng trùng tu miễu võ, sơn phết mình vàng lại cho ngài .
    Vái vừa dứt lời, kế thấy có vài tên quân chạy ra cửa miễu kêu lớn rằng :
    - Bớ Ðô đầu, nó ở trong miễu đây nầy !
    Triệu Năng , Triệu Ðắc và bọn quân sĩ kéo nhau trở lại .
    Tống Giang lại càng run rẩy hơn nữa .
    Triệu Năng trở lại đến miễu thì hỏi rằng :
    - Nó ở đâu ?
    Quân sĩ nói :
    - Ðô đầu hãy bước lại mà xem, tại cửa miễu, có hai cái dấu tay, còn các chổ đều bị bụi đóng lấp, chắc là nó mới vào trốn trong nầy .
    Triệu Năng nói :
    - Lời ấy cũng phải, vậy chúng ta xét lại một lần nữa cho kỷ, coi thử có hay là không.
    Bèn phân ra mà tìm kiếm các nơi , duy thiếu một điều phá gạch giở ngói mà thôi .
    Kiếm khắp các nơi rồi, cã người ấy lên điện mà rọi nữa .
    Triệu Năng nói với Triệu Ðắc rằng :
    - Chắc là nó ở trong bàn thần này, nhưng khi ấy hiền đệ xem không kỷ . Thôi để qua rọi lại một lần nữa coi thử .
    Tên quân sĩ nghe nói thì cầm đuốc lại mà rọi .
    Còn Triệu Năng thì giở quần bàn ra, năm bảy người dòm vô bàn thờ .
    Té ra mới vừa dòm vô, thì trong ấy nổi lên một trận ác phong thổi ra rất dữ, làm cho đèn đuốc đều tắt, trong miễu tối thui, đến nổi đứng gần cũng chẳng thấy nhau đặng .
    Triệu Năng nói :
    - Miễu này cũng lạ ! Ai đời trong chổ kín mà có nổi gió bao giờ, chắc là thần minh quở trách , chúng ta đến rọi nhiều lần, cho nên người hóa trận ác phong mà nhát chúng ta đó . Vậy chúng ta phải đi, nếu còn ở lâu chắc là mang họa. Bây giờ phải cứ canh giử nơi đầu làng, chờ cho trời sáng rồi sẽ đi kiếm khắp nơi, thì chắc là phải đặng .
    Triệu Ðắc nói :
    - Nội trong miễu nầy mình đã rọi kỷ hết rồi, duy còn dưới bàn thần rọi chưa đặng kỷ mà thôi. Ðể tôi lấy giáo đâm bậy đâm bạ vô đó một hồi, nếu nó trong ấy thì chắc là nó cũng phải chết.
    Triệu Năng khen phải.
    Hai anh em vừa muốn cầm giáo, xảy đâu phía sau điện phát lên một trận gió lớn , đến nổi cát bay đá chạy, cột miễu rung rinh, rường kêu rắc rắc, làm cho bọn ấy đều lạnh run và rởn ốc.
    Triệu Năng biết việc không xong, thì nói với Triệu Ðắc rằng :
    - Không xong, không xong, chắc là thần minh giận dữ rồi , phải chạy cho mau bớ hiền đệ !
    Nội bọn rùng rùng chạy tuốt ra nơi cửa miễu.
    Lúc ấy dành nhau mà chạy, người kia té xuống, người nọ đạp nhầu.
    Ai lo thân nấy, chẳng kể là cứu ai.
    Khi chạy ra khỏi miễu rồi, lại nghe có người la lớn rằng :
    - Xin dung tánh mạng cho chúng tôi !
    Triệu Năng trở vào xem, thấy có ba bốn tên quân té nằm tại trước cửa miễu , quần áo vướng vào rể cây, ráng sức trì hoài không nổi, ngở là có người bắt mình lại cho nên la như vậy.
    Lúc ấy Tống Giang ở trong bàn thần, nghe vậy thì vừa run vừa cười .
    Triệu Năng bước đến gở đến cho mấy tên quân sĩ ấy , rồi dắt nhau đi thẳng ra cữa miễu.
    Ra khỏi cữa miễu rồi , các tên quân sĩ chạy trước đó trở lại mà rằng :
    - Tôi đã nói rằng thánh thần linh hiển lắm, các ông cũng không chịu nghe , cứ muốn tìm kiếm mà chọc giận thần linh, cho nên chúng ta mới phải chạy hòng chết như vậy. Bây giờ đã tởn chưa ?.
    Ai nấy đều làm thinh.
    Tống Giang núp trong bàn thần, nghe rành sau trước thì nghĩ rằng :
    -Tuy bây giờ ta khỏi bị bắt , song chúng nó ra giử nơi đầu làng, rạng ngày lại tới tìm kiếm, chừng ấy ta biết trốn đi đâu?
    Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng đều vô kế khả thi, vô phương khả đào.
    Khi đương suy nghĩ, kế nghe phía sau có người bước ra .
    Tống Giang lại run rẫy mà rằng :
    - Khổ dữ a! Chắc là không khỏi thác ! Chắc là không khỏi thác !
    Nói vừa dứt lời , xảy thấy hai tên đồng nữ bước tới trước bàn nói với Tống Giang rằng :
    - Chúng tôi vâng lịnh nương nương, đến mời tinh chủ cho người hỏi chuyện.
    Tống Giang không dám trả lời cứ việc làm thinh .
    Ðồng nữ ấy nói :
    - Nương nương dạy mời, tinh chủ phải đi cho chóng.
    Tống Giang cũng không dám trả lời, cứ việc làm thinh mà ngó xuống hoài.
    Ðồng nữ lại nói :
    - Tinh chủ xin chớ trì nghi , nương nương chờ đã lâu lắm.
    Tống Giang nghe tiếng, biết giọng con gái, thì lòng cũng bớt sợ, bèn ló đầu ra xem lại, thấy có hai người đồng nữ , đều mặc áo xanh giống tạc thần tượng đồng nữ đứng hầu trên bàn thần đó .
    Tống Giang biết là hai vị thần nữ đến mời mình, thì lấy làm kinh hải không cùng.
    Kế nghe có người đứng ngoài kêu lớn rằng :
    - Tống tinh chủ sao lâu lắm vậy, nương nương chờ đã mỏi lòng.
    Tống Giang vén màn chun ra, thấy hai vị đồng nữ ấy đầu còn để chóp .
    Khi thấy Tống Giang ra thì đều thi lễ rất nghiêm trang.
    Tống Giang hỏi rằng :
    - Chẳng hay nhị vị tiên đồng ở đâu đến đây ?
    Ðồng nữ đáp :
    - Hai đứa tôi vâng lịnh nương nương, đi mời tinh chủ đến cho người nói chuyện.
    Tống Giang nói :
    - Nếu vậy tiên đồng đã lầm rồi. Tôi đây vốn thiệt Tống Giang, còn tinh chủ nào ở đâu thì tôi không biết.
    Ðồng nữ nói :
    - Chẳng phải là lầm đâu, tôi cũng biết tinh chủ là họ Tống rồi , vậy xin tinh chủ hãy đi, kẻo nhọc lòng nương nương chờ đợi.
    Tống Giang nói :
    - Nương nương nào , thuở nay tôi chưa từng biết, lẽ đâu tôi lại dám đi.
    Ðồng nữ nói :
    - Tinh chủ đến đó thì biết, không cần gì phải hỏi làm chi.
    Tống Giang nói :
    - Vậy nương nương bây giờ ở đâu ?
    Ðồng nữ trả lời rằng :
    - Người ở trong cung nơi phía sau đây.
    Bèn đi trước dẫn đường, Tống Giang cứ việc theo sau.
    Ði đến một cái cữa nhỏ nơi góc tường thì đồng nữ ấy nói với Tống Giang rằng :
    - Tống tinh chủ hãy vào cửa nầy mà đi.
    Tống Giang nghe lời, bước vào cửa ấy, ngước mặt lên xem thấy trăng trong sao tỏ , có mùi thơm ngát mũi , ngó xuống xem bốn phía, tại thấy tinh những tòng tốt , trúc tươi .
    Tống giang nghĩ rằng :
    - Té ra phía sau miễu nầy, lại có đường rất tốt như vầy, phải chi khi ấy ta vào đây mà trốn , chẳng là khỏi bị run rẩy lập cập , vừa đi vừa nghĩ như vậy, lại đến một chổ vườn kia , xung quanh tinh những là kỳ hoa dị thảo, ở giữa có một cái đường lớn.
    Tống Giang vừa đi vừa xem vừa nghĩ thầm rằng :
    - Ai dè nơi phía sau cái miễu nhỏ như vậy lại có một chổ cãnh tốt như vầy.
    Ði chưa đặng một dặm, lại nghe nước chảy rào rào, ngó tới trước mặt, thấy có một cái cầu bằng đá xanh, hai bên lan can sơn đỏ, hai bên cầu trồng nhưng là đào non liễu yếu, dưới cầu nước trong như kiếng , ở trong động mà chảy ra.
    Ði khỏi cầu lại thấy có một cửa ngỏ sơn son, vào cửa ngỏ ấy thấy có một tòa cung điện thiệt rất nguy nga .
    Tống Giang nghĩ thầm rằng :
    - Từ bé đến lớn, ta ở nơi huyện Huy thành, cách đây chẳng bao xa song ta chưa từng nghe nói có chổ cảnh tốt như vầy.
    Nghĩ như vậy thì đem lòng kinh khủng, không dám bước tới .
    Ðồng nữ ấy thôi thúc rằng :
    - Tinh chủ hãy bước vào, chẳng can chi mà sợ.
    Tống Giang nghe theo, bước vào cửa thì thấy cột sơn kèo chạm, treo những màn thêu, chính giữa có một cái đèn lớn, đèn đuốc sáng rỡ.
    Ðồng nữ ấy dắt Tống Giang lên thềm, thì lại có hai người đồng nữ khác bước ra thi lễ tiếp rước Tống Giang mà rằng:
    - Nương nương dạy mời tinh chủ lên điện.
    Tống Giang vâng lời vừa bước lên điện, thì mình mẩy rởn ốc. Ngó xuống dưới điện thấy lót những gạch bông vẻ hình rồng phụng.
    Ðồng nữ vào trong màn tâu rằng :
    - Tôi đã mời tinh chủ đến đó.
    Tống Giang nghe vậy, biết là nương nương ở trong ấy, liền bước bên thềm quì lạy và tâu rằng :
    - Tôi là kẻ hạ trược thứ dân, đến ra mắt nương nương, xin lấy lòng thương xót.
    Nói rồi liền nghe trong màn ấy có người dạy rằng :
    - Mời tinh chủ ngồi.
    Tống Giang chẳng dám ngó lên .
    Bốn người đồng nữ ấy mời Tống Giang ngồi nơi cẩm đôn.
    Tống Giang lòng sợ khép nép, song cũng gượng gạo mà ngồi .
    Ngồi rồi thì nghe người ở trong màn dạy rằng :
    - Móc màn lên.
    Ðồng nữ móc màn rồi nương nương ấy hỏi rằng :
    - Từ ngày cách nhau đến nay, tinh chủ có đặng mạnh giỏi chăng ?
    Tống Giang đứng dậy lạy hai lạy và tâu rằng :
    - Tôi là thứ dân chẳng dám nhìn mặt nương nương, cho nên không biết là ai .
    Nương nương nói :
    - Tinh chủ đến đây chẳng cần gì phải thủ lễ .
    Chừng ấy Tống Giang mới dám ngước mặt ngó lên , thấy trên điện ấy có treo một cặp long đăng, một cặp phụng chúc .
    Hai bên đều có đồng nữ, kẻ cầm hốt, người cầm quạt, chính giữa có một cái giường thất bửu cửu long, nương nương ngồi trên giường ấy thiết coi đạo cốt tiên phong , khiến người kính mến.
    Nương nương khiến đồng nữ rót rượu thết đải Tống Giang.
    Ðồng nữ vâng lời, tay bưng liên hoa bình, rót rượu mời Tống Giang uống.
    Tống Giang không dám chối từ, quì xuống ngay trước mặt nương nương, bưng lấy chén rượu mà uống.
    Uống chén rượu ấy rồi thì Tống Giang khen thầm rằng :
    - Rượu làm sao , đã thơm lại ngọt, uống vào khác thể cam lồ rưới lòng.
    Lại có một người đồng nữ bưng lại một mâm trái táo mời Tống Giang ăn.
    Tống Giang run rẩy lập cập , vói tay lấy nhón một trái mà ăn .
    Ăn rồi bõ hột vào tay áo .
    Ðồng nữ lại rót một chén rượu nữa mà mời Tống Giang.
    Tống Giang uống cạn chén ấy thì nương nương dạy rằng :
    - Mời thêm một chén nữa .
    Ðồng nữ vâng lời, rót thêm một chén mà mời Tống Giang.
    Tống Giang uống luôn một chén nữa .
    Ðồng nữ lại bưng mâm táo mời Tống Giang ăn.
    Tống Giang ăn luôn hai trái nữa , cọng hết là ba chén rượu tiên , ba trái táo tiên .
    Tống Giang biết mình có hơi xoàng xoàng , lòng e sưa thất lễ nên lật đật thưa rằng :
    - Sức rượu của tôi ít lắm , xin nương nương cho tôi kiếu.
    Nương nương nói :
    - Tinh chủ uống nữa không đặng thì thôi, chúng bây chớ ép , vậy hãy lấy ba cuốn thiên thơ mà cho va.
    Ðồng nữ vâng lời, bước lại phía sau bình phong, lấy ra ba cuốn thiên thơ , gói bằng lụa vàng mà trao cho Tống Giang.
    Tống Giang tiếp lấy xem, thì thấy bề dài ước chừng năm tấc, bề ngang ước chừng ba tấc, song không dám giở ra mà đọc nên tạ ơn, rồi lảnh sách ấy đút vào tay áo .
    Nương nương nói:
    - Nay tôi cho tinh chủ ba cuốn sách thiên thơ đó thì tinh chủ phải thay mặt cho trời , tận trung cùng chúa, giử nghĩa làm tôi, giúp nước cứu dân, bỏ tà theo chánh, việc ấy chớ quên và chớ lậu cùng ai .
    Tống Giang quì lạy mà rằng :
    - Lời nương nương dạy tôi đâu đám quên.
    Nưong nương nói:
    - Ðể tôi nhắc lại cho tinh chủ rõ : Ngày nọ Ngọc đế thấy tinh chủ lòng ma chưa dứt, lẻ đạo chưa xong, cho nên người mới phạt tinh chủ xuống chốn phàm trần như vầy, tuy vậy chẳng bao lâu đây tinh chủ cũng đặng trở lên tử phủ nữa ; chẳng nên thấy cực mà ngã lòng, thì chẳng khỏi sa nơi địa phủ ; tôi cũng không thế gì cứu đặng. Còn ba cuốn thiên thơ đó, hãy xem và đọc cho thuộc, lại chẳng nên cho ai thấy, duy có một mình Thiên cơ tinh xem chung mà thôi. Ðến chừng thành công rồi thì phải mau mau đốt đi, chớ nên lưu truyền hậu thế, mấy lời dặn đó tinh chủ phải nhớ cho lắm . Còn bây giờ đây thì một đàng là tiên một đàng là phàm , không lẻ ở lâu chốn nầy đặng, vậy tinh chủ hãy về cho mau .
    Nói rồi thì khiến đồng nữ rằng:
    - Bây hãy đứa tinh chủ về , sau sẽ gặp nhau nơi Quỳnh lầu kim khuyết.
    Tống Giang từ tạ nương nương, theo chân đồng nữ xuống điện mà ra.
    Ðồng nữ đưa tới đầu cầu đá xanh thì nói với Tống Giang rằng:
    - Nếu khi nãy không có nương nương phò hộ, thì tinh chủ đã bị bắt rồi , ấy vậy tinh chủ chớ lo, rạng ngày tự nhiên khỏi nạn.
    Nói rồi thì chỉ dưới cầu mà rằng :
    - Kia kìa , hai con rồng đưong giởn với nhau kia kìa .
    Tống Giang đứng dựa lan can xem, quả thấy hai con rồng đang giởn .
    Ðồng nữ ấy liền xô Tống Giang xuống sông.
    Tống Giang kinh hãi hét lên một tiếng, giựt mình thức dậy.
    Té ra một giấc chiêm bao , bèn chun ra trước cửa mà xem , thấy trăng đã đứng đầu thì định chừng đã đúng canh ba rồi .
    Tống Giang nhớ lại, bèn thò tay vào tay áo lấy gói sách thiên thơ và ba hột táo cũng còn đũ y như lúc chiêm bao, trong miệng cũng còn thơm rượu .
    Tống Giang nghĩ rằng :
    - Ðiềm gì rất lạ giống như chiêm bao mà chẳng phải chiêm bao, giống như việc thiệt cũng không phải việc thiệt. Chiêm bao làm sao lại có thiên thơ, hột táo còn đây, việc thiệt làm sao mà cầu đá đền vàng chẳng thấy, thuở nay mới thấy chiêm bao uống rượu miệng còn thơm, ăn táo mà hột còn trong tay áo. Còn những lời dặn bảo thì còn nhớ hết chẳng quên một câu, thiệt là rất lạ . Chắc là thần linh trong miễu nầy hiển hích hóa một cảnh như vậy đặng cho ta ba cuốn thiên thơ đây.
    Bèn mở các cửa ra cho sáng, bước lại đền thần mà xem, thì thấy thần tượng ấy mặt mày giống y như nương nương khi đó .
    Tống Giang nghĩ thầm rằng :
    - Nương nương gọi ta là tinh chủ , thế khi kiếp trước của ta, chẳng phải là kẻ tầm thường ; ba cuốn sách này ắt là cũng có chổ dùng, còn mấy lời nương nương đã dạy thì ta cũng đều nhớ hết, nhưng lời đồng nữ nói với ta : ngày mai tự nhiên thoát nạn, thì ta cũng nhớ . Bây giờ trời gần sáng, ta phải kiếm đường mà đi.
    Bèn mò xuống bàn thần lấy cây đoản côn, bước ra miễu ngước mặt lên tấm bảng trên cửa , thì có để bốn chữ lớn : "Huyền Nữ chi miếu" .
    Tống Giang vổ trán mà rằng :
    - Té ra miễu này là miễu của Cửu Thiên huyền nữ đây mà , nếu mai sau đặng hiển vinh như lời người dạy, thì sao sao ta cũng trùng tu miễu võ lại.
    Bèn trở vào lạy tạ linh thần , rồi len lén bước ra cửa miễu mà đi.
    Ði chưa bao xa , lại nghe phía trước có tiếng la ó văng vẳng, thì Tống Giang than rằng :
    - Không xong , phen nầy chắc là phải chết ! Ta nên dừng chân lại đây đã , nếu đến đó ắt là gặp nó .
    Bèn dừng chơn lại núp dựa gốc cây nơi bên đường .
    Tống Giang mới vừa núp vào đó, thì thấy vài tên quan binh vừa chạy vừa thở và la lớn rằng :
    - Thánh thần cứu mạng chúng tôi với !
    Tống Giang thấy vậy thì nghĩ rằng:
    - Việc nầy cũng lạ ! Chúng nó ở giử nơi đầu làng , chờ ta ra đó mà bắt , cớ sao lại có bộ sảng hoảng mà chạy đến đây vậy kìa ?
    Kế thấy Triệu Năng chạy tới , cũng vừa chạy vừa la rằng :
    - Thánh thần cứu tôi với .
    Tống Giang thấy vậy lấy làm lạ nghĩ rằng :
    - Thằng nầy chạy đi đâu coi bộ cũng sảng hoàng như vậy kìa ?
    Bèn ngó theo sau lưng Triệu Năng, thấy có một người cao lớn rượt theo, người ấy lỏa thân xích thể , cầm hai cái búa lớn, rượt theo và hét lớn rằng :
    - Loài súc sanh , chạy đi đâu cho khỏi.
    Ðến chừng người ấy chạy gần thì , Tống Giang xem lại rõ ràng thì là Hắc triền phong Lý Quì .
    Tống Giang nghĩ rằng :
    - Hay là ta chiêm bao đây nữa chăng ?
    Nghĩ như vậy cho nên chưa dám chạy ra hỏi .
    Còn Triệu Năng chạy đến trước miễu, bị vấp rể cây tòng té sấp xuống đó.
    Lý Quì theo kịp đạp ngay giữa xương sống của Triệu Năng, vừa muốn giơ búa mà chặt.
    Xảy đâu sau lưng lại có hai người hảo hớn chạy tới, mỗi người đều cầm một cái đao lớn, người chạy trước đó là Âu Bàng, người chạy sau đó là Ðào Tôn Vượng.
    Lý Quì thấy gai người ấy chạy đến, thì có lòng sợ hai người ấy tranh công mà mất sự nghĩa khí của mình, bèn xáng xuống một búa ngang hông Triệu Năng, làm cho banh ra làm hai , rồi lại chạy ra chém giết quan binh vỡ chạy tứ tán.
    Tống Giang thấy rõ như vậy, song cũng còn chưa dám ra.
    Kế ba người hảo hớn chạy đến nữa , người đi trước là Xích phát quỉ Lưu Ðường , người đi giữa là Thạch tướng quân Thạch Dỏng , người đi sau là Thôi mạng phán quan Lý Lập.
    Sáu người hảo hớn ấy đã hiệp mặt với nhau rồi , đứng lại một chổ mà than rằng :
    - Khổ dữ a ! Chúng ta đã chém giết quan binh vỡ chạy tứ tán rồi , song không biết ca ca ở đâu mà kiếm !
    Thạch Dỏng la lớn rằng :
    - Kia kìa ! Ai ngồi núp dựa cội tòng đó ?
    Tống Giang nghe vậy mới dám bước ra nói rằng :
    - Các anh em lại cứu tôi một lần nữa sao ? Ơn trọng như vậy, biết bao giờ tôi mới trả đặng !
    Sáu vị hảo hớn ấy thấy mặt Tống Giang, thảy đều mừng liền la lớn rằng :
    - Có ca ca rồi đây ! Mau mau thông báo với Triệu đầu lảnh.
    Thạch Dỏng và Lý Lập, hai người chạy hai ngã đặng đi thông báo .
    Lúc ấy Tống Giang hỏi Lưu Ðường rằng :
    - Sao các anh em biết tôi ở đây mà kiếm ?
    Lưu Ðường đáp :
    - Khi ca ca bước chơn xuống núi rồi, thì Triệu đầu lảnh và Ngô quân sư đem lòng lo sợ, cho nên khiến Ðái viện trưởng tiếp theo ca ca mà thăm nghe công việc thể nào , vậy mà Triệu đầu lãnh hãy còn chưa an lòng, lại đi với chúng tôi tới đây tiếp ứng nữa, vì e cho ca ca đi dọc đàng có điều sơ sẩy , cho nên phải tính như vậy, té ra gặp đặng Ðái Tôn , va nói :
    - Có hai thằng khốn ấy rượt theo, bắt ca ca .
    Triệu đầu lảnh nổi giận, bèn khiến Ðái Tôn về hơn trại dặn dò Ngô quân sư , Công Tôn Thắng, ba anh em họ Nguyễn, Lữ Phương , Quách Thạnh, Châu Quí, Bạch Thắng ở lại giử sơn trại , còn mấy người khác đều phải đến đây tìm kiếm ca ca .
    Ðến chừng đến đây hõi thăm người trong xóm , tìm kiếm ca ca , thì có một người nói :
    - Tống Giang đã chạy vào Hườn Ðạo thôn rồi , chúng tôi nghe vậy chạy thẳng vào đây, giết hết một bọn quan ở giử nơi đầu làng, còn sót lại vài đứa chạy thẳng tới đây , chúng tôi cứ rượt theo nó cho nên mới gặp ca ca đặng .
    Nói vừa dứt lời , thì thấy Thạch Dỏng dắt đến một tốp là : Huê Vinh , Tần Minh, Huỳnh Tín, Tiết Vỉnh , Tương Kỉnh và Mã Lân .
    Lý Lập dắt đến một tốp là : Lý Tuấn, Mục Hoành , Trương Thuận , Mục Xuân, Hầu Kiện, Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên.
    Bọn hão hớn ấy đều ra mắt và mừng rỡ Tống Giang.
    Tống Giang cũng thi lễ và tạ ơn mấy người ấy .
    Triệu Cái nói :
    - Ta đã cản trở hiền đệ , khiến đừng xuống núi , nhưng hiền đệ không chịu nghe, chút nữa đã mang lấy họa lớn rồi .
    Tống Giang nói :
    - Vì tôi đem lòng lo sợ cho cha già , ngồi đứng không yên , cho nên phải đi liền như vậy .
    Triệu Cái nói :
    - Hiền đệ cũng có phước lắm, lịnh tôn và gia quyến thì ta đã khiến Ðái Tôn dắt Ðổ Thiên , Tống Vạn , Vương Hoài Hổ , Trịnh Thiên Thọ , Ðồng Oai , Ðồng Mãnh đến đó rước về sơn trại rồi .
    Tống Giang nghe nói cả mừng , lạy tạ Triệu Cái mà rằng :
    - Nhơn huynh đã ra ơn cứu gia quyến tôi như vậy , nếu tôi vô phước mà bị hại trong lúc nầy đi nữa thì cũng không ức gì .
    Rồi đó các vị đầu lảnh lên ngựa trở về Lương Sơn Bạc.
    Ðến nơi thì có Ngô Học Cứu chực tại Kim sa na tiếp rước bọn hảo hớn ấy thẳng đến sơn trại.
    Khi ấy các hão hớn ở giử sơn trại đều ra mừng rỡ Tống Giang.
    Tống Giang hỏi rằng :
    - Cha tôi ở đâu ?
    Triệu Cái khiến lâu la vào mời Tống thái công và Tống Thanh .
    Chẳng bao lâu có Tống thái công , Tống Thanh đến.
    Tống Giang thấy mặt cha thì mầng rỡ không biết bao nhiêu , bèn lạy hai lạy và thưa rằng :
    - Vì tôi là con bất hiếu, làm cho phụ thân cứ việc lo sợ như vầy , tội ấy thiệt đáng muốn thác.
    Tống thái công nói :
    - Anh em Triệu Năng sai người giử nhà mỗi ngày đặng đợi tờ công văn bên Giang châu đến thì nó sẽ bắt cha con ta , giải tới cho quan. Trong lúc mi về kêu cửa đó , thì đã có bảy tám đứa quan binh ở giử trong nhà, đến chừng mi chạy ra rồi thì nó cũng không ở đó nữa. Qua đến canh ba , lại có hai trăm người đem kiệu đến, khiến em mi tom góp hành lý rồi nổi lửa đốt nhà. Lúc ấy chẳng để cho ta hỏi rõ duyên do , ép ta lên kiệu mà khiêng thẳng tới đây.
    Tống Giang nói:
    - Nay cha con ta đã đặng đoàn viên như vầy thì nhờ ơn các vị hão hớn lắm .
    Bèn khiến Tống Thanh lạy tạ Triệu Cái và các vị hảo hớn.
    Các vị hão hớn ra mắt Tống thái công và đáp lễ cùng Tống Thanh
    Xong rồi, thì hối lâu la làm thịy trâu bò , bày tiệc khánh hạ cho cha con Tống Công Minh đặng đoàn viên.
    Ăn uống say sưa đến tối mới mản tiệc.
    Ngày thứ lại dọn một tiệc nữa mà ăn mừng về việc anh em tụ hội .
    Ngày thứ ba , Triệu Cái lại dọn riêng một tiệc ăn mừng cho Tống Giang , cha con gặp nhau.
    Tiệc ấy làm cho cảm động Công Tôn Thắng nhớ đến mẹ già ở Kế châu không biết sống thác thể nào .
    Trong lúc uống rượu thì Công Tôn Thắng đứng dậy thưa cùng các vị đầu lảnh rằng :
    - Tôi cách mẹ già đã lâu , không biết sống thác thể nào. Vả lại thầy tôi chắc là có lòng trông đợi, nay tôi muốn xin từ giả các vị đầu lãnh trở về thăm nhà đôi ba tháng, rồi sẽ đến đây đoàn tụ với nhau.
    Triệu Cái nói :
    - Ấy là việc bổn phận làm con, chúng tôi lẻ nào dám cải, nhưng tình nghĩa anh em kẻ ở người về như vậy thì cũng xót lòng anh em tôi lắm. Vậy để ngày mai chúng tôi dọn riêng một tiệc đặng đưa tiên sinh lên đường.
    Công Tôn Thắng nói :
    - Như vậy thì tôi cũng cám ơn lắm.
    Bèn ăn uống no say rồi ai về phòng nấy an nghỉ.
    Ngày thứ, Triệu Cái dọn riêng một tiệc đưa Công Tôn Thắng lên đường.
    Lúc ấy Công Tôn Thắng thay đổi y phục giống như hồi trước làm vân du đạo nhơn, ngồi lại mà dự tiệc.
    Các vị hảo hớn mỗi người đều dâng một chén rượu tiễn hành cho Công Tôn Thắng.
    Dâng rượu mản vòng rồi ; Triệu Cái hõi Công Tôn Thắng rằng :
    - Phen nầy tiên sinh ra đi, thì chúng tôi cũng không dám cầm, song xin tiên sanh đừng có thất tín , nội một trăm ngày phải trở lại đây, kẻo anh em tôi trông đợi .
    Công Tôn Thắng nói :
    - Liệt vị có lòng trọng đãi như vậy, lẻ nào tôi lại dám thất tín sao ? Hễ tôi về đây sắp đặt mẹ già ở cho an chổ , viếng thăm sư trưởng trong một đôi ngày rồi tôi cũng trở lại sơn trại, chớ không dám ở lâu đâu.
    Tống Giang nói :
    - Sao tiên sinh không đem về ít tên lâu la đâng nó hôm sớm hầu hạ tôn đường, kẻo người già cã ở một mình như vậy có khi buồn lắm.
    Công Tôn Thắng nói:
    - Mẹ tôi ưa ở thanh vắng một mình, chẳng chịu nhiều người lộn xộn, còn trong nhà tôi thì cũng có ruộng nương đủ cho mẹ tôi chi độ . Phen nầy tôi về đây, như mẹ tôi đặng bình an vô sự thì tôi mau mau trỡ lại, chẳng cần gì phải chờ đến một trăm ngày .
    Tống Giang nói :
    - Tiên sinh nói thì hãy nhớ lời, kẻo chúng tôi trông lắm.
    Triệu Cái khiến người đem ra một mâm vàng và bạc đưa Công Tôn Thắng lên đường.
    Công Tôn Thắng nói :
    - Chẳng cần gì phãi nhiều như vậy, miễn là đũ ăn đi đường thì thôi .
    Trịệu Cái không nghe, bèn lấy phân nữa mà bõ vào trong gói Công Tôn Thắng .
    Mản tiệc rồi , Công Tôn Thắng từ giã các vị hảo hớn, xuống thuyền cho lâu la đưa qua Kim Sa Na , đặng có trở về Kế châu.
  3. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 42
    Giả Lý Quì đón đường cướp hành khách
    Hắc triền phong nổi giận giết bốn hùm


    Khi Công Tôn Thắng đi rồi , các vị hảo hớn vừa muốn đi nghĩ, lại thấy Lý Quì cất tiếng khóc rống lên.
    Tống Giang lật đật hỏi rằng :
    - Hiền đệ buồn rầu việc chi mà khóc làm vậy !
    Lý Quì thưa rằng :
    - Trong đám anh em, kẽ thì rước cha, người thì thăm mẹ, còn phận tôi có một mẹ già với anh trai, nghèo cực đáo để , chẳng biết anh tôi có chạy đũ mà nuôi , hay là đã bỏ chết đói rồi, nếu mẹ tôi đói còn tôi ở đây ăn uống say sưa cả ngày, thì cũng không vui lòng đặng, cúi xin liệt vị nhơn huynh để cho tôi về quê quán rước mẹ tôi đến đây đặng cho mẹ con sum hiệp, thì tôi mới an lòng đặng:
    Triệu Cái nói :
    - Hiền đệ nói như vậy cũng phải , thôi để ta sai vài người đi với hiền đệ về đó mà rước lịnh từ .
    Tống Giang nói :
    - Không đặng đâu , Lý hiền đệ có tánh nóng nảy lại lổ mảng lắm, hễ trở về làng ắt là gây ra họa lớn, nếu bây giờ khiến người nào đi với nó cũng không đặng nữa . Tánh nó nóng như lửa đốt, khi đi đọc đàng ắt là phải mang họa hết , Vì nó ở bên Giang châu đạ giết nhiều người , ai nấy đều biết mặt nó. Hễ nó đi ra khỏi đây, ắt là có điều khốn hại .
    Bèn nói với Lý Quì rằng :
    - Xin em hãy nán lại ít ngày cho nguôi ngoai việc ấy, rồi sẽ trở về rước lịnh từ .
    Lý Quì nổi nóng la lớn rằng :
    - Nói như ca ca vậy chẳng là không công bình lắm. Ca ca rước lịnh tôn lên đây đặng rồi , cha con sum hiệp, vui vẽ hàng ngày, còn mẹ tôi ở nhà đói rách cực khổ không biết bao nhiêu , ca ca lại muốn tôi bõ qua như vậy thì chẳng là ức tôi lắm .
    Tống Giang nói :
    - Thôi thôi, xin hiền hệ đừng nóng nảy, nếu muốn đi thì phải y theo ba điều qua dặn .
    Lý Quì nói :
    - Ðại ca muốn dặn điều chi thì dặn phứt đi.
    Tống Giang nói :
    - Ðiều thứ nhứt, từ đây đến đó vừa đi vừa về chẳng nên uống rượu ; điều thứ hai, vì em có tánh nóng nảy chẳng ai dám đi với em , em phải đi lấy một mình mà thôi ; điều thứ ba hai cái búa lớn của em đó chẳng nên đem theo, hễ rước đặng mẹ rồi thì phải về lập tức .
    Lý Quì nói :
    - Tưởng ba điều chi kìa, chứ ba điều ấy có khó gì đâu. Vậy xin ca ca bằng lòng để cho tôi đi nội ngày nay .
    Bèn lấy một đao vắn giắt vào lưng, đem theo một đỉnh bạc lớn và năm bảy đỉnh bạc nhỏ, uống luôn vài chén rượu, rồi từ giả các vị hảo hớn xuống núi thẳng ra Kim sa na.
    Lúc ấy Triệu Cái, Tống Giang và mấy vị đầu lảnh đưa Lý Quì ra tới Kim sa na mà qua bên kia sông rồi mấy vị hảo hớn trỡ lại đại trại vào nhà tụ nghĩa .
    Tống Giang lòng lo sợ không an , nói với mấy vị hão hớn rằng :
    - Lý Quì đi đây tôi e chẳng khỏi mang họa, không biết trong bọn anh em đây ai ở đồng hương với nó, thì lúc nầy cũng nên về thăm quê quán, đặng nghe tin tức thể nào .
    Ðỗ Thiên nói :
    - Nội đây có Châu Quí cũng là người ở phủ Nghi châu, nơi huyện Nghi Thủy.
    Tống Giang nghe nói thì trực nhớ lại mà rằng :
    - Ngày nọ tụ hội nơi Bạch long miếu , Lý Quì có nhìn Châu Quí là người đồng hương, mà hôm nay tôi quên đi.
    Bèn sai lâu la đi mời Châu Quí.
    Lâu la vâng lời qua tiệm mời Châu Quí đến .
    Tống Giang nói :
    - Nay Lý Quì về nhà rước mẹ, bởi nó có tánh lổ mảng và hay uống rượu, cho nên tôi e chẳng khỏi sơ sẩy , hiền đệ là người đồng hương với nó, xin hãy chịu khó một phen , trước là thăm viếng quê hương , sau nữa dọ thăm tin tức.
    Châu Quí nói :
    - Tôi là người ở Nghi châu nơi huyện Nghi Thủy, có một người em tên là Châu Phú, ở ngoài cửa thành phía Tây huyện mà lập tiệm rượu ; còn Lý Quì cũng một huyện với tôi mà khác làng, va có một người anh tên là Lý Bạt ở tại làng Bá Trượng, gia đạo hàn vi , chuyên nghề làm mướn . Lý Quì từ bé chí lớn, có tánh hung hãn, bị án sát nhơn, cho nên mới lưu lạc giang hồ , bấy lâu không dám về nhà , nếu bây giờ ca ca muốn sai tôi về đó thám thính, thì cũng không khó gì, song sợ trong tiệm không ai coi thế cho tôi mà thôi .
    Tống Giang nói :
    - Việc ấy hiền đệ chớ lo, để qua khiến Thạch Dỏng và Hầu Kiện coi thế.
    Châu Quí lãnh mạng từ giả các vị đầu lảnh, rồi trở về tiệm sắm sửa nang thác, giao cắt các việc cho Thạch Dỏng và Hầu Kiện mà thẳng về Nghi châu.
    Từ ấy Tống Giang mới an lòng, mỗi ngày đọc thiên thơ cùng Ngô Học Cứu.
    Nói về Lý Quì ra khỏi Lương Sơn Bạc rồi thì cũng dằn lòng không dám uống rượu, cứ ăn cơm cho no mà thẳng về Nghi Thủy huyện.
    Ði đến cửa Tây thành Nghi thủy , thấy có một đám đông đứng vây lại coi tấm bảng.
    Lý Quì chen vào đám đông ấy mà nghe, thì nghe một người đọc bảng ấy rằng :
    - Tên giặc thứ nhứt là Tống Giang , người ở huyện Huy thành ; tên giặc thứ nhì là Ðái Tôn , nguyên mà Áp ngục tại Giang châu ; tên giặc thứ ba là Lý Quì , người ở huyện Nghi Thủy thuộc về phủ Nghi châu.
    Lý Quì đứng sau lưng người đọc bảng ấy , nghe đọc như vậy vừa muốn cất tiếng mà nói, xảy thấy một người xốc tới ôm
    ngang lưng nói lớn rằng :
    - Trương đại ca, vào đám đông ấy làm chi vậy .
    Lý Quì xem rỏ thì là Châu Quí, bèn hỏi lại rằng :
    - Ủa, cớ sao anh lại đến đây ?
    Châu Quí nói :
    - Hãy đi theo tôi rồi sẽ trò chuyện cùng nhau.
    Lý Quì theo chơn Châu Quí ra khi cữa thành, bước vào tiệm rượu kia, đi thẳng vô trong mà ngồi.
    Lúc ấy Châu Quí mới chỉ Lý Quì mà rằng:
    - Anh thiệt cả gan lắm ! Trên tấm bảng ấy viết rỏ ràng : Nếu ai bắt đặng Tống Giang thì thưỡng một muôn quan ; bắt đặng Ðái Tôn thì thưởng năm ngàn quan ; bắt đặng Lý Quì thì thưởng ba ngàn quan , sao anh còn dám cả gan đứng đó xem như vậy , chẳng may gặp kẻ lẹ tay mau mắt, nả tróc mà giải đến quan thì liệu thế nào ? Vì vậy Tống ca ca sợ cho anh bị hại nên không dám cho ai theo anh, lại còn sai tôi tiếp theo đặng nghe thăm tin tức. Nầy , anh đã đi trước tôi một ngày , sao còn ở lối nầy, cho tôi theo kịp vậy ?
    Lý Quì nói :
    - Tống ca ca không cho tôi uống rượu. cho nên tôi đi mới chậm trể như vậy , anh có quen lớn với chũ tiệm nầy hay không mà lại đi thẳng vào trong nầy vậy ?
    Châu Quí nói :
    - Chủ tiệm rượu nầy là em ruột tôi, tên là Châu Phú, ở đây tự bé đến lớn ; còn tôi thì buôn bán phương xa , lổ đứt vốn liếng, túng phải nhập lỏa với bọn Lương Sơn Bạc đến bây giờ mới trở về nhà đây.
    Bèn kêu Châu Phú lại mà khiến ra mắt Lý Quì .
    Châu Phú ra mắt xong rồi dọn một tiệc rượu thết đải Lý Quì.
    Lý Quì nói với Châu Quí rằng :
    - Tống ca ca dặn tôi đừng uống rượu, cho nên đi đọc đàng tôi không dám uống chút nào hết, bây giờ đã tới quê hương, lại gặp đặng nhơn huynh nữa, tưởng khi uống chơi vài chén cũng không hề gì.
    Châu Quí nễ lòng không dám cản trở, làm thinh để cho Lý Quì uống rượu rất nhiều.
    Qua đến canh năm , nhơn dịp còn sao còn trăng, Lý Quì từ giả về nhà mình.
    Khi ấy Châu Quí dặn rằng :
    - Ðừng có đi theo đường nhỏ, phải bắt tư ngả ba có cây hậu phát lớn đó đi qua đường lớn nơi phía Ðông, đi cho hết đường ấy thì đi tới quê cũ của anh. Hễ tới nơi rồi, xin anh mau mau tiếp rước lịnh từ trở về sơn trại, đừng có ở lâu mà sanh điều khó.
    Lý Quì nói :
    - Ði theo đường nhỏ cho mau, hơi đâu đường lớn, vậy chớ đường nhỏ có điều gì ngăn trở hay sao mà nhơn huynh lại dặn dò như vậy ?
    Châu Quí nói :
    - Ðường nhỏ đã có thú dữ lại có kẻ cướp đón đường, e khi quả bất địch chúng, ắt bị chúng nó đoạt hết hành lý chăng ?
    Lý Quì nói :
    - Tôi chẳng lo kẻ cướp, cũng không sợ cọp hùm chi hết.
    Bèn từ giả anh em Châu Quí đi thẳng về Bá Trương thôn.
    Ði đặng vài mươi dặm thì trời đã sáng .
    Lý Quì thấy trong đám cỏ, có một con thỏ chạy ra, thì rượt theo mà cười rằng :
    - Loài súc sanh này muốn dắt ta đi đường đây chăng ?
    Khi đương chạy , lại thấy có một đám cây cao lớn nhằm lúc mùa thu lá đỏ rụng đầy dưới cội. .
    Lý Quì đi vừa đến đám rừng ấy , thấy một người cao lớn đón đường nạt lớn rằng :
    - Có biết chuyện thì mau nạp tiền mải lộ, nếu không thì chẳng những mất hết trọn gói, mà tánh mạng lại không còn .
    Lý Quì đứng lại nhắm hình dung, thấy người ấy đầu bịt khăn đỏ, mình mặc áo đen, tay cầm búa lớn, thì nạt lại rằng :
    - Mi là người gì dám ra đây đón đường ta vậy ?
