1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 15/04/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Hoàng Yến Nguyên – Một cô gái vừa thông minh vừa tuyệt sắc.


    Chân mày chữ tú, đôi mắt biết nói màu tro lạnh, sống mũi thanh thoát và đôi môi anh đào đẹp mê mệt người đối diện, Yến Nguyên mang nét đẹp Á Đông đầy mê hoặc.


    Ngoài sắc đẹp ra, Yến Nguyên luôn luôn nằm trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới ở vị trí thứ số 1. Tốt nghiệp loại giỏi chuyên ngành thiết kế trang sức trường đại học Sydney ở tuổi 17, Yến Nguyên ngay lập tức trở về Việt Nam.


    Sống ở Úc từ lúc lọt lòng nhưng cô không bao giờ nói chuyện với bạn bè ngoại quốc hay đồng hương ở lớp quá 10 câu. Đối với cô, “ bạn” đơn thuần là một mối quan hệ xã giao, đừng nên cho họ biết quá nhiều về bản thân mình.


    Yến Nguyên là một cô gái rất cầu toàn trong cuộc sống. Rất nhạy cảm với những thứ có mùi hương lạ hoặc bụi bẩn. Vì những lí do đó, cô lớn lên ở Úc trong một căn biệt thự bằng gỗ huỳnh đàn và xung quanh chỉ trồng duy nhất hoa oải hương. Rất ghét người khác tự tiện chạm vào đồ đạt của mình nên đâm ra người làm rất sợ cô.


    Trần Hùng Nam Phong – Chàng trai có gia thế và vẻ đẹp hoàn hảo.


    Anh là hiện thân của vẻ đẹp đơn thuần một chử “ Lạnh”.


    Ít nói và có ánh nhìn sắc bén, Nam Phong dễ dàng khiến người đối diện bị xoáy sâu vào đôi mắt màu huyết dường như vô hồn của anh. Mang trong người ¼ dòng máu châu Âu vì bà nội là người Canada, Nam phong sỡ hữu một mái tóc màu nâu hạt dẻ đầy chững chạt.


    Từng sống ở Canada 15 năm kể từ khi sinh ra, anh trở về nước năm 16 tuổi và thừa kế toàn bộ tài sản quy ra ngoại tệ là 3 tỉ USD của ba mẹ đã mất.


    Nam Phong đứng thứ 2 trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới nên khi bắt đầu điều hành công ty và khối tài sản không lồ, anh không hề cần sự giúp sức của bất kì ai.


    Nói là điều hành công ty nhưng thật ra từ khi nhận quyền thừa kế, Nam Phong chỉ kí những hợp đồng làm ăn có giá trị cao, số hợp đồng còn lại đều do cậu anh quản lí và anh không đến công ty làm, chỉ đi họp.


    Không bao giờ tự dưng bắt chuyện với người khác và cũng không bao giờ nói chuyện với người làm trong nhà, ngoại trừ một quản gia đứng tuổi


    Mỗi khi Nam Phong tức giận, trong 1, thậm chí là 2 tháng, không ai dám lại gần con người kì quặc của anh.


    Mai Diệu Anh – Người con gái mang nét đẹp e ấp của mùa thu.


    Diệu Anh là cô gái sinh ra trong một gia đình thuộc dòng dõi quý tộc và rất giàu có.


    Diệu Anh đẹp, nhưng không không phải một nét đẹp sắc hay lạnh mà là một nét đẹp mang cho người khác một cảm giác ấm áp vô bờ bến. Điều làm người khác chiềm đắm trong sắc đẹp của cô chính là nụ cười như thiên sứ nắng mai. Đôi mắt màu lá phong mùa thu thừa hưởng từ người mẹ đáng kính làm Diệu Anh càng thêm phần sức sống.


    Cô đứng thứ 4 trong top 10 người châu Á thông minh nhất thế giới. Ngay từ năm lên 4, Diệu Anh đã được ba mình dạy cho cách tính toán sổ sách của công ty nên 12 tuổi, Diệu Anh vinh dự là sinh viên số 1 khoa Kinh Tế của trường Đại học Quốc Tế Sài Gòn.


    Giờ đây, khi cô đã 17 tuổi, cô nắm trong tay tấm bằng Kinh Tế loại giỏi và nằm trong top 5 người thừa kế tài sản trẻ tuổi nhất Việt Nam lúc bấy giờ.


    Là một cô gái thích sự phóng khoán nhưng không quá mức, Diệu Anh được ba mẹ tặng hẳn hoi cho một căn biệt thự cao cấp ở Ventura cùng không ít người hầu cận để cô tự do làm những gì mình thích. Không thích có quá nhiều người thuộc tuýt “ gió chiều nào theo chiều nấy” xung quanh mình, nhất là những mối quan hệ ngoài phạm vi gia đình nên Diệu Anh rất khó kết bạn.


    Lê Gia Bảo Khánh – Công tử cao quý và là người có gương mặt trời ban.


    Con trai lớn của ông chủ tập đoàn Lê Gia, sau anh là một cậu em trai cao ngạo đang sống ở Mỹ.


    Người ta hay gọi Bảo Khánh là hiện thân của Kim Jae Joong ở Việt Nam nhưng so với cậu diễn viên họ Kim đó thì anh còn đẹp hơn gấp bội.


    Là một con người linh hoạt và cởi mở bên trong, lạnh bên ngoài nhưng số người muốn làm bạn thật sự với anh dường như là không có.


    Thần tượng của Bảo Khánh không phải ca sĩ, diễn viên hay nhà ảo thuật nào đó mà chính là ba của anh – chủ tịch tập đoàn Lê Gia.


    Là con trai đường đường chính chính nhưng anh rất dị ứng với côn trùng và những loài như chuộc hay rắn, tuy là không sợ chúng. Bảo Khánh còn bị dị ứng với gia cầm và cả một loại trái cây quen thuộc với người Việt: trái sầu riêng.


    Sau sinh nhật lần thứ 17, Bảo Khánh được vinh danh trên giảng đường Trường đại học Việt – Mỹ với tấm bằng Ưu tú Ngành Kinh doanh và được ra mắt trong cuộc họp HĐQT của tập đoàn Lê Gia với tư cách người kế thừa chính thức của chức CEO khi đủ tuổi.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Trên chuyến bay đêm từ bến cảng Sydney – Úc về TP.HCM – Việt Nam, trong khoang hạng nhất 6 ghế nhưng chỉ có 3 người gồm một hành khách nữ xinh đẹp đang cầm trên tay tờ tạp chí thời trang mới phát hành sáng hôm nay và hai vệ sĩ người Úc thuộc tuýt ưu tú.

    Đồng hồ đã điểm 04h sáng theo giờ Việt Nam, cô gái bỏ tờ tạp chí xuống, đeo bịt mắt tối màu và chợp mắt trước khi căng dặn hai vệ sĩ không được để ấy tiếp viên làm phiền mình.

    6h sáng…

    - Mời các hành khách của chuyến bay DS672 từ Sydney về TP.HCM Việt Nam trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn, bịt tai lại để chúng ta chuẩn bị hạ cách. Xin nhắc lại…

    Tiếng của một tiếp viên nữ trên máy bay đánh thức tất cả các hành khách đang yên giấc và cả cô gái xinh đẹp ở khoang hạng nhất – Nguyễn Hoàng Yến Nguyên.

    Cô đứng dậy, vuốt thẳng lại quần áo, với cái áo khoác badesi cao hơn cổ, mặc vào rồi ngồi xuống thắt dây an toàn. Một trong hai người vệ sĩ kéo khóa vali, đưa cho Yến Nguyên một cái bịt tai chuyên dụng dành cho người đi máy bay rồi cũng trở về vị trí thắt dây an toàn và đeo bịt tay

    30’ sau, họ hạ cánh an toàn. Yến Nguyên vừa đi vừa kéo khóa hết cở làm cổ áo cao đến nửa gò má rồi đeo kính gọng gương vào, bước ra khỏi cửa số 02.

