1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 15/04/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 20.



    Noble School – Ngôi trường quý tộc lớn nhất Sài Gòn. Đây là nơi dành cho những cô cậu được thuộc gia đình danh giá, người thường tuyệt nhiên không có lấy 0.000% vào trường.

    Được chia ra làm 3 khu vực trên một mảnh đất rộng như sân golf, gồm: Khu vực Trung học Cơ Sở, Khu vực Trung học Phổ Thông và Khu vực Thực Hành.

    Khu vực Trung học Cơ Sở gồm 4 hồ bơi, 5 vườn thực vật, sân tennis, nhà thể theo, căn tin, và hội trường chung với khu vực Trung học Phổ Thông.

    Khu vực Trung học Phổ Thông thì bao gồm 5 hồ bơi với 1 hồ chuyên dụng dành cho học sinh trong CLB Bơi Lội, 5 vườn thực vật, sân tennis, nhà thể thao, 2 căn tin, sân vận động và hội trường cũng chung với khu vực Trung học Cơ Sở.

    Đồng phục nam là áo sơ mi trắng, cavar màu xanh dương đậm, áo khoác ngoài cùng tông màu với cavar được đính ba nút đơn giản, quần màu café nhạt. Nữ là áo sơ mi trắng, nơ màu xanh dương đậm, áo khoác ngoài cùng tông màu với nơ cũng được đính ba nút, váy xếp ly mày café cao hơn gối một tí. Nữ còn có thêm một cái nón tiêu màu xanh biển, đội lệch khi mặc chung với đồng phục.

    Tất cả những thứ ở đây, bao gồm giáo viên, cây cảnh đều đạt chuẩn quốc gia 98%. Hằng năm, nhà trường phải đảm bảo học sinh tốt nghiệp trên 80%, tuyệt nhiên không có chuyện gian lận.

    Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, cây phượng tím quý hiếm cả trăm năm tuổi và cây phượng vĩ cũng thuộc hàng “ cụ tổ” vẫn chưa chịu “ nghỉ ngơi”. Bằng chứng là đến giờ này chúng vẫn nở hoa rực rở.

    Các học sinh lớp 6 và lớp 10 đảm bảo phải đến sớm 100% để chuẩn bị chu toàn cho phần nghi thức.

    Kít!

    Một chiếc xe màu hồng sang trọng dừng ngay cổng trường. Ở đây thì việc gặp siêu xe không phải là chuyện hiếm, nhưng vấn đề là người đi trên chiếc xe đó là ai.

    Một đám học sinh bị khơi dậy sự tò mò, bắt đầu bàn tán, chỉ chỏ và chen chúc nhau để xem.

    Cánh cửa bật mở. Một đôi chân trắng ngần trong chân váy màu café, cầm cặp da đen bước xuống.

    Cô ta không ai khác chính là Hội Phó hội học sinh, con cưng của ông chủ tập đoàn may mặc quy mô lớn Thái Hòa – Phan Thanh Thúy. Là một cô gái 2 mặt, luôn luôn xuất hiện trước mọi người với hình tượng dễ thương, đáng yên, ngoan hiền và học giỏi. Là người nắm giữ danh hiệu “ Miss Teen” của trường từ khi vào lớp 10 và được gần hết học sinh trong trường quý mến. ( Ặc! Nhỏ này ghê gớm lắm, sau này làm khổ người khác dài dài.)

    Năm nay, Thanh Thúy đã là nữ sinh lớp 11 và cũng sẽ xuất hiện với bộ mặt “ Hot Teen” ngoan hiền để qua mắt mọi người.

    Nhỏ bước xuống xe, giả vờ cúi đầu chào tài xế rồi quay sang cười diệu dàng với mấy học sinh xung quanh đó.

    - Chị ấy dễ thương quá!

    - Thanh Thúy là số 1!

    - Ước gì được làm bạn với chị ấy!

    - Đúng là nhà giàu học giỏi mà! Lại không kiêu căng mà còn xinh đẹp.

    - Ngưỡng mộ quá!

    - Thúy ơi, ình làm quen nhé?!



    Thanh Thúy che giấu nụ cười xấu xa đắt chí trong lòng, bước đi giữa một “ rừng” lời ca tụng rồi tiến thẳng tới phòng hội trưởng để chuẩn bị cho lễ khai giảng.

    Cộc! Cộc! Cộc!

    Thanh Thúy gõ cửa, giả vờ lịch sự trước mặt những người đứng gần đó.

    - Vào đi! – Một giọng nam khàn khàn vang lện.

    Cạch!

    Thanh Thúy mở cửa bước vào, không quên nở nụ cười lấy lòng một cách thùy mị với Hội Trưởng hội học sinh.

    - Em chào anh! – Thanh Thúy hơi cúi người.

    - Chào em! Em đến sớm vậy?! – Khải Hoàng đang ghi ghi chép chép gì đó, thấy Thanh Thúy bước vào liền cười tươi.

    Khải Hoàng tên đầy đủ là Trịnh Khải Hoàng – con trai của ông trùm thủy sản Việt Nam. Không kiêu căng, không đào hoa nhưng lại có một nụ cười khiến trai lẫn gái đều đứng hình. Sỡ dĩ xưng anh em là vì Thanh Thúy nhỏ hơn Khải Hoàng 1 tuổi, anh học lớp 12.

    Khải Hoàng rất thích Thanh Thúy, sẵn sàng cho “ đàn em” của mình ra tay “ xử lí” bất kì ai dám đụng đến nhỏ, tuy rằng chỉ “ xử lí” ngầm. Rất quan tâm đến Thanh Thúy, dù là chuyện nhỏ nhặt như là khi nào em trực nhật, hôm nay em có kiểm tra không, vân vân và vân vân. ( Bật mó một xíu. Biến cố sẽ xảy ra khi anh chàng Khải Hoàng này gặp được Yến Nguyên. Vui à nha!)

    - Năm nay vẫn như năm ngoái ạ? – Thanh Thúy để cặp lên bàn, đi đến bên cạnh Khải Hoàng, cầm mấy tờ giấy gì đó lên xem.

    - Ừ! 3 tháng nữa chính tay Hiệu Trưởng sẽ cho bỏ phiếu bầu cử như mọi năm. Em đừng lo, anh nghĩ em sẽ thắng! – Khải Hoàng nhìn Thanh Thúy đầy trìu mến.

    - Hi! Em cảm ơn anh. Giờ em và anh sắp xếp lại mấy danh sách này nhé! – Thanh Thúy nháy mắt tinh nghịch.

    - Ừ! Để anh giúp cho!

    Nói xong, Khải Hoàng đứng dậy đi lại bàn của Thanh Thúy giúp nhỏ sắp xếp lại mấy cái danh sách lớp theo thứ tự.

    ***

    Bên trong hội trường, ghế đã được bày ra một cách ngăn nắp. Một vài người ở trên bục chỉnh sữa lại micoro, màn và loa, vài người bên dưới cũng có việc để làm.

    Bên ngoài sân trường và trong căn tin cũng có không ít học sinh đang bàn tán, trao đổi sôi nổi những việc đã làm trong kì nghỉ hè vừa qua.

    Ngoài cổng trường đột nhiên xuất hiện một chiếc Maybach thể thao mui trần màu trắng, bảng số xe là: 52X – 98980. Một lần nữa, các học sinh dường như lại được “ rửa mắt” với một trong số những siêu xe hiếm có tại Việt Nam.

    Yến Nguyên và Diệu Anh một lần nữa vô tình học chung ở Noble School nên đã hẹn nhau cùng đến trường vào ngày khai giảng.

    Diệu Anh xuống trước, ngay lập tức khiến không ít ánh mắt nam sinh biến thành hình trái tim. Con gái thì bắt đầu bàn tán, thắc mắc rằng Diệu Anh là thiên kim nhà nào mà được vào trường học. ( Nhìn cái xe giùm em cái mấy má! Triệu đô không đó nha!)

    Diệu Anh buộc một nữa mái tóc, tạo cảm giác tóc xõa nhưng không vướn víu. Làn da trắng nõn nà, khuôn mặt cô hoàn toàn không có trang điểm nhưng lại đẹp đến mê mệt. Vóc người duyên dáng trong bộ đồng phục cùng cái nón đội lệch và cặp da đen đắt tiền khiến cho cô vô cùng dễ thương, ngây thơ và thùy mị. ( Ai biết được?! Hihi)

    Diệu Anh cười nhạt nhìn đám người đó nhưng lại khiến cho vài nam sinh ngất tại chỗ. ( Có chém quá không ta? ^^)

    Sau khi Diệu Anh bước xuống thì đến lượt Yến Nguyên. Làn da trắng hồng, một cánh mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng như cà chua chín, hoàn toàn không có gì gọi là “ mỹ phẫm”. Đôi mắt lạnh thấu xương khẽ quét qua đám “ ruồi nhặn” làm một số học sinh nhìn thấy liền rùng mình.

    Mái tóc xoăn nhẹ của Yến Nguyên được cột đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trí thức với đôi lông mày khẽ nhíu lại. Vóc người chuẩn hơn người mẫu vô cùng thích hợp với chân váy để Yến Nguyên khoe ra đôi chân thẳng tắp không tì vết. Cô không đội mũ, điều này khiến ột số học sinh có lòng ganh tị nói cô “ chảnh”.

    Yến Nguyên không cười, không biểu cảm rồi búng tay một cái. Ngay lập tức, 3 vệ sĩ từ đâu chạy đến. Một người láy xe của cô đi cất, hai người còn lại bước theo sau cô và Diệu Anh, giúp hai cô xách cặp rồi cả hai cùng tiến vào bên trong.

    - Trời ơi đẹp quá!

    - Cô bé đội nón dễ thương quá, làm bạn gái anh nha?!

    - Chúa ơi, người đã mang thiên thần hạ phàm!

    - Có thấy gì lạnh lạnh không bây?

    - Làm gì có! Hotgirl trước mặt không lo ngắm!

    Trong khi một số bàn tán thì lại có một số khác mắt chữ A mồm chữ O. Hai cô gái này đẹp không tả nổi, láy siêu xa, lại có cả vệ sĩ đi cùng giống như “ Nữ Hoàng”, thân phận thật không đơn giản.

    Sau Thanh Thúy thì đến lượt Yến Nguyên và Diệu Anh bước đi giữa một “ rừng” bình luận. Nhưng do hai người là học sinh mới nên chỉ có nam sinh hâm mộ, đa số nữ sinh chỉ bàn tán chua ngoa, xem thường rồi đánh giá.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    - Chỗ này thật khác xa tớ nghĩ! – Diệu Anh cười lạnh, đưa tay vuốt lại mái tóc.

    - Cậu nghĩ sao? – Yến Nguyên.

    - Tớ nghĩ sẽ rất lịch thiệp và nổi bật!

    - Ừ! Tới rồi!

    Mọi người dừng lại trước phòng hiệu trưởng. Hôm qua Yến Nguyên đã lên mạng xem sơ đồ của trường nên cô cũng biết chút ít.

    - Đợi ở ngoài!

    - Vâng, thưa bà chủ!

    Nói với vệ sĩ xong, Yến Nguyên và Diệu Anh không gõ cửa mà bước vào ngay.

    Đập vào mắt hai cô là cảnh tượng một chàng trai ngồi gác chân trên bàn làm việc của hiệu trưởng nhắm mắt nghe nhạc. Trên bộ sofa lại có thêm một chàng nữa nằm lê lết chơi game. Người nghe nhạc chính là Nam Phong còn kẻ chơi game không ai khác là Bảo Khánh. Yến Nguyên và Diệu Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.

    - Khụ… khụ! – Diệu Anh giả vờ ho để lấy lại không khí.

    Nghe tiếng, Bảo Khánh mới thò đầu lên nhìn hai cô. Một lần nữa đập vào mắt chàng là hai thiên thần trong bộ đồng phục nữ sinh đang đứng nhìn mình một cách bình thản.

    “ Sao quen dữ vậy?”. Bảo Khánh vụt lên một suy nghĩ rồi bắt đầu “ lật lại” trí nhớ.

    - Chào! – Diệu Anh lãnh đạm nói khi thấy cái vẻ mặt ngu ngơ của Bảo Khánh.

    - Ớ.. Ờ…A! Chào! Hình như đã từng gặp qua! Ê PHONG! – Bảo Khánh chợt quay sang Nam Phong gọi lớn.

    Nam Phong đang nghe nhạc ở trạng thái hết volume nhưng cũng không át được tiếng gọi chói tay của thằng bạn. Anh lười biến mở mắt ra và vô cùng ngạc nhiên.

