1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 15/04/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 40.

    Yến Nguyên tâm trạng thư thái bước xuống lầu. Trong chiếc balo mà cô đang đeo chứa một đoạn clip mà cô đặt tên là “ Mèo mả gà đồng”.

    - Chào buổi sáng! – Yến Nguyên vừa chạm mũi chân xuống nền gạch, nhìn qua bàn ăn thì đã thấy hai người không nên hiện diện trong nhà ngồi đó!

    - Bà chủ! Chào buổi sáng!

    - Vy à, vừa sáng mà đã có chướng khí trong nhà rồi con nhỉ? – Bà Hạnh Phương huơ huơ tay nói.

    - Mẹ nói con mới để ý nha! Chướng khí nặng lắm đây! – Yến Vy liết xéo Yến Nguyên một cái.

    - Thấy được chướng khí? Khác xa người bình thường! – Yến Nguyên giễu cợt nói, quản gia Quân liền kéo ghế mời cô ngồi xuống.

    - Hôm nay bà vui! Không trách người hạ lưu! – Bà Hạnh Phương chua ngoa chống cằm nhìn Yến Nguyên xếp khăn ăn.

    - Hạnh Phương, cẩn thận miệng lưỡi! – Quản gia Quân nghiêm giọng nhắc nhở.

    - Ông cũng chỉ là người ở, tư cách gì mà lên tiếng! – Yến Vy.

    Bịch!

    - Con mất dạy! – Yến Vy hất ghế đứng lên chỉ thẳng mặt Yến Nguyên khi bị cô ném khăn ăn vào mặt.

    Chát!

    - Ngồi xuống! – Yến Nguyên tát ngay vào má của nhỏ, trừng mắt cảnh cáo.

    - Từ nay mày cũng không có tư cách đâu mà lên tiếng! – Chưa gì mà bà Hạnh Phương đã cao giọng.

    Đáp lại thái độ ngông cuồng cùa bà ta, Yến Nguyên chỉ cười lạnh một cái rồi lấy cái CD từ trong balo ra, nhắm ngay mặt bà ta mà ném.

    - ** mày! – Mặt bị cái CD ném trúng thật đau, cái miệng lười chua ngoa của bà ta c*** t** một tiếng.

    - Bẩn tai! Tự mình xem cái CD đó đi! – Yến Nguyên ung dung ngồi xuống ghế, quản gia Quân mang phần ăn sáng đặt trước mặt cô.

    Bà Hạnh Phương nhặt cái đĩa từ dưới đất lên, mắt trân trân nhìn dòng chữ “ Mèo mả gà đồng”. Yến Vy cũng tò mò kê mặt tới.

    - Lão gia!

    Từ ngoài cửa cùng lúc vọng vào hai chữ cung kính của người hầu, chỉ thấy sắc mặt của bà Hạnh Phương chuyển từ bình thường sang xanh mét, tay run cầm cập. Không phải hết tháng này ông ấy mới về hay sao?

    Ông Dũng từ ngoài cửa oai hùng bước vào, trên tay là chiếc cặp bằng da đắt tiền. Ba cô về thật đúng lúc, để họ lại ngày nào thì Yến Nguyên cô cảm thấy chướng mắt ngày đó.

    Bà Hạnh Phương nhìn chồng mình bước tới, tay run tới mức làm rơi cái CD xuống dưới đất. Yến Vy thì toát mồ hôi lạnh, dây thần kinh căng thẳng như sặp đứt ra.

    - Không khỏe sao? – Ông Dũng giọng đều đều cực kỳ nguy hiểm hỏi, ngồi xuống ghế.

    - A… Anh mớ… mới… về! – Hai hàm răng của bà Hạnh Phương va vào nhau, cơ hồ nói không thành lời.

    - Em làm rơi cái gì kìa! – Ông Dũng hai bàn tay đan vào nhau, chéo chân nhàn nhạt nhìn hai người kia, Yến Nguyên cũng buông dao nĩa. Không ngờ ba về sớm như thế, chắt một lát lại phải bay nữa.

    - Ba! – Yến Vy nuốt nướt bọt nói được một chữ duy nhất.

    - À! Không có gì đâu! – Bà Hạnh Phương sợ hãi nói.

    - Quản gia! Nhặt đồ giúp bà ấy đi! – Ông Dũng vẫn dùng gương mặt không-cảm-xúc mà nói chuyện.

    - Dạ đây, lão gia! – Quản gia Quân nhặt cái CD từ dưới đất lên, chìa ra đưa cho ông Dũng nhưng lại bị Yến Vy giật mất.

    - Là đồ của con mà ba! CD bạn con ượn!

    - Nhà này không đủ tiền để mua cái CD hả Vy? Hay là ba cho tiền con ít quá, dùng không đủ? Hửm?

    Trong khi ông Dũng bắt chéo chân oai vệ thì Yến Nguyên tay khanh trước ngực, nhìn rất là cao quý.

    - Không… không có mà ba! Tiền ba cho con dùng không hết! Tại đĩa này hay lắm nên khó mua, con mượn bạn coi thôi ba! – Yến Vy cười sượng nói.

    - Hay lắm hả? Vậy mình cùng xem chung đi ba! – Yến Nguyên nhết môi cười, vẻ mặt cực kỳ thách thức.

    - Không được! – Bà Hạnh Phương sợ xanh mặt thốt lên.

    - Sao? Hay lắm mà em?

    - À! Ý em là của con, thôi để cho nó tự do riêng tư chút đi anh! – Bà Hạnh Phương cũng cười gượng nói.

    - Riêng tư? Riêng tư là khi 2 người làm chủ cái nhà này phải không?

    Đùng!

    Đầu hai mẹ con Hạnh Phương và Yến Vy như bị sét đánh trúng một cái, run rẩy nhìn Yến Nguyên. Yến Nguyên lại nhún vai một cái, lạnh lùng nói:

    - Chậc! Chậc! Muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm!

    Reng! Reng!

    Điện thoại của bà Hạnh Phương chợt reo lên. Cơ hồ bà ta sợ tới mức không nghe thấy.

    - Nghe điện thoại đi chứ! Hửm? – Yến Nguyên hất mặt, hàm ý ra lệnh.

    Bà Hạnh Phương giật cả mình, bàn tay run rẩy cầm điện thoại nhấn nút nghe.

    - Mở loa lên! Ngoan ngoãn mà diễn cho tốt! – Ông Dũng nhìn ba ta, giọng nói cực kì kinh dị.

    Bíp!

    - Alo! E.. em hả?

    - Chị! Em nhớ chị quá! Một lát chị qua chỗ em chơi! – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đáng khinh miệt.

    - Chị… chị bận rồi!

    - Chị đi công chứng giấy tờ hả? Tài sản cũng sắp về tay chị rồi mà!

    Nghe câu này, bà Hạnh Phương điến cả người nhìn ông Dũng và Yến Vy, Khóe mắt họ hiện lên sự khinh thường và tức giận thấy rõ.

    - Ừ! Thôi chị cúp máy đây! – Không đợi đầu dây bên kia trả lời, bà Hạnh Phương đã cúp mày cái rụp vì sự nguy hiểm mà bà ta cảm nhận ngày càng lớn dần, lớn dần.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Bà Hạnh Phương vừa tắt điện thoại cũng là lúc chiếc Smart Tivi trong phòng ăn bật lên, nội dung trên màn ảnh chính là hình ảnh bà ta ăn chơi đàn đúm, hát hò vui vẻ cùng bạn bè và đám thanh niên được gọi tắt là “ Trai bao” hay “ Phi công trẻ”.

    Không biết là chuyện gì xảy ra, hay chân bà ta vô lực mà khụy xuống, mặt mày xanh xao rất đáng thương. Yến Vy cũng sợ đến mức trợn tròn hai mắt, răng va vào nhau lập cập như bị lạnh.

    - Sợ à? – Ông Dũng bình thẩn nói, nhưng chất giọng thực ra rất nguy hiểm.

    - A… anh…

    - Đừng sợ! Anh sẽ không làm gì em đâu! – Ông Dũng nói xong thì kéo ghế đứng dậy, đi đến bên cạnh mà đỡ bà Hạnh Phương đứng dậy.

    Sống chung gần 18 năm, chẳng lẽ bà ta không hiểu chồng mình. Người đàn ông tướng mạo hùng dũng, khí chất ngang trời này mà càng tức giận thì giọng nói càng diệu dàng chu đáo nhưng ẩn chứa hàng vạn mũi dao găm nguy hiểm. Trừ Yến Nguyên ra, từ trước giờ bà ta chưa thấy ông Dũng đối xử với ai chiều chuộng và yêu thương như Yến Nguyên.

    Trống ngực của bà Hạnh Phương đánh như trẫy hội, nhờ vào lực của ông Dũng mà đứng dậy. Nhưng hai đầu gối của bà ta chưa duỗi thẳng ra được thì…

    Chát!

    Một cái tát như trời giáng nhằm ngay má trái của bà ta mà nện xuống, khiến bà ta một lẫn nữa ngã nhào ra sàn nhà, máu từ khóe miệng chảy ra không hế ít. Đầu tiên là tê rần rần, sau đó là vừa nóng, lại đau và rát ở má trái. Đau đến muốn gào muốn thét nhưng lại sợ mà không dám.

    - Mẹ! – Yến Vy gào lên, nước mắt giàn giụa chạy đến bên cạnh bà ta nhưng không dám đỡ bà ta đứng dậy.

    - Vy! Đứng qua một bên cho ba! Phần con ba sẽ tính sau! – Ông Dũng lúc này mới giận dữ nói.

    Yến Vy cũng sợ, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên mà nhìn, khép nép đứng dậy mà lùi ra phía sau.

    Ông Dũng đi từ từ đến chỗ bà Hạnh Phương, ông tiến lên bước nào thì bà ta lại lùi ra bước đó, cho đến khi gặp vật cản là tường nhà thì mới dừng lại. Ông Dũng từ từ ngồi xuống, khụy một gối xuống, tay chống lên đầu gối còn lại, lạnh nhạt nói:

    - 18 năm qua, tôi cho cô không đủ ăn, lo cô không đủ mặt à? Tôi cấm cô đi chơi với bạn bè, không cho cô giao du, nhốt cô ở nhà à? Hả?

    - E… em… - Bà Hạnh Phương ôm mặt đau rát, mếu mào không thành lời.

    - Im lặng? Không nói được? 18 năm chung sống, lần đầu tiên tôi đánh cô đúng không? Cũng đừng tưởng tôi đây không biết cô ngoại tình! Chỉ là tôi nghĩ cô chỉ ham vui, bị bạn bè lôi kéo, sớm muộn gì cũng trở lại nên tôi mới im lặng!

