1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu Lý Phi Đao

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi chang`_luoi, 23/07/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chang`_luoi

    chang`_luoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Nếu không có hai nước da khác biệt, thì cả người ấy khôn ai phân biệt nổị
    Cởi áo, xếp áo, lột nón xông xuôi, cả hai bước thẳng tới bàn của Gia Cát Lôi, họ đi hơi chậm nhưng tia mắt rực lên hung ác dị thường.
    Gia Cát Lôi hơi chột dạ, nhưng cố đứng dậy mỉm cười:
    - Tướng cao danh quí tánh là chi, xin cho...
    Gã mặt trắng cắt ngang:
    - Người là " Cấp phong kiếm " Gia Cát Lôỉ
    Giọng nói của hắn không lớn lắm nhưng nhọn quắt gai gaị Gia Cát Lôi chợt thấy rùng mình:
    - A... a... chính là tại hạ.
    Gã mặt đen cười nhạt:
    - Lẹ lắm sao mà dám xưng là " Cấp phong kiếm "?
    Hắn cho tay lên vai, một thanh kiếm ngời ngời dịu quật như lá lúa rút theo, chót mũi kiếm rung lên bần bật, chỉ thẳng vào mặt Gia Cát Lôi:
    - Để bao đó từ biên giới mang về thì ta tha cho mạng sống?
    Tên Triệu lão nhị đứng lên cười mơn:
    - Như vậy thì sợ nhị vị đã lầm. Chuyến này chúng tôi giao hàng đã xong, bây giờ một dãy xe không đang đậu ngoài trước, hẳn nhị vị cũng thấỵ
    Vút!
    Y như một ngọn roi da, thanh kiếm dịu nhíu quấn ngang cổ lão Triệu lão nhị, tên mặt đen gạt tay một cái, đầu Triệu lão nhị văng lên và một vòi máu phun theo tận trần nhà rồi mới tua xuống như ngọn pháo bông tưới ướt cả đầu mình Gia Cát Lôi và tên còn lạị
    Tất cả những người có mặt trong quán rượu chợt nghe hai đầu ngối nhịp vào nhau nghe cộp cộp.
    Gia Cat Lôi thò tay vào lưng móc một chiếc túi màu xám ném mạnh lên bàn:
    - Tai mắt của nhị vị thật là sáng. Chúnh tôi quả có mang vật này từ biên giới về dây, nhưng việc mang đi sợ các vị không làm được.
    Gã mặt đen hỏi:
    - Tại sao không được?
    - Bởi vì vật này có chủ, nếu các vị đi mà không có gì lưu lại thì chúng tôi biết ăn nói làm saỏ
    Gia Cát lôi vừa nói vừa thụt lui rút văng kiếm thanh kiếm.
    Ai cũng tưởng hắn sẽ giao đấu với tên mặt đen không ngờ hắn chỉ đưa mũi kiếm hất văng đĩa bánh tiêu, bốn chiếc bánh văng lên, hắn đưa kiếm phát ngang một đường, bốn chiếc bánh đứt làm tám mảnh.
    Điều hay hơn hết là tám miếng bánh đó y hệt như bị thanh trường kiếm điều khiển, nên lại rơi ngay vào trong đĩạ
    Gia cát Lôi hất mặt:
    - Nếu nhị vị có thể nhanh tay hơn thì tại hạ xin dâng cái túi nàỵ Bằng không xin mời nhị vị đi rạ
    Lý tầm Hoan mỉm cười, nụ cười nói lên rằng Gia cát Lôi chỉ có thể chém bánh tiêu, chứ không thể chém đầu người bằng cách đó.