    - We'll go home right now! Find car license plates 52N - 93930. ( Chúng ta sẽ về nhà ngay bây giờ! Tìm cho tôi xe có bảng số 52N – 93930) – Giọng nói của Yến Nguyên đều đều nhưng vẫn lạnh.

    - Yes! ( Vâng!).

    Hai vệ sĩ đồng thanh rồi nhìn dáo dát xung. Sau một ít phút tìm kiếm, một trong hai vệ sĩ chỉ tay về phía chiếc Roll Royce với một tài xế trong bộ đồng phục đang đứng tìm kiếm xung quanh.

    Yến Nguyên bước thẳng đến chiếc xe, đi theo sau là hai vệ sĩ đang xách hành lí.

    - Tài xế nhà họ Nguyễn?

    Yến Nguyên hỏi một câu không đầu không đuôi từ phía sau khiến người tài xế giật mình.

    - À… Dạ! Chào… chào tiểu thư Yến Nguyên!

    Người tài xế nhận ra cô chủ, nghiên đầu một góc 45 độ chào cô.

    - I’m Sharon Nguyễn… * Quay qua hai vệ sĩ*…Returned to go! ( Trở về đi!)

    Yến Nguyên nói rồi bước thẳng vào xe. Gã tài xế thấy vậy cũng bước vào sau khi cất hành lí. Khi xe đã đi khuất, hai vệ sĩ bước vào bên trong, mua vé chuyến bay sớm nhất quay về Úc mà không kịp nghỉ ngơi.

    Tại biệt thự Nguyễn Hoàng – Căn nhà nguy nga tráng lệ của ông chủ tập đoàn đá quý số 1 châu Á YN, cánh cổng đồ sộ hôm nay được mở toan như đang chờ đón điều gì đó xuất hiện.

    Trong phòng khách lớn như chánh điện của một tòa lâu đài, một người đàn ông ngoài 40 tuổi đang đứng ngồi không yên, chốc chốc lại nhìn ra cổng khi có một chiếc xe hơi nào chạy qua. Ngồi ở bộ sofa hoàng gia màu xanh biển viền vàng là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, gương mặt trang điểm lòe loẹt cùng một cô gái chỉ khoảng 16-17, trang điểm và ăn mặt diêm dúa không kém.

    Lát sau, chiếc Roll Royce 52N - 93930 vụt thằng vào cổng. Thế là, dây thần kinh của những người trong phòng khách lúc nãy bắt đầu căng ra hết công suất.

    Yến Nguyên kiều diễm, toát lên phong thái con nhà danh giá bước xuống chiếc xe đang đậu trong khoảng sân thật rộng trồng cỏ nhập từ Braxin về.

    Hai người giúp việc ngay lập tức chạy từ trong nhà ra, cúi đầu lên tiếng:

    - Chào đại tiểu thư. Mừng cô về nhà!

    Yến Nguyên không trả lời, đảo mắt nhìn một vòng toàn cảnh của căn biệt thự trước mắt rồi cởi áo khoác ngoài ra. Người giúp việc hiểu chuyện, đưa tay đón lấy cái áo khoác đắt tiền từ tay cô.

    Yến Nguyên định bước lên bật tam cấp thì ba người lúc nãy chạy ra.

    - Yến Nguyên! Ba rất nhớ con!

    Người đàn ông đó chính là ba cô – Nguyễn Hoàng Dũng – Chủ tịch tập đoàn đá quý YN. Ông dang tay ôm Yến Nguyên vào lòng.

    - Dad! I miss you! ( Ba! Con nhớ ba!)

    Trong vòng tay ba mình, cô như cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến hết. 17 năm, kể từ lúc sinh ra, chưa một lần Yến Nguyên về nước, chưa một lần.

    - Who are thay?

    Đột nhiên cô buông ba mình ra, lạnh lùng cất giọng, mài chau hết cỡ khi nhìn thấy hai người đi sau ông ấy.

    Nghe Yến Nguyên hỏi, ba cô điến người. Đây chính là điều ông lo lắng nhất khi Yến Nguyên về nước.

    - À… đây đây là…Thôi con vào nhà rồi ba sẽ giải thích! Nha? – Giọng của ba cô như muốn cầu xin điều gì đó.

    - No! I should explain, now! ( Không! Con cần giải thích ngay bây giờ!)

    Yến Nguyên bắt đầu nổi giận. Cô ghét người lạ hiện diện trong không gian sống của mình.

    - Chị! Em chào chị! Mừng chị về nhà!
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 2.

    Một trong hai người đó lên tiếng, là cô gái trẻ. Cô ta dùng vẻ mặt tươi cười chào Yến Nguyên.

    Yến Nguyên nghe cô ta gọi mình bằng chị thì cảm thấy khó hiểu cực kì. Đó là em cô sao? Không thể nào! Mẹ cô mất vì sinh khó, cô gái này sao có thể là em cô. Trừ phi…

    - What? My sister? Never! Who are you?

    Yến Nguyên bước tới chỗ hai người đó. Cố đến gần bước nào thì họ lùi lại bước đó. Yến Nguyên nhìn họ, họ đáp lại ánh nhìn của cô nhưng được một tí lại lánh chỗ khác.

    - Vào nhà đi con! Rồi ba sẽ giải thích!

    Ba Yến Nguyên chưa kịp nói hết câu thì cô đã ngoảnh mặt đi vào trong, không quên lườm hai người phụ nữ đó. Theo ngay sau cô là hai người giúp việc.

    Ba Yến Nguyên thở dài rồi cũng đi vào, đi sau là hai người phụ nữ đó.

    Yến Nguyên ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo như bà chủ. Nhìn dáng vẻ thì không thể nào tin Yến Nguyên 17 tuổi được. Nhưng gương mặt thì còn trẻ con lắm tuy rằng rất đẹp.

    Ba người bọn họ đi vào, ba cô ngồi xuống đầu tiên, tiếp theo là hai người kia cũng ngồi xuống.

    - Trước tiên ba có một đề nghị. Con có thể nói tiếng Việt được không Nguyên?!

    Yến Nguyên tất nhiên là biết tiếng Việt. Cô sống ở Úc cùng một người quản gia hơn 50 tuổi người Việt Nam, trước đây là quản gia của mẹ cô, quảng gia Thành Quân. Đó là người mà cô tin tưởng nhất, cô xem ông như ba ruột của mình. Ông ấy về Việt Nam trước cô 2 ngày để sắp xếp phòng ốc cho cô.

    - Vâng! Nếu ba muốn thế!

    Yến Nguyên trả lời một cách nhẹ nhàng. Cô nói tiếng Việt nghe rất êm tai.

    - Ba mừng là con không nổi giận!

    - Nói chuyện chính đi! Họ là ai?

    Cô không nói nhỏ nhẹ nữa mà thay vào là giọng nói lạnh như băng.

    - Yến Nguyên, mẹ vui vì con về nhà! Mẹ và ba đã chuẩn bị rất chu đáo cho hôm nay đó. Con xem, em gái con cũng vui chưa kìa!

    Người phụ nữ kia vui cười lên tiếng. Nhưng đối với cô, từng câu từng chữ của ba ta nghe thật chói tai.

    - Ai là mẹ? Bà là mẹ à? Còn cô…* Chỉ vào cô gái* … em tôi à?

    - Nguyên à, nghe ba giải thích đi con! Chuyện không như con nghĩ đâu…

    - Ba im đi! Cái gì mà mẹ hả? Bà ta làm sao là mẹ tôi hả? Còn cô ta, em gái gì chứ! Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ba nhắc tới họ?

    Yến Nguyên không thể nào tin vào tai mình. Người đàn bà kia dám xưng mẹ với cô. Còn ả kia, dám nhận cô là chị. Thật là hỗn xượt.

    Vừa lúc đó, quản gia đi mua thực phẩm về nhà. Thấy thái độ của Yến Nguyên thì ông cũng đủ biết chuyện gì đang diễn ra.

