1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 15/04/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 30.

    - ĐI LÊN! – Yến Nguyên đến cả một cái nhìn cũng không nhìn Khải Hoàng, tay chỉ thẳng và đám bạn của Thanh Thúy và nhỏ như ra lệnh.

    Khải Hoàng như bị cái gì đó kích thích, chạy lại cầm điện thoại lên nhấn gọi cho Trưởng Ban Kỷ luật.

    Cuộc gọi kết thúc, anh lại chen qua đám đông một lần nữa để tiếp cận “ Chiến trường”. Một bên là hai cô gái có vẻ rất lạnh lùng. Một bên thì cứ như một con thỏ đang đứng giữa những tấm lá chắn.

    - Tôi đã gọi cho Ban Kỷ luật rồi đấy! Nếu như các em không nghe lời thì đừng tránh chúng tôi thẳng tay đưa ra Hội Đồng Kỷ Luật. Mau tự giải quyết vấn đề! – Khải Hoàng như muốn đe dọa thẳng mặt Yến Nguyên và Diệu Anh nên ánh nhìn vẫn chăm chăm về phía họ.

    Có lẽ như kế hoạch của Khải Hoàng đã thành công khi Yến Nguyên hướng ánh nhìn sắc lạnh của cô về phía anh khiến anh bất giác rùng mình một cái.

    - Xác định? – Yến Nguyên hỏi bằng thứ giọng tà mị nguy hiểm.

    - Ý em là gì? – Khải Hoàng vô tình đánh mất hình tượng, giọng nói chứa không ít lo lắng trước sự ngạo mạn của một người con gái lớp dưới.

    Thanh Thúy như cảm nhận được không khí đang ngày càng căng thẳng nên vọt từ hồ bơi lên, khép nép đứng sau Khải Hoàng khiến anh hơi đỏ mặt một cái.

    Yến Nguyên hừ lạnh, nhẹ nhàng đi đến thanh vịnh rồi bước lên đi đến bên Khải Hoàng làm tim anh lại đập liên hồi. Xung quanh cũng đang rộ lên đàm tiếu, phân bua.

    Tiếp theo sau đó, một tiếng “ Chát” gần như chói tai vang lên. Mọi người chỉ thấy được mặt Khải Hoàng vẹo sang một bên, trên gương mặt trắng trẻo in hằng 5 dấu tay màu hồng tía đang sưng lên thấy rõ.

    Tất cả đám con gái chỉ lặng thing, lấy tay lên che miệng vì sốc. Nam sinh thì há hốc cả mồm, mắt muốn rớt ra ngoài. Thanh Thúy đứng phía sau bất chợt rung lên lẩy bẩy vì sợ. Bảo Khánh hết nhìn Yến Nguyên rồi lại quay sang biểu cảm của Khải Hoàng ra sau. Nam Phong cười cười, cảm thấy càng ngày càng muốn tiếp cận cho bằng được cô gái đầy gai nhọn là Yến Nguyên. Yến Vy thì cũng không ngạc nhiên là mấy, bản thân nhỏ cũng đã 2-3 lần thỉnh giáo. Bên dưới, mấy đứa lúc nãy chỉ trỏ Yến Nguyên bây giờ cũng nhìn cảnh tượng trước mắt một cách trân trói.

    Diệu Anh lắc đầu một cái rồi bước lên. Thấy Diệu Anh, Yến Nguyên nhìn cô một cái rồi nhìn thẳng mặt Khải Hoàng, nói:

    - Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này ghét nhất 2 loại người. 1 là dựa vào một chức danh hèn hạ mà ra lệnh cho tôi. 2 là mặt dày. Anh là loại thứ nhất, còn cô là loại thứ 2. Tôi cảnh cáo các người, tránh xa tôi ra một chút và tốt nhất đừng chọc giận tôi! Đối với tôi, các người rất bẩn, hiểu không hả? – Yến Nguyên nói xong thì đi lại ghế nằm lúc nãy, cầm điện thoại và khăn tắm hướng cửa đi tới, bỏ lại mọi người đang ngơ ngác như con nai tơ.

    Bữa học bơi hôm đó của lớp 11a3 và 12a3 được tiếp tục sau khi Thanh Thúy đưa Khải Hoàng lên phòng y tế bôi thuốc. Diệu Anh biết Yến Nguyên không vui, tốt nhất nên để cô ấy một mình.

    - Học tiếp đi! Tạm biệt! – Sau khi Yến Nguyên rời đi thì đến lượt Nam Phong.

    - Không học à? – Bảo Khánh.

    - Không cần! – Anh trả lời chắc nịch.

    - Tạm biệt! – Diệu Anh.

    [...]

    Yến Nguyên rời khỏi đó rồi thẳng đến phòng thay quần áo. Sau khi thay ra bộ đồng phục học sinh, Yến Nguyên định tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhưng vừa tới cửa đã thấy Na Phong đứng đó với dáng vẻ lười biến, áo bỏ ngoài, tay đút túi quần, nhìn cực kỳ thu hút... người khác.

    - Định đi vê sao? – Nam Phong cất tiến hỏi như muốn cản đường Yến Nguyên, tay đưa lên chắn ngang lối đi của cô.

    - Có chuyện? – Yến Nguyên dừng bước hỏi.

    - Thật sự không thể làm bạn với cậu được sao?

    - Tại sao cứ cố chấp?

    - Vì thích!

    - Thích?

    - Ừ! Có thể gọi là đam mê!

    - Tôi không phải một môn nghệ thuật hay gì đó để được người khác đam mê!

    - Cậu, lúc nào cũng nói chuyện với người khác như vậy! Cứ y như, không ai cho cậu cảm giác an toàn!

    - Đúng! Tạm biệt! – Yến Nguyên gạt cánh tay đang cảng đường của Nam Phong ra, lạnh nhạt bước đi.

    - Vậy thì tôi sẽ cho cậu cảm giác an toàn! – Nam Phong nói vọng lại từ phía sau của Yến Nguyên nhưng cô vẫn không quay đầu lại hồi đáp.

    “ Bỏ cuộc đi! Tôi, không cần ai bận tâm cả!”.

    Suy nghĩ không thành lời của Yến Nguyên tựa như cơn gió lạnh khiến tâm hồn cô ngày càng đóng băng.

    “ An Toàn’, một thứ Yến Nguyên chỉ cảm nhận được từ Diệu Anh và Rick. Tất cả chỉ là khái niệm của dối trá, tất cả. Day dưa chỉ tội khiến cô ngày càng mất lòng tin và mất đi cảm giác an toàn.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Sau buổi học bơi hôm đó, Yến Nguyên phải ở nhà dưỡng bệnh 3 ngày vì cô bị huyết áp thấp, phải bồi bổ lại. Kế hoạch do YếnVy dày công tốn tiền vạch ra cũng coi như công cóc.

    Cũng sau vụ việc ở hồ bơi đó, hình tượng của Khải Hoàng và Thanh Thúy không biết vì lí do gì mà được nhân lên mấy bậc.(!?) Tiếng tăm của Yến Nguyên và Diệu Anh thì ngày càng lớn, lượng fan không thua gì Thanh Thúy, chủ yếu là nam sinh.

    […]

    Như thường lệ, Diệu Anh sẽ dùng bữa trưa ở căn-tin trường, do đầu bếp của cô đích thân nấu, sau đó sai người mang tới cho cô, Yến Nguyên thì không – ăn – trưa, thường thì sẽ nghe nhạc.

    Lâu lâu lại có một fan hâm mộ quá khích mà chuẩn bị cả bữa trưa rồi đứng cúi đầu đưa tận bàn Yến Nguyên, nhưng kết cục thì ai cũng biết: cả nhìn thì Yến Nguyên cũng chẳng nhìn lấy. Thế mà cả phần ăn trưa của Diệu Anh thỉnh thoảng cũng có không ít kẻ làm rồi đưa tới, báo hại vệ sĩ của Yến Nguyên ăn muốn nổ ruột.

    Còn thư tỏ tình thì coi như toi, tụi nó không dám đến gần nên toàn đưa cho vệ sĩ, cuối cùng hai nàng lại không đọc rồi còn nói một câu: “ Mấy anh đọc giùm đi!”. Vậy là tỏ tình hai bà chủ thành tỏ tình vệ sĩ mới ghê. ~_

    ~ Còn hai anh chàng Nam Phong và Bảo Khánh mới tức. Năm nào cũng nhận cả đống thư hâm mộ của fan vậy mà năm nay lại không chịu nhận, khổ nỗi làm tan nát tim không biết bao nhiêu em. Kể cũng lạ, năm trước thì Nam Phong cũng không có nhận, có mỗi Bảo Khánh xớn xa xớn xác, nhận hết phần cậu rồi còn xớ rớ tới phần của Nam Phong, đọc cho đã còn cười sặc sụa trêu ghẹo anh, báo hại chạy như ma đuổi không biết bao nhiêu lần.

    Năm nay không hiểu lí do gì mà cả hai im bặc mà còn lạnh lùng phát sợ. Bảo Khánh chỉ bắt chuyện với mỗi Diệu Anh, lâu lâu thì cũng nói được với Yến Nguyên 1-2 câu gì gì đó. Nam Phong thì như tảng băng, không nói không rằng, suốt buổi ngồi nhìn chăm chăm vào một đôi mắt màu tro của ai đó khiến Yến Nguyên cảm bức bối thấy khó chịu vô cùng, cứ y như bị theo dõi một cách công khai.

    […]

    Hôm nay trời trong xanh không một gợn mây và có lẽ là ngoại lệ khi Yến Nguyên cùng Diệu Anh xuống căn-tin ăn trưa, gây ra một vụ “ ùn tắc giao thông” không hề nhẹ. Biết bao con mắt soi mói xen lẫn thán phục cứ chỉa thẳng vào hai cô, trong khi phía sau còn có hai vệ sĩ “ mình cao hai trượng” đi cùng, nhiệm vụ của họ ngoài bảo vệ thì còn có sai vặt khi hiện giờ cả hai đang cầm hai phần đồ ăn trưa cho Yến Nguyên và Diệu Anh. ?_?