    Người cao lớn ấy nói rằng :
    - Nếu ta nói cho mi nghe, thì lại e cho mi kinh hồn mà chết đứng chăng? Nầy ta là Hắc triền phong Lý Quì , đã nghe danh ta thì phải nạp tiền mải lộ phứt đi, kẻo mà chết.
    Lý Quì nghe nói thì cười rằng :
    - Ở đây cũng có Thiết Ngưu nữa sao ? Thôi, để ta thử sức cho biết Thiết Ngưu nào mạnh .
    Bèn xốc lại đánh người cao lớn ấy.
    Ðánh mới đôi ba hiệp, người cao lớn ấy cự địch không nổi, vừa muốn tẩu thoát thì đã bị Lý Quì chém một đao nhằm vế, liền ngã xuống đất .
    Lý Quì thộp ngực người ấy nạt lớn rằng :
    - Mi biết lão gia đây chăng ?
    Người cao lớn ấy khóc rằng :
    - Xin lão gia dung thứ cho con một phen, vì thuở nay con chưa biết mặt và chưa biết danh, cho nên mới lỗi lầm như vậy.
    Lý Quì nói :
    - Ta đây là Hắc triền phong Lý Quì, mà mi còn xưng rằng Hắc triền phong Lý Quì nữa. Vậy chớ ta giả hay là mi giả ?
    Người cao lớn ấy thưa rằng :
    - Lão gia tên thiệt, còn con thì tên giả .Tuy con đây cũng là họ Lý, nhưng không phải tên Quì , cũng không phải là Hắc triền phong nữa ; nguyên danh mục của lão gia đến nổi quĩ thần cũng phải khủng khiếp, cho nên con mới giả mạo tên ấy, ra đây chận đường, dọa người thương khách giựt gói đem về mà độ nhựt. Bấy lâu con đón đường nầy, hễ xưng tên ra thì thương khách điều nạp tiền mải chớ con chưa dám chém người nào .
    Lý Quì hỏi :
    - Họ mi là họ Lý, vậy chớ mi tên chi, quê quán ở đâu, phải khai ngay cho ta rõ .
    Người cao lớn ấy nói :
    - Con là Lý Quỉ ở làng trước đây.
    Lý Quì nói :
    - Mi thiệt rất nên vô lễ , dám giả mạo tên ta mà giựt của người , đã làm cho hư danh mục của ta , lại còn làm mạo cặp búa của ta nữa . Ðể ta lấy búa của mi giết lại mi cho rồi, kẻo ngày sau mi còn dọa người lấy của thì hư hết danh mục của ta đi .
    Nói rồi vừa muốn lượm búa chém Lý Quỉ.
    Lý Quỷ khóc lóc lạy lục, mà thưa rằng :
    -Tội con dầu thác cũng đành , nhưng lão gia giết một mạng con thì lại thành ra hai mạng. Xin lão gia rộng lòng dung thứ cho con một phen.
    Lý Quì nói :
    - Mi là đờn ông , chẳng phải là đờn bà có thai , sao mi lại nói ta giết một mình mi mà thành ra hai mạng ?
    Lý Quỉ nói :
    - Thuở bé chí lớn con có tánh nhát lắm , nào con có dám làm việc dữ như vầy đâu , vì có mẹ già chín chục tuổi làm mướn mà nuôi không đũ , cho nên cực chẳng đã phải làm gan ra đây mạo tên lão gia, dọa người thương khách, kiếm tiền nuôi mẹ. Ai sợ thì sợ , không sợ thì thôi, chớ tôi không hề dám giết ai hết. Nếu bây giờ lão gia không ưng, chém tôi một búa thì đã đành tội tôi rồi nhưng mẹ tôi ở nhà không ai bảo dưởng thì ắt là không khỏi chết đói . Ấy có phải là giết một mạng mà thành hai chăng !
    Lý Quì tuy là một người sát nhơn không gớm tay mặc dầu, song nghe mấy lời ấy thì nghĩ thầm rằng :
    - Ta nghe mấy người hay chữ có nói câu gì mà "ngô ông tức nhược ông" suy theo câu ấy thì mẹ của nó đó cũng như mẹ nuôi ta rồi. Nay ta tính về rước mẹ ta ; nếu rước một mẹ ruột mà giết một mẹ nuôi thì trời đất nào lại dung ta đặng. Thôi thôi, ta cũng làm phước tha nó, đặng cho nó về nuôi mẹ .
    Nghĩ như vậy bèn trả búa lại cho Lý Quỉ mà rằng :
    - Nay ta tha mi về nuôi mẹ, song mi đừng có mạo tên Hắc triền phong nữa, mà làm hư danh mục của ta.
    Lý Quỉ lượm búa quì lạy Lý Quì nói rằng :
    - Phen này tôi đã thất kinh, từ rày không dám mạo tên lão gia, cũng không dám làm nghề chận nẻo như vậy nữa.
    Lý Quì nói :
    - Ta thấy mi có lòng hiếu thuận thì ta cũng thương , vậy ta cho mi mười lượng bạc mà đem về làm vốn bán buôn kiếm lời nuôi mẹ.
    Bèn lấy một đính bạc mười lượng cho Lý Quì.
    Lý Quì lạy tạ lảnh lấy bạc ấy mà đi .
    Khi Lý Quì đi rồi, thì Lý Quì cười rằng :
    - Thằng ấy từ rày sắp tới chắc là đổi nghiệp không dám chận nẻo giựt gói bộ hành nữa. Những kẻ làm con hiếu thuận như vậy, thì cũng đáng thương. May mà đến nói sớm cho ta rỏ, bằng không ta đã giết lầm hiếu tữ thì tội biết bao nhiêu !
    Bèn xách đao noi theo đường nhỏ mà đi.
    Ði đến giờ tị , Lý Quì đói bụng, ý muốn kiếm quán ăn uống, song không thấy quán , túng phải đi ráng một đổi nữa , thấy có một nhà tranh nơi trủng núi.
    Lý Quì xâm xâm bước vào nhà ấy, thấy một người đờn bà trong phòng bước ra .
    Lý Quì để đao xuống , lần lưng lấy bạc và nói với người đờn bà ấy rằng :
    - Tôi là người đi đường, đói bụng song kiếm quán không đặng, xin chị làm ơn lấy mấy chỉ bạc đây, dọn cho tôi một bữa cơm ăn chơi.
    Người đờn bà đó lảnh lấy bạc ấy mà đi nấu cơm.
    Lý Quì dặn rằng :
    - Chị có lấy gạo thì lấy cho nhiều, kẻo tôi ăn thiếu.
    Người đờn bà ấy nói rằng :
    - Lấy chừng bao nhiêu thì đủ ?
    Lý Quì nói :
    - Lấy chừng ba thăng mới đủ.
    Người đờn bà ấy nghe theo, lấy gạo vo sạch, bắc lên bếp lửa, rồi mở cửa sau đi hái rau.
    (Lúc ấy Lý Quì đi vòng ra ngã sau ngồi rửa tay dựa khe, song người đờn bà ấy không thấy ).
    Khi đương hái rau, người đờn bà ấy ngó qua bên kia thấy chồng mình là Lý Quỉ về, đi bộ còm róm giống hình bị thương rất nặng thì hỏi rằng :
    - Vì sao đi còm róm như vậy ?
    Lý Quỉ than rằng :
    - Em ơi ! Thời vận vợ chồng ta thiệt là xấu làm. Qua chờ hơn nữa tháng, mà không thấy bộ hành nào đi léo lại đó. Hôm nay mới có một người, qua ngở là ai, cứ việc thị oai dọa bẩm, té ra người ấy là Hắc triền phong thiệt, em nghỉ mà coi, qua tuy cũng có võ nghệ nhưng mà đem đồ giả sánh với đồ thiệt sao nổi, cho nên qua bị Lý Quì chém một đao, té nhào xuống đất; nó vừa muốn chém một đao nữa, thì qua lanh miệng giả khóc mà nói dối rằng : Nếu lão gia giết tôi , mẹ già tôi đà chín chục tuổi, không ai nuôi thì cũng phải chết. Nó thấy nói vậy cũng ngở là thiệt, đã không giết qua mà lại còn cho một đính bạc. Khi ấy qua sợ nó tĩnh ngộ, cho nên đi vòng ngã này mà về.
    Người đờn ấy nói :
    - Thôi thôi, anh đừng nói lớn. Mới khi nảy có người vóc vạc cao lớn , mặt mũi đen thui, đến nhà cậy tôi nấu cơm, bây giờ nó còn đương ở trong nhà mình ; vậy mình hãy vào đó núp mà coi thử , như quả là nó thì anh đừng ra mặt đi hái ít trái mắt mèo, thồn vô trong cộng rau cho nó ăn đặng nó ngửa ngã tử ra đó. Chừng ấy ta lấy hết tiền bạc của nó lại báo qnan mà lảnh thưởng , rồi lấy vốn ấy ra chợ buôn bán, có phải là hơn ở đây làm nghề ăn cướp chăng ?
    Lý Quỉ khen phải.
    Lý Quì nghe rỏ đầu đuôi thì nghĩ rằng :
    - Quân nầy thật là đại ác ta đã tha giết, lại còn cho bạc, mà nỡ đành lòng mong hại ta nữa thì tội nó đả đáng rồi .
    Bèn chạy xốc tới nắm óc Lý Quì , vợ cũ Lý Quỉ mau chơn lẹ mắt , cho nên chạy thoát .
    Lý Quì đè Lý Quỉ xuống xét lưng lấy một ngọn đao, mà chém thủ cấp, lần lưng lấy đính bạc lại, rồi mới đi kiếm người đờn bà ấy, thì nó đã chạy mất đường nào không biết .
    Lý Quì vào nhà ấy , đi thẳng vô phòng, xét hết các nơi, thấy có hai cái rương nhỏ, đựng những áo quần củ, dưới đáy rương có ít lượng bạc và một đôi vàng.
    Lý Quì lấy bỏ vào túi rồi trở xuống bếp, thấy nồi cơm đã chín, thì lấy mà ăn cơm lạt .
    Khi ấy Lý Quì vừa ăn vừa nghĩ rằng :
    - Có thịt Lý Quỉ rất ngon, tội gì ta lại phải ăn cơm lạt.
    Bèn bước ra thẻo hai khúc bắp đùi của Lý Quỉ, nướng chín mà ăn với cơm.
    Ăn rồi thì kéo thây Lý Quỉ vào nhà, nổi lửa đốt luôn và nhà và thây, rồi xách phát đao đi thẳng về nhà mình.
    Ði về đến nhà, Lý Quì xô cửa vào.
    Mẹ của Lý Quì nghe động thì hỏi rằng :
    - Ai đó ?
    Lý Quì bước lại gần mẹ , thấy mẹ hai con mắt đều đui, nằm co trên giường niệm Phật, thì thưa với mẹ rằng :
    - Mẹ ôi ! Con là Thiết Ngưu về đây thăm mẹ.
    Mẹ Lý Quì nói :
    - Con ôi ! Vì mẹ nhớ con mà khóc, cho nên mới ra thân bóng quáng như vầy. Vậy chớ mấy năm nay con trốn xứ nào , làm nghề nghiệp gì độ nhựt ? Con ôi ! Thân mẹ với anh con ở chốn nầy nghèo khổ kể sao cho xiết ? Anh con làm thì làm mướn mỗi ngày, nhưng ăn cũng không đũ , bửa có bửa không, đã đói lại rách, cực khổ biết là bao nhiêu !
    Lý Quì nghe nói thì rớt lụy mà nghĩ thầm rằng :
    - Nếu ta nói thiệt rằng ở Lương Sơn Bạc thì chắc là mẹ ta không chịu , ắt ta phải nói dối mới đặng .
    Nghĩ như vậy bèn thưa rằng :
    - Nay con đã làm quan rồi, cho nên về đây rước mẹ.
    Mẹ Lý Quì nói :
    - Con ôi ! Mẹ đã bóng quáng như vầy, muốn đi theo cho, nhưng đi sao đặng ?
    Lý Quì nói :
    - Ðể con cỏng mẹ đi lần , rồi sẽ kiếm xe mà mướn.
    Mẹ Lý Quì nói :
    - Chờ anh con về đây , rồi thương nghị.
    Lý Quì nói :
    - Chờ ảnh làm gì, xin mẹ cứ nghe lời con.
    Lý Quì vừa muốn cỏng mẹ ra đi. Kế thấy Lý Ðạt bưng một vịm cơm trở về tới cửa .
    Lý Quì thấy anh thì lạy mà rằng :
    - Ðã mấy năm mới đặng thấy mặt ca ca.
    Lý Ðạt nói :
    - Thằng chết bầm nầy về đây báo đời người ta nữa sao ?
    Mẹ nói. :
    - Bớ con , đừng nói như vậy em con rày đã làm quan, cho nên về đây rước mẹ đó.
    Lý Ðạt nói :
    - Ðừng tin nó mẹ ôi ! Lúc trước nó giết người ta, làm cho tôi phải mang gông mang tróng, bị đánh bị khảo chịu lấy muôn ngàn điều khổ , bây giờ tôi có nghe tin nó đã theo đảng Lương Sơn Bạc cướp giựt pháp trường nơi Giang châu, lại lên Lương Sơn Bạc làm cường đạo, hôm trước có tờ hành văn ở bên Giang châu gởi qua khiến quan sở tại bắt nó. Quan sở tại lại muốn bắt tôi mà làm khổ nữa, nhờ có ông chủ tôi kêu nài hết sức, nói tôi với nó xa nhau đã mười mấy năm, tôi không biết tới nó mà nó cũng không về đây thế khi có kẻ đồng danh đồng tánh mạo , nhận hương quán đó chăng ? Khi ấy ông chủ tôi cũng có xuất tiền lo lót, cho nên tôi mới khỏi bị bắt. Nay lại có nghe quan trên đăng bảng truyền rao cho nhơn dân rằng : Hễ ai bắt đặng nó thì thưởng ba ngàn quan . Sự cớ như vậy nó còn về đây mà hại tôi .
    Lý Quì nói :
    - Xin ca ca đừng nóng nảy. Vậy hãy theo tôi lên núi mà đồng hưởng sung sướng với nhau.
    Lý Ðạt nổi giận quơ cây đánh Lý Quì, song đánh không lại, phải bõ vịm cơm chạy .
    Lý Quì nghĩ rằng :
    - Chắc là anh đi kêu người ta bắt mình, thế nầy phải đi cho kíp mới đặng. Thuở anh chưa từng thấy bạc, bây giờ ta phải để năm chục lượng bạc trên giường, đến cùng ảnh về, gặp đặng chắc là mầng rỡ mà không truy cản nữa.
    Nghĩ như vậy , bèn lấy một đính bạc lớn để trên giường, rồi nói với mẹ rằng :
    - Mẹ ôi nếu mẹ ở đây ắt là không khỏi bị hại, để tôi cỏng mẹ trốn đi mới xong.
    Mẹ hỏi :
    - Con tính cỏng mẹ đi đâu ?
    Lý Quì nói :
    - Xin mẹ chớ hỏi, cứ việc theo con miễn là sung sướng thì thôi.
    Bèn kề vai cỏng mẹ, tay xách phát đao noi theo đường nhỏ chạy riết.
    Lý Ðạt chạy đến nhà chủ mà báo.
    Chủ nhà khiến mười tên gia đinh xách cây vác hèo đi theo Lý Ðạt đến bắt Lý Quì.
    Lý Ðạt về đến nhà thấy mẹ mình và Lý Quì đều đi mất, có một đỉnh bạc để tại trên giường thì nghĩ thầm rằng :
    - Thế khi Thiết Ngưu để bạc cho ta, đặng cỏng mẹ về Lương Sơn Bạc. Nó đi đây ắt có bọn Lương Sơn Bạc theo tiếp, nếu ta rượt nó, e khi chẳng khỏi bị bọn ấy giết , vả lại mẹ ta về Lương Sơn Bạc thì cũng đặng sung sướng an thân chớ chẳng không.
    Nghĩ như vậy bèn nói với gia đinh ấy rằng :
    - Chắc là nó đã cỏng mẹ tôi trốn rồi, bây giờ đường xá quanh co biết nó đi đường nào mà kiếm .
    Bọn gia đinh thấy Lý Ðạt nói vậy thì rủ nhau trở về.
    Nói về Lý Quì, vì sợ Lý Ðạt rượt theo, cho nên cỏng mẹ chạy theo đường nhõ .
    Ði đến chiều tối mới tới Nghi lảnh .
    Lý Quì cứ việc đi hoài , không biết chổ ấy là chổ gì , nhờ có trăng trong sao tỏ, cỏng mẹ đi lần lên núi .
    Ði đặng một đổi, mẹ của Lý Quì khát nước thái quá, chịu đà không nổi, bèn nói với Lý Quì rằng :
    - Con ôi ! Mẹ khát nước lắm, con kiếm cho mẹ một miếng nước .
    Lý Quì nói :
    - Ðể qua khỏi núi rồi, con sẽ kiếm nhà cậy người nấu cơm cho mẹ ăn.
    Mẹ Lý Quì nói :
    - Nhịn đói còn chịu đặng, ngặt vì khát nước đây khó chịu đặng.
    Lý Quì nói :
    - Con đây cũng khát nước, khô cổ khó chịu lắm. Ðể con cõng mẹ đi ráng qua bên kia, rồi sẽ kiếm nước cho mẹ uống.
    Bèn ráng sức đi mau một hồi.
    Mẹ Lý Quì chịu khát không nổi, than với Lý Quì rằng :
    - Con ôi ! Mẹ khát nước gần chết , con hãy cứu mẹ một phen.
    Lý Quì nói :
    - Tôi cũng khát nước và mỏi mệt lắm !
    Bèn để mẹ ngồi dựa cội tùng , dựng cây phát đao một bên, rồi dặn mẹ rằng :
    - Xin mẹ dằn lòng, ngồi đây chờ, con đi kiếm nước cho mẹ uống.
    Bèn đi kiếm khe một hồi, lóng nghe có hàng nước chảy, kiếm đường men tới .
    Ði một đổi xa xa mới tới khe, Lý Quì bụm nước mà uống.
    Uống rồi thì nghĩ rằng :
    - Biết làm cách gì đem nước cho mẹ đặng .
    Bèn ngó kiếm bốn phía, thấy xa xa có một cái miễu thì nghĩ thầm rằng :
    - Hay a ! Ðể ta qua bên miễu đó kiếm hoặc may cũng có vật chi đựng nước đặng chớ chẳng không.
    Bèn lần qua miễu ấy xô cửa vào, kiếm cùng nội miễu chẳng thấy vật chi đựng nước đặng , duy có một cái lư hương nơi bàn thần mà thôi.
    Lý Quì bước tới nhổ chơn nhang bỏ hết đặng có lấy lư hương ấy đựng nước, té ra giở lên không nổi ; tưởng là lư hương làm dính với bàn thần, thì lại tính bề rinh luôn cái bàn ấy, té ra bàn ấy bằng đá xây từ dưới đất xây lên, lại chạm lư hương dính luôn theo đó.
    Lý Quì ráng sức giở lên không nổi thì giận lắm, bèn ra ngoài thềm ôm vô một cục đá lớn, khẻ gãy cái lư hương ấy xách lại khe nước, hốt lá cây khô chùi rửa sạch sẽ, múc một lư nước, noi theo đường cũ trở về kiếm mẹ .
    Nguyên miễu ấy là miễu Tứ Xuyên đại thánh
    Ðến nơi không thấy mẹ thì Lý Quì kêu rằng :
    - Mẹ ở đâu , bớ mẹ l
    Kêu đôi ba tiếng không nghe trả lời .
    Lý Quì sanh nghi, bỏ lư hương xuống đó, đi kiếm khắp bốn phía .
    Ði đặng ba bốn chục bước, thấy có một đám cỏ vấy đầy những máu .
    Lý Quì mình đả rởn ốc , kiếm lần theo dấu máu , tới một chổ hang nhỏ, thấy có hai con cọp con đương ăn một khúc đùi người thì Lý Quì run rẫy lập cập nạt lớn rằng :
    - Ta từ Lương Sơn Bạc về nhà rước mẹ, cỏng mẹ ta tới đây không biết bao nhiêu cực khổ, té ra cỏng đến đây nạp thịt cho cọp như vầy thì ức ta biết là bao nhiêu !
    Bèn nhãy tới chém một đao, trúng đầu con cọp choai, cọp choai nhãy tới chụp Lý Quì .
    Lý Quì chém thêm một đao nữa, cọp ấy chết liền , cọp nhỏ thấy vậy muốn chạy vào hang.
    Lý Quì chém luôn cọp nhỏ ấy một đao liền chết tốt.
    Lý Quì nghĩ rằng :
    - Ta núp lại đây chờ cho cọp lớn về ổ đặng có giết luôn mẹ con nó mà trả thù cho mẹ ta .
    Nghĩ như vậy, bèn núp dựa miệng hang mà chờ .
    Giây lâu thấy có một con cọp lớn nhăn nanh múa vuốt vừa đi đến đó .
    Lý Quì nghĩ rằng :
    - Chắc là loài nghiệt súc này bắt mẹ ta cho con ăn thịt đây .
    Bèn bỏ phát đao xuống , rút đao giắt lưng ra chờ cọp ấy vào hang.
    Cọp ấy về tới gần miệng hang chun vào vừa đặng nữa mình thì Lý Quì nhãy tới nỗ lực đâm mở đao tự giang môn thấu vô tới ruột.
    Cọp ấy gầm một tiếng lớn, quày mình trở ra .
    Lý Quì rút đao lại không kịp, bỏ đao dính trong mình cọp mà nhảy dang ra .
    Cọp ấy nhảy qua bờ khe nằm dài mà rên .
    Lý Quì nhãy lại lấy phát đao , vừa muốn rượt theo chém cọp ấy , xảy đâu có con cọp lớn , trán trắng mắt lồi, đầu kia chạy tới muốn chụp Lý Quì .
    Lý Quì chém một đao nhằm cổ cọp ấy .
    Cọp ấy chịu không nổi, rống lên một tiếng nhào xuống chết tươi .
    Lý Quì thấy cọp ấy đã chết, thì nhảy qua bờ khe coi cọp kia sống thác thể nào, té ra tới nơi thấy cọp ấy chết rồi, không còn rục rịch chi nữa .
    Lý Quì rút cây đao ra rửa sạch sẽ , giắt vào lưng rồi ngồi khoanh tay than rằng :
    - Mẹ con cách nhau đã mấy năm trường , nay về rước mẹ, thì cũng tưởng là cốt nhục đoàn viên , đặng con bảo dưỡng mẹ già cho thỏa lòng hiếu tử , té ra rước mẹ đến đây lại bỏ cho cọp ăn như vầy, thì tội lỗi của con biết là bao nhiêu !
    Bèn khóc lóc một hồi, rồi trở lại miễu Tứ Xuyên đại thánh ngũ một giấc cho tới sáng .
    Rạng ngày Lý Quì ra nơi miệng hang, lượm hết xương thịt của mẹ , cởi bớt một cái áo ra , gói xương ấy mà chôn nơi phía sau miễu Ðại thánh.
    Lý Quì ngồi đó khóc lóc một hồi , rồi mới xánh phát đao đi xuống núi.
    Ði chưa bao xa xảy thấy sáu bảy người thợ săn đầu kia đi lại .
    Mấy người thợ săn ấy thấy Lý Quì thì lấy làm lạ hỏi rằng :
    - Người nầy chắc là sơn thần thổ địa gì hay sao , chớ không lẽ người phàm lại dám qua núi trong lúc ban đêm ?
    Lý Quì thấy nói, ý muốn nói thiệt , rồi lại nghĩ rằng :
    - Bây giờ đây nên huyện Nghi Thủy, treo bảng truyền rao , hễ ai bắt đặng ta thì thưởng ba ngàn quan, nếu ta tỏ thiệt với nó , e nó lập kế bắt ta chăng ?
    Nghĩ như vậy bèn đáp rằng:
    - Tôi là người đi đường , hồi hôm cõng mẹ đi ngang qua núi , mẹ tôi khát nước, cho nên tôi để ngồi dựa gốc cây mà đi kiếm nước, té ra kiếm đặng nước rồi thì mẹ đã bị cọp bắt đem về hang cho con ăn . Tôi theo dấu gặp hai con cọp con đương ăn thịt mẹ tôi nơi miệng hang . Tôi nổi nóng giết hai con cọp con ấy trước, rồi lại giết luôn hai co cọp lớn , có một con đực , trán trắng mắt lồi, bây giờ thây cọp hãy còn trên chổ đó . Khi giết bốn con cọp ấy rồi thì tôi vào miễu gần đó , ngủ cho đến sáng rồi mới xuống đây .
    Mấy người thợ săn nghe nói như vậy thì lắc đầu mà rằng :
    - Chúg tôi không tin, lẻ nào có một mình chú mà giết đặng bốn cọp , dẫu cho Lý Tồn Hiếu , Tử Lộ đi nữa cũng giết chừng một con mà thôi. Vả chăng hai con cọp lớn đó, nó đã ăn hết không biết mấy tay võ nghệ . Từ ngày nó đến chiếm cứ núi nầy những kẻ đi đường, nếu không đủ mười người sắp lên , thì không dám đi ngang qua đây. Ấy là ban ngày đó , còn ban đêm thì mấy mươi người cũng chẳng có ai dám qua hết. Chớ đừng nói dối như vậy , chúng tôi chẳng thèm tin đâu .
    Lý Quì nói :
    - Tôi là người ở xứ xa không rõ đầu đuôi chi hết , nói láo với các anh thì có ích lợi gì cho tôi sao ? Nếu các anh không tin , tôi dắt các anh lại đó xem cho rõ .
    Mấy người thợ săn nói :
    - Nếu quả có như vậy thì chúng tôi thưởng chú rất trọng .
    Nói rồi liền rúc tù và lên , giây lâu thợ săn tụ lại hơn ba bốn mươi người , kẻ thì cầm roi , người thì cầm câu liêm , theo Lý Quì đến hang cọp .
    Lúc ấy mặt trời lên đã cao , mấy người thợ săn đi gần đến nơi , quả thấy có hai con cọp con và một con cọp lớn , nằm tại miệng hang, còn một con nữa thì nằm gần khe nước .
    Các thợ săn ấy thấy quả như vậy thì mầng rỡ khôn cùng . Bèn áp lại trói bốn con cọp ấy mà khiêng xuống núi.
    Lúc ấy có một người làm đầu trong đám thợ săn , nhứt diện mời Lý Quì đi với mình tới nhà Tào thái công , nhứt diện sai người thông báo với Lý Chánh , khiến tới nhóm tại nhà ông Thượng hộ là Tào thái công.
    (Nguyên Tào thái công ấy khi trước có làm Lại viên trong huyện , chặt lột của dân mà dựng nên sự nghiệp . Ðến nay về ở trong làng , lại nuôi những đứa quan đàng, hà hiếp dân tình đến nước ).
    Tào thái công mời Lý Quì vào nhà khách hỏi thăm đầu đuôi về việc giết cọp.
    Lý Quì thuật rõ từ lúc cỏng mẹ qua núi đến lúc gặp mấy người thợ săn cho Tào thái công nghe.
    Tào thái công hỏi :
    - Tráng sĩ tên tọ là chi , xin nói cho tôi rõ ?
    Lý Quì nói :
    - Họ tôi là họ Trương, vì có can đởm cho nên ai nấy đều gọi là Trương đại Ðởm .
    Tào thái công nói :
    - Như tráng sĩ thiệt cũng đáng gọi là Trương đại Ðởm .
    Bèn hối gia đinh dọn tiệc thết đải Lý Quì .
    Nói về nhơn dân trong làng ấy , nghe chuyện có người giết cọp, thì nhiều kẻ mừng rỡ , rũ nhau tới nhà Tào thái công xem cọp và người ấy .
    Lúc ấy có vợ Lý Quỉ về ở với cha mẹ cũng gần lối đó , nghe tin như vậy cũng đến nhà Tào thái công xem.
    Vợ Lý Quĩ thấy mặt Lý Quì , nhìn biết là người giết chồng mình thì lật đật trở về thưa với cha mẹ rằng :
    - Thằng mặt đen giết cọp , thiệt là đứa giết chồng tôi và đốt nhà tôi đó . Tên nó là Lý Quì , hiệu là Hắc triền phong , cũng là một đảng Lương Sơn Bạc.
    Cha nàng ấy nghe vậy, lật đật đến báo với Lý Chánh.
    Lý Chánh nói :
    - Nếu quả nó là Hắc triền phong thì chúng ta cũng nên bắt nó , giải đến huyện lảnh ba ngàn quan.
    Bèn sai người đi mời Tào thái công tới nhà mình đặng thương nghị .
    Tào thái công đương có đàm đạo với Lý Quì, nghe người của Lý Chánh đến mời thì xin kiếu mà qua nhà Lý Chánh .
    Lý Chánh hỏi :
    - Ông biết người giết cọp ấy là ai chăng ?
    Tào thái công nói :
    - Người ấy xưng tên là Trương đại Ðởm.
    Lý Chánh nói :
    - Không phải đâu, tên nó là Lý Quì , hiệu nó là Hắc triền phong quê ở tại Bá Trượng thôn , ngày trước nó có sát nhơn , trốn qua Giang châu , lại đoạt pháp trường mà cứu bọn Lương Sơn Bạc. Vì vậy quan nên đăng bảng truyền rao : Hễ ai bắt đặng nó thì thưỡng ba ngàn quan.
    Tào thái công hỏi :
    - Bây giờ ý ông muốn bắt nó nạp cho quan sao ?
    Lý Chánh nói :
    - Phải .
    Tào thái công nói :
    - Muốn tính chuyện ấy , chúng ta phải hỏi cho chắc chắn, nếu làm không ra chuyện thì cũng không dễ gì.
    Lý Chánh nói:
    - Nó có tới nhà Lý Quỉ , khiến vợ Lý Quỉ nấu cơm cho nó ăn, rồi lại giết Lý Quỉ nữa . Bây giờ có vợ Lý Quỉ mới nhìn đặng nó tại nhà ông ,cho nên đến báo với tôi đây .
    Tào thái công nói :
    - Nếu quả như vậy thì chúng ta phải dọn tiệc mà thết đải, rồi sẽ hỏi nó, muốn lảnh thưởng tại làng hay là đi đến huyện mà lảnh . Như nó không chịu đến huyện, thì quả nó là Hắc triền phong rồi, chừng ấy ta ép nó uống rượu cho say mèm, rồi sẽ trói quách nó lại , nạp cho quan mà lảnh thưởng.
    Lý Chánh khen phải.
    Thương nghị xong rồi thì Tào thái công trở về nói với Lý Quì rằng :
    - Khi nảy tôi mắc có việc cần , bất đắc dĩ phãi đi trong giây phút , xin tráng sĩ miễn chấp .
    Lý Quì nói :
    - Tôi không chấp nhứt việc nhỏ ấy đâu.
    Tào thái công thúc hối thúc gia đinh dọn một tiệc , rượu thịt ê hề thết đải Lý Quì , lại có mời đũ những thợ săn và Lý Chánh xúm lại luân phiên với nhau , mỗi người mời một chén, mời cho giáp vòng rồi rồi trở lại đầu.
    Trong khi ăn uống Tào thái công hỏi Lý Quì rằng :
    - Tráng sĩ muốn giải cọp nầy đến huyện lảnh thưởng hay là lảnh tại trong làng mà thôi?
    Lý Quì nói :
    - Tôi là người đi đường, tình cờ giết những cọp ấy , nếu các ông có bạc thì cho ít nhiều uống rượu chơi, bằng không nữa thì thôi ; tôi không đến huyện đâu.
    Tào thái công nói :
    - Tráng sĩ không chịu đến huyện, để chúng tôi góp tiền trong làng mà đưa tráng sĩ lên đường , rồi chúng tôi sẽ giải cọp ấy đến huyện.
    Lý Quì vừa uống rượu vừa nói chuyện , giây lâu say mèm .
    Bọn thợ săn ấy khiêng ra nhà sau để nằm trên ghế và lấy dây trói lại , rồi khiến Lý Chánh dắt vợ Lý Quỉ theo đi cáo báo với Tri huyện Nghi Thủy.
    Tri huyện Nghi thủy hay đặng chuyện ấy , lật đật thăng đường mà hỏi rằng :
    - Hắc triền phong là người phản nghịch triều đình, phải giử cho nhặt, đừng để đến nổi nó tẩu thoát mà mang khốn .
    Lý chánh thưa rằng :
    - Chúng tôi trói nó tại nhà Tào thái công chẳng cho người ngoài tới chổ ấy. Chúng tôi sợ đi dọc đường có điều sơ sẩy, cho nên không dám giải đến, phải tới cáo báo cho ngài hay, đặng ngài liệu định thể nào tự ý.
    Tri huyện khen phải, bèn kêu Ðô đầu trong huyện ấy tên là Lý Vân mà dặn rằng :
    - Tại núi Nghi lảnh có Tào thái công bắt đặng Hắc triền phong rồi. Vậy ngươi phải đem binh đến đó điệu nó về đây, chẳng nên làm cho tẩu lậu phong thinh, hễ có người giải cứu cho nó thoát khỏi thì tội ấy về ngươi .
    Lý Văn lỉnh mạng, điểm ba mươi quân , đi theo Lý Chánh thẳng Nghi lảnh.
    Lúc ấy tuy lời Tri huyện dặn dò như vậy, song giấu không nổi.
    Nhơn dân đồn lần tới tai Châu Phú rằng :
    - Hắc triền phong là người đánh phá Giang châu ngày trước. Nay có Tào thái công lại Nghi lảnh bắt đặng nó mà trói tại nhà . Bây giờ Tri huyện sai Lý đô đầu đến bắt nó về .
    Châu Phú hay đặng chuyện lật đật chạy về nói lại với Châu Quí .
    Châu Quí than rằng :
    - Thằng mặt lọ đó nó gây họa ra rồi. Bây gịờ ta biết thế chi mà giải cứu ? Tống Công Minh biết tánh nết nó , cho nên khiến qua dọ thăm tin tức. Nay nó đã bị bắt như vậy, nếu qua không cứu thì mặt mũi nào dám thấy Tống Công Minh nữa . Bây giờ biết liệu kế chi mà cứu nó ? Khổ dử a !
    Châu Phú nói :
    - Thủng thỉnh mà lo, đừng có nóng như vậy mà không ra kế. Vả chăng Lý đô đầu là người võ nghệ siêu quần, năm bảy mươi người cũng không dám gần, bây giờ đây đồng tâm đồng ý thì có hai anh em mình mà thôi . Vậy phải lấy trí mà làm , chẳng nên lấy thế mà cự. Thuở nay Lý Vân ưa tôi lắm ; va cũng có dạy thêm tôi một đôi đường thiệu. Bây giờ nếu tôi lấy lời dịu ngọt lập kế dối va thì cứu cũng đặng. Ấy vậy, đêm nay anh em ta phải nấu vài ba yên thịt, mua vài chục ve rượu, rồi bỏ thuốc mê vào trong rượu thịt ấy, chờ đến canh năm, hai anh em ta khiến trẻ khiêng rượu thịt ra đón đường ấy, chờ cho Lý Vân đi ngang qua đó tôi sẽ lấy rượu thịt ấy chúc mừng cho va, lại mời bọn quân sĩ ấy mỗi người uống một chén rượu, ăn một miếng thịt, ắt là chúng nó mê man ; chừng ấy anh em ta thả Lý Quì , cho nó trở về Lương Sơn Bạc .
    Châu Quí nói :
    - Kế ấy rất hay, vậy ta phải làm cho gấp .
    Châu Phú nói :
    - Lý Vân không biết uống rượu, dẫu va có ăn nhằm thuốc mê đi nữa, thì chẳng bao lâu va cũng tỉnh lại, chừng ấy e khi thân tôi ở đây không đặng !
    Châu Quí nói :
    - Em đây làm nghề bán rượu thì cũng không khá gì lắm , chi bằng đem bết gia quyến theo qua lên Lương Sơn Bạc mà nhập lỏa, như may có gặp đám nào thì cũng đặng phân tang với người ta. Vậy đêm nay khiến trẻ chở hết những đồ tế nhuyễn lên xe , đem hết vợ con đi chừng mười dậm đường mà chờ anh em ta, như cứu đặng Lý Quì rồi thì sẽ nhập đoàn thẳng lên Lương Sơn Bạc . Còn bây giờ đây thuốc mê đà sẳn trong gói. Ðể qua lấy ra bỏ vào rượu thịt ấy, dẫu Lý Vân không biết uống rượu em hãy cứ việc ép va ăn cho kha khá, thì va cũng phãi mê man chớ chẳng không.
    Châu Phú nói :
    - Tính như ca ca cũng phãi . Thế nầy tôi phải lên Lương Sơn Bạc mới đặng.
    Bèn khiến gia đinh dọn một cái xe, chở hết tế nhuyễn và vợ con đi theo đường lên Lương Sơn Bạc chừng mười dặm, ở đó mà chờ mình .
    Ðêm ấy hai anh em Châu Quí nấu thịt mua rượu sẳn sàng, lấy ba chục cái chén không , khiến gia đinh dọn hết gánh ra nơi khúc đường vắng mà chờ Lý Vân.
    Ðến khi trời gần sáng, thì có ba mươi lính lệ và một tốp dân làng, dẫn Lý Quì đi qua đó ; còn Lý Vân thì cởi ngựa đi theo sau .
    Châu Phú đón trước đầu ngựa mà rằng :
    - Thưa thầy, nay tôi nghe thầy giải Lý Quì, thì tôi định chắc là thầy đi ngang qua đây, cho nên sắm sanh rượu thịt, đến đây mầng thầy .
    Nói rồi thì rót một chun rượu mời Lý Vân uống , lại hối Châu Quí bưng một dĩa thịt mời Lý Vân ăn.
    Lý Văn lật đật xuống ngựa mà rằng:
    - Hiền đệ làm chi cho nhọc công lắm vậy ?
    Châu Phú nói :
    - Một ngày cũng đạo thầy trò, nếu tôi không làm như vậy thì có chi gọi rằng nghĩa ?
    Lý Vân vị tình bưng lấy chén rượu nhấm vào miệng một chút , song không dám uống.
    Châu Phú nói :
    -Tôi cũng biết thầy không từng uống rượu, song lời tục có nói : Vô tữu bất thành lễ , cho nên tôi phải sắm cho đủ lễ, xin thầy vị tình ráng uống chừng nữa chén mà thôi .
    Lý Vân thấy nói đã cạn lời, thì phải ép mình uống hết nữa chén.
    Châu Phú nói :
    - Thầy không hay uống rượu, tôi cũng không dám ép, vậy xin thầy ăn thịt.
    Lý Vân nói :
    - Qua ăn tại nhà Tào thái công đã no rồi, ăn nữa không đặng .
    Châu Phú nói :
    - Từ đây về đó cũng xa , tôi đã có lòng e cho thầy đói, nên mới thức đêm sắm sửa rượu thịt nầy, nếu thầy không uống lại không ăn thì ngặt lòng tui lắm , xin thầy chớ luận ngon dỡ , hãy ăn quấy quả vài miếng lấy thảo mà thôi .
    Bèn chọn vài cục thịt lớn mà dâng cho Lý Vân.
    Lý Vân thấy Châu Phú ân cần như vậy thì cũng gắng gượng ăn hai cục thịt ấy .
    Châu Phú lại mời hết mấy người thợ săn , Tào thái công, Lý Chánh và lính lệ xúm lại ăn uống.
    Mấy nguời ấy vốn là bượm rượu, hễ gặp rượu thịt thì ăn uống bất kỳ nguội sốt, ngon dở , ăn uống một hồi, rượu thịt ráo nạo .
    Lý Quì thấy mặt hai anh em Châu Quí thì đã biết là dụng kế mà cứu mình, song cũng giả ý nói lớn rằng :
    - Sao mi không cho ta ăn uống với ?
    Châu Quí nạt rằng :
    - Mi là ăn cướp , ai có rượu thịt đâu dư mà cho , mi phải ngậm miệng, đừng nói nữa mà bị đòn .
    Bọn ấy ăn uống no say rồi, kẻ thi nằm ngửa , người thì ngồi bẹp xuống đất , lấy mắt nhìn nhau mà miệng nói chi không đặng.
    Lý Văn thúc hối lên đường, bọn ấy trơ trơ, đứng dậy không nổi.
    Lý Vân biết rằng trúng kế, vừa muốn bước tới đánh anh em Châu Quí, té ra đầu nặng chơn nhẹ lại chóng mặt, đứng cũng không vững, té nhào xuống giữa đường mà ngủ khì .
  4. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 43
    Binh Quan Sách, đường dài gặp Thạch Tú
    Cẩm Báo Tử, ngả tắt thấy Ðái Tôn


    Lúc ấy anh em Châu Quí giựt đao mà nạt bọn dân làng :
    -Các ngươi chớ chạy !
    Dân làng cả kinh vở chạy tứ tán, có kẻ chậm chân chạy không kịp thì bị hai anh em Châu Quí giết .
    Lý Quì hét lớn một tiếng lớn , chuyển gân mà bứt dây trói, nhảy lại giựt đao muốn giết Lý Vân.
    Châu Phú lật đật cản trở mà rằng :
    - Chẳng nên làm lếu , người ấy là thầy tôi , tánh ý rất tốt, ngươi hãy chạy trước về Lương Sơn Bạc, đừng có nóng nảy mà giết lầm người phải.
    Lý Quì nói :
    - Không giết Lý Vân cũng phải, còn Tào thái công tánh ở rất ác, tôi giết nó mới hết nư giận cho .
    Nói rồi liền xốc tới đưa Tào thái công, vợ của Lý Quỉ, Lý Chánh, mấy người thợ săn và mấy người lính lệ đều về chín suối . Rồi lại còn muốn rượt theo mấy tên dân làng mà chém nữa.
    Châu Quí nói rằng :
    - Mấy đứa ấy can chi mà giết nó .
    Lý Quì thấy nói như vậy mới chịu ngừng tay , đi với Châu Phú và Châu Quí mà lên đường.
    Ði đặng một đổi xa xa , Châu Phú nhớ lại thì nói với Châu Quí rằng :
    - Chắc là thầy tôi không dám về huyện , phải rượt theo chúng ta mà giựt Lý Quì lại. Ấy vậy, hãy chờ trong giây phút đặng năn nỉ với người , họa may ổng có xiêu lòng đi theo ta chăng ?
