1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiến tới kỉ niệm 31 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước-Đại thắng mùa xuân 1975

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi forza_vn, 18/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NewGod

    NewGod Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    17/10/2003
    Bài viết:
    899
    Đã được thích:
    0
    Xem phim về Đại Lễ kỷ niệm ngày Toàn Quốc Thống Nhất - Giang Sơn thu về một mối !!!
    Lễ cắt bánh kem khổng lồ vào đêm 30-4-2005 :
    mms://media.tuoitre.com.vn/media/phim/Banhkem-1.wmv
    Đám cưới tập thể . Xin thay mặt anh em TTVNOL kính chúc các anh chị trăm năm hạnh phúc !
    mms://media.tuoitre.com.vn/media/phim/damcuoitapthe.wmv
    Đại lễ diễu binh kỷ niệm 30 năm ngày Miền Nam giải phóng - Toàn Quốc Thống Nhất :
    http://vietnamtelevision.vnn.vn/KyNiem30NamGPMN.wmv
    Mít tinh trọng thể nhân ngày 30-4 :
    http://vietnamtelevision.vnn.vn/THTT_Mittinhkyniem30namgiaiphongmiennam.wmv
    Việt Nam 30 năm trong tư thế người chiến thắng (phim tài liệu quốc tế)
    http://vietnamtelevision.vnn.vn/280405THTT_VN30namotuthenguoichienthang.wmv
    Và đặc biệt : phim Ván Bài Lật Ngửa trọn bộ 7 tập :
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53389/pt-vbln-t8-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53390/pt-vbln-t8-p3.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53391/pt-vbln-t8-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53392/pt-vbln-t8-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53409/pt-vbln-t7-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53410/pt-vbln-t7-p3.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53411/pt-vbln-t7-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53412/pt-vbln-t7-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53416/pt-vbln-t6-p3.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53417/pt-vbln-t6-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53415/pt-vbln-t6-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53418/pt-vbln-t6-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53422/pt-vbln-t5-p3.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53421/pt-vbln-t5-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53423/pt-vbln-t5-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53425/pt-vbln-t5-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53429/pt-vbln-t4-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53431/pt-vbln-t4-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53430/pt-vbln-t4-p3.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53432/pt-vbln-t4-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53438/pt-vbln-t3-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53437/pt-vbln-t3-p3.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53436/pt-vbln-t3-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53439/pt-vbln-t3-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53442/pt-vbln-t2-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53443/pt-vbln-t2-p3.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53444/pt-vbln-t2-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53445/pt-vbln-t2-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53448/pt-vbln-t1-p4.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53450/pt-vbln-t1-p2.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53451/pt-vbln-t1-p1.wmv
    http://222.255.120.38/media/2005/3/53449/pt-vbln-t1-p3.wmv
    Phim Huyền Thoại Mẹ do NSND Trà Giang đóng vai chính :
    http://vietnamtelevision.vnn.vn/050425phim_Huyenthoaime.wmv
  2. YanCanCook

    YanCanCook Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2004
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Chẳng có gì mới cả ! Những con số ở trên là sự thật nhưng cách đánh giá thì chỉ mang tính chất từ một phía . Muốn đánh giá lịch sử một cách công minh thì phải xem xét nhiều cái nhìn từ nhiều phía . Đó là nguyên tắc cơ bản nhất trong khoa lịch sử nhưng hiếm có thành viên nào trong box Lịch sử - Văn hoá này tôn trọng . Biết làm sao được ! Mỗi thành viên ở đây đầu là sản phẩm của một hệ thống tuyên truyền nào đó thôi .
    Tặng cậu NewGod
    Được YanCanCook sửa chữa / chuyển vào 16:09 ngày 05/05/2005
  3. YanCanCook

    YanCanCook Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2004
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Chẳng có gì mới cả ! Những con số ở trên là sự thật nhưng cách đánh giá thì chỉ mang tính chất từ một phía . Muốn đánh giá lịch sử một cách công minh thì phải xem xét nhiều cái nhìn từ nhiều phía . Đó là nguyên tắc cơ bản nhất trong khoa lịch sử nhưng hiếm có thành viên nào trong box Lịch sử - Văn hoá này tôn trọng . Biết làm sao được ! Mỗi thành viên ở đây đầu là sản phẩm của một hệ thống tuyên truyền nào đó thôi .
    Tặng cậu NewGod
    Được YanCanCook sửa chữa / chuyển vào 16:09 ngày 05/05/2005
  4. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Báo tuổi trẻ Online ngày 27-28/4 :
    http://www2.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=76059&ChannelID=89
    Những tiếng súng cuối cùng​
    Loạt bài này được thực hiện dựa theo nội dung những cuộc phỏng vấn vào tháng 4-2005 giữa phóng viên Tuổi Trẻ với nhiều nhân chứng và nhân vật có liên quan: trung tướng Phạm Xuân Thệ, thiếu tướng Thiều Chí Đinh, đại tá Bùi Văn Tùng, đại tá Bùi Quang Thận, PGĐ phân xưởng sơn Kovik Vũ Đăng Toàn, đại tá Phùng Bá Đam, ông Phạm Công Dũng (Bộ Ngoại giao), ông Nguyễn Hữu Hạnh, KTS Nguyễn Hữu Thái, tiến sĩ Huỳnh Văn Tòng, nhà báo Kỳ Nhân...
    ...Tiếng động cơ trực thăng ì ầm suốt đêm qua đã im tiếng. Đại sứ Martin và những tay súng thủy quân lục chiến người Mỹ cuối cùng đã rời khỏi đất nước này vào lúc tinh mơ. Không phải ra đi, mà là tháo chạy tán loạn.
    Cả Sài Gòn lúc ấy dường như đang chờ đợi. Một cái gì đó khác lạ, mới mẻ và lớn lao đang đến...
    Xe tăng đang đến.
    Những chiếc xe tăng T54 và T59 thuộc lữ đoàn 203 cắm cờ xanh đỏ sao vàng ầm ầm từ hướng Biên Hòa lao về mục tiêu cuối cùng: dinh Độc Lập.
    Lúc đó là khoảng 9g30.
    Bất ngờ, đoàn xe tăng bị chặn lại tại cầu Sài Gòn bởi hỏa lực của tám chiếc M48 và M113. Cùng lúc, những chiếc tàu chiến của hải quân Sài Gòn đang neo đậu ở Tân Cảng cũng bắt đầu nã đạn như mưa vào đoàn tăng giải phóng. Hai chiếc T54 đi đầu bị bắn cháy, hai chiếc khác bị hỏng và lao xuống vệ đường. Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 xe tăng Ngô Quang Nhỡ và nhiều chiến sĩ khác hi sinh tại chỗ.
    Vào lúc này, trên radio, tổng thống Dương Văn Minh đã đơn phương tuyên bố ngừng bắn và chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh ?oyêu cầu binh sĩ chấp hành lệnh của tổng thống?. Nhưng bất chấp lệnh đó, tiếng súng kháng cự vẫn nổ và cuộc giao tranh vẫn diễn ra ác liệt ngay cửa ngõ Sài Gòn.
    Không để ổ kháng cự ở cầu Sài Gòn cầm chân quân giải phóng quá lâu, Bộ tư lệnh Quân đoàn 2 đã ra lệnh cho lực lượng pháo binh, cao xạ và bộ binh sư đoàn 304 tham chiến. Tiếng súng chỉ ngưng khi hai chiếc M48 của quân VNCH nổ tung ngay trên cầu. Hai chiếc tàu chiến bị bắn cháy, những chiếc khác chạy thẳng ra phía biển sau khi trút những loạt đạn cuối cùng.
    Những chiếc tăng T54 và T59 vọt qua cầu (xe T54 do Liên Xô sản xuất, còn T59 do Trung Quốc sản xuất theo công nghệ Liên Xô). Trên những chiếc tăng lúc này còn có những chiến sĩ thuộc trung đoàn đặc công biệt động 116 và trung đoàn bộ binh 66. Đặc biệt, có một phóng viên ảnh của Hãng tin Mỹ UPI - đó là Hoàng Văn Cường.