    - Ê! Cậu và mình từng gặp hai cô ấy rồi thì phải? – Bảo Khánh quay qua hỏi Nam Phong rồi quay sang nhìn Yến Nguyên và Diệu Anh.

    - Ừ! Từng gặp! Ở bữa tiệc! – Nam Phong nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳng của Yến Nguyên và được cô “ hồi đáp”.

    - À! Đúng rồi! Chào Diệu Anh! Còn you, hình như tên là cái gì Yến nhỉ?

    - Yến Nguyên! – Yến Nguyên nói ra hai chữ lạnh xuyên tim.

    - Ờ… Ừ! Yên… Yến Nguyên! – Bảo Khánh bị cô hù cho giật mình.

    - Sao hai người lại ở đây? – Diệu Anh sực nhớ ra vấn đề.

    - Trường của mình thì mình ở! À không, đúng hơn là của ba mình!

    - Không đúng! Nếu nói có thì cùng lắm là 30% cổ phần mà thôi. 70 % còn lại được chia đều, một nữa là của gia đình Nguyễn Hoàng nhà tôi, một nữa còn lại thuộc quyền sở hữu của một người có tên là Trần Hùng Nam Phong. Nhưng xem ra, người tên Nam Phong không phải you! – Giọng nói đều đều chứa hàn khí của Yến Nguyên khiến ai vô tình nghe được đều phải giật mình.

    - Woa! You nhạy bén thật! Nhưng sao you biết tôi không phải người đó? – Bảo Khánh cười gian xảo liếc qua Nam Phong.

    - Ba tôi đã từng nói, người có cái tên Nam Phong luôn đeo một chiếc hoa tai bên trái bằng đá saphia. Còn you, đeo cả hai tai, lại còn là kim cương trắng! – Yến Nguyên nhếp mép.

    - Đúng là lời đồn như thật, con gái của trùm đá quý có khác. Thật may mắn khi Trần Hùng Nam Phong tôi được tiểu thư của YN gọi tên! – Nam Phong đưa tay lên vuốt phần tóc rũ xuống làm lộ ra chiếc hoa tai như Yến Nguyên vừa nói rồi bỏ chân xuống, đi hướng lại cộ.

    - Chào! Rất vui được gặp lại. – Yến Nguyên vẫn không có chút “ hơi ấm” nào đáp lại.

    - Tôi cũng rất vui được gặp lại… Xưng hô thế nào?

    - Sao cũng được!

    - Chắc cũng chỉ bằng tuổi! Bạn bè đi! – Nam Phong đã bước đến đối diện Yến Nguyên, vẫn dùng ánh mắt đó nhìn chăm chăm cô.

    - Hiệu trưởng đâu? Sao hại người lại ở đây? – Yến Nguyên.

    - À! Ông ấy vừa ra ngoài! – Bảo Khánh chỉ chỉ ra cửa.

    - Vậy chúng tôi đi trước! – Diệu Anh nói rồi định cùng Yến Nguyên bước ra nhưng vừa lúc đó cánh cửa bật mở, hiệu trưởng bước vào.

    - Hai em là… - Hiểu trưởng Minh dùng ánh mắt tò mò nhìn Yến Nguyên và Diệu Anh.

    - Hai người đó là học sinh mới! – Nam Phong quay lại ngồi gác chân lên bàn tiếp tục nghe nhạc.

    - À dạ! Diệu Anh tiểu thư, Yến Nguyên tiểu thư xin thứ lỗi. Tôi vừa nhận được điện thoại của hai vị chủ tịch nên không kịp ra đón. Mời hai tiểu thư ngồi! – Hiệu trưởng Minh lấy tay làm dấu, mời Yến Nguyên và Diệu Anh ngồi xuống bàn trà, chỗ Bảo Khánh vẫn còn nằm dài.

    - Ông nghĩ chúng tôi sẽ ngồi ở một chỗ mà chỗ đó có kẻ đang nằm à? – Diệu Anh hơi khó chịu trước tư thế “ Người cá” của Bảo Khánh.

    - A hem!

    Bảo Khánh nghe nhắc đến mình thì bật dậy như cái lò xo rồi gằng giọng lấy lại hình tượng, cười hề hề nhìn mọi người. Nam Phong thì làm mặt lạnh vậy thôi chứ chú ý đến Yến Nguyên lắm à nha. Anh rất có hứng thú với cái vẻ lạnh lùng của cô đó mà.

    - Mời ngồi!

    Hiệu trưởng Minh kéo ghế cho Yến Nguyên và Diệu Anh ngồi xuống. Nam Phong thì vẫn ngồi ỳ ở đó, gác chân lên bàn rồi nhắm mắt nghe nhạc nên hiệu trường đành ngồi đối diện Yến Nguyên và Diệu Anh, bên cạnh Bảo Khánh.

    - Hey! 2 người cũng đi học à? – Bảo Khánh chen vô đầu tiên.

    - Vậy nghĩ hai chúng tôi đi chơi à? – Thái độ của Diệu Anh có phần lạnh lùng và chững chạc hơn lần ở bữa tiêc.

    - Chúng tôi cần phải dự lễ khai giảng? – Yến Nguyên đi thẳng vấn đề.

    - Hai tiểu thư…

    - Xưng hô thầy trò đi! – Chưa để hiệu trưởng Minh nói hết thì Yến Nguyên đã nhắc nhở trước.

    - À! Hai em có thể đợi ở đây. Sau lễ khai giảng thầy sẽ đính thân dẫn hai em đi nhận lớp.

    - Lớp nào thưa thầy? – Diệu Anh.

    - 11a3!

    - Thầy có thể đi! – Yến Nguyên lạnh lùng nói.

    - Vậy hai em cứ ở lại. À quên chưa giới thiệu. Kia là thiếu gia Nam Phong và đây là thiếu gia Bảo Khánh. Hai em ấy cũng là học sinh của lớp 11a3 nhưng là học sinh năm 2. Làm quen nhau đi. Thầy đi trước!

    Hiệu trưởng nói rồi đứng dậy quệt mồ hôi trên trán sau đó bước ra. Cả ông cũng bị hàn khí từ giọng nói và thái độ của Yến Nguyên dọa cho sợ. Ngoài Nam Phong ra, lần đầu tiên ông gặp một người đầy nguy hiểm như thế, đúng là căn thẳng.

    - Hai người có vẻ khó giao tiếp!? – Bảo Khánh.

    - Một chút! – Diệu Anh.

    - Sao thái độ của cậu khác lúc ở bữa tiệc quá vậy? – Bảo Khánh nhìn Diệu Anh tò mò.

    - Tiệc là để giao tiếp nên thái độ khác ngày thường thôi. – Diệu Anh khéo kéo trả lời.

    - Xì! À mà cậu là Yến Nguyên đúng không? Cậu nổi tiếng lắm đó, trong giới thương gia! – Bảo Khánh bắt chuyện với Yến Nguyên.

    - Ừ!

    - Thái độ này giống Nam Phong thật?! – Bảo Khánh.

    - Cậu ta? – Yến Nguyên nhíu mày.

    - Rất giống! Cực kỳ khó gần!

    - Nói vừa đủ thôi! – Nam Phong bất thình lình lên tiếng. Không biết từ khi nào anh đã gỡ tai phone và ngồi lại một cách bình thường.

    Yến Nguyên nghe xong, khóe miệng chợt nhết lên tà mị. Giống? Thú vị thật. Một kẻ khác phái xa lạ có tính cách giống cô.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 22.

    - Diệu Anh này, tan học đi biển? – Yến Nguyên nói chuyện với Diệu Anh y thể chỉ có hai người ở đây.

    - Ok! Xả hơi một tí! – Diệu Anh bắt đầu lấy điện thoại ra nghe nhạc để đốt thời gian.

    - Hình như hai người rất hợp nhau?! – Bảo Khánh lại gợi chuyện.

    - Ừ! Một tí! – Diệu Anh vừa gắn tai phone vừa trả lời.

    - Nói thật là hai người còn đẹp hơn “ Miss Teen” trường này đấy!

    - Vậy à? Cô ta là ai? – Yến Nguyên.

    - Là Thanh Thúy! Khá là dễ thương, hoạt bát lại học giỏi!

    - Tên hay nhỉ? Nhưng không có hứng thú! – Yến Nguyên nhướng mài bất cần.

    - Mà hai người không có hứng thú với nam giới à? Ở trước mặt hai người đẹp trai như bọn này mà chẳng có thái độ gì cả? Kỳ lạ!?

    - Đẹp trai? – Yến Nguyên.

    - Tất nhiên! Hai chúng tôi là “ Hot Boy” của trường này từ khi đi học đến giờ đấy nha! – Bảo Khánh.

    - Trong mắt lũ tầm thường thì là vậy! – Yến Nguyên nói một câu lạnh rờn.

    Nghe Yến Nguyên nói, Bảo Khánh mắt trợn ngược. Lần đầu có người dám nói cậu như vậy. Còn Nam Phong thì mở trừng trừng mắt nhìn tấm lưng của Yến Nguyên. Cô gái này quả thật khiến người khác tức điên lên mà.

    - Vậy nếu chúng tôi nói, chỉ cần một câu nói của một trong hai chúng tôi thì còn gái trường này sẵn sàng liều mạng, cậu tin không? – Nam Phong “ dập lửa” rồi hỏi ngược lại Yến Nguyên.

    - Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú tìm hiểu! – Yến Nguyên cười nhạt.

    Nam Phong trừng mắt đầy phẫn nộ. Cô là người đầu tiên nói chuyện với anh bằng cái giọng điệu đó.

    Bên trong phòng hiệu trưởng, không khí “ u ám” tiếp tục được duy trì cho đến khi chuông bắt đầu lễ khai giảng vang lên. Nam Phong và Bảo Khánh thay vì ra dự lễ thì lại đứng phắt dậy trở về lớp.

    Trong phòng lúc này chỉ còn lại Yến Nguyên và Diệu Anh. Cả hai cùng nghe nhạc, thỉnh thoảng nói chuyện rồi cười đùa với nhau vài câu cho đến khi buổi lễ kết thúc, hiệu trưởng Minh đích thân đến đưa Yến Nguyên và Diệu Anh lên lớp.

    […]

    Năm nay lớp 11a3 được cô giáo nổi tiếng là dễ thương và hiền thục nhất trường làm giáo viên chủ nhiệm, tên của cô là My. Năm trước, cô làm giáo viên dạy Văn và gây được 100% thiện cảm của học sinh nên năm nay, khi cô vừa bước vào là cái lớp nhiều “ quý tử” nhất trường đã im re, ngoan ngoãn chào cô.

    - Chào các em, mời các em ngồi! – Giọng nói như chim vàng anh này của cô My không biết đã khiến bao nhiêu nam sinh mê mệt. Vì cô My chỉ mới có 22 tuổi nên còn sức hút lắm à nha.

    - Ban cán sự năm ngoái đâu nào?

    Cô giáo lên tiếng hỏi, ngay lập tức 5 học sinh đứng dậy, trong đó có cả Thanh Thúy và Yến Vy.

    - Ai là lớp trưởng?

    - Dạ, là em thưa cô! – Thanh Thúy lễ phép cúi đầu.

    Tiếp theo sau đó, cô My lần lượt điểm danh hết tất cả các chức danh còn lại, Yến Vy là lớp phó, bao gồm cả Tổ trưởng và cả lớp thống nhất giữ nguyên đội hình của năm cũ

    Xong xuôi hết mọi việc cũng là lúc hiệu trưởng Minh cùng Yến Nguyên và Diệu Anh lên đến. Hiệu trưởng gọi cô My ra ngoài, thì thầm to nhỏ gì đó làm khơi dậy tò mò của mấy học sinh trong lớp, có cả Thanh Thúy nhưng ngoại trừ Nam Phong, Bảo Khánh và cô em “ nết na” Yến Vy.

    Cô My trở lại lớp, mặt niềm nở đứng trên bục giảng, nói:

    - Năm nay lớp chúng ta sẽ có thêm hai học sinh mới. Và là tin vui cho các bạn nam là hai nữ sinh, lại vô cùng xinh đẹp. Mời thầy và hai em vào. – Cô My nói xong thì ra dấu, mời ba người ngoài cửa bước vào.

    5s…

    10s…

    15s…

    Gần 1 phút trôi qua, cả lớp đều sững người, bao gồm cả Bảo Khánh, Thanh Thúy và Yến Vy, tất nhiên không có Nam Phong rồi.

    Hai cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt họ dường như có vẻ đẹp khác nhau. Một người thì ấm áp diệu dàng, người còn lại thì lạnh lùng cao quý. Nhưng nói chung đẹp là được rồi.