    - Bà chủ, thật ra…

    - Chú im ngay! – Yến Nguyên quát thật lớn làm ai cũng giật mình.

    - Nguyên à, giờ con cũng nên im lặng nghe ba nói đi, đừng nên quá xất xượt với dì Hạnh Phương của con như thế. Còn đây là em con, con gái của ba và dì. Ba cũng nghĩ tốt nhất con nên gọi dì bằng mẹ đi con! Gia đình 4 người chúng ta như thế không tốt à? – Ba cô nhẹ giọng.

    - Đúng đó con. Con xem, em gái con cũng xinh đẹp y hệt như con chưa kìa! – Người đàn bà tên Phương đó lại lên tiếng.

    Yến Nguyên mất hết bình tĩnh, đứng dậy tức giận nói lớn:

    - Cô ta không thể là em của Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này. Tôi là con gái của Trần Quỳnh Yến và Nguyễn Hoàng Dũng, mẹ tôi không phải bà. Tôi không cho phép bà xưng mẹ con với tôi, hiểu không hả?

    - Bà chủ, làm ơn đừng kích động. Phu nhân biết sẽ không vui đâu. Vì phu nhân, làm ơn bình tĩnh đi bà chủ!? – Quản gia Quân ra sức ngăn cản cơn giận của Yến Nguyên.

    - Đúng đó Nguyên! Ba chưa nói hết. Con cứ xem như con nghe ba một lần vì mẹ con nha Nguyên!

    Ba cô cũng ra sức dỗ ngọt. Lí do ông không trách cô láo xượt là vì, 17 năm qua, số lần ông sang thăm cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Số lần gọi điện cũng không nhiều.

    Ông biết trong khi ông đang hạnh phúc cùng gia đình mới trong kì nghỉ hè thì Yến Nguyên ở Úc phải tránh rét trong nhà suốt 2-3 tuần liền. Có thể nói, Yến Nguyên bị thiếu hụt một mảnh lớn tình cảm từ ba lẫn mẹ.

    Mất mẹ từ lúc cất tiếng khóc chào đời, lại sống xa ba từ nhỏ, khó trách cô lại lạnh lùng và có những hành động chững chạt, bốc đồng hơn cái tuổi 17.

    Nghe nhắc đến mẹ, Yến Nguyên nguôi ngoai được phần nào nên ngồi lại ghế. Từ khi nhìn thấy hai người kia, cô thừa biết họ không phải người tốt. Hơn nữa, lại dám ăn nói tùy tiện với một người như cô thì thật quà đáng.

    - Nguyên à, Yến Vy chỉ nhỏ hơn con 2 tháng tuổi thôi đó Nguyên. Con không thể xem nó là em gái sao? Cả dì con nữa. Tuy chỉ nghe ba kể và con nhưng dì rất hay khen ngợi con đó.

    Cái gì? Nhỏ hơn cô 2 tháng tuổi. Tức là lúc mẹ Yến Nguyên mang thai cô thì ba cô lại… Còn người đàn bà Hạnh Phương kia đúng thật là giả ạo, làm sao Yến Nguyên có thể chấp nhận được kia chứ. Lại còn lấy chữ Yến của mẹ cô ghép vào tên của ả đó, không thể tha thứ mà.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 3.

    - Nghe cho kĩ đây. Thứ nhất, Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này sẽ không bao giờ chấp nhận việc có một đứa em gái nhỏ hơn 2 tháng tuổi. Thứ hai, bà ta không phải mẹ con, đơn giản chỉ là người phụ nữ bên ngoài của ba và đối với con, bà ấy không phải phu nhân của nhà họ Nguyễn Hoàng. Nếu không thỏa hiệp được hai điều đó, con sẽ về Úc, ẹ con bà ta tự tung tự tác. Ok? – Yến Nguyên nói với ba mình.

    - Nếu con đã nói vậy thì được thôi. Còn yêu cầu gì nữa không? – Ba Yến Nguyên hạ giọng.

    - Tạm thời là vậy!

    - Được! Con nghỉ ngơi đi!

    - Phòng tôi ở đâu? – Yến Nguyên quay sang hỏi quản gia Quân.

    - Bà chủ đi theo tôi.

    Quản gia Quân nói rồi đi lên lầu với Yến Nguyên, hai người hầu lúc nãy cũng đi chung.

    Sau khi Yến Nguyên lên lầu, ba cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi trở về phòng, bỏ hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy tức anh ách vì bị hạ bệ và bị Yến Nguyên làm cho câm như hến, thề sẽ trả thù cô cho bằng được.

    Yến Nguyên trở về phòng, không cho phép quản gia Quân và hai người giúp việc đi theo, chỉ giật lấy áo khoác rồi đóng sầm cửa lại. Cô không ngờ ba cô lại giấu cô chuyện lớn như thế suốt 17 năm qua. Càng nghĩ càng giận nhưng Yến Nguyên cũng chẳng thích quan tâm nhiều. Cô thở dài rồi đi xem xét căn phòng.

    Nếu là người khác, vừa bước vào thì sẽ nhận xét chỉ 2 từ “ Quá Sạch”. Nhưng đối với Yến Nguyên, căn phòng này chỉ thuộc dạng tương đối. Cô dừng lại ở bàn trang điểm, lấy ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn để đánh giá rồi bước vào phòng tắm.

    Mở vòi nước rồi bước ra lấy một bộ quần áo, Yến Nguyên quay trở lại ngâm mình trong bồn tắm gần 1 giờ đồng hồ sau đó thiếp đi một lúc trên cái giường nguy nga tráng lệ của Anh rồi bước xuống dùng bữa tối.

    Tại phòng ăn…

    - Chào con!

    Ba Yến Nguyên nói một câu mà đáng lẽ ra cô phải nói trước khi thấy cô từ trên lầu đi xuống. Tóc búi cao, quần short màu trắng và áo thun đen lệch vai phải, Yến Nguyên bây giờ mới thật sự đúng với tuổi 17. Bên vai áo lệch, Yến Nguyên khéo léo khoe ra hình xăm một chú **** đen đậu trên đóa hoa hồng đang cháy rực lửa không lớn cũng không nhỏ.

    - Chào ba!

    - Ba ơi, chị Nguyên xăm hình! – Yến Vy giả vờ kêu lênh.

    - Sao con lại xăm hình thế con? Con còn là trẻ vị thành niên đó con à! – Bà Hạnh Phương cũng hùa theo.

    - Thứ nhất, tôi không phải con của bà. Thứ hai, tôi không phải chị của cô. Thứ ba, tôi từ Úc trở về. Nơi đó, học sinh được quyền làm tất cả những gì mình thích. Xăm hình, nhuộm tóc, xỏ khuyên hay gì cũng được. Tuy bây giờ tôi ở Việt Nam nhưng hai người không có quyền nói tôi như thế.

    Cô nói rồi kéo ghế ngồi xuống. Ba cô ngồi ghế chủ trì, đối diện cô là bà Hạnh Phương và Yến Vy. Trong khi tất cà họ điều ăn cơm thì phần ăn của Yến Nguyên được chuẩn bị riêng biệt, vẫn còn đang đậy kính.

    - Ba đã hỏi quản gia Thành Quân xem con thích ăn gì rồi cho ông ấy đích thân chuẩn bị cho con đó! Con xem thử được không? – Ba cô chu đáo nói.

    Yến Nguyên nhẹ nhàng mở mâm đồ ăn của riêng mình ra. Thịt gà xông khói kiểu Nga, salas cam và nước sốt chanh dây, là những món Yến Nguyên hay ăn nhất khi ở Úc.

    - Ba chỉ chuẩn bị bao nhiêu thôi ạ? – Yến Nguyên ngước lên hỏi.

    - Con ăn không đủ à? – Vẫn là cái giọng chu đáo từ ba cô.

    - Con ăn rất ít. Chỉ là con muốn ba ăn giống như con, được không ạ?

    - Tất nhiên, tất nhiên! – Ba cô cười hiền hậu rồi quản gia Quân cũng mang lên cho ông một phần ăn như thế.