    ...Hoàng Văn Cường kể: "Tôi được văn phòng UPI Sài Gòn yêu cầu ra ngoại ô để có được những hình ảnh nóng nhất trước giờ G. Đến ngã ba Vũng Tàu thì bất ngờ gặp xe tăng của ?omấy ổng? ầm ầm lao tới. Tôi hoảng quá, vội lột bỏ áo giáp chống đạn, để lộ ra chiếc áo trắng và lỉnh kỉnh đủ thứ máy ảnh cho ?omấy ổng? thấy, rồi giơ hai tay lên vẫy chào. Một chiếc tăng dừng lại.
    Tôi nghe ?omấy ổng? xì xào: ?oPhóng viên! Phóng viên!...?, rồi bất ngờ cho tôi lên xe luôn. ?oMấy ổng? hỏi tôi đủ thứ, nhưng tôi chỉ trả lời bằng... tiếng Nhật?. ?oTại sao anh lại giả bộ là một phóng viên Nhật??. ?oBởi vì lúc ấy tôi đang làm cho một hãng tin Mỹ. Thật tình tôi không biết ********* sẽ đối xử với tôi ra sao. Tôi sợ ?omấy ổng?... bắn!?.
    Những chiếc xe tăng đầu tiên đã tiến đến ngã tư Hàng Xanh. Sài Gòn đã ở trước mặt! Nhưng đường nào vào dinh Độc Lập đây? Những người lính tăng tự hỏi. Trước giờ xuất quân, họ được hướng dẫn: quẹo trái, đi tiếp bảy ngã tư rồi quẹo trái tiếp... Nhưng hướng dẫn là một chuyện, còn thực tế đường phố xa lạ và chằng chịt trước mặt lại là chuyện khác. Cả lực lượng đột kích thọc sâu này chỉ có một bản đồ Sài Gòn - Gia Định. Và đó lại là tấm bản đồ du lịch mà một người bà con ở Đà Nẵng tặng cho trung tá chính ủy lữ đoàn xe tăng 203 Bùi Văn Tùng (ông Tùng quê ở Đà Nẵng).
    ?oĐến ngã tư Hàng Xanh, quẹo trái!?. Những chiếc tăng đầu tiên quẹo trái theo lệnh, rồi ầm ầm lao thẳng về phía Thị Nghè. Đi đầu là chiếc tăng T59 số hiệu 387, đi thứ hai cũng là một chiếc T59 số hiệu 390. Xe T54 số hiệu 843 của đại đội trưởng Bùi Quang Thận đi thứ ba... Theo sau những chiếc tăng dẫn đầu là chiếc Jeep (xe chiến lợi phẩm lấy từ Đà Nẵng) chở đại úy Phạm Xuân Thệ, trung đoàn phó trung đoàn bộ binh 66 (hiện nay là trung tướng tư lệnh Quân khu I).
    Sau cuộc chạm súng cuối cùng diễn ra tại khu vực cầu Thị Nghè, người dân đã tràn ra đường đón chào quân giải phóng. Trên cầu vẫn còn công sự và xe tăng M41 của quân VNCH - Ảnh tư liệu TTXVN
    Phố xá vắng tanh, không một bóng người. Tất cả những ngôi nhà đều đóng cửa. Vì sao vậy? Những người lính tăng căng thẳng. Rồi câu trả lời xuất hiện ngay lập tức: một ổ kháng cự mọc ngay trên cầu Thị Nghè, với cả xe tăng M41 và M113. Cuộc chạm súng cuối cùng đã diễn ra ngay trong nội thành Sài Gòn. Ổ kháng cự trên cầu bị ?odập tắt? không lâu sau đó.
    Nhưng bên này, chiếc tăng dẫn đầu 387 đã trúng đạn. Một chiến sĩ công binh ngồi trên xe hi sinh. Riêng trưởng xe 387 là trung đội trưởng Lê Tiến Hùng bị thương một cách hi hữu. Anh ngồi trong xe tăng, chỉ ló đầu ra ngoài quan sát thôi, nhưng không hiểu sao lại bị thương rất nặng ngay ?ochỗ ấy?. Đồng đội khiêng anh xuống xe, gõ cửa nhà một gia đình người Hoa để nhờ giúp đỡ cứu chữa (anh Hùng sau đó được cứu sống, về quê lấy vợ rất vui vẻ và đã có hai con).
    Sau khi chiếc 387 bị bắn hỏng phải nằm lại, chính trị viên đại đội Vũ Đăng Toàn cho xe 390 vượt qua cầu Thị Nghè và trở thành chiếc tăng dẫn đầu lực lượng đột kích thọc sâu. Theo sau là chiếc 843 của đại đội trưởng Bùi Quang Thận. Nhưng tại sao chiếc xe đi sau lại húc vào cổng dinh Độc Lập trước?
    ?oChúng tôi đi lạc vì không biết đường - Vũ Đăng Toàn kể - Xe 390 của chúng tôi cứ thẳng tiến theo đường Hồng Thập Tự (nay là đường Nguyễn Thị Minh Khai) và không biết chính xác phải quẹo trái ở ngã tư nào để đến dinh?. Khi xe 390 vượt qua luôn ngã tư Công Lý - Hồng Thập Tự, đến cổng Trường Lê Quý Đôn thì nhận được tín hiệu của Bùi Quang Thận từ phía sau: phải quay lại!
    Thật ra thì đại đội trưởng Bùi Quang Thận cũng chẳng biết đường, dù dinh Độc Lập ở ngay bên cạnh rồi. Anh cho xe 843 dừng lại. Đang bối rối giữa phố phường vắng lặng thì bỗng xuất hiện một cô gái đi xe máy. Bùi Quang Thận ra lệnh cho cô gái dừng lại. Dù thất kinh hồn vía trước lính tăng *********, cô gái cuối cùng cũng hướng dẫn xe 843 quẹo qua đường Pasteur, rồi theo đường Thống Nhất thẳng đến dinh.
    ?oDinh Độc Lập đây rồi!?. Những người lính tăng trên chiếc 843 bỗng hồi hộp và căng thẳng hơn bao giờ hết. Và do căng thẳng, trưởng xe Bùi Quang Thận đã đi đến một quyết định bất ngờ: bắn đại bác vào dinh Độc Lập!
    ?oKhi xe tăng 843 còn cách dinh hơn 50m, tôi ra lệnh cho pháo thủ nạp đạn pháo và bắn thẳng. Đạn không nổ! Tôi ra lệnh nạp đạn bắn lần thứ hai. Lần này không bắn điện nữa mà chuyển sang bắn cơ. Đạn vẫn không nổ! Thật kỳ lạ. Khi pháo thủ cho biết trong xe chỉ còn một viên đạn pháo cuối cùng, tôi quyết định không bắn nữa, mà cho xe lao lên húc thẳng vào cổng dinh?.
    - Tại sao lúc đó anh lại cho đại bác bắn thẳng vào dinh?
    - Tôi bắn để uy hiếp đối phương. Lúc đó nhìn qua nhìn lại chỉ mới có xe của tôi đối diện với dinh thôi. Tôi nghĩ đây là ổ kháng cự cuối cùng và họ sẽ kháng cự dữ dội. Anh thấy ngay ở cầu Sài Gòn, cầu Thị Nghè chúng tôi đã bị bắn như thế nào rồi?
    - Anh có biết lúc đó trong dinh có ông Dương Văn Minh và các thành viên nội các Sài Gòn?
    - Không. Lúc đó chúng tôi không hề biết. Chúng tôi không nghĩ họ đang ở đó, vì quân giải phóng đang tấn công thì nội các ở đó làm gì? Nếu chẳng may đạn pháo nổ trong dinh làm bị thương thành viên nội các nào đó thì chúng tôi cũng không có lỗi gì. Bởi vì chúng tôi là những người lính...
    Xe 843 xả hết tốc lực húc vào cổng phụ bên trái. Nhưng xe lại húc thẳng vào trụ cổng khá vững chắc nên cổng không đổ. Bùi Quang Thận cho xe lùi lại tiếp tục húc, nhưng lại va vào trụ cổng...
    Ngay lúc đó, xe 390 xuất hiện từ phía đường Công Lý, quẹo phải lao thẳng vào cổng chính và ủi văng hai cánh cửa sắt. Xe 390 tiếp tục tiến thẳng vào dinh. Súng đại liên trên xe bắn liên tục. Cùng lúc đó, Bùi Quang Thận giật phăng cần ăngten có gắn cờ giải phóng, nhảy khỏi xe 843, chạy bộ vào dinh.
