1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiềm lực quân sự Liên bang Nga (phần 4)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi steppy, 14/02/2010.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. SilentEagle

    SilentEagle Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    5
    Thực ra là em có đọc đâu đó về một yếu tố là trực thăng với trục nâng thẳng đứng kiểu như mil17 mil8 hay thậm chí anh uh60 sẽ không có tốc độ quá 300 hay 400 gì đó tức là không cao hơn được vì vây concept của Mill V12 này có thể chở nặng chứ không bay nhanh được. V22 của Mẽo cách tân ở chỗ nó động cơ của nó tạo lực nâng như trực thăng nhưng thi bay lên rồi có thể gập cánh quạt 90 độ để bay như máy bay cánh quạt bình thường do đó tốc độ sẽ lớn hơn tốc độ trực thăng bình thường bác ợ. Hổng hiểu là anh Ngố có con nào như thế chưa là em thắc mắc ở chỗ ấy
  2. SilentEagle

    SilentEagle Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    5
    Thực ra là em có đọc đâu đó về một yếu tố là trực thăng với trục nâng thẳng đứng kiểu như mil17 mil8 hay thậm chí anh uh60 sẽ không có tốc độ quá 300 hay 400 gì đó tức là không cao hơn được vì vây concept của Mill V12 này có thể chở nặng chứ không bay nhanh được. V22 của Mẽo cách tân ở chỗ nó động cơ của nó tạo lực nâng như trực thăng nhưng thi bay lên rồi có thể gập cánh quạt 90 độ để bay như máy bay cánh quạt bình thường do đó tốc độ sẽ lớn hơn tốc độ trực thăng bình thường bác ợ. Hổng hiểu là anh Ngố có con nào như thế chưa là em thắc mắc ở chỗ ấy
  3. SilentEagle

    SilentEagle Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    5
    Tặng các bác cái tin này . Ngố + U hợp tác làm con helicopter tàng hìnhhttp://en.rian.ru/mlitary_news/20100513/159005699.html
    Điều dặc biệt là con này là của mil song sẽ dùng kỹ thuật cánh quạt động trục của Kamov hơn nữa tuy tàng hình song nó có tốc độ rất cao các bác ợ 500-600 km / h (310-370 mph).
  4. SilentEagle

    SilentEagle Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2009
    Bài viết:
    386
    Đã được thích:
    5
    Tặng các bác cái tin này . Ngố + U hợp tác làm con helicopter tàng hìnhhttp://en.rian.ru/mlitary_news/20100513/159005699.html
    Điều dặc biệt là con này là của mil song sẽ dùng kỹ thuật cánh quạt động trục của Kamov hơn nữa tuy tàng hình song nó có tốc độ rất cao các bác ợ 500-600 km / h (310-370 mph).
  5. 0anh89th

    0anh89th Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Bài viết:
    360
    Đã được thích:
    7
    anh 1voi1la2 chưa chừa à? bị mõ khóa nick chua sợ ha? con số 30vạn tướng lĩnh không đúng đâu : xét lại nguồn đi ;em đưa ra con số thì lại cải nhau . tóm lại không về vấn đề stalin thì đúng là mổi người đều có nhận xét riêng .nhưng nói stalin là '''' tội ác chiến tranh thì củng hơi quá và không công bằng : giết người củng lắm mà công của ông củg nhiều ;lãnh đạo ai củng có nhưng sai lầm nếu cứ nhìn nhận những sai lầm mà phán sét thì thật ấu trĩ . sao chả thất ai nhắc đến nhưng đóng góp của ông cho nước Nga vây? đừng nói ông không có công gì nhé
  6. 0anh89th

    0anh89th Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/05/2010
    Bài viết:
    360
    Đã được thích:
    7
    anh 1voi1la2 chưa chừa à? bị mõ khóa nick chua sợ ha? con số 30vạn tướng lĩnh không đúng đâu : xét lại nguồn đi ;em đưa ra con số thì lại cải nhau . tóm lại không về vấn đề stalin thì đúng là mổi người đều có nhận xét riêng .nhưng nói stalin là '''' tội ác chiến tranh thì củng hơi quá và không công bằng : giết người củng lắm mà công của ông củg nhiều ;lãnh đạo ai củng có nhưng sai lầm nếu cứ nhìn nhận những sai lầm mà phán sét thì thật ấu trĩ . sao chả thất ai nhắc đến nhưng đóng góp của ông cho nước Nga vây? đừng nói ông không có công gì nhé
  7. 1voi1la2

    1voi1la2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2010
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Bài ở trên của em là nói về quân sự NGa đấy bác, phù hợp với Topic đâu sai phạm gì.
