1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiềm lực quân sự Hoa Kỳ - Phần 4

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi Su35Fk, 14/11/2009.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TomCatF14

    TomCatF14 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    88
    Muốn hỏi pro của cả hai phe Nga Mỹ là Ngố rất tự hào về hệ thống các tên lửa diệt hạm siêu âm của mình, điều này làm mình băn khoăn vì không hiểu trong chiến tranh lạnh chạy đua vũ trang như thế Mèo lại giàu hơn chả nhẽ Mèo không phát triện tên lửa siêu âm sao. Có pro nào biết về các tên lửa hoặc chương trình phát triển chúng dù dở dang của Mèo trong lĩnh vực tên lửa siêu âm không trình bày giúp anh em với.
    Cảm ơn dù là pro của bất cứ phe nào
  2. SilentEagle

    SilentEagle Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    5
    Em thấy trong các cuộc khẩu chiến thì hình như có bác đã chứng minh là vì Ngố không có tàu sân bay không có một hải đội khổng lồ như Mèo nên mới quay ra phát triển mấy thằng xì gà bay nhanh. Chắc là kiểu mỗi thằng một võ thôi bác Mèo có đại lực kim cang chưởng thì Ngố có nhất dương chỉ chọi lại ấy mà
  3. To_lai_nd

    To_lai_nd Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/02/2007
    Bài viết:
    1.214
    Đã được thích:
    21
    Fallujah, còn khủng khiếp hơn cả Hiroshima

    Fallujah là một thành phố của Iraq, thuộc tỉnh Al-Anbâr, nằm cách Baghdad 65km về phía tây, với số dân khoảng 300.000 người. Thành phố này là biểu tượng của tinh thần triệt để chống Mỹ và liên quân của nhân dân Iraq. Nó đã bị tàn phá nặng nề hồi tháng 11/2004, kể cả bằng bom uranium làm nghèo và bom phốt pho.

    [​IMG]
    Giáo sư - Tiến sĩ Chris Busby, Giám đốc của Green Au***.

    Mới đây, Đài Truyền hình Al-Jazeera đã phát đi một cuộc phỏng vấn Giáo sư - tiến sĩ (GS-TS) Chris Busby, Giám đốc của Green Au*** và Thư ký khoa học của Ủy ban châu Âu về các nguy cơ liên quan đến bức xạ (European Committee on Radiation Risks). TS Busby đã công bố nhiều bài báo về bức xạ, về uranium và về sự lây lan tại các nước như Liban, Kosovo, Dải Gaza và Iraq. Cuộc phỏng vấn do Ahmad Mansour thực hiện và trong lần phát lại nó đã được bà Layla Anwar, một blogger, tự xưng là một người Trung Đông theo dõi. Sau đây là những gì Layla Anwar đã ghi lại.

    Fallujah là một thành phố đã bị Mỹ oanh tạc dữ dội năm 2004 bằng bom có chứa uranium làm nghèo và bom phốt pho trắng. Thành phố này trở thành một nơi bị cấm tới lui vì Mỹ và chính quyền bù nhìn của Iraq không cho phép bất cứ ai đến đó để tiến hành một cuộc nghiên cứu có liên quan. Về căn bản, đó là một thành phố đang bị thiết quân luật. Dĩ nhiên là Mỹ và chính quyền Iraq biết rõ ở đó đang có gì và đây là điều mà họ không muốn cho công chúng biết. Thế là GS Chris Busby đã vào cuộc. Busby trước sau vẫn quyết tâm tìm cho bằng được xem chuyện gì đã xảy ra tại Fallujah năm 2004.

    Là một trong những nhà khoa học hàng đầu trong lĩnh vực của mình, ông đã dấn thân vào công cuộc nghiên cứu mà kết quả sẽ được công bố trong một tương lai gần, nếu mọi việc đều tốt đẹp. GS Busby đã gặp rất nhiều trở ngại khi tiến hành dự án này. Cả ông lẫn những người trong ê-kíp của ông đều không được phép vào Fallujah để nói chuyện với người dân. Nhưng ông nói khi mà cửa chính đóng lại thì phải tìm những cửa khác mà mở. Và ông đã làm như thế. Ông đã tập hợp được một nhóm người Iraq ở Fallujah để tiến hành những cuộc điều tra cho ông.