    Trước khi đi, Bùi Quang Thận nói: ?oNếu không thấy mình trở ra thì các cậu hãy bắn nốt viên đạn pháo còn lại. Và hãy báo cáo chỉ huy là đại đội trưởng đã vào dinh?. Anh cầm lá cờ xanh đỏ sao vàng nhuốm màu lửa đạn và bụi đường lao vào dinh mà không hề biết chuyện gì đang chờ đợi mình.
    Lúc này, trên đường Thống Nhất, một cảnh tượng chưa từng có: xe tăng, xe bọc thép, xe Molotova chở bộ binh ầm ầm nối đuôi nhau hướng về dinh Độc Lập. Súng nổ vang trời. Tiếng súng chỉ thiên mừng chiến thắng của quân giải phóng xen lẫn với những tiếng súng kháng cự cuối cùng của những tay súng biệt kích dù 81 từ phía trụ sở Bộ Ngoại giao (nay là Sở Ngoại vụ TP.HCM).
    Chiến sĩ tiểu đoàn 7 bộ binh Tô Văn Thành đang ngồi trên thành xe tăng bị bắn rớt xuống đường. Đó là người lính cuối cùng hi sinh, ngay trước dinh Độc Lập.
    BÙI THANH
    Được panzerlehr sửa chữa / chuyển vào 00:11 ngày 06/05/2005
  5. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Báo tuổi trẻ Online ngày 27-28/4 :
    http://www2.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=76059&ChannelID=89
    Những tiếng súng cuối cùng​
    Loạt bài này được thực hiện dựa theo nội dung những cuộc phỏng vấn vào tháng 4-2005 giữa phóng viên Tuổi Trẻ với nhiều nhân chứng và nhân vật có liên quan: trung tướng Phạm Xuân Thệ, thiếu tướng Thiều Chí Đinh, đại tá Bùi Văn Tùng, đại tá Bùi Quang Thận, PGĐ phân xưởng sơn Kovik Vũ Đăng Toàn, đại tá Phùng Bá Đam, ông Phạm Công Dũng (Bộ Ngoại giao), ông Nguyễn Hữu Hạnh, KTS Nguyễn Hữu Thái, tiến sĩ Huỳnh Văn Tòng, nhà báo Kỳ Nhân...
    ...Tiếng động cơ trực thăng ì ầm suốt đêm qua đã im tiếng. Đại sứ Martin và những tay súng thủy quân lục chiến người Mỹ cuối cùng đã rời khỏi đất nước này vào lúc tinh mơ. Không phải ra đi, mà là tháo chạy tán loạn.
    Cả Sài Gòn lúc ấy dường như đang chờ đợi. Một cái gì đó khác lạ, mới mẻ và lớn lao đang đến...
    Xe tăng đang đến.
    Những chiếc xe tăng T54 và T59 thuộc lữ đoàn 203 cắm cờ xanh đỏ sao vàng ầm ầm từ hướng Biên Hòa lao về mục tiêu cuối cùng: dinh Độc Lập.
    Lúc đó là khoảng 9g30.
    Bất ngờ, đoàn xe tăng bị chặn lại tại cầu Sài Gòn bởi hỏa lực của tám chiếc M48 và M113. Cùng lúc, những chiếc tàu chiến của hải quân Sài Gòn đang neo đậu ở Tân Cảng cũng bắt đầu nã đạn như mưa vào đoàn tăng giải phóng. Hai chiếc T54 đi đầu bị bắn cháy, hai chiếc khác bị hỏng và lao xuống vệ đường. Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 xe tăng Ngô Quang Nhỡ và nhiều chiến sĩ khác hi sinh tại chỗ.
    Vào lúc này, trên radio, tổng thống Dương Văn Minh đã đơn phương tuyên bố ngừng bắn và chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh ?oyêu cầu binh sĩ chấp hành lệnh của tổng thống?. Nhưng bất chấp lệnh đó, tiếng súng kháng cự vẫn nổ và cuộc giao tranh vẫn diễn ra ác liệt ngay cửa ngõ Sài Gòn.
    Không để ổ kháng cự ở cầu Sài Gòn cầm chân quân giải phóng quá lâu, Bộ tư lệnh Quân đoàn 2 đã ra lệnh cho lực lượng pháo binh, cao xạ và bộ binh sư đoàn 304 tham chiến. Tiếng súng chỉ ngưng khi hai chiếc M48 của quân VNCH nổ tung ngay trên cầu. Hai chiếc tàu chiến bị bắn cháy, những chiếc khác chạy thẳng ra phía biển sau khi trút những loạt đạn cuối cùng.
    Những chiếc tăng T54 và T59 vọt qua cầu (xe T54 do Liên Xô sản xuất, còn T59 do Trung Quốc sản xuất theo công nghệ Liên Xô). Trên những chiếc tăng lúc này còn có những chiến sĩ thuộc trung đoàn đặc công biệt động 116 và trung đoàn bộ binh 66. Đặc biệt, có một phóng viên ảnh của Hãng tin Mỹ UPI - đó là Hoàng Văn Cường.
    ...Hoàng Văn Cường kể: "Tôi được văn phòng UPI Sài Gòn yêu cầu ra ngoại ô để có được những hình ảnh nóng nhất trước giờ G. Đến ngã ba Vũng Tàu thì bất ngờ gặp xe tăng của ?omấy ổng? ầm ầm lao tới. Tôi hoảng quá, vội lột bỏ áo giáp chống đạn, để lộ ra chiếc áo trắng và lỉnh kỉnh đủ thứ máy ảnh cho ?omấy ổng? thấy, rồi giơ hai tay lên vẫy chào. Một chiếc tăng dừng lại.
    Tôi nghe ?omấy ổng? xì xào: ?oPhóng viên! Phóng viên!...?, rồi bất ngờ cho tôi lên xe luôn. ?oMấy ổng? hỏi tôi đủ thứ, nhưng tôi chỉ trả lời bằng... tiếng Nhật?. ?oTại sao anh lại giả bộ là một phóng viên Nhật??. ?oBởi vì lúc ấy tôi đang làm cho một hãng tin Mỹ. Thật tình tôi không biết ********* sẽ đối xử với tôi ra sao. Tôi sợ ?omấy ổng?... bắn!?.
    Những chiếc xe tăng đầu tiên đã tiến đến ngã tư Hàng Xanh. Sài Gòn đã ở trước mặt! Nhưng đường nào vào dinh Độc Lập đây? Những người lính tăng tự hỏi. Trước giờ xuất quân, họ được hướng dẫn: quẹo trái, đi tiếp bảy ngã tư rồi quẹo trái tiếp... Nhưng hướng dẫn là một chuyện, còn thực tế đường phố xa lạ và chằng chịt trước mặt lại là chuyện khác. Cả lực lượng đột kích thọc sâu này chỉ có một bản đồ Sài Gòn - Gia Định. Và đó lại là tấm bản đồ du lịch mà một người bà con ở Đà Nẵng tặng cho trung tá chính ủy lữ đoàn xe tăng 203 Bùi Văn Tùng (ông Tùng quê ở Đà Nẵng).
    ?oĐến ngã tư Hàng Xanh, quẹo trái!?. Những chiếc tăng đầu tiên quẹo trái theo lệnh, rồi ầm ầm lao thẳng về phía Thị Nghè. Đi đầu là chiếc tăng T59 số hiệu 387, đi thứ hai cũng là một chiếc T59 số hiệu 390. Xe T54 số hiệu 843 của đại đội trưởng Bùi Quang Thận đi thứ ba... Theo sau những chiếc tăng dẫn đầu là chiếc Jeep (xe chiến lợi phẩm lấy từ Đà Nẵng) chở đại úy Phạm Xuân Thệ, trung đoàn phó trung đoàn bộ binh 66 (hiện nay là trung tướng tư lệnh Quân khu I).
    Sau cuộc chạm súng cuối cùng diễn ra tại khu vực cầu Thị Nghè, người dân đã tràn ra đường đón chào quân giải phóng. Trên cầu vẫn còn công sự và xe tăng M41 của quân VNCH - Ảnh tư liệu TTXVN
    Phố xá vắng tanh, không một bóng người. Tất cả những ngôi nhà đều đóng cửa. Vì sao vậy? Những người lính tăng căng thẳng. Rồi câu trả lời xuất hiện ngay lập tức: một ổ kháng cự mọc ngay trên cầu Thị Nghè, với cả xe tăng M41 và M113. Cuộc chạm súng cuối cùng đã diễn ra ngay trong nội thành Sài Gòn. Ổ kháng cự trên cầu bị ?odập tắt? không lâu sau đó.
