1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiến tới kỉ niệm 31 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước-Đại thắng mùa xuân 1975

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi forza_vn, 18/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. yuyu

    yuyu Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2002
    Bài viết:
    969
    Đã được thích:
    2
    NHững bạn nào nói rằng Đại Thắng mùa Xuân 1975 là thắng lợi của Cả Dân Tộc là sai lầm, bất chấp cả sự thật lịch sử .
    Quan điểm của tôi vẫn là Chiến Thắng 1975 chỉ là Đại Thắng của những người CS, nhưng là Đại Bại của cả dân tộc.
    NHững người CS đã thành công áp đặt bằng được mô hình XHCN lên cả nước, xoá bỏ mô hình Kinh Tế Thị Trường vốn đã được áp dụng thành công ở miền Nam trước 75. Nhưng sau đấy 10 năm mô hình XHCN đã tỏ ra thất bại thảm hại dẫn đến Đảng ta phải Đổi Mới vào đại hội VI tháng 12.1986.
    Xin nhắc lại mấy sự kiện lịch sử quan trọng mà các bạn "mau quên " :
    - Tháng 7.1976 Quốc Hội VNDCCH, đổi tên nước từ Dân Chủ - Cộng Hoà sang Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa.
    - Tháng 12.1976 đại hội Đảng IV , đổi tên Đảng Lao Động Việt Nam thành ********************** và đề ra đường lối xây dựng XHCN trên toàn quốc Việt Nam với khẩu hiệu :
    " Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên CNXH".
    Hai sự kiện tiêu biểu này minh chứng rõ ràng, cuộc nội chiến Nam - Bắc có sự can thịêp của ngoại bang, không phải là chiến tranh giai phóng dân tộc, mà là chiến tranh ý thức hệ nhằm giành quyền áp đặt hay xoá bỏ CNCS lên toàn bộ đất nước ta.
    Chính vì vậy, khi CNCS Đại Thắng thì có nghĩa là Chủ Nghĩa Dân Tộc Đại Bại.
    Tuy nhiên đaị hội VI với đường lối Đổi Mới cũng minh chứng rằng ĐCSVN Thắng Trận nhưng Thua Cuộc vì cuối cùng đã phải từ bỏ đường lối kinh tế XHCN bao cấp để chuyển sang Kinh Tế Thị Trường .
    Còn nói cả dân tộc Đại Bại là vì nhân dân ta đã trả giá quá đắt để đi một Con Đường Đau Khổ vòng vèo 40 năm ( 1945 - 1985 ) qua bao nhiêu máu lửa, tàn phá, chết chóc rồi cuối cùng phải quay lại với Chính Đạo ban đầu là Kinh Tế Thị Truờng và Hợp Tác với Hoa Kỳ !
    Được yuyu sửa chữa / chuyển vào 02:58 ngày 25/11/2004
  2. forza_vn

    forza_vn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0

    VIII . Bước ngoặt chiến tranh
    Ngày 13/3 năm 1975 tôi nhận được điện trả lời của đồng chí Võ Nguyên Giáp và Lê Đức Thọ.
    Như vậy,các đồng chí đã đọc kĩ các bức điện từ khắp mặt trận gửi về và nhất trí với nhận định của chúng tôi.Những phần nói về kinh nghiệm nghi binh lừa địch,cách đánh,cách huấn luyện cán bộ,chiến sĩ biết sử dụng phương tiện chiến tranh lấy được của địch.những điểm yếu và tác phong chỉ huy đã được QUTW giao cho Bộ tổng tham mưu phổ biến gấp tới các chiến trường.
    Những đề nghị về việc phối hợp chiến trường được Bộ chính trị và QUTW chuyển thành chỉ thị gửi đến các quân khu để chấp hành.
    Sau khi nhận được điện,căn cứ vào tình hình mới ở Tây Nguyên,chúng tôi bàn những kế hoạch phát triển lên phía bắc.Bộ tư lệnh chiến dịch Tây Nguyên rất nhất trí với kế hoạch đã đề ra.Quyết tâm tập trung mọi cố gắng để thực hiện cho được vì bao công sức ,máu và nước mắt đã đổ xuống trong nhiều năm ở chiến trường Tây Nguyên này.Các đồng chí phấn khởi hơn ai hết trước những thắng lợi vừa qua và luôn tin tưởng vào những thắng lợi sắp đến.Trong những năm 68,72 ta cũng đã đánh lớn ở Tây Nguyên nhưng thắng lợi chưa giòn giã,chưa to lớn như năm nay.Lực lượng ta hồi đó chưa mạnh như bây giờ,các cơ sở hậu cần chưa đảm bảo và hệ thống đường chiến lược-chiến dịch chưa đầy đủ.Địch lúc bấy giờ lại dựa được vào chi viện hoả lực-hậu cần rất mạnh của Mỹ,cho nên còn rất rảnh tay nơi khác để tập trung đối phó Tây Nguyên.Nhưng bấy giờ thì lại khác,triển vọng ta giải phóng Tây Nguyên đã qúa rõ ràng.Làm tốt,làm nhanh thì có thể xong trước mùa mưa 75.Do đó ,các đồng chí thấy rõ các nhiệm vụ của mình đồi với toàn cục quá lớn ,đối với vận mệnh dân tộc càng quá lớn.Vinh dự quá,cũng như nghĩ tới triển vọng trước mắt thì phấn chấn và tự hào vô cùng.
    Đồng chí Hoàng Minh Thảo thường tâm sự với chúng tôi:"CM miền nam giành được thắng lợi to lớn cho đến ngày nay,ngoài những nguyên nhân quan trọng và quyết định khác,còn một phần nữa là do ta làm chủ được một phần Tây Nguyên,đồng bào Tây Nguyên lại rất anh hùng,bất khuất đóng góp công sức ,xương máu rất lớn cho thắng lợi trong suốt 2 cuộc kháng chiến thần thánh chống Pháp,Mỹ.Tôi mong ngày mong đêm giải phóng hoàn toàn được Tây Nguyên,để đồng bào các dân tộc Tây Nguyên sớm được tự do,nghèo đói,khổ cực"
    Trong ngày 15 và 16 tháng 3,chúng tôi nhận được một số tin kĩ thuật và một vài bài bình luận ngắn ở đài phương tây.Tuy lẻ tẻ,vụn vặt nhưng rất quan trọng đối với việc nhận định tình hình của địch lúc bấy giờ.
    Thí dụ một hãng thông tấn của My đưa in về giá vé máy bay từ Plây-Cu đi SG lên đến 40.000 đồng.Tại sao người ta lại đổ xô mua vé đi SG?Trưa ngày 16/3 ta lại bắt được tin của không quân địch cất cách ở Plây-Cu nhưng đồng loạt gọi nhau về hạ cánh ở Nha Trang.Tại sao máy bay địch cất cách ở một nơi,hạ cánh nơi khác xa hơn.Trong khi ngày 16/3 ta chưa đánh rát lắm vào sân bay Plây-Cu?15 giờ ngày 16/3,HN gọi điện báo cho chúng tôi biết là sở chỉ huy tiền phương của quân đoàn 2 ngụy và lãnh sự Mỹ cũng đã chuyển về Nha Trang.16 giờ cùng ngày,một tin từ Thuần Mẫn báo về là đài quan sát của ta ở cầu I-a-leo nhìn thấy tại ngã ba Mỹ Thanh một đoàn xe dài đang chạy về Phú Bổn.

