1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiệm tạp hoá thư giãn (truyện cười, ảnh vui ... tất tần tật những thứ trên đời) ... mại...zô..

Chủ đề trong 'Cần Thơ' bởi dungsamtien, 25/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mikvaki88

    mikvaki88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2006
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    Nói nhiều​
    Phụ nữ thích nói nhiều, đó cũng là thường tình. Chuyện vui, nói đi nói lại thì càng vui. Chỉ phiền khi các bà ca cẩm quanh năm toàn những chuyện bực mình.
    Hồi còn nhỏ, tôi "sợ" nhất là màn cằn nhằn quanh năm của người thím họ. Mỗi khi tranh cãi với chú tôi thì y như rằng "khúc dạo đầu" là những câu chuyện từ hồi xưa lắc, mà chắc do cố tình nhắc đi nhắc lại nhiều lần nên thím khó mà quên. Nào là chuyện nhà chồng không thương, cưới dâu không đủ lễ, chia đất ruộng không công bằng, rồi thím trách luôn là chồng nhu nhược, chỉ giỏi ăn hiếp vợ là hay (!). Nghe cả buổi trời mới được một hai câu có tính "thời sự", tức nội dung câu chuyện phải tranh cãi. Chưa bàn đến chuyện thím nói đúng sai, chỉ thấy chú tôi hiền lành, ít lời, siêng năng làm lụng quanh năm là mọi người... đứng về phía chú! Chắc vì không có "hậu thuẫn", lại ngày càng lớn tuổi, bây giờ thím đã biết suy nghĩ lại, bớt nói chuyện xưa.
    Tôi có một cô bạn hồi chưa lấy chồng nổi tiếng là người lạc quan. Nó có thể "tám" suốt ngày toàn chuyện vui đã đành, lại còn mặt mũi lúc nào cũng hớn hở như hoa. Đi lấy chồng vài năm, gặp lại nó cũng "tám" như dạo nào, nhưng toàn là chuyện... bực. Trước khi lập gia đình, nó không tính đến chuyện phải thuê nhà, phải tự nấu ăn, tự giặt giũ (hồi đó ô-sin của mẹ làm), tự thức giấc đến công ty (hồi đó mẹ kêu, bây giờ chồng còn ngủ trễ hơn). Lại còn phải tính toán lọ mắm lọ hành cho vừa "ngân sách", tính xem mỗi bữa ăn món gì vừa đủ chất vừa được ngon cơm. Khủng khiếp nhất là học phân biệt khi nào chồng mắc họp hay mắc... nhậu! Rồi em bé đang trong bụng. Nghe nói bây giờ con ai cũng phải học "trường quốc tế". Mới biết bi bô một hai câu đã phải chuẩn bị vào mấy cái trường đó, kẻo sau này kiến thức không lại con của người ta. Mà trường quốc tế, thăm dò xong mới giật mình, lương cơ bản hằng tháng của mẹ cũng "vừa vừa" một tháng tiền học của con!... Vậy là bạn tôi ngồi "tám" chuyện bực, mặt nhăn mày nhíu. Nó rầu rĩ kể, ở nhà ban đầu nói ra còn được chồng thông cảm chia sẻ, sau bị "ổng" cằn nhằn: "Nghe hoài mệt quá...". Tôi hỏi, qua lại cũng bấy nhiêu đó chuyện, nói một vài lần người ta đã hiểu, sao cứ phải nói hoài? Nó bẽn lẽn: "Biết là không có gì mới, nhưng ngày nào cũng nghĩ đến mà im lặng thì chịu sao nổi (!)". Hỏi nhăn nhó hoài không sợ "già háp" hay sao, nó ngớ người ra...
    Một tính xấu nữa là nhiều phụ nữ hay so sánh người bạn đời với những người đàn ông khác. Người bàng quan nghe sự so sánh đó còn khó chịu, nữa là "đương sự" trong nhà. Chồng người ta làm tháng lương mười triệu, lại có nhiều tài vặt, yêu chuộng vợ con... trong khi chồng mình lương chỉ được phân nửa, đã vậy cái bóng đèn hư còn không biết sửa toàn kêu thợ, về tới nhà chỉ biết hối vợ nấu cơm(!). Suốt ngày kể lể những chuyện không hài lòng về đối phương, mà quên không nghĩ ngược lại, không kịp nhìn ra thế giới bên ngoài. Giữa cuộc sống còn nhiều khó khăn thì một người đàn ông có công ăn việc làm ổn định, sống chân thành, biết lo nghĩ đến gia đình vẫn nằm trong giấc mơ của nhiều cô gái. Hơn nữa, thời hiện đại trước khi tiến đến hôn nhân đều có thể tìm hiểu kỹ về đối phương, vậy thì tại sao phải đợi đến khi chung một mái nhà mới bắt đầu... làm khổ lẫn nhau?
    Sếp tôi là người vui tính. Có lần anh em trong cơ quan ăn khuya chung, sếp cao hứng kể chuyện đôi vợ chồng trẻ nhà hàng xóm, ở Q.Bình Thạnh, TP.HCM. Đại khái, vợ chồng đẹp đôi, nghề nghiệp ổn định, cư xử dễ thương, ở lâu ngày không thấy lục đục gì ảnh hưởng văn hóa khu phố. Lạ một điều, thỉnh thoảng thấy hai người chung một xe máy phóng cái vù ra hẻm, mặt mày căng thẳng. Lâu ngày nhịn không được tò mò, một bà hàng xóm mon men hỏi mấy khi căng thẳng vậy là đi đâu, làm gì. Cô vợ liếc nhìn chồng, rồi bẽn lẽn: "Dạ, tụi con ra bến xe Miền Đông quánh lộn". Hàng xóm té ngửa. Anh chồng giải thích thêm: "Vợ hay cằn nhằn, mà con nổi nóng lên thì "bùng nổ" ghê lắm! Nhiều khi giận quá, nhưng gây ở nhà lại sợ làm phiền cô bác, thôi tụi con kéo nhau ra đó giải quyết cho xong. Hết giận rồi thì... chở nhau về (?!)". Dĩ nhiên ai cũng biết không phải là quánh thật đâu, nhưng chắc cũng cự cãi tóe lửa mới thôi. Có điều biết dắt nhau ra nơi "gần chợ, sát ga, xa trường học" mà bùng nổ tâm tình, rồi cho qua để bắt đầu một ngày mới hòa bình, là một nỗ lực đáng hoan nghênh!...