    Nhưng bên này, chiếc tăng dẫn đầu 387 đã trúng đạn. Một chiến sĩ công binh ngồi trên xe hi sinh. Riêng trưởng xe 387 là trung đội trưởng Lê Tiến Hùng bị thương một cách hi hữu. Anh ngồi trong xe tăng, chỉ ló đầu ra ngoài quan sát thôi, nhưng không hiểu sao lại bị thương rất nặng ngay ?ochỗ ấy?. Đồng đội khiêng anh xuống xe, gõ cửa nhà một gia đình người Hoa để nhờ giúp đỡ cứu chữa (anh Hùng sau đó được cứu sống, về quê lấy vợ rất vui vẻ và đã có hai con).
    Sau khi chiếc 387 bị bắn hỏng phải nằm lại, chính trị viên đại đội Vũ Đăng Toàn cho xe 390 vượt qua cầu Thị Nghè và trở thành chiếc tăng dẫn đầu lực lượng đột kích thọc sâu. Theo sau là chiếc 843 của đại đội trưởng Bùi Quang Thận. Nhưng tại sao chiếc xe đi sau lại húc vào cổng dinh Độc Lập trước?
    ?oChúng tôi đi lạc vì không biết đường - Vũ Đăng Toàn kể - Xe 390 của chúng tôi cứ thẳng tiến theo đường Hồng Thập Tự (nay là đường Nguyễn Thị Minh Khai) và không biết chính xác phải quẹo trái ở ngã tư nào để đến dinh?. Khi xe 390 vượt qua luôn ngã tư Công Lý - Hồng Thập Tự, đến cổng Trường Lê Quý Đôn thì nhận được tín hiệu của Bùi Quang Thận từ phía sau: phải quay lại!
    Thật ra thì đại đội trưởng Bùi Quang Thận cũng chẳng biết đường, dù dinh Độc Lập ở ngay bên cạnh rồi. Anh cho xe 843 dừng lại. Đang bối rối giữa phố phường vắng lặng thì bỗng xuất hiện một cô gái đi xe máy. Bùi Quang Thận ra lệnh cho cô gái dừng lại. Dù thất kinh hồn vía trước lính tăng *********, cô gái cuối cùng cũng hướng dẫn xe 843 quẹo qua đường Pasteur, rồi theo đường Thống Nhất thẳng đến dinh.
    ?oDinh Độc Lập đây rồi!?. Những người lính tăng trên chiếc 843 bỗng hồi hộp và căng thẳng hơn bao giờ hết. Và do căng thẳng, trưởng xe Bùi Quang Thận đã đi đến một quyết định bất ngờ: bắn đại bác vào dinh Độc Lập!
    ?oKhi xe tăng 843 còn cách dinh hơn 50m, tôi ra lệnh cho pháo thủ nạp đạn pháo và bắn thẳng. Đạn không nổ! Tôi ra lệnh nạp đạn bắn lần thứ hai. Lần này không bắn điện nữa mà chuyển sang bắn cơ. Đạn vẫn không nổ! Thật kỳ lạ. Khi pháo thủ cho biết trong xe chỉ còn một viên đạn pháo cuối cùng, tôi quyết định không bắn nữa, mà cho xe lao lên húc thẳng vào cổng dinh?.
    - Tại sao lúc đó anh lại cho đại bác bắn thẳng vào dinh?
    - Tôi bắn để uy hiếp đối phương. Lúc đó nhìn qua nhìn lại chỉ mới có xe của tôi đối diện với dinh thôi. Tôi nghĩ đây là ổ kháng cự cuối cùng và họ sẽ kháng cự dữ dội. Anh thấy ngay ở cầu Sài Gòn, cầu Thị Nghè chúng tôi đã bị bắn như thế nào rồi?
    - Anh có biết lúc đó trong dinh có ông Dương Văn Minh và các thành viên nội các Sài Gòn?
    - Không. Lúc đó chúng tôi không hề biết. Chúng tôi không nghĩ họ đang ở đó, vì quân giải phóng đang tấn công thì nội các ở đó làm gì? Nếu chẳng may đạn pháo nổ trong dinh làm bị thương thành viên nội các nào đó thì chúng tôi cũng không có lỗi gì. Bởi vì chúng tôi là những người lính...
    Xe 843 xả hết tốc lực húc vào cổng phụ bên trái. Nhưng xe lại húc thẳng vào trụ cổng khá vững chắc nên cổng không đổ. Bùi Quang Thận cho xe lùi lại tiếp tục húc, nhưng lại va vào trụ cổng...
    Ngay lúc đó, xe 390 xuất hiện từ phía đường Công Lý, quẹo phải lao thẳng vào cổng chính và ủi văng hai cánh cửa sắt. Xe 390 tiếp tục tiến thẳng vào dinh. Súng đại liên trên xe bắn liên tục. Cùng lúc đó, Bùi Quang Thận giật phăng cần ăngten có gắn cờ giải phóng, nhảy khỏi xe 843, chạy bộ vào dinh.
    Trước khi đi, Bùi Quang Thận nói: ?oNếu không thấy mình trở ra thì các cậu hãy bắn nốt viên đạn pháo còn lại. Và hãy báo cáo chỉ huy là đại đội trưởng đã vào dinh?. Anh cầm lá cờ xanh đỏ sao vàng nhuốm màu lửa đạn và bụi đường lao vào dinh mà không hề biết chuyện gì đang chờ đợi mình.
    Lúc này, trên đường Thống Nhất, một cảnh tượng chưa từng có: xe tăng, xe bọc thép, xe Molotova chở bộ binh ầm ầm nối đuôi nhau hướng về dinh Độc Lập. Súng nổ vang trời. Tiếng súng chỉ thiên mừng chiến thắng của quân giải phóng xen lẫn với những tiếng súng kháng cự cuối cùng của những tay súng biệt kích dù 81 từ phía trụ sở Bộ Ngoại giao (nay là Sở Ngoại vụ TP.HCM).
    Chiến sĩ tiểu đoàn 7 bộ binh Tô Văn Thành đang ngồi trên thành xe tăng bị bắn rớt xuống đường. Đó là người lính cuối cùng hi sinh, ngay trước dinh Độc Lập.
    BÙI THANH
    Được panzerlehr sửa chữa / chuyển vào 00:11 ngày 06/05/2005
  6. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    GIỜ KẾT THÚC​
    Tấm ảnh ?ocó một không hai? (được treo trang trọng trong các nhà bảo tàng lịch sử và in bìa nhiều quyển sách ở VN nhưng ít khi thấy đề tên tác giả) đã được chụp bởi người nữ phóng viên dũng cảm người Pháp này.
    Dũng cảm ư? Có thể nói như vậy. Lúc đó họ đâu biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Có một phóng viên truyền hình đứng gần Franøoise Demulder đúng khoảnh khắc ấy, nhưng anh ta cũng không dám ghi hình. Anh đặt máy xuống đất và chỉ ngồi im quan
    sát cảnh tượng xe tăng húc đổ cổng và tiến vào dinh (ảnh). Đó là một tình huống chiến tranh nguy hiểm: làm sao những người lính tăng từ xa có thể phân biệt được đâu là camera đâu là... súng chống tăng.
    Nhưng những người lính tăng lúc đó hoàn toàn không có thái độ thù địch gì đối với các phóng viên nước ngoài. Ai làm việc nấy.
    Khi chiếc tăng 390 đỗ xịch trước dinh, chính trị viên đại đội Vũ Đăng Toàn xách AK nhảy xuống, chờ Bùi Quang Thận đang cầm cờ tiến vào. Cả hai chạy lên thềm dinh trong tư thế sẵn sàng chiến đấu và với một tinh thần ?ocảnh giác cao độ?. Bùi Quang Thận hơi lo khi thấy bên trong lố nhố nhiều người mặc quân phục.
    Và có lẽ do ?ocảnh giác cao độ? quá nên anh lao thẳng vào cửa kính, ngã bật ra phía sau nhưng tay vẫn cầm chắc lá cờ. Chắc đây là lần đầu tiên chàng trai miền biển Thái Bình này mới ?otiếp xúc? với loại kính trong suốt như thế. Lúc này, từ trong dinh, một người bận đồ dân sự chạy ra, thân thiện mời hai anh lính tăng giải phóng vào.