    ----------------
    Mặc xác bác yuyu bới cái "ý thức hệ " khỉ khô của bác
    Nếu bác thích thì cứ ngồi đó mà ôm cái "y thức hệ " vớ vẩn của bác mà gặm nhắm, Tớ cũng cóc cần biết cái mô hình kinh tế XHCN hay TBCN. Tớ chỉ biết "Không có gì quí hơn độc lập-tự do
    "Cả VN vẫn sẽ kỉ niệm ngày này như là ngày đại thắng.Ngày bắc nam một nhà,ngày non song thu về một mối, ngày đất nước nồi liền 1 dãi ,,ngày hoà bình lập lại,ngày sạch bóng quân xâm lược .
    --------------
  3. forza_vn

    forza_vn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0

    VIII . Bước ngoặt chiến tranh
    Ngày 13/3 năm 1975 tôi nhận được điện trả lời của đồng chí Võ Nguyên Giáp và Lê Đức Thọ.
    Như vậy,các đồng chí đã đọc kĩ các bức điện từ khắp mặt trận gửi về và nhất trí với nhận định của chúng tôi.Những phần nói về kinh nghiệm nghi binh lừa địch,cách đánh,cách huấn luyện cán bộ,chiến sĩ biết sử dụng phương tiện chiến tranh lấy được của địch.những điểm yếu và tác phong chỉ huy đã được QUTW giao cho Bộ tổng tham mưu phổ biến gấp tới các chiến trường.
    Những đề nghị về việc phối hợp chiến trường được Bộ chính trị và QUTW chuyển thành chỉ thị gửi đến các quân khu để chấp hành.
    Sau khi nhận được điện,căn cứ vào tình hình mới ở Tây Nguyên,chúng tôi bàn những kế hoạch phát triển lên phía bắc.Bộ tư lệnh chiến dịch Tây Nguyên rất nhất trí với kế hoạch đã đề ra.Quyết tâm tập trung mọi cố gắng để thực hiện cho được vì bao công sức ,máu và nước mắt đã đổ xuống trong nhiều năm ở chiến trường Tây Nguyên này.Các đồng chí phấn khởi hơn ai hết trước những thắng lợi vừa qua và luôn tin tưởng vào những thắng lợi sắp đến.Trong những năm 68,72 ta cũng đã đánh lớn ở Tây Nguyên nhưng thắng lợi chưa giòn giã,chưa to lớn như năm nay.Lực lượng ta hồi đó chưa mạnh như bây giờ,các cơ sở hậu cần chưa đảm bảo và hệ thống đường chiến lược-chiến dịch chưa đầy đủ.Địch lúc bấy giờ lại dựa được vào chi viện hoả lực-hậu cần rất mạnh của Mỹ,cho nên còn rất rảnh tay nơi khác để tập trung đối phó Tây Nguyên.Nhưng bấy giờ thì lại khác,triển vọng ta giải phóng Tây Nguyên đã qúa rõ ràng.Làm tốt,làm nhanh thì có thể xong trước mùa mưa 75.Do đó ,các đồng chí thấy rõ các nhiệm vụ của mình đồi với toàn cục quá lớn ,đối với vận mệnh dân tộc càng quá lớn.Vinh dự quá,cũng như nghĩ tới triển vọng trước mắt thì phấn chấn và tự hào vô cùng.
    Đồng chí Hoàng Minh Thảo thường tâm sự với chúng tôi:"CM miền nam giành được thắng lợi to lớn cho đến ngày nay,ngoài những nguyên nhân quan trọng và quyết định khác,còn một phần nữa là do ta làm chủ được một phần Tây Nguyên,đồng bào Tây Nguyên lại rất anh hùng,bất khuất đóng góp công sức ,xương máu rất lớn cho thắng lợi trong suốt 2 cuộc kháng chiến thần thánh chống Pháp,Mỹ.Tôi mong ngày mong đêm giải phóng hoàn toàn được Tây Nguyên,để đồng bào các dân tộc Tây Nguyên sớm được tự do,nghèo đói,khổ cực"
    Trong ngày 15 và 16 tháng 3,chúng tôi nhận được một số tin kĩ thuật và một vài bài bình luận ngắn ở đài phương tây.Tuy lẻ tẻ,vụn vặt nhưng rất quan trọng đối với việc nhận định tình hình của địch lúc bấy giờ.
    Thí dụ một hãng thông tấn của My đưa in về giá vé máy bay từ Plây-Cu đi SG lên đến 40.000 đồng.Tại sao người ta lại đổ xô mua vé đi SG?Trưa ngày 16/3 ta lại bắt được tin của không quân địch cất cách ở Plây-Cu nhưng đồng loạt gọi nhau về hạ cánh ở Nha Trang.Tại sao máy bay địch cất cách ở một nơi,hạ cánh nơi khác xa hơn.Trong khi ngày 16/3 ta chưa đánh rát lắm vào sân bay Plây-Cu?15 giờ ngày 16/3,HN gọi điện báo cho chúng tôi biết là sở chỉ huy tiền phương của quân đoàn 2 ngụy và lãnh sự Mỹ cũng đã chuyển về Nha Trang.16 giờ cùng ngày,một tin từ Thuần Mẫn báo về là đài quan sát của ta ở cầu I-a-leo nhìn thấy tại ngã ba Mỹ Thanh một đoàn xe dài đang chạy về Phú Bổn.

    ----------------
    Mặc xác bác yuyu bới cái "ý thức hệ " khỉ khô của bác
    Nếu bác thích thì cứ ngồi đó mà ôm cái "y thức hệ " vớ vẩn của bác mà gặm nhắm, Tớ cũng cóc cần biết cái mô hình kinh tế XHCN hay TBCN. Tớ chỉ biết "Không có gì quí hơn độc lập-tự do
    "Cả VN vẫn sẽ kỉ niệm ngày này như là ngày đại thắng.Ngày bắc nam một nhà,ngày non song thu về một mối, ngày đất nước nồi liền 1 dãi ,,ngày hoà bình lập lại,ngày sạch bóng quân xâm lược .
    --------------
  4. forza_vn

    forza_vn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0
    Đối với chúng tôi lúc đó,vẫn chưa rời mắt khỏi khu vực BMT.Nhưng khu vực Plây-Cu,đường số 14,19 lại bắt đầu được chú ý.Tin tức liên quan đến Plây-Cu,đến quân đoàn 3 ngụy,đến các con đường chiến lược nối với đồng bằng đều được quan tâm.
    Khoảng 19 giờ ngày 16/3,sau khi nhận được các tin trên,trong sở chỉ huy có cuộc tranh luận sôi nổi giữa các đồng chí cán bộ tham mưu.Tuy chưa dám kết luận,khẳng định nhưng ai nấy đều cảm thấy là địch ở Tây Nguyên đang làm cái gì đấy sau 2 đòn thất bại đau đớn liên tiếp.