    Dự án nghiên cứu dựa trên 721 gia đình ở Fallujah, tổng cộng có khoảng 4.500 người tham gia; những người này sống ở những vùng có mức độ bức xạ cao cũng như ở những vùng có mức độ bức xạ thấp hơn. Các kết quả được so sánh với một nhóm kiểm nghiệm - một mẫu của một số lượng ngang bằng của những gia đình sống tại những vùng không có phóng xạ ở các nước Arập khác. Để đáp ứng nhu cầu nghiên cứu, 3 nước khác là Kuweit, Ai Cập và Jordan đã được lựa chọn.

    Công cuộc cao cả không vụ lợi này đã gặp những trở ngại quan trọng. Trước nhất, nhà cầm quyền Iraq dọa bắt bớ và giam cầm những người tham gia nếu họ cộng tác với "bọn khủng bố" đến phỏng vấn họ. Thứ đến là các lực lượng chiếm đóng của Mỹ đã cấm TS Busby thu thập bất cứ dữ liệu nào, lấy cớ rằng Fallujah là một khu vực đang nổi dậy. Cuối cùng là những người thầy thuốc ở Fallujah đã khước từ lời mời xuất hiện trong chương trình truyền hình của Ahmad Mansour vì nhiều người bị dọa giết nên lo sợ cho tính mạng của mình. Tóm lại, việc nghiên cứu đã phải tiến hành trong những điều kiện cực kỳ khó khăn nhưng cuối cùng nó cũng đạt được kết quả.

    Vậy thì Hoa Kỳ và những con rối của họ không muốn cho dư luận được biết về chuyện gì? Tại sao họ không cho phép tính toán mức độ bức xạ ở Fallujah? Và tại sao họ cấm cả IAEA (Cơ quan Năng lượng Nguyên tử quốc tế) vào Fallujah? Chuyện gì đã thực sự xảy ra tại đây? Bom mà Hoa Kỳ đã ném xuống đây thuộc loại nào? Đó chỉ là bom có chứa uranium hay là còn có cái gì khác nữa? Xin chú ý đến những nhận xét sau đây.


    [​IMG]
    Fallujah sau một trận tàn phá.

    Một là, một hiện tượng cực kỳ lạ lùng, tỉ lệ người mắc bệnh ung thư ở Fallujah đã tăng lên một cách rõ rệt trong một thời gian rất ngắn, cụ thể là từ năm 2004. Sau đây là những bằng chứng của TS Busby: tỉ lệ bệnh bạch cầu ở trẻ em tăng lên 40 lần từ năm 2004, so với nhiều năm trước đó. Nếu so với Jordan thì tỉ lệ này cao hơn 38 lần. Tỉ lệ ung thư vú cao hơn trước năm 2004 đến 10 lần. Tỉ lệ ung thư hệ bạch huyết tăng hơn 10 lần so với năm 2004.

    Hai là, một đặc điểm nữa của Fallujah cần được chú ý, tỉ lệ tử vong ở trẻ em rất cao. So sánh với Kuweit và Ai Cập là hai nước không bị ảnh hưởng của bức xạ thì: tỉ lệ tử vong trẻ em ở Fallujah là 80 trên 1.000, trong khi ở Kuweit là 9 trên 1.000, còn ở Ai Cập là 19. Vậy tỉ lệ này ở Iraq cao hơn ở Ai Cập gấp 4 lần và cao hơn ở Kuweit gấp 9 lần.

    Ba là, số trường hợp dị dạng có nguồn gốc di truyền đã bùng phát từ 2004. Đây là vấn đề mà TS Busby từng bàn đến nhưng lúc đó thì chưa xét toàn diện còn bây giờ thì ông lại biết thêm chuyện khác. Những bức xạ do tác nhân mà các "lực lượng giải phóng" sử dụng đem lại đã tạo ra không những rất nhiều khuyết tật có nguồn gốc di truyền mà còn gây ra - đây là điều cực kỳ quan trọng - rất nhiều sự thay đổi mang tính cấu trúc ở cấp độ tế bào.

    Vậy hậu quả của nó là gì?

    Vì mật mã di truyền của chúng (thiếu nhiễm sắc thể X) nên trẻ em nam chịu nhiều nguy cơ chết lúc sơ sinh hơn; còn trẻ em nữ có nhiều cơ may sống sót hơn lúc sơ sinh, nhưng với những sự biến dạng quan trọng.