    Bùi Quang Thận thoáng chút bối rối trước tình huống này: không biết phải ?oxử lý? thế nào với tổng thống và mấy ông nội các Sài Gòn, bởi nhiệm vụ của những người lính tăng như anh là chiếm dinh và cắm cờ. Cuối cùng, Bùi Quang Thận đề nghị Vũ Đăng Toàn ở lại ?ocanh chừng? các thành viên nội các và chờ cấp chỉ huy đến, còn mình phải thực hiện cho được nhiệm vụ cắm cờ trên nóc dinh Độc Lập.
    Người được lệnh hướng dẫn Bùi Quang Thận đi thang máy lên nóc dinh cắm cờ là đại tá Chiêm, chỉ huy trưởng lực lượng phòng vệ phủ tổng thống. Cùng đi theo hỗ trợ Bùi Quang Thận cắm cờ còn có hai người nữa: sinh viên Nguyễn Hữu Thái (cựu chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn) và tiến sĩ báo chí Huỳnh Văn Tòng.
    Tiến sĩ Huỳnh Văn Tòng và sinh viên Nguyễn Hữu Thái cùng nhà báo Cung Văn đến dinh Độc Lập sau khi nghe ông Dương Văn Minh tuyên bố ngừng bắn trên đài phát thanh. Họ đến để đón quân giải phóng và hi vọng góp phần nhỏ của mình cho một kết cục hòa bình và êm thắm nhất.
    ?oĐêm 29-4 chúng tôi không ngủ được - tiến sĩ Tòng nhớ lại - Sài Gòn lan truyền tin đồn ********* đã chuẩn bị hàng vạn quả đạn pháo và sẽ ?orót? vào thành phố này sáng mai. Sài Gòn sẽ đổ nát và dân chúng sẽ khốn khổ, nếu không có một giải pháp thích hợp nào. Sáng sớm 30-4, anh em chúng tôi đã bàn nhau làm được nhiều việc. Và chúng tôi kéo nhau đến dinh Độc Lập. Tôi không phải là ?othành phần thứ ba?.
    Tôi ngả hẳn về phía cách mạng và mong muốn Sài Gòn được giải phóng nhanh chóng?.
    ...Đại tá Chiêm dẫn ba người đến trước thang máy (phải đi thang máy vì cầu thang chính không còn sử dụng được, do bị phi công Nguyễn Thành Trung ném bom làm sập ngày 8-4). Đến trước thang máy, Bùi Quang Thận thấy... lạ quá nên nhất quyết không vào. ?oLúc đó tôi thấy thang máy giống như... cái hòm - Bùi Quang Thận nhớ lại - Vào đó nó nhốt mình luôn, biết bao giờ mới ra được!?.
    Sau khi nghe đại tá Chiêm giải thích, Bùi Quang Thận mới chịu vào nhưng lại cảnh giác yêu cầu ông đại tá vào trước... Cuối cùng thì Bùi Quang Thận, Huỳnh Văn Tòng, Nguyễn Hữu Thái cũng lên được nóc dinh.
    ?oChúng tôi còn trèo thêm một cầu thang gỗ mới ra được chân cột cờ - kiến trúc sư Nguyễn Hữu Thái kể - Để treo lá cờ giải phóng lên, phải hạ lá cờ vàng ba sọc xuống. Nhưng lá cờ ba sọc quá lớn, lại được cột chắc chắn nên phải mất khá lâu chúng tôi mới hạ xuống được?. Bùi Quang Thận kéo lá cờ giải phóng xanh đỏ sao vàng lên, sau khi viết và ký tên vào lá cờ: ?o11g30 ngày 30-4. Thận?.
    Và thật kỳ lạ, trong khoảnh khắc lịch sử ấy, trên nóc dinh Độc Lập có ba chàng trai của ba miền đất nước: Bùi Quang Thận (Thái Bình, miền Bắc), Nguyễn Hữu Thái (Đà Nẵng, miền Trung) và Huỳnh Văn Tòng (Tây Ninh, miền Nam). ?oDường như tất cả chúng tôi đều không cầm được nước mắt - KTS Nguyễn Hữu Thái nhớ lại - Sài Gòn đã được giải phóng, hòa bình được lập lại và đất nước từ nay thống nhất làm một, không gì có thể chia cắt được nữa? ?
    ...Bùi Quang Thận lúc đầu định ném lá cờ ba sọc xuống sân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui sao đó, xếp lá cờ lại và đem xuống cất vào chiếc xe tăng 843 của mình. Cũng nhờ vậy mà sau này Bùi Quang Thận mới đưa ra được ?obằng chứng?, khi cấp trên cho người đi xác minh: ai mới là người cắm cờ trên nóc dinh Độc Lập? Lá cờ cất trong xe tăng của Bùi Quang Thận có một vết rách trùng khớp với phần còn sót lại trên cột cờ!
    Thật ra, cùng lúc lá cờ ba sọc được hạ xuống trên nóc dinh thì các chiến sĩ bộ binh trung đoàn bộ binh 66 và biệt động đặc công trung đoàn 116 cũng đã phất những lá cờ giải phóng từ bancông tầng hai. Lá cờ xanh đỏ sao vàng lớn nhất được phất lên lúc đó là của một người dân ở miệt Thị Nghè. Ông cầm lá cờ lao ra từ Thảo cầm viên, rồi leo lên chiếc xe Jeep của đại úy Phạm Xuân Thệ vào dinh, ít phút sau khi xe tăng 390 húc đổ cổng sắt.
    Và trung đoàn phó trung đoàn bộ binh 66 Phạm Xuân Thệ cũng là viên chỉ huy đầu tiên ?olàm việc? với tổng thống Dương Văn Minh và những người bên trong dinh. Giống như Bùi Quang Thận trong khoảnh khắc đầu tiên, đại úy Phạm Xuân Thệ cũng hơi ngỡ ngàng và chưa biết phải làm gì. ?oTôi chỉ được giao nhiệm vụ chiếm dinh Độc Lập. Việc của tôi là kiểm soát tòa nhà và cho anh em lên cắm cờ. Làm việc gì và làm như thế nào với tổng thống và nội các này đây??.
    Tổng thống Dương Văn Minh thông báo đã tuyên bố ngừng bắn và đang chuẩn bị tiến hành bàn giao chính quyền cho Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam. Nhưng trung đoàn phó Phạm Xuân Thệ không chấp nhận chuyện bàn giao mà tuyên bố: phải đầu hàng!
    Và trung úy Phùng Bá Đam cùng các sĩ quan bộ binh đã bàn với Phạm Xuân Thệ là cho tuyên bố đầu hàng ngay tại dinh. Nhưng đường dây từ dinh Độc Lập ra đài phát thanh không hoạt động được nữa do nhân viên đài lúc ấy đã ?obiến? hết. Phải ra đài phát thanh!
    Ngay lúc đó, trung tá chính ủy lữ đoàn xe tăng 203 Bùi Văn Tùng xuất hiện. Các sĩ quan biệt động đặc công đưa ông vào gặp tổng thống Dương Văn Minh. Trung tá Bùi Văn Tùng cũng bác bỏ lời đề nghị bàn giao chính quyền và tuyên bố giải pháp duy nhất là phải đầu hàng.
    Thật ra thì những gì xảy ra trong 40 phút đó rất căng thẳng và đầy kịch tính. Nhưng Tuổi Trẻ xin không nêu lại vì xét thấy không cần thiết nữa.
    Khoảng 12 giờ trưa 30-4, đại úy Phạm Xuân Thệ đưa tổng thống Dương Văn Minh, thủ tướng Vũ Văn Mẫu lên xe Jeep để đến đài phát thanh. Chiếc xe thứ hai chở trung tá Bùi Văn Tùng cùng hai nhà báo Borries Gallasch và Hà Huy Đỉnh. Đặc biệt, chạy trước hai chiếc xe nói trên là một chiếc UTE của Hãng tin AP (Mỹ), nhưng lại cắm cờ giải phóng và chở hai sĩ quan bộ binh. Người cầm lái là nhà báo Kỳ Nhân.
    Trước đó không lâu, trưởng văn phòng AP George Esper yêu cầu Kỳ Nhân bỏ lá cờ giải phóng xuống vì đây là xe của hãng tin Mỹ. Nhưng nhà báo này không tháo bỏ và xách xe đi chở? *********, ?obởi vì tôi là người VN và tôi hiểu mình phải làm gì trong lúc này?.?.