    Cả hai chọn ình một bàn rộng rãi thoáng mắt gần cửa sổ và cũng là bàn trống duy nhất hiện giờ rồi ngồi xuống, hai vệ sĩ chu đáo đặt hai phần ăn xuống rồi lùi ra xa 5m.

    - Sao hôm nay nổi hứng ăn trưa thế? – Diệu Anh vừa xếp khăn ăn đặt lên đùi vừa hỏi.

    - Là ba! Ba biết tớ không ăn trưa nên từ nay cho nhà bếp mang đồ ăn đến cho tớ! – Yến Nguyên lười biếng mở hộp. Của cô là cháo gan ngỗng, súp gà nấu nấm và một ít táo xanh.

    - Ba cậu làm đúng đó! Cậu không ăn trưa như thế, huyết áp thấp là đúng rồi! – Diệu Anh cũng mở hộp của mình. Có thịt bò xào đậu Hà Lan, cá hấp cải xanh, canh bí đỏ nấu tôm và cơm trắng.

    - Liên quan gì đến nhau! Cậu uống gì không, tớ nói người đi mua?! – Yến Nguyên săm soi thố cháo gan ngỗng trước mặt, phải bảo đảm an toàn mới dám húp thử một miếng.

    - Nước suối được rồi!

    Yến Nguyên nhận được đáp án, phất tay ra hiệu ột vệ sĩ chạy đến rồi dặn dò:

    - Mua cho tôi 1 chai nước suối và 2 chai Rivive! Mua mấy loại nhập khẩu ấy! Ở đây chắc không có đâu, ra ngoài mua đi!

    - Dạ bà chủ! – Một vệ sĩ trả lời rồi rời đi.

    - Nguyên này, cậu thật sự không ăn cơm à? – Diệu Anh hỏi.

    - Không! – Yến Nguyên trả lời, tay lấy muỗng khuấy khuấy thố súp gà y hệt kiểm nghiệm độc tố trong đó.

    - Why? ( Tại sao?)

    - Không thích thôi!

    - Không thích cái gì? – Nam Phong bất thình lình xuất hiện, còn có cả Bảo Khánh. Cả hai định kéo ghế ngồi xuống thì vệ sĩ chạy đến ngăn lại nhưng bắt gặp ánh mắt biết nói của Yến Nguyên thì lẳng lặng lùi lại.

    - Hello! Ăn gì đấy? – Bảo Khánh cười hì hì đặt khay cơm của mình xuống.

    - Ăn trưa! – Diệu Anh.

    - Hình như chúng ta không thân tới mức có thể ngồi ăn như thế này nhỉ? – Yến Nguyên giọng cáu kỉnh nhìn Nam Phong nói.

    - Vậy thì bắt đầu từ bây giờ cứ mỗi bữa trưa là ăn chung thế này để làm thân đi! – Nam Phong nhún vai một cái, cúi xuống bắt đầu ăn.

    - Cậu…- Yến Nguyên lắc đầu một cái, tốt nhất là không nên tranh cãi với Nam Phong.

    - Nghe nói 2 người đi đâu cũng có 2-3 vệ sĩ mà sao từ nãy giờ thấy có 1 người vậy? – Bảo Khánh.

    - Đi rồi! – Yến Nguyên vừa trả lời xong cũng là lúc vệ sĩ kia xuất hiện, đặt túi nước lên bàn rồi lùi ra.

    - Về rồi đấy! – Diệu Anh lấy chai nước suồi ra, nhưng khổ nổi cái nắp chắt quá vặn mãi mà không được.

    - Để tớ! – Bảo Khánh chìa tay ra, ý bảo Diệu Anh đưa cho cậu mở giúp.

    - Này!

    Kịch!

    Nhìn Bảo Khánh mở sao mà dễ dàng quá không biết, vặn nhẹ một cái là ra.

    - Cảm ơn! – Diệu Anh cười cười.

    - Không có gì! – Bảo Khánh cũng cười cười.

    Đến lượt Yến Nguyên mở chai Revive của cô thì cũng vặn vẹo một hồi mà chẳng chịu dứt ra. Cô liết vệ sĩ một cái, anh ta liền hiểu ý chạy lại nhưng Yến Nguyên vừa đưa ra thì chai nước bị Nam Phong giật trên tay rồi quay lại phất tay ra hiệu cho vệ sĩ của Yến Nguyên ý nói “ Không cần các người!”.

    - Làm gì vậy hả? – Yến Nguyên lườm Nam Phong một phát.

    - Mở nắp chai nước! – Nam Phong cũng vặn nhẹ một cái, thao tác còn dễ dàng hơn Bảo Khánh thì cái nắp chai cũng dứt ra.

    - Cầm lấy!

    - Không cần!

    Cô hừ lạnh một cái, đưa tay định lấy chai khác thì cổ tay đã bị Nam Phong bắt lại. Anh dúi chai nước vào tay cô, không nói không rằng rồi cúi xuống ăn tiếp nhưng vẫn nhận ra Yến Nguyên đang ngượng đỏ cả mặt, Nam Phong cười thầm, cố gắng che giấu biểu hiên vui vẻ của mình hiện giờ.

  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 32.

    - Chào mọi người! Có thể ngồi chung không? – Một giọng nọi oanh oanh tạt tạt phát ra từ sau lưng Nam Phong và Bảo Khánh.

    - Không! – Diệu Anh khó chịu trả lời khi thấy vẻ mặt giả tạo của Thanh Thúy.

    - Tại sao? Tớ thấy còn chỗ mà!

    Thanh Thúy trả lời xong thì mặt dày chen giữa Nam Phong và Bảo Khánh mà ngồi. Mùi nước hoa Gucci của nhỏ vô cùng nồng nặc, xộc vào mũi Yến Nguyên khiến cô xém sặc muỗng cháo trong miệng.

    Nam Phong nhìn biểu hiện che miệng ho khan của Yến Nguyên, ngay lập tức lông mài chau chặt, rút cái khăn tay bằng lụa màu xanh biển trong túi đưa cho cô ấy thì cùng lúc, một chiếc khăn khác màu xanh ngọc cũng chìa ra khiến cả bọn không khỏi ngạc nhiên. Cái căn-tin nho nhỏ lại được một phen xáo xào cả lên với việc một chàng trai ngoại quốc vô cùng hansome cùng “ Hotboy” số 1 Noble School cùng ga-lang với một cô gái.

    - Rick! – Yến Nguyên nhìn anh ta, gương mặt thoáng chốc vui vẻ.

    - Cậu cầm đi!

    Rick đưa cái khăn của mình đến gần Yến Nguyên, nhưng Nam Phong nhanh hơn, dúi ngay cái khăn của anh vào tay Yến Nguyên y như dúi chai nước lúc nãy, động tác nhanh quá mức khiến Yến Nguyên không kịp phản ứng. Mấy nữ sinh ngồi chung quanh đó chỉ biết cắn muỗng nhìn Yến Nguyên như muốn ngai tươi cô, còn Thanh Thùy thì tức muốn đỏ mặt.

    Lúc này Rick mới để ý tới Nam Phong, đồng thời cũng nhận ra anh chính là người lần trước đánh mình. Gương mặt của Rick chuyển sắc, đồng thời vẻ mặt của Nam Phong cũng trở nên u ám hơn.

    - Sao cậu vào được đây? – Yến Nguyên nắm chặt cái khăn của Nam Phong trong tay rồi nói.

    - 1 cú điện thoại là được! Xem tớ đem cho cậu cái gì này?! Đoán thử xem?– Rick vừa nói vừa lấy cánh tay nãy giờ giấu sau lưng ra một bình giữ nhiệt bằng kim loại 500ml.

    - Kopi Luwak! – Yến Nguyên cười cười, đưa tay ra lấy. Nam Phong nhìn biểu hiện khác hoàn toàn biểu hiện của cô đối với anh thì không khỏi khó chịu, tại sao không thể đối xử với anh bằng vẻ mặt đó?

    - Bing Go! Pha bằng công thức mới của tớ! Có phần của Diệu Anh xinh đẹp nữa! – Rick nhìn Yến Nguyên cười thì trong lòng cam thấy ấm áp vô cùng, hoàn toàn không nhận ra Nam Phong là ngọn núi lửa sắp phun trào còn Bảo Khánh thì cũng bắt đầu nóng máu.

    - Cảm ơn nha! – Diệu Anh.

    - Cậu đến đây chỉ để đưa café cho tớ thôi hả? – Yến Nguyên không vội mở nắp, đẩy qua một bên.

    - Ừ! Nếu cậu muốn thì tớ có thể đợi cậu về cũng không sao!

    - Không cần! Giờ cậu có thể đi rồi!

    - Chưa gì mà đã đuổi rồi à!? Nói vậy thôi chứ tớ có việc! Đi trước, bye bye!

    - Tạm biệt! – Diệu Anh.

    - Bye!

    Bóng dáng của anh chàng ngoại quốc khuất sau dãy hành lang gây ra một sự nuối tiết không hề nhỏ ột số người. Yến Nguyên bắt đầu nhận ra vẻ mặt không được tốt là mấy của Nam Phong thì cảm thấy khó khó hiểu, chắc do xô xát lần trước đâymà.

    Đến lượt Diệu Anh, cô cũng cảm nhận được Bảo Khánh cũng đang bất bình thường, ngồi im re.

    - Đó là gì vậy Nguyên? – Thanh Thúy lên tiếng, phá nát mớ suy nghĩ của cả 4 người.

    - Cô không cần biết! Mà sao cô lại ngồi ở đây? – Yến Nguyên lãnh đạm nói.

    - Nhưng hết bàn trống rồi! – Thanh Thúy trả lời, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

    - Hết thì đứng mà ăn! – Yến Nguyên.

    - Nhưng…

    - Không nhưng nhị gì hết! Muốn ăn cơm hay ăn tát? – Yến Nguyên nhướng mài thách thức.

    - Phong! Nói giúp tớ một tiếng nha!? – Nhỏ quay qua tảng băng Nam Phong.