    Sau đây là một thí dụ khác mà TS Busby đưa ra: trước năm 2003, tỉ lệ sinh đẻ ở Fallujah là 1.050 bé trai đối với 1.000 bé gái. Đến năm 2005, chỉ còn có 350 bé trai so với 1.000 bé gái, có nghĩa là các bé trai không thể sống sót. Còn về các bé gái - đây là điều tồi tệ nhất của tấn bi kịch - thì các bức xạ gây ra những sự thay đổi ở cấp độ ADN, có nghĩa là chính những bé gái đó, nếu chúng sống sót và nếu sau này chúng có sinh nở, thì cũng chỉ cho ra đời những bé gái bị dị tật do di truyền và những bé trai chết lúc lọt lòng.

    Những kết quả kể ra trên đây được đối chiếu với những cuộc nghiên cứu khác, thực hiện trên con của những người còn sống sót ở Hiroshima (năm 2007); những cuộc nghiên cứu này chứng tỏ rằng ngay cả thế hệ thứ ba cũng bộc lộ những khuyết dạng mang tính di truyển bao gồm những chứng bệnh mạn tính (ung thư, tim, v.v...) với một tỉ lệ 50 lần lớn hơn mức bình thường.

    Mặt khác, ở Chernobyl, sự nghiên cứu trên những con vật cùng khu vực cũng khẳng định rằng tác động của những bức xạ đã làm biến đổi 22 thế hệ về di truyền. Tóm lại, hậu quả của bức xạ được truyền từ gien này sang gien khác và có hiệu quả mang tính tích lũy theo thời gian. Một số kiểu dị dạng ở trẻ sơ sinh khủng khiếp đến nỗi Al-Jazeera và BBC không dám đưa ra một số hình ảnh. Những thí dụ về các kiểu dị tật mà Ahmad Mansour đang có trong tay là:

    - Trẻ sinh ra không có mắt.

    - Trẻ sinh ra với hai hoặc ba đầu.

    - Trẻ sinh ra không có các lỗ (mũi, tai, v.v...).

    - Trẻ sinh ra với những khối u ác tính ở não và ở võng mạc mắt.

    - Trẻ sinh ra không đủ các cơ quan trọng yếu.

    - Trẻ sinh ra thừa hoặc thiếu chi.

    - Trẻ sinh ra không có bộ phận sinh dục.

    - Trẻ sinh ra với những dị tật nghiêm trọng của tim v.v...

    Cũng về những mặt này, các bác sĩ ở Fallujah được mời ghi nhận tỉ lệ dị tật sơ sinh trong vòng một tháng theo nhu cầu của công cuộc nghiên cứu để so sánh với những con số của tháng trước. Đây là kết quả: chỉ trong vòng 1 tháng, chỉ riêng việc sinh sản có dị tật của tháng đang tiến hành (ở đây là tháng 2/2010) đã tăng thêm 3 trường hợp so với tháng trước.

    Chất uranium được dẫn vào máu theo đường tiêu hóa và đường hô hấp. nhưng lượng uranium cực kỳ cao mà người dân Fallujah phải hứng chịu đã giải thích sự tăng tiến đến chóng mặt của những trường hợp ung thư hạch, phổi, vú và hệ bạch huyết ở người trưởng thành.


    [​IMG]
    Những đứa trẻ bị dị tật do bức xạ uranium.

    Còn có đến 40 khu vực khác ở Iraq cũng bị nhiễm xạ nhưng Fallujah là trường hợp tồi tệ nhất. Chỉ với bấy nhiêu kết quả sơ bộ thôi, TS Busby cũng đã phải thốt lên: "Tình hình ở Fallujah thật là kinh hoàng và ghê tởm; nó còn nguy hại và tồi tệ hơn cả Hiroshima".

    Hiện nay, TS Busby đang gặp khó khăn; ông bị quấy rầy. Quỹ nghiên cứu của ông đang giảm; ông đã bị nhiều nơi từ chối. Ông đang bị đe dọa (cũng như những nhà khoa học khác đã từng tiến hành những cuộc nghiên cứu tương tự hồi thập niên 90 thế kỷ trước ở Iraq). Ông bị cộng đồng khoa học công kích và xa lánh vì tính chất của việc nghiên cứu này về Iraq. Nhưng điều quan trọng là hiện nay, bằng chứng khoa học về tội ác chiến tranh mà Mỹ và các nước đồng minh đã phạm đang nằm trong tầm tay của nhà nghiên cứu.