    Châu Quí nói :
    - Em nói cũng phải. Vậy để qua đi trước, còn em với Lý Quì đứng lại đây mà chờ, nếu Lý Vân gây dữ thì có Lý Quì tiếp với, còn như chờ lâu mà va không rượt theo thì em cũng phải lên đường, đừng có châp nê chờ đợi lâu lẳn mà mang họa.
    Châu Phú nói :
    - Chờ chừng một hai giờ, nếu không có thầy tôi rượt theo thì tôi cũng phải theo anh.
    Châu Quí ra đi, còn Châu Phú và Lý Quì thì ở lại mà chờ.
    Giây lâu quả có Lý Vân xách đao rượt theo mà hét lớn rằng :
    - Cường tặc chớ chạy !
    Lý Quì thấy vậy huơi đao nhảy ra đánh với Lý Vân mới đặng năm bảy hiệp , Châu Phú xách đao đở hai lưỡi đao ấy dang ra mà rằng :
    - Hai người khoan đánh đã để tôi nói chuyện cho nghe.
    Hai người ngừng đao lại thì Châu Phú nói với Lý Vân rằng :
    - Thưa thầy , tôi học với thầy một ngày thì cũng là đạo thầy trò, tôi không dám phụ , ngặt vì anh tôi là Châu Quí vưng lời Tống Công Minh theo giử Lý Quì, nếu để cho Lý Quì bị bắt thì anh tôi mặt mũi nào dám thấy Tống Công Minh nữa . Bởi vậy cho nên bất đắc dĩ phải làm chuyện nầy . Tuy vậy, lòng tôi thiệt thương thầy lắm, trong khi hãy còn mê man, Lý Quì đây ý muốn giết thầy , may có tôi cản trở không cho va giết, cho nên thầy mới còn sống đặng đây, đến chừng tôi đi một đổi đường thì còn lại lo cho thầy khó nổi thấy mặt Tri-huyện , cho nên phải đây đợi thầy mà phân trần lợi hại cho thầy nghe. Thầy ơi, bây giờ đã mất Lý Quì, lại chết hết bấy nhiêu quân lính đó, nếu thầy trở về với Tri huyện thì cũng như đem thịt mà nộp cho cọp . Thôi thôi, xin thầy theo anh em tôi thẳng lên Lương Sơn Bạc mà nhập lỏa thì hay hơn.
    Lý Vân ngẫm nghĩ một hồi rồi mới than rằng :
    - Thiệt qua cũng khó nổi về, song e lên đó không ai nói tới, thì cũng hỗ lắm.
    Châu Phú cười rằng :
    - Vậy chớ thầy chưa nghe danh Cập Thờ Võ ở Sơn Ðông hay sao ? Người ấy thuở nay chiêu hiền đải sĩ, kết giao anh hùng trong thiên hạ , ai nấy đều mến phục , lẻ nào lại không ngó tới thầy sao ?
    Lý Vân thở ra mà rằng :
    - Thảm thay cho qua , có nhà khó ở, có xứ khó về, may mà không có vợ con chi , cũng khỏi lo quan trên bắt bớ, bây giờ qua có đi cũng dễ lắm.
    Lý Quì cười rằng :
    - Sao ca ca không nói cho sớm. Ðể cho hai người đánh đặng năm bảy hiệp , lúc ấy nếu tôi lẹ tay thì tánh mạng Lý huynh còn gì .
    Ba người bèn vầy đoàn chạy theo Châu Quí.
    Châu Quí cả mừng, đều đi theo xe mà về Lương Sơn Bạc.
    Ði đặng nữa đường, lại gấp Mã Lân và Trịnh Thiên Thọ, mầng rỡ nhau rồi thì Trịnh Thiên Thọ nói :
    - Triệu đầu lảnh và Tống đầu lảnh sai hai đứa tôi xuống núi thám thính, nay đã gặp đây thì hai đứa tôi phải về trước đặng có báo cho nhị vị đầu lảnh hay .
    Nói rồi liền giục ngựa trở về Lương Sơn Bạc .
    Ngày thứ Châu Quí , Châu Phú và Lý Quì về đến đại trại , dắt Lý Vân ra mắt Triệu Cái và Tống Giang mà tõ thuật việc trước .
    Lý Quì nhắc đến việc mẹ mình bị cọp ăn , thì lại rơi lụy ròng ròng.
    Tống Giang cười rằng :
    - Ngươi đã giết hết bốn con cọp nơi Nghi Lảnh, ngày nay trong trại lại thêm đặng hai con cọp sống nữa .
    (Nguyên hiệu của Lý Vân là Thanh nhản hổ, hiệu của Châu Phú là Tiếu diện hổ , cho nên Tống Giang gọi là hai cọp sống.)
    Rồi đó Triệu Cái truyền dọn một tiệc ăn mừng .
    Ngô Dụng nói :
    - Phải khiến Châu Quí ra nơi tiệm rượu mà thế cho Thạch Dỏng và Hầu Kiện về trại, lại dọn một căn nhà cho gia quyến của Châu Phú ở, bây giờ bề thế sơn trại càng ngày càng thạnh, thì phải lập thêm ba cái quán rượu, đặng thám thính các việc kiết hung. Ấy vậy nơi phía Tây núi này có một chổ rộng rải , phải khiến Ðồng Oai và Ðồng Mảnh đem mười tên lâu la ở đó mà lập quán .
    Lại khiến Lý Lập đem mười tên lâu la lập quán nơi phía Bắc núi nầy ; mỗi chổ quán ấy đều cất một cái Thủy đình. khiến lâu la ở giử phía bên nầy sông đặng có lượm tên mà thông báo. y như quán của Châu Quí vậy . Còn trước núi phải làm ba cái ải , khiến Ðào Tôn Vượng đào kinh đắp đường nơi dưới chơn núi, đặng cho thông thương; lại khiến Tương Kỉnh giử việc thâu xuất trong kho , Tiêu Nhượng giử việc tờ giấy , Kim Ðại Kiên khắc các thứ ấn triện ; Hầu Kiện coi việc đóng giáp, may áo chiến bào và các thứ cờ xí , Lý Vân coi việc cất nhà ; Mã Lân coi việc đóng thuyền ; Tống Vạn và Bạch Thắng giử trại Kim sa na ; Vương Hoài Hổ, Trịnh Thiên Thọ giữ trại Áp chỉ na ; Mục Xuân, Châu Phú coi giữ lương tiền nơi sơn trại ; Lữ Phương và Quách Thạnh ở nhà Tụ nghĩa giử việc tiếp khách ; Tống Thanh giử việc diện yến.
    Triệu Cái và Tống Giang đều khen phải.
    Bèn khiến các đầu mục ấy làm y như lời Ngô Dụng.
    Từ ấy bình yên vô sự , mỗi ngày thao luyện nhơn mã, giáo diễn võ nghệ nơi các trại.
    Ngày kia Tống Giang nói với Triệu Cái và Ngô Dụng rằng :
    - Công Tôn Thắng về quê đã lâu, không thấy trở lại, lòng tôi lo lắm. Vã chăng, từ đây về Kế châu cũng không bao xa. Công Tôn Thắng đi đã lâu rồi, sao chưa thấy trở lại, thế nầy phải sai Ðái Tôn chịu khổ một phen đi thám thính tin tức mới đặng.
    Bèn kêu Ðái Tôn mà tỏ việc ấy, Ðái Tôn vưng chịu.
    Tống Giang cả mầng mà rằng :
    - Hiền đệ đi trong mười ngày thì phải có tin tức trở về.
    Ðái Tôn vâng lệnh, từ giả các vị hảo hớn, mang bốn cái giáp mã, dùng phép thần hành đi thẳng qua Kế châu.
    Ngày kia đi đến đia phận Nghi Thũy huyện, dọc đàng nghe người ta đồn rằng :
    - Hôm trước bắt đặng Hắc triền phong rồi, vì có bọn Lương Sơn Bạc dụng kế giải cứu làm liên lụy cho Lý đô đầu phải trốn mất.
    Ðái Tôn nghe vậy thì cười thầm.
    Ði đến một đổi xa xa, lại có một người cầm một cây giáo đứng giữa đường, thấy Ðái Tôn đi mau thì kêu lớn rằng :
    - Bớ Thần hành thái bảo, dừng chơn lại cho tôi nói chuyện.
    Ðái Tôn trở lại đứng nhìn người ấy, thấy người ấy mủi ngay miệng vuông, mày thanh , mắt sáng , lưng rộng , mình cao, thì hỏi lại rằng :
    - Tráng sĩ là ai, sao lại biết tên tôi mà kêu ?
    Người ấy lật đật bỏ giáo mà quì lạy.
    Ðái Tôn vội vã đáp lễ mà rằng :
    - Tráng sĩ tên họ là chi, xin cho tôi biết ?
    Người ấy đáp rằng :
    - Tôi là Dương Lâm , quê ở tại phũ Chương Ðức chuyên nghề ở chốn lục lâm, thiên hạ gọi là Cẩm Báo Tử, cách vài tháng nay, tôi gặp Công Tôn Thắng nơi tiệm rượu , thì va có nói : Nơi Lương Sơn Bạc có Triệu Cái , Tống Công Minh thiệt người nghĩa khí, chuyên việc chiêu hiền đải sĩ . Va có làm một phong thơ khiến tôi đến đó nhập lỏa, song vì hai vị ấy chưa từng quen mặt, cho nên lòng tôi dục dặc còn chưa muốn đi. Công Tôn Thắng lại có nói với tôi rằng : Gần nơi Lương Sơn Bạc có một tiệm rượu của Châu Quí, để tiếp rước anh hùng nhập lõa. Lại có một người kêu là Thần hành thái bảo, một ngày đi đặng tám trăm dặm đường , người ấy là người thám thính các việc kiết hung. Vì vậy cho nên tôi thấy trưởng huynh đi mau khác thường, thì lôi định chắc là Thần hành thái bảo, té ra cũng quả như lời Công Tôn Thắng, cũng thiệt là giải cấu tương phùng, vô tâm đắc ngộ.
    Ðái Tôn nói :
    - Cũng vì Công Tôn Thắng trở về Kế châu vắng bặt tin tức , cho nên Tống Công Minh mới sai tôi đi hỏi thăm rước va về sơn trại.
    Dương Lâm nói :
    - Tuy tôi là người ở phủ Chương Ðức, nhưng nội miệt Kế châu tôi đều thạo biết ; nếu trưởng huynh bằng lòng thì tôi cũng đi với cho có bạn.
    Ðái Tôn nói :
    - Nếu túc hạ chịu đi với tôi, thì cũng là may cho tôi lắm. Vậy anh em ta đến đó tìm kiếm cho đặng Công Tôn Thắng, rồi sẽ đồng đoàn trở về Lương Sơn Bạc.
    Bèn kết bái với Ðái Tôn mà gọi Ðái Tôn là anh.
    Ðái Tôn đi chậm chậm mà chờ Dương Lâm đi với mình, đến chiều vào quán trọ mà nghĩ.
    Dương Lâm khiến đem rượu thịt mời Ðái Tôn ăn uống.
    Ðái Tôn từ rằng :
    - Trong lúc tôi đương dùng phép thần hành thì phải ăn chay cho đến khi về.
    Dương Lâm thấy nói như vậy thì cũng ăn chay theo với Ðái Tôn .
    Rạng ngày sắm sửa lên đường, Dương Lâm nói :
    - Nếu huynh trưởng dùng phép thần hành thì tôi lại không kịp, còn như không dùng phép ấy, cứ đi thủng thỉnh mà chờ tôi như hôm qua, thì lại e nổi trể nải ngày giờ chăng ?
    Ðái Tôn cười rằng :
    - Tôi có bốn cái giáp mã , hễ có người nào theo tôi, tôi sẽ chia cho người ấy hai cái, thì người ấy cũng đi mau như tôi vậy .
    Dương Lâm nói :
    - Tôi là phàm thai trược cốt, mang phép ấy e không kiến hiệu chăng ?
    Ðái Tôn nói:
    - Phép nầy ai mang cũng đặng, song phải ăn chay mà thôi .
    Bèn lấy giáp mã buộc vào vế Dương Lâm, buộc rồi niệm một câu chú thì hai chơn của Dương Lâm rất nhẹ, đi theo cũng kịp Ðái Tôn .
    Hai người đi đến giờ tị, tới một hòn núi rất cao, chung quanh có suối bao phũ , chính giữa có đường đi ngang qua núi .
    Dương Lâm nói với Ðái Tôn rằng :
    - Chổ nầy kêu là Ẩm mã xuyên. Ngày trước có một bọn cường nhơn rất đông, bây giờ không biết thể nào.
    Ðái Tôn hỏi :
    - Chổ nầy không có sông, sao lại kêu là Ẩm mã xuyên
    Dương Lâm nói :
    - Chổ nầy sơn thế rất tốt, nước suối chảy bao xung quanh, cho nên mới gọi là Ẩm mã xuyên.
    Ði một đổi nữa thì nghe có tiếng chiêng trống, lại thấy đôi ba trăm lâu la chạy ra đón đường, có hai người hảo hớn đi đầu, một người cầm đao nạt lớn rằng :
    - Ai đi đường đó , phải dùng chơn lại nạp tiền mải lộ, nếu không thì ắt hồn xuống suối vàng.
    Dương Lâm cười rằng :
    - Trưởng huynh có thấy chăng . Ðể tôi thoát sanh cho lũ nầy, đặng nó đầu thai kiếp khác.
    Bèn hươi thương xốc tới đánh hai người ấy.
    Hai người ấy có một người thấy Dương Lâm chạy lại thì kêu rằng :
    - Khoan đã, ca ca có phải là Dương Lâm chăng ?
    Dương Lâm nhìn lại, té ra người ấy là anh em, bèn kêu Ðái Tôn nói rằng :
    - Huynh trưởng hãy lại đây, người nầy cũng là anh em với tôi.
    Ðái Tôn bước lại hỏi rằng :
    - Tráng sĩ ấy là ai ?
    Dương Lâm nói :
    - Người thứ nhứt đây là Ðặng Phi vì hai con mắt đều đỏ, cho nên thiên hạ gọi là Hỏa nhản tuấn nghê. Khi trước cũng là một bọn với tôi. Cách nhau đã năm năm nay, bây giờ mới đặng gặp nhau.
    Ðặng Phi hỏi Dương Lâm rằng :
    - Người ấy là ai ?
    Dương Lâm nói :
    - Người nầy là Thần hành thái bảo, hảo hớn nơi Lương Sơn Bạc đó.
    Ðặng Phi nói :
    - Có phải là Ðái viện trưởng ở tại Giang châu chăng ?
    Ðái Tôn nói :
    - Phải.
    Hai người ấy nghe nói lật đật bước lại thi lễ mà rằng :
    - Bình nhựt tôi cũng thường nghe đại danh của Viện trưởng, lòng tôi lấy làm kính mến , muốn đặng gặp mặt , hôm nay tình cờ lại gặp nhau đây , thiệt cũng là điều may lắm.
    Ðái Tôn hỏi Ðặng Phi rằng :
    - Còn vị hão hớn nầy tên họ là chi ?
    Ðặng Phi nói :
    - Người nầy tên là Ðặng Phương, thiên hạ hay gọi là Ngọc phan công.
    Ðái Tôn cả mừng, bốn người và lại đàm đạo cùng nhau .
    Dương Lâm hỏi Ðặng Phi rằng :
    - Vậy chớ hiền đệ tụ nghĩa tại đây đã đặng bao lâu ?
    Ðặng Phi nói :
    - Tôi ở đây đặng một năm , song nữa năm trước thì tôi ở nơi phía Tây bắc, có gặp một người tên là Bùi Tuyên làm chức Khổng mục tại phủ nầy, thạo nghề đao bút, có tánh thông minh, lại ngay thẳng, một mảy không chịu lạm thực của người, cho nên ai nấy đều gọi là Thiết diện khổng mục. Va lại thao lược gồm tài, côn quờn hơn sức, người trong phủ này thảy đều kính phục , đến sau triều đình sai tới một vị Tri phủ , có tánh tham lạm của dân , đến nhậm phủ ấy, đối đầu với va ; lập kế hãm hại , đày va ra Sa môn đảo. Trong khi bị đày, đi ngang qua đây, anh em tôi thấy vậy , giết Công sai mà cứu va , va cũng ở đây tụ nghĩa ; anh em tôi thấy va lớn tuổi thì nhường cho va làm chủ trại. Nay gặp nhị vị ca ca, tôi xin mời lên sơn trại, rồi sẽ đàm đạo cùng nhau.
    Ðái Tôn và Dương Lâm nghe theo , đi thẳng lên sơn trại .
    Bùi Tuyên nghe lâu la lên báo thì lật đật ra cửa trại nghinh tiếp .
    Ðái Tôn thấy Bùi Tuyên mình mập, mặt trắng, diện mạo đường đường, oai phuông lẩm lẩm, thì có ý khen thầm.
    Vào tới nhà Tụ nghĩa, Bùi Tuyên hối lâu la dọn tiệc thết đải Ðái Tôn và Dương Lâm .
    em iép lập .
    Trong khi ăn tiệc, Ðái Tôn tõ thuật các việc Tống Công Minh chiêu hiền nạp sĩ, trượng nghĩa khinh tài cho ba người ấy nghe.
    Bùi Tuyên nói :
    - Sơn trại của tôi đâu có đặng ba trăm con ngựa, lương thảo dùng đặng mười năm, lâu la có đặng năm trăm, nếu nhị vị nhơn huynh có lòng đoái tưởng, xin hãy tiến cử cho tôi lên đó đặng nhập lỏa.
    Ðái Tôn cả mừng mà rằng :
    - Nếu đặng như vậy thì như gấm thêm hoa, vậy xin tam vị hãy sắm sửa cho sẳn, chờ hai anh em tôi qua Kế châu, kiếm được Công Tôn Thắng, rồi sẽ trở lại đi với nhau.
    Ba người ấy đều mầng.
    Rượu vừa xoàng xoàng lại dời tiệc ra nơi Ðơn kim đình, xem phong cãnh Ẩm mả xuyên và uống rượu.
    Ðái Tôn khen rằng :
    - Núi nầy đã cao lại có nước bao xung quanh , quả là một chổ rất tốt, liệt vị chiếm đặng thiệt cũng tài lắm.
    Ðặng Phi nói :
    - Khi trước có hai đứa chiếm cứ làm chủ trại, song võ nghệ của nó dở lắm, bị tôi giết hết mà chiếm đoạt.
    Ðái Tôn và Dương Lâm đều cười.
    Ăn uống đã say thì Bùi Tuyên đứng dậy múa gươm.
    Ðái Tôn thấy múa hay thì khen lắm.
    Ðêm ấy mản tiệc , Ðái Tôn và Dương Lâm đều ngủ tại sơn trại .
    Rạng ngày Ðái Tôn và Dương Lâm từ giã xuống núi.
    Ba vị hảo hớn ấy cầm cọng hết sức cũng không chịu ở, túng phải đưa xuống chơn núi .
    Hai anh em Ðái Tôn từ giả lên đàng , còn ba anh em Bùi Tuyên thì trở lại sơn trại sắm sửa hành lý sẳn sàng đặng có lên Lương Sơn Bạc.
    Ðái Tôn và Dương Lâm đi khỏi Ẩm mã xuyên rồi, vài ngày thì tới Kế châu , bèn tìm khách điếm nơi ngoài thànhmà an nghĩ .
    Lúc ấy Dương Lâm bàn luận với Ðái Tôn rằng :
    - Công Tôn Thắng là người tu hành , chắc là va ở trong chốn sơn lâm chớ không phải nơi thành thị đâu.
    Ðái Tôn khen phải.
    Rạng ngày Ðái Tôn và Dương Lâm đi ra khỏi thành một đổi xa xa , hỏi thăm nhà Công Tôn Thắng.
    Hỏi thôi đã khắp làng khắp xóm nhưng cũng không ai biết, bèn trở về khách điếm mà nghĩ.
    Rạng ngày đi phía khác hỏi thăm nữa thì cũng không đặng tin tức chi hết .
    Qua đến ngày thứ ba , Ðái Tôn bàn với Dương Lâm rằng:
    - Ngày nay ta phải vào thành hỏi thăm, họa may có người biết chổ va ở mà chỉ cho ta không .
    Bèn đi với Dương Lâm vào thành Kế châu kiếm người tuổi tác hỏi thăm, song cũng không ai biết.
    Ðái Tôn lại bàn rằng :
    - Thế khi mấy cái chùa lớn cũng có người biết va .
    Bèn đi kiếm chùa lớn mà hỏi.
    Khi đương đi, thấy xa xa có một tốp người lầu kia đi lại, hai anh em Ðái Tôn dừng chơn bên đàng mà xem, thấy một người diện mạo khôi ngô , mày dài mắt phụng, da mặt vàng vàng, râu mọc le the, lại có năm bảy người tùy tùng bưng những lễ vật và lụa hàng rất nhiều. Ði tới ngã ba lại có một tốp bảy tám tên quân và một người cao lớn đi đầu , bước tới đón đường chào hỏi người mặt vàng.
    Người mặt vàng nói :
    - May dữ a ! Nay gặp đại ca đây, xin mời đại ca đi uống rượu với tôi một bửa.
    Người cao lớn nói :
    - Ý tôi không muốn uống rượu. muốn mượn Viện trưởng chừng một ngàn quan tiền mà thôi.
    Người mặt vàng nói :
    - Ủa tôi với đại ca tuy là biết mặt, nhưng không phải tiền tài tương giao, sao đại ca lại hỏi mượn tiền tôi, tôi có tiền đâu cho đại ca mượn ?
    Người cao lớn nói :
    - Viện trương mới gạt bá tánh lấy của rất nhiều , sao lại không cho tôi mượn ?
    Người mặt vàng nói :
    - Ấy là của người ta cho tôi, chớ tôi có gạt ai để lấy của đâu. Tôi với anh đều có ty thuộc, việc ai nấy giử, chẳng phãi anh cai quản tôi đặng đâu.
    Người cao lớn không trả lời , cứ khiến hai tên quân sĩ giựt lễ vật ấy.
    Hai tên quân sĩ áp lại giựt các đồ vật và lụa hàng mà chạy tuốt .
    Người mặt vàng nỗi giận nói lớn rằng :
    - Trương Bảo, mi đừng làm ngang lắm vậy , ta không chịu nhịn mi đâu.
    Bèn xốc tới đánh Trương Bảo .
    Trương Bảo cười rằng :
    - Cha cha thằng Dương Hùng nầy bây giờ muốn đánh với ta sao kìa !
    Bèn đạp Dương Hùng một đạp ngang hông té lăn giữa đường.
    Quân sĩ áp lại đè Dương Hùng xuống .
    Dương Hùng cựa quậy không nổi . Còn mấy người tùy tùng của Dương Hùng thấy vậy cả kinh bõ chạy hết.
    Lúc ấy có một chú bán củi, gánh củi đi ngang qua đó , thấy mấy người ấy đè đánh Dương Hùng như vậy, thì đem dạ bất bình, để gánh cũi xuống, bước lại xô mấy người ấy dang ra mà khuyên rằng :
    - Quấy phải gì cũng là một vị Viện truởng trong phủ, sao các ngươi lại hiếp đáp thái quá như vậy ?
    Trương Bảo trợn mắt nạt rằng :
    - Thằng ăn mày nầy lại còn làm mặt lanh , muốn gánh bàn độc mướn nữa sao ?
    Chú bán củi nổ giận đá Trương Bảo một đá, văng ra xa lắc.
    Mấy tên quân sĩ áp lại bắt chú bán củi, bị chú bán củi tay đánh chơn đá thảy đều lăn cù .
    Dương Hùng nhờ có chú bán củi ấy mới dậy đặng . Bèn đánh bọn quân sĩ ấy đặng trả thù.
    Còn Trương Bảo dậy đặng, giựt gói lụa hàng vừa muốn thoát thân.
    Dương Hùng rượt theo giựt lại chạy tuốt.
    Trương Bảo ý muốn rượt theo giựt lại , song thấy chú bán củi rượt theo mình nữa , cho nên phải bỏ chạy .
    Chú bán củi rượt theo đánh bọn quân sĩ .
    Ðái Tôn và Dương Lâm xem đã rõ ràng thì khen rằng :
    - Chú bán củi đó thiệt là đáng mặt anh hùng , hễ thấy bất bình thì ra công giúp đỡ , không biết sợ ai hết.
    Bèn chạy tới cãn trở chú bán củi lại mà rằng :
    - Xin tráng sĩ tình diện hai đứa tôi, đừng đánh bọn ấy nữa.
    Nói rồi Ðái Tôn mắm tay chú bán củi dắt đi , còn Dương Lâm thì gánh giùm gánh củi theo sau.
    Ðái Tôn dắt chú bán củi vào tiệm rượu mời ngồi.
    Dương Lâm để gánh củi trước tiệm rồi cũng vào tiệm rượu ấy .
    Lúc ấy chú bán củi đứng dậy vòng tay nói với Ðái Tôn và Dương Lâm rằng :
    - Nhờ ơn nhị vị đại ca can gián , nếu không thì tôi giết thác bọn ấy rồi.
    Ðái Tôn nói :
    - Hai đứa tôi là người phương xa, thấy tráng sĩ trượng nghĩa như vậy thiệt cũng có lòng khen. Song e tráng sĩ đánh quá tay thì mang họa, cho nên phải mời lại đây đặng phân giải.
    Bèn khiến tửu bảo đem rượu thịt ra mời chú bán củi ăn uống.
    Chú bán củi nói :
    - Nhị vị ca ca là người chưa quen , đã giải họa cho tôi , lại còn thết đải như vậy , ơn ấy tôi đâu dám lảnh .
    Dương Lâm nói :
    - Tứ hải chi nội giai huynh đệ , không hề gì đâu mà phòng ngại . Xin tráng sĩ ăn uống với anh em tôi một bửa.
    Chú bán củi thấy nói đã cạn lời, thì cũng ăn uống với anh em Ðái Tôn.
    Trong khi ăn uống, Ðái Tôn hỏi chú bán củi rằng :
    - Tráng tên họ là chi, quê quán ở đâu, xin nói cho tôi rỏ ?
    Chú bán củi nói :
    - Tôi là Thạch Tú, quê ở Kim Lăng , từ bé học tập võ nghệ cũng khá, thấy chuyện bất bình thì ra gánh , nên người trong xứ tôi gọi là Nhương mang tam lang. Năm trước tôi theo chú tôi đến đây buôn ngựa , rủi chú tôi mang bệnh thác dọc đàng, tôi lo việc thuốc thang và chôn cất nên hết vốn, không tiền trở về cho nên mới phải ở đây hái củi đổi gạo đặng nuôi miệng.
    Ðái Tôn nói :
    - Tài cán như tráng sĩ mà làm nghề bán củi thì cũng mai một anh hùng, chi bằng thả theo giang hồ hưởng cuộc sung sướng thì hay hơn.
    Thạch Tú nói :
    - Tôi có tài cán chi mà dám trông đến việc sung sướng ?
    Ðái Tôn nói :
    - Tống Công Minh ở trên Lương Sơn Bạc có lòng chiêu hiền , nạp sĩ , trượng nghĩa khinh tài, chớ chi tráng sĩ lên đó nhập lỏa , ắt đặng trọng dụng . Vả lại mai sau triều đình chiêu an thì tráng sĩ cũng đặng vinh phong chớ chẳng không.
    Thạch Tú nói :
    - Ý tôi cũng muốn , song không người tiến cử thì cũng không đường đi.
    Ðái Tôn nói :
    - Nếu tráng sĩ muốn lên đó, thì có tôi tiến cử cho.
    Thạch Tú :
    - Nhị vị có lòng như vậy, ơn ấy trọng biết bao nhiêu , dám hỏi nhị vị tên họ là chi ?
    Ðái Tôn nói :
    - Tên tôi là Ðái Tôn , còn người nầy là Dương Lâm, đều ở Lương Sơn Bạc .
    Thạch Tú hỏi :
    - Ðái Tôn nào, hay là Ðái Tôn ở Giang châu , hiệu là Thần hành thái bảo đó chăng ?
    Ðái Tôn nói :
    - Phải .
    Dương Lâm mở gói lấy mười lượng bạc cho Thạch Tú .
    Thạch Tú từ chối không dám lảnh.
    Ðái Tôn và Dương Lâm nài nỉ hết sức, Thạch Tú mới chịu lảnh bạc ấy .
    Kế Dương Hùng dắt hai mươi người phăng phăng vào tiệm ấy.
    Ðái Tôn và Dương Lâm thấy có đông người vào đó thì bỏ đi xa .
    Thạch Tú đứng dậy hỏi Dương Hùng rằng :
    - Viện trưởng đi đâu đây ?
    Dương Hùng nói :
    - Tôi kiếm túc hạ hết sức. Té ra túc hạ ở đây uống rượu mà tôi không thấy. Khi nảy tôi mắc rượt theo Trương Bão đặng giựt gói hàng lại , cho nên mới quên ngó tới túc hạ. Giây lâu trở lại lại kiếm , hỏi thăm mấy nhà ở gần đó thì ai nấy đều nói : Túc hạ đi với hai người viễn khách lại tiệm uống rượu rồi. Tôi kiếm khắp hết mấy tiệm không đặng, bây giờ mới kiếm đặng đây .
    Thạch Tú nói :
    - Mắc có nhị vị viễn khách mời tôi uống rượu , cho nên thất công Viện trưởng tìm kiếm, xin miễn chấp . Bây giờ Viện trưởng đã đến đây, xin mời ngồi lại uống rượu và đàm đạo chơi cho vui.
    Dương Hùng ngồi lại rồi hỏi Thạch Tú rằng :
    - Vậy chớ túc hạ tên họ là chi , quê quán ở đâu , xin cho tôi rõ ?
    Thạch Tú nói :
    - Tôi là Thạch Tú quê ở Kim Lăng, có tánh nóng nảy, thấy việc bất bình liều mình gánh vác cho nên ai nấy đều gọi là Nhương mạng tam lang .
    Dương hùng hỏi rằng :
    - Hai người viễn khách uống rượu với túc hạ khi nảy, bây giờ đã đi đâu rồi ?
    Thạch Tú nói :
    - Hai người ấy thấy Viện trưởng dắt rất đông người lại , ngở là quyết lòng tranh đấu, cho nên phải bỏ đi .
    Dương Hùng nói :
    - Hai người ấy có can chi đến tôi, mà tôi phòng quyết chuyện tranh đấu.
    Bèn kêu tửu bảo đem rượu thịt lại thếch đãi Thạch Tú .
    Trong khi ăn uống, Dương Hùng nói với Thạch Tú rằng :
    - Túc hạ quê ở Kim Lăng chắc là không có thân quyến chi ở lối nầy rồi , ý tôi muốn kết làm anh em với túc hạ, không biết túc hạ , bắng lòng chăng ?
    Thạch Tú cả mừng nói rằng :
    - Viện trưởng có lòng cố cập lẻ nào tôi lại chối từ. Vậy chớ niên canh của Viện trưởng bao nhiêu, xin cho tôi biết. Thạch Tú nói :
    - Viện trưởng lớn hơn tôi một tuổi, vậy tôi xin kiến làm anh .
    Bèn lạy Dương Hùng bốn lạy kêu là ca ca .
    Rồi đó, ngồi lại ăn uống với nhau .
    Trong khi ăn uống, Dương Hùng ngó ra thấy cha vợ mình là Phan công đi với năm bảy người vào tiệm rượu ấy .
    Dương Hùng lật đật đứng dậy hỏi rằng :
    - Nhạc phụ đến đây có chuyện chi chăng ?
    Phan công nói :
    - Cha nghe con đánh lộn với Trương Bảo, cho nên cha phải đến đây kiếm .
    Dương Hùng thuật rõ các việc Thạch Tú cứu viện cho Phan công nghe.
    Phan công cả mừng , rồi cũng kêu mấy người theo mình vào tiệc ngồi lại ăn uống.
    Lúc ấy Phan công nói với Thạch Tú rằng :
    - Tài cán của chú em như vậy thiệt cũng ít ai dám bì. Vậy chớ thuở nay chú em có biết nghề chi làm ăn, hay là chuyên có một nghề hái củi đó thôi .
    Thạch Tú thưa rằng :
    - Cha tôi xưa kia làm nghề cạo heo, cho nên tôi cũng thạo nghề ấy ,
    Phan công nói :
    - Thuở tôi còn trai, tôi cũng làm nghề cạo heo , bây giờ già yếu làm nữa không nỗi , cho nên phải thôi.
    Ăn uống no say, mấy người đi theo Phan công từ giả ra về . Còn Phan công và Dương Hùng thì dắt Thạch Tú về.
    Thạch Tú muốn gánh củi đi ; song Phan công và Dương Hùng không cho gánh .
    Thạch Tú phải bỏ gánh củi ấy đi theo .
    Vào đến nhà rồi , Dương Hùng kêu vợ bảo rằng:
    - Hiền thê ra đây chào hỏi thúc thúc.
    Kêu vừa dứt lời thì nghe trong màn có người đáp :
    - Lang quân có em hay sao mà khiến tôi chào hỏi thúc thúc ?
    Dương Hùng nòi :
    - Ðừng có hỏi làm chi , hãy ra đây chào hỏi .
    (Nguyên người đàn bà ấy sanh ngày mồng bảy tháng bảy , tên là Phan Xảo Vân, khi trước có lấy một người Lại viên ở phủ ấy tên là Vương áp ti , mới đặng hai năm thì vương áp ti chết, đến sau Phan xảo Vân lại gá nghĩa với Dương Hùng đây chưa đặng một năm.)
    Lúc Phan Xảo Vân khoát màn bước ra .
    Thạch Tú lật đật thi lễ mà rằng :
    - Mời tẩu tẩu ngồi, đặng em làm lễ ra mắt.
    Phan Xão Vân ngồi xuống.
    Thạch Tú vừa muốn quì lạy .
    Phan Xảo Vân nói :
    - Tuổi tôi còn nhỏ, lẻ nào dám chịu lễ ấy .
    Dương Hùng nói :
    - Người nầy là anh em mới kết nghĩa hôm nay, vậy hiền thê phải chịu cho nó làm lễ ra mắt.
    Nói vừa dứt lời thì Thạch Tú đã quì xuống lạy Phan Xảo Vân bốn lạy.
    Phan Xảo Vân đáp lễ rồi trở vào lo việc cơm nước và dọn một căn phòng trống cho Thạch Tú ở .
    Ngày thứ Dương Hùng vào khám thì dặn dò Phan Xảo Vân khiến may quần áo cho Thạch Tú mặc.
    Nói về Ðái Tôn và Dương Lâm, từ lúc ở nơi tiệm rượu thấy một tốp đông người vào kiếm Thạch Tú, thì e sanh chuyện rầy rà , cho nên trở lại khách điếm.
    Ngày thứ Ðái Tôn và Dương Lâm lại đi tìm kiếm Công Tôn Thắng, song hỏi thăm cũng không đặng, đi đã mỏi mê rồi cũng trở về khách điếm.
    Rạng ngày lại đi kiếm nữa, kiếm đã bốn ngày không đặng tin tức , túng phải trở lại Ẩm mã xuyên rủ ba anh em Bùi Tuyên đều về Lương Sơn Bạc.
    Nói về cha vợ của Dương Hùng là Phan công, ngày kia Phan công ý muốn nổi lò cạo heo, bèn thương nghị với Thạch Tú rằng :
    - Nơi phía sau nhà nầy có một cái đường hẻm , đường ấy có một căn phố trống, phía sau căn phố sẳn có một cái giếng, nếu làm lò heo tại đó thì cũng tiện lắm, ý tôi muốn tính hiệp với thúc thúc đặng làm việc ấy .
    Thạch Tú cả mừng, Phan công lại kiếm mấy người làm công củ ngày trước mà mướn, rồi khiến ở đó với Thạch Tú, các việc thâu xuất thì để cho thạch Tú coi hết.
    Từ ấy Thạch Tú ban ngày thì ở tại lò, tối thì về nhà Dương Hùng mà ngủ.
  5. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 44
    Dương Hùng say rượu mắng Xảo Vân
    Thạch Tú dụng kế giết Như Hải


    Khai tiệm đã đặng hai tháng, thì việc mua bán cũng có phần thạnh lợi .
    Ngày kia Thạch Tú nghĩ rằng :
    - Ca ca ta mãi việc quan mà phế việc nhà, năm ba ngày mới về đặng một đêm, còn ta đây ca ca ta lại sắm cho ta ăn mặc lành lẻ như vậy; chắc là tẩu tẩu cũng có lời kia tiếng nọ chớ chẳng không , vả lại phần ta coi hết các việc buôn bán thì lại thêm nghi cho tẩu tẩu nữa, bây giờ ta phải tính trước, từ giả trở về quê quán thì hay hơn.
    Nghĩ như vậy, bên tính hết các việc thâu xuất cọng sỗ lại , sắm sửa hành lý sẳn sàng, rồi trở lại nhà, đặng có từ giả Phan công mà về quê quán.
    Khi Thạch Tú về tới nhà, trao sổ cho Phan công xem và tỏ ý mình muốn về quê quán .
    Phan công xem sổ , thấy trước bìa sỗ ấy có đề mười chữ : "Nhược hữu bán điểm tư tâm, Thiên địa tru diệt " .
    Nghĩa là : Nếu có chít đỉnh lòng riêng thì trời tru đất diệt.
    Phan công thấy vậy thì trách rằng :
    - Cớ gì thúc thúc lại thề như vậy, hay là có nghe ai nói điều chi đó chăng .
    Thạch Tú nói :
    - Tôi lìa quê quán đã bảy năm nay, bây giờ ý muốn về thăm thân thích. Nội ngày nay tôi phải ra đi .
    Phan công nghe nói thì cười ré, và nói rằng :
    - Việc này tôi đã biết ý thúc thúc rồi, hèn chi hai hêm nay không thấy thúc thúc về nhà thì tôi cũng ngở là mắc nhiều công việc, chẳng dè là thúc thúc muốn đi, hóa là thúc thúc về đây thấy tôi dọn dẹp nhà cửa thì ngở là tôi thôi buôn bán mà có lòng phiền chăng . Ðể tôi nói lại cho thúc thúc rỏ : Nguyên con gái tôi khi trước tôi có gã nó cho Vương Áp Ti, chẳng may Áp Ti ấy đoản mạng, thì nó mới kết nghĩa với anh của thúc thúc đây . Ngày nay nhằm tuần mản phục cho Vương Áp Ti, cho nên tôi mới dọn dẹp nhà cửa lại , dọn chổ phòng của thúc thúc để cho thầy chùa và nhục sanh ở đở . Thế khi thúc thúc thấy vậy ngõ là ý tôi muốn đuổi, cho nên mi gá lời từ giả mà về quê quán đó chớ gì ?
    Thạch Tú nói :
    - Không phải ý tôi giận hờn chi hết, song tôi lìa quê đã lâu, cho nên phải tính trở về mà thôi . Nay nghe bác nói như vậy và gặp dịp trong nhà có đám thì tôi cũng nên ở nán lại , chờ cho xong đám rồi sẽ đi cũng đặng .
    Phan công nói :
    - Ý tôi không hay nói quấy xin thúc thúc chớ nghi nan .
    Bèn hối gia đinh dọn một mâm đồ chay cho Thạch Tú ăn .
    Kế Dương Hùng trở về, thì cũng ngồi lại ăn với Thạch Tú.
    Rồi Dương Hùng dặn Thạch Tú rằng :
    - Ðêm nay trong nhà có việc, qua về không đặng. Ấy vậy xin em thay mặt cho qua liệu lý các việc.
    Thạch Tú nói :
    - Ca ca an lòng , để đó mặc em coi sóc .
    Dương Hùng từ giả ra đi.
    Ðêm ấy Thạch Tú sắp đặt trong nhà các việc thanh khoản .
    Rạng ngày có một thầy tăng gánh hai cái quả bước vào nhà.
    Thạch Tú lật đật cho hỏi mời ngồi, kế thấy hai người thầy sải tới nữa.
    Thạch Tú vào thưa cho Phan công hay .
    Phan công lật đật bước ra, thầy sải ấy thi lễ rằng :
    - Ðã lâu không thấy dưỡng phụ lên chùa tôi cũng có lòng trông lắm.
    Phan công nói :
    - Mấy tháng nay mắc việc buôn bán, cho nên không có giờ rảnh mà đi.
    Thầy sãi ấy nói:
    - Hôm nay là ngày làm tuần cho Áp ti, cho nên tôi đem vài quả trái cây cúng Áp ti , xin dưỡng phụ nhận lễ.
    Phan công nói :
    - Thầy đã có lòng như vậy , tôi cũng cám ơn.
    Bèn khiến Thạch Tú bưng hai quả ấy vào nhà sau nói với Phan Xảo Vân.
    Thạch Tú vâng lời bưng vào, gặp Phan Xảo Vân trang điểm hẳn hòi, ở trong bước ra hỏi Thạch Tú rằng :
    - Thúc thúc bưng vật chi đó vậy ?
    Thạch Tú nói :
    - Trái cây của thầy sãi đem cho, ông thầy sải kia kêu bác bằng dưõng phụ.
    Phan Xão Vân cười rằng :
    - Nếu vậy sư huynh tôi đã đến rồi, người ấy tên là Bùi Như Hải , có tánh thật thà , tu hành chính chắn lắm. Trong khi sư huynh tôi chưa xuất gia, thì có ở làm con nuôi với cha tôi, cho nên bây giờ cũng còn tưởng tình mà tới lui thăm viếng thường thường. Ðể tối nay sư huynh tôi đề phan cho mà nghe, cha chả , thính âm hướng lượng, ai nghe cũng phải mê, trong đám thầy sải, ít người bì kịp .
    Thạch Tú hỏi :
    - Tiếng tốt lắm sao .
    Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng Thạch Tú đã sanh nghi rồi.
    Phan Xảo Vân bước ra chào hỏi Bùi Như Hải.
    Thạch Tú đứng núp dựa màn , rình thấy Phan Xảo Vân bước lại chắp tay chào hỏi .
    Bùi Như Hãi cũng đứng dậy chắp tay đáp lễ .
    Phan Xảo Vân nói :
    - Sư huynh cho chác làm chi cho tốn tiền mua, tôi ở giữa chợ chẳng thiếu vật chi, lẻ thì tôi cho sư huynh mới phải, có đâu sư huynh lại phải cho tôi .