    - Anh! Em không dám nữa! Anh tha lỗi…

    - Tôi nói cho cô biết, tất cả những chuyện đó tôi đều có thể bỏ qua, nhưng còn chuyện mẹ con hai người ganh đua với Yến Nguyên, giành tài sản và muốn hãm hại nó thì đừng hòng. Yến Vy cũng là con tôi, cô dạy dỗ nó theo ý cô, tôi đã không nói. Đằng này cô còn thao túng nó, mẹ con cô lại lập ra kế hoạch giành tài sản ác nghiệt đó, muốn tống nó ra khỏi nhà, rồi tống cả tôi chứ gì?

    - Ba à! Con không dám! Ba tha lỗi cho con với mẹ nha ba! – Yến Vy đứng một bên khóc nấc lên.

    - Ba nói con ngậm miệng lại! Tôi biết cô ham tiền tài nên trong di chúc, tôi nhất định để lại tài sản mà cô dùng cả đời không hết, còn Yến Vy nhất định cũng có phần! Là mẹ con hai người ngu ngốc, tự hủy hoại tiền đồ trong tay, ganh đua tranh chấp với Yến Nguyên!Sau này, đừng để tôi gặp lại mặt cô nữa!

    Ông Dũng nói xong cũng là lúc người làm mang mấy vali quần áo của bà Hạnh Phương từ trên lầu đi xuống. Bà ta thấy cảnh đó, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Ông Dũng cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi liền bị bà ta níu chân, khẩn cầu nói:

    - Anh à! Em thật sự biết lỗi! Anh tha cho em, tha cho em lần này! Dù gì chúng ta cũng đã chung sống 18 năm, Yến Vy cũng lớn như vậy, chẳng lẽ anh muốn nó không có một gia đình có cả ba lẫn mẹ?

    Nghe bà Hạnh Phương nói câu này, ông Dũng lại khẩn trương nhìn qua Yến Nguyên, chỉ thấy trên má cô, hai hàng nước mắt lăng dài. Yến Nguyên gạt nước mắt, cười lạnh một cái rồi lẳng lặng kéo cánh cửa kính của phòng bếp thông với sân vườn, u buồn bước đi. Cô thật sự không thể chạy lại tát bà ta, đánh bà ta vì bà ta nói đúng! Yến Vy hơn cô, vì nó có đủ ba lẫn mẹ, cô thì không! Ông trời cho cô sắc đẹp kiều diễm, khiến cô thông minh hơn người, tài sản lại dùng cả đời không hết mà lại nhẫn tâm cướp đi người mẹ của cô! Cả nhìn, Yến Nguyên cũng chưa từng nhìn mẹ một cái, huống hồ là nhận đầy đủ một tình thương từ mẹ như Yến Vy! Thật là tàn nhẫn với cô mà!

    Không khí đột nhiên đặc quánh lại, ai cũng nhìn rõ sắc mặt của ông Dũng rất khó coi. Yến Vy cần và có một gia đình đầy đủ, vậy chẳng lẽ đứa con gái gần 18 năm xa cách của ông thì không cần. Ông luôn cầu mong ông trời, hãy khiến cho Hạnh Phương yêu thương Yến Nguyên thật nhiều để một ngày nào đó, Yến Nguyên cảm nhận được tình cảm đó, chịu chấp nhận Hạnh Phương là mẹ. Ông thật là ngu xuẩn khi cầu mong điều này, để bà ta nhiều lần muốn cho Yến Nguyên tổn thương, đã kích tinh thần của cô lớn như vậy, làm sao cô có thể không tự ti về mặt gia đình!

    - Cô im đi! Tôi cấm cô nói chuyện này! Cô màu chóng cút khỏi chỗ này trước khi tôi giết chết cô! Về phần Yến Vy, nó sẽ ở lại đây! Tất cả là do cô xúi giục nó mà ra! – Lạnh lùng hất tay bà ta, ra lệnh cho người làm vứt vali của bà ta ra ngoài sân rồi lại cho vệ sĩ kéo bà ta ra khỏi nhà, ông Dũng trầm mặc bước ra sân vườn.

    Yến Vy khóc nấc lên, vùng vẫy khỏi hai người giúp việc để ra sức kéo mẹ nhỏ lại nhưng chỉ là vô vọng. Kết cục, nhỏ khóc đến ngất xỉu, chỉ kịp nhìn thấy mẹ mình nặng nề mà kéo vali rồi khỏi cổng biệt thự.

    ( Kết cục của bà ta và Yến Vy không chỉ dừng lại ở đây đâu nên mọi người đừng trách tác giả “ hiền”. Phàm là những kẻ như thế này đều sẽ chết không có chỗ dung thân! * Cười man rợ*)

  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 42.

    Yến Nguyên rời khỏi chỗ đó, nước mắt vẫn không nghe lời cô mà thi nhau rơi. Cô cũng như những người khác, lấy cái này mà chắp vá vào cái kia, cuối cùng lại thành ra một thứ thiếu trước hụt sau.

    Ngày Yến Nguyên chập chững biết nói, từ đầu tiên cô thốt ra được là từ mẹ. Đến khi Yến Nguyên hiểu chuyện là năm 4 tuổi, ba của cô vẫn đang bận công việc, còn mẹ bận đi du lịch. Nhưng sao ba có thể sang đó thăm cô mà mẹ lại chưa bao giờ xuất hiện?

    Khi cô đi học năm 7 tuổi, có đứa bạn người Úc gọi cô là kẻ không cha không mẹ thì mọi chuyện mới được phát giác, cô đã lại tức giận mà nói rằng sẽ không về Việt Nam, vài tháng trước cũng do ba và quản gia hết lòng nài nỉ cô mới đồng ý. Khái niệm gia đình của cô không như những gì người ngoài nhìn thấy và phán xét, cô có ba nhưng thiếu mẹ, vậy cô là gì? Một đứa không hoàn mĩ, một đứa không được mẹ dạy dỗ!

    Mẹ à! Nguyên đã làm gì mà mẹ lại bỏ Nguyên đi? Sao xung quanh của Nguyên, ai cũng được mẹ chăm sóc như thế? Sinh Nguyên ra mà mẹ lại bỏ Nguyên đi như vậy, sao mẹ sinh Nguyên ra làm gì? Nguyên ghét cả mẹ, ghét mẹ!

    Yến Nguyên ngồi trên chiếc xích đu, tựa người thành xích đu mà khóc, đột nhiên cảm nhận được một bàn tay ai đó đưa lên gạt nước mắt của cô. Yến Nguyên mông lung ngước mặt lên, là ba cô.

    - Đừng khóc! Ba xin lỗi! Ngoan, khóc sẽ không đẹp! – Ông Dũng rưng rưng nước mắt, bàn tay diệu dàng lau khô nước của Yến Nguyên.

    - Ba! – Yến Nguyên nấc lên một chữ, nhoài tới ôm chầm lấy ba cô.

    - Ngoan! Sẽ không sao nữa! Từ nay sẽ không ai là tổn thương con nữa! Có ba rồi, ba sẽ che chở cho con! Tha lỗi cho ba! Ngoan! – Ông Dũng vỗ vỗ vai của Yến Nguyên, nhẹ giọng nói.

    Yến Nguyên không trả lời, chỉ ra sức gật đầu thật nhiều, còn nước mắt của cô thấm ước cả vai áo sơ mi của ông.

    […]

    Bà Hạnh Phương mang khuôn mặt tàn tạ, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệt bắt taxi rời khỏi biệt thự, đi đến chỗ tình nhân trẻ của bà ta.

    Một lát sau, chiếc taxi dừng trước một khu nhà trọ bình dân, bà ta khệ nệ kéo vali bước vào.

    Đi đến gian phòng cuối cùng của dãi nhà trọ, bà ta nhìn thấy tình nhân của mình đang nằm dài ra sàn nhà mà ngủ.

    - Thái! – Bà Hạnh Phương cất tiếng gọi, Thái mơ hồ tỉnh lại.

    - A! Ha! Chị! – Thái hoảng hồn nhìn bà ta, quá khác so với những lần gặp trước đó.

    - Em cho chị ở nhờ vào ngày được không? Chị bây giờ không có chỗ để đi! – Bà Hạnh Phương cầu xin Thái.

    - Nhưng em ở đây hàng tháng phải đóng tiền! Chị, có tiền không? – Thái nghi hoặc nhìn bộ dạng bà ta mà hỏi, cái kiểu này là bị biết ngoại tình nên đuổi cổ ra khỏi nhà đây. Tốt nhất là nên tránh xa bà ta ra nếu bà ta hết tiền để mà còn tìm khách mới.

    - Em yên tâm đi! Hồi nãy chị ghé cây ATM rút hết tiền trong thẻ ra rồi! Trong bóp chị cũng có sổ tiết kiệm 100 triệu nên em không phải lo tiền phòng!

    ( T/g nói này, bị đuổi ra khỏi nhà mà còn giữ được sổ tiết kiệm, tài khoản thẻ không bị khóa là rất may mắn đó. Người ta còn nể tình, tốt nhất là kéo khóa cái miệng lại, không thì lần nữa mà rướt họa vào thân.)

    - A! Vậy chị vào đây! May quá! Đây, để em lấy hành lí giúp cho! – Thái nghe bà ta nói còn tiền thì mừng rỡ, phen này khỏi lo chết đói.

    […]

    Một ngày Yến Nguyên không đến lớp thì Nam Phong cảm thấy tư vị của sự khó chịu trong lòng anh. Rõ ràng hôm qua mới đi chơi vui vẻ như thế mà hôm nay lại không đi học. Nếu đến nhà cô thì cũng không tốt. Hay là cô đi chơi với anh chàng ngoại quốc kia rồi nhỉ? Chắc vậy rồi. Hôm nay Diệu Anh có đi học, cô chỉ có thể là đi chơi mới nghỉ.

    Còn cả Bảo Khánh, cả cậu củng nghĩ học. Quái lạ thật! Khoan đã, anh xém quên mất một chuyện. Thật là! Lần đầu Bảo Khánh gặp Diệu Anh, tuy cậu đã che giấu giỏi lắm nhưng anh vẫn nhìn ra một tia trầm mặc trong mắt của Bảo Khánh. Còn nhớ ngày đó, nghe cậu nói vé máy bay mà Nam Phong nhặt được là cậu định bay sang Dubai một thời gian, quên đi chuyện không vui về tình cảm. Người bạn này của anh thật khiến anh bội phục 8 phần, dù trong lòng có nát ra trăm mảnh thì vẫn cười như không. Nhiều lúc còn khiến anh tưởng cậu là… đười ươi.