    Tên mặt đen cười khanh khách:
    - Đó là thủ thuật của những tay nấu bếp. Nhưng thôi, ta cũng theo cho vuị Lời chưa dứt, hắn đã đưa mũi kiếm hất đĩa bánh tiêu lên, tám miếng bánh văng tung lên, ngọn kiếm rung lên chơm chớp.
    Thay vì chém tám miếng bánh như Gia Cát Lôi, gã mặt đen lại dùng mũi kiếm xuyên qua từng miếng một, cả tám miếng xâu vào mũi kiếm như cầm từng miếng xỏ vàọ
    Gia Cát Lôi mặt xám như đất sét, vừa thụt lùi vừa run giọng:
    - Nhị... nhị vị là ai... là " Bích huyết song xà "?
    Nghe đến bốn tiếng " Bích huyết song xà " gã tiêu sư còn lại đứng cạnh Gia Cát Lôi vụt tụt mình xuống chui tuốt dưới gầm bàn, run cầm cập.
    Luôn cả gã đánh xe đứng sau lưng Lý tầm Hoan cũng khẽ cau màỵ
    Cả một giải lưu vực Hoàng Hà, trong giới Hắc đạo võ lâm, phải kể về lòng hung hãn cũng như công lực, thì ít ai chẳng nghe đến tiếng " Bích huyết song xà ", nghe đồn hai chiếc áo choàng của họ cũng nhuộm đỏ bằng máụ
    Sự thật thì đó chỉ là lời đồn đãi, chứ chưa một ai mục kích vì những kẻ thấy được hành động của " Bích huyết song xà " thì chằng người nào còn sống được một. Vì khi thấy thì phải chết liền theọ
    Tên Hắc xà cười sằng sặc:
    - Khá, ngươi còn nghe danh của bọn ta thì kể như ngươi còn may mắn lắm đấỵ
    Gia Cát Lôi nghiến răng:
    - Hai vị đã cần đến cái túi ấy rồi thì... thì tại hạ biết nói sao đây... Vậy xin tuỳ tiện mang đi vậỵ
    Bạch xà rùn vai:
    - Bây giờ thì đã trễ rồi, đáng lý ngươi phải chết, nhưng thôi, gọi là lưu lại chút tình, ngươi hãy bò quanh bàn ba vòng rồi ta sẽ tha chọ Nếu không, túi mất mà đầu ngươi cũng mất.
    Thật là trớ trêụ Câu nói vừa rồi bọn Gia Cát Lôi nói ra của bọn " Thái hành ngũ hổ " để tự khoe mình, thế nhưng bây giờ...
    Bây giờ thì... Gia Cát Lôi vùng thụp xuống bò đủ ba vòng xung quanh bàn.
    Lý tầm Hoan thở ra, lầm bầm:
    - Tính tình hắn biến đổi đến cả cong lưng ra như thế này, thảo nào mà hắn còn sống đến ngày naỵ
    Bích huyết song xà quả thật thính tai, Lý tầm Hoan lầm bầm dù rất khẽ, nhưng cả hai đều nghe thấy và đều quay phắt lạị
    Bạch xà cười sằng sặc:
    - Té ra nơi đây còn có cao nhân, thế mà xem tí nữa bọn này hóa ra kẻ vô tình.
    Hắc xà cười theo hô hố:
    - Cai túi này do ngươi tình nguyện giao cho nhưng nếu có ai không bằng lòng, thì bọn này sẵn sàng nhường lạị
    Bạch xà cho tay lên vai, một thanh kiếm dịu quặt được rút theo rạ
    - Chỉ cần nhanh tay hơn kiếm hơn, thì bọn này không những bằng lòng để cái túi này, mà còn bằng lòng để luôn chiếc đầụ
    Hắn nói mà tia mắt hắn bắn thẳng vào mặt Lý tầm Hoan, nhưng anh thợ điêu khắc này y như không nghe, vì tay anh đang mải mê chạm trổ.