    Xét về khía cạnh giữ gìn sắc đẹp, thì biết gạt bớt muộn phiền trong cuộc sống bao giờ cũng có lợi hơn. Đã có thời gian tôi không thích lắm một người bạn, nhằm những lúc mình lo quáng cả lên thì nó chỉ cười cười: "Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó hết". Nhưng sau một thời gian nhìn lại, đó không hẳn là cách nghĩ vô trách nhiệm mà là một biện pháp tốt quẳng gánh ưu phiền. Nhiều người bẩm sinh đã có tính nhìn mọi việc bằng con mắt nhẹ nhàng, nhưng nếu không may mắn có cái tính tốt đó thì tập dần cũng quen. Bằng tuổi, nhiều phụ nữ nhìn "già" hơn đàn ông, một phần do thói quen ôm đồm, cả nghĩ. Và suốt ngày cằn nhằn là một tính cực xấu! Đương nhiên các ông chồng sẽ nghĩ: vợ làm nội trợ, chăm con, thỉnh thoảng còn cho phép mình la cà nhậu nhẹt đôi chút, nên cũng xuề xòa thông qua. Nhưng biết đâu có lúc các ông cũng nghĩ lại rằng, đa phần những công việc đó ô-sin làm cũng tốt. Mà ô-sin thì không dám cằn nhằn.
    Tiểu Kiên
    vậy thì bằng tuổi mà nhìn đàn ông già hơn phụ nữ thì chắc cũng do cả nghĩ, suy tính, nhỉ
  2. muamauxanh

    muamauxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    1.285
    Đã được thích:
    0
    3 con chuột ngồi bốc phét với nhau. Con chuột 1 : Sáng nào tao cũng tập thể dục với bẫy chuột cho khoẻ người... Con chuột 2 : Bình thường, sáng nào tao cũng pha bả chuột uống với sữa cho tỉnh táo.. Con thứ 3 rút ngay điện thoại ra : Mèo àh, số 10 Tràng Thi àh, chờ tao đến anh em mình uống rượu rồi đi hát nhé .... 2 con chuột kia --->ặc ặc
    Ba thì da màu vàng, Mẹ thì da trắng xinh, Con lại đen hết mình, 3 màu da linh tinh, La là lá la la Tan vỡ mot gia đình. Ba là xúc xích bò, Mẹ là xúc xích heo, Con là xúc xích gà, 3 xúc xích ngon ngon la là lá la la Nấu với mì ăn liền. Ba là tên cướp vàng, Mẹ là tên cướp đô, Con là tên cướp tiền, 3 tên cướp lưu manh la la` la'''' la la..... Cướp hết 1 ngân hàng. Lung lay lung lay tình Mẹ, tình Cha, Lung lay lung lay tội một mái nhà. Lung lay lung lay tình Mẹ tình cha, Lung lay lung lay hai tiếng...ra toà ! (bài hát.."Ba ngọn nến"... ).
    Ngoài công viên, một anh to con đến hỏi một anh chàng đang ngồi ghế: - Anh... anh cho tôi... tôi... hỏi... hỏi... thăm... đường... ra... ra... ga... cám... cám ơn. Anh ngồi ghế chỉ lắc đầu không đáp. Sau khi anh chàng to con đi rồi, một người ở gần đó mới hỏi: - Này anh bạn ơi, anh ấy hỏi lịch sự như vậy sao anh chỉ lắc đầu mà không trả lời? Anh chàng ngồi ghế nói: - Tôi... làm... sao trả... trả lời... được... được, ảnh... tưởng... tôi nhái... nhái ảnh... ảnh... quánh... bể đầu... tôi... tôi sao.
    Được muamauxanh sửa chữa / chuyển vào 10:47 ngày 21/08/2007
  3. phuongnam_hg

    phuongnam_hg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/02/2007
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Giải trí chút nhé!!Cha sắp mất, thằng Út bàn với các anh chị: - Em tính thuê 50 cái xe hoa, mời 500 người đi đưa đám tang thật linh đình cho linh hồn cha vui lòng. Chị Bốn nó la: - Em phung phí quá! Tổ chức đám tang gia đình, mời vài ba người thân quen thì chỉ cần mướn một chiếc xe là đủ. Anh Ba vội can thiệp: - Xe hoa làm chi? Cứ mỗi người một bó hoa là đẹp rồi. Anh Hai gật gù: - Chú Ba nói cũng có lý, anh thấy ông cụ có bao giờ thích hoa đâu? Bưng một bình hoa tượng trưng là đủ... Bất chợt có tiếng rên khẽ, rồi một giọng nói yếu ớt: - Tụi bay tính toán như thế tốn kém quá! Đưa giùm cây gậy cho tao tự đi bộ ra nghĩa trang cũng được
    Tại một phiên toà xử vụ án gã nhà giàu nọ mua 10 con lợn của anh nông dân nọ nhưng quỵt tiền. Luật sư bên nguyên nói với 5 vị bồi thẩm đoàn: - Thưa quý vị, quý vị có thể hình dung được thiệt hại mà người nông dân này phải gánh chịu không? Mười con lợn, thưa quý vị, một con số gấp đôi số bồi thẩm đoàn ngồi đây...