    Một ngày học vô vị lại trôi qua. Nam Phong vác balo lên vai bước ra khỏi lớp.

    - Phong! Hôm nay cậu bận gì không? – Thanh Thúy nhe nhửn hỏi khi Nam Phong đi ngang người nhỏ. Anh thì cứ như không nghe, lạnh nhạt bước tiếp.

    Thanh Thúy thấy thái độ của Nam Phong như thế, mặt dày bước lại níu cánh tay rắn chắc của anh, nói:

    - Phong! Cậu không nghe tớ nói gì sao?

    - Có chuyện gì? – Nam Phong bực bội lên tiếng, dùng đôi mắt màu huyết của mình lạnh lùng nhìn nhỏ làm tim nhỏ nhày lên bùm bùm vì… sợ.

    - À! Hôm nay xe tớ hỏng, không biết cậu có thể cho tớ quá giang một đoạn được hay không? Dù gì chúng ta cũng cùng đường?

    - Một tiểu thư được đưa đón mà lại hư xe? Còn nữa, phí taxi không mắt, có thể tự bắt taxi về. Lại có cả khối người cầu mong được đưa “ Miss Teen” về, nhưng trong số đó không có cái tên Nam Phong! – Vốn dĩ anh không định nói nhiều, nhưng biết chắc rằng Thanh Thúy sẽ lôi kéo nên chặn hết đường tiến của nhỏ.

    - Nhưng…

    Thanh Thúy chưa kịp nói hết câu thì chỉ còn nhìn được tấm lưng rộng lớn của anh cách đó không xa. Nhỏ nghiến răng. Chả là hôm nay không có Yến Nguyên nên mới được thoải mái tí, ai ngờ bị Nam Phong từ chối. Thật là tức.

    […]

    Cốc! Cốc!

    - Đi đi!

    Yến Nguyên ngồi co ro trong góc phòng, lạnh nhạt mở miệng. 150 Bài rap trong điện thoại của cô đã tắt từ lúc nào, tai phone thật vô vị. Lần thứ 2 trong đời, cô cảm thấy ganh tị với Yến Vy như thế. Lần đầu là ở bữa tiệc nướng trong sân vườn. Hạnh Phương phải thương nhỏ lắm mới có thái độ như thế.

    - Mở cửa đi Nguyên! Con đã nói là sẽ không khóc nữa mà! – Ông Dũng bất an mà gõ cửa, trên tay là ly sữa nóng nghi ngút khói, ly sữa thứ 4 trong hôm nay. Bây giờ đã là 1h sáng, không khí thật ảm đạm.

    - Ba đi đi! Con không khóc! Để con một mình là ổn! – Yến Nguyên mệt mỏi gục vào đầu gối của mình, giọng nói bị nhòe đi mấy phần.

    Ông Dũng lần thứ 4 bất lực, trở về phòng, đặt ly sữa xuống tủ đầu giường rồi ngã người một cách mệt mỏi. Con gái ông thật tôi nghiệp.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 43.

    Ngày tiếp theo sau khi bà Hạnh Phương bị đuổi cổ ra khỏi nhà. Mọi việc dường như lại đi vào quỹ đạo. Trên bàn ăn, ông Dũng đang ngồi ăn sáng cùng Yến Vy để nhỏ chuẩn bị đi học, Yến Nguyên vẫn chưa xuống lầu từ tối qua.

    Quản gia Quân đứng sau lưng ông Dũng, lặng lẽ quan sát biểu hiện của Yến Vy. Hôm qua chắc là nhỏ ngất đi vì sợ. Nhìn thái độ của Yến Vy cũng khác xa thường ngài, khép nép hơn rất nhiều.

    Quản gia Quân hoàn toàn không biết rằng, Yến Vy đã thức trắng cả đêm để suy nghĩ về mọi chuyện diễn ra từ khi Yến Nguyên về nước. Ba nhỏ nói đúng, ông chưa từng để cho hai mẹ con nhỏ phải khổ sở ngày nào, chưa từng la mắng hay trách cứ hai người, cũng không bao giờ phàn nàn chuyện tiền bạc, học hành hay vui chơi của nhỏ. Ông ấy đúng là rất thương hai mẹ con nhỏ. Còn Yến Nguyên, chị ấy chưa từng chủ động gây sự với mẹ con nhỏ, hoàn toàn là do nhỏ và mẹ nhỏ “ giật dây” trước. Yến Nguyên cũng không nói rằng phải bắt nhỏ hay mẹ nhỏ làm cái này làm cái nọ. Tuy rằng cô từng hâm dọa nhưng chưa từng làm thật, vậy chẳng phải cho mẹ con nhỏ con đường sống còn gì.

    Phần tờ di chúc thì càng tệ. Cho dù ba nhỏ giành toàn bộ cổ phần công ty cho Yến Nguyên thì chắc chắn mẹ con nhỏ cũng có phần, tại sao nhỏ lại bị tiền bạc làm cho hoa cả mắt không biết? Nhưng mẹ nhỏ cũng thật tệ. Tại sao không ngăn cản nhỏ mà còn hùa theo nhỏ mà làm điều xằn bậy như thế?

    Nhỏ thật ngu ngốc khi nghĩ ra cái kế hoạch vớ vẫn để giành tài sản với Yến Nguyên. Rốt cuộc thì nhỏ cũng thua, thua một cách tâm phục. Nhưng mẹ nhỏ thì sao? Từ tối qua đến giờ Yến Vy hoàn toàn bất lực trong việc liên lạc với mẹ mình. Nhưng bằng mọi giá nhỏ cũng phải nói cho bà biết nhỏ đã hối hận cỡ nào, hy vọng mẹ nhỏ cũng sẽ nghĩ như nhỏ. Rồi cả hai lại tìm cách xin lỗi ba và Yến Nguyên, vậy là tốt rồi.

    - Bà chủ! – Quản gia Quân đột nhiên lên tiếng, cắt ngan mớ suy nghĩ hỗn loạn của Yến Vy.

    Yến Nguyên cầm balo từ trên lầu bước xuống. Nhìn cô hình như rất là mệt thì phải, nhưng vẫn rất cao ngạo như ngài thường nha.

    Yến Vy đi đến chỗ bàn ăn, hoàn toàn không để ý xem là có mặt Yến Vy hay là không, kéo ghế ngồi xuống, nói:

    - Chào buổi sáng, ba! – Yến Nguyên cười lạnh, tay xếp xếp khăn ăn.

    - Chào con! Mang phần ăn lên! – Ông Dũng hài lòng trả lời, cầm tờ báo lên coi.

    Yến Vy hít một hơi thật mạnh, đợi khi quản gia Quân đã mang phần ăn lên để trước mặt Yến Nguyên, nhỏ nhẹ nói:

    - Bác Quân! Không biết bác có thể tránh mặt một chút được không? Cháu có chuyện muốn nói với ba cháu!

    Nghe nhỏ nói, Yến Nguyên cơ hồ vẫn không nhìn nhỏ lấy một cái, quản gia Quân cũng ngạc nhiên, không ngờ nhỏ lại có thể nói ra mấy lời đó. Ông Dũng cũng hơi ngạc nhiên một tí. Con bé này, định nói gì đây?

    Quản gia Quân nhìn qua Yến Nguyên, đang đợi sự đồng ý từ cô. Không khí có vẻ căng thẳng khi Yến Nguyên dừng mọi động tác trong tay, đan hay bàn tay vào nhau, chống cằm nhìn Yến Vy ngồi đối diện khiến nhỏ nuốt nước bọt một cái, nói:

    - Đi đi!

    Quản gia Quân và cả Yến Vy thở phù một cái như trút hết toàn bộ gánh nặng.

    - Lão gia, bà chủ! Ăn ngon miệng! – Nói rồi quản gia mở cánh cửa thông với sân vườn, bước đi.

    Yến Nguyên vẫn ngồi nhìn nhỏ một cách lạnh lùng như thế khiến sống lưng nhỏ như đóng băng. Đôi mắt của Yến Nguyên thật đáng sợ, Yến Vy tự nhắc mình không được nhìn vào đó, nếu không sẽ bị nuốt chửng.

    - Có chuyện gì con cứ nói! – Ông Dũng mở miệng, kéo Yến Vy ra khỏi sự cảnh giác với người đối diện.

    - Ba! Kế hoạch giành tài sản, thật ra… thật ra… là… là chủ ý… của con! – Nhỏ cuối gầm mặt, không dám ngước lên vì run sợ.

    - Ba biết! – Ông Dũng nhàn nhạt mở miệng, nhìn qua thái độ bình thản mà Yến Nguyên đang nhìn Yến Vy, lắc đầu một cái. Yến Nguyên thật ra muốn làm gì?

    - Ba biết? Vậy sao hôm qua ba lại nói như thế ạ? – Yến Vy bức đứt rào cản, ngẩn mặt lên hỏi. Nước mắt ở khóe mắt nhỏ sắp trào ra mất rồi.

    - Ba muốn xem thái độ của con như thế nào! Bất luận là đã từng xảy ra chuyện gì, ba cũng biết con thật ra không cố ý. Ba biết thế nào là đúng, chuyện gì là sai nên con không cần tự mà trách mình. Còn về phần mẹ con, bà ấy đã đi quá đà mất rồi. Con nhất định không được như mẹ con, nhớ không hả? – Ông Dũng cười hiền, nhoài tới ngoắt mũi Yến Vy một cái.

    - Nói vậy ba sẽ tha lỗi cho con? Ba sẽ hết giận con?

    - Ba không có giận con!

    Yến Vy nghe tới đây thì quệt nước mắt trên hốc mắt, cười thật tươi một cái. Yến Nguyên nhìn nhỏ, cô nở một nụ cười như có như không, thái độ vẫn lạnh tanh bất cần. Yến Vy lại giật mình, còn một chuyện nữa cần phải nói ra, đó là phần của Yến Nguyên. Nhỏ dời tầm mắt, chuyển qua gương mặt âm lãnh của Yến Nguyên, mạnh dạn nhìn vào đôi mắt của cô, nói:

    - Chị! Tha lỗi cho em, được không? Em thật sự biết lỗi rồi!

    Yến Nguyên nghe nhỏ nói, đôi mắt không có lấy một gợn sóng nhìn qua ba mình rồi lại quay trở lại chỗ Yến Vy, híp đôi mắt to tròn lạnh giá của mình lại, nói:

    - Chị? Cô là em tôi? Có sao?