    Híc bác nhầm nhọt sang trồng trọt rồi ạ. Con số của nó là 3 vạn chứ không phải 30 vạn.
    Công của độc tài Stalin thì được tô vẽ nhiều rồi bác ạ. Mấy chục năm bộ máy tuyên truyền độc quyền và khổng lồ của LX và đàn em ra rả suốt rồi bác ạ. Đến bây giờ thì chính người Nga mới nói rõ điều đó bác ạ. Stalin phạm tội ác là bác tổng thống Nga nói đấy chứ ai đâu. Bác Medeev vừa rồi cũng khẳng định công chống phát xít là của toàn dân Nga nhé Stalin chủ yếu giết tướng mình thôi. tay này còn bắt tay với Hít le sau bị Hít le đánh mới đánh lại đó.
    ...............................
    "hai ngày trước lễ kỷ niệm 65 năm ngày chiến thắng Phát xít Đức, trên kênh truyền hình Trung ương Nga, Tổng thống Nga Dmitry Medvedev tuyên bố "Chính người dân Nga, chứ không phải Joseph Stalin cùng thể chế Xô Viết do Joseph Stalin cầm đầu, đã tạo ra chiến thắng Đại chiến thế giới II"
    http://www.baomoi.com/Home/TheGioi/vitinfo.com.vn/Medvedev-Chinh-nuoc-Nga-lam-nen-chien-thang-chu-khong-phai-Stalin/4237321.epi
  8. 1voi1la2

    1voi1la2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2010
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Bài ở trên của em là nói về quân sự NGa đấy bác, phù hợp với Topic đâu sai phạm gì.
    Híc bác nhầm nhọt sang trồng trọt rồi ạ. Con số của nó là 3 vạn chứ không phải 30 vạn.
    Công của độc tài Stalin thì được tô vẽ nhiều rồi bác ạ. Mấy chục năm bộ máy tuyên truyền độc quyền và khổng lồ của LX và đàn em ra rả suốt rồi bác ạ. Đến bây giờ thì chính người Nga mới nói rõ điều đó bác ạ. Stalin phạm tội ác là bác tổng thống Nga nói đấy chứ ai đâu. Bác Medeev vừa rồi cũng khẳng định công chống phát xít là của toàn dân Nga nhé Stalin chủ yếu giết tướng mình thôi. tay này còn bắt tay với Hít le sau bị Hít le đánh mới đánh lại đó.
    ...............................
    "hai ngày trước lễ kỷ niệm 65 năm ngày chiến thắng Phát xít Đức, trên kênh truyền hình Trung ương Nga, Tổng thống Nga Dmitry Medvedev tuyên bố "Chính người dân Nga, chứ không phải Joseph Stalin cùng thể chế Xô Viết do Joseph Stalin cầm đầu, đã tạo ra chiến thắng Đại chiến thế giới II"
    http://www.baomoi.com/Home/TheGioi/vitinfo.com.vn/Medvedev-Chinh-nuoc-Nga-lam-nen-chien-thang-chu-khong-phai-Stalin/4237321.epi
  9. 1voi1la2

    1voi1la2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2010
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    ......tiếp pót trên ạ
    Tuy không phải là một nhà văn "chuyên nghiệp" nhưng cuốn tự truyện "Năm tháng và chiến chinh" - trong đó Gorbatov kể lại những năm tháng của cuộc đời ông, từ thuở ấu thơ qua những cuộc chiến và kết thúc khi Hồng quân Liên Xô chiếm được Berlin - là một tác phẩm có giá trị văn học cao (nhưng không được xuất bản trong một thời gian dài). Trích đoạn sau đây được chuyển ngữ từ bản tiếng Hung của cuốn hồi ký, được Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 1988 tại Budapest.