    - Không liên can đến tôi! – Nam Phong nổi cáu, vốn dĩ cậu đã cáu từ khi Rick xuất hiện.

    - Tớ… Tớ…- Thanh Thúy lấp bấp, khóe mắt như sắp rơi nước mắt.

    - Dẹp cái trò đó và rời đi được rồi đó! – Bảo Khánh cũng không vui quát nhỏ trước khi nhỏ quay qua nài nỷ mình.

    Thanh Thúy sượng người, cầm khay cơm đứng dậy bước đi. Vừa lúc đó Khải Hoàng cũng xuất hiện, thế là nhỏ khóc nấc lên. Khải Hoàng nhanh chóng chạy tới hỏi thăm.

    - Em sao vậy Thúy?

    - Khô… không có! – Nhỏ nấc từng tiếng

    - Nói anh nghe, ai bắt nạt em?

    - Tôi! – Yến Nguyên bực mình, bữa ăn hôm nay e là nuốt không trôi.

    - Em nói cái gì? Sao lại bắt nạt Thúy? – Khải Hoàng nhăn mặt. Vốn dĩ anh nghe là Yến Nguyên xuống căn-tin nên mới mò mẫn đi xuống, ai dè bắt gặp cảnh này.

    Xoảng!

    Yến Nguyên quăn phần trái cây trong bữa trưa của mình xuống đất, vẻ mặt cực kỳ tức giận khiến cả cái căn-tin muốn thót tim.

    - Tôi từng nói gì ở hồ bơi? Hả?

    - Tơ… tớ xin… lỗi! – Thanh Thúy lại khóc, giọng nói nghẹn ngào che đậy sự xấu xa.

    - Tôi sẽ đưa em ra Hội đồng Kỷ luật! – Khải Hoàng cũng tức giận, nói xong thì dìu Thanh Thúy bước đi.

    Yến Nguyên không trả lời, tự động cân bằng lại trạng thái trong sự ngỡ ngàng của tất cả học sinh trong căn-tin.

    - Này! – Yến Nguyên mở nắp bình giữ nhiệt, rót café ra cái ly giấy Rick chuẩn bị sẳn đưa cho Diệu Anh.

    - Cảm ơn!

    Rick luôn là người chu đáo, anh chuẩn bị sẵn 3 cái ly, luôn luôn là vậy. Không biết là trời xui đất khiến hay là do lí do gì gì đó mà Yến Nguyên tiếp tục rót café ra hai cái ly còn lại, sau đó đẩy về phía Bảo Khánh một ly rồi gật đầu một cái, ly còn lại chần chừ đôi chút.

    - Ừm! Cảm ơn cái cái khăn tay! – Yến Nguyên nhỏ tiếng, giọng nói chứa mội tí thùy mị đẩy ly café ra trước mặt Nam Phong.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 33.

    Oanh!

    Đầu Nam Phong ong lên một tiếng, dường như không tin vào những gì Yến Nguyên vừa nói, trong lòng cảm thấy vui vui. Vẫn đang chần chừ đôi chút thì một giọng nói bỡn cợt vang lên:

    - Uống đi! Café là của người ta của người ta nhưng là người ta đưa đó! – Bảo Khánh cười như khỉ đột. ( Ý của Bảo Khánh là tuy café của Rick nhưng là Yến Nguyên mời nên uống đi!)

    - Không nói với cậu! – Nam Phong lườm Bảo Khánh một phát.

    - Ở lại ăn đi! Tớ đi trước! – Yến Nguyên đứng dậy, cầm bình giữ nhiệt bước đi. Một vệ sĩ chạy lại thu dọn bữa ăn cho cô.

    Diệu Anh khẽ liết phần ăn của Yến Nguyên, nó vơi chưa được một nửa, cô nhíu mài, níu tay Yến Nguyên lại, cau có nói:

    - Ít ra thì cậu cũng ăn hết một nửa phần ăn của cậu đi chứ! Cậu chẳng bao giờ cảm nhận người khác quan tâm đến cậu hay sao hả Nguyên?

    Câu nói của Diệu Anh khiến Nam Phong sững sờ. Đúng vậy, Yến Nguyên chính là không muốn người khác quan tâm đến mình, trừ khi người đó cứng đầu theo mãi không thôi. Phía sau vẻ lạnh lùng cô độc đó, chắc chắn chỉ là một cách hoa mỏng manh, chắc chắn.

    Đáp lại thái độ giận dữ của Diệu Anh, Yến Nguyên cười:

    - Không sao! Không cần quan tâm cũng chẳng sao! – Nói rồi cô quay lưng bước đi trước biết bao con mắt sững sờ của những học sinh khác.

    - Tớ không muốn ăn nữa! Tớ lên sân thượng hóng gió! – Diệu Anh ủ rũ quay gót.

    - Tớ đi với cậu! – Bảo Khánh liền đuổi theo Diệu Anh.

    Còn lại Nam Phong ngồi đó, anh trầm tư suy nghĩ. Yến Nguyên – một cái tên dường như đã khắc sâu vào tâm trí anh từ lúc nào. Có lẽ cô ấy phải cố gắng trung hòa cuộc sống để hoàn hảo trong suy nghĩ của bản thân cô ấy. Thái độ của Yến Nguyên có thể thay đổi trong 1s, cũng có thể mãi mãi chỉ là lạnh lùng. Anh nhất định khiến Yến Nguyên biết được thế giới này còn nhiều niềm vui hơn cô ấy nghĩ.

    Trong lúc đó, tại một bàn khác…

    - Ê Vy, con đó thật sự là chị mày à? – Mỹ Ngọc mặt kênh kênh.

    - Chị cái khỉ gió! Còn lâu!

    - Thế nghe mày nói định trả đũa con đó mà? Nhanh nhanh không khéo anh Khánh của tao của bị con cái gì Anh đó lôi kéo thì khổ! – Mỹ Ngọc nhắc đến Bảo Khánh thì mặt sung sướng thấy rõ.

    - Yên tâm đi! Lần trước không làm được gì thì lần này nhất định tao phải thành công! Hơn nữa tao sẽ làm to hơn cho con Nguyên đó thấy. Lại đây tao nói nhỏ cho nghe! – Yến Vy lấy ngón tay kéo kéo Mỹ Ngọc.

    - Đầu tiên tao sẽ lẻn….^*^%$%#$%$e#*^*(*(*)(*^*%#!

    - Há há! Mày hay quá Vy! Đánh sớm thắng sớm! Có gì cần tao giúp cứ nói!

    - Chứ sao! Yên chí đi, tao cho nó mất cả chì lẫn chày!

    Bàn ăn chỉ còn lại tiếng cười quỷ dị của hai đứa con gái gian xảo trước khi chúng rời khỏi đó.

    […]

    Phét! Phét!

    Tiếng còi chói tay của bà cô dạy thể dục, báo hiệu tập thể lớp 11a3 tập hợp thành hàng thành ngũ. Đây có lẽ là giáo viên được gọi là “ Bà la sát” của trường, tên là Hòa. Phụ nữ, gần 40, chưa chồng, sống một mình, thử nghĩ coi lí do mà bã bị ế là gì?!

    - Lớp trưởng, điểm danh báo cáo! – Tiếng cô Hòa vang lên thật “ êm tai” các học sinh lớp 11a3.

    2…

    3…

    4…

    - Báo cáo! Lớp 11a3, sĩ số 27, hiện diện 27, có mặt đủ! Báo cáo hết! – Thanh Thúy lớn giọng báo cáo sĩ số. Nhỏ là học sinh được cô Hòa thương nhất trường, vì nhỏ đẹp và nhỏ học giỏi.

    - Được! Cho lớp tự khởi động! Tôi quan sát!

    - Dạ rõ!... * Quay qua học sinh*… Chia nhóm, mỗi nhóm 3 bạn, chia theo tên.

    Sau một hồi vật vã giữ trật tự cho cái lớp, bây giờ Thanh Thúy đứng thở hồng hộc đọc tên.

    - Nhóm 1: Diệu Anh,…,…. Nhóm 2:…Nhóm 3:… Nhóm 4:…, …, Bảo Khánh. Nhóm 5:…Nhóm 6: Yến Nguyên, Mỹ Ngọc, Nam Phong. Nhóm…vv…vv

    Hết thải là 9 nhóm, đọc xong tờ danh sách, cổ họng Thanh Thúy khô như đất nứt, ngồi bệt xuống tuông hết chai nước của một nhỏ khác đưa cho.

    Yến Vy quan sát Yến Nguyên hồi lâu liền lén lút đi ra một góc khuất gọi điện.

    - Alo! Mẹ hả?

    -…

    - Ba đi công tác chưa?

    -…

    - Còn lão Quân?

    -…

    - Ok! Như kế hoặc đi! Con canh chừng nó, có gì con điện ẹ liền!

    -…

    - Ừ! Bye mẹ!

    Yến Vy cúp điện thoại, cười một cách nham nhở rồi nước ra.

    Tại biệt thự Nguyễn Hoàng…

    Bà Hạnh Phương rón rén mở cửa phòng, lén lút đi qua phòng Yến Nguyên vặn tay nắm.

    Lạch cạch! Lạch cạch!

    - Hê hê! Biết ngay mà sẽ khóa! Nhưng lần này mày chịu thua đi Yến Nguyên! – Giọng nói nham nhở phát ra từ cái miệng tô đầy son của bà ta.

    Nói xong, bà Hạnh Phương rút ra một chùm chìa khóa, tra từng cái vào ổ khóa.

    Cạch!

    Việc mở cửa đã xong, bà ta nhìn tới nhìn lui, đảm bảo không có ai nhìn thấy rồi bước vào.

    - Con này cũng ghê thiệt, toàn đồ xịn! Chờ đó, ngày tháng của mày sắp kết thúc rồi! Đợi tao tìm được nó là mày sẽ đi tong!
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 34.