    - Nguyên, con định sẽ không tha thứ thật sao? – Ông Dũng bất an nói

    - Chị, em thật sự biết lỗi! Chị tha lỗi cho em đi mà chị! Em thật lòng mà! Chị, làm ơn! – Yến Vy khóc, khóc vì sợ. Nhỏ thật sợ nếu như Yến Nguyên không tha thứ cho lỗi lầm của nhỏ.

    - Tôi đã từng rất ghét cô đấy, Yến Vy. Cô nói xem, nếu cô là tôi, cô sẽ tha thứ mình không? Hay là cứ hận thù cho đến chết?

    - Nguyên, thật ra con nên…

    - Ba! Ba có thể cho con và chị ấy nói chuyện một chút không ba? 2 đứa bọn con thôi! – Yến Vy gạt nước mắt, ấm ức nói.

    - Được! 2 đứa từ từ mà nói chuyện! – Ông Dũng thở dài rồi kéo ghế đứng dậy.

    Không gian bây giờ chị còn lại Yến Nguyên và Yến Vy. Một không khí nặng nề như bao trùm tất cả mọi thứ, nặng nề gần như là ngộp thở. Phòng ăn bây giờ ủy dị đến ghê rợn. Yến Vy đã suy nghĩ rất kỹ, bằng mọi giá phải xin lỗi Yến Nguyên, nếu không cho nhỏ sẽ hối hận đến chết. Nhưng bây giờ nhỏ nên nói gì, nên hành động ra sao đây hả? Thái độ của Yến Nguyên là đạng dọa cho nhọ sợ, thật âm lãnh.

    - Mau trả lời câu hỏi của tôi! Cô sẽ tha thứ hay hận thù? Hả?

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 44.

    - Em sẽ tha thứ! – Yến Vy cứng rắn nói.

    - Lí do?

    - Vì em ghét thù hận!

    - Chứ không phải mẹ con hai người rất hận tôi hay sao? – Yến Nguyên nói giọng mỉa mai.

    - Chị! Đó là chuyện trước kia thôi! Đúng là trước kia em rất thù hằn chị, nhưng bây giờ không còn! Tuy em không biết mẹ em thế nào, nhưng em là thật sự hối lỗi. Chị, em thật sự sợ nếu như chị cứ mãi mà ghét em như thế. Chị nói em biết, em phải làm sao thì chị mới tha thứ cho em hả?

    Yến Vy như thét lên, nước mắt nhỏ cứ thế mà tuông ra. Yến Nguyên nhìn nhỏ, trong lòng có chút gọi là… thương hại. Nhìn nhỏ đi, thật tội nghiệp.

    - Tôi chẳng cần cô làm gì hết! Mà tôi có vài chuyện cần hỏi cô đây. Chí ít cũng liên quan đến việc có hay không tha thứ. Cô nghĩ xem, giờ này mẹ cô đang làm gì?

    Yến Vy sững người với câu hỏi của Yến Nguyên. Đúng! Mẹ nhỏ đang làm gì? Nhưng Yến Nguyên hỏi vậy là có ý gì?

    - Em thật sự không biết!

    Nghe câu trả lời của Yến Vy, Yến Nguyên lại cười chua chát, nói:

    - Bên cạnh tình nhân của bà ta! Cô tin không?

    - Em… em không biết!

    - Tôi hỏi cô, nếu như tôi thật sự tha thứ cho cô vì cô thật sự biết lỗi, vậy cô có sự tha thứ ình hay chí ít không cảm thấy có lỗi với mẹ cô? Đứng giữa chuyện đó, cô sẽ khó xử hay là bình thản như không có gì xảy ra? Cô có từng nghĩ đến chưa? Tôi cam đoan với cô, mẹ cô sẽ không bao giờ hối cải giống như cô đâu! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực, ngả ra sau ghế, ung dung nói.

    - Mẹ em? Em…thật sự không biết! Em không nghĩ mẹ em sẽ không hối lỗi đâu chị!

    - Nghĩ? Cô dựa vào đâu mà nghĩ? Linh cảm?

    - Đúng! Em dựa vào linh cảm của em! Nhưng bây giờ em chỉ cần biết, liệu chị sẽ tha lỗi cho em hay giận em mãi?!

    - Từ đầu cuộc nói chuyện đến giờ, cô gọi tôi là gì? Cô xưng là gì với tôi? – Yến Nguyên nhíu mày nhìn nhỏ, thật là ngốc.

    - Chị! Chị, vậy là chị tha lỗi cho em? – Yến Vy thật vui mừng gạt nước mắt, thật muốn nhảy tới mà ôm lấy Yến Nguyên.

    - Không! Nói đúng hơn là chưa thể! Từ bây giờ, chứng minh cho tôi thấy, cô xứng đáng mang họ Nguyễn Hoàng, xứng đáng làm em tôi! – Yến Nguyên nói xong liền cầm balo đứng dậy bước đi, bỏ lại Yến Vy còn đang mơ hồ với những gì mà Yến Nguyên vừa nói.

    Chứng minh? Nói vậy chỉ cần mình có biểu hiện tốt thì nhất định Yến Nguyên sẽ tha lỗi ình? Vậy là tốt rồi! Cuối cùng chị cũng chịu mở miệng nói câu đó.

    Yến Vy vui sướng suy nghĩ, nghĩ xong liền hí hửng ngồi xuống ăn nốt bữa sáng, trong lòng đang suy tính làm sao để thể hiện cho tốt trong mắt Yến Nguyên.

    Cuộc nói chuyện từ đầu chí cuối đều lọt vào tay của ông Dũng. Ông hài lòng gật đầu một cái rồi bước lên lầu chuẩn bị đi làm.

    Yến Nguyên vẫn giữ vẻ mặt lãnh cảm bước ra khỏi phòng ăn. Khi đi tới cổng thì đã gặp quản gia Quân đứng đó đợi cô.

    - Bà chủ! – Quản gia Quân chào Yến Nguyên, tay nhấn nút mở cổng.

    - Gặp bác ở đây thì tốt! Từ hôm nay không cần cho vệ sĩ đi theo cháu nữa! Tới đây là ổn!

    - Dạ! – Quản Gia Quân cúi chào Yến Nguyên rồi đóng cổng, xe đã đợi cô bên ngoài, nói đúng hơn là Rick.

    - Good morning! – Yến Nguyên vẫy vẫy tay.

    - Good mirning! Cậu trễ 4’! – Rick nhìn đồng hồ, làm bộ mặt tức giận nói.

    - Còn nói! Là cậu lúc sáng nài nỉ tớ để cậu chở đi học! Giờ trở mặt sao? Được! Tớ đi taxi là xong! – Yến Nguyên giả vờ bực bội, quay hướng ngoài đường để mà bắt taxi.

    - Haha! Đùa một chút! Đi! Để coi cậu đi taxi nhanh hay là xe tớ nhanh!? – Nói xong liền kéo cánh tay của Yến Nguyên lại xe, mở cửa mời cô vào.

    - Vì tớ cao cả nên tha cho cậu lần này! – Yến Nguyên “ nhắn nhủ” trước khi Rick đóng cửa xe.

    Bên ngoài này, Rick lắc đầu cười cười một cái rồi vòng qua phía tay lấy mở cửa bước vào. Trước khi xe khởi động, Rick liếc vào kính chiếu hậu bên ngoài rồi cười nhết mép, nhấn ga thật mạnh chạy vụt đi.

    Phía xa, Nam Phong lười biếng dựa vào thành cửa xe, ngón tay day day thái dương. Hôm qua Yến Nguyên nghĩ học nên anh định hôm nay sẽ tới đón cô đi học, không ngờ lại có người nhanh hơn. Nhìn cảnh hai người bọn họ cười cười nói nói như thế kia, trong lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác bực tức.

    Nam Phong cười chua chát một cái, lấy tay hất hất tóc trên trán một cách vô tình. Động tác nhỏ thôi nhưng cũng khiến biết bao nữ nhân mê mệt. Nam Phong nhấn ga, tâm trạng không tốt rời đi. Chiếc hoa tai đá quý màu tím như ẩn như hiện trong mái tóc màu nâu hạt dẻ, cộng thêm đôi mắt màu huyết quyền lực của Nam Phong tạo thành bóng hình một người lái xe lạnh lùng mà hoàn hảo trên đoạn đường từ nhà Yến Nguyên đến trường.

    […]

    Chiếc oto của Rick thắng trước cổng trường Noble School, gây sự chú ý cho không ít học sinh. Rick hào hoa bước xuống xe, vòng qua bên ghế phụ mở cửa cho Yến Nguyên.

    - Cảm ơn vì sáng nay đã làm tài xế! – Yến Nguyên cười như nắng mai với Rick, khiến cho anh cảm thấy thật hạnh phúc. Xung quanh đó, không ít nam sinh đang ngẫng to te vì cô quá đẹp.

    - Hân hạnh quá đi chứ! – Rick cười.

    - Tạm biệt! Một lát không cần tới đón! – Yến Nguyên nói xong quay người bước đi.

    Kịch!

    Nam Phong thắng xe ngang với xe của Rick, nhìn anh ta còn mải mê nhìn theo bóng lưng của Yến Nguyên thì cười nhạt, rồ ga vụt thẳng vào bãi giữ xe một cách nghênh ngang. Rick thừa biết đó là Nam Phong. Sau khi Nam Phong láy xe vào trường, Rick mang theo một tâm trạng hưng phấn láy xe đi.

  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 45.

    Nam Phong cho xe vảo bãi, giận dữ nện vào vô-lăng một cái. Không biết là vì bực tức hay là do nóng nên anh đưa tay lên tháo hai nút áo để cho thoải mái, khoe ra bờ ngực săn chắc như vận động viên thể hình, bình thản kéo lấy balo rồi mở cửa xe bước xuống.

    Đeo balo một bên một cách ngạo nghê, tay đút túi quần điệu nghệ, khuôn ngực khoe ra hờ hững, cộng thêm khuôn mặt đẹp một cách lạnh lùng kiêu ngạo và chiếc hoa tai màu tím, Nam Phong nhìn cực kỳ thu hút và cao quý. Vừa bước ra khỏi bãi gửi xe đã gây ra một làn sóng dữ dội.

    Nam Phong chẳng để ý tới bất cứ ai, cứ kiêu ngạo mà bước đi. Đột nhiên từ phía sau vang tới một giọng nói mà chủ nhân của nó là nguyên nhân khiến anh bực bội vào sáng nay.