  7. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    GIỜ KẾT THÚC​
    Tấm ảnh ?ocó một không hai? (được treo trang trọng trong các nhà bảo tàng lịch sử và in bìa nhiều quyển sách ở VN nhưng ít khi thấy đề tên tác giả) đã được chụp bởi người nữ phóng viên dũng cảm người Pháp này.
    Dũng cảm ư? Có thể nói như vậy. Lúc đó họ đâu biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Có một phóng viên truyền hình đứng gần Franøoise Demulder đúng khoảnh khắc ấy, nhưng anh ta cũng không dám ghi hình. Anh đặt máy xuống đất và chỉ ngồi im quan
    sát cảnh tượng xe tăng húc đổ cổng và tiến vào dinh (ảnh). Đó là một tình huống chiến tranh nguy hiểm: làm sao những người lính tăng từ xa có thể phân biệt được đâu là camera đâu là... súng chống tăng.
    Nhưng những người lính tăng lúc đó hoàn toàn không có thái độ thù địch gì đối với các phóng viên nước ngoài. Ai làm việc nấy.
    Khi chiếc tăng 390 đỗ xịch trước dinh, chính trị viên đại đội Vũ Đăng Toàn xách AK nhảy xuống, chờ Bùi Quang Thận đang cầm cờ tiến vào. Cả hai chạy lên thềm dinh trong tư thế sẵn sàng chiến đấu và với một tinh thần ?ocảnh giác cao độ?. Bùi Quang Thận hơi lo khi thấy bên trong lố nhố nhiều người mặc quân phục.
    Và có lẽ do ?ocảnh giác cao độ? quá nên anh lao thẳng vào cửa kính, ngã bật ra phía sau nhưng tay vẫn cầm chắc lá cờ. Chắc đây là lần đầu tiên chàng trai miền biển Thái Bình này mới ?otiếp xúc? với loại kính trong suốt như thế. Lúc này, từ trong dinh, một người bận đồ dân sự chạy ra, thân thiện mời hai anh lính tăng giải phóng vào.
    Bùi Quang Thận thoáng chút bối rối trước tình huống này: không biết phải ?oxử lý? thế nào với tổng thống và mấy ông nội các Sài Gòn, bởi nhiệm vụ của những người lính tăng như anh là chiếm dinh và cắm cờ. Cuối cùng, Bùi Quang Thận đề nghị Vũ Đăng Toàn ở lại ?ocanh chừng? các thành viên nội các và chờ cấp chỉ huy đến, còn mình phải thực hiện cho được nhiệm vụ cắm cờ trên nóc dinh Độc Lập.
    Người được lệnh hướng dẫn Bùi Quang Thận đi thang máy lên nóc dinh cắm cờ là đại tá Chiêm, chỉ huy trưởng lực lượng phòng vệ phủ tổng thống. Cùng đi theo hỗ trợ Bùi Quang Thận cắm cờ còn có hai người nữa: sinh viên Nguyễn Hữu Thái (cựu chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn) và tiến sĩ báo chí Huỳnh Văn Tòng.
    Tiến sĩ Huỳnh Văn Tòng và sinh viên Nguyễn Hữu Thái cùng nhà báo Cung Văn đến dinh Độc Lập sau khi nghe ông Dương Văn Minh tuyên bố ngừng bắn trên đài phát thanh. Họ đến để đón quân giải phóng và hi vọng góp phần nhỏ của mình cho một kết cục hòa bình và êm thắm nhất.
    ?oĐêm 29-4 chúng tôi không ngủ được - tiến sĩ Tòng nhớ lại - Sài Gòn lan truyền tin đồn ********* đã chuẩn bị hàng vạn quả đạn pháo và sẽ ?orót? vào thành phố này sáng mai. Sài Gòn sẽ đổ nát và dân chúng sẽ khốn khổ, nếu không có một giải pháp thích hợp nào. Sáng sớm 30-4, anh em chúng tôi đã bàn nhau làm được nhiều việc. Và chúng tôi kéo nhau đến dinh Độc Lập. Tôi không phải là ?othành phần thứ ba?.
    Tôi ngả hẳn về phía cách mạng và mong muốn Sài Gòn được giải phóng nhanh chóng?.
    ...Đại tá Chiêm dẫn ba người đến trước thang máy (phải đi thang máy vì cầu thang chính không còn sử dụng được, do bị phi công Nguyễn Thành Trung ném bom làm sập ngày 8-4). Đến trước thang máy, Bùi Quang Thận thấy... lạ quá nên nhất quyết không vào. ?oLúc đó tôi thấy thang máy giống như... cái hòm - Bùi Quang Thận nhớ lại - Vào đó nó nhốt mình luôn, biết bao giờ mới ra được!?.
    Sau khi nghe đại tá Chiêm giải thích, Bùi Quang Thận mới chịu vào nhưng lại cảnh giác yêu cầu ông đại tá vào trước... Cuối cùng thì Bùi Quang Thận, Huỳnh Văn Tòng, Nguyễn Hữu Thái cũng lên được nóc dinh.
    ?oChúng tôi còn trèo thêm một cầu thang gỗ mới ra được chân cột cờ - kiến trúc sư Nguyễn Hữu Thái kể - Để treo lá cờ giải phóng lên, phải hạ lá cờ vàng ba sọc xuống. Nhưng lá cờ ba sọc quá lớn, lại được cột chắc chắn nên phải mất khá lâu chúng tôi mới hạ xuống được?. Bùi Quang Thận kéo lá cờ giải phóng xanh đỏ sao vàng lên, sau khi viết và ký tên vào lá cờ: ?o11g30 ngày 30-4. Thận?.
    Và thật kỳ lạ, trong khoảnh khắc lịch sử ấy, trên nóc dinh Độc Lập có ba chàng trai của ba miền đất nước: Bùi Quang Thận (Thái Bình, miền Bắc), Nguyễn Hữu Thái (Đà Nẵng, miền Trung) và Huỳnh Văn Tòng (Tây Ninh, miền Nam). ?oDường như tất cả chúng tôi đều không cầm được nước mắt - KTS Nguyễn Hữu Thái nhớ lại - Sài Gòn đã được giải phóng, hòa bình được lập lại và đất nước từ nay thống nhất làm một, không gì có thể chia cắt được nữa? ?
    ...Bùi Quang Thận lúc đầu định ném lá cờ ba sọc xuống sân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui sao đó, xếp lá cờ lại và đem xuống cất vào chiếc xe tăng 843 của mình. Cũng nhờ vậy mà sau này Bùi Quang Thận mới đưa ra được ?obằng chứng?, khi cấp trên cho người đi xác minh: ai mới là người cắm cờ trên nóc dinh Độc Lập? Lá cờ cất trong xe tăng của Bùi Quang Thận có một vết rách trùng khớp với phần còn sót lại trên cột cờ!
    Thật ra, cùng lúc lá cờ ba sọc được hạ xuống trên nóc dinh thì các chiến sĩ bộ binh trung đoàn bộ binh 66 và biệt động đặc công trung đoàn 116 cũng đã phất những lá cờ giải phóng từ bancông tầng hai. Lá cờ xanh đỏ sao vàng lớn nhất được phất lên lúc đó là của một người dân ở miệt Thị Nghè. Ông cầm lá cờ lao ra từ Thảo cầm viên, rồi leo lên chiếc xe Jeep của đại úy Phạm Xuân Thệ vào dinh, ít phút sau khi xe tăng 390 húc đổ cổng sắt.
    Và trung đoàn phó trung đoàn bộ binh 66 Phạm Xuân Thệ cũng là viên chỉ huy đầu tiên ?olàm việc? với tổng thống Dương Văn Minh và những người bên trong dinh. Giống như Bùi Quang Thận trong khoảnh khắc đầu tiên, đại úy Phạm Xuân Thệ cũng hơi ngỡ ngàng và chưa biết phải làm gì. ?oTôi chỉ được giao nhiệm vụ chiếm dinh Độc Lập. Việc của tôi là kiểm soát tòa nhà và cho anh em lên cắm cờ. Làm việc gì và làm như thế nào với tổng thống và nội các này đây??.