    Nhưng kẻ khác đã lên tiếng:
    - Chiếc đầu đó đáng được bao nhiêu lượng bạc?
    Câu nói đó làm cho Lý tầm Hoan giật mình, vì nó phát lên từ ngoài cửa, và gã thiếu niên mắt xếch đã bước vộ
    Trên mình gã hãy còn ướt đầm, mái tóc rối bời, bông tuyết hãy còn đưom. Nét mặt hắn vẫn lạnh lùng cô độc.
    Đôi mắt hắn thật trong sáng nhưng hơi man dại, đôi mắt lúc nào cũng sẵn sàng dịu dàng mà lúc nào cũng sẵn sàng chém giết.
    Nhưng, cái làm người ta chú ý hơn hết lại là một thanh kiếm đeo lủng lẳng bên hông hắn.
    Nhìn vào thanh kiếm đó, sự kinh dị, giận dữ của Bạch xà chợt biến thành giọng trêu đùa:
    - Câu vừa rồi là ngươi nói đấy chứ?
    Gã thiếu niên gật đầu:
    - Phảỉ
    Bạch xà hỏi:
    - Ngươi muốn mua chiếc đầu của ta à?
    Gã thiếu niên lắc đầu:
    - Không, ta muốn hỏi coi giá đáng bao nhiêu để bán lại cho ngươi đấy chứ.
    Bạch xà trố mắt:
    - Bán lại cho tả
    Vừa hỏi, Bạch xà vừa ngắm thiếu niên từ đầu đến chân rồi hắn vụt bật cười sặc sụa, y như trong đời hắn chưa gặp một chuyện nào tức cười như thế.
    Gã thiếu niên vẫn đứng như trồng, mắt gã có vẻ ngơ ngơ man dại, hình như gã không biết Bạch xà đang cười cái gì.
    Gã đánh xe đứng sau lưng Lý tầm Hoan khẽ thở dài, gã cảm thấy tên thiếu niên này y như có vẻ thật khùng.
    Bạch xà cũng cười lớn:
    - Cái đầu của tại hạ ngàn vàng cũng không mua nổị
    Gã thiếu niên lắc đầu:
    - Ngàn vàng hơi nhiều, ta chỉ thấy đáng chừng năm mươi lạng.
    Bạch xà bật ngưng tiếng cười, hắn cảm thấy gã thiếu niên này không điên, gã nói có vẻ thật lắm.
    Hắn lại nhìn sững gã, nhìn sững thanh kiếm kì cục rồi lại bật cười hô hố:
    - Được, nếu tay kiếm ngươi lẹ như ta, ta sẽ đưa cho ngươi năm mươi lượng.
    Hắn chấm câu bằng cách loang loáng thanh kiếm dịu, ánh kiếm y như chơm chớp trước ngọn bách lạp trơ trợ
    Mọi người ngơ ngác, không hiểu tên Bạch xà này định múa trò gì, ngay lúc đó hắn chợt thổi ra một hơi, cây bạch lạp bỗng rơi ngã từng đoạn một.
    Thì ra, khi lia mạnh thanh kiếm dịu, hắn đã phát ngang mấy lượt làm cho cây bạch lạp đứt làm bảy khúc, nhưng lưỡi gươm bén quá và hắn lia quá nhanh không ai thấy được, ngọn bạch lạp vì thế cứ đứng yên.
    Đến lúc hắn thổi ra, ngọn bạch lạp rơi từng đoạn một thì hắn lại đưa kiếm nhấn tới, từng khúc bạc lạp bị mũi kiếm xuyên sâu vào và ngọn bạch lạp vẫn cháy tỏ như thường.
    Biểu diễn xong một đường tuyệt diệu, Bạch xà hất hàm ngạo nghễ:
    - Saỏ Như thế có lẹ không?
    Gã thiếu niên gật gù:
    - Lẹ lắm!
    Bạch xà cười sằng sặc:
    - Ngươi có lẹ được như thế không?
    Gã thiếu niên điềm nhiên:
    - Kiếm của ta không dùng để chặt sáp.