    Có đồng chí nêu lên khả năng là địch tập trung số quân còn lại ở Tây Nguyên rút về Nha Trang rồi sẽ cùng với quân tổng dự bị chiến lược phản kích tái chiếm BMT theo đường 21.
    Một đồng chí khác lại cho rằng:
    "điện của QUTW nêu 3 điểm.Một là địch sẽ tăng cường lực lượng rồi phản kích.Hai là sẽ co cụm về Plây-Cu,nếu là vậy ta phải bao vây Plây-Cu.Ba là chúng sẽ buộc phải dự tính một cuộc rút lui chiến lược.Vậy những tin tức ta nhận được hôm nay cho thấy nghiêng về khả năng địch tăng quân để phản kích sau khi rút về Nha Trang.
    Và nếu địch rút thì rút cả quân đoàn hay chỉ có bộ tư lệnh quân đoàn.Nhất là chúng sẽ rút bằng cách gì,theo đường nào?Còn nếu đi theo đường 21 để phản kích ta thì đâu có dễ!Chúng sẽ gặp quân thua trận chạy về cũng đủ làm cho chúng mất hết tinh thần rồi."
    Mấy đồng chí khác thì thiên về ý kiến một cuộc rút lui chiến lược của địch vì trong điện của QUTW nêu lên 3 khả năng,nhưng thực tế đến lúc này đánh quân phản kích ta đã làm và sẵng sàng để làm tiếp,ta lại cũng chuẩn bị bao vây ,tiêu diệt Plây-Cu.Cũng có thể sau 2 trận đại bại vừa rồi,địch đau quá,không tăng viện lên được,cảm thấy trước sau cũng sẽ bị tiêu diệt cho nên không có cách gì hơn là rút bỏ Tây Nguyên.Vậy ta phải làm tốt cả 2 việc,một mặt tiêu diệt thật nhanh quân phản kích nếu có và nhanh chóng triển khai lực lượng bao vây Plây-Cu.Tốt nhất là địch rút chạy,vì thế chiến dịch ta đã cài sẵn rồi,các đường chiến lược đã bị cắt,địch lên không được mà xuống cũng không xong..
    Chúng tôi suy nghĩ nhiều về những mẫu thông tin kể trên và chú ý lắng nghe cuộc tranh luận.Đúng là QUTW đã dự kiến 3 khả năng và chúng tôi đã triển khai thế chiến dịch như sau:Diệt BMT xong thì sẵng sàng diệt viện,không phải một lần mà là nhiều lần,không phải chỉ đánh với quân đoàn 2 ngụy mà tính cả việc đánh luôn quân tổng dự bị của SG đổ bộ đường không(do các
    đường chiến lược số 19,21,14 đều đã bị ta cắt và chốt giữ vững chắc,không cho địch lên mà cũng không cho địch rút)
    Bây giờ tình huống có thể chuyển biến rất nhanh vì địch từ chổ chủ quan , sau 2 trận thua đau có thể đi đến chỗ hoảng hốt và có những chủ trương sai lầm lớn hơn.Tăng thêm quân để phản kích thì càng khó khăn,sa lầy và chắc chắn sẽ bị ta tiêu diệt.Nhưng rút chạy thì càng chết.
    Tin tức còn quá ít nhưng cũng hé ra được nhiều căn cứ để suy nghĩ và hành động.
    Chúng tôi cho kiểm tra lại các hệ thống thông tin,các đài thu tin của địch,gọi về HN hỏi thêm tình hình chung trên các chiến trường,cho mở đài thu thanh nghe các bản tin trong ngày của các đài trên thế giới,đôn đốc bộ tư lệnh Tây Nguyên nắm chặt tình hình các trung đoàn 95,25,các sư 320,sư 10 trên các đường số 19,14,21 và dặn tăng cường lực lượng cho trung đoàn 25 đang chốt đường 21.
    21 giờ ngày 16/3,đồng chí trực ban nhận được tin là địch đang rút chạy khỏi Plây-Cu,một đoàn xe đã qua ngã ba Mỹ Thanh theo hướng đường số 7,kho đạn Plây-Cu đang nổ và có nhiều đám cháy trong thị xã.
    Sở chỉ huy nhộn nhịp hẳn lên.
    Bản đồ mạng đường sá Tây Nguyên được trải rộng ra trên bàn.Đèn pin,kính phóng đại soi dọc theo các con đường số 19,14,7 để tìm các nút chặn,các đường vòng ,các đường xuất kích,đo cự ly giữa đơn vị gần nhất với đường số 7 để tính thời gian vận động.
    Tôi cầm máy điện thoại nói chuyện trực tiếp với đồng chí Kim Tuấn ,sư trưởng sư 320 lúc đó.Trước khi đánh BMT tôi đã mấy lần hỏi về con đường số 7 thì được báo cáo:đường số 7 đã bỏ từ lâu,cầu hỏng,phà qua sông không có ,địch không đi lại.Cách đây 2 ngày đồng chí cũng trả lời như trên.
    Bây giờ nghe tin địch rút theo đường số 7 mà đơn vị chưa thể nắm con đường đó một cách cụ thể,chưa khẩn trương đuổi địch,cho nên tôi phát cáu.Tôi nói rất nghiêm khắc với người chỉ huy sư đoàn 320,đồng chí Kim Tuấn:
    "Đó là một thiếu sót,một sơ hở đáng khiển trách.Lúc này mà do dự một chút,sơ hở một chút,ngại khó một chút,chậm trễ một chút là hỏng việc.Nếu để địch chạy thoát là một tội lớn mà đồng chí là người chịu trách nhiệm.
    Trong những lúc này tôi không muốn cấp dưới trình bày những lý do này nọ để thiếu cố gắng mà chỉ muốn cấp dưới hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc và trọn vẹn nhất.
    Đã cùng nhau tham gia nhiều trận đánh,nhiều chiến dịch,gặp những tình huống phức tạp và khẩn trương nhất.Là tư lệnh tôi có những đòi hỏi nghiêm khắc đối với anh em và anh em cũng hiểu được tôi.Cho nên có lệnh là các đồng chí phải kiên quyết thực hiện "
    Buông máy điện thoại ra,trong ký ức tôi hiện lên nhiều hình ảnh rút chạy của địch trong chiến tranh chống Pháp-Mỹ :cảnh thoát chạy của Sác-tông và Lơ-Pa-Giơ trên đường số 4 hồi chiến dịch Biên Giới 1950;cảnh tháo chạy của trung đoàn TQLC Mỹ ở Khe Sanh -1968;cảnh tháo chạy của các sư 1,lữ dù,lữ TQLC ngụy trên đường số 9-Nam Lào;cảnh tháo chạy của sư 3 ngỵ ở chiến trường Quảng Trị-1972.Địch đã phải nhiều phen rút chạy trước sức tiến công của ta và thường áp dụng những thủ đoạn nghi binh trước khi rút.