    NĂM THÁNG VÀ CHIẾN CHINH (trích)
    ... Khi cánh cửa phòng giam nhà tù Lubyanka (1) sập lại sau lưng, tôi liếc thấy vài người, tôi chào họ, đáp lại, họ thân mật "zdrastvuytye!" (2) với tôi.
    Họ có cả thảy bảy người. Sau chút im lặng, một người lên tiếng:
    - Bây giờ, có lẽ đồng chí bộ đội suy nghĩ như sau: "Mình hoàn toàn vô tội nhưng lại bị nhốt cùng một lũ phản quốc". Nghĩ thế là sai. Chúng tôi cũng như cậu cả thôi. Đừng ngại gì cả, ngồi xuống giường đi và kể cho chúng tôi hay có tin gì mới ngoài thế giới, vì đã lâu chúng tôi không được biết gì cả.
    Các bạn cùng cảnh ngộ của tôi đặc biệt quan tâm đến tình thế nước Đức của Hitler. Sau này tôi mới biết tất cả bọn họ đã từng giữ những trọng trách trong quá khứ. Tuy nhiên, tôi kinh hãi khi được biết: trong các cuộc thẩm vấn, họ đã ký nhận những điều ngu xuẩn không thể tưởng tượng nổi, họ đã nhận những tội danh bịa đặt về phần mình và cả với những kẻ khác. Một số người làm điều này vì bị tra tấn, số khác vì hoảng sợ trước những câu chuyện về nhục hình.
    Đối với tôi, điều đó hoàn toàn khó hiểu. Tôi bảo họ:
    - Nhưng, bằng những lời thú nhận dối trá, chẳng những các anh làm hại bản thân và ảnh hưởng đến những người bị khai, mà còn hại cả đến thân nhân và bạn hữu của các anh nữa; cuối cùng, các anh đưa cuộc điều tra vào con đường sai lầm và đánh lạc hướng chính quyền Xô-viết.
    Những luận cớ của tôi không thuyết phục được họ. Một số người còn là tín đồ của cái "thuyết" đặc biệt, cho rằng càng nhiều người bị bắt bớ bao nhiêu thì người ta càng nhận ra nhanh chóng bấy nhiêu, rằng tất cả những trò này là ngu xuẩn và có hại bậc nhất đối với đảng.
    Tôi rất tức giận vì họ. Thế mà họ chỉ nói một cách mai mỉa:
    - Rồi chúng ta sẽ thấy sau một tuần, cậu ăn nói ra sao!...
    Ba ngày liền tôi không bị ai tra hỏi, ngày thứ tư tôi bị gọi đi lấy khẩu cung. Người ta cho tôi giấy bút để tôi "trình bày tất cả mọi tội lỗi" của tôi.
    - Tôi không có gì để viết về "những tội lỗi" của tôi cả - tôi đáp.
    - Không có gì ư?! - người tra hỏi kêu lên. - Thoạt đầu ai nấy đều bảo thế, rồi các anh có dịp suy nghĩ đôi chút, các anh nhớ lại và viết lại hết. Anh có thời gian, đi đâu mà vội. Ai không có gì để viết, người đó sẽ được tự do.
    Tôi bị bỏ lại một mình, mấy tiếng trôi qua. Người hỏi cung trở lại và tỏ vẻ ngạc nhiên:
    - Sao vậy? Chẳng lẽ anh không hiểu người ta muốn gì ở anh ư? Hãy hiểu rằng chúng tôi không thích bông đùa đâu. Thành thử, hãy cố mà làm! Làm sai với tôi là sẽ thiệt thòi đấy. Với tôi, chưa bao giờ có chuyện một kẻ nào đó lại không chịu ký nhận. Rõ chửa?
    Một giờ sau, anh ta quay lại và thấy tôi vẫn không viết, anh ta bảo:
    - Anh cư xử tồi ngay từ buổi đầu. Gay đấy! Thôi, về buồng giam mà suy nghĩ.
    Về đến buồng giam, tôi bị gạn hỏi dồn dập: "Người ta hỏi cậu những gì? Cậu trả lời ra sao? Có thú nhận không?"