    Chang` Luoi`
  2. prankster

    prankster Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    1.885
    Đã được thích:
    0

    thấy huynh siêng qúa vote cho huynh 1 phát
  3. kieuphong

    kieuphong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    5.781
    Đã được thích:
    0
    Đa tạ tấm thịnh tình của huynh đài, tại hạ quyết định đính chủ đề này lên đầu trang để cho mọi người dễ thấy. Đồng thời tại hạ mạn phép sửa lại cái tên của chủ đề cho chính xác 1 chút, mong huynh đài thông cảm!
    Si l'amour existe encore
  4. volamchiton

    volamchiton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2002
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    hahhahhahhâhhhahhahhâhhhahha
    thằng lười thích truyện cố long à
    đọc truyện nhất giang hay hon
    tula
  5. chang`_luoi

    chang`_luoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Cảm Ơn Prankster huynh. tai hạ rất khoái khi huynh vote cho một fát... đa tạ ...
    bệnh lười của đê nó lai fát rùi huynh nào thích đọc thì cũng giáng chờ nha .... hê hê ...

    Chang` Luoi`
  6. prankster

    prankster Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    1.885
    Đã được thích:
    0
    Có kiều huynh dính bài của các hạ lên rùi thì dù có lười chút cũng không mất di dâu mà sợ
  7. chang`_luoi

    chang`_luoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Bạc xà hỏi ngay:
    - Vậy thì thanh sắt dẹp của ngươi dùng để làm gì?
    Gã thiếu niên mằn mằn cán kiếm:
    - Kiếm của ta dùng để giết ngườị
    Bạc xà cười khanh khách:
    - Giết ngườỉ mà ngươi giết được aỉ
    Gữ thiếu niên nói một cách tỉnh khô:
    - Ngươị
    Tiếng " Ngươi " phát ra cùng một lượt với tiếng thép rít trong gió nhưng không một ai thấy bóng dáng gì cả, mà tiếng khua trong gió cũng thật ngắn ngủn, khi mọi người chớp mắt thì thanh sắt dẹp đã chĩa ngay yết hầu của Bạch xà. Không biết thanh thép đã lún vào hay mới chỉ ấn sát lên làn da, vì thanh sắt dẹp hình dáng bằng đều không có mũi mà cũng không có máu vọt rạ Nhưng Bạch xà đã trơn trừng đôi mắt, hai tay lẩy bẩy run, lưỡi hắn thè dài và máu theo đầu lưỡi trào rạ
    Gã thiếu niên khẽ nhướng mắt:
    - Kiếm của ngươi lẹ hay của ta lẹ?
    Bạch xà vẫn trừng trừng đôi mắt, tiếng ằng ặc từ cổ họng y không ngớt phát rạ Hắc xà run run thanh kiếm trên tay nhưng chưa dám động đậy, trán hắn bong bóng mồ hôị
    Gã thiếu niên rút thanh sắt lại, máu từ yết hầu Bạch xà bắn vọt một vòi và thân hình hắn đồng thời ngã sấp xuống, tay chân giật giật mấy cái rồi im lìm.
    Gã thiếu niên quay lại ngó Hắc xà:
    - Trả năm mươi lạng đâỵ Hắn nói bằng giọng thật thà, thật thà y như đứa trẻ đòi nợ với trang lứa mình. Nhưng giọng thật thà đến ngây thơ đó bây giờ không làm cho ai cười được nữạ Hắc xà mấp máy đôi môi:
    - Ngươi... ngươi thật vì năm mươi lạng vàng mà giết hắn à?
    Gã thiếu niên gật đầu:
    - Đúng vậỵ
    Hắc xà nhăn mặt, không biết khóc hay cười và hắn vụt trở mũi kiếm rọc vào thân áọ
    Những thỏi bạc, thỏi vàng rơi lổn cổn trên mặt đất và hắn rống lên: - Đó, trả cho ngươi đó.
    Rồi y như một kẻ điên, hắn càn lên bàn, lên ghế chạy bay ra khỏi cửạ Gã thiếu niên không rượt mà cũng không lộ vẻ gì, hắn thong thả cúi xuống lượm bạc và ném lên mặt quầy, hỏi tên quản lý: - Đủ năm mươi lượng không?
    Không đếm cũng không cân, gã quản lý rụt đầu líu lưỡi:
    - Dạ... dạ... đủ quá... dạ đủ quá...
    Bây giờ Lý tầm Hoan mới nhìn lại gã đánh xe:
    -Ta nói có sai đâủ
    Gã đánh xe rùn vai:
    - Cái món đồ chơi ấy quả là nguy hiểm.
    Gã đánh xe nhìn tên thiếu niên trân trối, vì hắn đi lại phía bàn của Lý tầm Hoan. Không ai chú ý đến Gia Cát Lôi cả.
    Bỗng Gia Cát Lôi từ dưới gầm bàn, chui ra và bất thần lao theo gã thiếu niên, phóng kiếm đâm mạnh vào lưng gã.
    Thanh kiếm còn cách lưng gã thiếu niên độ chừng hai lóng tay, Gia Cát Lôi vụt khựng lại, hai tay bụm lấy yết hầụ
    Máu của hắn nhỏ tong tỏng xuống đất theo hai cùi chỏ, mắt hắn trừng trừng nhìn Lý tầm Hoan. Lý tầm Hoan vẫn mân mê khúc cây khắc hình người, nhưng lưỡi dao nhỏ trên tay không còn nữạ Gia Cát Lôi kêu ặc ặc trong cổ họng và hai tay bụm lấy yết hầu cố gắng giật mạnh rạ .Một vòi máu bắn vòng cầụ Gia Cát Lôi ngã xuống dãy đành đạch trên mặt đất. Con dao khắc cây của Lý tầm Hoan từ trong tay còn ướt máu hồng của hắn văng rạ
    Nhưng không một ai thấy con dao từ tay Lý tầm Hoan bay đến yết hầu hắn từ bao giờ.
    Gia Cát Lôi đang dãy vụt ngẩng đầu lên nói như rống:
    - Thì rạ..thì ra là ngươị
    Lý tầm Hoan thở ra:
    - Chỉ tiếc khi nhận ra ta quá trể, phải nhận được sớm hơn, chắc ngươi không dại gì làm cái trò hạ tiện đâm lén người như thế.
    Gia Cát Lôi cố gắng ngóc mặt cao hơn nữa, nhưng lại ngã vật xuống im lìm. Câu nói sau cùng của Lý tầm Hoan với hắn, có lẽ hắn không còn nghe được.
    Gã thiếu niên quay lại nhìn xác Gia Cát Lôi, mắt hắn thoáng lộ niềm kinh ngạc. Có lẽ hắn không dè con người ấy lại muốn giết mình.
    Nhưng chỉ nhìn lại một cái thật nhanh, hắn lại tiếp tục tiến đến chiếc bàn của Lý tầm Hoan, từ đôi mắt hoang dại của hắn toé lên nụ cười, và hắn hơi thấp giọng:
    - Bây giờ thì rượu tôi mời các hạ.