    - Ba ơi, sao chị lại không ăn cơm? – Yến Vy giả giọng ngây thơ hỏi.

    - Đúng đó anh! Sao anh không để con bé ăn cơm chung cho vui? – Bà Hạnh Phương thì giọng đanh đá, mắt liết xéo Yến Nguyên.

    - Nó không thể ăn đồ ăn bình thường được đâu! Cứ từ từ thì chị con mới làm quen được chứ. Con đừng ganh tị như vậy nha Vy!

    - Thế con cũng muốn ăn như ba và chị! – Yến Vy làm nũng.

    - Quản gia, chuẩn bị một phần cho Yến Vy đi! – Ba cô quay sang quản gia Quân.

    - Nhưng thưa quản gia, chỉ có 2 phần ăn được chuẩn bị theo sở thích của bà chủ thôi ạ!

    - Vậy sao? Vậy thì con ăn phần của ba đi Vy! – Ba Yến Nguyên vừa nói vừa đẩy đĩa đồ ăn lại cho Yến Vy.

    Choang.

    Yến Nguyên buông cả dao lẫn nĩa xuống làm chúng va vào thành đĩa khá mạnh khi thấy ba mình đẩy phần ăn cho Yến Vy. Thấy thái độ đó, Yến Vy nhanh chóng rụt tay lại.

    - Con lên phòng! – Yến Nguyên không hài lòng ra mặt, bỏ dỡ bữa ăn rồi bước khỏi bàn ăn, quản gia Quân ngay lập tức đi theo.

    - Yến Nguyên, con còn chưa ăn tối!...- Ba lo lắng gọi với theo cô.

    Còn lại ba người, ông Hoàng Dũng thì tâm trạng nặng nề ăn cơm. Hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy thì hí hửng vì đã chọc tức được Yến Nguyên.

    Yến Vy hí hửng ăn phần ăn mà ba mình đẩy cho, phần ăn của Yến Nguyên thì cũng bị bà Hạnh Phương kéo lại ăn ngấu nghiến.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 4.

    Tại nhà Nguyễn Hoàng thì như vậy, nhưng tại biệt thự Thanh Lam thì có không khí còn nặng nề hơn.

    Đại thiếu gia Nam Phong ngồi ăn tối một mình như thường lệ. Thức ăn hơn 10 món nhưng chưa bao giờ anh quơ đũa quá 3 món. Sống cùng ông nhưng ông của anh thì đã già nên anh bảo người hầu để ông đùng bữa trong phòng cho tiện.

    Người hầu luôn luôn đứng túc trực bên cạnh, sẳn sàng phục vụ cho anh. Nhưng dường như mọi người rất sợ Nam Phong. Anh rất đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.

    Ăn chưa được nữa chén cơm thì điện thoại của Nam Phng đổ chuông. Màn hình hiện lên cụm từ Bảo Khánh quen thuộc, Nam Phong lạnh lùng bắt máy.

    - Nói! – Giọng điệu dưới không độ C.

    - Đang ăn tối? – Bảo Khánh lạnh không kém.

    - Ừ! – Nam Phong.

    - Hôm nay không đi đâu à? – Bảo Khánh.

    - Nội trở bệnh rồi! Đi đâu ông lại phiền! – Nam Phong.

    - Đang ở quán bar của anh Vũ. Nếu thay đổi ý định cứ tới. – Bảo Khánh.

    - Ừ! – Nam Phong cúp máy rồi đứng bước lên sân thượng.

    - Thiếu gia không dùng bữa nữa ạ? – Quản gia Thiên Tân hỏi.

    - Không! – Nam Phong nói rồi thẳng lên sân thượng.

    Trên này, gió thổi kéo theo cái không khí lành lạnh của buổi tối cuối tháng 6. Nam Phong hồi tưởng về những kí ức của 8 năm trước, khi bà mẹ anh còn sống và cả cuộc sống bây giờ.

    Bây giờ, Nam Phong 17 tuổi nhưng anh không có ba lẫn mẹ. Hai người họ đã bỏ anh đi trong một lần từ Canada về Việt Nam có việc. Chiếc xe oan nghiệt đón họ từ sân về nhà không biết tại sao lại đâm vào một xe tải nên ba mẹ anh qua đời tại chỗ. Về sau mới biết người tài xế đó là do người khác cài vào hảm hại họ. Ông nội anh đã cho người điều tra rồi trả thù cho con trai vào con dâu mình nhưng họ vĩnh viễn không sống lại.

    Nam Phong không về Việt Nam chịu tang ba mẹ vì ông nội anh sợ anh sẽ không chịu nổi sự thật khi về nước. 7 năm sau ngày ba mẹ qua đời, Nam Phong mới bay về quê hương, cách đây đúng 1 năm 4 tháng.

    Về không lâu, Nam Phong thừa kế toàn bộ tài sản theo di chúc của ba mẹ và cả tài sản của nội vì ông bây giờ đã không còn đủ sức đứng trên thương trường. Nam Phong không đến công ty vì nhiều lí do, nhưng không ai mà không biết anh vì mỗi tháng lại có cuộc họp của tổng công ty và anh lại có mặt.

    Nam Phong quen Bảo Khánh ở sân bay, khi đó cậu bị bay mất vé và anh vô tình nhặt được. Bảo Khánh là một công tử trẻ ăn chơi và thông minh của Sài Gòn ở tuổi 16-17. Ai ai cũng biết cậu là Đại thiếu gia của tập đoàn Lê Gia đầy quyền lực trong ngành Bất Động Sản khu vực châu Á. Còn anh, anh cũng là Đại thiếu gia kế thừa của tập đoàn Thế Giới – Tập đoàn hùng mạnh nhất châu Á về Dịch Vụ và Thương Mại.

    Chỉ sự giàu có thôi mà khi họ làm bạn với nhau, giới truyền thông đã có bài báo giật gân với cái tít “ 2 trong số 05 người thừa kế số 01 Việt Nam là bạn thân!”. Nam Phong và Bảo Khánh lên báo với chủ đề đó thì ngay lập tức, không biết bao nhiêu cô gái chưa cưa đã đỗ.

    Nam Phong theo Bảo Khánh đến quán bar chơi. Trước giờ, họ chỉ biết thiếu gia Bảo Khánh là không ai sánh được. Nay Nam Phong xuất hiện thì cứ như phong ba bảo táp ập đến, số người hâm mộ Nam Phong thậm chí đã hơn cả với Bảo Khánh.

    Theo lệnh ba mình, sau khi lấy bằng đại học, Bảo Khánh vẫn tiếp tục đi học nên cậu lại kéo theo cả Nam Phong. Họ tới trường, lại bao nhiêu nữ sinh mê mệt vì độ đẹp trai của hai người. Đi học cũng vui, ít phải sống trong cô đơn như khi ở Canada.

    Nghĩ đến đây, Nam Phong nhoẻn miệng cười quyến rũ nhưng tiếc thay, không ai nhìn thấy nụ cười đó. Anh lấy điện thoại điện xuống lầu.

    - Nội tôi ngủ chưa? – Nam Phong lạnh lùng.

    - Lão gia đã ngủ thưa thiếu gia! – Người làm lễ phép.

    Nam Phong không trả lời mà nhanh gọn tắt máy. Bước xuống nhà xe, Nam Phong láy chiếc moto quen thuộc rồi thẳng đến chỗ Bảo Khánh…
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 5.

    Sáng hôm sau…

    - Thưa tiểu thư, cô đã dậy chưa ạ?

    - Đợi một lát! – Diệu Anh đang cột tóc trả lời rồi mở cửa bước ra, người làm theo cô đi xuống.

    - Hôm nay tôi sẽ về nhà ba mẹ. Hôm nay mọi người có thể ra ngoài nếu muốn. – Diệu Anh ngồi vào bàn dùng bữa sáng.

    - Bữa sáng của cô, thưa tiểu thư! – Một người làm khác mang phần ăn lên.