    Nhật ký oshin thời @ Ngày... tháng... năm... Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. "Nó" lại chửi chàng. Ngày... tháng... năm... Nấu món chàng thích nhất. Thế mà "nó" giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai "nó" đi công tác, mình cho chàng ăn "phở". Ngày... tháng... năm... Đi đăng ký tạm trú. Mục "Quan hệ với chủ hộ", mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt. Nhiều hay ít nhỉ?
    Một cô gái đến phòng khám sản, BS khẳng định cô gái có bầu, rồi lặng thinh đóng lên bụng cô gái con dấu gì đó. Về nhà cô bảo chồng đọc xem nội dung con dấu trên bụng cô là gì. Phải dùng kính lúp, anh chồng mới đọc được. Đó là: "Khi nào có thể đọc được dòng chữ này bằng mắt thường, hãy đưa cô ấy đến nhà hộ sinh".
    Con gái "ăn to, nói lớn": vô duyên, con trai"ăn to, nói lớn": có tư cách lãnh đạo. Con gái lớn tuổi mà hok có husband: ế, con trai lớn tuổi hok có wife: còn đang kén chọn. Con gái phòng ốc bừa bộn, hok làm việc nhà:bê bối, con trai:"chuyện thuờng tình ở huyện". Con gái hay mơ màng: khùng, con trai: đang tư duy.Con gái có nìu chồng: có tướng sát phu, con trai có nhìu vợ: phong trần. Con gái hút thuốc: hok có zăn hóa, con trai hút thuốc: mạnh mẽ, lãng tử
  4. mikvaki88

    mikvaki88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2006
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    truyện hơi dài, cố gắng nhá
    Bảy chú lùn và nàng Bạch Tuyết​
    Ngày xửa ngày xưa, tại xứ sở nọ, có một vương quốc thịnh vượng và thanh bình. Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng như bông. Hoàng hậu của vương quốc ngồi đan bên cửa sổ...
    "Ái dồi ôi" - Bổng hoàng hậu kêu thất thanh và vứt mạnh kim đan ra phía trước. Bà bị kim đâm vào tay. Cũng phải thôi, vì từ bé đến giờ, sống trong nhung gấm, người hầu kẻ hạ xung quanh, có bao giờ phải đan đâu. Bà đau, đau lắm. Một giọt máu từ tay bà rơi xuống tuyết, tuyết phủ che mất. Một giọt nữa, lại bị tuyết che. Tức mình, bà nặn máu cho ra. Máu hoà xuống tuyết, đỏ lòm. Hoàng hậu liền ước : ?oSau này mà có một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun thì sướng nhờ?. Nghĩ vậy, bà mỉm cười, và kéo vua cha vào phòng ngủ...
    Chín tháng sau, hoàng hậu sinh được một cô con gái giống y như mong ước. Da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, và răng thì vàng khè. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bạch Tuyết vừa được sinh ra thì bà mất, hưởng thọ 35 tuổi và an táng tại quê nhà.
    Một năm sau, vua cha lấy vợ mới. Bà này đẹp, nhưng kiêu. Ngày nào bà cũng soi gương và hỏi:
    ?oGương kia ngự ở trên tường.
    Nước ta ai đẹp được dường như ta.
    Ta là hoàng hậu kiêu sa.
    Gương mà nói xấu là ta đập liền?.
    Gương đành trả lời: ?oThưa hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất trần đời?. Nghe vậy, hoàng hậu sướng rơn.
    Bạch Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, nhất là khi nàng không cười. Mỗi bước chân nàng đi, hoa trái như tươi hơn, chim chóc như hót hay hơn, và không gian tràn ngập tiếng vui cười. Năm lên bảy, Bạch Tuyết bắt đầu đẹp hơn hoàng hậu, giờ đã bước vào tuổi lục tuần.
    Vào một ngày nọ, như thường lệ, vừa tỉnh giấc, hoàng hậu hỏi ngay gương thần. Nhưng lần này, gương đã trả lời: ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần. Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn?. Nghe gương trả lời, hoàng hậu giận tím người. ?o Này thì đẹp này, này thì đẹp này?, hoàng hậu vừa gào, vừa đập bôm bốp vào gương. Đập chán, bà liền cho gọi người thợ săn giỏi nhất của vương quốc đến và ra lệnh: ?oNhà người hãy đem con Bạch Tuyết xấu xí vào rừng, treo nó lên cành cây, và moi tim gan của nó về đây cho ta xào cần tỏi. Mau!?.
    Người thợ săn vâng lệnh và đem Bạch Tuyết vào rừng. Khi ông rút dao ra, Bạch Tuyết liền khóc lóc thảm thiết:
    Bác tha cho cháu bác ơi
    Cháu xin ở lại rừng chơi suốt đời
    Bác về nói với bà ta.
    Bác vừa giết cháu chẳng tha cho về.
    Tim thì bác mổ lợn xề.
    Gan, bác bắn hoẵng mang về lập công?.
    Động lòng, người thợ săn tốt bụng liền thả cho Bạch Tuyết chạy đi, rồi ồng quay trở lại lâu đài với bộ lòng lợn rừng trên tay...
    Lại nói về Bạch Tuyết. Được người thợ săn thương tình, cô chạy một mạch không thèm ngoái lại vì sợ ông đổi ý. Cô cứ chạy, chạy mãi. Thú rừng gào rú xung quanh cô. Gai rừng cứa khắp người cô. Không biết cô đã phải đau đớn thế nào, chỉ biết rằng sau này thì thân thể cô chằng chịt sẹo.