    Tuy lúc nãy Bảo Khánh đã có gặp qua nhưng lúc nãy thì Diệu Anh không cười như bây giờ. Cười rất tươi lại còn dễ thương nữa chứ, đúng là dễ bị bệnh tim mà.

    Thanh Thúy thì giật mình, mắt muốn rớt ra ngoài. Là con nhỏ, à không, là cô ấy. Xém xíu nữa thì đắt tội, sao giờ lại gặp mặt không biết, chết tiệt.

    Yến Vy cũng há hốc cả mồm. Mà sở dĩ Yến Vy giật mình là trước giờ nhỏ chưa nhìn kĩ Yến Nguyên, hơn nữa lại trong đồng phục học sinh nữa chứ. Phải công nhận là đẹp thật.

    Nam Phong thì vẫn giữ vẻ mặt “ nước đá mùa đông” nhưng trong lòng lại gợi lên nhiều niềm hứng thú. Như đã nói, anh hứng thú với vẻ lạnh lùng bất cần của Yến Nguyên.

    - Chào các em! Đây là hai học sinh mới. Các bạn ấy không phải học sinh chuyển trường. Mong các em hòa đồng với hai bạn.

    Hiệu trưởng Minh đích thân giới thiệu Yến Nguyên và Diệu Anh. Như thế càng khiến sự tò mò của học sinh trong lớp trở nên cao trào.

    - Bây giờ thầy có việc đi trước! Các em cứ tự nhiên! Chào các em! – Hiệu trưởng nói rồi cũng rời đi.

    - Các em có thể giới thiệu về bản thân! – Cô My cười hiền hậu nói với Yến Nguyên và Diệu Anh.

    - Chào! Tên của mình là Diệu Anh, Mai Diệu Anh. Rất vui được làm quen! – Diệu Anh nói ngắn gọn nhưng rồi cũng cười một nụ cười “ đốt tim” người khác.

    - Yến Nguyên, Nguyễn Hoàng Yến Nguyên. – Yến Nguyên lạnh lùng, giọng trong trẻo nhưng lại dứt khoát.

    Câu giới thiệu của Yến Nguyên kết thúc cũng là lúc “ dư luận” lại dấy lên, trong đó có cả My dễ thương.

    Một cánh tay chợt giơ lên.

    - Mời em, em có ý kiến gì à?

    - Vâng! Em muốn hỏi bạn Yến Nguyên một câu, có được không cô? – Nhỏ này tên Mỹ Ngọc, người chung hội chung thuyền với Yến Vy nhưng lại mờ mắt hâm mộ Thanh Thúy.

    - Em có ý kiến gì không Yến Nguyên?

    Mọi người chú ý nhìn cô. Từ lúc bước vào cánh cửa lớp đến giờ, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng đáp lại sự tò mò đầy soi mói từ ánh mắt Nam Phong. Điều đó khiến sự âm lãnh lấn át cả vẻ xinh đẹp trên gương mặt Yến Nguyên. Đó cũng là lý do mà cô My mới hỏi ý kiến cô trước khi “ hành động”. ( Cô giáo cũng bị dọa cho sợ luôn! Chị Nguyên ghê quá! ~_~)

    - Cứ hỏi! – Yến Nguyên hồi đáp.

    - Bạn và Yến Vy có quan hệ chị em à? Sao lại chung họ? Thậm chí cả chữ lót? – Mỹ Ngọc trong lòng cười thầm khi đặt câu hỏi. Vốn dĩ nhỏ nghe lời của Yến Vy nên mới có gan làm vậy.

    - Cô ta…* Chỉ Yến Vy*… Là con của công cụ làm ấm giường cho ba tôi!

    Đoàng!

    Đầu của tập thể 23 học sinh lớp 11a3 như bị thiên lôi đánh trúng, Nam Phong thì cười thầm với phát ngôn của Yến Nguyên. Cả lớp sốc toàn tập.

    Yến Vy định cho Yến Nguyên “ cứng họng” nhưng không ngờ cô lại nói ra những lời cay độc như thế. Nhớ lúc sáng, cô phải bắt taxi đi học vì Yến Nguyên không cho tài xế chở nhỏ đi. Giờ trả thù bất thành mà còn bị bẻ mặt.

    - E… Em có… nó… nói hơi quá… quá không Yến Nguyên?! – Cô My lạnh xương sống, đầu còn tua đi tua lại câu nói vừa nãy của Yến Nguyên.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 23.

    - Bọn em không muốn nói nhiều! Em - cần - chỗ - ngồi. – Yến Nguyên vừa nói vừa nhấn mạnh 4 chữ cuối.

    - À ờ! Cô quên mất! Hai em có muốn ngồi chung không?

    - Sao cũng được thưa cô! – Diệu Anh.

    - Vậy để cô xe… Ừm… Diệu Anh đúng không? Em ngồi ở bàn đó đi * Chỉ chỉ*. Còn Yến Nguyên thì… A! Ngồi cạnh Thanh Thúy đi. Nữ với nữ sẽ tốt hơn. Hai em thấy thế nào?

    Yến Nguyên và Diệu Anh nhìn theo cánh tay cô giáo. Chỗ của Diệu Anh là bàn trống gần cửa sổ trong, không vấn đề gì. Còn Yến Nguyên thì liết theo hướng chỉ của cách tay cô My, ngay lập tức “ Gương mặt thân quen” hiện ra.

    - Về chỗ đi Nguyên! – Diệu Anh nhìn Yến Nguyên cười hiền.

    - Ừm! – Yến Nguyên nói rồi bước về chỗ, Diệu Anh cũng xuống theo.

    Vậy là, mấy nam sinh gần chỗ Diệu Anh bắt đầu xớ rớ, quay xuống chòi lên đòi làm quen, xin số điện thoại. Nhưng Diệu Anh chỉ từ chói khéo, lại còn “ khuyến mãi” mấy nụ cười khiến người ta mất máu mới ghê.

    Bảo Khánh nhìn cảnh tượng Diệu Anh cười cười nói nói với nam sinh khác mà tức ứa gan. Tự hỏi sao lúc nãy làm tư thế “ Người cá” chi ất thiện cảm toàn tập. Nhưng cậu chỉ biết ngồi nhìn mà đành bất lực.

    Yến Nguyên vừa ngồi xuống ghế thì ngay lập tức, một cơn gió ở Bắc Cực xẹt qua người Thanh Thúy làm nhỏ rùng mình. Yến Nguyên quay qua nhìn gương mặt của nhỏ, sao mà tái nhợt thế không biết!? Nếu không muốn người khác biết thì trừ khi mình đừng làm. Khóe miệng Yến Nguyên cười như không cười rồi kết thúc ánh nhìn “ dọa người” đó.

    Anh chàng Nam Phong điển trai thì cứ ngồi chống cằm nhìn Yến Nguyên, ánh mắt dấy lên tia thích thú lạ thường, rồi khóe miệng lại cong lên, tạo thành một nụ cười chết mê chết mệt người đối diện. Vô tình thay, nụ cười đó lọt vào mắt một vài nữ sinh, khiến họ đỏ mặt vì tưởng anh đang nghĩ đến mình.

    ( Khoa học đã chứng minh, các chị có thói quen nghĩ về “ giai” 24/25 rồi lại mơ mộng kiểu tự sướng có độ “ điên” level “ không bình thường”. Hô hô hô! Tác giả cũng có độ điên thuộc level “ không ổn định”.)

    - Vy à, giờ mình tính sao đây? – Mỹ Ngọc nhắn tin cho Yến Vy.

    - Mẹ kiếp! Để rồi coi tao xử nó ra sao!

    Yến Vy tức soi máu trả lời. Điều mà nhỏ quên chính là Yến Nguyên dường như luôn có vệ sĩ bảo vệ 20h một ngày, lại luôn có vệ sĩ cấp một, thuôc dạng bảo vệ cự ly 25-50m. Tức là nếu như có vệ sĩ ra mặt thì những vệ sĩ cấp một đó sẽ đứng cách xa cô từ 25-50m, sẳn sàng liều chết vì bà chủ.

    Mà nhỏ quên cũng phải. Từ lúc bị đánh đến giờ thì vệ sĩ của Yến Nguyên luôn ở trong bóng tối nên nhỏ quên mất. Hơn nữa là, ba vệ sĩ theo Yến Nguyên đến trường đang đứng ở góc cửa ngoài hành lang, khuất tầm nhìn người trong lớp nhưng quan sát được Yến Nguyên để mà túc trực bảo vệ cô. Xem ra, kế hoạch của Yến Vy phải dày công lắm đây.

    […]

    Tiếng chuông tan trường giòn giã vang lên, kéo tâm trạng uể oải của các học sinh Noble School trở thành phấn khởi. Cả buổi học hôm nay, xương sống của “ Miss Teen” Thanh Thúy lạnh như ở Bắc Cực, vừa sợ vừa lo, len lén nhìn qua Yến Nguyên nhưng lần nào cũng bị cô phát hiện làm nhỏ hoảng hồn.

    Nhỏ kéo ghê đứng dậy, vô tình quơ trúng điện thoại của Yến Nguyên khiến nó rơi xuống đất, vỡ nát. Thanh Thúy giật bắn người nhìn lên. Cái mà nhỏ bắt gặp chính là ánh nhìn xuyên qua tâm can của chủ nhân chiếc điện thoại.

    - Cô… Làm cái quái gì vậy hả?

    Yến Nguyên vừa lên tiếng thì ngay lập tức, các học sinh còn lại của cái lớp tan trường nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

    Thanh Thúy điến hồn, cố giữ vững hình tượng, nói:

    - Mi… mình… xin lỗi!

    - Ngày mai, cấm cô ngồi chỗ này! – Yến Nguyên lạnh lùng nói rồi bước đi đến cửa, chỗ Diệu Anh đang nhết miệng nhìn Thanh Thúy.

    - Nhưng mà… - Thanh Thúy bỏ lửng câu nói, bắt đầu dùng khổ nhục kế, khóe mắt rưng rưng nước.

    Nam Phong nhìn Yến Nguyên, miệng cong lên mê muội người nhìn. Bảo Khánh cũng nhìn, và cũng không ngạc nhiên là mấy. Yến Vy thì không có trong lớp, vừa tan trường đã vọt đi đâu đó.

    - Đúng là nhỏ mọn, cô nghĩ cô là ai?

    - Đúng đó! Thanh Thúy đã xin lỗi rồi mà còn chua ngoa nói chuyện kiểu đó!? Cô biết Thanh Thúy là ai không hả?

    Yến Nguyên và Diệu Anh đang định rời đi khỏi cái lớp này thì chợt nghe mấy câu nói từ hai nữ sinh hâm mộ Thanh Thúy. Yến Nguyên khựng người, đôi mày chữ tú xinh đẹp nhíu lại, xoay người nhìn hai cô bạn kia, nói:

    - Tôi thích! Còn cô ta là ai thì mặt xác ả!

    - Cô nghĩ cô là ai? – Nữ sinh thứ ba nhập hội với hai nữ sinh kia.

    - Các người, có danh dự để biết! – Đến lượt Diệu Anh.

    - Hai cô ấy là tiểu thư của tập đoàn YN và tập đoàn The One. Thế nào? – Bảo Khánh đang khoanh tay trước ngực xem kịch, bất đắc dĩ phải mở miệng giải thích cho những kẻ “ Có mắt không thấy thái sơn” kia.

    Oanh!

    Chẳng những ba nữ sinh đó mà mấy học sinh xung quanh vừa nghe đều sững người, đầu bị sét giáng ột cú.

    YN – Đại tập đoàn Trang sức và Đá quý hùng mạnh nhất châu Á. The One – Đại tập đoàn đứng đầu châu Á trong ngành Chứng khoán. Cả Thanh Thúy cũng đơ người. Thêm một đại tiểu thư nữa, ôi trời ạ…!

    - Muốn nói gì? – Yến Nguyên lạnh giọng.

    Ba nữ sinh “ cứng họng”, cơ thể run lên cầm cập. Diệu Anh thấy mấy bộ dạng đó thì cười khinh. Đột nhiên, cô bước đến trước mặt ba nữ sinh đó, nhìn vào phù hiệu, nói:

    - Tên của 3 cô, tôi sẽ nhớ! Chỉ là, sống hay chết là tùy vào tôi! – Lần đầu tiên Diệu Anh có thái độ cư xử như thế. Nhưng làm vậy có gì sai, cho những kẻ chỉ biết khinh người một bài học.