    Bà Hạnh Phương cười hả hê tự sướng, bắt đầu đi tìm bản di chúc viết tay chưa được công chứng theo luật pháp. Nghe phong phanh nội dung của tờ đi chúc có quyền thừa kế tổng công ty YN có trụ sở tại Việt Nam và 15 chi nhánh lớn ở Singapore, Thái Lan và Trung Quốc, còn rất nhiều tài sản khác.

    Xem nào, kế hoặc của bà ta và Yến Vy là tìm tờ đi di chúc chưa được công chứng ở phòng của Yến Nguyên vì vài ngày trước bà ta nghe lén chồng mình nói chuyện đàm phán với luật sư riêng của ông. Nội dung cuộc đàm phán có cả sự góp mặt của Yến Nguyên, rằng di chúc chưa được công chứng sẽ do Yến Nguyên cất giữ, nếu có thay đổi gì thì cô chỉ cần lên tiếng, còn biện pháp giữ gìn thì tùy vào cô. Bản gốc đã qua công chứng đang được gửi trong tủ bảo hiểm ở Singapore, sau khi tờ di chúc viết tay kia thông qua ý kiến của Yến Nguyên thì nó cũng sẽ được thông qua luật pháp, sau đó ông Nguyễn Hoàng Dũng sẽ bay một chuyến sang Singapore để đổi tờ di chúc, đồng thời tờ di chúc có giá trị hiện giờ sẽ chỉ là giấy trắng.

    Trước tiên là đánh cắp tờ di chúc đang chỉnh sửa, sau đó gấp rút đổi nội dung toàn bộ tài sản sẽ về tay Yến Vy rồi đưa cho ông Dũng, nói rằng Yến Nguyên đã xem xong. Còn về phần Yến Nguyên thì cứ nhờ một người làm nào đó nói với cô là ông Dũng đã cho người đến lấy đi, thế là xong. Khi đó, ông Dũng sẽ gấp rút cho luật sư đem nó đi công chứng rồi ông ấy sẽ bay sang Singapore, vậy là tiền về túi hai mẹ con họ.

    Phòng của Yến Nguyên là phòng cách âm tốt nhất trong biệt thự nên bà Hạnh Phương mặc sức bư bới, lục tung cả lên. Đầu tiên là kệ đĩa CD của Yến Nguyên bị bà ta đồ xuống hết, sau đó đến ga trải giường cũng bị kéo cả lên, rồi tủ quần áo, gầm giường, tủ đầu giường, bàn trang điểm, tất cả đều không có. Mà nãy giờ mới để ý, trong này chả có lấy một hạt bụi, đúng là… Mà khoan, bàn vi tính! Đúng rồi, bà ta chưa đá động gì tới bàn vi tính, chắc chắn trong tủ của bàn vi tính.

    Mặt bà Hạnh Phương đanh lại, thể hiện một mảnh lớn sự xấu xa nham hiểm, ngồi xuống chiếc ghế xoay bằng da trước bàn vi tính. Để coi, máy tính Apple, loa của Nhật, sách thì toàn văn học nước ngoài, bàn thì bằng gỗ lim chắc nịch.

    - Chậc! Chậc! Con này xài sang dữ nha!

    Bà ta vừa nói vừa kéo ngăn tủ thứ nhất, đồng thời cũng đụng đến 1 trong 3 điều mà Yến Nguyên ghét nhất. Ngăn tủ này toàn mấy thứ tinh dầu, đủ loại đủ kích cỡ. Còn cả xấp hóa đơn, mua rồi giữ hóa đơn làm gì không biết, thần kinh!

    Ngăn tủ thứ hai, toàn bộ là giấy khổ A4 và cả một bộ mấy chục cây bút chì hàng hiệu, hoan phí.

    Ngăn tủ thứ ba là chi phiếu có tên của Yến Nguyên, mỗi tờ mệnh giá 10 triệu nhưng chưa có chữ ký, cũng như không.

    3 ngăn, vậy là ba ngăn mà vẫn chưa có cái gì cả, bàn tay bà Hạnh Phương tiếp tục mò mẫn tới ngăn tủ thứ tư.

    Păng!

    Sợi dây thần kinh của bà ta căn ra khi nhìn thấy 2 túi hồ sơ loại buộc chỉ màu vàng. Khóe miệng bà Hạnh Phương hiện lên một nụ cười đểu giả, tay cầm hai túi hồ sơ lên, chân xoay xoay cái ghế.

    - Mày đúng là không có cái đầu mà Yến Nguyên! Thật làm tao thất vọng với cái đầu của mày. Từ giờ tất cả là của mẹ con tao! Hahaha!

    Bà Hạnh Phương mở cái túi có đánh số 01 ở góc phải. Bên trong là giấy tờ quyền sử dụng phi cơ riêng ở Việt Nam. Ngày 28 tháng 6, thông qua cơ quan Hành chính và Hàng không Việt Nam, Nguyễn Hoàng Yến Nguyên nhận quyền sở hữu phi cơ N6-4488. Ngày 28 tháng 6 là năm ngày sau khi Yến Nguyên về nước, không ngờ lão già Hoàng Dũng thao túng nó đến như vậy, không hề coi trọng bà ta và Yến Vy.

    Túi thứ nhất là như thế thì chắc chắn túi thứ hai chính là tờ di chúc chưa được công chứng.

    - Để coi! “ Tổng tài sản ở Việt Nam quy ra tiền mặt là 2,1 tỉ USD, chiếm 35% phần trăm tổng số…” – Bà Hạnh Phương đọc sượt qua một ít nội dung tờ di chúc đang trong quá trình chỉnh sửa rồi gấp rút bỏ lại vào túi, toan bước ra khỏi phòng thì điện thoại bỏ trong túi rung lên.

    - Alo! Chị nghe! – Giọng bà ta sung sướng khi nói chuyện với tình nhân.

    -…

    - Được rồi! Mọi người cứ ăn trước đi!

    -…

    - Được! Được! Chị thu xếp nhà cửa sẽ tới ngay! Đợi chị! – Nói xong bà ta liền vui vẻ cúp máy rồi bước ra khỏi phòng.

    […]

    - Alo! Tôi nghe! – Yến Nguyên bắt máy, giọng nói chứa một ít đùa cợt.

    -…

    - Đã biết rồi! Vậy cứ từ từ mà tính, không cần vội cũng được! Dù gì cũng đã thu xếp ổn thỏa trước đó!

    -…

    - Được! – Yến Nguyên, cúp máy, lau lau mái tóc vừa gội sau hai tiết thể dục, trên người mặc đồng phục. Vừa quay người lại thì giật cả mình khi nhìn thấy Nam Phong đứng lù lù ra đó.

    - Làm gì thế? – Yến Nguyên nhăn mặt, rõ là phòng thay đồ cá nhân.

    - Đợi cậu! – Nam Phong bình thản trả lời.

    - Nhưng đây là phòng thay đồ nữ. Không lẽ cậu tưởng tôi là chị em với cậu? – Yến Nguyên vứt thẳng cái khăn vào sọt rác, bỏ điện thoại vào balo rồi đeo lên.

    - Không hề! Cậu có rảnh không đấy? – Nam Phong cười nửa miệng nhìn thái độ chẳng mấy quan tâm của cô đối với anh.

    Yến Nguyên đi đến trước mặt Nam Phong, đưa ngón tay vén một bên tóc ra sau tai rồi chấp trước ngực, nói:

    - Đề làm gì? Cậu có biết là đang xâm phạm bất…

    - Tất nhiên là biết! Nhưng tôi mặc kệ! Tôi muốn biết là cậu có rảnh không hay thôi! – Nam Phong gắt giọng, ngoài mặc hù dọa Yến Nguyên nhưng trong lòng thì cảm thấy hay hay.

    - Không rảnh! – Yến Nguyên liết anh một cái rồi bước đi, nhưng đã bị Nam Phong kéo tay lại.

    - Tôi biết là cậu không rảnh! Vì cậu sẽ bận đi với tôi mà! – Nam Phong nói xong liền nắm tay Yến Nguyên kéo đi.

    - Này! Bỏ ra! Đừng có sổ sàng kiểu đó! Bỏ ra mau!

    Yến Nguyên gắt gỏng đánh vào bàn tay của Nam Phong đến đỏ tấy mà anh vẫn cứng đầu không buông. Asiaaa, vệ sĩ của cô đi lấy xe rồi, cứ cái đà này là cô lại tự phạm vào 3 điều cấm kị của võ thuật thì nguy.

    Yến Nguyên cứ mắng mỏ Nam Phong như thế, còn anh thì cứng đầu nắm tay cô bước đi trong con mắt “ đau khổ” của toàn thể “ đồng bào” trường Noble School cho đến khi anh kéo cô ra tới cổng trường, nơi mà tài vệ sĩ cùng xe của cả hai đang đợi ở đó.

  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 35.

    Thấy bà chủ đang bị nguy như thế, hai vệ sĩ liền nhào đến định tóm gọn Nam Phong nhưng không biết anh này đai gì, chỉ với một tay trái mà sử dụng đòn Ippon vật ngã cả hai vệ sĩ té nhào ra đất.( Ippon là một đòn vật theo thế, nhưng trình độ của Nam Phong thì hổng có cần thế!)

    Yến Nguyên lắc đầu một cái, lúc Nam Phong vừa mới đúng sức xong thì định cho anh một cú đấm Tsuki waza ngay mặt nhưng hỡi ơi, Nam Phong đỡ được khiến cô trợn tròn mắt. Lực của cô không hề nhẹ nha, cộng thêm vận tốc nhanh nhẹn nữa, nhưng sao… nhưng sao cái tên này lại có thể đỡ được chứ?

    - Thắc mắc gì chứ? 6 đời nhà họ Trần của tôi đều có võ, tôi là đời thứ 7 rồi đấy! Cậu khó mà qua mắt được tôi! Mà này, đánh hay lắm, nếu không có gương mặt này thì tôi chắc chắn cậu là nam giới rồi! Haha! – Nam Phong cười cười, tiếp tục kéo Yến Nguyên về xe.