    Sau khi đã nghe tôi thuật lại, mọi người rút ra kết luận là phương pháp hỏi cung chẳng thay đổi chút nào. Tôi phải chờ những lần lấy khẩu cung mới, khi đó hoặc là tôi viết, hoặc tôi sẽ bị chở đi Lefortovo.
    Lời chẩn đoán có vẻ đúng. 24 giờ sau, khi mọi việc lại lặp lại y hệt lần hỏi cung đầu, nhân viên tra hỏi tỏ ra hết sức thô bạo, anh ta chửi rủa và dọa sẽ chuyển tôi qua Lefortovo...
    Hôm sau, tôi bị dẫn độ qua nhà tù Lefortovo. Tôi được phân vào một phòng giam tí hon, đã có hai người ở đó. Một bạn tù của tôi nguyên là lữ đoàn trưởng, người kia từng là một cán bộ lãnh đạo của Bộ Dân ủy Thương nghiệp. Cả hai đều đã ký nhận mọi thứ ngu xuẩn về mình và những người khác. Họ cố chứng tỏ cho tôi biết là không còn con đường nào khác. Nghe họ kể, tôi lạnh toát sống lưng. Tôi không muốn tin là những chuyện như thế lại có thể xảy ra ở xứ ta.
    Anh bạn tù mới của tôi có ý kiến như sau: ký nhận ngay là hơn cả vì nếu hôm nay cậu không ký thì sau một tuần hay nửa năm, đằng nào cậu cũng làm điều đó.
    - Tôi thà chết còn hơn vu cáo bản thân và cái chính là vu cáo kẻ khác.
    - Hồi mới vào đây, bọn tớ cũng có tâm trạng như thế - hai người đáp.
    Ba ngày trôi qua. Những cuộc hỏi cung bắt đầu. Thoạt tiên, chúng không khác gì như ở nhà tù Lubyanka. Khi nhân viên điều tra hiểu rằng tôi sẽ không viết, anh ta phun phì phì một hồi:
    - Rồi mày sẽ viết. Ở chỗ bọn tao, chưa từng và cũng sẽ không có kẻ nào lại không viết!
    Lần thứ tư, tôi bị dẫn đến một vị thủ trưởng. Thoạt đầu ông này bình thản hỏi tôi: tôi có biết tôi đã định cho mình một số phận như thế nào không, tôi đã suy nghĩ chín chắn chưa? Về sau, vị thủ trưởng ấy nói với nhân viên điều tra: "Được, tôi đồng ý với anh!"
    Lần này tôi phải ở lại phòng hỏi cung khá lâu. Phải khó khăn lắm tôi mới mò được về phòng giam. Các bạn tù của tôi đồng thanh nói:
    - Thấy chưa! Và đây mới là khởi đầu.
    Đồng chí B. lắc đầu khẽ hỏi:
    - Có cần đến tất cả những trò này không?
    Tôi bị tra khảo năm lần, cách nhau hai, ba ngày. Có khi tôi chỉ về được buồng giam nhờ sự giúp đỡ của người khác. Sau đó tôi được nghỉ hai chục ngày. Các bạn cùng phòng tôi coi đây là một điềm lành.
    Nhưng chẳng bao lâu người ta lại đưa tôi đi lấy khẩu cung. Lần này tôi cũng bị tra hỏi năm bận. Một bữa, vô tình tôi được biết tên con quái vật từng tra hỏi tôi: Stolbunsky. Tôi không biết hiện giờ anh ta ở đâu. Nếu còn sống, tôi ước giá anh ta đọc những dòng này và cảm nhận được rằng tôi khinh bỉ anh ta đến mức nào, chẳng những bây giờ mà tôi đã từng khinh bỉ ngay từ khi tôi còn nằm trong tay anh ta. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng anh ta phải biết rõ điều đó. Ngoài người thẩm cung, có hai tên đao phủ tráng kiện cũng có mặt trong các buổi tra hỏi. Đến giờ, tai tôi vẫn văng vẳng giọng nói của Stolbunsky mỗi khi tôi được đưa đi, kiệt sức và đầm đìa máu, ý nói vọng theo như thể báo một điềm gở: "Rồi mày sẽ ký, sẽ phải ký!" Tôi chịu đựng mọi nhục hình trong đợt tra tấn thứ hai. Nhưng tôi đã muốn chết biết nhường nào khi "hiệp" ba bắt đầu!