    Diệu Anh nói rồi xoay người, cùng Yến Nguyên bước ra khỏi cửa lớp. Mọi người chú ý dõi theo bóng lưng của hai thiên thần vừa rời khỏi thì phát hiện còn có ba người đàn ông cao to vạm vỡ đi chung, còn xách cặp cho hai cô ấy nữa.

    - Giải tán được rồi! Hết trò vui! – Bảo Khánh hô lớn, kéo cái lớp ngu ngơ trở về thực tại. Nói xong, cậu vác balo lên vai rồi đi xuống nhà xe ngay sau Nam Phong.

    Yến Nguyên và Diệu Anh đi xuống tới cổng trường, vừa cho người láy xe tới thì đột nhiên phát hiện một chàng trai ngoại quốc tóc màu café đứng dựa người vào vào tường và đang trở thành “ Người mẫu” ấy nữ sinh chụp hình.

    Thân hình cao khoảng 1m8, mái tóc bồng bền, gương mặt khôi ngô theo kiểu phương Tây, tay đút túi quần, mặc áo sơ mi hàng hiệu, vest màu xám, ánh mắt nhìn ra một nơi xa xăm, đầu vô thức dựa vào tường, mắt khép hờ đầy quyến rũ.

    Yến Nguyên chợt nhận ra người quen, quá quen là khác. Rick – Anh bạn café đến từ nước Úc của cô. Đôi mắt to của cô híp lại, cố định vị người trước mắt cho khỏi nhầm lẫn. Rick quá khác so với lúc làm bạn cô. Ăn diện hơn, thu hút hơn và bảnh bao hơn.

    - Nguyên, bạn nhìn gì vậy? – Diệu Anh bốc đồng hỏi.

    - Acquaintance! ( Người quen!) – Yến Nguyên bất giác trả lời bằng tiếng Anh.

    - Where? – Diệu Anh đáp ngay.

    - Over there! ( Ở đó!)

    - Ý bạn là anh chàng ngoại quốc đó hả?

    Yến Nguyên chưa kịp trả lời thì đột nhiên Rick đã quay đầu lại rồi cười một cách thân mật với cô. Cứ như là anh ta nghe được có người nhắc đến mình vậy. Các nữ sinh từ nãy giờ mải mê nhìn Rick liền nhìn theo ánh mắt của anh rồi bắt gặp hai thiên thần đang bình thản đứng đó.

    - Anh ấy có bạn gái rồi sao?

    - Thật là đau lòng!

    - Nhưng ai là bạn gái anh ấy?

    - Anh ấy có biết tiếng Việt không nhỉ?

    Mọi người đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên khựng lại khi thấy Rick bước đi. Yến Nguyên cũng tiến lên phía trước trong sự ngỡ ngàng của mọi người và Diệu Anh.

    Đôi mắt màu xanh lá của Rick đang vụt lên tia vui sướng. Cả đôi mắt lạnh lẽo của Yến Nguyên cũng trở nên ấm áp. Hai nhìn nhìn nhau chăm chăm, cứ như thế, lúc nảy cả hai chỉ còn cách nhau 1 bước chân.

    Vừa lúc đó Nam Phong và Bảo Khánh láy moto chạy ra, bắt gặp một cảnh tượng mờ ám như thế, trong lòng Nam Phong chợt dấy lên tia thù hận. Ánh mắt màu huyết của anh nhìn chăm chăm vào Rick, chàng trai ngoại quốc dường như đang có ý đồ với “ mục tiêu bắn mũi tên tình yêu” của anh.

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 24.

    Sân trường tan học phút chốc trở nên vắng lặng và gần như nghẹt thở với cái không khí này, khi mà một cô gái đẹp như thiên thần có vẻ ngoài lạnh lùng đang đứng cự li gần với một vị thần Apollo ngũ quan tuấn tú. ( Muốn biết Apollo là ai thì tác giả chỉ cho, search bác Google là biết liền, hề hề!)

    Nam Phong quan sát từ xa mà máu từ từ được “ hâm nóng”. Đôi mắt anh vốn dĩ đã đỏ thì nay càng trở nên đáng sợ.

    - RICK! I VERE MISS YOU! ( Rick! Tớ rất nhớ cậu!) – Yến Nguyên chợt reo lên vui sướng, choàng tay ôm lấy cổ Rick khiến anh ta cũng khá bất ngờ.

    - Done! You can speak Vietnamese! ( Được rồi! Cậu có thể nói tiếng Việt!) – Rick cũng ôm ngang eo của Yến Nguyên, vòng tay của anh siết chặt như sợ cô gái bé nhỏ chạy mất.

    Bên này, Nam Phong cũng đang siết chặt… nắm đấm. Nhìn cái cảnh Yến Nguyên bị người khác ôm thì trong lòng anh nóng như lửa đốt, cứ như là đồ vật bị người khác cướp mất.

    Yến Nguyên cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi của Rick. Anh bạn này của cô biết tiếng Việt sao? Không được, phải kiểm chứng thôi!

    - Cái gì? – Yến Nguyên rời khỏi cái ôm của Rick, hỏi.

    - Tớ có thể nói tiếng Việt! – Rick nói rõ – ràng – rành – mạch từng chữ một.

    - Cậu học khi nào? – Yến Nguyên như không thể tin vào tai mình nữa.

    - Từ khi quen biết cậu! – Rick cười xòa nhìn cô.

    - Nhưng sao cậu biết mình ở đây?

    - Chỉ cần mình muốn thì biết thôi! – Rick lại cười.

    - Bạn của cậu sao Nguyên? – Diệu Anh bước tới, hỏi.

    - Ừ! Chính là “ Anh bạn café” của mình đấy! – Yến Nguyên cười nhẹ, kiểu cười hở 4 răng thùy mị của công chúa thời xưa.

    - Chào! Cậu thật là đẹp! Con gái Việt ai cũng đẹp! Tớ là Rick Jackson!

    - Chào! Cậu quá khen rồi! Gọi tớ là Diệu Anh, Mai Diệu Anh!

    Diệu Anh nói rồi nhoài người lên ôm Rick theo kiểu xã giao của người phương Tay, gò má của hai người chạm nhau. Bảo Khánh nhìn thấy cảnh đó, đầu tiên là tròn mắt, tiếp theo, máu của cậu cũng bắt đầu sôi ti li, nhìn chằm chằm hai người kia.

    - Đứng đây không tiện đâu! Hay là mình tìm chỗ ngồi nói chuyện đi!

    Rick bất giác nhìn xung quanh. Người Việt Nam còn nhiều phong kiến và hiếu kì quá, nhưng họ thật thân thiện và dễ gần, chả trách Yến Nguyên lại quyết định về nước. ( Anh Rick thân mến, chị Nguyên của em không giống như “ người bình thường” đâu ạ. Ý em là chị ấy rất “ đặc biệt”. Hè hè!)

    - Nguyên à, chúng ta chuẩn bị đi biển còn gì?! Hay là mời Rick đi cùng! – Diệu Anh nảy ra ý kiến.

    - Cậu đi không? – Yến Nguyên quay sang hỏi Rick.

    - Hai người đẹp mời đương nhiên là đi! – Rick cười hả hê mà không biết có hai “ Hỏa Diệm Sơn” đang ở khoảng cách không xa kia kìa.

    - Được! Tớ và Diệu Anh chung xe! Còn cậu?

    - Tớ có tài xế, còn cả vệ sĩ! – Rick bất chợt thở dài.

    - Ý à! Quên mất là đang đứng trước mặt con trai cưng của của Bộ Trưởng Bộ Ngoại giao Australia! – Yến Nguyên chọc cười Rick. Lần đầu tiên, ngoài Diệu Anh ra thì Rick là người khiến cô vui vẻ nhất.

    Xung quanh, mọi người chợt nhìn thấy nắng mai từ “ Thiên thần băng giá” thì mọi thứ như nở hoa. Tim Nam Phong đập liên hồi. Nam sinh có mặt lúc đó thì ngưng hẳn một nhịp. Nụ cười tươi tắn của Yến Nguyên có sức công phá ghê thật, bái phục.

    - Ừ ừ ừ! Đi thôi! – Rick vờ bĩu môi, chọc cho cô và Diệu Anh cười.

    Nói rồi cả 3 người cùng bước ra ngoài. Vệ sĩ đã láy xe đến cho Yến Nguyên từ lâu nhưng không dám làm phiền bà chủ. Rick cũng có tài xế và vệ sĩ đi chung trên chiếc Limo màu đồng bóng loáng. Họ lên xe chạy đi cùng mấy vệ sĩ theo sau và một sự nuối tiếc cho đám học sinh trong trường.

    3 người họ rời đi cũng là lúc Nam Phong quay lại xe, thao tác thật nhanh đội mũ bảo hiểm, đeo găng tay rồi đá chân chống. Bảo Khánh thấy vậy liền hoàn hồn, chạy lại bên anh, hỏi:

    - Đi đâu?

    - Đuổi theo!

    Nam Phong nói vỏn vẹn hai chữ rồi sụp kính của mũ bảo hiểm xuống, rượt theo hai chiếc siêu xe phía trước. Bảo Khánh hiểu ra vấn đề cũng liền làm y hệt anh. Một lần nữa, mấy học sinh lại tròn xoe con mắt kinh ngạc. Mới vừa có hai chiếc siêu xa phóng đi thì ngay lập tức cũng có hai moto phân khối lớn vụt theo, thật làm người ta hết hồn.

    Thanh Thúy từ nãy giờ đứng trên lang can phòng học, thu hết 90% chuyện xảy ra ở tầm mắt rồi quên luôn vai vế của Yến Nguyên và Diệu Anh. Chết tiệc, nhỏ hận hai đứa người thấu xương thấu tủy, thề ngày trả thù.

    - Sao em còn chưa về? – Khải Hoàng bất thình lình xuất hiện sau lưng nhỏ khiến nhỏ giật mình.

    - Á! Anh làm em giật cả mình! – Thanh Thúy vờ làm nũng.

    - Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, sao em còn chưa về?

    - Em mới trực nhật xong! Giờ mới định về! – Thanh Thúy tìm cái lí do hết sức ngoan hiền.

    - Mới ngày đầu đã trực nhật rồi sao? Tội cho em quá!

    - Không có gì đâu anh! Em trực thay bạn em! – Tiếp tục “ chém gió thành bão”.

    - Woa! Em thật là tốt! Đi, anh mời em một bữa có được không?

    - Được chứ ạ! Để em gọi cho chú tài xế!

    - Alo! Hôm nay không cần đón cháu, cháu đi với bạn!

    - …

    - Được rồi!...* Cúp máy quay qua Khải Hoàng*… Đi thôi anh! – Thanh ập

    - Đi thôi! – Khải Hoàng cũng cười rồi… nắm tay nhỏ dẫn đi mà không hề hay biết rằng Thanh Thúy của mình đang cười đểu cáng kia kìa. Anh này thật sự bị tình yêu làm ờ mắt rồi. Tội nghiệp!

    […]

    Vũng Tàu, một trong số những bãi biển vàng của Việt Nam. Không khí mùa thu, gió thổi nhè nhẹ, mặt biển gợn sóng lăn tăn theo từng cơn gió.

    Yến Nguyên và Diệu Anh cởi giày, rồi bước xuống bãi cát vàng im ắng. Chiều tà, không khí thật thoải mái lại vắng lặng ít người. Gió thổi mát rượi, phả vào mặt của hai “ thiên thần” đang dang tay ra, ngửa mặt đón gió. Rick tay đút túi quần bước theo sau hai cô gái, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn tấm lưng nhỏ của Yến Nguyên.

    Xa xa, hai chiếc moto ngừng lại, tạo nên một sự chú ý không hề nhẹ ấy cô gái gần đó. Nam Phong và Bảo Khánh tháo mũ bước xuống, ngay lập tức mấy cô gái đỗ rần rần.

    Bảo Khánh đẹp như tài tử phim truyền hình, chợt nở một nụ cười lấy lòng toả nắng với cái răng khểnh duyên vô cùng. Hoa tai sáng lấp lánh càng tạo cho cậu một vẻ đẹp ấm ấp hút người.

    Nam Phong lạnh lùng với một chiếc hoa tai màu tím, gương mặt đẹp như thiên sứ. Đôi mắt màu huyết toát lên vẻ hoàn mỹ cao quý, xoáy sâu tận tâm can người đối diện nếu đối phương dám nhìn thẳng.

    Ngay lúc này đây, đôi mắt của họ dán chặt vào hai tấm lưng nhỏ nhắn xa xa ngoài bãi cát, không quên tặng cho anh bạn ngoại quốc bên cạnh một cái nhìn “ thù hận”.