    - Nam Phong! – Yến Nguyên cất tiếng gọi, không nhanh không chậm bước tới khi thấy Nam Phong đã đứng lại.

    - Gọi tôi? – Nam Phong lùng hỏi.

    - Ừ! Còn chưa cảm ơn cậu về việc đi chơi hôm đó!

    Vừa nghe Yến Nguyên nói cảm ơn mình, tâm trạng Nam Phong cũng khá hơn một nữa, nói:

    - Vậy sao? Còn tưởng cậu không thích??!

    - Thật sự là không thích mà! Cậu hại tôi vác 4 con gấu to như thế, lại còn ăn phải thứ không sạch sẽ nữa! – Yến Nguyên cao ngạo chết vấn Nam Phong.

    - Gì mà cậu gọi là không sạch sẽ? Cậu khó tính quá rồi đấy?

    - AAAAA! HAI NGƯỜI KIA! ĐỢI VỚI! – Nam Phong vừa dứt lời, Yến Nguyên chưa kịp đáp lại thì từ sau phát ra một tiếng gọi nghe rất là gấp gáp. Cả hai không ai hẹn ai, ngoái cổ nhìn lại.

    Ôi trời! Bảo Khánh! Mới sáng ra mà đã hét to như thế, không sợ tiêu hết calorin hay sao?

    - Phù! Phù! Mệt chết được! Có biết là cái sân này nó rộng không hả? Hai cậu đó, đi gì mà nhanh thế? – Bảo Khánh dùng vẻ mặt vừa te tửng vừa mệt mỏi, hai tay chống ở đầu gối, miệng thì trách cứ Nam Phong và Yến Nguyên.

    - Thứ nhất, làm sao biết là cậu sẽ tới! Thứ hai, cậu có thể đi từ từ, chúng tôi có thể đợi, chạy làm gì rồi đổ cho người khác! – Yến Nguyên cảm thấy bực bội với cái tên này, lúc nào cũng có cười thế à?

    - Phù! Còn nói! Trông hai người thân thiết như thế, tớ không đuổi theo tách hai người ra để fan của Nam Phong đánh Yến Nguyên còn Nam Phong bị fan của Yến Nguyên “ xử đẹp” luôn à? – Bảo Khánh vừa lẽo đẽo theo đi theo Nam Phong và Yến Nguyên, cái miệng cứ luyên thuyên không ngừng.

    - Nói-cái-gì? – Nam Phong và Yến Nguyên đồng thanh hô lên, lườm Bảo Khánh một phát nảy lửa.

    - Hơ hơ! Cho tớ xin! Tớ nói sai rồi! Hì hì! – Bảo Khánh cười sượng ngắt với hai người này, tay xua xua tránh hai nắm đấm đang đe dọa cậu.

    Cả ba người bước đi đến hành lang của dãy lầu thì thấy Diệu Anh từ cầu thang đi xuống, hướng nhà vệ sinh.

    - Chào! Đông đủ ghê há? – Diệu Anh cười cười nhìn ba người.

    - Vô tình gặp ở cổng trường thôi! – Yến Nguyên.

    - Chào! – Nam Phong.

    - Sáng vui vẻ! – Bảo Khánh.

    Vừa nhìn thấy Diệu Anh, trong mắt một người chợt thoáng qua tia bối rối nhưng cũng nhanh chóng giấu đi.

    - Cậu đi đâu đó? – Yến Nguyên.

    - Tớ đi rửa tay! Cậu khỏe chưa? – Diệu Anh.

    Lí do Diệu Anh hỏi Yến Nguyên như thế là vì tối qua cô điện thoại cho Yến Nguyên thì Yến Nguyên nói là cô hơi mệt nên nghĩ ở nhà.

    - Tớ không sao! Lát gặp trên lớp! – Yến Nguyên nói rồi bước đi, Nam Phong cũng đi theo, còn Bảo Khánh không hiểu lí do gì cứ thẫn người ra đó.

    - Hây! Khánh! Khánh! Cậu sao thế? Không lên lớp à? – Diệu Anh lay lay Bảo Khánh khi thấy Nam Phong và Yến Nguyên đã đi rồi mà cậu còn đứng đây.

    - À? Hả? A! Tớ đang tập trung suy nghĩ! Bye! Lát gặp trên lớp! – Bảo Khánh luống cuống trả lời, ngay lập tức vọt trên lớp, bỏ lại Diệu Anh với vẻ mặt đầy hoài nghi trước khi rời đi.

    […]

    Giờ truy bài, lớp 11a3 quậy như cái chợ. Kẻ chụp ảnh tự sướng, người nghe nhạc, kẻ nhắn tin, gọi điện thoại. Nói chung là đủ hành động theo chủ nghĩa “ Cô cậu nhà giàu”.

    Yến Nguyên ngồi nhìn vu vơ bên ngoài cửa sổ, điện thoại mở bài “ 22”, nhìn cô thật giống thiên sứ. Nam Phong cũng gác chân lên bàn nghe nhạc, trông cực kỳ nam tính và lãng tử với đôi mắt nhắm hờ.

    Bên này, Diệu Anh chăm chú lật từng trang của cuốn sách lịch sử, đôi mày xinh đẹp thỉnh thoảng nhíu lại vì tập trung. Trong khi đó, một ánh mắt đan xen nhiều thứ cảm xúc rơi lại trên người Diệu Anh. Cậu nhìn cô thật lâu, thật chăm chú cứ như chỗ này chỉ có hai người khiến nhỏ Mỹ Ngọc tức tới mức sắp bay qua mà đạp cho Diệu Anh một phát.

    Mà chưa hết, từ nãy giờ Mỹ Ngọc thậm chí há mồm to tới mức có thể nhét cả quả trứng gà khi thấy Yến Vy… ngồi làm bài tập. Trước giờ Yến Vy chưa bao giờ làm thế, nhỏ toàn đưa tiền mua đứa khác làm giúp, còn mình thì lãnh điểm. Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Mỹ Ngọc cũng không dám hỏi vì mỗi khi nhỏ tò mò chuyện gì của Yến Vy thì Yến Vy sẽ cốc cho nhỏ một cú đau thấu trời, tội “ Quấy rầy”.

    Khi tiếng chuông báo hết giờ truy bài vang lên, cả lớp như robot, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn đợi chủ nhiệm My vào lớp, ngoại trừ Yến Nguyên ra, cả Nam Phong cũng lấy chân khỏi bàn nhưng việc rút tay nghe là miễn bàn với anh.

    Cô My bước đi trên dãy hành lang, miệng nở nụ cười duyên. Sau lưng cô, một nữ sinh có tướng mạo và gương mặt khả ái đi theo. Thoạt nhìn, trên người nữ sinh này chỉ toàn hàng hiệu, cộng thêm làn da được dưỡng kem kỹ càng thì thừa biết đây cũng là tiểu thư của một gia đình có tiếng nào đó trong thành phố.

    Sau màn chào hỏi, cô My vẫn chưa ngồi xuống ghế. Cô chợt nhìn ra cửa một cái rồi quay lại lớp học, nói:

    - Các em thân mến! Đầu năm học, chúng ta đã được chào đón hai bạn nữ vô cùng xinh đẹp. Hiện tại chưa qua học kỳ 1 mà chúng ta sẽ chào đón thêm một bạn nữ xinh đẹp không kém Yến Nguyên và Diệu Anh. Bạn ấy từng là học sinh của trường chúng ta lúc cấp 2. 2 năm về trước bạn ấy đã chuyển đi, bây giờ bạn ấy sẽ trở lại trường. Không biết các em có còn nhớ bạn ấy hay không nha! Nào, mời em, Phương Linh!

    Hai chữ Phương Linh vừa vang lên thì tựa như có một chiếc búa tạ 100kg giám vào đầu Bảo Khánh. Cậu khó chịu nhíu mày, ngẩn mặt lên nhìn người sắp bước vào cánh cửa lớp.

    Một nữ sinh tóc dài đen mượt bước vào, ngay lập tức tập thể 11a3 bị trúng tà, hết nhìn nữ sinh đó lại nhìn sang Diệu Anh trong một sự ngỡ ngàng đến khó tin. Bảo Khánh cảm thấy thật sự rất áp lực. Giây phút này tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết, nhanh hơn cả lần tỏ tình với Phương Linh hơn 2 năm về trước.

    Yến Nguyên nhíu chặt mày, nhìn chăm chăm cô gái vừa bước vào lớp. Cả Nam Phong cũng bị kéo vào sự ngạc nhiên đầy kỳ hoặc này. Yến Vy cũng không chớp mắt. Phía cuối lớp, Thanh Thúy nở một nụ cười quái gở. Bạn thân của nhỏ cuối cùng cũng đã trở về, từ nay về sau sẽ có người giúp nhỏ đối đầu với Yến Nguyên.

    Phương Linh vừa bước vào lớp, đôi mắt đã ma mãnh tìm kiếm bóng hình Diệu Anh theo lời Thanh Thúy. Nhỏ quả đoán không sai, Diệu Anh ắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên với gương mặt này. Cả nhỏ còn thấy lạ, thậm chí là một chút sợ hãi khi nhận được mail hình từ Thanh Thúy.

    - Chào mọi người! Tô Phương Linh, nhớ mình chứ? – Phương Linh nhí nhảnh nháy mắt, nửa con mắt còn lại vẫn không rời khỏi Diệu Anh đang ngạc nhiên tới phẫn nộ.

    Cả lớp vừa nghe nhỏ nói, không khí dường như càng bị cô động lại, gần như là nghẹt thở.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 46.

    - Thật là giống! – Một nữ sinh hết nhìn Diệu Anh lại nhìn Phương Linh.

    - Như hai giọt nước! – Nữ sinh 2.

    - Có chắc là không có máu mủ không đó? – Nữ sinh 3.

    @#$$@#%@%$@#%$#$^$%%^*%^*

    Sau một loạt lời đàm tếu của các học sinh trong lớp, giờ đây đến lượt Thanh Thúy lên tiếng:

    - Phương Linh! Cậu và Diệu Anh thật giống nhau! Tại sao tớ lại không nhớ ra chứ?

    Rầm!

    Vừa nghe Thanh Thúy nói xong, Bảo Khánh phẫn nộ nện thật mạnh lên bàn khiến nó nức ra gần nguyên cái.

    - Hoàn toàn không giống! – Bảo Khánh như con hổ không săn được mồi, lạnh lùng như Satan nói ra từng chữ như mệnh lệnh.