    Nhưng giờ đây,cả một quân đoàn chủ lực của ngụy rút chạy hộc tộc,bỏ cả Tây Nguyên-một địa bàn chiến lược rất quan trọng thì vì sao?Theo lệnh ai?Hai đòn sấm sét ta đánh ở Tây Nguyên đã làm quân địch rúng động đến thế ư?Đúng là đòn đánh trúng huyệt,địch bắt đầu ngấm chỉ sau có mấy ngày.Đúng là địch đã choáng váng và rối loạn về chiến lược.Lại một sai lầm rất lớn của chúng về chiến lược.
    Lệnh rút quân đoàn 2 phải do ngụy quyền SG phát ra,vậy thì vấn đề đã vượt quá phạm vi chiến dịch và lên tới tầm chiến lược.
    Lần đầu tiên trong cuộc chiến tranh ở Đông Dương,trong phạm vi chiến dịch,một quân đoàn được trang bị hiện đại đã phải bỏ địa bàn chiến lược quan trọng mà rút chạy.Tình hình này sẽ dẫn đến nhiều sự kiện quan trọng khác,có thể dẫn đến việc ta kết thúc thắng lợi nhanh chóng cuộc chiến tranh.
    Sự kiện sẽ gây phản ứng dây chuyền cà về quân sự và chính trị,sẽ đụng đến cả Mỹ.Mỹ cũng không thể gỡ cái rối này thay chúng.
    Thời cơ lớn bắt đầu từ đây rồi.Muốn nắm chắc thời cơ,trước mắt phải tiêu diệt bằng được quân địch rút chạy,phải diệt chúng ngay trên chiến trường Tây Nguyên,không để chúng thoát về đồng bằng.Phải diệt cho nhanh,cho gọn để sớm thúc đẩy quá trình chuyển biến cục diện chiến tranh.
    Nhớ lại chuyện đã qua và suy nghĩ chuyện hiện tại,chúng tôi vừa mừng vừa sốt ruột.
    Suốt đêm 16/3,chúng tôi đôn đốc sư 320 hành động khẩn trương,ra lệnh cho bộ chỉ huy mặt trận Tây Nguyên huy động thêm xe bọc thép,xe vận tải,thêm pháo và vật chất để đảm bảo cho sư 320 truy kích tiêu diệt địch.Đồng thời lệnh cho sở chỉ huy tiền phương quân khu 5 ở bình định,điều động bộ đội địa phương Phú Yên lên chốt đường số 7,không cho địch chạy thoát về Tuy Hoà.Sư 968 cũng được lệnh tiến nhanh về Plây-Cu,vượt qua các vị trí dọc đường để bám sát đội hình rút chạy của địch và từ phía sau đánh tới.Bộ tư lệnh 559 cho sư công binh 470 tiến vào tiếp quản Công Tum,Plây-Cu,dập các đám cháy,đưa đón quân dân ra vùng an toàn,tiếp quản các kho tàng của địch để lại.
    Từ khi ra lệnh cho đến lúc các đơn vị thực hiện được lệnh đó,nhất là lệnh truy kich địch rút chạy,chúng tôi rất sốt ruột,mong tin và cảm thấy thời gin trôi chậm quá.
    Sư 320 sau khi nhận lệnh,đã hành quân cấp tốc trong đêm 16/3.Sáng 17/3 ,một đơn vị đã nhanh chóng băng rừng ra cắt đường số 7,chặn được quân địch ở phía đông Phú Bổn .Địch ùn lại ở cả phía Tây và phía đông Phú Bổn.
    Ngày 18/3 ,lực lượng lớn của ta đuổi kịp địch,tiến vào giải phóng Phú Bổn,tiêu diệt số quân địch bị ùn lại ở đây và tiến xuống đánh Củng Sơn.Trong lúc đó 2 tiểu đoàn bộ đội địa phương Phú Yên tiến ra cắt cầu Sơn Hoà và cùng với sư 320 tiến vào giải phóng Củng Sơn.
    Quân địch hoảng loạn,tan rã,bị tiêu diệt gần hết 6 liên đoàn biệt động quân,3 trung đoàn thiết giáp,chưa kể các cơ quan của quân đoàn 2 và mất toàn bộ xe tăng,pháo binh,xe công binh,xe vận tải...
  5. forza_vn

    forza_vn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0
    Đối với chúng tôi lúc đó,vẫn chưa rời mắt khỏi khu vực BMT.Nhưng khu vực Plây-Cu,đường số 14,19 lại bắt đầu được chú ý.Tin tức liên quan đến Plây-Cu,đến quân đoàn 3 ngụy,đến các con đường chiến lược nối với đồng bằng đều được quan tâm.
    Khoảng 19 giờ ngày 16/3,sau khi nhận được các tin trên,trong sở chỉ huy có cuộc tranh luận sôi nổi giữa các đồng chí cán bộ tham mưu.Tuy chưa dám kết luận,khẳng định nhưng ai nấy đều cảm thấy là địch ở Tây Nguyên đang làm cái gì đấy sau 2 đòn thất bại đau đớn liên tiếp.
    Có đồng chí nêu lên khả năng là địch tập trung số quân còn lại ở Tây Nguyên rút về Nha Trang rồi sẽ cùng với quân tổng dự bị chiến lược phản kích tái chiếm BMT theo đường 21.
    Một đồng chí khác lại cho rằng:
    "điện của QUTW nêu 3 điểm.Một là địch sẽ tăng cường lực lượng rồi phản kích.Hai là sẽ co cụm về Plây-Cu,nếu là vậy ta phải bao vây Plây-Cu.Ba là chúng sẽ buộc phải dự tính một cuộc rút lui chiến lược.Vậy những tin tức ta nhận được hôm nay cho thấy nghiêng về khả năng địch tăng quân để phản kích sau khi rút về Nha Trang.
    Và nếu địch rút thì rút cả quân đoàn hay chỉ có bộ tư lệnh quân đoàn.Nhất là chúng sẽ rút bằng cách gì,theo đường nào?Còn nếu đi theo đường 21 để phản kích ta thì đâu có dễ!Chúng sẽ gặp quân thua trận chạy về cũng đủ làm cho chúng mất hết tinh thần rồi."
    Mấy đồng chí khác thì thiên về ý kiến một cuộc rút lui chiến lược của địch vì trong điện của QUTW nêu lên 3 khả năng,nhưng thực tế đến lúc này đánh quân phản kích ta đã làm và sẵng sàng để làm tiếp,ta lại cũng chuẩn bị bao vây ,tiêu diệt Plây-Cu.Cũng có thể sau 2 trận đại bại vừa rồi,địch đau quá,không tăng viện lên được,cảm thấy trước sau cũng sẽ bị tiêu diệt cho nên không có cách gì hơn là rút bỏ Tây Nguyên.Vậy ta phải làm tốt cả 2 việc,một mặt tiêu diệt thật nhanh quân phản kích nếu có và nhanh chóng triển khai lực lượng bao vây Plây-Cu.Tốt nhất là địch rút chạy,vì thế chiến dịch ta đã cài sẵn rồi,các đường chiến lược đã bị cắt,địch lên không được mà xuống cũng không xong..