    Một lần, đồng chí B. hỏi:
    - Chẳng lẽ lần này cũng không thuyết phục nổi cậu, rằng tình cảnh của cậu hoàn toàn bế tắc?
    - Không, tôi không để nó chi phối đâu - tôi đáp. - Tôi sẽ chết và khi đó tôi cũng chỉ lặp đi lặp lại: không và không!
    Rốt cục người ta để tôi yên và ba tháng liền tôi không bị đưa đi thẩm vấn. Trong thời gian đó, tôi tin tưởng vững chắn rằng tôi sẽ được trả tự do. Có bận, tôi còn đập cửa đòi gặp người phụ trách nhà tù hoặc ông công tố viên. Cố nhiên, hành vi hỗn láo của tôi không phải lúc nào cũng được bỏ qua. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi phải rút ngắn thời gian...
    ... Sau ba tháng trời không bị hỏi cung, ngày 8 tháng Năm 1939, một người xuất hiện tại cửa phòng giam, tay cầm giấy và bảo tôi thu xếp đồ đạc. Tôi mừng rỡ vô hạn!
    Tôi được dẫn đến một căn phòng, tòa án quân sự họp ở đó. Đến lúc này, tôi vẫn chưa hết tâm trạng vui sướng tràn trề trong lòng. Tôi muốn chính điều đó: tòa án hãy làm sáng tỏ vụ việc của tôi!
    Chủ tọa phiên tòa hỏi:
    - Trong quá trình điều tra, tại sao anh không thú nhận những tội lỗi của mình?
    - Tôi không phạm tội, vậy đâu có gì để thú nhận - tôi đáp.
    - Thế sao có mười người đã bị xử lại khai ra anh? - ông chủ tọa hỏi.
    Trong giây phút đó, tôi vô cùng phấn chấn, tôi tin chắc sẽ được phóng thích đến nỗi tôi đã trả lời một cách cởi mở, điều mà sau này tôi phải chua xót hối hận:
    - Tôi được đọc một cuốn sách của Victor Hugo. Sách kể rằng vào thế kỷ XVI, ở đảo Anh Quốc người ta buộc 11 người vào tội quan hệ với ma quỷ. Trong số đó, mười người thú nhận tội lỗi sau khi bị tra tấn, nhưng người thứ mười một không chịu thú nhận. Khi đó, nhà vua hạ lệnh thiêu sống người thứ mười một đó trên giàn lửa và dựa vào thứ nước bị nung chín chảy từ người anh ta, người ta phải chứng tỏ rằng kẻ bất hạnh đã đồng lõa với quỷ dữ. Rõ ràng - tôi nói tiếp - 10 người đã thú nhận tội lỗi và khai ra tôi cũng có cảm giác như 10 người Anh, nhưng họ không muốn trải qua cảm giác như người thứ mười một đã phải chịu.
    Các thẩm phán mỉm cười nhìn nhau và vị chủ tọa hỏi đám người ngồi xung quanh:
    - Thế nào, rõ chưa các đồng chí?
    Những kẻ đó gật đầu.
    Tôi được đưa ra hành lang. Hai phút trôi qua. Người ta lại dẫn tôi vào phòng và tuyên bố bản án: 15 năm tù cấm cố trong nhà tù và trại giam, cộng 5 năm bị tước quyền công dân.
    Đối với tôi, bản án bất ngờ đến nỗi tôi ngã quỵ ngay tại nơi tôi đang đứng.
    (1) Lubyanka là trung tâm của các cơ quan mật vụ chính trị Liên Xô (từ Cheka đến KGB), đặt tại một quảng trường ở thủ đô Moscow.
    (2) Câu chào gặp mặt trong tiếng Nga.