    Gì chứ? Yến Nguyên cô là đai vàng rồi đấy, vậy mà…asiaaa! Thật là tức! Lần đầu tiên cô tức đến như thế! Không lẽ cứ bị xõ mũi dẫn đi như thế này? Làm sao, làm sao? Trời ạ, cô rối lên rồi! Không thể chịu thua tên Nam Phong sức trâu sức bò này được!

    - Này! Đủ rồi đó! Ai cho cậu đánh người của tôi hả? Trần Hùng Nam Phong, tôi cảnh cáo cậu, buông tôi ra mau, nếu không tôi cho cậu ngắm lan can bệnh viện 1 tháng!

    Yến Nguyên đến giờ phút này thì mất hết kiên nhẫn luôn rồi, mặc kệ “ đồng bào” xung quanh nhìn mình như thế nào. Cô ghét cái tên Nam Phong này chết đi được, bực mình quá.

    Nam Phong chợt khựng lại, nói lỏng tay, Yến Nguyên nhanh thật nhanh rút bàn tay từ nãy giờ bị bóp muốn gãy xương ra. Nhưng mà, Chúa không thương cô rồi. Nam Phong quay lại nhìn Yến Nguyên, kê sát tai cô, lười biếng nói:

    - Cậu mà còn nói nữa là tôi hôn cậu đấy! – Nói xong tiếp tục nắm tay cô kéo vào xe, mặc kệ Yến Nguyên đang giận và đơ đến mức nào.

    - Nói với gia đình cô ấy, tối nay cô ấy sẽ về trễ! Còn nữ, láy xe cô ấy về đi! – Nam Phong mở miệng trước khi kéo Yến Nguyên vào tay lái phụ rồi vọt đi.

    Cả một màn như thế lọt thẳng vào mắt Khải Hoàng và Thanh Thúy từ bên trong đi ra, trong lòng cả hai chợt lóe lên một sự ghen ghét không hề nhẹ. Tức chết mà, người mình để ý lại đi với kẻ khác.

    Không chỉ có hai người bọn họ mà người nhìn thấy toàn bộ sự việc còn có cả Bảo Khánh và Diệu Anh. Cả hai nhìn nhau cười cười rồi Bảo Khánh đề nghị đưa Diệu Anh đi chơi, cô cũng gật đầu đồng ý.

    - Alo! Mẹ hả? – Yến Vy đứng trên lan can nhìn xuống cảnh tượng lúc nãy, khóe miệng vẽ thành một nụ cười ghê tởm.

    -…

    - Hay lắm! Mẹ đang ở đâu?

    -…

    - Được rồi! Con sẽ tới ngay! Bye mẹ!

    Yến Vy cúp máy, đi xuống bắt một chiếc taxi đến nhà hàng mà bà ta cùng bạn bè đang tụ tập đàn đúm.

    Trên chiếc Audi màu trắng của mình, Nam Phong chuyên tâm láy xe, tâm trạng thì cực kỳ phấn khởi.

    - Rốt cuộc là cậu đang làm cái trò gì vậy hả? Tôi ghét nhất là thứ mặt dày như cậu! – Yến Nguyên bực tức nói, bản thân hoàn toàn bất lực trước cái tên “ đai vàng của đai vàng” này, không thể nào dùng vũ lực trị hắn.

    - Làm gì? Cậu không biết là số người muốn lại gần xe tôi còn khó không hả? Cậu thật là may mắn đó! – Nam Phong nói, thân người như vô lực dựa vào một bên cửa xe.

    - Liên quan đến nhau à? Tôi hỏi cậu muốn đưa tôi đi đâu?

    - Cậu muốn đi đâu? – Nam Phong quan tâm hỏi.

    - Cậu nói cái gì? Giữa ban ngày ban mặt mà cậu lôi lôi kéo kéo tôi ở cổng trường, bắt tôi lên xe của cậu, giờ lại hỏi tôi như thế là sao hả?

    - Thì cứ nói là muốn đi đâu đi!?

    - Về nhà!

    - Không được! Đi đâu cũng được, miễn không phải là nhà và…- Nam Phong nói đến đây đột nhiên khựng lại. Là anh định nói “ Đi đâu cũng được miễn không phải là nhà và đi gặp anh chàng Rick kia là được!” nhưng lại sợ Yến Nguyên nổi trận lôi đình nữa nên thôi.

    - Và gì? – Yến Nguyên lườm anh.

    - Và gì cũng được! Mà này, cho tôi hỏi vài thứ há? – Nam Phong cười cười, vẻ mặt cực kỳ cầu khẩn.

    - Gì? – Yến Nguyên hậm hực trả lời.

    - Cái tính khinh người của cậu, từ đâu mà có thế? ( T/g: Chọc ai thì chọc nhưng đừng chọc ổ kiến lửa là được rồi! * Lắc đầu*)

    - Từ trong bụng mẹ! – Yến Nguyên nói sóc họng.

    - Bụng mẹ? Vậy khi rời khỏi bụng mẹ, cậu không dẹp cái tính đó được à?

    - Không!

    - Tại sao?

    - Cho người khác coi thường tôi à?!

    - Ý cậu là gì? Ai coi thường cậu?

    - Muốn biết? – Lúc này có lẽ tâm tình Yến Nguyên khá hơn một ít, từ 100 độ nay chỉ còn 99 độ.

    - Ừ! Rất tò mò!

    - Vì tôi lớn lên ở Úc! Không phải lối sống của người Úc luôn xem thường người khác mà là những người chung giai cấp, thậm chí thấp giai cấp hơn tôi đều xem thường tôi, với lí do rằng tôi là người châu Á! Tôi ghét họ, rất ghét! Cũng không biết tôi đã đánh biết bao nhiêu là người vì hay chửi “ gâu gâu Asian” rồi nhỉ? – Yến Nguyên cười lạnh, đưa tay vuốt mái tóc hơi bị rối của mình.

    - Nhưng như thế cũng đâu cần khinh người! Tôi cũng từng sống ở Canada 15 năm nên không phải là không hiểu cái cậu đang nói!

    - Hiểu thì có ít gì? Tôi ghét bị người khác xem thường! Lại càng khó chịu khi tôi cũng là người, họ cũng là người, chỉ mỗi màu da thôi mà đem ra làm đề tài!

    - Thế cậu diệu dàng hay thùy mị một tí thì có bị thiệt hại gì không? Cần gì lúc nào cũng phải thể hiện bộ mặt đến từ Nam Cực và thái độ kênh kiệu đó?

    - Có đấy! Cậu mà nhịn chừng nào, khoan nhường chừng nào thì càng bị bắt nạt chừng ấy! Tôi từng nhịn, thậm chí từng bị đánh nên mới có cái tính khinh người mà ai cũng chán ngấy đấy!

    - Chắc tôi cũng chẳng hiểu hết, vì tôi không đến trường. Tôi được đặt cách hoàn thành chương trình học tại nhà! Thỉnh thoảng ra ngoài cũng hay bị soi mói, nhưng cũng chưa tới mức phải đánh người! Tôi chỉ đánh những kẻ ngông cuồng không nói lí, cố ý gây sự thôi!

    - Ừ! Tôi cũng chẳng quan tâm đâu!

    - À! – Nam Phong gật gù.

    - Mà sao tôi lại kể cho cậu nhiều thế?

    Yến Nguyên đột nhiên hỏi một câu làm Nam Phong xém tí ngớ người. Anh nhìn sang cô. Đôi mắt đẹp đang nhìn ngoài cửa sổ. Chợt nhớ ra gì đó, anh nói:

    - Biết đâu, cậu đã cảm thấy an toàn?! Cậu có cảm nhận được chưa?

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 36.

    Yến Nguyên dời tầm mắt, thoáng nhìn sang Nam Phong rồi nhắm mắt ngã người ra sau. Thì ra anh ta còn nhớ những gì cô đã nói, không quên một từ. Cứ tưởng ngoài Rick và Diệu Anh ra thì không ai để ý đến chuyện này, thật không ngờ.

    - Cậu quan tâm câu nói đó làm gì? – Yến Nguyên vẫn chưa chịu mở mắt, diệu dàng mở miệng khiến tim Nam Phong đập liên hồi.

    - Vì tôi muốn làm bạn với cậu! Nhưng là bạn thân mới thõa mãn! – Nam Phong trấn tĩnh bản thân lại, nói.

    - Tôi không có bạn thân!

    - Diệu Anh và Rick không thân à?

    - Họ chưa từng nói muốn làm bạn thân của tôi! Tôi cũng chưa từng nói bạn thân của tôi là họ. – Yến Nguyên nhìn Nam Phong, một đôi mắt thắm đẫm nổi buồn.

    - Nhưng tôi thì muốn! Đồng ý đi! – Nam Phong nhìn cô. 17 năm sống trên đời của anh, đây là lần đầu Nam Phong thật sự biết cái gì gọi là “ Ánh mắt biết nói”.

    - Nghĩ sao tùy cậu! Đồ mặt dày! – Yến Nguyên chợt cười, cười nhẹ thôi nhưng thật sự rất đẹp.

    - Ok! Từ nay đồ mặt dày này là bạn của cậu! – Nam Phong chọc cho Yến Nguyên cười, bản thân cũng xóa đi lớp áo lạnh lùng của bản thân.

    - Thế đưa tôi về được rồi, nhỉ?

    - À! Chưa được!

    - Tại sao? – Yến Nguyên lại cảm thấy bực mình với cái tên lắm điều này.

    - Tôi chở cậu đến một chỗ! Mà nè, thắt dây an toàn vào cho tôi!

    - You so much plex! ( Cậu rất là phiền phức!)

    - No ideas! ( Không có ý kiến) – Nam Phong nhún vai nói.

    Xe chạy được một lúc, Yến Nguyên dường như nhìn thấy người quen, gấp rút nói:

    - Stopping! Quick please! ( Dừng xe! Nhanh lên!) – Yến Nguyên đập đập tay vào cửa kính.

    Kít!