    Chúng tôi suy nghĩ nhiều về những mẫu thông tin kể trên và chú ý lắng nghe cuộc tranh luận.Đúng là QUTW đã dự kiến 3 khả năng và chúng tôi đã triển khai thế chiến dịch như sau:Diệt BMT xong thì sẵng sàng diệt viện,không phải một lần mà là nhiều lần,không phải chỉ đánh với quân đoàn 2 ngụy mà tính cả việc đánh luôn quân tổng dự bị của SG đổ bộ đường không(do các
    đường chiến lược số 19,21,14 đều đã bị ta cắt và chốt giữ vững chắc,không cho địch lên mà cũng không cho địch rút)
    Bây giờ tình huống có thể chuyển biến rất nhanh vì địch từ chổ chủ quan , sau 2 trận thua đau có thể đi đến chỗ hoảng hốt và có những chủ trương sai lầm lớn hơn.Tăng thêm quân để phản kích thì càng khó khăn,sa lầy và chắc chắn sẽ bị ta tiêu diệt.Nhưng rút chạy thì càng chết.
    Tin tức còn quá ít nhưng cũng hé ra được nhiều căn cứ để suy nghĩ và hành động.
    Chúng tôi cho kiểm tra lại các hệ thống thông tin,các đài thu tin của địch,gọi về HN hỏi thêm tình hình chung trên các chiến trường,cho mở đài thu thanh nghe các bản tin trong ngày của các đài trên thế giới,đôn đốc bộ tư lệnh Tây Nguyên nắm chặt tình hình các trung đoàn 95,25,các sư 320,sư 10 trên các đường số 19,14,21 và dặn tăng cường lực lượng cho trung đoàn 25 đang chốt đường 21.
    21 giờ ngày 16/3,đồng chí trực ban nhận được tin là địch đang rút chạy khỏi Plây-Cu,một đoàn xe đã qua ngã ba Mỹ Thanh theo hướng đường số 7,kho đạn Plây-Cu đang nổ và có nhiều đám cháy trong thị xã.
    Sở chỉ huy nhộn nhịp hẳn lên.
    Bản đồ mạng đường sá Tây Nguyên được trải rộng ra trên bàn.Đèn pin,kính phóng đại soi dọc theo các con đường số 19,14,7 để tìm các nút chặn,các đường vòng ,các đường xuất kích,đo cự ly giữa đơn vị gần nhất với đường số 7 để tính thời gian vận động.
    Tôi cầm máy điện thoại nói chuyện trực tiếp với đồng chí Kim Tuấn ,sư trưởng sư 320 lúc đó.Trước khi đánh BMT tôi đã mấy lần hỏi về con đường số 7 thì được báo cáo:đường số 7 đã bỏ từ lâu,cầu hỏng,phà qua sông không có ,địch không đi lại.Cách đây 2 ngày đồng chí cũng trả lời như trên.
    Bây giờ nghe tin địch rút theo đường số 7 mà đơn vị chưa thể nắm con đường đó một cách cụ thể,chưa khẩn trương đuổi địch,cho nên tôi phát cáu.Tôi nói rất nghiêm khắc với người chỉ huy sư đoàn 320,đồng chí Kim Tuấn:
    "Đó là một thiếu sót,một sơ hở đáng khiển trách.Lúc này mà do dự một chút,sơ hở một chút,ngại khó một chút,chậm trễ một chút là hỏng việc.Nếu để địch chạy thoát là một tội lớn mà đồng chí là người chịu trách nhiệm.
    Trong những lúc này tôi không muốn cấp dưới trình bày những lý do này nọ để thiếu cố gắng mà chỉ muốn cấp dưới hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc và trọn vẹn nhất.
    Đã cùng nhau tham gia nhiều trận đánh,nhiều chiến dịch,gặp những tình huống phức tạp và khẩn trương nhất.Là tư lệnh tôi có những đòi hỏi nghiêm khắc đối với anh em và anh em cũng hiểu được tôi.Cho nên có lệnh là các đồng chí phải kiên quyết thực hiện "
    Buông máy điện thoại ra,trong ký ức tôi hiện lên nhiều hình ảnh rút chạy của địch trong chiến tranh chống Pháp-Mỹ :cảnh thoát chạy của Sác-tông và Lơ-Pa-Giơ trên đường số 4 hồi chiến dịch Biên Giới 1950;cảnh tháo chạy của trung đoàn TQLC Mỹ ở Khe Sanh -1968;cảnh tháo chạy của các sư 1,lữ dù,lữ TQLC ngụy trên đường số 9-Nam Lào;cảnh tháo chạy của sư 3 ngỵ ở chiến trường Quảng Trị-1972.Địch đã phải nhiều phen rút chạy trước sức tiến công của ta và thường áp dụng những thủ đoạn nghi binh trước khi rút.
    Nhưng giờ đây,cả một quân đoàn chủ lực của ngụy rút chạy hộc tộc,bỏ cả Tây Nguyên-một địa bàn chiến lược rất quan trọng thì vì sao?Theo lệnh ai?Hai đòn sấm sét ta đánh ở Tây Nguyên đã làm quân địch rúng động đến thế ư?Đúng là đòn đánh trúng huyệt,địch bắt đầu ngấm chỉ sau có mấy ngày.Đúng là địch đã choáng váng và rối loạn về chiến lược.Lại một sai lầm rất lớn của chúng về chiến lược.
    Lệnh rút quân đoàn 2 phải do ngụy quyền SG phát ra,vậy thì vấn đề đã vượt quá phạm vi chiến dịch và lên tới tầm chiến lược.
    Lần đầu tiên trong cuộc chiến tranh ở Đông Dương,trong phạm vi chiến dịch,một quân đoàn được trang bị hiện đại đã phải bỏ địa bàn chiến lược quan trọng mà rút chạy.Tình hình này sẽ dẫn đến nhiều sự kiện quan trọng khác,có thể dẫn đến việc ta kết thúc thắng lợi nhanh chóng cuộc chiến tranh.
    Sự kiện sẽ gây phản ứng dây chuyền cà về quân sự và chính trị,sẽ đụng đến cả Mỹ.Mỹ cũng không thể gỡ cái rối này thay chúng.
    Thời cơ lớn bắt đầu từ đây rồi.Muốn nắm chắc thời cơ,trước mắt phải tiêu diệt bằng được quân địch rút chạy,phải diệt chúng ngay trên chiến trường Tây Nguyên,không để chúng thoát về đồng bằng.Phải diệt cho nhanh,cho gọn để sớm thúc đẩy quá trình chuyển biến cục diện chiến tranh.
    Nhớ lại chuyện đã qua và suy nghĩ chuyện hiện tại,chúng tôi vừa mừng vừa sốt ruột.