    Tổng thống Dương Văn Minh thông báo đã tuyên bố ngừng bắn và đang chuẩn bị tiến hành bàn giao chính quyền cho Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam. Nhưng trung đoàn phó Phạm Xuân Thệ không chấp nhận chuyện bàn giao mà tuyên bố: phải đầu hàng!
    Và trung úy Phùng Bá Đam cùng các sĩ quan bộ binh đã bàn với Phạm Xuân Thệ là cho tuyên bố đầu hàng ngay tại dinh. Nhưng đường dây từ dinh Độc Lập ra đài phát thanh không hoạt động được nữa do nhân viên đài lúc ấy đã ?obiến? hết. Phải ra đài phát thanh!
    Ngay lúc đó, trung tá chính ủy lữ đoàn xe tăng 203 Bùi Văn Tùng xuất hiện. Các sĩ quan biệt động đặc công đưa ông vào gặp tổng thống Dương Văn Minh. Trung tá Bùi Văn Tùng cũng bác bỏ lời đề nghị bàn giao chính quyền và tuyên bố giải pháp duy nhất là phải đầu hàng.
    Thật ra thì những gì xảy ra trong 40 phút đó rất căng thẳng và đầy kịch tính. Nhưng Tuổi Trẻ xin không nêu lại vì xét thấy không cần thiết nữa.
    Khoảng 12 giờ trưa 30-4, đại úy Phạm Xuân Thệ đưa tổng thống Dương Văn Minh, thủ tướng Vũ Văn Mẫu lên xe Jeep để đến đài phát thanh. Chiếc xe thứ hai chở trung tá Bùi Văn Tùng cùng hai nhà báo Borries Gallasch và Hà Huy Đỉnh. Đặc biệt, chạy trước hai chiếc xe nói trên là một chiếc UTE của Hãng tin AP (Mỹ), nhưng lại cắm cờ giải phóng và chở hai sĩ quan bộ binh. Người cầm lái là nhà báo Kỳ Nhân.
    Trước đó không lâu, trưởng văn phòng AP George Esper yêu cầu Kỳ Nhân bỏ lá cờ giải phóng xuống vì đây là xe của hãng tin Mỹ. Nhưng nhà báo này không tháo bỏ và xách xe đi chở? *********, ?obởi vì tôi là người VN và tôi hiểu mình phải làm gì trong lúc này?.?.
  8. chieu_manh

    chieu_manh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/02/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Đồng chí Võ Văn Kiệt phán rằng:
    ?o...Lịch sử cũng như cuộc sống. Cái đúng, cái sai nói một lần người ta hiểu; nói hai lần người ta im lặng; nhắc lại quá mức cần thiết thì có thể gây ra sự phản cảm.?
    Chán các bác quá: ngồi thủ dâm với nhau!
  9. chieu_manh

    chieu_manh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/02/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Đồng chí Võ Văn Kiệt phán rằng:
    ?o...Lịch sử cũng như cuộc sống. Cái đúng, cái sai nói một lần người ta hiểu; nói hai lần người ta im lặng; nhắc lại quá mức cần thiết thì có thể gây ra sự phản cảm.?
    Chán các bác quá: ngồi thủ dâm với nhau!
  10. mechua155

    mechua155 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Bô-rít Ni-cô-lai-ê-vích Sa-plin là Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Liên Xô ở Việt Nam suốt 11 năm, có mặt vào thời điểm Tổng tiến công và nổi dậy xuân 1975 của Việt Nam. Trong sự nghiệp cách mạng của nước ta, Liên Xô luôn luôn ủng hộ Việt Nam chí tình và to lớn cả về vật chất và tinh thần. Tuy nhiên vào năm 1975 là thời kỳ quan hệ quốc tế có nhiều phức tạp, tế nhị. Qua hồi ký ?oViệt Nam-tháng 4-1975?, là người chứng kiến, ông cho ta biết thêm vài chi tiết cụ thể:...
    Khi tôi tới Việt Nam, các cuộc tranh cãi về việc vi phạm Hiệp định Pa-ri đang ở trong cao điểm... Vào tháng 1 và 2 năm 1975, ngay trước thềm của cuộc tổng tiến công của quân đội Việt Nam ở miền Nam, kể cả Liên Xô, kể cả Mỹ, đều không có một khái niệm rõ ràng nào về các kế hoạch cụ thể của Hà Nội, mặc dù người Mỹ cảm thấy sốt ruột hơn so với ban lãnh đạo Xô-viết. Vào tháng giêng, Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam Võ Nguyên Giáp trong buổi đàm luận với tôi, đã phát biểu về vấn đề này rằng, để thực hiện Hiệp định Pa-ri, cần phải thường xuyên gây áp lực với phía bên kia, bởi vì người Mỹ không bao giờ tự nguyện rút lui lập trường của mình và sẽ không thực hiện hiệp định.Vào tháng 2, người Việt Nam bắt đầu thông báo cho chúng tôi cụ thể hơn về những thắng lợi của mình ở miền Nam... Bản thân chiến dịch giải phóng được chuẩn bị cực kỳ bí mật. Kể cả ở Liên Xô lẫn Trung Quốc, không ai được biết về nó... Vào tháng 3, các sự kiện bắt đầu phát triển ngày càng nhanh chóng và nảy nở như bông tuyết. Ngày 13-3, trong buổi trao đổi với tôi, Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói: ?oChúng tôi thấy rằng ở trong Nam hiện nay đang diễn ra tình huống cách mạng như khi Lê-nin nói ?obên dưới không muốn, còn bên trên thì không thể sống như cũ?... Những lời tuyên bố của Thủ tướng có nghĩa là ban lãnh đạo Việt Nam đã thông qua quyết định cuối cùng và bắt đầu thời điểm không thể bỏ qua.Tôi đã thông báo điều này về Mát-xcơ-va. Nhưng tôi cảm thấy rằng, ở Mát-xcơ-va người ta không cho rằng các sự kiện sẽ phát triển một cách chớp nhoáng như vậy, họ hình như cho rằng tất cả chỉ hạn chế ở việc mở rộng các vùng giải phóng, và ở Sài Gòn có thể sẽ thành lập chính phủ liên hiệp, còn sự phát triển tiếp đó sẽ theo con đường tiến hóa như Hiệp định Pa-ri đã trù định. Trong toàn bộ thời gian đó, Mát-xcơ-va, thông qua hãng thông tấn TASS và báo chí đã ủng hộ Bắc Việt Nam một cách tích cực về mặt tuyên truyền, kêu gọi người Mỹ và chế độ Sài Gòn ngừng việc phá hoại Hiệp định Pa-ri.Tuy nhiên, các sự kiện đã phát triển theo cách khác. Cuộc tổng tiến công bắt đầu vào tháng 3 trên cao nguyên miền Tây... Ngày 13-4, Sứ quán thông báo về Mát-xcơ-va rằng Việt Nam dự định trong thời gian gần nhất tấn công vào Sài Gòn... Lãnh đạo Việt Nam dân chủ cộng hòa (DCCH) tin chắc chắn rằng Mỹ sẽ không tiến hành những hoạt động đáng kể nào để giúp đỡ về mặt quân sự cho Thiệu... Những lời tuyên bố hiếu chiến của Pho không thể thay đổi được ý kiến của họ. Vấn đề đã được giải quyết trên thực tế. Việc thống nhất Việt Nam chỉ còn đếm bằng ngày. Người Mỹ đã phải thay Nguyễn Văn Thiệu, nhưng việc đã muộn. Thời điểm, khi có thể tìm một sự thỏa hiệp nào đó, đã bị bỏ qua. Nhưng họ không muốn chấp nhận điều đó. Xét tới ý định của Liên Xô không thể thổi bùng lên lò lửa căng thẳng mới ở Đông Dương trước thềm Hội nghị thượng đỉnh Hen-xin-ky, họ tìm cách cứu vãn tình hình bằng cách đưa ra những sáng kiến đáng ngờ vào phút sau cùng và tìm cách kéo Liên Xô vào việc thực hiện chúng. Trong khi đó, báo chí phương Tây mở một chiến dịch tuyên truyền ầm ĩ, tựa hồ như ở ngoại ô Sài Gòn, quân đội nam Việt Nam đã lập