    - Khánh! Em không sao chứ? Có chuyện gì? Có ai nói cô biết? – Cô My sợ hãi khi thấy thái độ của Bảo Khánh.

    Bảo Khánh vẫn chưa hết phẫn nộ, tiếp tục dùng thái độ lạnh nhạt nói:

    - Tôi nói rõ một lần! Tôi không muốn nghe ai nhắc tới chuyện Diệu Anh và Phương Linh có gương mặt giống nhau hay giống nhau ở bất cứ điểm gì! Chỉ cần tôi nghe ai nói như thế, tôi đánh chết người đó! – Nói xong liền mạnh tay lấy balo rời khỏi lớp.

    Là cậu đang bảo vệ Diệu Anh hay đau lòng khi thấy Phương Linh bị đem ra so sánh? Giờ phút này cậu thật hỗn loạn! Cậu thích Diệu Anh thật sự hay là chỉ thích gương mặt đó? Cậu đã tính sẽ nói ra tình cảm của mình cho Diệu Anh biết, cậu đã cam đoan như thế! Nhưng sao Phương Linh lại xuất hiện, điều đó khiến cậu chỉ có mỗi cảm giác cõi lòng bị hàng vạn con dao đâm xuyên qua! Cậu nổ tung mất!

    Cả lớp vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì diễn ra trước mắt thì Phương Linh lại tiếp tục lên tiếng:

    - Diệu Anh? Ai là Diệu Anh? Cậu ấy giống tớ lắm sao? – Phương Linh dùng vẻ mặt ngây thơ hỏi.

    - Là cậu ấy! – Thanh Thúy to gan chỉ về phía Diệu Anh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cực kỳ đáng sợ của Yến Nguyên thì rút tay lại.

    Phương Linh vẫn coi trời bằng vun, lớn mật lại trước mặt Diệu Anh, chìa tay ra, nói:

    - Chào cậu! Tớ là Phương Linh! Gương mặt của chúng ta thật giống nhau! Không biết tính cách thì sao nhỉ? Làm bạn nhé?

    Diệu Anh nhìn Phương Linh, cực kỳ bình tĩnh thu lại vẻ ngạc nhiên, nói:

    - Thật tiết! Tôi không thích! – Nói xong cô lạnh lùng quay trở lại việc đọc sách.

    Diệu Anh từng được ông nội chỉ cho cách nhìn người. Muốn biết lòng thì hãy nhìn ánh mắt. Quả thật ánh mắt của Phương Linh không tĩnh, hai tròng mắt không hề phối hợp với nhau, nhỏ chắc chắn là người không ngay thẳng.

    Phương Linh trừng mắt, ngượng chính người thu lại cánh tay. Yến Nguyên cũng biết được phần nào Phương Linh nhờ ánh mắt và cử chỉ của nhỏ rồi, chắc chẳng tốt lành gì.

    Giờ học được tiếp tục sau khi cô My xếp cho Phương Linh ngồi cạnh Thanh Thúy, tức là trên chỗ ngồi của Yến Vy.

    - Hôm nay cô sẽ dành cả tiết để phát động với các em lễ hội được tổ chức 3 năm một lần của trường chúng ta! 2 tuần sau sẽ diễn ra lễ hội! Không biết có ai còn nhớ khi bản thân học cấp 2 không nhỉ? – Cô My tinh nghịch nói với cả lớp.

    - Thưa cô, lễ hội 3 năm một lần là để chọn ra “ King And Queen”, tức là cặp đôi đẹp nhất. Còn cả những phần thi tài năng của học sinh các khối. – Thanh Thúy xưng phong, đứng dậy dõng dạc nói.

    3 năm một lần, Noble School tổ chức lễ hội cho học sinh và giáo viên. Các học sinh của lớp 9, 10, 11 và 12, mỗi lớp sẽ cử ra một nam một nữ tham gia phần thi “ King And Queen”. Học sinh sẽ bỏ phiếu bình chọn sao phần trình diễn của các cặp đôi và BGK cũng sẽ chấm điểm. Cuối cùng, “ King And Queen” sẽ là gương mặt đại diện để tham gia Đại Hội Học Sinh Ưu Tú Toàn Quốc, cho nên người xứng đáng nhận danh hiệu “ King And Queen” còn phải là một học sinh giỏi toàn diện.

    3 năm trước, Khải Hoàng và một nữ sinh chung lớp tên Nguyệt Cầm đã giữ danh hiệu này, sau đó còn được giải Nhì ở Đại Hội Học Sinh Ưu Tú Toàn Quốc nên năm nay mọi người vẫn hy vọng ẵm giải Nhất.

    Song song với phần thi “ King And Queen” thì phần thì tài năng cũng rất quan trọng. Phần thi tài năng thì nội dung được thay đổi sau mỗi lần lễ hội, chưa có năm nào giống với nhau cả.

    - Cảm ơn Thúy. Vậy thì bây giờ cô sẽ tìm người đại diện cho lớp ta thi phần “ King And Queen” trước. Nam thì lớp ta có 2 đề cử là Nam Phong và Bảo Khánh. Nhưng giờ Bảo Khánh không có mặt nên chúng ta sẽ để Nam Phong làm đại diện, các em thấy sao?

    Yến Nguyên nghe đến trên Nam Phong thì trong lòng cảm thấy rất là nực cười. Để xem cậu ta có đồng ý không đây? Còn Thanh Thúy thì nhỏ muốn nhảy cả lên vì vui. Nếu là Nam Phong thì nhỏ sẽ xung phong làm đại diện nữ. Thích chết mất!

    - Em không tham gia! – Nam Phong lạnh lùng lên tiếng sau ý kiến của cô My.

    - Tôi thấy cậu thích hợp lắm mà! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực, nhìn lên bảng, nói nhưng chẳng thèm để ý Nam Phong lấy một cái.

    - Cô cũng thấy em rất thích hợp đó Phong! Em xem, khi cô đề nghị em thì có bạn nào phản đối đâu nào! Đúng không các em?

    - Dạ! – Cả cái lớp 11a3 dạ rang một tiếng, có cả Thanh Thúy nhưng trừ Yến Nguyên và Diệu Anh, Yến Vy thì nghe người ta dạ nên dạ theo.

    Nam Phong lườm cái lớp một cái, lại bực tức nhìn Yến Nguyên. Nhưng một dòng suy nghĩ chợt chạy ngang đầu cậu một cái. Nam Phong liền cười gian xả, nói:

    - Vậy cũng được! Nhưng em sẽ tham gia nếu như Yến Nguyên tham gia cùng em, đại diện cho Queen của lớp chúng ta!

    Nói xong thì dùng ánh mắt thách thức nhìn Yến Nguyên khi thấy cô nhíu chặt mày quay xuống nhìn anh.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 47.

    Cả cái lớp lại “ Ồ!” lên một tiếng, còn Thanh Thúy mắt trợn trắng bấu vào cái bàn. Gì chứ? Sao lại là con nhỏ đó? Người đó phải là nhỏ, là “ Miss Teen” như nhỏ mới đúng! Tại sao lại là con nhỏ chảnh chọe Yến Nguyên đó chứ?

    - Thưa cô! Em phản đối! – Thanh Thúy mạnh dạn đứng lên nói.

    - Tại sao phản đối? – Cô My khó hiểu nhìn nhỏ.

    - Em muốn đại diện tham gia phần thi đó nên muốn cạnh tranh công bằng với Yến Nguyên. Cô để cả lớp bỏ phiếu cho chúng em đi ạ, ai nhiều phiếu hơn sẽ thắng!

    - Các em có đồng ý không? – Cô My quay qua hỏi cả lớp thì lần nữa cả đám “ Dạ!” ột phát kinh trời.

    Bỏ phiếu? Cạnh tranh công bằng? Được! Muốn chơi thì Yến Nguyên tôi chơi với cô! Cái tên Nam Phong đó rồi sẽ biết tay mình!

    Cuộc bỏ phiếu được bắt đầu. Sau một hồi vật vã giữ trật tự cho “ cái chợ mini” và căng con mắt ra kiểm phiếu, bây giờ cô My đã cầm kết quả trên tay.

    - Ehèm! Sỉ số lớp ta tính thêm Phương Linh sẽ là 28, nhưng vắng mặt Bảo Khánh nên cô sẽ thay vào phiếu đó! Trừ Yến Nguyên và Thanh Thúy, chúng ta có 26 phiếu bầu…

    Cô My nói đến đây thì quay xuống nhìn cái lớp đang nín thở chờ đợi kết quả.

    - Ê Vy! Theo mày ai sẽ thắng? – Mỹ Ngọc.

    - Chị tao sẽ thắng! – Yến Vy mỉm cười tự tin nhìn Yến Nguyên, nhỏ cũng đã bỏ phiếu cho chị nhỏ mà.

    Đùng!

    Đầu Mỹ Ngọc bị sét đánh trúng một phát, mắt muốn rớt ra ngoài! Chị sao? Nghe ghê quá! Chuyện gì đang xảy ra thế hả? Có ai nói cho nhỏ biết không?

    - Và bây giờ cô sẽ công bố kết quả! Thanh Thúy………..* Cô My kéo dài từ ngữ ra*…… 12 phiếu! Tức là Yến Nguyên sẽ đại diện cho Queen lớp ta để tham gia lễ hội với số phiếu bầu cử là 14 phiếu! Cho một tràng vỗ tay chúc mừng Yến Nguyên nào các em!

    Cả lớp vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Yến Vy phấn khởi cười thật tươi. Thanh Thúy và Phương Linh tức tới mức trán và mu bàn tay nổi gân xanh. Bên này, có 2 ánh mắt đang nhìn nhau kịch liệt, tưởng chừng như có dao và kiếm đang “ chém” lẫn nhau.

    - Được rồi! Tiếp theo sẽ là phần chọn ra người đại diện tham gia phần thi song tấu piano và vẽ tranh trong khoảng thời gian quy định! Phần song tấu piano cần 2 bạn và phần vẽ tranh cần 1 hoặc 2 bạn đều được! Có ai xung phong không? – Cô My nhìn xuống lớp.

    Phương Linh và Thanh Thúy nhìn nhau, tự tin giơ tay lên.

    - Phương Linh, Thanh Thúy! Hai em muốn đăng ký phần thi nào?

    - Thưa cô, bọn em muốn đăng ký phần thi piano! – Phương Linh cười hiền nhìn cô My nói.

    Nhỏ vừa dứt lời, một cánh tay thon dài trắng ngần giơ cao lên, cả cái lớp lại nhốn nha nhốn nháo cả lên, ngoại trừ Yến Vy đang cắm đầu cắm cổ giải quyết nốt mấy bài tập.