  10. 1voi1la2

    1voi1la2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2010
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    ......tiếp pót trên ạ
    Tuy không phải là một nhà văn "chuyên nghiệp" nhưng cuốn tự truyện "Năm tháng và chiến chinh" - trong đó Gorbatov kể lại những năm tháng của cuộc đời ông, từ thuở ấu thơ qua những cuộc chiến và kết thúc khi Hồng quân Liên Xô chiếm được Berlin - là một tác phẩm có giá trị văn học cao (nhưng không được xuất bản trong một thời gian dài). Trích đoạn sau đây được chuyển ngữ từ bản tiếng Hung của cuốn hồi ký, được Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 1988 tại Budapest.
    NĂM THÁNG VÀ CHIẾN CHINH (trích)
    ... Khi cánh cửa phòng giam nhà tù Lubyanka (1) sập lại sau lưng, tôi liếc thấy vài người, tôi chào họ, đáp lại, họ thân mật "zdrastvuytye!" (2) với tôi.
    Họ có cả thảy bảy người. Sau chút im lặng, một người lên tiếng:
    - Bây giờ, có lẽ đồng chí bộ đội suy nghĩ như sau: "Mình hoàn toàn vô tội nhưng lại bị nhốt cùng một lũ phản quốc". Nghĩ thế là sai. Chúng tôi cũng như cậu cả thôi. Đừng ngại gì cả, ngồi xuống giường đi và kể cho chúng tôi hay có tin gì mới ngoài thế giới, vì đã lâu chúng tôi không được biết gì cả.
    Các bạn cùng cảnh ngộ của tôi đặc biệt quan tâm đến tình thế nước Đức của Hitler. Sau này tôi mới biết tất cả bọn họ đã từng giữ những trọng trách trong quá khứ. Tuy nhiên, tôi kinh hãi khi được biết: trong các cuộc thẩm vấn, họ đã ký nhận những điều ngu xuẩn không thể tưởng tượng nổi, họ đã nhận những tội danh bịa đặt về phần mình và cả với những kẻ khác. Một số người làm điều này vì bị tra tấn, số khác vì hoảng sợ trước những câu chuyện về nhục hình.
    Đối với tôi, điều đó hoàn toàn khó hiểu. Tôi bảo họ:
    - Nhưng, bằng những lời thú nhận dối trá, chẳng những các anh làm hại bản thân và ảnh hưởng đến những người bị khai, mà còn hại cả đến thân nhân và bạn hữu của các anh nữa; cuối cùng, các anh đưa cuộc điều tra vào con đường sai lầm và đánh lạc hướng chính quyền Xô-viết.
    Những luận cớ của tôi không thuyết phục được họ. Một số người còn là tín đồ của cái "thuyết" đặc biệt, cho rằng càng nhiều người bị bắt bớ bao nhiêu thì người ta càng nhận ra nhanh chóng bấy nhiêu, rằng tất cả những trò này là ngu xuẩn và có hại bậc nhất đối với đảng.
    Tôi rất tức giận vì họ. Thế mà họ chỉ nói một cách mai mỉa:
    - Rồi chúng ta sẽ thấy sau một tuần, cậu ăn nói ra sao!...
    Ba ngày liền tôi không bị ai tra hỏi, ngày thứ tư tôi bị gọi đi lấy khẩu cung. Người ta cho tôi giấy bút để tôi "trình bày tất cả mọi tội lỗi" của tôi.
    - Tôi không có gì để viết về "những tội lỗi" của tôi cả - tôi đáp.
    - Không có gì ư?! - người tra hỏi kêu lên. - Thoạt đầu ai nấy đều bảo thế, rồi các anh có dịp suy nghĩ đôi chút, các anh nhớ lại và viết lại hết. Anh có thời gian, đi đâu mà vội. Ai không có gì để viết, người đó sẽ được tự do.
    Tôi bị bỏ lại một mình, mấy tiếng trôi qua. Người hỏi cung trở lại và tỏ vẻ ngạc nhiên:
    - Sao vậy? Chẳng lẽ anh không hiểu người ta muốn gì ở anh ư? Hãy hiểu rằng chúng tôi không thích bông đùa đâu. Thành thử, hãy cố mà làm! Làm sai với tôi là sẽ thiệt thòi đấy. Với tôi, chưa bao giờ có chuyện một kẻ nào đó lại không chịu ký nhận. Rõ chửa?
    Một giờ sau, anh ta quay lại và thấy tôi vẫn không viết, anh ta bảo:
    - Anh cư xử tồi ngay từ buổi đầu. Gay đấy! Thôi, về buồng giam mà suy nghĩ.