    Chán nản, Bạch Tuyết bắt đầu khóc. Cô khóc thương người mẹ quá cố. Cô khóc giận người cha nhu nhược. Cô khóc hận mụ dì ghẻ độc ác. Và cuối cùng, cô khóc vì sợ. Không sợ làm sao được, khi bầy thú hoang chạy xung quanh cô cứ liếm mép quèn quẹt. Cô cứ chạy như vậy không biết đã bao xa, vượt qua bao con suối, leo qua bao ngọn đồi. Thế rồi, đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng trước mắt cô hiện ra một ngôi nhà nhỏ. Mừng rơn, Bạch Tuyết hét to: "Y.a.h.o.o!!!!!!!, sống rồi".
    Từ từ, thận trọng, Bạch Tuyết tiến lại gần ngôi nhà. "Cộc... Cộc...Cộc", cô gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. "Kịch...Kịch...Kịch", Bạch Tuyết gõ to hơn. Không gian vẫn im lặng như tờ. "Uỳnh...Uỳnh... Uỳnh", lần này, lấy hết sức bình sinh, Bạch Tuyết mắm môi mắm lợi đạp cửa. Chỉ có tiếng ẳng của một con chó hoang giật mình kinh hãi. Bạch Tuyết thử đẩy cửa. "Xời, thế mà cứ tưởng là có khoá", cô nói thầm vì cửa mở toang. Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ thú mà có nằm mơ cô cũng chẳng bao giờ hình dung ra được. Đồ vật trong nhà, cái gì cũng bé tẹo, mà loại nào cũng có 7 thứ...
    Trong khu rừng này, không có một bóng dáng người qua lại, ngoại trừ 7 người đàn ông tí hon, hay còn gọi là 7 chú lùn. Thường ngày, cả 7 chú lùn đi làm từ sáng sớm, sau khi đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ cho bữa tối. Họ làm cửu vạn tại một thị trấn cách đó không xa. Hôm nay, họ về muộn hơn thường nhật. Từ xa, cả 7 chú đã nhận thấy nhà mình có điều gì khác lạ so với mọi ngày. Cửa giả thì mở toang. Khói thôi toả lên từ mái bếp. Và chao ôi: thú dữ đứng xếp hàng trước cửa. Bước vào căn phòng, sự xáo trộn đầu tiên đập vào mắt các chú lùn là bàn ăn của họ.
    " Ai đã uống chút nước của tôi vậy?" Chú lùn thứ nhất kêu to.
    " Còn ai đã dùng chút cơm của tôi?" Đến lượt chú thứ hai ngạc nhiên.
    " Ai đã ăn chút rau của tôi?" Chú lùn thứ ba thốt lên
    " Và ai đã xơi hết thịt của tôi?" Cuối cùng chú thứ bảy cất tiếng.
    Cả bảy chú lùn đứng đưa mắt nhìn nhau. Vậy là tối nay phải ăn mì tôm rồi. Bỗng một chú hét lên: " Phòng ngủ của tụi mình đang có người trong đó". Không ai bảo ai, tất cả cũng lao vào. Và cũng không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại trước cửa.
    " Chả phải em sợ đâu, nhưng anh là anh cả, anh vào trước đi, bọn em đứng ngoài cảnh giới". Chú thứ bảy nhìn anh trai, đồng thời đẩy mạnh anh vào phòng... Người anh cả bước vào phòng với chiếc cời lò trên tay. Từng bước, từng bước, chú thận trọng đi vào. Không gian im lặng đến nghẹt thở... Bỗng uỳnh. Chuột chạy loạn xạ. Chiếc cời lò rơi từ trên tay chú xuống đất lúc nào. Cảnh tượng trước mắt làm chú sững sờ, quên cả đau đớn do bị cời lò rơi vào chân. Một cô bé đẹp như thiên thần, đang nằm ngủ trên 7 chiếc giường được nàng ghép lại. Khuôn mặt cô mới thánh thiện làm sao, nếu không để ý đến gợn thịt nhỏ còn vương trên mép. Nụ cười trên môi cô càng làm cho khuôn mặt của cô thêm phần rạng rỡ. Tuy nhiên hai nắm tay cô thì lại đập liên tiếp xuống giường. Có lẽ cô đang trải qua một giấc mơ đầy biến động.
    Trong cơn mơ, Bạch Tuyết thấy mình đấm túi bụi vào mặt hoàng hậu. Chịu không nổi, hoàng hậu ngã cái rầm làm cô giật mình tỉnh giấc.
    ?oA a a....... Mẹ ơi cứu con?. Bạch Tuyết hét lên hoảng loạn khi thấy 7 người đàn ông có bộ mặt cười đang ngó mình trân trân. Rồi tiếng hét cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lại vút cao. Được một lát thì tắt hẳn. Lúc này, thay vì sợ hãi, cô bắt đầu thấy tò mò với 7 con người trước mặt. Hơn nữa, cả bảy chú lùn đều tỏ thái độ rất thân thiện khiến cô cảm thấy họ thậm chí còn đáng yêu nữa là đằng khác, nếu không kể tới đôi lúc có chú lại nghiến răng ken két vì quá đói. Dần dần họ đã làm quen được với nhau.
    Cuộc sống êm ả cứ thế trôi qua. Hàng ngày, Bạch Tuyết làm Ô sin quét dọn nhà cửa, nấu cơm đun nước, giặt giũ quần áo trong khi 7 chú lùn đi làm cửu vạn ở làng bên. Tối đến, họ cùng đánh chắn. Cả 8 người đều cảm thấy rất hạnh phúc...
    Về phần dì ghẻ, đinh ninh rằng mình đã được ăn tim gan Bạch Tuyết, bà ta không thèm ngó ngàng tới gương thần. Một hôm, nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, bà mới lại lôi gương ra và bắt đầu hỏi:
    ?o Gương kia ngự ở trên tường
    Nước ta ai đẹp được dường như ta...?