    Không có thời gian để chần chừ thêm phút nào nữa, Nam Phong và Bảo Khánh quyết định mặt kệ hai chiếc xe rồi bắt đầu đóng vai paparazi, đi theo đề phòng anh bạn ngoại quốc giở trò.

    Lần đầu tiên cả hai cùng có hành động kì lạ như thế nhưng cũng không biết lí do luôn. Chỉ biết là trong lòng đang không có thiện cảm với Rick thôi. Cả hai giữ khoảng cách nhất định, có thể nghe được họ nói gì, liên tục bám theo 3 người kia khiến ấy cô gái không khỏi tròn mắt kinh ngạc cho hai “ Hot boy” có hành động không giống ai kia.

    - Rick này, hình như lâu rồi chúng ta không đi biển? – Yến Nguyên cười tươi, đi gần mép nước rồi dùng chân nghịch nước.

    - Yes! Lâu rồi! – Rick cũng xoắn ống quần, cầm giầy đi theo hai cô.

    “ Cái gì? Hai người đó thân tới mức có thể nói mấy lời như thế à?” – Nam Phong khó chịu nghĩ.

    - Nguyên, cậu có thích cái này không? – Diệu Anh ngước mặt lên, dang hai cánh tay rồi khép hờ mắt, tận hưởng làn gió mát rượi.

    Bùm! Bùm! Bùm!

    Trái tim của Bảo Khánh như muốn nhảy ra ngoài với cái cảnh trước mắt. Cậu bị gì thế này? Thôi chết, chắc là trúng tà mất rồi! Hay là hôm nay thời tiết xấu nên không khoẻ? Không đúng, hôm nay nắng trong veo, trời trong vắt, gió trong xanh mà. KỲ LẠ! ĐÚNG LÀ KỲ LẠ! Một lát về thành phố phải đi gặp bác sĩ mới được.

    - Gió à? – Yến Nguyên cũng làm động tác giống Diệu Anh.

    - Ừ! Cậu thích không?

    - Thích! Rất thích!

    - Mình cũng vậy. Thật là dễ chịu!

    - Hai người đói chưa? Chúng ta đi ăn hải sản! Đang ở biển mà! – Rick dùng chân đá nước biển dạt vào bãi, hỏi.

    - Cũng được đó! – Diệu Anh.

    - KHÔNG! Mình không muốn! – Yến Nguyên không thích thức ăn bên ngoài, nói đúng hơn là không quen nên đâm ra ăn không được.

    - À! Không sao đâu! Lúc nãy tớ có bảo một vệ sĩ đi tìm nhà hàng hải sản nào ngon sau đó dặn họ làm rồi. Đúng sở thích của cậu. Còn Diệu Anh chắc cũng có khẩu vị giống Sharon, tớ đoán thế! – Rick tay đút túi quần, ngước mặt lên cười điệu nghệ.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 25.

    - Rick à, nếu nói cậu chưa có bạn gái thì tớ không tin đâu nhá!? Chu đáo lại handsome như cậu thì có cô gái nào mà không thích! – Diệu Anh xoay người nhìn Rick, giọng nói pha chút tinh nghịch trẻ con.

    - Vậy cậu có thích không? – Rick hỏi đùa nhưng làm bộ nghiêm túc.

    - Có! Nhưng là thích được làm em gái! Hihi!

    - You vere smarts! But… Except for one person! ( Cậu thật sự rất thông minh! Nhưng… Ngoại trừ một người!) – Rick ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây màu cam như chiếu sáng kia, giọng nói và đôi mắt pha chút buồn bã khẽ liết nhìn Yến Nguyên.

    - R-i-c-k! – Yến Nguyên khẽ thở dài, nói một chữ nhưng dài tựa mười câu.

    Đột nhiên Rick lại cười tươi sao tiếng gọi của Yến Nguyên, nói:

    - I forget it! ( Tớ quên rồi!)

    - Vậy là tớ đã hiểu. Thôi! Không nói nhiều nữa, đi ăn thôi!

    Diệu Anh kéo mọi người trở lại cuộc vui trước khi bầu không khí trở nên ảm đạm. Thế là, ba người bọn họ tiến về một nhà hàng hải sản theo hướng dẩn của vệ sĩ của Rick.

    “ Anh chàng ngoại quốc đó, anh ta thích cô ấy à? Không được! Không được! Nên tiếp tục bám theo thì hơn!”. Suy nghĩ này của chàng trai nổi tiếng băng tản như Nam Phong mà đồn ra ngoài thì có nước độn thổ.

    - Đi theo nữa không? – Bảo Khánh bất chợt hỏi anh.

    Ọc! Ọc! Ọc!

    Dạ dày của Bảo Khánh đang biểu tình. Nhìn cậu, Nam Phong lười biếng nói:

    - Khánh à, tội nhỉ? – Nam Phong nói xong không thèm nhìn sắc mặt Bảo Khánh khó coi tới cỡ nào, tay ung dung cho vào túi quần bước theo ba người kia. Cậu cũng đang đói, thôi thì chịu mất mặt một lần cho xong.

    Nhà hàng hải sản…

    Yến Nguyên, Diệu Anh và Rick đang ngồi đợi món, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ thì đột nhiên, quản lý chợt chạy ra mở cửa cho ai đó.

    - Cậu Hai, cậu Phong, vinh hạnh, vinh hạnh! – Nhìn quản lý trán bịnh rịnh mồ hôi mở cửa, xem ra rất căng thẳng à nha.

    Không biết là có duyên hay là oan gia, đám vệ sĩ của Rick lại chọn trúng phóc nhà hàng kiêm khách sạn của tập đoàn Lê Gia, một trạm dừng chân của các thành viên trong công ty hoặc là gia đình khi đi nghỉ mát ở đây. Lại chạm mặt nhau rồi, kịch tính đây.

    - E hèm! Mang hết hải sản ngon ra đây!

    Bảo Khánh giả vờ như không thấy có ba gương mặt đang trở nên u ám, cùng Nam Phong bước tới ngồi… kế bên Yến Nguyên, Diệu Anh và cả Rick. Đây là kế hoạch mà cậu cùng với Nam Phong mới nghĩ ra khi nhìn thấy ba người bọn họ bước chân vào nhà hàng. Ai bảo cả trăm quán khác không chọn, vào đây làm chi, nhất định cho cha nội ngoại quốc bẻ mặt chơi.

    - À dạ! Cậu Hai, cậu Phong thứ lỗi, hải sản vừa được bàn bên cạnh mua hết rồi ạ! – Quản lý đưa ống tay áo đưa lên chậm mồ hôi. Xem ra hai thiếu gia Nam Phong và Bảo Khánh rất khó hầu hạ đây mà.

    - Cứ mang hết ra! – Nam Phong lạnh lùng nói nhưng trong lòng đầy thích thú.

    - Các cậu có biết lịch sự không đấy? – Rick bất đắc dĩ lên tiếng, mày anh vì khó chịu mà chau lại.

    - Ây dà! Đây là nhà hàng của tôi, tôi thích như thế! – Bảo Khánh kênh kênh kiệu kiệu nói.

    - Chúng ta đi! – Diệu Anh đột ngột lên tiếng. lửa giận trong người cô sắp “ bùng phát” rồi.

    Nghe giọng nói quen thuộc kia, Bảo Khánh bất tri giác giật mình. Thôi chết rồi, chỉ lo trả đũa mà quên mất cô ấy! Làm sao bây giờ, làm sao đây hả?

    Đầu óc của cậu đang ong lên, tai thì hình như ù luôn rồi. Trước giờ cậu chưa từng tán gái mà chỉ có gái nó tán cậu nên lần này coi như xong. Khánh ơi là Khánh, lần này thì khỏi mơ mộng nghe chưa?!

    Còn Nam Phong và Yến Nguyên thì sao nhỉ? Còn phải nói, ánh mắt Yến Nguyên thì âm luôn, nhìn chằm chằm anh Nam Phong nhà mình, người bình thường là đóng băng rồi, vì là Nam Phong nên “ miễn dịch” được.

    - Quá đáng! – Cuối cùng Yến Nguyên cũng mở miệng.

    Thành công! Nam Phong đã chọc tức được Yến Nguyên. Anh đứng dậy, đi đến trước cô rồi mặt kề sát mặt, nói nhỏ một câu:

    - Vì cô chọc giận tôi!

    Bụp!

    Thấy hành động vô lễ của Nam Phong, Rick không tiếc giáng cho anh một đấm muốn gãy xương hàm, máu theo khóe miệng chảy ra. Bảo Khánh phản xạ nhanh, vội đỡ lấy anh.

    Yến Nguyên và Diệu Anh như chết đứng, căng tròn mắt nhìn họ. Quản lý nhà hàng còn căng thẳng hơn, mồ hôi tuông như suối. Bị động, hai đội vệ sĩ của Rick và cả Yến Nguyên từ ngoài cửa ùa vào.

    Nam Phong vì bị đánh bất thình lình nên loạng choạng, cũng may chưa ngã. Anh ngước đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ lên, sấn tới đấm vào mặc Rick. Lần này vệ sĩ cũng không kịp phản ứng, chỉ khi Rick đã “ ăn” trọn một quả đấm mới ngăn được Nam Phong.

    Chát!

    Yến Nguyên tức điên lên, không kiềm chế được mà tát vào mặt Nam Phong một tác. Cô tức đến đỏ mắt, ánh mắt như nuốt chửng anh, hoàn toàn không bị vẻ nguy hiểm của anh dọa sợ.

    Diệu Anh giật mình, đưa tay lên che miệng. Cả Bảo Khánh, Rick, quản lý và vệ sĩ của Yến Nguyên cũng bị một phen bất ngờ.

    - Quá đáng! Anh nghĩ anh là ai hả? Gây sự với người khác, lại còn đánh người vô cớ! – Yến Nguyên sau cơn giận thì lạnh giọng, thẳng thừng giáo huấn Nam Phong.

    - Cô là ai mà dám lên giọng dạy bảo tôi? – Nam Phong như con thú xổng chuồng, nhoài tới định nắm cổ áo Yến Nguyên thì anh bị Bảo Khánh giữ lại, còn Yến Nguyên thì được vệ sĩ ngăn ra.

    - Phong, đủ rồi! – Bảo Khánh dùng hết sức mới kéo nổi Nam Phong.

    - Cô ta nghĩ cô ta là ai? Hả? Nói cho cô biết, tôi đây còn lâu mới cần đến cô. Đừng có chút nhan sắc thì kênh kiệu! – Nam Phong cứ chồm chồm tới như muốn nhai tươi Yến Nguyên.

    Yến Nguyên như mặt hồ tĩnh mịch, không một chút sợ sệt liếc anh một cái rồi quay sang cái cằm vấy máu, quai hàm sưng tấy của Rick, ân cần hỏi:

    - Rick, chắc cậu đau lắm! Diệu Anh, chúng ta ra về, cậu tự láy xe, mình chung xe với Rick!

    - Được! Chúng ta về! – Diệu Anh cũng lo lắng cho Rick, nhưng chỉ là quan tâm bạn bè thôi.

    Nói xong, Yến Nguyên đỡ Rick một bên, bên còn lại ột vệ sĩ khác đỡ rồi cùng Diệu Anh và mấy người bọn họ bước ra khỏi cửa, tiến về thành phố với cái bụng rỗng tuếch.

    Rầm!

    Cái bàn bằng gỗ bị Nam Phong nện ột cú gãy tét bét. Mấy nhân viên cộng với quản lí xém tí nữa là nhặt tim từ dưới đất lên.

    - Chết tiệt! Cô dám tát tôi! Để rồi coi…! – Nam Phong bỏ lửng câu nói vì cơn đau ở quai hàm.

    - MANG HỘP SƠ CỨU RA, CẢ ĐÁ LẠNH VÀ TÚI CHƯỜM! LUỘC TRỨNG LUÔN CHO TÔI! – Bảo Khánh hét với nhân viên nhà hàng, ngay lập tức hộp sơ cứu được mang ra, một người khác chạy đi luộc trứng.

    Nam Phong giật mình trước những gì vừa nghe thấy, vô cùng lo lắng và rất sợ sệt nhìn Bảo Khánh, mắt muốn lộn ngược, nói ra mấy chữ:

    - Đừng nói cậu thích tớ nha?

    - Cậu có điên không! Đàn ông chết, à không, phụ nữ chết hết cũng không chọn cậu! Mà cậu cũng lạ, mới giận đùng đùng giờ hỏi vậy! Cậu là bạn chí cốt của tớ, làm vậy không được à? – Bảo Khánh nóng máu tuông một lèo.