    Về đến buồng giam, tôi bị gạn hỏi dồn dập: "Người ta hỏi cậu những gì? Cậu trả lời ra sao? Có thú nhận không?"
    Sau khi đã nghe tôi thuật lại, mọi người rút ra kết luận là phương pháp hỏi cung chẳng thay đổi chút nào. Tôi phải chờ những lần lấy khẩu cung mới, khi đó hoặc là tôi viết, hoặc tôi sẽ bị chở đi Lefortovo.
    Lời chẩn đoán có vẻ đúng. 24 giờ sau, khi mọi việc lại lặp lại y hệt lần hỏi cung đầu, nhân viên tra hỏi tỏ ra hết sức thô bạo, anh ta chửi rủa và dọa sẽ chuyển tôi qua Lefortovo...
    Hôm sau, tôi bị dẫn độ qua nhà tù Lefortovo. Tôi được phân vào một phòng giam tí hon, đã có hai người ở đó. Một bạn tù của tôi nguyên là lữ đoàn trưởng, người kia từng là một cán bộ lãnh đạo của Bộ Dân ủy Thương nghiệp. Cả hai đều đã ký nhận mọi thứ ngu xuẩn về mình và những người khác. Họ cố chứng tỏ cho tôi biết là không còn con đường nào khác. Nghe họ kể, tôi lạnh toát sống lưng. Tôi không muốn tin là những chuyện như thế lại có thể xảy ra ở xứ ta.
    Anh bạn tù mới của tôi có ý kiến như sau: ký nhận ngay là hơn cả vì nếu hôm nay cậu không ký thì sau một tuần hay nửa năm, đằng nào cậu cũng làm điều đó.
    - Tôi thà chết còn hơn vu cáo bản thân và cái chính là vu cáo kẻ khác.
    - Hồi mới vào đây, bọn tớ cũng có tâm trạng như thế - hai người đáp.
    Ba ngày trôi qua. Những cuộc hỏi cung bắt đầu. Thoạt tiên, chúng không khác gì như ở nhà tù Lubyanka. Khi nhân viên điều tra hiểu rằng tôi sẽ không viết, anh ta phun phì phì một hồi:
    - Rồi mày sẽ viết. Ở chỗ bọn tao, chưa từng và cũng sẽ không có kẻ nào lại không viết!
    Lần thứ tư, tôi bị dẫn đến một vị thủ trưởng. Thoạt đầu ông này bình thản hỏi tôi: tôi có biết tôi đã định cho mình một số phận như thế nào không, tôi đã suy nghĩ chín chắn chưa? Về sau, vị thủ trưởng ấy nói với nhân viên điều tra: "Được, tôi đồng ý với anh!"
    Lần này tôi phải ở lại phòng hỏi cung khá lâu. Phải khó khăn lắm tôi mới mò được về phòng giam. Các bạn tù của tôi đồng thanh nói:
    - Thấy chưa! Và đây mới là khởi đầu.
    Đồng chí B. lắc đầu khẽ hỏi:
    - Có cần đến tất cả những trò này không?
    Tôi bị tra khảo năm lần, cách nhau hai, ba ngày. Có khi tôi chỉ về được buồng giam nhờ sự giúp đỡ của người khác. Sau đó tôi được nghỉ hai chục ngày. Các bạn cùng phòng tôi coi đây là một điềm lành.
    Nhưng chẳng bao lâu người ta lại đưa tôi đi lấy khẩu cung. Lần này tôi cũng bị tra hỏi năm bận. Một bữa, vô tình tôi được biết tên con quái vật từng tra hỏi tôi: Stolbunsky. Tôi không biết hiện giờ anh ta ở đâu. Nếu còn sống, tôi ước giá anh ta đọc những dòng này và cảm nhận được rằng tôi khinh bỉ anh ta đến mức nào, chẳng những bây giờ mà tôi đã từng khinh bỉ ngay từ khi tôi còn nằm trong tay anh ta. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng anh ta phải biết rõ điều đó. Ngoài người thẩm cung, có hai tên đao phủ tráng kiện cũng có mặt trong các buổi tra hỏi. Đến giờ, tai tôi vẫn văng vẳng giọng nói của Stolbunsky mỗi khi tôi được đưa đi, kiệt sức và đầm đìa máu, ý nói vọng theo như thể báo một điềm gở: "Rồi mày sẽ ký, sẽ phải ký!" Tôi chịu đựng mọi nhục hình trong đợt tra tấn thứ hai. Nhưng tôi đã muốn chết biết nhường nào khi "hiệp" ba bắt đầu!