    Ba-tê cá hồi ăn với bánh mì sandwich, một ít dăm bông và sữa tươi.

    - Thưa tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong. – Một người làm cúi đầu nói với Diệu Anh khi thấy cô ăn gần xong.

    Diệu Anh không trả lời, nhẹ nhàng ngớm một ít sữa rồi đứng dậy đi xuống tầng hầm giữ xe.

    Diệu Anh ở tầng thứ 44 của khu chung cư cao cấp nhất ở đây, thang máy là dạng kính nên ngắm cảnh từ xa là rất tuyệt. Cả khu này không ai không biết cô là con gái cưng của Mai Hoàng Vũ – Ông trùm điện tử châu Á và là top 4 trong danh sách 05 người thừa kế số 01 Việt Nam.

    Chiếc siêu xe chở Diệu Anh từ từ lăn bánh, hướng tới khu đất vàng của thành phố. 15’ sau, chiếc xe dừng lại trước một cách cổng ước chừng là tiền tỉ. Tài xế chở cô bóp kèn thì lập tức có 4 người hầu ra mở cổng cho xe chạy vào.

    Hôm nay là thứ bảy nên ba Diệu Anh không đến công ty. Lúc Diệu Anh đến thì ông đang cùng vợ, tức mẹ cô ngồi dùng bữa sáng.

    - Chào ba! Chào mẹ! – Diệu Anh cúi xuống hôn lên má ba mình từ sau rồi cũng qua hôn mẹ.

    - Chào con! – Ba cô – Chủ Tịch Mai Hoàng Vũ cười hiền hậu.

    - Con đã ăn gì chưa? – Mẹ cô – Phu nhân Nguyễn Minh Ngọc hỏi khi thấy Diệu Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh bà.

    - Dạ con ăn rồi! – Diệu Anh nở nụ cười tươi như hoa trả lời.

    - Diệu Anh à, con ở chung cư đó có ai phiền con không? – Mẹ cô hỏi, lấy tay vén mớ tóc mượt như tơ của con gái.

    - Không đâu mẹ! À mà mẹ có xem báo sáng nay chưa ạ?

    - Mẹ ít xem, con hỏi ba thử xem!

    - Ba có không ba? – Diệu Anh lại cười.

    - Con muốn nói trang chủ đăng tin ba ngày nữa có họp báo của YN đúng không hả? – Ba cô buông dao nĩa xuống hỏi con gái cưng.

    - Dạ! Lúc sáng con không xem, chỉ vô tình liết tờ báo trên bàn cũng thấy được dòng chữ to đùng đó!

    - Là tin gì vậy anh? – Mẹ Diệu Anh quay sang hỏi ba cô.

    - Nghe nói con gái ông ấy từ nước ngoài trở về. Xem ra danh sách người thừa kế có chút thay đổi. Cậu thiếu gia của tập đoàn Thế Giới e là vị trí sẽ lung lay.

    - Con gái? Trước giờ em chưa từng nghe nói! – Mẹ cô gương mặt khó hiểu nhìn chồng.

    - Vài ngày trước tin này được công bố trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm kim cương hình giọt lệ 3cara của công ông ấy. Anh cũng được mời.

    - Lai lịch cô tiểu thư này được giữ kính quá! – Mẹ Diệu Anh.

    - Tất nhiên. À mà Diệu Anh này, con có tính chuyện vào công ty bà làm chưa?

    - Con không nghĩ sẽ đi làm sớm như thế đâu ba! À mà ba, con có một đề nghị!?

    - Con cứ nói!

    - Con có thể đến trường vào năm học tới không ba? Bây giờ con 17 tuổi, năm sau là mới học lớp 11!

    - Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Mẹ Diệu Anh.

    - Dạ kỹ! Được không ba?

    - Ba không quản cuộc sống của công chúa nhỏ đâu! Haha! – Ba cô cười đôn hậu.

    - Con cảm ơn ba, cảm ơn mẹ! – Diệu Anh nhoài tới ôm hôn ba mẹ mình.

    - Đã vậy thì ở lại chơi đi! – Mẹ cô vuốt tóc cô.

    - Vâng! – Diệu Anh cười ngọt ngào.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 6.

    - Bà chủ, chào buổi sáng! – Quản gia Quân đứng dưới lầu khi thấy bóng dáng Yến Nguyên.

    - Good morning! – Cô vẫn thích dùng tiếng Anh.

    - Ngồi xuống dùng bữa đi con!

    Ba Yến Nguyên đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, bên cạnh là bà Hạnh Phương đang nhìn cô soi mói.

    Yến Nguyên kéo ghế ngồi xuống. Một đĩa bò Beefsteak kèm nước sốt, dao và nĩa được đích thân quản gia Quân chuẩn bị và mang lên đặt ngay trước mặt cô.

    Cùng lúc, bộ dạng lê lết của Yến Vy xuất hiện trên lầu. Tóc rối bù, người mặt đồ ngủ khoét sâu quá cỡ, bên ngoài nhết nhát cái áo choàng ngồi vào bàn ăn. Đột nhiên mắt Yến Vy nhìn trân trân vào phần ăn sáng của Yến Nguyên, miệng muốn nuốt chửng ngay lập tức.

    - Đóng mồm lại! – Yến Nguyên cầm dao nĩa lên, lạnh lùng như ra lệnh cho người hầu.

    - Biết rồi biết rồi! Quản gia Quân, mau mang cho tôi một phần y như của chị ta!

    Hôm nay Yến Vy đã trơ ra bộ mặt đối đầu Yến Nguyên, còn ra lệnh cho quản gia của cô, gan ta thật.

    - Ai cho cô cái quyền ra lệnh cho người của tôi? – Yến Nguyên vẫn lạnh lùng, tay nhẹ nhàng cắt thịt bò.

    - Ông ta là người hầu, là giúp việc nhà này thì Yến Vy có quyền ra lệnh! – Cả bà Hạnh Phương cũng trưng ra bộ mặt đó, lên giọng cứ như giáo huấn cô.

    - Ý bà là hai người cũng là chủ nhà này? –Yến Nguyên không quanh co hỏi ngay một câu như sét đánh.

    - Tất nhiên! – Hai mẹ con họ đồng thanh mà không hay Yến Nguyên đang cười nhết mép khinh thường họ.

    - Ba à, con cắt xong rồi, ba ăn đi! – Yến Nguyên đẩy đĩa thịt bò của mình qua cho ba cô rồi quản gia Quân lại mang một phần khác ra cho cô.

    - Cảm ơn con!

    Ba Yến Nguyên cười hài lòng, hoàn toàn không quan tâm cuộc đối đầu của con gái lớn và vợ sau. Nói không quan tâm thì cũng không đúng. Chỉ là ông muốn Yến Nguyên cảm thấy thoải mái là được rồi.

    - Ba à, phòng của con không sạch! – Yến Nguyên cắt miếng thịt bò thượng hạng cho vào miệng.

    - Ba sẽ cho người dọn lại! Con có muốn thay đổi hay có yêu cầu gì cứ nói, ba đám ứng hết!

    Nghe ba Yến Nguyên nói, hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy không khỏi há hốc. Lần đầu tiên ông lên tiếng cưng chiều người khác như thế. Lòng đố kị nhỏ mọn của phụ nữ nổi lên ép bà ta lên tiếng:

    - Anh à, anh chiều quá con bé sẽ hư đó!

    - Em yên tâm, chỉ cần nó thích là được! – Ông vỗ nhẹ vào cánh tay mà bà ta đặt trên khủy tay mình.

    - Ba sẽ đáp ứng hết thật ạ? – Yến Nguyên hớp một ít nước lọc rồi hỏi.

    - Con cứ nói!

    - Được rồi. Đầu tiên là phòng con, ga giường phải được thay hằng ngày, khăn tắm và cả thảm trước phòng tắm cũng thế. Con không thích dơ và không thích người khác chạm vào đồ của con. – Nói đến đây, Yến Nguyên liết hai mẹ con kia một cái.