    Nam Phong nhìn Bảo Khánh gật gù vẻ hiểu dữ lắm hiểu, thôi thì cứ " giao trứng cho ác” một lần vậy.

    Thế là, một tên công tử bột ngồi chườm đá rồi lăn trứng gà ột đại thiếu gia. Tên đại thiếu gia cứ lo lo nhìn tên công tử bột, báo hại bị tên công tử bột ký ột cái.

    Sau khi “ sơ chế” vết thương trên mặt, Bảo Khánh để Nam Phong tự quấn băng gạc cho cái tay mới “ giận cá chém thớt”. Đúng là khi bực ở bên bạn bè là “ hạ hỏa”.

    Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra Nam Phong còn rất giận. Cô vì tên ngoại quốc đó mà dám tát anh. Yến Nguyên ơi, cô nên về ăn mừng đi, cô là người mà Nam Phong tôi may mắn để ý tới rồi cũng vinh hạnh đi khi “ cái tát đầu” của tôi bị cô cưỡng mất. Tôi sẽ cho gã đó biết tay, cả cô nữa!

    Bảo Khánh cũng chả màng mà để ý tới Nam Phong nữa. Bây giờ cậu đang nghĩ tới Diệu Anh. Lúc cô sắp bước ra cửa còn lườm cậu một cái đầy phẫn nộ.

    Không biết Diệu Anh có giận mình không nhỉ?

    ( T/g: Tất nhiên là có!)

    Không biết mình có bị “ mất điểm” không nhỉ?

    ( T/g: Tất nhiên là có!)

    Không biết Diệu Anh có thích tên tóc vàng kia chưa nhỉ?

    ( T/g: Hỏi đi rồi biết!)





    Không biết mình có thích Diệu Anh không nhỉ?

    Vừa nghĩ đến đây thì Bảo Khánh chợt lắc lắc cái đầu xua đi ý nghĩ đó. Nhưng người cậu xụi lơ. Cứ nghĩ tới việc Diệu Anh cười với tất cả mọi người trừ cậu là trong lòng cậu như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu. Haizzz… Tất nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lí và đó là quyết định của Bảo Khánh.

    Quản lý cùng mấy người người làm đứng nhìn hai thiên sứ đang suy mà há hốc mồm kinh ngạc. Ai cũng tròn xoe mắt, chả hiểu lúc nãy hai người làm vậy là có ý gì? Rồi bây giờ ngồi thẫn thờ làm gì? Đánh nhau làm gì? Tát nhau làm gì?

    Sau một hồi ngắm nhìn họ, ai cũng trở về công việc của mình. Được một lúc, Nam Phong và Bảo Khánh cũng đi tìm chỗ đậu xe lúc nãy rồi quay về thành phố. Vì là xe của người nên mấy fan giữ kỹ lắm à nghe, cũng tốt đó chứ.

    Trên đường về thành phố, cả hai tiếp tục nghĩ về Yến Nguyên và Diệu Anh. Một người lo lắng còn một người bực tức. Chỉ có điều, cả hai không nhận ra rằng, từ tận tâm can của họ, hạt giống của tình yêu đã được tưới nước sau bao tháng ngày hạn hán và đã nức vỏ.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 26.

    Tầng 30 của một khách sạn rất lớn ở TP.HCM, Rick đứng nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, bàn tay không tự chủ đưa lên sờ nhẹ vào quai hàm đã sưng gần 2 ngày nhưng trong lòng lại cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

    Chính tay Yến Nguyên đã chườm đá rồi lăn trứng gà cho anh, lại còn giúp anh bôi thuốc, thật là tuyệt mà.

    Cũng tại tên khốn đó, nếu không có hai cô gái đứng đó thì anh ta đã cho vệ sĩ nện cho tên khốn dám đánh vào mặt con trai của Ngoại Trưởng Bộ Ngoại giao Australia.

    Anh dám cam đoan tên đó có tình cảm gì với Yến Nguyên đây mà. Không được, bằng mọi giá thì Rick Jackson anh mới là người xứng đáng ở cạnh Yến Nguyên. Anh quen Yến Nguyên lâu như vậy, đối đãi với cô ấy tận tình như vậy, cô ấy còn vì anh mà đánh tên kia thì chắc chắn cô ấy cũng bị rung động bởi tình cảm của anh rồi.

    Còn nhớ cách đây 1 năm, anh tỏ tình như bị cô từ chối, vậy mà anh vẫn không bỏ cuộc đó thôi. Lần này chẳng những tránh mặt ba anh trốn đi mà còn là vì một người con gái châu Á, vậy cũng đủ hiểu Yến Nguyên quan trọng như thế nào đối với Rick. Anh đã bay hàng nghìn ki-lo-met để đến được đây thì chắc chắn sẽ giành được trái tim băng giá của Yến Nguyên mà thôi.

    Nghĩ đến đây, khóe miệng Rick không tự chủ mà nhết lên cười tà mị. Vì Yến Nguyên, anh sẽ không từ mọi thủ đoạn để dành được cô ấy, nhất định là vậy.

    - Yến Nguyên, anh sẽ để em yêu anh, cam tâm tình nguyện yêu anh.

    ( Ây da, sau này Rick sẽ hợp tác với một người để cản trở tình cảm của Nam Phong và Yến Nguyên, với ý định chiếm đoạt. Haizzzzz… Còn nói yêu Yến Nguyên, rõ ràng chỉ xem cô là một vật thuộc quyền sở hữu mà thôi!)

    […]

    Sân trường Nobla School vẫn ồn ào nhộp nhịp như thường ngày. Đã 2 ngày trôi qua, Nam Phong và Bảo Khánh không có đi học, gây tổn thất cho tâm tình của không ít nữ sinh hậm mộ họ. Nhớ nhớ nhung nhung, rồi cuối cùng cũng chỉ là thầm thương trộm nhớ. Mà chắc gì đã yêu thật, hay chỉ vì cái nhan sắc tài tử điển trai cộng với tài sản triệu đô, chỉ người trong cuộc mới biết à nha!

    Hôm nay xe của Yến Nguyên mang đi bảo dưỡng nên đành cho tài xế chở đến trường, buộc Yến Vy phải đi xe bus tiếp tục. Mà suy cho cùng, hai chị em cùng cha khác mẹ này cũng khá là giông giống đây. Yến Vy cũng như Yến Nguyên, miễn nhiễm với “ giai đệp” lại có con mắt thẩm mĩ và tinh tế không kém gì “ chị” mình đâu.

    Nói Yến Vy không đẹp bằng Yến Nguyên là vì nhỏ dùng mỹ phẩm sớm và một phần duy truyền nhan sắc từ mẹ nên không bằng Yến Nguyên, nhỏ lại hay trang điểm đậm nên da có phần thua xa Yến Nguyên, vậy thôi.

    ( Yến Vy sau này sẽ có một thời lâm li bi đát và Yến Nguyên cũng bị làm ềm lòng nè! Hai người, suy cho đến cùng thì cũng là chung một dòng máu mà!)

    Không hiểu cơ cớ gì mà lúc Yến Nguyên xuống xe cũng là lúc Yến Vy từ trên xe bước xuống. Hôm nay Yến Nguyên không đi cùng vệ sĩ, cho họ nghĩ ngơi ít ngày.Thế là, mấy học sinh khác lại có dịp bàn tán, chỉ trỏ bình phẩm hai người này.

    Yến Vy thì cao cao tự đại, quyết định đi ngang hàng với Yến Nguyên cho bằng được. Yến Nguyên cũng chả bận tâm làm gì, tiếp tục ngẩng cao đầu mà bước tới.

    - Cô, lùi lại! – Yến Nguyên vẫn bước đi, giọng nói có phần chừng mực một chút, âm lượng cũng nhỏ hơn một chút

    - Sao… sao tôi phải lùi? – Yến Vy đâu dễ chịu thua, đốp lại liền xì bóc.

    - Bây giờ có lùi không thì bảo? – Vẫn là giọng nói lạnh tựa băng tan đó.

    - Không! – Yến Vy không sợ trời đất gì trả lời lại.

    Nghe câu trả lời không vừa ý, Yến Nguyên khựng lại, nhíu mày nhìn qua Yến Vy, nói:

    - Chán sống?

    Câu hỏi làm nhỏ rùng mình. Nói xong, Yến Nguyên quay lưng bước đi, bỏ lại Yến Vy với vẻ mặt giật mình sợ hãi, không biết hôm nay ăn gan cọp hay gấu mà dám nói chuyện với cô như vậy.

    Ring! Ring! Ring!

    Di động của Yến Vy chợt đổ chuông, là Mỹ Ngọc. Hai ngày nay vì chuẩn bị kế hoạch phục thù mà Mỹ Ngọc đã nghỉ học. Yến Vy bắt máy:

    - Tao nghe!

    -…

    - Chắc chứ?

    -…

    - Ừ!

    - …

    - Được! Mọi chi phí mẹ tao trả!

    -…

    - Được! Tạm biệt!

    Yến Vy cúp máy, khóe miệng vẽ thành một nụ cười đểu giả nguy hiểm rồi vừa đi vừa cười kinh dị trở về lớp.

    […]

    - Chào Nguyên! – Diệu Anh rời mắt khỏi cuốn sách, cười chào Yến Nguyên, vừa lúc Yến Vy bước vào.

    - Hôm nay đi học sớm vậy? – Yến Nguyên để cặp xuống, đi đến bàn của Diệu Anh, không quên lườm Yến Vy một phát.

    - Tâm trạng tốt! A, hình như cậu không được thoải mái?! – Diệu Anh lo lắng nhìn Yến Nguyên khi thấy cô bất lực ngả người ra sau ghế, dùng tay xoa xoa thái dương.

    - Một chút! Chắc do thời tiết!

    - Có uống thuốc chưa?

    - Không cần! Nghĩ ngơi chút sẻ khỏi!

    - Vậy sao cậu không ở nhà, tới trường làm gì?

    - Done! Stopping problems, now! Ok? ( Được rồi! Dừng vấn đề này lại ngay bây giờ! Được chứ?)

    - No problem! ( Không thành vấn đề!) – Diệu Anh bĩu môi nói. Thật là làm ơn mắt oán.

    Bên ngoài đột nhiên vang lên những âm thanh reo hò, toàn bộ đều là giọng nữ. Yến Nguyên và Diệu Anh cũng chả thiết quan tâm là kẻ nào, cô trở về chỗ ngồi nghe nhạc còn Diệu Anh tiếp tục đọc sách, Yến Vy cũng ngồi nghe nhạc nên không nghe được mấy tiếng la hét đó.

    - Hội trưởng thật là phong độ à nha!

    - Không biết Hội trưởng có bạn gái chưa nhỉ?

    - Còn phải nói, chẳng phải là “ Miss Teen” Thanh Thúy đó sao?

    - Huhu! Đau lòng quá!

    - Nhưng hai người thật xứng đôi, chị Thúy còn là Hội phó nữa kìa!

    Blo…bla…blo…bla…

    Khải Hoàng cũng có nhiều người hâm mộ lắm chứ, chỉ là lượng fan của anh chịu thiệt, đứng sau Nam Phong và Bảo Khánh một tí.

    Khải Hoàng nghe những lời cuối thật êm tai. Cả anh cũng muốn tỏ tình và thành một cặp với Thanh Thúy lắm đó chứ, nhưng trong lòng thì mong rằng sau khi tốt nghiệp Phổ thông mới tiến tới. Bây giờ anh đang đến lớp tìm Thanh Thúy đây mà.

    Khải Hoàng bước vào lớp đảo mắt một vòng, nữ sinh vẫn hò reo bên ngoài không ít. Ánh mắt anh đáp lại ở chỗ Yến Nguyên vì cứ ngỡ là Thanh Thúy. Cô ngồi chống tay xuống bàn dưới, mặt lại quay vào trong.

    - Thúy à, chúng ta…
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 27.

    Khải Hoàng đặt tay lên vai Yến Nguyên, vừa xoay người cô lại vừa nói, đang nói thì lại cứng họng vì trước mắt ánh là gương mặt của thiên thần băng giá cực kỳ xa lạ. Cô ấy là ai? Tại sao lại ngồi chỗ của Thanh Thúy? Cô ấy thật đẹp!

    Yến Nguyên bực mình nhíu mài, giật dây phone khỏi tai, trừng mắt hỏi:

    - Quen sao? – Nói rồi, cô lấy tay phủi phủi vai.