    Một lần, đồng chí B. hỏi:
    - Chẳng lẽ lần này cũng không thuyết phục nổi cậu, rằng tình cảnh của cậu hoàn toàn bế tắc?
    - Không, tôi không để nó chi phối đâu - tôi đáp. - Tôi sẽ chết và khi đó tôi cũng chỉ lặp đi lặp lại: không và không!
    Rốt cục người ta để tôi yên và ba tháng liền tôi không bị đưa đi thẩm vấn. Trong thời gian đó, tôi tin tưởng vững chắn rằng tôi sẽ được trả tự do. Có bận, tôi còn đập cửa đòi gặp người phụ trách nhà tù hoặc ông công tố viên. Cố nhiên, hành vi hỗn láo của tôi không phải lúc nào cũng được bỏ qua. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi phải rút ngắn thời gian...
    ... Sau ba tháng trời không bị hỏi cung, ngày 8 tháng Năm 1939, một người xuất hiện tại cửa phòng giam, tay cầm giấy và bảo tôi thu xếp đồ đạc. Tôi mừng rỡ vô hạn!
    Tôi được dẫn đến một căn phòng, tòa án quân sự họp ở đó. Đến lúc này, tôi vẫn chưa hết tâm trạng vui sướng tràn trề trong lòng. Tôi muốn chính điều đó: tòa án hãy làm sáng tỏ vụ việc của tôi!
    Chủ tọa phiên tòa hỏi:
    - Trong quá trình điều tra, tại sao anh không thú nhận những tội lỗi của mình?
    - Tôi không phạm tội, vậy đâu có gì để thú nhận - tôi đáp.
    - Thế sao có mười người đã bị xử lại khai ra anh? - ông chủ tọa hỏi.
    Trong giây phút đó, tôi vô cùng phấn chấn, tôi tin chắc sẽ được phóng thích đến nỗi tôi đã trả lời một cách cởi mở, điều mà sau này tôi phải chua xót hối hận:
    - Tôi được đọc một cuốn sách của Victor Hugo. Sách kể rằng vào thế kỷ XVI, ở đảo Anh Quốc người ta buộc 11 người vào tội quan hệ với ma quỷ. Trong số đó, mười người thú nhận tội lỗi sau khi bị tra tấn, nhưng người thứ mười một không chịu thú nhận. Khi đó, nhà vua hạ lệnh thiêu sống người thứ mười một đó trên giàn lửa và dựa vào thứ nước bị nung chín chảy từ người anh ta, người ta phải chứng tỏ rằng kẻ bất hạnh đã đồng lõa với quỷ dữ. Rõ ràng - tôi nói tiếp - 10 người đã thú nhận tội lỗi và khai ra tôi cũng có cảm giác như 10 người Anh, nhưng họ không muốn trải qua cảm giác như người thứ mười một đã phải chịu.
    Các thẩm phán mỉm cười nhìn nhau và vị chủ tọa hỏi đám người ngồi xung quanh:
    - Thế nào, rõ chưa các đồng chí?
    Những kẻ đó gật đầu.
    Tôi được đưa ra hành lang. Hai phút trôi qua. Người ta lại dẫn tôi vào phòng và tuyên bố bản án: 15 năm tù cấm cố trong nhà tù và trại giam, cộng 5 năm bị tước quyền công dân.
    Đối với tôi, bản án bất ngờ đến nỗi tôi ngã quỵ ngay tại nơi tôi đang đứng.
    (1) Lubyanka là trung tâm của các cơ quan mật vụ chính trị Liên Xô (từ Cheka đến KGB), đặt tại một quảng trường ở thủ đô Moscow.
    (2) Câu chào gặp mặt trong tiếng Nga.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này