    - Tất nhiên! Còn gì nữa không?

    - Con không thích cái hồ súng trong sân, thay nó bằng hoa sen nha ba. Cả mấy bụi hoa nhìn như cỏ dại cũng trồng lại bằng hoa cẩm tú cầu luôn. Còn nữa, sân sau ba thay cây bằng lăng bằng hoa ngọc lan nha ba, rồi trồng thêm mấy khóm hoa bách hợp Hà Lan nữa.

    - Được! Ba sẽ cho người làm theo ý con tất mọi thứ!

    - Bây giờ con có việc! Con chuẩn bị ra ngoài cùng tài xế cùa ba một tí. À quên, chúc ba một ngày tốt lành! – Yến Nguyên kéo ghê đứng dậy, cuối xuống ôm ba cô một cái rồi bước lên phòng.

    - Yến Nguyên, con chưa ăn hết! – Vẫn là ba cô chu đáo hơn ai hết.

    - Con đã nói rồi, con ăn rất ít! – Yến Nguyên cười nhạt rồi đi tiếp.

    - Tiếp tục ăn đi! –

    Ba Yến Nguyên tiếp tục ăn đĩa thịt bò do cô cắt một cách vui vẻ mà không hay rằng, hại mẹ con Hạnh Nguyên và Yến Vy đầu nghi ngút khói vì bị Yến Nguyên xem như người tàn hình trong bàn ăn.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 7.

    Chiều tối…

    Kít!

    Chiếc siêu môtô thắng ngay khoảng sân rộng của căn biệt thự Thanh Lam. Bảo Khánh bước xuống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước vào trong. Hôm nay ông của Nam Phong xuống dưới dùng bữa với anh. Bảo Khánh bước vào, vừa thấy ông liền chào hỏi rất lễ phép.

    - Đã ăn gì chưa? – Ông của Nam Phong đôn hậu hỏi anh.

    - Dạ rồi! – Bảo Khánh cười.

    - Thế thì ngồi xuống chơi! Chọc cho cháu đói nữa! – Ông của anh lại cười.

    - Ông đã khỏe nhiều chưa ạ? – Bảo Khánh vẫn dùng giọng lễ phép lấy lòng người lớn.

    - Cảm ơn cháu, ta rất khỏe! – Ông của Nam Phong lại cười đôn hậu.

    - Đến tìm mình? – Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng.

    - Ừ! Thế nào, có bận gì không? – Bảo Khánh hơi e dè vì có người lớn.

    - Không có! …* Quay qua ông*… Ông cứ ăn tiếp đi ạ, cháu lên phòng nói chuyện với Khánh! – Nam Phong lễ phép kéo ghê rời đi, theo sau là Bảo Khánh.

    Ông của Nam Phong nhìn theo bóng dáng hai chàng trai trẻ, miệng nở nụ cười nhưng lòng không khỏi có chút lo lắng. Tuổi trẻ mà, ông không lo cũng là chuyện lạ.

    Tại phòng của Nam Phong, có cả Bảo Khánh…

    - Có chuyện gì sao?

    Nam Phong mặt đăm chiêu, đứng ở cửa sổ nhìn ra sân vườn có một ánh đèn lẻ loi màu trắng.

    - Cậu, đua không? – Bảo Khánh.

    - Đua? – Nam Phong cười nửa miệng.

    - Ừ! Đua!.

    - Với ai? – Câu nói Bảo Khánh đang mong đợi cuối cùng cũng được Nam Phong nói ra.

    - Biết Quốc Khương chung khối chứ?

    - Ừ! Là nó?

    - Ừ! Nó nhờ anh trai của nó chơi với chúng ta!

    - Chỉ sợ nó thua mà thôi!

    Nam Phong nói rồi đi tới tủ đầu giường, lấy ra chìa khóa chiếc Lamborghini màu đen mà ông mình tặng khi anh vừa về nước. Số lần Nam Phong láy nó chưa quá 10 lần.

    - Cậu, chơi con này? – Bảo Khánh nghi hoặc hỏi lại.

    - Ừ! – Nam Phong đi lại tủ, lấy cái áo khoác da và găng tay xỏ ngón.

    - Không được! – Bảo Khánh.

    - Không được? – Nam Phong lại hỏi ngược Bảo Khánh.

    - Ừ! Không được! Đây là Việt Nam! Cậu không thể láy nó đi đua. BMW hai cửa của mình là đủ thắng rồi! – Bảo Khánh căng thẳng với vẻ mặt khó coi của Nam Phong.

    - Được!

    Nam Phong nói rồi quăng chìa khóa lên giường, bước ra khỏi phòng, thẳng xuống gara lấy moto, Bảo Khánh chạy theo sau.

    - Nội ơi, con ra ngoài một lát! – Nam Phong vẫn luôn lễ phép với ông mình.

    - Con đi đâu?

    - Con đi với Khánh! – Nam Phong.

    - Cẩn thận một chút! – Ông của Nam Phong biết anh đi đâu nên quan tâm nói một câu.

    - Vâng! Ông nghỉ sớm đi! – Nam Phong bước đi.

    - Chào ông! – Bảo Khánh đuổi theo.

    Nam Phong và Bảo Khánh rời đi…

    ***

    Gần công viên ven sông Sài Gòn…

    - Xuống xe! – Yến Nguyên lạnh lùng quát tài xế.

    - Dạ? – Tên tài xế đần mặt ra hỏi lại.

    - Đừng để tôi nói lại! – Vẫn là cái giọng hệt băng tản đó.

    Chuyện là Yến Nguyên ra ngoài từ lúc sáng, giờ muốn láy xe một mình ban đêm nên đuổi tài xế về. Tuy thừa biết luật ở Việt Nam hơi nghiêm, nhưng cô mà bị bắt, e là cảnh sát còn phải cúi chào mà thả cô ra.

    - Nhưng thưa tiểu thư…

    - Bà chủ! – Yến Nguyên nhắc nhở.

    - Dạ! Thưa bà chủ, tôi không dám. Lão gia sẽ đuổi việc tôi mất! – Tài xế run lên.

    - Chuyện đó tôi lo! Chìa khóa!

    - À dạ! – Tài xế đưa chìa khóa cho Yến Nguyên, tay run cầm cập.

    - Đi taxi về. Xe có định vị, tôi tự biết đường!

    Yến Nguyên nói rồi kéo cửa xe lên rồi đột ngột nhấn ga đi làm tài xế không kịp phản ứng.

    Xe này, chỉ cô láy mới xứng. Một thân Lexus đỏ đô hòa cùng cô gái vô cùng quyến rũ khiến ai cũng thán phục.

    ***

    Nam Phong và Bảo Khánh mỗi người một chiếc moto đi đến nhà Bảo Khánh, lấy hai chiếc BMW hai cửa rồi ra điểm hẹn.

    Không ai bước xuống xe, hai chàng trai tuấn tú chỉ nhìn sơ tìm vạch xuất phát rồi đậu xe vào vị trí.

    Đoàng.

    Tiếng súng xuất phát vang lên, ai trong cuộc cũng ra sức mà nhấn ga. Nhưng, vừa xuất phát mà hai công tử đã dẫn trước, bỏ đối thủ một đoạn xa tít. Hai xe áp vào nhau, hạ kính xuống.

    - Sao hả? – Bảo Khánh cười nhạt.

    - Không thú vị! – Nam Phong lạnh lùng.

    Đối đáp hai câu, xe của hai người tản ra xa, tiếp tục cầm cô lăng mà tiến về đích.

    Xe của Bảo Khánh để Nam Phong dẫn trước, còn bản thân thì đàn áp xe phía sau. Nhưng Nam Phong không ngờ được rằng, có một người, lại là con gái, không đua xe nhưng tốc độ lại 140km/h.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 8.

    Á…

    Kít! Kít!...

    Yến Nguyên bình tĩnh đạp thắng xe, nhưng cũng không quên la lên một tiếng. Nam Phong hừ một cái, quẹo sượt ngang. Hai ánh đèn gọi vào tay láy của đối phương, trong chốc lác, theo phản xạ mà cả hai cùng nheo mắt.