    Thanh Thúy và Phương Linh trừng trừng 2 cặp mắt nhìn Yến Nguyên.

    - Em có ý kiến gì sao Nguyên? Hay em muốn tham gia phần thi piano? – Cô My cũng tỏ ra khó hiểu. Rõ ràng Yến Nguyên vừa được đại diện tham gia phần thi “ King And Queen’, chẳng lẽ muốn tham gia tiếp.

    Yến Nguyên thu lại cánh tay, quay nửa gương mặt lại liết nhìn Yến Vy rồi nói:

    - Em muốn đề cử Yến Vy tham gia phần thi piano! Chắc Yến Vy sẽ đồng ý, NHỈ?

    Vừa nghe tới tên mình, Yến Vy ngơ ngác ngẩn đầu lên, hỏi:

    - Cái gì?

    Nhỏ vừa hỏi xong, cả cái lớp phá lên cười một lượt, khóe miệng Yến Nguyên lại vẽ ra một đường cong thỏa mãn.

    Cô My nhìn biểu hiện ngơ ngác của Yến Vy, tằng hắng một tiếng rồi nói:

    - Yến Nguyên đề cử em thi song tấu piano, em có ý kiến gì không? Nếu không đồng ý thì Thanh Thúy và Phương Linh sẽ phụ trách phần này!

    - Vậy sao? Vậy cứ để 2 người đó thi! Em không tham gia! – Yến Vy tỉnh bơ nói.

    - Vy! Thi piano! – Lời nói như mệnh lệnh của Yến Nguyên vừa kịp thốt ra khiến cho Yến Vy lạnh người, còn cả lớp 11a3 gần như trợn ngược cả mắt. Nhớ lúc trước còn “ kị” nhau lắm mà?!

    - Chi… chị! Nhưng em không… không biết đánh đàn! – Yến Vy cuối sầm mặt nói ra, nhỏ ngại tới mức muốn đào lỗ mà chui xuống.

    - Ây dà! Người không biết chơi piano thì làm sao mà thi đây?! – Phương Linh nói bông nói vơ.

    - Phải! Cô à, 3 năm trước em cũng đã đại diện cho lớp thi phần thi tài năng và có giải, vì vậy năm nay em cũng muốn đại diện cho lớp đi thi! – Thanh Thúy “ phụ họa” thêm.

    Yến Nguyên đứng phắt dậy nhìn Thanh Thúy và Phương Linh, một ánh nhìn xuyên thấu tâm can khiến hai nhỏ rùng mình. Sau đó lại quay qua chỗ Yến Vy đang cúi sầm mặt, khóe miệng cười một cách… kinh dị.

    “ Là em tôi, cô phải biết chơi piano!”. Yến Nguyên thoáng qua một suy nghĩ rồi nói:

    - Không sao hết! Còn những 2 tuần, chị sẽ dạy cho em đàn! Còn nữa, lần này cứ để cho Yến Vy thách đấu với 2 cô, nếu nó thắng, tôi và nó sẽ thi phần song tấu piano, nếu thua thì ngược lại! Sao hả, Yến Vy?

    Nghe Yến Nguyên xưng “ chị”, cả cái lớp muốn té ghế vì sốc. Còn Yến Vy thì muốn nhảy lên ôm lấy Yến Nguyên một cái tuy biết rằng cô đang đóng kịch.

    - Được! Em sẽ tham gia thách đấu! – Yến Vy nói xong còn cười thật tươi nhìn Yến Nguyên, cô cũng nhết khóe miệng đáp lại sự vui mừng của nhỏ.

    - Được! 1 tuần sau, ở phòng nhạc cụ của trường. Bản Moonlight Sonata của thiên tài âm nhạc Beethoven! Ok? – Phương Linh kênh mặt nói, là nhỏ đang xem thường Yến Vy và cả Yến Nguyên.

    - Không thành vấn đề! Tôi thay Yến Vy nhận lời! – Yến Nguyên nói xong liền ngồi xuống tiếp tục nghe nhạc.

    Thanh Thúy và Phương Linh nghiến răng keng kít lườm Yến Nguyên. Con ả đó, phải cho nó biết tay mới được! Còn lâu mới bì được với bọn này! Hứ!

    - Vậy là thông qua 2 tiết mục! Còn phần thi vẽ tranh trong thời gian quy định, có ai xung xong không? – Cô My ngó đông ngó tây để tìm gương mặt đại biểu.

    1 phút…

    2 phút…

    3 phút…

    Chợt một cánh tay vụt lên, chủ nhân của nó thì từ nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi chuyện xảy ra.

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 48.

    - Diệu Anh, em sẽ đăng ký phần thi hội họa? Một mình em? – Cô My nghi hoặc hỏi.

    - Đã lâu rồi em không vẽ nhưng tay nghề của em chắc cũng không đến nổi tệ! – Diệu Anh từ tốn nói.

    - Vậy là coi như xong hết mọi chuyện! Thời gian còn lại cô sẽ cho lớp học tự quản, cô trở lại phòng giáo viên! Chào các em! – Cô My nói xong thì rời lớp, hoàn toàn không hay biết có một cuộc chiến nửa ngầm nửa công khai đang diễn ra.

    […]

    8h tối, Bảo Khánh vẫn còn ngồi tuông ừng ực chai rượu. Cậu đến đây từ lúc rời lớp học, nhìn số vỏ chai trên bàn cũng biết được tâm trạng cậu tệ đến cỡ nào.

    Bựt!

    Bảo Khánh dùng răng giật nút chai rượu thứ mười mấy, định đưa lên miệng uống thì một bàn tay với những ngón tay thon dài và trắng nõn như bạch ngọc đã đưa lên chặn miệng chai rượu đó lại.

    Bảo Khánh cảm thấy tức giận, cậu nóng tới mức quăng chai rượu cái xoảng, đưa gương mặt sai khước nhìn người vừa cản cậu uống rượu.

    Trước mắt Bảo Khánh giống như có sương mù che khuất, chỉ nhỉn thấy một cô gái có thân hình quyến rũ, bộ váy màu đen bó sát và mái tóc suông mượt xõa tự nhiên. Và gương mặt của cô gái đó, vừa giống Phương Linh lại y hệt Diệu Anh.

    Bảo Khánh mơ hồ lắc lắc đầu vì cho là ảo giác, quơ chai rượu khác uống tiếp thì cô gái đó liền ngồi xuống nhay cạnh cậu, cả hai gần như là dính chặt lấy nhau.

    Cô gái ôm vòng lấy bờ vai của Bảo Khánh từ bên trái, đưa cái miệng với màu son anh đào sát tai Bảo Khánh, thì thầm:

    - Khánh! Nhớ em không? Anh nói xem, em là Phương Linh hay Diệu Anh đây? Hửm?

    Bảo Khánh tuy say nhưng vẫn cố mà nghe cô ả nói. Cậu quay sang nhìn cô ta khi cô ta đang nghiêng đầu chờ câu trả lời từ cậu. Bảo Khánh buông chai rượu trong tay, đưa bàn tay áp lên mặt cô ta, thều thào nòi:

    - Phương Linh! Em là Phương Linh đúng không? Tại sao năm đó lại rời xa anh? Tại sao bỏ anh mà đi hả?

    Phương Linh nghe những gì Bảo Khánh nói, khóe miệng nở một nụ cười tự mãn rồi lại áp bàn tay của nhỏ lên bàn tay mà Bảo Khánh đặt trên mặt mình, nói:

    - Chẳng phải bây giờ em đã trở về rồi hay sao? Nói cho em biết, anh có thích Diệu Anh hay không? Hay anh chỉ thích gương mặt cô ta, bởi vì cô ta giống với em?

    Nghe những gì mà Phương Linh vừa nói, Bảo Khánh tựa như có một dòng điện 1000W xẹt qua người cậu, kéo lí trí của cậu về.

    Người con gái đang ngồi bên cạnh cậu là Phương Linh, là người từng khiến cậu yêu thương hết mực. Còn người kia, người con gái kia là Diệu Anh, là người mà cậu dám khẳng định tình cảm của mình, rằng mình thích cô ấy.

    Nhưng Bảo Khánh cậu thật sự thích Diệu Anh hay chỉ thích một gương mặt có khả năng làm người thay thế? Tại sao lúc này Phương Linh lại xuất hiện? Nếu để một thời gian nữa, biết đâu cậu sẽ thật sự yêu con người của Diệu Anh? Không đúng! Nói như vậy thì Diệu Anh hiện giờ trong lòng cậu chỉ là người thay thế thôi sao?

    Bảo Khánh lắc đầu thật mạnh một cái để không bị 2 gương mặt giống nhau kia làm cho quẫn trí. Gương mặt cậu đột nhiên trở nên lạnh ngắt, cười mị hoặc với Phương Linh, nói:

    - Phương Linh, em có biết anh yêu thương em tới chừng nào không? Tại sao hai người lại giống nhau đến thế? Là anh yêu em hay yêu Diệu Anh đây hả? – Nói xong liền rút bàn tay ra khỏi bàn tay của Phương Linh, tiếp tục nốc rượu.

    Phương Linh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nhỏ tiếp tục dán chặt vào Bảo Khánh, giật lấy chai rượu từ trên tay Bảo Khánh quăng đi rồi xoay gương mặt của cậu qua cho đối diện với gương mặt của nhỏ, nói:

    - Nghe em, là anh yêu em! Đối với anh, Diệu Anh chỉ là gương mặt thay thế! – Phương Linh nói xong liền chủ động hôn Bảo Khánh.

    Nụ hôn nay là Phương Linh chủ động nên người nhắm mắt cảm nhận trước cũng là nhỏ. Bảo Khánh vẫn hôn dáp lại, nhưng cậu cố dùng hết lí trí mà nhìn gương mặt nhỏ đang phóng đại trước mặt.

    Bảo Khánh ngắm thật kỹ gương mặt của Phương Linh, quả thật cả hai tuy giống đường nét nhưng thần thái rất khác. Diệu Anh tuy rất nhỏ nhẹ và thùy mị nhưng vẫn có nét kiêu kỳ và cao quý của một tiểu thư, trong khi Phương Linh chỉ có thần thái rất bình thường.