    Nam Phong đạp thắng không kíp thở vì cứ nghĩ Yến Nguyên sẽ chịu ngồi im sau một hồi “ đấu khẩu”. Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, tạo thành một vệt dài như xe đua đứt thắng. Yến Nguyên gấp gáp mở cửa xe, Nam Phong cũng bước theo.

    Yến Nguyên chạy lùi về phía sau khoảng chục mét, hiện lên hình ảnh một đám phụ nữ tuổi đứng tuổi và 3-4 nam thanh niên khoảng 20 tuổi.

    - Gì vậy? – Nam Phong nhìn theo tầm mắt Yến Nguyên, hỏi.

    - Đằng kia! Thấy không? – Yến Nguyên chỉ về hướng bàn ăn trong nhà hàng sân vườn bình dân phía trước.

    - Có gì?

    - Nhìn kỹ đi, có từng gặp ai trong số bọn họ không? Nhĩn cho kỹ vào!

    Nam Phong cũng chẳng hiểu cơ sự gì, căn con mắt lên nhìn bàn ăn phía xa xa đó.

    - Bà cô mặc áo tím dường như từng gặp nha! – Nam Phong chẳng thể nhớ nỗi là ai.

    - Good! Bà ta là mẹ của Yến Vy!

    Cái gì? Mẹ của Yến Vy? Vậy bà cô đó là người mà Yến Nguyên gọi bằng công cụ ấm giường cho ba mình đấy hả? Nhưng sao lại ngồi đây ăn uống nói cười như thế? Biểu hiện lại thân mật thế kia! Hả, không lẽ ngoại tình? Ây dà, gay à nha!

    - Gì chứ?

    - Có gì mà phải ngạc nhiên! Bắt tận tay, day tận trán! Giờ quay một videoclip lại là xong!

    Yến Nguyên bình thản nói, rút điện thoại từ trong túi của cái váy ra, vô tình làm rơi cái khăn tay màu xanh biển lần trước mà Nam Phong đưa cho cô, cô không thấy nhưng Nam Phong vô tình bắt gặp. Anh cúi xuống nhặt lên, hết nhìn cái khăn tay rồi lại nhìn Yến Nguyên. Cứ tưởng cô ấy sẽ vứt vào sọt rác, không ngờ rằng cô đã giữ lại.

    - Được rồi! Đi thôi! – Yến Nguyên quay clip xong thì cười nửa miệng kinh bỉ tắt điện thoại, sau đó đi lại mở cửa xe bước vào.

    Nam Phong nhìn bóng dáng của cô, bản thân cũng vội vàng bước vào.

    - Trả cậu! – Nam Phong chìa cái khăn ra trong sự ngỡ ngàng của Yến Nguyên.

    - À! Lấy khi nào?

    - Cậu làm rơi! Giờ thì cầm đi!

    - Là tôi trả cậu thì đúng hơn! Tôi không quen nhận đồ của người khác!

    - Nhưng cậu có thể nhận cafe của anh bạn Rick mà. Vậy thì cầm cái khăn của tôi!

    - Đang so sánh không ngang bằng đó anh bạn! Cái bình giữ nhiệt đó tôi cũng trả lại thôi! Ngoài café ra, cả quà sinh nhật tôi còn chưa nhận!

    - Chịu thua cậu rồi!

    Xe cứ thế lăn bánh, đến khi trước mặt xuất hiện một khu hội chợ ban đêm vô cùng nhộn nhịp thì mới ngưng lại. Bây giờ chỉ mới 4h chiều, Nam Phong định đưa Yến Nguyên đi dạo hội chợ nhưng xem ra còn hơi sớm.

    - Ầy! Đi đâu đây? – Yến Nguyên mở cửa xe, gương mặt tệ hại nhìn phía trước. Có chỗ như thế này nữa sao?

    - Hội chợ! Cậu để balo lại xe đi! Tôi dẫn cậu đi ăn trước! – Nam Phong vừa nói vừa dùng tay mở hai nút áo đầu ra một cách vô cùng tự nhiên và thoải mái.

    - Này! Tôi không thích những chỗ như thế này đâu nhé! Tôi đón taxi về! – Yến Nguyên bực mình quay đi nhưng lại bị Nam Phong kéo lại.

    - Hôm nay thôi! Nha? – Nhìn mặt Nam Phong vô cùng cầu khẩn lại đẹp trai nữa, vũ khí lợi hại nhất của anh là đây.

    - Nhưng…

    - Hôm nay thôi?!

    Yến Nguyên nhìn vẻ mặt vô cùng thành khẩn của anh, bất giác thở dài, nói:

    - Ok! Từ nay về sau không có lần thứ hai đâu nhé!

    - Ừ! Nhất định! – Nam Phong cười vui đáp lại.

    ( Hey! Nói thì nói vậy thôi chứ sao này còn đi nhiều chỗ thứ này lắm. Mà thật ra Nam Phong cũng là lần thứ 2 tới mà thôi. Tối hôm qua nghe Bảo Khánh xỏ lá nên mò tới coi thử, cuối cùng quyết định dẫn Yến Nguyên tới tham quan.)

  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 37.

    Yến Nguyên vùng vằng một lúc, trở lại xe và không thương tiếc ném cái balo vào trong. Nam Phong nhìn cô nhoẻn miệng cười. Chắc là Yến Nguyên đang giận lắm đây! Nhưng sao lại nhịn thế không biết?

    - Giờ đi đâu? – Yến Nguyên cau có hỏi. Thật ra thì Nam Phong đã khiến Yến Nguyên bị tò mò với chỗ này rồi, nếu không cái balo đó là ném vào mặt của anh rồi chứ không phải là ghế xe đâu.

    - Là hội chợ đêm nên giờ còn sớm lắm! Đi ăn trước đi! – Nam Phong nhìn dáo dát tìm quán ăn, nói.

    - Không! Không thể ăn! Cậu có biết là những chỗ như thế này rất là mất vệ sinh không hả? Không lẽ cậu toàn ăn ở những chỗ như thế này á?

    - Không có! Nhưng chắc cũng không có bẩn như cậu nói đâu! Tôi nghĩ vậy?

    - Chắc? Nghĩ? Nói vậy là cậu dẫn tôi đến đây mà chưa xem xét trước?

    - Không hẳn! Tôi từng đến mà! Nhưng đậu xe ở phía kia kìa! – Nam Phong vừa nói vừa chỉ về một chỗ khác.

    Yến Nguyên nhìn theo cánh tay của anh, thở dài một cái. Đi về! Phải đi về! Chỗ này thật là bẩn! Sao nó không sạch như phòng cô nhỉ?

    - A! Có rồi! – Nam Phong chợt reo lên, bất tri giác nắm tay Yến Nguyên kéo đi khiến cô một lẫn nữa bực dọc phản kháng.

    - Trần Hùng Nam Phong chết tiệt! Buông ra! Lại dẫn tôi đi đâu thế hả?

    - Đi ăn! – Nam Phong vẫn ra sức dẫn cô đi còn Yến Nguyên thì vẫn ra sức phản kháng.

    - Không ăn! Tôi đã nói là không ăn rồi mà! Buông ra!

    Yến Nguyên vừa la xong cũng là lúc Nam Phong đưa cô đứng trước một quán ăn có thể tạm nói là khang trang sạch sẽ. Mọi người trong quán nhìn hai người họ đầy nghi vấn khiến Yến Nguyên khó chịu vô cùng.

    Và rồi, con mắt tinh tường của cả hai chợt phái hiện ở một chiếc bàn nho nhỏ trong quán có một cặp nam nữ đang cười cười nói nói vui vui vẻ vẻ ăn mì.

    - Này, nhìn kìa! – Yến Nguyên ngạc nhiên, ngón tay chỉ chỉ vào trong.

    - Asiaa! Thấy rồi! – Nam Phong cười gian.

    - Này! Anh chị đến ăn hay cản trở người ta mua bán thế hả? – Bà chủ quán đang đứng chuẩn bị mấy phần ăn nói vọng ra.

    - À! Ăn! Làm cho 2 tô mì hoành thánh! – Nam Phong liết nhìn bảng hiệu, nói xong thì kéo Yến Nguyên đi thẳng đến cái bàn có cặp đôi mờ ám đang ngồi trong khi cô chả kịp phản ứng.

    - E hèm! Thì ra hai người hẹn hò! – Nam Phong bất thình lình lên tiếng khiến cho Bảo Khánh suýt nữa là phụt cả mì ra ngoài, còn Diệu Anh chỉ hơi ngạc nhiên một tí.

    - Hẹn hò gì chứ! Đi chơi bình thường thôi! – Bảo Khánh phân bua.

    - Diệu Anh à, cậu cũng đến những chỗ này nữa hả?

    Yến Nguyên liếc nhìn chung quanh quán rồi bất giác rùng mình một cái. Khăn giấy, vỏ chanh, rau cải vứt đầy rẫy dưới đất. Cô đang kinh tởm đây.

    - À, hả? Nguyên! Cậu cũng đến nữa à? – Đến giờ này Diệu Anh mới thấy sự hiện diện của Yến Nguyên nên hỏi ngược lại cô.

    - Mình? KHÔNG BAO GIỜ! Mình bị tên mặt dày này kéo tới! – Vừa nói, Yến Nguyên vừa liết xéo Nam Phong.

    - Ngồi đi ngồi đi! – Bảo Khánh chỉ chỉ vào hai cái ghê trống bên cạnh. Yến Nguyên nhìn cái ghế, có ý là không muốn ngồi. Nam Phong thấy vậy liền lấy một nùi khăn giấy lau ghế giúp cô.

    - Rồi đó! Ngồi đi! Không chết đâu mà sợ! – Nam Phong lau ghế cho Yến Nguyên xong thì quay qua lau ghế cho mình. Khiếp! Anh cũng thuộc dạng sợ dơ cao độ.

    Yến Nguyên nhắm mắt khua tay, bất đắt dĩ ngồi xuống. Tất cả nhìn cô, lắc đầu một cái.

    - Nguyên à, cậu gọi gì chưa? – Diệu Anh hỏi.

    - À! Gọi rồi! Cái gì thánh đó!