    Nam Phong cứ tưởng tên nhóc nào dám hung hăng thế, nhém đăm đầu vào xe của anh. Nhưng khi thấy được gương mặt chỉ thoáng giật mình và vô cùng xinh đẹp của Yến Nguyên thì anh không khỏi giật mình.

    Bên này, Yến Nguyên cũng nhìn rõ gương mặt Nam Phong. Vừa đẹp vừa lạnh. Đôi mắt thì cứ như đang ép buộc người khác nhìn vào. ( T/g: Tình thế nào rồi mà còn… Haizz!)

    Cả hai cứ nhìn trân trân nhau như thế cho đến khi xe của Bảo Khánh thắng ngay sau xe của Nam Phong, đám người đua xe chung thì vượt mặt, không khỏi cười khinh.

    Nam Phong và Yến Nguyên, không ai hẹn trước mà cùng mở cửa xe bước xuống. Bảo Khánh từ phía sau chạy lên đầy ngạc nhiên.

    - Có chuyện gì? Cậu có sau không? – Bảo Khánh vẫn luôn là người lên tiếng trước trong mọi tình huống.

    - Không!

    Nam Phong bình thản trả lời, mắt vẫn đăm đăm nhìn Yến Nguyên, tự hỏi bản lỉnh của cô lớn đến cỡ nào mà còn đứng đó được.

    - Xe anh, xém đâm phải xe tôi! – Yến Nguyên tay khoanh trước ngực, thái độ không thể bình tĩnh hơn.

    - Rõ là cô không biết luật, chạy xe ngược chiều, lại còn rất nhanh!

    - Ngược chiều? Rất nhanh?

    - Đúng!

    - Việt Nam chạy xe bên phải, ý anh là vậy à?

    - Cô không biết luật sao cô bé?

    - Thứ nhất, tôi không phải cô bé! Thứ hai, tôi chạy theo thói quen, không phân biệt nhanh hay chậm và bên trái cũng là theo thói quen! Còn nữa, lúc nãy nếu tôi không nhầm thì anh đang đua xe!

    Yến Nguyên nói một hơi làm Nam Phong và cả Bảo Khánh đều ngớ người. Tới nước này thì họ thừa sức biết cô ấy vừa từ nước ngoài về. Hơn nữa họ lại đua xe.

    - Đúng là chúng tôi đua xe, nhưng mà... nhưng mà…

    Bảo Khánh cũng cứng họng, hết biết nói thế nào trong tình huống này.

    The end!

    -

    Cậu chưa kịp phản ứng thì Yến Nguyên đã lên tiếng trước rồi mở cửa xe láy đi. Xe họ chưa đâm phải nhau, chỉ là xém, lúc nảy Yến Nguyên cũng đã nói thế.

    - Nè, nè cô kia! Chưa nói rõ ràng mà! Nè! Con gái gì kì quá Phong há!

    Bảo Khánh gọi với theo. Nhưng mà Nam Phong thì đã quay về xe ngay sau Yến Nguyên, bỏ lại cậu đứng đó “ độc thoại”.

    Hớ độ nên Bảo Khánh cũng trở lạy xe đuổi theo Nam Phong.

    Trên đường đi, Nam Phong thả lỏng, dựa một bên vào cửa xe, tay còn lại cầm vô lăng. Trong đầu anh như đang tua lại cuốn phim lúc nãy, tua lại cuốn phim về cô gái đó. Một cô gái rất lạnh, lại còn rất bình tĩnh, hơn nữa lại rất đẹp, còn cá tính nữa. Sao cô gái đó nhiều ưu điểm quá vậy?

    - Haizz… Mày nghĩ lung tung gì đó Nam Phong! Mày điên à?!

    Nam Phong tự nhắc nhở rồi nhấn ga thật nhanh, cho xe vào hầm xe nhà Bảo Khánh rồi láy moto về nhà. Lúc anh láy ra thì Bảo Khánh mới về đến. Định ú ó gì đó nhưng nhìn thái độ bất cần của Nam Phong thì lại im re.

    Bên trong chiếc Lexus màu đỏ của Yến Nguyên…

    Sau khi rời khỏi chỗ đó không xa, Yến Nguyên đừng xe, lấy Ipod ra nghe nhạc rồi tiếp tục chạy.

    Thật là xuôi xẻo, tự nhiên lại gặp mấy tên hắc ám đó. Còn dám dạy đời cô. Mà khoan, hình như cô không rõ luật thật. Láy xe bên trái ở Việt Nam là sai. Mà ban đêm cũng không nên láy nhanh như thế. Còn tên xém đâm vào xe cô nữa. Mặt gì lạnh như tiền, cả giọng nói cũng lạnh. Ở gần tí nữa chắc lưng cô cũng lạnh.

    - Tired! Go home to bed! ( Mệt quá! Về nhà ngủ!) – Yến Nguyên nói rồi nhấn ga nhanh hơn.

    Còn Bảo Khánh, sau khi về nhà thì nhảy ù lên nệm suy nghĩ về chuyện xém quẹt xe lúc nãy. Nhờ đèn xe của mình nên cậu thấy được mặt Yến Nguyên rồi. Con gái nhà ai đẹp quá không biết. Đẹp như hoa hậu! Nhưng đẹp như vậy mà ánh mặt lạnh như băng tảng, nếu cậu mà nhẹ bóng vía chắc bị đem qua Bắc Cực rồi. Tại sao hả? Tại vì tưởng cậu là tảng băng di động.

    - Buồn ngủ chết đi được! Thôi thì mình đi du lịch một chuyến!

    Nói là làm, Bảo Khánh cởi tạm cái áo khoác ra rồi vùi đầu vào cái gối lông ngỗng to ụ, đánh một giấc tới tận trưa hôm sau.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 9.

    Yến Nguyên trở về nhà thì đã thấy quản gia, tài xế cùng hai người giúp việc đứng đó đợi. Cô đậu xe ngay tại sân, quăng chìa khóa cho tài xế rồi cởi cái áo khoác ngoài, tiếp tục quăng ột người giúp việc.

    - Bà chủ!... – Quản gia Quân như muốn nói gì đó.

    - What?

    Yến Nguyên đang bước vào nhà thì dừng lại. Nhưng cô chưa kịp nhìn quản gia thì một đám khói bụi ở đâu xông vào mũi.

    - Khụ… khụ… khụ! Cá.. cái gì vậy hả? – Yến Nguyên ho khan, lấy tay che mặt rồi lườm quản gia.

    - À dạ! Yến… Yến Vy… Yến Vy mở tiệc nướng BBQ thưa bà chủ!

    Quản gia hơi lo sợ trước vẻ mặt của Yến Nguyên. Có trời mới biết được khi tức giận cô sẽ làm gì. Yến Nguyên bẩm sinh ghét khói bụi, không – bao – giờ tham gia tiệc nướng, lại rất ghét đồ nướng.

    Còn nhớ lúc ở Úc, trong một lần quản gia Quân nấu ăn mà quên bật máy hút khói, vậy là Yến Nguyên nổi trận lôi đình, đem hết chén đĩa vứt loạn xạ trong nhà, đuổi hết người giúp việc đi hai tháng, bỏ ra khách sạn ở, để quản gia ở nhà lo túi bụi, không khỏi cười khổ trước bà chủ khó tính.

    - Cô ta ở đâu? – Hai đầu lông mày của Yến Nguyên như muốn chạm nhau vì tức.

    - À… dạ… sâ… sân… sau! – Một trong hai người giúp việc run lập cập.

    - Mở hết cửa sổ ra. Tôi cho các người 2’ phút xử lí đám khói này. Khụ… khụ… khụ! – Yến Nguyên sắp hết kiên nhẫn, mắng xong đám người đó rồi chạy ra sân sau.