    Bùi Như Hải nói :
    - Vật hèn chút đỉnh , hiền muội chớ nói làm chi , trên chùa tôi muốn cất Thủy lục đường, sẳn dịp muốn mời hiền muội tùy hỉ , song e Viện trưỡng không bằng lòng chăng ?.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Chúng tôi bây giờ cũng dễ như đời chồng trước vậy, tuy va không tin đạo Phật cho lắm, song tôi làm gì thì làm, va không nói đến. Thôi để xong đám này tôi cũng lên đó một phen, đặng huồn nguyện cho mẹ tôi ngày trước luôn thể .
    Bùi Như Hải nói :
    - Ấy là niệc riêng của chúng ta, như hiền muội có đi thì chẳng nên đem ai theo hết .
    Phan Xảo Vân rót một chén trà trao cho Bùi Như Hải.
    Bùi Như Hải thì tay tiếp lấy chén trà, mắt thì ngó Phan Xảo Vân chăm chỉ.
    Còn Phan Xão Vân thì cũng liếc mắt cười chún chím , hai đàng mang lấy mi lai nhản khứ với nhau mà quên dự phòng, cho nên bị Thạch Tú rình thấy hết.
    Thạch Tú xem đã rỏ ràng thì nghĩ thầm rằng :
    - May tin trực trùng trực , tu phòng nhơn bất nhơn. Hèn chi bấy lâu ta thấy tẩu tẩu thường hay nhìn ta mà nói nhiều lời giễu cợt, ta cũng ngở là lấy tình thân mật đải ta, xem ta như ruột rà chẳng kể tới việc tị hiềm ; té ra hôm nay thấy việc như vầy mới biết tẩu tẩu ta là người trái nết.
    Nghĩ như vậy , bèn giở màn bước ra.
    Bùi Như Hải cả kinh, lật đật bưng chén trà ấy mời Thạch Tú uống.
    Còn Phan Xảo Vân thì cũng có bộ lính quýnh, bèn nói với Bùi Như Hải rằng :
    - Người nầy là nghĩa đệ của lang quân tôi đó.
    Bùi Như Hải hõi Thạch Tú rằng :
    - Túc hạ tên họ là chi , quê quán ở đâu mà kết nghĩa với Dương viện trưởng?
    Thạch Tú nói :
    - Thầy muốn hõi tôi sao ? Tôi là Thạch Tú, quê ỡ Kim Lăng có tánh gánh vác những việc bất bình , cho nên thiên hạ gọi là Nhương mạng tam lang, bình sinh tôi thiệt là người thô lổ, nếu có điều chi xúc phạm đến hòa thượng , xin hòa thượng chớ phiền.
    Bùi Như Hải nói :
    - Không dám , không đám . Tôi chẳng dám phiền chi cả .
    Kế tiểu tăng bước lại thưa với Bùi Như Hải rằng :
    - Ðạo trường dọn rồi, chúng tăng tới đủ, xin thầy vào đám.
    Bùi Như Hải lật đật bước tới đạo trường lo việc kinh kệ.
    Lúc ấy Phan Xảo Vân bước ra đốt hương quì lạy .
    Bùi Như Hải miệng thì nịệm kinh, mắt thì liếc Phan Xảo Vân hoài.
    Chứng minh xong rồi, các sải ngồi lại ăn chay .
    Bùi Như Hãi để cho các sải ngồi trên, còn mình thì ngồi dưới cho gần cửa buồng đặng có liếc ngó Phan Xảo Vân mà cười chúm chím.
    Phan Xảo Vân cũng cầm khăn che miệng cười đổi lại.
    Hai đàng đưa mắt tống tình.
    Thạch Tú thấy vậy lại càng ứa gan thêm nữa .
    Các sãi ăn uống xong rồi, phân công vào phòng mà nghỉ. Giây lâu các sải đều lại đạo trường tụng kinh nữa .
    Thạch Tú giả chước nói mình đau bụng, lên gác mà nằm.
    Phan Xảo Vân thấy Phan công và Thạch Tú đều không ở đó thì dục hỏa hừng lên. Cười cợt với Bùi Như Hải không kiêng nễ chi hết.
    Qua đến canh ba , các sải mỏi mê ngủ hết chỉ có một mình Bùi Như Hải, ráng sức tụng kinh , lựa nhiều câu déo dắt xướng lên giọng cao giọng thấp, làm cho a hườn trong nhà đều mủi lòng.
    Chừng ấy Phan xão Vân dục hõa càng hừng , không bề dằn đặng , bèn khiến a hườn là Nghinh Nhi rằng :
    - Mí hảy ra mời sư huynh vào đây cho ta nói chuyện .
    Nghinh Nhi vâng lời, ra mời Bùi Như Hải.
    Bùi Như Hải miệng niệm kinh, chơn thì bước vào phòng Phan Xão Văn.
    Phan Xão Vân nắm lấy Bùi Như Hải nói rằng:
    - Sư huynh vào đây , ý muốn đòi tiền công đức hay sao, để mai ra đám cha tôi sẽ nạp công đức cho, nào ai lường công thầy chùa làm chi mà vội lắm vậy ?
    Bùi Như Hãi nói :
    - Hồi trưa hiền muội có nói muốn đi huờn nguyện, bây giờ sẳn đây, vậy xin huờn nguyện phứt đi cho rồi.
    Phan Xảo Vân mỉm cười, vả miệng Bùi Như Hải.
    Bùi Như Hãi nói :
    - Tôi coi diện mạo của Thạch Tú khôrg phải là người hiền lành , lòng tôi sợ lắm .
    Phan Xảo Vân nói :
    - Kể chi chi thằng quỉ ấy, nó không phải là ruột chi với chồng tôi, nếu tôi muốn đuổi nó đi chừng nào thì đuổi cũng đặng.
    Bùi Như Hải nói :
    - Hiền muội mạnh thế như vậy , thì tôi mới dám.
    Bèn ôm Phan Xảo Vân mà giỡn một hồi.
    Lúc Thạch Tú nằm trên gác, giả ngủ đều nghe hết các việc .
    Rạng ngày đạo trường đã xong, Bùi Như Hải và các sãi từ giả về chùa.
    Thạch Tú nghĩ rằng :
    - Ca ca ta là người hào kiệt, thảm thay mắc lấy dâm phụ như vầy thì khổ lắm !
    Giây lâu Dương Hùng trở về ăn cơm.
    Thạch Tú chưa dám nói đến chuyện ấy, Dương Hùng ăn rồi thì cũng đi nữa.
    Ngày thứ Bùi Như Hải ăn mặc hẳn hòi đến viếng Phan công .
    Phan Xảo Vân nghe có Bùi Như Hải liền thì bước ra chào hỏi, rót một chén trà mời Bùi Như Hãi mà rằng:
    - Cám ơn sư huynh, chẳng nài khó nhọc với tôi, song hôm qua tôi chưa nạp tiền công đức đặng.
    Bùi Như Hãi nói :
    - Công đức là người khác kia, chớ như hiền muội thì chẳng cần đến chuyện ấy. Trong khi ban đêm hiền muội có nói việc huờn nguyện đó, thì bây giờ tôi đã sắm đủ, cho nên xuống đây nói cho hiền muội hay, đặng có lên huờn nguyện đi cho rồi, kẻo mắc nợ.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Sư huynh đã sắm sữa rồi hết hay sao ? Ðể tôi mời cha tôi ra thương nghị việc ấy.
    Bèn sai Nghinh Nhi đi mời Phan công ra .
    Phan công thấy Bùi Như Hải thì cũng lật đật chào hỏi.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Hôm nọ tôi cậy nói với sư huynh về việc hườn nguyện cho mẹ tôi. Bây giờ sư huynh đã làm sẳn sàng , xuống đây kêu tôi lên chùa huờn nguyện, tôi tính ngày may cha con mình phải đi phứt cho rồi .
    Phan công nói:
    - Con đã định lỡ như vậy, cha cũng phải nhơn công mà đi một chuyến.
    Phan Xảo Vân lấy bạc ra nạp tiền công đức cho Bùi Như Hải .
    Bùi Như Hải từ chối đôi ba phen rồi mới chịu lảnh của ấy đi về chùa .
    Ðến chiều Dương Hùng trở về, Phan Xảo Vân dọn cơm cho Dương Hùng ăn rồi thì nháy nhó Phan công.
    Phan công nói với Dương Hùng rằng :
    - Vợ của con nó e cho mẹ nó thiếu nợ nơi chốn diêm đài , cho nên nó tính ngày mai lên chùa hườn nguyện cho mẹ nó, song nó không dám hỏi con, khiến cha nói lại cho con hay, vậy xin con bằng lòng để cho nó đi một ngày, đặng nó hườn nguyện phứt đi cho rồi .
    Dương Hùng nghe rồi thì hỏi Phan Xảo Vân rằng :
    - Hiền thê muốn đi thì hỏi mà đi , lại hại gì sao ?
    Phan Xảo Vân nói :
    - Tôi sợ lang quân không bằng lòng,cho nên không dám hỏi .
    Dương Hùng cười cho đi.
    Rạng ngày Dương Hùng cũng phải vào khám.
    Còn Phan Xảo Vân trang điểm xong rồi thì mướn kiệu đi với Phan công và Nghinh Nhi lên chùa Báo ân.
    Ði vừa đến chùa thì có Bùi Như Hải và các sải chực tại cửa chùa, rước hai cha con Phan công vào.
    Bùi Như Hải nói :
    - Tôi đã tụng kinh nơi nhà Thủy lục tự hồi khuya cho tới bây giờ, duy còn trông cho hiền muội tới đặng huờn nguyện.
    Bèn dắt Phan Xảo Vân và Phan công ra nhà Thủy lục niệm hương, rồi lại dắt tới trước bàn Ðịa Tạng bồ tát khiến quì hương, đặng có tụng kinh sám hối.
    Mọi việc xong rồi, Bùi Như Hãi nói :
    - Xin mời nghĩa phụ và hiền muội vào hậu đường uống trà.
    Hai cha con Phan công nghe theo, bèn vào hậu đường uống trà.
    Uống rồi thì Bùi Như Hải khiến tiểu tăng dọn cơm chay, lấy rượu ngon ép cha con Phan công ăn uống.
    Mãn tiệc rồi, Phan công đã có hơi say.
    Bùi Như Hải khiến người lấy gối cho Phan công nằm, rồi nói với Phan Xảo Vân rằng :
    - Mời hiền muội vào phòng xem răng Phật.
    Phan Xảo Vân biết ý, bèn đi với Nghinh Nhi theo Bùi Như Hãi vào tăng phòng.
    Lúc ấy Phan Xảo Vân , một là lòng dâm đã sẳn, hai là có uống chút đĩnh rượu ngon, dục bốc lại càng thêm hừng, cho nên khi vào phòng rồi thì nói với Như Hải rằng :
    - Tại sư huynh ép tôi uống rượu, bây giờ tôi đã say rồi đó . Sư huynh tính sao thì tính .
    Bùi Như Hải nói :
    - Vì tôi thương tưởng hiền muội lắm cho nên mới ép nghĩa phụ và hiền muội uống rượu ngon ấy.
    Phan Xảo Vân nhìn xem nội phòng thấy đủ các món liền khen rằng:
    - Sư huynh là người xuất gia, nhưng trong phòng sắm đủ các món như vậy, thì có thua gì kẽ thế gian đâu.
    Bùi Như Hải nói :
    - Món chi tôi cũng sắm đũ , song còn một món cần kíp lắm tôi chưa sắm nổi.
    Phan Xảo Vân hỏi :
    - Món gì gọi là cần kíp ?
    Bùi Như Hải nói :
    - Còn thiếu một người đàn bà tôi chưa sắm nổi.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Nếu sư huynh muốn, thì kiếm một người, bộ thiếu đàn bà hay sao ?
    Bùi Như Hải nói :
    - Ðàn bà thiệt cũng không thiếu, song nhan sắc không đặng xinh đẹp , ăn nói không có duyên cho bằng hiền muội, cho nên tôi không muôn dùng.
    Phan Xảo Văn nói :
    - Ôi thôi. Ðừng có nói chuyện dông dài, răng Phật để đâu lấy ra cho tôi xem thử.
    Bùi Như Bùi kề miệng vào tai Phan Xảo Vân nói nhỏ rằng :
    - Muốn xem thì khiến Nghinh Nhi đi đã.
    Phan Xảo Vân nói với Nghinh Nhi rằng:
    - Mi hãy ra xem ông mi đã dậy hay chưa ?
    Nghinh Nhi vâng lời ra đi.
    Bùi Như Hải thấy Nghinh Nhi đi rồi thì mầng rỡ vô cùng, lật đật bước tới đóng cửa phòng lại.
    Phan Xảo Vân thấy Bùi Như Hải đóng cửa thì cười rằng :
    - Sư huynh tính thế nhốt tôi trong này hay sao ?
    Bùi Như Hải chạy lại ôm cứng Phan Xảo Vân mà vầy cuộc mây mưa.
    Cuộc vui xong rồi, Bùi Như Hải nói với Phan Xảo Vân rằng :
    - Nếu nàng có lòng thương tưởng cho tôi ăn nằm thường thường như vầy, dầu chết tôi cũng cam tâm.
    Nói rồi mặt buồn dàu dàu .
    Phan Xảo Vân nói :
    - Thôi thôi, đừng rầu làm gì, tôi đã nghỉ ra một kế rồi.
    Bùi Như Hải nói :
    - Nàng có kế chi , xin dạy tôi với.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Trong một tháng chồng tôi ngủ tại khám hết hai mươi đêm , để tôi mua lòng của Nghinh Nhi, khiến nó giử nơi cửa sau. Hễ đêm nào chồng tôi không về, thì nó mở cửa phía sau dọn hương án ra sàn mà đốt hương ; chừng ấy sư huynh tới đó , hễ thấy hương án thì đi ngay vào phòng tôi mà ăn nằm với nhau, song đầu canh năm thì phải mau mau về chùa, làm như vậy dẫu cho mấy năm đi nữa, chồng tôi cũng không rõ đặng. Tuy vậy còn e có khi mãng lấy ham vui thức khuya quá, đến chừng canh năm ngủ quên, không thức mà về thì cũng khó lắm. Ấy vậy phải dặn một người thầy sải trong chùa này . Hễ đầu canh năm thì phải đến tại cửa sau đánh mỏ om sòm, đặng hai đứa ta thức dậy thì mới khỏi lo những chuyện bất trắc.
    Bùi Như Hải cả mầng nói rằng:
    - Kế ấy thiệt hay , tôi đã sẳn có một sãi tâm phúc, tên là Hồ đạo Nhơn , để tôi dặn nó y theo kế ấy mà làm, đặng một là giử cửa phía sau, hai là kêu tôi thức dậy .
    Phan Xảo Vân nói:
    - Tôi chẳng dám lưu luyến chốn này , e khi chồng tôi nghi nan ắt sanh việc khó, vậy xin sư huynh đừng phiền , cam lòng cho tôi về, rồi sư huynh phải nhớ mấy lời tôi dặn mà làm, kẻo tôi trông đợi thương nhớ thái quá, e khi chẳng khỏi mang bịnh mà chết .
    Nói rồi thì sửa soạn đầu tóc lại , mở cửa bước ra, kêu Nghinh Nhi khiến đánh thức Phan Công dậy, rồi từ giả Bùi Như Hải và các sãi trong chùa trở về nhà.
    Nói về Hồ đạo Nhơn là người tâm phúc của Bùi Như Hải, có tánh siêng năng, thường đêm đến đầu canh năm thì thức dậy khỏ mõ đi giáp xóm đặng cho các bổn đạo thức dậy niệm Phật.
    Ngày ấy Bùi Như Hải kêu Hồ đạo nhơn lại cho hai lượng bạc.
    Hồ đạo Nhơn nói :
    - Ðệ tử có công gì đâu mà dám lảnh bạc của sư phụ .
    Bùi Như Hải nói :
    - Ta thấy ngươi có lòng thành thiệt, cho nên ta cho ngươi bạc nầy dặng may áo quần thay đổi.
    Hồ đạo Nhơn lãnh lấy bạc ấy rồi nghĩ thầm rằng :
    - Thế khi thầy muốn cậy ta việc kín chi đây , song chưa dám nói , thôi thôi ta cũng chẳng nên chờ người mỡ miệng làm chi.
    Nghĩ như vậy bèn nói với Bùi Như Hải rằng :
    - Nếu thầy muốn sai khiến tôi việc chi kia, dù khó cho mấy thì cũng không phiền và cũng chẳng dám tiết lậu với ai .
    Bùi Như Hải cả mầng, bèn tỏ thuật ý mình với Hồ đạo Nhơn.
    Hồ đạo Nhơn nói :
    - Việc ấy có khó gì đâu.
    Bèn vâng lời ra đi .
    Ngày ấy Hồ đạo Nhơn thẳng đến cửa sau nhà của Phan công xin cơm, thì thấy Nghinh Nhi bước ra hỏi rằng:
    - Thầy sải hóa trai sao không đi ngả trước, lại đi ngả sau như vậy ?
    Hồ đạo Nhơn cứ việc làm thinh gỏ cữa niệm Phật hoài.
    Phan Xảo Vân nghe có tiếng mỏ nơi phía sau, thì lật đật bước ra hỏi rằng :
    - Có phải là Hồ đạo Nhơn đó chăng ?
    Hồ đạo Nhơn nói:
    - Phải.
    - Phan Xảo Vân cả mầng, khiến Nghinh Nhi vào trong lấy tiền ra bố thí .
    Khi ấy Hồ đạo Nhơn nói nhỏ với Phan Xảo Vân rằng :
    - Tôi là người lâm phúc của thầy tôi , vàng lời thầy dạy xuống đây dò đường .
    Phan Xảo Văn nói :
    - Tôi đã biết rồi , lựa là phải nói làm chi, cứ việc coi chừng có hương án dọn ra tại đây thì về báo tin với sư huynh tôi.
    Hồ đạo nhơn gật đầu vâng chịu.
    Kế lấy Nghinh Nhi đem tiền trao cho Hồ đạo nhơn.
    Hồ đạo nhơn lảnh lấy tiền ấy từ giả ra về.
    Lúc ấy Phan Xảo Vân tỏ hết việc mình với Nghinh Nhi.
    Nghinh Nhi vâng chịu làm theo kế ấy.
    Ðêm ấy Dương Hùng phải ở tại khám.
    Nghinh Nhi biết trước dọn hương án nơi cửa sau, còn Phan Xảo Vân thì đứng núp nơi cửa mà chờ Bùi Như Hải đến.
    Giây lâu có một người đàn ông bịt khăn đen, mặc áo lớn, bước vào thình lình .
    Nghinh Nhi giựt mình hỏi rằng :
    - Ai đó ?
    Người ấy làm thinh.
    Phan Xảo Vân nghe hỏi lật dậy bước ra thộp ngực người ấy , lột khăn đen xuống lòi đầu trọc lóc , thì vả một vả mà rằng :
    - Chà, lão trọc này khôn quĩ dữ a !
    Hai người đều cười với nhau một hồi, rồi dắt nhau vào phòng.
    Còn Nghinh Nhi thì dẹp hương án mà đi ngủ.
    Ðêm ấy Bùi Như Hải và Phan Xảo Văn trò chuyện với nhau, tình đầu ý hiệp.
    Thức cho đến mãn canh tư , vừa muốn nhắm mắt thì lại nghe có tiếng mõ nơi phía sau .
    Bùi Như Hải lật đật mặc áo đứng dậy mà rằng:
    - Giả nàng tôi trở về chùa, không biết tối đêm nay có đặng như vầy nữa chăng ?
    Phan xão Vân nói :
    - Không biết chừng, cứ việc coi có hương án thì vào không có thì thôi.
    Bèn ngồi dậy bịt khăn cho Bùi Như Hãi rồi kêu Nghinh Nhi thức dậy, khiến mở cửa sau cho Bùi Như Hải về.
    Từ ấy, hễ đêm nào Dương Hùng không về thì Nghinh Nhi cứ việc dọn hương án làm hiệu cho Bùi Như Hải vào phòng mà ngủ với Phan Xảo Vân.
    Làm luôn như vậy đã hơn một tháng mà trong nhà không ai hay gì hết, duy có một mình Nghinh Nhi hiễu rõ cơ quan mà thôi.
    Ngày kia Thạch Tú dậy sớm tình cờ đi vòng ra phía cửa sau, nghe tiếng mõ của thầy chùa và tiếng niệm phật, thì sanh nghi, bèn nghỉ rằng :
    - Lạ này, phía sau này thì là đường hẻm , sao lại có thầy sãi vào đây tụng kinh gỏ mỏ om sòm như vậy kìa ? Việc nầy thiệt cũng đáng nghi.
    Bèn bước lại gần nơi cửa sau thì nghe sải ấy tụng lớn tiếng rằng :
    - Phổ độ chúng sanh, cứu khổ cứu nạn chư Phật bồ tát.
    Thạch Tú bước lại rình coi, thấy có một người đàn ông bịt khăn đen ở trong cửa bước ra, thầy sải ấy đi trước dắt đường, người đàn ông ấy theo sau mà đi mau lắm.
    Còn Nghinh Nhi thì đóng cửa lại .
    Thạch Tú xem đã rõ ràng thì thở ra than rằng :
    - Ca ca ta là người hào kiệt, lầm con đàn bà như vậy, thiệt cũng uổng thay, sáng đi sớm về tối, dẫu có thông minh cho mấy đi nữa cũng không hiễu việc xấu này đặng !
    Nói rồi thì đem thịt ra chợ bán . Trưa lại góp tiền xong xả thì đi kiếm Dương Hùng.
    Ði tới cầu , vừa gặp Dương Hùng .
    Dương Hùng hỏi rằng :
    - Hiền đệ đi đâu đó vậy ?
    Thạch Tú nói :
    - Tôi đòi tiền thịt gần lối nầy, nhơn dịp kiếm ca ca đặng nói chuyện.
    Dương Hùng nói :
    - Mấy bửa rày mắc có việc quan nhiều lắm, cho nên không rảnh mà trò chuyện với em, hôm nay nhơn dịp gặp nhau , vậy anh em ta vào quán ăn uống một bửa.
    Bèn dắt Thạch Tú vào tiệm gần nơi đầu cầu, kêu tửu bảo khiến dọn rượu thịt ê hề.
    Còn Thạch Tú thì cứ việc cúi đầu suy nghĩ hoài.
    Dương Hùng thấy vậy lấy làm lạ liền hỏi rằng :
    - Trong lòng hiền đệ có điều chi không vui, mà làm thinh suy nghĩ như vậy ? Thế khi ở nhà có ai nói điều chi xúc phạm tới hiền đệ chăng ?
    Thạch Tú nói:
    - Không có ai nói điều chi hết, song tôi nghỉ tình ca ca như cốt nhục, ý tôi muốn nói một điều về việc gia đạo của ca ca, cho nên suy nghĩ như vậy.
    Dương Hùng nói :
    - Hễ có việc chi thì em nói đi , lựa phải suy nghĩ làm chi vậy ?
    Thạch Tú nói :
    - Ca ca mắc việc quan, cho nên không rõ việc nhà đặng, tẩu tẩu là người bất lương , tôi thấy nhiều khi, song chưa dám nói, hôm nay đã thấy hẳn hòi, cho nên tôi nín không đặng, phải kiếm ca ca thuật lại cho ca ca nghe.
    Dương Hùng nói :
    - Qua có con mắt sau lưng ở đâu mà hiểu việc kín trong nhà đặng, em hãy nói phứt cho qua nghe.
    Thạch Tú tỏ hết các điều mình thấy từ lúc làm tuần, đến lúc gặp thầy chùa hồi hôm nầy cho Dương Hùng nghe.
    Dương Hùng nghe rồi liền nổi xung , đỏ mặt tía tai.
    Thạch Tú nói :
    - Ca ca bớt giận , đêm nay nếu ca ca về nhà thì cũng đừng nói chuyện ấy, chờ đến đêm mai, nhơn lúc canh ba , ca ca trở về ngã sau gõ cửa , ắt có nó ra chớ chẳng không . Chừng ấy tôi sẽ hiệp sức bắt nó.
    Dương Hùng khen phải.
    Thạch Tú lại dặn rằng :
    - Sao sao đêm nay ca ca cũng đừng tiết lậu với tẩu tẩu ?
    Dương hùng nói :
    - Qua không dại đâu .
    Ăn uống xong rồi , hai anh em vừa ra khỏi cửa thì có quân hầu của Tri phủ chạy đến nói với Dương Hùng
    - Quan Phủ sai đòi thầy về, đặng đánh thiệu cho người xem .
    Dương Hùng dặn Thạch Tú rằng :
    - Em hãy về trước , anh có quan phủ đòi.
    Nói rồi liền đi theo quân hầu ấy.
    Còn Thạch Tú thì trở về nhà.
    Duơng Hùng vào đến huê viên múa thiệu cho Tri phủ xem.
    Tri phủ khen hay, khiến người lấy rượu thưởng Dương Hùng .
    Dương Hùng uống rượu hai lần , đến chừng về tới nhà thì đã say rồi .
    Phan xão Vân thấy Dương Hùng về thì vui mừng hớn hở, miệng thì kêu Nghinh Nhi khiến cởi giày , tay thì lột khăn cởi áo cho Dương Hùng rồi đem cất.
    Lời tục có nói : Hễ rượu vào thì lời ra .
    Dương Hùng thấy vợ làm thói bãi bui như vậy thì điểm mặt mắng rằng :
    - Mi là đồ hư . Mi phải giử mình, có ngày ta cũng phân thây !
    Phan Xảo Vân nghe nói cả kinh, song thấy Dương Hùng đương lúc say rượu, cho nên không dám nói lại, cứ việc làm thinh dọn dẹp chổ nằm cho Dương Hùng ngủ .
    Dương Hùng nằm xuống, miệng hãy còn mắng rằng :
    - Mi là đồ đỉ , mi đờn bà tham dâm, đến nổi tư thông với thầy chùa làm xấu cho ta như vậy !
    Phan Xảo Vân chẳng dám nói chi, chờ đến canh năm Dương Hùng tĩnh rượu đòi nước.
    Phan xão Vân đem nước cho Dương Hùng uống .
    Dương Hùng uống xong rồi thì hỏi rằng :
    - Hiền thê làm gì buồn lắm vậy ? Sao không cởi áo ngoài mà ngủ ?
    Phan Xảo Vân. nói :
    - Tôi thấy lang quân say lắm , lòng sợ phập phòng, cho nên không dám ngủ, ngồi dựa bên chơn lang quân thức đã sáng đêm nay.
    Dương Hùng hỏi rằng :
    - Tôi say nhiều lắm sao, vậy chớ tôi có nói điều chi xúc phạm đến hiền thê chăng ?
    Phan Xảo Vân nói :
    - Thuở nay hễ lang quân say rượu thì ngủ, có nói xúc phạm đến ai đâu .
    Dương Hùng nói :
    - Lâu ngày chưa từng uống rượu với Thạch hiền đệ , hôm nay mới gặp tại tiệm , anh em trò chuyện cùng nhau, uống rượu rất nhiều, cho nên say hơn mấy lần trước .
    Phan Xảo Vân nghe nói như vậy, biết là Thạch Tú học to , học nhỏ chuyện gì, nhưng không thế nói đặng , cho nên rơi lụy mà thở vắn than dài.
    Dương Hùng nói :
    - Hiền thê đã nói , tôi không xúc phạm đến ai , cớ sao hiền thê lại khóc ?
    Phan Xảo Vân làm thinh , khóc tấm tức làm Dương Hùng cứ hỏi hoài.
    Phan Xảo Vân nghĩ ra một kế vừa khóc vừa đáp rằng :
    - Khi trước cha mẹ tôi gã cho Vương áp ti, thì cũng ngỡ là bá niên giai lão, chẳng dè gảy gánh giữa đường. Ðến sau cha tôi thấy lang quân là người hào kiệt cho nên gả tôi cho lang quân, thì tôi cũng ngỡ là có phước , chẳng dè chưa đặng bao lâu lại sanh ra chuyện nầy.
    Dương Hùng nói :
    - Nào ai có phụ phàng hiền thê đâu, mà hiền thê có lời thán oán như vậy .
    Phan Xảo Vân nói :
    - Như lang quân thiệt là hữu danh vô thiệt, mang tiếng anh hùng song chẳng có điều gì hơn ai, việc nầy dẫu tôi có nói ra thì chắc là lang quân cũng nhẩn khí làm thinh, không dám làm gì người ta đặng.
    Dương Hùng nói :
    - Có ai khi dễ điều chi , xin hiền thê nói cho tôi rõ.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Tôi nói ra đây , lại e lang quân tức mình chết bỏ tôi ở góa đi chăng ? Từ ngày lang quân kết nghĩa với Thạch Tú, đem nó về nhà , nhường áo cho nó mặc, nhượng cơm cho nó ăn , ban đầu thì nó cũng khá, đến sau nó trổ mòi dê ra, hễ ngày lang quân không về, thì nó nhìn tôi chăm chỉ nói rằng :
    - Ðêm nay ca ca không về, chắc là tẩu tẩu phải ngủ lạnh. Nó nói như vậy đã nhiều khi , nhưng tôi cũng không thèm kể . Hôm qua đây , tôi đương khom khom gội đầu , nó lại đứng phía sau lưng , thò tay rờ ngực tôi và hỏi rằng: Tẩu tẩu đà có nghén chưa ? Tôi giận đánh nó một cái nơi tay, lại muốn hét lớn lên, song e người lân cận chê cười lang quân, cho nên tôi mới dằn lòng chờ lang quân về nói lại. Té ra lang quân về đến nhà thì lại say mèm, cho nên tôi không dám nói , thằng ấy ước chừng tôi ăn thịt nó cũng đặng, sao lang quân lại còn hỏi nó làm chi ?
    Dương Hùng nghe nói nỗi trận lôi đình mà rằng :
    - Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhơn tri diện bất tri tâm. Nó đã làm như vậy , lại còn bày chuyện Bùi Như Hải mà nói với tôi , chắc là nó lên tiếng trước để che cái lỗi mình . Thôi thôi , hiền thê chớ giận làm chi , nó chẳng phải là ruột rà chi đó , để tôi đuổi nó phứt đi cho rồi .
    Phan Xảo Vân có dạ mừng thầm .
    Rạng ngày Dương Dùng nói với Phan công rằng :
    - Con heo nào làm thịt lở rồi thì muối thịt ấy lại, đừng buôn bán nữa.
    Bèn bửa tủ và ghế bán thịt tan nát rồi mới ra đi.
    Ðến chừng Thạch Tú đem thịt về , vừa muốn dọn ra bán , thấy ghế bàn gảy hết thì đã biết ý , bèn nghĩ thầm rằng :
    - Phải rồi , chắc ca ca nhơn lúc say rượu , thổ lộ tâm tích với dâm phụ ấy , cho nên nó mới dụng kế phản gián, nói ta làm điều vô lễ , khiến ca ca ta bửa hết bàn ghế, đặng đuổi ta đây , việc nầy thiệt cũng khó lắm, nếu ta biện bạch cho rành thì lại xấu hổ cho ca ca ta thêm nữa , chi bằng lui lại một bước rồi sẽ liệu toan kế khác .
    Bèn trở lại lò heo gói hết quần và lấy một ngọn tiêm đao , rồi đến từ giã Phan công mà rằng :
    - Tôi tới đây cũng là lâu lắm. Nay sẳn dịp ca ca tôi tính thôi buôn bán, nên tôi từ giả trỡ về thăm nhà. Sổ sách thâu xuất tôi đã kễ ra minh bạch không sai một hào li chi hết, nếu tới có làm điều chi khuất lấp , phú có đất diệt trời tru.
    Phan công ý muốn cầm Thạch Tú lắm , nhưng vì lời rễ dặn, cho nên không dám, phải để cho Thạch Tú đi.
    Thạch Tú ra khỏi nhà đi thì kiếm khách điếm mướn phòng mà ở .
    Khi ấy Thạch Tú ngồi nghĩ rằng:
    - Ta đã kết nghĩa với Dương Hùng, nếu không làm cho minh bạch , e khi tánh mạng Dương Hùng không còn. Tuy va lầm đàn bà giận ta như vậy , nhưng ta cũng không nên giận va làm chi , để ta gắng công làm cho minh bạch thì tự nhiên va phải hết giận.
    Bây giờ ta phải dọ coi cho biết đêm nào va không về nhà , thì canh tư đêm ấy ta sẽ tới cửa sau rình ắt là gặp sải ấy .
    Bèn ở tại khách điếm hai ngày, mỗi đêm tới cửa Dương Hùng đặng dọ thám .
    Ðêm kia xem thấy Dương Hùng ra đi trong lúc huỳnh hôn, thì Thạch Tú nghĩ rằng :
    - Ðêm nay chắc là Dương Hùng không về nhà, vậy ta ngủ cho sớm , tới chừng canh tư ta sẽ tới đó xem .
    Bèn trở về khách điếm ngủ cho đến canh tư , khi ai nấy đều ngủ hết .
    Thạch Tú thức dậy giắt đao vào lưng , len lén mở cửa thẳng tới cửa sau nhà Dương Hùng , núp rình nơi chổ tối .
    Qua dến canh năm , có một người thầy sải , cầm mỏ đến tại đường hẻm ấy ngó chừng .
    Thạch Tú thấy vậy lén lén vòng sau lưng sải ấy thình lình nhãy tới, một tay thộp ngực , một tay đưa đao ngay cổ sải ấy nạt rằng :
    - Nếu mi la lớn thì ta chém liền .
    Thầy chùa ấy run rẫy lập cập không dám la lớn.
    Thạch Tú hỏi rằng :
    - Mi phải nói thiệt cho ta nghe , vậy chớ Bùi Như Hải đến đây làm chi ?
    Sải ấy chắp tay thưa rằng :
    - Xin hảo hớn dung tính mạng, đặng tôi thưa rõ đầu đuôi.
    Thạnh Tú nói :
    - Có sợ chết thì nói phứt cho mau .
    Thầy sải ấy tỏ thuật các việc cho Thạch Tú nghe.
    Thạch Tú hỏi rằng :
    - Bây giờ Bùi Như Hải còn trong nhà ấy chăng ?
    Thầy sải ấy nói :
    - Bây giờ thầy tôi đương ngủ ở trong ấy , hễ tôi khỏ mỏ thì chạy ra tức thì.
    Thạch Tú nói :
    - Ngươi phải cho ta mượn y phục và cái mỏ ấy.
    Nói rồi liền lột y phục của sải ấy và cho sải ấy một đao trực vảng Tây phương !
    Thạch Tú lấy quần áo của sải ấy mặc vào, rồi cầm mỏ đứng dựa cửa sau mà gỏ .
    Bùi Như Hải nghe tiếng mỏ thì lật đật thức dậy mặc áo , kêu Nghinh Nhi khiến mở cửa cho mình ra.
    Ra đến cửa rồi Thạch Tú cũng còn đánh mõ lốc cốc.
    Bùi Như Hải ngở là Hồ đại nhơn thì quở nho nhỏ rằng :
    - Người ta đã ra rồi , sao còn đánh mõ làm chi vậy ?
    Thạch Tú không trả lời , cứ việc theo sau .
    Ra tới đầu đường, thì nhãy lại thộp ngực Bùi Như Hải đưa đao ngang cổ và nói nhỏ nhỏ rằng :
    - Ðừng la thì sống, nếu la thì chết !
    Bùi Như Hải biết là Thạch Tú thì run rẩy lập cập không dám rục rịch .
    Thạch Tú nói nhỏ rằng :
    - Ðể cho ta cổi y phục hết thì ta mới dung tánh mạng cho.
    Bùi Như Hải sợ chết đứng trơ trơ để Thạch Tú cởi trần truồng .
    Cổi rồi thì cũng đưa luôn Bùi Như Hải về Tây thiên ! Lại còn đâm thêm vài mũi dựa hông , bước lại để cây đao ấy một bên thây Hồ đạo Nhơn, rồi đem hết y phục của hai sải ấy trở về khách điếm đóng cửa ngủ , không ai hay biết chi cả .
    Được Milou sửa chữa / chuyển vào 05:48 ngày 15/07/2003
  6. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 45
    Chúc gia điếm, Nhương mạmg tam lang đánh phá
    Túy bình sơn , Bình Quan Sách ra tay


    Trong đường hẻm ấy có một người bán cháo bạch quả tên là Vương công thấy trời gần sáng thì đi với con mình , gánh cháo ra chợ bán.
    Ra tới đầu đường hẻm, vấp nhằm thây ma, té đổ cháo hết .
    Con của Vương công xách đèn rọi, thấy vậy thì la lớn rằng :
    - Trời đất ôi ! Thầy sải ở đâu say rượu nằm bậy như vậy kìa ?
    Vương công rờ thử coi, thì hai tay mình đều có vết máu. Bèn nói lớn rằng :
    - Ai giết thầy sải bỏ đây vậy
    Mấy người ở gần nghe có tiếng la , lật đật mở cửa bưng đèn ra xem , thấy đầy đường tinh những cháo huyết, còn hai cái thây ma thì nằm dựa đường.
    Mấy người lối xóm thấy như vậy thì cả kinh liền bắt trói Vương công, giải đến Tri phủ Kế châu.
    Tri phủ thăng đường tra hỏi, ai nấy thấy sao khai vậy, chẳng dám giám giấu điều chi .
    Tri phủ khiến công sai đến đó khán nghiệm.
    Công sai khán nghiệm xong rồi, về thưa với Tri phủ rằng :
    - Hai sải bị giết đó đều ở tại chùa Báo ân, một người tên là Bùi Như Hải , một người tên là Hồ đạo Nhơn, hai người đều xích thân lỏa thể , chẳng có áo quần chi hết . Vả lại bên mình Hồ đạo Nhơn có một cái đao , trong mình không có vết tích , duy có dấu đâm tại cổ mà thôi. Còn Bùi Như Hải thì có vài mũi nơi họng. Theo ý tôi tưởng chắc là Hồ đạo nhơn giết thác Bùi Như Hải , rồi sợ tội đâm họng liều mình.
    Tri phủ đòi hết thầy sải chùa Báo ân tra hỏi, thì nấy thảy đều không biết đường nào mà khai , làm cho Tri phủ cũng không biết đường mà đoán.
    Khi ấy có tên Khổng mục thấy Tri phủ trì nghi như vậy thì thưa rằng :
    - Hai sải ấy xích thân lỏa thể như vậy, tôi chắc là làm việc dâm ô giết lộn với nhau, còn Vương công nầy là kẻ vô can, xin qnan Phủ xét lại cho nó nhờ. Bây giờ phải khiến các sải nơi chùa Báo ân lảnh thây của hai sải đem về chôn, rồi sẽ làm án cho hai sải ấy giết lộn với nhau mà chết.
    Còn Vương công và mấy người lối xóm đều đuổi về hết .
    Tri phủ nghe theo làm y lời ấy.
    Lúc ấy Phan Xảo Vân nghe rõ chuyện ấy thì cứ thở vắn than dài không dám nói ra , chẳng khác đứa câm ăn lầm huỳnh há.
    Còn Dương Hùng nghe đặng chuyện ấy thì nghi rằng :
    - Chắc là Thạch Tú tức mình làm cho ra lẽ , té ra ngày trước vì ta nghe lời đàn bà giận lầm nó , bây giờ là phải kiếm nó hỏi cho rỏ mà tạ tội mình .
    Bèn đi dọc theo phố gần đầu cầu kiếm Thạch Tú.
    Khi đương đi kiếm thì có người chạy theo sau lưng kêu rằng :
    - Ca ca đi đâu đó vậy , dừng chơn lại cho tôi nói chuyện .
    Dương Hùng day lại xem, té ra người kêu mình đó là Thạch Tú .
    Dương Hùng thấy mặt Thạch Tú thì rơi lụy nói rằng :
    - Hiền đệ ôi ! Qua muốn đi kiềm hiền đệ tạ tội đây.
    Thạch Tú nói:
    - Xin mời ca ca bước lại khách điếm, đặng tôi thuật rõ nguồn cơn cho nghe .
    Bèn dắt Dương Hùng vào khách điếm , thẳng tới phòng mình , mời ngồi rồi nói rằng :
    - Bây giờ ca ca đã tin lời em chưa ?
    Dương Hùng nói:
    - Xin em đừng giận, lúc ấy vì qua say rượu cho nên tiết lậu cơ quan, rồi lại lầm mưu phản gián của loài dâm phụ, nay qua thấy chuyện rõ ràng nên phải tìm em đặng tạ tội.
    Thạch Tú nói :
    - Tuy tôi là đứa lổ mãng, song cũng đội trời đạp đất ở đời, lẻ nào lại dám ra làm điều phi nghĩa như vậy sao ? Hôm nay tôi sợ ngày sau ca ca lầm nhầm gian kế, cho nên phải làm như vậy, đặng chỉ cho ca ca xem, còn những y phục của hai sải ấy thì tôi đều lấy hết đem về đây. Bèn lấy khăn áo của Bùi Như Hải và y phục của Hồ đạo nhơn trao cho Dương Hùng xem.
    Dương Hùng xem rồi thì nổi giận nói rằng:
    - Ðêm nay qua quyết bầm thăy con đỉ ấy cho đã nư giận.
    Thạch Tú can rằng :
    - Không nên đâu, ca ca là người ở chốn công môn , sao lại không biết phép tắc như vậy ? Vả chăng ca ca chưa hề bắt đặng gian phu sao lại dám giết ngang dâm phụ .
    Dương Hùng nói :
    - Nếu nói như em thì biết tính làm sao đặng trừ nó ?
    Thạch Tú nói :
    - Nếu ca ca nghe theo lời tôi, thì mới rõ mặt làm trai đặng.
    Dương Hùng hỏi rằng :
    - Làm sao mới rõ mặt làm trai đặng ?
    Thạch Tú nói :
    - Cách đây chẳng bao xa, có một hòn núi , tên là Tuý bình sơn , chổ ấy rất nên vắng vẻ . Vậy qua ngày mai ca ca phải nói với dâm phụ ấy rằng : Ta có lời nguyện đã lâu chưa trả đặng , hôm nay ý muốn đồng vợ đồng chồng lên Túy bình sơn hườn nguyện. Nói vậy đặng gạt dâm phụ ấy và Nghinh Nhi lên tại Túy bình sơn, chừng ấy có tôi chực sẳn tại đó, thì sẽ đối nại giáp mặt cho rõ nguồn cơn.
    Dương Hùng nói :
    - Bây giờ đây chẳng cần gì đối nại giáp mặt , qua cũng đã biết rồi, xin hiền đệ chớ lo việc ấy.
    Thạch Tú nói :
    - Không đâu, ý tôi quyết làm cho minh bạch, cho nên mới thức đêm thức hôm làm chuyện ấy. Bây giờ lẽ nào nữa chừng lại bõ sao .