    ?o Xưa kia bà đẹp nhất trần
    Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn
    Nàng ta ở khuất núi non
    Tại nhà của bảy chú lùn xa xa?
    Gương thần trả lời. Và đây cũng là lần cuối cùng người ta nhìn thấy gương thần vì ngay sau câu trả lời đó, dì ghẻ vớ lấy gương và lẳng vèo ra ngoài cửa sổ vỡ tan tành.
    Ngay sau đó, dì ghẻ nhằm hướng nhà của 7 chú lùn thẳng tiến, sau khi đã hoá trang thành người bán hoa quả rong với hai gánh táo trĩu nặng trên vai. Một ngày kia, trước cửa nhà của bảy chú lùn xuất hiện một bà lão với một quả táo duy nhất trong đôi quang gánh của mình. Để có thể đến được nơi, dì ghẻ phải chén dần chén mòn số táo mình mang đi. Còn quả cuối cùng, bà ta bơm thuốc độc vào một nửa rồi mang đến chỗ Bạch Tuyết:
    - Hỡi con gái xinh đẹp của ta. Ta mang cho con quả táo này để con ăn cho thêm phần rạng rỡ.
    - Thần kinh à? Dở hơi à? Điên à? Trời không mưa sao mặc áo mưa? Bạch Tuyết đáp. Ai là con gái bà? Còn táo thì thôi khỏi, bảy chú lùn dặn rằng không được ăn đồ của người lạ.
    - Cô sợ táo có thuốc độc ư? Đừng nghĩ thế phải tội, cô gái. Bây giờ thế này nhé. Ta sẽ ăn một nửa, và đưa cho con một nửa. Vậy là OK rồi chứ gì?
    - Thế thì quý hoá quá. Cho cháu nửa ngon ngon kia kìa.
    Vừa ăn dứt miếng táo, Bạch Tuyết giật giật mấy cái rồi ngã lăn xuống đất, và dì ghẻ, bà ta cũng giật giật mấy cái vì đau khi bị Bạch Tuyết tóm lấy tóc trước khi ngã. Đau, nhưng dì ghẻ sung sướng lắm. Làm sao mà không sung sướng cho được, khi giờ đây bà đã không còn đối thủ về nhan sắc. Hạnh phúc tuyệt đỉnh, bà chạy một mạch về lâu đài, băng băng qua những con suối, nhảy vút qua các khóm bụi rậm, và giành giải nhất cuộc thi marathon vượt rào đang tình cờ được tổ chức trong vương quốc...
    Hôm nay, khác với mọi ngày, bỗng nhiên cả bảy chú lùn đều cảm thấy trong lòng có điều gì bất ổn. Tình trạng vẫn không khá hơn, sau khi cả bảy chú đã xơi gọn 7 gói xôi to vì ngỡ rằng mình đói. Trên đường về, khung cảnh dường như khác thường hơn. Thú rừng chạy tung tăng khắp nơi vì không còn lo bị những viên đạn được bắn ra từ súng săn của một ai đó nấp trong nhà. Còn chim chóc thì đậu kín trước sân. Thường ngày lấy đâu ra chim do chúng sợ sập bẫy của Bạch Tuyết đặt trước cửa nhằm cải thiện bữa ăn. Bảy chú lùn linh cảm thấy một điều gì chẳng lành khi tiến đến gần ngôi nhà. Bỗng một tiếng rú vang lên, tiếp theo là 6 tiếng rú khác: Họ nhìn thấy Bạch Tuyết nằm sõng xoài bên cửa ra vào, và trong tay nàng là một nắm tóc...
    Biết rằng Bạch Tuyết đã bị dì ghẻ hãm hại, bảy chú lùn đau đớn lắm. Từ đây, cơm nước chẳng ai lo, áo quần không ai giặt. Họ khóc ròng rã ba ngày liền, đêm vẫn đi ngủ. Họ muốn chôn cô, nhưng khi thấy sắc mặt cô vẫn ửng hồng như lúc còn sống thì lại không nỡ. Họ đặt cô vào trong một chiếc quan tài bằng thuỷ tinh trong suốt, khắc tên cô bằng chữ vàng, và ghi rõ cô là một nàng công chúa. Họ mang quan tài cô lên núi rồi thay phiên nhau ngày đêm trông giữ. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, Bạch Tuyết nằm trong quan tài vẫn tươi tỉnh như khi chưa nằm trong quan tài. Da nàng vẫn trắng như tuyết, tóc vẫn đen như gỗ mun, môi vẫn đỏ như máu, và răng thì vẫn vàng khè...
    Một ngày nọ, có một hoàng tử tình cờ đi ngang qua. Biết được câu chuyện do các chú lùn kể lại, hoàng tử xin được mang nàng về để nhìn cho sướng. Được các chú lùn đồng ý, chàng bảo thị vệ khuân quan tài thuỷ tinh xuống núi. Bỗng nhiên, một người thị vệ vấp phải rễ cây khiến cho quan tài bị xóc mạnh. Miếng táo trong miệng Bạch Tuyết văng mạnh ra ngoài. Bạch Tuyết sống lại, và thay vào đó là một chú ******** nhăn khi đớp phải miếng táo đó.