    Suốt đêm 16/3,chúng tôi đôn đốc sư 320 hành động khẩn trương,ra lệnh cho bộ chỉ huy mặt trận Tây Nguyên huy động thêm xe bọc thép,xe vận tải,thêm pháo và vật chất để đảm bảo cho sư 320 truy kích tiêu diệt địch.Đồng thời lệnh cho sở chỉ huy tiền phương quân khu 5 ở bình định,điều động bộ đội địa phương Phú Yên lên chốt đường số 7,không cho địch chạy thoát về Tuy Hoà.Sư 968 cũng được lệnh tiến nhanh về Plây-Cu,vượt qua các vị trí dọc đường để bám sát đội hình rút chạy của địch và từ phía sau đánh tới.Bộ tư lệnh 559 cho sư công binh 470 tiến vào tiếp quản Công Tum,Plây-Cu,dập các đám cháy,đưa đón quân dân ra vùng an toàn,tiếp quản các kho tàng của địch để lại.
    Từ khi ra lệnh cho đến lúc các đơn vị thực hiện được lệnh đó,nhất là lệnh truy kich địch rút chạy,chúng tôi rất sốt ruột,mong tin và cảm thấy thời gin trôi chậm quá.
    Sư 320 sau khi nhận lệnh,đã hành quân cấp tốc trong đêm 16/3.Sáng 17/3 ,một đơn vị đã nhanh chóng băng rừng ra cắt đường số 7,chặn được quân địch ở phía đông Phú Bổn .Địch ùn lại ở cả phía Tây và phía đông Phú Bổn.
    Ngày 18/3 ,lực lượng lớn của ta đuổi kịp địch,tiến vào giải phóng Phú Bổn,tiêu diệt số quân địch bị ùn lại ở đây và tiến xuống đánh Củng Sơn.Trong lúc đó 2 tiểu đoàn bộ đội địa phương Phú Yên tiến ra cắt cầu Sơn Hoà và cùng với sư 320 tiến vào giải phóng Củng Sơn.
    Quân địch hoảng loạn,tan rã,bị tiêu diệt gần hết 6 liên đoàn biệt động quân,3 trung đoàn thiết giáp,chưa kể các cơ quan của quân đoàn 2 và mất toàn bộ xe tăng,pháo binh,xe công binh,xe vận tải...
  6. forza_vn

    forza_vn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0
    Đại tá Phạm Duy Tất,chỉ huy trưởng biệt động quân thuộc quân khu 2 khai với ta về cuộc rút chạy kinh hoàng của quân ngụy ở Tây Nguyên như sau:
    "Chiều ngày 14/3,lúc tôi đang đến đơn vị xem lại tình hình phòng thủ Plây-Cu thì bộ tư lệnh quân đoàn gọi họp tại văn phòng Phạm Văn Phú,tư lệnh quân đoàn.Phú cho biết vừa đi họp tại Cam Ranh với Thiệu,Khiêm,Cao Văn Viên và Đặng Văn Quang.Phú thuật lại cuộc họp:
    Thiệu hỏi Viên :
    -Còn quân trù bị để tăng cường cho quân đoàn 2 không?
    Viên trả lời:
    -Không còn.
    Thiệu quay hỏi Phú:
    -Nếu không còn quân tăng viện,anh giữ được bao lâu.?
    Phú trả lời:
    -Tôi sẽ giũ được 1 tháng với điều kiện không quân yểm trợ tối đa,tiếp tế bằng không vận đầy đủ nhu cầu về vật liệu,vũ khí,đạn được,bổ sung quân số đầy đủ bù số thiệt hại nặng vừa qua.Tôi sẽ ở lại Plây-Cu chiến đấu và tôi sẽ chết ở đây.
    Thiệu nói các điều kiện đó không thoả mãn được ,mà quân giải phóng thì đang đánh mạnh khắp nơi cho nên phải rút khỏi Công Tum,Plây-Cu để bảo toàn lực lượng,lấy quân đưa về đồng bằng ven biển,tiếp tế sẽ thuận lợi hơn.
    Thiệu lại nói:
    -Rút theo đường 19 được không?
    Viên trả lời:
    -Trong lịch sử chiến tranh Đông Dương,chưa có lực lượng nào rút theo đường 19 mà không bị diệt.
    Thiệu hỏi thêm:
    -Thế còn đường số 14 thì sao?
    Viên trả lời:
    -Đường số 14 lại càng không thể đi được.
    Mọi người dự họp chỉ thấy còn đường số 7,tuy xấu nhưng sẽ tạo được yếu tố bất ngờ.
    Chuẩn tướng tư lệnh phó quân đoàn 2,Trần Văn Cẩm hỏi :
    -Còn các tỉnh trưởng ,lực lượng địa phương và dân chúng có tổ chức cho họ rút không?
    Phú trả lời:
    -Theo lệnh ông Thiệu,bỏ lực lượng này lại,không được thông báo cho các tỉnh trưởng để họ tiếp tục chống giữ.Khi chúng ta rút xong,ai biết thì biết.Địa phương quân toàn là người Thượng thì trả chúng về với cao nguyên.
    Sau khi trình bày xong,Phú ra lệnh cho Cẩm và Lý (tham mưu trưởng quân đoàn)làm kế hoạch rồi rút luôn.
    Sáng ngày 15/3 ,Phú và bộ tham mưu chính của quân đoàn 2 rút bằng máy bay về Nha Trang lấy lý do là thành lập Bộ tư lệnh tiền phương chỉ huy tác chiến để phản kích lấy lại BMT.Thế là Phú không tử thủ Plây-Cu như đã hứa.Những đơn vị chuyên môn rút về Phú Bổn mang theo cả gia đình họ.Việc này làm cho dân chúng thấy rõ ý đồ bỏ Plây-Cu.Từ đó sĩ quan,binh lính ở lại khiếp sợ.Họ cùng gia đình ùn ùn kéo vào sân bay,gây nên sự hỗn loạn.Người nào không vào được sân bay thì dùng đủ các loại xe chạy về Phú Bổn.Đường sá tắc nghẽn,quân lính tranh nhau đường đi,chửi bới,đánh nhau ầm ĩ,gây thêm cảnh hỗn loạn trên đường.Trong khi đó liên đoàn biệt động quân 22 cũng rút khỏi Công-Tum.
    Tới Thanh An,liên đoàn 22 biệt động bị quân giải phóng tập kích dữ dội,gây thiệt hại nặng.
    Theo kế hoạch,bộ tư lệnh quân đoàn 2 và các đơn vị tác chiến phải lập tuyến phòng thủ tại Phú Bổn chờ các đơn vị cơ giới nặng và các bộ phận chuyên môn qua trước.Khi các lực lượng này tới được đây thì do mệt mỏi,chán chường quá,họ không đi nữa.Họ không những ở trong thị xã,mà người và xe cộ còn ngổn ngang cả trên đường quanh thị xã.Giao thông tắc nghẽn vì lính dồn về đông,trong lúc đó xe cộ cứ tiếp tục ùn về.Binh lính bắt đầu phá phách,cướp bóc trong thành phố,gây nên cảnh tượng rất hỗn loạn.