    Dương Hùng nói :
    - Ý em đả quyết như vậy thì qua cũng phải nghe theo, chớ lòng qua không còn nghi nan chút nào hết. Vậy thì ngày mai em phải y kỳ đến đó đối nại.
    Thạch Tú nói :
    - Nếu không đến đó thì nó ắt nói oan cho tôi một lần nữa.
    Dương Hùng từ giả trở về nhà .
    Ngày thứ Dương Hùng nói với Phan Xảo Vân rằng :
    - Hồi hôm tôi nằm chiêm bao thấy thần nhơn trách tôi rằng : Ðã có lời nguyện sao không chịu trả ? Tôi nhớ lại ngày trước, tôi có lời vái nơi miểu, trên núi Túy bình sơn , song chưa trả đặng. Thế nầy vợ chồng ta phãi lên đó huờn nguyện phứt đi cho rồi.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Nếu lang quân có vái, thì đi trã một mình cũng đặng, lựa là phãi đem tôi theo làm chi ?
    Dương Hùng nói :
    - Hiền thê chưa rỏ. Khi tôi cậy mai tới nói hiền thê, thì tôi có lên đó vái rằng : Hễ cưới đặng con gái họ Phan rồi thì vợ chồng đều lên núi nầy huờn nguyện. Nếu bây giờ tôi đi một mình thì lời nguyện ấy cũng như chưa trả.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Vậy thì vợ chồng ta phãi tắm gội cho sạch sẻ rồi sẽ đi.
    Dương Hùng nói :
    - Vậy hiền thê hãy đi tắm đi, để tôi đi mướn kiệu và mua hương đèn luôn thể.
    Nói rồi thì thẳng đến khách điếm khiến Thạch Tú đi trước , rồi vợ chồng mình sẽ theo sau.
    Thạch Tú dặn rằng :
    - Khi ca ca lên đền chơn núi, thì dắt dâm phụ và Nghinh Nhi đi bộ lên núi, hễ tới chổ vắng thì có tôi tại đó , sao sao đừng cho kiệu phu đi theo mà lậu việc.
    Dương Hùng khen phải, bèn đi mua hương đèn rồi trở về nhà .
    Phan Xão Vân không rõ tình ý, cứ việc trang điểm rồi lên kiệu đi trước.
    Nghịnh Nhi đi kiệu kế đó , còn Dương Hùng đi kiệu sau rốt hết.
    Lên đến trên núi Túy bình sơn, Dương Hùng kêu kiệu phu nói rằng :
    - Mấy đứa bây ở đây chờ, chắc vợ chồng ta lên đây cũng lâu lắm.
    Nói rồi thì dắt Phan Xảo Vân và Nghinh Nhi lên núi.
    Ði tới một chổ mả xưa, có Thạch Tú đứng chực tại đó.
    Thạch Tú thấy mặt Phan Xảo Văn thì cũng mừng rỡ.
    Phan Xảo Vân dáp lễ và hỏi rằng :
    - Thúc thúc lên đây làm chi ?
    Miệng tuy nói vậy nhưng lòng sợ phập phòng.
    Dương Hùng nói :
    -Hôm trước mi nói với ta : Thúc thúc nhiều khi ghẹo nguyệt trêu hoa, lại rờ ngực mi hỏi có nghén hay chưa, bây giờ chổ nầy là chổ vắng vẻ, lại giáp mặt hai đàng , vậy thì mi phải nói cho minh bạch.
    Phan Xảo Vân nói :
    - Lang quân thiệt là rối thì thôi, việc đã qua rồi, còn hỏi làm chi nữa .?
    Thạch Tú trợn mắt nói rằng :
    - Ðã tới đây rồi ngay gian phải tỏ, tẩu tẩu chớ nói như vậy.
    Phan Xảo Vân nói .
    - Thúc thúc là người vô can, sao lại gánh vác việc nhà của tôi làm chi vậy ?
    Thạch Tú mở gói, lấy y phục của Bùi Như Hãi và Hồ đại nhơn qăng ra trước mặt Phan Xảo Vân và hỏi rằng :
    - Tẩu tẩu có biết vật ấy là vật của ai chăng ?
    Phan Xảo Vân xem thấy sửng sốt, mặt mày tái lét, không nói chi đặng .
    Thạch Tú rút đao nói với Dương Hùng rằng :
    - Việc nầy phải hỏi con Nghinh Nhi thì mới đặng.
    Dương Hùng nắm đầu Nghinh Nhi, đè xuống nạt rằng :
    - Mi phải mau mau khai ngay kẻo chết. Vậy chớ Bùi Như Hải làm làm sao vào nhà đặng hẹn hò với nhau, Hồ đạo nhơn gỏ mỏ làm chi, mi phải nói cho mau. Nếu còn giấu giếm chút nào, thì ta bầm thây mi ra.
    Nghinh Nhi khóc rằng :
    - Việc nầy thiệt tôi vô can, cúi xin quan nhơn dung mạng, đặng tôi tỏ hết đầu đuôi cho nghe .
    Bèn thuật rỏ , từ lúc lên chùa Báo ân , vào tăng phòng xem răng Phật , đến khi hẹn hò với nhau, khiến dọn hương án làm hiệu và dặn Hồ đạo nhơn gỏ mỏ kêu thức dậy .
    Thạch Tú nghe rồi thì hỏi Dương Hùng rằng :
    - Ca ca đã nghe rành hay chưa ? Vậy hãy hỏi tẩu tẩu lại coi thử có y như vậy hay chăng ?
    Dương Hùng đè đầu Phao Xảo Vân nạt rằng :
    - Con đỉ này mau mau phải khai ngay kẻo chết !
    Phan Xảo Vân khóc rằng :
    - Việc ấy tôi thiệt có lỗi , song xin lang quân tưởng tình vợ chồng, đầu ấp tay gối, dung thứ cho tôi một phen , từ nay về sau tôi nguyện chừa tuyệt thói xấu.
    Thạch Tú nói :
    - Ca ca phải hỏi đầu đuôi cho rành rồi sẽ hay.
    Dương Hùng nạt Phan Xão Vân rằng :
    - Tha thì ta tha song phải kể hết đầu đuôi cho ta nghe đã !
    Phan Xảo Vân sợ quính, cho nên vừa khóc vừa khai từ đầu chí cuối cho Dương Hùng nghe.
    Thạch Tú hỏi :
    - Vì ý gì tẩu tẩu lại vu oan cho tôi như vậy ?
    Phan Xão Vân khóc rằng :
    - Thúc thúc ôi ! Ðêm ấy lang quân tôi say rượu, mắng tôi đến nước, nên tôi cũng có nghi cho thúc thúc học đi học lại với lang quân tôi, cho nên mới dụng kế phãn gián mà nói như vậy. Ấy cũng là tại Bùi Như Hãi bày biểu cho tôi đó. Xin thúc thúc rộng lòng dung thứ cho tôi một phen .
    Thạch Tú nói :
    - Nay có đủ ba mặt, lời khai cũng đã đành rành, ca ca toan liệu thể nào mặc ý.
    Dương Hùng cởi hết đồ nữ trang , lột hết y phục của Phan Xão Vân, rồi lấy dây lưng treo Phan Xảo Vân lên trên cây ; còn Thạch Tú thì đè đầu Nghinh Nhi xuống nói với Dương Hùng rằng :
    - Ca ca ôi ! của con đỉ nhỏ nầy để nó làm gì ?
    Nghinh Nhi vừa muốn la lớn, Dương Hùng nhãy lại chặt một đao ngang hông liền đứt làm hai khúc.
    Phan Xảo Vân bị treo trên cây , thấy Dương Hùng giết Nghinh Nhi thì khóc rằng :
    - Thúc thúc ôi ! Xin hãy can gián cứu tôi một phen .
    Thạch Tú nói :
    - Nông nổi nầy ai lại can đặng kìa !
    Dương Hùng bước lại cắt lưỡi Phan Xảo Vân làm cho không còn la lớn đặng . Rồi mới điểm mặt Phan Xảo Vân mắng rằng :
    - Con đĩ , vì mi nhiều lời nhiều tiếng, làm cho ta phải nghe lầm , một là tình nghĩa anh em xa nhau ; hai là tin tưởng lời mi ngày sau không khỏi bị hại, mi đã ăn ở theo thói lang tâm cẩu hạnh , lại còn đem dạ sâu sắc hại người. Nào tạng phũ của mi ra thể nào, để ta mổ ra coi thử . Bèn kê đao mổ bụng Phan Xảo Vân lấy hết tạng phũ vắt lên nhành cây, gói đồ nữ trang lại, rồi hỏi Thạch Tú rằng :
    - Gian phu dâm phụ đều đã trừ xong, bây giờ anh em ta biết đi đâu mà ở ?
    Thạch Tú nói :
    - Có một chổ này, xin ca ca hãy đi với tôi đến đó nương náu.
    Dương Hùng hỏi :
    - Chổ nào ở đâu ?
    Thạch Tú nói :
    - Hai anh em ta đều mang án sát nhơn rồi, nếu không lên Lương Sơn Bạc thì chẳng còn chổ nào nương náu đặng.
    Dương Hùng nói :
    - Em nói cũng phải, nhưng thuở nay anh em ta chưa quen, không biết lên đó bọn ấy có thâu dụng hay chăng ?
    Thạch Tú nói :
    - Thiên hạ đồn đải Tống Công Minh là người chiêu hiền nạp sĩ, kết giao cùng hảo hớn anh hùng không biết bao nhiêu, lẻ nào anh em ta lên đó va lại không dùng sao ?
    Dương Hùng nói :
    - Việc gì cũng phải liệu trước thì sau mới khỏi ăn năn. Vả chăng qua là công nhơn, e khi lên đó chúng nó nghi nan mà mong hại qua chăng ?
    Thạch Tú cười rằng :
    - Vậy chớ ca ca không nghe Tống Công Minh cũng là người Áp Ti hay sao ? Xin ca ca an lòng đi với tôi, đừng có nghi ngại chi hết.
    Bèn thuật các việc mình gặp Bái Tôn và Dương Lâm cho Dương Hùng nghe.
    Dương Hùng cả mừng nói rằng :
    - Nếu vậy đã có người quen rồi, để qua trở về lấy tiền bạc, đặng có đem theo mà chi dụng.
    Thạch Tú nói :
    - Không nên đâu, ca ca trở về, tôi e việc nầy phát giác ắt thoát thân không kịp. Bây giờ đã có đồ nữ trang của con dâm phụ ấy , lại có vài lượng bạc của tôi đem theo đây , anh em ta nhín nhút mà xài cũng đũ lựa là phải về làm chi thêm gây việc thị phi , thì lại sanh rối ra nữa. Thôi thôi, ta noi theo đường phía sau núi mà đi phứt thì hay hơn.
    Nói rồi liền xỏ gói vào cây roi mà quãy.
    Còn Dương Hùng thì giắt đao vào lưng lần xuống phía sau núi mà đi.
    Mới đi ít bước thì có một người chạy theo kêu lớn rằng :
    - Ðương lúc thanh thiên bạch nhựt mà hai chú đã giết người, rồi lại tính lên Lương Sơn Bạc nhập lỏa nữa sao Tôi rình nghe cũng đã lâu lắm.
    Dương Hùng và Thạch Tú ngó ngoái lại , thấy người ấy chạy tới quì lạy Dương Hùng.
    Dương Hùng vốn biết người ấy là Thời Thiên, quê ở Cao đườn châu, bấy lâu lưu lạc đến xứ Kế châu nầy, chuyên nghề bẻ rào khoét vách, đuổi ngựa lùa trâu, ngày kia bị án vào khám , cũng nhờ có Dương Hùng toan mưu giải cứu.
    Lúc ấy Dương Hùng hỏi Thời Thiên rằng :
    - Ngươi ra đây làm gì ?
    Thời thiên nói :
    - Tôi túng tiền lắm mới phải lên đây đào mã đặng kiếm chút đỉnh tài vật mà xài . Ðến chừng thấy ca ca lên đây thì tôi cũng sợ ca ca quở trách, cho nên ngồi núp một bên mả mà nghe từ đầu chí cuối, bây giờ thấy ca ca tính lên Lương Sơn Bạc nhập lỏa thì tôi cũng nghĩ thầm rằng :
    - Nếu ở đây trộm gà trộm vịt của người ta muôn đời cũng không ra gì hết, chi bằng theo dỏi nhi vị ca ca lên đó nương náu thì sẽ có ngày phát đạt. Ý tôi tính quyết như vậy song không biết nhị vị đại ca có bằng lòng cho tôi theo chăng ?
    Thạch Tú nói:
    - Nếu muốn đi theo thì đi lẽ nào anh em tôi lại không cho sao ?
    Thời Thiên nói :
    - Có một đường tẻ đi gần lắm, để tôi dắt nhị vị ca ca đi cho mau.
    Dương Hùng và Thạch Tú đều mừng, bèn theo Thời Thiên thẳng lên Lương Sơn Bạc .
    Nói về mấy tên kiệu phu, cứ việc ở đó chờ, đến mặt trời chen lặn không thấy vợ chồng Dương Hùng xuống , chờ thét không đặng túng phải lên núi kiếm.
    Ðến chừng lên tới chổ ấy, xem thấy một bầy quạ đậu vây tại nơi mả cũ, thì lật đật bước lại xem, té ra bầy quạ ấy đang có dành nhau ăn ruột gan. Còn Phan Xảo Vân và Nghinh Nhi thì chết tại đó .
    Mấy người kiệu phu run rẩy lập cập , chạy về báo với Phan công.
    Phan công khóc lóc một hồi rồi chạy đi báo cùng Tri phủ .
    Tri phũ sai người đến tại Túy bình sơn khán nghiệm .
    Khán nghiệm xong rồi người ấy trở về thưa với Tri phủ rằng :
    - Tôi đã khán nghiệm rõ ràng, một người đờn bà bị trói nơi cội cây và bị mổ ruột đó là Phan Xão Vân, còn một đứa tỳ tất bị chặt làm hai khúc đó là Nghinh Nhi, lại có một đống y phục của thầy sải để gần một bên đó .
    Tri phủ nghe rồi nghĩ tới việc Bùi Như Hải ngày trước, thì cật hỏi Phan công .
    Phan công tỏ hết các việc từ lúc mình say rượu nơi chùa Báo ân , cho đến lúc rể mình nghe lời con mình mà đuổi Thạch Tú cho Tri phủ nghe.
    Tri phủ nói :
    - Nếu vậy thì quả quyết Phan Xảo Vân tư thông cùng Bùi Như Hải, còn Nghinh Nhi và Hồ đạo nhơn thì thông tin tức, cho nên ngày trước Thạch Tú thấy việc bất bình giết Bùi Như Hải và Hồ đạo nhơn , lột hết phục giao cho Dương Hùng , bây giờ Dương Hùng lại đem đồ y phục ấy và dắt Phan Xảo Vân và Nghinh Nhi đi lên đó mà giết, nếu muốn rõ biết cho chắc chắn, thì phải chạy tờ tập nã các nơi bắt cho đặng Dương Hùng và Thạch Tú thì mới rỏ án .
    Nghĩ như vậy bèn làm tờ tập nả rồi sai người đi khắp các nơi, còn kiệu phu thì tha về hết.
    Lại khiến Phan công lảnh hai thây ấy về nhà chôn cất.
    Nói về Dương Hùng, Thạch Tú và Thời Thiên đi đến địa phận Huy châu , tới gần một hòn núi cao, thì trời đã tối rồi, lại thấy dựa mé khe có một khách điếm, bên bước vào đó.
    Khi vào đến cửa thì vừa lúc tiểu nhị bước ra đóng cửa .
    Tiểu nhị thấy ba người ấy vào thì hỏi rằng :
    - Tam vị khách quan ở xa lắm hay sao, đến tối tăm như vầy ?
    Thời Thiên đáp :
    - Chúng tôi ở xa.
    Tiểu nhị lật đật dọn phòng cho ba người ấy nghĩ, rồi lại hỏi rằng :
    - Vậy chứ ba vị khách quan đã ăn cơm rồi hay chưa ?
    Thời Thiên nói :
    - Chưa.
    Liền khiến tiểu nhị dọn cơm và rượu ra đó, rồi ba người ngồi lại ăn uống.
    Trong khi ăn uống, Thạch Tú ngó qua bên chái, thấy có mười mấy cây phát đao thì hỏi tiểu nhị rằng :
    - Trong tiệm sao lại sắm binh khí làm chi nhiều lắm vậy ?
    Tiểu nhị nói :
    - Ấy là binh khí của chủ tôi, sắm để giữ nhà.
    Thạch Tú hỏi :
    - Chủ của ngươi tên họ là chi ?
    Tiểu nhị nói :
    - Vậy chớ khách quan chưa nghe tiếng chổ này sao ? Núi nầy tên là Ðộc Long sơn, phía trước núi có một cái giồng tên là Ðộc long cang , vuông vức ba mươi dặm , chổ đó có một làng tên là Chúc gia thôn, làng ấy có một người đại danh tên là Chúc Triều Phụng, tổ phụ ở đó cũng đã nhiều đời, cho nên gọi nhà ấy là Chúc gia trang, ông Chúc Triều Phụng có ba người con , thiên hạ đều gọi là Chúc thị tam kiệt . (Nghĩa là ba người hào kiệt của họ Chúc). Còn nhơn dân ở xung quanh nhà ấy thì cũng đặng năm , bảy trăm nóc gia, ai nấy đều có ruộng đất , tiệm nầy là tiệm của Chúc thái công, cho nên gọi là Chúc gia điếm, mỗi đêm thường có vài người gia nhơn của Chúc thái công đến đây ngủ, cho nên mới có phát đao dựng đó.
    Thạch Tú nói :
    - Ngũ thì ngũ, sao lại để binh khí làm chi vậy ?
    Tiểu nhị nói :
    - Ở đây gần Lương Sơn Bạc lắm, Chúc ông e bọn cường đạo ấy đến mượn lương, cho nên mới sắm đồ đó đặng cự địch.
    Thạch Tú nói :
    - Ta cho ngươi bạc, ngươi để cho ta lấy một cây đao đặng chăng ?
    Tiểu nhị nói :
    - Không dám , không dám, tôi chịu đòn không nổi đâu, gia pháp của chủ tôi nghiêm lắm.
    Thạch Tú cười rằng :
    - Ta nói chơi với ngươi chớ ta không lấy làm chi đâu, ngươi đừng sợ, hãy lại đây uống rượu với anh em ta.
    Tiểu nhị nói :
    - Tôi không biết uống, xin cho tôi kiếu.
    Nói rồi bỏ đi ngủ.
    Dương Hùng và Thạch Tú còn ngồi uống rượu, Thời Thiên ra ngoài trong giây lâu, rồi trở vào hỏi rằng:
    - Nhị vị ca ca muốn ăn thịt gà chăng ?
    Dương Hùng hỏi :
    - Thịt gà ở đâu mà ăn ?
    Thời Thiên vừa cười vừa đi, bước ra phía sau xách vô một con gà trống lớn .
    Dương Hùng hỏi rằng :
    - Húy ! Gà ở đâu vậy ?
    Thời Thiên nói :
    - Tôi ra phía sau rửa tay, thấy một con gà ở trong ***g thì nhớ đến rượu , bèn lén lén bước lại bẻ cổ làm thịt luộc chín, rồi đem vào đây cho nhị vị ca ca uống rượu .
    Dương Hùng nói :
    - Thằng khốn kiếp nầy, thói củ cũng không chịu chừa kìa ?
    Thạch Tú cười rằng :
    - Ăn cắp quen tay , ngủ ngày quen mắt, vì vậy cho nên nó chừa không đặng .
    Ba người vừa nói vừa cười, rồi cũng xé thịt gà ấy ra ăn.
    Khi đương ăn, thì tiểu nhị thức dậy, sợ mất con gà ấy bước ra coi chừng, thấy có lòng gà bõ gần lối bếp, biết con gà trống ấy đã mất, bèn lật đật bước ra hỏi rằng :
    - Sao các ngươi làm ngang lắm vậy, con gà trống tiệm tôi để cho nó gáy, đặng tôi biết sáng đặng dậy, cớ sao các ngươi lại bắt trộm mà ăn ?
    Thời Thiên nói:
    - Ðừng có nói ma nà ! Gà của ta mua ngoài đường, đem vô đây làm thịt ăn, nào ai chết thèm chết lạt gì lại đi ăn cắp gà của ngươi, ngươi đừng nói quấy mà sanh mích cả lòng.
    Tiểu nhị nói :
    - Các chú không ăn cắp, sao lại mất con gà của tôi đi?
    Thời Thiên nói :
    - Chồn cheo gì bắt , nào ai có biết ở đâu ?
    Tiểu nhị nói :
    - Gà ở trong ***g, chồn nào bắt đặng, nếu không phải ngươi bắt trộm, thì có ai vô đây.
    Thạch Tú nói :
    - Thôi thôi, hai đàng đừng cải lẩy, gà ấy đáng bao nhiêu thì trị giá, đặng ta thường cho.
    Tiểu nhị nói :
    - Gà ấy là gà của chủ ta nuôi đặng khuya nó gáy cho ta thức dậy, dầu các ngươi có thường cho ta mười lượng bạc đi nữa, ta cũng không dám chịu. Sao sao cũng phải trã gà cho ta mà thôi.
    Thạch Tú nổi giận nói rằng :
    - Tưỡng mi nói thế nào, chớ mi nói thế ấy thì ta không thèm thường đâu , mi làm chi thì làm, ta không sợ.
    Tiểu nhị cười rằng :
    - Các ngươi chưa rõ, để ta làm ơn nói lại cho các ngươi nghe, tiệm nầy không phải như các tiệm kia đâu mà phòng nói ngang, hễ chọc giận đến chủ ta thì chủ ta bắt giải cho quan , nói rằng phe đảng Lương Sơn Bạc.
    Thạch Tú nghe nói thì mắng rằng :
    - Ta là bọn hảo hớn Lương Sơn Bạc đây, mi hãy báo lại với chủ mi, coi thử ý nó muốn bắt ta thì bắt mà lảnh thưởng.
    Dương Hùng cũng nổi giận nói rằng :
    - Ta đã lấy lời ngon ngọt nói phải với mi và chịu thường bồi, té ra mi cũng nằng nằng quyết một , chẳng chịu để cho ta thường, rồi lại nói đến chuyện bắt bớ chúng ta nữa, nào mi kêu ai bắt thì kêu phứt đi .
    Tiểu nhị bước ra kêu lớn rằng :
    - Có giặc !
    Kêu vừa dứt lời thì thấy có bốn năm người cao lớn, lỏa thân xích thể , đâm sầm chạy tới muốn đánh Dương Hùng và Thạch Tú.
    Thạch Tú dện cho mỗi người một thoi và một đạp, đều ngã lăn cù.
    Tiểu nhị thấy vậy vừa muốn la lớn lên nữa, thì bị Thời Thiên đánh cho một thoi vào mặt, mặt nó liền sưng ; bọn cao lớn ấy đều dậy và chạy ra cửa sau.
    Dương Hùng nói :
    - Chắc là bọn ấy đi kêu người khác đến đây bắt chúng ta chớ chẳng không, vậy chúng ta đi phứt đi thì hay hơn.
    Thạch Tú nói :
    - Bây giờ phải đốt tiệm nầy cho phi tang, rồi chúng ta sẽ đi.
    Bèn thổi lửa cháy lên, đốt rụi tiệm ấy, rồi mới ra đi.
  7. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 46
    Phát Thiên Bàng làm tờ Sanh tử trạng
    Tống Công Minh muốn đánh Chúc gia trang


    Ði đặng vài canh, thì nghe phía sau đến đuốc sáng lòa , ước có vài ba trăm người xách hèo xách đuốc rượt theo.
    Thạch Tú nói :
    - Chúng ta cứ việc noi theo đường nhỏ mà chạy, đừng sợ chi hết .
    Dương Hùng nói :
    - Khoan đi đã , hãy ở lại đây chờ nó tới, hễ tới một đứa thì giết một, tới mười đứa thì giết hết mười, giết cho chết tuyệt bọn ấy, rồi sáng sẽ đi.
    Nói chưa dứt lời, bọn ấy rùng rùng kéo tới , ba anh em Dương Hùng ráng sức cự địch, chém đặng năm bảy đứa đi trước , thì mấy đứa sau rùng rùng lui lại.
    Thạch Tú rượt theo chém giết một hồi, bọn ấy bỏ cây bỏ hèo chạy hết.
    Trong khi ba anh em Dương Hùng đương cố ráng sức rượt theo, xảy có hai cái câu liêm trong đám cỏ ló ra, móc Thời Thiên vào trong ấy.
    Thạch Tú lật đật trở lại cứu Thời Thiên, lại có hai cái câu liêm ló ra móc Dương Hùng nữa, song Dương Hùng lẹ mắt, cầm đao chặt câu liêm ấy vẹt ra , rồi rượt bọn cầm câu liêm đó chạy mất hết.
    Dương Hùng và Thạch Tú thấy Thời Thiên đã bị bắt rồi thì cũng không dám vào nơi trọng địa, phải lần theo đường nhỏ chạy qua phía Ðông.
    Còn bọn gia đinh đó bắt đặng Thời Thiên thì trói kẻ gian về Chúc gia trang.
    Dương Hùng và Thạch Tú đi đến trời sáng mới tới một chổ làng kia, thấy có một tiệm rượu.
    Thạch Tú nói rằng :
    - Ca ca . Anh em ta đã mệt lại đói , ấy vậy vào nơi tiệm rượu ăn uống và hỏi thăm đường rồi sẽ đi.
    Hai người bèn vào tiệm rượu kêu rằng :
    - Tửu bảo hãy đem thịt ra đây.
    Tửu bảo lật đặt dọn rượu thịt ra .
    Hai người muốn ăn uống thì có một người cao lớn ngoài bước vào .
    Dương Hùng xem thấy người ấy đầu bịt khăn đen , mình mặc áo rộng, vóc vạc cao lớn, mặt mũi xấu xa.
    Người ấy vào đến thì kêu chủ tiệm rằng :
    - Ðại quan nhơn khiến bọn ngươi phải khiêng mấy vật ấy đến nhà.
    Chủ tiệm lật đạt đáp rằng :
    - Một lát nữa chúng tôi khiêng đến.
    Người cao lớn dặn rồi thì quày quả bước ra . Người ấy đi ngang qua trước mặt Dương Hùng.
    Dương Hùng nhìn biết thì hỏi rằng :
    - Ủa ! Tiểu lang đi đâu đây ? Sao lại không ngó đến tôi vậy ?
    Người ấy quay lại xem, nhìn biết Dương Hùng, thì lật đật hỏi rằng :
    - Ủa ! Ân nhân đi đâu đây ?
    Liền quì mọp lạy Dương Hùng .
    Dương Hùng đở người ấy dậy rồi nói với Thạch Tú rằng :
    - Người này cũng là anh em với qua, tên là Ðổ Hưng , quê ở Trung Sơn, vì diện mạo của va như vậy cho nên thiên hạ gọi là Quỉ kiểm nhi. Năm trước va đi buôn bán nơi Tế châu , nóng giận đánh chết một người đồng lõa. Tri phủ Tế châu bắt giam tại khám, qua có đàm đạo võ kinh với va thấy va thông thạo về việc côn quờn thì đem lòng thương, lo phương cứu giúp cho va khỏi tội. Từ ấy đến nay va về quê quán, anh em cách nhau đã lâu, chẳng dè hôm nay tình cờ lại gặp thiệt cũng là may lắm.
    Ðổ Hưng hỏi rằng :
    - Ân nhân đến đây có việc chi chăng ?
    Dương Hùng kề miệng vào tai Ðổ Hưng nói nhỏ , kể hết việc mình và việc Thời Thiên cho Ðổ Hưng nghe .
    Ðổ Hưng nói :
    - Ân nhân chớ lo, để tôi khiến họ trả Thời Thiên lại cho.
    Dương Hùng nói :
    - Xin mời hiền đệ ngồi lại uống chơi vài chén.
    Ðổ Hưng ngồi lại uống rượu , rồi mới nói rằng :
    - Từ lúc tôi bị nạn nơi Tế châu thì cũng nhờ ơn ân nhân , đến chừng tôi về tới đây, lại có một quan nhơn yêu dùng , tin cậy hết sức, khiến tôi làm chức chủ quản, coi sóc các việc thâu xuất trong nhà. Dẫu cho thâu xuất muôn ngàn đi nữa thì cũng phú thác một tay tôi mà thôi. Tôi thấy lòng người yêu chuộng như vậy thì lòng tôi cũng không tưởng việc việc về quê nữa.
    Dương Hùng hỏi :
    - Quan nhơn ấy là ai ?
    Ðổ Hưng nói:
    - Nội miền Ðộc Long sơn có ba cái giồng, ba cái giồng ấy lại có ba nhà lớn, thảy đều giàu có , nhà thứ nhứt ở làng giữa, kêu là Chúc gia trang ; nhà thứ nhì ở làng phía Tây, kêu là Hộ gia; nhà thứ ba làng phía Ðông, kêu là Lý gia trang , kể hết nhơn mã trong ba làng ấy cũng đặng vài muôn , nhưng duy có Chúc gia thôn , hào kiệt hơn hết, cho nên người đều gọi là Ðầu gia trưởng . Người ấy có ba người con ******** là Chúc gia tam kiệt. Người thứ nhứt tên là Chúc Long, người thứ nhì tên là Chúc Hổ , người thứ ba tên là Chúc Bưu ; lại có nuôi một người thầy giáo trong nhà, tên là Loan Ðình Ngọc , sức cự muôn người, hay cầm roi sắt, cho nên gọi là Thiết Bổng lang Ðình Ngọc. Còn một người chủ nhà Hộ gia trang trong tên là Hộ thái công , ông ấy có một người con trai tên là Hộ Thành , hiệu là Phi Thiên Hổ ; lại có một người con gái , thiệt là anh hùng nan địch, nàng ấy tên là Hộ Tam Nương hiệu là Nhứt Trượng Thanh, hay cầm nhựt nguyệt song đao, còn chủ nhà Lý gia thôn là ông chủ nhà của tôi, ông Lý tên Ứng, hay cầm cây Hổ thiết cang thương, trong lưng có giắt năm ngọn phi đao, cách chừng một trăm thước thì ông ấy giết người như chơi . Ba nhà ấy thuở nay đã thề nguyền với nhau, đồng tâm hiệp ý ; hễ có việc chi hoạn nạn , thì phải tiếp ứng với nhau. Vì sợ bọn Lương Sơn Bạc đến mượn lương cho nên ba làng ấy mới làm như vậy, đặng có hiệp sức cự địch . Nay tôi xin dắt nhị vị ca ca đến ra mắt chủ tôi, đặng có xin thơ cứu Thời Thiên.
    Dương Hùng hỏi rằng :
    - Lý Ứng nảò, hay Lý Ứng mà thiên hạ hay gọi là Phát Thiên Bàng đó chăng ?
    Ðổ Hưng nói :
    - Phải rồi.
    Thạch Tú nói :
    - Tôi cũng có nghe tại Ðộc Long cang có Phát Thiên Bảng, thiệt nên hảo hớn , bấy lâu chưa biết Phát Thiên Bảng là ai , Ðộc Long cang là chổ nào. Bây giờ đến đây nghe Ðổ ca ca nói, thì mới đặng rõ nguồn cơn. Ấy vậy, chúng ta phãi đến đó một phen cho biết tâm chí của Phát Thiên Bàng thể nào.
    Dương Hùng kêu tửu bảo lại trả tiền .
    Ðổ Hưng không cho , giành lấy trả tiền , rồi lại dắt Dương Hùng và Thạch Tú thẳng đến Lý gia trang .
    Ðến nơi Dương Hùng xem thấy nhà ấy thiệt rất cao lớn , xung quanh đều có hào, lại có vách thành, phía ngoài hào lại có liễu lớn ước chừng vài trăm cây, còn ngoài cửa ngỏ thì có một cái cầu treo.
    Khi ấy gia đinh thả cầu treo xuống nghinh tiếp Ðổ Hưng, Dương Hùng , Thạch Tú thẳng vào nhà khách .
    Vào đến nhà khách, lại thấy có hơn hai mươi cái giá binh khí.
    Ðổ Hưng mời ngồi mà rằng :
    - Nhị vị ca ca ngồi đây chờ, tôi vào báo với quan nhơn tôi đã.
    Nói rồi đi thẳng vào trong , giây lâu Lý Ứng ở trong bước ra .
    Ðổ Hưng khiến Dương Hùng và Thạch Tú bước lại ra mắt .
    Lý Ứng đáp lễ mời ngồi , rồi khiến đem rượu thết đải.
    Dương Hùng , Thạch Tú quì lạy Lý Ưng mà rằng :
    - Xin quan nhơn làm thơ , sai người đem qua Chúc gia trang cứu tánh mạng Thời Thiên , ơn ấy hai đứa tôi nguyện ghi lòng tạc dạ.
    Lý Ứng hỏi đầu đuôi đuôi , khiến người làm một phong thơ, đóng con dấu vào rồi sai Phó chủ quản thắng ngựa đem qua Chúc gia trang .
    Phó chủ quản lảnh thơ đi rồi, Dương Hùng và Thạch Tú quí lạy tạ ơn.
    Lý Ứng nói :
    - Nhị vị chớ lo, hễ thơ tôi đến thì Chúc thái công ắt thả Thời Thiên .
    Bèn mời Dương Hùng và Thạch Tú thẳng ra hậu đường thết đãi cơm nước .
    Trong khi ăn uống .
    Lý Ứng hỏi việc võ kinh , Dương Hùng Thạch Tú đáp rất thông, Lý Ứng có lòng ưa chuộng .
    Qua đến giờ tị , Phó chủ quản trở về, Lý Ứng kêu ra hặu đường hỏi rằng :
    - Thời Thiên ở đâu, sao còn chưa tới ?
    Phó chủ quản đáp rằng :
    - Khi tôi đến ra mắt Chúc thái công và trao thơ ấy thì coi bộ Chúc thái công có ý muốn tha, kế có ba người con bước ra hỏi lại chuyện ấy thì nổi nóng lên nói điều xúc phạm, không chịu tha Thời Thiên mà cũng không chịu trả lời .
    Lý Ứng thất kinh mà rằng :
    - Lạ nầy , tôi với Chúc thái công đã kết sanh tử chi giao , lẻ nào đã thấy thơ tôi mà không vị tình như vậy, thế khi nhà ngươi có làm điều chi thất lễ cho nên ra việc giận hờn mà quên tưởng tới ta chăng ?
    Phó chủ quản nói :
    - Chẳng có điều chi thất lễ hết , tại ba người con của Chúc thái công cố oán Thời Thiên , quyết lòng giải nạp tới quan mà thôi.
    Lý Ứng nghe vậy bán tính bán nghi , bèn nói với Ðổ Hưng rằng :
    - Vậy thì Ðổ chủ quả chịu phiền đến đó một phen , nói rõ căn do cho Chúc thái công nghe, không lẽ va lại quên lời giao ước.
    Ðổ Hưng nói :
    - Tôi xin đi cho, song quan nhơn phải viết thơ , Chúc thái công mới tin.
    Lý Ứng khen phải, bèn làm một phong thơ trao cho Ðổ Hưng.
    Ðổ Hưng lảnh thơ lên ngựa thẳng tới Chúc gia trang .
    Khi Ðổ Hưng đi rồi thì Lý Ứng lại nói với Dương Hùng và Thạch Tú rằng :
    - Nhị vị chớ lo , phen nầy Chúc thái công thấy tuồng chữ của tôi, ắt phải vị tình mà tha Thời Thiên chớ chẳng không .
    Dương Hùng và Thạch Tú tạ ơn , rồi cũng ở đó chờ .
    Đến chiều không thấy Ðổ Hưng trở về thì Lý Ứng đem lòng nghi hoặc muốn sai người khác đi đón.
    Kê lấy gia đinh báo rằng :
    - Ðổ chủ quản về đã gần tới.
    Lý Ứng hỏi rằng :
    - Về có mấy người ?
    Gia đinh thưa rằng :
    - Tôi thấy có một mình Ðổ chủ quản mà thôi.
    Lý Ứng lắc đầu nói rằng :
    - Lạ thay , không biết ý gì lại sanh chuyện kỳ như vậy !
    Bèn đi với Dương Hùng và Thạch Tú thẳng ra nhà khách. Ra đến thì thấy Ðổ Hưng xuống ngựa đi vào mặt mày đỏ lòm, coi bộ giận dữ .
    Lý Ứng hỏi rằng :
    - Việc ấy thế nào, ngươi hảy thuật hết đầu đuôi cho ta rõ ?
    Ðổ Hưng đứng thở giây lâu rồi mới đáp rằng :
    - Khi tôi đem thơ đến đó, vào ba từng cửa mới gặp Chúc Long , Chúc Hổ và Chúc Bưu, tôi bước lại thi lễ vừa rồi thì Chúc Long nạt lớn hỏi rằng: Mi còn tới đây làm chi nữa ? Tôi đứng vòng tay đàng hoàng đáp rằng : Có thơ của chủ tôi khiến tôi đem dưng.
    Chúc Bưu nghe rồi thì biến sắc mắng rằng :
    - Chủ của mi sao không biết thời vụ lắm vậy ? Hồi sớm mai đã sai một thằng khốn ấy đem đến một phong thơ khiến chúng ta tha thằng Thời Thiên là bọn giặc Lương Sơn Bạc , ta đã không tha lại cững không thèm làm thơ trả lời , như vậy sao chưa biết thân, còn sai mi đến đây làm chi nữa ? Ta nói thiệt, dù ai ngậm ngọc mà nói ta cũng không tha , sao sao cũng giải thằng ấy tới quan.
    Khi ấy tôi cũng dằn lòng thưa rằng :
    - Thời Thiên không phải là bọn Lương Sơn Bạc , nó là người ở Tế châu muốn đi tìm chủ tôi, chẳng dè nó lại làm lếu đốt lở tiệm của quan nhơn, nay chủ tôi khiến tôi thưa lại với quan nhơn, xin dung cho nó , nội ngày mai chú tôi sai người cất tiệm ấy lại y như ngày trước, xin quan nhơn vị tình chủ tôi dung thứ cho nó.
    Khi ấy anh em họ Chúc nói lớn rằng :
    - Chẳng thèm bắt thường, cũng không tha thằng ấy .
    Tôi cũng chịu lụy năn nỉ rằng :
    - Xin quan nhơn xem thơ của chủ tôi một chút đã.
    Nói rồi tôi liền trao thơ cho Chúc Bưu.
    Chúc Bưu lấy thơ không thèm giở ra, xé nhầu mà quăng xuống đất, rồi lại khiến gia đinh xô nhầu, đuổi tôi ra.
    Khi ấy Chúc Long và Chúc Hổ mắng nhiếc quan nhơn đến điều tôi không dám kể cho hết. Anh em nói lại nói với tôi rằng :
    - Rồi đây ta cũng bắt luôn Lý Ứng, khai xáng xả cho nó theo phe Lương Sơn Bạc, giải đến quan nữa.
    Tôi ra khỏi cửa thì cũng nói đi nói lại một hai tiếng , nó lại sai gia đinh rượt theo bắt tôi. Khi ấy tôi sợ quả bất địch chúng, cho nên giục ngựa chạy tuốt về đây. Bọn ấy ăn ở như vậy, bấy là quan nhơn kết nghĩa thề nguyền với nó thiệt là uổng lắm.
    Lý Ứng nghe nói, hơi giận tràn hông ngồi sửng sốt một hồi. Rồi mới kêu gia đinh khiến rằng :
    - Bây hãy thắng ngựa cho mau , đặng ta qua đó coi thử .
    Dương Hùng và Thạch Tú can rằng :
    - Xin quan nhơn bớt giận, chẳng nên vì anh em tôi làm mất hòa khí thuở nay.
    Lý Ứng không chịu nghe, bèn đi thẳng vào phòng, mặc một cái huỳnh kim tỏa tử giáp ở trong, choàng một cái đại hồng bào ở ngoài, giắt lưng năm ngọn phiên đao tay cầm hổn thiết cang thương, đầu đội phụng sĩ khôi, thẳng ra trước sân điểm năm trăm gia đinh ròng , còn Ðổ Hưng cũng mặc khôi giáp, cầm thương lên ngựa đem hai mươi quân kỵ , còn Dương Hùng và Thạch Tú cũng cầm đao chạy theo sau ngựa Lý Ứng.
    Mấy người ấy rần rần rộ rộ, kéo thẳng tới Chúc gia trang.
    Ði đến giồng Ðộc Long thì bày khai nhơn mã ra đó.
    Nguyên Chúc gia trang cất đã chắc chắn, lại thêm thế Ðộc Long sơn và bốn phía đều có hào sâu; trong hào ấy lại có ba lớp thành, đều xây bằng đá xanh, bề cao ước chừng hai trượng, phía trước phía sau đều có cửa và cầu treo, bốn phía đều dựng đao thương và binh khí, còn trên lầu cửa thì treo trống chiêng và đồng la.
    Lý Ứng gò ngựa nơi trước cửa kêu lớn rằng :
    - Ba thằng con họ Chúc, sao dám khinh khi ta như vậy, có tài chi hay thì ra cự với ta.
    Nói vừa dứt lời, thấy năm sáu người cởi ngựa thẳng xông ra cửa ; lại có Chúc Bưu cởi ngựa hồng đi trước bọn ấy.
    Lý Ứng thấy Chúc Bưu thì điểm mặt mắng rằng:
    - Mi là đứa miệng còn hôi sửa, tóc máu chưa rụng, sao dám cả gan như vậy , vả chăng cha mi kết làm sanh tử chi giao với ta, đồng lòng hiệp sức giữ gìn làng xóm . Từ ấy đến nay hễ có việc chi cha mi nói với ta thì ta cũng đều vâng chịu, nay có một việc của Thời Thiên thì cũng không lấy chi làm trọng, lại ta đã làm hai phong thơ sai người đến nói với cha mi, ý gì mi lại xé nát thơ ta quăng xuống đất và nói nhiều điều xỉ nhục cho ta như vậy ?
    Chúc Bưu nói :
    - Ta với ngươi đã kết sanh tử chi giao , đều nguyện đồng tâm hiệp lực trừ bọn Lương Sơn Bạc, đến nay ngươi lại thông đồng với bọn ấy, ý muốn bội ước mong hại ta sao ?
    Lý Ứng nạt rằng :
    - Người ta không phải là bọn Lương Sơn Bạc, mi lại vu phản cho người ta như vậy, mi không sợ tội sao ?