    Nghe hoàng tử kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên là sau khi đã thêm mắm thêm muối cho tăng phần sinh động, Bạch Tuyết liền đồng ý theo hoàng tử sang Đài Loan về ra mắt nhà bố mẹ chồng. Lễ cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Trong số khách mời, có cả mụ dì ghẻ độc ác. Vừa nhìn thấy Bạch Tuyết, cơn tức giận dâng trào, mụ liền ngã lăn ra chết
    Tuy sống trong hạnh phúc bên hoàng tử, Bạch Tuyết vẫn không quên bảy chú lùn. Nàng xin phép chồng đón bảy chú về cung và tìm được bảy cô lùn giúp các chú an hưởng tuổi già. Họ đã cùng ở bên nhau cho đến cuối đời
  5. saita

    saita Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/02/2007
    Bài viết:
    166
    Đã được thích:
    0
    Buồn buồn 5 chục xé chơi, xé lộn 5 triệu buồn ơi là buồn TT_TT Buồn buồn tự tử chết chơi, ai dè chết thiệt buồn ơi là buồn. TT_TT Buồn buồn lấy vở đốt chơi, ai dè cháy thiệt buồn ơi là buồn TT_TT Buồn buồn đánh đập ghệ chơi, bi giờ ghệ bỏ buồn ơi là buồn TT_TT Buồn buồn viết nhảm post chơi, ai mà ráng đọc...khùng ơi là khùng
  6. mikvaki88

    mikvaki88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2006
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    Đơn xin ngu!!! ​
    Kính gửi: Thượng đế
    Kính gửi: Chúa trời
    Kính gửi: Ngọc Hoàng
    Và các chức sắc tương đương.
    Con tên là Nguyễn Văn Tèo, hai mươi lăm tuổi, địa chỉ thành phố, xin gửi tới Thượng đế lời khẩn cầu tha thiết như sau:
    - Đầu tiên, con chân thành cám ơn ngài đã sinh ra con trên cõi đời này, để con được biết thế nào là đêm trăng, là vầng thái dương chói lọi. Con được nghe tiếng líu lo của chim hót, tắm mình trong vẻ xanh biếc của biển khơi, để con hiểu thế nào là nét dịu dàng của mùa thu, nét tươi tắn của mùa hè và nét lộng lẫy của mùa thi hoa hậu.
    Ngay từ nhỏ, con đã được ngài chỉ ra phải cố gắng học hành. Ngay từ buổi đầu học hành, con đã được giáo dục rằng trí khôn là điều quan trọng nhất của loài người. Nhờ trí khôn ta phân biệt được cái đẹp với cái gần như đẹp, cái vĩ đại với cái giả vĩ đại và ta cũng sẽ không nhầm lẫn giữa cái trong sáng và cái ngớ ngẩn. Tóm lại, có trí khôn sẽ có tất cả, ai khôn nhiều sẽ được nhiều, ai khôn ít sẽ được ít và không khôn tí gì thì cũng chả được tí gì.
    Chính do hiểu như thế, con ra sức học hành, rèn luyện đầu óc để có được một lượng trí khôn khá phong phú. Con đinh ninh mình sẽ đứng vững, và nếu gặp may, sẽ tiến lên.
    Ngài ơi, con nhầm.
    Khi tốt nghiệp ra trường, con mới phát hiện rằng, ở một số nơi, đặc biệt là những nơi ?ongon?, càng khôn, hay nói cách khác, càng tỏ ra biết nhiều càng chết !
    Vì sao thế?
    Vì người khôn là người phát hiện ra cái hay, cái đúng. Nhưng nếu sếp mình không phát hiện mà mình lại nhanh nhẩu tìm ra trước, vội vàng công bố nó lên thì nhiều khả năng mình sẽ suốt đời bị ghét bỏ, muôn kiếp không lên lương, lên chức gì được.
    Đấy là mới nói ở công ty. Khi đi ra đến ngoài đường, người khôn là người chấp hành răm rắp luật lệ giao thông, không bao giờ vượt đèn đỏ hoặc chạy ngược chiều. Hậu quả là sẽ luôn đến trễ, luôn bị chúng nó ép bẹp dí hoặc ngửi hít khói tơi bời.
    Trong lĩnh vực đơn từ, giấy phép, cũng tại khôn quá nên con hiểu là hãy làm đúng thủ tục, chấp hành nghiêm luật lệ, xếp hàng theo thứ tự. Thế nên toi ! Thế nên mọi thứ đều chờ nửa thế kỷ mới được duyệt. Trong khi những đứa kém khôn nhưng biết nhờ tới ?ocò? tung tăng ra về, vừa đi vừa ca hát thì con ngồi mốc meo trong xó và thổn thức ngóng chờ ngày nọ tháng kia.
    Ở lĩnh vực ăn uống, trí khôn ngoan, hiểu biết còn gây ra nhiều sai lầm vô cùng tai hại. Do khôn nên tin tưởng vào những điều ghi trong giấy xác nhận an toàn thực phẩm, tin vào nhãn hiệu hoặc bằng khen vệ sinh. Hậu quả là bụng đầy hàn the, dạ dày đầy đường hóa học và phẩm màu quá đát, thân thể nhiễm độc, đi cấp cứu liên miên.
    Trong tình yêu, do quá khôn nên con ỷ nhiều vào tình cảm, coi thường quà bánh, quần áo, dây chuyền. Con thường tặng nàng sách vở thay vì tặng nước hoa, dẫn nàng vào thư viện, bảo tàng, nhà hát chứ không dẫn nàng vô siêu thị. Dẫn tới sở thú để nàng trau dồi kiến thức về hổ, báo hay đười ươi chứ không dẫn đi ăn. Cuối cùng con bị nàng cho leo cây liên tiếp, đến phút này vẫn lơ lửng trên cành.
    Về tâm linh, càng nhiều trí khôn con càng tin vào khoa học trong khi anh em nhanh nhẹn tin thầy bói, tin số má hoặc tin quỷ thần. Con cũng thú thực rằng đã nhiều lúc con chả tin ngài cho lắm, nên sao nhãng việc cúng tế, ít khi đốt vàng mã hoặc hiến heo quay. Rốt cục, con thấy mình đơn độc, chả có bạn, chả ai rủ đi chùa, đi lễ hội và cũng chả bao giờ trúng số hay trúng đề gì ráo.