    - Là mì hoành thánh hay hoàng thánh? – Bảo Khánh định trêu cô.

    - Mì hoành thánh! – Nam Phong lườm cậu một cái, vừa lúc bà chủ bưng hai tô mì hoành thánh lên, đặt trước mặt Nam Phong và Yến Nguyên.

    - Tớ biết cậu không thích, nhưng cậu ăn thử đi! Ngon lắm đó! – Giọng Diệu Anh coi bộ rất vui à nha.

    - Này! Cậu sao lại sợ thức ăn bên ngoài như thế hả? – Bảo Khánh hỏi Yến Nguyên khi thấy cô nhìn tô mì hoành thánh một cái trân trối.

    - Nó… * Chỉ tô mì*… có sạch không đó? – Yến Nguyên nuốt nước bọt hỏi, tay nhận lấy muỗng và đũa Diệu Anh vừa lau xong.

    - Này cô gái, cô đúng là kiêu căng à nha! Không ăn thì vào đây làm gì? – Ông chú bàn bên cạnh bất bình lên tiếng.

    - Không có gì! Bạn cháu dễ bị dị ứng thôi! – Nam Phong.

    - Thật không hiểu giới trẻ bây giờ nghĩ gì nữa! Có ăn là may mắn lắm rồi, lại còn chê bai này nọ! Thật là! – Ông chú lúc nãy lại bất bình nói rồi cuối xuống ăn tiếp.

    - Này! Cậu ăn thử một đũa đi, không chết được đâu! – Nam Phong vừa nói vừa đưa một miếng hoành thánh lên miệng cắn thử thì mắt sáng rỡ, ăn lấy ăn để.

    - Đúng đó Nguyên! Cậu ăn thử đi! Ngon lắm đó! Khánh nói với tớ chỗ này nấu ăn rất ngon! – Diệu Anh cười cười nhìn Bảo Khánh khiến tim cậu đập như trống đánh.

    - Ừm… - Yến Nguyên gấp một đũa mì, đưa lên ngắm nghía hồi lâu, rốt cuộc cũng cho vào miệng nhai thử.

    - Rất ngon đúng không hả? – Nam Phong ngưng ăn, hỏi.

    - Ừ! Lần đầu tiên ăn món như thế này! – Cuối cùng Yến Nguyên cũng cười sau khi nuốt miếng mì.

    - Ăn nhanh …y để còn …ơi hội chợ! – Bảo Khánh ngậm đầy mì nói.

    Cả ba người kia đều ăn sạch phần ăn của mình, còn duy nhất Yến Nguyên nuốt mà thấy lạnh lạnh ở cổ, kết quả ăn được nửa tô.

    Sau khi ăn xong, tính tiền đàng hoàng thì trời cũng chập tối, hội chợ đó cũng bắt đầu lên đèn. Bốn người cùng tiến vào bên trong.

    - Đây là hội chợ á? – Yến Nguyên nhìn nhìn xung quanh.

    - Ừ! Một tí nữa chắc sẽ có phần quay số nữa! Tớ nghe Khánh nói vậy! – Diệu Anh hể mở miệng ra là một Khánh hai Khánh khiến cậu vui như mở hội. ( Hội ở trước mắt, cứ từ từ mà vui!)

    - Này! Chơi thử trò này đi! Diệu Anh, tớ sẽ lấy tặng cậu món quà to nhất cho xem!– Bảo Khánh kéo ba người lại quầy ném lon.

    - Ném mấy cái lon ngã là được mà! – Diệu Anh nhìn Bảo Khánh bĩu môi.

    - Cháu à, chỉ có thể ném ngã hình nhân trên cái lon cao nhất thôi. Ngã lon nào là thua ngay! – Ông chủ nghe Diệu Anh nói thì liền giải thích.

    - Phần thưởng cao nhất là gì? – Nam Phong nhìn lén Yến Nguyên hỏi.

    - Là con thỏ bông, hay mấy đứa muốn lấy con gì cũng được. Gấu nhồi bông của phần thưởng này rất to nha, 1m2! – Ông chủ nhìn bốn người cười tươi vì ngỡ họ là tình nhân, lại chưa từng gặp những người đẹp đẽ như thế này.

    - 1m2! To lắm đó! – Diệu Anh xoa xoa cằm suy tư.

    - Cho cháu 4 trái banh đi! – Bảo Khánh.

    - Cháu cũng lấy! – Nam Phong.

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 38.

    - Ném được không mà hăng thế? – Yến Nguyên nhìn Nam Phong đầy vẻ thách thức khi thấy anh nhận mấy trái banh từ tay ông chủ.

    - Nếu tôi ném trúng thì sao nào? – Nam Phong cười nửa miệng nhìn cô.

    - Vậy thì tôi sẽ chịu thiệt thòi mà nhận phần thưởng thay cho cậu! Ok? – Yến Nguyên cười cười giễu cợt.

    - Được! Nếu tôi ném trúng thì phần thưởng là của cậu! – Nam Phong nháy mắt đáp lại.

    - Khánh à, cậu có chắc là trúng không đó? – Diệu Anh hoài nghi nhìn vẻ tự tin của Bảo Khánh.

    - Tất nhiên là trúng! Tớ sẽ tặng cho cậu phần thưởng đó! – Bảo Khánh cười xòa đáp.

    - Làm được hẳn hay nha!

    Nam Phong và Bảo Khánh đứng vào vị trí chuẩn bị ném. Có một số người vì hiếu kỳ mà đứng lại xem, còn có mấy bạn nữ lấy máy ảnh ra chụp.

    Bụp! Bụp!

    Bảo Khánh ném hai trái đầu tiên đều bị trược, quyết chí hai trái cuối phải trúng.

    Bụp! Bụp!

    Xung quanh tiếng vổ tay vang lên rầm rộ. Cậu cười thật tươi, chạy lại nhận 2 con chó bông thật lớn từ tay ông chủ rồi đưa cho Diệu Anh, nói:

    - Cho cậu này!

    - Nhưng hai con làm sao mà cầm nổi?

    - Ừm! Tớ cũng không biết! – Bảo Khánh gãy gãy đầu.

    - A! Tớ có cách!

    Diệu Anh nói xong thì cầm một con chó bông màu vàng trả lại cho ông chủ trong sự ngạc nhiên của không ít người, chỉ giữ lại con chó bông màu trắng có cái mũi màu hồng thật dễ thương rồi ôm nó vào lòng cười hít cả mắt. Giây phút đó, trái tim của Bảo Khánh không nghe lời mà đập liên hồi, lại nhìn thấy vài gã nhìn Diệu Anh thèm thuồng thì bực mình, chạy lạy nắm tay Diệu Anh, đan ngón tay của cậu vào tay cô, kéo lại đứng gần Yến Nguyên ấy gã kia từ bỏ ý định.

    Nam Phong thì khí thế hơn cả Bảo Khánh, đợi cho cậu ném xong mới đến lượt anh.

    Trên kệ có 4 hình nhân, trong tay anh có 4 trái banh, ném 4 lần trúng cả 4 trái khiến ông chủ lẫn người xem đều há hốc mồm kinh ngạc. Phen này gian hàng này lỗ thật đây mà.

    - Cậu lại đây! – Nam Phong ngoắc ngoác tay về phía Yến Nguyên.

    - Có chuyện? – Yến Nguyên đánh trống lãng. Làm sao cô ôm nổi 4 con thú nhồi bông.

    - Cậu đó, nhận cả đi! Chịu thiệt một chút! – Nam Phong nhận hai con thỏ bông và vịt bông thì đã không còn tay.

    - Nhận là được chứ gì?! – Yến Nguyên bực dọc quay vào ôm thêm hai con gấu bông to ụ.

    Xung quanh, mấy cặp tình nhân đi chơi hội chợ không khỏi ganh tị, nhất là nữ giới. Ai cũng đòi một con như thế, nhìn hai cô gái xinh đẹp ôm gấu bông liền cảm thấy vô cùng ganh tị, vừa có nhan sắc, bạn trai lại ga-lang như thế, thật là may mắn.

    - Khánh à, nó mềm mại thật nha! – Diệu Anh vui sướng ôm con chó bông có hai tai to thật to, hoàn toàn không hay biết Bảo Khánh đang nắm tay mình dẫn đi.

    - Cậu thật là, sao trả lại! Không thấy cặp kia người ta khuân những 4 con à? – Bảo Khánh vui vẻ nói.

    - Tớ không thích có nhiều quá, mệt lắm! Mà cặp gì chứ, chỉ là bạn thôi mà! – Diệu Anh chu môi đáp lại.

    - Chịu thua cậu rồi!

    - Này! Về nhà đi! Cồng kềnh quá mức cho phép rồi! – Yến Nguyen chả thấy mặt mũi đâu, chỉ thấy hai con gấu bông.

    - Không được! Đã chơi thì chơi đến cùng! – Nam Phong bình thản nói. Anh cao 1m85, dễ dàng di chuyển với hai “ của nợ” trong tay.

    - Asiaaa! Thật là bực! – Yến Nguyên bực bội dẫm chân xuống đất trong khi Nam Phong cười vui vẻ nhìn cô.

    Cứ như thế, 4 người bọn họ đi hết hội chợ, mua thêm rất rất là nhiều thứ, báo hại Nam Phong và Bảo Khánh chạy ra xe để đồ không ít lần. Diệu Anh rất vui vẻ khi được Bảo Khánh hết lần này đến lần khác chọc cho cười tít cả mắt.

    Cả Yến Nguyên, cô cũng cười nhiều hơn bình thường. Mỗi khi Yến Nguyên cười, Nam Phong chỉ cảm thấy trong lòng thật ấm áp như đang đứng trước ánh mặt trời.

    Buổi đi chơi kết thúc cũng đã quá 10h tối, bốn người hai xe uể oải trở về nhà.

    - Có cần tớ giúp cậu mang lên không hả? – Bảo Khánh đỗ xe trước khu chung cư của Diệu Anh, quan tâm hỏi.