    Chúc Bưu nói :
    - Thằng Thời Thiên đó đã cung chiêu với ta rồi, sao ngươi cha già hàm che chở cho nó như vậy . Ngươi phải mau mau trở về, nếu không thì ta cũng bắt ngươi giãi đến quan nữa.
    Lý Ứng nổi giận vỗ ngựa , hươi thương xốc tới đâm Chúc Bưu .
    Chúc Bưu giục ngựa đến cự.
    Hai đàng giáp chiến với nhau tại trước Ðộc Long trang, vừa đặng bảy tám mươi hiệp .
    Chúc Bưu cự địch không nổi, nên phải giục ngựa chạy dài .
    Lý Ứng giục ngựa rượt theo Chúc Bưu gát ngang cây thương nơi lưng ngựa, rồi rút tay lấy cung bắn một mũi ngay lưng Lý Ứng .
    Lý Ứng né khỏi trúng lưng, thì lại nhằm nơi phía sau cánh tay, Lý Ứng liền sa xuống ngựa .
    Chúc Bưu quày ngựa trở lại bắt Lý Ứng.
    Dương Hùng, Thạch Tú nạt một tiếng lớn huơi đao xốc tới chém Chúc Bưu.
    Chúc Bưu cự địch không lại, vừa muốn quày ngựa chạy, rủi bị Dương Hùng chém xuống một đao, trúng sau đùi ngựa Chúc Bưu.
    Ngựa ấy bị thương giựt mình nhảy dựng lên, làm cho Chúc Bưu té nhào xuống ngựa.
    Lúc ấy nhờ có mấy người tùy tùng giương cung mà bắn.
    Dương Hùng và Thạch Tú nghĩ mình không có y giáp, cho nên phải lui trở lại, bọn ấy cứu được Chúc Bưu .
    Ðổ Hùng cứu Lý Ứng chạy về.
    Bọn gia ttinh họ Chúc rượt theo một hồi, thấy trời gần tối thì phải trở về.
    Ðổ Hưng phò hộ Lý Ứng về tới nhà rồi thì có thân quyến đến thăm, rút mủi tên ra, dùng thuốc kim san thoa vào chổ bị vít.
    Ðêm ấy Lý Ứng nhóm hết các người trong nhà đặng thương nghị.
    Dương Hùng và Thạch Tú đều nói :
    - Nay quan nhơn đã bị thằng ấy mắng nhiếc , lại bị nó bắn một mủi tên mà cũng không cứu Thời Thiên đặng. Ấy cũng bởi nơi anh em tôi mà quan nhơn phãi chịu mấy điều liên lụy đó. Bây giờ anh em tôi phải lên Lương Sơn Bạc cầu cứu với Triệu Thiên vương và Tống Công Minh xin đem binh xuống báo cừu , thì một là rữa hờn cho quan nhơn, hai là giải cứu choThời Thiên nữa .
    Bèn từ giả Lý ứng và Ðổ Hưng đặng có lên đường.
    Lý Ứng nói :
    - Chẳng phải tôi không muốn dụng tâm, việc này không thành, tôi cũng lấy làm hổ thẹn lắm , nhưng không biết kế chi, nên phải để cho nhị vị lên núi cầu cứu.
    Bèn khiến Ðổ Hưng lấy bạc vàng ra cho hai anh em Dương Hùng.
    Hai anh em Dương Hùng từ chối không chịu lãnh, song thấy Lý Ứng và Ðổ Hưng nài nĩ hết sức, túng phải lảnh lấy của ấy từ giã ra về.
    Lý Ứng và Ðổ Hưng đưa đi một đổi xa xa đến nơi đại lộ, chỉ đường rành rẻ rồi mới biệt nhau, hai người trở lại Lý gia trang , hai người thẳng lên Lương Sơn Bạc.
    Gần đến Lương Sơn Bạc, Dương Hùng, Thạch Tú thấy có tiệm rượu thì mau chơn bước vào tiện ăn uống, đặng có hỏi thăm đường qua Lương Sơn Bạc .
    Nguyên tiệm rượu ấy về phần Thạch Dõng coi sóc.
    Dương Hùng , Thạch Tú vừa ăn uống vừa nói với tửu bảo xin chỉ vẻ đường qua Lương Sơn Bạc cho mình.
    Thạch Dõng nghe hỏi tửu bão như vậy thì bước ra hỏi rằng :
    - Nhị vị quê quán ở đâu, muốn hỏi đường lên Lương Sơn Bạc làm gì ?
    Dương Hùng nói :
    - Anh em tôi quê ở Kế châu .
    Thạch Dõng nói :
    - Túc hạ có phải là Thạch Tú chăng ?
    Dương Hùng nói :
    - Tôi là Dương Hùng còn em tôi đây mới là Thạch Tú . Cớ sao đại ca lại biết em tôi ?
    Thạch Dõng nghe nói vội vã đáp rằng :
    - Tôi cũng chưa từng gặp mặt, song ngày trước Bái Tôn đi Kế châu về có nói chuyện gặp Thạch ca, cho nên tôi biết.
    Bèn thi lễ cùng nhau rồi ngồi lại uống rượu .
    Dương Hùng thuật hết nguồn cơn cho Thạch Dỏng nghe .
    Thạch Dõng khiến tửu bão dọn một tiệc thết đải hai anh em Dương Hùng.
    Mản tiệc rồi, Thạch Dõng ra nơi Thủy đình bắn một mủi tên qua Lương Sơn Bạc, lâu la lượm đặng tên ấy , lật đật đem thuyền qua rước.
    Thạch Dõng mời Dương Hùng và Thạch Tú theo mình xuống thuyền cho lâu la cho qua Áp chỉ na .
    Ðến nơi, Thạch Dỏng lên trước thông báo .
    Bái Tôn , Dương Lâm lật đật ra rước thẳng vào đại trại .
    Các vị đầu lãnh nghe nói có hai vị hão hớn mới đến, thì nhóm hết nhau lại nơi đại trại .
    Dương Lâm dắt Dương Hùng lạy ra mắt Triệu Cái , Tống Giang và các vị đầu lảnh khác.
    Triệu Cái gạn hỏi tông tích.
    Dương Hùng thuật rõ nguồn cơn và tỏ ý mình muốn nhập lõa .
    Triệu Cái nghe nói lại chuyện Ðộc Long cang thì nổi xung nạt lớn rằng :
    - Lâu la đâu mau mau dẫn hai thằng nầy ra chém quách đi cho rồi ?
    Tống Giang vội vả can rằng :
    - Xin ca ca bớt giận, vì chúng hai vị hảo hớn nầy không nài xa xuôi ngàn dặm , đến đây giúp rập chúng ta, cớ sao ca ca lại đòi chém hai người ấy đi ?
    Triệu Cái nói :
    - Nội bọn hảo hớn của ta đây, từ lúc Dương Lâm hiệp lỏa cho đo ray thì cứ giử một lòng trung nghĩa, thi ân bố đức với dân, chưa hề làm lụt nhuệ khí, ai nấy đều có chí khí anh hùng , đến nay hai thằng nầy nó đã xưng là bọn Lương Sơn Bạc, lại còn bắt trộm gà người ta mà ăn, như vậy có phải là làm nhục đến bọn ta chăng . Nay ta phải chém nó, đem thủ cấp đến tại chổ ấy bêu đầu, rồi sẽ đem lâu la đến đó giết hết cả làng ấy. Lâu la, mau mau dẫn nó ra chém phứt đi cho rồi.
    Tống Giang can rằng :
    - Không phải đâu, vậy chớ ca ca không nghe hai người ấy nói sao. Việc ấy là bởi nơi Thời Thiên gây ra, chớ không phải là bởi hai người ấy. Vả lại tôi thường nghe Chúc gia trang quyết ý đối đầu với bọn ta, xin ca ca bớt giận rồi làm như vầy : Bây giờ đây nơi sơn trại ta số nhơn mã thì nhiều , số lương tiền thì ít, chúng ta cũng nhơn lúc này thổi lông tìm vít, đổ về tội ấy, đến đánh nó, đánh đặng nhà ấy thì đã lấy đặng lương tiền , xài đủ đôi ba năm, chúng ta lại khỏi mang tiếng hiếp đáp nhơn dân nữa. Song bây giờ đây ca ca cũng không nên đi làm chi, hãy giao việc ấy cho tôi, đặng tôi đem binh đến đó đánh nó, nếu tôi đánh không lại nó, tôi nguyện không trở về núi. Làm như vậy một là khỏi lụt nhuệ khí nơi sơn trại , hai là khõi bị bọn ấy khinh dễ , ba là kiến đặng lương phạn mà xài, bốn là rủ đặng Lý Ứng nhập lỏa. Xin ca ca xét lại.
    Ngô Dụng nói :
    - Lời ấy rất phải.
    Bái Tôn nói
    - Nếu chém hai người ấy thì là dứt hết hiền lộ rồi.
    Triệu Cái thấy nói như vậy thì cũng tha tội cho Dương Hùng và Thạch Tú.
    Hai người quì lạy tạ tội .
    Tống Giang an ủi rằng :
    - Nhị vị hiền đệ chăng nên hờn giận mà sanh lòng khác , hiệu lịnh trong sơn trại phải làm như vậy mới đặng, dẫu tôi có lỗi lầm đi nữa, thì cũng cứ phép mà làm . Mới đây lại có Thiết diện khổng mục là Bùi Tuyên làm chức Quân chánh ti, người ấy thông minh và ngay thẳng lắm , đã lập điều lệ ra rồi, hễ ai có tội thì hành có công thì thưởng, chẳng hề vị ai, chẳng bỏ ai, ấy mới gọi là lẻ công , xin nhị vị hiền đệ chớ đem lòng giận.
    Bèn khiến Dương Hùng và Thạch Tú ngồi kế Dương Lâm , rồi dọn một tiệc lớn thết đãi các vị anh hùng .
    Ngày thứ Tống Giang khiến điểm dượt nhơn mã rồi để Triệu Cái, Ngô Dụng , Lưu Ðường, ba anh em họ Nguyễn , Lữ Phương và Quách Thạnh lại giử sơn trại. Các người giữ tiệm rượu và các người có chức sự rồi thì cũng ỡ lại giử phần việc mình . Còn bao nhiêu thì phân làm ba đạo, kéo xuống núi tới đánh Chúc gia trang .
    Ðạo thứ nhứt : Tống Giang, Huê Vinh, Lý Tuấn , Mục Hoàng, Lý Quì, Dương Hùng, Thạch Tú , Huỳnh Tín, Âu Bành, Dương Lâm đem ba ngàn lâu la và ba trăm binh kỵ đi trước .
    Ðạo thứ hai : Lâm Xung, Tần Minh, Bái Tôn, Trương Hoành, Trương Thuận, Mã Lân, Ðặng Phi, Vương Hoài Hổ , Bạch Thắng đem ba ngàn lâu la và ba trăm binh kỵ theo sau tiếp ứng ; lại khiến rút binh nơi trại Kim sa na và Áp chỉ na, rồi sai Tống Vạn và Trịnh Thiên Thọ làm chức vận lương.
    Sai cắt xong rồi thì rần rần rộ rộ kéo binh xuống núi thẳng tới Ðộc Long cang.
    Đi còn một dặm nữa thì đến nơi .
    Tống Giang truyền quân đóng lại tại đó , rồi hội anh em lại thương nghị rằng :
    - Ta nghe thiên hạ đồn rằng : Chúc gia thôn đường sá hiểm gay , nếu ta tấn binh, lại e có điều sơ sẩy ; ấy vậy phải khiến hai người vào đó, dọ xem đường sá cho biết chổ nào thuận, chổ nào nghịch, rồi sẽ kéo binh vào đó cự với bọn ấy.
    Lý Quì nói :
    - Tôi xin lảnh việc thám thính một phen.
    Tống Giang nói :
    - Không nên, hiền đệ đi không đặng đâu. Vả chăng hiền đệ có tánh nóng nẩy, nếu muốn phá trận xông vây thì để cho hiền đệ đi trước , còn như việc thám thính này là việc tùy cơ ứng biến, gặp nhu dùng nhu, gặp cang dùng cang, chắc là hiền đệ đi không đặng .
    Lý Quì cười rằng :
    - Tôi nghĩ làng nhỏ như vậy lựa là phải thám thính làm chi , ca ca cũng chẳng nên dùng sức nữa, xin ca ca để tôi đem vài trăm lâu la kéo thẳng đến đó phá hết nhà cửa, giựt hết tiền bạc, về nạp cho ca ca .
    Tống Giang nạt làng :
    - Chớ nói nhiều lời, hãy ngồi dẹp lại phía góc kia, chừng sai đâu thì sẽ đi đó.
    Lý Quì vâng lời lui ra vừa đi vừa nói :
    - Giết một bày ruồi lựa là phải toan mưu lập kế làm chi ?
    Tống Giang kêu Thạch Tú lại nói rằng :
    - Hiền đệ chịu phiền đi với Dương Lâm một chuyến.
    Thạch Tú nói :
    - Bấy nhiêu nhơn mã, đem vào chổ nguy hiễm lẻ nào lại không đề phòng , nhưng bọn ta phải tính giã làm người gì mà vào đó cho đặng ?
    Dương Lâm nói :
    - Tôi giả làm thầy pháp , trong mình thì giắt đoản đao , tay thì cầm pháp hườn vừa đi vừa rung mà vào chổ ấy. Còn ngươi, hề nghe pháp hườn đến đâu thì đi theo đến đó.
    Thạch Tú nói :
    - Khi tôi còn ở Kế châu thì cứ chuyên nghề bán củi, bây giờ tôi cũng phải gánh một gánh củi giả chước vào đó bán ; trong mình có giắt binh khí, để phòng khi nguy cấp, lại phải sắm cây đòn gánh cho lớn, đặng có dùng làm cây roi mà cự địch .
    Dương Lâm nói :
    - Kế ấy rất phải. Vậy thì nội đêm nay, hai ta phải sữa soạn cho sẳn , qua đến canh năm sẽ ra đi.
    Ai nấy đều khen phải.
    Rạng ngày Thạch Tú gánh củi vào trước.
    Ði đặng hai mươi dặm thì thấy đường xá quanh co, đường nào cũng giống đường nấy, lại trồng cây rậm rạp lắm, không biết ngã nào mà nhìn.
    Thạch Tú thấy vậy để gánh củi xuống nghĩ, không dám đi nữa.
    Giây lâu nghe tiếng pháp huờn nơi sau lưng, Thạch Tú day lại xem thấy Dương Lâm đầu đội nón rách, mình mặc pháp y, tay cầm pháp hườn vừa đi và rung.
    Thạch Tú ngó quanh bốn phía, thấy không có ai, thì kêu Dương Lâm dừng lại nói rằng :
    - Ðường nầy quanh co, cây cỏ rậm rạp, làng nầy hôm trước tôi có đi với Lý Ứng, bây giờ coi cũng lộn xộn, không biết đường nào mà nhìn .
    Dương Lâm nói :
    - Thôi, bây giờ hãy cứ noi theo đường lớn mà đi thì nhằm.
    Thạch Tú nghe theo, bèn gánh củi đi theo các đường lớn.
    Ði đặng một đổi đường, lại thấy một dãy nhà có một tiệm rượu và tiệm thịt .
    Thạch Tú gánh củi đi thẳng vào tiệm.
    Vào tới nơi, thấy có một ông già .
    Thạch Tú bước lại thi lễ và hỏi rằng:
    - Phong tục xứ nầy, cớ sao mỗi nhà đều có để giáo trước cửa ?
    Ông già ấy hỏi lại rằng :
    - Chú là người ở đâu mà không biết chuyện ấy ?
    Thạch Tú nói :
    - Tôi là người Sơn Ðông, chở táo qua đây bán, rủi bị đau mắt hết vốn liếng, trở về không đặng, phải ở lại đây hái củi mà bán , cho nên tôi còn chưa biết phong tục làng nầy.
    Ông già ấy nói :
    - Không biết thì thôi , cứ việc kiếm chổ tránh, chổ nầy chẳng nay thì mai ắt có đánh một trận lớn.
    Thạch Tú hỏi :
    - Chổ này là chổ nhà quê, chẳng phải là chốn sa trường, sao lại có việc chinh chiến ?
    Ông già ấy nói :
    - Quả ngươi không biết, thôi để ta nói rỏ cho nghe, làng nầy kêu là Chúc gia thôn, có người nhà giầu trong làng, tên là Chúc Triều Phụng, bây giờ gây dữ với bọn Lương Sơn Bạc, cho nên bọn ấy đem binh đến đây mong việc giao chiến, song nó còn e chổ nầy đường sá gay hiểm, cho nên chưa dám vội vào, hãy còn dừng binh nơi phía ngoài xin kìa. Bây giờ đây hiệu lịnh của Chúc Triều Phụng truyền cho mỗi nhà đều phải sắm lảnh binh khí, đặng có tiếp ứng.
    Thạch Tú hỏi :
    - Nội làng nầy có chừng đặng bao nhiêu nóc gia ?
    Ông già ấy đáp :
    - Ước chừng một muôn nóc gia, phía Tây lại có một làng, làng ấy có một người làm đầu, kêu là Phát Thiên Bàng Lý Ứng ; phía Ðông có một làng, làng ấy có một người làm đầu, kêu là Hộ thái công, ông ấy có một đứa con gái tên là Hộ Tam Nương, hiệu là Nhứt Trượng Thanh, người con gái ấy võ nghệ cao cường, muôn người khó cự . Ba nhà ấy là bạn thân thiết với nhau lắm, khi có tai nạn thì phải hết sức tiếp nhau.
    Thạch Tú hỏi :
    - Như vậy bọn Lương Sơn Bạc làm gì cho nổi ?
    Ông già ấy nói :
    - Làm gì nổi, rất đổi tôi đây lúc mới đến ở, không biết đường còn phải bị bắt thay, huống chi là ai ?
    Thạch Tú hỏi :
    -Sao vậy ?
    Ông già ấy nói:
    - Làng này đường đi lộn rồng lộn rắn, vào dễ ra khó, hễ người lạ tới đây ắt là đi lầm tử lộ.
    Thạch Tú nghe rồi liền khóc oà , lạy ông già ấy mà rằng :
    - Tôi đã ra thân lưu lạc, không tiền về quê quán, nếu tôi ở đây bán cho hết gánh củi nầy, e khi chẳng khỏi nhằm lúc chinh chiến ấy, hôm nay nhờ có lão trượng đem lòng cập mách bảo cho tôi như vậy, bây giờ tôi cho laõ trượng hết gánh củi nầy , xin lão trượng chỉ đường cho tôi ra chớ tôi không dám ở đây nữa.
    Ông già ấy nói :
    - Chú đã ra thân nghèo khó, đi bán từ cây củi, nỡ nào tôi lại đành lòng lấy không của chú sao . Thôi, để tôi trả tiền cho chú và cho chú ăn một bữa cơm .
    Bèn khiến Thạch Tú gánh cũi theo mình thẳng ra nhà sau , và cho Thạnh Tú ăn uống.
    Thạch Tú ăn rồi thì lạy tạ thưa rằng :
    - Xin lão trượng chỉ đường cho tôi ra .
    Ông già ấy nói :
    - Chú cứ coi chừng ngã ba nào có trồng cây dương trắng thì đi theo ngã ấy, bất kể đường sá rộng hẹp, hễ có cây dương trắng thì là đường sống, còn có cây chi khác đều là đường chết. Nếu chú đi nhằm đường chết thì quanh lộn hoài cũng không ra đặng, lại đạp nhằm chông gai, đi nữa không nỗi, như vậy sao khỏi bị bắt .
    Thạch Tú lạy tạ nói rằng :
    - Vậy chớ lão trượng họ chi, xin cho tôi biết .
    Ông già ấy đáp :
    - Làng nầy có một mình tôi là họ Chung Ly , lưu lạc đến đây mà thôi.
    Thạch Tú nói :
    - Ơn của lão trượng đó ngày sau tôi sẽ báo đáp .
    Nói vừa dứt lời liền nghe phía ngoài có tiếng nói lớn rằng :
    - Mới bắt đặng một thằng gian tế , ông già ấy chạy ra cửa xem, Thạch Tú cả kinh lật đật chạy theo ra vừa đến cửa thì thấy bảy tám mươi người dẫn một người lỏa lò thân thể đi ngang qua cửa.
    Thạch Tú nhìn biết là Dương Lâm thì kêu trời thầm thầm, rồi lại giả chước hỏi ông già ấy rằng :
    - Người ấy vì sao bị bắt như vậy ?
    Ông già ấy nói :
    - Thằng ấy thiệt là cả gan, dám giã làm thầy pháp vào đây thám thính đường sá, nó lại cứ theo đường lớn đi hoài, cho nên mới lạc nhằm đường chết. Lúc ấy có người báo cho Chúc thái công hay, Chúc thái công sai người ra bắt , nó lại rút đao mà cự, chém hết bốn năm người, song le quả bất địch chúng, rốt lại nó cũng bị bắt, có người nhìn biết tên nó là Dương Lâm hiệu là Cẩm Báo tử.
    Nói vừa dứt lời, lại nghe phía trước có người nói lớn rằng :
    - Có cậu ba đi tới kia kìa.
    Thạch Tú đứng núp lại xem, thấy có vài mươi người cầm cây đi trước , bốn năm người cởi ngựa đi sau. Lại có một vị hảo hớn, nai nịt hẳn hòi, mình cởi ngựa kim, vai mang cung tên , tay cầm ngân thương .
    Thạch Tú biết là Chúc Bưu, song cũng giả chước hỏi ông già ấy rằng :
    - Vị hảo hớn ấy là ai đó vậy ?
    Ông già ấy nói :
    - Người ấy là con thứ ba của Chúc Triều Phụng, tên là Chúc Bưu, định việc hôn nhơn với Hộ Tam Nương, là con gái của Hộ thái công, trong ba người con của Chúc thái công, duy có một mình Chúc Bưu có võ nghệ cao cường hơn hết.
    Thạch Tú quì lạy nói rằng :
    - Xin lão trượng làm ơn chỉ đường cho tôi ra.
    Ông già ấy nói :
    - Bây giờ trời đã chiều rồi, khi đã canh một thì có giao chiến. Thôi, chú hãy ở đây nghĩ một đêm, rồi mai tôi sẽ chỉ cho mà ra.
    Thạch Tú lạy tạ rồi ở lại đó.
    Giây lâu lại thấy bốn năm người đi đến trước cửa rao rằng :
    - Ðêm nay hễ coi có hiệu đèn đỏ thì phải đồng lòng hiệp sức tiếp ứng với nhau, bắt cho đặng bọn Lương Sơn Bạc giải đến quan.
    Thạch Tú hỏi ông già ấy rằng :
    - Mấy người ấy là ai đó ?
    Ông già ấy nói :
    - Mấy người ấy là bộ đạo, hẹn hò đêm nay thì bắt Tống Giang.
    Thạch Tú nghe vậy suy nghĩ một hồi, bèn xin một cây đuốc để có soi rồi ra nhà sau mà ngũ.
    Nói về Tống Giang chờ đợi Dương Lâm và Thạch Tú mà không thấy về, lại khiến Âu Bàng đi nữa .
    Âu Bàng mới vào đến nơi, dọ đặng tin ấy thì trở ra báo rằng :
    - Tôi nghe người ta nói mới bắt đặng một thằng gian tế, vì tôi thấy đường sá hiểm gay cho nên không dám vào đó.
    Tống Giang nổi giận nói rằng :
    - Chắc là hai người ấy bị bắt hết rồi, đêm nay ta phải tấn binh vào đó cứu hai người ấy.
    Lý Quì nói :
    - Tôi đi trước cho.
    Tống Giang khiến Lý Quì và Dương Hùng đem một đạo binh đi Tiên phong, Lý Tuấn đem một đạo binh đi hậu tập. Mục Hoằng xem một đạo binh đi phía tả , Huỳnh Tín đem một đạo binh đi phía hữu.
  8. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 47
    Nhứt Trượng Thanh bắt đặng Vương Hoài Hổ
    Cập Thời Võ bải binh Chúc gia trang


    Còn Tống Giang, Huê Vinh, Âu Bàng thì đi trung quân , phất cờ giống trống , la ó om sòm , kéo tới Chúc gia trang .
    Đi vừa đến nơi thì đã nhằm lúc huỳnh hôn .
    Tống Giang giục đạo tiên phong vào đánh trước.
    Lý Quì ở trần trùi trụi hai tay cầm búa thẳng tới, thấy cầu treo đã rút rồi, trong nhà không có đèn lửa chi hết.
    Lý Quì vừa muốn lội hào mà qua .
    Dương Hùng cản lại mà rằng :
    - Nó làm như vậy chắc có mưu kế chi đây , vậy phải dằn lòng thương nghị với đại ca đã .
    Lý Quì dằn lòng không được, đứng bên nầy kêu lớn rằng :
    - Bớ lão tặc là Chúc thái công, nay có lão gia Hắc Triền Phong đến đây lấy đầu ngươi.
    Kêu hoài cũng không thấy ai trả lời hết.
    Ðến chừng binh của Tống Giang kéo tới, thì Dương Hùng thưa với Tống Giang rằng :
    - Trong nhà ấy không có nhơn mã , cũng chẳng thấy động tịnh chi hết .
    Tống Giang dừng ngựa lại xem một hồi, thì lòng đã sanh nghi bèn nghĩ rằng :
    - Ta đã lầm bẩy rồi còn gì đâu, trong thiên thơ dặn rằng : Trong cơn chinh chiến chẳng nên nóng nảy. Nay ta vì giận mà vào trọng địa như vầy, ắt đã lầm mưu nó mi. Bây giờ phải truyền lui binh cho mau mới đặng.
    Lý Quì nói :
    - Binh mã mới đến, lẻ nào lại lui, để tôi đi trước đặng cho các người theo sau .
    Nói chưa dứt lời xảy nghe một tiếng pháo nổ, trên vách thành ấy bắn xuống như mưa.
    Tống Giang lật đật noi theo đường cũ trở lại, thì đạo binh Lý Tuấn phải trở làm tiền đạo.
    Chạy chưa bao xa, đạo binh ấy la lớn rằng :
    - Ðường củ đã lấp hết rồi .
    Tống Giang khiến quân kiếm đường mà chạy.
    Lý Quì huơi búa chạy qua chạy lại kiếm người mà giết , song không kiếm đặng ai hết, lại nghe một tiếng pháo nổ , bốn phía đèn đuốc lỏa trời, tiếng la ó dậy đất.
    Tống Giang ngồi trên ngựa xem thấy bốn phía đều có mai phục thì lòng đà kinh hải, bèn khiến lâu la cứ theo đại lộ chạy ra.
    Chạy chưa bao xa, lại nghe lâu la kêu trời vang dậy.
    Tống Giang hỏi rằng :
    - Việc chi kêu trời lắm vậy ?
    Bọn lâu la thưa rằng :
    - Phía trước đều là đường Bàng xà, đi giáp vòng rồi cũng trở lại chổ cũ.
    Tống Giang truyền lịnh rằng :
    - Nhắm chổ nào có nhà người ta ở , có đèn lửa thì cứ đó mà đi.
    Lâu la vâng lời. Ði chưa bao lâu lại la ó lên rằng :
    - Nhắm theo mấy đường có đèn lửa mà đi thì lại có chông rải khắp đất, đi nữa không đặng.
    Tống Giang than rằng :
    - Trời hại ta ! Trời hại ta !
    Ðương lúc nguy cấp ấy xảy nghe nơi phía bên tả có tiếng la om sòm.
    Lại có người đến báo rằng :
    - Có Thạch Tú đến.
    Tống Giang cả mừng rỡ, kế thấy Thạch Tú chạy đến trước ngựa nói rằng :
    - Ca ca chớ sợ, tôi đã biết đường rồi . Bây giờ phải truyền lén với lâu la khiến chúng nó cứ việc coi chừng chổ khúc quanh nào có cây dương trắng thì cứ đường ấy mà đi, chẳng cần gì rộng hẹp lớn nhỏ.
    Tống Giang nghe theo, bèn truyền lịnh cho lâu la cứ kiếm đường có cây dương trắng mà đi.
    Ði đặng năm sáu dặm lại thấy phía trước nhơn mã càng thêm đông.
    Tống Giang đem lòng nghi kỵ, bên kêu thạch Tú hỏi rằng :
    - Binh nó sao càng lúc càng đông lắm vậy .
    Thạch Tú nói :
    - Nó có đèn đỏ làm hiệu , nhơn dân cứ theo đèn đỏ tiếp ứng, cho nên càng lúc càng đông .
    Huê Vinh ngồi trên ngựa xem thế ngọn đèn trên cao thì chỉ cho Tống Giang mà rằng :
    - Ca ca có thấy đèn đỏ treo nơi trên cao chăng? Hễ chúng ta chạy đường nào thì đèn ấy day theo đựờng nấy, thiệt là đèn hiệu đó .
    Tống Giang nói :
    - Nếu vậy biết chạy đường nào cho khỏi ?
    Huê Vinh nói :
    - Có khó gì đâu ! Bèn giương cung lắp tên bắn một mủi nhằm cái đèn ấy liền rớt xuống.
    Binh phục bốn phía thấy mất đèn ấy không biết bọn Tống Giang chạy phía nào . Còn Tống Giang thì khiến Thạch Tú dẫn đường cho cho bọn mình kéo ra khỏi làng .
    Ði chưa bao lâu có lâu la báo rằng :
    - Ðạo binh thứ nhì đã vào đến , đánh dẹp binh phục vỡ chạy tứ tán .
    Tống Giang nghe báo lật đật giục binh xông ra hiệp công .
    Bọn dân Chúc gia thôn bị thua chạy hết.
    Bọn lâu la của Tống giang thừa thắng đi riết ra khỏi cửa làng, hiệp với đạo binh Tần Minh đóng trại tại đó .
    Ðóng trại xong rồi kiểm điểm binh mã lại , thấy thiếu Huỳnh Tín mà thôi .
    Tống Giang cả kinh , gạn hỏi lâu la .
    Có kẻ biết ra thưa rằng :
    - Huỳnh đầu lảnh vâng lịnh ca ca đi thám thính, không dè bị bọn dân làng ở trong tối , dùng câu liêm móc Huỳnh đầu lãnh và bảy tám người mà bắt sống, chúng tôi giải cứu không kịp.
    Tống Giang nghe nói nổi giận quở trách tên lâu la ấy sao không báo sớm, lại truyền dẫn ra chém.
    Huê Vinh can gián hết sức, Tống Giang mới chịu tha .
    Khi ấy Tống Giang buồn bực than rằng :
    - Ta đã không làm chi nó nổi, lại còn bị nó bắt hết mấy người anh em, như vậy thiệt là hổ thẹn lắm.
    Dương Hùng nói :
    - Nội chổ nầy có ba làng, người làm đầu làng phía Ðông là Phát Thiên Bàng đã bị Chúc Bưu bắn một một tên , bây giờ còn đang dưỡng bịnh, người ấy chắc là cừu với Chúc Bưu lắm, sao ca ca không đến đó một phen thương nghị với người ấy ?
    Tống Giang nói :
    - Nếu không có hiền đệ nhắc đến thì qua đã quên lửng rồi, người ấy chắc là thạo biết địa lý , rõ việc hư thiệt chổ nầy, để ta đến đó xin người mách bảo , họa may cự với nó đặng .
    Bèn khiến sắm sanh lễ vật, rồi để cho Tần Minh, Lâm Xung giử trại, còn mình thì đi với Dương Hùng.
    Huê Vinh, Thạch Tú và ba trăm lâu la đem lễ vật ấy thẳng đến Lý gia trang .
    Ði đến trước cửa thấy cầu theo rút lên , cửa ngỏ đóng chặc , gia đinh giử cửa ngỏ thấy có lâu la tới đông thì nổi trống lên .
    Tống Giang ngồi trên ngựa kêu bọn gia đinh ấy bảo rằng :
    - Tôi là nghĩa sĩ nơi Lương Sơn Bạc, tên là Tống Giang, đến xin ra mắt quan nhơn không có ý gì đâu mà phòng ngăn ngừa như vậy .
    Ðổ Hưng thấy có Dương Hùng và Thạch Tú thì mới hết nghi. Bèn mở cửa ngỏ đem thuyền nhỏ ra nghinh tiếp Tống Giang.
    Tống Giang lật đật xuống ngựa đáp lễ ,
    Dương Hùng , Thạch Tú thưa với Tống Giang rằng :
    - Người nầy là anh em với tôi , tên là Ðổ Hưng, hiệu là Quĩ kiểm nhi, ngày trước dẫn tôi tới ra mắt Lý quan nhơn đó.
    Tống Giang nói :
    - Té ra rúc hạ là Ðổ chủ quản sao ? Xin túc hạ làm ơn vào thưa với Lý quan nhơn rằng : Có Tống Giang ở Lương Sơn Bạc nghe danh quan nhơn đã lâu, song chưa ra mắt đặng . Nay Chúc gia trang mong lòng gây dữ, quyết chí đối đầu , cho nên bất đắc dĩ tôi phải dấy động can qua , đến đây giao chiến với bọn ấy. Sẳn dịp tôi đem lễ vật đến xin ra mắt quan nhơn đặng cho thỏa tình khát vọng, kỳ thiệt không có ý chi khác hết.
    Ðổ Hưng vâng lời, trở lại thuật rõ mấy lời của Tống Giang đã nói cho Lý Ứng nghe.
    Lý Ứng nói :
    - Vả chăng Tống Giang là người làm phản triều đình, lẻ nào ta lại cho va ra mắt sao ? Thôi, ngươi hãy ra nói với va ta đương đau nặng , để ngày khác sẽ đến ra mắt va, còn lễ vật ta không dám lảnh.
    Ðổ Hưng vâng lời, trở ra thưa với Tống Giang rằng :
    - Chủ tôi nghe có đầu lảnh đến đây thì cũng đem lòng mừng rỡ , nhưng mắc bị tên rất nặng nằm ngồi không an , khó bề ra mắt , cho nên chủ tôi khiến tôi ra đây thưa với đầu lảnh , để ít ngày nữa chủ tôi lành mạnh sẽ đến đại trại ra mắt , vòn lễ vật ấy thì chủ tôi không đám lảnh.
    Tống Giang nói :
    - Tôi đã biết ý Lý quan nhơn rồi, vì Lý quan nhơn thấy tôi đánh với Chúc gia trang, nay tôi đến xin ra mắt như vầy , Lý quan nhơn e Chúc gia trang đem lòng hờn giận, cho nên không dám cho tôi ra mắt.
    Ðổ Hưng nói :
    - Không phải đâu , ấy bởi chủ tôi đau cho nên mới từ, không phải là sợ Chúc gia trang mà không nghĩ tình đầu lảnh đâu, xin đầu lảnh chớ nghi. Tuy tôi là người ở Trung sơn mặc lòng song tôi đến đây đã lâu thì cũng rõ biết sự tình hư thiệt chốn nầy hết. Chổ nầy ở giữa là Chúc gia trang, phía Ðông là Lý gia trang , phía tả là Hộ gia trang, ba nhà ấy kết làm sanh tử chi giao , thề nguyền với nhau, hễ có việc chi thì phải ứng tiếp , bây giờ đây Chúc gia trang đã gây thù với chủ tôi , thì cũng bớt cho đầu lảnh một mủi giặc nơi phía Đông rồi, duy còn có một mủi ở phía Tây là Hộ gia trang, nhà ấy có một đứa con gái tên là Hộ Tam Nương hiệu là Nhứt Trượng Thanh, nàng ấy hay cầm cặp nhựt nguyệt đao, võ nghệ cao cường ít người bì kịp , lại đã hứa gả cho Chúc Bưu, chẳng bao lâu đây cũng về nhà họ Chúc , nếu đầu lãnh muốn đánh cho thắng Chúc gia trang thì phãi dự phòng Hộ gia trang nơi phía Tây cho lắm . Vả lại Chúc gia trang không phải là có một nhà đó mà thôi đâu, có một cái nơi phía trước Ðộc Long cang, lại có một cái nơi phía sau nữa , nếu đánh một phía thì đời nào thắng đặng , xin đầu lãnh gì làm thế lưỡng diện hiệp công thì mới phá nhà ấy nổi. Tôi lại còn e một nổi nầy nữa , cha chả , đường sá rất nên gây hiểm , lộn rồng lộn rắn không biết ngả nào nhìn , nêu đi lạc nhằm tử lộ, ắt bị chông gai, đi nữa không đặng , xin đầu lảnh ề quân sĩ cứ coi mấy khúc đầu đường, hễ có cây dương trắng thì là sanh lộ, thì cứ theo đó đi.
    Thạch Tú nói :
    - Bây giờ nó đã đốn đốn hết mấy cây dương trắng rồi, còn đâu nhìn đường đặng ?
    Ðổ Hưng nói :
    - Tuy nó đã đốn mấy cây dương trắng mặc lòng, nhưng gốc nó hãy còn, thì cứ theo gốc tìm đường cũng đặng, song phải tấn binh ban ngày , nếu tấn binh ban đêm thì cũng không khỏi lạc nhằm tử lộ.
    Tống Giang nghe rồi từ giả Ðổ Hưng trở về trại.
    Về đến nơi, bọn Lâm Xung tiếp rước vào trại hỏi các việc .
    Tống Giang thuật rõ đầu đuôi.
    Lý Quì nổi giận ữ: rằng :
    - Ca ca đã đem lễ vật đến xin ra mắt, nó cũng không thèm nghinh tiếp, như vậy sao ca ca lại không đánh phá nhà nó , đốt rụi hết đi cho rồi .
    Tống Giang nói :
    - Va là lương dân giàu có , cho nên va sợ phép quan không chịu cho ta ra mắt cũng phải .
    Lý Quì cười rằng :
    - Nếu Phát Thiên Bàng cũng không đáng mặt anh hùng cho nên mỗi điều mỗi sợ giống như con nít. Nó đã có lòng sợ quan như vậy, nếu nó gặp tôi chắc là té *** trong quần chớ chẳng không.
    Ai nấy đều cười ré.
    Tống Giang nói :
    - Bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực tới đánh Chúc gia trang cứu Dương Lâm , Thời Thiên và Huỳnh Tín .
    Các vị hảo hớn thảy đều đứng dậy thưa rằng :
    - Hiệu lịnh của ca ca có ai dám không vưng , song chưa biết ca ca muốn sai ai đi trước?
    Lý Quì nói :
    - Các anh đều sợ lũ ấy , để tôi lảnh mạng đi trước cho .
    Tống Giang nói :
    - Ngươi làm tiên phuông bất lợi lắm , phen nầy ta quyết không dùng ngươi làm tiên phuông nữa.
    Lý Quì cúi đầu làm thinh không dám nói nữa.
    Tống Giang sai Mã Lân, Ðặng Phi, Âu Bàng và Vương Hoài Hổ đi theo mình đi trước.
    Bái Tôn, Tần Minh , Dương Hùng, Thạch Tú , Lý Tuấn, Trương Hoành, Trương Thuận và Bạch Thắng thì ngăn đón đường sông.
    Lâm Xung, Huê Vinh, Mục Hoằng , Lý Quì phân làm hai đạo tiếp ứng.
    Ai nấy thảy đều vâng lịnh ra đi .
    Lúc ấy Tống Giang đem binh đi trước , cầm một cây cờ đỏ có đề chữ "Soái" , đi với bốn vị đầu lảnh ấy, đem một trăm năm mươi binh kỵ và một ngàn binh bộ thẳng tới Chúc gia trang.
    Ðến nơi Tống Giang gò ngựa lại, thấy trên nhà ấy có dựng hai cây cờ trắng, một cây thì đề bảy chữ : " Ðiền bình Thủy bạc cầm Triệu Cái" , một cây kia thì có đề bảy chữ : "Ðạp phá Lương Sơn trói Tống Giang".
    Tống Giang thấy vậy giận thề rằng :
    - Nếu đánh phá không đặng Chúc gia trang nguyền không về Lương Sơn Bạc. Còn các đầu lãnh xem thấy cờ ấy thì cũng nổi giận chỉ trỏ trong ấy mà mắng nhiếc .
    Tống Giang khiến các đầu lảnh công phá nhà trước , còn mình thì kéo binh đi vòng công phá nhà sau.
    Ði đến nơi , vừa muốn công phá , lại thấy một đạo binh nơi phía Tây kéo đến .
    Tống Giang để cho Mã Lân , Ðặng Phi ở giử cửa sau Chúc gia trang , còn mình phân binh đi với Âu Bàng, Vương Hoài Hổ cự với đạo binh ấy ; đi đến bờ núi, thấy đạo binh ấy ước đặng ba mươi quân kỵ và năm trăm binh bộ; lại có một viên nữ tướng, tay cầm một cặp Nhựt nguyệt đao, giục ngựa lướt tới.
    Tống Giang định chắc là Nhứt Trượng Thanh Hộ Tam Nương, bèn nói với các đầu lảnh rằng :
    - Ta nghe Hộ gia trang có một người con gái là Hộ Tam Nương, thế khi người nầy đây chớ ai. Vậy chớ có ai dám cự với nữ tướng ấy chăng ?
    Vương Hoài Hỗ là người háo sắc, nghe Tống Giang hỏi như vậy thì có vẻ muốn bắt cho đặng Hộ Tam Nương làm vợ.
    Bèn hét lớn một tiếng giục ngựa huơi thương lướt tới giao chiến.
    Hộ Tam Nương cũng vỗ ngựa huơi đao cự lại.
    Hai người đánh đặng mười mấy hiệp, Tống Giang thấy Vương Hoài Hổ mặt có sắc mệt, thì có lòng lo cho Vương Hoài Hổ cự đich không lại, té ra quả nhiên đánh không lại, giục ngựa chạy dài.
    Hộ Tam Nương vỗ ngựa rượt theo, khi hai ngựa kề lại thì Hộ Tam Nương vói tay bắt sống Vương Hoài Hổ, rồi vật xuống đất khiến gia đinh trói lại.
    Âu Bàng thấy vậy giục ngựa huơi thương đến đánh với Hộ Tam Nương.
    Hai đàng đánh nhau thiệt là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài.
    Tống Giang thấy vậy cũng có ý khen thầm.
    Ðánh đặng bốn mươi hiệp, Âu Bàng mặt có sắc mệt .
    Ðặng Phi thấy vậy giục ngựa huơi roi hét lớn một tiếng, lướt tới tiếp với Âu Bàng.