    Cũng chính vì thế mà hiện nay, cuộc sống của TS Busby gặp rất nhiều khó khăn. Việc công bố những công trình nghiên cứu trong đó ông đã bỏ ra quá nhiều công sức đã được gửi đến tạp chí The Lancet để được đệ trình lên tiểu ban khoa học của nó. The Lancet đã gửi trả lại cho Busby, viện lý rằng không có thời gian để nghiên cứu nó. Những phòng thí nghiệm từng hợp tác với ông trong quá khứ để xét nghiệm những vật mẫu bây giờ cũng gửi trả nó cho ông vì biết đó là những mẫu vật lấy từ Iraq.

    Chỉ có hai cơ sở sẵn sàng xét nghiệm những mẫu đó để tìm cho ra tác nhân đích xác đã được sử dụng tại Fallujah nhưng họ lại chỉ sẵn sàng làm với một cái giá cao ngất trời vì tính chất nhạy cảm của công cuộc nghiên cứu. Vì thiếu tiền, TS Busby còn phải chờ có những số tiền cần thiết để đưa đi phân tích 20 vật mẫu lấy từ Fallujah mà ông đang cất giữ một cách kỹ lưỡng. Khi Ahmad Mansour hỏi về động cơ khuyến khích ông kiên trì trước những trở ngại to lớn mà mình đang gặp phải, TS Busby trả lời:

    "Cả đời mình, tôi đã đi tìm sự thật; tôi là người thợ săn đi tìm sự thật trong khu rừng đầy những điều dối trá. Tôi cũng có những đứa con. Trẻ con không những là tương lai của chúng ta mà còn là mầm mống của những thế hệ sau chúng nữa. Từ 50 năm nay, chúng ta (thực ra thì chỉ có bọn mặt người dạ thú - AC) đã làm hoen ố hành tinh này (bằng bức xạ) và chúng ta bắt con cháu mình phải gánh lấy hậu quả. Chúng ta có nghĩa vụ với người dân Fallujah là phải tìm cho ra sự thật".

    Được hỏi về phương cách tiếp tục thực hiện các công trình của mình mà không có tài trợ và đối diện với những sự từ chối, ông trả lời:

    "Tôi tin ở thiện ý của những người từ khắp nơi gửi đến cho mình những món tiền nhỏ; mà tôi cũng là một kẻ vững tin rằng khi cánh cửa chính đóng lại thì ta phải mở những cánh cửa khác. Nếu đã quyết chí thì luôn luôn có một lối đi".

    Busby khẳng định: "Chân lý có những chiếc cánh không cắt đi được"

    http://antg.cand.com.vn/vi-vn/hosomat/2010/8/73024.cand?Page=1 [r23]
  4. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    [​IMG]
    Theo quấn sách này thì cuộc chiến ở Iraq ngốn của nước Mỹ 3 nghìn tỷ USD
  5. TomCatF14

    TomCatF14 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    88
    Sáng nay đọc vitinfo xem thấy bản thống kê sáu ông lớn ở Ân thì về trọng lượng vũ khí thì thằng Mig 35 sếp độn sổ còn ả điếm Pháp hóa ra lại là phu khuân vác với trong lượng khủng là 9,6 tấn.[r23)] F18 danh tiếng thế mà chỉ có 8 tấn ngang với thằng Gripen. F16 thì chỉ 7,7 tấn có bác nào giải thích hộ em cái là tại sao cùng dùng một loại động cơ GE mà thằng Gripen chỉ có 1 mà mang hàng nhiều ngang với thằng F18 có hai[:D]http://118.70.125.223/Muctin/Quansu/TBQD/LA80753/default.htm
  6. SSX999

    SSX999 Guest

    Khả năng mang này là lý thuyết, tức đến mức có thể cất cánh được mà không rơi. Rafale mang hơn Mig-35 nhưng không nhiều đến thế.

    Trên thực tế, cấu hình vũ khí thấp hơn nhiều, thí dụ, Mig-35 được cho là mang nặng kém Mig-29M một ít cũng là 6 trái bom KAB-500 = 3 tấn. Nhưng thường chỉ mang 4 trái+ tên lửa dự phòng khi bị đuổi.