    - Không cần! Hôm nay thật sự rất vui! Cảm ơn cậu, lần đầu tiên tớ đi hội chợ. – Diệu Anh ôm con chó bông chắc nịt, nói.

    - Vậy cậu lên đi! Ngủ ngon!

    - Cậu cũng về đi! Ngủ ngon! – Diệu Anh nói rồi một tay ôm chó bông, một tay xách hai ba túi xách đựng đồ mua được trong lúc đi chơi bước vào thang máy, trên lưng lại vác thêm một cái balo, thật là mệt.

    Bảo Khánh nhìn theo mãi, cho đến khi bóng lưng của cô mất hẳn thì mới trở lại xe, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nhấn ga chạy tới quán bar.

    […]

    Kít!

    Nam Phong thắng xe trước biệt thự của Yến Nguyên, âm thanh vang dội phá tan bầu không khí yên lặng.

    Yến Nguyên bước xuống xe, tay kệ nệ ôm 2 con thú bông, vừa lúc đó nhìn thấy Rick đang đứng trước cửa nhà.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 39.

    - Rick! Sao cậu lại…

    - Cậu vừa đi chơi về à? Đi với ai thế? – Rick tiến lại gần Yến Nguyên, vui vẻ hỏi, vừa lúc Nam Phong ôm hai con thú bông khác bước xuống.

    - Với tôi! – Nam Phong lạnh lùng trả lời, Rick nhìn sang anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, tạo nên một tia lửa điện vô hình.

    - Cậu tìm tớ à? Đến lâu chưa? – Yến Nguyên hỏi, Nam Phong mang đồ đi về phía cô.

    - À! Lúc 7h30! Cũng gần 3 tiếng rồi thì phải!? – Rick nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói hờn dỗi.

    - Sao cậu không gọi cho tớ!? Đúng là hết nói!

    - Tớ định cho cậu bất ngờ! Nhưng giờ có lẽ là có người khác giúp cậu tạo bất ngờ rồi! – Rick nhìn mấy thứ trên tay Yến Nguyên và Nam Phong, giọng nói rất chi là xem thường người khác.

    - Cậu lại vậy! Nếu không còn gì nữa thì tạm biệt! Trễ rồi, tớ vào nhà! Chào! – Yến Nguyên định bước vào nhà thì bị Nam Phong kéo cánh tay lại.

    - Của cậu!

    - À! Đợi một lát! Tôi gọi người! – Yến Nguyên bước ngược trở lại nhấn chuông cửa, quản gia Quân ngay lập tức chạy ra cùng 2 người hầu khác.

    - Bà chủ! – Cả 3 người đồng thanh nói.

    - Cầm và mang lên phòng đi! Ngủ ngon! – Yến Nguyên nói với Nam Phong rồi xoay người bước đi khiến Rick không khỏi ghen tức, trừng trừng mắt nhìn Nam Phong và tấm lưng của Yến Nguyên.

    - Ngủ ngon! – Nam Phong đưa thú nhồi bông cho người hầu của Yến Nguyên xong thì cũng quay lưng bước ra xe.

    - Cô ấy, là của tôi! – Rick căm hờn nói khi Nam Phong đi sượt qua. Anh dừng lại, lạnh lùng nhìn Rick mặt đang cúi sầm đầy u uất.

    - Cô ấy không phải một một đồ nên không cần giành quyền sở hữu! Nếu cậu thích cô ấy thì làm ơn chừng mực trong lời nói! – Nam Phong nhàn nhạt nói ra mấy câu, thái độ ung dung bước vào va với một nụ cười đắt thắng.

    Bụp!

    Rick đấm vào tường nhà Yến Nguyên đến nổi tay bật máu. Anh không phục! Tại sao phải thua tên khốn này chứ! Anh là ai chứ! Yến Nguyên chẳng lẽ thích tên này rồi nên mới đi chơi với hắn! Mẹ kiếp! Yến Nguyên là của anh, chỉ có thể là của anh! Nhất định là như thế!

    Rick trở lại xe, mặt cho tay đang rỉ máu, láy một mạch tới quán bar thác loạn.

    […]

    Yến Nguyên trở lại phòng, tắm rửa xong thì đã thấy quản gia kính cẩn đứng cạnh bộ sofa chờ cô, trên tay là một ít thức ăn, café và thuốc giảm đau. Yến Nguyên ngồi xuống sofa, nói:

    - Ngày mai tẩy rửa lại! Bẩn quá! Mà bác cũng ngồi xuống đi! Cháu cũng không muốn ăn gì hết! – Yến Nguyên đưa tách café lên uống một ngụm.

    - Cháu lại vậy rồi! Sau này cho cháu còn ra ngoài ăn linh tinh nữa không! Mau ăn chút cháo đi!

    - Cháu không ăn linh tinh! Nói chuyện chính được rồi!

    - Đúng như cháu đoán! Bác và mấy người làm dọn phòng cháu cả buổi chiều!

    - Vậy là ổn! Nhưng phạm vào 1 trong 3 điều cấm kỵ của cháu thì sống không yên đâu! Còn chuyện luật sư thì sao bác? Ông ấy đã liên lạc?

    - Ừ! Bác vừa nhân được điện thoại của ông ấy một tiếng trước. Còn đây là fax mà ông ấy gửi cho bác. Ngày mai luật sư Nghiêm sẽ bay sang Singapore để làm thủ tục hủy bỏ di chúc cũ. Ba cháu ngày mai cũng sẽ bay từ Đài Loan sang đó. Việc còn lại của cháu là chờ luật sư trở về, làm giấy chứng nhận quyền kế thừa tài sản, việc còn lại là của ba cháu, bỏ nó vào tủ bảo hiểm.

    - Được rồi! Hiện tại chắc mẹ con họ cũng chưa biết. Đúng là nếu đem bản gốc ra công chứng lại thì quyền hành về tay họ, nhưng đó là bản sao, lại là bản sao không còn giá trị pháp lí. 35% giá trị kê khai trong tờ di chúc giả đó đó thật sự là con số khống, nó thật ra chỉ chiếm 20%. Chiếc phi cơ mang số hiệu N4-6699 chứ không phải N6-4488! Số liệu và thông tin đều là giả, hoàn toàn không có giá trị! – Yến Nguyên nói đến đây, trên môi vẽ lên một nụ cười tà tứ mị hoặc.

    - Vậy bác còn giúp gì được nữa?

    - Băng ghi hình thì cháu cũng không muốn xem, bác cứ lo liệu phần băng ghi hình là được rồi. Cháu sẽ chép một thứ ra đĩa CD, nhờ bác đưa cho bà ta! Đợi ba cháu về sẽ ba mặt một lời ẹ con họ hài lòng là được!

    - Tốt rồi! Vậy bác đi trước! Cháu nhớ ăn một tí rồi hảy uống thuốc. Bác mang mấy tờ fax ra ngoài! Ngủ sớm đi!

    Cạch!

    Cánh cửa phòng đóng lại, Yến Nguyên thư thái nhắm mắt ngã người ra sau. Cô từng nói với họ, tốt nhất là ngoan ngoãn mà an phận, ai ngờ họ lại không nghe, còn chọc cho cô giận. Đối đầu với cô thật sự rất mệt, ít ra cần phải có cái đầu thông minh gấp đôi cô.

    Yến Nguyên vẫn đang suy nghĩ miêng mang thì một cơn đau đột nhiên ập đến ở bụng. Chết tiệt! Đúng là ăn ở ngoài thật tệ. Cô lớn chừng này cũng là lần đầu tiên ăn ở một quán ăn như thế. Đau nhiều thế này thì cam đoan cái tô mì hoành thánh đó rất là nhiều bột ngọt nha! Cô không ăn được bột ngọt. Thật là.

    Yến Nguyên nhoài người ra trước, cầm ly nước lên rồi ực hết 2 viên thuốc giảm đau. Tô cháo quản gia Quân nấu còn nghi ngút khói, Yến Nguyên thật sự không muốn ăn nên cô quyết định đi ngủ.

    Nhưng 4 con gấu bông thế kia thì chất đâu cho hết! Đúng là phòng cô rất rộng, nhưng để lung tung như thế thì rườm rà lắm. Yến Nguyên đứng chống cằm nhìn 4 con gấu bông to ụ dưới đất một hồi lâu, quyết định cho chúng lên giường ngủ chung sau khi kiểm chứng mức dộ “ sạch” của chúng.

    Yến Nguyên nghĩ xong, một thân mảnh khảnh vác từng con gấu lên giường, ôm một con lớn nhất vào lòng và ngủ.

    […]

    11h đêm, trong một nơi luôn luôn có tiếng nhạc nổi loạn như quán bar, Bảo Khánh ngồi nốc từng ngụm của chai rượu mạnh. Xung quanh cậu, phụ nữ cứ ve vãn, bám dai như đĩa.

    Trước mặt người khác, cái mặt nạ “ Hoàng tử nắng mai” của cậu thật vững trải. Tất cả là nói dối, là lừa gạt mà thôi.

    Vết thương trong lòng cậu, nó lại rỉ máu từ khi cậu gặp Diệu Anh. Người con gái mà cậu yêu thương hết mực, lại tàn nhẫn rời xa cậu là người tạo ra vết thương đó.

    Tim cậu đang đau, đang bị càu xé, nó sắp nát ra từng mảnh đây. Không lẽ trong lòng cậu, Diệu Anh chỉ là hình bóng thay thế cho người con gái đó? Diệu Anh thật sự rất đơn thuần, không lẽ ông trời đang đùa với cậu? Làm ơn, làm ơn nói với cậu là không đi! Tim cậu thật sự đã tổn thương rồi, đừng khiến trái tim tổn thương của cậu luyên lụy tới người khác.

    Những thứ còn lại xung quanh Bảo Khánh bây giờ chỉ là mùi men rượu cay nồng, ánh đèn ảo diệu, tiếng nhạc xập xình làm con người ta quay cuồng theo từng vũ điệu. Bảo Khánh phải làm sao? Làm thế nào để phân biệt đâu là người cậu yêu mà đâu là tình cảm mù quáng?

Chia sẻ trang này