    Tai hại nhất, trí khôn giúp con phát hiện ra người không khôn, và con cứ hồn nhiên phát biểu về điều này, trong khi kém khôn hơn thì im miệng. Thế là xong. Con trở nên một kẻ thiếu lòng thông cảm, thiếu cái nhìn toàn diện.
    Ngài ơi.
    Con sợ khôn lắm rồi. Con cảm thấy rõ ràng kém khôn nhiều lúc dễ sống hơn. Ngài hãy chỉ cho con phải đọc sách gì, phải theo học những chương trình nào mà nhờ đó trí khôn mai một. Nếu việc đấy là quá khó khăn, hoặc do con quá không xứng đáng thì ngài chỉ cho con cách uống thuốc hay luyện tập ra sao nhằm giảm bớt thông minh. Con biết ngài là đấng sáng suốt, nhân từ, che chở cho đứa có trí tuệ cũng như đứa chưa có với một lòng bao dung sâu sắc. Nếu ngài giúp được con ngu đi, con hứa sẽ biết ơn vô vàn và không bao giờ tái phạm. Con mong nhanh chóng nhận được sự chấp thuận của ngài.
    Con Tèo
    Tái bút: Con chả biết đơn này có cần xác nhận không? Nếu có thì xác nhận thế nào? Con đã quá khôn hay đã quá không khôn?
  7. mikvaki88

    mikvaki88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2006
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    0
    Truyện Kiều Remix​
    Trăm năm trong cõi người ta
    Nguyễn Du được gọi là cha truyện Kiều
    Đọc xong Anh thấy đăm chiêu
    Vì Du đã viết rất nhiều điều sai
    Người tốt thì hay bị die...
    Đầu lòng 2 ả tố nga
    Thúy Kiều là chị hay cười ha ha
    Thúy Vân bản tính thối tha
    Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ
    Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ
    Nên đành nhẫn nhịn: " Thôi ờ tao thua "
    Vân sướng: " Tao thắng làm vua
    Còn mày bại trận làm cua trong nồi "
    Thúy Kiều tức giận: " Đồ tồi"
    Thúy Vân vừa cú vừa cay
    Nhặt dao, lao tới, chém bay cái đầu
    Kiều ta còn mỗi đầu lâu
    Mất thân, đành kiếm xà mâu cắm vào
    Thúy Vân sợ quá thành đao
    Cha mẹ thấy thế gửi vào lầu xanh.
    Bán thân mới được 1 tuần
    Vân kiếm được kẻ chuộc thân cho mình
    Chàng tên là Mã Giám Sinh
    Xuất thân từ chốn Võ Lâm Truyền Kì
    Thanh niên trai tráng đôi mươi
    Nhiều tài lắm của là người đẹp trai
    Cò kè bớt 1 thêm 2
    Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 4 trăm
    Thúy Vân tuổi mới 15
    Là gái sung sức ăn nằm rất phê
    Kiệu to đến rước Vân về
    Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả người
    Quản gia đón kiệu tươi cười
    Thân lùn trán hói là người rất thâm
    Quản gia tên gọi Thúc Sinh
    Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư
    Hoạn Thư yểu điệu hiền từ
    Do được giáo dục bởi sư trong đền
    Thúc Sinh cầm quả đao cong
    Lưỡi dao cắm phập vào trong mình chàng
    Giám Sinh chưa kịp hoang mang
    Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời
    Vân đang rũ rượi tơi bời
    Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng
    Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
    Kiếp người lưu lạc bao giờ mới thôi
    Phận sao phận bạc như vôi
    Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ làng
    Ðang khi Vân thấy hoang mang
    Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều phu
    Cao to, mạnh khoẻ, lù đù
    Chàng ta lắp bắp: " Tôi Cù Sở Khanh "
    Vội vàng xé yếm lụa xanh
    Sở Khanh bản tính thật thà
    Chỉ biết bất động đứng xa mà nhìn
    Sở Khanh mệt ngủ li bì
    Thúy Vân trộm ngựa vội phi về nhà
    Chém cha cái số đào hoa
    Sở Khanh mệt mỏi tơi bời
    Bị nung dưới ánh mặt trời chói chang
    Thúc Sinh miệng quát oang oang
    "Làm bồ tao trốn, tao phang chết mày"
    Tay lăm lăm quả dao phay
    Tấm thân mạnh khỏe từ nay thôi rồi
    Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi.