    Rafale cũng thế, 14 trái Mk-82 250 kg = 3,5 tấn; tuy nhiên nếu mang thùng dầu thì lại kém Mig-35;

    F-16 thì không chấp vì wing load quá lớn. Gripen so với F-16 mang nặng hơn vì:

    * Cánh tam giác diện tích lớn, dòng cánh tam giác Typhoon, Mirage, Rafale, Gripen nói chung mang nặng tốt.
    * Kết cấu composite làm trọng lượng rỗng nhẹ.



    [​IMG]

    [​IMG]
  7. lamali

    lamali Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    3.432
    Đã được thích:
    3.537
    Hai nước Trung Quốc- Mỹ không có xung đột lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ rải khắp toàn cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm lòng đạo đức để bình xét sự vật chứ không thể kích động. Tôi từng nói rằng đối với Nhật, một nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà chúng ta thường xuyên nói 2 nước "phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với nhau". Thế thì chúng ta có lý do nào để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta đánh bại Nhật?

    Đâu là chỗ thực sự đáng sợ của nước Mỹ?

    Tuy rằng Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ. Nghe nói máy bay tàng hình của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải mái, nhưng điều ấy chẳng có gì đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải là những thứ ấy.

    Năm 1972, tôi học ở Đại học Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính trị nói: "Nước Mỹ là đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn, đã sắp xuống mồ, hết hơi rồi." Tôi, một sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác: "Thưa thày, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8- 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là mặt trời đang lặn gì gì đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ."
    Thầy giáo bực mình, tái mét mặt ấp úng nói: "Cái cậu học sinh này, sao dám nói thế hả!" Ông ấy không hỏi tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ "dám". Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng của ông.
    Chính là cái nước tư bản mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đã lãnh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học đúng vào lúc bắt đầu cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng chục triệu con người không yêu tổ quốc mình hợp thành, nhưng họ đều rất yêu nước Mỹ. Hồi ấy rất nhiều người lãnh đạo vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái mình sang Mỹ. Một sự tương phản lớn!

    Nói một thôi một hồi rồi, vậy thì cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm.

    Điểm thứ nhất, không thể coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ có thể bảo đảm những người quyết sách đều là tinh anh. Bi kịch của Trung Quốc chúng ta, lớn đến nhà nước, nhỏ tới từng đơn vị, phần lớn tình hình là người có tư tưởng thì không quyết sách, người quyết sách thì không có tư tưởng. Có đầu óc thì không có cương vị, có cương vị thì không có đầu óc.

    Nước Mỹ ngược hẳn lại, cơ chế hình tháp của họ đưa được những người tinh anh lên. Nhờ thế, 1 là họ không mắc sai lầm; 2 là họ ít mắc sai lầm; 3 là mắc sai lầm thì có thể nhanh chóng sửa sai. Chúng ta thì mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc sai lầm rồi thì rất khó sửa sai.

    Mỹ dùng một hòn đảo Đài Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ. Nước cờ này họ đi thật linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái chính trị quốc tế. Điều tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong thế kỷ mới sẽ vì vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có thế mạnh thì tính quan trọng của lãnh thổ đã giảm nhiều, đã chuyển từ tìm kiếm lãnh thổ sang tìm kiếm thế mạnh của quốc gia.

    Người Mỹ không có yêu cầu lãnh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm lãnh thổ, toàn bộ những gì họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là gì? Ngoài sự lớn mạnh về kinh tế thì là lòng dân chứ còn gì nữa! Có lòng dân thì quốc gia có lực ngưng tụ, lãnh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có lòng dân thì khẳng định đất đai anh sở hữu sẽ bị mất. Có nhà lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn một bước. Nước Mỹ hành sự thường nhìn 10 bước. Vì thế cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu chúng ta bị họ dắt mũi thì có thể sẽ mất hết mọi con bài chiến lược.

    Tôi nhiều lần nói là trung tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu, song điều đó không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc. Rất nhiều bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy khoảng cách chênh lệch về KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nhìn thấy sự mất cân đối nghiêm trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn, nhất là trên tầng nấc ngoại giao.

    Sau vụ 11/9, Mỹ nhanh chóng chiếm Afghanistan trong vòng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc. Sức ép quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu khác, không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự.