    Giọng nói âm độ của cô khiến Khải Hoàng thoáng rùn mình một cái, nhưng cũng nhanh lấy lại hình tượng, đáp:

    - À! Xin… xin lỗi! Tớ nhầm! – Khải Hoàng hơi bối rối, tim anh đột nhiên đập bùm bùm khi nhìn thấy Yến Nguyên.

    - T-r-á-n-h! Và cũng đừng lầm tôi với ả đó! – Yến Nguyên bực bội đứng dậy ra khỏi lớp, đi xuyên qua đám fan hâm mộ của Khải Hoàng đang nhìn mình bằng ánh mắt nảy lửa.

    - Này! – Diệu Anh cười cười gọi anh, mắt vẫn dán vào quyển lịch sử dày cộm.

    - Gọi tớ á? – Khải Hoàng ngu ngơ hỏi, tim vẫn còn loạn nhịp vì ai kia.

    - Ừ! Đừng chọc giận Yến Nguyên! Cô ấy sẽ khiến anh đóng băng đó ông anh à! – Diệu Anh vẫn không thèm nhìn lên một cái.

    - À! Đã biết!

    Khải Hoàng nghe xong thì lủi thủi ra khỏi lớp, quên luôn cả mục đích mình đến đây. Cô ấy tên là Yến Nguyên à? Tên thật đẹp! Nhưng sao cô ấy lạnh lùng quá? Còn gương mặt nữa, cô ấy thật xinh đẹp!

    Đám nữ sinh hâm mộ thấy Khải Hoàng suy tư như thế thì không khỏi ôm tim đau đớn. Vậy là anh đã trúng tiếng sét ái tình rồi sao? Nhưng chẳng phải người anh thích là “ Miss Teen” Thanh Thúy hay sao? Thật là khiến đám fan đau đầu.

    - A! Anh Hoàng! Anh đến tìm em à?

    Thanh Thúy mới tới, vừa thấy Khải Hoàng hớn hở tới chào hỏi. Nhưng… Khải Hoàng im re làm nhỏ giật mình. Bình thường thì anh đã để ý mình từ xa rồi chứ, hôm nay sao kỳ vậy?

    Thanh Thúy lấy tay xua xua trước mặt Khải Hoàng khi anh đi qua người nhỏ. Nhưng kết quả một lần nữa làm nhỏ giật mình. Anh chẳng những không ngước lên hỏi mà còn không thèm nhìn mình một cái, đi lướt qua nhỏ làm nhỏ sững người!

    Một mớ câu hỏi bắt đầu nhảy lung tung trong đầu Thanh Thúy, đành phải dùng khổ nhục kế thôi. Nghĩ tới đây, Thanh Thúy làm bộ mặt hiền từ, hớn đở đi lại đám fan của Khải Hoàng, giọng nói hết sức dễ nghe, hỏi:

    - Mấy bạn có biết anh Khải Hoàng bị làm sao không vậy?

    - Lúc nãy anh ấy tới lớp tìm Thúy nhưng không gặp Thúy, lại nhận nhầm với một nữ sinh kiêu ngạo nào đó, bị cô mắng vài câu nữa chứ! – Một nữ sinh đại diện đáp lại.

    - Vậy à? Thật cảm ơn bạn nha! Thôi chào mấy bạn, Thúy vào lớp đây!

    Thanh Thúy làm bộ làm tịch cười chào rồi bước đi, miệng toe toét mà trong lòng thì xấu xa. Nhìn nhầm sao? Chắc là con nhỏ Yến Nguyên đó rồi! Khải Hoàng lại còn có thái độ như thế! Không được, tuyệt đối không được! Nếu anh Hoàng mà thích con đó thì nguy to mất! Phải ra tay trước thôi! Thanh Thúy nghĩ xong, trở về lớp, bắt đầu tìm tòi nghiên cứu kế hoạch chi tiết.

    […]

    Trên sân thượng của dãy phòng giáo viên, Yến Nguyên đứng tựa hai khủy tay lang cang. Gió thổi mát rượi, hất tung mái tóc mượt như lụa của cô, tạo nên một thiên thần trong gió.

    Gió, lại là gió! Đối với cô, ngoài khói trắng của café thì gió là tuyệt nhất trên đời, nó khiến cô vừa thích vừa ghét. Thích vì gió mát, gió làm diệu lòng người. Ghét vì gió nghịch ngợm, phá ái tóc của cô rối mù cả lên. Yến Nguyên khẽ cười, nụ cười tỏa nắng.

    Tai phone nhẹ nhàng vang lên bài hát Petrayal khiến tâm hồn của Yến Nguyên nhẹ nhàng bay bỗng. Cô lại ngửa mặt ra đón gió, tận hưởng cái không kí hiếm có ở một đất nước nhiệt đới.

    - Thích lắm à?

    Một giọng nam chứa khí chất lạnh lùng phát ra. Yến Nguyên nghe được vì bài hát thuộc thể nhạc nhẹ, không đến mức ảnh hưởng đến các giọng nói khác.

    Theo phản xạ, cô quay người lại nhìn. Bất giác, hai ánh mắt đối nghịch màu, vừa âm lãnh vừa cô đơn chạm vào nhau. Cứ như thế, Nam Phong và Nguyên nhìn nhau chăm chăm. Được một lúc cô cũng trở lại tự thế cũ.

    - Cậu, còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?

    Nam Phong tiến đến đứng cạnh cô, hai tay cũng chống vào lang cang. Yến Nguyên khẽ nhìn qua anh, một nửa gương mặt bên trái. Gió hất tung máy tóc màu hạt dẻ, lộ ra vầng trán trí thức. Làn da trắng, mũi cao, môi cong và một đôi mắt màu huyết đỏ rực như máu. Cái hoa tai đá quý màu tím khiến Nam Phong càng đẹp mê người.

    Chợt Yến Nguyên nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày trước, khóe mắt chợt hiện lên một sự bực tức, càng nhìn chăm chăm anh hơn. Không biết tai nghe của cô đã được tháo lúc nào.

    - Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Cậu, còn giận không? – Nam Phong hõi một câu làm Yến Nguyên thoát ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng bình tĩnh lại, cười nhạt.

    - Tôi và cậu, có gì phải giận! Chỉ là, cậu đánh bạn của tôi, hôm nay lại lên đây hỏi tôi như thế là có ý gì? – Ánh mắt cô thu lại, rời khỏi gương mặt tuấn tú kia mà nhìn về phía xa.

    - Tôi cũng không biết! Là tôi đặc biệt có hứng thú giao tiếp với cậu! Bỏ qua chuyện cũ, làm bạn? – Nam Phong nghiêm túc nói, mắt vẫn nhìn đi nơi khác.

    - Hứng thú? Tôi nào phải món hàng để cậu gây cảm hứng! Lại càng không thích là bạn với một kẻ bốc đồng! – Yến Nguyên nói xong, biểu hiện lạnh lùng rời khỏi chỗ này, để lại Nam Phong với một sắc mặt vô cùng khó coi.

    Là anh đã hạ bệ, chủ động lên tiếng trước. Vậy mà Yến Nguyên cô lại chẳng coi Nam Phong anh ra gì, rõ quá đáng! Cô đúng là cao cao tự đại, tự ình là đúng! Trần Hùng Nam Phong anh xưa nay coi đàn bà con gái như rác, cô may mắn được để ý mà chẳng biết quý trọng, lại còn dám tát anh vì một kẻ khác! Ôi trời, anh chết trong suy nghĩ mất thôi.

    Không lẽ những gì Bảo Khánh nói là thật, là anh đang bắt đầu có biểu hiện tâm lí về người khác phái? Ây dà, không khéo có vấn đề về giới tính cũng nên. Tốt nhất nên nghe tên lắm mồm Bảo Khánh là đi gặp bác sĩ tâm lí! Đúng rồi, nên đi gặp bác sĩ một phen.

    Nghĩ ngợi hồi lâu, Nam Phong xoay người rời khỏi sân thượng, đi tìm Bảo Khánh giải khuây một tí. Hai ngày căn thẳng đúng là khó chịu, nên đua xe cho thoải mái một tí.

    […]

    Hai tiết đầu trôi qua, Yến Nguyên ngồi nghe nhạc. Xem ra hôm nay cô rất không khỏe, không biết là chuyện gì nữa. Nam Phong và Bảo Khánh thì vẫn mất tích, không thèm vào lớp thì đúng hơn. Diệu Anh đang lo lắng cho Yến Nguyên nhưng cô vẫn cứng đầu, không chịu đi khám bác sĩ, thật là hết chỗ nói.

    Sau giờ, ra chơi, lớp 11a3 có giờ học bơi lội, chung tiết với lớp 12a3, tức là lớp của… Khải Hoàng.

    Đúng là cái lớp quý tử, giờ học bơi mà cứ như trình diễn thời trang đi biển. Nữ thì màu mè lòe loẹt, nam thì hoa văn sinh động, đúng là “ khoe của”, loại người mà Yến Nguyên và Diệu Anh ghét nhất. Bọn này cứ thi nhao ưỡn ưỡng ẹo ẹo, lượn lượn lờ lờ rồi lại nói là… khởi động. Khổ nổi gặp huấn luyện viên dễ tính nên chả la mắng gì.

    Thanh Thúy biết là học chung với với lớp khác vậy nên chọn ình một bộ đồ bơi vô cùng nổi với gam màu đỏ. Da trắng, eo thon, số đo khá là chuẩn nên nhỏ vô cùng tự tin với “ Nice Body” tự phong của mình. Yến Vy còn chơi sốc hơn, quất nguyên bộ bikini 2 mảnh màu nude, nhìn xa mà không soi kĩ thì bảo đảm nhầm lẫn 100%.

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 28.

    Vừa vào được một lúc thì Nam Phong và Bảo Khánh từ đâu xuất hiện với bộ đồng phục bơi lội. Ôi trời ơi, hai người này mới thật sự là sỡ hữu “ Nice Body” nè. Nam thì ngưỡng mộ mà nữ thì muốn phụt cả máu mũi cả ra.

    - ÔI! Anh Phong, em yêu anh!

    - Người đâu mà đẹp quá!

    - Chỉ bí quyết đê!



    Sáu múi, da màu lúa mì, cơ bắp săn chắc, bảo đảm 90% là không có mỡ thừa, lại thêm vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa, hai người này quả là đốt tim đối phương.

    ( Tác giả còn muốn phụt máu mũi! Ai có hứng thú thì đi xem bộ Anime “ Trò đùa của thần linh” ấy, rồi tưởng tượng body của Nam Phong và Bảo Khánh nha.)

    Vì đây là hồ bơi trong nhà, lại được lắp kính trong suốt nên cứ như ở biển nhân tạo, có nắng có nước, y hệt khu nghỉ mát. Cộng thêm trường học chuẩn quốc tế nên có cả ghế bố để tắm nắng, quá tuyệt.

    Hai chàng trai tài tử đi sượt qua đám người đó, chọn hai cái ghế rồi nằm thẳng cẳng tắm nắng, chờ đến tên mình thì bơi thôi, không thèm khởi động.

    Lúc này lớp 12a3 cũng đã đến, các học viên lại được ngắm thêm một “ Nice Body” nữa của Hội trưởng Khải Hoàng. Anh này thì da trắng, cơ bắp cũng không được như Nam Phong hay Bảo Khánh nhưng cũng có lợi thế là cơ bụng sáu múi, cao ráo điển trai.

    Các nữ sinh cứ reo hò um trời um đất, gọi tên, nhìn trộm, thậm chí là làm gì đó để được một trong ba người chú ý nhưng đều bất thành.

    Khải Hoàng xuống tới, khởi động một chút thì nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng cũng nhìn ra Thanh Thúy, thấy nhỏ đang đứng khởi động thì liền tới bắt chuyện.

    - Hey! Chào em! Khởi động à?

    - A! Anh lúc nào cũng làm người ta giật cả mình! – Thanh Thúy cười cười.

    - Một lát anh sẽ thách đấu lớp em, được không?

    - Ừm… Cũng được! Một lát em sẽ thông báo với lớp!

    - Ok! Anh về lớp đây! Lát nữa gặp!

    - Lát nữa gặp!

    Khải Hoàng xoay đi, trong lòng có chút ít thất vọng vì đang tìm một người khác mà lại không thấy đâu.

    Nhưng anh chưa đi được 5 bước thì cái bể bơi đang ồn ào nào nhiệt thì đột nhiên im bặt, không có lấy một tiếng động. Là người ai mà chẳng tò mò nên Khải Hoàng liền ngó nghiêng.

    Bảo Khánh cũng tò mò nên cũng ngốc dậy coi tình hình, Nam Phong thì vẫn nằm chình ình đeo dây phone nghe nhạc vì chuyện chẳng liên quan đến mình…

    1’…

    2’…

    3’…

    AAAA!!!!