    Ngày 16/3 ,quân giải phóng bắt đầu tiến công một đơn vị của liên đoàn 23 biệt động quân trên đèo Ban-Blếch,gây thiệt hại nặng.Ngày 17/3 quân giải phóng lại pháo kích vào ban chỉ huy tiểu khu trong Phú Bổn.Lúc này các đơn vị địa phương quân thuộc Phú Bổn đã tan rã,tự động bỏ ngũ chạy tán loạn,làm cho tình hình thêm rối ren.
    Quân của các ông lại tiến công vào đoạn đường từ phía đông Phú Bổn đến đèo Tu-Na.Tình hình phòng thủ Phú Bổn suy sụp nhanh chóng.Ngày 17/3 liên đoàn 7 gọi không yểm.Một đoàn máy bay A 37 đến ném bom lại trúng ngay quân của liên đoàn,gần một tiểu đoàn tự dưng bị mất.Sáng ngày 18/3 ,lại bị quân các ông tiến công 1 trận nữa,liên đoàn 7 thiệt hại rất nặng,chỉ có một số rất ít chạy thoát.Quân các ông chiếm Phú Bổn.Phú ra lệnh cho chúng tôi bỏ hết vũ khí nặng ,xe cộ đi bộ vòng rừng để qua đèo.Thiết đoàn 3 cũng bỏ hết xe ,chạy bừa vào rừng sau khi bị chặn đánh nhiều lần.
    Quãng đường từ đèo Tu Na đến Sơn Hòa,tàn quân lủi trốn,chui rúc trong rừng.Sĩ quan,binh lính lại mang theo gia đình,hàng nghìn người kéo sau ồn ào làm lộ mục tiêu.Quân Giải phóng truy kích sát cho nên chúng tôi tan tác,thiệt hại rất nhiều.Binh lính không có ai chỉ huy,mà cũng chẳng ai muốn chỉ huy ,bỏ cả vũ khí ,máy móc trên đường chạy.Quân ở quận Phú Túc hoặc các đồn địa phương đều ra hàng hoặc rã ngũ.Các nơi đó đều bị chiếm.
    Liên đoàn 6 biệt động là cánh quân đi sau cùng và có trách nhiệm hướng dẫn tàn quân các đơn vị khác đi về Sơn Hoà.Nhưng ngờ đâu,sáng 20/3 quân giải phóng tập kích đơn vị đi đầu của liên đoàn.Những ngày kế tiếp liên đoàn trốn chạy nhưng không thể trách được bị truy kích và bị đón đánh liên tiếp.Tuy vậy,cũng còn một số chạy thoát .
    Nhưng quân Giải phóng vận động nhanh qua phía đông Phú Bổn,chốt chặn con đường lên đèo Tu Na,quyết định sự thất bại cuộc rút chạy của quân đội chúng tôi.
    Thế là rõ.Trận BMT hiểm và mạnh quá ,tiếp đến là trận diệt quân phản kích nhanh và gọn. Địch hốt hoảng,rốI loạn không chỉ ở cấp sư đoàn,quân khu mà rúng động đến cả cơ quan đầu não của ngụy quyền SG.Từ sai lầm về chiến thuật,chiến dịch ,địch đã bị ta trừng phạt nặng. Địch lạI mắc thêm sai lầm về chiến lược.Ngụy quyền SG hốt hoảng ra lệnh rút bỏ Tây Nguyên đưa quân về đồng bằng hòng bảo toàn lực lượng và giữ đất.Nhưng nào có đưa được cái gì về đâu,có giữ được đất nữa đâu! Ta đã diệt chúng trên đường rút chạy.
    Một khi đã sai lầm về chiến lược thì thất bạI trong chiến tranh là điều chắc chắn.Không sớm thì muộn.
    Chính ta đã đưa địch đến sai lầm đó.Biết tạo và nắm thời cơ,thúc đẩy nhanh quá trình thất bạI của địch .Một bước ngoặt của ?ođánh cho ngụy nhào?.
    Ta nhanh hơn lên,quyết đoán hơn lên,táo bạo hơn lên,chủ động hơn lên,thừa thắng xông lên thì chắc chắc chiến thắng đang chờ đón ta.
  7. forza_vn

    forza_vn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0
    Đại tá Phạm Duy Tất,chỉ huy trưởng biệt động quân thuộc quân khu 2 khai với ta về cuộc rút chạy kinh hoàng của quân ngụy ở Tây Nguyên như sau:
    "Chiều ngày 14/3,lúc tôi đang đến đơn vị xem lại tình hình phòng thủ Plây-Cu thì bộ tư lệnh quân đoàn gọi họp tại văn phòng Phạm Văn Phú,tư lệnh quân đoàn.Phú cho biết vừa đi họp tại Cam Ranh với Thiệu,Khiêm,Cao Văn Viên và Đặng Văn Quang.Phú thuật lại cuộc họp:
    Thiệu hỏi Viên :
    -Còn quân trù bị để tăng cường cho quân đoàn 2 không?
    Viên trả lời:
    -Không còn.
    Thiệu quay hỏi Phú:
    -Nếu không còn quân tăng viện,anh giữ được bao lâu.?
    Phú trả lời:
    -Tôi sẽ giũ được 1 tháng với điều kiện không quân yểm trợ tối đa,tiếp tế bằng không vận đầy đủ nhu cầu về vật liệu,vũ khí,đạn được,bổ sung quân số đầy đủ bù số thiệt hại nặng vừa qua.Tôi sẽ ở lại Plây-Cu chiến đấu và tôi sẽ chết ở đây.
    Thiệu nói các điều kiện đó không thoả mãn được ,mà quân giải phóng thì đang đánh mạnh khắp nơi cho nên phải rút khỏi Công Tum,Plây-Cu để bảo toàn lực lượng,lấy quân đưa về đồng bằng ven biển,tiếp tế sẽ thuận lợi hơn.
    Thiệu lại nói:
    -Rút theo đường 19 được không?
    Viên trả lời:
    -Trong lịch sử chiến tranh Đông Dương,chưa có lực lượng nào rút theo đường 19 mà không bị diệt.
    Thiệu hỏi thêm:
    -Thế còn đường số 14 thì sao?
    Viên trả lời:
    -Đường số 14 lại càng không thể đi được.
    Mọi người dự họp chỉ thấy còn đường số 7,tuy xấu nhưng sẽ tạo được yếu tố bất ngờ.
    Chuẩn tướng tư lệnh phó quân đoàn 2,Trần Văn Cẩm hỏi :
    -Còn các tỉnh trưởng ,lực lượng địa phương và dân chúng có tổ chức cho họ rút không?
    Phú trả lời:
    -Theo lệnh ông Thiệu,bỏ lực lượng này lại,không được thông báo cho các tỉnh trưởng để họ tiếp tục chống giữ.Khi chúng ta rút xong,ai biết thì biết.Địa phương quân toàn là người Thượng thì trả chúng về với cao nguyên.
    Sau khi trình bày xong,Phú ra lệnh cho Cẩm và Lý (tham mưu trưởng quân đoàn)làm kế hoạch rồi rút luôn.