    Bạn xem đấy, mấy năm gần đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xã hội, biến thành cái gọi là quốc gia "dân chủ". Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakhstan thay đổi rồi. Cộng thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines , Indonesia , lại cộng thêm vùng Đài Loan. Đối với Trung Quốc, sự đe doạ này còn ghê gớm hơn đe doạ quân sự. Đe doạ quân sự có thể là hiệu ứng ngắn hạn, còn việc bị cái gọi là các quốc gia "dân chủ" bao vây là hiệu ứng dài hạn.
    Điểm thứ hai, sự độ lượng và khoan dung của nước Mỹ. Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ, bạn sẽ thấy một sự khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng có người nào cả, còn tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một phẩm chất, tập thể dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên. Một quốc gia có sức sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết.

    Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc cờ sao vạch. Tôi thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt nó, là để trút giận, là một dạng trút sự bực bội và ******** về tâm lý. Người Mỹ mặc nó là sự trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước mình ngoài phố. Đới Húc [7] nói: Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của mình thì anh còn có lý do nào đi đốt quốc gia ấy nữa?

    Điểm thứ ba, sức mạnh vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất. Vụ 11/9 là một tai nạn. Khi tai hoạ ập đến, thể xác ngã xuống trước tiên, nhưng linh hồn vẫn đứng. Có dân tộc khi gặp tai nạn thể xác chưa ngã mà linh hồn đã đầu hàng. Trong vụ 11/9 có xảy ra 3 sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ. Việc thứ nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy bay đâm vào, lửa cháy đùng đùng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi người ở tầng trên qua cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, tình hình không rối loạn lắm.

    Người ta đi xuống, lính cứu hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm vào nhau. Khi thấy có đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường lối đi để họ đi trước. Thậm chí còn nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một dân tộc tinh thần không cứng cáp tới mức nhất định thì dứt khoát không thể có hành vi như vậy. Đứng trước cái chết vẫn bình tĩnh như không, e rằng không phải là thánh nhân thì cũng gần với thánh nhân.

    Việc thứ hai, hôm sau ngày 11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây ra. Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập phá. Một số thương nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều người Mỹ tự phát tổ chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập hoặc đến các khu người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp theo.

    Đó là một tinh thần thế nào nhỉ. Chúng ta thì từ xưa đã có truyền thống trả thù. Thành Đô nơi tôi ở, ngày xưa Đặng Ngải [8] sau khi chiếm được Thành Đô, con trai của Bàng Đức [9] giết sạch giá trẻ gái trai gia đình Quan Vũ. Trả thù đẫm máu, lịch sử loang lổ vết máu không bao giờ hết.

    Việc thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để đâm vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên mới làm máy bay rơi. Vì lúc ấy họ đã biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào nên họ quyết định không thể không hành động, phải đấu tranh sống chết với bọn khủng bố.
    Cho dù trong tình hình ấy họ còn làm một chuyện thế này: Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ý chí của mình lên người khác. Sau khi toàn thể mọi người đồng ý, họ mới đánh bọn không tặc. Dân chủ là gì; đây tức là dân chủ. Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh. Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới.
  8. chimcanhcut1212

    chimcanhcut1212 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/09/2005
    Bài viết:
    3.244
    Đã được thích:
    449
    Đồng chí Lưu Á Châu quả nhiên giỏi, để tụi nó nhét chữ vào mồm thế này mà vẫn không tức chết.;))

    Các bạn Tung Của nhân dân thật đúng bựa vô đối.^:)^
  9. TomCatF14

    TomCatF14 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    88
  10. FarmerTadien

    FarmerTadien Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/07/2009
    Bài viết:
    515
    Đã được thích:
    677
    Cho dù trong tình hình ấy họ còn làm một chuyện thế này: Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ý chí của mình lên người khác. Sau khi toàn thể mọi người đồng ý, họ mới đánh bọn không tặc. Dân chủ là gì; đây tức là dân chủ. Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh. Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới. [/SIZE][/QUOTE]


    Phần gạch dưới hơi bị nghi ngờ. Nước Mỹ đáng được ca ngợi trên nhiều phương diện, nhưng cũng có quá nhiều ví dụ xấu mà nước Mỹ được nêu ra. Chẳng có nước nào mà tổng thống bị hạ nhục bằng cách ném giày vào mặt cả.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này