    Trời ơi, cảnh tượng gì thế này không biết? Một đám vị thành niên, trai có gái có, ăn chơi đàn đúm thật kinh tởm. Gái thì ăn mặt hở hang, khoe muốn hết V1 với V2, trai thì tóc xanh mỏ đỏ, nhìn muốn đập vào mặt.

    Yến Nguyên không phải người cổ hủ, cô sống thoáng là khác. Nhưng cô ghét khói, lại càng ghét hơn những kẻ ngửa tay xin tiền rồi dùng tiền như nước vào mấy trò ô uế này. Xem nào, hai ba cái lò nước khói đen kịt, rượu thì toàn rượu mạnh, có cả XO nữa. Mấy đưa trẻ này, tưởng mình đang ở Mỹ à? Nhạc thứ ở vũ trường xập xình xập xình, nghe mà nhức cả tay.

    Cơn thịnh nộ trong người Yến Nguyên lên đến đỉnh điểm. Vừa lúc đó quản gia từ trong nhà chạy ra nhưng nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của cô thì cũng giật mình bất động.

    - WHAT ARE THESE PEOPLE DOING THE GAME ABOUT? ( Các người đang làm cái trò gì vậy hả?)

    Yến Nguyên dùng gần hết sức hét lên, át cả tiếng nhạc. Mấy đửa trẻ vị thành niên đó bắt đầu dồn ánh mắt kinh ngạc về cô. Yến Vy đang te tửng cười ha hả thì giật mình và cũng nhìn về phía Yến Nguyên. Nhưng cái họ nhận thấy là một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người của cô gái đẹp hơn cả hoa hồng.

    - MUSIC OFF! ( Tắt nhạc!) – Yến Nguyên hét lên lần nữa, quản gia Quân nhanh chóng chạy đi tắt nhạc.

    Bây giờ thì mọi thứ thật sự im ắng nhưng không một ai dám lên tiếng. Họ sợ cô gái xinh đẹp kia sẽ “ nuốt chửng” họ mất. Yến Vy hoàn hồn, lấy lại vẻ mặt kiêu ngạo đầy xất xượt rồi tự tin đi lại trước mặt Yến Nguyên.

    - Chị đang làm cái trò gì vậy hả?

    Yến Vy vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ lên vai Yến Nguyên. Nhỏ không biết rằng, làm như vậy là đang thách thức sực chịu đựng của cô. Người Yến Nguyên nóng hừng hực, máu như đang nhưng trệ vì cơn giận của bản thân.

    Chát! Chát!

    Mọi người chỉ kịp nghe hai tiếng chua chát vang lên, tiếp thao là Yến Vy lấy hai tay ôm mặt ngà phịch xuống đất. Có thể thấy được một điều, Yến Nguyên đã mất khống chế. Đây không phải lần đầu cô đánh người. Trước giờ, ai làm cô ngứa mắt, cô sẽ thẳng tay với người đó. Nhưng Yến Vy là ngoại lệ. Chưa ai dám lấy ngón tay mà chỉ vào cô như thế.

    Bị “ ăn” hai tát ngon ơ, Yến Vy ngã ngồi, ôm hai má nóng rất, nó bắt đầu sưng lên và đỏ tấy. Khóe môi của nhỏ, máu cũng vì “ nghe lời” Yến Nguyên mà chảy xuống.

    Một đám con gái, nói đúng hơn là giống hệt gái quán bar chạy đến đỡ Yến Vy đứng dậy. Cả đám trừng trừng nhìn Yến Nguyên. Nhưng chưa được 2s, đứa nào cũng bị cái ánh mắt “ ăn thịt người” của Yến Nguyên dọa cho sợ. Lúc này đầu Yến Vy như mới bị trời đánh, nó cứ ong ong chóng cả mặt.

    - Mày là ai mà dám đánh Vy? – Một nhỏ không biết trời cao đất dày lên tiếng.

    - Đúng đó! Yến Vy là chủ nhà này, ai ày quyền đánh bạn ấy? – Nhỏ thứ hai giọng nịnh hót.

    Chát!

    Kết quả là con nhỏ vừa nói Yến Vy là chủ nhà ăn tát tiếp tục.

    - Chủ nhà? Nó có tư cách? – Yến Nguyên trừng trừng nhìn nhỏ mới bị đánh. Nhỏ đó mếu máo, ôm mặt đứng sau một đứa khác.

    - Sao lại không?

    Một giọng thánh thót như vịt vang kên từ phía sau, bà Hạnh Phương mặc bộ quần áo chẳng ra gì bước đến chỗ Yến Vy. Thấy con gái bị đánh chạy cá máu miệng, con cầm thú trong người bà ta nổi dậy, trừng mắt với Yến Nguyên mà nói:

    - MÀY ĐÁNH CON TAO?!

    - Muốn tôi đánh cả bà à?! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực nhìn con cọp cái trước mặt.

    - Mày… mày…

    Bàn tay bẩn thỉu của bà ta giơ lên, định cho Yến Nguyên bạt tay thì từ phía sau, quản gia Quân đã bắt kịp rồi hất ra.

    - Bà không có quyền chạm vào bà chủ!

    Quản gia Quân nói giọng đanh như thép khiến cả đám thanh niên kia, lẫn bà Hạnh Phương và cả Yến Vy đều rùng mình.

    - Tên quản gia bẩn thỉu, ông có quyền gì mà lên tiếng? – Yến Vy cao cao tự đại chỉ vào quản gia Quân.

    - Vậy mẹ con mày có tư cách gì mà lên tiếng? – Yến Nguyên lạnh như băng hỏi ngược lại.

    - Hừm! Tao là vợ của chủ tịch tập đoàn YN, là chủ nhà này, là phu nhân của nhà họ Nguyễn Hoàng. Còn Yến Vy đương nhiên là người kế thừa toàn bộ tài sản! Còn mày, chỉ là con nhỏ không mẹ!

    - Hạnh Phương, tôi cảnh cáo bà, nên cẩn thận miệng của bà đó! – Quản gia Quân thận trọng nhắc nhở.

    - Mẹ tôi nói không đúng sao? – Yến Vy kênh mặt.

    Quản gia Quân chỉ lắc đầu mà im lặng. Ông cảm nhận được rằng, đứng bên cạnh ông lúc này không phải là Yến Nguyên, mà có thể nói là “ Ác quỷ”. Có một người từng nói Yến Nguyên như vậy, kết quả là người đó bị đánh đến què chân. Bây giờ thì, ông không thể ngăn cơn giận của Yến Nguyên nữa rồi.

    - Haha! – Yến Nguyên đột nhiên cười ghê rợn khiến ai cũng giật mình, trừ quản gia Quân.

    - Hừ! Mày cười cái gì? – Bà Hạnh Phương vẫn chưa biết hậu quả của việc mình vừa làm, tiếp tục xất xượt.

    Yến Nguyên hừ lạnh, ngước mặt lên nhìn đám nhãi trước mặt, gương mặt xinh đẹp không tí cảm xúc.

    - Mẹ con hai người, đã, đang và sẽ không có tư cách lên tiếng. Các người sống trong nhà họ Nguyễn Hoàng thì các người là phu nhân, là tiểu thư sao? Nực cười! Xem chừng các người là kẻ ăn người ở mà không biết thân phạn thôi. Nếu đã thích đối đầu với tôi thì tôi chỉ biết đáp ứng mà thôi! Quản gia, đuổi hết đám ranh đó đi cho tôi! – Yến Nguyên nói giọng của tử thần, âm thanh trong trẻo nay lại khàn khàn ghê rợn.

    Nghe lệnh của cô, quản gia cho người đuổi hết đàm trẻ vị thành niên đó đi, đồng thời cho người dọn thật sạch sân sau, nơi mà đám trẻ xem như bãi chiến trường. Sau khi căn dặn, ông quay lại thì vẫn thấy Yến Nguyên đứng nhìn chăm chăm hai mẹ con ăn bám kia, còn hai mẹ con đó vẫn không biết sống chết, tiếp tục đối đầu cô.

Chia sẻ trang này