    Bảo Khánh chợt nhớ tới Diệu Anh, nhớ tới lần đầu gặp nụ cười khách khí của cô ở bữa tiệc, cử chỉ chuẩn tắc lúc giao tiếp, rồi lại nụ cười hồn nhiên ngây thơ khiến tim cậu loạn nhịp ở hội chợ, tất cả đối với cậu đều ấm áp hơn cảm giác ở cạnh Phương Linh rất nhiều, giống như lúc này, cậu cảm thấy rất vô vị với cái nụ hôn chủ động này vì người trước mặt cậu là Phương Linh.

    Phương Linh vẫn còn đang đắm chiềm trong cảm giác hưởng thụ thì sượng cả người. Nhỏ mở trừng cặp mắt ra mà nhìn Bảo Khánh.

    - Phương Linh? Lừa… Ức… người?! – Bảo Khánh nấc lên, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt Phương Linh, giọng nói lại khản đặc rất là “ mập mờ”. Cậu nói xong, lạnh nhạt đẩy Phương Linh mạnh tới mức ngã xuống đất rồi loạng choạng đứng dậy.

    - Bảo Khánh! Là anh đang tự lừa dối bản thân sao hả? Anh còn yêu em mà, đúng không?

    Không sai! Chính là lừa lừa dối bản thân! Nhưng tự lừa dối vì cứ ngỡ là còn yêu Phương Linh. Ngay bây giờ, ngay giây phút này đây, cậu chỉ nhớ đến Diệu Anh, một thiên thần nắng ấm và diệu dàng.

    - Người ta đã nói như thế, cô còn không chịu nghe? – Một giọng nói vừa trầm vừa lạnh phát ra, người đó lại nhanh tay đỡ lấy Bảo Khánh sắp ngã nhào vì say.

    - Cậu… cậu là Nam Phong?! – Phương Linh luống cuống đứng dậy, hoàn toàn không nghĩ tới Nam Phong sẽ xuất hiện.

    Bảo Khánh lúc này cơ hồ là nửa tỉnh nửa say, chẳng phân biệt được trời đất gì nữa, trừ khi Diệu Anh ngay bây giờ xuất hiện mới có khả năng khiến cậu giải rượu.

    - Biết thì tốt! Thật không ngờ cô lại là loại con gái đó! Đáng khinh! – Nam Phong nói xong thì vắt tay Bảo Khánh ngang vai anh rồi dìu cậu ra khỏi quán bar, trở về nhà.

    - Được lắm! Các người cứ chờ xem, tôi không có được thì con nhỏ Diệu Anh cùng đừng hòng mà mơ tới.

    Phương Linh nghiến răng nghiến lợi nói xong thì cũng rồi khỏi quán bar, trờ về nhà mà bàn tính kế hoạch.

  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
    Chương 49.

    Yến Nguyên từ trên lầu bước xuống thì đã nhìn thấy Yến Vy ngồi gõ nhẹ vào từng phím đàn, vẻ mặt rất là khổ sỡ. Xem ra nhỏ mù âm nhạc thật rồi.

    - Bà chủ! – Quản gia Quân nhìn thấy Yến Nguyên liền cúi chào, Yến Vy thì giật mình đứng dậy, khép nép lui qua một bên, nhường chỗ ngồi đánh đàn cho Yến Nguyên.

    Yến Nguyên ngồi xuống băng ghế của cây piano, nhận chiếc khăn lau từ tay quản gia Quân, lau sạch từng ngón tay rồi bắt đầu đệm thử.

    10 ngón tay của cô, vừa đẹp vừa điệu nghệ, nhẹ nhàng tấu lên một giai điệu quen thuộc và nổi tiếng khắp thế giới “ Moonlight Sonata”.

    Yến Vy đứng bên cạnh, hai mắt muốn rớt cả ra ngoài. Từ tốc đổ đến biểu cảm của Yến Nguyên đều rất nghệ thuật, nhìn thần thái thật không thua gì nghệ sĩ piano chuyên nghiệp.

    Đàn được nửa bài, Yến Nguyên chợt ngưng lại, ngón tay vẫn chưa rời phím đàn, nói:

    - Xòe hai bàn tay của cô ra!

    Yến Vy thì vác một dấu hỏi ngàn cân nhưng cũng không dám cãi, e dè xòe bàn tay của nhỏ ra.

    Yến Nguyên chỉ liếc nhìn một cái liền quay sang nói với quản gia Quân:

    - Mang băng cá nhân ra!

    - Dạ, bà chủ!

    - Ngồi xuống! – Yến Nguyên hất mặt về phía chỗ chỗ ngồi bên tay trái của cô, ý nói Yến Vy ngồi xuống.

    - Dạ, chị!

    - Bà chủ, băng cá nhân!

    Yến Nguyên nhận băng cá nhân từ tay quản gia, mở hộp lấy ra 10 miếng rồi quay sang chỗ Yến Vy, cầm bàn tay nhỏ lên, chu đáo băng 10 đầu ngón tay của nhỏ lại, động tác rất nhẹ nhàng.

    - Chị, sao lại băng đầu ngón tay lại? – Yến Vy không hiểu chuyện, tò mò hỏi.

    - Người mới tập đánh piano, đầu ngón tay sẽ rất đau. Nếu không biết cách khắc phục sẽ sưng lên. Bây giờ dùng băng cá nhân như thế này, khi đệm đàn sẽ hạn chế được tổn thương! – Yến Nguyên vừa giúp Yến Vy vừa ôn tồn nói, giọng nói không chút lạnh lùng.

    Yến Vy nghe rõ từng câu từng chữ từ miệng Yến Nguyên, trong lòng cảm thấy rất vui. Nhỏ lớn chừng này rồi, cả mẹ nhỏ cũng chưa từng làm thế với nhỏ. Yến Nguyên thật sự rất tốt. ( Điểm 10 cho chất lượng mọi người nhé! Chị Nguyên là nhất còn gì?!^^)

    - Được rồi! – Yến Nguyên hài lòng nhìn “ tác phẩm” của cô trên bàn tay Yến Vy, lại cười một cách diệu dàng.

    - Em sẽ bắt đầu từ đâu hả chị? – Yến Vy dùng hai ngón trỏ bấm bấm mấy phím đàn giống như là “ kiểm tra chất lượng sản phẩm”.

    - Moonlight Sonata có thể nói là khó. Vừa bắt đầu thì sẽ ở nhịp điệu ổn định, có thể dễ tiếp thu. Nhưng từ phần giữa thì tốc độ sẽ có phần nhanh hơn, càng về sau càng nhanh, nhất là đoạn cuối. Bản sonata này khá dài nên đoạn đầu tôi hướng dẫn đơn giản, vì đoạn này tương đối dễ, tốt nhất nên dành thời gian dễ cô nhuần nhuyễn đoạn cuối. Thời gian tuy chỉ có 1 tuần nhưng tôi không muốn cô làm tôi thất vọng, Yến Vy! – Yến Nguyên chậm rãi giải thích, chỉ mong sau Yến Vy tiếp thu thật tốt những gì cô nói là được.

    - Em từng nghe nhưng chưa từng nghĩ là mình phải thi đấu. Chị mất bao lâu để đàn được nó?

    - 1 tháng!

    Yến Nguyên bình thản nói ra một câu khiến Yến Vy sợ tới mức giật thót tim. Cả thiên tài như Yến Nguyên mà còn mất 1 tháng, vậy mà lại ép nhỏ đàn được trong 1 tuần! Bức người! Thật là bức người mà!

    - Đừng sợ! – Yến Nguyên như đọc thấu suy nghĩ của Yến Vy. Nhỏ quay sang nhìn cô nhưng cô thì vẫn chỉ chú ý tới mấy phím đàn.

    - Chị! Lỡ em thua thì sao? – Yến Vy cắn răng nói ra lo lắng của nhỏ.

    - Ra khỏi nhà! – Yến Nguyên ngước nhìn gương mặt khổ sỡ của nhỏ, dứt khoác nói.

    - Vì vậy nên cô càng không được thua! – Yến Nguyên không để cho Yến Vy bày ra khuôn mặt thất thần thì đã kịp nói những lời có thể gọi là “ động viên”.

    - Em cảm ơn chị! Mình bắt đầu đi chị! – Yến Vy cười cười khi nghe Yến Nguyên nói.

    - Được! Đầu tiên là…

    Trong căn biệt thự rộng lớn bắt đầu vang lênh những tiếng đàn du dương trầm bổng, xen lẫn trong số đó, những nốt nhạc trật nhịp lại như một thứ gia vị quan trọng, khiến ọi thứ ở đây đi dần vào quỹ đạo của sự bình thản và vị tha…

    […]

    Hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt khi mà Yến Nguyên và Yến Vy ngồi chung xe tới trường. Trên đường đi, nhỏ không dám hó hé một tiếng, hai bàn tay lại bấu chặc vào tà váy vì… sợ. Không sợ cũng lạ vì Yến Nguyên láy xe với cái vận tốc kinh trời, trong khi cô còn bình thản vừa đeo tai nghe vừa nhai kẹo.

    - Ê Vy! Sao mày đi học với con quỷ đó? – Mỹ Ngọc thò đầu qua hỏi khi Yến Vy vừa ngồi xuống ghế.

    - Cẩn thận miệng lưỡi giùm đi! Là chị tao đó! – Yến Vy chỉ vào đầu Mỹ Ngọc, nói.

    - Nè nghe! Bộ 2 người hòa thuận rồi hả?

    - Chưa! Chị nói chưa tha lỗi cho tao bây giờ, nhưng chỉ cần tao có biểu hiện tốt thì được! – Yến Vy nhìn lên Yến Nguyên, ánh mắt chứa đầy hy vọng.

    - Còn ****** thì sao?

    Mẹ? Nhỏ quên mất! 4 ngày rồi, nhỏ không hề có tin tức gì của mẹ mình. Chỉ lo cho việc của Yến Nguyên nên quên mất. Rốt cuộc thì mẹ nhỏ đã đi đâu hả?

    - Hây! Vy! Mày sao thế? – Mỹ Ngọc thấy Yến Vy cứ ngồi thừ ra đó thì huơ huơ tay trước mặt Yến Vy.

    - À? Hả? Không có gì! Xem lại bài đi! – Yến Vy làm lơ, vờ lấy bài ra học. Mỹ Ngọc nhìn nhỏ, bĩu môi một cái rồi bước ra khỏi lớp.

    - Nguyên! Sao rồi? – Diệu Anh đi đến ngồi cạnh Yến Nguyên, kéo một bên tai nghe của cô xuống, hỏi.

    - Bình thường! Có năng khiếu! – Yến Nguyên nhìn ra cửa sổ, nói.

    - Có nắm chắc phần thắng không đó?

Chia sẻ trang này