    Chang` Luoi`
  8. chang`_luoi

    chang`_luoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0

    Hồi 2
    Phong Trần Kỳ Sĩ
    Cỗ xe lìa khách điếm. Trên xe chất những vò rượu đầy ăm ắp.
    Lẽ tự nhiên là số rượu mua bằng món tiền năm mươi lạng của gã thiếu niên.
    Hắn rót từng chén đầy và uống từng ngụm lớn.
    Lý tầm Hoan nhìn hắn bằng đôi mắt ưa thích và hắn cũng đang cao hứng.
    Mặt đất đã đóng một lớp tuyết khá dầỵ Tuyết đã đóng cứng hơn mặt kiếng. Gã đánh xe đã phải tra những bộ móng gắn chân đặc biệt vào chân ngựa và bánh xe cũng được quấn thêm sợi dây lòi tói sắt xung quanh.
    Mặt băng tuyết tuy trơn nhưng cỗ xe lăn rất ổn.
    Gã thiếu niên vụt buông chén rượu và ngó Lý tầm Hoan:
    - Tại sao các hạ muốn tôi lên xe này uống rượủ
    Lý tầm Hoan cười:
    - Bởi vì khách điếm không phải là chỗ có thể ở lâủ
    Gã thiếu niên hỏi:
    - Tai sao thế?
    Lý tầm Hoan nói:
    - Sau khi giết người, bất cứ ai cũng dễ bị phiền hà. Tôi không sợ giết người nhưng bình sinh ghét việc gì phiền phức lắm.
    Lặng thinh một lúc, gã thiếu niên lại thò chén vào hũ rượu múc một chén đầy, ngước cổ tu thẳng một hơị
    Lý tầm Hoan nhìn hắn mỉm cười, một thái độ tán thưởng của người uống rượụ
    Lặng thinh một lúc nữa, gã thiếu niên lại thở ra:
    - Giết người, đúng ra là một chuyện chẳng phải sung sướng gì, nhưng có một số người thiệt cần phải giết. Tôi không giết người không được.
    Lý tầm Hoan mỉm cười:
    - Túc hạ có thật vì năm mươi lượng nên mới giết Bạch xà không?
    Gã thiếu niên đáp:
    - Không có năm mươi lượng tôi cũng phải giết hắn. Nhưng giết hắn mà có năm mươi lượng thì lại càng haỵ
    Lý tầm Hoan hỏi:
    - Nhưng làm sao chỉ cần năm mươi lượng thôỉ
    Gã thiếu niên nói:
    - Bởi gì hắn chỉ đáng giá năm mươi lượng!
    Lý tầm Hoan cười:
    - Trong giang hồ còn lắm người đáng giết, và có nhiều kẻ có lẽ giá trị hơn năm mươi lượng, vì thế mà sau này có lẽ túc hạ sẽ trở thành đại phú ông và có lẽ tôi sẽ lại có rượu uống thường thường.
    Gã thiếu niên nói:
    - Chỉ tiếc vì tôi bây giờ quá nghèo, nếu không thì tôi cũng sẽ trao các hạ năm mươi lượng.
    Lý tầm Hoan hỏi:
    - Vì saỏ
    Gã thiếu niên nói:
    - Mạng của Gia Cát Lôị
    Lý tầm Hoan cười:
    - Mạng của hắn không đáng một xụ
    Và Lý tầm Hoan lại hỏi:
    - Túc hạ có biết vì sao Gia Cát Lôi muốn giết túc hạ không?
    Gã thiếu niên lắc đầu:
    - Hành động của gã thật là khó hiểụ
    Lý tầm Hoan nói:
    - Bích huyết song xà tuy không giết hắn, nhưng chuyện xảy ra đã làm cho hắn mất chỗ đứng trong giang hồ. Trong khi đó túc hạ lại giết Bạch xà thì hắn chỉ còn cách giết túc hạ mới mong được phục hồi danh dự. Chỉ có cách đó sau này hắn mới tự quảng cáo thành tích của hắn, mới có thể bảo với thiên hạ rằng hành động khuất phục trước Bạch xà chỉ vì " tiểu bất nhẫn tất loại đa mưu ", bằng chứng không kém sút là hắn đã giết được kẻ đã giết được Bạch xà. Giang hồ thâm tâm hiểm ác lắm, có lẽ túc hạ không tưởng tượng được.
    Gã thiếu niên gật đầu:


    Chang` Luoi`
  9. chang`_luoi

    chang`_luoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    - Có lúc lòng người thâm độc hơn thú dữ. ác thú chỉ vì lẽ sinh tồn mà giết người, hành động của chúng nặng về tự vệ, con người giết người chỉ vì thú lợi, có khi không vì một lí do cần thiết chính đáng cũng cứ giết. Cho nên theo cho tôi biết thì người giết người có lẽ nhiều hơn thú dữ giết ngườị
    Lý tầm Hoan nhìn gã thiếu niên một cái thật dài:
    - Vì thế mà các hạ chỉ bằng lòng kết bạn với thú dữ phải không?
    Lặng thinh một lát, gã thiếu niên nói:
    - Chỉ tiếc là chúng không biết uống rượụ
    Đây là lần thứ nhất mà Lý tầm Hoan thấy gã thiếu niên cườị Cười một cách hết sức thành thật. Sắc diện của gã do đó mà cũng đổi thaỵ
    Gương mặt của gã là một gương mặt lạnh lùng cô độc, gương mặt mà vừa thấy Lý tầm Hoan đã liên tưởng đến một con chó sói tách rời một mình đi giữa vùng tuyết lạnh. Nhưng bây giờ, khi vành môi của gã điểm một nụ cười chân thật, thì gương mặt lạnh lùng của gã vụt trở nên nho nhã, thân thiết, khả ái phi thường.
    Lý tầm Hoan chưa thấy một nụ cười nào đa cảm đến như thế.
    Gã thiếu niên cũng nhìn sững Lý tầm Hoan. Gã hỏi thật chậm:
    - Các hạ có phải là một con người rất có danh?
    Lý tầm Hoan cười:
    - Có danh không phải là một chuyện tốt.
    Gã thiếu niên nói:
    - Nhưng tôi hi vọng trở thành một kẻ nổi danh. Tôi hi vọng trở thành một kẻ rất có danh trong thiên hạ.
    Lúc hắn nói câu này, vẻ mặt của hắn hết sức thật thà, thật thà y như một đứa trẻ nói đến một điều khao khát.
    Lý tầm Hoan cười:
    - Một con người, dù ngoài mặt trang bị bằng một gia tượng nào, trong thâm tâm cũng đều muốn được thành danh, cho đến những kẻ ngoài miệng luôn luôn tỏ ra vì một mục đích cao cả nào đó chứ chẳng cầu danh lợi cho mình. Túc hạ hơn người là nói một câu thành thật.
    Gã thiếu niên lắc đầu:
    - Không, tôi khác hơn sự cầu danh trong thiên hạ, vì tôi không thể không thành danh được, nếu không thành danh, tôi chỉ có con đường chết mà thôị
    Lý tầm Hoan hơi sửng sốt:
    - Tại sao vậỷ
    Gã thiếu niên không trả lời, ánh mắt gã lộ một vẻ bi thương vô hạn.
    Lý tầm Hoan chợt phát giác điều mới lạ. Gã thiếu niên này có lúc thật là ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng có lúc lại y như sau bộ mặt đó đầy rẫy bất hạnh và bi thương.
    Lý tầm Hoan dịu giọng:
    - Túc hạ muốn thành danh thì điều trước hết là có lẽ phải cho mọi người biết hết danh tánh của mình.
    Trầm ngâm một lúc khá lâu, gã thiếu niên kia mới nói chầm chậm:
    - Những người quen biết tôi đều gọi tôi là Tiểu Phị
    Lý tầm Hoan cười:
    - Tiểu Phỉ " Tiểu " là tên họ à? Tôi rất ít nghe họ đó.
    Gã thiếu niên lắc đầu:
    - Tôi không có họ.
    ánh mắt khi hắn nói đến câu ấy vụt hừng hững như ngọn lửa và Lý tầm Hoan thấy rằng ngọn lửa ấy không gì có thể dập tắt được do đó mà lòng nghĩ bất nhẫn không nỡ hỏi thêm.
    Nhưng gã thiếu niên Tiểu Phi vụt nói tiếp:
    - Chờ cho đến khi tôi thành danh, tôi sẽ công bố danh tánh, còn bây giờ...
    Lý tầm Hoan nói thật dịu:
    - Bây giờ cứ gọi là Tiểu Phị
    Tiểu Phi nói:
    - Rất hay, bây giờ các hạ cứ gọi tôi là Tiểu Phị Sự thật cho dù gọi tôi tên gì, cũng chẳng có gì đáng nóị
    Lý tầm Hoan cười:
    - Tiểu Phi, tôi xin kính túc hạ một chén.
    Vừa mới cạn hớp đầu, Lý tầm Hoan đã gieo mình xuống ho sặc sụa, thế nhưng hắn vẫn điềm nhiên ngẩng mặt lên cạn nốt nửa chén còn thừạ
    Tiểu Phi nhìn Lý tầm Hoan bằng đôi mắt hết sức kinh ngạc, hắn không đè một nhân vật hành hiệp giang hồ lại có thể chất suy nhược như thế nàỵ Hắn chỉ nhìn nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn qua rồi ngửa cổ uống cạn chén rượu của mình.
    Lý tầm Hoan chợt ngó Tiểu Phi và cười:
    - Túc hạ có biết tại sao tôi thích một người bạn như túc hạ không?
    Rồi không cần đợi Tiểu Phi đáp, Lý tầm Hoan cười nói tiếp:
    - Bở là túc hạ là người duy nhất trong số các bằng hữu khi thấy tôi ho mà không hề khuyên tôi bỏ rượụ
    Tiểu Phi hỏi:
    - Ho có phải là việc không nên uống rượu chăng?
    Lý tầm Hoan cười:
    [