    Còn những người ở trong Chúc gia trang thấy có một mình Hộ Tam Nương đánh với hai tướng mạnh ấy, thì khiến Chúc Long đem ba trăm binh kỵ bỏ cầu tre xuống, giục ngựa thẳng ra đánh Tống Giang.
    Mã Lân thấy vậy huơi đao đến cự với Chúc Long, Ðặng Phi bảo hộ Tống Giang không cho Chúc Long xáp lại gần.
    Tống Giang thấy Mã Lân cự không lại Chúc Long, Âu Bàng cự không lại Hộ Tam Nương thì lòng đà bối rối, xảy đâu lại có một đạo binh kéo ra.
    Tống Giang thấy quả là đạo binh của Tần Minh thì mừng rỡ vô cùng.
    Lại nghe phía sau nhà có tiếng la ó vang dầy .
    Tống Giang kêu lớn rằng :
    - Tần hiền đệ, phải lại tiếp Mã Lân.
    Tần Minh là người nóng nảy, lại thêm có lòng cố oán Chúc gia trang về việc bắt sống Huỳnh Tín, cho nên giục ngựa huơi roi xốc tới đánh Chúc Long.
    Chúc Long huơi thương cự địch với Tần Minh.
    Mã Lân thấy có Tần Minh cự với Chúc Long, thì bõ Chúc Long chạy tới đánh với Hộ Tam Nương, đặng có giựt Vương Hoài Hổ lại .
    Hộ Tam Nương một mình cự với Mã Lân và Âu Bàng mặt chẳng sắc sợ.
    Còn Tần Minh đánh với Chúc Long vài mươi hiệp.
    Chúc Long cự địch không nổi vừa muốn chạy lui, lại có Loan Ðình Ngọc huơi chùy ra tiếp.
    Âu Bàng thấy vậy bỏ Hộ tam Nương đánh với Loan Ðình Ngọc , bị Loan Đình Ngọc chạy trớ quăng một trái phi chùy nhằm lưng Âu Bàng .
    Âu Bàng liền rớt xuống ngựa.
    Ðặng Phi la lớn rằng :
    - Lâu la hãy lại cứu Âu Bàng !
    Vừa nói vừa chạy đến cự với Loan Đình Ngọc, còn lâu la thì cứu đặng Âu Bàng đở lên ngựa.
    Loan Đình Ngọc thấy Chúc Long cự địch không lại Tần Minh, thì bỏ Đặng Phi mà đánh với Tần Minh.
    Ðánh đặng vài mươi hiệp, hơn thua chưa phân, Loan Đình Ngọc dùng thế đà đao, giục ngựa chạy dài.
    Tần Minh không biết là kế, vỗ ngựa rượt theo. Té ra theo đến một chổ cỏ rậm thì có binh mai phục tại đó, vòng chân ngựa mà giựt .
    Tần Minh phải té xuống ngựa.
    Đặng Phi thấy Tần Minh té ngựa thì lật đật đến cứu, cũng bị vòng mà té luôn.
    Ðặng Phi và Tần Minh đều bị bắt sống.
    Tống Giang thấy vậy thì kêu trời liên thinh mà rằng :
    - Té ra cứu sống Âu Bàng thì Tần Minh lại bị bắt nữa .
    Âu Bàng bảo hộ Tống Giang chạy qua phía Nam .
    Loan Đình Ngọc, Chúc Long và Hộ Tam Nương giục ngựa rượt theo rất gấp.
    Tống Giang chạy đến một chổ đường cùng thì đã vô phương khả đào. Thời may sau lưng lại có một vị hảo hớn dẫn năm trăm lâu la đến tiếp ứng .
    Tống Giang xem lại người ấy thì là Mục Hoằng , phía Đông có Dương Hùng và Thạch Tú đem binh tiếp ứng ; phía Tây lại có Huê Vinh đem binh tiếp viện nữa.
    Ba đạo nhơn mã áp tới cự địch với bọn Loan Đình Ngọc .
    Hai đàng đánh nhau chưa định hơn thua.
    Kế Chúc Hổ và Chúc Bưu dẫn năm trăm binh đến đó đánh nhau một trận .
    Lý Tuấn, Trương Hoành và Trương Thuận muốn lội hào qua , song vì gia đinh nơi Chúc gia trang bắn như mưa bấc, cho nên lội qua không đặng.
    Tống Giang thấy tới gần tối, thì khiến Mã Lân bảo hộ Âu Bàng chạy lui ra, còn mình hiệp sức với các hảo hớn vừa đánh vừa lui .
    Hộ Tam Nương giục ngựa rượt theo .
    Tống Giang trở tay không kịp, nên phải chạy qua phía Đông .
    Hộ Tam Nương rượt theo rất gấp.
    Trong lúc nguy cấp, xảy có một người thình lình xông ra cãn trở Hộ Tam Nương lại và nạt lớn lên rằng :
    - Loài tiện tỳ, sao dám rượt ca ca ta vậy !
    Tống Giang nghe giọng biết là Lý Quì.
    Lý Quì hươi búa đánh với Hộ Tam Nương .
    Hộ Tam Nương quày ngựa trở lại chạy tuốt vô rừng.
    Lý Quì giục ngựa rượt theo.
    Hộ Tam Nương chạy vào đến rừng, lại có Lâm Xung nạt lớn rằng :
    - Loài tiện tỳ , chạy đi đâu vậy !
    Hộ Tam Nương huơi đao giục ngựa tới đánh Lâm Xung .
    Lâm Xung cũng huơi xà mâu cản lại đánh đặng vài mươi hiệp .
    Lâm Xung dùng thế phá đĩnh, nhường cho Hộ Tam Nương phóng một ngọn đao, rồi mới xáp ngựa lại gần, thừa thế bắt sống Hộ Tam Nương .
    Lúc ấy Tống Giang gò ngựa lại xem, thấy Lâm Xung dụng thế bắt đặng Hộ Tam Nương thì cả mừng.
    Lâm Xung giục ngựa lại gần Tống Giang hỏi rằng :
    - Ca ca có bị vít chăng ?
    Tống Giang nói :
    - Không.
    Lý Quì giục ngựa chay thẳng vào làng , tiếp ứng bọn hảo hớn ấy chạy ra khỏi làng.
    Bọn Chúc gia trang thấy trời tối, thì cũng không dám rượt theo đều trở vào nhà và đóng cửa lại.
    Lúc ấy Chúc Long kiểm điểm dân số thì đã bị thác rất nhiều.
    Bèn khiến gia đinh giam Vương Hoài Hổ lại, chờ bắt đặng Tống Giang, thì sẽ giải luôn tới quan lảnh thưỡng.
    Tống Giang về đến trại khiến hai mươi lâu la già cả giải Hộ Tam Nương về Lương Sơn Bạc giao cho cha mình là Tống thái công gìn giử, chờ mình trở về rồi sẽ phát lạc.
    Lúc ấy các đầu lãnh đều nghi cho Tống Giang muốn tha Hộ Tam Nương đặng có dầy duyên cầm sắt.
    Tống Giang lại khiến Âu Bàng trở về sơn trại dưỡng bịnh.
    Âu Bàng vâng lời đi với bọn lâu la ấy trở về Lương Sơn Bạc.
    Ðêm ấy Tống Giang trằn trọc nằm không an giấc.
    Rạng ngày ra có lâu la báo rằng :
    - Ngô quân sư đi với ba anh em họ Nguyễn , Lữ Phương và Quách Thạnh đem binh đến đây trợ chiến.
    Tống Giang cả mừng, lật đật ra trại nghinh tiếp Ngô Dụng vào đến trại thì khiến người tùy tùng lấy rượu ra rồi rót một chén dâng cho Tống Giang mà rằng :
    - Triệu đầu lảnh nghe ca ca trận trước tân binh bất lợi, cho nên sai tôi và năm vị đầu lảnh nầy đến trợ chiến. Chẳng hay việc giao chiến trận sau đây thắng bại lẻ nào ?
    Tống Giang thuật hết các việc cho Ngô Dụng nghe, rồi lại than rằng :
    - Nếu phen nầy tôi đánh không nổi Chúc gia trang, cứu không đặng mấy vị hiền đệ, thì tôi cũng nguyện liều mình ở tại chốn nầy, chớ tôi không còn mặt mũi nào dám thấy Triệu ca ca nữa !
    Ngô Dụng cười rằng :
    - Ca ca chớ lo , khí số Chúc gia trang đã hư rồi, nay có cơ hội tôi dám chắc chẳng nay thì mai, cũng phá đặng nhà ấy chớ chẳng không.
    Tống Giang nghe nói lật đật hỏi rằng :
    - Có cơ hội gì phá đặng nhà ấy , xin Quân sư nói cho tôi rõ.
  9. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 48
    Giải Trân , Giải Bữu vượt ngục
    Tôn Lập, Tôn Tân cướp tù


    Ngô Dụng mĩm cười nói với Tống Giang rằng :
    - Thạch Dõng là người thân thiết với Loan Đình Ngọc. Nay Thạch Dỏng nghe ca ca đến đánh Chúc gia trang thì đến dâng kế với tôi , kế ấy chừng năm ngày nữa làm mới đặng
    Tống Giang nghe nói cả mừng.
    Nguyên phía ngoài thành Đăng châu có một hòn núi, cọp beo rất nhiều, ra phá tán nhơn dân, vì vậy cho nên Tri phủ Đăng châu đòi gom thợ săn lại, khiến phải hiệp nhau bắt cho đặng cọp ấy, lại hạn trong hai ngày thì phải đem nạp nếu trể thì bị đòn và già hiệu (đóng gông).
    Nói về dưới núi Ðăng châu có hai anh em thợ săn, người anh tên là Giải Trân, hiệu là Lưỡng đầu xà (rắn hai đầu) , người em tên Giải Bửu, hiệu là Song vĩ yết (bò cạp hai đuôi).
    Hai anh em đều cầm roi sắt, võ nghệ cao cường , cha mẹ mất sớm, ở chung với nhau không chịu cưới vợ . Vã lại hai anh em đều mình lùn, mặt đen, lại có thích nơi vế bốn chữ : "Phi thiên dạ xoa" .
    Ngày ấy hai anh em Giải Trân vâng lời quan dạy, về nhà sửa soạn cung tên, thẳng đến núi Ðăng châu, leo lên cây rình một ngày, cũng không bắn được con gì hết.
    Hôm sau lại lên đó rình cho đến chiều , cũng không có gì nữa.
    Hai người thương nghị với nhau rằng :
    - Quan trên hạn cho anh em ta ba ngày phải đem cọp đến nạp, nếu không thì phải bị đòn và bị mang gông. Bây giờ còn có một ngày nữa, nếu anh em ta bắn không đặng cọp thì ắt phải mang khổ .
    Bèn ở đó chờ cho đến canh tư mới nghe có tiếng cung bắn.
    Hai anh em ngó mong bốn phía thấy một con cọp lớn chạy dến đó nhào lăn nơi đất giẩy tê tê .
    Hai anh em vừa muốn nhãy lại đâm tiếp , cọp ấy thấy có bóng người thì mang tên chạy.
    Hai anh em Giải Trân rượt theo vừa tới nữa núi, cọp ấy thấm thuốc chịu không nổi, gầm một tiếng lớn lăn xuống núi.
    Giải Bưu chạy lại chổ ấy dòm xuống chơn núi, thấy cọp rơi nằm tại đó thì cả mừng nói rằng :
    - May dữ a ! Cọp ấy rớt tại phía sau vườn Mao thái công , vậy anh em ta phải xuống núi tới nhà Mao thái công đòi cọp ấy .
    Giãi Trân nghe theo.
    Hai anh em bèn xuống núi thẳng tới nhà Mao thái công gỏ cửa .
    Lúc ấy trời mời vừa sáng , gia đinh bước ra mở cửa, rồi khiến hai anh em Giải Trân ngồi đó, chờ mình vào báo với Mao thái công.
    Hồi lâu Mao thái công bước ra, anh em Giải Trân thi lễ và nói rằng :
    - Anh em tôi mắc nhiều việc, đã lâu lắm không viếng bá phụ đặng, hôm nay vì có việc cần, nên mới đến đây làm cho bá phụ mất giấc ngủ.
    Mao thái công nói :
    - Hiền điệt đến đây có việc chi gọi rằng việc cần ? Hai anh em Giải Trân thuật rõ việc mình cho Mao thái công nghe.
    Mao thái công nói :
    - Có hề gì đâu, nếu quả cọp ấy rớt tại sau vườn thì chắc còn đó . Nhị vị hiền điệt thức luôn vừa ngày vừa đêm, trong khi cũng đã đói bụng, để bác khiến trẻ dọn cơm cho nhị vị ăn, rồi sẽ ra đó khiêng cọp ấy về đặng lảnh thưởng.
    Bèn hối gia đinh dọn cơm và rượu mời hai anh em Giải Trân ăn uống.
    Hai anh em Giải Trân ăn rồi thì đứng dậy tạ ơn mà rằng :
    - Hai anh em tôi đói đã ngất ngư, nhờ có bá phụ cho ăn ba hột mới vửng bụng lại . Vậy xin bá phụ dắt tôi thẳng ra sau vườn đặng có khiêng cọp ấy về nạp.
    Mao thái công nói :
    - Nhị vị hiền điệt đã thấy rõ ràng cọp ấy rớt tại sau vườn, thì chắc là còn nằm tại đó, mất mát đi đâu mà lật đật, uống nước nghĩ ngơi giây lát rồi sẽ ra đó khiêng về .
    Hai anh em Giải Trân thấy nói như vậy không dám cãi lời, bèn ngồi lại chờ gia đinh đem trà ra uống .
    Giây lâu gia đinh đem trà ra mời anh em Giải Trân uống.
    Anh em Giải Trân uống trà xong rồi thì Mao thái công đứng dậy nói rằng :
    - Nhị vị hiền điệt muốn ra sau vườn thì đi theo ta .
    Anh em Giải Trân đều mừng , đi theo Mao thái công ra phía sau .
    Ra đến vườn, Mao thái công kêu gia đinh, khiến lấy chìa khóa mở cửa vườn.
    Gia đinh đem chìa khóa lại , mở hoài cũng không đặng ; mở thôi ai nấy đều đổ mồ hôi ướt dầm cũng không ra .
    Mao thái công nói :
    - Vườn nầy không mở đã lâu, cho nên ống khóa đã sét rồi .
    Bèn khiến gia đinh lấy dủa cắt lòi tói ấy đặng mở cửa .
    Khi mở cửa đặng rồi, ai nấy vào vườn tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy chi hết.
    Mao thái công mĩm cười nói với anh em Giải Trân rằng :
    - Thế khi nhị vị hiền diệt thấy lầm chăng ? Chớ đã rớt vô vườn nầy thì có ai vào bắt đặng ?
    Anh em Giải Trân đều nói :
    - Hai đứa tôi sanh trưởng ở xứ nầy, phải là ai lạ hay sao gọi rằng thấy lầm ? Thiệt quả thấy rớt tại đây .
    Mao thái công nói :
    - Ðã có thấy chắc, thì đi kiếm lấy .
    Giải Bửu chỉ chổ cọp lăn rớt xuống và nói với Giải Trân rằng :
    - Ca ca hay coi , chổ nầy là chổ cọp rớt, đã có dấu nằm tại đây , lại máu vấy trên ngọn cỏ đỏ lòm, như vậy bá phụ còn nói anh em mình thấy lầm, thiệt là tức lắm, chắc là bọn gia đinh của bá phụ đã khiêng cọp ấy đi đâu rồi.
    Mao thái công nói :
    - Ngươi đừng vu oan giá họa cho người ta như vậy. Bọn gia đinh ta lẻ nào lại biết cọp rớt trong vườn mà chận lọn hai ngươi ? Trong khi mở cửa vườn, ống khoá sét hết, tới nổi phải cắt lòi tói đó , ngươi lại không thấy sao ? Tới chừng vô vườn đặng thì có mặt hai ngươi sờ sờ, lẻ đâu ai khiêng cọp ấy giấu chổ nào đặng ?
    Giải Trân nói :
    - Trăm lạy bá phụ, ngàn lạy bá phụ, xin trả cọp ấy lại, đặng cho hai cháu giải nạp cho quan, nếu hai cháu không có cọp ấy, ắt là phải chết.
    Mao thái công nói :
    - Hai đứa bây thiệt là không biết đạo lý chi hết, ta đã cho bây ăn uống, bây lại vu phản cho ta, gọi ta là đứa ăn cắp cọp hay sao, bây nói ngược xuôi như vậy, trời nào lại để mạng bây.
    Giải Trân nói :
    - Con của bá phụ đương làm Lý chánh, chắc là bá phụ đã sai ngưòi giải nạp cọp ấy đến quan rồi.
    Mao thái công nói :
    - Vả chăng lúc cọp rớt đó là lúc ban đêm, ta còn đương ngủ, sao ngươi lại nói oan cho ta vậy ?
    Giải Bửu nỏi :
    - Chắc lắm , chắc lắm, xin bác tưởng tình thương lấy hai cháu, đừng để hai cháu bị lấy đòn bọng gông cùm tội nghiệp lắm !
    Mao thái công nói :
    - Bị đòn bọng gông cùm thây kệ bây, can gì đến ta mà bây phòng nói.
    Giải Trân, Giải Bửu đều trợn mắt nói lớn rằng :
    - Như bác nói quả không có thì cho hai đứa tôi xét nhà coi thử.
    Mao thái công nói :
    - Hai thằng ăn mày nầy thiệt là ngang lắm, bây có phép chi dám nói đến chuyện xét nhà ta. Tuy vậy ta cũng rộng lòng để cho bây xét.
    Giải Trân trở vào nhà xét một hồi, không thấy chi hết thì giận liền bẻ ngang lan can đánh phá nhà cửa tan hoang.
    Mao thái công la lớn rằng :
    - Bớ làng xóm ! Giai Trân và Giải Bửu ăn cướp ban ngày !
    Hai anh em Giải Trân lật đật bước ra khỏi cửa, tay chỉ vào nhà mắng rằng :
    - Mi ăn cắp cọp của ta, việc nầy phải tới quan đối nại.
    Trong khi đang mắng thì thấy ba người cởi ngựa chạy đến
    Giải Trân nhìn biết người đi trước là Mao Trọng Nghĩa con của Mao thái công, bèn thi lễ rằng :
    - Gia đinh của nhơn huynh ăn cắp cọp của anh em tôi, anh em tôi đã năn nĩ với bác hết tiếng để xin lại, bác đã bền lòng không cho, lại còn muốn gây dữ với anh em tôi nữa.
    Mao Trọng Nghĩa nói :
    - Chắc là bọn gia đinh của tôi làm lếu, cha tôi cũng lầm nghe lời nó, cho nên mới chọc giận nhị vị ca ca, bây giờ may gặp tôi về đây , vậy xin nhị vị ca ca vào nhà, đặng tôi tra hỏi bọn nó và khiến trả cọp ấy lại cho .
    Hai anh em Giải Trân đều mừng , bèn theo Mao Trọng Nghĩa và nhà .
    Vào đến nơi , Mao Trọng Nghĩa mời ngồi xong rồi thì khiến gia đinh đóng cửa lại , rồi đi thẳng vào nhà sau, giây lâu có ba mươi gia đinh áp ra bắt hai anh em Giải Trân trói lại .
    Khi trói hai anh em Giải Trân rồi, Mao Trọng Nghĩa nói lớn rằng :
    - Hồi hôm nầy ta có bắn đặng một con cọp , ta đã giải tới quan rồi , sao hai ngươi dám cả gan, thấy vắng mặt ta , lại dám thừa thế giả chước đòi cọp , tới cướp nhà ta , như vậy thật là đáng tội . Phen nầy ta quyết giải bây đến quan , làm cho bây phải chịu lao tù, ta mới nghe cho .
    Nguyên lúc canh năm Mao Trọng Nghĩa đã giải cọp ấy đến quan rồi, lại dắt hai người công sai về đặng có bắt Giải Trân và Giải Bửu, vì đã kể chắc là anh em Giải Trân gây dữ với cha mình, cho nên mới tính trước như vậy, té ta cũng quả như ý tưởng .
    Hai anh em Giải Trân còn ở trước cửa, cho nên Mao Trọng Nghĩa lấy lời ngon ngọt dụ anh em Giải Trân vào nhà, lập kế bắt .
    Rồi đó Mao Trọng Nghĩa khiến gia đinh khiêng các đồ khí dụng anh em Giải Trân đã đập bể giải theo , đặng đem làm tang , rồi lại lột trần truồng anh em Giải Trân giải đến quan.
    Lúc ấy lại có Vương Chánh là rể của Mao thái công, đương làm Khổng mục tại châu ấy .
    Trong khi hay đặng chuyện ấy thì đến thưa trước với Tri phủ rồi , cho nên lúc dẫn anh em Giải Trân đến đó , Tri phủ không thèm tra hỏi chi hết , cứ việc đánh đòn , bảo phải chịu ăn cướp .
    Anh em Giải Trân chịu đau không nỗi , túng phải cung chiêu chịu bướng rằng mình có ăn cướp .
    Tri phủ khiến lấy gông hai mươi lăm cân , mang cho hai anh em Giải Trân rồi giam vào khám .
    Còn Mao Trọng Nghĩa về nhà thương nghị với cha là Mao thái công rằng :
    - Bây giờ cha con ta không nên nới tay cho hai anh em Giải Trân , phải lập kế giết nó chết, thì mới khỏi lo việc hậu hoạn.
    Bàn luận xong rồi , cha con Mao thái công đều đến tại châu , thương nghị với Khổng mục là Vương Chánh rằng :
    - Hễ trảm thảo thì phải trừ căn, nếu không giết anh em Giải Trân, thì ngày sau không khỏi mang họa. Ấy vậy, phãi nói với Tri phủ xin giam anh em Giải Trân vào ngục tử tù lao, đặng cho Bao tiết cấp kiếm thế hại nó, như vậy thì mới trừ hậu hoạn đặng .
    Vương Chánh vâng lời làm y kế ấy .
    Ngày thứ dẫn anh em Giải Trân đến tử tù lao mà giam và nói riêng với Bao tiết cấp.
    Bao tiết cấp ưng chịu , khiến dẫn anh em Giải Trân ra quì nơi Ðình tâm .
    Bao tiết cấp nạt rằng :
    - Hai đứa bây có phải là Lưỡng đầu xà và Song vĩ yết chăng ?
    Giải Trân thưa rằng :
    - Thiên hạ gọi tôi như vậy, song tôi chưa hề làm hại người lành.
    Bao tiết cấp nói :
    - Mi không làm dữ, cớ gì thiên hạ lại gọi rằng rắn hai đầu, bò cạp hai đuôi ; phen nầy bây đã vào đây, ta nguyền làm cho rắn cụt đầu, bò cạp cụt đuôi, thì ta mới nghe cho .
    Bèn khiến đè hai anh em Giải Trân xuống đánh một hồi rồi cũng giam vào tử tù lao .
    Nguyên Bao tiết cấp tên là Bao Kiết .
    Lúc đó có tên ngục tốt bước lại hỏi hai anh em Giải Trân rằng :
    - Hai chú biết tôi chăng ? Tôi là em vợ của người anh của hai chú đấy .
    Giải Trân nói :
    - Tôi có hai anh em đây thôi không còn anh em nào nữa hết.
    Ngục tốt hỏi :
    - Vậy chớ hai chú không phải là anh em vói Tôn đề hạt sao ?
    Giải Trân nóì :
    - Tôn đề hạt là anh em cô cậu với tôi , không gặp ảnh cũng đã lâu lắm. Vậy chớ cậu có phải là Nhạc Hòa chăng ?
    Ngục tốt nói :
    - Phải, tôi là Nhạc Hòa, tổ quán thiệt tại Mao châu, ông tôi dời qua xứ nầy ở, cho nên cha tôi mới ở luôn tại đây rồi gả chị tôi cho Tôn đề hạt, còn tôi thì làm ngục tốt giử lao nầy , vì tôi có tài hát hay, cho nên người ta gọi là Thiết kiếu tử . Anh rể tôi thấy tôi ham học võ nghệ cho nên ãnh có dạy tôi chút đỉnh côn quyền .
    Nguyên Nhạc Hoà là người thông minh lanh lợi , các nghề trong nhạc đều hiểu hết, lại có tánh thương mến những người võ nghệ , dường như ruồi ưa đường mật, nay thấy Giải Trân, Giải Bửu là người hảo hớn thì có ý muốn cứu, nhưng một cây khó nên rừng, một tơ không làm chỉ, cho nên phải đi giúp việc thông tin.
    Khi ấy Giải Trân, Giải Bửu còn đương suy nghĩ , thì Nhạc Hòa lại nói nữa rằng :
    - Nay tôi nói thiệt cho hai chú rõ : Bao tiết cấp đã lảnh lấy tiền bạc hối lộ của Mao thái công, hứa chắc rằng hại đặng tánh mạng hai chú ; sự cớ như vậy hai chú toan liệu thể nào ?
    Giải Trân nói :
    - Tôi muốn cậy cậu đem tin , không biết cậu chịu giúp hay chăng ?
    Nhạc Hòa nôi :
    - Chú muốn cậy tôi đem tin cho ai ?
    Giải Trân nói :
    - Tôi có một người chị con nhà cô, cha mẹ mất sớm, cha tôi gả cho người em của Tôn đề hạt, bây giờ đương ở nơi Ðông môn, cách chừng mười dặm, chị tôi tên là Cố đại tẩu, người ta gọi là Mẫu đại trùng (cọp cái), có lập tiệm rượu tại đó , lại có chứa cờ bạc, làm thịt trâu bò bán. Chị ấy võ nghệ cũng khá , dẫu có ba mươi người đàn ông cũng đến gần chị không nỗi, võ nghệ của anh em tôi cũng cự không lại chị, anh rễ tôi lại thương anh em tôi lắm , nếu cậu làm ơn thông tin cho anh chị tôi hay, thì chắc phải kiếm chước cứu tôi chớ chẳng không.
    Nhạc Hòa nghe nói lại dặn rằng :
    -Vậy hai chú hãy an lòng, để tôi đi thông tin tức ấy .
    Bèn trao cho anh em Giải Trân một gói bánh.
    Anh em Giải Trân ăn rồi thì Nhạc Hòa khóa cửa lại giao cho ngục tốt khác , rồi mới thẳng ra Ðông môn ; thấy có một tiệm rượu, trước cửa có treo thịt bò và một sòng cờ bạc ở phía trong , lại có một người đàn bà ngồi coi tiền bạc thâu xuất.
    Nhạc Hòa định chắc là Cố đại tẩu thì bước tới thi lễ và hỏi rằng:
    - Chủ tiệm nầy có phải là họ Tôn chăng ?
    Cố đại tẩu lật đật dáp rằng :
    - Phải , túc hạ muốn mua rượu thịt bao nhiêu thì nói cho tôi bán, còn muốn chơi cờ bạc thì vào trong đó chơi với mấy người ấy .
    Nhạc Hòa nói :
    - Tôi không phải là người cờ bạc, cũng không muốn mua vật chi, tôi là em vợ của Tôn đề hại tên là Nhạc Hòa đây.
    Cố đại tẩu cười rằng :
    - Té ra cậu là Nhạc Hòa hay sao ? Hèn chi hình dung giống tạc bà thân cậu là bà Nhạc mẫu vậy , mời cậu vào trong uống trà và đàm đạo.
    Bèn dắt Nhạc Hòa vào trong, mời ngồi và thết trà xong rồi thì hỏi rằng :
    - Tôi nghe cậu lảnh chức giử lao, vì sao lại rảnh đến đây đặng ?
    Nhạc Hòa nói :
    - Nếu không có việc chi cần kíp thì tôi cũng không dám bỏ mà đi, nay có hai người tội nhơn, tuy thuở nay chưa biết mặt, nhưng đã có nghe danh, hai người ấy, một người là Giải Trân , một người là Giải Bửu.
    Cố đại tẩu nghe nói tới tên em mình là tội nhơn thì lật đật hỏi rằng :
    - Hai đứa ấy đều là em tôi, chẳng hay nó mắc tội chi phải vào chốn ấy ?
    Nhạc Hòa thuật rõ các việc cho Cố đại tẩu nghe, rồi lại nói rằng :
    - Tôi thấy những việc bất bình như vậy, thì cũng muốn cứu, nhưng cô chưởng nan minh, liệu bề làm không nên việc, cho nên mới phải đến đây nói cho chị hay, xin chị lo mưu giải cứu hai người ấy cho kíp, nếu trễ nãi ắt là tánh mạng hai người ấy không còn.
    Cố đại tẩu nghe rồi thì kêu trời liên thinh, lật đật hối gia đinh rằng :
    - Mi phải kiếm nhị ca về đây cho ta nói chuyện.
    Gia đinh lật đật ra đi, chưa đặng bao lâu thì kiếm đặng Tôn Tân về.
    Nguyên Tôn Tân quê ở Quỳnh châu, sau lại dời qua Đăng châu ngụ , người ấy cao lớn, đã có sức mạnh , võ nghệ lại hay, học đủ các đường côn quyền của anh mình cho nên người ta gọi là Tiểu uất trì.
    Khi Tôn Tân về tới nhà thì Cố đại tẩu thuật hết các lời Nhạc Hòa thông tin cho Tôn Tân nghe.
    Tôn Tân nghe rồi nói với Nhạc Hòa rằng:
    - Vậy cậu phải về trước các việc trong lao xin cậu ra ơn chiếu cố, còn việc ngoài thì để mặc vợ chồng tôi toan liệu đặng cứu anh em nó, như có phương thế chi đặng thì sẽ đến thông tin cho cậu hay.
    Nhạc Hòa nói :
    - Nếu tính việc ấy có chi dùng đến tôi, thì tôi cũng ráng giúp sức.
    Cố đại tẩu lấy rượu thết đải, rồi lại đem một gói bạc vụn đưa cho Nhạc Hòa và nói rằng :
    - Xin cậu lấy bạc nầy rải cho mấy người giử lao xin giúp đỡ cho hai anh em Giải Trân.
    Nhạc Hòa lãnh lấy bạc ấy từ giả ra về.
    Cố đại tẩu thương nghị với Tôn Tân rằng :
    - Bây giờ hai đứa em tôi lâm nạn như vậy, phu quân có kế chi cứu nó chăng ?
    Tôn Tân nói :
    - Lão Mao thái công đã có tiền lại có thế. Bây giờ lão đã nằng nằng quyết một làm hại cho đặng hai anh em nó, nếu ta không dùng phương thế cướp tù, thì chẳng có kế chi cứu anh em nó đặng.
    Cố đại tẩu nói :
    - Vậy thì vợ chồng ta nội đêm nay đến đó cướp tù đặng chăng ?
    Tôn Tân nói :
    - Nóng nảy như vậy không đặng đâu . Việc nầy phải tính cho chắc thì mới dám làm, nếu không có anh ta và hai người nữa thì chắc là tính không nên việc.
    Cố đại tẩu nói :
    - Hai người nữa là ai ở đâu ?
    Tôn Tân nôi :
    - Hai người nữa là chú cháu với nhau, một người tên là Trâu Huyên, một người tên là Trâu Nhuận, bây giờ đương ở tại núi Ðãng vân, tụ đảng ăn cướp , hai người ấy thiệt là thân thiết với tôi lắm, nếu chịu giúp sức thì việc ắt nên.
    Cố đại tẩu nói :
    - Từ đây lên núi Ðãng vân cũng chẳng bao xa, vậy phu quân phải lên mời hai chú cháu người ấy xuống đây thương nghị.
    Tôn Tân nói :
    - Vậy thì hiền thê phải dọn một mâm cơm cho tử tế, đặng tôi lên đó mời chú cháu va xuống đây thết đải, rồi sẽ thương nghị việc ấy.
    Nói rồi vội vã ra đi.
    Cố đại tẩu khiến gia đinh làm một con heo, mua đồ ăn dọn một mâm cho sẳn chờ khách tới.
    Đến chừng trời vừa huỳnh hôn thì Tôn Tân dắt người hảo hớn ấy về .
    Nguyên hai người ấy một người tên là Trâu Huyên quê ở Lai châu, hay ưa cờ bạc lắm nhưng có tánh khẳng khái, lại có võ nghệ cao cường , cho nên người ta gọi là Xuất vân long ; còn một người nửa tên là Trâu Nhuận, tuy kêu Trâu Huyên bằng chú, nhưng mà niên kỷ cũng bằng Trâu Huyên, Trâu Nhuận đây mình mẩy cao lớn , trên đầu lại có một cục bướu có đánh lộn với ai thì lủi đầu mà đụng, ai ai cũng kinh. Ngày kia đụng ngã cây tòng, ai nấy thảy đều kinh hãi , vì vậy cho nên gọi là Ðộc giác long (rồng một sừng ).
    Cố đại tẩu mầng rỡ chào hỏi, mời vào nhà trong rồi tỏ các việc ý mình muốn cậy cướp lao .
    Trâu huyên nỏi :
    - Tuy tôi có tám chín mươi thủ hạ, nhưng người tâm phúc thì có hai mươi người mà thôi . Tôi tính việc ấy cũng nỗi, song lo từ rày về sau chúng ta không còn ở đây đặng. Tôi có biết một chổ , ý tôi muốn đến đó mà nương náu, không biết hai vợ chồng anh chịu đi với tôi chăng ?
    Cố đại tẩu nói :
    - Nếu đại ca giúp em cứu đặng hai đứa em tôi thì đi đâu tôi cũng đi hết.
    Trâu Huyên nói :
    - Bây giờ đây, Lương Sơn Bạc đương lúc thạnh vượng lắm, Tống Công Minh là người chiêu hiền đải sĩ lại thêm tôi có ba người bạn thiết cũng ở trên ấy, một người là Dương Lâm hiệu là Cẩm báo tử ; một ngưòi là Đặng Phi hiệu là Hỏa nhãn tuấn nghê và một người nữa là Thạch Dõng hiệu là Thạch tướng quân ; ba người dó bây giờ còn đương nhập lỏa trên Lương Sơn Bạc, hễ chúng ta cứu đặng anh em Giải Trân rồi thì sẽ đồng đoàn thẳng lên chốn ấy .
    Cố đại tẩu nói :
    -Tính như vậy càng phải lắm.
    Trâu Nhuận nói :
    - Nếu chúng ta đi rồi mà có binh theo thì liệu làm sao ?
    Tôn Tân nói :
    - Anh tôi đương làm Ðề hạt, lại nội xứ nầy người người đều nhượng võ nghệ của ảnh, để mai tôi mời ảnh đến nói việc nầy nếu ảnh chịu theo giúp sức thì khỏi lo việc gì hết .
    Trâu Nhuận nói :
    - Có ảnh thì tốt , song e ảnh không chịu theo chăng ?
    Tôn Tân nói :
    - Tôi đã có kế nói cho ảnh theo, xin anh chớ lo chi hết.
    Bèn mời ngồi lại ăn uống cho đến nữa đêm mới mãn tiệc, rồi cầm Trâu Huyên và Trâu Nhuận ở đó mà nghĩ .
    Rạng ngày sai gia đinh đánh xe vào thành nói với Tôn đề hạt và Nhạc đại nương rằng :
    - Cố đại tẩu đau nặng lắm nên khiến tôi mời vợ chồng Ðề hạt đến đó trối việc nhà .
    Tôn đề hạt và Nhạc đại nương thấy nói như vậy lật đật lên xe đi .
    Lúc ấy Tôn Tân đứng ngóng trước cửa, thấy xe Tôn đề hạt tới thì lật đật vào nói với Cố đại tẩu rằng :
    - Anh và chị đã đến kia kìa .
    Cố đại tẩu dặn rằng:
    -Phải làm như vầy như vầy .
    Tôn Tân ra cửa tiếp ruớc vợ chồng Tôn đề hạt đi thẳng vào phòng thăm Cố đại tẩu .
    Nguyên Tôn đề hạt tên là Tôn Lập, hiệu là Bịnh uất trì, mình cao tám thước, mặt vàng nhiều râu, sức mạnh vô cùng, hay cầm trường thương , lại có giắt lưng một cây Trước tiết cang tiên .
    Khi ấy Tôn Lập hỏi Tôn Tân rằng. :
    - Thiếm nó đau bịnh chi mà gọi rằng đau nặng ?
    Tôn Tân nói :
    - Ôi thôi ! Bịnh của vợ tôi một sấp một ngửa, xin mời ca ca vào đó cho nó trối trăng điều chi không biết .
    Vợ chồng Tôn Lập lật đật đi thẳng vào phòng, thấy không có ai thì hỏi Tôn Tân rằng :
    - Vậy chớ thiếm nó nằm tại đâu ?
    Nói vừa dứt lời thì thấy Cố đại tẩu ở ngoài bước vô , lại có Trâu Nhuận và Trâu Huyên theo sau .
    Tôn Lập hỏi rằng :
    - Thiếm nó đau bịnh chi ?
    Cố đại tẩu nói:
    - Tôi chào ca ca và tẩu tẩu, tôi đau một bịnh rất ngặt, nên phải mời ca ca và tẩu tẩu đến đây .
    Tôn Lập nói :
    - Coi bộ thiếm nó mạnh mẻ , cớ gì lại nói rằng đau nặng ?
    Cố đại tẩu nói :
    - Thân thể tôi thì mạnh mẻ, nhưng mà trong lòng tôi có điều lo về việc muốn cứu anh em .
    Tôn Lập hỏi :
    - Cứu anh em nào ở đâu ?
    Cố đại tẩu nói :
    - Ca ca khéo giã lơ giã lãng thì thôi, lẻ nào ca ca ở trong thành mà lại không biết cớ sự , hai thằng em tôi, tuy nó là em tôi mặc lòng, nhưng làm sai một nhà biết ra cã họ, nay hai em tôi bị nạn đương ở trong ngục , lẽ nào ca ca lại không biết.
    Tôn Lập nói :
    - Cơ khổ thì thôi , nào ai hay biết việc gì đâu .
    Cố đại tẩu nói :
    - Ca ca không biết thiệt sao, việc đã gấp rồi, để tôi nói thiệt cho ca ca nghe .
    Bèn thuật hết các việc Giãi Trân , Giải Bửu bị hại , rồi lại tỏ ý mình muốn cướp ngục và lên Lương Sơn Bạc nhập loả .
    Tôn Lập nghe nói còn đương suy nghĩ .
    Cố đại tẩu lại nói rằng :
    - Việc ấy tôi đã nhứt định phải làm , song e liên lụy đến ca ca, cho nên tôi phải nói trước, hễ ca ca không đi thì vợ chồng tôi cũng phải lên Lương Sơn Bạc nhập loã . Ca ca nghĩ đó mà coi, nếu vợ chồng tôi đi rồi ca ca sao cho khỏi vào nơi ly tiết. Chừng ấy e khi không ai giúp đỡ thì ca ca ăn năn không kịp.
    Tôn Lập nói :
    - Nếu tính như vậy cũng ngặt lắm. Vả chăng ta đây dù lớn dù nhỏ cũng là vào bực viên quan, nếu bỏ mà lên Lương Sơn Bạc thì e chẳng khỏi miệng thế chê cười .
    Cố đại tẩu nói :
    - Nếu hôm nay ca ca không chịu nghe tôi thì tôi quyết liều sống thác với ca ca một trận .
    Nói rồi liền rút đao ra .
    Trâu Huyên, Trâu Nhuận cũng rút đao xốc tới .
    Tôn Lập nói :
    - Khoan đã, khoan đã , thiếm nó đừng có nóng nãy, chậm chậm để cho tôi tính.
    Còn Nhạc đại nương thấy vậy kinh hải, đứng nhìn sửng sốt không nói chi đặng.
    Cố đại tẩu nói :
    - Nếu ca ca không chịu đi thì tôi đưa tẩu tẩu về trước, rồi sẽ ra tay .
    Tôn Lập nói :
    - Dẫu tính làm sao thì cũng phải chờ tôi về nhà tom góp hành lý , dọ thăm tin tức rồi sẽ tính .
    Cố đại tẩu nói :
    - Bây giờ nhứt diện cướp ngục, nhứt diện sai người đi lấy hành lý thì cũng không khó gì.
    Tôn Lập thở ra nói rằng :
    - Các ngươi đã tính như vậy , nếu ta không chịu nghe theo thì ở đây chịu khổ cũng không nỗi . Thôi thôi bề nào cũng phải theo nhau , ấy vậy Trâu Huyên trở về sơn trại tom góp của cải ngựa voi cho sẳn và dắt theo vài mươi tên quân tâm phúc tới đây mà chờ cử sự .
    Trâu Huyên vâng lời ra đi .
    Tôn lập lại sai Tôn Tân vào thành khắc kỳ với Nhạc Hoà và khiến thông tin tức cho Giải Trân, Giải Bửu hay .
    Rạng ngày Trâu Huyên đem hết của cải nơi sơn trại xuống đó giúp nhau .
    Trong nhà Tôn Tân cũng có bảy tám người gia đinh tâm phúc, Tôn Lập đem lại mười mấy tên quân tâm phúc , cọng với hai mươi tên lâu la của Trần Huyên thì đúng bốn mươi người .
    Tôn Tân làm hai con heo và một con dê tiếp đải mấy người ấy .
    Rồi đó Cố đại tẩu giấu đao trong mình, giả làm một người đàn bà đem cơm đi trước, Tôn Tân, Tôn Lập, Trâu Huyên , Trâu Nhuận đều đem gia đinh phân làm hai đạo đi thẳng vào ngục .
    Nói về Bao tiết cấp từ ngày lảnh lấy tiền bạc của Mao thái công , quyết chí toan mưu hãm hại anh em Giải Trân.
    Ngày ấy Nhạc Hoà cầm cây hỏa tuy côn đứng tại cửa ngục, xảy nghe có tiếng chuông rung, thì Nhạc Hòa vội vả hỏi rằng :
    - Ai rung chuông đó .
    Cố đại tẩu nói :
    - Tôi là đàn bà đem cơm .
    Nhạc Hoà nghe tiếng biết là Cố đại tẩu thì mở cửa cho vào, rồi lại đóng cửa đi qua nơi phía chái .
    Bao tiết cấp đương ngồi nơi nhà Đình tâm. thấy Cố đại tẩu thì nạt lớn rằng :
    - Con mẹ đàn bà này ở đâu, sao lại cả gan dám vào chỗ nầy ?
    Nhạc Hòa nói :
    - Người đờn bà này là chị ruột của Giải Trân , Giải Bửu, hôm nay xin phép đem cơm cho nó ăn.
    Bao tiết cấp nói :
    - Đừng cho nó tới giáp mặt hai thằng ấy , ngươi phải chịu khó xách thẳng vào đó cho nó ăn.