    Thúy Vân phi ngựa vèo vèo
    Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu
    Xung quanh 1 lũ đầu trâu
    Thấy Vân ngon quá liền bâu vào nàng
    Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang
    1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra
    Kiếm khách tuy đứng từ xa
    Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng minh
    "Bọn bây sao thật đáng khinh
    Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng mày "
    Côn đồ lập tức bao vây
    Chiều thu gió thổi cành cây là là
    Chớp lên 1 ánh sao sa
    Lưu manh cả lũ thành ma không đầu
    Thúy Vân cảm cái ơn sâu
    "Kiếp này xin nguyện theo hầu ân công "
    "Giúp người chẳng để báo công
    Tiểu thư bảo trọng ta không dám phiền
    Ngân lượng còn 1 đôi viên
    Xin nhận lộ phí có tiền ăn chơi "
    Đội trời đạp đất ở đời
    Họ Từ tên Hải vốn người xì tin
    Từ nhỏ luyện đồng tử công
    Nghiêm cấm sắc dục nếu không chết liền
    Thúy Vân lập tức giả điên
    Lột đồ khóc lóc luyên thuyên không ngừng
    Chàng Từ gặp chuyện chẳng đừng
    Nên bất đắc dĩ phải dừng lại coi
    Thúy Vân là gái làng chơi
    Trổ hết bản lĩnh để mơi chàng Từ
    Đồng nam dương khí quá dư
    Gặp siêu dâm nữ đến sư cũng tèo
    Thời gian lặng lẽ trôi mau
    Từ Hải bỗng thấy đau đầu nhức chân
    Thế rồi kinh mạch toàn thân
    Cùng nhau đứt hết, muôn phần xót xa
    Trở thành phế vật thật là đáng thương
    Ân hận phẫn uất bi thương
    Từ Hải chết đứng bên đường tội thay
    Thúy Vân chẳng chút mảy may
    Hớp đống ngân lượng đi ngay 1 lèo
    Thúy Vân sắp được về nhà
    Tâm trạng vui vẻ hát ca dọc đường
    Chải đầu vuốt tóc soi gương
    Chợt thấy hiểm họa khôn lường thất kinh
    Phía sau đuổi tới - Thúc Sinh
    Sông chắn trước mặt, đinh ninh rồi đời
    Vân ta lại chẳng biết bơi
    Tiền Đường Giang sẽ là nơi chôn vùi
    Thúc Sinh khấp khởi mừng vui
    Trước sau hết lối thật xui cho mày
    Thúy Vân uất hận dâng đầy
    Quyết tâm cùng chết, bớt cay đôi phần
    Nghĩ xong lập tức chuyển thân
    Quay người lễ phép nhún chân vái chào
    Thúc Sinh tự mãn quá cao
    Không chút phòng bị mà lao tới liền
    Thúy Vân lập tức bước xiên
    Kéo theo thằng Thúc rơi liền xuống sông
    Thúc Sinh béo ịch nặng mông
    Chìm luôn xuống đáy con sông Tiền Đường
    Thanh Minh trong tiết tháng ba
    Kim Trọng thăm ruộng đi ra kênh đào
    Họ Kim xuất xứ từ Lào
    Mắc bệnh từ bé đao đao đần đần
    Tai lòi, mắt chột, thọt chân
    Xứng danh " Phế vật mười phân vẹn mười "
    Thấy trên sông có bóng người
    Là 1 mỹ nữ xinh tươi hồng hào
    Họ Kim lập tức vớt vào
    Sắc đẹp khiến hắn nôn nao bần thần
    Cô gái đó là Thúy Vân
    Nàng được Kim Trọng ân cần chăm nom
    Qua cơn thập tử nhất sanh
    Tâm tình chuyển biến Vân thành gái ngoan
    Cùng Kim kết nghĩa phượng oanh
    Thế rồi 9 tháng 10 ngày
    Thúy Vân sinh được 1 bày thiếu nhi
    Trải qua bao truyện li kì
    Cuối cùng cũng có hép py en đình
    ('' Happy Ending ^_^ '')​
    Thúy Kiều - Thúy Vân
    Đầu lòng hai ả tố nga
    Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân
    Ma cũng tránh, quỷ ngại gần
    Dáng người nét mặt mười phần đười ươi
    Vân xem đanh đá khác người
    Mặt mày rầu rĩ như người có tang
    Miệng cười tựa rắn hổ mang
    Củi khô thua tóc, cóc nhường làn da
    Kiều càng xấu xí gian tà
    So bề ngu dốt lại là phần hơn
    Người xanh bủng mặt nhơn nhờn
    Dưa ghen thua khắm, cá hờn kém tanh
    Một hai xấu nhất kinh thành
    Dốt đành đòi một, đần đành họa hai.
  8. love_never_died_342

    love_never_died_342 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2006
    Bài viết:
    112
    Đã được thích:
    0

    ĐẸP TRAI, GIÀU THÌ Đã CÓ VỢ
    Có nữ lập trình viên viết một chương trình nhỏ. Cô đưa ra các tham số sau :
    Đẹp trai = 1
    Xấu trai = -1
    Chung thủy = 2
    Đa tình = -2
    Nghèo = 3
    Giàu = -3
    Đã có vợ = 0
    Và có được kết quả như sau :
    Đẹp trai + chung thủy = Nghèo.
    Chung thủy + giàu = Xấu trai.
    Nghèo + xấu trai = Chung thủy.
    Đẹp trai + giàu = Đa tình.
    Đẹp trai + chung thủy + giàu = Đã có vợ
  9. phuongnam_hg

    phuongnam_hg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/02/2007
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Đêm tân hôn, cha?ng tho? the? với na?ng: - Em yêu dấu, anh
    xin hứa với em một điê?u la?: anh không bao giơ? phụ em. Na?ng
    sung sướng mifm cươ?i. Sáng hôm sau thức dậy, na?ng lo cơm
    nước cho hai ngươ?i va? chuâ?n bị đi la?m na?ng nói: - Anh ơi vô đây
    phụ em một tay, gâ?n đến giơ? đi la?m rô?i. Anh cha?ng nhăn nhó:
    - Em sao ma? mau quên quá, đêm hôm qua anh đaf nói gi????--> chiêu mới
  10. phuongnam_hg

    phuongnam_hg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/02/2007
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Con Gái" là một chất màu trắng, ưa nhìn, có mùi thơm dễ thở. Tỷ trọng đối với thời gian cho bởi công thức d=M/t (M:kg, t: tuổi) - Trung bình "Con Gái" có trọng lượng 45kg khi 18 tuổi, chất "Con Gái" khó tan trong các môi trường bắn bida, sân banh, sân võ,... Nhưng dễ tan trong các môi trường như quán sinh tố, chè, kem, kẹo,... Tuy nhiên dưới áp suất của "cha mẹ" chất "Con Gái" có thể kết tủa "ở nhà" hoặc "trong xó bếp" nhưng khi gặp xúc tác "con trai", "con gái" sef "bốc hơi" va? bay đi mất !!!!!

Chia sẻ trang này