    Sáng ngày 15/3 ,Phú và bộ tham mưu chính của quân đoàn 2 rút bằng máy bay về Nha Trang lấy lý do là thành lập Bộ tư lệnh tiền phương chỉ huy tác chiến để phản kích lấy lại BMT.Thế là Phú không tử thủ Plây-Cu như đã hứa.Những đơn vị chuyên môn rút về Phú Bổn mang theo cả gia đình họ.Việc này làm cho dân chúng thấy rõ ý đồ bỏ Plây-Cu.Từ đó sĩ quan,binh lính ở lại khiếp sợ.Họ cùng gia đình ùn ùn kéo vào sân bay,gây nên sự hỗn loạn.Người nào không vào được sân bay thì dùng đủ các loại xe chạy về Phú Bổn.Đường sá tắc nghẽn,quân lính tranh nhau đường đi,chửi bới,đánh nhau ầm ĩ,gây thêm cảnh hỗn loạn trên đường.Trong khi đó liên đoàn biệt động quân 22 cũng rút khỏi Công-Tum.
    Tới Thanh An,liên đoàn 22 biệt động bị quân giải phóng tập kích dữ dội,gây thiệt hại nặng.
    Theo kế hoạch,bộ tư lệnh quân đoàn 2 và các đơn vị tác chiến phải lập tuyến phòng thủ tại Phú Bổn chờ các đơn vị cơ giới nặng và các bộ phận chuyên môn qua trước.Khi các lực lượng này tới được đây thì do mệt mỏi,chán chường quá,họ không đi nữa.Họ không những ở trong thị xã,mà người và xe cộ còn ngổn ngang cả trên đường quanh thị xã.Giao thông tắc nghẽn vì lính dồn về đông,trong lúc đó xe cộ cứ tiếp tục ùn về.Binh lính bắt đầu phá phách,cướp bóc trong thành phố,gây nên cảnh tượng rất hỗn loạn.
    Ngày 16/3 ,quân giải phóng bắt đầu tiến công một đơn vị của liên đoàn 23 biệt động quân trên đèo Ban-Blếch,gây thiệt hại nặng.Ngày 17/3 quân giải phóng lại pháo kích vào ban chỉ huy tiểu khu trong Phú Bổn.Lúc này các đơn vị địa phương quân thuộc Phú Bổn đã tan rã,tự động bỏ ngũ chạy tán loạn,làm cho tình hình thêm rối ren.
    Quân của các ông lại tiến công vào đoạn đường từ phía đông Phú Bổn đến đèo Tu-Na.Tình hình phòng thủ Phú Bổn suy sụp nhanh chóng.Ngày 17/3 liên đoàn 7 gọi không yểm.Một đoàn máy bay A 37 đến ném bom lại trúng ngay quân của liên đoàn,gần một tiểu đoàn tự dưng bị mất.Sáng ngày 18/3 ,lại bị quân các ông tiến công 1 trận nữa,liên đoàn 7 thiệt hại rất nặng,chỉ có một số rất ít chạy thoát.Quân các ông chiếm Phú Bổn.Phú ra lệnh cho chúng tôi bỏ hết vũ khí nặng ,xe cộ đi bộ vòng rừng để qua đèo.Thiết đoàn 3 cũng bỏ hết xe ,chạy bừa vào rừng sau khi bị chặn đánh nhiều lần.
    Quãng đường từ đèo Tu Na đến Sơn Hòa,tàn quân lủi trốn,chui rúc trong rừng.Sĩ quan,binh lính lại mang theo gia đình,hàng nghìn người kéo sau ồn ào làm lộ mục tiêu.Quân Giải phóng truy kích sát cho nên chúng tôi tan tác,thiệt hại rất nhiều.Binh lính không có ai chỉ huy,mà cũng chẳng ai muốn chỉ huy ,bỏ cả vũ khí ,máy móc trên đường chạy.Quân ở quận Phú Túc hoặc các đồn địa phương đều ra hàng hoặc rã ngũ.Các nơi đó đều bị chiếm.
    Liên đoàn 6 biệt động là cánh quân đi sau cùng và có trách nhiệm hướng dẫn tàn quân các đơn vị khác đi về Sơn Hoà.Nhưng ngờ đâu,sáng 20/3 quân giải phóng tập kích đơn vị đi đầu của liên đoàn.Những ngày kế tiếp liên đoàn trốn chạy nhưng không thể trách được bị truy kích và bị đón đánh liên tiếp.Tuy vậy,cũng còn một số chạy thoát .
    Nhưng quân Giải phóng vận động nhanh qua phía đông Phú Bổn,chốt chặn con đường lên đèo Tu Na,quyết định sự thất bại cuộc rút chạy của quân đội chúng tôi.
    Thế là rõ.Trận BMT hiểm và mạnh quá ,tiếp đến là trận diệt quân phản kích nhanh và gọn. Địch hốt hoảng,rốI loạn không chỉ ở cấp sư đoàn,quân khu mà rúng động đến cả cơ quan đầu não của ngụy quyền SG.Từ sai lầm về chiến thuật,chiến dịch ,địch đã bị ta trừng phạt nặng. Địch lạI mắc thêm sai lầm về chiến lược.Ngụy quyền SG hốt hoảng ra lệnh rút bỏ Tây Nguyên đưa quân về đồng bằng hòng bảo toàn lực lượng và giữ đất.Nhưng nào có đưa được cái gì về đâu,có giữ được đất nữa đâu! Ta đã diệt chúng trên đường rút chạy.
    Một khi đã sai lầm về chiến lược thì thất bạI trong chiến tranh là điều chắc chắn.Không sớm thì muộn.
    Chính ta đã đưa địch đến sai lầm đó.Biết tạo và nắm thời cơ,thúc đẩy nhanh quá trình thất bạI của địch .Một bước ngoặt của ?ođánh cho ngụy nhào?.
    Ta nhanh hơn lên,quyết đoán hơn lên,táo bạo hơn lên,chủ động hơn lên,thừa thắng xông lên thì chắc chắc chiến thắng đang chờ đón ta.
  8. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    xem ra rút theo đường 7 cũng tốt chứ nhỉ, vậy mà sau này nhiều tên đổ tại rút theo đường 7 nên bại! Nhưng ở lại cũng chết thôi, làm sao mà tiếp viện đường không cho nổi!
    Bác yuyu và các bác chịu khó nghiên cứu để học tập kinh nghiệm đi chứ!
  9. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    xem ra rút theo đường 7 cũng tốt chứ nhỉ, vậy mà sau này nhiều tên đổ tại rút theo đường 7 nên bại! Nhưng ở lại cũng chết thôi, làm sao mà tiếp viện đường không cho nổi!
    Bác yuyu và các bác chịu khó nghiên cứu để học tập kinh nghiệm đi chứ!
  10. lam3d

    lam3d Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    30/4 là ngày thống nhất đất nước. Việc thống nhất đất nước, cho dù bằng bất cứ hình thức nào, cũng được lịch sử dân tộc tôn trọng. Nếu o có ngày 30/4 thì hàng triệu người VN sẽ tiếp tục chết để cuối cùng sẽ có một ngày thống nhất như vậy.

Chia sẻ trang này