    Nhạc Hoà vâng lời bảo Cố đại tẩu đưa cơm cho mình xách tới cửa ngục , mở cửa trao cho Giải Trân và Giải Bửu .
    Giải trân , Giải Bửu hỏi nhỏ Nhạc Hòa rằng :
    - Công việc cậu nói hồi hôm đó , bây giờ thể nào .
    Nhạc Hòa nói :
    - Chị của hai vị đã vào rồi bây giờ còn chờ phía trước phía sau ứng lên.
    Nói rồi thì mở trăng cho Giải Trân và Giải Bưu .
    Lúc ấy có ngục tốt vào báo với Bao tiết cấp rằng :
    - Tôn đề hạt gõ cửa muốn vào .
    Bao tiết cấp nói :
    - Lạ nầy , Tôn đề hạt đến đây làm chi kìa ? Chúng bây chẳng nên mở cửa .
    Cố đại tẩu bước ra khỏi nhà Đình tâm, thì có người báo với Bao tiết cấp rằng:
    - Tôn đề hạt dộng cửa kêu om sòm .
    Bao tiết cấp nổi giận mới bước ra khỏi nhà Đình tâm, thì Cố đại tẩu la lớn rằng :
    - Hai em ở đâu ?
    Nói rồi liền rút đao ra, Bao tiết cấp cả kinh , vừa muốn chạy vào nhà Đình tâm thì có Giải Trân và Giải Bửu xách gông chạy tới .
    Bao tiết cấp trở tay không kịp, bị Giải Bửu xáng xuống một cây gông, nhằm đầu vỡ óc chết tươi .
    Lúc ấy Cố đại tẩu chém luôn vài tên ngục tốt, còn ba bốn tên thì mở cửa chạy thẳng về nhà, đặng có cáo báo việc ấy , rủi gặp Tôn Lập và Tôn Tân giết hết không còn một người.
    Trâu Huyên , Trâu Nhuận ở phía nha môn chạy đến , lại có xách thủ cấp của Vương khổng mục.
    Tôn đề hạt cởi ngựa đi trước, bọn hảo hớn theo sau la ó dậy đường, thấy có Tôn đề hạt đi trước thì ai nấy đều sợ, đóng cửa lại hết, không ai dám ra cự địch.
    Mấy người hảo hớn ấy chạy tuốt ra tới cữa thành, hiệp sức bảo hộ Cố đại tẩu chạy riết.
    Lúc ấy Giải Trân nói với mấy ngưòi hảo hớn đó rằng :
    - Còn lão Mao thái công đó , xin liệt vị gắng sức báo cừu giùm cho tôi , rồi sẽ đi luôn thể .
    Tôn Lập khen phải, bèn khiến em mình là Tôn Tân và em vợ mình là Nhạc Hòa bảo hộ xe của Nhạc đại nương đi trước. Còn mình thì đi với Giải Trân, Giải Bửu , Trâu Huyên, Trâu Nhuận , mấy tên gia đinh và mấy đứa lâu la thẳng tới nhà Mao thái công.
    Lúc ấy Mao thái công đương ngồi ăn uống không kịp đề phòng, bị bọn hão hớn ấy xông vào chém cha con Mao thái công và hết thảy gia quyến không chừa một người, rồi mới vào phòng lấy hết tiền bạc và đồ tế nhuyển, lại đi thẳng ra tàu ngựa, bắt tám con ngựa chở gia tài ấy ; Giải Trân và Giải Bửu lấy đồ y phục mặc, rồi nổi lửa đốt nhà ấy .
    Trong khi lửa cháy thì bọn hảo hớn lên ngựa mà đi .
    Ði đặng ba mươi dặm gặp xe cộ của Nhạc đại nương, bèn vầy làm một đoàn thẳng lên Lương Sơn Bạc.
    Ði đặng hai ngày tới tiệm rượu của Thạch Dõng.
    Trâu Huyên vào tiệm.
    Thạch Dỏng mầng rở vô cùng Trâu Huyên hỏi thăm Lâm Xung và Ðặng Phi, thì Thạch Dỏng tỏ thuật các việc Tống Công Minh qua đánh Chúc gia trang, Lâm Xung và Ðặng Phi theo giúp, cho nên đã bị bắt hết rồi, lại thuật lại chuyên Loan Đình Ngọc giúp Chúc gia trang, cho nên Tống Công Minh đánh không nổi .
    Tôn Lập nghe nói thì cười rằng :
    - Chúng tôi đến đây nhập lõa chưa có chút đỉnh công lao, nay tôi muốn dâng một kế làm cho Tống Công Minh đánh đặng Chúc gia trang.
    Thạch Dỏng cả mầng nói rằng :
    - Nhơn huynh có kế chi hay, xin nói cho tôi nghe với.
    Tôn Lập nói :
    - Loan Đình Ngọc là bạn học với tôi , võ nghệ của va bao nhiêu tôi đều biết hết. Nếu bây giờ chúng ta giả làm quan quân ở Đăng châu qua thú Huy châu, đi ngang qua đó thì chắc là Loan Đình Ngọc tiếp rước chúng ta vào nhà ; chừng ấy chúng ta làm kế lý ứng ngoại hiệp thì việc ắt nên.
    Nói vừa dứt lời thì có người báo rằng :
    - Ngô Học Cứu xuống núi, ý muốn đi giúp Tống Công Minh đánh Chúc gia trang.
    Thạch Dỏng nghe báo lật đật sai người ra mời Ngô Dụng vào tiệm.
    Ngô Dụng, Lữ Phương, Quách Thạnh và ba anh em họ Nguyễn đều ghé vào tiệm.
    Thạch Dỏng rước vào thuật rõ mưu kế Tôn Lập đã bày cho Ngô Dụng nghe.
    Ngô Dụng cả mừng nói rằng :
    - Nếu các vị hảo hớn có lòng muốn giúp thì theo tôi thẳng tới Chúc gia trang mà lập công lớn.
    Bọn Tôn Lập đều chịu đi.
    Ngô Dụng nói :
    - Vậy thì để tôi đi trước, liệt vị sẽ thủng thĩnh theo sau.
    Thương nghị xong rồi thì Ngô Dụng đi trước thẳng tới trại của Tống Giang.
    Tới nơi, Ngô Dụng thấy Tống Giang mặt có sắc buồn thì khiến lâu la lấy rượu của mình đem theo, mời Tống Giang uống đặng giải muộn .
    Tống Giang thuật hết các việc thất trận cho Ngô Dụng nghe.
    Ngô Dụng thuật rõ các việc Tôn Lập nhập lỏa và bày mưu cho Tống Giang nghe .
    Tống Giang cả mầng. Bèn khiến dọn tiệc cho sẳn sàng, đặng thết đải bọn Tôn Lập .
    Nói về Tôn Lập để Nhạc đại nhơn, lấy tên lâu la và mấy tên gia đinh nghĩ nơi chổ vắng , còn mình thì đi với Tôn Tân, Giải Trân, Giải Bửu, Trâu Huyên, Trâu Nhuận, Cố đại tẩu và Nhạc Hòa thẳng tới đại trại của Tống Giang.
    Tống Giang chào hỏi mừng rỡ , rồi mời hết mấy người ngồi lại ăn tiệc .
    Mãn tiệc rồi, Ngô Dụng dặn dò Tôn Lập rằng :
    - Ngày nay là ngày thứ nhứt, ấy vậy qua tới ngày thứ ba thì làm như vậy .. như vậy... Ngày thứ năm thì làm như vầy... như vầy...
    Mấy người ấy vâng lời ra đi.
    Lúc ấy Ngô Dụng nói với Bái Tôn rằng :
    - Hiền đệ hãy về núi, khiến Bùi Tuyên, Tiêu Nhượng, Hầu Kiện và Kim Đại Kiên đi ngày đi đêm, đến đây giúp ta.
    Bái Tôn vâng lời ra đi.
    Giây lâu có lâu la vào báo với Tống Giang và Ngô Dụng rằng :
    - Có Hộ Thành dắt dê , gánh rượu đến xin ra mắt.
    Tống Giang khiến lâu la mời vào.
    Hộ Thành quì lạy và thưa rằng :
    - Em gái tôi có tánh thô lổ , chưa biết việc đời, cho nên xúc phạm đến tướng quân , bị tướng quân bắt , vậy xin tướng quân rộng lòng dung thứ , thả em tôi ra, thì mọi việc chi dụng trung quân tôi đều chịu hết.
    Tống Giang nói :
    - Xin mời cậu ngồi đặng tôi hỏi chuyện. Nguyên vì Chúc gia trang ăn ở vô lễ , khi dễ bọn tôi thái quá, cho nên tôi mới dấy động can qua, còn bên Hộ gia trang với tôi, thiệt là nhĩ ngã vô thù, lòng tôi chẳng muốn gây oán làm gì. Bởi nơi em gái của cậu bắt đặng tướng của tôi là Vương Hoài Hổ , cho nên bất đắc dĩ tôi mới phải bắt em gái của cậu, đặng có tính việc đổi mạng với nhau ; nếu cậu chịu trả Vương Hoài Hổ lại cho tôi, thì tôi cũng trả Nhứt Trượng Thanh lại cho cậu.
    Hộ Thành nói :
    - Tướng quân tính như vậy cũng phải, ngặt vì Vương Hoài Hổ đã bị bên Chúc gia trang bắt rồi.
    Ngô Dụng hỏi Hộ Thành rằng :
    - Bây giờ đây chúng nó giam cầm Vương Hoài Hổ ở đâu ?
    Hộ Thành nói :
    - Bây giờ đương giam nơi Chúc gia trang, tôi không thế gì bắt lại đặng.
    Tống Giang nói :
    - Nếu cậu không trả Vương Hoài Hổ cho tôi, lẻ nào tôi trả Nhứt Trượng Thanh cho cậu sao ?
    Ngô Dụng nói :
    - Huynh trưởng chớ nói như vầy mà mất điều hòa khí.
    Bèn nói với Hộ Thành rằng :
    - Nếu cậu nghe theo lời tôi, thì tôi cũng trả Nhứt Trượng Thanh lại cho cậu .
    Hộ Thành nói :
    - Quân sư muốn dạy điều chi tôi cũng vâng lời.
    Ngô Dụng nói :
    - Từ rày về sau nếu bên Chúc gia trang có điều chi động tịnh, cậu cũng đừng thèm tới cứu, còn như bọn nó bị thua chạy qua nhà cậu thì cậu phải bắt giải đến cho tôi, như vậy thì tôi cũng chịu trả Nhứt Trượng Thanh lại cho cậu. Lời tôi nói ra rất chắc , xin cậu chớ nghi, ý tôi cũng muốn trả phứt bây giờ đây , ngặt vì hôm nọ tôi đã sai người đưa về sơn trại giao cho Tống thái công rồi , xin cậu an lòng , bề nào Nhứt trượng thanh cũng không bị hại đâu mà sợ.
    Hộ Thành nói :
    - Từ rày về sau tôi không đám cứu viện Chúc gia trang nữa , nếu nó chạy đến tôi sẽ bắt giải cho tướng quân.
    Tống Giang nói :
    - Nếu cậu chịu làm như vậy thì hơn là đem vàng bạc mà cho tôi .
  10. Milou

    Milou Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2001
    Bài viết:
    7.928
    Đã được thích:
    0
    Hồi 49
    Ngô Học Cứu một lần lập liên huờn kế
    Tổng Công Minh ba thứ đánh Chúc gia trang


    Tôn Lập làm một cây cờ đề chữ : " Đăng châu binh mã Đề hạt Tôn Lập, rồi đem binh thẳng đến cửa sau Chúc gia trang.
    Gia đinh xem thấy cờ hiệu Đăng châu thì lật đật vào báo với Loan Đình Ngọc rằng:
    - Có một tốp binh mã đi ngang qua đây, hiệu cờ đề chữ : " Đăng châu binh mã Đề hạt Tôn Lập".
    Loan Đình Ngọc nghe báo thì nói với anh em họ Chúc rằng :
    - Tôn đề hạt là anh em với tôi, học với nhau một trường, tự bé chí lớn thương mến nhau lắm, không biết bây giờ nó lại đến đây làm gì ? Vậy thì phải ra mở cửa, bỏ cầu treo, đặng có nghinh tiếp nó vào hỏi cho biết nó đi chuyện chi ?
    Bèn ra mở cửa nghinh tiếp bọn Tôn Lập vào nhà.
    Thết trà xong rồi Loan Đình Ngọc hỏi Tôn Lập rằng :
    - Hiền đệ đang giử Đăng châu, nầy có việc chi đến đây ?
    Tòn Lập nói :
    - Nay có văn thơ của quan Tổng binh sai tôi đến giử thành Huy châu, đặng đề phòng bọn cường đạo Lương Sơn Bạc, cho nên tôi mới đi ngang qua đây, nghe nói có nhơn huynh ở tại Chúc gia trang nầy nên ghé lại thăm. Khi nảy tôi muốn đi ngã trước vì thấy binh mã đóng tại cửa ấy rất nhiều, cho nên phải đi ngã sau mà vào.
    Loan Đình Ngọc nói :
    - Ồi thôi ! Từ mấy bửa rày nhà này đánh với bọn Lương Sơn Bạc luôn luôn, tôi mới bắt đặng hai thằng đầu lảnh của nó, hãy còn giam cầm tại đây, chờ cho bắt đặng Tống Giang rồi sẽ giải quan luôn thể . Bây giờ may có hiền đệ tới đây trấn thủ thì cũng như gấm thêm hoa, vậy xin hiền đệ hiệp sức với tôi đặng trừ bọn ấy.
    Tôn Lập cười rằng :
    - Tôi chẳng đến đây thì thôi, nay đã đến đây gặp việc như vầy, tôi nguyền hiệp sức với nhơn huynh bắt cho hết bọn .
    Loan Đình Ngọc rất mừng, bèn hối gia đinh dọn nhà khách cho bọn Tôn Lập nghĩ ngơi, rồi dắt Tôn Lập vào nhà trong ra mắt Chúc Triều Phụng, Chúc Long , Chúc Hổ và Chúc Bưu .
    Khi ấy Loan Đình Ngọc nói với Chúc Triều Phụng rằng :
    - Người nầy là em của tôi, tên là Tôn Lập, hiệu là Bịnh uất trì đương làm Ðề hạt tại Đăng châu . Ngày nay vâng lời Tổng binh đến trấn phủ nầy mà ngừa bọn Lương Sơn Bạc .
    Chúc Triều Phụng nói :
    - Nếu Tôn đề hạt đến trấn tại đây thì cũng là người trên trước của tôi mà tôi không biết cho nên thất kính, cúi xin miễn chấp.
    Tôn Lập nói :
    - Chức phận hèn mọn cần gì nói đến lời ấy .
    Ba anh em họ Chúc đứng dậy thi lễ với Tôn Lập và mời ngồi trên .
    Tôn Lập hỏi rằng :
    - Tôi mới nghe nhà nầy đánh với bọn Lương Sơn Bạc mỗi ngày, vậy chớ thắng bại thể nào ?
    Chúc Long nói :
    - Tuy đánh vởi nhau mỗi ngày, song cũng chưa phân thắng bại .
    Tôn Lập lại dắt Cố đại tẩu, Nhạc đại nương, Tôn Tân, Giải Trần, Giải Bửu và nội bọn vào đó ra mắt Chúc Triều Phụng.
    Khi ấy Tôn Lập chỉ Tôn Tân , Giải Trần và Giải Bửu mà nói với Chúc Triều Phụng rằng :
    - Ba người nầy đều là em tôi , lại chỉ Nhạc Hòa mà rằng :
    - Còn người nầy là Công lại ở Huy châu sai đến. Lại chỉ Trâu Huyên, Trâu Nhuận mà rằng :
    - Hai người nầy là quan Võ Đăng châu sai đến.
    Cha con Chúc Triều Phụng tuy cũng thông minh , song thấy bọn ấy có dắt gia quyến rất đông , chở đồ hành lý rất nhiều , lại là anh em bạn thiết với Loan Đình Ngọc, thì không lòng nghi chút nào, cứ việc làm trâu , làm heo dọn tiệc thết đải .
    Mọi người ăn uống no say, ở đó vài ngày .
    Qua đến ngày thứ ba, có gia đinh báo rằng :
    - Binh Tống Giang đến nữa .
    Chúc Bưu nói :
    - Hôm nay tôi nguyện bắt sống thằng ấy cho đặng .
    Bèn ra mở cửa bỏ cầu treo , đem một trăm quân kỵ ra trận cự địch.
    Ra đến trận, thấy có mặt đạo binh ước đặng năm trăm , một người đầu lảnh đi trước, có mang cung tên, vỗ ngựa múa đao đứng nơi giữa trận khiêu chiến.
    Người ấy là Tiểu lý quảng Huê Vinh .
    Chúc Bưu thấy Huê Vinh thì giục ngựa huơi thương xốc tới giao chiến.
    Huê Vinh cũng huơi đao nghinh địch, hai đàng giao chiến với nhau, đặng vài mươi hiệp, không phân thắng bại.
    Huê Vinh dùng thiệu đà đao, quất ngựa chạy trở lại .
    Chúc Bưu vừa muốn giục ngựa rượt theo, thảy nghe sau lưng có tiếng kêu lớn rằng :
    - Tướng quân chớ theo, người ấy có tài bắn hay nếu rượt theo, e khi lầm kế .
    Chức Bưu nghe vậy thì không rượt theo, bèn đem binh trở lại, vào nhà đóng cửa rút cầu , còn Huê Vinh cũng đem binh trở về.
    Chúc Bưu thẳng vào tới hậu đường .
    Tôn Lập hỏi rằng :
    - Hôm nay tiểu tướng quân ra trận , vậy có bắt đặng thằng nào hay chăng ?
    Chúc Bưu nói:
    - Hôm nay tôi đánh với Huê Vinh hơn năm mươi hiệp, thằng ấy thương pháp rất tinh, song tôi ráng sức đánh nó cũng phải chạy. Khi ấy tôi vừa muốn rượt theo, bọn gia đinh kêu tôi bảo đừng theo, cho nên tôi mới đem binh về đây .
    Tôn Lập nói :
    - Tôi tuy bất tài, ngày mai cũng quyết ra trận bắt ít đứa .
    Chúc Triều Phụng khiến dọn tiệc thết đãi bọn Tôn lập.
    Tôn Lập khiến Nhạc Hoà hát chặp cho vui. Ai nấy đều khen hay, ăn uống đến chiều mới mản tiệc.
    Qua ngày thứ tư, vừa lúc đúng ngọ, xảy có gia đinh báo rằng :
    - Binh Tống Giang đến nữa .
    Chúc Long, Chúc Hổ , Chúc Bưu thảy đều nai nịt hẳn hòi, ra đứng trước cửa xem, thì nghe có tiếng chiêng trống, la ó vang dậy, binh của Tống Giang rùng rùng kéo tới, dàn trận ngày nơi trước cửa .
    Lúc ấy Chúc Triều Phụng , Loan Đình Ngọc đều đứng coi binh cúa Tống Giang bố trận.
    Ba anh em họ Chúc và Tôn Lập cũng đem binh ra cửa bố trận.
    Bố trận vừa xong, bên trận Tống Giang có một đầu lảnh ra trận mắng nhiếc đến điều.
    Nguyên người ấy là Báo tử đầu Lâm Xung.
    Chúc Long nghe mắng nổi giận hét lớn một tiếng, xốc tới đánh Lâm Xung .
    Lâm Xung huơi xà mâu cự lại.
    Ðánh đặng ba mươi hiệp, chưa định hơn thua, hai bên đều gióng chiêng thâu quân.
    Chúc Hổ nổi nóng giục ngựa ra nơi trước trận kêu lớn rằng :
    - Bớ Tống Giang, có tài chi ra đây cự với ta.
    Nói vừa dứt lời thì bên trận Tống Giang có một đầu lảnh vỗ ngựa xốc ra giao chiến với Chúc Hổ đặng ba mươi hiệp, chưa biết hơn thua.
    Nguyên người ấy là Một già lang Mục Hoằng.
    Chúc Bưu thấy anh mình không hơn Mục Hoằng đặng thì nổi giận giục ngựa xông ra tiếp chiến . Bên trận Tống Giang cũng có một đầu lảnh giục ngựa huơi thương xốc ra đánh với Chúc Bưu.
    Nguyên người ấy là Bịnh Quan Sách Dương Hùng.
    Tôn Lập thấy vậy nói lớn rằng :
    - Ðể tôi ra cự với bọn nầy mới nổi.
    Bèn giục ngựa xông ra nạt rằng :
    - Bọn bây có thằng nào giỏi hơn hết thì ra đánh với ta.
    Bên trận Tống Giang cũng có một tướng xông ra cự địch với Tôn Lập vừa đặng năm mươi hiệp.
    Tôn Lập dùng thiệu phá đĩnh, để cho tướng ấy đâm một giáo, Tôn Lập né khỏi rồi vói tay bắt sống tướng ấy, khiến gia đinh trói lại.
    Nguyên tướng ấy là Nhương mạng tam lang Thạch Tú .
    Tôn Lập hiệp sức với ba anh em họ Chúc đánh nhầu với bọn Lương Sơn Bạc một trận, lâu la đều chạy tứ tán.
    Tôn Lập và ba anh em họ Chúc thâu binh vào nhà, cả nhà đều mừng rở và khen Tôn Lập hết sức.
    Tôn Lập hỏi Chúc Triều Phụng rằng :
    - Từ ấy đến nay bắt đặng mấy đứa ?
    Chúc Triều Phụng nói :
    - Khi ban sơ thì bắt đặng một đứa tên là Thời Thiên, đến sau bắt đặng một đứa tên là Dương Lâm, sau nữa bắt đặng một đứa tên là Huỳnh Tín, kế Nhứt Trượng Thanh bắt đặng một đứa tên là Vương Hoài Hổ đến chừng con tôi ra trận bắt đặng hai đứa tên là Tần Minh và Đặg Phi , bấy giờ túc hạ lại bắt đặng thằng nầy nữa, kể hết là bảy đứa.
    Tôn Lập nói :
    - Chúng ta chẳng nên giết nó , lại phải cho nó ăn uống cho thường , đừng để thất thường sanh bịnh, nó ốm o khó coi, rồi đóng bảy cái tù xa, bõ vô đó, chờ đến chừng nào bắt đặng Tống Giang, rồi sẽ giải đến kinh một lượt, làm như vậy thiên hạ mới đồn đải Chúc gia tam kiệt.
    Chúc Triều Phụng khen phải, bèn nhứt diện khiến người đóng tù xa nhốt Thạch Tú, nhứt diện khiến người dọn tiệc thết đải Tôn Lập.
    Nguyên võ nghệ của Thạch Tú chẳng phải là thua sút Tôn Lập, song cố ý để cho Tôn Lập bắt đặng, đặng cho cha con họ Chúc tin cậy Tôn lập thêm nữa .
    Tôn Lập lại lén khiến Trâu Huyên , Trâu Nhuận và Nhạc Hòa giả chước đi xem nhà cửa, dọ hết đường ra nẻo vô, xem lần tới chỗ tù xa .
    Dương Lâm , Ðặng Phi thấy Trâu Huyên, Trâu Nhuận thì có ý mừng thầm, song còn chưa rõ mưu kế thể nào .
    Nhạc Hòa lừa dịp không ai, thì lẻn tới chổ tù xa thông tin tức với mấy người bị bắt.
    Cố đại tẩu, Nhạc đại nương , giả chước đi chơi lén vô cửa phòng dọ hết đường ra nẻo vô.
    Qua đến ngày thứ năm, nhằm lúc giờ thìn, ăn cơm vùa rồi thì có gia đinh báo rằng :
    - Ngày nay bọn Tống Giang phân binh làm bốn nẻo kéo tới một lượt.
    Tôn Lập nói :
    - Đừng sợ, dẫu nó phân làm mười đạo đi nữa cũng chớ thèm lo , cứ việc sắm sẳn câu liêm và dây chạc cho nhiều đặng trói chúng nó.
    Chúc Triều Phụng ra cửa xem, thấy nơi phía Đông có một đạo binh, ước chừng năm trăm người sắp lên.
    Nguyên người cầm đại binh ấy là Huê Vinh, Trương Hoành và Trương Thuận.
    Phía Nam có một đạo binh kéo với ước chừng trên năm trăm người .
    Nguyên tướng cầm đạo binh ấy là Mục Hoằng, Dương Hùng và Lý Quì; bốn phía rùng rùng kéo tới , la ó vang trời.
    Loan Đình Ngọc thấy vậy cả kinh nói rằng:
    - Phen nầy chẳng khá khinh địch , trận nầy dữ hơn mấy trận ngày trước nhiều lắm. Để tôi đem một đạo quân cự đạo quan phía Bắc cho .
    Chúc Long nói :
    - Ðể tôi ra cửa trước cự với đạo binh huớng Đông cho.
    Chúc Hổ nói :
    - Để tôi ra cửa sau cự với đạo binh phía Tây cho .
    Chúc Bưu Nói :
    - Ðể tôi ra bắt Tống Giang là thằng đầu đảng của nó, bọn nó ắt phải kinh tâm chạy hết.
    Chúc Triều Phụng rất mừng , rót cho mỗi người một chun rượu, rồi khiến mỗi người đem ba trăm binh kỵ ra cửa cự địch .
    Lúc ấy Trâu Huyên cầm búa lớn đứng giữ tại chỗ tù xa .
    Giải Trâu và Giải Bửu đứng giữ cửa trước , Cố đại tẩu dặn dò quân mình bảo hộ Nhạc đại nương, rồi mình xách đao ra đứng trước nhà, đặng có chờ dịp ra tay.
    Nói về Loan Đình Ngọc và anh em họ Chúc mở cửa ra cự với bốn đạo binh ấy.
    Bốn đạo binh ấy rần rần lướt tới, đánh nhau một trận.
    Tôn Lập và mười hai tên lâu la đứng nơi cầu treo mà giữ, Tôn Lập lấy cây cờ hiệu của mình cặm nơi lầu .
    Nhạc Hòa cầm thương vừa múa vừa hát , Trâu Huyên, Trâu Nhuận nghe tiếng hát của Nhạc Hòa thì lướt tới chém hết mấy tên gia đinh giử tù xa, phá tan nát cho bảy người ấy ra, rồi hiệp sức với nhau, la ó vang dầy, gặp ai giết nấy, Cố đại tẩu nghe tiếng la lên, rút gươm chạy thẳng vào phòng, chém hết mấy người đàn bà trong ấy.
    Chúc Triều Phụng thấy nguy cấp, liệu bề chạy không thoát đặng, vừa muốn nhảy xuống giếng liều mình, té ra chưa kịp liều mình đã bị Thạch Tú rượt theo chém một đao hồn về chín suối, rồi lại cắt lấy thủ cấp.
    Giải Trâu và Giải Bửu thì đốt đống rơm lên, lửa cháy rần rần, bốn đạo binh ở ngoài thấy trong ấy có lửa cháy thì có ý mừng, ráng sức lướt tới đánh .
    Chúc Hổ thấy trong nhà có lửa, thì lật đật chạy về .
    Tôn Lập đứng giử nơi cầu treo nạt lớn rằng :
    - Thằng nầy chạy đi đâu vậy ?
    Chúc Hổ lật đật quày ngựa trở lại thì có Lữ Phương, Quách Thạnh giục ngựa thẳng đi một lượt, hai người đều đâm Chúc Hổ một mũi , liền rớt xuống ngựa chết tốt, đạo binh ấy vỡ chạy tứ tán.
    Tôn Tân nghinh tiếp Tống Công Minh vào nhà.
    Còn Chúc Long cự với Lâm Xung không lại, giục ngựa chạy trở về, té ra về đến cầu treo, thấy Giải Trâu và Giải Bửu vác thây gia đinh quẳng vào lò thì biết mình đã trúng kế, bèn quày ngựa chạy qua phía Bắc. Rủi thay lại gặp Lý Quì giục ngựa xông tới xáng xuống một búa, Chúc Long bể óc chết tươi.
    Còn Chúc Bưu, thì có gia đinh ra báo, rõ biết mình là mắc mưu không dám về nhà, bên giục ngựa chạy qua Hộ gia trang.
    Té ra Hộ Thành thấy Chúc Bưu thì lật đật hối quân bắt trói giải đến cho Tống Giang.
    Ði dọc đường gặp Lý Quì.
    Lý Quì xáng xuống một búa, Chúc Bưu hồn về chín suối.
    Lý Quì lại huơi búa xốc tới chém Hộ Thành .
    Hộ Thành thấy việc như vậy thì quày ngựa chạy tuốt qua phủ Giêng An .
    Ðến sau đặng làm quan võ tại đó.
    Lý Quì sẳn trớn chạy tuốt tới Hộ gia trang, giết hết cả nhà, không để một người, lại khiến lâu la gom hết tài vật trong nhà buộc trên lưng ngựa, rồi lại nổi lửa đốt nhà. Còn tiền bạc thì đem về trại dâng cho Tống Giang.
    Nói về Tống Giang ngồi tại Chúc gia trang, các đầu lảnh đều đến dâng công, kể ra bắt sống đặng hơn năm trăm người , giết đặng năm trăm con ngựa, còn trâu dê thì không biết bao nhiêu mà kể .
    Tống Giang thấy vậy rất mầng rồi lại than rằng :
    - Uổng thay giết hết một người hảo hớn là Loan Đình Ngọc .
    Than vừa dứt lời, kế thấy có lâu la báo rằng :
    - Hắc Triền Phong giết hết cả nhà, đốt rụi Hộ gia trang, đoạt thâu tài vật và lấy thủ cấp về dành công.
    Tống Giang nói:
    - Trời ơi ! Thiết Ngưu đã làm bậy rồi . Ngày nọ Hộ Thành đã đến đầu hàng thì cũng có nó ở đấy. Bây giờ ai biểu nó làm ngang, giết hết gia quyến, đi đốt nhà cửa người ta như vậy?
    Nói vừa dứt lời kế Lý Quì bước vào vấy máu đầy mình, lướt tới trước mặt Tống Giang, nghiêng mình thi lễ và nói lớn rằng :
    - Hôm nay chém giết một bửa thiệt rất sướng tay, Chúc Long cũng tôi chém, Chúc Bưu cũng tôi chém, Hộ Thành tôi rượt nó chạy mất rồi, còn lão Hộ thái công và gia quyến của lão, thì tôi giết sạch chẳng sót một người, nên tôi về đây dâng công.
    Tống Giang nạt rằng :
    - Mi giết Chúc Long thì có người thấy, còn mấy người mi nói đó thì chẳng phải là mi giết đâu.
    Lý Quì nói :
    - Sao lại không phải, khi tôi giết Chúc Long rồi, sắn trớn tôi lại thẳng tới Hộ gia trang, vừa gặp thằng anh của Nhứt Trượng Thanh là Hộ Thành bắt Chúc Bưu giải đến cho ca ca. Khi ấy ngon tay tôi xáng Chúc Bưu một búa, rồi lại chém luôn Hộ Thành, uổng thay thằng ấy thiệt lẹ, búa chưa kịp xuống, nó đã giục ngựa chạy mất, tôi lại thẳng đến nhà nó, giết hết gia quyến, đốt rụi nhà cửa, đoạt thâu tài vật của nó đem về đây.
    Tống Giang nạt rằng :
    - Thằng khốn kiếp hay làm bậy, ngày trước Hộ Thành dắt dê gánh rượu đến đây chịu đầu, mi đã thấy rồi, cớ sao mi lại không vâng lịnh ta, làm ngang giết hết cả gia quyến Hộ thái công như vậy, tội mi đáng chết hay chưa ?
    Lý Quì nói :
    - Nó đã dắt dê gánh rượu đến đây để đầu hàng nhưng chuyện ấy ca ca nhớ dai chứ tôi không nhớ đặng, tui nhớ có một điều em nó là Nhứt Trượng Thanh rượt theo ca ca, chút nữa ca ca chẳng khỏi chết tại tay nó, vì vậy cho nên tôi giết Hộ Thành đặng trã thù chuyện ấy . Lạ thay, tôi đả trả thù cho ca ca, ca ca lại còn quở trách, hay là ca ca ý muốn vầy duyên với Nhứt Trượng Thanh, cho nên ca ca tưởng tình cha vợ và anh vợ đó chớ gì ?
    Tống Giang nạt rằng :
    - Thiết Ngưu đừng có nói bậy, Nhứt Trượng Thanh ta đã định gã cho một người rồi. Mi đừng nói bậy như vậy mà thêm điều tội lỗi. Vậy chớ bây giờ mi đã bắt sống đặng mấy người thì phải kê ra cho ta biết .
    Lý Quì nói :
    - Cái búa của tôi đã lớn lại nặng, hễ tôi xáng xuống một búa thì phải chết tươi, còn ai đâu mà bắt sống đặng .
    Tống Giang nói :
    - Tội mi không tin quân lịnh , lẻ đáng chém đầu , song ta nghĩ công ngươi chém đặng Chúc Long và Chúc Bưu thì ta cũng lấy công mà trừ tội ; nếu sau ngươi còn làm bậy như vậy nữa ắt là không lẽ dung đặng .
    Lý Quì cười rằng :
    - Té ra tôi không có chút đỉnh công lao nào hết hay sao ? Thôi thôi, chẳng cần công to làm chi , chém giết một trận như vậy đã sướng tay biết mấy ?
    Ngô Dụng khiến lâu la vật trâu làm dê dọn một tiệc lớn nơi Chúc gia trang ăn mừng.
    Lúc ấy Tống Giang thương nghị với Ngô Dụng rằng :
    - Bây giờ phải đốt phá làm tuyệt hết cả làng Chúc gia thôn đi cho rảnh.
    Thạch Tú thưa rằng :
    - Làng này có một ông già họ Chung Ly , tánh rất nhơn từ , lại còn chỉ vẻ đường sá cho tôi, xin ca ca và Quân sư đừng có làm hại người ấy .
    Tống Giang khiến Thạch Tú đi kêu ông già ấy.
    Thạch Tú vâng lời ra đi chưa bao lâu, dắt ông già ấy đến ra mắt Tống Giang .
    Tống Giang lấy một gói vàng bạc , lụa là thưởng ông già ấy mà rằng :
    - Ý tôi muốn phá tuyệt hết làng nầy, song nghĩ công ơn lão trượng chỉ vẽ đường sá, cho nên ái ốc cập ô không nỡ phá ; ấy vậy ông phải lảnh lấy của nầy đặng dưỡng già .
    Ông già họ Chung Ly quì lạy tạ ơn.
    Tống Giang lại nói với ông già ấy rằng :
    - Mấy bửa rày vì việc chinh chiến cho nên cũng có náo động nhơn dân, nay đã trừ đặng Chúc gia trang rồi, ý tôi muốn cho mỗi nhà một hộc lương, vậy ông hãy chịu khó làm đầu phát cho chúng nó.
    Ông già họ Chung Ly vâng lời, kê số nóc gia đặng phát lương ấy.
    Tống Giang lại khiến người đong hết lương mể trong hai nhà kể đặng năm mươi muôn hộc , chở hết về sơn trại.
    Còn vàng bạc, lụa là, trâu, heo, dê, ngựa thì cũng chở luôn về sơn trại hết.
    Lúc ấy Tống Giang dọn tiệc thết đải bọn Tôn Lập và đầu lảnh, rồi mới thâu binh trở về Lương Sơn Bạc .
    Nói về Lý Ứng sai người thám thính rõ đặng Chúc gia trang đã bị Tống Giang đánh phá hết rồi , thì trong lòng nữa mừng nữa sợ , đương ngồi bàn tính việc ấy , kế gia đinh báo rằng :
    - Có quan Tri phủ sở tại dẫn năm mươi tên quân đến đây tra hỏi về việc Chúc gia trang.
    Lý Ứng lật đật khiến Ðổ Hưng mở cửa, thả cầu treo xuống đặng có nghinh tiếp quan Tri phủ, còn mình thì lấy lụa bó tay lại, rồi mới ra nghinh tiếp Tri phủ vào nơi nhà khách.
    Tri phủ đến nơi thì ngồi giữa, một người Khổng mục, một người Áp ti, bốn người Ngu hầu, bốn người Tiết cấp đứng hầu hai bên.
    Lý Ứng quì lạy ra mắt Tri phủ vừa xong thì Tri phủ hỏi rằng :
    - Sự tích Chúc gia trang bị giết thể nào ?
    Lý Ứng thưa rằng :
    - Lúc ấy tôi mắc bị một mũi tên nơi cánh tay đây, không dám ra cự với bọn Lương Sơn Bạc, cứ việc đóng cửa lại lo giử nhà, cho nên không rõ sự tích thể nào .
    Tri phủ nói :
    - Ngươi chớ già hàm , kẻ ở nơi Chúc gia trang đến cáo với ta, nói ngươi thông đồng với bọn Lương Sơn Bạc, dắt bọn ấy đến phá Chúc gia trang cho nên ngày nọ bọn Lương Sơn Bạc có đem lễ vật đến tại nhà này , sao ngươi còn chối ?
    Lý Ứng thưa rằng :
    - Tôi là người biết phép , lẻ đâu lại làm chuyện ấy, xin Đại nhơn xét lại cho tôi nhờ .
    Tri phủ nói :
    - Ta cũng không dám tin lời ngươi , vậy thì ngươi phải đến tại nha môn của ta đặng có đối chứng với người ấy .
    Bèn khiến những người tuỳ tùng bắt Lý Ứng trói lại .
    Khi trói Lý Ứng rồi, Tri phủ lại hỏi rằng :
    - Thằng nào là Ðổ Hưng đương làm Chủ quản nhà nầy .
    Ðổ Hưng bước ra thưa rằng :
    - Có tôi là Ðổ Hưng.
    Tri phủ nói :
    - Trên đơn có nói tên ngươi nữa, vậy ngươi phải tới nha môn mà đối chứng.
    Bèn khiến bắt luôn Đổ Hưng trói lại.
    Lúc ấy Tri phủ lên ngựa trở về nha môn , quân sĩ dẫn Lý Ứng và Ðổ Hùng.
    Đứa xô đứa kéo, chạy tợ tên bay .
    Chạy đặng ba mươi dặm , tới một cụm rừng, thì có Tống Giang ; Lâm Xung , Huê Vinh, Dương Hùng và Thạch Tú giục ngựa xông ra đón đường .
    Lúc ấy Lâm Xung nạt lớn rằng :
    - Chúng ta là bọn hảo hớn nơi Lương Sơn Bạc, ở đây chờ chúng bây đã lâu .
    Tri phủ và bọn quân sĩ thấy bọn Lương Sơn Bạc rất đông liệu bề cự địch không lại , phải bỏ Lý Ứng và Ðổ Hưng mà chạy .
    Tống Giang khiến mấy vị hảo hớn rượt theo .
    Mấy vị hảo hán vâng lời rượt theo một hồi , rồi mới trở lại thưa rằng :
    - Chúng tôi rượt theo bọn nó không kịp , nó đã chạy mất đường nào không biết.
    Tống Giang mở trói cho Lý Ứng và Đổ Hưng , khiến lâu la dắt hai con ngựa lại đó , nói với Lý Ứng rằng :
    - Xin mời quan nhơn lên Lương Sơn Bạc trốn đở ít ngày rồi sau sẽ tính.
    Lý Ứng nói :
    - Vã tôi là người biết phép không lẻ lên chổ ấy làm chi ?
    Tống Giang nói :
    - Bây giờ tôi đã rượt theo Tri phủ như vậy, nếu quan nhơn trở về ắt là mang họa .
    Lý Ứng nói:
    - Việc ấy tại nơi các ngươi, có can chi đến tôi mà mang hoạ .
    Tống Giang cười rằng :
    - Ðã biết tại nơi chúng tôi , nhưng đến giữa nha môn, chắc là quan nhơn đối nại không nổi, hễ chúng tôi trở về sơn trại, quan nhơn ắt bị hoạ to .
    Bây giờ quan nhơn không chịu nhập lỏa với chúng tôi , thì cũng lên đó ở đỡ ít ngày, đặng có dọ thăm tin tức thể nào , rồi sẽ trở về.
    Nói rồi liền khiến bọn hảo hớn áp lại đở Lý Ứng và Ðổ Hùng tên ngựa thẳng lên Lương Sơn Bạc .
    Ðến nơi Triệu Cái xuống núi nghinh tiếp bọn Tống Giang.
    Tống Giang lên đến Tụ nghĩa đường, mời Lý Ứng và Ðổ Hưng ngồi .
    Lý Ứng nói với Tống Giang rằng :
    - Bây giờ hai đứa tôi đã đến đây rồi thì ở tại đây với liệt vị cũng đặng, ngặt vì gia quyến của tôi không biết kiết hung thể nào, xin để cho tôi xuống núi rước gia quyến tôi lên đã.
    Ngô Dụng cười rằng :
    - Tôi đã sai người rước bửu quyến rồi, còn nhà cửa của của quan nhơn đã cháy rụi hết, bây giờ quan nhơn có về thì không nhà mà ở.
    Lý Ứng hãy còn bán tín bán nghi thì có lâu la vào báo rằng :
    - Có một tốp người ngựa kéo đến .
    Ngô Dụng nói với Lý Ứng rằng :
    - Ấy là gia quyến của quan nhơn đó.
    Lý Ứng bước ra xem , thay quả nhiên là gia quyến của mình , thì lật đật hỏi vợ rằng :
    - Lên đây làm chi vậy ?
    Vợ nói :
    - Từ khi tướng công bị Tri phũ bắt rồi , lại có hai người Tuần kiểm và bốn người Đô đầu dắt ba trăm binh mã đến nhà tịch biên gia tài, bắt hết gia quyến chở lên xe , đốt rụi nhà cửa hết cả.
    Lý Ứng nghe vậy giậm chơn kêu trời.
    Tống Giang , Ngô Dụng quì mọp xuống trước mặt Lý Ứng mà rằng :
    - Anh em tôi nghe danh quan nhơn đã lâu, lòng rất kính mến nên mới lập kế ấy , làm cho quan nhơn lên đây đây , cúi xin quan nhơn dung thứ .
    Lý Ứng thấy việc đã lở rồi , lại nghe mấy lời êm thuận thì đở Tống Giang và Ngô Dụng đứng dậy nói rằng :
    - Bây giờ việc đã lở rồi , tôi cũng an lòng ở đây .
    Tống Giang nói :
    - Vậy thì xin mời gia quyến vào trại an nghỉ.
    Bèn sai làm dắt gia quyến của Lý Ứng vào hậu trại mà nghỉ.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này