ra một tuyến phòng ngự mà việc vượt qua nó có thể dẫn tới sự mất mát to lớn sinh mạng dân lành, vì vậy Mỹ sẽ buộc phải can thiệp vào cuộc xung đột.Ngày 21-4, tôi nhận được nhiệm vụ khẩn và rất không bình thường của Trung tâm-thông báo cho những nhà lãnh đạo tối cao của Việt Nam DCCH rằng, tổng thống Mỹ Pho đã gửi thông điệp miệng tới L.I. Brê-giơ-nép, trong đó có lời yêu cầu Brê-giơ-nép tác động tới việc ngưng chiến ở Việt Nam để có thể bảo đảm việc di tản các công dân Mỹ và những người Việt Nam mà Mỹ có trách nhiệm đặc biệt... Chuyển đề nghị của Mỹ, lãnh đạo Liên Xô đã bình luận rất cẩn thận nội dung của nó... Theo tôi, Mát-xcơ-va không hiểu được rằng lần này Mỹ rõ ràng là chỉ dọa dẫm suông, bởi vì họ không thể thực hiện được lời doạ dẫm đó. Vì những lý do nào đó, Mát-xcơ-va đã không tính toán đúng mức những thông tin của lãnh đạo Việt Nam và của cả sứ quán chúng ta. Nhận được thông báo về đề nghị của Mỹ, tôi bị bàng hoàng đôi chút. Về thực chất, người ta đã khuyên ban lãnh đạo Việt Nam dừng lại trước ngưỡng cửa thắng lợi, hoãn lại không thời hạn ước mơ từ nhiều năm về việc thống nhất đất nước, khi chỉ còn một bước nữa thôi là sẽ trở thành hiện thực. Tôi chia sẻ điều này với V.P. Vđô-vi-ny, đại sứ Liên Xô tại Lào, lúc đó đang ở thăm chúng tôi và nghỉ tại Hạ Long. Ông cũng tỏ ra bất bình với đề nghị của Mỹ...Như thường lệ, Thủ tướng Phạm Văn Đồng tiếp tôi ở một trong những phòng chính của Phủ Chủ tịch. Sau khi chào hỏi, tôi trình bày lại nội dung thông điệp của Ban lãnh đạo Liên Xô. Theo mức độ truyền đạt, Thủ tướng Phạm Văn Đồng trở nên căng thẳng. Khi ông cầm trong tay văn bản, tôi thấy ngón tay của ông hơi rung lên. Tôi chưa từng thấy ông như vậy bao giờ. Nhưng chỉ sau vài phút, khuôn mặt ông trở nên rắn lại: ?oCá nhân tôi sẵn sàng trả lời thông điệp này của Pho ngay lập tức, nhưng xét việc thông báo này được tiến hành theo sự ủy quyền của những nhà lãnh đạo Liên Xô, tôi phải báo cáo điều này lên Bộ Chính trị và chúng tôi sẽ trả lời vào sáng mai?.Dường như một ngày thảo luận vấn đề này là không đủ, Thủ tướng Phạm Văn Đồng cho mời tôi đến để chuyển thông điệp trả lời của phía Việt Nam không phải vào ngày 22-4 mà vào ngày 23, lại tiếp tôi ở Phủ Chủ tịch... Nội dung của câu trả lời chủ yếu của Hà Nội đánh giá thông điệp của Pho như một mưu đồ nguy hiểm nhằm mục đích tạo điều kiện cho việc tiếp tục can thiệp sâu hơn của Mỹ vào công việc của miền Nam Việt Nam, vi phạm hiệp định Pa-ri và tìm cách hạ thấp ý nghĩa và hiệu quả của những thắng lợi của Việt Nam DCCH... Lãnh đạo Việt Nam gạt bỏ thông điệp của Pho. Điều đáng lưu ý là thông điệp trả lời không có bất cứ lời bình nào về những lời khuyên của chúng ta. Ông giải thích nhấn mạnh rằng, bất cứ nỗ lực nào của Mỹ và chính quyền Sài Gòn đều không thể đảo ngược được sự phát triển của các sự kiện... Sau đó ông bày tỏ lòng biết ơn chân thành vì sự giúp đỡ to lớn mà Liên Xô đã và đang dành cho nhân dân Việt Nam trong cuộc đấu tranh chống xâm lược, cứu nước...Nhưng người Mỹ không từ bỏ ý định. Ngay ngày hôm sau, tôi lại được ủy quyền gặp Thủ tướng Phạm Văn Đồng và thông báo rằng, Pho không yên tâm trước thông báo của cơ quan tình báo Mỹ rằng, Việt Nam tập trung quân xung quanh sân bay Sài Gòn. Tổng thống Mỹ lo rằng, Việt Nam muốn lùa người Mỹ vào bẫy. Trong trường hợp này, Mỹ buộc phải có những biện pháp đáp lại, kể cả việc đưa lính thủy đánh bộ vào...Ngày 26-4, tôi lại nhận được nhiệm vụ gặp Thủ tướng Phạm Văn Đồng và thông báo về việc: thông qua đại sứ Liên Xô ở Oa-sinh-tơn, chúng ta đã chuyển thông báo của Việt Nam cho Pho và Brê-giơ-nép đã cảnh báo rằng, Liên Xô chống lại bất cứ hành động nào từ phía Mỹ có thể dẫn tới việc làm căng thẳng tình hình ở Đông Dương...Nói chung, 10 ngày cuối tháng 4 là thời gian rất căng thẳng của sứ quán. Trong những ngày này tôi đã gặp Thủ tướng Phạm Văn Đồng tới 10 lần. Ngày 26-4 đã diễn ra cuộc gặp cuối của tôi, Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói rằng, tình hình ở miền Nam phát triển rất nhanh và theo hướng rất có lợi và cương quyết nói: ?oChúng tôi không có gì để truyền cho Mỹ, còn những lời nói của Pho không đáng được quan tâm, bởi vì không thể tin được ông ta...?.Ngày 30-4-1975, sứ quán chúng tôi tổ chức một buổi chiếu phim định kỳ cho khán giả Việt Nam. Lần này phòng chiếu chật cứng. Tất cả những người có mặt đều rất hưng phấn. Có tin đã chiếm Sài Gòn, nhưng không ai khẳng định điều này. Tuy nhiên, chúng tôi hiểu rằng thắng lợi thực sự đã giành được, và vì vậy chỉ hạn chế ở việc chiếu phim không thôi là không đủ. Tôi và tham tán E.P. Gla-zu-nốp bước ra sân khấu chúc mừng thắng lợi tất cả những người có mặt, kết thúc bằng một câu khẩu hiệu ?oLiên Xô-Việt Nam muôn năm?. Cả hội trường vang lên ba lần: ?oMuôn năm-muôn năm-muôn năm?. Vui mừng vô bờ bến, cả nhân viên sứ quán cũng vui mừng, họ ôm chặt những người bạn Việt Nam...Ngày 1-5, ban lãnh đạo Liên Xô đã gửi lời chúc mừng nhân dịp thắng lợi ở miền Nam dưới hình thức một lời chúc của đồng chí Brê-giơ-nép gửi đồng chí Lê Duẩn, nhưng phần cuối của tài liệu này làm tôi bất bình, trong đó đề nghị không công bố lời chúc này trên báo chí. Hình như Mát-xcơ-va lại không muốn làm Mỹ bực mình... Theo ngôn ngữ ngoại giao, có nghĩa Việt Nam không được công bố lời chúc mừng của chúng ta. Nhưng trong những điều kiện đó, tôi không thể mở miệng được. Tôi lãnh lấy trách nhiệm và không nói gì về điều này. Còn đồng chí Phạm Văn Đồng nói: ?oĐồng chí không tưởng tượng được, đối với chúng tôi, việc nhận được thông điệp này vào lúc này quan trọng như thế nào đâu. Chúng tôi vừa nhận được lời chúc mừng của Mao Trạch Đông, và nhân dân chúng tôi sẽ không hiểu, nếu như ngày mai chúng tôi chỉ công bố một lời chúc mừng đó...?. Ngày hôm sau, cả hai lời chúc mừng được công bố trên báo chí Việt Nam. Lời chúc mừng của Brê-giơ-nép không được công bố trên báo chí Xô-viết...Sau khi thống nhất đất nước, tôi còn làm việc thêm ở Việt Nam hơn 10 năm nữa. Nhưng thời kỳ, về thực chất diễn ra việc thống nhất đất nước, những ngày tháng 4-1975, luôn được ghi nhớ trong tôi như một sự kiện nổi bật nhất trong đời tôi...
    B.N. Sa-plin
    Bao QDND

Chia sẻ trang này