    Yến Nguyên và Diệu Anh hướng từ phòng thay choàng khăn đồ đi ra, đẹp như mỹ nữ. Da vừa trắng vừa mịn như trứng gà bóc. Tóc búi cao để lộ cái cổ hấp dẫn. Chân dài, số do chuẩn đến từng milimet, cả hai khiến cái hồ bơi đứng yên bất động bởi độ “ Hot” của mình.

    Yến Nguyên mặt đồ bơi một mảnh màu vàng nhạt, màu sắc ấm nóng, đối lập với vẻ mặt của cô. Diệu Anh thì đồ bơi màu hồng phấn, nhẹ nhàng thanh tao. Đây là hai mẫu đồ bơi mới nhất của thương hiệu nhất nhì thế giới, giá cả cũng lên đến ngàn đô.

    Một người lạnh lùng, một người ấm áp, cả hai lại trung hòa khiến họ đẹp như hai đóa hoa giữa rừng thẳm.

    ( Rừng là những học sinh bình thường. Nam Phong và Bảo Khánh lại là người “ hái hoa”. Khải Hoàng, Thanh Thúy và cả Yến Vy chỉ tội là lá mà thôi!)

    - Phong! Phong! Nhìn kìa! – Bảo Khánh lay lay bắp tay Nam Phong, mắt nhìn Diệu Anh quên cả chớp.

    - Assiiia! Cái quái…

    Nam Phong giật dây phone ra, bực mình bật dậy, còn tính mắng cho Bảo Khánh vài câu nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng “ Hot hơn siêu mẫu” của Yến Nguyên mà chả ứ ới được cái mô tê gì nữa.

    Nam Phong chợt thấy có một thứ chất lỏng gì đó âm ấm đang chảy ra từ mũi mình, đưa tay lên quẹt thì “ hết hồn” vì đó là máu mũi. Nhìn qua Bảo Khánh thì cậu cũng đang chảy máu mũi mà bản thân chẳng hay biết gì.

    - Khánh! Chảy-máu-mũi!

    Nam Phong nhấn mạnh từng chữ nhưng chẳng ăn nhập gì với cậu liền đưa tay véo vào hông Bảo Khánh một cái.

    - Ây dà! Đau!

    Bảo Khánh nhăn nhó. Nam Phong lắc đầu thở dài, lấy một tay bịt mũi, tay còn lại rút ra một nùi khăn giấy dúi vào tay Bảo Khánh rồi anh cũng rút ra mấy tờ nhét vào mũi mình.

    - Bị làm sao đó? Đứa tớ làm trò gì? – Bảo Khánh y như “ con giai tơ”.

    - Chảy-máu-mũi! – Nam Phong lạnh lùng nói.

    Lúc này Bảo Khánh mới đưa tay lên quệt thử thì tá hỏa, quơ luôn cả hộp lau mũi rối rít với cái suy nghĩ: “ Không thể để Diệu Anh thấy được!?”.

    Nam Phong cầm máu xong thì nhìn xung quanh. Yến Nguyên và Diệu Anh đang đi về phía họ, còn phần lớn học sinh vẫn đang bất động. Đột nhiên cậu nóng máu khi thấy có mấy nam sinh cũng bị… chảy máu mũi.

    Còn kia nữa, chẳng phải là Hội trưởng hội học sinh sao? Anh ta cũng bị chảy máu mũi nữa kìa! Thật là bực mình, ai cho nhìn người của mình! Trời ạ! Mày nghĩ lung tung gì đó hả Phong? Mày điên rồi!

    Không khí hồ bơi bị hâm lên đến gần 100 độ C làmYến Nguyên và Diệu Anh bực mình.

    - Khụ… khụ! – Diệu Anh vờ ho khan một tiếng khiến mọi người bình thường lại, có cả 3 người là Khải Hoàng, Thanh Thúy và Yến Vy.

    Cả hai tiếp tục tiến đến ngồi ở hai chiếc ghế… cạnh Nam Phong và Bảo Khánh. Thế là, nhiều chuyện ly kỳ xảy ra.

    Sơ đồ nhìn từ trên xuống, từ trái qua phải:

    [ Hồ bơi]

    Diệu Anh | Yến Nguyên | Nam Phong | Bảo Khánh
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 29.

    Sau tiếng ho khan của Diệu Anh, bây giờ mọi thứ có vẻ là khá bình thường rồi. Bảo Khánh chạy tọt qua bên kia, mặc kệ Nam Phong để được ngồi cạnh Diệu Anh, cô thì cũng chẳng quan gì mấy đến cậu.

    Do là hôm nay không được khỏe nên Yến Nguyên vừa tới đã nằm xuống, lấy chăn đắp ngang thân dưới rồi khép mặt mệt mọi. Diệu Anh thì lấy tay gối đầu nhìn mọi người xung quanh.

    Khải Hoàng định đi qua bắt chuyện với Yến Nguyên nên tranh thủ phân công công việc ọi người. Thanh Thúy cũng chẳng khác mấy, tình cách gây chú ý cho Nam Phong.

    - Chào Phong! Hai ngày rồi không đi học, hôm nay đi bơi à? – Nhỏ ngồi xuống cái ghế cạnh Nam Phong thì tim như muốn nhảy cả ra ngoài vì cái “ Nice Body” của anh.

    - Có vấn đề gì? – Nam Phong lạnh lùng hỏi ngược lại làm Thanh Thúy sượng người.

    - Khô… không có gì? Cậu không định khởi động à? – Nhỏ dài dòng dây dưa níu kéo cuộc trò chuyện.

    - Không! – Lại lạnh lùng.

    - Ơ… Vậy thì…

    - Nếu không có gì thì cậu có thể đi! Tớ muốn yên tĩnh! – Nam Phong.

    - À! Vậy thì không phiền cậu nữa! – Thanh Thúy nói rồi xụ mặt quay đi, quá hớ độ là khác.

    - Hey! Chào cậu! – Bảo Khánh te tửng.

    - Chào! Trốn học 2 ngày rồi nhỉ? – Diệu Anh đùa cợt nói.

    - Ôi dào! Nghỉ ngơi mà cậu làm gì gọi là trốn ghê thế? – Bảo Khánh.

    - Đùa một tí! Cậu thích học bơi lắm à?

    - Cũng có một chút! Còn cậu?

    - Thích, rất thích!

    Bảo Khánh và Diệu Anh cứ thế mà trò chuyện khiến cho đám fan của Bảo Khánh tức đến độ đỏ mặt, cở sức được cấu xé Diệu Anh mới hả dạ. Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Báo Khánh thì cả bọn đã chạy toán loạn.

    Bên cạnh hai người họ thì có hai tảng băng to đùng nằm đó. Một tảng băng đang ngày càng đông lại, một tảng thì đang tan chảy dưới “ ánh mặt trời” chói chang.

    - Chào em! – Khải Hoàng từ đâu đi tới, trên mặt nở nụ cười sát gái.

    Yến Nguyên không trả lời, chỉ mở mắt nhìn sượt qua anh một cái rồi tiếp tục nhắm mắt làm Khải Hoàng tụt cả hứng.

    Nam Phong nhìn thấy bộ mặt “ sượng ngắt” của Khải Hoàng thì cười nhết mép. Đường đường là học sinh năm cuối, lại là Hội trưởng hội học sinh mà cả bắt chuyện với một nữ sinh lớp dưới cũng khó khăn tới như vậy! Đáng khinh! ( Anh Phong cũng bất lực đó thôi! * Bĩu môi*)

    - A! Em tên là Yến…

    Phét! Phét!

    Vừa lúc Khải Hoàng định nói thêm câu nữa thì tiếng còi của huấn luyện viên lớp anh. Khải Hoàng vội vả nói:

    - Anh là Khải Hoàng lớp 12a3! Rất vui được gặp em! – Nói xong anh liền chạy về lớp.

    Yến Nguyên vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy phiền toái với “ thằng cha” chết tiệt đó. Người gì mà vô duyên, cô đã không thích tiếp xúc mà cứ nỉ non rồi lại ỷ ôi.

    - Vừa vào trường mà được Hội trưởng thích, sướng nhỉ? – Nam Phong nói giọng bông đùa.

    - Anh ta thích tôi khiến cậu đau lòng à? Thích anh ta thì cứ nói, tôi giới thiệu giúp, nhá!?

    Yến Nguyên nói rồi cười nửa miệng bước đi, bỏ lại Nam Phong tức muốn xì khói.

    Yến Nguyên chọn một hồ bơi chưa có ai dùng rồi bước xuống. Cả đám con gái thấy vậy liền nhìn cô một cách kỳ lạ. Nước chỉ thấp hơn ngực Yến Nguyên một tí nên cô chỉ ngâm mình mà không tắm.

    Trên này, chiếc chuông điện thoại của Yến Nguyên đột ngột vang lên. Diệu Anh định quay sang xem xét thì đã thấy Nam Phong cầm điện thoại lên trả lời, còn ra dấu cho cô im lặng.

    Đầu dây bên kia vang lênh một giọng nam ấm áp:

    - Alo! Một lác tớ đến trường đón cậu, Sharon nhá!? – Rick vui vẻ nói.

    - Tìm Yến Nguyên à? Cô ấy không có ở đây! – Giọng nói gian xảo của Nam Phong.

    - Cậu… cậu là ai? Tại sao Sharon không nghe máy? – Rick tức giận.

    - Cô ấy… bận rồi!

    Nam Phong trả lời một cách bí ẩn rồi… khóa máy luôn, bỏ lại Rick với một dấu hỏi to đùng về người nghe điện thoại và Yến Nguyên. Nhất định một lát phải đi đón cô ấy hỏi cho rõ mới được, nhất định.

    Bên này, Diệu Anh nhìn Nam Phong tròn xoe mắt. Trong đầu cô cũng có một dấu hỏi to đùng. Cái tên Nam Phong này đúng là thân kinh! Để Yến Nguyên biết cậu đụng vào đồ của cô ấy là coi như “ Tứ mã phanh thây” cậu luôn cho xem! Chờ đó, tôi sẽ mách Yến Nguyên!

    Yến Nguyên đang ngã người tận hưởng làn nước mát thì đột nhiên nước bị chấn động mạnh, buộc cô phải mở mắt ra tìm nguyên nhân. Cái gì thế kia? Cô ả Thanh Thúy và một đám con gái chung lớp kéo xuống bơi! Tình hình gì đây, cô ghét như thế, mất vệ sinh chết đi được!

    - Làm cái gì thế? – Yến Nguyên đứng dưới hồ bơi hỏi, gây sự chú ý không ít ột tốp người.

    - Tất nhiên là bơi! – Một nhỏ mặt đồ bơi màu tím nói.

    - Đi lên! – Yến Nguyên lạnh lùng ra lệnh, ngay lập tức cả Yến Vy cũng kéo lại “ xem trò vui”.

    - Tại sao? – Một nhỏ mặt đồ bơi màu cam nói.

    - Các cô làm ô nhiễm nước trong hồ!

    - Ý cậu là gì hả? – Thanh Thúy giả giọng “ nai tơ” hỏi.

    - Tôi nói các người bẩn!

    Yến Nguyên thì ngược lại, không kiên kị trả lời ngay. Diệu Anh nhìn thấy chỉ có nước lắc đầu ngán ngẩm rồi mở khăn tắm đứng dậy bước nhẹ nhàng xuống hồ. Cô biết Yến Nguyên không khỏe nên tốt nhất không nên để cậu ấy tức giận được, bằng chứng là sắc mặt của Yến Nguyên ngày càng kém đi.

    - Nguyên, để mình! …* Quay qua bọn kia*… Tôi khuyên các cậu, tốt nhất nên đi lên đi! Yến Nguyên không thích như thế này!

    - Này! Hai cậu thật quá đáng! Đây là hồ bơi ở Noble School chứ không phải hồ bơi tại gia đâu mà lại cư xử như thế! – Thanh Thúy cố gây sự chú ý về phía Yến Nguyên.

    - Vậy thì sao? Tôi nói lần cuối, các cô có tránh không thì bảo? – Yến Nguyên đanh giọng.

    - Chúng tôi không...

    - Trật tự! Đại diện cho Hội Học sinh, tôi nhắc nhở các em không được làm loạn trong phạm vi nhà trường! Bằng không sẽ giao Ban Kỷ luật xử lí! – Khải Hoàng chen qua đám đông nói một mạch. Bản thân anh cũng không biết mình đang bênh vực cho Thanh Thúy hay cho người khác nữa đây.

Chia sẻ trang này