    Chang` Luoi`
  10. chang`_luoi

    chang`_luoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    34
    Đã được thích:
    0
    Đụng đến cũng không nên chứ đừng nói là uống.
    Tiểu Phi cau mặt:
    - Thế sao các hạ lại uống? Phải chăng các hạ có nhiều tâm sự?
    Tia mắt của Lý tầm Hoan chợt nhuốm màu ảm đạm và liếc nhanh vào mặt Tiểu Phi:
    - Tôi có hỏi đến những điều túc hạ không muốn nói không? Tôi có hỏi cha mẹ túc hạ là ai không? Tôi có hỏi túc hạ thụ nghiệp võ công của ai không? Tôi có hỏi túc hạ từ đâu đến đây và sẽ đi đâu không?
    Tiểu Phi lắc đầu:
    - Không, không có.
    Lý tầm Hoan lại hỏi:
    - Thê thì tại sao túc hạ lại hỏi tôỉ
    Lặng thinh ngồi ngó Lý tầm Hoan khá lâu, rồi Tiểu Phi vụt cười:
    - Phải rồi, tôi không hỏi các hạ.
    Lý tầm Hoan cũng cười, hình như hắn muốn kính Tiểu Phi một chén rượu nữa, nhưng vừa thò chén múc rượu lên thì lại gập mình xuống ho sặc sụa, ho không kịp thở.
    Tiểu Phi lật đật mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng ngay lúc ấy thì cỗ xe đột nhiên dừng lạị
    Lý tầm Hoan dòm ra hỏi:
    - Có chuyện gì thế?
    Gã đánh xe trả lời:
    - Có người cản đường?
    Lý tầm Hoan hơi cau mày:
    - Người nào thế?
    Gã đánh xe cười nho nhỏ:
    - Người tuyết.
    Hai người dòm ra thấy giữa đường có một hình tuyết khá lớn, lớn hơn người thật, trên mặt có nhét hai cục than làm hai con mắt.
    Hai người bước xuống đứng dựa thành xe nhìn người tuyết.
    Tiểu Phi nhìn bằng cặp mắt lạnh lùng, y như chưa từng thấy người tuyết như thế bao giờ.
    Lý tầm Hoan nhìn hắn mỉm cười:
    - Chưa thấy hình tuyết bao giờ hả? Đấy là một lối chơi thông thường của những đứa trẻ vị thành niên ở miền Bắc. Nói là những đứa trẻ là tại vì trò chơi này đúng là riêng của chúng, nhưng sự thật thì đôi khi muốn giết thời giờ, người lớn cũng chơị
    Tiểu Phi lắc đầu:
    - Tôi chỉ thấy tuyết là thứ đáng ghét, chẳng những nó làm cho người lạnh cóng mà còn làm cho cây cỏ tiêu điều, muôn thú phải tránh xa, nó làm cho người đói rét, nó làm cho cảnh vật đơn sơ tịch mịch.
    Hắn vừa nói vừa nắm một nắm tuyết bóp lại tròn và ném vút ra xạ
    Cục tuyết tan ra biến mất trong sa mù, hắn nhìn ra xa lẩm bẩm:
    - Đối với hạng người ăn no mặc ấm, có lẽ họ cho tuyết là cảnh đẹp, có lẽ họ thích thú, nhưng với tôi...
    Hắn vụt nhìn Lý tầm Hoan bằng tia mắt khác thường và nói tiếp:
    - Các hạ có biết không? Tôi là một kẻ lớn lên giữa miền hoang dã, cho nên mưa gió, tuyết sương đều là kẻ thù địch của tôi, một kẻ địch mạnh mà khó lòng diệt được.
    Lý tầm Hoan thoáng hơi buồn buồn, hắn cũng nắm một nắm tuyết và nói:
    - Tôi thì không ghét tuyết lắm, cái làm cho tôi ghét nhất là có kẻ đón đường.
    Hắn vừa nói vừa ném cục tuyết vào mặt người tuyết.
    Người tuyết không ngã xuống mà những lớp tuyết lại rớt rải tứ tung.
    Tiểu Phi thoát nhìn ngơ ngác.
    Bên trong lớp tuyết lại là người thật - một người đã chết.
    Tiểu Phi buộc miệng kêu lên:
    - Hắc xà!
    Rõ ràng bộ mặt đen thui chỉ liếc qua cũng dễ dàng nhận được. Nhưng tại sao hắn lại chết ở đâỷ
    Kẻ giết hắn tại sao lại đứp tuyết ra ngoài và đặt chắn ngang đường?
    Gã đánh xe bước lại khom mình xuống xác Hắc xà và tìm xem thương tích.
    Lý tầm Hoan vụt hỏi Tiểu Phi:
    - Có biết ai giết Hắc xà không?
    Tiểu Phi lắc đầu:
    - Khó hiểu quá!
    Lý tầm Hoan cười:
    - Cái túi vải mà chúng buộc Gia Cát Lôi phải trao ra ấy!
    Tiểu Phi cau mày:
    - Cái túi đó giết hắn?
    Lý tầm Hoan gật đầu:
    - Cai túi ấy Gia Cát Lôi lấy ra để trên bàn, đến khi Hắc xà chạy rồi thì không thấy túi ấy đâụ Tôi nghĩ rằng Hắc xà đã lén lấy khi không ai chú ý. Nhưng hắn không biết cái túi ấy đã gây ra đại họạ Kẻ giết hắn, có lẽ cũng chỉ vì cái túi ấỵ
    Lý tầm Hoan cầm con dao khắc cây so sẽ trên tay và nói nho nhỏ trong dáng sắc trầm ngâm:
    - Không hiểu cái túi ấy đựng vật gì mà làm lắm kẻ chú ý như thế? Đáng lý lúc ấy mình nên mở ra xem.
    Tiểu Phi cau mày thật sâu và vụt nói:
    - Kẻ giết hắn đã cướp cái túi ấy, thế thì tại sao khi được vật rồi lại còn dùng xác hắn để cản đường?
    Lý tầm Hoan thoáng hơi kinh ngạc.
    Hắn phát giác gã thiếu niên này xem qua như có vẻ không sâu sắc, thế nhưng qua nhận xét này chứng tỏ gã cũng tinh tế lắm. Phản ứng khi đụng chuyện cũng không kém những kẻ lịch lãm giang hồ.
    Tiểu Phi lại nói tiếp

    Chang` Luoi`

Chia sẻ trang này